• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (2 Viewers)

  • Chương 130+131 : Phiên Ngoại

Chương 130: Dụ Đồng x Nguyên chủ


Ngoại truyện 15:


Tiễn Minh Ngọc Sênh về, Thẩm Thính quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt ủ rũ của Khúc Kim Tích, cố ý hỏi: “Buồn gì vậy?”


Khúc Kim Tích trừng mắt nhìn anh, cô đảo bàn tay nhỏ bé: “Thật ra.. Thật ra, anh có thể hỏi đạo diễn Minh, cảnh quay khách mời của đạo diễn Quan Phi diễn trong bao lâu, nếu không lâu thì nói cho em, em cảm thấy mình có thể thử.”


Cô bẻ ngón tay, suy nghĩ một cách cẩn thận, sau đó trừng mắt to nhìn anh: “Ngày mai anh hỏi được không.”


Thẩm Thính: “Muốn diễn như vậy?”


“Em không muốn lãng phí cơ hội.” Khúc Kim Tích lập luận với lý lẽ: “Đó là Quan Phi, là đạo diễn lớn.”


Thẩm Thính không vui, nhìn dáng vẻ của cô như thể chưa bao giờ gặp qua đạo diễn lớn vậy.


“Hà Chiếu, Minh Ngọc Sênh, có người nào kém hơn Quan Phi? Một Quan Phi mà cũng khiến em động lòng? Nếu về sau có liên tiếp các đạo diễn lớn mời em, có phải em nghĩ tất cả đều là cơ hội, nên sẽ nhận lời hết đúng không?”


Khúc Kim Tích: “…”


“Cơ hội tốt là, em ngoan ngoãn ở nhà, không được phép đi đâu.”


Khúc Kim Tích trợn to hai mắt, tức giận nói: “Anh vô lý vừa thôi!”


“Anh vô lý?” Thẩm Thính xắn tay áo lên với vẻ mặt vô cảm, đến gần cô gái nhỏ: “Em nói đi, anh vô lý ở chỗ nào.”


“Anh bây giờ đang là vô lý.” Thấy không ổn, Khúc Kim Tích xoay người chạy về phía phòng làm việc, nhưng hai cái chân ngắn của cô sao có thể so với Thẩm Thính được, mới chạy được hai ba bước thì đã bị Thẩm Thính nhấc bổng người, vung tay lên đánh vào cái mông nhỏ nhắn của cô.


“Biến thái! Lưu manh! Không đứng đắn!”


“…”


Giữa tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ, tay của Thẩm Thính đột nhiên trầm xuống, bóng người ngã xuống, anh không đứng vững được, hai người cùng ngã xuống đất.


Khúc Kim Tích nhìn bàn tay nhỏ đã biến trở lại bình thường của mình, rồi cúi đầu nhìn người dưới thân đang bị cô nằm đè lên.


Hai bên nhìn nhau với ánh mắt thâm tình.


“Còn không mau đứng lên.” Sắc mặt của Thẩm Thính hơi tái nhợt, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ.


Khúc Kim Tích nhanh chóng leo xuống và nói: “Em, em nằm đè lên anh?”


Từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn này của Thẩm Thính.


Ngay cả khi quay phim bị thương, cũng chưa từng có biểu hiện như vậy.


Thẩm Thính không nói chuyện để giảm bớt nỗi đau đớn không muốn người khác biết.


Dương như có một dây thần kinh nào đó trong đầu của Khúc Kim Tích nảy số, ánh mắt của cô từ từ nhìn xuống, rơi xuống một bộ phận ở dưới bụng và phía trên đùi của đàn ông.


Hình như vừa nãy… cô đụng vào chỗ không nên đụng vào.


Khúc Kim Tích cũng nhất thời cảm thấy hoảng sợ, luống cuống tay chân: “Có cần em gọi xe cấp cứu không?”


“Khúc Kim Tích!” Thẩm Thính nghiến răng nghiến lợi.


Cô ngậm chặt miệng lại, không dám nói thêm nữa, dáng vẻ kiêu ngạo đã biến mất, cẩn thận đỡ Thẩm Thính dậy.


“Chuyện này không thể trách em được… Ai bảo anh đánh em trước.”


