• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (2 Viewers)

  • Chương 136+137 : Phiên Ngoại

Chương 136: Chương trình thực tế phát cẩu lương (4)





Ngày đầu tiên ghi hình kết thúc bằng buổi phỏng vấn riêng.


Tổ sản xuất chương trình đã đặc biệt dành ra một căn phòng nhỏ, bên trong có một máy quay với cái ghế, vào phòng rồi ngồi lên ghế, đạo diễn ở đối diện bắt đầu nêu câu hỏi, sau đó nghệ sĩ sẽ trả lời trước ống kính máy quay.


Tương đương với một phần đặc biệt nho nhỏ của chương trình.


Nhân viên công tác lấy giấy ra đọc câu hỏi bên trên, khóe miệng giật giật, trong lòng rủa thầm không biết đứa nào đã đổi câu hỏi rồi quay đầu lại nhìn cái người không thể đụng đến!


Mọi người trong tổ sản xuất biết rõ Thẩm Thính với Khúc Kim Tích tuy hai mà một, nên dù rằng đã viết xong kế hoạch từ sớm nhưng rốt cuộc đối với ông bà chủ cũng không dám làm càn thái quá. Ông chủ đang bận ghi hình chưa thể phạt bọn họ, chờ đến lúc về công ty thì có rất nhiều cách tính sổ họ.


Cho nên với loại phỏng vấn đặc biệt hậu chương trình này thì các câu hỏi đều là nhân viên công tác châm chước rồi lại châm chước mà viết ra, nhưng kết quả lại bị thay đổi bất thình lình, đổi thành câu hỏi gây sốc mạnh… Đương nhiên đây đều là cái khán giả muốn xem.


Nếu mà chọc giận bà chủ thì phải làm thế nào?


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nhân viên công tác cứ quýnh cả lên, toàn bộ câu hỏi lúc trước nghĩ ra đều đã bay sạch khỏi trí nhớ, không còn cách nào khác nên đành phải bất chấp tất cả mà cầm giấy lên hỏi.


Hy vọng bà chủ sẽ không tức giận.


Nhân viên công tác ra ám hiệu hắng giọng một tiếng, nói nhỏ: “Cô Khúc, bắt đầu rồi.”


Khúc Kim Tích ra hiệu “OK” đáp lại.


“Nghe nói cô với Thẩm Thính cùng quay “Dữ Ái Cộng Miên”, cũng xem như là lần đầu tiên hai người đi du lịch, phải vậy không?”


Khúc Kim Tích làm ra vẻ chăm chú suy tư: “Đúng vậy, tôi với anh Thẩm đều quá bận không có thời gian đi ra ngoài du lịch nên đã tận dụng cơ hội này.”


Nhân viên công tác: “Chẳng phải kết hôn xong ngay cả tuần trăng mật hai người cũng không đi sao, có phải cô thấy thất vọng hay không?”


Khúc Kim Tích bật cười, nhân viên công tác nhất thời cảm nhận được tim mình giống như bị cái gì đánh vào, cả người có cảm giác hòa tan.


Bà chủ cười rộ lên cũng quá ngọt rồi!


“Ngay bây giờ chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật mà.” Cô đáp: “So với việc đi nơi khác du lịch, loại tuần trăng mật này rất khác biệt, càng có kỷ niệm đáng nhớ, sao lại thất vọng được?”


“Nhất là khi phát hiện anh Thẩm lén mua áo ngủ giống của tôi để mặc thành đồ đôi…” Cô che miệng cười rộ lên.


Nhân viên công tác bị cẩu lương xuất hiện đột xuất bạo kích.


Đổi sang một câu hỏi khác: “Buổi chiều lúc cô với Thẩm Thính đi chợ mua đồ ăn đã xảy ra cãi cọ vì chuyện mua củ sen, rõ ràng cô có lý hơn, vậy mà tại sao cuối cùng lại nhượng bộ? Thẩm Thính đã nói cái gì với cô?”


Lúc đi chợ mua đồ ăn, Khúc Kim Tích muốn mua hai đốt củ sen, nhưng Thẩm Thính nói mua một là đủ rồi, nếu mai muốn ăn nữa thì lại đến mua.


Khúc Kim Tích cho rằng không cần phiền toái như vậy, cứ mua nhiều hơn một đốt để ngày mai khỏi cần đi.


Nhưng mà cuối cùng Thẩm Thính ghé vào tai Khúc Kim Tích thì thầm gì đó xong cô cười tủm tỉm, Thẩm Thính nói quá bé nên máy quay không xử lý được, cả microphone cũng bị bịt lại làm không ai biết Thẩm Thính nói cái gì.


Chương trình lên sóng thì nhất định người xem sẽ tò mò, nếu không thể biết được rốt cuộc Thẩm Thính đã nói gì để làm cho Khúc Kim Tích nghe lời như vậy, há chẳng phải ngứa ngáy trêu ngươi lắm sao.


Có điều Thẩm Thính lại bịt micro rồi mới hành động, hiển nhiên là không muốn để mọi người biết được những lời kia, bởi vậy mà vốn không có câu hỏi này, thế nhưng sau khi bị đổi liền có, dù sao nhân viên công tác đã nói ra rồi nên trực tiếp hỏi luôn.


Tất cả mọi người đều tò mò.


Nhân viên công tác hồi hộp nuốt nước bọt một cái, chờ Khúc Kim Tích trả lời.


Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên đầy khả nghi, cô đắn đo không rõ có muốn nói thật ra hay không, ngẫm lại một chút thì thấy cũng chẳng có gì không nói được, đối mặt với ánh mắt chờ mong của nhân viên công tác, cô ngượng ngùng trả lời: “Kỳ thật cũng chẳng nói gì đâu… Đại khái là hôm nay đi ra ngoài chỉ mua đủ ăn một bữa để ngày mai chúng ta còn có lý do tiếp tục đi dạo, chờ về sau bận rộn, số lần chúng ta cùng đi ra ngoài dạo phố mua đồ ăn chỉ giảm chứ không tăng, quả nhiên khi ở nơi này đã tự nghiệm thấy mấy lần.”


Câu trả lời này thoạt nghe rất đơn giản, cảm giác chẳng có gì, nhưng nếu tinh tế thưởng thức thì thể nào cũng thấy ngọt?


Nhân viên công tác dừng một hồi lâu, yên lặng tiêu hóa rồi tiếp tục với câu hỏi thứ ba: “Nghe nói cô thích vóc người của Dịch Hàn Phong, vậy là ruồng bỏ Thẩm Thính vì không có thân hình như Dịch Hàn Phong đúng không nào?”


Khúc Kim Tích: “…”


Khúc Kim Tích: “…”


Ai đề ra câu hỏi này cứ thử chủ động đứng ra đây đi, xem cô có đánh xi hắn không!


Lông tơ trên cánh tay nhân viên công tác đều dựng đứng hết cả lên, thật sự không trách cô, danh sách câu hỏi chính là viết như vậy.


Đại khái là nhìn ra vẻ khổ sở trong mắt của nhân viên công tác nên Khúc Kim Tích đành tiếp tục cười, cô hoài nghi số nụ cười của hôm nay đều dùng hết vào buổi phỏng vấn cuối cùng.


