-
Chương 56-60
Chương 56 Chương 56: Đoán Đề, Trình Đại Nhân Lại Mời (2)
Trên thực tế ông ấy muốn lĩnh hội thật tốt ba đề này, chỉ là có lòng nhưng bất lực.
Bất luận là phiên vương hay là biên canhr, hoặc là yêu ma, cũng cách xa ông ấy, chính sự triều đình, quân cơ trọng sự, một người đọc sách như ông ấy biết được một hai đã coi như không tệ, sự tình rốt cuộc như thế nào thì ông ấy chắc chắn không biết.
Về phần yêu ma thì càng đừng nói, có cơ quan chuyên môn đi xử lý, cũng không hiểu.
Ông ấy chung quy chỉ là một người dạy học, biết rất nhiều đại sự quốc gia, nhưng cũng chỉ là biết, có thể dựa vào chút thông tin này suy đoán ra năm đề, đã coi như rất tốt rồi.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc tiếp nhận những thông tin này.
Nhưng ngay tại thời điểm này.
Bên ngoài vang lên một âm thanh.
"Dám hỏi Hứa Thanh Tiêu có ở bên trong hay không?"
"Trình đại nhân phủ Nam Dự có việc mời."
Giọng nói vang lên.
Phá tan sự yên tĩnh trong phòng này.
Chu Lăng khẽ nhíu mày, không biết có chuyện gì xảy ra.
Còn Hứa Thanh Tiêu bên kia thì nhíu chặt lông mày.
“Tên này vẫn chưa chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu nhủ thầm trong lòng: hắn cứ tưởng Trình đại nhân này đã chết ở huyện Bình An, không ngờ rằng hắn ta vẫn còn sống.
Xem ra đào phạm ở phủ Nam Dự cũng chỉ như thế mà thôi.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Hứa Thanh Tiêu đi ra bên ngoài, hai người Chu Lưng và Trần Tinh Hà cũng đi theo sau.
Đi đến ngoài cổng.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu mở cổng lớn ra.
Quả nhiên, bộ khoái của phủ Nam Dự đều đứng chỉnh tề bên ngoài, tất cả là có tám người, mặc trang phục bộ khoái, hông đeo trường đao, ánh mắt lạnh lùng. Mà người dẫn đầu chính là nam tử mũi ưng kia.
Vẻ mặt của gã vẫn y như lúc trước, khiến cho người khác có cảm giác gã là một người âm độc, không phải dạng hiền lành gì.
“Chào các hạ.”
“Không biết Trình đại nhân tìm ta có việc gì?”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ với đối phương rồi cất tiếng hỏi.
“Chuyện của đại nhân, những người làm thuộc hạ như chúng ta làm sao có thể biết được, phiền ngươi đi theo ta một chuyến vậy.”
Hiển nhiên đối phương không để lộ ra ý tứ gì, làm ra vẻ đường hoàng như giải quyết việc công.
“Có thể để ta về nhà trước không?”
Hứa Thanh Tiêu từ từ mở miệng, đưa ra một yêu cầu.
“Đại nhân vẫn còn đang chờ, ngươi đừng chậm trễ.”
Giọng điệu của người này lạnh tanh, không thèm nể mặt chút nào.
Hứa Thanh Tiêu thấy hơi xấu hổ, chỉ là hắn còn chưa mở miệng đáp lời thì Trần Tinh Hà đi đằng sau đã lên tiếng:
“Lời mời của vị đại nhân nào thế? Quả nhiên là quan uy lớn quá nha.”
Trần Tinh Hà bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, nhìn chằm chằm về phía Mũi Ưng, vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút kiêu ngạo, giống như thể hắn ta không thèm để đối phương vào mắt.
Nghe thấy tiếng nói của Trần Tinh Hà, lúc này Mũi Ưng mới chú ý đến hai người đi đằng sau lưng Hứa Thanh Tiêu.
Gã nhìn lướt qua Trần Tinh Hà, một người mặc áo gấm Nho bào, là người đọc sách.
Nhưng gã cũng không để lộ ra sự kinh ngạc đặc biệt nào mà chỉ bình tĩnh nói:
“Thí Bách Hộ, phủ Nam Dự, Trình đại nhân Trình Lập Đông.”
(Thí Bách Hộ là thứ tự các chức quan trong Cẩm y vệ)
Chuẩn Bách Hộ sao?
Đây là một chức quan từ hàng thất phẩm, nhưng đặt ở phủ Nam Dự cũng được xem như là một nhân vật lớn, xét ở huyện Bình An thì cũng có thể xem như là một tồn tại mạnh mẽ.
Huyện lệnh lão gia đang là Thất phẩm, chức quan xem như cao hơn Trình Lập Đông một chút, nhưng mà điều khác biệt duy nhất chính là, một người phụ trách quản lý huyện lệnh, còn loại của Trình Lập Đông là thuộc cơ cấu đặc biệt, phụ trách phá án bắt người.
Phẩm cấp chỉ kém nửa cấp, nhưng quyền lực thì lớn hơn một chút so với Huyện lệnh, trên phương diện phá án đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Hứa Thanh tiêu vẫn không ngờ được Trình đại nhân này lại là một vị Chuẩn Bách Hộ. Lúc trước hắn còn tưởng y chỉ là một bộ đầu, nhưng không ngờ lại là một Chuẩn Bách Hộ.
“Chuẩn Bách Hộ à?”
Trần Tinh Hà lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói:
“Thanh Tiêu, để sư huynh đi cùng với ngươi.”
Hắn mở miệng, không hề e ngại phẩm hàm Bách Hộ này mà ngược lại còn muốn chủ động tiến lên với Hứa Thanh Tiêu, cùng nhau xem thử rốt cuộc là đối phương muốn làm gì.
Nghe được những lời này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ấm áp. Trần Tinh Hà chọn đi cùng mình đơn giản chỉ là muốn giữ thể diện cho mình, để mình không bị người ta bắt nạt.
Nhưng Trình Lập Đông tìm mình nhất định có liên quan đến dị thuật, Hứa Thanh Tiêu không muốn Trần Tinh Hà phải cùng làm việc xấu với mình nên hắn khéo léo nói:
“Tinh Hà sư huynh, để một mình ta đi là được. Đối phương là người của nha môn, rất khó đối phó.”
Hứa Thanh Tiêu có lòng tốt mở miệng. Dù sao thì Trần Tinh Hà cũng thuộc giới thư sinh, bình thường dùng chút bút mực thì còn tốt, nhưng để thật sự đi vào nha môn thì chỉ sợ hắn ta không tiếp thu được.
Chỉ là sau khi nghe những lời này xong, Trần Tinh Hà vô cùng lãnh đạm, lên tiếng:
“Sư đệ cảm thấy ta sẽ sợ bọn họ sao?”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, hỏi ngược lại.
Hứa Thanh Tiêu không trả lời. Cũng không phải là sợ hay không, nhưng dù sao người ta cũng là Chuẩn Bách hộ, thật sự là quan viên từ hàm thất phẩm, hơn nữa còn là một chức quan chấp pháp, mỗi một chức vị đều rất đáng gờm.
Trần Tinh Hà chỉ là một thư sinh, ngay cả một chút công danh cũng không có đương nhiên nên thấy lo lắng mới đúng.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, Trần Tinh Hà hơi không vui.
“Thanh Tiêu, sư huynh hỏi ngươi, Trình Lập Đông là người sao?”
Trần Tinh Hà hỏi.
Chỉ là hắn vừa nói xong mấy lời này, sắc mặt của nhóm người Mũi Ưng rất khó coi.
Ý của tên kia là sao hả? Muốn mắng người à?
Nhưng bọn hắn lại không được nổi giận, dù sao thì cũng không tính là nhục mạ trực tiếp.
“Đúng vậy.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không hiểu ý của sư huynh nhà mình là gì.
Trong mười ngày tiếp xúc này, cảm giác duy nhất Hứa Thanh Tiêu dành cho vị sư huynh này chính là hắn ta tương đối kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng lòng dạ rất tốt, chỉ có điều sự kiêu ngạo vẫn không thể che giấu được.
“Vậy thì sao lại không được đi.”
“Trình Lập Đông hắn ta là người, Trần Tinh Hà ta cũng là người. Trình Lập Đông hắn ta là quan, Trần Tinh Hà ta là người đọc sách. Vậy sao sư đệ không hỏi thử, Trình Lập Đông có sợ ta không?”
Khuôn mặt của Trần Tinh Hà lạnh lùng, nhưng trên trán càng hiện ra vẻ ngạo nghễ vô cùng.
Mặc dù hắn ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn khí thế hung dữ của đối phương thì biết kẻ này không phải hạng tốt lành gì, vậy nên hắn ta mới ra mặt giúp đỡ cho vị sư đệ này của mình.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, sư đệ nhà mình lại lo lắng mình sợ hãi cái tên Trình Lập Đông này.
Chương 57 Chương 57: Sư Đệ, Sao Đệ Không Hỏi, Trình Lập Đông Có Sợ Ta Không? (1)
Không phải Trần Tinh Hà tự cao tự đạo, mà thân là một người đọc sách, chỉ cần lý lẽ thuộc về mình thì sợ gì?
Hôm nay hắn ta nói nhiều như vậy không phải là vì muốn giả vờ mà là vì muốn giảng giải cho Hứa Thanh Tiêu một lần.
Mấy lời này được thốt ra.
Hứa Thanh Tiêu hơi sững sờ.
Hay lắm.
Vậy ra sư huynh nhà mình thật sự rất gì và này nọ nha.
Hứa mỗ đây bội phục.
Sau khi nhóm Mũi Ưng nghe xong mấy lời này thì có chút choáng váng.
Không phải bọn họ chưa tiếp xúc với người đọc sách, nhưng tình huống như thế này là lần đầu tiên.
Quả nhiên là can đảm.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, chuyện nên làm thì bọn hắn vẫn phải làm.
“Không còn sớm nữa, mong hai vị đừng kéo dài thời gian.”
Gã mở miệng, nhưng so với lúc trước thì tôn trọng hơn một chút.
“Sư đệ, đi thôi.”
Trần Tinh Hà lạnh lùng mở miệng, Hứa Thanh Tiêu cũng không kéo dài thời gian nữa, đi theo đối phương.
Chẳng qua là trước khi rời đi, Chu Lãng bỗng dưng lên tiếng.
“Đi sớm về sớm, đừng kéo dài quá lâu. Ngày mai vi sư sẽ mời Từ Thanh Từ phu tử đến đây, đừng để chậm trễ với Từ phu tử.”
Tiếng nói của Chu Lăng vang lên, nhấn mạnh vào mấy chữ Từ Thanh Từ phu tử.
Mấy người Mũi Ưng nghe xong thì vẻ mặt hơi thay đổi, hiển nhiên bọn họ biết Từ Thanh Từ này là ai.
Nho gia Thất phẩm.
