Ông chủ của tôi là một con quỷ hút m.áu.
Không phải là một con quỷ hút m.áu thực sự mà là kiểu sẽ ép chúng tôi làm việc đến độ sức cùng lực kiệt, một nhà tư bản vô tình ấy.
Nếu không anh ấy đã không bắt tôi đến trung tâm thương mại lấy đồ vào giữa đêm giáng sinh đông đúc rồi.
Ngồi nửa tiếng đồng hồ mà vẫn còn tận 2km nữa, còn ngồi thêm nữa chắc bàng quang của tôi sẽ không chịu nổi nữa quá.
Vừa xuống xe tôi liền đã phải đội trời tuyết lao nhanh vào trung tâm, sau khi xử lý các vấn đề cá nhân xong thì mới thoải mái bước vào một tiệm đồ trang sức xa xỉ.
“Chào chị, tôi đến lấy đồ của Thịnh tổng”, nói rồi tôi rút ra một tấm biên lai.
“Vâng ạ, phiền chị đợi cho một chút.”
Nhân viên bán hàng lấy ra hai hộp đồ. Bên trong có hai chiếc vòng tay với kiểu dáng giống hệt nhau, chiếc màu hồng còn có một bông hồng bằng vàng được đính kim cương ở bên trên nữa, nhìn rất là bắt mắt.
Ái chà, sếp của tôi cũng lãng mạn phết đấy chứ.
Nhưng mà anh ấy có người yêu từ lúc nào vậy? Chẳng nhẽ là tặng khách hàng?
Tôi nhìn lại tờ biên lai, hai chiếc vòng mà lên tới tận 12 vạn 8?! Còn nhiều hơn cả mức lương một năm của tôi nữa? Đúng là tư bản mà, h.út m.áu của nhân viên để hoang phí vô độ như thế này đây
Tôi ôm hai chiếc hộp vào trong lòng, vừa đi vừa thấp thỏm sợ có kẻ c.ướp mất.
Lúc đợi chuyến xe để trở về đã gần 9h tối rồi, tăng ca như thế này thì cũng thật là quá đáng.
Phòng làm việc của sếp vẫn sáng, à, nói đi cũng phải nói lại, sếp của tôi ngoài việc b.óc l.ột nhân viên thì chính bản thân mình cũng không chịu bỏ qua, vì vậy giờ này vẫn còn đang chong đèn xử lý tài liệu.
“Đây là đồ mà sếp đặt đây ạ. Nếu không có chuyện gì em xin phép về trước", tôi vừa nói vừa đặt hai chiếc hộp xuống rồi chuẩn bị co giò tháo chạy.
Sếp nghe thấy tiếng tôi thì ngẩng đầu lên nhìn.
Cmn, gương mặt này cũng đẹp trai quá mức cho phép rồi! Nhìn ba năm có dư rồi mà vẫn không thấy chán chút nào
Nếu không phải sếp ngày ngày b.ắt n.ạt tôi, tôi sớm đã lập fan group cho anh ấy rồi.
Chỉ đáng tiếc là…
“Sao lại có hai hộp?”, sếp tự nhiên hỏi.
Sếp hỏi em? Em biết hỏi ai? Không phải là đồ sếp đặt ư???
“Em cầm biên lai đi nhận mà? Sao lại nhầm được chứ?”, lẽ nào là 3 hộp? Chếc toy rồi
Lúc này sếp mới lấy điện thoại ra lướt lên lướt xuống vài lần rồi thong dong nói, “Ờm, có lẽ là tôi đặt nhầm, thừa một chiếc rồi".
Cuộc sống của người có tiền vẫn luôn vô thực như thế này hả, một chiếc 6 vạn 4, nói nhầm là nhầm được…
“Vậy phải làm sao, em giúp sếp hoàn lại một chiếc nhé?”
“Cô cho rằng chỗ đó là cái chợ, muốn hoàn là hoàn sao?”
“Bỏ đi, cô lấy một chiếc mà đeo", nói rồi sếp đẩy một chiếc hộp về phía tôi, nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.
“Sếp ơi, không có công không dám hưởng lộc đâu ạ, em không dám nhận đâu ạ”, tôi giả bộ đò đưa nhưng trong lòng thì sớm đã phấn khích đến độ sắp nhảy lên rồi.
“Không sao, trừ lương là được.”
Đúng là tôi đã quá ngây thơ nên mới kì vọng vào con người này mà
“Đừng sếp ơi, em muốn ăn cơm chứ không muốn cạp đất đâu.”
“Được rồi, coi như thưởng cuối năm, đem về đi.”
“Sếp ơi, em có thể đổi lấy hiện kim được không ạ?”, 6 vạn 4 đấy, nửa năm tiền lương của tôi rồi hhhhhhhhh
“Cô dám?”