“Đầu tiên tôi phải làm rõ một điểm, tôi cũng không thích dáng người của thầy Dịch, mọi người cứ hỏi cái vấn đề này trong khi vợ người ta thì ở ngay sát vách kìa! Nếu người ta mà tìm tôi nói chuyện, tôi sẽ đi tìm đỉnh nồi mấy người.”


“Ha ha ha ha.” Bỗng nhiên từ trong phòng nhỏ cách vách truyền đến tiếng cười sằng sặc của Dư San Hòa: “Kim Tích, không sao đâu, dáng người lão Dịch nhà chị đúng thật là đẹp, mỗi ngày ở trong nhà toàn làm chị chảy nước miếng đây này.”


Phụt…


Lời này đã làm tất cả mọi người cười lăn, Khúc Kim Tích bụm mặt: “Cách âm kém đến như vậy sao.”


“Không, không, không phải đâu.” Từ phòng bên cạnh lại có giọng nói sang sảng của Dư San Hòa vọng sang lần thứ hai: “Không phải tại cách âm kém, mà tại cái lỗ tai chị nó linh, nghe thấy nhắc đến tên lão Dịch nhà chị là tai liền dựng thẳng lên theo phản xạ có điều kiện rồi. Em thu hình tiếp đi, chị thu xong rồi nên về trước đây.”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Câu nói cuối cùng là từ cửa ra vào truyền đến, Dư San Hòa đi vào phòng nhỏ bên này của Khúc Kim Tích, cười một cái cổ vũ cô rồi xoay người đi.


Cô ấy thấy cô gái tên Khúc Kim Tích có điểm hài hước, cách một bức tường kín vẫn có thể cảm nhận được khát vọng muốn sống của cô gái này.


Vóc người rắn rỏi của Dịch Hàn Phong vốn có tiếng trong giới, ở trong chương trình hay đùa giỡn nhưng không có gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này, bộ dáng nghiêm túc muốn giải thích của Khúc Kim Tích không biết là sợ cô ấy hiểu lầm hay vẫn là sợ Thẩm Thính lầm.


Có thể nào, có lẽ cả hai người đều có?


Ai vừa nhìn cũng biết ngay loại này chính là tổ sản xuất muốn gây sự cho vui.


Dư San Hòa không trông đợi vào khả năng vui vẻ ở cùng các gia đình khác trong chương trình, thu hình chương trình truyền hình thực tế thôi là vừa có thể chơi, lại vừa có thể lấy tiền, cuối cùng nếu bằng cách tham gia vào chương trình truyền hình thực tế mà tích lũy độ nổi tiếng, về sau nhận được kịch bản tốt thì cơ hội cũng tăng nhiều, cái kia không thể tốt hơn.


Cho nên chỉ cần khách quý không khó chung sống, quá trình quay hình cũng sẽ không quá dày vò.


Khi bốn gia đình gặp mặt, không hiểu sao Dư San Hòa liền thích Khúc Kim Tích, hiện giờ xem ra trực giác giữa người với người có đôi khi thực kỳ lạ.


Khi sự việc nho nhỏ xen giữa qua đi, bầu không khí của cuộc phỏng vấn cũng trở nên thoải mái hơn, nhân viên công tác chẳng gấp như vậy, còn dùng ngữ khí trêu chọc mà tiếp tục: “Cô vẫn chưa trả lời vế sau của câu hỏi.”


Khúc Kim Tích giả ngu: “Gì cơ?”


Nhân viên công tác không buông tha: “Cô không thích dáng người Dịch Hàn Phong thì hẳn là rất vừa lòng với thân hình của Thẩm Thính rồi?”


“Đương nhiên.” Khúc Kim Tích thoải mái gật đầu: “Khi anh Thẩm có thời gian là sẽ tập thể hình, so với tôi còn chịu khó hơn.”


Nhân viên công tác: “Vậy về sau cô sẽ để bụng nếu Thẩm Thính cùng nữ diễn viên khác quay cảnh thân mật sao?”


Đuôi lông mày của Khúc Kim Tích nhướng lên, đáp: “Tôi thấy vấn đề này có thể bạn phải đi hỏi anh Thẩm, nếu anh ấy không ngại tôi diễn cảnh thân mật cùng nam diễn viên thì tôi cũng sẽ không để bụng.”


Nhân viên công tác bị câu chốt chắc nịch chặn họng, sau đó phì cười.


Phỏng vấn kết thúc, sợ vũ trụ nhỏ trong Khúc Kim Tích bùng nổ sẽ đến đánh mình, nhân viên công tác mau chóng chuồn mất khi thấy Khúc Kim Tích đi thẳng đến.


Bên này chị gái nhỏ xông về phòng chế tác, giơ giấy câu hỏi trong tay ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai đã đổi câu hỏi của tôi! Chủ động chút, đừng để to chuyện làm mọi người phải khó xử.”


Không ai hé răng nói nửa lời.


“Đạo diễn!” Chị gái nhỏ thở phì phò: “Nếu không phải tính tình bà chủ tốt thì các người. . .”


Rốt cục đạo diễn cũng lên tiếng: “Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”


Chị gái nhỏ có cảm giác nhất định đạo diễn biết được chuyện gì, nói không chừng vẫn còn bao che cho cái người thay đổi câu hỏi của mình, đây là muốn tự hạ thấp chính mình nha, làm chị đại hăng máu thêm: “Làm sao mà lại không có vấn đề gì, thiếu chút nữa tôi. . .”


“Là do tổng giám đốc Thẩm phân phó.” Đạo diễn cắt ngang cô, cười tủm tỉm nói ra.


Chị gái nhỏ: “?”


Chị gái nhỏ: “???”


Nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cùng nhún vai, ý là: đột nhiên tổng giám đốc Thẩm qua đây đổi giấy câu hỏi, đối tượng bị hỏi lại chính là vợ anh, cái đó. . . Cũng không còn cách nào.


Chị gái nhỏ sững sờ mất một hồi lâu mới chợt phản ứng lại: “Cho nên, mấy vấn đề này là tổng giám đốc Thẩm muốn biết á?”


“Có thể giải thích như vậy.”


“Nhưng mà. . .” Chị gái nhỏ cẩn thận nhớ lại, tuy rằng vấn đề trong giấy câu hỏi so với cái ban đầu chính bọn họ nghĩ ra thì có chút càng là tin sốt dẻo hơn, nhưng cũng giống như liền kính bạo một tí, không có gì đặc biệt.


“Sao chẳng đặc biệt gì cả.” Mặt người nhân viên công tác khác đầy nụ cười gượng ép. “Sao tôi đặc biệt ăn hết cẩu lương cả đêm, no căng cả bụng luôn rồi. Mặt sau chẳng phải cô hỏi bà chủ xem cô ấy thấy tổng giám đốc Thẩm có ưu điểm nào không sao, cô ấy nói ra, rồi sau khi tổng giám đốc Thẩm biết được, không phải trá hình muốn biết vị trí của mình trong lòng bà chủ ư.”


Vẻ mặt chị gái nhỏ huyền huyễn: Còn có thể chơi như vậy á???


