-
Chương 21-25
Chương 21 Chương 21: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (2)
“Lẽ nào thực sự không có cách nào giải quyết sao?”
Có người tiếp tục lên tiếng, đặt ra câu hỏi mà Hứa Thanh Tiêu muốn hỏi.
Lần này giọng nói của Lý huyện lệnh lại tiếp tục vang lên.
“Tai họa của dị thuật, từ xưa đến nay đều rất khó giải quyết, nếu như có thể giải quyết được, đã không phải nghiêm cấm làm gì.”
“Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu như có thể xử lý vấn đề về ma chủng, hoàn toàn có thể để người người tu luyện dị thuật, nếu như nhập ma hóa yêu, chỉ cần để cường giả trấn thủ bên cạnh, nếu như nhập ma giết ngay tại chỗ, không nhập ma có thể trở thành một cánh tay góp sức cho triều đình mà.”
“Cần gì phải cấm trên toàn thiên hạ làm gì?”
Lời này của Lý huyện lệnh càng giải thích rõ ràng hơn.
Đúng vậy, nếu như có cách giải quyết thật, cùng lắm cứ gọi một đám tử sĩ tới, mời cường giả ở bên trấn thủ, tên nào nhập ma thì giết luôn, không nhập ma thì giữ lại trọng dụng, lúc ấy cao thủ trong thiên hạ sẽ nhiều như mây.
Vậy thì chuyện nhất thống giang sơn không phải đã nằm sẵn trong tay rồi sao?
Thế nên ý của câu này chính là không có cách nào giải quyết được vòng lặp này cả.
Hứa Thanh Tiêu quả thật có chút hoang mang.
Chắc bản thân không cầm nhầm kịch bản của phản diện đâu nhỉ?
Mới mở đầu đã tu luyện dị thuật tà công, đến giây phút cuối cùng bùng phát, trở thành đại ma đầu, sau đó bị thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết chém chết?
Đau đầu quá đi.
Nhưng trong lòng lại có rất nhiều nghi ngờ, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu.
Bởi vì hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bất kể thế nào, sống trước đã rồi nói.
“Ha ha, nếu chỉ là hiểu lầm tất nhiên là tốt nhất rồi, Thanh Tiêu huynh đệ, ta thấy tâm trí của ngươi cũng không tệ, hơn nữa trong cái họa lại có cái may, trong cơ thể đã thấm khí Chí Dương, lại còn nhập phẩm, còn có chút khí Thuần Dương nữa.”
“Nếu như không muốn ở lại trong huyện nữa, có thể tới phủ Nam Dự tìm ta, mấy ngày nữa phủ Nam Dự sắp chiêu mộ thêm một tốp bộ khoái mới rồi, có thể thử xem sao.”
Đối phương mở miệng nhiệt tình chiêu mộ Hứa Thanh Tiêu, nếu không có chuyện lúc trước có lẽ Hứa Thanh Tiêu đã tin rằng hắn ta đang chiêu mộ mình thật.
“Đại nhân đánh giá cao thuộc hạ rồi.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời có lệ.
“Được rồi, Lý đại nhân, hôm nay có chút đường đột, chuyện này đã được điều tra rõ, bổn quan còn phải điều tra chuyện của đào phạm, nếu như có bất cứ tình báo gì, phiền ngài lập tức báo cho ta.”
Nói xong lời này, hắn ta bèn rời khỏi đại lao ngay.
“Trình đại nhân đi cẩn thận.”
Lý huyện lệnh cất giọng, sau đó đưa mắt tiễn người kia đi.
Đợi đến khi đối phương rời khỏi, Lý huyện lệnh mới thở phào một hơi, tiếp sau đó liền đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Mau tháo còng ra cho hắn, đưa hắn về để hắn nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong câu này, Lý huyện lệnh cũng rời khỏi đại lao.
Đợi đến khi Lý huyện lệnh rời đi xong, chỉ còn lại mấy tên đồng liêu còn ở lại trở nên kích động.
“Thanh Tiêu à Thanh Tiêu, mém tí nữa ngươi doạ chết bọn ta rồi.”
“Quả nhiên ta không nhìn nhầm, Thanh Tiêu sao có thể trộm học dị thuật được.”
“Thanh Tiêu ca, có lẽ huynh không biết, nếu như huynh thừa nhận bản thân trộm học dị thuật, thì tất cả chúng ta đều bị xui lây luôn đó.”
Mấy người cứ liến thoắng liến thoắng cái miệng, cùng lúc đó cũng mau chóng tháo xích ra cho Hứa Thanh Tiêu, tên nào tên này đều không dám nghĩ lại.
“Sao vậy?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Sao ta cứ mơ mơ hồ hồ vậy.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu không phải giả, toàn bộ sự việc khiến hắn cảm thấy mơ hồ, mặc dù có thể đoán được phần nào, nhưng toàn bộ sự việc cụ thể như nào thì hắn không rõ ràng lắm.
“Ta nói huynh nghe, là thế này nè, một giờ trước, người của phủ Nam Dự đến, chính là cái vị Trình đại nhân vừa nãy, sau khi hắn ta nghe xong toàn bộ sự việc, việc đầu tiên hắn muốn làm là thẩm vấn huynh đó.”
“Có điều trước khi thẩm vấn huynh, vị Trình đại nhân đó đã thẩm vấn Triệu đại phu trước rồi, có điều khổ cực cho Triệu đại phu, tự nhiên không không bị đánh oan một trận, ngoài sáu mươi rồi còn vô duyên vô cớ chịu phạt.”
“Lúc mới đầu huyện thái gia còn ổn, nhìn thấy Triệu đại phu bị phạt rồi bèn có chút bất mãn, sau đấy thì quanh quanh co co với Trình đại nhân mấy lần, nếu không thì huynh cũng phải chịu hình đó.”
Đồng liêu trẻ tuổi lúc này kể hết đầu cơ ngọn ngành mọi chuyện một cách vắn tắt cho hắn nghe.
“Triệu đại phu chịu hình phạt rồi?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày.
“Nói thừa, người của phủ Nam Dự phái tới, người nào người nấy đều xuống tay hiểm độc tàn nhẫn, ta cũng xem như nhìn rõ rồi, có thể leo lên trên đó, không có người nào là lương thiện cả.”
“Nếu như không phải Triệu đại phu bị dùng hình, thì chắc là huynh sẽ bị dùng hình, vẫn may huyện thái gia đối xử với chúng ta khá tốt, không để huynh phải chịu hình phạt.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như huynh thực sự tu luyện dị thuật, thế thì cái chức quan của huyện thái gia chắc chắn không còn, bọn ta cũng sẽ bị liên luỵ theo, thế nên lúc còn ở ngoài phòng giam, huynh không biết đâu, bọn ta ai ai cũng căng thẳng, chỉ sợ huynh thực sự tu luyện dị thuật.”
“May mà không có.”
Ba người cứ ta một câu ngươi một câu giúp Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra bản thân hắn thực sự đúng là quá may.
Thiếu chút nữa là đi đời rồi.
May mà thông minh đột xuất.
Bây giờ nghĩ lại mà thấy sợ hãi, một khi bản thân thừa nhận rồi, chức quan của huyện thái gia đảm bảo không giữ nổi, những đồng liêu này cũng chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp, hắn tu luyện dị thuật, ai dám chắc bọn họ không tu chứ.
Mặc dù xử tội liên đới không có nhân đạo thật, nhưng thông qua tất cả những gì Lý huyện lệnh nói ban nãy, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra sự đáng sợ của dị thuật rồi.
Cũng hoàn toàn hiểu rõ mức độ cấm kị của triều đình đối với dị thuật nghiêm ngặt cỡ nào.
Chương 22 Chương 22: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (3)
Trước đây Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy, sau này hắn không tu dị thuật nữa thì sẽ không sao.
Bây giờ nghĩ lại, quá nhiên bản thân vẫn còn non lắm.
“Đi đi đi, Thanh Tiêu, chúng ta tới tửu lâu uống vài chén, giúp ngươi xua tan nỗi sợ.”
Bọn họ cất giọng, lôi kéo Thanh Tiêu đi xua tan nỗi sợ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối.
Hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này nhất định vẫn chưa kết thúc.
Trình đại nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, đặc biệt những lời cuối cùng lúc nãy, giống như đang cảnh cáo mọi người vậy.
Thực ra là đang nói cho hắn nghe.
