-
PHẦN IV
[Ọc…ọc…] cái bụng đói của tôi bắt đầu đ.ảo ch.ính rồi, nó còn ghê gớm hơn cả một trận động đất nữa
“Vẫn chưa ăn hả?”
“...Em vừa mới ăn được một miếng thì sếp gọi điện nên bỏ đó chạy ra ngoài mất…”
“...Sau này nếu như không phải là chuyện quan trọng gì thì không cần phải vội vã như thế, ăn xong rồi hãy đến.”
Nãy còn ch.ê sao lâu thế giờ lại bảo không cần phải vội vã, sếp đừng có lật mặt nhanh như thế chứ.
“Chuyện của sếp có cái nào là không quan trọng ạ…”
Sếp tự nhiên im lặng, lẽ nào là đang tự kiểm điểm bản thân?
Xe không dừng lại trước cửa nhà tôi mà lại đậu ở trước một hàng ăn gần đó.
Hôm nay lòng nhân từ của sếp trỗi dậy rồi???
“Ông chủ, cho một phần mì bò lớn, 20 xiên thịt cừu.”
“Sếp cũng chưa ăn ạ? Mà chẳng phải không ăn mấy thứ đồ dầu mỡ như vậy sao?”
“Tôi không ăn.”
“Vậy một mình em làm sao ăn được nhiều như thế ạ?”, tôi muốn giữ gìn chút hình tượng nữ tính mà mình đã cất công xây dựng bấy lâu nên cố ý hỏi thêm
“Được rồi, lúc tăng ca, là ai lén lút ăn thứ đồ này khiến cả công ty nồng nặc mùi? Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy?”
“...”, chính là tôi.
Bát mì nóng hổi được bê lên, miếng thịt bò nóng hổi nghi ngút khói khiến tâm hồn ăn uống của tôi sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không nghĩ ngợi được gì mà cúi đầu húp ngay một thìa nước canh, kết quả bị bỏng đến độ suýt chút nữa thì tụt lưỡi
“Ăn chậm thôi, có ai tranh của cô đâu”, Thịnh Văn nhâm nhi ly trà ngay trước mặt tôi, động tác nho nhã tựa như quý tộc này thật chẳng ăn khớp với cái nhà hàng bình dân này chút nào.
Ăn được một lúc thì mẹ bất ngờ gọi video tới.
“Hề Hề, bây giờ mới ăn tối ư?”
“Vâng ạ, mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi ạ.”
“Muộn như thế mà một thân con gái vẫn còn ở bên ngoài, nguy hiểm lắm đấy.”
“Con ăn xong thì về ngay mà.”
“Năm nay có về nhà ăn Tết không con?”
“Chắc là con không về rồi, được nghỉ có một tuần mà nguyên thời gian đi đi về về đã mất gần 4 ngày rồi, con ở luôn cho tiện mẹ ạ.”
“Đừng có cố gắng quá, bố mẹ xót lắm. À mà, hai hôm trước dì Vương đến nhà mình chơi, bảo là có đứa cháu cũng đang công tác ở Bắc Thành, làm bác sĩ, lớn hơn con vài tuổi, mẹ xem qua ảnh rồi, đẹp trai lắm, đều là đồng hương cả, hay là đi gặp mặt thử xem con?”
“Ôi con không muốn đi xem mắt đâu…”
“Mấy năm trước mẹ cũng nói chuyện này với con rồi, con bảo mới tốt nghiệp không muốn tính ngay đến chuyện yêu đương, đấy, chớp mắt đã 26 tuổi rồi, không lúc này thì còn lúc nào. Mà coi như một người bạn bình thường thôi cũng được, có làm sao đâu? Còn nếu như phù hợp thật, như vậy thì có người ở bên cạnh chăm sóc con, bố mẹ cũng an tâm ít nhiều. Có điều, bố mẹ vẫn sẽ tôn trọng quyết định của con, nếu như con thật sự không muốn cũng không sao, hạnh phúc của con lúc nào cũng là điều quan trọng nhất. Mẹ chỉ nói thế thôi, đi hay không là ở con nhé.”
Nghe mẹ nói câu “Hạnh phúc của con lúc nào cũng là điều quan trọng nhất”, sống mũi tôi bất chợt cay xè. Từ khi tốt nghiệp tới giờ, tôi đều dành toàn tâm toàn sức cho “tư bản”, hầu như chưa từng dành chút thời gian nào để suy nghĩ đến vấn đề cá nhân của mình. Bạn bè của tôi có đứa đã có hai đứa con rồi, vậy mà tôi, 26 tuổi vẫn chưa một mối tình vắt vai…
“Vâng ạ, vậy khi nào có thời gian con sẽ thử tiếp xúc với anh ấy xem.”