Vì cái gì cô ấy có một loại ảo giác rằng ông chủ nhà mình mượn việc công để nói lời yêu đương cùng chính vợ mình?!


Khúc Kim Tích ghi hình xong trở về phòng, nhân viên công tác nói cho cô biết là Thẩm Thính hoàn thành trước cô nên đã ra về rồi.


Đương nhiên cô không biết là trong lúc mình đang trên đường trở về, có một người đàn ông nào đó ở trong phòng tắm, khóe miệng nhếch lên khi nhìn vào điện thoại đang phát video về buổi phỏng vấn của cô.


Tốc độ của nhân viên công tác tương đối mau lẹ, một phút cũng không chậm trễ, lập tức gửi cho anh.


Thẳng cho đến khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Thẩm Thính mới thoát video.


“Đang tắm rửa đấy à?”


Giọng nói đáp lại: “Muốn vào cùng sao?”


“. . .” Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên trong nháy mắt, vô thức nhìn ống kính máy quay bên trong phòng, quyết định không để ý tới lão nam nhân trong phòng tắm kia nữa.


Vài phút sau, Thẩm Thính mặc đồ ngủ mở cửa phòng tắm ra ngoài, Khúc Kim Tích cầm áo ngủ của mình đi vào, anh tiếp tục trêu cô: “Cần anh hỗ trợ không?”


Không thể nhịn được nữa, cô gái đẩy anh một chút: “Đứng đắn tí đi!”


Liền gặp người đàn ông không chút đếm xỉa mà quét mắt một vòng máy quay đang đung đưa trên tường, yên lặng nhìn ống kính, cuối cùng máy quay lại tự mình “Cúi đầu”.


Người đàn ông hài lòng cười, nhanh chóng cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái: “Đây chẳng phải có hàm ý là chúng ta mấy ngày…”


Nghĩ cũng biết anh định nói cái gì, Khúc Kim Tích vội dùng tay bịt miệng anh, còn sử dụng ánh mắt hung dữ, Thẩm Thính thấy được rồi nên thu tay.


Có máy quay ở đây mà cô nhóc kia không chịu buông ra, anh liền cũng không đùa nữa.


Chờ Khúc Kim Tích tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thính đã nằm ở trên giường đọc sách, cô trèo lên giường: “Buổi tối lúc tổ sản xuất phỏng vấn đã hỏi anh mấy câu hỏi gì thế?”


“Quên rồi.” Ngắn ngủn hai chữ xua đuổi cô.


“Này.” Khúc Kim Tích bất mãn, giành giật sách trong tay anh: “Anh nghiêm túc để ý vào câu hỏi của em đi.”


Thẩm Thính vẫn không ngẩng đầu lên, né tránh tay cô, ánh mắt dán vào trong sách như trước: “Anh thực sự nghiêm túc mà.”


Khúc Kim Tích cúi đầu nhận thua, quả nhiên gặp lão già mặt mũi đầy ranh mãnh, cô véo lườn anh, thấp giọng uy hiếp: “Anh có nói hay không thì bảo.”


Nào ngờ lão già lại trực tiếp vén chăn lên, đem chăn hạ xuống làm cho hình ảnh cô véo anh bị bại lộ ra, Khúc Kim Tích cả kinh rút tay vội.


Nếu việc này sau khi lên sóng bị người xem nhìn thấy, đám fan nữ của Thẩm Thính mà bảo cô “bạo lực gia đình” thì phải làm sao bây giờ.


Thẩm Thính để sách ở trên mặt, che giấu nụ cười nhịn không nổi bị lộ ra.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích đảo mắt, cái lúc này mà vẫn phải giữ gìn hình tượng của anh, giận quá hóa gì cũng dám làm, bổ nhào qua giật lấy sách của anh lại bị người đàn ông trực tiếp nhéo lườn, nhấc chân dài phản công kéo chăn lên lại, dễ dàng giam cầm cô bên dưới mình.


“Đêm đã khuya rồi, đi ngủ.”


Từ trong chăn vươn tay ra ấn công tắc đèn trên đầu giường, nhất thời căn phòng tối đen, nhưng nghe được một tiếng “Két” rất nhỏ, đó là âm thanh bật chức năng camera quay ban đêm.


“Anh đè lên tóc em rồi.”


“Lại đây chút.”


“Không.”


“Ngoan nào.”


“Những việc này đến lúc phát sóng ra xấu hổ chết mất.”


“Anh có nói là lúc đó sẽ không cắt đoạn này đi à?”


“. . .” Được rồi, nhờ có lời hứa hẹn của ông chủ lớn họ Thẩm mà lá gan cô hóa to ra chút đỉnh.


Sáng hôm sau đầu tiên Khúc Kim Tích ngửi thấy được hương thơm, tiếp theo ngồi dậy đầu óc vẫn còn mụ mị, phòng ngủ xa lạ làm cho cô nhất thời không kịp phản ứng lại, vô thức cho là mình đang ở trong phòng khách sạn của đoàn làm chương trình.


Cho đến tận khi trông thấy ống kính máy quay, đại não mới kịp thời thanh tỉnh hoàn toàn.


Á, cô với Thẩm Thính đang thu hình “Dữ Ái Cộng Miên”, hôm nay là ngày thứ hai.


Duỗi thẳng lưng một cái rồi tùy ý đem mái tóc dài buộc ra đằng sau đầu, cô lảo đảo đi thong thả vào phòng bếp.


“Thơm quá, anh làm món gì đấy?”


“Trứng cuộn.” Người đàn ông đeo tạp dề ngang thắt lưng ở trong bếp đáp: “Xong ngay bây giờ đây, em ra bàn ăn chờ đi.”


“Được.”


Ăn xong bữa sáng Thẩm Thính làm cho, tổ sản xuất đưa tới nhiệm vụ thứ nhất của hôm nay.


Khúc Kim Tích cầm lấy tấm thẻ rồi đọc: “Hôm nay chuẩn bị cho mỗi nhà hai giỏ quýt, vợ chồng mỗi người một giỏ ra chợ bán, ai bán xong trước thì thắng, người thua hôm nay sẽ phải làm hết tất cả việc nhà.”


“Giá quýt quy định là hai mươi lăm đồng một cân.”


Khúc Kim Tích: “. . .”


Thông thường quýt hai mươi lăm một cân, giựt tiền à.


Cô vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy người nào đó cau mày, hiển nhiên là còn đang thật sự tự hỏi.


Bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Thính phỏng chừng chưa từng đi bán đồ bao giờ, hiện tại lại để cho anh ra chợ bán quýt…


Phì.


Người của tổ sản xuất sắp đặt cũng lợi hại đấy.


Cô nhất định phải bí mật đi làm quen đối phương.


Nghĩ đến Thẩm Thính bán quýt, nhất thời Khúc Kim Tích cảm thấy quýt mà một cân những hai mươi lăm đồng không đắt, toàn thân đầy nhiệt huyết: “Chúng ta về thay quần áo đi anh Thẩm, anh cũng đừng để bị em đánh bại đấy nhé.”


Nghe vậy, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khinh động, cầm thẻ nhiệm vụ ném lên bàn: “Bà Thẩm, hình như bà đang tự cho là nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.”


