“Em không từ chối, tôi sẽ hiểu ngầm là đồng ý”, sếp nhìn thẳng vào mắt tôi, không nói thêm lời nào liền tiến gần hơn nữa.
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi của tôi, thấy tôi không né tránh, nụ hôn của anh càng lúc càng mạnh bạo, bịn rịn trên đó hồi lâu, anh bắt đầu cạy cánh môi đưa lưỡi của mình vào bên trong, cho đến khi tôi sắp không thở được nữa, thì mới chịu dừng lại…
“Lần trước tôi đã muốn làm như vậy rồi”, anh ghé sát vào tai tôi, khẽ nói.
Lần trước???
…
Một ngày nọ, khi tôi và Thịnh Văn vừa mới trở về từ siêu thị, trong tay còn đang xách túi to túi nhỏ, chuẩn bị cho bữa tối, thì liền thấy một biểu ngữ bắt mắt mới được treo trước cổng ra vào của tiểu khu, “Trân trọng sinh mệnh, tránh xa A/IDS”, còn có mấy cô bác mặc áo ghi lê đỏ phụ trách công tác tuyên truyền đang đứng gần đó nữa.
Lúc Thịnh Văn vừa mới quẹt thẻ để vào nhà thì một phụ nữ trung niên vội bước đến.
“Này cháu, trân trọng sinh mệnh, tránh xa A/IDS nhé”, nói rồi liền dúi vào tay anh ấy mấy món “vật tư”.
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì bác gái lại tiếp tục dúi vào tay tôi hai cái cũng tương tự như thế, “Cháu gái cũng phải học cách bảo vệ chính mình nhé.”
Gần 30 tuổi, lần đầu tiên cầm trong tay món đồ này, mặt tôi đỏ bừng.
Thịnh Văn thấy tôi đứng ngơ ngác thì khẽ cười, đưa tay ra đón lấy chúng rồi gom cùng với mấy chiếc của anh ấy, cho vào túi quần.
Trong phòng bếp, tôi vật lộn mãi với chai dầu tương đen mà không mở được nắp.
“Chai tương này sao lại cứng đầu như thế?”, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi vừa than thở với Thịnh Văn đang đứng rửa rau cách đó không xa.
“Để đó, lát nữa tôi mở cho.”
“Được, để em thử lần cuối!”
[Ping]
Tin tốt là tôi đã mở được nắp.
Còn tin xấu là, gần một nửa chai tương đã bắn lên người tôi rồi.
Màu đen của tương và màu vàng của chiếc váy tạo thành một tổ hợp vô cùng gai mắt
“Em đi thay một bộ đồ khác đi, để sàn nhà cho tôi”, Thịnh Văn vừa rồi vừa rút mấy tờ giấy ăn đi tới.
“Em làm gì có bộ độ nào khác”, tôi khổ sở đáp.
“Đồ của tôi.”
5 phút sau tôi bước ra trông như một chú hề bởi chiếc T-shirt rộng quá khổ.
May mà quần bảo hộ vẫn còn sạch sẽ nên nhìn không đến nỗi lộ liễu quá.
Nhưng Thịnh Văn vừa nhìn thấy tôi thì liền vội vàng nhắc nhở, “Mặc quần vào nhanh kẻo bị lạnh bây giờ? Không sợ ốm sao?”
“Em mặc thử rồi nhưng mà không vừa, hơn nữa em còn có quần bảo hộ này.”
Thịnh Văn không nói gì, cúi đầu lau sàn tiếp, vàng tai đỏ hồng.
Thịnh Văn nói với tôi rằng anh ấy nào phân biệt được cái gọi là quần bảo hộ và …, trong mắt anh ấy, cái nào cũng là …
Ăn xong, chúng tôi cùng ngồi xem phim.
“Em có chắc là sẽ xem bộ này không?”, anh dựa vào vai tôi, vừa cười vừa hỏi.
“Anh không thích xem ư?”
“Thích...”, anh kéo tôi vào lòng, nụ cười từ nãy vẫn chưa dứt.
“50 độ C”, vừa mới nghe tên cũng biết là phim thể loại k.inh d.ị rồi, chẳng lẽ anh sợ sao?
Không ngờ rằng, 30’ sau nam nữ chính liền …, lại còn là những tư thế nhạy cảm nữa chứ.
Tôi vội vã tắt tivi, xấu hổ đứng dậy nhưng rất nhanh đã bị Thịnh Văn tóm lại.
“Phóng hỏa nhưng lại muốn bỏ chạy?”
Tôi toát mồ hôi hột khi nghe anh hỏi câu này nhưng đương nhiên, vẫn không có cách nào thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc đó.
Tôi bị hôn đến mơ hồ, không biết cả hai đã di chuyển vào phòng ngủ từ lúc nào.
“Có thể không?”, anh dịu dàng hỏi, ánh mắt vừa ấm áp vừa kiên định.
Do dự một hồi lâu, tôi vòng tay qua cổ anh, hôn anh một cái.
Tôi nghĩ đây có lẽ là đáp án hoàn hảo nhất rồi nhỉ?
3 tiếng đồng hồ sau, tôi bị gi.ày v.ò đến mức không còn một chút sức lực, cuối cùng tôi cũng không rõ là mình ngất đi hay là ngủ quên nữa…
Sau này, mỗi khi nhớ lại chuyện trước kia Tôn tiểu thư nghi ngờ về phương diện đó của anh ấy, tôi thật sự muốn nói với chị ấy rằng, Thịnh Văn không những có thể, mà còn là một người rất có năng lực nữa
Có điều, chuyện này chỉ cần một mình tôi biết là được rồi!
Bình luận facebook