Thế nên tốt nhất bây giờ không nên nói bậy gì cả, cũng không nghĩ gì nhiều hết, làm một người bình thường, đợi vượt qua được khoảng thời gian này rồi hẵng nói.
Điều duy nhất khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khó chịu là Triệu đại phu bị dùng hình.
Ông ta đã bị hắn liên luỵ rồi.
Hứa Thanh Tiêu có chút hối hận.
Mà cùng lúc đó.
Đêm hôm ấy.
Trong sơn mạch lân cận huyện Bình An.
Trình Lập Đông một mình một ngựa, yên lặng nhìn vào bóng đêm vô tận.
Phía sau có mười tên quan sai đi theo.
Hắn ta yên lặng cực kì, tản ra một khí thế uy nghiêm.
Mà lúc này.
Thuộc hạ mũi khoằm đứng sau hắn ta bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại nhân, tên Hứa Thanh Tiêu này rất đáng nghi, có cần sắp xếp hai người ở bên cạnh theo dõi hắn không ạ? Hoặc là giết quách luôn đi, đề phòng trường hợp để lại mầm họa?”
Hắn ta là thuộc hạ của Trình Lập Đông, đã theo Trình Lập Đông hơn mười năm rồi, tất nhiên biết rõ Trình Lập Đông đang nghĩ những gì, thế là bèn chủ động lên tiếng, thay hắn phân ưu.
Thế mà Trình Lập Đông lại lắc đầu, hết sức bình tĩnh mà nói.
“Không được.”
“Nếu như ở huyện khác, giết một tên nha dịch tất nhiên không có gì đáng ngại.”
“Đáng tiếc, Lý huyện lệnh có người trên chống lưng, lần này chúng ta ra mặt cưỡng bức đã khiến ông ta bất mãn rồi, nếu như còn tiếp tục cưỡng ép giết chết nha dịch của ông ta, báo lên phủ quân thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như đến tận tai triều đình rồi thì không còn là chuyện nhỏ nữa.”
“Tân triều mới lập, bệ hạ đưa ra pháp luật nghiêm ngạt, triều đình đang trong thời kì gió dập sóng dồn, không cần vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến phủ quân.”
“Thêm nữa, một tên võ giả mới nhập phẩm, cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì, cứ xem như hắn tu luyện dị thuật thật, lần đầu may mắn vượt qua một ải, đến lần thứ hai kiểu gì cũng sẽ lời đuôi chuột thôi.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ rắc rối một chút, việc trước mắt phải nhanh chóng bắt được đám đào phạm.”
“Kẻ này đã gây ra liên luỵ quá lớn quá lớn, phủ quân không đợi được.”
Hắn ta nói.
Một câu này, vừa lạnh lùng lại vừa quyết đoán.
Đêm đó.
Đã là giờ Sửu rồi.
Bầu trời tối đen như mực.
Hứa Thanh Tiêu quanh người ngập tràn mùi rượu về tới nhà.
Ở tửu lâu uống hết đủ hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu không uống nhiều, thậm chí cứ uống một chút lại đi ra ngoài nôn ra một ít.
May ở chỗ, đã nhập phẩm rồi, nên thể chất cũng trở nên khoẻ mạnh không ít, khả năng miễn dịch với cồn rượu cũng tăng lên một chút.
Hứa Thanh Tiêu không dám uống say, chỉ sợ bản thân sau khi say sẽ nói năng lung tung.
Hức.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Hứa Thanh Tiêu làm chính là rửa mặt bằng nước lạnh.
Qua một khắc, sau khi tắm rửa qua loa một lần, Hứa Thanh Tiêu bèn ngồi trong nhà trầm lặng suy nghĩ một số chuyện.
Mỗi một câu của Lý huyện lệnh đều đang văng vẳng trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu thực sự không nghĩ tới, dị thuật này lại đáng sợ như vậy.
Chỉ cần bắt đầu, bèn không còn đường quay lại nữa.
Tu luyện là chết.
Không tu luyện thì còn chết nhanh hơn.
Đây không phải rành rành ép người ta phải đi trên con đường tà đạo sao?
Bản thân dù gì cũng từng có kinh nghiệm thanh niên năm tốt thông qua giáo dục nghĩa vụ hết chín năm trời, bảo hắn tu luyện tà công, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không muốn.
Nếu như không phải vì cứu lấy mạng của bản thân, Hứa Thanh Tiêu dù chạm một cái thôi cũng không muốn chạm vào cái thứ dị thuật yêu tà này.
Nhưng không còn cách nào cả.
Bây giờ đã bước lên tàu cướp rồi, có muốn xuống cũng không thể xuống được nữa rồi, cách duy nhất bây giờ chỉ đành hy vọng vào tòa cung điện còn đang nằm trong tâm trí hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhắm đôi mắt lại.
Hắn bắt đầu kết nối với cung điện trong tâm trí.
Theo sự an tĩnh của thâm tâm Hứa Thanh Tiêu, sau phút chốc cơn buồn ngủ bèn lập tức ập tới.
Hứa Thanh Tiêu cũng không chống lại nó.
Trong giây phút, ý thức dần chìm trong cơn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại, một tòa cung điện hùng vĩ uy nghi xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Một cung điện nguy nga.
Chương 23 Chương 23: Thiên Địa Văn Cung, Bảy Tượng Điêu Khắc (1)
Tường thành xây bằng bạch ngọc, nhưng điểm khác so với những cung điện bình thường chính là cung điện thường được điêu khắc rồng phượng, mà hoa văn điêu khắc của cung điện này vậy lại là văn chương thi họa, hết sức văn nhã.
Mang theo toàn bộ tò mò, Hứa Thanh Tiêu đi tới phía ngoài cung điện.
Ngọc môn cao vừa đủ chín trượng đang mở toang, phía trên hoành phi còn ghi bốn chữ to lớn.
[Thiên địa văn cung]
Bốn chữ này đều dùng văn tự cổ, Hứa Thanh Tiêu nhìn không hiểu nhưng trong giây lát lại có thể giải thích được, rõ ràng muôn phần kì lạ.
“Thiên địa văn cung?”
Đứng ở ngoài cổng, Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên, không ngờ tới đây vậy mà lại là một tòa văn cung.
Nho gia?
Mặc dù nhìn vẫn không hiểu lắm, Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể đoán được thứ này có liên quan đến Nho gia.
“Không lẽ mình lại thích hợp làm người đọc sách?”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu ngập tràn tò mò.
Nhưng nhăn mày một cái, trong tiềm thức của hắn đối với một chút thông tin tư liệu liên quan đến Nho gia cũng chẳng có.
Nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ ra được thứ gì, cho nên bèn thu lại tâm thức, tham quan phía bên trong nội điện.
Trong đại điện, hoàn toàn trống rỗng, chỉ có tượng điêu khắc xếp ở hai bên phía trong văn cung.
Cẩn thận đếm từng bức, trái ba phải bốn, tổng cộng có bảy tảng tượng được điêu khắc.
Sống động như thật, trong tay cầm sách cuộn, hoặc là bút lông, cũng có thể là đàn, nhưng cũng có vài toà có vẻ đặc thù. Ví dụ như có bức tay cầm trường kiếm, có bức lại ngồi ngay ngắn trên ghế vua, có văn có võ, thậm chí còn có cả nữ tử, thật khiến người ta cảm thấy tò mò.
Đi vào trong văn cung.
Hứa Thanh Tiêu quan sát những bức tượng điêu khắc này.
Mặc dù những bức tượng này được điêu khắc rất sống động, nhưng Hứa Thanh Tiêu không quen biết ai cả, mà phía dưới chân tượng cũng không ghi tên tuổi của ai.
Hứa Thanh Tiêu không có chút hiểu biết gì về Nho đạo cả.
Cũng không rõ bảy người này là ai.
Chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, nhìn xem có thể khám phá ra điều gì mới hay không.
Mà theo sự di chuyển về phía trước của Hứa Thanh Tiêu, rất nhanh trong đại điện, từng viên từng viên thạch bích dần được khảm sâu vào trong, mà phía trên thạch bích có viết bốn chữ.
[Yêu ma đồ lục]
Quét mắt qua từng bức, mỗi một bức thạch bích đều được dùng ngọc thạch tạo thành.
Phía trên thạch bích hoàn toàn trống không, không có bất cứ văn tự hay hình ảnh nào.