Khúc Kim Tích khiêm tốn nói: “Không hề nha, anh sai rồi.”


Thẩm Thính tiếp lời: “Người thua phải làm việc nhà một ngày, hình phạt này chẳng hay, nhà của chúng ta sạch sẽ sẵn rồi, không có chỗ nào cần quét dọn cả nên bổ sung thêm một cái nữa.”


“Thêm cái gì?” Khúc xưa nay hỏi theo lời anh.


Thẩm Thính trầm tư một lát rồi mới nói: “Người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của người thắng, bất kể là yêu cầu gì cũng đều phải đáp ứng.”


Mắt Khúc Kim Tích sáng lên: “Không thành vấn đề.”


“Thống nhất.”


Tâm tình Khúc Kim Tích cực sung sướng, cô cũng không tin, người ban đầu đã từng buôn bán như mình mà lại không thắng được Thẩm Thính chưa bao giờ đi bán hàng á?


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Chợ phiên


Để họ không tranh nhau bán, tổ sản xuất chia địa bàn cho hai người, trước mặt bày một cái giỏ lớn, bên trong đầy ắp quýt.


Bên cạnh còn có những người bán hàng rong vỉa hè khác, toàn bộ đều ngạc nhiên đánh giá Khúc Kim Tích.


“Là minh tinh kìa.”


“Thật xinh đẹp.”


“Đang quay chương trình đấy, sẽ chiếu lên TV.”


“Tôi đi ra gần gần, đến lúc đó cũng không có khả năng nhìn thấy tôi ở trên TV chắc.?”


“Vì cái gì mà minh tinh lại còn muốn bán quýt?”


“Không biết nữa.”


. . .


Thôn dân không rõ chân tướng vây lại, nhưng vừa nghe thấy hai mươi lăm một cân là nhao nhao bỏ đi hết cả rồi.


Hầu như nhà thôn dân nào cũng trồng quýt, bình thường một hai đồng cũng chẳng ai mua nữa là quýt bán giá hai mươi lăm, cho dù ngắm nghía dáng vẻ của ngôi sao vui thật đấy, nhưng cái giá này thì bọn họ cũng không chịu được, đứng cách xa một chút mà xem cảnh náo nhiệt là đủ rồi.


“Mọi người chớ đi nha, ở chỗ tôi mua một cân tặng chín cân, dù sao hai mươi lăm đồng tính ra cũng phải mười cân, quýt này quả vừa to vừa ngọt lại còn rẻ, hời như vậy mà không đến mua sao?”


Cả tổ sản xuất với người quay phim đang theo dõi


Đều bị bối rối.


Đạo diễn vội vàng chạy tới: “Như vậy không được, phải bán một cân một.”


Khúc Kim Tích chớp chớp đôi mắt to, ngữ điệu siêu vô tội: “Đạo diễn, ta cũng đang bán từng cân mà, mọi người có bảo không được mua một tặng chín đâu, hiện tại tôi là bà chủ nên có quyền lợi dùng loại phương pháp này để bán, không có phá vỡ quy tắc mà.”


Đạo diễn: “…”


Tìm không ra điểm nào để phản bác đúng lý hợp tình.


Một giỏ quýt có tổng cộng mỗi năm mươi cân, loại thao tác mua một tặng chín này… Chỉ mấy phút là liền bán xong được chưa!


Không đợi đạo diễn nói, tiếng chuông di động của anh ta vang lên, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà biểu cảm của đạo diễn thật khó nói.


Vừa bảo mua một tặng chín xong, các thôn dân ban đầu không muốn mua thì giờ đã muốn, Khúc Kim Tích nhìn thời gian, tổng cộng chưa đến mười phút cô đã bán xong một giỏ quýt rồi.


Mười phút là còn tính cả thời gian đầu.


E là Thẩm Thính một quả cũng chưa bán được.


“Đạo diễn, hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi đi qua bên kia xem anh Thẩm, nếu anh ấy chưa bán xong thì tôi có thể giúp một chút.” Nghe giọng đều có thể nghe ra cô gái đang tung tăng như chim sẻ.


Nhưng mà thần sắc của đạo diễn hết sức kỳ quái, Khúc Kim Tích: “Sao vậy?”


Đạo diễn nói: “Cô Khúc, cô với thầy Thẩm không hổ danh là một đôi trời sinh.”


Khúc Kim Tích: “?”


“Thầy Thẩm đã bán hết quýt của mình từ mười phút trước rồi.”


“???” Khúc Kim Tích thốt lên: “Không thể nào.”


Mười phút trước vừa ra đến chợ, làm thế nào mà Thẩm Thính có thể vừa đến sạp đã liền bán xong quýt rồi chứ?


Đạo diễn mặt không chút thay đổi tiếp tục: “Chính xác một trăm phần trăm.”


Khúc Kim Tích hoài nghi phỏng đoán: “Thẩm Thính đã hoàn thành bằng cách nào cơ chứ.” Nghi hoặc chạy như bay sang bên kia đường, trông thấy Thẩm Thính ngồi ở trước sạp hàng nhỏ, ngoại trừ người quay phim ra thì chung quanh quả thực không ai dám lại đây vây quanh anh mà chụp hình.


Cái giỏ trước mặt anh đúng là rỗng tuếch không còn một quả thật.


Khi Khúc Kim Tích đến gần, trong mắt người nào đó còn đầy ý cười đậm sâu, thấy trên trán cô đầm đìa mồ hôi thì thuận tay đưa nước của mình cho cô.


“Bà Thẩm, em thua rồi.”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích nhận lấy nước nhưng cũng không uống, mắt hơi nhíu lại: “Anh có dám khẳng định không đem quýt tặng miễn phí cho người khác không.”


Thẩm Thính chỉ người ghi hình của mình và cả tổ chế tác: “Em có thể hỏi bọn họ.”


Còn đem số tiền bán được năm mươi cân quýt chính xác là một ngàn hai trăm năm mươi ra đưa cho cô xem: “Không hơn không thiếu một đồng nào.”


Khúc Kim Tích: “Nữ sinh mua à?”


Nói không chừng là fan hâm mộ Thẩm Thính cũng nên, có vậy mới sẵn sàng hoang phí hơn một ngàn đồng để mua quýt.


“Là tôi mua đấy.” Một ông chú giơ tay, cười he he đứng lên.


Khúc Kim Tích: “…”


Cô tới gần ông chú, chỉ vào Thẩm Thính nhỏ giọng nói: “Chú à, anh ta không uy hiếp chú đấy chứ?”


“Bà Thẩm, tôi vẫn nghe thấy được.” Thẩm Thính hơi lên giọng trêu chọc: “Xin hỏi có phải em đang nghi ngờ nhân phẩm chồng mình không?”








Chương 137: chương trình thực tế phát cẩu lương (cuối)


Thẩm Thính bán được quýt trong thời gian ngắn như thế bằng cách nào, chuyện này Khúc Kim Tích gặng hỏi mãi anh cũng không trả lời, hỏi nhiều quá liền nói một câu: “Nhiều người làm chứng cho anh như thế, là do anh dựa vào bản lĩnh mà thắng, chịu thua đi bà chủ Thẩm.”