Là người từng làm việc trong viện Hàn Lâm ở Hoàng đô, bây giờ cáo lão hồi hương. Đây là một nhân vật lớn, cho dù không có quyền thế gì nhưng uy quyền của lời nói thì rất nặng.
Những lời này của Chu Lăng là mang ý cảnh cáo. Điều tra chuyện quá khứ cũng được, phối hợp điều tra cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể để người xảy ra chuyện. Nếu như có người không về được thì sẽ không yên đâu.
Mũi Ưng nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, trong lòng của gã vừa thấy kinh ngạc vừa thấy tò mò.
Làm sao mà chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, hạng người vô danh như thế này lại bợ đỡ được người đọc sách kia chứ?
Còn nữa, dạo này sao có nhiều người đọc sách thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?
Dù trong lòng cảm thấy rất tò mò nhưng ngoài mặt gã chẳng nói câu này, trầm giọng dẫn người đi khỏi nơi này.
Ba khắc sau.
Huyện nha huyện Bình An.
Trong huyện nha có cửa lớn và cửa hông. Cửa lớn lúc nào cũng đóng chặt, chỉ khi có người đánh trống kêu oan mới mở ra, còn lại đều đi bằng cửa hông.
Hứa Thanh Tiêu đi theo đối phương, vượt qua cửa hông, bước từng bước đi vào trong nội đường.
Đi qua nơi dùng để thẩm án trong nha môn, Trình Lập Đông đang ngồi ở ghế đầu tiên bên trái trong nội đường, còn người ngồi ở vị trí trên đương nhiên là Lý huyện lệnh.
Bộ khoái lẫn sai dịch riêng của hai bên đều đứng đằng sau, từng người đều mang vẻ mặt bình tĩnh, còn lại hai vị đại nhân này thì đang uống trà cười cười nói nói.
Sau khi đợi Hứa Thanh Tiêu đến, ánh mắt hai người đồng loạt tập trung lên người hắn.
“Hứa Thanh Tiêu bái kiến Huyện lão gia, bái kiến Trình đại nhân.”
Lúc nhìn thấy Lý huyện lệnh, trên mặt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy ý cười, nhưng đến lúc gọi tên Trình Lập Đông thì ý cười thu lại không ít, chỉ còn nụ cười yếu ớt.
“Thư sinh Trần Tinh Hà, bái kiến Lý huyện lệnh, bái kiến Trình Bách Hộ.”
So sánh với biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu thì biểu cảm của Trần Tinh Hà kiêu ngạo hơn một chút. Hắn ta là người đọc sách, tuy không có công danh cũng chẳng có chức quan, nhưng nói cho cùng cũng là nho sinh sắp nhập phẩm.
Thành tựu tương lai không nhất định sẽ kém hai vị này, gọi một tiếng Lý huyện lệnh và Trình Bách Hộ cũng chỉ theo phép lịch sự mà thôi.
“Trần Tinh Hà! Ngươi chính là Trần Tinh Hà sao? Haha, bản quan đã nghe qua về sự tích của ngươi rồi, đây chính là tài tử đệ nhất của huyện thành mà.”
Nghe thấy Trần Tinh Hà tự giới thiệu, Lý huyện lệnh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó thì đầy ý ca ngợi.
“Lý đại nhân quá khen rồi.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, chẳng qua vẫn lộ vẻ lạnh lùng như cũ.
Về phần Trình Lập Đông thì lại có chút tò mò, y liếc mắt nhìn Trần Tinh Hà, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, hắn ta tò mò một tên sai dịch như Hứa Thanh Tiêu sao có thể im hơi lặng tiếng nương nhờ chút quan hệ với người đọc sách được chứ?
Mũi Ưng đi đến bên cạnh Trình Lập Đông rồi cúi đầu xuống, rỉ thầm vào tai hắn ta vài câu, tròng mắt Trình Lập Đông loé lên sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng thu lại.
“Thanh Tiêu, hôm nay bản quan tìm ngươi đến thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, chẳng qua chỉ là muốn xem vết thương của ngươi thế nào rồi, sau đó thì hỏi ngươi một vài chuyện.”
Trình Lập Đông mở miệng, y nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, chỉ là y càng nhìn thì càng cảm thấy không đúng.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ mang đến cho y một loại cảm giác không nói nên lời. Chỉ mới hơn mười ngày không gặp nhưng Hứa Thanh Tiêu giống như đã thay đổi thành một người khác.
Nhưng cụ thể là đã xảy ra chuyện gì thì y không nói rõ được.
Là do dị thuật sao?
Không phải.
Trong nháy mắt, Trình Lập Đông đã đưa ra một phán đoán. Đây không phải là dị thuật.
“Vết thương đã ổn, không có gì đáng ngại cả, Trình đại nhân muốn hỏi chuyện gì?”
Trình Lập Đông dò xét nhìn Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu cũng đang lén quan sát Trình Lập Đông. Hắn muốn xem thử Trình Lập Đông có bị thương không, nhưng đáng tiếc là không nhìn ra điều gì.
“Không có gì đáng ngại là tốt. Thanh Tiêu, bản quan muốn hỏi ngươi một chút, hôm đó lúc ở trong kho công văn, đào phạm có làm ra chuyện gì hay là cầm thứ gì không?”
Trình Lập Đông tuỳ tiện hỏi.
“Cái này… để thuộc hạ suy nghĩ kỹ đã.”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời trực tiếp mà làm ra vẻ suy tư.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói.
“Đại nhân, việc này ta cũng không rõ nữa. Lúc đào phạm xuất hiện thì ta đã rơi vào hôn mê, không biết về chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được, Trình Lập Đông vốn dĩ không phải muốn hỏi về cái này mà chỉ muốn xem thử mình có gì khác thường, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi.
Cũng bởi vậy nên Hứa Thanh Tiêu tiếp tục giả ngu. Dù sao thì nói nhiều sai nhiều, nói ít đi một chút cũng có chỗ tốt của nó.
“Ta hiểu rồi.”
“Nếu đã như vậy thì cũng chỉ còn cách chờ phủ quân phái người đến thôi. Đào phạm này sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, đơn giản là xem bắt chết hay bắt sống.”
“Được rồi, đã vậy thì không phiền Thanh Tiêu huynh đệ nữa.”
Trình Lập Đông nhấp một ngụm trà, vô cùng bình tĩnh nói.
“Đại nhân quá lời rồi. Phối hợp điều tra là chuyện nằm trong chức trách của ta.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đúng vào lúc này, Lý huyện lệnh lại lên tiếng.
“Thanh Tiêu à, nếu vết thương của ngươi đã khỏi hẳn rồi vậy thì khi nào mới quay về phục chức?”
Chương 58 Chương 58: Sư Đệ, Sao Đệ Không Hỏi, Trình Lập Đông Có Sợ Ta Không? (2)
Tiếng nói vừa dứt.
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng.
“Đại nhân, có khả năng thuộc hạ không thể nào quay về phục chức được. Chu phu tử đã nhận ta làm đồ đệ, bây giờ ta chỉ một lòng muốn đọc sách, nếu không có gì xảy ra thì tháng sau ta sẽ đến phủ Nam Dự để tham gia kỳ thi phủ. Mong đại nhân thứ tội.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện mình đi học.
Giờ khắc này, nội đường yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhất là mấy bộ khoái sai dịch kia, từng người đều lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Đọc sách sao?
Ngươi á?
Tất cả những người trong nội đường đều ngơ ngẩn.
Ai cũng không ngờ được, người như Hứa Thanh Tiêu lại nói muốn tham gia kỳ thi phủ?
Đây chẳng phải là chuyện lạ trong thiên hạ à?
“Thanh Tiêu, ngươi đùa đó hả?”
Người đầu tiên mở miệng chính là Trần bộ đầu. Hắn quen biết Hứa Thanh Tiêu đã bốn năm năm, tuy luôn nói Hứa Thanh Tiêu sở hữu vóc dáng thanh tú anh tuấn, nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu là người thế nào hắn đều biết rõ.
Bảo tên này đi luyện võ nghệ thì còn được, nhưng bảo hắn đi đọc sách sao? Đùa nhau đấy à?
Hơn nữa còn thẳng thừng đi tham gia kỳ thi phủ?
Nghĩ mọi người là kẻ ngốc hết sao?
Lý huyện lệnh cũng không hiểu gì hết.
Thi phủ.
Đây là khái niệm gì hả?
Bình thường, người đọc sách nếu muốn đạt được công danh, nhất định phải tham gia thi Đồng, thi Hội, thi Huyện.
Sau đó mới có thể đi thi Phủ. Qua kỳ thi Phủ thì đi thi Quận, cuối cùng là đến Kinh khoa.
Có câu nói, thi Đồng nổi danh, thi Hội văn tài, thi Huyện tiến cử, thi Phủ dương danh, thi Quận vượt môn, Kinh khoa hoá rồng.
Một tên nha dịch như Hứa Thanh Tiêu, bảo là đi đọc sách cũng không có gì quá, dù là nói tham gia thi Đồng cũng không khiến mọi người sinh ra phản ứng mạnh như thế này.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nói thẳng là muốn tham gia thi Phủ.
Những người có thể tham gia thi Phủ chẳng phải là những tú tài có hi vọng nổi danh hay sao?
Hứa Thanh Tiêu?
Hắn nói mình sắp tham gia thi Phủ? Như này thì sao có thể không sợ hãi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu chưa kịp trả lời thì Trần Tinh Hà đã lên tiếng trước.
“Tư chất của Thanh Tiêu sư đệ không tệ, là một khối ngọc thô. Lão sư đã nhiều lần khen ngợi hắn trước mặt ta. Đọc sách cần nhìn vào tính giác ngộ, nếu như có tư chất, chỉ đọc sách một ngày cũng sẽ hơn người khác khổ đọc một năm.”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Tinh Hà vang lên, xem như là đã giúp Hứa Thanh Tiêu giải đáp tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng chứng minh Hứa Thanh Tiêu nói không hề sai.
Ngay tức khắc, cả đám người không thể nào tin được.
Trần Tinh Hà không cần phải nói dối vì Hứa Thanh Tiêu. Người này có tham gia thi Phủ hay không chỉ cần điều tra một chút là biết ngay.
Lý huyện lệnh không thể không mở miệng ngay lập tức.
“Không ngờ cái huyện nha nho nhỏ này của ta thế mà lại có một người đọc sách. Trần Hiền, ngươi lấy hai mươi lượng bạc từ nha môn đưa cho Thanh Tiêu làm lộ phí đi thi phủ.”
“Thanh Tiêu, ngươi đừng cảm thấy ít. Điều kiện kinh tế của nha chắc ngươi còn rõ hơn với chúng ta. Tiền bạc không đại diện cho tâm ý.”
Lý huyện lệnh rất biết cách làm người. Sau khi chứng thực Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn đi thi phủ, ông ta mặc kệ là có qua hay không, nhưng cứ đưa trước hai mươi lượng bạc để tỏ ý ủng hộ người đọc sách.