Nhưng nếu tiếp tục nhìn về phía bên trái, bên trong viên thạch bích đầu tiên có thứ gì đó.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn qua.
Trong chốc lát, nét mặt hiện lên sự ngạc nhiên.
Chỉ là một con chim kì dị, có ba chân, xung quanh được bao bọc bởi hoa văn họa diễm.
Mà ở phía dưới thạch bích, có một dòng văn tự cổ.
Cũng giống như văn tự trên bức hoành phi, nhìn không quen mắt nhưng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
[Kim Ô ba chân, thiên địa yêu thần, cơ thể hoá thành mặt trời, chiếu rọi chư thiên, chí cương chí dương, tính cách hung hãn, từng có mười ngày chiếm trọn bầu trời, sau đó bị tuyệt thế đại năng bắn chết, chỉ để lại một con, oán khí ngập trời, sát niệm vô cùng tận.]
[Cảnh giới hiện tại: Thập phẩm hậu kì, ba tháng sau đột phá lên Cửu phẩm]
[Nếu có thể trấn áp, sẽ giành được Kim Ô chân hỏa ]
Ba dòng văn tự cổ xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút hoang mang.
Hắn không ngờ trong toà cung văn này lại có Yêu ma đồ lục, lại càng không ngờ được là, Yêu ma đồ lục này thế mà lại giới thiệu hết sức chi tiết về thông tin của yêu ma, bao gồm cả thông tin cảnh giới của Yêu ma cũng hiển thị ra.
Nhưng cũng rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khổ não.
Sát niệm của con Kim Ô này, trong vòng ba tháng sẽ có thể đột phá đến Cửu phẩm, theo những gì Lý huyện lệnh nói, một khi cảnh giới của ma chủng vượt qua bản thân hắn, đồng nghĩa sẽ bị đoạt xá.
Nói cách khác, trước mắt bản thân có hai lựa chọn.
Hoặc là trong vòng ba tháng có thể đột phá lên Cửu phẩm.
Hoặc là ăn chơi trác táng hưởng thủ hết ba tháng này, sau đấy ngồi đợi chết.
Có điều, điểm lợi duy nhất trong việc này chính là nếu như hắn có thể trấn áp được ma chủng này, hắn sẽ bèn có thể ngưng kết được Kim Ô chân hoả.
Mặc dù không biết Kim Ô chân hỏa là cái thứ gì nhưng nghe có vẻ không tệ nha.
“Cửu phẩm.”
Đầu Hứa Thanh Tiêu có chút đau.
Võ giả Thập phẩm là Dưỡng thân cảnh, chăm sóc cơ thể vật lý, tăng cường thể lực, bên trong chăm sóc ngũ tạng, bên ngoài luyện tập xương cốt.
Hắn thông qua Kim Ô Tôi Thể thuật, hoàn thành lần tôi luyện cơ thể đầu tiên, đạt được tốc độ tăng cường vượt trội, trong giây phút nhập phẩm, nhưng vẫn chưa đạt với cảnh Viên Mãn.
Bây giờ nếu muốn hắn trong vòng ba tháng đột phá lên Cửu phẩm Khí mạch cảnh, điều này đúng là có chút thách thức.
Thập phẩm là dưỡng thân.
Cửu phẩm lại là khí mạch.
Sau khi cơ thể cường tráng, tôi luyện lục phủ ngũ tạng, gân mạch rắn chắc xong, sẽ cần phải ngưng mạch, cái gọi là ngưng mạch chính là ngưng tụ mạch khí của võ giả.
Thập phẩm võ giả, cơ thể khoẻ mạnh, có thể tiện tay nhấc một vật nặng trăm cân, đao thương bất nhập, hơn nữa còn có thể tránh được một số tổn thương từ nước lửa thông thường.
Mà cảnh giới tiếp theo chính là ngưng tụ “khí mạch”, có được khí mạch sẽ có thể tạo ra “nội khí”.
Một khi có thể đạt tới Khí mạch cảnh, trong lúc xung đột không cần chạm vào người kẻ địch, cũng có thể khiến kẻ địch bị thương.
Chương 24 Chương 24: Thiên Địa Văn Cung, Bảy Tượng Điêu Khắc (2)
Có thể hiểu đây là thứ gọi là khí công.
Nhưng người ở thế giới này lại thích gọi nó là “nội khí” hơn.
Người có nội khí và người không có nội khí khác biệt rất lớn, một tên Cửu phẩm võ giả, về mặt lý thuyết có thể đánh bại được mười tên Thập phẩm võ giả.
Bổ đầu của huyện Bình An cũng chỉ đạt tới Thập phẩm là cao nhất, ví dụ như Trần bộ khoái hình như cũng mới là Thập phẩm hậu kì.
Tư chất của bọn họ cũng không tệ, Bình An thỉnh thoảng cũng dùng một ít dược thiệt để điều dưỡng cơ thể.
Nhưng bọn họ người trẻ tuổi nhất cũng đã bốn mươi mấy rồi, muốn đột phá lên Cửu phẩm, ước chừng ít nhất cũng phải mất thêm mười năm nữa.
Hắn vừa mới nhập phẩm.
Muốn đột phá lên Cửu phẩm, phải mất thêm hai ba chục năm nữa cũng chẳng có gì lạ, đương nhiên đây là trong tình huống không tu luyện dị thuật.
“Đây là ép người lên Lương Sơn (đi ăn cướp) còn gì?”
Nói thật lòng, lúc này Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn hiểu vì sao triều đình phải nghiêm cấm dị thuật rồi.
Dựa vào dị thuật nhập phẩm, lại bắt ngươi trong vòng ba tháng bắt buộc phải đột phá lên Cửu phẩm.
Nói thật luôn, cho hắn ba năm Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy sao mà vội vàng, huống gì là ba tháng?
“Ba tháng chắc chắn không đủ.”
“Chỉ có thể tiếp tục tu luyện dị thuật.”
“Nhưng nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, Văn cung liệu có thể tiếp tục khống chế được không?”
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân. Rất ư bế tắc.
Điểm tốt duy nhất bây giờ là trước đây chỉ có vỏn vẹn mười hai canh giờ, bây giờ hắn có ba tháng, so sánh đối chiếu chút thì bây giờ cũng xem như có chút dư dả.
Nhưng so với thực tế, chuyện này có chút khó khăn.
“Nhất định phải nghĩ cách, không thể để dị thuật dắt mũi đi được, nếu có thể dựa vào bản thân tốt nhất cứ dựa vào bản thân đã, nếu không được nữa thì mới dùng tới dị thuật lần nữa.”
Hứa Thanh Tiêu thầm nhủ trong lòng.
Trong tay hắn còn giữ một cuốn dị thuật khác.
Thái Dương ngưng mạch quyết.
Cuốn dị thuật này vừa hay ghi chép lại thuật liên quan tới khí mạch, chỉ có điều Hứa Thanh Tiêu không dám thử tu luyện, không nói tới việc Văn cung có thể tiếp tục kiểm soát nữa hay không, cho dù có thể tiếp tục khống chế, vượt qua rồi vẫn sẽ tiếp tục sinh ra một yêu ma với sát niệm khác.
Vậy thì chết hơi bị phê đây.
Một con yêu ma đã có chút đuối rồi, hai con chắc chắn là đi đầu xuống đất luôn.
Thu lại thần trí.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nghiên cứu về tòa Văn cung này.
Bên ngoài trông tòa Văn cung này nguy nga tráng lệ, ấy vậy mà bên trong lại có chút đơn sơ.
Bảy bức tượng điêu khắc.
Yêu ma đồ lục.
Trừ hai thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác nữa rồi.
Thực ra mà nói, vẫn còn một cái hồ nữa.
Hồ cũng không được xem như rất lớn, sâu khoảng ba thước, rộng ba thước, xây dựng theo hình vuông.
Nằm ở bên trái đại điện, bên trong trống không.
Cũng không biết xây lên để làm gì.
Nhưng có thể xuất hiện trong tòa Văn cung này, chắc chắn là thứ có hữu dụng, hoặc cũng có thể là cơ quan nào đó, nhưng Hứa Thanh Tiêu không đoán ra tác dụng của nó.
Cũng có thể có tác dụng chứa đầy đồ vật cũng nên.
Chỉ là trong cung điện không có thứ gì như nước sạch cả.
Chắc không phải phun nước từ trong không khí đấy chứ?
