Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103+104
Chương 103:
Đêm đó, sau khi Khúc Kim Tích biết cho dù cô có giãy dụa cũng vô dụng, nên cô quyết định cuộn thành một đoàn ngủ ở trên ngực của Thẩm Thính. Dù sao người nào đó không sợ bị đâm, còn làm đệm người miễn phí cho cô, cớ sao cô lại không ngủ.
Sau khi vui vẻ thoải mái ngủ, cô nằm mơ.
Trong mơ cô cảm giác cô đang ở một chỗ rất là kỳ quái, hình như cô đang ở trong một căn phòng bằng pha lê, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô, có người còn giơ điện thoại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.
Khi cô đang nghi ngờ thì chợt nghe tiếng người nói lớn, không ít người còn nhảy dựng lên, tiếng thét chói tai vang lên: “Thật là dễ thương quá.”
Sau đó cô nhìn thấy một đôi tay có bộ lông đen trắng đan xen từ từ đưa tới bên cạnh cô, đó là một con gấu trúc lớn, còn là một con non mới mấy tháng tuổi nhưng nó dễ thương đến mức thể khiến người ta phun máu.
Đôi mắt Khúc Kim Tích chợt sáng lên.
Thật là đáng yêu!
Nhưng mà làm sao cô cách gấu trúc gần như vậy? Chẳng lẽ mình là người chăm sóc thú?
Nghĩ tới đây, Khúc Kim Tích lập tức đi đến gần gấu trúc nhỏ, nhưng không ngờ dưới chân cô không vững, trực tiếp lăn một vòng, sau đó cô nghe thấy tiếng hét chói tai vang dội hơn xen lẫn tiếng cười.
???
Cú ngã này làm Khúc Kim Tích bừng tỉnh. Cô có chút tiếc nuối, cô còn chưa cảm nhận được cảm giác khi ôm gấu trúc mà.
Hẳn là còn sớm, Khúc Kim Tích ngáp một cái, muốn ngủ tiếp. Nhưng vào lúc này, cô chợt thấy không đúng.
Hình như mình không còn là nhím nữa.
Thẩm Thính đột nhiên giật giật. Thấy anh sắp tỉnh, Khúc Kim Tích lập tức từ trên người anh lăn đến bên cạnh, đầu óc cô choáng váng, chăn mền trên người chợt nhẹ bẫng, ánh đèn chói mắt ―― đây là do Thẩm Thính đi mở đèn.
Thẩm Thính cũng nằm mơ.
Anh mơ thấy mình đang ở trong một vườn bách thú, chung quanh có rất nhiều du khách, những người này cũng không nhận ra anh, bọn họ đều giơ điện thoại không ngừng quay phim chụp ảnh gấu trúc nhỏ trong căn phòng pha lê ở phía đối diện.
Những bé gấu với các mảng lông trắng đen xen kẽ tựa bánh trôi nước mè đen kia cũng không lớn lắm. Bọn chúng vừa mới đi lại đã bị người chăm sóc thú đặt ngồi ngay ngắn ở bên trong vòng khuôn, không dám lộn xộn, theo trình tự từ lớn đến nhỏ.
Lực chú ý của Thẩm Thính đặt lên người con gấu trúc nhỏ nhất, cái bánh trôi nước mè đen này đang mờ mịt nhìn khắp nơi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, còn muốn sử dụng móng vuốt của mình, nhưng làm thế nào cũng bắt không được, kết quả còn khiến mình ngã lăn quay.
Không biết có phải ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy con gấu trúc nhỏ này không giống với mấy con gấu còn lại, nó là con gấu trúc nhỏ xinh đẹp nhất, sạch sẽ nhất.
“Người chăm sóc thú, bé con đáng yêu ở phía ngoài cùng bên trái kia tên là gì vậy?” Có lẽ cũng có người có suy nghĩ giống như anh, hào hứng hỏi nhân viên chăm sóc thú đang mặc quần áo bảo hộ bên cạnh, vẻ mặt người hỏi tràn đầy từ ái.
Người chăm sóc thú duỗi tay ra vuốt con gấu trúc nhỏ nhất, sau đó ôm bé gấu lên, cười híp mắt nói: “Nó tên Tích Tích ~ ”
Bé gấu tên Tích Tích trốn không thoát khỏi bàn tay kia, tội nghiệp ngẩng lên đầu, ánh mắt trực tiếp đối diện với Thẩm Thính.
!
Thẩm Thính bừng tỉnh, lập tức phát hiện bé nhím nhỏ không biết từ lúc nào đã lăn từ trên người anh xuống.
Sau khi bật đèn, anh vén chăn lên.