Hai mươi lượng bạc không hề ít.
Mặc dù trước mắt không có việc gì cần dùng tiền nhưng không có nghĩa là bạc không có giá trị.
“Đạ tạ Huyện lão gia.”
Hứa Thanh Tiêu nói lời cảm ơn.
“Không sao. Thanh Tiêu, ngươi gắng học hành cho giỏi, thi khoa cử cho tốt. Nếu như thật sự trúng bảng vàng thi Phủ thì liền có công danh trên người, có thể ghi tên trong Văn từ ở huyện chúng ta, làm rạng danh tổ tông.”
Lý huyện lệnh cười ha hả nói.
Dạo gần đây không thiếu người học võ, nhưng người đọc sách rất ít, nhất là những người đọc sách ở địa phương. Đương nhiên người đọc sách đang được nhắc đến chính là những người có công danh, còn những người tùy tiện đọc vài đầu sách thì chắc chắn là vô dụng.
Đương nhiên Lý huyện lệnh không mong Hứa Thanh Tiêu có thể trúng tuyển thi Phủ, nên chỉ khách khí nói một hai lời. Nhưng mà chỉ cần bây giờ Hứa Thanh Tiêu kiên trì, nói không chừng một ngày nào đó có thể bay lên cành cao.
“Trình đại nhân, nếu không có việc gì nữa thì tại hạ có thể đi rồi chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Trình Lập Đông, bình tĩnh nói.
Hắn không muốn đứng ở chỗ này, chỉ lâu thêm một giây thôi cũng đã thấy không thoải mái.
“Ừ.”
Trình Lập Đông lạnh nhạt ừ một tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp. Nếu như không phải sắc mặt y trắng bệch ra thì thoạt nhìn cũng có vẻ ôn hoà.
Từ biệt đám người này, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cáo lui.
Bước ra khỏi nha môn.
Hứa Thanh Tiêu mới mở miệng.
“Tinh Hà sư huynh, ta định quay về nhà một chuyến để thu dọn ít đồ đạc rồi đi thẳng đến nhà lão sư, để khỏi phải đi lại lung tung nhiều lần.”
Hứa Thanh Tiêu định quay về nhà một chuyến. Nói thu dọn hành lý cũng không phải lừa người, nhưng hắn phải xem xét thêm một vài thứ nữa.
“Đi đi, sư huynh đợi ngươi ở nhà lão sư. Nhưng mà phải chú ý an toàn, nếu đến tối ngươi vẫn chưa đến, sư huynh biết phải làm gì.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, nhưng mà hắn cũng không nói cho Hứa Thanh Tiêu nghe rõ ngọn nguồn. Nếu như đến đêm Hứa Thanh Tiêu không đến, hắn ta sẽ lại đến nha môn để tìm người.
“Đa tạ sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ, sau đó quay người một mình rời đi.
Trên đường về nhà, Hứa Thanh Tiêu cũng không vội vàng mà ngược lại có chút chậm rãi. Lộ trình vốn dĩ chỉ mất một khắc, bây giờ lại tiêu tốn đến một khắc rưỡi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thanh Tiêu đi đến trước cửa phòng.
Hắn cầm ổ khoá, nhìn kỹ lỗ khoá một chút, quả nhiên là xảy ra vấn đề.
Trước khi đi Hứa Thanh Tiêu đã bỏ hai sợi tóc vào đó, nếu như không có ai động vào bên trong ổ khoá thì đương nhiên sợi tóc sẽ không biến mất.
“Quả nhiên là theo dõi mình.”
Hứa Thanh Tiêu tự nhiên mở cửa phòng ra. Chỉ cần biết Trình Lập Đông theo dõi mình là được, những cái khác không cần phải nói thêm gì, để ý hơn một chút là được.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn thoáng qua tờ giấy trắng trên bàn sách.
Chữ trên tờ giấy trắng đó đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung bên trên cũng chỉ là viết linh tinh.
Hứa Thanh Tiêu không ngốc đến độ viết hết kế hoạch tương lai lên giấy. Viết mấy thứ chỉ là theo thói quen, nhưng nội dung không nhất định phải có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến việc Trình Lập Đông đã từng phái người đến đây, hiện tại Hứa Thanh Tiêu rất mong chờ không biết sau khi nhìn thấy mấy nội dung này thì Trình Lập Đông sẽ có biểu cảm gì.
Chỉ tiếc là Trình Lập Đông không biết chữ giản thể, nếu không thì ba câu hỏi này có lẽ sẽ khiến cho Trình Lập Đông đau đầu một khoảng thời gian rồi.
Chẳng qua là lúc nghĩ đến Trình Lập Đông, còn một chuyện khác khiến Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Làm sao mà Trình Lập Đông có thể vẫn còn sống chứ?
Chương 59 Chương 59: Rời Khỏi Huyện Bình An Trong Năm Ngày
Theo lý thuyết thì không thể như vậy.
Kể cả còn sống thì ít nhất cũng phải bị thương chứ nhỉ? Làm sao còn rảnh rỗi đến mức đến tìm mình được?
Đào phạm chạy đến phủ Nam Dự, có phải là không đánh được không?
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
Ngay giờ phút này, một bóng dáng yên lặng không một tiếng động xuất hiện trong phỏng, mở cửa phòng ra.
Theo âm thanh cửa phòng mở ra, Hứa Thanh Tiêu lập tức quay đầu lại.
Chính là đào phạm phủ Nam Dự.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu thay đổi.
Ban ngày ban mặt, sao cái tên này lại đến đây chứ?
Nếu như cảnh này bị thuộc hạ của Trình Lập Đông nhìn thấy thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đây không phải là đang hại người ta sao?
“Đừng hốt hoảng, ta đã đi theo sau ngươi rất lâu rồi, không có ai theo dõi ngươi hết.”
Người này xem thường, thậm chí còn ngồi xuống thong dong nhấp một ngụm trà.
“Có chuyện gì?”
“Nói nhanh đi.”
Ngoại trừ vẻ kinh ngạc lúc ban đầu, Hứa Thanh Tiêu cũng nhanh chóng ổn định lại, nhưng vẫn bảo đối phương có chuyện gì thì mau nói.
Hắn cũng không muốn chọc phải rắc rối, nhất là hiện tại Trình Lập Đông đã nảy sinh đề phòng với hắn.
“Không có việc gì lớn cả, chỉ muốn hỏi ngươi xem chừng nào thì ngươi rời khỏi huyện Bình An thôi.”
Y mở miệng nói ra mục đích tìm Hứa Thanh Tiêu.
“Mùng mười tháng tư ta sẽ đi. Tham dự kỳ thi Phủ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời nhanh gọn.
“Thi Phủ?”
Y hơi kinh ngạc, hiểu nhiên là cũng không ngờ Hứa Thanh Tiêu có thể tham gia thi Phủ.
“Xem thường người khác à?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía người này, có chút không vui.
“Không phải, chỉ là hơi kinh ngạc thôi.”
“Đúng rồi, vật kia ngươi còn giữ chứ?”
Đối phương có hơi xấu hổ, tuỳ tiện hỏi hắn một câu.
Chỉ là nghe xong những lời này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu run lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn rất bình tĩnh.
“Ta giấu rất kỹ rồi, muốn ta cho ngươi xem à?”
Hứa Thanh Tiêu híp mắt nói.
“Không cần, giấu cho kỹ là được. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vật này bắt buộc phải giao cho bọn họ. Nếu như xảy ra sai sót gì, ta cam đoan ngươi sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Y mở miệng nói, giọng điệu tỏ ý uy hiếp, nhưng rất nhanh thôi đã nói tiếp.
“Đương nhiên, nếu như ngươi có thể giao món đồ đó đến tay bọn họ, tất cả những thứ ngươi muốn bọn họ đều có thể cho ngươi.”
“Còn nữa, nếu như có thể thì ngươi tốt nhất hãy xuất phát sớm một chút, đừng kéo dài quá lâu.”
Y lên tiếng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu.
“Vì sao? Có gì phiền phức sao?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
“Ta chuẩn bị ra tay.”
Y cười một tiếng.
“Ra tay?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
“Ngươi còn ở đây, ta không thể ra tay được. Trình Lập Đông này là Chuẩn Bách Hộ, là mệnh quan triều đình, nếu như chết ở đây sẽ tạo ra phiền phức rất lớn đối với ngươi.”
“Ngươi đi rồi, ta sẽ ra tay. Mọi thứ miễn chê, sẽ không có ai nghi ngờ ngươi cả.”
Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc, đồng thời cũng khiến cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ nguyên nhân tại sao y vẫn chưa ra tay.
Lúc trước còn tưởng y không đánh lại Trình Lập Đông, thì ra là do mình cả nghĩ rồi.
Người này vẫn được, còn có thể cân nhắc cho mình, là một người tốt.
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, tranh thủ rời khỏi huyện Bình An trước ngày mùng năm tháng tư.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời này.
Bây giờ đã là ngày hai mươi lăm tháng ba, tính đến trước ngày mùng năm tháng tư, trong vòng mười ngày rời đi cũng không có vấn đề gì nhiều.
“Chỉ trong vòng năm ngày, đừng kéo dài, thời gian của ta không nhiều lắm. Nếu như ta không ra tay giải quyết chuyện này thì không giúp được ngươi.”
Nhưng đối phương lại lắc đầu, rút ngắn thời gian xuống chỉ còn năm ngày.
“Được thôi, ta tranh thủ rời đi trong năm ngày tới, nhưng mà ngươi có lòng tin sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Hắn vẫn có chút nghi ngờ thực lực của người này. Dù sao thì nhìn Trình Lập Đông cũng không phải loại lương thiện gì, lại còn là một vị Chuẩn Bách Hộ.
“Chia ba bảy.”
“Ngươi bảy hắn ta ba?”
Hứa Thanh Tiêu hơi nghi ngờ một chút.
“Không, hắn ta bảy còn ta ba.”
Người này lắc đầu, đưa cho Hứa Thanh Tiêu một đáp án hơi thất vọng.
“Vậy sao ngươi còn đi?”
“Không phải là đến để chịu chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu không hiểu.
“Không đi cũng chết. Nói tóm lại, ngươi yên tâm đi, ta không để bọn chúng bắt sống một lần nữa đâu. Trong năm ngày, hoặc là ta chết, hoặc là hắn chết, chuyện còn lại không liên quan gì đến ngươi.”
Giọng nói của y rất kiên quyết.
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Hắn hỏi nhiều như vậy thật ra cũng vì lo lắng y bị bắt sống. Nếu như bị bắt sống, dưới đủ loại nghiêm hình tra tấn sẽ chẳng có cái gì gọi là hán tử chân chính.”
“À đúng rồi, ngươi tên là gì.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hỏi tên họ của người này.
“Ngô Ngôn.”
Người này hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói ra tên của mình.
“Ngô Ngôn?”
