Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Chinh phục vợ yêu
Hai thân thể cứ thế hòa giao với nhau, đúng là một đêm xuân tình nồng ý mặn. Sáng hôm sau, Lạc Hy mới lờ mờ mở mắt, do nồng độ rượu ngày hôm qua cao hơn bình thường nên hiện tại đầu cô đau nhức kịch liệt. Ánh mắt chợt dừng ở khung cảnh trước mặt.
Đây là đâu?
Lạc Hy cố gắng ngồi dậy một cách chật vật, căn phòng này hoàn toàn xa lạ. Chẳng phải là khách sạn ư? Cô bất chợt giật mình, lại nhìn sang kế bên nơi Doãn Tư Thần vẫn còn say ngủ. Cô và anh không lẽ đã....
Cảnh phong tình kịch liệt ngày hôm qua vội ùa về trong trí nhớ cô, âm thanh chói tai vang khắp căn phòng làm anh tỉnh giấc.
"Doãn Tư Thần, anh làm cái quái gì ở đây vậy?"
Anh trở mình, mơ màng mở mắt nhìn bộ dáng tức giận của Lạc Hy, khễ nhếch môi cười.
"Em thật sự không nhớ gì hết sao? Tôi qua chúng ta..."
Doãn Tư Thần nói với giọng mập mờ khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ, giọng ngập ngừng.
"Anh..... anh đúng là cầm thú!"
Nói rồi Lạc Hy vội bước xuống giường nhưng Doãn Tư Thần trong giây lát liền kéo cô vào lòng. Thân thể cô bị vòng tay lớn ôm chặt không thể cử động.
"Buông.... buông tôi ra...."
"Lạc Hy, cho anh một cơ hội được không?" - Âm thanh trầm thấp vang bên tai cô.
Lạc Hy bị câu nói của anh làm cho chấn động, trái tim cũng vì thế mà thổn thức. Cơ hội? Cô đã từng cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng anh vẫn từ chối nó.
"Chúng ta đã không thể quay lại như trước. Cơ hội... còn quan trọng không?"
"Xin lỗi.... xin lỗi vì năm năm trước đã đối xử với em như thế. Nhưng khi em rời đi anh.... anh thật sự rất nhớ em.... Lạc Hy.... anh yêu em..."
Anh nói yêu cô! Trái tim cô lúc này gần như không thể kiểm xoát. Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ cho cô nghe, tiếng nỉ non đau thương càng làm cô trở nên mềm lòng. Lạc Hy hoàn toàn không biết phải đối diện với Doãn Tư Thần bằng cách nào, nhân lúc anh mất cảnh giác, cô vội thoát khỏi vòng tay anh, lập tức cầm lấy quần áo chạy ra ngoài. Lạc Hy vừa ra đến cửa, một âm thanh cao lãnh vang lên từ đằng sau.
"Thượng Cung Lạc Hy, lần này anh nhất định không buông tay đâu!"
Câu nói của anh khiến cô có chút phản ứng và dừng chân lại, nhưng rồi ngay sau đó liền rời đi. Doãn Tư Thần nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt hiện lên tia phức tạp.
Sau buổi tối hôm đấy, Doãn Tư Thần hầu như ngày nào đi làm cũng gửi hoa và quà đến cho Lạc Hy, khiến cho Thượng Cung thị một phen nháo nhào. Gửi quà là một chuyện, đã vậy ngày nào anh cũng đến nhà cô để dùng cơm, mặt mày cứ tươi như hoa lấy lòng ba mẹ cô. Thật là phiền phức, Lạc Hy thật sự không biết Doãn Tư Thần anh đang giở trò gì nữa. Hôm nay cũng như bao hôm khác, Lạc Hy lại đến công ty đối mặt với một đống đồ được anh gửi tới. Vừa ngồi vào bàn làm việc, Đình Viên mang theo một bó hoa hồng rất to tiến vào, giọng hài hước.
"Tống tài, công ty chúng ta sắp không đủ chỗ chứa quà nữa rồi. Hay là cô đồng ý người ta đi!"