“Thế mẹ gửi số điện thoại của con cho dì Vương, sau đó hai đứa tự liên hệ với nhau nhé. Liệu mà về sớm, mẹ không làm phiền con nữa.”
Khi mẹ tắt máy tôi mới phát giác bầu không khí lúc này hình như không ổn lắm, đúng rồi, sếp hình như đang không được vui, tựa như lúc có trưởng phòng nào đó công bố một kết quả mà sếp không ưng ý vậy
“Muốn đi xem mắt?”
“Cũng không đến mức đó, chỉ là làm quen thêm một người bạn mới thôi ạ.”
“Xem mắt thì có gì thú vị, tôi nhiều hơn cô 3 tuổi, cô đã thấy tôi đi xem mắt bao giờ chưa?”
“Không có ạ? Thế chị Na thì tính là gì ạ?”
“Cô ấy? Tôn Vĩnh Cường muốn giới thiệu cô ấy cho tôi, lần thứ hai gặp mặt đã đề cập tới việc giảm giá cho đơn hàng đợt hai. Cô nói nên tính là gì đây?”
“Em không giống sếp chút nào, sếp vừa đẹp trai lại có sự nghiệp, có tiền đồ. Kể cả đến lúc sếp ngoài 30 tuổi, muốn tìm một cô gái ưu tú cũng chẳng phải là điều gì khó khăn. Còn em, em chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, nếu trước 30 tuổi mà vẫn chưa yêu đương, kể cả bố mẹ em có không để ý thì sếp cảm thấy ngoài 30, tỷ lệ em gặp được người yêu thương mình thật lòng sẽ là bao nhiêu? Hơn nữa em cũng không phải là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nếu bây giờ có người thực sự phù hợp, em sẽ không kh.áng c.ự đâu ạ.”
“Vậy… cô không muốn sự nghiệp của mình thăng tiến hơn sao?”
“Sự nghiệp của em thăng tiến và chuyện yêu đương, kết hôn hình như chẳng có gì mâu thuẫn cả”, nghe đến đây tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao sếp để ý đến việc tôi đi xem mắt rồi, “Sếp yên tâm, em tuyệt đối không phải là người bị tình cảm cá nhân chi phối chất lượng công việc đâu ạ.”
“...”
8.
Chuyện tôi và bác sĩ Chu gặp mặt bị trì hoãn mấy lần chỉ vì tôi bận quá nên lỡ hẹn, mà tất cả đều tại vị sếp tối ngày chỉ biết đến công việc kia
Kỳ nghỉ yêu thương cuối cùng cũng đến, tôi thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đến chào tạm biệt sếp một tiếng thì phát hiện anh ấy đã không còn ở phòng làm việc lâu rồi, mặt trời mọc ở đằng tây ư, sếp vậy mà lại tan ca sớm???
Đường phố bây giờ chỉ còn lác đác vài người, trên đường về nhà, tôi ghé mấy hàng ăn mua một con vịt quay và chút cá hấp, chuẩn bị buổi trưa và buổi tối hôm nay sẽ xử lý.
Cũng như bao người khác, tôi mở tivi lên xem Xuân Vãn, nhưng nếu như người người nhà nhà đều náo nhiệt nô nức thì tôi lại như một đứa mất hồn.
Mãi cho đến lúc điện thoại hiện thông báo chúc mừng năm mới của đồng nghiệp và mấy đứa bạn thì mới lấy lại chút tinh thần đăng một dòng trạng thái, “Chúc mọi người năm mới mọi sự đều thuận lợi, bình an!”
Sau đó quẳng điện thoại sang một bên, tập trung xem mấy ca sĩ đang biểu diễn.
Không bao lâu sau, điện thoại lại đổ chuông mà người gọi tới lại là sếp. Ôi cái thân già này vậy mà lại có vinh dự được sếp gọi điện chúc mừng năm mới ư, tôi cảm động suýt bật khóc
“Chúc sếp năm mới vui vẻ ạ! Em đang định gọi điện chúc mừng sếp thì sếp đã gọi tới rồi, trùng hợp thật đấy hahaha.”
“Xuống lầu”, sếp đáp gọn lỏn như ra lệnh
Tôi vén rèm cửa sổ nhìn xung quanh, quả nhiên chiếc xe quen thuộc kia đã đậu ở đó từ lúc nào.