Khúc Kim Tích: “…”


Cô chịu rồi.


Thẩm Thính đã không muốn nói thì dù có làm thế nào cũng moi ra được từ miệng anh, Khúc Kim Tích liền không hỏi nữa, nhận thua.


“Anh muốn làm gì em?” Cô đè xuống lửa giận trong lòng, sảng khoái hỏi – Cô nghi ngờ người nào đó lợi dụng chức quyền là ông chủ mua chuộc nhân viên công tác cố ý ăn gian.


“Không vội, nợ trước đã.” Thẩm Thính chậm rãi nói, dường như không thấy dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của vợ.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Mặc dù đình viện rất sạch sẽ, nhưng Khúc Kim Tích vì thể hiện mình thua rồi vẫn rộng lượng, vẫn buộc tạp dề chuẩn bị tổng vệ sinh.


Sau đó cô thừa cơ hội quét dọn đình viện để tìm A Hương ở tổ sản xuất – Hôm nay Thẩm Thính quay ở bên kia, A Hương cũng ở đó nên chắc chắn cô ấy biết toàn bộ quá trình.


Nhưng không ngờ tới, ngay cả A Hương cũng không biết.


Khúc Kim Tích không tin, cô kéo A Hương đi tới nơi không có máy quay: “Có phải anh ấy uy hiếp không cho các cô nói hay không? Cô cứ nói thầm cho tôi đi.”


A Hương khó xử.


Nhắc tới cũng đúng, chuyện này cô ấy quả thật biết chân tướng, hơn nữa còn tham gia vào.


Nhưng mà cô ấy nói cho Khúc Kim Tích biết, không phải tổng giám đốc Thẩm sẽ lập tức biết là cô ấy nói hay sao?


Bổ não ra hình ảnh mình cầm va li cút xéo, A Hương rùng mình một cái, đáng thương nhìn Khúc Kim Tích: “Tôi thật sự không biết mà.”


Mắt Khúc Kim Tích sáng lên, mặc dù A Hương không nói thật, nhưng nhìn dáng vẻ cô đã có thể xác định rằng Thẩm Thính “ăn gian”.


Lại cẩn thận nghĩ một chút, bóng đèn trên đầu Khúc Kim Tích sáng lên: “Tôi biết rồi.”


A Hương: “…”


Cô ấy chưa nói gì mà!!!


Khúc Kim Tích ném dụng cụ dọn vệ sinh xuống, cười đi đến gần người nào đó đang dùng máy hút bụi trong phòng nào đó: “Em biết rồi.”


Thẩm Thính tắt máy hút bụi, nửa dựa trên tường, chẳng hoảng hốt chút nào: “Em biết cái gì?”


“Em không nói cho anh biết.” Khúc Kim Tích đi vòng quanh anh, trên mặt lộ ra vẻ “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay em”.


Thẩm Thính nhìn cô một cái, lại mở máy hút bụi lên tiếp tục quét dọn vệ sinh.


“…”


“Anh ăn gian! Anh lấy tiền đưa cho ông chú kia trước thời hạn, để ong ấy không cần đưa tiền cũng có thể sở hữu một sọt quất. Như thế vốn không phải ông chú mua, là tự anh mua, cho nên anh thua rồi, không phải em.” Hai tay cô khoanh trước người: “Anh Thẩm à, nhận thua đi.”


Thẩm Thính mỉm cười nhìn cô: “Chứng cứ đâu?”


Khúc Kim Tích: “…”


“Không có chứng cứ chính là vu oan.” Thẩm Thính lắc đầu một cái, sau đó vẻ mặt khẽ biến đổi, chậm rãi nói: “Bà chủ Thẩm, xin hỏi em liên tục bôi đen anh trong chương trình, là do có chỗ nào anh làm không tốt chọc em tức giận hay gì?”


Thật ra anh không có quá nhiều biểu cảm và hành động, chỉ là những biểu cảm và giọng nói nhỏ xíu, trong lời nói pha chút tủi thân như Khúc Kim Tích đang bắt nạt anh mà thôi.


“…”


So kỹ năng diễn xuất phải không?


Ai sợ ai kia chứ!


Vành mắt Khúc Kim Tích đỏ lên…


Tổ sản xuất khó hiểu nhìn khung hình: “Mọi người mau đến xem, có phải thầy Thẩm gây gổ với cô Khúc hay không, cô Khúc khóc rồi kìa.”


“Chuyện này…”


Mọi người trố mắt nhìn nhau.


Ông chủ và bà chủ hư hư thực thực cãi nhau trong chương trình, bọn họ có nên xen vào hay là không?


“Chờ đã… Hình như hòa thuận rồi…”


Đạo diễn Phân vuốt vuốt mấy cọng tóc không còn lại bao nhiêu trên đầu: “Được rồi, không cần để ý đâu.”


*{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Tưng bừng nhộn nhịp quay mấy ngày, Thẩm Thính nhận được một cú điện thoại quan trọng, phải rời đi, anh và Khúc Kim Tích phải dừng quay.


Cũng may tài liệu thực tế hai người đã quay đủ nhiều, trừ những cái không thể phát ra ngoài, những tài liệu thực tế khác gần như đều có thể chiếu, cắt ghép một chút nội dung mấy kỳ cũng không thành vấn đề.


Thẩm Thính bận bịu công việc, Khúc Kim Tích thì làm tổ ở nhà xem kịch bản, giữa hai bộ phim gần như không có thời gian nghỉ, cô phải gấp rút đọc hiểu kịch bản.


Thời gian đảo mắt đã trôi qua, tối ngày mười tám tháng bảy, “Dữ Ái Cộng Miên” kỳ 1 phát sóng đúng hẹn trên truyền hình TV.


Trên internet đã bắt đầu nóng lên, trước hai ngày tổ tiết mục đã tung ra mấy trailer, trong đó có chuyện Khúc Kim Tích trêu chọc Thẩm Thính lén mua quần áo ngủ đã dậy lên các cuộc thảo luận sôi nổi và thu hút đủ sự chú ý, những người hâm mộ đã ngồi hóng trước màn hình TV từ sớm.


Khúc Kim Tích cũng không ngoại lệ.


Lần đầu mình quay chương trình thực tế lại quay cùng với Thẩm Thính, cô cũng muốn nhìn thử cách chung sống bình thường của cô và Thẩm Thính dưới góc nhìn của người xem.


Cách thời gian chiếu còn nửa tiếng, Khúc Kim Tích nhận được điện thoại của ông cụ Thẩm gọi tới.


“Tích Tích, sao chương trình vẫn chưa bắt đầu thế?”


Ông cụ Thẩm đang ở viện dưỡng bệnh đã triệu tập một đám bạn của mình, khoe khoang cháu trai và cháu dâu của mình.


“Ông nội à, bây giờ mới bảy rưỡi mà, còn nửa tiếng nữa.” Cách điện thoại cũng không nghe thấy sự náo nhiệt ở bên kia điện thoại của ông cụ, vừa nghĩ tới ông cụ Thẩm đã một bó tuổi canh giữ trước màn hình TV, Khúc Kim Tích liền không nhịn được mà gò má nóng lên.


Nhận điện thoại của ông cụ xong, Khúc Kim Tích lại nhận được của mẹ Thẩm.