Thẩm Thính: “…”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Khúc Kim Tích, anh nhản nhiên đắp chăn lại, biểu hiện trên mặt trở nên vô cùng quái dị, nhớ tới câu nói anh đã nói với cô lúc tối hôm qua: “… Lần sau em thử biến thành gấu trúc một chút xem sao?”
Anh thực sự không nghĩ tới Khúc Kim Tích thực sự biến thành gấu trúc nhỏ, hơn nữa còn giống y như đúc con gấu trúc nhỏ trong mơ của anh.
Khúc Kim Tích khó khăn chui ra khỏi chăn, bởi vì chăn đè ở trên người cô rất không thoải mái.
Thẩm Thính lại vén chăn lên. Anh cúi đầu, Khúc Kim Tích ngẩng đầu, mặt đối mặt trọn vẹn mười giây, cô phát ra một tiếng kêu yếu ớt: “Chít chít ~”
Từ trong con mắt Thẩm Thính, cô thấy rõ hình dạng của mình.
“Em nói xem, có phải tôi nên giấu em đi hay không?” Bất cứ người nào cũng không thể chịu đựng được đòn tấn công dễ thương tự nhiên của gấu trúc nhỏ, cho dù là Thẩm Thính cũng không ngoại lệ.
Là một quốc bảo, gấu trúc khinh thường giới thú cưng, hoàn toàn xứng đáng đứng NO.1, không thú cưng nào có thể cùng so cao thấp với chúng được.
Khúc Kim Tích: “…” Nếu không phải tại anh, tôi có thể biến thành gấu trúc nhỏ sao?
Nhưng mà, đây có lẽ là lần đầu tiên Khúc Kim Tích có thể tự biến thân nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể biến thành gấu trúc nhỏ. Trước kia, cô không có thời gian đến vườn bách thú nhìn mấy chú gấu trúc, chỉ có thể xem video dáng vẻ dễ thương của bọn chúng ở trên mạng.
Khúc Kim Tích có chút nôn nóng muốn nhìn thấy bản thân ở trong gương ―― Mặc dù có thể nhìn vào mắt của Thẩm Thính để nhìn thấy cái bóng của mình, nhưng như thế thì không thể nhìn rõ được hình dạng hiện tại của cô.
Bé gấu quay người đi đến bên giường, chờ tới lúc cô nhìn thấy khoảng cách từ giường đến sàn nhà, bốn chân đầy lông mềm mại lập tức dừng lại.
Hình như… Có hơi cao.
Nghe nói gấu trúc da thịt dày, ngã từ chỗ cao vài mét xuống cũng không bị làm sao ―― Trên mạng đều là video gấu trúc trèo lên cây, sau đó ngã lăn quay xuống đất.
Khúc Kim Tích do dự một giây, dứt khoát chuẩn bị nhảy xuống, nhưng lúc này thân thể bị một đôi tay dịu dàng nâng lên.
“Muốn đi đâu? Hả?” Thẩm Thính không khống chế được, xoa xoa bánh trôi nước mè đen, từ cái đầu nhỏ trực tiếp xoa xuống tận cái mông, cảm giác vô cùng tốt.
“Chít chít!” Khúc Kim Tích vội vàng dùng móng vuốt lay anh.
Thẩm Thính xuống giường, ôm bé gấu mềm mại đi vào phòng tắm. Anh ôm cô đi tới trước gương, khóe môi mỉm cười: “Lần này đã nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?”
Khúc Kim Tích thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của mình ở trong gương.
Ngay cả quầng thâm mắt cũng lộ ra sự thu hút không gì sánh bằng, Khúc Kim Tích sắp bị vẻ dễ thương của mình làm cho mềm nhũn.
“Có đói bụng không?” Thẩm Thính nhìn thời gian, bây giờ mới là bốn rưỡi sáng, một lúc nữa anh cũng phải thức dậy nên không có tâm tư ngủ tiếp.
Khúc Kim Tích thấy anh hỏi vậy, thật ra cô đúng là có chút đói bụng, thế là ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù Thẩm Thính chưa từng nuôi gấu trúc nhỏ bao giờ, nhưng những điều cơ bản cần biết thì anh vẫn biết, gấu trúc nhỏ uống sữa mẹ… Thẩm Thính làm không ra sữa mẹ, nhưng sữa bột thì vẫn có thể.
Trong phòng của khách sạn cũng không có sữa bột. Hiện tại thời gian quá sớm, cũng không tiện lôi Tần Tang từ trong chăn ra. Thế là Thẩm Thính cấp tốc thay xong quần áo, Khúc Kim Tích nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của anh, cô kêu “chít chít” một tiếng.
Muốn đi đâu?