Trong lòng lẩm nhẩm cái tên này một lần nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chờ Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu lên thì người nọ đã đi ra khỏi cửa.
Y đến không một tiếng động, rời đi cũng không một tiếng động.
Sau khi đối phương rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng không ở lại nữa.
Thu dọn hết đồ vật trong phòng một lượt, thật ra mấy món đồ hắn muốn cầm đi cũng không nhiều, ngoài hai bộ quần áo cũng chẳng còn gì.
Sau khi thu dọn xong, Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, đi về phía trong huyện.
Bước vào tiệm thuốc của Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu lấy chìa khóa trong nhà và một ngân phiếu năm mươi lượng giao cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị chuyển cho Triệu đại phu.
Ân tình lúc trước Hứa Thanh Tiêu chẳng biết phải báo đáp như thế nào, thôi thì cứ đưa bạc vậy.
Giữ hai mươi lượng bạc trong người, còn lại năm mươi lượng bạc đều đưa cho Triệu Đại Phu, xem như là giải quyết xong ân tình này.
Đúng lúc này.
Bên trong huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông ngồi trong đình viện. Hắn ta ngước mắt lên nhìn mây trắng, trong mắt ngập vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Trình Lập Đông lộ vẻ kiên định.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Chắc chắn đã tu luyện dị thuật.”
Hắn ta vuốt khớp xương ngón tay gồ lên, tự nói nhỏ.
Mấy lời này vừa vang lên, Mũi Ưng sau lưng hắn ta đổi sắc mặt.
Huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông đứng trong đình viện.
Vẻ mặt bình tĩnh.
“Đại nhân, nếu như ngài đã có thể xác định vậy sao không thẳng thừng truy nã hắn luôn? Tu luyện dị thuật không phải là tội nhỏ, dù chỉ là nghi ngờ thì cũng có thể tống hắn vào đại lao.”
Mũi Ưng bước lên phía trước, gã nhìn về phía Trình Lập Đông, không nhịn được mà cất tiếng.
“Không cần.”
“Mặc dù ta chắc chắn hắn tu luyện dị thuật, nhưng lại không có chứng cứ xác thực.”
“Nói tới nói lui vẫn có liên quan tới tân triều, muốn loại trừ dị thuật cũng không thể giống như lúc trước được.”
Trình Lập Đông lắc đầu.
Ngay sau đó, y tiếp tục mở miệng nói.
“Ngươi phái hai người đi giám sát bọn chúng, cứ nói là con đường đi thi phủ tương đối vất vả, vì lo lắng cho an nguy của bọn họ nên muốn hộ tống bọn họ đến phủ Nam Dự.”
Chương 60 Chương 60: Chu Lăng Ban Chữ (1)
“Chờ hắn đến phủ Nam Dự rồi, có tu luyện dị thuật hay không thì cứ mời một vị Nho giả đến kiểm tra thì sẽ biết được thật giả.”
“Những người tu dị thuật, bên trong cơ thể sẽ có tâm ma. Chúng ta không nhìn ra được nhưng Nho giả tu luyện sẽ có được chính khí, trời sinh khắc chế loại tà ma này, chỉ một lát thôi là bọn họ có thể phát hiện.”
“Chỉ cần hắn đi đến phủ Nam Dự, đối với chúng ta mà nói đây giống như là bắt ba ba trong lu.”
Trình Lập Đông giảng giải.
Không bắt Hứa Thanh Tiêu, nói tới nói lui cũng là vì lo lắng sẽ gây phiền phức với phủ quân. Nhưng chỉ cần để Hứa Thanh Tiêu rời khỏi tầm mắt của người này thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Đơn giản chỉ là xem sớm hay muộn mà thôi.
“Vâng thưa đại nhân.”
Mũi Ưng nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đúng vào lúc này có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.
“Báo! Trình đại nhân, chúng ta phát hiện ra tung tích của đào phạm.”
Mấy lời này vừa vang lên, sắc mặt của Trình Lập Đông ngồi trong đình viện thay đổi.
“Dẫn đường đi.”
Y lạnh lùng thốt lên một câu này, sau đó cả đám người nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc này.
Bên trong nhà của Chu Lăng.
Đã là giờ Tuất hai khắc.
Sắc trời đã chuyển sang màu đen từ lâu.
Bên trong nội đường, Ngô thị đã bày hết đồ ăn lên trên bàn. Thức ăn nóng hổi toả ra mùi thơm ngào ngạt. Chu Lăng, Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu, ba người đồng thời ngồi xuống.
“Đồ ăn đã xong, mọi người mau ăn đi.”
Ngô thị chào hỏi một tiếng rồi sau đó đi ra ngoài cửa.
Ngay lúc này, bên trong gian phòng chỉ còn lại ba người.
Chẳng qua là Chu Lăng có vẻ hơi im lặng, Trần Tinh Hà cũng giống như đang suy nghĩ gì đó, chỉ có Hứa Thanh Tiêu là lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Hai canh giờ trước hắn đã đi đến nhà Chu Lăng, sau đó nói ra toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, đương nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện mình tu luyện dị thuật.
Sơ sơ thì là, mình trúng phải độc Âm Minh, ngay lúc độc dược phát tác thì gặp phải đào phạm. Đối phương đã đánh cắp mất dị thuật của huyện Bình An, sau đó tu luyện sơ sơ rồi cho mình một chưởng. Không ngờ chuyện này lại đúng là lấy độc trị độc, mình đã khôi phục lại như kỳ tích.
Mặc dù có nhiều chi tiết không thể tưởng tượng nổi nhưng ít ra mạch kết cấu vẫn khá thuyết phục.
Chẳng qua là sau khi kể xong chuyện này thì cả Chu Lăng và Trần Tinh Hà đều không lên tiếng, khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc.
“Tiên sinh, sư huynh.”
“Học sinh có liên quan rất lớn đến chuyện dị thuật, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng cho hai người. Nếu như tiên sinh lo lắng, Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không hại tiên sinh, cũng sẽ không dính dáng gì đến sư huynh cả.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Lúc hắn nói chuyện thì rất bình tĩnh, dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, bản thân hắn quả thật đã tu luyện dị thuật.
Nếu như sau này điều tra ra được, cả Trần Tinh Hà và Chu Lăng đều sẽ phải chịu thẩm vấn. Vậy nên Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời này không phải là để lấy lùi làm tiến, mà thật sự là xuất phát từ chân tâm.
“Đừng có nói bậy.”
Chu Lăng phất tay áo, ông ấy thẳng thừng gạt bỏ suy nghĩ này của Hứa Thanh Tiêu.
“Lão sư, chuyện dị thuật liên luỵ quá nhiều, học sinh không hề giả vờ mà chỉ nói những lời thật lòng. Nhất là đối với Tinh Hà sư huynh, nếu như thật sự dính dáng đến chuyện này thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan. Thanh Tiêu thật lòng không đảm đương nổi.”
Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành. Hắn thật sự lo lắng sẽ liên luỵ mọi người. Chi bằng bây giờ rũ sạch mọi quan hệ, cứ vậy thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Về chuyện con đường sau này, cùng lắm thì hắn bước đi một mình cũng được.
Dù sao thì trời đất bao la, sợ gì không có cơm ăn chứ.
“Thanh Tiêu, đừng nói bậy.”
“Ngươi yên tâm đi. Vốn dĩ vi sư không lo lắng chuyện này. Ngươi có tu luyện dị thuật hay không, ta và Tinh Hà chỉ cần một thoáng là nhận ra.”
“Vi sư chủ yếu lo lắng cái tên Trình Lập Đông này sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Chu Lăng lắc đầu. Ông ấy im lặng không phải vì Hứa Thanh Tiêu gây ra chuyện phiền phức, mà ngược lại là lo lắng Trình Lập Đông gây bất lợi chu Hứa Thanh Tiêu, ông đang nghĩ cách đối phó.
Đồng thời, giọng điệu của Chu Lăng rất kiên định, ông tin tưởng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.
“Có gì phải sợ chứ? Kỳ thi phủ lần này học sinh nhất định có thể đỗ cao trung, đến lúc đó trên người đã có công danh, nếu như hắn ta dám gây bất lợi cho sư đệ thì ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, chỉ một câu đã lộ ra mười phần khí thế.
“Không.”
Chu Lăng lắc đầu.
“Tinh Hà, ngươi còn quá trẻ.”
“Tội liên quan đến dị thuật, không thể đơn giản như vậy đâu.”
“Từ xưa đến nay, dị thuật là thứ cấm kỵ bao đời, đừng nói là triều đình, mà toàn bộ tiên đạo cũng đều nghiêm lệnh cấm.”
“Giấu giếm dị thuật thì chém đầu cả nhà. Tu luyện dị thuật thì liên luỵ cửu tộc. Từ xưa đến nay, những người bị chém đầu bởi dị thuật nhiều vô số.”
“Cũng may là, tân triều đang tại vị, sau khi bệ hạ lên ngôi đã trấn áp các phương, quyền lực bị suy yếu, triều đình lũng đoạn. Bằng không, so sánh với thời kỳ Võ Đế trị vì, chỉ cần Thanh Tiêu bị nghi ngờ thôi thì ít nhất cũng bị giam vào trong ngục.”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Chu Lăng nghiêm túc giải thích mối họa dị thuật, những lời này của ông ấy khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy may mắn vì được sinh ở thời đại này.
“Vậy phải hoá giải chuyện này như thế nào? Không thể nào chịu oan cả đời được đúng không ạ?”
Trần Tinh Hà hỏi thay Hứa Thanh Tiêu.
“Vi sư cũng đang nghĩ xem phải hóa giải như thế nào.”
“Chẳng qua là vừa rồi ta vừa nghĩ được một cách hóa giải.”
Chu Lăng nói vậy đã hút được sự chú ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Muốn hoá giải, thật ra có hai cách rất đơn giản.”
“Một, lần này tham gia thi Phủ, Thanh Tiêu phải trúng bảng, trên người có công danh. Vậy thì trừ khi Phủ quân ra tay, bằng không thì mặc kệ Trình Lập Đông có nghi ngờ ra sao, nếu không có chứng cứ xác thực thì cũng không dám động vào Thanh Tiêu.”
“Thứ hai là mời một vị Lục phẩm chính Nho, ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, mở pháp nhãn của nhà Nho để phân biệt ma tính. Nếu như không có ma tính thì coi như là Phủ quan có ra tay cũng không làm được gì. Chỉ là việc mời một vị Lục phẩm chính Nho đến giúp sẽ rất khó.”
Toàn bộ phủ Nam Dự chỉ có một vị chính Nho, hơn nữa, trước mắt ông ấy lại không ở phủ Nam Dự. Nhưng mà nếu thật sự phải dùng đến cách kia thì vi sư nhất định sẽ ra mặt nghĩ mọi cách để mời được vị chính Nho này. Mời ông ấy chứng minh trong sạch cho Thanh Tiêu.”