Thẩm Thính ngồi trở lại ghế sô pha, nhắm mắt lại, tiêu hóa một mình.


Mấy phút sau, Khúc Kim Tích nhỏ giọng hỏi: “Đỡ chưa?”


Thẩm Thính mở mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Em muốn kiểm tra không?”


“…”


Mặt cô gái đỏ bừng lên, bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Lúc này rồi mà anh còn có thể, có thể…”


Thẩm Thính không thay đổi sắc mặt: “Em làm anh bị thương, không phải em nên chịu trách nhiệm sao?”


Dừng lại hai giây, sau đó nói thêm: “Sau này em còn muốn dùng nó không?”


Khúc Kim Tích quỳ.





Buổi tối hôm nay đúng là đầy kịch tính.


Ngày hôm sau, mẹ Thẩm gọi điện thoại đến, lo lắng con trai bà không biết chăm sóc Tiểu Kim Tích, kết quả biết được Khúc Kim Tích đã biến hình trở lại, bà vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy hơi tiếc.


“Lần sau về nhà, mẹ sẽ giới thiệu các con với mọi người.”


Khúc Kim Tích đồng ý, mẹ chồng con dâu nói chuyện với nhau nửa tiếng– sau khi biến thành trẻ con và ở chung một ngày với mẹ Thẩm, quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu đột nhiên tăng vọt, như thể mẹ đẻ và con gái.


Sau đó Khúc Kim Tích đã dành ba ngày để quay lại những cảnh quay mà Minh Ngọc Sênh cảm thấy không ổn, cô cũng tìm cơ hội hỏi: “Đạo diễn Minh, anh đã tìm được diễn viên nhí cho đạo diễn Quan Phi chưa?”


Minh Ngọc Sênh không trả lời: “Cô bé nhỏ nhà cô đồng ý đóng à?”


Ý là vẫn chưa tìm được người.


Khúc Kim Tích lắc đầu: “Nó đã được đưa về quê với ông bà rồi.”


“Nhanh vậy?” Minh Ngọc Sênh không nói gì nữa sau khi hiểu rõ tình hình.


“Có thể đến trường mẫu giáo để chọn.” Khúc Kim Tích nói: “Lần trước tôi tình cờ đến trường mẫu giáo tình thương, những đứa trẻ trong đó đều rất thông minh, nếu thật sự không chọn được ai thích hợp, tôi khuyên đạo diễn Quan Phi nên đến đó xem.”


— Có một số diễn viên nhí là do ba mẹ giới thiệu, và những người ba mẹ này ít nhiều có quan hệ với nhân viên hậu trường, nhưng có một số đạo diễn tích đến nhà trẻ tìm.


Trường mẫu giáo tình thương mà Khúc Kim Tích nói chính là nơi Hạ Tuyết làm việc. Không cần biết có được chọn hay không, cô nhiều lời một chút cũng không phải là chuyện xấu.


Sau đó, người đạo diễn chuyên về phim truyền hình giật gân nghe Minh Ngọc Sênh nói vậy, suy nghĩ đắn đo, sau đó thực sự đến trường mẫu giáo, cuối cùng tìm được một cô bé bốn tuổi thuộc lớp chồi mà Hạ Tuyết dạy.


Đúng lúc ba mẹ của cô bé đi làm ở nơi khác, chỉ có ông bà nội ở nhà và họ không biết nhiều về việc làm phim nên bảo Hạ Tuyết với tư cách là một giáo viên, tạm thời đưa cô bé đến phim trường.


Bằng cách này, Hạ Tuyết đã có thêm một chút hiểu biết về giới giải trí, sau đó cô ấy nhìn thấy hình ảnh của Khúc Kim Tích trên mạng.


Lúc Hạ Tuyết thấy hình ảnh của Khúc Kim Tích, cô ấy sững sờ tại chỗ.


Mặc dù cô ấy và Khúc Kim Tích chỉ mới ở chung với nhau nửa ngày, nhưng bởi vì có ấn tượng sâu sắc với đứa bé đó, hơn nữa lại là con gái của Thẩm Thính nên đến bây giờ cô ấy vẫn nhớ rõ hình dáng của cô gái nhỏ đó.