Thẩm Thính nghĩ một chút liền hiểu, anh quay đầu,nhìn bé gấu. Cái đầu nho nhỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, anh cười cười, ôm lấy cô nhét vào trong quần áo: “Mua sữa bột cho em.”
Trước lạ sau quen, Khúc Kim Tích không phải lần đầu tiên uống sữa bột. Cô khéo léo nằm trong ngực Thẩm Thính, nghĩ thầm: Thẩm Thính công khai mang theo cô đi ra ngoài, anh không sợ bị người khác nhìn thấy trong ngực anh có một quốc bảo, sau đó bị tóm lên phường sao?
Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa.
Thẩm Thính không yên lòng để quốc bảo ở trong phòng, cũng biết bị người phát hiện trong ngực anh có giấu quốc bảo thì có hậu quả sẽ như thế nào, cho nên toàn bộ hành trình anh đều không để Khúc Kim Tích lộ mặt ――
Đồng thời, Thẩm Thính bọc bên ngoài Khúc Kim Tích chính là chiếc áo lông màu đen lớn nhất của anh. Anh quấn cô vào trong quần áo, nên không ai có thể nhận ra Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích: “…”
Trong ấn tượng của cô thì tên đàn ông này cực kỳ để ý đến hình tượng của mình lúc ra ngoài, lần nào anh cũng ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, cho dù là ở trong nhà cũng sẽ mặc quần áo chỉnh tề, chất lượng quần áo cũng tương đối tốt.
Hiện tại anh lại bọc mình thành như vậy đi mua sữa bột cho cô… Khúc Kim Tích nhịn không được cọ qua cọ lại ở trong ngực anh một hồi.
Không, tỉnh táo lại một chút đi!
Anh là vì gấu trúc quá đáng yêu nên mới như vậy!
Khúc Kim Tích lúc nào cũng cảnh tỉnh bản thân tỉnh táo lại.
Một chiếc xe van dừng lại ở một con phố đối diện khách sạn, là chiếc xe mấy ngày nay cùng Khúc Kim Tích đi đến đoàn phim – « Mưu Trang » lên sóng, vai diễn Tạ Trường Tịch của Khúc Kim Tích nhận được nhiều lời khen ngợi, nhiệt độ tăng vọt, giới truyền thông đương nhiên cũng sẽ nhân lúc cô đang hot này mà tìm kiếm hành tung của cô.
Biết Khúc Kim Tích ở chỗ này, mỗi ngày đều phải thay phiên nhau canh chừng, nhưng không có quay được tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể tiếp tục sinh hoạt ở trên xe mỗi ngày, chờ đợi cơ hội giáng xuống.
Lúc này, Thẩm Thính đeo khẩu trang, nhưng mà bởi vì anh mặc một chiếc áo lông cồng kềnh ở trên người nên không bị paparazzi nhận ra.
“Thay ca thay ca, mệt chết tôi rồi.”
“Hôm nay sợ là Khúc Kim Tích cũng sẽ không đi ra ngoài rồi.”
“Nghe nói là bệnh, không biết có phải là thật hay không.”
“Nếu có thể trà trộn vào bên trong khách sạn để quay thì tốt rồi.”
…
Hai người hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ qua cơ hội gì.
Thẩm Thính đi đến siêu thị ở gần đó, chọn loại sữa bột mà Khúc Kim Tích từng thích, lại chọn chút đồ ăn vặt. Lúc anh đi ra tính tiền, thu ngân cứ nhìn anh chằm chằm.
Mở cửa hàng ở bên cạnh đài truyền hình nên bọn họ thường xuyên gặp được diễn viên, từ nổi tiếng đến không có tên tuổi, mọi người đã thành thói quen.
Nhất là chỉ cần người xuất hiện có dáng người cao ráo, chân dài, mang khẩu trang, lộ ra gương mặt xinh xắn tuấn tú thì không cần đoán, hơn chín mươi phần trăm là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên nổi tiếng.
Cô gái thu ngân nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mắt vô cùng quen mắt, cô ta suy đoán có khả năng đây là một diễn viên rất nổi tiếng, như vậy mới có thể khiến cô ta cảm thấy quen thuộc, thật muốn biết gương mặt đằng sau khẩu trang kia là ai!
“Tất cả hết một ngàn bốn trăm chín mươi ba tệ, xin hỏi anh quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt?”
Khúc Kim Tích ở bên trong áo vừa nghe thấy thu ngân báo giá thì sợ đến ngây người.
Thẩm Thính mua cái gì? Làm sao lại tốn nhiều tiền như vậy!
Cô nhịn không được mà giật giật.