“Tích Tích, Tiểu Thính có ở nhà không?”


“Anh ấy bận công chuyện rồi ạ.”


“Mẹ kêu tài xế tới đón con về nhé? Chúng ta cùng nhau xem TV?”


“Mẹ à.” Khúc Kim Tích dở khóc dở cười: “Chương trình sắp chiếu rồi.”


Mẹ Thẩm không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc. Bình thường bà sẽ không xem những chương trình giải thế như thế này, nhưng chương trình thực tế do con trai và con dâu cùng nhau đóng, làm mẹ tất nhiên muốn cổ vũ.


Cúp điện thoại, cách thời gian chiếu còn tám phút, điện thoại của Ngũ Lập Thu lại tới.


“Đừng căng thẳng, chỉ là một chương trình thực tế mà thôi.”


Khúc Kim Tích: “… Em không căng thẳng.”


Ngũ Lập Thu nghẹn họng, nói: “Biết là em sẽ không căng thẳng, nhưng mà anh Thẩm nhà cô bắt chị phải gọi điện thoại cho em.”


“Trên bàn rượu.” Khúc Kim Tích vội nói: “Chị giúp em trông anh ấy, đừng để anh ấy uống nhiều, tránh cho lại đau dạ dày.”


Chờ nói xong thì chương trình đã bắt đầu, Khúc Kim Tích thu lại tâm tình nhìn về phía màn hình.


So với quay tài liệu thực tế cứng nhắc, trải qua biên tập khéo léo tô điểm ở hậu kỳ rồi, một vài icon và chữ động xuất hiện, toàn bộ khiến hình ảnh trở nên thú vị hơn nhiều.


Trang trí và hậu kỳ đều là những ông lớn ẩn mình phía sau màn.


Bốn cặp khách mời xuất hiện gần như cùng nhau, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ra sân cuối cùng, nhìn kỹ thì thời gian ngừng của bọn họ có ít hơn những người khác một chút.


Thứ nhất là để tránh người khác cho rằng bọn họ là chủ nên cố ý kéo thêm cảnh cho họ.


Thứ hai là tài liệu thực tế không nhiều, phải tiết kiệm một chút.


Lúc thấy rõ ràng mình ăn xong bánh ngọt quên chùi kem dính trên miệng, Khúc Kim Tích xấu hổ bụm mặt…


Hoàn toàn không có hình tượng.


Hậu kỳ còn nghịch ngợm chèn thêm một cái hình con mèo, bên trong là ba chữ “Bé mèo hoa”.


Sau đó là cảnh quay lén một đoạn trong phòng bếp.


Hậu kỳ thêm vào bong bóng màu hồng, cộng thêm âm nhạc mờ ám, cũng chú trọng làm nổi lên câu nói quyến luyến dịu dàng kia của Thẩm Thính, hình ảnh lại càng thêm dịu dàng và ngọt ngào. Khúc Kim Tích vốn đang mắc cỡ trong nháy mắt cũng giống với tình hình lúc đó, khóe miệng cũng không chống chế mà giương lên.


Có vẻ như… bộ dạng cũng không tệ.


Tiếp theo là cảnh bên đường ở trên trấn, Khúc Kim Tích xem tài liệu trên xe, khen ngợi Dịch Hàn Phong có dáng người đẹp. Lúc ấy sự chú ý của cô hoàn toàn đặt trên màn hình, vốn không chú ý tới phản ứng của người đàn ông bên cạnh.


Bây giờ thông qua góc nhìn thứ ba liền có thể phát hiện chân mày Thẩm Thính nhướng lên, mở hai mắt ra, thờ ơ liếc qua máy tính bảng trong tay cô.


Động tác kia…


Khúc Kim Tích phụt cười.


Nhưng mà sau đó cô phát hiện người nào đó tức giận, cảnh cô lặng lẽ tiến lên nói chuyện không được ghép vào.


Như thế càng bật lên bộ dáng của Thẩm Thính lúc ghen.


Không biết là vị hậu kỳ nào làm mà trên đầu Thẩm Thính hiện lên một hình người động, trên đó viết thêm mấy chữ lớn “Giấm tinh lên hình”.


Khúc Kim Tích cười không nhịn nổi, vội cầm điện thoại lên chụp lại cảnh này, gửi cho Thẩm Thính.


“Tiên sinh giấm tinh.”


Biết Thẩm Thính đã vào bàn rượu, Khúc Kim Tích cũng không chờ anh lập tức trả lời, ai ngờ người nào đó phản hồi tức thì.


“Kiêu ngạo.jpg” Một nhãn dán hiện lên.


Khúc Kim Tích “Xì” một tiếng, để điện thoại xuống tiếp tục xem… hai tay chống má, tránh cho mặt cứ cười.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Cảnh không tự nhiên nhất tới rồi, cảnh Trương Diệc Tuyền gọi Khúc Kim Tích là chị bị cắt ghép vào, trong ống kính có thể thấy rõ Khúc Kim Tích ngạc nhiên một chút.


Bầu không khí lúng túng như thế, có hậu kỳ chỉnh sửa đủ kiểu, thật sự khiến tình huống trên hiện trường hiện lên cô cùng hòa hợp và ấm áp.


Chờ đến sau này Khúc Kim Tích uyển chuyển nói với Trương Diệc Tuyền cô nhỏ hơn cô ấy, có lẽ là vì không khiến Trương Diệc Tuyền quá khó xử, cố ý biến tiếng cười của Trương Diệc Tuyền trở nên ma quái, trông vô cùng hài hước.


Cộng thêm Trương Diệc Tuyền cũng rất hâm mộ làn da đẹp của Khúc Kim Tích, vẻ mặt sùng bái, ngược lại khiến Trương Diệc Tuyền trông có vẻ chưa trưởng thành, thiết lập tính cách như cô gái nhỏ.


Nhà họ Chung đầu tư, để ngăn ngừa chương trình lên hình Trương Diệc Tuyền quá bị đen, hậu kỳ cũng rất cố gắng.


Khúc Kim Tích không thể không khen ngợi tổ hậu kỳ của chương trình.


Kỳ một có thời gian khoảng bảy mươi lăm phút, Khúc Kim Tích nhìn không rời điện thoại, chờ xem xong rồi cầm điện thoại lên mới phát hiện Thẩm Thính gửi cho cô mấy tin nhắn.


“Ông nội gọi cho anh ba cuộc, nói anh ăn hiếp em.”


“Mẹ cũng gọi điện thoại dạy dỗ anh như thế.”


“Ai bắt nạt ai cơ?” Tin nhắn cuối cùng là voice chat, Khúc Kim Tích mở ra liền nghe thấy giọng điệu say xỉn của Thẩm Thính, đoán rằng anh uống không ít, vội vàng gọi điện thoại tới.


Vang lên nửa ngày thì là Tần Tang nhận.


“Anh Thẩm đã ngủ rồi, còn nửa tiếng nữa là đến.”


Khúc Kim Tích yên lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu. Trong khi nấu cô có vào weibo, muốn xem thử đánh giá của các cư dân mạng đối với chương trình trên weibo.