Trên thực tế ông ấy muốn lĩnh hội thật tốt ba đề này, chỉ là có lòng nhưng bất lực.
Bất luận là phiên vương hay là biên canhr, hoặc là yêu ma, cũng cách xa ông ấy, chính sự triều đình, quân cơ trọng sự, một người đọc sách như ông ấy biết được một hai đã coi như không tệ, sự tình rốt cuộc như thế nào thì ông ấy chắc chắn không biết.
Về phần yêu ma thì càng đừng nói, có cơ quan chuyên môn đi xử lý, cũng không hiểu.
Ông ấy chung quy chỉ là một người dạy học, biết rất nhiều đại sự quốc gia, nhưng cũng chỉ là biết, có thể dựa vào chút thông tin này suy đoán ra năm đề, đã coi như rất tốt rồi.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc tiếp nhận những thông tin này.
Nhưng ngay tại thời điểm này.
Bên ngoài vang lên một âm thanh.
"Dám hỏi Hứa Thanh Tiêu có ở bên trong hay không?"
"Trình đại nhân phủ Nam Dự có việc mời."
Giọng nói vang lên.
Phá tan sự yên tĩnh trong phòng này.
Chu Lăng khẽ nhíu mày, không biết có chuyện gì xảy ra.
Còn Hứa Thanh Tiêu bên kia thì nhíu chặt lông mày.
“Tên này vẫn chưa chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu nhủ thầm trong lòng: hắn cứ tưởng Trình đại nhân này đã chết ở huyện Bình An, không ngờ rằng hắn ta vẫn còn sống.
Xem ra đào phạm ở phủ Nam Dự cũng chỉ như thế mà thôi.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu, Hứa Thanh Tiêu đi ra bên ngoài, hai người Chu Lưng và Trần Tinh Hà cũng đi theo sau.
Đi đến ngoài cổng.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu mở cổng lớn ra.
Quả nhiên, bộ khoái của phủ Nam Dự đều đứng chỉnh tề bên ngoài, tất cả là có tám người, mặc trang phục bộ khoái, hông đeo trường đao, ánh mắt lạnh lùng. Mà người dẫn đầu chính là nam tử mũi ưng kia.
Vẻ mặt của gã vẫn y như lúc trước, khiến cho người khác có cảm giác gã là một người âm độc, không phải dạng hiền lành gì.
“Chào các hạ.”
“Không biết Trình đại nhân tìm ta có việc gì?”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ với đối phương rồi cất tiếng hỏi.
“Chuyện của đại nhân, những người làm thuộc hạ như chúng ta làm sao có thể biết được, phiền ngươi đi theo ta một chuyến vậy.”
Hiển nhiên đối phương không để lộ ra ý tứ gì, làm ra vẻ đường hoàng như giải quyết việc công.
“Có thể để ta về nhà trước không?”
Hứa Thanh Tiêu từ từ mở miệng, đưa ra một yêu cầu.
“Đại nhân vẫn còn đang chờ, ngươi đừng chậm trễ.”
Giọng điệu của người này lạnh tanh, không thèm nể mặt chút nào.
Hứa Thanh Tiêu thấy hơi xấu hổ, chỉ là hắn còn chưa mở miệng đáp lời thì Trần Tinh Hà đi đằng sau đã lên tiếng:
“Lời mời của vị đại nhân nào thế? Quả nhiên là quan uy lớn quá nha.”
Trần Tinh Hà bước lên trước một bước, đứng bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, nhìn chằm chằm về phía Mũi Ưng, vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút kiêu ngạo, giống như thể hắn ta không thèm để đối phương vào mắt.
Nghe thấy tiếng nói của Trần Tinh Hà, lúc này Mũi Ưng mới chú ý đến hai người đi đằng sau lưng Hứa Thanh Tiêu.
Gã nhìn lướt qua Trần Tinh Hà, một người mặc áo gấm Nho bào, là người đọc sách.
Nhưng gã cũng không để lộ ra sự kinh ngạc đặc biệt nào mà chỉ bình tĩnh nói:
“Thí Bách Hộ, phủ Nam Dự, Trình đại nhân Trình Lập Đông.”
(Thí Bách Hộ là thứ tự các chức quan trong Cẩm y vệ)
Chuẩn Bách Hộ sao?
Đây là một chức quan từ hàng thất phẩm, nhưng đặt ở phủ Nam Dự cũng được xem như là một nhân vật lớn, xét ở huyện Bình An thì cũng có thể xem như là một tồn tại mạnh mẽ.
Huyện lệnh lão gia đang là Thất phẩm, chức quan xem như cao hơn Trình Lập Đông một chút, nhưng mà điều khác biệt duy nhất chính là, một người phụ trách quản lý huyện lệnh, còn loại của Trình Lập Đông là thuộc cơ cấu đặc biệt, phụ trách phá án bắt người.
Phẩm cấp chỉ kém nửa cấp, nhưng quyền lực thì lớn hơn một chút so với Huyện lệnh, trên phương diện phá án đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Hứa Thanh tiêu vẫn không ngờ được Trình đại nhân này lại là một vị Chuẩn Bách Hộ. Lúc trước hắn còn tưởng y chỉ là một bộ đầu, nhưng không ngờ lại là một Chuẩn Bách Hộ.
“Chuẩn Bách Hộ à?”
Trần Tinh Hà lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói:
“Thanh Tiêu, để sư huynh đi cùng với ngươi.”
Hắn mở miệng, không hề e ngại phẩm hàm Bách Hộ này mà ngược lại còn muốn chủ động tiến lên với Hứa Thanh Tiêu, cùng nhau xem thử rốt cuộc là đối phương muốn làm gì.
Nghe được những lời này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cảm thấy ấm áp. Trần Tinh Hà chọn đi cùng mình đơn giản chỉ là muốn giữ thể diện cho mình, để mình không bị người ta bắt nạt.
Nhưng Trình Lập Đông tìm mình nhất định có liên quan đến dị thuật, Hứa Thanh Tiêu không muốn Trần Tinh Hà phải cùng làm việc xấu với mình nên hắn khéo léo nói:
“Tinh Hà sư huynh, để một mình ta đi là được. Đối phương là người của nha môn, rất khó đối phó.”
Hứa Thanh Tiêu có lòng tốt mở miệng. Dù sao thì Trần Tinh Hà cũng thuộc giới thư sinh, bình thường dùng chút bút mực thì còn tốt, nhưng để thật sự đi vào nha môn thì chỉ sợ hắn ta không tiếp thu được.
Chỉ là sau khi nghe những lời này xong, Trần Tinh Hà vô cùng lãnh đạm, lên tiếng:
“Sư đệ cảm thấy ta sẽ sợ bọn họ sao?”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, hỏi ngược lại.
Hứa Thanh Tiêu không trả lời. Cũng không phải là sợ hay không, nhưng dù sao người ta cũng là Chuẩn Bách hộ, thật sự là quan viên từ hàm thất phẩm, hơn nữa còn là một chức quan chấp pháp, mỗi một chức vị đều rất đáng gờm.
Trần Tinh Hà chỉ là một thư sinh, ngay cả một chút công danh cũng không có đương nhiên nên thấy lo lắng mới đúng.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, Trần Tinh Hà hơi không vui.
“Thanh Tiêu, sư huynh hỏi ngươi, Trình Lập Đông là người sao?”
Trần Tinh Hà hỏi.
Chỉ là hắn vừa nói xong mấy lời này, sắc mặt của nhóm người Mũi Ưng rất khó coi.
Ý của tên kia là sao hả? Muốn mắng người à?
Nhưng bọn hắn lại không được nổi giận, dù sao thì cũng không tính là nhục mạ trực tiếp.
“Đúng vậy.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không hiểu ý của sư huynh nhà mình là gì.
Trong mười ngày tiếp xúc này, cảm giác duy nhất Hứa Thanh Tiêu dành cho vị sư huynh này chính là hắn ta tương đối kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng lòng dạ rất tốt, chỉ có điều sự kiêu ngạo vẫn không thể che giấu được.
“Vậy thì sao lại không được đi.”
“Trình Lập Đông hắn ta là người, Trần Tinh Hà ta cũng là người. Trình Lập Đông hắn ta là quan, Trần Tinh Hà ta là người đọc sách. Vậy sao sư đệ không hỏi thử, Trình Lập Đông có sợ ta không?”
Khuôn mặt của Trần Tinh Hà lạnh lùng, nhưng trên trán càng hiện ra vẻ ngạo nghễ vô cùng.
Mặc dù hắn ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn khí thế hung dữ của đối phương thì biết kẻ này không phải hạng tốt lành gì, vậy nên hắn ta mới ra mặt giúp đỡ cho vị sư đệ này của mình.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, sư đệ nhà mình lại lo lắng mình sợ hãi cái tên Trình Lập Đông này.
Chương 57 Chương 57: Sư Đệ, Sao Đệ Không Hỏi, Trình Lập Đông Có Sợ Ta Không? (1)
Không phải Trần Tinh Hà tự cao tự đạo, mà thân là một người đọc sách, chỉ cần lý lẽ thuộc về mình thì sợ gì?
Hôm nay hắn ta nói nhiều như vậy không phải là vì muốn giả vờ mà là vì muốn giảng giải cho Hứa Thanh Tiêu một lần.
Mấy lời này được thốt ra.
Hứa Thanh Tiêu hơi sững sờ.
Hay lắm.
Vậy ra sư huynh nhà mình thật sự rất gì và này nọ nha.
Hứa mỗ đây bội phục.
Sau khi nhóm Mũi Ưng nghe xong mấy lời này thì có chút choáng váng.
Không phải bọn họ chưa tiếp xúc với người đọc sách, nhưng tình huống như thế này là lần đầu tiên.
Quả nhiên là can đảm.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, chuyện nên làm thì bọn hắn vẫn phải làm.
“Không còn sớm nữa, mong hai vị đừng kéo dài thời gian.”
Gã mở miệng, nhưng so với lúc trước thì tôn trọng hơn một chút.
“Sư đệ, đi thôi.”
Trần Tinh Hà lạnh lùng mở miệng, Hứa Thanh Tiêu cũng không kéo dài thời gian nữa, đi theo đối phương.
Chẳng qua là trước khi rời đi, Chu Lãng bỗng dưng lên tiếng.
“Đi sớm về sớm, đừng kéo dài quá lâu. Ngày mai vi sư sẽ mời Từ Thanh Từ phu tử đến đây, đừng để chậm trễ với Từ phu tử.”
Tiếng nói của Chu Lăng vang lên, nhấn mạnh vào mấy chữ Từ Thanh Từ phu tử.
Mấy người Mũi Ưng nghe xong thì vẻ mặt hơi thay đổi, hiển nhiên bọn họ biết Từ Thanh Từ này là ai.
Nho gia Thất phẩm.
Là người từng làm việc trong viện Hàn Lâm ở Hoàng đô, bây giờ cáo lão hồi hương. Đây là một nhân vật lớn, cho dù không có quyền thế gì nhưng uy quyền của lời nói thì rất nặng.