So với nữ ngôi sao Khúc Kim Tích trên mạng thì đúng là càng nhìn mặt càng thấy giống.


Hơn nữa cô bé kia tên Kim Kim, nữ minh tinh tên Khúc Kim Tích đều cùng có một chữ Kim. Hạ Tuyết nghĩ thầm, thì ra mẹ của Kim Kim là ngôi sao lớn, thảo nào cô bé đó xinh xắn đáng yêu như vậy.


Suy nghĩ một lúc, cảm thấy một nữ ngôi sao xinh đẹp như vậy mà không ở bên cạnh Thẩm Kế, thì mình lại càng không có khả năng. Không biết suy đoán của cô có đúng không.





Sau khi quay bổ sung lại xong, Khúc Kim Tích xin nghỉ mấy ngày, tranh thủ thời gian này cô đến viện dưỡng lão thăm ông cụ Thẩm.


Trước đây ông cụ khá khỏe mạnh, mẹ Thẩm muốn ông cụ ở lại nhà họ Thẩm, nhưng ông cụ thích bầu không khí của viện dưỡng lão, ở đây có rất nhiều người cùng lứa tuổi, thường đánh cờ, đấu võ mồm, uống trà, thoải mái hơn nhiều so với ở nhà.


Khúc Kim Tích vốn định ở lại với ông cụ nhiều hơn, nhưng lại không ngờ ông cụ cứ mở miệng là lại nói cháu trai, cuối cùng cô thật sự không chịu nổi nữa, chuồn luôn.


Cô tự mình lái xe đến viện dưỡng lão, bây giờ rời khỏi viện dưỡng lão, nhất thời không biết nên đi đâu.


Suy nghĩ một lúc, quyết định đến công ty, lúc đợi đèn đỏ, cô bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.


— Tiểu Trương trợ lý của Dụ Đồng.


“Cô Khúc à.” Giọng nói của Tiểu Trương nghẹn ngào: “Tôi biết nói chuyện này với cô là không thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn nói.”


“Cậu nói đi.”


Tiểu Trương nói không rõ ràng: “Cô có thể đến gặp anh Đồng được không, anh ấy bị tai nạn xe cộ! Bây giờ đang được cấp cứu, bác sĩ nói tình hình không khả quan…”


Trong đầu Khúc Kim Tích như nổ vang một tiếng, suy nghĩ trở nên trống rỗng trong vài giây.


“Cậu nói gì!”


Dụ Đồng gặp tai nạn xe cộ?


Anh ta bị tai nạn xe cộ?!


“Ở bệnh viện nào, tôi qua ngay!”


Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích hít một hơi thật sâu chạy đến bệnh viện mà Tiểu Trương nói.


Trên đường đi thì Thẩm Thính gọi điện thoại đến.


“Thẩm Thính, Dụ Đồng bị tai nạn xe cộ.” Nghe máy xong đột nhiên Khúc Kim Tích bật khóc: “Trợ lý của anh ta vừa gọi điện cho em, nói anh ta đang được cấp cứu, khó qua khỏi.”


Thẩm Thính trấn an Khúc Kim Tích đang hoảng loạn luống cuống bằng giọng nói trầm ổn: “Bây giờ em đang ở đâu?”


“Em đang trên đường đến bệnh viện.”


“Đừng lo lắng, anh ta đang ở bệnh viện nào?”


Khúc Kim Tích nói địa chỉ, Thẩm Thính dịu dàng nói: “Tích Tích, Dụ Đồng sẽ không sao, em yên tâm lái xe, đừng hoảng sợ, bây giờ anh sẽ đến đó, gặp nhau ở bệnh viện.”


“Vâng.”


Cùng lúc đó, tin tức Dụ Đồng bị tai nạn xe cộ đã càn quét khắp các trang mạng lớn.


Nửa tiếng trước, khi xe của Dụ Đồng đang trên đường đi tham gia một sự kiện, một chiếc xe tải bị mất kiểm soát đã tông trực diện vào chiếc xe của Dụ Đồng, xe cấp cứu nhanh chóng đến và đưa người bị thương vào bệnh viện.