Sếp không nói nhiều nhưng chỉ một câu này cũng khiến da gà da vịt của tôi thi nhau nổi lên rồi
“Vậy em cảm ơn sếp! Chúc sếp ngày càng phát tài!”, chúc xong thì liền tót về luôn.
2.
Đợi mãi mới đến tết Nguyên Đán, kì nghỉ đã nằm trong tầm tay rồi vậy mà lại bị sếp cướp mất, tôi nhận được thông báo “mùng 1 phải đi công tác" cùng anh.
Nhìn thấy hai chữ “công tác" tôi thiếu chút nữa là đ.ột t.ử tại chỗ, như vậy có khi lại hay, bố mẹ lại có thêm chút tiền bồi thường
Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, chẳng thể chối bỏ được.
Sáng sớm mùng 1, tôi và sếp cùng phải bay đến Thượng Hải.
Nói là cùng bay nhưng tôi thì chen chúc trong khoang hạng thường, ăn bánh mì và salad, còn sếp, ung dung ngồi trong khoang hạng nhất, ăn bít tết uống r.ượu vang.
Nói là cùng đi công tác nhưng tôi thì ở phòng được ưu đãi đặc biệt, còn sếp, phòng VIP…
Còn vô vàn những nỗi đau nữa nhưng tôi không buồn liệt kê nữa vì đã đủ buồn rồi
Tôi thầm nghĩ, nếu sếp sinh sớm khoảng 200 năm gì đó, chắc có lẽ sẽ có thêm vài cuộc khởi nghĩa nông dân nữa mất
Họp xong, đối tác mời chúng tôi dùng cơm.
Dùng cơm xong còn được tặng quà.
Tôn tổng này thực là câu nệ quá, nhưng mà tôi thích
“Thịnh tổng, đây là thương hiệu mỹ phẩm mới nhất bên công ty chúng tôi, chút quà này xin được gửi đến bạn gái của cậu nhé, năm mới mà vẫn phiền cậu phải lặn lội tới đây một chuyến.”
Nghe xong tôi thấy mát lòng mát dạ thay cho ai đó, không biết đàng ấy có thiếu thư kí không
“Tôn tổng khách sáo rồi, đây đều là việc nên làm. Hơn nữa tôi cũng chưa có bạn gái, món quà này không cần đến rồi.”
“Thịnh tổng trẻ trung lại tài giỏi vậy mà vẫn độc thân ư? Haha, xem ra phải tìm cơ hội nào đó giới thiệu cho cậu rồi.”
Sếp chỉ cười không tiếp lời, nào, giả bộ tiếp đi, giả bộ tiếp đi.
“Vậy phần quà này gửi thư kí Lục nhé, xin cô đừng chê”, Tôn tổng đẩy hộp quà đến chỗ tôi, xem ra chuyến công tác này không phí phạm rồi
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn phải xem sắc mặt của sếp, anh ấy không cho thì có 10 lá gan tôi cũng không dám động đậy.
“Còn không cảm ơn Tôn tổng", sếp nhìn tôi rồi vui vẻ cất lời.
“Cảm ơn Tôn tổng!”
3.
Tôn tổng này hành sự cũng quả là nhanh nhẹn, Nguyên Đán nói giới thiệu, chưa đầy nửa tháng sau đã thật sự đem người đến rồi.
Hôm đó sếp đang ngồi trong phòng họp nghe báo cáo tổng hợp, bầu không khí căng thẳng đến mức ai nấy đều không dám ngẩng cao đầu.
Lúc tôi đi ra ngoài để lấy cà phê và tranh thủ hóng gió thì đã nhìn thấy Tôn tổng cùng với đoàn nhân viên, còn có một cô gái cao ráo xinh đẹp vô cùng nổi bật đã ngồi ở phòng tiếp khách rồi.
“Xin chào Tôn tổng.”
“Lâu rồi mới gặp lại thư kí Lục, Thịnh tổng đang bận phải không?”
“Vâng ạ, anh ấy đang có cuộc họp. Để tôi đi báo một tiếng. Phiền mọi người đợi một chút.”
Tôn tổng bây giờ là một trong những đối tác lớn nhất của công ty chúng tôi vì vậy tôi phải cắn răng vào báo với sếp một tiếng dù rất sợ bị ăn mắng.
May mà sếp cũng không cáu giận gì, điều chỉnh sắc mặt rồi trở ra gặp khách quý.
“Tôn tổng, thứ lỗi cho tôi vì không thể đón tiếp kịp thời”, sếp lại bày ra nụ cười thương mại để chào hỏi mọi người, cứ như thể người vừa nãy ở trong phòng là một người khác vậy.
“Thịnh tổng đang bận chuyện công vụ, đợi một chút thì có sao?”, Tôn tổng cười rồi lại nói tiếp, “Đây là cháu gái tôi, Tôn Mỹ Na, nghe nói tôi đến đây công tác, nhất mực đòi đi theo.”
Sếp nhìn về phía cô gái xinh đẹp, gật đầu một cái thay cho lời chào hỏi.
“Thịnh tổng, chú tôi khen anh rất nhiều, nên lần này tôi mới cố tình đòi theo chú tới đây một chuyến", mỹ nữ cười duyên dáng, ý đồ đã quá rõ ràng rồi còn gì.
“Tôn tổng, chúng ta vào trong bàn chuyện chính sự, sợ là cô Tôn sẽ nhàm chán, vậy đi, để thư kí của tôi đưa cô ấy đi chơi một vòng, tối nay chúng ta sẽ cùng ăn tối.”
“Lục Hề, lấy xe của tôi đưa cô ấy đi", nói rồi sếp liền đặt chìa khoá vào tay tôi, còn có một chiếc thẻ ngân hàng nữa, tôi cũng mơ hồ hiểu được ý của sếp, đưa mỹ nữ đến trung tâm thương mại mà sếp thường hay đến.
Đi một vòng, câu mà cô nàng nói nhiều nhất có lẽ là, “Cái này tôi cũng có nè", cảm giác như cả cái trung tâm thương mại này là nhà của cô ấy vậy
Sau đó của sau đó, đến lúc tôi sắp không thể nhấc chân nổi nữa rồi, tiểu thư mới tìm được một chiếc váy ưng ý, nhìn chẳng có tính ứng dụng chút nào, không biết là mua để làm gì nữa?
Bởi vì nhân viên bán hàng nói cả nước chỉ có cửa hàng của bọn họ là có mẫu váy này nên cô nàng không đắn đo mà gật đầu luôn.
Tôi vừa lật đật chạy đến chuẩn bị quẹt thẻ thì nghe nhân viên nói, “Chào chị, 10 vạn 6 ngàn tệ, xin hỏi chị quẹt thẻ hay là?”
Bao nhiêu?!? Theo quán tính tôi suýt chút nữa đã hét lên, nhưng sự chuyên nghiệp của tôi thì không cho phép
Tôi nhận hoá đơn rồi lại xác nhận thêm lần nữa, thực sự là gần 11 vạn cho một chiếc váy???
Thanh toán xong, tiểu thư xinh đẹp đi trước, tôi khổ sở theo sau.
Chúng tôi ghé vào một quán cà phê, đợi sếp và chú của cô ấy.
“Thư ký Lục này, vòng tay của cô đẹp đấy, tôi cũng có một chiếc của thương hiệu này", vừa nói cô ấy vừa chỉ tay vào chiếc vòng “nửa năm tiền lương" của tôi.
“À, thế ạ?”
“Nhưng của tôi thì nạm nhiều kim cương hơn, không có hoa hồng.”
Tôi thuận miệng hỏi thêm, “Chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Không đắt lắm, có 20 vạn thôi.”
Thôi, cuộc sống của người giàu mà, từ giờ tôi tốt nhất là không hỏi về những vấn đề này, tránh để trái tim lại thêm nhiều thương tổn
May mà hôm nay không đưa cô ấy đến tiệm trang sức, nếu không thì …
“Sếp của các cô thích kiểu con gái như thế nào?”, tiểu thư kiêu kỳ nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Cái này tôi cũng không được rõ lắm.”
“Vậy trước kia anh ấy quen biết với cô gái như thế nào?”
“Tôi làm thư ký của anh ấy 3 năm, chưa thấy anh qua lại với cô gái nào cả.”
“Thịnh Văn đẹp trai như thế, vừa có năng lực vừa có tiền, vậy mà bấy nhiêu năm trời không có người yêu? Lẽ nào anh ấy không thích con gái?”
“...”
“Hay là về phương diện nào đó anh ấy gặp trở ngại…”
Trí tưởng tượng của chị gái cũng thật là phong phú
“Chắc là không đâu ạ, sếp bình thường mà.”
Nói xong tôi lại chột dạ, sợ bị người đẹp hiểu lầm thì toi, nên định bổ sung thêm.
Nhưng Mỹ Na đã tiếp lời, “Ừm, cũng không có gì là xấu cả, giờ có rất nhiều đàn ông thành công nhưng áp lực sự nghiệp lớn quá nên về chuyện tình cảm cũng hơi khó khăn, tôi có thể hiểu được.”
Thật may là lần này trí tưởng tượng của chị đẹp không phát huy tác dụng, nếu không thì…
Bình luận facebook