Những lời này của Chu Lăng là mang ý cảnh cáo. Điều tra chuyện quá khứ cũng được, phối hợp điều tra cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể để người xảy ra chuyện. Nếu như có người không về được thì sẽ không yên đâu.
Mũi Ưng nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, trong lòng của gã vừa thấy kinh ngạc vừa thấy tò mò.
Làm sao mà chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, hạng người vô danh như thế này lại bợ đỡ được người đọc sách kia chứ?
Còn nữa, dạo này sao có nhiều người đọc sách thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?
Dù trong lòng cảm thấy rất tò mò nhưng ngoài mặt gã chẳng nói câu này, trầm giọng dẫn người đi khỏi nơi này.
Ba khắc sau.
Huyện nha huyện Bình An.
Trong huyện nha có cửa lớn và cửa hông. Cửa lớn lúc nào cũng đóng chặt, chỉ khi có người đánh trống kêu oan mới mở ra, còn lại đều đi bằng cửa hông.
Hứa Thanh Tiêu đi theo đối phương, vượt qua cửa hông, bước từng bước đi vào trong nội đường.
Đi qua nơi dùng để thẩm án trong nha môn, Trình Lập Đông đang ngồi ở ghế đầu tiên bên trái trong nội đường, còn người ngồi ở vị trí trên đương nhiên là Lý huyện lệnh.
Bộ khoái lẫn sai dịch riêng của hai bên đều đứng đằng sau, từng người đều mang vẻ mặt bình tĩnh, còn lại hai vị đại nhân này thì đang uống trà cười cười nói nói.
Sau khi đợi Hứa Thanh Tiêu đến, ánh mắt hai người đồng loạt tập trung lên người hắn.
“Hứa Thanh Tiêu bái kiến Huyện lão gia, bái kiến Trình đại nhân.”
Lúc nhìn thấy Lý huyện lệnh, trên mặt Hứa Thanh Tiêu tràn đầy ý cười, nhưng đến lúc gọi tên Trình Lập Đông thì ý cười thu lại không ít, chỉ còn nụ cười yếu ớt.
“Thư sinh Trần Tinh Hà, bái kiến Lý huyện lệnh, bái kiến Trình Bách Hộ.”
So sánh với biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu thì biểu cảm của Trần Tinh Hà kiêu ngạo hơn một chút. Hắn ta là người đọc sách, tuy không có công danh cũng chẳng có chức quan, nhưng nói cho cùng cũng là nho sinh sắp nhập phẩm.
Thành tựu tương lai không nhất định sẽ kém hai vị này, gọi một tiếng Lý huyện lệnh và Trình Bách Hộ cũng chỉ theo phép lịch sự mà thôi.
“Trần Tinh Hà! Ngươi chính là Trần Tinh Hà sao? Haha, bản quan đã nghe qua về sự tích của ngươi rồi, đây chính là tài tử đệ nhất của huyện thành mà.”
Nghe thấy Trần Tinh Hà tự giới thiệu, Lý huyện lệnh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó thì đầy ý ca ngợi.
“Lý đại nhân quá khen rồi.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, chẳng qua vẫn lộ vẻ lạnh lùng như cũ.
Về phần Trình Lập Đông thì lại có chút tò mò, y liếc mắt nhìn Trần Tinh Hà, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, hắn ta tò mò một tên sai dịch như Hứa Thanh Tiêu sao có thể im hơi lặng tiếng nương nhờ chút quan hệ với người đọc sách được chứ?
Mũi Ưng đi đến bên cạnh Trình Lập Đông rồi cúi đầu xuống, rỉ thầm vào tai hắn ta vài câu, tròng mắt Trình Lập Đông loé lên sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng thu lại.
“Thanh Tiêu, hôm nay bản quan tìm ngươi đến thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, chẳng qua chỉ là muốn xem vết thương của ngươi thế nào rồi, sau đó thì hỏi ngươi một vài chuyện.”
Trình Lập Đông mở miệng, y nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, chỉ là y càng nhìn thì càng cảm thấy không đúng.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ mang đến cho y một loại cảm giác không nói nên lời. Chỉ mới hơn mười ngày không gặp nhưng Hứa Thanh Tiêu giống như đã thay đổi thành một người khác.
Nhưng cụ thể là đã xảy ra chuyện gì thì y không nói rõ được.
Là do dị thuật sao?
Không phải.
Trong nháy mắt, Trình Lập Đông đã đưa ra một phán đoán. Đây không phải là dị thuật.
“Vết thương đã ổn, không có gì đáng ngại cả, Trình đại nhân muốn hỏi chuyện gì?”
Trình Lập Đông dò xét nhìn Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu cũng đang lén quan sát Trình Lập Đông. Hắn muốn xem thử Trình Lập Đông có bị thương không, nhưng đáng tiếc là không nhìn ra điều gì.
“Không có gì đáng ngại là tốt. Thanh Tiêu, bản quan muốn hỏi ngươi một chút, hôm đó lúc ở trong kho công văn, đào phạm có làm ra chuyện gì hay là cầm thứ gì không?”
Trình Lập Đông tuỳ tiện hỏi.
“Cái này… để thuộc hạ suy nghĩ kỹ đã.”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời trực tiếp mà làm ra vẻ suy tư.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói.
“Đại nhân, việc này ta cũng không rõ nữa. Lúc đào phạm xuất hiện thì ta đã rơi vào hôn mê, không biết về chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được, Trình Lập Đông vốn dĩ không phải muốn hỏi về cái này mà chỉ muốn xem thử mình có gì khác thường, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi.
Cũng bởi vậy nên Hứa Thanh Tiêu tiếp tục giả ngu. Dù sao thì nói nhiều sai nhiều, nói ít đi một chút cũng có chỗ tốt của nó.
“Ta hiểu rồi.”
“Nếu đã như vậy thì cũng chỉ còn cách chờ phủ quân phái người đến thôi. Đào phạm này sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, đơn giản là xem bắt chết hay bắt sống.”
“Được rồi, đã vậy thì không phiền Thanh Tiêu huynh đệ nữa.”
Trình Lập Đông nhấp một ngụm trà, vô cùng bình tĩnh nói.
“Đại nhân quá lời rồi. Phối hợp điều tra là chuyện nằm trong chức trách của ta.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đúng vào lúc này, Lý huyện lệnh lại lên tiếng.
“Thanh Tiêu à, nếu vết thương của ngươi đã khỏi hẳn rồi vậy thì khi nào mới quay về phục chức?”
Chương 58 Chương 58: Sư Đệ, Sao Đệ Không Hỏi, Trình Lập Đông Có Sợ Ta Không? (2)
Tiếng nói vừa dứt.
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng.
“Đại nhân, có khả năng thuộc hạ không thể nào quay về phục chức được. Chu phu tử đã nhận ta làm đồ đệ, bây giờ ta chỉ một lòng muốn đọc sách, nếu không có gì xảy ra thì tháng sau ta sẽ đến phủ Nam Dự để tham gia kỳ thi phủ. Mong đại nhân thứ tội.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện mình đi học.
Giờ khắc này, nội đường yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhất là mấy bộ khoái sai dịch kia, từng người đều lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Đọc sách sao?
Ngươi á?
Tất cả những người trong nội đường đều ngơ ngẩn.
Ai cũng không ngờ được, người như Hứa Thanh Tiêu lại nói muốn tham gia kỳ thi phủ?
Đây chẳng phải là chuyện lạ trong thiên hạ à?
“Thanh Tiêu, ngươi đùa đó hả?”
Người đầu tiên mở miệng chính là Trần bộ đầu. Hắn quen biết Hứa Thanh Tiêu đã bốn năm năm, tuy luôn nói Hứa Thanh Tiêu sở hữu vóc dáng thanh tú anh tuấn, nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu là người thế nào hắn đều biết rõ.
Bảo tên này đi luyện võ nghệ thì còn được, nhưng bảo hắn đi đọc sách sao? Đùa nhau đấy à?
Hơn nữa còn thẳng thừng đi tham gia kỳ thi phủ?
Nghĩ mọi người là kẻ ngốc hết sao?
Lý huyện lệnh cũng không hiểu gì hết.
Thi phủ.
Đây là khái niệm gì hả?
Bình thường, người đọc sách nếu muốn đạt được công danh, nhất định phải tham gia thi Đồng, thi Hội, thi Huyện.
Sau đó mới có thể đi thi Phủ. Qua kỳ thi Phủ thì đi thi Quận, cuối cùng là đến Kinh khoa.
Có câu nói, thi Đồng nổi danh, thi Hội văn tài, thi Huyện tiến cử, thi Phủ dương danh, thi Quận vượt môn, Kinh khoa hoá rồng.
Một tên nha dịch như Hứa Thanh Tiêu, bảo là đi đọc sách cũng không có gì quá, dù là nói tham gia thi Đồng cũng không khiến mọi người sinh ra phản ứng mạnh như thế này.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nói thẳng là muốn tham gia thi Phủ.
Những người có thể tham gia thi Phủ chẳng phải là những tú tài có hi vọng nổi danh hay sao?
Hứa Thanh Tiêu?
Hắn nói mình sắp tham gia thi Phủ? Như này thì sao có thể không sợ hãi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu chưa kịp trả lời thì Trần Tinh Hà đã lên tiếng trước.
“Tư chất của Thanh Tiêu sư đệ không tệ, là một khối ngọc thô. Lão sư đã nhiều lần khen ngợi hắn trước mặt ta. Đọc sách cần nhìn vào tính giác ngộ, nếu như có tư chất, chỉ đọc sách một ngày cũng sẽ hơn người khác khổ đọc một năm.”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Tinh Hà vang lên, xem như là đã giúp Hứa Thanh Tiêu giải đáp tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng chứng minh Hứa Thanh Tiêu nói không hề sai.
Ngay tức khắc, cả đám người không thể nào tin được.
Trần Tinh Hà không cần phải nói dối vì Hứa Thanh Tiêu. Người này có tham gia thi Phủ hay không chỉ cần điều tra một chút là biết ngay.
Lý huyện lệnh không thể không mở miệng ngay lập tức.
“Không ngờ cái huyện nha nho nhỏ này của ta thế mà lại có một người đọc sách. Trần Hiền, ngươi lấy hai mươi lượng bạc từ nha môn đưa cho Thanh Tiêu làm lộ phí đi thi phủ.”
“Thanh Tiêu, ngươi đừng cảm thấy ít. Điều kiện kinh tế của nha chắc ngươi còn rõ hơn với chúng ta. Tiền bạc không đại diện cho tâm ý.”
Lý huyện lệnh rất biết cách làm người. Sau khi chứng thực Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn đi thi phủ, ông ta mặc kệ là có qua hay không, nhưng cứ đưa trước hai mươi lượng bạc để tỏ ý ủng hộ người đọc sách.
Hai mươi lượng bạc không hề ít.