Ban đầu những người có mặt ở hiện trường không biết người bị tai nạn xe cộ là ai, một số người đã quay video và tung lên mạng, sau đó phát hiện người bị đâm là Dụ Đồng, tin tức này đã khiến toàn bộ cư dân mạng bàng hoàng.


Dụ Đồng là ngôi sao đang nổi, là tiểu thịt tươi có kỹ năng diễn xuất hiếm có, và hầu như không dính một scandal nào, không có thông tin tiêu cực, lượng người hâm mộ ngày càng tăng. Cách đây một thời gian, bộ phim của anh ta đã bùng nổ về rating và sự nổi tiếng của anh ta lại được tăng thêm một bậc.


Công ty dồn lực “xây dựng” anh ta, để anh ta trở thành Thẩm Thính tiếp theo. Anh ta là người có thực lực giỏi, nhân phẩm và tính cách cũng tốt, thường hay quyên góp tiền để hỗ trợ những vùng có hoàn cảnh khó khăn, là một người nghệ sĩ tràn đầy năng lượng tích cực.


Vậy mà lại đột nhiên xảy ra chuyện, nên khiến mọi người không thể tin được.


Cảm giác không chân thực và không thể tin, giống như đột nhiên biết được người bên cạnh mình xảy ra chuyện không may vậy.


Người hâm mộ và cư dân mạng bùng nổ.


(Chắc chắn không phải là thật! Mặc dù tôi đồng cảm với người bị tai nạn xe cộ, nhưng chắc chắn người đó không phải Dụ Đồng.)


(Studio vẫn chưa ra thông báo chính thức, không phải thật, đây là tin đồn bịa đặt!)


(Dụ Đồng rất tốt, đừng nguyền rủa anh ấy theo cách này được không vậy? Anh ấy ăn gạo nhà anh à? Sao anh lại rủa anh ấy bị tai nạn xe cộ?)


(Không, tôi không tin!)


(… Các chị em, hình như là thật đó, tôi có một người bạn làm việc trong giới, nghe nói Dụ Đồng thật sự bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang cấp cứu, nhưng tình hình không khả quan lắm.)


(Là thật đó, tôi tình cờ ở bệnh viện và tận mắt thấy Dụ Đồng được đưa đến, bây giờ tôi không biết tình hình thế nào.)


(Hu hu hu hu, tôi không nghe tôi không tin, chồng của tôi tốt bụng như vậy sẽ không bao giờ bị tai nạn xe cộ.)


(Đây là hình ảnh chiếc xe mà Dụ Đồng đi, thân xe đã bị đè bẹp xuống một nửa, Dụ Đồng ngồi ở đó, nói thật, vị trí này lành ít dữ nhiều.)





Khi nhiều người bày tỏ sự không tin tưởng, công ty của Dụ Đồng đã đăng tải lên tài khoản Wechat chính thức của họ, bày tỏ sự đau buồn khi Dụ Đồng bị tai nạn xe cộ, đang cố gắng hết sức để cấp cứu cho anh ta, hy vọng mọi người sẽ cầu nguyện cho anh ta.


Tài khoản Wechat chính thức đăng tải, không muốn tin cũng phải tin.


Người hâm mộ khóc thành một dòng sông, cư dân mạng viết bình luận cầu nguyện cho Dụ Đồng, vô số người hy vọng rằng Dụ Đồng có thể tai qua nạn khỏi.





Lúc Khúc Kim Tích đến bệnh viện thì Thẩm Thính đã đến trước, các phương tiện truyền thông biết tin đã tức tốc chạy đến, muốn có được thông tin đầu tiên.


Thẩm Thính đã sớm dự đoán được tình hình này, lúc đến đã dẫn theo vệ sĩ, bảo Tần Tang dẫn vệ sĩ đến ngăn cản giới truyền thông, anh và Khúc Kim Tích đi vào bệnh viện.


Tiểu Trương, Kiều Tử Ngôn – quản lý của Dụ Đồng đang lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu.


Có ba người trên xe đi đến sự kiện, Dụ Đồng, tài xế và Tiểu Trương, tài xế cũng bị thương nặng và đang được điều trị.


Tiểu Trương may mắn, chỉ bị bầm tím một chút, Dụ Đồng là người bị thương nặng nhất.