Lại cẩn thận quan sát lại lần nữa, vẫn không thu được thứ gì.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới rời khỏi Văn cung, nhưng trước khi rời đi, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc khắc sâu hình dáng của bảy bức tượng điêu khắc kia vào trong đầu.
Nếu như có cơ hội, hắn tính sẽ đi điều tra chút, biết đâu có thể điều tra rõ ràng lại có thể giúp đỡ được gì đó.
Sau khi rời khỏi cung điện.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Tiêu tỉnh dậy.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Đèn dầu không biết đã tắt từ khi nào rồi.
Vô thức nhìn về hướng cửa sổ, vẫn đang đêm hôm khuya khoắt.
Quét mắt nhìn ánh trăng, ầy…Không tính nổi bây giờ là giờ nào rồi.
Nhưng nhìn sắc trời này, chắc chưa qua bao lâu.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường nghỉ ngơi, cả ngày nay có quá nhiều chuyện chuyển biến, tinh thần vẫn luôn rất căng thẳng, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Thế là Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chợp mắt một lúc đã qua hai canh giờ.
Sau hai canh giờ.
Theo những tia nắng nhẹ nhàng hắt sáng, Hứa Thanh Tiêu dần dần mở mắt ra.
Nhìn ra hướng cửa sổ, trời quang mây tạnh.
Ngủ hai canh giờ thế là đủ rồi.
Đối với một võ giả nhập phẩm mà nói, mỗi ngày chỉ cần ngủ một đến hai canh giờ là đã đủ giữ cho tinh thần tỉnh táo rồi.
Đạt tới Cửu phẩm, có thể không cần tới ngủ nữa.
Đây chính là lợi ích của việc luyện võ.
Tắm rửa một lượt xong xuôi.
Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, đắm mình trong ánh sáng mặt trời, tập luyện quyền cước một trận, khởi động gân cốt.
Sau đó rời khỏi nhà.
Hắn đi tìm Triệu đại phu một chuyến.
Chương 25 Chương 25: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (1)
Hôm qua nghe đồng liêu nói Triệu đại phu bị dùng hình nên trong thâm tâm Hứa Thanh Tiêu có chút áy náy.
Tất cả mọi chuyện đều do hắn liên luỵ.
Nếu như không thăm không hỏi, vậy thì hắn vong ân bội nghĩa quá.
Trên đường, Hứa Thanh Tiêu lấy ra số ngân lượng còn sót lại, mua không ít đồ, mặc dù những thứ này không phải thứ gì đặc biệt tốt, nhưng quan trọng ở tấm lòng.
Cứ như vậy.
Ba khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đã đến hiệu thuốc.
Chỉ là so với trước đây, tiệm thuốc của Triệu đại phu lúc nào cũng đông đúc.
Hôm nay lại có chút hiu quạnh.
Huyện Bình An không lớn, chuyện xấu chuyện tốt gì đều được lan đi rất nhanh.
Chuyện Triệu đại phu bị Nha môn bắt đi nghiêm hình bức cung chắc chắn bị truyền ra ngoài rồi.
Nỗi sợ lớn nhất của bình dân bách tính chính là chuyện gì đó liên quan tới quan phủ, thế nên khách tới tiệm cũng ít đi rất nhiều.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng áy náy tự trách.
Có chút do dự, không biết có nên vào hay không nữa.
Nhưng cũng chính vào lúc này, người học việc trong hiệu thuốc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức đi lên đón tiếp ngay.
“Thanh Tiêu đại nhân, ngài đến thật rồi này, chưởng quỹ có lời mời ạ.”
Giọng nói vừa vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Huyện Bình An.
Hiệu thuốc bắc của nhà họ Triệu.
Tiểu nhị ở trong tiệm gọi một tiếng, Hứa Thanh Tiêu hơi ngạc nhiên.
"Chưởng quỹ gọi ta hả?"
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt một chút, hắn cầm theo đồ của mình đi đến.
"Đúng vậy, chưởng quỹ liệu sự như thần, nói hôm nay ngài sẽ đến đây, không ngờ là đến thật."
Tiểu nhị mở miệng, nhận lễ vật từ trong tay Hứa Thanh Tiêu đưa tới, cung kính nói.
"Chưởng quỹ ở đâu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Chưởng quỹ đang nằm dưỡng bệnh ở trên lầu, ngài đi theo ta."
Tiểu nhị dẫn Hứa Thanh Tiêu lên lầu. Người sau cũng đi theo.
Thoáng chốc đã đi lên lầu hai.
"Tiên sinh, Thanh Tiêu đại nhân đến rồi."
Vừa đi đến cửa phòng, tiểu nhị đã hô một tiếng, từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.
"Mời hắn vào đi."
Giọng nói rất yếu, khiến Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy hổ thẹn.
Đẩy cửa phòng ra, dáng vẻ Triệu đại phu nằm trên giường bệnh hiện ra ngay trước mắt.
Ông ốm yếu nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng trắng, cố cựa mình muốn ngồi dậy.
"Triệu đại phu, đừng ngồi dậy."
Hứa Thanh Tiêu bước nhanh đến, đỡ lấy ông.
"Không sao hết."
Đến gần mới thấy, sắc mặt Triệu đại phu đã hơi trắng bệch, nhìn có vẻ rất yếu rồi.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, trên ngực Triệu đại phu còn có dấu bàn ủi.
Đây là vết thương của bàn ủi bằng sắt, tuy đã được băng bó lại, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một ít, trên lớp băng vải trắng thấm đầy máu đen, có thể tưởng tượng ra được Triệu đại phu đã chịu trận tra tấn đến mức như thế nào.
Chỉ trong nháy mắt thôi, Hứa Thanh Tiêu đã cảm thấy vừa áy náy lại vừa tức giận.
"Bọn chó chết, lũ khốn nạn."
Hứa Thanh Tiêu nắm chặt tay lại, bởi vì cơn giận dữ trong lòng nên buột miệng chửi một tiếng, Triệu đại phu chính là thầy thuốc, danh tiếng rất tốt, ngày thường lấy cứu người làm phúc, bây giờ đã qua tuổi sáu mươi rồi, vẫn còn phải chịu nghiêm hình tra tấn.
Chuyện này bảo Hứa Thanh Tiêu không giận sao được.
Nghe thấy lời của Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu lập tức ấn tay Hứa Thanh Tiêu xuống, lắc đầu nói.
"Quá khứ, chuyện đã qua rồi, còn sống là tốt rồi."
Triệu đại phu thều thào nói.
Nói như thế thôi, cũng đã để Hứa Thanh Tiêu thoáng tỉnh táo lại một chút.
"Triệu đại phu, chuyện lần này là Hứa mỗ ta mắc nợ ông, phần ân tình này ta sẽ khắc ghi vào tận tâm khảm."
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng, vô cùng áy náy.
"Đừng cảm thấy mắc nợ gì hết, thật ra lão hủ cũng không khai ra ngươi đâu, biết thừa dù lão hủ có khai ra, thì bọn chúng cũng không bỏ qua cho lão hủ."
"Tội bao che cũng không phải cái tội bé nhỏ gì, lời hứa hẹn đầu môi chót lưỡi, mãi mãi chỉ là một trang giấy trắng, lão hủ cũng không phải chỉ vì một mình ngươi, chủ yếu vẫn là vì bản thân mình mà thôi.”
"Hơn nữa, ngươi cũng không làm chuyện gì sai, muốn được sống, chuyện này cũng rất bình thường, chẳng qua chúng ta đều đang phải sống qua một kiếp này mà thôi."
Triệu đại phu khoát tay áo, tầm nhìn của ông rất thoáng, sống được là tốt rồi.
Về phần không khai ra, thật ra chủ yếu cũng là vì mình.
Ông cũng không phải trẻ con lên ba, đương nhiên không tin những lời những người đến từ phủ Nam Dự. "Bất luận là như thế nào, cũng phải cảm tạ ông một tiếng.
"Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn thành tâm cảm tạ."
Chẳng qua thoáng chốc, giọng của Triệu đại phu lại tiếp tục vang lên.
"Chắc Trình đại nhân cũng đã nói cho ngươi biết tai hại của dị thuật rồi đúng không?"
Ông bỗng nhiên mở miệng nhắc đến chuyện này.
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu Triệu đại phu nói vậy là có ý gì, hắn không đáp, chỉ trầm mặc không nói.