Mặc dù trước mắt không có việc gì cần dùng tiền nhưng không có nghĩa là bạc không có giá trị.
“Đạ tạ Huyện lão gia.”
Hứa Thanh Tiêu nói lời cảm ơn.
“Không sao. Thanh Tiêu, ngươi gắng học hành cho giỏi, thi khoa cử cho tốt. Nếu như thật sự trúng bảng vàng thi Phủ thì liền có công danh trên người, có thể ghi tên trong Văn từ ở huyện chúng ta, làm rạng danh tổ tông.”
Lý huyện lệnh cười ha hả nói.
Dạo gần đây không thiếu người học võ, nhưng người đọc sách rất ít, nhất là những người đọc sách ở địa phương. Đương nhiên người đọc sách đang được nhắc đến chính là những người có công danh, còn những người tùy tiện đọc vài đầu sách thì chắc chắn là vô dụng.
Đương nhiên Lý huyện lệnh không mong Hứa Thanh Tiêu có thể trúng tuyển thi Phủ, nên chỉ khách khí nói một hai lời. Nhưng mà chỉ cần bây giờ Hứa Thanh Tiêu kiên trì, nói không chừng một ngày nào đó có thể bay lên cành cao.
“Trình đại nhân, nếu không có việc gì nữa thì tại hạ có thể đi rồi chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Trình Lập Đông, bình tĩnh nói.
Hắn không muốn đứng ở chỗ này, chỉ lâu thêm một giây thôi cũng đã thấy không thoải mái.
“Ừ.”
Trình Lập Đông lạnh nhạt ừ một tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp. Nếu như không phải sắc mặt y trắng bệch ra thì thoạt nhìn cũng có vẻ ôn hoà.
Từ biệt đám người này, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cáo lui.
Bước ra khỏi nha môn.
Hứa Thanh Tiêu mới mở miệng.
“Tinh Hà sư huynh, ta định quay về nhà một chuyến để thu dọn ít đồ đạc rồi đi thẳng đến nhà lão sư, để khỏi phải đi lại lung tung nhiều lần.”
Hứa Thanh Tiêu định quay về nhà một chuyến. Nói thu dọn hành lý cũng không phải lừa người, nhưng hắn phải xem xét thêm một vài thứ nữa.
“Đi đi, sư huynh đợi ngươi ở nhà lão sư. Nhưng mà phải chú ý an toàn, nếu đến tối ngươi vẫn chưa đến, sư huynh biết phải làm gì.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, nhưng mà hắn cũng không nói cho Hứa Thanh Tiêu nghe rõ ngọn nguồn. Nếu như đến đêm Hứa Thanh Tiêu không đến, hắn ta sẽ lại đến nha môn để tìm người.
“Đa tạ sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ, sau đó quay người một mình rời đi.
Trên đường về nhà, Hứa Thanh Tiêu cũng không vội vàng mà ngược lại có chút chậm rãi. Lộ trình vốn dĩ chỉ mất một khắc, bây giờ lại tiêu tốn đến một khắc rưỡi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thanh Tiêu đi đến trước cửa phòng.
Hắn cầm ổ khoá, nhìn kỹ lỗ khoá một chút, quả nhiên là xảy ra vấn đề.
Trước khi đi Hứa Thanh Tiêu đã bỏ hai sợi tóc vào đó, nếu như không có ai động vào bên trong ổ khoá thì đương nhiên sợi tóc sẽ không biến mất.
“Quả nhiên là theo dõi mình.”
Hứa Thanh Tiêu tự nhiên mở cửa phòng ra. Chỉ cần biết Trình Lập Đông theo dõi mình là được, những cái khác không cần phải nói thêm gì, để ý hơn một chút là được.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn thoáng qua tờ giấy trắng trên bàn sách.
Chữ trên tờ giấy trắng đó đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung bên trên cũng chỉ là viết linh tinh.
Hứa Thanh Tiêu không ngốc đến độ viết hết kế hoạch tương lai lên giấy. Viết mấy thứ chỉ là theo thói quen, nhưng nội dung không nhất định phải có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến việc Trình Lập Đông đã từng phái người đến đây, hiện tại Hứa Thanh Tiêu rất mong chờ không biết sau khi nhìn thấy mấy nội dung này thì Trình Lập Đông sẽ có biểu cảm gì.
Chỉ tiếc là Trình Lập Đông không biết chữ giản thể, nếu không thì ba câu hỏi này có lẽ sẽ khiến cho Trình Lập Đông đau đầu một khoảng thời gian rồi.
Chẳng qua là lúc nghĩ đến Trình Lập Đông, còn một chuyện khác khiến Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Làm sao mà Trình Lập Đông có thể vẫn còn sống chứ?
Chương 59 Chương 59: Rời Khỏi Huyện Bình An Trong Năm Ngày
Theo lý thuyết thì không thể như vậy.
Kể cả còn sống thì ít nhất cũng phải bị thương chứ nhỉ? Làm sao còn rảnh rỗi đến mức đến tìm mình được?
Đào phạm chạy đến phủ Nam Dự, có phải là không đánh được không?
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
Ngay giờ phút này, một bóng dáng yên lặng không một tiếng động xuất hiện trong phỏng, mở cửa phòng ra.
Theo âm thanh cửa phòng mở ra, Hứa Thanh Tiêu lập tức quay đầu lại.
Chính là đào phạm phủ Nam Dự.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu thay đổi.
Ban ngày ban mặt, sao cái tên này lại đến đây chứ?
Nếu như cảnh này bị thuộc hạ của Trình Lập Đông nhìn thấy thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đây không phải là đang hại người ta sao?
“Đừng hốt hoảng, ta đã đi theo sau ngươi rất lâu rồi, không có ai theo dõi ngươi hết.”
Người này xem thường, thậm chí còn ngồi xuống thong dong nhấp một ngụm trà.
“Có chuyện gì?”
“Nói nhanh đi.”
Ngoại trừ vẻ kinh ngạc lúc ban đầu, Hứa Thanh Tiêu cũng nhanh chóng ổn định lại, nhưng vẫn bảo đối phương có chuyện gì thì mau nói.
Hắn cũng không muốn chọc phải rắc rối, nhất là hiện tại Trình Lập Đông đã nảy sinh đề phòng với hắn.
“Không có việc gì lớn cả, chỉ muốn hỏi ngươi xem chừng nào thì ngươi rời khỏi huyện Bình An thôi.”
Y mở miệng nói ra mục đích tìm Hứa Thanh Tiêu.
“Mùng mười tháng tư ta sẽ đi. Tham dự kỳ thi Phủ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời nhanh gọn.
“Thi Phủ?”
Y hơi kinh ngạc, hiểu nhiên là cũng không ngờ Hứa Thanh Tiêu có thể tham gia thi Phủ.
“Xem thường người khác à?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía người này, có chút không vui.
“Không phải, chỉ là hơi kinh ngạc thôi.”
“Đúng rồi, vật kia ngươi còn giữ chứ?”
Đối phương có hơi xấu hổ, tuỳ tiện hỏi hắn một câu.
Chỉ là nghe xong những lời này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu run lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn rất bình tĩnh.
“Ta giấu rất kỹ rồi, muốn ta cho ngươi xem à?”
Hứa Thanh Tiêu híp mắt nói.
“Không cần, giấu cho kỹ là được. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vật này bắt buộc phải giao cho bọn họ. Nếu như xảy ra sai sót gì, ta cam đoan ngươi sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Y mở miệng nói, giọng điệu tỏ ý uy hiếp, nhưng rất nhanh thôi đã nói tiếp.
“Đương nhiên, nếu như ngươi có thể giao món đồ đó đến tay bọn họ, tất cả những thứ ngươi muốn bọn họ đều có thể cho ngươi.”
“Còn nữa, nếu như có thể thì ngươi tốt nhất hãy xuất phát sớm một chút, đừng kéo dài quá lâu.”
Y lên tiếng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu.
“Vì sao? Có gì phiền phức sao?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
“Ta chuẩn bị ra tay.”
Y cười một tiếng.
“Ra tay?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
“Ngươi còn ở đây, ta không thể ra tay được. Trình Lập Đông này là Chuẩn Bách Hộ, là mệnh quan triều đình, nếu như chết ở đây sẽ tạo ra phiền phức rất lớn đối với ngươi.”
“Ngươi đi rồi, ta sẽ ra tay. Mọi thứ miễn chê, sẽ không có ai nghi ngờ ngươi cả.”
Giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc, đồng thời cũng khiến cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ nguyên nhân tại sao y vẫn chưa ra tay.
Lúc trước còn tưởng y không đánh lại Trình Lập Đông, thì ra là do mình cả nghĩ rồi.
Người này vẫn được, còn có thể cân nhắc cho mình, là một người tốt.
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, tranh thủ rời khỏi huyện Bình An trước ngày mùng năm tháng tư.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời này.
Bây giờ đã là ngày hai mươi lăm tháng ba, tính đến trước ngày mùng năm tháng tư, trong vòng mười ngày rời đi cũng không có vấn đề gì nhiều.
“Chỉ trong vòng năm ngày, đừng kéo dài, thời gian của ta không nhiều lắm. Nếu như ta không ra tay giải quyết chuyện này thì không giúp được ngươi.”
Nhưng đối phương lại lắc đầu, rút ngắn thời gian xuống chỉ còn năm ngày.
“Được thôi, ta tranh thủ rời đi trong năm ngày tới, nhưng mà ngươi có lòng tin sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Hắn vẫn có chút nghi ngờ thực lực của người này. Dù sao thì nhìn Trình Lập Đông cũng không phải loại lương thiện gì, lại còn là một vị Chuẩn Bách Hộ.
“Chia ba bảy.”
“Ngươi bảy hắn ta ba?”
Hứa Thanh Tiêu hơi nghi ngờ một chút.
“Không, hắn ta bảy còn ta ba.”
Người này lắc đầu, đưa cho Hứa Thanh Tiêu một đáp án hơi thất vọng.
“Vậy sao ngươi còn đi?”
“Không phải là đến để chịu chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu không hiểu.
“Không đi cũng chết. Nói tóm lại, ngươi yên tâm đi, ta không để bọn chúng bắt sống một lần nữa đâu. Trong năm ngày, hoặc là ta chết, hoặc là hắn chết, chuyện còn lại không liên quan gì đến ngươi.”
Giọng nói của y rất kiên quyết.
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Hắn hỏi nhiều như vậy thật ra cũng vì lo lắng y bị bắt sống. Nếu như bị bắt sống, dưới đủ loại nghiêm hình tra tấn sẽ chẳng có cái gì gọi là hán tử chân chính.”
“À đúng rồi, ngươi tên là gì.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hỏi tên họ của người này.
“Ngô Ngôn.”
Người này hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói ra tên của mình.
“Ngô Ngôn?”
Trong lòng lẩm nhẩm cái tên này một lần nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng chờ Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu lên thì người nọ đã đi ra khỏi cửa.