“Cô Khúc, thầy Thẩm.” Tiểu Trương nhìn hai người họ với ánh mắt cảm kích, Dụ Đồng gặp chuyện không may, cậu ta tự ý tìm Khúc Kim Tích là một cách làm rất không đúng.


Khúc Kim Tích đã kết hôn, không còn quan hệ gì với anh Đồng nữa.


Nhưng…


Nghĩ đến anh Đồng vẫn còn nhớ mãi không quên Khúc Kim Tích, bác sĩ lại nói tình hình của Dụ Đồng không khả quan, nên cậu ta nghiến răng nghiến lợi gọi điện.


Nếu thực sự không qua khỏi, thì ít nhất là để anh Đồng có thể nhìn cô một lần cuối…


Cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ trên người đầy máu bước ra, quét mắt nhìn mấy người, nói: “Bệnh nhân luôn miệng gọi tên một người… Ở đây có người nào tên Tiểu Khúc Nhi không?”


Khúc Kim Tích sửng sốt trong giây lát, đột nhiên tìm thấy trong trí nhớ của mình —


Khi Dụ Đồng và nguyên chủ yêu nhau, anh ta thích gọi cô ấy là Tiểu Khúc Nhi.


“Là tôi.”








Chương 131: Dụ Đồng và nguyên chủ(2)



Ngoại truyện 16:


Sau khi các bác sĩ chữa trị của Dụ Đồng thảo luận, họ nhất trí cho rằng tình trạng hiện tại của bệnh nhân không tốt, cần hỗ trợ để cầm cự, nếu không đợi đến khi bọn họ cứu được thì anh ta cũng không còn.


Nghe thấy bên miệng anh ta vẫn mơ hồ gọi tên Tiểu Khúc Nhi, bác sĩ nữ là người từng trải, trong giây lát là hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


Ngày nay, khó có một người chung tình như vậy.


Không phải vì tất cả bác sĩ đã nhìn quen sự sống chết nên coi nhẹ tình huống này, nếu có thể gia tăng tỷ lệ sống sót cho bệnh nhân thì tại sao bọn họ không linh hoạt làm điều gì đó.


Bởi vậy, sau khi biết người tên “Tiểu Khúc Nhi” đến, họ liền nhanh chóng cho người này khử trùng và thay đồ cách ly để vào phòng cấp cứu.


Khúc Kim Tích đi lên phía trước, liếc nhìn Thẩm Thính.


Thẩm Thính cười với cô, khẽ gật đầu.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Thở sâu, Khúc Kim Tích theo bác sĩ tiến vào phòng cấp cứu, khi nhìn thấy rõ bộ dáng của Dụ Đồng trong phòng cấp cứu, nước mắt Khúc Kim Tích không khống chế được mà tràn ra.


Có một miếng sắt đâm vào ngực Dụ Đồng.


“Nguy hiểm nhất chính là mảnh sắt này, hiện tại ý thức của cậu ta đã mơ hồ, thanh sắt cắm ở lồng ngực, cách tim một khoảng rất gần. . .” Bác sĩ giải thích tình hình của Dụ Đồng cho Khúc Kim Tích hiểu.


Khúc Kim Tích không thể hiểu những từ ngữ chuyên ngành, nghe xong thì hiểu là hiện tại Dụ Đồng đang rất nguy hiểm, thanh sắt kia không được lấy ra thì anh ta sẽ chết, lấy ra cũng sẽ chết, cơ hội sống sót chỉ có một phần trăm.


Bệnh viện đã cử ra một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực giỏi nhất khám lâm sàng, ông ta rất có kinh nghiệm với loại tình huống này, chính vì có kinh nghiệm cho nên mới biết có bao nhiêu nguy hiểm.


Hơn nữa. . .


Chuyên gia nói: “Hiện tại, ý chí sinh tồn của cậu ta có khi mạnh có khi yếu, cô là bạn gái của cậu ta, cô hãy ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi tên cậu ta.”


Trong mắt các bác sĩ, một người bị thương nặng như vậy vẫn nhớ đến những kỷ niệm với một cô gái, nhất định cô gái đó là người anh ta yêu.


“Tôi biết rồi.” Khúc Kim Tích nói.