Ánh mắt của nhân viên thu ngân lập tức bị cái ‘bụng’ gồ lên của khách hàng hấp dẫn.
Vẻ mặt cô ta đầy hoài nghi nhìn Thẩm Thính, chẳng lẽ người tóc ngắn này là phụ nữ có thai?
Qua ánh mắt của nhân viên thu ngân, Thẩm Thính có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì: “…”
Chương 104:
Trở lại khách sạn Thẩm Thính pha một bình sữa bột, thử xong nhiệt độ xong sau đó đưa cho bé gấu trúc đang nàm ở bên cạnh chân anh.
“Muốn tôi giúp không?”
Khúc Kim Tích lấy bình sữa: “Chít chít!” Không cần.
Thẩm Thính khẽ cười một tiếng, đi vào phòng tắm rửa mặt, chờ anh rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy bé gấu nằm ngửa bụng trên mặt đất, dùng chân trước giữ bình sữa uống hết giọt sữa cuối cùng.
“…”
Nằm uống cũng không sợ bị sặc sao?
Nhận thấy Thẩm Thính đã đi ra, móng vuốt của Khúc Kim Tích cứng đờ, lập tức không giữ vững bình sữa, “bang” một tiếng, cô bị bình sữa đập trúng mặt, bình sữa nhanh chóng lăn vài vòng, trên sàn nhà xuất hiện một vệt sữa.
Thẩm Thính xoay người nhặt bình sữa lên, hỏi cô: “No chưa?”
Khúc Kim Tích nấc một cái, miệng đầy mùi sữa, gật đầu liên tục.
Thẩm Thính biết rõ tập tính của cô, anh ngồi xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên: ” Có muốn uống thêm một bình nữa hay không?”
Bé gấu trúc dùng móng vuốt xoa xoa đầu, do dự hai giây, quả quyết gật đầu.
Thẩm Thính: “…”
Anh biết kiểu gì cô cũng trả lời như vậy mà.
Cổ Nhạc Nhạc tới báo cáo, gặp phải Tần Tang ở trong thang máy đang ôm một cái túi. Sau khi cậu ta thấy cô thì trực tiếp đưa cái túi cho cô.
Bên trong đều là đủ loại đồ ăn vặt.
Trái tim của Cổ Nhạc Nhạc nhảy một cái, lặng lẽ dò xét Tần Tang, làm một trợ lý toàn năng và là một cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Thẩm, vẻ ngoài của Tần Tang không tệ, người cao chân dài, là một chàng trai rất đẹp trai.
Anh đưa đồ ăn vặt cho mình… Chẳng lẽ là thích mình?
“Những thứ này là chuẩn bị cho cô Khúc.” Tần Tang nói: “Tôi đã điều tra, sức ăn của con nhím không lớn. Cô muốn cho cô ấy ăn thì chú ý một chút, đừng để cô ấy ăn quá no, như vậy sẽ không thoải mái.”
Cổ Nhạc Nhạc: “…”
Hu hu, thì ra là do cô ấy tự mình đa tình.
“Được rồi.” Cô ấy nhận lấy cái túi, tặc lưỡi hâm mộ Tần Tang. Làm trợ lý của tổng giám đốc Thẩm, mỗi lần Tích Tích biến thành động vật nhỏ, cậu ta khẳng định cũng sẽ đi theo chăm sóc. Sao mình không trở thành trợ lý của Tích Tích sớm hơn một chút chứ.
“Tổng giám đốc Thẩm buổi sáng tốt lành!” Cổ Nhạc Nhạc thấy Thẩm Thính thì rất cẩn trọng, nhỏ giọng nói: “Tích Tích dậy rồi sao?”
Thẩm Thính “Ừ” một tiếng, ánh mắt của Tần Tang quét qua phía bàn trà liền nhìn thấy một hộp sữa bột đã mở và một bình sữa, còn có một số bánh sữa, cậu ta hỏi: “Ông chủ, anh đi ra ngoài mua sao?”
Thẩm Thính vừa muốn lên tiếng thì bị một tiếng la lớn cắt ngang.
“Mự ơi, đây là gấu trúc, là gấu trúc đó!”
Cổ Nhạc Nhạc kích động ôm lấy bé gấu trúc, yêu thích không buông tay, còn thề thốt: “Tổng giám đốc Thẩm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt Tích Tích.”
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thính không muốn đi đến trường quay. Anh nghĩ trong nhà nuôi một con gấu trúc, phải giấu đi, không cho người khác đụng vào cô.
Nhất là lúc anh nhìn thấy ngay cả Tần Tang cũng không khống chế được muốn cướp bé gấu trúc với Cổ Nhạc Nhạc thì sắc mặt của anh tối sầm, đoạt lấy Khúc Kim Tích, trong mắt lướt qua ánh sáng sắc bén và lạnh lùng: “Còn có quy củ hay không?”