Y đến không một tiếng động, rời đi cũng không một tiếng động.
Sau khi đối phương rời đi, Hứa Thanh Tiêu cũng không ở lại nữa.
Thu dọn hết đồ vật trong phòng một lượt, thật ra mấy món đồ hắn muốn cầm đi cũng không nhiều, ngoài hai bộ quần áo cũng chẳng còn gì.
Sau khi thu dọn xong, Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, đi về phía trong huyện.
Bước vào tiệm thuốc của Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu lấy chìa khóa trong nhà và một ngân phiếu năm mươi lượng giao cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị chuyển cho Triệu đại phu.
Ân tình lúc trước Hứa Thanh Tiêu chẳng biết phải báo đáp như thế nào, thôi thì cứ đưa bạc vậy.
Giữ hai mươi lượng bạc trong người, còn lại năm mươi lượng bạc đều đưa cho Triệu Đại Phu, xem như là giải quyết xong ân tình này.
Đúng lúc này.
Bên trong huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông ngồi trong đình viện. Hắn ta ngước mắt lên nhìn mây trắng, trong mắt ngập vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Trình Lập Đông lộ vẻ kiên định.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Chắc chắn đã tu luyện dị thuật.”
Hắn ta vuốt khớp xương ngón tay gồ lên, tự nói nhỏ.
Mấy lời này vừa vang lên, Mũi Ưng sau lưng hắn ta đổi sắc mặt.
Huyện nha huyện Bình An.
Trình Lập Đông đứng trong đình viện.
Vẻ mặt bình tĩnh.
“Đại nhân, nếu như ngài đã có thể xác định vậy sao không thẳng thừng truy nã hắn luôn? Tu luyện dị thuật không phải là tội nhỏ, dù chỉ là nghi ngờ thì cũng có thể tống hắn vào đại lao.”
Mũi Ưng bước lên phía trước, gã nhìn về phía Trình Lập Đông, không nhịn được mà cất tiếng.
“Không cần.”
“Mặc dù ta chắc chắn hắn tu luyện dị thuật, nhưng lại không có chứng cứ xác thực.”
“Nói tới nói lui vẫn có liên quan tới tân triều, muốn loại trừ dị thuật cũng không thể giống như lúc trước được.”
Trình Lập Đông lắc đầu.
Ngay sau đó, y tiếp tục mở miệng nói.
“Ngươi phái hai người đi giám sát bọn chúng, cứ nói là con đường đi thi phủ tương đối vất vả, vì lo lắng cho an nguy của bọn họ nên muốn hộ tống bọn họ đến phủ Nam Dự.”
Chương 60 Chương 60: Chu Lăng Ban Chữ (1)
“Chờ hắn đến phủ Nam Dự rồi, có tu luyện dị thuật hay không thì cứ mời một vị Nho giả đến kiểm tra thì sẽ biết được thật giả.”
“Những người tu dị thuật, bên trong cơ thể sẽ có tâm ma. Chúng ta không nhìn ra được nhưng Nho giả tu luyện sẽ có được chính khí, trời sinh khắc chế loại tà ma này, chỉ một lát thôi là bọn họ có thể phát hiện.”
“Chỉ cần hắn đi đến phủ Nam Dự, đối với chúng ta mà nói đây giống như là bắt ba ba trong lu.”
Trình Lập Đông giảng giải.
Không bắt Hứa Thanh Tiêu, nói tới nói lui cũng là vì lo lắng sẽ gây phiền phức với phủ quân. Nhưng chỉ cần để Hứa Thanh Tiêu rời khỏi tầm mắt của người này thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Đơn giản chỉ là xem sớm hay muộn mà thôi.
“Vâng thưa đại nhân.”
Mũi Ưng nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng đúng vào lúc này có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.
“Báo! Trình đại nhân, chúng ta phát hiện ra tung tích của đào phạm.”
Mấy lời này vừa vang lên, sắc mặt của Trình Lập Đông ngồi trong đình viện thay đổi.
“Dẫn đường đi.”
Y lạnh lùng thốt lên một câu này, sau đó cả đám người nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc này.
Bên trong nhà của Chu Lăng.
Đã là giờ Tuất hai khắc.
Sắc trời đã chuyển sang màu đen từ lâu.
Bên trong nội đường, Ngô thị đã bày hết đồ ăn lên trên bàn. Thức ăn nóng hổi toả ra mùi thơm ngào ngạt. Chu Lăng, Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu, ba người đồng thời ngồi xuống.
“Đồ ăn đã xong, mọi người mau ăn đi.”
Ngô thị chào hỏi một tiếng rồi sau đó đi ra ngoài cửa.
Ngay lúc này, bên trong gian phòng chỉ còn lại ba người.
Chẳng qua là Chu Lăng có vẻ hơi im lặng, Trần Tinh Hà cũng giống như đang suy nghĩ gì đó, chỉ có Hứa Thanh Tiêu là lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Hai canh giờ trước hắn đã đi đến nhà Chu Lăng, sau đó nói ra toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, đương nhiên hắn sẽ không nói ra chuyện mình tu luyện dị thuật.
Sơ sơ thì là, mình trúng phải độc Âm Minh, ngay lúc độc dược phát tác thì gặp phải đào phạm. Đối phương đã đánh cắp mất dị thuật của huyện Bình An, sau đó tu luyện sơ sơ rồi cho mình một chưởng. Không ngờ chuyện này lại đúng là lấy độc trị độc, mình đã khôi phục lại như kỳ tích.
Mặc dù có nhiều chi tiết không thể tưởng tượng nổi nhưng ít ra mạch kết cấu vẫn khá thuyết phục.
Chẳng qua là sau khi kể xong chuyện này thì cả Chu Lăng và Trần Tinh Hà đều không lên tiếng, khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc.
“Tiên sinh, sư huynh.”
“Học sinh có liên quan rất lớn đến chuyện dị thuật, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng cho hai người. Nếu như tiên sinh lo lắng, Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không hại tiên sinh, cũng sẽ không dính dáng gì đến sư huynh cả.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Lúc hắn nói chuyện thì rất bình tĩnh, dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, bản thân hắn quả thật đã tu luyện dị thuật.
Nếu như sau này điều tra ra được, cả Trần Tinh Hà và Chu Lăng đều sẽ phải chịu thẩm vấn. Vậy nên Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời này không phải là để lấy lùi làm tiến, mà thật sự là xuất phát từ chân tâm.
“Đừng có nói bậy.”
Chu Lăng phất tay áo, ông ấy thẳng thừng gạt bỏ suy nghĩ này của Hứa Thanh Tiêu.
“Lão sư, chuyện dị thuật liên luỵ quá nhiều, học sinh không hề giả vờ mà chỉ nói những lời thật lòng. Nhất là đối với Tinh Hà sư huynh, nếu như thật sự dính dáng đến chuyện này thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan. Thanh Tiêu thật lòng không đảm đương nổi.”
Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành. Hắn thật sự lo lắng sẽ liên luỵ mọi người. Chi bằng bây giờ rũ sạch mọi quan hệ, cứ vậy thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Về chuyện con đường sau này, cùng lắm thì hắn bước đi một mình cũng được.
Dù sao thì trời đất bao la, sợ gì không có cơm ăn chứ.
“Thanh Tiêu, đừng nói bậy.”
“Ngươi yên tâm đi. Vốn dĩ vi sư không lo lắng chuyện này. Ngươi có tu luyện dị thuật hay không, ta và Tinh Hà chỉ cần một thoáng là nhận ra.”
“Vi sư chủ yếu lo lắng cái tên Trình Lập Đông này sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Chu Lăng lắc đầu. Ông ấy im lặng không phải vì Hứa Thanh Tiêu gây ra chuyện phiền phức, mà ngược lại là lo lắng Trình Lập Đông gây bất lợi chu Hứa Thanh Tiêu, ông đang nghĩ cách đối phó.
Đồng thời, giọng điệu của Chu Lăng rất kiên định, ông tin tưởng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.
“Có gì phải sợ chứ? Kỳ thi phủ lần này học sinh nhất định có thể đỗ cao trung, đến lúc đó trên người đã có công danh, nếu như hắn ta dám gây bất lợi cho sư đệ thì ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, chỉ một câu đã lộ ra mười phần khí thế.
“Không.”
Chu Lăng lắc đầu.
“Tinh Hà, ngươi còn quá trẻ.”
“Tội liên quan đến dị thuật, không thể đơn giản như vậy đâu.”
“Từ xưa đến nay, dị thuật là thứ cấm kỵ bao đời, đừng nói là triều đình, mà toàn bộ tiên đạo cũng đều nghiêm lệnh cấm.”
“Giấu giếm dị thuật thì chém đầu cả nhà. Tu luyện dị thuật thì liên luỵ cửu tộc. Từ xưa đến nay, những người bị chém đầu bởi dị thuật nhiều vô số.”
“Cũng may là, tân triều đang tại vị, sau khi bệ hạ lên ngôi đã trấn áp các phương, quyền lực bị suy yếu, triều đình lũng đoạn. Bằng không, so sánh với thời kỳ Võ Đế trị vì, chỉ cần Thanh Tiêu bị nghi ngờ thôi thì ít nhất cũng bị giam vào trong ngục.”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Chu Lăng nghiêm túc giải thích mối họa dị thuật, những lời này của ông ấy khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy may mắn vì được sinh ở thời đại này.
“Vậy phải hoá giải chuyện này như thế nào? Không thể nào chịu oan cả đời được đúng không ạ?”
Trần Tinh Hà hỏi thay Hứa Thanh Tiêu.
“Vi sư cũng đang nghĩ xem phải hóa giải như thế nào.”
“Chẳng qua là vừa rồi ta vừa nghĩ được một cách hóa giải.”
Chu Lăng nói vậy đã hút được sự chú ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Muốn hoá giải, thật ra có hai cách rất đơn giản.”
“Một, lần này tham gia thi Phủ, Thanh Tiêu phải trúng bảng, trên người có công danh. Vậy thì trừ khi Phủ quân ra tay, bằng không thì mặc kệ Trình Lập Đông có nghi ngờ ra sao, nếu không có chứng cứ xác thực thì cũng không dám động vào Thanh Tiêu.”
“Thứ hai là mời một vị Lục phẩm chính Nho, ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, mở pháp nhãn của nhà Nho để phân biệt ma tính. Nếu như không có ma tính thì coi như là Phủ quan có ra tay cũng không làm được gì. Chỉ là việc mời một vị Lục phẩm chính Nho đến giúp sẽ rất khó.”
Toàn bộ phủ Nam Dự chỉ có một vị chính Nho, hơn nữa, trước mắt ông ấy lại không ở phủ Nam Dự. Nhưng mà nếu thật sự phải dùng đến cách kia thì vi sư nhất định sẽ ra mặt nghĩ mọi cách để mời được vị chính Nho này. Mời ông ấy chứng minh trong sạch cho Thanh Tiêu.”