“Lẽ nào thực sự không có cách nào giải quyết sao?”
Có người tiếp tục lên tiếng, đặt ra câu hỏi mà Hứa Thanh Tiêu muốn hỏi.
Lần này giọng nói của Lý huyện lệnh lại tiếp tục vang lên.
“Tai họa của dị thuật, từ xưa đến nay đều rất khó giải quyết, nếu như có thể giải quyết được, đã không phải nghiêm cấm làm gì.”
“Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu như có thể xử lý vấn đề về ma chủng, hoàn toàn có thể để người người tu luyện dị thuật, nếu như nhập ma hóa yêu, chỉ cần để cường giả trấn thủ bên cạnh, nếu như nhập ma giết ngay tại chỗ, không nhập ma có thể trở thành một cánh tay góp sức cho triều đình mà.”
“Cần gì phải cấm trên toàn thiên hạ làm gì?”
Lời này của Lý huyện lệnh càng giải thích rõ ràng hơn.
Đúng vậy, nếu như có cách giải quyết thật, cùng lắm cứ gọi một đám tử sĩ tới, mời cường giả ở bên trấn thủ, tên nào nhập ma thì giết luôn, không nhập ma thì giữ lại trọng dụng, lúc ấy cao thủ trong thiên hạ sẽ nhiều như mây.
Vậy thì chuyện nhất thống giang sơn không phải đã nằm sẵn trong tay rồi sao?
Thế nên ý của câu này chính là không có cách nào giải quyết được vòng lặp này cả.
Hứa Thanh Tiêu quả thật có chút hoang mang.
Chắc bản thân không cầm nhầm kịch bản của phản diện đâu nhỉ?
Mới mở đầu đã tu luyện dị thuật tà công, đến giây phút cuối cùng bùng phát, trở thành đại ma đầu, sau đó bị thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết chém chết?
Đau đầu quá đi.
Nhưng trong lòng lại có rất nhiều nghi ngờ, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu.
Bởi vì hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bất kể thế nào, sống trước đã rồi nói.
“Ha ha, nếu chỉ là hiểu lầm tất nhiên là tốt nhất rồi, Thanh Tiêu huynh đệ, ta thấy tâm trí của ngươi cũng không tệ, hơn nữa trong cái họa lại có cái may, trong cơ thể đã thấm khí Chí Dương, lại còn nhập phẩm, còn có chút khí Thuần Dương nữa.”
“Nếu như không muốn ở lại trong huyện nữa, có thể tới phủ Nam Dự tìm ta, mấy ngày nữa phủ Nam Dự sắp chiêu mộ thêm một tốp bộ khoái mới rồi, có thể thử xem sao.”
Đối phương mở miệng nhiệt tình chiêu mộ Hứa Thanh Tiêu, nếu không có chuyện lúc trước có lẽ Hứa Thanh Tiêu đã tin rằng hắn ta đang chiêu mộ mình thật.
“Đại nhân đánh giá cao thuộc hạ rồi.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời có lệ.
“Được rồi, Lý đại nhân, hôm nay có chút đường đột, chuyện này đã được điều tra rõ, bổn quan còn phải điều tra chuyện của đào phạm, nếu như có bất cứ tình báo gì, phiền ngài lập tức báo cho ta.”
Nói xong lời này, hắn ta bèn rời khỏi đại lao ngay.
“Trình đại nhân đi cẩn thận.”
Lý huyện lệnh cất giọng, sau đó đưa mắt tiễn người kia đi.
Đợi đến khi đối phương rời khỏi, Lý huyện lệnh mới thở phào một hơi, tiếp sau đó liền đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Mau tháo còng ra cho hắn, đưa hắn về để hắn nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong câu này, Lý huyện lệnh cũng rời khỏi đại lao.
Đợi đến khi Lý huyện lệnh rời đi xong, chỉ còn lại mấy tên đồng liêu còn ở lại trở nên kích động.
“Thanh Tiêu à Thanh Tiêu, mém tí nữa ngươi doạ chết bọn ta rồi.”
“Quả nhiên ta không nhìn nhầm, Thanh Tiêu sao có thể trộm học dị thuật được.”
“Thanh Tiêu ca, có lẽ huynh không biết, nếu như huynh thừa nhận bản thân trộm học dị thuật, thì tất cả chúng ta đều bị xui lây luôn đó.”
Mấy người cứ liến thoắng liến thoắng cái miệng, cùng lúc đó cũng mau chóng tháo xích ra cho Hứa Thanh Tiêu, tên nào tên này đều không dám nghĩ lại.
“Sao vậy?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Sao ta cứ mơ mơ hồ hồ vậy.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu không phải giả, toàn bộ sự việc khiến hắn cảm thấy mơ hồ, mặc dù có thể đoán được phần nào, nhưng toàn bộ sự việc cụ thể như nào thì hắn không rõ ràng lắm.
“Ta nói huynh nghe, là thế này nè, một giờ trước, người của phủ Nam Dự đến, chính là cái vị Trình đại nhân vừa nãy, sau khi hắn ta nghe xong toàn bộ sự việc, việc đầu tiên hắn muốn làm là thẩm vấn huynh đó.”
“Có điều trước khi thẩm vấn huynh, vị Trình đại nhân đó đã thẩm vấn Triệu đại phu trước rồi, có điều khổ cực cho Triệu đại phu, tự nhiên không không bị đánh oan một trận, ngoài sáu mươi rồi còn vô duyên vô cớ chịu phạt.”
“Lúc mới đầu huyện thái gia còn ổn, nhìn thấy Triệu đại phu bị phạt rồi bèn có chút bất mãn, sau đấy thì quanh quanh co co với Trình đại nhân mấy lần, nếu không thì huynh cũng phải chịu hình đó.”
Đồng liêu trẻ tuổi lúc này kể hết đầu cơ ngọn ngành mọi chuyện một cách vắn tắt cho hắn nghe.
“Triệu đại phu chịu hình phạt rồi?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày.
“Nói thừa, người của phủ Nam Dự phái tới, người nào người nấy đều xuống tay hiểm độc tàn nhẫn, ta cũng xem như nhìn rõ rồi, có thể leo lên trên đó, không có người nào là lương thiện cả.”
“Nếu như không phải Triệu đại phu bị dùng hình, thì chắc là huynh sẽ bị dùng hình, vẫn may huyện thái gia đối xử với chúng ta khá tốt, không để huynh phải chịu hình phạt.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như huynh thực sự tu luyện dị thuật, thế thì cái chức quan của huyện thái gia chắc chắn không còn, bọn ta cũng sẽ bị liên luỵ theo, thế nên lúc còn ở ngoài phòng giam, huynh không biết đâu, bọn ta ai ai cũng căng thẳng, chỉ sợ huynh thực sự tu luyện dị thuật.”
“May mà không có.”
Ba người cứ ta một câu ngươi một câu giúp Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra bản thân hắn thực sự đúng là quá may.
Thiếu chút nữa là đi đời rồi.
May mà thông minh đột xuất.
Bây giờ nghĩ lại mà thấy sợ hãi, một khi bản thân thừa nhận rồi, chức quan của huyện thái gia đảm bảo không giữ nổi, những đồng liêu này cũng chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp, hắn tu luyện dị thuật, ai dám chắc bọn họ không tu chứ.
Mặc dù xử tội liên đới không có nhân đạo thật, nhưng thông qua tất cả những gì Lý huyện lệnh nói ban nãy, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra sự đáng sợ của dị thuật rồi.
Cũng hoàn toàn hiểu rõ mức độ cấm kị của triều đình đối với dị thuật nghiêm ngặt cỡ nào.
Chương 22 Chương 22: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (3)
Trước đây Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy, sau này hắn không tu dị thuật nữa thì sẽ không sao.
Bây giờ nghĩ lại, quá nhiên bản thân vẫn còn non lắm.
“Đi đi đi, Thanh Tiêu, chúng ta tới tửu lâu uống vài chén, giúp ngươi xua tan nỗi sợ.”
Bọn họ cất giọng, lôi kéo Thanh Tiêu đi xua tan nỗi sợ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối.
Hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này nhất định vẫn chưa kết thúc.
Trình đại nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, đặc biệt những lời cuối cùng lúc nãy, giống như đang cảnh cáo mọi người vậy.
Thực ra là đang nói cho hắn nghe.