Cổ Nhạc Nhạc im lặng, lưng Tần Tang thẳng tắp.
Cũng không biết có phải là bị bé gấu nhỏ ảnh hưởng hay không, Khúc Kim Tích bị cướp đến cướp đi cũng không có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp một cái, lộ ra cái miệng nhỏ màu hồng phấn, giơ móng lên để che miệng, hai cái tai khẽ động khẽ động.
“…”
Nội tâm của Cổ Nhạc Nhạc thét lên, quá đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu. Chỉ có thét lên mới có thể biểu đạt được sự kích động trong nội tâm của cô ấy.
Bàn tay đặt bên người của Tần Tang nắm chặt, cậu ta thôi miên bản thân: Đây là cô Khúc, đây là cô Khúc, không thể tùy tiện ôm!
Chú ý tới biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt của hai người, Thẩm Thính ôm bé gấu tiến vào phòng ngủ, “bang” một cái, anh đóng sầm cửa lại.
Đến tận khi sắp muộn rồi, anh mới mở cửa ra.
Cổ Nhạc Nhạc âm thầm kích động, chờ tổng giám đốc Thẩm đi rồi, Tích Tích chính là của một mình cô ấy, cô ấy có thể Muốn!Sờ!Thì!Sờ!
Nào ngờ Thẩm Thính mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy ngủ, không được ồn ào làm phiền cô ấy. Sữa bột dùng nước sôi 50 độ pha, lúc cho ăn còn phải kiểm tra độ ấm…”
Dặn dò cẩn thận xong, anh mới rời khỏi khách sạn.
Tần Tang nhìn ra tâm tư của ông chủ nhà mình, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Sếp, phần diễn hôm nay của anh cũng không năng lắm, không thì anh xin đạo diễn Minh sắp xếp quay nhanh một chút, buổi sáng quay xong, buổi chiều có thể kết thúc công việc sớm được không?”
“Không cần.” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Đừng ảnh hưởng tới công việc.”
Đây không phải là trách nhiệm của một mình anh, mà còn là trách nhiệm của cả đoàn làm phim.
Tần Tang nghe vậy thì không nói nữa.
Thẩm Thính nhìn Tần Tang, nếu là trước đây, vị trợ lý này của anh chắc chắn sẽ không đưa ra lời khuyên như vậy.
“Cậu thích gấu trúc nhỏ?”
Tần Tang lập tức gật đầu, bé gấu dễ thương như vậy ai lại có thể không thích được cơ chứ? Cậu ta còn chưa được ôm cô nữa!
Nói xong, cậu ta phát hiện ông chủ cười như không cười nhìn mình chằm chằm. Da đầu Tần Tang tê rần, cậu ta nghiêm trang bổ sung một câu: “Tôi thích gấu trúc nhỏ của căn cứ gấu trúc.”
Ham muốn sống còn vô cùng mạnh mẽ.
Cổ Nhạc Nhạc khó chịu đi tới đi lui ở phòng khách, cô ấy rất muốn tiến vào phòng ngủ, cho dù chỉ nhìn gấu trúc nhỏ ngủ thôi cô ấy cũng vui vẻ rồi.
Nhưng Thẩm Thính hạ lệnh không được ầm ĩ làm phiền Khúc Kim Tích, đạo đức nghề nghiệp trong lòng Cổ Nhạc Nhạc thực sự khó có thể vi phạm, cô ấy chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng áp tai vào cửa phòng ngủ, để xem có thể nghe được một chút âm thanh ở bên trong hay không.
Đúng lúc dì nhỏ của cô ấy gọi điện thoại tới: “Cháu nói cho Kim Tích, dì đã liên hệ cho cô ấy một phóng viên, xế chiều hôm nay khoảng bốn giờ, người của toà soạn báo bên kia sẽ đến đoàn làm phim tìm cô ấy, dì đã nói với đoàn làm phim rồi, cháu…”
“Dì nhỏ, hôm nay không được.” Cổ Nhạc Nhạc cắt ngang lời của Ngũ Lập Thu, hạ giọng: “Hôm nay Tích Tích đã biến thân!”
Ngũ Lập Thu: “…”
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
“Tối hôm qua cháu đã nhắn tin Wechat cho dì rồi.” Cổ Nhạc Nhạc đỡ trán.
“Hôm qua bận quá nên dì không thấy.” Ngũ Lập Thu nhíu mi tâm, lần này chỉ có thể đổi thời gian, may mắn chị ấy có người quen ở bên công ty kia.
