-
PHẦN III
6.
Hôm nay đến công ty khá sớm nên tôi để món đồ mới mua ở bàn làm việc rồi đi pha cà phê, vô tình gặp Tiểu Lưu bên phòng hành chính cũng đang ở đó. Tôi bình thường nếu như không ở chỗ sếp thì lại ở trong phòng làm việc của mình, không có nhiều cơ hội để giao lưu với các đồng nghiệp ở bộ phận khác, nhưng Tiểu Lưu lại là trường hợp đặc biệt, có lẽ là bởi chúng tôi cùng có thích uống cà phê lúc làm việc chăng.
“Đồ mới nhá, đẹp thật đó.”
“Thế hả, chị ít khi mặc kiểu này nên thấy không quen lắm”, trang phục hàng ngày của tôi thường chỉ là mấy món đồ công sở, rất ít khi mặc những món đồ sang trọng như thế này.
“Chị sớm nên ăn mặc như thế này rồi, cứ suốt ngày mặc mấy cái bộ đồ nhàm chán kia, quá là lãng phí nhan sắc luôn. Nhưng mà có đắt lắm không chị, trông giống cái bộ treo ở…”
Tôi vốn định trả lời rằng là phần thưởng của sếp, nhưng lại thôi, dù sao thì nhiều người lắm miệng, vốn dĩ việc một nữ thư kí và sếp của mình ở bên nhau lâu ngày đã gặp phải không ít sự đàm tiếu rồi.
“Không đắt không đắt, chị đặt trên Taobao ấy mà, có mấy trăm tệ thôi.”
“Tiệm nào chị ơi, chị phải bảo em để em quất lấy vài bộ.”
“À… thôi để hôm khác chị bảo nhé, giờ mới nhớ ra còn việc chưa xử lý xong…”
Càng về cuối năm, các bộ phận, ban ngành trong công ty càng thêm bận rộn, sếp cũng không phải là ngoại lệ, bận đến mức chân gần như không chạm đất ấy.
Vào thời điểm mấu chốt như thế mà chị Na lại ghé thăm.
“Hi, lâu lắm mới gặp lại thư kí Lục”, chị gái vẫn xuất hiện xinh đẹp và sang chảnh như lần trước.
Mà cũng mới đó thôi, lâu gì mà lâu
“Chào chị Na, chị đến tìm Thịnh tổng ạ?”
“Ừm, lần trước đi vội quá không kịp nói với anh ấy vài câu tử tế nên lần này tôi phải đặt vé máy bay để trở lại.”
“Sếp ơi, chị Na đến thăm sếp ạ.”
“Tôn Mỹ Na? Sao cô ấy lại tới rồi?”, không phải vận đào hoa của sếp sao, còn có mặt mũi hỏi tôi.
“Chị ấy nói lần trước vẫn chưa kịp tâm sự với sếp mà đã phải về rồi nên lần này đặc biệt quay lại gặp sếp ạ.”
“Bảo cô ấy vào đi.”
Mời tiểu thư vào đến nơi thì tôi cũng nhanh nhẹn trở ra, vừa mới vào chỗ ngồi thì Tiểu Lưu cùng với một chồng tài liệu đã tới gõ cửa.
“Chị, chị, chị gái kia sao lại đến rồi? Công ty chúng ta sắp có bà chủ ạ?”
“Haha… có thể lắm”, tôi trả lời một cách qua loa rồi vô thức nhìn về phía phòng làm việc của sếp, nhưng đáng tiếc là chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Tiểu Lưu còn balabolo thêm một đống chuyện gì nữa nhưng tôi chẳng nghe được gì nhiều, không bao lâu sau thì nhận được điện thoại nội bộ từ sếp.
“Lục Hề, tôi còn mấy văn kiện và một hội nghị nữa phải giải quyết, cô lái xe đưa cô Na đi dạo một phòng, đặt phòng ăn, tôi xử lý xong công việc thì sẽ đến tìm hai người.”
Việc gì khó lại để tôi lo??? Sếp cũng quá đáng vừa thôi chứ!
Nói thì nói vậy chứ tôi vẫn phải ngoan ngoãn đứng dậy, mặc áo khoác ngoài, xách túi xách đi về phía hầm để xe cùng với chị đẹp.
“Túi mới đẹp đó”, đúng là con mắt sành sỏi mà, mới đó mà đã bị phát hiện rồi.
“À thế ạ, cảm ơn chị”, tôi vừa khởi động xe vừa nói.
“Điều kiện của bạn trai cô không tệ.”
“Dạ?”
“Vòng tay lần trước, còn có cái túi này, đều là những mẫu mới.”
“Em chưa có bạn trai đâu ạ…”
“Thế hả? Vậy thì thù lao mà Thịnh tổng chi trả cho cô chắc cũng không thấp nhỉ?”
“Cũng được ạ…”, tôi chột dạ.
Tôi dám nói ra đây là đồ mà sếp mua ư, đương nhiên là không rồi, tôi còn trẻ, tôi không muốn tỏi sớm như thế
Chị đẹp hôm nay lại thay đổi lạ thường, không mua thứ gì cho mình cả mà lại quay sang khu đồ nam, chọn đồ cho sếp.