Thế nên tốt nhất bây giờ không nên nói bậy gì cả, cũng không nghĩ gì nhiều hết, làm một người bình thường, đợi vượt qua được khoảng thời gian này rồi hẵng nói.
Điều duy nhất khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khó chịu là Triệu đại phu bị dùng hình.
Ông ta đã bị hắn liên luỵ rồi.
Hứa Thanh Tiêu có chút hối hận.
Mà cùng lúc đó.
Đêm hôm ấy.
Trong sơn mạch lân cận huyện Bình An.
Trình Lập Đông một mình một ngựa, yên lặng nhìn vào bóng đêm vô tận.
Phía sau có mười tên quan sai đi theo.
Hắn ta yên lặng cực kì, tản ra một khí thế uy nghiêm.
Mà lúc này.
Thuộc hạ mũi khoằm đứng sau hắn ta bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại nhân, tên Hứa Thanh Tiêu này rất đáng nghi, có cần sắp xếp hai người ở bên cạnh theo dõi hắn không ạ? Hoặc là giết quách luôn đi, đề phòng trường hợp để lại mầm họa?”
Hắn ta là thuộc hạ của Trình Lập Đông, đã theo Trình Lập Đông hơn mười năm rồi, tất nhiên biết rõ Trình Lập Đông đang nghĩ những gì, thế là bèn chủ động lên tiếng, thay hắn phân ưu.
Thế mà Trình Lập Đông lại lắc đầu, hết sức bình tĩnh mà nói.
“Không được.”
“Nếu như ở huyện khác, giết một tên nha dịch tất nhiên không có gì đáng ngại.”
“Đáng tiếc, Lý huyện lệnh có người trên chống lưng, lần này chúng ta ra mặt cưỡng bức đã khiến ông ta bất mãn rồi, nếu như còn tiếp tục cưỡng ép giết chết nha dịch của ông ta, báo lên phủ quân thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như đến tận tai triều đình rồi thì không còn là chuyện nhỏ nữa.”
“Tân triều mới lập, bệ hạ đưa ra pháp luật nghiêm ngạt, triều đình đang trong thời kì gió dập sóng dồn, không cần vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến phủ quân.”
“Thêm nữa, một tên võ giả mới nhập phẩm, cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì, cứ xem như hắn tu luyện dị thuật thật, lần đầu may mắn vượt qua một ải, đến lần thứ hai kiểu gì cũng sẽ lời đuôi chuột thôi.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ rắc rối một chút, việc trước mắt phải nhanh chóng bắt được đám đào phạm.”
“Kẻ này đã gây ra liên luỵ quá lớn quá lớn, phủ quân không đợi được.”
Hắn ta nói.
Một câu này, vừa lạnh lùng lại vừa quyết đoán.
Đêm đó.
Đã là giờ Sửu rồi.
Bầu trời tối đen như mực.
Hứa Thanh Tiêu quanh người ngập tràn mùi rượu về tới nhà.
Ở tửu lâu uống hết đủ hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu không uống nhiều, thậm chí cứ uống một chút lại đi ra ngoài nôn ra một ít.
May ở chỗ, đã nhập phẩm rồi, nên thể chất cũng trở nên khoẻ mạnh không ít, khả năng miễn dịch với cồn rượu cũng tăng lên một chút.
Hứa Thanh Tiêu không dám uống say, chỉ sợ bản thân sau khi say sẽ nói năng lung tung.
Hức.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Hứa Thanh Tiêu làm chính là rửa mặt bằng nước lạnh.
Qua một khắc, sau khi tắm rửa qua loa một lần, Hứa Thanh Tiêu bèn ngồi trong nhà trầm lặng suy nghĩ một số chuyện.
Mỗi một câu của Lý huyện lệnh đều đang văng vẳng trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu thực sự không nghĩ tới, dị thuật này lại đáng sợ như vậy.
Chỉ cần bắt đầu, bèn không còn đường quay lại nữa.
Tu luyện là chết.
Không tu luyện thì còn chết nhanh hơn.
Đây không phải rành rành ép người ta phải đi trên con đường tà đạo sao?
Bản thân dù gì cũng từng có kinh nghiệm thanh niên năm tốt thông qua giáo dục nghĩa vụ hết chín năm trời, bảo hắn tu luyện tà công, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không muốn.
Nếu như không phải vì cứu lấy mạng của bản thân, Hứa Thanh Tiêu dù chạm một cái thôi cũng không muốn chạm vào cái thứ dị thuật yêu tà này.
Nhưng không còn cách nào cả.
Bây giờ đã bước lên tàu cướp rồi, có muốn xuống cũng không thể xuống được nữa rồi, cách duy nhất bây giờ chỉ đành hy vọng vào tòa cung điện còn đang nằm trong tâm trí hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhắm đôi mắt lại.
Hắn bắt đầu kết nối với cung điện trong tâm trí.
Theo sự an tĩnh của thâm tâm Hứa Thanh Tiêu, sau phút chốc cơn buồn ngủ bèn lập tức ập tới.
Hứa Thanh Tiêu cũng không chống lại nó.
Trong giây phút, ý thức dần chìm trong cơn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại, một tòa cung điện hùng vĩ uy nghi xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Một cung điện nguy nga.
Chương 23 Chương 23: Thiên Địa Văn Cung, Bảy Tượng Điêu Khắc (1)
Tường thành xây bằng bạch ngọc, nhưng điểm khác so với những cung điện bình thường chính là cung điện thường được điêu khắc rồng phượng, mà hoa văn điêu khắc của cung điện này vậy lại là văn chương thi họa, hết sức văn nhã.
Mang theo toàn bộ tò mò, Hứa Thanh Tiêu đi tới phía ngoài cung điện.
Ngọc môn cao vừa đủ chín trượng đang mở toang, phía trên hoành phi còn ghi bốn chữ to lớn.
[Thiên địa văn cung]
Bốn chữ này đều dùng văn tự cổ, Hứa Thanh Tiêu nhìn không hiểu nhưng trong giây lát lại có thể giải thích được, rõ ràng muôn phần kì lạ.
“Thiên địa văn cung?”
Đứng ở ngoài cổng, Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên, không ngờ tới đây vậy mà lại là một tòa văn cung.
Nho gia?
Mặc dù nhìn vẫn không hiểu lắm, Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể đoán được thứ này có liên quan đến Nho gia.
“Không lẽ mình lại thích hợp làm người đọc sách?”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu ngập tràn tò mò.
Nhưng nhăn mày một cái, trong tiềm thức của hắn đối với một chút thông tin tư liệu liên quan đến Nho gia cũng chẳng có.
Nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ ra được thứ gì, cho nên bèn thu lại tâm thức, tham quan phía bên trong nội điện.
Trong đại điện, hoàn toàn trống rỗng, chỉ có tượng điêu khắc xếp ở hai bên phía trong văn cung.
Cẩn thận đếm từng bức, trái ba phải bốn, tổng cộng có bảy tảng tượng được điêu khắc.
Sống động như thật, trong tay cầm sách cuộn, hoặc là bút lông, cũng có thể là đàn, nhưng cũng có vài toà có vẻ đặc thù. Ví dụ như có bức tay cầm trường kiếm, có bức lại ngồi ngay ngắn trên ghế vua, có văn có võ, thậm chí còn có cả nữ tử, thật khiến người ta cảm thấy tò mò.
Đi vào trong văn cung.
Hứa Thanh Tiêu quan sát những bức tượng điêu khắc này.
Mặc dù những bức tượng này được điêu khắc rất sống động, nhưng Hứa Thanh Tiêu không quen biết ai cả, mà phía dưới chân tượng cũng không ghi tên tuổi của ai.
Hứa Thanh Tiêu không có chút hiểu biết gì về Nho đạo cả.
Cũng không rõ bảy người này là ai.
Chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, nhìn xem có thể khám phá ra điều gì mới hay không.
Mà theo sự di chuyển về phía trước của Hứa Thanh Tiêu, rất nhanh trong đại điện, từng viên từng viên thạch bích dần được khảm sâu vào trong, mà phía trên thạch bích có viết bốn chữ.
[Yêu ma đồ lục]
Quét mắt qua từng bức, mỗi một bức thạch bích đều được dùng ngọc thạch tạo thành.
Phía trên thạch bích hoàn toàn trống không, không có bất cứ văn tự hay hình ảnh nào.