Qua hai giây, chị ấy hiếu kỳ hỏi: “Biến thành cái gì rồi?”
Lần này, cuối cùng Cổ Nhạc Nhạc cũng tìm được đối tượng để nói ra hết mọi chuyện.
Việc Khúc Kim Tích có thể biến thành động vật này, cô ấy đương nhiên không thể nói với những người khác, chỉ có thể im lặng giữ bí mật này, không có cách nào thảo luận cùng với người khác được.
Biết Khúc Kim Tích có thể biến thân chỉ có mấy người, cô ấy nào dám nói chuyện với Thẩm Thính chứ.
Về phần Tần Tang, mặc dù đều là trợ lý, nhưng mà ―― trợ lý cũng có chức nghiệp khác nhau.
Cấp bậc của Tần Tang cao hơn cô ấy nhiều, nghiễm nhiên là lãnh đạo của cô ấy.
Chỉ còn dì nhỏ nhà mình là có thể nói chuyện thoải mái.
“Dì nhỏ, dì biết không, Tích Tích biến thành một bé nhím nhỏ, dì chờ chút, con lập tức gửi ảnh chụp qua cho dì…” Cổ Nhạc Nhạc kích động đến mức sắp nhảy dựng lên: “Có phải rất đáng yêu hay không!”
“Tổng giám đốc Thẩm đối xử với Tích Tích vô cùng tốt, vừa rồi trợ lý Tần còn hỏi con tình huống của Tích Tích.”
“Sau đó, trọng điểm chính là.” Cổ Nhạc Nhạc hạ giọng: “Buổi sáng hôm nay con tới, Tích Tích lại biến thân!”
Ngũ Lập Thu: “…”
Chỉ có một mình chị ấy cảm thấy nghệ sĩ nhà mình có hơi thê thảm thôi sao?
“Dì tuyệt đối sẽ không nghĩ ra Tích Tích lại biến thành con gì đâu.” Cho dù cách một cái điện thoại nhưng chị ấy cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Cổ Nhạc Nhạc: “Cháu gửi ảnh chụp cho dì.”
Ngũ Lập Thu ấn mở Wechat, sau đó tay chị ấy run một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mau bảo cô ấy nấp kỹ, tuyệt đối không thể bị người phát hiện, nghe rõ chưa!”
“Dì nhỏ, dì yên tâm đi, con biết nặng nhẹ, sẽ không để cho người khác phát hiện đâu.” Cổ Nhạc Nhạc vỗ ngực hứa hẹn.
Gọi điện thoại xong, Ngũ Lập Thu nhìn kĩ bé gấu nhỏ trên tấm ảnh. Không thể phủ nhận, đáng yêu đúng là đáng yêu, một người mẹ già như chị ấy nhìn cũng muốn ôm một cái.
Nhưng chị ấy không thể bởi vì đáng yêu mà xem nhẹ vấn đề trong đó.
Bình thường cô chỉ biến thành mấy loại động vật phổ thông bình thường hoặc là các loại khăn lông cũng được đi, nhưng đây chính là quốc bảo, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.
Còn nữa, lần này biến thành quốc bảo, lỡ như lần sau lại biến thành động vật quốc gia bảo vệ thì sao?
Khó lòng phòng bị.
Biến thân lúc không ai chú ý tới thì cũng thôi đi, nếu như có người chú ý tới…
Ngũ Lập Thu đau đầu.
Chị ấy mở danh bạ của mình ra,gọi một cú điện thoại.
Trước đó, Ngũ Lập Thu nói muốn đưa Khúc Kim Tích đến chỗ của Đại sư kiểm tra một chút, Thẩm Thính đối với phương diện này không hiểu, cho nên giao cho Ngũ Lập Thu xử lý.
Ngũ Lập Thu chọn lựa kỹ lưỡng, đã tìm được một người vừa có năng lực vừa đáng tin cậy―― Việc này liên quan tới bí mật của Khúc Kim Tích, lỡ như gặp phải một đại sư không đáng tin cậy, đến lúc đó tiết lộ bí mật Khúc Kim Tích có thể biến thân ra ngoài vậy thì phiền phức lớn.
Hơn mười năm trước có một nữ nghệ sĩ, ban đầu tiền đồ không thuận lợi, về sau đột nhiên nổi tiếng nhanh chóng, nhưng cũng không lâu sau lại vì bị bạo lực gia đình mà chết, cảnh sát điều tra không được nguyên nhân cái chết, cuối cùng chỉ có thể đổ cho tự sát.