“Thư kí Lục này, cô cảm thấy bộ màu xanh đậm đẹp hay bộ màu trắng ngà đẹp hơn?”
“Đều đẹp ạ.”
“Cô thấy bộ nào hợp với Thịnh tổng hơn?”
“... Bộ trắng ngà ạ.”
“Chả hiểu sao tôi lại cứ bị thích bộ sẫm màu hơn.”
“Thôi, chốt luôn cả hai bộ.”
Quả nhiên, người nghèo mới chọn, người giàu chọn hết
Tôi nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán nhưng lại nghe thấy tiếng gọi.
“Không cần đâu, đây là quà của tôi cho anh ấy, không cần cô thanh toán.”
“Có được không ạ?”
“Sao lại không?’, nói rồi chị đẹp cũng rút thẻ của mình ra đi về quầy thu ngân.
7.
Lúc tôi và chị gái đi đến nhà hàng thì sếp cũng vừa mới tới, đang xem menu.
“Sếp ơi, chị Na đến rồi ạ, em xin phép đi trước”, tôi chào hỏi nhanh gọn, không có lý do gì để l.àm phi.ền buổi hẹn hò của họ cả.
“Đợi đã, cùng ăn đi”, sếp gọi tôi lại.
Nào, sếp đang thử thách tinh thần hay trình độ của nghiệp vụ của em thếEm không muốn đắc tội với tương lai của mình đâu.
“Không cần đâu ạ, em cũng có hẹn, chúc sếp và chị dùng bữa ngon miệng ạ”, tôi tìm đại một cái cớ cũng tương đối hợp lý để chuồn khỏi.
Chưa đầy một tiếng sau, lúc tôi vẫn còn chưa cảm nhận được hơi ấm của căn nhà, mới chỉ kịp ăn một miếng mỳ cay mới gọi về thì chuông điện thoại lại vang lên.
“Lục Hề, chìa khóa xe của tôi vẫn đang ở chỗ cô phải không?”
“... Xin lỗi sếp, em quên mất, phiền sếp đợi một lát, em sẽ đến ngay.”
Tôi vội vàng hạ đũa, tìm áo khoác rồi phi như bay ra khỏi cửa, lúc vào đến nơi thì chỉ còn sếp ở đó, chị đẹp đi đâu mất rồi.
“Sếp ơi, chìa khóa đây ạ.”
“Sao lâu thế?”, sếp đút tay vào túi quần, thong dong đứng dậy.
Sếp đang trêu đùa em phải không? Em không bở lỡ một giây phút nào, bỏ cả miếng ăn để chạy đến đây mà vẫn còn “lâu thế”, lâu là lâu như thế nào, ngon thì tăng lương rồi mua chuyên cơ cho em
Phải, tôi đã nghĩ như vậy đấychứ tôi làm gì dám nói ra
“Chị Na đâu rồi ạ?”
“Tôi bảo cô ấy về trước rồi.”
Chẳng trách nào lại trách tôi đến muộn, chắc là lỡ mất cuộc họp nào đó rồi…
“Xin lỗi sếp, em thật sự là đã dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây rồi..”
Sếp không ngoài dự định mà “ừm” một tiếng rồi quay người bước ra trước.
“Ơ nhưng mà đồ chị Na mua tặng sếp vẫn chưa cầm ạ”, tôi xách túi đồ hối hả chạy theo.
“À, còn có thẻ của sếp, em vẫn chưa trả ạ.”
“Không cần, cứ để đó đi, sau này còn dùng tới.”
Sau này? Còn có bao nhiêu “sau này” nữa? Lẽ nào mỗi lần chị đẹp đến đây tôi đều phải cùng chị ấy đi mua sắm ư? Không biết là sếp tìm người yêu hay tôi tìm người yêu nữa
“Em về trước đây ạ, giờ này vẫn chưa quá muộn, sếp có thể lái xe đón chị Na đi chơi.”
“Đi chơi? Khó khăn lắm mới tách được khỏi cô ấy. Tôi đâu có rảnh rỗi như thế.”
?
“Lên xe, tôi đưa về”, nói rồi sếp bước lên xe một cách đầy chanh sả.
Hôm nay sếp có chuyện gì vui mà lại tự mình lái xe thế này, nhưng thôi, không cần quan tâm nhiều như thế, tiết kiệm được tiền taxi là vui rồi
Tôi phấn khởi mở cửa để bước vào ghế sau thì nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, “Sếp lái xe để nhân viên ngồi ghế sau? Giờ còn có chuyện lạ đời như thế à?”
…
“Em tưởng là ghế phụ chỉ có…”
“Có nhanh lên không?”
Cuối cùng tôi vẫn ngồi ở ghế phụ, dù sao thì sếp vẫn là sếp, anh ấy bảo chạy về hướng đông, tôi tuyệt sẽ không dám ngoảnh đầu về hướng tây.