Tiếng nói lém lỉnh của cô trợ lý kiến Lạc Hy nổi lửa giận. Đập nhẹ tập báo cáo vào đầu cô.
"Em đúng là lắm lời, có phải muốn nghỉ làm về trông thiếu gia đúng không?"
Nhắc đến Cảnh Nam, Đình Viên không khỏi giật mình, cuống quít từ chối.
"Thôi thôi, thà em tăng ca cả tuần cũng không muốn chăm thiếu gia đâu."
Đình Viên cô quả thật phải sợ Cảnh Nam thiếu gia, tuy cậu nhìn bề ngoài là một cậu bé lạnh lùng ít nói, nhưng thật chất không ai ngờ đến cậu là một đứa bé nghịch ngợm, bá đạo. Lúc trước khi được vào làm tại Thượng Cung thị, Đình Viên đã có cơ hội được chăm sóc cậu một tuần và những tháng ngày đó thật ám ảnh với cô. Do tài năng thiên bẩm tự nhỏ, Cảnh Nam dù còn nhỏ tuổi nhưng đã là một siêu hacker. Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, cậu đã đánh sập không ít nhà mạng trong cả nước, khiến cô hết lần này đến lần khác phải giải quyết hậu họa. Không những thế, cậu còn thiết kế ra không biết bao nhiêu loại vũ khí hạng nặng, dày vì cô cả buổi ngồi lắp ráp với cậu. Nơi chung mặc kệ ai bảo cô làm gì khó khăn kể cả xuống núi đao biển lửa cô cũng làm, chứ bảo cô chăm sóc Cảnh Nam thì có đánh chết cô cũng không chịu.
Lạc Hy với Đình Viên đang cười đùa nói chuyện thì chợt chuông điện thoại của của Lạc Hy reo lên.
"Alo?"
"Lạc Hy, hôm nay anh về Trung Quốc, chúng ta đi ăn được chứ?" - Âm thanh dịu dàng truyền từ điện thoại ra.
"Anh về anh vậy sao?" - Lạc Hy không khỏi vui mừng.
"Ừm. Tám giờ tối nay nhé."
"Vâng..."
- ----------------------
Lạc Hy nhanh chóng hoàn thành công việc sớm hơn mọi khi, đích thân lái xe đến chỗ hẹn của hai người. Nhà hàng được chọn là một nơi vô cùng sang trọng, mang đậm phong cách cổ điển phương tây. Lạc Hy vừa bước vào đã được nhân viên dẫn lên vị trí ngồi, từ xa cô đã trông thấy bóng dáng thân thuộc ngay trước mắt. Từ từ tiến đến ngồi xuống phía đối diện anh, cô có chút bất ngờ hỏi.
"Hi Phàm, chỉ là một bữa tối thôi, có cần phải phô trương vậy không?"
Âu Dương Hi Phàm nhìn cô đầy triều mến, giọng ôn nhu.
"Không sao, anh muốn em được thoải mái trong bữa tối này."
Quả thật đây là một bữa tối quan trọng đối với Âu Dương Hi Phàm, anh đã dày công thuê các nhạc công về đây đánh nhạc cho bữa tối, đặc biệt căn dặn trong trí thật lãng mạn vị trí để bàn của hai người để bữa tối thêm lộng lẫy. Nhưng khác hẳn so với cảm xúc của anh, Lạc Hy lại có chút lạ lẫm, gượng gạo. Cô không biết mục đích của anh chuẩn bị như vật là có ý gì, điều này khiến Lạc Hy càng trở nên lo lắng hơn. Suốt năm năm qua, người luôn bên cạnh chăm sóc cho cô tận tâm nhất là anh, mặc dù anh nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình, nhưng Lạc Hy luôn trốn tránh. Cô biết tình cảm của bản thân dành cho Âu Dương Hi Phàm chỉ là bạn bè, không hề vượt quá mức độ đó nên cô không muốn làm tổn thương anh, càng không muốn để anh lãng phí tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh cô. Anh là người đàn ông tốt, tốt đến mức, khiến đối phương thấy mình trở nên ích kỉ, nhỏ nhen trước mặt anh, không xứng đáng với tấm lòng anh dành cho.