Bác sĩ tiếp tục tiến hành phẫu thuật, bọn họ nhường chỗ cho Khúc Kim Tích, để cô có thể cúi người nói chuyện bên tai Dụ Đồng.


Khúc Kim Tích thật sự không biết nên nói gì.


Cô không phải nguyên chủ, cô không yêu Dụ Đồng, cô không có tình cảm nam nữ với Dụ Đồng. Nhưng mà điều này không ngăn cản được sự buồn bã của cô khi biết Dụ Đồng bị tai nạn xe.


Ý chí sinh tồn lúc mạnh lúc yếu, bởi vì đối với anh ta, bên cạnh anh ta không còn gì vướng bận.


Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, Khúc Kim Tích biết được hoàn cảnh nhà Dụ Đồng tương đối tốt, không được tính là phú nhị đại nhưng cũng không lo ăn uống.


Cha của Dụ Đồng là luật sư, mẹ là giảng viên đại học dạy nhạc cổ, Dụ Đồng còn có một người em trai, hiện tại em trai anh ta đang là bác sĩ thực tập, đang làm việc ở quê nhà với cha mẹ, nhà họ là gia đình có văn hóa.


Đây cũng là một trong những lí do khiến nguyên chủ tự ti khi ở bên Dụ Đồng.


Nguyên chủ là một cô gái mẫn cảm lại vô cùng cứng rắn, bởi vì hoàn cảnh của cô không tốt, sau khi bà nội qua đời, cô một thân một mình dốc sức làm việc, không có gia đình, mọi chuyện đều dựa vào chính mình.


Dưới cái nhìn của cô, người nhà Dụ Đồng đều là người có học thức, có lẽ bọn họ sẽ ghét bỏ xuất thân của cô.


Mà cô muốn ngang hàng với Dụ Đồng, cô có khó khăn thế nào cũng chưa từng tìm Dụ Đồng, cũng không tùy tiện tiêu tiền của Dụ Đồng, dù có mua cũng chọn loại rẻ nhất. Nhưng cô không ngại mà tiêu nhiều tiền cho Dụ Đồng, thậm chí còn cho Dụ Đồng thứ tốt nhất trong khả năng của bản thân.


Thông thường những người như vậy sẽ rất quật cường, đây cũng là lý do chỉ một bức ảnh của Liễu Tư đã thành công lấy được lòng tin của Khúc Kim Tích.


Bởi vì mẫn cảm, tự ti trong chuyện tình cảm, cô hoài nghi Dụ Đồng liệu có thật sự thích bản thân? Có lẽ anh ta cũng không hẳn thích bản thân cô, anh ta chỉ là nhất thời.


Liễu Tư tốt hơn cô rất nhiều, trong tiềm thức của cô, Dụ Đồng đã thích Liễu Tư, đây cũng là chuyện bình thường.


Tiềm thức nghĩ vậy khiến cô sợ hãi, thậm chí không dám hỏi Dụ Đồng để xác nhận, sợ sẽ nhận được đáp án tàn nhẫn, cho nên cô không nói một tiếng mà bỏ chạy, một thân một mình biến mất.


Cô nghĩ, Dụ Đồng thích người khác cũng không sao, không cần cô cũng không sao, không có anh ta, cô vẫn phải sống tiếp, hơn nữa phải sống rất tốt, cô phải trở nên nổi bật, phải trở nên tốt hơn.


Nhưng một người mới, ở trong một nơi hỗn tạp như vậy, muốn tiến lên dễ sao?


Khi ở bên Dụ Đồng, Khúc Kim Tích rất ít khi trang điểm, sau này khi tham gia bất kỳ một hoạt động nhỏ nào, hình ảnh xuất hiện ở trên mạng không là trang điểm đậm quá mức thì cũng là trang phục khiến người ta phản cảm, không dính dáng gì tới xinh đẹp.


Thay đổi đột ngột cũng chính là một cách để bảo vệ chính mình.


Trong giới giải trí có rất nhiều người dùng thủ đoạn để đi lên, Khúc Kim Tích cũng không ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, cô không quan tâm đến những lời chế giễu hay mắng nhiếc. Có rất nhiều thủ đoạn để nổi tiếng, những nghệ sĩ nổi tiếng, có mấy ai là sạch sẽ?