“Sếp, sao sếp lại đến đây ạ?”
“Hello chị gái xinh đẹp”, từ ghế sau truyền đến một giọng nói lạ hoắc, trong xe còn có ai nữa vậy???
“Cháu tôi muốn đến bờ sông ngắm hoa, phiền cô đi cùng để chăm sóc nó.”
“À, à, vâng ạ”, vừa hay tôi cũng đang cảm thấy nhàm chán.
“Xin chào bạn nhỏ, gọi cô là cô Lục nhé.”
“Không đâu, gọi là chị gái xinh đẹp cơ, em là Từ An Lạc, chị có thể gọi em là Coca”, tôi thầm cảm thán thằng bé mới tí tuổi mà đã khéo ăn nói, chẳng bù cho sếp, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của thằng bé phải có mấy phần giống với anh ấy, quả nhiên con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.
“Sếp ơi, Coca giống sếp thật đấy.”
“Cháu trai giống cậu, có gì lạ đâu?”
“Em không muốn giống cậu đâu, cậu em đã lớn như vậy rồi mà đến cả một cô bạn gái cũng không có, ngày nào cũng bị ngoại và mẹ em phàn nàn cơ.”
“Cậu không muốn tìm chứ không phải là không tìm được, hiểu chưa đồ con nít?”
“Thì vẫn chẳng phải là một cẩu độc thân sao, chẳng có gì khác biệt cả.”
“Đừng để cậu phải quay xe!”
Đúng là không ai ngờ được rằng, Thịnh tổng hô mưa gọi gió ở công ty lại bị một đứa con nít chỉnh lưng không chệch phát nào.
“Chị ơi, cậu em ở công ty có được mọi người quý mến không ạ? Có chị gái nào thích cậu không ạ?”
“... Cậu em là sếp của bọn chị, ai cũng đều tôn trọng anh ấy, không dám có những ý đồ khác đâu.”
“Vậy thì chính là không có rồi, cũng đúng thôi, tính cách cậu khó chiều như thế, làm gì có cô gái nào thích được chứ. Ngoại em hay bảo là cậu vừa khó chiều vừa kiêu ngạo, mắt hay để lên đỉnh đầu đấy hí hí hí…”
“Cũng không đến nỗi đó chứ…”, tôi lén lút dò xét thái độ lúc này của sếp nhưng lại bị gương mặt đẹp trai kia đột kích đến mức không nói nên lời.
“Mau giúp tôi phản kích”, sếp lẩm bẩm.
“Thịnh tổng làm việc rất có trách nhiệm, có tinh thần cầu tiến, có năng lực, tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai nữa, đây đều là ưu điểm đó…”
“Wow, chị phát hiện ra nhiều ưu điểm của cậu em như vậy, vậy chị có đồng ý làm mợ của em không?”
Ôi cái bọn con nít con nôi bây giờ chúng nó bị làm sao ấy nhỉ…
Tôi cạn lời
…
Gió ở bên bờ sông thổi hơi mạnh, tôi sợ Coca bị lạnh nên chuyển khăn quàng của mình sang cho nó.
“Cảm ơn mợ, mợ tốt thật đó”, Coca cười tít nói.
“Chị không phải mợ của em, không được nói lung tung, đừng để cậu em tức giận nhé”, tôi híp mắt nhìn về phía Thịnh Văn đang đi đốt pháo hoa ở cách đó không xa.
“Coca nhìn kìa”, tôi ngẩng lên nhìn một khoảng trời rực sáng, đẹp thật đấy, tôi vui vẻ như một đứa trẻ, nhảy lên reo hò cùng với Coca.
Thằng bé kích động nhảy lên rồi chạy vòng quanh, Thịnh Văn đút tay vào túi áo khoác đen rộng lớn, chậm chậm đi về phía tôi, gương mặt của anh dưới ánh sáng mờ ảo, đẹp đến vô thực, … Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới ở bên nhau mà không bị công việc ràng buộc như thế này, đã lâu lắm rồi tôi mới vui như thế này.
Lúc tôi trở về, Xuân Vãn vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng sắp đến 12h rồi, chuẩn bị thời khắc đếm ngược, tôi cũng không buồn ngủ nên định cũng đứng chờ đợi khoảnh khắc này.
Đồng hồ vừa [Ting] lên một tiếng báo hiệu năm mới đã đến thì wechat có thông báo, là tin nhắn đến từ sếp của tôi, “Năm mới vui vẻ!”