Trước khi chương trình phát sóng, Khúc Kim Tích đã chia sẻ tuyên truyền trên weibo, lúc đó bình luận đã vượt qua mười ngàn, bây giờ…


Khúc Kim Tích nhìn số liệu một cái liền sợ hết hồn, bình luận đã đột phá năm chục ngàn, người hâm mộ mới tăng lên hai trăm năm mươi ngàn.


Tốc độ hot này khiến cô sợ hết hồn, nhấn vào một cái, phát hiện phần lớn avatar của người hâm mộ đều là Thẩm Thính, hoặc là có liên quan tới Thẩm Thính.


Vì thế cô liền biết những người hâm mộ vừa mới tăng lên này phần lớn là fan cứng của Thẩm Thính.


Người hâm mộ của Thẩm Thính mặc dù tiếp nhận chuyện idol kết hôn, cũng vui vẻ nhìn hai người ân ái, những chung quy vẫn chưa từng tận mắt thấy hai người sống chụp, phát đường quá ít, vì thế những người hâm mộ này rất ít chú ý tới Khúc Kim Tích.


Kỳ một vừa mới lên sóng, tốc độ của các cư dân mạng có phải nhanh quá rồi không?


“Dữ Ái Cộng Miên” xứng đáng được lên hot search.


Khúc Kim Tích mở bình luận phía dưới weibo của mình ra trước tiên.


“A a a a a a a a.”


“Có ai bị câu ‘bà chủ Thẩm của tôi’ kia chạm đến không?”


“… Đm tôi chua triệt để rồi, hâm mộ Tích Tích chết luôn.”


“Người đàn ông Thẩm Thính này cũng có năng lực quá a a a.”


“Tích Tích thật là đáng yêu, dễ thương tự nhiên! Đứng chung một chỗ với Thẩm Thính đúng là trời sinh một đôi.”


“Mẹ của con ơi, toàn bộ quá trình cười chết tôi.”


“Bọn họ sống chung cũng tự nhiên quá đi, mọi cử chỉ đều thấy rất ngọt ngào, chẳng gượng gạo chút nào hết.”


“Những người kia nói bọn họ không ân ái, bây giờ tự vả mặt đi.”


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích lướt một vòng, không phát hiện ai bới móc.


Xem ra phản ứng không tệ, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cô rơi xuống, lại mở hot search ra, phát hiện tên của cô và Trương Diệc Tuyền cũng lên hot search.


Quả nhiên là rùm beng vụ “Chị”.


Theo hot search, Khúc Kim Tích nhấn vào weibo của Trương Diệc Tuyền, người hâm mộ trên weibo của cô ấy chỉ có hơn hai trăm vạn, bây giờ ngược lại hot lên rất nhanh, nhưng mà bình luận khá khó nghe.


Phần lớn đều đang mắng Trương Diệc Tuyền, nói cô ấy là bạch liên hoa trà xanh, cố ý làm bộ như gọi Khúc Kim Tích là chị.


“Người bình thường thấy chị gái cùng lứa cũng sẽ không há mồm gọi chị biết chưa? Vừa mở miệng đã gọi chị, mùi bạch liên sao nặng thế nhỉ.”


“Cô ta nói không phải cố ý, cho rằng mình nhỏ hơn Tích Tích? Nhỏ hơn là có thể tùy tiện gọi chị? Vậy nếu đặt ở chức vụ thì có thể lẫn lộn không?”


“Đừng đánh bài EQ thấp, EQ thấp cũng không bào chữa được đâu, rõ ràng là cố ý.”


“Nói cô ta cố ý… Trương Diệc Tuyền có ngu ngốc như vậy sao? Cô ta làm thế tỏ rõ rằng sẽ bị mắng, làm như thế có ích gì với cô ta?”


“Đen hay hot cũng được, cô ta không có nhân khí thì chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này để gia tăng nhân khí thôi.”


“Dù sao cũng không thích Trương Diệc Tuyền, cảm thấy khó hiểu với hành động của cô ta, hơi bị õng ẹo quá, có chút đáng ghét.”


Khúc Kim Tích có chút buồn bực, hình ảnh phát sóng ra ngoài đã trải qua chỉnh sửa hậu kỳ, theo lý Trương Diệc Tuyền hẳn sẽ không vị chửi như thế.


Mặc dù Khúc Tịnh Kỳ không quá thích Trương Diệc Tuyền, nhưng lúc quay chương trình, đối phương cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng, vả lại sau này cô và Thẩm Thính cũng tránh mặt cặp vợ chồng này ra.


Cô đang nghĩ xem có nên đăng weibo tẩy trắng hay Trương Diệc Tuyền hay không, không cần phải bởi vì một cái xưng hô mà khiến đối phương bị toàn bộ internet mắng.


Ngược lại sẽ thể hiện rằng tư chất fans của cô không tốt.


Điện thoại của Ngũ Lập Thu tới rất kịp thời, câu mở đầu: “Tình hình của Trương Diệc Tuyền em không cần phải để ý tới.”


Khúc Kim Tích không khỏi nghi ngờ có phải vị quản lý kim bài này cài phần mềm theo dõi trên điện thoại của mình hay không, sao chuyện cô muốn làm còn chưa bắt đầu đã bị cô ấy biết?


Cô ngoan ngoãn bày tỏ sự nghi ngờ.


“Chị còn không biết tính em sao.” Ngũ Lập Thu liếc mắt xem thường: “Hot search cũng là do bên Trương Diệc Tuyền mua.”


“?” Khúc Tịnh Kỳ kinh ngạc.


Ngũ Lập Thu nói: “Có điều bình luận nói không sai, đen hay hot thì cũng là hot.”


Thì ra chị Thu cũng đang chú ý tình hình trên weibo. Nếu đã vậy thì Khúc Kim Tích không xen vào nữa, dù sao người bị chửi cũng không phải cô.


“Đây là muốn đi trên con đường của em.” Ánh mắt Ngũ Lập Thu rất độc, nhìn xa trông rộng: “Năm ngoái em bị toàn internet mắng, chưa được mấy tháng đã ngược gió lật bàn. Sau lưng cô ta có nhà họ Chung ủng hộ, muốn dùng chiêu này cũng có thể.”


Khúc Kim Tích không đánh giá gì.


Nhưng mà chị Thu mở miệng chính là con dao đâm vào trong lòng: “Nhưng cũng chẳng nghĩ lại xem cô ta có thực lực như em hay không.”


Nghệ sĩ có ô dù của giới giải trí có vô số, bao nhiêu người có thể hot?


Có ô dù không có nghĩa là có thể hot, thực lực bản thân mới là bản lĩnh thật sự, ô dù chỉ là dệt hoa trên gấm, hoặc là… để cho vài người đi đường vòng.


Khúc Kim Tích cười hì hì nói: “Chị Thu, em coi như lời này của chị là đang khen em đó nha.”


Ngũ Lập Thu phỉ nhổ cô vài câu: “Thấy kịch bản thế nào?”


“Yên tâm đi, không thành vấn dề.” Khúc Kim Tích nói: “Không nói nữa, canh giải rượu của em được rồi, bye bye.”