Ngay sau đó, có người tự xưng là trợ lý của nghệ sĩ kia tiết lộ, sở dĩ lúc trước nữ nghệ sĩ kia nổi tiếng là do nghe theo mệnh lệnh của một vị đại sư làm một chút việc mờ ám, thay đổi vận mệnh trên người, cho nên mới nổi tiếng.
Mà vị đại sư này lại cực kỳ không đáng tin, sau khi nữ minh tinh kia xảy ra chuyện, gã lập tức sợ hãi. Không những không nghĩ cách giải quyết, mà còn cuốn gói bỏ chạy, kết quả không lâu sau, nữ minh tinh kia liền chết.
Chuyện này truyền lên trên mạng, gây ầm ĩ rất lớn, làm cho không ít người bàng hoàng. Ban đầu mọi người không hề tin, thời đại này sao nhiều tin tức phong kiến mê tín như vậy được, sau đó trợ lý đưa ra rất nhiều chứng cứ, bằng chứng như núi, bọn họkhông thể không tin.
Nhưng mà bởi vì sự việc gây ầm ĩ quá lớn, cục an ninh mạng bắt tay xử lý, khống chế dư luận, lúc này mới không để sự việc phát triển mạnh mẽ hơn. Đợi một thời gian dài, sự việc cũng dần bị người ta quên lãng, dẫn đến đại bộ phận người trẻ tuổi không biết việc này.
Khi đó, Ngũ Lập Thu dẫn Lương San xông pha trong giới giải trí, chị ấy biết rất rõ chuyện này, cũng biết lời trợ lý nói hầu như đều là thật.
Có một số việc có thể không tin, nhưng nhất định phải có lòng kính sợ.
Khúc Kim Tích biến thânlung tung là phiền phức, giải quyết sớm ngày nào thì an tâm ngày ấy.
Điện thoại vang lên vài tiếng rồi được kết nối.
“Lão Hứa, chuyện tôi nhờ anh liên lạc với Giang đại sư kia thế nào rồi?”
Lão Hứa ở đầu bên kia nói: “Ha ha, đang muốn gọi điện thoại cho cô để nói về chuyện này đây. Giang đại sư đi di lịch rồi, chắc một khoảng thời gian không về được. Tôi hỏi tăng nhân trong chùa, họ nói vị Giang đại sư này mỗi lần dạo chơi thì phải mất ít nhất là ba tháng, lâu là nửa năm. Tôi nghĩ có khi phải năm sau mới về được. Cô yên tâm, bên này tôi vừa có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cô.”
“Cảm ơn.” Không còn cách nào khác, Ngũ Lập Thu tiếc nuối cúp điện thoại.
Vị Giang đại sư này là một người hiếm thấy. Khi còn bé, anh ta bị sói tha đến bên ngoài chùa Tề Vân, đúng lúc trụ trì nhìn thấy, liền thu nhận anh ta vào trong chùa. Nghe nói anh ta đoán mệnh rất chuẩn, năng lực cực cao, được rất nhiều nhà giàu có tôn sùng. Ngũ Lập Thu nhiều lần nghe ngóng, cuối cùng quyết định tìm vị Giang đại sư này.
Hôm nay Túc Hướng Địch không có cảnh quay, anh ta ở trong phòng, suy tư không biết có nên đi tìm Khúc Kim Tích hay không, xem tình huống của cô thế nào, có đỡ hơn chút nào hay không.
―― Khúc Kim Tích bị bệnh xin phép nghỉ, chuyện này đã truyền đến đoàn làm phim.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Thính, anh ta lại do dự.
Trương Chính nhìn ra sự do dự của anh ta, trong lòng chua xót thay nghệ sĩ nhà mình, nhân tiện nói: “Anh Địch, anh và cô Khúc là bạn bè mà, bạn bè bị bệnh, anh đến thăm bệnh là chuyện vô cùng hiển nhiên. Cũng không thể bởi vì hai người giới tính khác nhau mà ngay cả cái này cũng phải kiêng kỵ có đúng không?”
“Lại nói, không có quy định con gái không thể có bạn bè trai, hai người khác phái cũng có quyền được làm bạn bè.”
Túc Hướng Địch bị lời của trợ lý khai sáng. Đúng thế, anh ta lấy thân phận bạn bè thăm hỏi cô một chút chẳng lẽ không được sao? Chỉ cần mình nắm chắc mức độ thật tốt là được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của anh ta lập tức bình tinh lại. Ngay khi anh ta sắp ra khỏi nhà thì điện thoại di động kêu lên, có một cuộc gọi video, Túc Hướng Địch đành phải dừng động tác, kết nối video.