Nhưng cô có một điểm mấu chốt, là tuyệt đối không bao giờ bán cơ thể của mình.


Nhưng cô không bán, không có nghĩa là những người khác không ép cô bán, công ty giải trí cô ký hợp đồng đã thẳng thắn yêu cầu cô đi hầu rượu.


Bị chiếm chút tiện nghi, Khúc Kim Tích cũng đành nhẫn nhịn, coi như bị chó cắn, nhưng nếu muốn giao dịch nhiều hơn thì cô tuyệt đối không đồng ý. Công ty quản lý gây áp lực cho cô, cuối cùng cô cũng nghĩ ra biện pháp hay.


Với lối trang điểm đậm và rẻ tiền, cùng cách ăn mặc lộng lẫy, khi cô đứng cùng các nghệ sĩ khác, khiến người khác trở nên xinh đẹp hơn, còn bản thân thì xấu như con vịt đen.


Không ai cảm thấy có hứng thú với cái tên “cô gái xấu xí”. Sau vài bận, không còn ai chú ý đến cô nữa.


Cô không nói chuyện này ra, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, mà Khúc Kim Tích lại xuyên không đến đây, ban đầu cũng không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chút, sự thật là đến bây giờ, Khúc Kim Tích vẫn chưa tiếp nhận được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ, chỉ khi tập trung suy nghĩ thì trí nhớ mới có thể nhảy ra một chút. Trí nhớ của nguyên chủ như một cái máy tính kiểu cũ, vận hành rất rất chậm, Khúc Kim Tích muốn tra tìm tư liệu thì chiếc máy tính như bị kẹt lại, đợi một thời gian thì mới ra kết quả, thậm chí có đôi khi còn không tra ra được.


Về quan hệ giữa nguyên chủ và Dụ Đồng, Khúc Kim Tích có biết một chút, mà về tình huống của nguyên chủ mình, Khúc Kim Tích cũng chỉ biết được sáu mươi phần trăm.


Vì dựa vào một năm nay từ từ tích lũy, thông qua những đoạn ký ức này, cô mới có thể từ từ tìm hiểu được nguyên chủ là kiểu phụ nữ như thế nào.


Nguyên chủ có xấu xa không?


Không, cô chỉ quá ngu ngốc thôi.


Cô không có người thân, không có hậu trường, không có bối cảnh, không có bạn bè, không có người yêu giúp cô mưu toan, cô chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.


Biết mình và Dụ Đồng không có khả năng, sau đó ông cụ Thẩm tới tìm cô, cô liền quyết định lợi dụng nhà họ Thẩm để mưu toan cho mình.


Một bước sai, từng bước đều sai.


Cô không thích Thẩm Thính nhưng cô bắt buộc phải khiến Thẩm Thính “thích” mình, dù là có một chút tình cảm với mình thôi cũng được, như vậy có thể mượn danh tiếng của Thẩm Thính để bản thân có thể đạt được tài nguyên tốt trong giới.


Chỉ khi nổi lên, cô mới có tư cách nói, chờ đến lúc đó, nếu gặp lại Dụ Đồng, mặc dù người và vật không còn nhưng cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.


Không thể hối hận, không được hối hận.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích nghĩ tới những điều này, hạ mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, giữa hàng lông mày bao phủ tử khí.


Nếu như lúc trước nguyên chủ không chấm nhận ông cụ Thẩm gả cho Thẩm Thính, nếu như cô vẫn tiếp tục vật lộn một mình trong giới này, khi lần nữa gặp lại Dụ Đồng, kết quả sẽ như thế nào?


Dụ Đồng có ghét bỏ cô không?


Không biết.


Người đàn ông trẻ tuổi này yêu nguyên chủ tha thiết, mặc dù hận cô từng ngốc nghếch không hiểu gì nhưng nếu gặp Khúc Kim Tích thật, anh ta sẽ không bỏ mặc cô.


“Dụ Đồng.” Suy nghĩ một chút, Khúc Kim Tích cúi đầu thủ thỉ bên tai anh ta: “Tôi là Khúc Kim Tích.”