Nhưng nếu tiếp tục nhìn về phía bên trái, bên trong viên thạch bích đầu tiên có thứ gì đó.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn qua.
Trong chốc lát, nét mặt hiện lên sự ngạc nhiên.
Chỉ là một con chim kì dị, có ba chân, xung quanh được bao bọc bởi hoa văn họa diễm.
Mà ở phía dưới thạch bích, có một dòng văn tự cổ.
Cũng giống như văn tự trên bức hoành phi, nhìn không quen mắt nhưng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
[Kim Ô ba chân, thiên địa yêu thần, cơ thể hoá thành mặt trời, chiếu rọi chư thiên, chí cương chí dương, tính cách hung hãn, từng có mười ngày chiếm trọn bầu trời, sau đó bị tuyệt thế đại năng bắn chết, chỉ để lại một con, oán khí ngập trời, sát niệm vô cùng tận.]
[Cảnh giới hiện tại: Thập phẩm hậu kì, ba tháng sau đột phá lên Cửu phẩm]
[Nếu có thể trấn áp, sẽ giành được Kim Ô chân hỏa ]
Ba dòng văn tự cổ xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút hoang mang.
Hắn không ngờ trong toà cung văn này lại có Yêu ma đồ lục, lại càng không ngờ được là, Yêu ma đồ lục này thế mà lại giới thiệu hết sức chi tiết về thông tin của yêu ma, bao gồm cả thông tin cảnh giới của Yêu ma cũng hiển thị ra.
Nhưng cũng rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khổ não.
Sát niệm của con Kim Ô này, trong vòng ba tháng sẽ có thể đột phá đến Cửu phẩm, theo những gì Lý huyện lệnh nói, một khi cảnh giới của ma chủng vượt qua bản thân hắn, đồng nghĩa sẽ bị đoạt xá.
Nói cách khác, trước mắt bản thân có hai lựa chọn.
Hoặc là trong vòng ba tháng có thể đột phá lên Cửu phẩm.
Hoặc là ăn chơi trác táng hưởng thủ hết ba tháng này, sau đấy ngồi đợi chết.
Có điều, điểm lợi duy nhất trong việc này chính là nếu như hắn có thể trấn áp được ma chủng này, hắn sẽ bèn có thể ngưng kết được Kim Ô chân hoả.
Mặc dù không biết Kim Ô chân hỏa là cái thứ gì nhưng nghe có vẻ không tệ nha.
“Cửu phẩm.”
Đầu Hứa Thanh Tiêu có chút đau.
Võ giả Thập phẩm là Dưỡng thân cảnh, chăm sóc cơ thể vật lý, tăng cường thể lực, bên trong chăm sóc ngũ tạng, bên ngoài luyện tập xương cốt.
Hắn thông qua Kim Ô Tôi Thể thuật, hoàn thành lần tôi luyện cơ thể đầu tiên, đạt được tốc độ tăng cường vượt trội, trong giây phút nhập phẩm, nhưng vẫn chưa đạt với cảnh Viên Mãn.
Bây giờ nếu muốn hắn trong vòng ba tháng đột phá lên Cửu phẩm Khí mạch cảnh, điều này đúng là có chút thách thức.
Thập phẩm là dưỡng thân.
Cửu phẩm lại là khí mạch.
Sau khi cơ thể cường tráng, tôi luyện lục phủ ngũ tạng, gân mạch rắn chắc xong, sẽ cần phải ngưng mạch, cái gọi là ngưng mạch chính là ngưng tụ mạch khí của võ giả.
Thập phẩm võ giả, cơ thể khoẻ mạnh, có thể tiện tay nhấc một vật nặng trăm cân, đao thương bất nhập, hơn nữa còn có thể tránh được một số tổn thương từ nước lửa thông thường.
Mà cảnh giới tiếp theo chính là ngưng tụ “khí mạch”, có được khí mạch sẽ có thể tạo ra “nội khí”.
Một khi có thể đạt tới Khí mạch cảnh, trong lúc xung đột không cần chạm vào người kẻ địch, cũng có thể khiến kẻ địch bị thương.
Chương 24 Chương 24: Thiên Địa Văn Cung, Bảy Tượng Điêu Khắc (2)
Có thể hiểu đây là thứ gọi là khí công.
Nhưng người ở thế giới này lại thích gọi nó là “nội khí” hơn.
Người có nội khí và người không có nội khí khác biệt rất lớn, một tên Cửu phẩm võ giả, về mặt lý thuyết có thể đánh bại được mười tên Thập phẩm võ giả.
Bổ đầu của huyện Bình An cũng chỉ đạt tới Thập phẩm là cao nhất, ví dụ như Trần bộ khoái hình như cũng mới là Thập phẩm hậu kì.
Tư chất của bọn họ cũng không tệ, Bình An thỉnh thoảng cũng dùng một ít dược thiệt để điều dưỡng cơ thể.
Nhưng bọn họ người trẻ tuổi nhất cũng đã bốn mươi mấy rồi, muốn đột phá lên Cửu phẩm, ước chừng ít nhất cũng phải mất thêm mười năm nữa.
Hắn vừa mới nhập phẩm.
Muốn đột phá lên Cửu phẩm, phải mất thêm hai ba chục năm nữa cũng chẳng có gì lạ, đương nhiên đây là trong tình huống không tu luyện dị thuật.
“Đây là ép người lên Lương Sơn (đi ăn cướp) còn gì?”
Nói thật lòng, lúc này Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn hiểu vì sao triều đình phải nghiêm cấm dị thuật rồi.
Dựa vào dị thuật nhập phẩm, lại bắt ngươi trong vòng ba tháng bắt buộc phải đột phá lên Cửu phẩm.
Nói thật luôn, cho hắn ba năm Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy sao mà vội vàng, huống gì là ba tháng?
“Ba tháng chắc chắn không đủ.”
“Chỉ có thể tiếp tục tu luyện dị thuật.”
“Nhưng nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, Văn cung liệu có thể tiếp tục khống chế được không?”
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân. Rất ư bế tắc.
Điểm tốt duy nhất bây giờ là trước đây chỉ có vỏn vẹn mười hai canh giờ, bây giờ hắn có ba tháng, so sánh đối chiếu chút thì bây giờ cũng xem như có chút dư dả.
Nhưng so với thực tế, chuyện này có chút khó khăn.
“Nhất định phải nghĩ cách, không thể để dị thuật dắt mũi đi được, nếu có thể dựa vào bản thân tốt nhất cứ dựa vào bản thân đã, nếu không được nữa thì mới dùng tới dị thuật lần nữa.”
Hứa Thanh Tiêu thầm nhủ trong lòng.
Trong tay hắn còn giữ một cuốn dị thuật khác.
Thái Dương ngưng mạch quyết.
Cuốn dị thuật này vừa hay ghi chép lại thuật liên quan tới khí mạch, chỉ có điều Hứa Thanh Tiêu không dám thử tu luyện, không nói tới việc Văn cung có thể tiếp tục kiểm soát nữa hay không, cho dù có thể tiếp tục khống chế, vượt qua rồi vẫn sẽ tiếp tục sinh ra một yêu ma với sát niệm khác.
Vậy thì chết hơi bị phê đây.
Một con yêu ma đã có chút đuối rồi, hai con chắc chắn là đi đầu xuống đất luôn.
Thu lại thần trí.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nghiên cứu về tòa Văn cung này.
Bên ngoài trông tòa Văn cung này nguy nga tráng lệ, ấy vậy mà bên trong lại có chút đơn sơ.
Bảy bức tượng điêu khắc.
Yêu ma đồ lục.
Trừ hai thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác nữa rồi.
Thực ra mà nói, vẫn còn một cái hồ nữa.
Hồ cũng không được xem như rất lớn, sâu khoảng ba thước, rộng ba thước, xây dựng theo hình vuông.
Nằm ở bên trái đại điện, bên trong trống không.
Cũng không biết xây lên để làm gì.
Nhưng có thể xuất hiện trong tòa Văn cung này, chắc chắn là thứ có hữu dụng, hoặc cũng có thể là cơ quan nào đó, nhưng Hứa Thanh Tiêu không đoán ra tác dụng của nó.
Cũng có thể có tác dụng chứa đầy đồ vật cũng nên.
Chỉ là trong cung điện không có thứ gì như nước sạch cả.
Chắc không phải phun nước từ trong không khí đấy chứ?