Đây là đâu?
Lạc Hy cố gắng ngồi dậy một cách chật vật, căn phòng này hoàn toàn xa lạ. Chẳng phải là khách sạn ư? Cô bất chợt giật mình, lại nhìn sang kế bên nơi Doãn Tư Thần vẫn còn say ngủ. Cô và anh không lẽ đã....
Cảnh phong tình kịch liệt ngày hôm qua vội ùa về trong trí nhớ cô, âm thanh chói tai vang khắp căn phòng làm anh tỉnh giấc.
"Doãn Tư Thần, anh làm cái quái gì ở đây vậy?"
Anh trở mình, mơ màng mở mắt nhìn bộ dáng tức giận của Lạc Hy, khễ nhếch môi cười.
"Em thật sự không nhớ gì hết sao? Tôi qua chúng ta..."
Doãn Tư Thần nói với giọng mập mờ khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ, giọng ngập ngừng.
"Anh..... anh đúng là cầm thú!"
Nói rồi Lạc Hy vội bước xuống giường nhưng Doãn Tư Thần trong giây lát liền kéo cô vào lòng. Thân thể cô bị vòng tay lớn ôm chặt không thể cử động.
"Buông.... buông tôi ra...."
"Lạc Hy, cho anh một cơ hội được không?" - Âm thanh trầm thấp vang bên tai cô.
Lạc Hy bị câu nói của anh làm cho chấn động, trái tim cũng vì thế mà thổn thức. Cơ hội? Cô đã từng cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng anh vẫn từ chối nó.
"Chúng ta đã không thể quay lại như trước. Cơ hội... còn quan trọng không?"
"Xin lỗi.... xin lỗi vì năm năm trước đã đối xử với em như thế. Nhưng khi em rời đi anh.... anh thật sự rất nhớ em.... Lạc Hy.... anh yêu em..."
Anh nói yêu cô! Trái tim cô lúc này gần như không thể kiểm xoát. Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ cho cô nghe, tiếng nỉ non đau thương càng làm cô trở nên mềm lòng. Lạc Hy hoàn toàn không biết phải đối diện với Doãn Tư Thần bằng cách nào, nhân lúc anh mất cảnh giác, cô vội thoát khỏi vòng tay anh, lập tức cầm lấy quần áo chạy ra ngoài. Lạc Hy vừa ra đến cửa, một âm thanh cao lãnh vang lên từ đằng sau.
"Thượng Cung Lạc Hy, lần này anh nhất định không buông tay đâu!"
Câu nói của anh khiến cô có chút phản ứng và dừng chân lại, nhưng rồi ngay sau đó liền rời đi. Doãn Tư Thần nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt hiện lên tia phức tạp.
Sau buổi tối hôm đấy, Doãn Tư Thần hầu như ngày nào đi làm cũng gửi hoa và quà đến cho Lạc Hy, khiến cho Thượng Cung thị một phen nháo nhào. Gửi quà là một chuyện, đã vậy ngày nào anh cũng đến nhà cô để dùng cơm, mặt mày cứ tươi như hoa lấy lòng ba mẹ cô. Thật là phiền phức, Lạc Hy thật sự không biết Doãn Tư Thần anh đang giở trò gì nữa. Hôm nay cũng như bao hôm khác, Lạc Hy lại đến công ty đối mặt với một đống đồ được anh gửi tới. Vừa ngồi vào bàn làm việc, Đình Viên mang theo một bó hoa hồng rất to tiến vào, giọng hài hước.
"Tống tài, công ty chúng ta sắp không đủ chỗ chứa quà nữa rồi. Hay là cô đồng ý người ta đi!"
Tiếng nói lém lỉnh của cô trợ lý kiến Lạc Hy nổi lửa giận. Đập nhẹ tập báo cáo vào đầu cô.
