4.
Tối nay sếp uống khá nhiều, nếu không muốn nói là rất nhiều, lúc trở ra từ bàn ăn, anh ấy chỉ còn lại chút tỉnh táo cuối cùng để nói lời chào với Tôn tổng mà thôi.
Lúc lên xe, sếp kéo giãn caravat, cúc áo cởi đến tận cái thứ hai, để lộ xương quai xanh gợi cảm…
“Sếp ơi, thắt đai an toàn vào nhé.”
Sếp có lẽ ngủ thật rồi, không có chút phản ứng gì cả.
Tôi bất lực vòng qua, giúp anh ấy thắt đai an toàn. Lúc cả hai cận kề, mùi hương nam tính của sếp như bao vây lấy tôi, yết hầu thì không ngừng chuyển động, tôi sợ hãi nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho bản thân mình được tỉnh táo, rồi vội vàng trở về chỗ cũ.
Sau đó, phải mất gần nửa tiếng đồng hồ tôi mới kéo anh lên giường được, cảm giác như thân người sắp gãy làm đôi mất rồi.
Sếp cao hơn tôi một cái đầu, nhìn thì có vẻ gầy nhưng sự thật thì nặng gần chếc.
Nhìn sếp khó chịu quay ngang quay dọc, xuất phát từ lòng thương người, tôi đã lấy khăn ấm để lau mặt cho anh.
Đột nhiên, sếp mở mắt thật to, tôi biết bộ dạng này là sắp muốn nôn rồi nên nhanh chân đi tìm sọt rác.
“Sếp cố đợi một chút, em đang đi lấy sọt rác rồi”, phòng ngủ rộng như thế này mà không có lấy một cái sọt rác là thế nào nhỉ.
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi đưa ra một quyết định đầy khó khăn, đổ hết đồ trong túi xách ra, sau đó hy sinh nó cho anh ấy.
Sếp hồn nhiên giải quyết cơn buồn nôn của mình vào đó mà không biết trái tim của tôi đang rỉ m.áu từng chút một. Nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, bởi chăn ga gối đệm trên giường sếp tháng trước tôi vừa mới mua, gần hai vạn chứ có ít ỏi gì. Cái thảm này ba mươi mấy vạn. Còn cái túi kia có mấy trăm tệ, có lẽ còn rẻ hơn cả tiền vệ sinh cái thảm trải sàn này nữa. Mà theo lẽ thường thì, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, phát hiện chăn đệm và sàn nhà có vết bẩn nhất định sẽ không đắn đo mà vứt đi.
Haiz, lại giúp sếp tiết kiệm được bao nhiêu.
Sếp nôn xong, tôi mới có thời gian ra bên ngoài tìm sọt rác.
Lúc trở lại thì phát hiện áo sơ mi hình như cũng bẩn rồi, tôi không nỡ đi ngủ với bộ dạng như thế, nên lại xuất phát từ lòng thương người mà giúp anh ấy cởi nó ra :>
Tôi thì loay hoay cởi mãi không được mấy chiếc cúc, sếp thì cứ ngọ nguậy không chịu yên, bực mình quá tôi liền cả gan tét cái vào mớ múi bụng săn chắc trước mặt cho bõ tức.
May mà sếp không tỉnh, chỉ lẩm nhẩm điều gì đó rồi quay người vào trong, ngủ tiếp.
Không thể không nói, sếp có một thân hình hoàn hảo, mặc đồ thì cao gầy mà cởi đồ thì lại cao to :>
Chuyện này làm tôi vô thức nhớ đến cuộc đối thoại lúc sáng với chị gái, với thân hình như thế này, chẳng nhẽ lại có trở ngại thật ư???
…
Thu dọn xong, tôi cũng chuẩn bị ra về.
Tôi nhẹ nhàng đến bên mép giường, kéo chăn cho sếp rồi thì thầm, “Sếp ơi, mọi thứ đều gọn gàng rồi nhé, em xin phép về đây.”
“...”, sếp lại lẩm bẩm điều gì đó, và tôi thì vẫn không nghe được.
Sợ sếp lại khó chịu chỗ nào, tôi hơi khom người xuống hỏi lại một lần nữa, “Sếp dặn gì ạ?”
“Đừng đi…”, sếp chau mày, có vẻ đang không được thoải mái cho lắm, tựa như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy.
Còn tưởng là chuyện gì to tát, trước giờ chỉ có sếp bỏ rơi người ta chứ làm gì có ai dám bỏ rơi sếp, đã lớn như vậy rồi mà còn làm nũng.
Nghĩ vậy, tôi lại trở lại tư thế ban đầu, sẵn sàng tinh thần trở về với mái ấm thân thương.
Nào ngờ, sếp bất ngờ nắm tay tôi rồi dùng sức kéo tôi vào lòng. Sếp rúc đầu vào hõm vai tôi, hơi thở vẫn còn gấp gáp vì men r.ượu không ngừng phả vào tai, vào cổ, tôi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi khắp người.
Không ổn rồi, xung quanh toàn là mùi hương của sếp, còn phảng phất mùi r.ượu vang nữa, ai mà chịu nổi???
Sếp ơi là sếp! Đừng cho rằng em là phụ nữ mà buông lỏng cảnh giác như thế chứ! Tôi tự nhiên thấy lo lắng chẳng may lát nữa tôi không nhịn được mà ra tay với anh ấy thì sao
Và thế là, tôi bị sếp giữ chặt trong tư thế đó, động cũng không động được, mà ngủ lại càng không, đầu óc không ngừng xử lý một mớ thông tin, cuối cùng có lẽ vì ấm quá, tôi cũng ngủ mất rồi
5.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy trong một tư thế không thể xấu hổ hơn, tay thì đặt trên ngực, chân thì hạ cánh ở eo của ai đó
Lúc ý thức đã quay trở về, tôi vội vã thu đồ nghề vệ, thử ngẩng đầu lên xem sếp đã tỉnh chưa, nếu chưa thì phải rút quân ngay thôi.
Ai ngờ, vừa ngẩng đầu lên đã va ngay vào đôi mắt tinh tường của sếp, trong lúc sợ hãi, tôi đã lập tức nhắm mắt giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng
“Dậy đi, tôi biết cô tỉnh rồi”, nói rồi, sếp thản nhiên ngồi dậy, đây mới gọi là như chưa có chuyện gì xảy ra này
Tôi thầm chửi mình là một con gà vì diễn xuất quá ư tệ hại.
“Ha…ha.. hôm nay…”, tôi chẳng biết phải mở lời như thế nào vào lúc này cả.
“Nói đi, sao lại trèo lên giường tôi?”
“Là sếp không cho em đi đấy chứ, thật là oan uổng quá”, tôi vừa nói vừa căng thẳng nhìn xuống dưới, phát hiện quần áo vẫn còn đủ cả thì thở phào.
Dù sao thì sếp cũng say như thế, nếu thật sự có kẻ động thủ, thì chắc kẻ đó chính là tôi chứ ai
“Tôi? Làm sao có thể có chuyện đó được? Tôi không hề có thói quen đó”, nói rồi sếp cũng nhìn xuống, phát hiện sơ mi của mình đã bị lột đi rồi, lại tiếp tục hỏi, “Sơ mi thì sao?”
“Hôm qua sơ mi bị bẩn nên em giúp sếp cởi ra rồi…”
“Không nhân cơ hội để vượt quá giới hạn đấy chứ?”
“Không, đương nhiên là không ạ”, tôi liến thoắng lắc đầu, chỉ là suýt chút nữa thôi ạ
“Vậy thì tốt, nếu cả hai đều không có th.iệt h.ại gì, vậy thì xem như chưa có gì xảy ra, sau này tôi sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
“Vậy em về đây ạ”, vừa hay tôi cũng mới sắp nép xong món đồ đạc của mình.
“Túi xách đâu? Sao lại đồ đạc lại vương vãi trên sàn nhà như thế?”, sếp đứng tựa người vào bức tường phía sau, tò mò hỏi.
“Tối qua sếp nôn, không kịp tìm sọt rác nên em …”
“...”
“Không còn chuyện gì nữa thì em về thật đây ạ”, chào hỏi mãi mà vẫn chưa về được, tôi cũng hơi sốt ruột.
“Đợi đã, tắm rửa qua một chút, một lát nữa đi mua túi xách mới.”
Xem ra sếp vẫn còn nhân tính, vẫn còn nhân tính.
Sếp cũng đi tắm nhưng nhanh hơn tôi, đến lúc tôi trở ra thì anh ấy đã nho nhã cầm cốc cà phê đứng ở của phòng bếp rồi.
Tóc sếp vẫn còn ướt, không giống như khi còn khô và được xịt keo xịt tóc, nhiều sợi tùy tiện rơi về phía trước, sếp chỉ quấn một mảnh khăn tắm ở phía dưới, để lộ những đường nét rắn rỏi ở thân trên, trong tay lại cầm một cốc cà phê. Trông thật nhàn nhã mà lại gợi cảm, tôi nhất thời không biết nhìn vào chỗ nào. Không biết có phải tại nước nóng hay là vì xấu hổ, tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng, và cũng không biết có phải vì vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn không nhưng tôi lại to gan nghĩ đến một giả thiết, sếp đang cố ý
“Sếp, sếp, mau chóng mặc đồ vào đi, đừng để cảm lạnh ạ.”
Anh nhìn tôi bằng một ánh mắt tràn đầy ý vị rồi chầm chậm đi về phía phòng thay đồ.
Mọi khi tôi đều một mình đến đây lấy đồ cho sếp, cho nên cùng sếp đi dạo như thế này có lẽ là lần đầu tiên.
Đồ đạc trong này đều là giá trên trời, tôi không dám tự ý động chạm lung tung, chẳng may bắt anh phải chi trả một cái hóa đơn 6 con số thì phải làm thế nào…
Sếp cùng tôi đi vòng quanh hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy tôi có ý định chốt món nào cả thì bắt đầu có chút khó chịu, rảo bước thật nhanh về phía trước, tôi chỉ đành ngoan ngoãn chạy theo.
Ngẩng đầu lên thì thấy mình đã bước vào cửa hàng của Gucci mất rồi, lần này sếp không để tôi chọn nữa mà tự mình lên tiếng.
“Tìm cho cô ấy một chiếc túi, rộng một chút, và một bộ trang phục nữa.”
“Túi xách là được rồi, không cần quần áo đâu ạ”, tôi quay người sang nói với chị nhân viên.
“Được rồi, xem như là phần thưởng đi.”
“Thưởng ạ?”
“Hôm qua đã giúp tôi tiết kiệm được không ít.”
Tôi còn đang tưởng được sếp tuyên dương vì vụ chăn ga gối đệm hôm qua thì sếp lại nói tiếp.
“Hôm qua Tôn Mỹ Na chỉ mua hết mấy chục vạn, tôi còn tưởng ít nhất sẽ rơi vào khoảng 200 vạn cơ.”
200 vạn, mua xe hay mua nhà mà nhiều tiền như thế
“Sếp à, rốt cuộc sếp kiếm được của Tôn tổng bao nhiêu tiền mà lại thoải mái với chị ấy thế ạ?”
“Đơn hàng lần này ít nhất cũng đạt lợi nhuận 3000 vạn, gửi lại một chút đỉnh thì có là gì.”
Chẳng trách nào sếp lại là sếp của em
Bình luận facebook