Lại cẩn thận quan sát lại lần nữa, vẫn không thu được thứ gì.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới rời khỏi Văn cung, nhưng trước khi rời đi, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc khắc sâu hình dáng của bảy bức tượng điêu khắc kia vào trong đầu.
Nếu như có cơ hội, hắn tính sẽ đi điều tra chút, biết đâu có thể điều tra rõ ràng lại có thể giúp đỡ được gì đó.
Sau khi rời khỏi cung điện.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Tiêu tỉnh dậy.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Đèn dầu không biết đã tắt từ khi nào rồi.
Vô thức nhìn về hướng cửa sổ, vẫn đang đêm hôm khuya khoắt.
Quét mắt nhìn ánh trăng, ầy…Không tính nổi bây giờ là giờ nào rồi.
Nhưng nhìn sắc trời này, chắc chưa qua bao lâu.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường nghỉ ngơi, cả ngày nay có quá nhiều chuyện chuyển biến, tinh thần vẫn luôn rất căng thẳng, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Thế là Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chợp mắt một lúc đã qua hai canh giờ.
Sau hai canh giờ.
Theo những tia nắng nhẹ nhàng hắt sáng, Hứa Thanh Tiêu dần dần mở mắt ra.
Nhìn ra hướng cửa sổ, trời quang mây tạnh.
Ngủ hai canh giờ thế là đủ rồi.
Đối với một võ giả nhập phẩm mà nói, mỗi ngày chỉ cần ngủ một đến hai canh giờ là đã đủ giữ cho tinh thần tỉnh táo rồi.
Đạt tới Cửu phẩm, có thể không cần tới ngủ nữa.
Đây chính là lợi ích của việc luyện võ.
Tắm rửa một lượt xong xuôi.
Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, đắm mình trong ánh sáng mặt trời, tập luyện quyền cước một trận, khởi động gân cốt.
Sau đó rời khỏi nhà.
Hắn đi tìm Triệu đại phu một chuyến.
Chương 25 Chương 25: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (1)
Hôm qua nghe đồng liêu nói Triệu đại phu bị dùng hình nên trong thâm tâm Hứa Thanh Tiêu có chút áy náy.
Tất cả mọi chuyện đều do hắn liên luỵ.
Nếu như không thăm không hỏi, vậy thì hắn vong ân bội nghĩa quá.
Trên đường, Hứa Thanh Tiêu lấy ra số ngân lượng còn sót lại, mua không ít đồ, mặc dù những thứ này không phải thứ gì đặc biệt tốt, nhưng quan trọng ở tấm lòng.
Cứ như vậy.
Ba khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đã đến hiệu thuốc.
Chỉ là so với trước đây, tiệm thuốc của Triệu đại phu lúc nào cũng đông đúc.
Hôm nay lại có chút hiu quạnh.
Huyện Bình An không lớn, chuyện xấu chuyện tốt gì đều được lan đi rất nhanh.
Chuyện Triệu đại phu bị Nha môn bắt đi nghiêm hình bức cung chắc chắn bị truyền ra ngoài rồi.
Nỗi sợ lớn nhất của bình dân bách tính chính là chuyện gì đó liên quan tới quan phủ, thế nên khách tới tiệm cũng ít đi rất nhiều.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng áy náy tự trách.
Có chút do dự, không biết có nên vào hay không nữa.
Nhưng cũng chính vào lúc này, người học việc trong hiệu thuốc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức đi lên đón tiếp ngay.
“Thanh Tiêu đại nhân, ngài đến thật rồi này, chưởng quỹ có lời mời ạ.”
Giọng nói vừa vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Huyện Bình An.
Hiệu thuốc bắc của nhà họ Triệu.
Tiểu nhị ở trong tiệm gọi một tiếng, Hứa Thanh Tiêu hơi ngạc nhiên.
"Chưởng quỹ gọi ta hả?"
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt một chút, hắn cầm theo đồ của mình đi đến.
"Đúng vậy, chưởng quỹ liệu sự như thần, nói hôm nay ngài sẽ đến đây, không ngờ là đến thật."
Tiểu nhị mở miệng, nhận lễ vật từ trong tay Hứa Thanh Tiêu đưa tới, cung kính nói.
"Chưởng quỹ ở đâu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Chưởng quỹ đang nằm dưỡng bệnh ở trên lầu, ngài đi theo ta."
Tiểu nhị dẫn Hứa Thanh Tiêu lên lầu. Người sau cũng đi theo.
Thoáng chốc đã đi lên lầu hai.
"Tiên sinh, Thanh Tiêu đại nhân đến rồi."
Vừa đi đến cửa phòng, tiểu nhị đã hô một tiếng, từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.
"Mời hắn vào đi."
Giọng nói rất yếu, khiến Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy hổ thẹn.
Đẩy cửa phòng ra, dáng vẻ Triệu đại phu nằm trên giường bệnh hiện ra ngay trước mắt.
Ông ốm yếu nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng trắng, cố cựa mình muốn ngồi dậy.
"Triệu đại phu, đừng ngồi dậy."
Hứa Thanh Tiêu bước nhanh đến, đỡ lấy ông.
"Không sao hết."
Đến gần mới thấy, sắc mặt Triệu đại phu đã hơi trắng bệch, nhìn có vẻ rất yếu rồi.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, trên ngực Triệu đại phu còn có dấu bàn ủi.
Đây là vết thương của bàn ủi bằng sắt, tuy đã được băng bó lại, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một ít, trên lớp băng vải trắng thấm đầy máu đen, có thể tưởng tượng ra được Triệu đại phu đã chịu trận tra tấn đến mức như thế nào.
Chỉ trong nháy mắt thôi, Hứa Thanh Tiêu đã cảm thấy vừa áy náy lại vừa tức giận.
"Bọn chó chết, lũ khốn nạn."
Hứa Thanh Tiêu nắm chặt tay lại, bởi vì cơn giận dữ trong lòng nên buột miệng chửi một tiếng, Triệu đại phu chính là thầy thuốc, danh tiếng rất tốt, ngày thường lấy cứu người làm phúc, bây giờ đã qua tuổi sáu mươi rồi, vẫn còn phải chịu nghiêm hình tra tấn.
Chuyện này bảo Hứa Thanh Tiêu không giận sao được.
Nghe thấy lời của Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu lập tức ấn tay Hứa Thanh Tiêu xuống, lắc đầu nói.
"Quá khứ, chuyện đã qua rồi, còn sống là tốt rồi."
Triệu đại phu thều thào nói.
Nói như thế thôi, cũng đã để Hứa Thanh Tiêu thoáng tỉnh táo lại một chút.
"Triệu đại phu, chuyện lần này là Hứa mỗ ta mắc nợ ông, phần ân tình này ta sẽ khắc ghi vào tận tâm khảm."
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng, vô cùng áy náy.
"Đừng cảm thấy mắc nợ gì hết, thật ra lão hủ cũng không khai ra ngươi đâu, biết thừa dù lão hủ có khai ra, thì bọn chúng cũng không bỏ qua cho lão hủ."
"Tội bao che cũng không phải cái tội bé nhỏ gì, lời hứa hẹn đầu môi chót lưỡi, mãi mãi chỉ là một trang giấy trắng, lão hủ cũng không phải chỉ vì một mình ngươi, chủ yếu vẫn là vì bản thân mình mà thôi.”
"Hơn nữa, ngươi cũng không làm chuyện gì sai, muốn được sống, chuyện này cũng rất bình thường, chẳng qua chúng ta đều đang phải sống qua một kiếp này mà thôi."
Triệu đại phu khoát tay áo, tầm nhìn của ông rất thoáng, sống được là tốt rồi.
Về phần không khai ra, thật ra chủ yếu cũng là vì mình.
Ông cũng không phải trẻ con lên ba, đương nhiên không tin những lời những người đến từ phủ Nam Dự. "Bất luận là như thế nào, cũng phải cảm tạ ông một tiếng.
"Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn thành tâm cảm tạ."
Chẳng qua thoáng chốc, giọng của Triệu đại phu lại tiếp tục vang lên.
"Chắc Trình đại nhân cũng đã nói cho ngươi biết tai hại của dị thuật rồi đúng không?"
Ông bỗng nhiên mở miệng nhắc đến chuyện này.
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu Triệu đại phu nói vậy là có ý gì, hắn không đáp, chỉ trầm mặc không nói.
Bình luận facebook