"Em đúng là lắm lời, có phải muốn nghỉ làm về trông thiếu gia đúng không?"
Nhắc đến Cảnh Nam, Đình Viên không khỏi giật mình, cuống quít từ chối.
"Thôi thôi, thà em tăng ca cả tuần cũng không muốn chăm thiếu gia đâu."
Đình Viên cô quả thật phải sợ Cảnh Nam thiếu gia, tuy cậu nhìn bề ngoài là một cậu bé lạnh lùng ít nói, nhưng thật chất không ai ngờ đến cậu là một đứa bé nghịch ngợm, bá đạo. Lúc trước khi được vào làm tại Thượng Cung thị, Đình Viên đã có cơ hội được chăm sóc cậu một tuần và những tháng ngày đó thật ám ảnh với cô. Do tài năng thiên bẩm tự nhỏ, Cảnh Nam dù còn nhỏ tuổi nhưng đã là một siêu hacker. Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, cậu đã đánh sập không ít nhà mạng trong cả nước, khiến cô hết lần này đến lần khác phải giải quyết hậu họa. Không những thế, cậu còn thiết kế ra không biết bao nhiêu loại vũ khí hạng nặng, dày vì cô cả buổi ngồi lắp ráp với cậu. Nơi chung mặc kệ ai bảo cô làm gì khó khăn kể cả xuống núi đao biển lửa cô cũng làm, chứ bảo cô chăm sóc Cảnh Nam thì có đánh chết cô cũng không chịu.
Lạc Hy với Đình Viên đang cười đùa nói chuyện thì chợt chuông điện thoại của của Lạc Hy reo lên.
"Alo?"
"Lạc Hy, hôm nay anh về Trung Quốc, chúng ta đi ăn được chứ?" - Âm thanh dịu dàng truyền từ điện thoại ra.
"Anh về anh vậy sao?" - Lạc Hy không khỏi vui mừng.
"Ừm. Tám giờ tối nay nhé."
"Vâng..."
- ----------------------
Lạc Hy nhanh chóng hoàn thành công việc sớm hơn mọi khi, đích thân lái xe đến chỗ hẹn của hai người. Nhà hàng được chọn là một nơi vô cùng sang trọng, mang đậm phong cách cổ điển phương tây. Lạc Hy vừa bước vào đã được nhân viên dẫn lên vị trí ngồi, từ xa cô đã trông thấy bóng dáng thân thuộc ngay trước mắt. Từ từ tiến đến ngồi xuống phía đối diện anh, cô có chút bất ngờ hỏi.
"Hi Phàm, chỉ là một bữa tối thôi, có cần phải phô trương vậy không?"
Âu Dương Hi Phàm nhìn cô đầy triều mến, giọng ôn nhu.
"Không sao, anh muốn em được thoải mái trong bữa tối này."
Quả thật đây là một bữa tối quan trọng đối với Âu Dương Hi Phàm, anh đã dày công thuê các nhạc công về đây đánh nhạc cho bữa tối, đặc biệt căn dặn trong trí thật lãng mạn vị trí để bàn của hai người để bữa tối thêm lộng lẫy. Nhưng khác hẳn so với cảm xúc của anh, Lạc Hy lại có chút lạ lẫm, gượng gạo. Cô không biết mục đích của anh chuẩn bị như vật là có ý gì, điều này khiến Lạc Hy càng trở nên lo lắng hơn. Suốt năm năm qua, người luôn bên cạnh chăm sóc cho cô tận tâm nhất là anh, mặc dù anh nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình, nhưng Lạc Hy luôn trốn tránh. Cô biết tình cảm của bản thân dành cho Âu Dương Hi Phàm chỉ là bạn bè, không hề vượt quá mức độ đó nên cô không muốn làm tổn thương anh, càng không muốn để anh lãng phí tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh cô. Anh là người đàn ông tốt, tốt đến mức, khiến đối phương thấy mình trở nên ích kỉ, nhỏ nhen trước mặt anh, không xứng đáng với tấm lòng anh dành cho.
Bình luận facebook