Khẩn cấp cúp điện thoại, Ngũ Lập Thu lắc đầu một cái, nhớ tới trước đó không lâu ở trên bàn rượu, quy tắc của những người đàn ông khi hợp tác chính là như thế, rượu phải uống, không uống rượu chính là coi thường người khác, hoặc là không đủ đàn ông, sẽ bị coi thường.


Sau khi chị ấy chuyển lại lời của Khúc Kim Tích với Thẩm Thính xong, người trẻ tuổi này uống ngay ba ly rồi dùng lời nói chặn miệng tất cả mọi người: “Bà chủ Thẩm quản nghiêm, ba ly bồi tội.”


Sau khi uống xong ba ly, anh không dính một giọt rượu, nói được là làm được.


Lúc xe tới bãi đỗ xe của khách sạn thì Thẩm Thính tỉnh.


“Anh Thẩm, để em đưa anh lên.” Tần Tang không yên tâm nói.


“Không cần.” Thẩm Thính từ chối: “Không phải cậu đang yêu đương sao, về sớm với bạn gái một chút.”


Tần Tang mặt không cảm xúc chối: “Không hề.”


“Thật không?” Bình thường Thẩm Thính không hóng hớt trợ lý nhà mình, nhưng mà lúc tâm tình vui vẻ hóng hớt một chút cũng không sao: “Vậy tôi về để bà chủ Thẩm hỏi Cổ Nhạc Nhạc một chút, thuận tiện thông báo cho chị Thu nữa. Cháu gái của chị ấy yêu đương với trợ lý của tôi, nhưng có vẻ như trợ lý của tôi không nhận.”


“…” Tần Tang từ bỏ chống cự, trên mặt dâng lên màu đỏ đáng nghi: “… Vẫn chưa chắc đâu.”


Anh Thẩm vẫn chưa tỉnh rượu, không tính toán với anh ấy vậy.


Thẩm Thính bỏ qua cho anh: “Về đi.”


Tần Tang liền đánh xe vào bãi đỗ xe của khách sạn rồi rời đi.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nhưng Thẩm Thính không lên lầu ngay mà là tiếp tục ngồi trong xe, nhấn vào weibo, tìm đoạn cut của anh và Khúc Kim Tích trong chương trình ra xem.


Cách cắt ghép này quả thật là độc nhất vô nhị.


Xem xong những đoạn cut này, anh lại mở đoạn phỏng vấn ra xem tiếp.


Ừm… Xem cả trăm lần cũng không chán.


Cho tới khi mùi rượu tản đi gần hết rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn trước đó thì lúc này Thẩm Thính mới xuống xe, đóng kỹ cửa kính xe rồi tiến vào thang máy.


Mở khóa vân tay, Thẩm Thính đẩy cửa vào.


“Bà chủ Thẩm ơi, anh về rồi đây.” Đóng cửa lại, anh cởi áo ra, mở nút áo âu phục.


Trong nhà không có ai trả lời.


Thẩm Thính nhướng mày, nhìn thời gian một chút, mới hơn mười giờ rưỡi, không tính là về quá muộn.


“Bà chủ Thẩm ơi.”


Đi lên lầu trên lầu dưới một vòng cũng không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích, nhà cũng không xuất hiện vật gì còn sống.


Lúc anh vào nhà thì đèn vẫn sáng, chứng minh khi đó Khúc Kim Tích ở nhà, bây giờ không ai trả lời, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ mà suy đoán, rất có khả năng Khúc Kim Tích lại biến thân rồi.


Hơn nữa lần này biến thân thành đồ vật, không có cách nào trả lời anh.


Thẩm Thính gọi điện thoại cho Khúc Kim Tích, chuông điện thoại truyền tới từ phòng bếp, chân dài sải bước, anh bước vào phòng bếp.


Điện thoại của Khúc Kim Tích rơi bên bàn bếp, nồi nấu canh giải rượu cũng đặt trên bàn bếp, canh đã rót vào trong bát, đầy một bát.


Mà bên cạnh bát canh giải rượu còn có một cái bát giống y đúc.


Mắt Thẩm Thính lướt qua, ban đầu không để ý tới.


“Tích Tích.” Ánh mắt anh quét qua từng ngóc ngách trong phòng bếp, không buông tha bất kỳ đồ vật nào. Có vẻ Khúc Kim Tích biến thành một đồ vật trong bếp, anh cần phải phân biệt cẩn thận.


“Em cử động đi.”


Quá khứ khi Khúc Kim Tích biến thành đồ vật, trừ biến thành quả bí ngô nặng quá không nhúc nhích được, những thứ khác đều có thể nhúc nhích.


Bên trong phòng bếp yên lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.


Thẩm Thính không đúng lúc nhớ tới một trò chơi, tìm ra điểm khác biệt giữa hai tấm hình.


Bây giờ, anh phải tìm được vợ mình giữa một đống dụng cụ làm bếp.


Người ta là tìm điểm khác biệt, anh là tìm vợ – hiệu quả vẫn như nhau, nụ cười trong mắt Thẩm Thính rõ ràng.


Cuối cùng chút men say kia cũng tỉnh táo lại.


Đã lâu rồi bà chủ Thẩm không biến thân, anh có chút nhớ nhung kỳ lạ, lần này ngược lại anh muốn nhìn thử xem bà chủ Thẩm biến thành cái gì.


Nhưng mà đợi một hồi vẫn chẳng có “đồ vật” nào trong phòng bếp xe dịch hay là phát ra âm thanh, duy chỉ có động đậy một cái là bát canh giải rượu bên kia, nước dâng lên những rung động nhàn nhạt.


Ngay đó, rung động trở nên lớn hơn.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Thẩm Thính chậm rãi cúi đầu, nhìn bát canh giải rượu vẫn còn bốc hơi kia.


Sau đó lại nhìn cái bát bên trái, trong bát canh giải rượu rất yên lặng, không có chút gợn sóng nào, cứ như đang đợi anh uống cạn.


Sau nửa phút, Thẩm Thính co ngón trỏ lại, nhẹ nhàng cốc vào bát canh giải rượu ở bên phải: “Tích Tích?”


Ngay sau đó, Thẩm Thính trơ mắt nhìn nước trở nên dữ dội, cứ như có người đang lắc chén.


– mà ngón tay Thẩm Thính đã rời khỏi cái bát từ lâu.


Nếu như anh đoán không sai, Khúc Kim Tích hai tháng vẫn chưa biến thân tối nay đã biến thành một bát canh giải rượu?!


Trong quá khứ mặc dù có biến thành các loại đồ khác nhau, dù gì cũng ở “thể rắn”, lần này thì hay rồi, ngay cả thể lỏng cũng biến thành được.


“Còn có cái gì em không thể biến thành không?” Thẩm Thính bưng bát canh giải rượu bên, quan sát trái phải. Lúc anh cho rằng mình đã quen với việc biến thân của Khúc Kim Tích thì cô lại cho anh ngạc nhiên một lần nữa: “Nếu anh uống canh thì thế nào nhỉ?”


Vừa nói vừa nhướng mày lên, thật sự cầm bát đưa tới bên miệng.


Một giây tiếp theo, nước canh gợn sóng kịch liệt, cứ như đang kêu gào không tiếng động: Cứu mạng!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom