Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105+106
Chương 105
Người bạn này của Túc Hướng Địch này tên Giang Lưu, mấy năm trước tình cờ quen biết nhau. Lúc ấy, Giang Lưu đang ở trên cầu, đội mưa chạy trên đường, che chở cho một con chó nhỏ ở trong ngực, tình cờ gặp được Túc Hướng Địch – khi đó còn chưa ra mắt. Anh ta thấy vậy thì tiến lên giúp đỡ Giang Lưu.
Biết được Giang Lưu là một người làm việc tự do, thích du lịch khắp nơi, thường xuyên qua lại, thế là hai người quen biết nhau.
Thật ra Túc Hướng Địch và Giang Lưu không thường gặp mặt, bởi vì Giang Lưu đi khắp nơi, không bao giờ ở một chỗ quá nửa tháng, thường xuyên tìm không thấy bóng dáng của anh ta, luôn ở trạng thái mất liên lạc, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin Wechat không trả lời.
Nhưng mà, chỉ cần vào game thì nhất định có thể tìm được anh ta. Người thanh niên làm việc tự do này là thanh niên nghiện nét nghiêm trọng.
Ấn tượng lớn nhất của Túc Hướng Địch đối người bạn này là ―― Có đôi khi Giang Lưu cứ lải nhải, thường nói cái gì đâu đâu, làm việc thiện nhiều có thể tích công đức, đừng đến gần tiểu nhân.
Có đôi khi anh ta còn tính toán số mạng cho bọn họ, nói rất thần kỳ, cho nên anh ta được Túc Hướng Địch và hai người bạn còn lại gọi đùa là Thần Côn.
Giang Lưu cũng không thèm để ý.
“Được rồi, bỏ cái tật lải nhải kia của cậu đi. Tôi thấy cậu là do đọc nhiều tiểu thuyết mà ra đấy.” Túc Hướng Địch nói, “Chuyện gì xảy ra? Làm sao cậu lại chật vật như vậy.”
Giang Lưu phất tay, vẻ mặt đầy xúi xẻo, cắn răng nói: “Đừng nói nữa, dám trộm ví tiền của tôi, tôi sẽ khiến anh ta chịu không nổi hậu quả.”
“Không phải cậu đói bụng sao, đi thôi, mời cậu ăn cơm.” Túc Hướng Địch đã quen với mấy lời nói lảm nhảm của Giang Lưu, trực tiếp không quan tâm: “Sau khi ăn xong tôi giới thiệu một người cho cậu.”
Giang Lưu lại nhìn anh ta một chút, cười hì hì nói: “Số đào hoa của cậu sắp tàn rồi, có phải gặp khó khăn về mặt tình cảm hay không?”
Túc Hướng Địch: “…”
“Được rồi, được rồi.” Hiện tại túi tiền không có, bạn bè lại là người mà mình phải nhờ ăn ké, Giang Lưu biết điều ngậm miệng, “Cậu muốn giới thiệu ai với tôi?”
“Chính là người mà mấy cậu suốt ngày gọi là em gái nhỏ đó.”
“?” Giang Lưu giật mình: “Thiếu nữ xinh đẹp? Cậu đưa em gái nhỏ của tôi đến khách sạn rồi cơ à?”
Túc Hướng Địch bất đắc dĩ thở dài: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô ấy không phải là một cô bé mười tuổi, là người trưởng thành!”
Giang Lưu cười trộm, thật ra bọn họ đã sớm biết 【 tôi là thiếu nữ xinh đẹp 】 không phải là một cô bé mười tuổi, nào có cô bé chơi game thành thạo như vậy ―― không làm bài tập sao.
Còn nữa, lấy tính tình của Túc Hướng Địch, nếu thật là cô bé mười tuổi, dẫn theo chơi một hai lần cũng đủ rồi, làm sao có thể thường xuyên chơi được chứ.
Anh ta thật sự có chút tò mò, đây phải là dạng con gái như thế nào mới có thể khiến tên Túc Hướng Địch có đường đào hoa* sạch sẽ kia trở nên ảm đạm không ánh sáng như vậy.
(*): Giống tơ hồng của Nguyệt lão, chỉ về số đào hoa của một con người.
Đây thực sự là đả kích không nhỏ mà.
Khúc Kim Tích ghé vào trên ghế sa lon xem tivi, móng vuốt của gấu trúc thao tác trên màn hình quá khó khăn, cô chỉ có thể từ bỏ, bởi vậy cô không có cách nào chơi game được.
Đau khổ.
Cổ Nhạc Nhạc thoải mái chụp lén. Nếu như không phải kiêng kỵ đây là bà chủ của mình, cô ấy thật sự muốn nhào tới hung hăng hôn cô hai cái.
“Tích Tích, nếu không em cho chị xem một bộ phim của tổng giám đốc Thẩm nhé?” Thấy bé gấu nhỏ nhìn chằm chằm màn hình một lúc hai mắt dần khép lại, Cổ Nhạc Nhạc vừa bị sự đáng yêu này làm cho nội tâm gào thét, vừa nhịn cười , ân cần hỏi thăm. Chắc chắn là Tích Tích rất thích xem phim của tổng giám đốc Thẩm.
Khúc Kim Tích mệt rã rời. Thật ra cô vừa tỉnh không lâu, nhưng mà làm một bé gấu mơi sinh, mệt mỏi là chuyện rất bình thường, cô lắc đầu.
Phim của Thẩm Thính cô đã xem hết từ lâu rồi.
Hả?
Phim của Thẩm Thính.
Lời này làm sao có cảm giác là lạ.
“Được rồi.” Cổ Nhạc Nhạc nhịn không được nhéo nhéo hai cái tai màu đen của bé gấu nhỏ, “Vậy em đổi cho chị bộ khác nhé, để chị nâng cao tinh thần.”
Khúc Kim Tích không từ chối.
Ăn, ngủ, tỉnh, ngủ, lại ăn, sinh hoạt như vậy mặc dù sung sướng nhưng với làm người mà nói, thực sự quá vô dụng, cô phải cố gắng kiềm chế.
Chí ít… Không muốn một giờ ngủ một lần!
Một lát sau, âm thanh kinh khủng vang lên ―― Vậy mà Cổ Nhạc Nhạc lại mở một bộ phim ma, mở đầu chính là hình ảnh con quỷ tóc tai bù xù khiến cho người ta sợ hãi bay thẳng về phía màn hình.
Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích: “!”
Cô đi đến gần màn hình, con quỷ thình lình xông ra, cô hoàn toàn không kịp khống chế mà xù lông lên, một móng vuốt đập tới, đẩy ngã máy tính bảng từ trên ghế sa lon xuống sàn.
“Xin lỗi Tích Tích, em chọn sai rồi.” Cổ Nhạc Nhạc đầu tiên là thành khẩn nói xin lỗi, cô ấy thực sự chọn nhầm rồi. Lúc đầu cô ấy vốn muốn cho Khúc Kim Tích xem một bộ phim hài, nào ngờ… Lại nhìn lông trên đôi tai của gấu trúc nhỏ đã xù lên, cô ấy tự trách bản thân nhưng trong lòng lại cảm thấy đáng yêu đến muốn nổ tung.
Bộ dạng bé gấu nhỏ xù lông chỉ có duy nhất một lần này thôi.
Cô ấy tranh thủ nhặt máy tính bảng lên, muốn tắt video đi.
“Chít chít!” Khoan đã. Khúc Kim Tích vội vàng ngăn cản cô ấy.
Video tạm dừng ở cảnh con quỷ xông tới, một khuôn mặt âm trầm, có chút mơ hồ và ảm đạm. Cổ Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua, tim đập rộn lên, muốn đóng lại ngay lập tức.
Khúc Kim Tích nhìn chằm chằm gương mặt kia, càng nhìn càng quen thuộc.
Thấy cô nhìn chằm chằm vô cùng nghiêm túc như thế, Cổ Nhạc Nhạc chỉ đành cả gan nhìn theo. Vừa nhìn một cái, cô ấy chợt cảm thấy khuôn mặt trắng bệch và thê thảm này không hiểu sao lại khá quen.
“Cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu.”
Bé gấu yên lặng chuyển đầu nhìn cô ấy, Cổ Nhạc Nhạc và cô nhìn nhau, suy nghĩ lập tức bị gấu trúc nhỏ chiếm cứ, mãi đến khi phát hiện biểu cảm của gấu trúc nhỏ không đúng ―― có trời mới biết cô ấy làm sao phân biệt ra được.
“Tích Tích, sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Khúc Kim Tích chỉ chỉ gương mặt trên màn hình kia, vừa chỉ chỉ mình, thở dài.
Cổ Nhạc Nhạc có vẻ như hiểu nhưng lại có vẻ không hiểu.
Qua mấy giây, cô ấy rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng, hai mắt trợn tròn: “Trời ạ, Kim Tích, Kim Tích, mặt nữ quỷ này và cô… Có hơi giống.”
Nào chỉ là có hơi giống, cô ấy nhìn ảnh chụp màn hình của nữ quỷ, sau đó phóng to lên nhìn kỹ. Nếu như tẩy hết lớp makeup ghớm ghiết trên mặt nữ quỷ kia đi thì chính là bản thân Khúc Kim Tích.
Cổ Nhạc Nhạc lại kéo phim đến cuối cùng, nhìn tên diễn viên trong phần giới thiệu: “Không có tên của cô.”
Khúc Kim Tích cũng vì nhìn thấy nữ quỷ này, trong đầu mới hiện ra một đoạn ký ức, nguyên chủ từng làm diễn viên đóng thế ở trong một bộ phim, diễn viên chính là nữ quỷ.
Lúc cần diễn viên hóa trang nữ quỷ, vị nữ diễn viên kia không muốn trang điểm, không muốn để cho mình khó coi như vậy, nói là nhìn sẽ gặp ác mộng các thứ.
Khi đó nguyên chủ không có phim để quay, cũng không có thu nhập gì. Có người giới thiệu cho cô làm công việc này, cô liền đi làm, quay mấy cảnh nhận được tám trăm ngàn, không còn gì khác nữa.
Cô đóng thế thân, trong phim tất nhiên không có tên của cô.
Bộ phim này tên « Quỷ Trấn », nữ quỷ từ bên trong xông ra chính là Khúc Kim Tích quay, cô liền quyết định muốn xem hết cảnh quay này. Thế là Cổ Nhạc Nhạc ôm bé gấu trúc cùng nhau xem phím.
Xem đến một phần ba bộ phim, Cổ Nhạc Nhạc cạn lời bình luận: “Nữ diễn viên này thật là diễn quá tệ, nhìn đã cay con mắt, Tích Tích, trong đám diễn viên cũng không có ai diễn tốt bằng nữ quỷ chị đóng.”
Toàn bộ phim kinh khủng nhất là lúc nữ quỷ xuất hiện. Bất luận là ánh mắt hay là biểu cảm đều thích hợp, người xem chỉ cho rằng nữ quỷ là do nhân vật nữ chính diễn. Thật sự không biết đây là Khúc Kim Tích, chỉ vì hóa trang che lại nên không ai nhìn ra là hai người khác nhau.
“Không sao, Tích Tích, là vàng thì sẽ phát sáng, chị lập tức sẽ nổi tiếng thôi, vô cùng nổi tiếng, về sau sẽ có vô số kịch bản tốt.” Cổ Nhạc Nhạc đau lòng thay nghệ sĩ nhà mình, Trước kia, cô diễn đều là các loại phim rác rưởi, nghĩ vậy cô ấy liền ôm bé gấu vuốt ve an ủi.
Mí mắt phải của Khúc Kim Tích nhảy liên tục. Tục ngữ nói mí mắt trái nhảy thì giàu, mí mắt phải nhảy thì tai họa, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt sắp xảy ra… Có lẽ là di chứng xem phim kinh dị, cô tự an ủi mình như thế.
Sau khi Cổ Nhạc Nhạc an ủi tán dương nghệ sĩ nhà mình một hồi, cô ấy nhanh nhẹn đổi một bộ phim hài cho bọn họ tẩy não một chút. Nghĩ đến việc xem lâu như vậy, bé gấu trúc nhất định đã đói bụng rồi, cô ấy đứng dậy chuẩn bị pha sữa bột, thì cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
“Có thể là nhân viên quét dọn.” Cổ Nhạc Nhạc ôm lấy bé gấu nhỏ, “Tích Tích, chị về phòng ngủ trước nhé, em bảo bọn họ trở về.”
Khúc Kim Tích không có ý kiến. Chẳng biết tại sao, tần suất mí mắt phải nhảy nhanh hơn, Cổ Nhạc Nhạc để cô lên trên giường. Khúc Kim Tích liền cố gắng dùng móng vuốt lay mắt phải, muốn ngừng cỗ bất an này.
Cổ Nhạc Nhạc nhìn qua mắt mèo ở cửa, lập tức trợn tròn mắt.
Cô ấy tưởng là nhân viên quét dọn, không nghĩ tới là Túc Hướng Địch. Cô ấy mở cửa, chỉ lộ ra nửa người: “Thầy Túc.”
“Kim Tích đâu?” Túc Hướng Địch nói, “Sức khỏe của cô ấy khá hơn chút nào không?”
Cổ Nhạc Nhạc liền vội vàng gật đầu: “Cảm ơn thầy Túc đã quan tâm, cô ấy tốt hơn nhiều rồi, còn đang ngủ đấy.”
Ý là anh mau đi đi.
Túc Hướng Địch nghĩ một chút rồi nói: “Khi nào cô ấy tỉnh lại, cô nói cho cô ấy có muốn gặp 【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】 hay không, nếu như…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Lưu bỗng nhiên đẩy anh ta ra, vẻ mặt trở nên có mấy phần nghiêm túc. Anh ta xuyên qua thân thể Cổ Nhạc Nhạc, nhìn vào bên trong gian phòng, đảo qua một chút, nói: “Em gái nhỏ ở căn phòng này à?”
“Làm sao?” Túc Hướng Địch bị động tác của anh ta làm cho sững sờ.
“Phòng này âm khí quá nặng, dương khí đã tiêu tán, không thích hợp để em gái nhỏ ở, mau đổi phòng khác đi.” Giang Lưu nói, anh ta không giải thích quá nhiều, dù sao giải thích cũng sẽ không có người tin. Anh ta là đại sư, người mà trong miệng người khác nói là bỏ ra nhiều tiền cũng không mời được, bản thân mình ở chỗ này nói nhiều cũng chỉ là một vị giả thần tiên như Thần Côn gì đó, suốt ngày thần thần bí bí mà thôi.
Cổ Nhạc Nhạc: “…”
Đúng là đang nói hươu nói vượn, đây là khách sạn chứ không phải hiện trường đóng phim! Cái gì âm khí dương khí, người này sẽ không phải là xem TV nhiều quá nên nhập vai ra không thoát ra được đó chứ.
Nếu không phải anh ta là người mà Túc Hướng Địch dẫn tới, Cổ Nhạc Nhạc sẽ cho là anh ta cố ý nguyền rủa Tích Tích.
Túc Hướng Địch đỡ trán, lại tới nữa, lại tới nữa.
“Tôi không nói lung tung.” Giang Lưu thở dài trong lòng, dứt khoát đổi cách nói chuyện khác, ” Tôi kết luận em gái nhỏ tuyệt đối không phải bị bệnh mà là xảy ra việc ly kỳ khác. Tôi xem em gái nhỏ là bạn của bạn thân mới nhắc nhở, người khác tôi cũng không thèm giúp đỡ đâu.”
Cổ Nhạc Nhạc vốn dĩ trong lòng có quỷ, bị Giang Lưu nói chắc như đinh đóng cột, phía sau lưng lập tức phát lạnh, chột dạ không thôi.
Việc Tích Tích biến thân đúng là phù hợp với ‘việc ly kỳ’ mà người này nói, chẳng lẽ anh ta thật sự là một người có bản lĩnh?
Giang Lưu còn muốn nói hai câu nữa, Túc Hướng Địch mặt không đổi sắc mà che miệng của anh ta lại, ngay sau đó lôi kéo anh ta rời đi.
Giang Lưu: “…”
Trách dáng dấp của tôi quá gầy.
Chương 106
“Tích Tích, chị ra đây làm gì?” Cổ Nhạc Nhạc đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy bé gấu đã bò ra từ phòng ngủ.
“Chít chít.” Khúc Kim Tích khổ vì không thể nói chuyện, dùng móng vuốt lay chân Cổ Nhạc Nhạc, lại chỉ ra ngoài cửa.
Vừa rồi ở trong phòng ngủ, cô nghe được tiếng nói chuyện ở phía ngoài, biết Túc Hướng Địch dẫn 【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】 đến tìm cô, trực giác bất thường mách bảo cô là Giang Lưu có thể tin.
Trước đó, lúc chơi game, cô thường xuyên nghe đồng đội khác gọi Giang Lưu là Thần Côn, nhưng cô không để ở trong lòng. Nhớ tới trước đó, chị Thu một mực nói muốn dẫn cô đi tìm đại sư, Khúc Kim Tích quyết tâm liều mạng. Nếu đã như thế, không bằng tìm Giang Lưu.
“Ý của chị là để cho em đi tìm thầy Túc?” Cổ Nhạc Nhạc suy đoán ý của nó.
Bé gấu gật đầu.
Cổ Nhạc Nhạc quýnh lên: “Nhưng mà, bọn họ sẽ thấy chị đấy…”
Khúc Kim Tích dùng móng vuốt đẩy cô ấy về phía cửa lớn.
“Em biết rồi! Chị cảm thấy người thầy Túc mang tới có thể là đại sư à, muốn cho anh ta giúp chị xem chuyện biến thân sao?” Đẩy đẩy, đầu óc của Cổ Nhạc Nhạc bị bé gấu đẩy đến tỉnh táo.
Khúc Kim Tích thở dài, cuộc giao lưu của hai người cuối cùng cũng suông sẻ
Cổ Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy không an toàn, chuyện lớn như vậy sao có thể tùy tiện để một người không xác định có phải đại sư hay không biết được chứ.
Hơn nữa, nếu như người kia biết thì chẳng phải là Túc Hướng Địch cũng biết sao?
“Kim Tích, Kim Tích, em cảm thấy, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi, không cần gấp gáp như vậy.” Cổ Nhạc Nhạc ôm lấy cô, “Hoặc là chờ tổng giám đốc Thẩm trở về, chúng ta lại bàn bạc tiếp?”
Lỡ như người ta đi rồi thì sao.
Khúc Kim Tích lắc đầu, cô tin tưởng trực giác của mình, có đôi khi, trực giác con người trong bất kỳ tình huống nào đều chuẩn xác hơn.
Cổ Nhạc Nhạc không lay chuyển được Khúc Kim Tích, đành phải đồng ý. Cô ấy cầm điện thoại di động lên, ra khỏi phòng, nhưng chuyện lớn như vậy, cô ấy thực sự không dám tự tiện giải quyết, thế là cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn gọi điện thoại cho Tần Tang.
Studio, Tần Tang nhận được điện thoại của Cổ Nhạc Nhạc thì giật nảy mình. Sau khi cúp điện thoại, cậu ta lại vội vàng báo cáo tin tức cho Thẩm Thính vừa mới diễn xong.
“Sếp, cô Khúc cho rằng một người bạn thân của anh Túc là đại sư, muốn gặp vị đại sư này .”
Mi tâm của Thẩm Thính lập tức nhíu lại: “Lúc nào?”
Tần Tang: “Ngay lúc này, Cổ Nhạc Nhạc vừa mới cho tôi biết.”
Thẩm Thính đứng lên, nhanh chân đi về phía Minh Ngọc Sênh. Người kia đang nhìn máy quay, nhìn thấy anh đi tới thì hỏi: “Sao tế? Sao vẻ mặt lại khó chịu vậy?”
“Tôi xin nghỉ một tiếng.” Thẩm Thính rất ít khi vì việc tư mà trì hoãn chuyện chính, anh nói: ” Cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, tôi đi tiếp khách.”
Minh Ngọc Sênh hiểu rõ anh. Nếu như không phải việc đột xuất khẩn cấp, Thẩm Thính sẽ không đến mức đột nhiên xin phép nghỉ. Ông ta sảng khoái gật đầu đồng ý: “Đi đi.”
Thẩm Thính vừa đi vừa dặn dò Tần Tang: “Gọi điện thoại cho Cổ Nhạc Nhạc, bảo cô ấy giữ người thật chặt, chuyện gì thì cũng phải chờ tôi trở về rồi hãy nói.”
“Vâng.”
Tần Tang nhìn thấy Thẩm Thính thực sự tức giận, nhịn không được lo lắng thay Khúc Kim Tích. Chuyện lớn như vậy, làm sao cô Khúc lại tự tiện làm quyết định chứ.
Hiện giờ cô đang là quốc bảo đấy, tùy tiện dùng thân phận như vậy đi gặp “đại sư”, ai biết người gọi là đại sư như thế nào.
Chẳng lẽ lại bởi vì vị “đại sư” này là bạn của Túc Hướng Địch nên cô tin tưởng vô điều kiện sao?
Tần Tang bỗng nhiên hiểu ra, ông chủ tức giận có lẽ cũng là vì điều này.
“Cậu kéo tôi lại làm gì? !” Giang Lưu bị Túc Hướng Địch kéo về phòng của mình.
Túc Hướng Địch tức giận nói: “Lại để cho cậu đứng như trời trồng ở đó, quỷ cũng bị cậu chọc giận đấy.”
“Cái đầu này của cậu chỉ riêng để tăng thể diện, không tăng trí tuệ được sao?” Giang Lưu bị chọc giận quá phá cười: “Tôi đã nói rồi, lời tôi nói chính là thật, bình thường cậu không tin thì thôi, nhưng cậu không thể ngăn cản người khác tin được. Tôi là vì em gái mà thôi.”
Túc Hướng Địch không để ý tới Giang Lưu, anh ta có chút lo lắng, lỡ như trợ lý của Khúc Kim Tích thuật lại lời vừa rồi Giang Lưu nói cho Khúc Kim Tích, cô có thể hiểu lầm hay không?
Nào có ai đi lên đã lải nhải, nói phòng không bình thường, chẳng lẽ không phải là đang đe dọa à?
Giang Lưu dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, quyết định tự mình đi tìm Khúc Kim Tích ―― Trong game, Khúc Kim Tích kết bạn với Wechat của bọn họ, nhưng mà bình thường không tán gẫu với nhau bao giờ.
Anh ta tìm ra Wechat của Khúc Kim Tích, vừa muốn nhắn tin thì đã bị Túc Hướng Địch giật điện thoại: “Cậu yên tĩnh một chút đi.”
Nếu vào lúc bình thường, Giang Lưu sẽ không giải thích gì thêm, dù sao anh ta đã quen rồi, hơn nữa anh ta cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng nghĩ đến căn phòng kia cho anh ta cảm giác không thoải mái…
“Địch Tử, tôi hỏi cậu, nếu căn phòng kia thật sự có vấn đề, em gái xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cậu sẽ làm thế nào?”
Túc Hướng Địch khẽ giật mình.
Giang Lưu không nói thêm gì nữa, tự cầm đồ ăn vặt trên bàn mà ăn, để tự anh ta suy nghĩ thật kỹ.
“Tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút.” Nghĩ một hồi, Túc Hướng Địch đưa ra quyết định, “Nhưng mà, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, đợi lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy.”
Giang Lưu gặm cá khô cay, nhẹ nhàng ‘hừ’ một tiếng, tình yêu chốn hồng trần khiến con người ta trở nên hèn mọn.
Khúc Kim Tích ở trong phòng lo lắng chờ đợi, tính thời gian, Cổ Nhạc Nhạc đi tìm người hẳn là không lâu lắm.
Thật tình không biết, Cổ Nhạc Nhạc đang ngồi trên mặt thảm ở cửa ra vào. Nhận được mệnh lệnh, cô ấy nào còn dám đi tìm Túc Hướng Địch nữa. Nhưng nếu trở về phòng, hình ảnh bé gấu trúc luôn tỏ ra dễ thương làm cô ấy chống cự không nổi, đành phải lựa chọn cách nhìn không thấy này.
Đợi hơn mười phút cũng không có thấy Cổ Nhạc Nhạc trở về, Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích đi lay thoại di động của mình trên ghế sa lon, nhưng mà chân cô thực sự quá ngắn, cô mò mẫm nửa ngày cũng không đụng được điện thoại, ngược lại, đã ngã xuống đất vì đứng không vững.
Bé gấu chổng bốn chân lên trời nằm dưới đất không nhúc nhích, ưu sầu thở dài.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cô sắp ngủ thiếp đi thì chợt nghe tiếng khóa cửa vang lên, bé gấu trúc mơ màng bỗng nhiên mở mắt ra, đứng phắt dậy. Nhưng mà người tiến vào không phải là Cổ Nhạc Nhạc, mà là một cái khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như sương.
?
Thẩm Thính?
“Chít chít?” Tại sao anh đã trở về rồi?
Cổ Nhạc Nhạc đi theo sau Tần Tang, người kia không dám nhìn Khúc Kim Tích, từ lúc nhìn thấy hơi thở âm trầm của Thẩm Thính, cô ấy đã cảm thấy có chút không ổn.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” Thẩm Thính thản nhiên nói.
Hai người yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Khúc Kim Tích: “?”
Thẩm Thính xoay người, ôm bé gấu mang gương mặt ngờ vực lên, như là trừng phạt mà nhéo nhéo lỗ tai đen như nhung của cô: “Có phải rất tò mò vì sao tôi lại trở về lúc này hay không?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
“Không về nữa thì trơ mắt nhìn em ngu ngốc bán mình à.”
“…” Khúc Kim Tích không hiểu, người đàn ông này vừa về đến đã công kích cô, bé gấu mất hứng, dùng móng vuốt cào anh để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Thẩm Thính thầm thở dài.
Xưa nay anh không cảm thấy mình là người thích sắc đẹp, nhưng mà cơn tức giận trong lòng sau khi nhìn thấy bé gấu lại biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại chút sợ hãi.
Trên đường trở về, nghĩ đến cô nhóc này suýt chút nữa đã lộ mình ra ngoài, tinh thần của anh liền không có một giây buông lỏng.
“Kim Tích.” Thẩm Thính ngồi lên ghế sô pha, tiếng nói của anh làm Khúc Kim Tích sửng sốt, không phải là bởi vì giọng điệu của anh quá dịu dàng mà là cách anh xưng hô.
Trong trí nhớ, Thẩm Thính sẽ không gọi cô như vậy, nếu có gọi thì cũng là gọi cả họ tên đầy đủ của cô chứ chưa từng gọi cô như vậy.
Thật giống như…
Cô nói không ra cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp.
Lỗ tai nhung đen của bé gấu trúc nhẹ nhàng run lên, ánh mắt dời đi không dám nhìn anh. Nếu như Thẩm Thính cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện thời khắc này, bé gấu trúc đang xấu hổ.
Tâm thần của anh đều đặt ở một chuyện khác: “Chị Thu đang tìm đại sư đáng tin cậy ở trong nước, chờ tìm được rồi, dù gặp mặt cũng phải là em đang trong tình trạng bình thường đi gặp đại sư, em hiểu chưa?”
“Huống chi, bây giờ em đang trong trạng thái biến thành quốc bảo, nếu em mang hình thái như thế này đi gặp một người không xác định là loại người gì, em cảm thấy có thích hợp không?” Anh nhìn con mắt của cô “Em tin tưởng đối phương như thế cũng bởi vì anh ta là bạn của Túc Hướng Địch à?”
Khúc Kim Tích bị Thẩm Thính nói liên tù tì làm cho phản ứng không kịp, nhưng cô nghe thấy câu cuối cùng vô cùng rõ ràng, vội vàng lắc đầu.
“Chít chít chít chít!” Trực giác! Là trực giác của phụ nữ!
Lông mày đẹp mắt của người đàn ông nhíu lại. Mặc dù anh nghe không hiểu bé gấu trúc nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô, là đang đáp lại câu nói sau cùng của mình.
Anh vừa muốn nói chuyện, điện thoại Khúc Kim Tích đặt ở trên ghế sa lon bỗng nhiên sáng lên, biểu hiện một tin Wechat mới, là Túc Hướng Địch nhắn ――
“Kim Tích, cô đã tỉnh chưa?”
“Hôm nay yêu tinh tới đây, anh ta tên thật là Giang Lưu, thường ở chùa Tề Vân. Liên quan tới phòng của cô, anh ta có mấy lời muốn nói với cô, nếu có dịp, chúng tôi đến tìm cô được không?”
Thẩm Thính cầm điện thoại di động lên, đầu tiên là nhíu mày nhìn, chợt ánh mắt rơi vào phía trên ba chữ “chùa Tề Vân”, anh lâm vào trầm tư.
Hình như anh từng nghe Ngũ Lập Thu nhắc qua cái tên này.
“Chít chít?” Khúc Kim Tích không rõ Thẩm Thính làm sao đột nhiên biến thành pho tượng, Thẩm Thính dùng id [Thần Đình Phán Xử] có ở trong tiểu đội của game, thỉnh thoảng lại online, đương nhiên biết [Luôn có yêu tinh hãm hại tôi].
Thẩm Thính mắt nhìn bé gấu trúc, cảm xúc trong ánh mắt khiến đầu Khúc Kim Tích đầy dấu chấm hỏi, tiếp theo, cô nhìn thấy Thẩm Thính bấm số điện thoại của Ngũ Lập Thu.
“Chị Thu, là tôi.”
“Thời gian này, không phải anh đang ở studio à? Tại sao lại dùng điện thoại của Kim Tích gọi điện thoại cho tôi?” Ngũ Lập Thu luôn tóm được trọng điểm chính xác.
Thẩm Thính trực tiếp xem nhẹ vấn đề của chị ấy, trầm giọng nói: “Lần trước chị nói muốn tìm đại sư, là chùa miếu nhà ai?”
“Giang đại sư, chùa Tề Vân.” Ngũ Lập Thu nói, “Quên nói cho anh, tôi đã liên hệ lão Hứa, lão Hứa nói Giang đại sư đang đi chơi, có thể đến năm sau mới trở về chùa.”
“Vừa rồi tôi có liên hệ với một người bạn, em dâu của anh ta trước đó xảy ra chuyện, đứng trước bờ vực phá sản, sau đó nghe người ta giới thiệu, đi tìm vị Giang đại sư này. Đại sư nói, anh ta đã lấy tiền tài bất nghĩa gì đó, làm hỏng tài vận cho nên mới bị phá sản. Về sau được đại sư chỉ bảo, nghe nói bỏ ra ít tiền, chịu chút khổ cực, sau khi qua cái ngưỡng cửa này, sự nghiệp lại trở nên tốt hơn.”
Ngũ Lập Thu thuật lại tình huống chị ấy mới nghe được cho Thẩm Thính.
“Chúng ta cứ chờ đến năm sau, khi Giang đại sư trở về chùa, sẽ mang Kim Tích qua, nhìn xem vị đại sư này có biện pháp gì giải quyết loại tình huống này của Kim Tích hay không.”
Thẩm Thính: “…”
Bé gấu trúc cũng nghe rõ ràng: “…”
Thẩm Thính tỉnh táo hỏi: “Vị Giang đại sư kia tên thật là gì?”
“Cái này thì tôi không biết, chỉ gọi là Giang đại sư.” Ngũ Lập Thu nhạy bén phát giác được cái gì đó, “Sao vậy?”
“Chúng tôi có lẽ đã…” Câu nói này của Thẩm Thính, nói đến chính anh cũng có chút không tưởng được, tình huống phát triển nằm ngoài dự đoán của anh: “Gặp được Giang đại sư.”
Ngũ Lập Thu: “?”
Chùa Tề Vân, Giang đại sư, Giang Lưu ―― không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cúp điện thoại, người đàn ông tuấn tú hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hai người giao nhau.
Một lát sau, Thẩm Thính thản nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: “Yêu tinh đại lão tới tìm Túc Hướng Địch, chúng ta và anh ta cũng coi như bạn trên mạng, gặp người bạn trên mạng một chút cũng không có gì.”
Khúc Kim Tích: “…”
Mấy phút trước đó, anh cũng không nói như vậy!
Người bạn này của Túc Hướng Địch này tên Giang Lưu, mấy năm trước tình cờ quen biết nhau. Lúc ấy, Giang Lưu đang ở trên cầu, đội mưa chạy trên đường, che chở cho một con chó nhỏ ở trong ngực, tình cờ gặp được Túc Hướng Địch – khi đó còn chưa ra mắt. Anh ta thấy vậy thì tiến lên giúp đỡ Giang Lưu.
Biết được Giang Lưu là một người làm việc tự do, thích du lịch khắp nơi, thường xuyên qua lại, thế là hai người quen biết nhau.
Thật ra Túc Hướng Địch và Giang Lưu không thường gặp mặt, bởi vì Giang Lưu đi khắp nơi, không bao giờ ở một chỗ quá nửa tháng, thường xuyên tìm không thấy bóng dáng của anh ta, luôn ở trạng thái mất liên lạc, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin Wechat không trả lời.
Nhưng mà, chỉ cần vào game thì nhất định có thể tìm được anh ta. Người thanh niên làm việc tự do này là thanh niên nghiện nét nghiêm trọng.
Ấn tượng lớn nhất của Túc Hướng Địch đối người bạn này là ―― Có đôi khi Giang Lưu cứ lải nhải, thường nói cái gì đâu đâu, làm việc thiện nhiều có thể tích công đức, đừng đến gần tiểu nhân.
Có đôi khi anh ta còn tính toán số mạng cho bọn họ, nói rất thần kỳ, cho nên anh ta được Túc Hướng Địch và hai người bạn còn lại gọi đùa là Thần Côn.
Giang Lưu cũng không thèm để ý.
“Được rồi, bỏ cái tật lải nhải kia của cậu đi. Tôi thấy cậu là do đọc nhiều tiểu thuyết mà ra đấy.” Túc Hướng Địch nói, “Chuyện gì xảy ra? Làm sao cậu lại chật vật như vậy.”
Giang Lưu phất tay, vẻ mặt đầy xúi xẻo, cắn răng nói: “Đừng nói nữa, dám trộm ví tiền của tôi, tôi sẽ khiến anh ta chịu không nổi hậu quả.”
“Không phải cậu đói bụng sao, đi thôi, mời cậu ăn cơm.” Túc Hướng Địch đã quen với mấy lời nói lảm nhảm của Giang Lưu, trực tiếp không quan tâm: “Sau khi ăn xong tôi giới thiệu một người cho cậu.”
Giang Lưu lại nhìn anh ta một chút, cười hì hì nói: “Số đào hoa của cậu sắp tàn rồi, có phải gặp khó khăn về mặt tình cảm hay không?”
Túc Hướng Địch: “…”
“Được rồi, được rồi.” Hiện tại túi tiền không có, bạn bè lại là người mà mình phải nhờ ăn ké, Giang Lưu biết điều ngậm miệng, “Cậu muốn giới thiệu ai với tôi?”
“Chính là người mà mấy cậu suốt ngày gọi là em gái nhỏ đó.”
“?” Giang Lưu giật mình: “Thiếu nữ xinh đẹp? Cậu đưa em gái nhỏ của tôi đến khách sạn rồi cơ à?”
Túc Hướng Địch bất đắc dĩ thở dài: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô ấy không phải là một cô bé mười tuổi, là người trưởng thành!”
Giang Lưu cười trộm, thật ra bọn họ đã sớm biết 【 tôi là thiếu nữ xinh đẹp 】 không phải là một cô bé mười tuổi, nào có cô bé chơi game thành thạo như vậy ―― không làm bài tập sao.
Còn nữa, lấy tính tình của Túc Hướng Địch, nếu thật là cô bé mười tuổi, dẫn theo chơi một hai lần cũng đủ rồi, làm sao có thể thường xuyên chơi được chứ.
Anh ta thật sự có chút tò mò, đây phải là dạng con gái như thế nào mới có thể khiến tên Túc Hướng Địch có đường đào hoa* sạch sẽ kia trở nên ảm đạm không ánh sáng như vậy.
(*): Giống tơ hồng của Nguyệt lão, chỉ về số đào hoa của một con người.
Đây thực sự là đả kích không nhỏ mà.
Khúc Kim Tích ghé vào trên ghế sa lon xem tivi, móng vuốt của gấu trúc thao tác trên màn hình quá khó khăn, cô chỉ có thể từ bỏ, bởi vậy cô không có cách nào chơi game được.
Đau khổ.
Cổ Nhạc Nhạc thoải mái chụp lén. Nếu như không phải kiêng kỵ đây là bà chủ của mình, cô ấy thật sự muốn nhào tới hung hăng hôn cô hai cái.
“Tích Tích, nếu không em cho chị xem một bộ phim của tổng giám đốc Thẩm nhé?” Thấy bé gấu nhỏ nhìn chằm chằm màn hình một lúc hai mắt dần khép lại, Cổ Nhạc Nhạc vừa bị sự đáng yêu này làm cho nội tâm gào thét, vừa nhịn cười , ân cần hỏi thăm. Chắc chắn là Tích Tích rất thích xem phim của tổng giám đốc Thẩm.
Khúc Kim Tích mệt rã rời. Thật ra cô vừa tỉnh không lâu, nhưng mà làm một bé gấu mơi sinh, mệt mỏi là chuyện rất bình thường, cô lắc đầu.
Phim của Thẩm Thính cô đã xem hết từ lâu rồi.
Hả?
Phim của Thẩm Thính.
Lời này làm sao có cảm giác là lạ.
“Được rồi.” Cổ Nhạc Nhạc nhịn không được nhéo nhéo hai cái tai màu đen của bé gấu nhỏ, “Vậy em đổi cho chị bộ khác nhé, để chị nâng cao tinh thần.”
Khúc Kim Tích không từ chối.
Ăn, ngủ, tỉnh, ngủ, lại ăn, sinh hoạt như vậy mặc dù sung sướng nhưng với làm người mà nói, thực sự quá vô dụng, cô phải cố gắng kiềm chế.
Chí ít… Không muốn một giờ ngủ một lần!
Một lát sau, âm thanh kinh khủng vang lên ―― Vậy mà Cổ Nhạc Nhạc lại mở một bộ phim ma, mở đầu chính là hình ảnh con quỷ tóc tai bù xù khiến cho người ta sợ hãi bay thẳng về phía màn hình.
Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích: “!”
Cô đi đến gần màn hình, con quỷ thình lình xông ra, cô hoàn toàn không kịp khống chế mà xù lông lên, một móng vuốt đập tới, đẩy ngã máy tính bảng từ trên ghế sa lon xuống sàn.
“Xin lỗi Tích Tích, em chọn sai rồi.” Cổ Nhạc Nhạc đầu tiên là thành khẩn nói xin lỗi, cô ấy thực sự chọn nhầm rồi. Lúc đầu cô ấy vốn muốn cho Khúc Kim Tích xem một bộ phim hài, nào ngờ… Lại nhìn lông trên đôi tai của gấu trúc nhỏ đã xù lên, cô ấy tự trách bản thân nhưng trong lòng lại cảm thấy đáng yêu đến muốn nổ tung.
Bộ dạng bé gấu nhỏ xù lông chỉ có duy nhất một lần này thôi.
Cô ấy tranh thủ nhặt máy tính bảng lên, muốn tắt video đi.
“Chít chít!” Khoan đã. Khúc Kim Tích vội vàng ngăn cản cô ấy.
Video tạm dừng ở cảnh con quỷ xông tới, một khuôn mặt âm trầm, có chút mơ hồ và ảm đạm. Cổ Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua, tim đập rộn lên, muốn đóng lại ngay lập tức.
Khúc Kim Tích nhìn chằm chằm gương mặt kia, càng nhìn càng quen thuộc.
Thấy cô nhìn chằm chằm vô cùng nghiêm túc như thế, Cổ Nhạc Nhạc chỉ đành cả gan nhìn theo. Vừa nhìn một cái, cô ấy chợt cảm thấy khuôn mặt trắng bệch và thê thảm này không hiểu sao lại khá quen.
“Cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu.”
Bé gấu yên lặng chuyển đầu nhìn cô ấy, Cổ Nhạc Nhạc và cô nhìn nhau, suy nghĩ lập tức bị gấu trúc nhỏ chiếm cứ, mãi đến khi phát hiện biểu cảm của gấu trúc nhỏ không đúng ―― có trời mới biết cô ấy làm sao phân biệt ra được.
“Tích Tích, sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Khúc Kim Tích chỉ chỉ gương mặt trên màn hình kia, vừa chỉ chỉ mình, thở dài.
Cổ Nhạc Nhạc có vẻ như hiểu nhưng lại có vẻ không hiểu.
Qua mấy giây, cô ấy rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng, hai mắt trợn tròn: “Trời ạ, Kim Tích, Kim Tích, mặt nữ quỷ này và cô… Có hơi giống.”
Nào chỉ là có hơi giống, cô ấy nhìn ảnh chụp màn hình của nữ quỷ, sau đó phóng to lên nhìn kỹ. Nếu như tẩy hết lớp makeup ghớm ghiết trên mặt nữ quỷ kia đi thì chính là bản thân Khúc Kim Tích.
Cổ Nhạc Nhạc lại kéo phim đến cuối cùng, nhìn tên diễn viên trong phần giới thiệu: “Không có tên của cô.”
Khúc Kim Tích cũng vì nhìn thấy nữ quỷ này, trong đầu mới hiện ra một đoạn ký ức, nguyên chủ từng làm diễn viên đóng thế ở trong một bộ phim, diễn viên chính là nữ quỷ.
Lúc cần diễn viên hóa trang nữ quỷ, vị nữ diễn viên kia không muốn trang điểm, không muốn để cho mình khó coi như vậy, nói là nhìn sẽ gặp ác mộng các thứ.
Khi đó nguyên chủ không có phim để quay, cũng không có thu nhập gì. Có người giới thiệu cho cô làm công việc này, cô liền đi làm, quay mấy cảnh nhận được tám trăm ngàn, không còn gì khác nữa.
Cô đóng thế thân, trong phim tất nhiên không có tên của cô.
Bộ phim này tên « Quỷ Trấn », nữ quỷ từ bên trong xông ra chính là Khúc Kim Tích quay, cô liền quyết định muốn xem hết cảnh quay này. Thế là Cổ Nhạc Nhạc ôm bé gấu trúc cùng nhau xem phím.
Xem đến một phần ba bộ phim, Cổ Nhạc Nhạc cạn lời bình luận: “Nữ diễn viên này thật là diễn quá tệ, nhìn đã cay con mắt, Tích Tích, trong đám diễn viên cũng không có ai diễn tốt bằng nữ quỷ chị đóng.”
Toàn bộ phim kinh khủng nhất là lúc nữ quỷ xuất hiện. Bất luận là ánh mắt hay là biểu cảm đều thích hợp, người xem chỉ cho rằng nữ quỷ là do nhân vật nữ chính diễn. Thật sự không biết đây là Khúc Kim Tích, chỉ vì hóa trang che lại nên không ai nhìn ra là hai người khác nhau.
“Không sao, Tích Tích, là vàng thì sẽ phát sáng, chị lập tức sẽ nổi tiếng thôi, vô cùng nổi tiếng, về sau sẽ có vô số kịch bản tốt.” Cổ Nhạc Nhạc đau lòng thay nghệ sĩ nhà mình, Trước kia, cô diễn đều là các loại phim rác rưởi, nghĩ vậy cô ấy liền ôm bé gấu vuốt ve an ủi.
Mí mắt phải của Khúc Kim Tích nhảy liên tục. Tục ngữ nói mí mắt trái nhảy thì giàu, mí mắt phải nhảy thì tai họa, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt sắp xảy ra… Có lẽ là di chứng xem phim kinh dị, cô tự an ủi mình như thế.
Sau khi Cổ Nhạc Nhạc an ủi tán dương nghệ sĩ nhà mình một hồi, cô ấy nhanh nhẹn đổi một bộ phim hài cho bọn họ tẩy não một chút. Nghĩ đến việc xem lâu như vậy, bé gấu trúc nhất định đã đói bụng rồi, cô ấy đứng dậy chuẩn bị pha sữa bột, thì cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
“Có thể là nhân viên quét dọn.” Cổ Nhạc Nhạc ôm lấy bé gấu nhỏ, “Tích Tích, chị về phòng ngủ trước nhé, em bảo bọn họ trở về.”
Khúc Kim Tích không có ý kiến. Chẳng biết tại sao, tần suất mí mắt phải nhảy nhanh hơn, Cổ Nhạc Nhạc để cô lên trên giường. Khúc Kim Tích liền cố gắng dùng móng vuốt lay mắt phải, muốn ngừng cỗ bất an này.
Cổ Nhạc Nhạc nhìn qua mắt mèo ở cửa, lập tức trợn tròn mắt.
Cô ấy tưởng là nhân viên quét dọn, không nghĩ tới là Túc Hướng Địch. Cô ấy mở cửa, chỉ lộ ra nửa người: “Thầy Túc.”
“Kim Tích đâu?” Túc Hướng Địch nói, “Sức khỏe của cô ấy khá hơn chút nào không?”
Cổ Nhạc Nhạc liền vội vàng gật đầu: “Cảm ơn thầy Túc đã quan tâm, cô ấy tốt hơn nhiều rồi, còn đang ngủ đấy.”
Ý là anh mau đi đi.
Túc Hướng Địch nghĩ một chút rồi nói: “Khi nào cô ấy tỉnh lại, cô nói cho cô ấy có muốn gặp 【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】 hay không, nếu như…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Lưu bỗng nhiên đẩy anh ta ra, vẻ mặt trở nên có mấy phần nghiêm túc. Anh ta xuyên qua thân thể Cổ Nhạc Nhạc, nhìn vào bên trong gian phòng, đảo qua một chút, nói: “Em gái nhỏ ở căn phòng này à?”
“Làm sao?” Túc Hướng Địch bị động tác của anh ta làm cho sững sờ.
“Phòng này âm khí quá nặng, dương khí đã tiêu tán, không thích hợp để em gái nhỏ ở, mau đổi phòng khác đi.” Giang Lưu nói, anh ta không giải thích quá nhiều, dù sao giải thích cũng sẽ không có người tin. Anh ta là đại sư, người mà trong miệng người khác nói là bỏ ra nhiều tiền cũng không mời được, bản thân mình ở chỗ này nói nhiều cũng chỉ là một vị giả thần tiên như Thần Côn gì đó, suốt ngày thần thần bí bí mà thôi.
Cổ Nhạc Nhạc: “…”
Đúng là đang nói hươu nói vượn, đây là khách sạn chứ không phải hiện trường đóng phim! Cái gì âm khí dương khí, người này sẽ không phải là xem TV nhiều quá nên nhập vai ra không thoát ra được đó chứ.
Nếu không phải anh ta là người mà Túc Hướng Địch dẫn tới, Cổ Nhạc Nhạc sẽ cho là anh ta cố ý nguyền rủa Tích Tích.
Túc Hướng Địch đỡ trán, lại tới nữa, lại tới nữa.
“Tôi không nói lung tung.” Giang Lưu thở dài trong lòng, dứt khoát đổi cách nói chuyện khác, ” Tôi kết luận em gái nhỏ tuyệt đối không phải bị bệnh mà là xảy ra việc ly kỳ khác. Tôi xem em gái nhỏ là bạn của bạn thân mới nhắc nhở, người khác tôi cũng không thèm giúp đỡ đâu.”
Cổ Nhạc Nhạc vốn dĩ trong lòng có quỷ, bị Giang Lưu nói chắc như đinh đóng cột, phía sau lưng lập tức phát lạnh, chột dạ không thôi.
Việc Tích Tích biến thân đúng là phù hợp với ‘việc ly kỳ’ mà người này nói, chẳng lẽ anh ta thật sự là một người có bản lĩnh?
Giang Lưu còn muốn nói hai câu nữa, Túc Hướng Địch mặt không đổi sắc mà che miệng của anh ta lại, ngay sau đó lôi kéo anh ta rời đi.
Giang Lưu: “…”
Trách dáng dấp của tôi quá gầy.
Chương 106
“Tích Tích, chị ra đây làm gì?” Cổ Nhạc Nhạc đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy bé gấu đã bò ra từ phòng ngủ.