Mi tâm buông lỏng của người đàn ông nhíu lại, máy giám sát bên cạnh có biến hóa, bác sĩ thấp giọng nói: “Có phản ứng, tiếp tục gọi.”


“Dụ Đồng, tôi cho anh biết một bí mật.” Cô hạ giọng: “Cả đời Khúc Kim Tích, trừ anh ra, chưa từng yêu người khác.”


“Còn nữa, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.” Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn máy giám sát, cô không học y, không hiểu những biến hóa trên đấy có nghĩa là gì nhưng biên độ lên xuống của tia sóng đã mạnh hơn rất nhiều so với trước.


Rốt cuộc, cô đã có hạ quyết tâm, hơn nữa, quyết định đánh cuộc một lần.


Khúc Kim Tích lại gần, đây là bí mật lớn nhất của cô, trừ cô, chỉ có Thẩm Thính biết.


Lúc này, cô muốn nói bí mật này cho Dụ Đồng.


“Tôi không phải Khúc Kim Tích, muốn biết Khúc Kim Tích của anh đã đi đâu thì anh phải cầm cự, chờ anh tỉnh lại, tôi sẽ nói cho anh biết.”


Một giây sau…


Bác sĩ lấy miếng sắt ra.


Lượng lớn máu tươi phun ra từ miệng vết thương, trên người Khúc Kim Tích cũng bị dính chút ít, huyết dịch nóng hổi rơi lên hai má, khiến tim cô đập điên cuồng.


Cô cảm thấy rất nóng, còn rất chóng mặt.


Có lẽ thấy sắc mặt cô không đúng, một y tá nói: “Cô không sao chứ?”


Khúc Kim Tích cắn môi, liếc miệng vết thương đã được cầm máu, cô không muốn gây thêm rắc rối cho bác sĩ, lắc đầu: “Tôi không sao.”


Gặp phải tình huống này có người bình thường nào không sao được, có lẽ đã bị dọa, y tá nhìn máy theo dõi, phán đoán tình huống rồi nói với Khúc Kim Tích: “Cô đi ra ngoài chờ đi.”


Tim Khúc Kim Tích đập nhanh hơn, trước mắt biến thành màu đen, đi theo y tá ra khỏi phòng cấp cứu.


Thẩm Thính đứng cạnh cửa ra vào, hành lang lặng ngắt như tờ.


Người đại diện của Dụ Đồng, Kiều Tử Ngôn sau này mới biết Dụ Đồng và Khúc Kim Tích từng có một đoạn tình yêu nhưng anh ta không nghĩ nhiều.


Dụ Đồng gặp chuyện không may, anh ta rất khổ sở nhưng vẫn không hiểu việc Tiểu Trương gọi Khúc Kim Tích đến.


Mấu chốt là Khúc Kim Tích đến thì đến, còn mang Thẩm Tích tới.


Nếu chuyện này mà khiến hai vợ chồng nổi lên hiềm khích, đến lúc đó nên giải quyết thế nào.


Tiểu Trương siết chặt nắm đấm, im lặng cầu nguyện.


Trong nháy mắt xảy ra tai nạn giao thông, Dụ Đồng đã đẩy cậu ta một chút, nhờ một chút này mà Tiểu Trương chỉ bị trầy da đôi chút.


. {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Đồng ca là người tốt, nhất định sẽ bình an vô sự.


Cửa mở ra, Khúc Kim Tích mang cả vết máu trên người trên mặt đi tới.


Thẩm Tích bước nhanh đến phía trước, dang tay ôm cô vào ngực.


“Em có gì đó không đúng…” Khúc Kim Tích thì thào, chưa dứt lời đã lâm vào bóng đêm, thân thể mềm xuống.


Khi có ý thức trở lại, Khúc Kim Tích phát hiện mình đang ở một không gian hỗn độn, mông muội, xung quanh là hư vô.


Đây là đâu?


Cô mờ mịt nhìn xung quanh, đến khi phía trước có hình bóng của một người, đợi cô đến gần, Khúc Kim Tích ngây ngẩn cả người.


“Xin chào, tôi là Khúc Kim Tích.” Người phụ nữ giống cô như đúc, vành mắt đỏ hoe nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom