9.
Chiều mùng 2 Tết, bác sĩ Chu không cần phải trực ban nên chúng tôi đã hẹn gặp mặt tại quán cà phê của khách sạn VH.
Bác sĩ có một vẻ ngoài đoan chính, ăn nói thì nhã nhặn lại từ tốn, ngoại trừ việc không được cao cho lắm thì không có điểm nào để chê cả. Nhưng vừa mới ngồi vào bàn được hơn chục phút thì bỗng có một giọng nói trẻ con vang lên.
“Mợ, mợ đang làm gì thế?”
???
Tôi quay đầu sang thì phát hiện đó là Coca.
“Coca, sao em lại ở đây?”
“Mợ trả lời trước đi, mợ và chú này đến đây làm gì? Hẹn hò ư? Không phải là mợ có cậu Văn rồi sao?”
“Coca, không được nói linh tinh.”
“Bác sĩ Chu đừng hiểu lầm”, tôi vội vàng giải thích.
Gương mặt của anh ấy lúc này đã bắt đầu biến sắc, có lẽ nhiều hơn cả là thể hiện ra sự ái ngại.
“Cậu ơi mau tới đây, mợ sắp bị người ta b.ắt đ.i mất rồi…”
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Văn cũng xuất hiện rồi.
“Cô tới đây làm gì?”, sếp chau mày hỏi, khẩu khí tựa như đang đi bắt gian không bằng
“Em… sếp, sếp mau giúp em giải thích”, tôi quay đầu lại nhìn anh bác sĩ hiền lành, thấy sắc mặt anh lúc này càng khó coi hơn nữa.
Coca làm vừa ôm chân tôi vừa liên tục thì thầm, “Mợ đừng bỏ cậu, mợ đừng bỏ cậu”,... còn sếp, hoàn toàn không có ý định giúp tôi giải vây, bộ dạng như thể đang đợi tôi trình báo???
Tiệm cà phê vốn dĩ đã đông người, chỉ trong thời gian ngắn, có rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía tôi, tiếp theo đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ rất quý phái, có đến 8, 9 phần giống với Thịnh tổng.
“Coca, sao thế?”, người phụ nữ thấy thằng bé vừa ôm chân tôi vừa thút thít thì liền hỏi.
“Mợ không cần cậu và con nữa rồi!”, nói rồi còn dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn về phía bác sĩ Chu.
Tôi thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mất
“Bác sĩ Chu à, không phải như anh nghĩ đâu, đây là cháu của sếp em.”
Sau một màn loạn cào cào, bác sĩ Chu nhất thời không biết nên ứng xử thế nào nên đã đứng dậy, “Hôm nay có lẽ không tiện cho lắm, tôi xin phép đi trước”, nói rồi liền quay người rời đi.
Tôi bất lực thở dài
“Cô có vẻ thất vọng?”, vị sếp trời đánh cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi.
“Sếp, sao lúc nãy sếp không giải thích giúp em?”
“Tại sao tôi phải giải thích?”, nói rồi dùng ánh mắt như thể tôi đã nợ anh ấy 800 vạn để nhìn tôi???
“A Văn, chuyện này là sao?”, chị đẹp lúc này cũng bình tĩnh hỏi chuyện.
“Con nói cho mẹ biết nhé, chị gái xinh đẹp này chính là mợ tương lai của con, mợ hẹn hò với người đàn ông khác, bị con phát hiện.”
“Ông nội của tôi ơi, đừng nói linh tinh như thế chứ”, tôi lúng túng đến mức suýt bật khóc.
“Em không nói linh tinh, hai hôm trước cậu còn đến đón mợ đi xem pháo hoa, mợ còn đeo khăn quàng cho em! Cậu thích mợ, mợ cũng thích cậu!”
“Chào chị, em là thư kí của Thịnh tổng, Lục Hề”, để tránh cho câu chuyện càng lúc càng đi xa hơn, tôi phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.
“Hóa ra là Tiểu Lục, chào em, sớm đã nghe Thịnh Văn nhắc đến em rồi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật. Chị là chị gái của A Văn, Thịnh Giai”, vừa nói chị vừa đưa tay nắm lấy tay tôi???
“Thật là ngại quá, Coca không hiểu chuyện nên l.àm ph.iền em rồi… Vẫn chưa ăn trưa đúng không, nếu em không để ý thì chúng ta cùng ăn nhé? Coi như chị thay Coca nói lời xin lỗi với em.”
“Không sao đâu ạ, lát nữa em nhắn tin giải thích với anh ấy là được ạ.”
“Đứng như trời trồng ở đó làm gì, còn không biết tới mời người ta một câu?!”, chị gái bực bội nhìn về phía sếp tôi.
“Còn đợi tôi bế đi?”, sếp cũng không mấy vui vẻ nhìn về phía tôi.
“À, à, vâng ạ thưa sếp”, vẫn là sức mạnh của đồng tiền phát huy tác dụng:(
“Sao cơ? Tiểu tử thối này!!!”, chị gái vừa nói vừa vỗ một cái thật mạnh vào vai của sếp.
“Chị, nhẹ thôi! Người khác đang nhìn đấy.”
Nhìn bộ dạng yếu ớt của sếp lúc này tôi thật sự cảm thấy sảng khoái, sếp cũng có ngày này ư, hahaha…
Tôi tưởng rằng bữa trưa trong lời chị gái chỉ có 4 người chúng tôi mà thôi, vậy mà lúc vào trong phòng lại phát hiện, ở đây còn có bố mẹ của sếp, anh rể của sếp cũng có mặt nữa, bữa cơm thân mật của gia đình người ta, tự nhiên lại lòi ra một người lạ mặt như tôi, thật sự là ngại không nói nên lời
“Giai Giai, đây là?”, một phu nhân hiền hậu thấy tôi thì dịu dàng hỏi.
“Cháu chào cô chú ạ, cháu là thư kí của Thịnh tổng, tên là Lục Hề ạ”, tôi căng thẳng cúi đầu.
“”Chị là mợ của em, không phải là thư kí gì cả!”, vẫn là Coca, chúa tể phát ngôn khiến cả nhà điêu đứng
“Sao cơ, Coca nói lại ông nghe!”, vừa nghe thấy tiếng “mợ”, bố của sếp liền phấn khởi lên trông thấy.
“Hai hôm trước, cậu vì muốn đốt pháo hoa cho mợ mà đêm hôm lái xe ra ngoài đó ngoại, còn bắt cháu đi cùng nữa.”
“Cậu muốn đốt pháo hoa cho cháu, thuận tiện đưa cô ấy đi cùng thôi!”, sếp gấp gáp giải thích.
“Cháu bảo đốt pháo hoa trong vườn là được rồi! Nhưng mà cậu nhất định đòi đưa chị đến bờ sông. Cháu rét run, may mà có khăn của chị đó. Ngoại ơi, cậu chính là thích chị gái này, cháu cũng thích chị ấy nữa.”
Sếp thích tôi?! Chuyện này còn vô thực hơn cả việc tôi phải đi công tác hồi tết Nguyên Đán nữa
Vậy mà hai ông bà vừa nghe xong thì cười tít mắt.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, mẹ vẫn còn lo con trai mẹ không thích con gái, bây giờ thì tốt quá rồi”, ôi phu nhân, ôi cái gia đình này, sao ai cũng có những tư duy khác người như thế TT
“Con có được không đó? Theo đuổi bao lâu rồi mà vẫn chưa thành công?”, bố sếp nghi hoặc hỏi
Khoan đã, nhưng mà câu chuyện có vẻ đi quá xa rồi???
Đang vào lúc tôi định ra hiệu cho sếp để kết thúc màn “chào sân” này thì sếp bất ngờ lên tiếng.
“Con vẫn chưa bắt đầu theo đuổi, nhưng không phải là không thể!”
Sếp muốn theo đuổi tôi? Ủa? Alo? Hello? Duy nhất có tôi là không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?
Và thế là, tôi mơ hồ ăn một bữa với đại gia đình của sếp, không thể không nói, đây thực sự là một gia đình thú vị, bởi vì, lúc bữa ăn sắp kết thúc, bố mẹ sếp cãi nhau chỉ vì tranh luận xem đứa con đầu tiên của chúng tôi sẽ đặt tên là gì
…
Dưới nhà tôi, trong xe của sếp.
Tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn trở lại.
“Lục Hề, em cảm thấy tôi như thế nào?”
“Về phương diện nào ạ…”
“Trên cương vị của một người khác giới, em cảm thấy thế nào?”
“Sếp… rất tốt ạ.”
“Vốn dĩ tôi không muốn nói với em một cách đường đột như thế này, dù sao thì chỉ trong một thời gian ngắn, bắt em thích nghi với mối quan hệ không phải là cấp trên - cấp dưới nữa là điều tương đối khó khăn, nhưng với tình huống như hiện giờ, có vài điều tôi không thể không nói. Tôi thích em, muốn ở bên em. Ý em thế nào?”, sếp tự nhiên lại dịu dàng như thế, tôi biết phải làm sao???
“Nếu em đồng ý với sếp thì sao?”
“Em có được tôi chứ còn sao nữa.”
“Nếu em không đồng ý thì sao?”
“Không có lựa chọn đó.”
“Vậy …để em suy nghĩ thêm đã”, bởi vì lần đầu tiên được tỏ tình, tôi xấu hổ vô cùng, nói xong thì chỉ trực muốn bay ra khỏi xe, kết quả, vì quên tháo thắt dây an toàn nên bị kéo trở lại.
“Thật là hết cách với em”, Thịnh Văn lắc đầu rồi nhướn người sang giúp tôi tháo thắt dây an toàn, gương mặt anh thoáng chốc chỉ cách tôi trong gang tấc, mùi hương chỉ thuộc về anh bao vây lấy tôi và yết hầu nam tính khiến tôi càng thêm căng thẳng, tôi chớp mắt liên tục, không biết phải làm thế nào…
Bình luận facebook