“Chít chít.” Khúc Kim Tích khổ vì không thể nói chuyện, dùng móng vuốt lay chân Cổ Nhạc Nhạc, lại chỉ ra ngoài cửa.
Vừa rồi ở trong phòng ngủ, cô nghe được tiếng nói chuyện ở phía ngoài, biết Túc Hướng Địch dẫn 【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】 đến tìm cô, trực giác bất thường mách bảo cô là Giang Lưu có thể tin.
Trước đó, lúc chơi game, cô thường xuyên nghe đồng đội khác gọi Giang Lưu là Thần Côn, nhưng cô không để ở trong lòng. Nhớ tới trước đó, chị Thu một mực nói muốn dẫn cô đi tìm đại sư, Khúc Kim Tích quyết tâm liều mạng. Nếu đã như thế, không bằng tìm Giang Lưu.
“Ý của chị là để cho em đi tìm thầy Túc?” Cổ Nhạc Nhạc suy đoán ý của nó.
Bé gấu gật đầu.
Cổ Nhạc Nhạc quýnh lên: “Nhưng mà, bọn họ sẽ thấy chị đấy…”
Khúc Kim Tích dùng móng vuốt đẩy cô ấy về phía cửa lớn.
“Em biết rồi! Chị cảm thấy người thầy Túc mang tới có thể là đại sư à, muốn cho anh ta giúp chị xem chuyện biến thân sao?” Đẩy đẩy, đầu óc của Cổ Nhạc Nhạc bị bé gấu đẩy đến tỉnh táo.
Khúc Kim Tích thở dài, cuộc giao lưu của hai người cuối cùng cũng suông sẻ
Cổ Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy không an toàn, chuyện lớn như vậy sao có thể tùy tiện để một người không xác định có phải đại sư hay không biết được chứ.
Hơn nữa, nếu như người kia biết thì chẳng phải là Túc Hướng Địch cũng biết sao?
“Kim Tích, Kim Tích, em cảm thấy, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi, không cần gấp gáp như vậy.” Cổ Nhạc Nhạc ôm lấy cô, “Hoặc là chờ tổng giám đốc Thẩm trở về, chúng ta lại bàn bạc tiếp?”
Lỡ như người ta đi rồi thì sao.
Khúc Kim Tích lắc đầu, cô tin tưởng trực giác của mình, có đôi khi, trực giác con người trong bất kỳ tình huống nào đều chuẩn xác hơn.
Cổ Nhạc Nhạc không lay chuyển được Khúc Kim Tích, đành phải đồng ý. Cô ấy cầm điện thoại di động lên, ra khỏi phòng, nhưng chuyện lớn như vậy, cô ấy thực sự không dám tự tiện giải quyết, thế là cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn gọi điện thoại cho Tần Tang.
Studio, Tần Tang nhận được điện thoại của Cổ Nhạc Nhạc thì giật nảy mình. Sau khi cúp điện thoại, cậu ta lại vội vàng báo cáo tin tức cho Thẩm Thính vừa mới diễn xong.
“Sếp, cô Khúc cho rằng một người bạn thân của anh Túc là đại sư, muốn gặp vị đại sư này .”
Mi tâm của Thẩm Thính lập tức nhíu lại: “Lúc nào?”
Tần Tang: “Ngay lúc này, Cổ Nhạc Nhạc vừa mới cho tôi biết.”
Thẩm Thính đứng lên, nhanh chân đi về phía Minh Ngọc Sênh. Người kia đang nhìn máy quay, nhìn thấy anh đi tới thì hỏi: “Sao tế? Sao vẻ mặt lại khó chịu vậy?”
“Tôi xin nghỉ một tiếng.” Thẩm Thính rất ít khi vì việc tư mà trì hoãn chuyện chính, anh nói: ” Cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, tôi đi tiếp khách.”
Minh Ngọc Sênh hiểu rõ anh. Nếu như không phải việc đột xuất khẩn cấp, Thẩm Thính sẽ không đến mức đột nhiên xin phép nghỉ. Ông ta sảng khoái gật đầu đồng ý: “Đi đi.”
Thẩm Thính vừa đi vừa dặn dò Tần Tang: “Gọi điện thoại cho Cổ Nhạc Nhạc, bảo cô ấy giữ người thật chặt, chuyện gì thì cũng phải chờ tôi trở về rồi hãy nói.”
“Vâng.”
Tần Tang nhìn thấy Thẩm Thính thực sự tức giận, nhịn không được lo lắng thay Khúc Kim Tích. Chuyện lớn như vậy, làm sao cô Khúc lại tự tiện làm quyết định chứ.
Hiện giờ cô đang là quốc bảo đấy, tùy tiện dùng thân phận như vậy đi gặp “đại sư”, ai biết người gọi là đại sư như thế nào.
Chẳng lẽ lại bởi vì vị “đại sư” này là bạn của Túc Hướng Địch nên cô tin tưởng vô điều kiện sao?
Tần Tang bỗng nhiên hiểu ra, ông chủ tức giận có lẽ cũng là vì điều này.
“Cậu kéo tôi lại làm gì? !” Giang Lưu bị Túc Hướng Địch kéo về phòng của mình.
Túc Hướng Địch tức giận nói: “Lại để cho cậu đứng như trời trồng ở đó, quỷ cũng bị cậu chọc giận đấy.”
“Cái đầu này của cậu chỉ riêng để tăng thể diện, không tăng trí tuệ được sao?” Giang Lưu bị chọc giận quá phá cười: “Tôi đã nói rồi, lời tôi nói chính là thật, bình thường cậu không tin thì thôi, nhưng cậu không thể ngăn cản người khác tin được. Tôi là vì em gái mà thôi.”
Túc Hướng Địch không để ý tới Giang Lưu, anh ta có chút lo lắng, lỡ như trợ lý của Khúc Kim Tích thuật lại lời vừa rồi Giang Lưu nói cho Khúc Kim Tích, cô có thể hiểu lầm hay không?
Nào có ai đi lên đã lải nhải, nói phòng không bình thường, chẳng lẽ không phải là đang đe dọa à?
Giang Lưu dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, quyết định tự mình đi tìm Khúc Kim Tích ―― Trong game, Khúc Kim Tích kết bạn với Wechat của bọn họ, nhưng mà bình thường không tán gẫu với nhau bao giờ.
Anh ta tìm ra Wechat của Khúc Kim Tích, vừa muốn nhắn tin thì đã bị Túc Hướng Địch giật điện thoại: “Cậu yên tĩnh một chút đi.”
Nếu vào lúc bình thường, Giang Lưu sẽ không giải thích gì thêm, dù sao anh ta đã quen rồi, hơn nữa anh ta cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng nghĩ đến căn phòng kia cho anh ta cảm giác không thoải mái…
“Địch Tử, tôi hỏi cậu, nếu căn phòng kia thật sự có vấn đề, em gái xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cậu sẽ làm thế nào?”
Túc Hướng Địch khẽ giật mình.
Giang Lưu không nói thêm gì nữa, tự cầm đồ ăn vặt trên bàn mà ăn, để tự anh ta suy nghĩ thật kỹ.
“Tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút.” Nghĩ một hồi, Túc Hướng Địch đưa ra quyết định, “Nhưng mà, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, đợi lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy.”
Giang Lưu gặm cá khô cay, nhẹ nhàng ‘hừ’ một tiếng, tình yêu chốn hồng trần khiến con người ta trở nên hèn mọn.
Khúc Kim Tích ở trong phòng lo lắng chờ đợi, tính thời gian, Cổ Nhạc Nhạc đi tìm người hẳn là không lâu lắm.
Thật tình không biết, Cổ Nhạc Nhạc đang ngồi trên mặt thảm ở cửa ra vào. Nhận được mệnh lệnh, cô ấy nào còn dám đi tìm Túc Hướng Địch nữa. Nhưng nếu trở về phòng, hình ảnh bé gấu trúc luôn tỏ ra dễ thương làm cô ấy chống cự không nổi, đành phải lựa chọn cách nhìn không thấy này.
Đợi hơn mười phút cũng không có thấy Cổ Nhạc Nhạc trở về, Khúc Kim Tích: “…”
Khúc Kim Tích đi lay thoại di động của mình trên ghế sa lon, nhưng mà chân cô thực sự quá ngắn, cô mò mẫm nửa ngày cũng không đụng được điện thoại, ngược lại, đã ngã xuống đất vì đứng không vững.
Bé gấu chổng bốn chân lên trời nằm dưới đất không nhúc nhích, ưu sầu thở dài.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cô sắp ngủ thiếp đi thì chợt nghe tiếng khóa cửa vang lên, bé gấu trúc mơ màng bỗng nhiên mở mắt ra, đứng phắt dậy. Nhưng mà người tiến vào không phải là Cổ Nhạc Nhạc, mà là một cái khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như sương.
?
Thẩm Thính?
“Chít chít?” Tại sao anh đã trở về rồi?
Cổ Nhạc Nhạc đi theo sau Tần Tang, người kia không dám nhìn Khúc Kim Tích, từ lúc nhìn thấy hơi thở âm trầm của Thẩm Thính, cô ấy đã cảm thấy có chút không ổn.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” Thẩm Thính thản nhiên nói.
Hai người yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Khúc Kim Tích: “?”
Thẩm Thính xoay người, ôm bé gấu mang gương mặt ngờ vực lên, như là trừng phạt mà nhéo nhéo lỗ tai đen như nhung của cô: “Có phải rất tò mò vì sao tôi lại trở về lúc này hay không?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
“Không về nữa thì trơ mắt nhìn em ngu ngốc bán mình à.”
“…” Khúc Kim Tích không hiểu, người đàn ông này vừa về đến đã công kích cô, bé gấu mất hứng, dùng móng vuốt cào anh để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Thẩm Thính thầm thở dài.
Xưa nay anh không cảm thấy mình là người thích sắc đẹp, nhưng mà cơn tức giận trong lòng sau khi nhìn thấy bé gấu lại biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại chút sợ hãi.
Trên đường trở về, nghĩ đến cô nhóc này suýt chút nữa đã lộ mình ra ngoài, tinh thần của anh liền không có một giây buông lỏng.
“Kim Tích.” Thẩm Thính ngồi lên ghế sô pha, tiếng nói của anh làm Khúc Kim Tích sửng sốt, không phải là bởi vì giọng điệu của anh quá dịu dàng mà là cách anh xưng hô.
Trong trí nhớ, Thẩm Thính sẽ không gọi cô như vậy, nếu có gọi thì cũng là gọi cả họ tên đầy đủ của cô chứ chưa từng gọi cô như vậy.
Thật giống như…
Cô nói không ra cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp.
Lỗ tai nhung đen của bé gấu trúc nhẹ nhàng run lên, ánh mắt dời đi không dám nhìn anh. Nếu như Thẩm Thính cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện thời khắc này, bé gấu trúc đang xấu hổ.
Tâm thần của anh đều đặt ở một chuyện khác: “Chị Thu đang tìm đại sư đáng tin cậy ở trong nước, chờ tìm được rồi, dù gặp mặt cũng phải là em đang trong tình trạng bình thường đi gặp đại sư, em hiểu chưa?”
“Huống chi, bây giờ em đang trong trạng thái biến thành quốc bảo, nếu em mang hình thái như thế này đi gặp một người không xác định là loại người gì, em cảm thấy có thích hợp không?” Anh nhìn con mắt của cô “Em tin tưởng đối phương như thế cũng bởi vì anh ta là bạn của Túc Hướng Địch à?”
Khúc Kim Tích bị Thẩm Thính nói liên tù tì làm cho phản ứng không kịp, nhưng cô nghe thấy câu cuối cùng vô cùng rõ ràng, vội vàng lắc đầu.
“Chít chít chít chít!” Trực giác! Là trực giác của phụ nữ!
Lông mày đẹp mắt của người đàn ông nhíu lại. Mặc dù anh nghe không hiểu bé gấu trúc nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô, là đang đáp lại câu nói sau cùng của mình.
Anh vừa muốn nói chuyện, điện thoại Khúc Kim Tích đặt ở trên ghế sa lon bỗng nhiên sáng lên, biểu hiện một tin Wechat mới, là Túc Hướng Địch nhắn ――
“Kim Tích, cô đã tỉnh chưa?”
“Hôm nay yêu tinh tới đây, anh ta tên thật là Giang Lưu, thường ở chùa Tề Vân. Liên quan tới phòng của cô, anh ta có mấy lời muốn nói với cô, nếu có dịp, chúng tôi đến tìm cô được không?”
Thẩm Thính cầm điện thoại di động lên, đầu tiên là nhíu mày nhìn, chợt ánh mắt rơi vào phía trên ba chữ “chùa Tề Vân”, anh lâm vào trầm tư.
Hình như anh từng nghe Ngũ Lập Thu nhắc qua cái tên này.
“Chít chít?” Khúc Kim Tích không rõ Thẩm Thính làm sao đột nhiên biến thành pho tượng, Thẩm Thính dùng id [Thần Đình Phán Xử] có ở trong tiểu đội của game, thỉnh thoảng lại online, đương nhiên biết [Luôn có yêu tinh hãm hại tôi].
Thẩm Thính mắt nhìn bé gấu trúc, cảm xúc trong ánh mắt khiến đầu Khúc Kim Tích đầy dấu chấm hỏi, tiếp theo, cô nhìn thấy Thẩm Thính bấm số điện thoại của Ngũ Lập Thu.
“Chị Thu, là tôi.”
“Thời gian này, không phải anh đang ở studio à? Tại sao lại dùng điện thoại của Kim Tích gọi điện thoại cho tôi?” Ngũ Lập Thu luôn tóm được trọng điểm chính xác.
Thẩm Thính trực tiếp xem nhẹ vấn đề của chị ấy, trầm giọng nói: “Lần trước chị nói muốn tìm đại sư, là chùa miếu nhà ai?”
“Giang đại sư, chùa Tề Vân.” Ngũ Lập Thu nói, “Quên nói cho anh, tôi đã liên hệ lão Hứa, lão Hứa nói Giang đại sư đang đi chơi, có thể đến năm sau mới trở về chùa.”
“Vừa rồi tôi có liên hệ với một người bạn, em dâu của anh ta trước đó xảy ra chuyện, đứng trước bờ vực phá sản, sau đó nghe người ta giới thiệu, đi tìm vị Giang đại sư này. Đại sư nói, anh ta đã lấy tiền tài bất nghĩa gì đó, làm hỏng tài vận cho nên mới bị phá sản. Về sau được đại sư chỉ bảo, nghe nói bỏ ra ít tiền, chịu chút khổ cực, sau khi qua cái ngưỡng cửa này, sự nghiệp lại trở nên tốt hơn.”
Ngũ Lập Thu thuật lại tình huống chị ấy mới nghe được cho Thẩm Thính.
“Chúng ta cứ chờ đến năm sau, khi Giang đại sư trở về chùa, sẽ mang Kim Tích qua, nhìn xem vị đại sư này có biện pháp gì giải quyết loại tình huống này của Kim Tích hay không.”
Thẩm Thính: “…”
Bé gấu trúc cũng nghe rõ ràng: “…”
Thẩm Thính tỉnh táo hỏi: “Vị Giang đại sư kia tên thật là gì?”
“Cái này thì tôi không biết, chỉ gọi là Giang đại sư.” Ngũ Lập Thu nhạy bén phát giác được cái gì đó, “Sao vậy?”
“Chúng tôi có lẽ đã…” Câu nói này của Thẩm Thính, nói đến chính anh cũng có chút không tưởng được, tình huống phát triển nằm ngoài dự đoán của anh: “Gặp được Giang đại sư.”
Ngũ Lập Thu: “?”
Chùa Tề Vân, Giang đại sư, Giang Lưu ―― không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cúp điện thoại, người đàn ông tuấn tú hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hai người giao nhau.
Một lát sau, Thẩm Thính thản nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: “Yêu tinh đại lão tới tìm Túc Hướng Địch, chúng ta và anh ta cũng coi như bạn trên mạng, gặp người bạn trên mạng một chút cũng không có gì.”
Khúc Kim Tích: “…”
Mấy phút trước đó, anh cũng không nói như vậy!
Bình luận facebook