Trong màn hình hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi, đội một cái mũ rách rưới: “Địch Tử, có phải cậu đang ở khách sạn Cảnh Hiên hay không? Bây giờ tôi đang ở cổng, tôi tới tìm cậu nhé. Bảo vệ của khách sạn này quá xấu, nhìn tôi ăn mặc không tốt nên không cho tôi đi vào. Cậu tranh thủ xuống đây đón tôi, túi tiền của tôi bị trộm rồi, nếu không ăn cơm sẽ phải chết đói!”
Túc Hướng Địch: “…”
“Chờ một chút.” Anh ta bất đắc dĩ nói.
Cúp điện thoại xong, trong lòng Túc Hướng Địch hơi động, người trong cuộc gọi video này chính là người có ID【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi , có thể giới thiệu anh ta cho Khúc Kim Tích biết.
Chơi lâu với nhau như vậy rồi, Khúc Kim Tích đã sớm thân thiết với mọi người.
Thuận tiện cũng chứng minh với bạn bè của anh ta, Khúc Kim Tích thật sự không phải mới mười tuổi, anh ta cũng thật không phải kẻ bắt cóc bé gái mười tuổi.
Nghĩ như vậy, Túc Hướng Địch đi xuống lầu đón người.
Người trẻ tuổi ăn mặc rách rưới đứng ở ngoài cửa khách sạn, túi xách đeo trên lưng cũng cũ cũ rách rách, nhìn thấy Túc Hướng Địch, hai mắt anh ta sáng lên, vội vàng ngoắc: “Chỗ này chỗ này!”
Chờ Túc Hướng Địch đến gần, anh ta đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cái cằm: “Địch Tử, không bình thường nha, bên cạnh cậu có phải xuất hiện yêu tinh rồi không?”
“…” Túc Hướng Địch cho anh ta một cái liếc mắt.
Đêm đó, sau khi Khúc Kim Tích biết cho dù cô có giãy dụa cũng vô dụng, nên cô quyết định cuộn thành một đoàn ngủ ở trên ngực của Thẩm Thính. Dù sao người nào đó không sợ bị đâm, còn làm đệm người miễn phí cho cô, cớ sao cô lại không ngủ.
Sau khi vui vẻ thoải mái ngủ, cô nằm mơ.
Trong mơ cô cảm giác cô đang ở một chỗ rất là kỳ quái, hình như cô đang ở trong một căn phòng bằng pha lê, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô, có người còn giơ điện thoại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.
Khi cô đang nghi ngờ thì chợt nghe tiếng người nói lớn, không ít người còn nhảy dựng lên, tiếng thét chói tai vang lên: “Thật là dễ thương quá.”
Sau đó cô nhìn thấy một đôi tay có bộ lông đen trắng đan xen từ từ đưa tới bên cạnh cô, đó là một con gấu trúc lớn, còn là một con non mới mấy tháng tuổi nhưng nó dễ thương đến mức thể khiến người ta phun máu.
Đôi mắt Khúc Kim Tích chợt sáng lên.
Thật là đáng yêu!
Nhưng mà làm sao cô cách gấu trúc gần như vậy? Chẳng lẽ mình là người chăm sóc thú?
Nghĩ tới đây, Khúc Kim Tích lập tức đi đến gần gấu trúc nhỏ, nhưng không ngờ dưới chân cô không vững, trực tiếp lăn một vòng, sau đó cô nghe thấy tiếng hét chói tai vang dội hơn xen lẫn tiếng cười.
???
Cú ngã này làm Khúc Kim Tích bừng tỉnh. Cô có chút tiếc nuối, cô còn chưa cảm nhận được cảm giác khi ôm gấu trúc mà.
Hẳn là còn sớm, Khúc Kim Tích ngáp một cái, muốn ngủ tiếp. Nhưng vào lúc này, cô chợt thấy không đúng.
Hình như mình không còn là nhím nữa.
Thẩm Thính đột nhiên giật giật. Thấy anh sắp tỉnh, Khúc Kim Tích lập tức từ trên người anh lăn đến bên cạnh, đầu óc cô choáng váng, chăn mền trên người chợt nhẹ bẫng, ánh đèn chói mắt ―― đây là do Thẩm Thính đi mở đèn.
Thẩm Thính cũng nằm mơ.
Anh mơ thấy mình đang ở trong một vườn bách thú, chung quanh có rất nhiều du khách, những người này cũng không nhận ra anh, bọn họ đều giơ điện thoại không ngừng quay phim chụp ảnh gấu trúc nhỏ trong căn phòng pha lê ở phía đối diện.
Những bé gấu với các mảng lông trắng đen xen kẽ tựa bánh trôi nước mè đen kia cũng không lớn lắm. Bọn chúng vừa mới đi lại đã bị người chăm sóc thú đặt ngồi ngay ngắn ở bên trong vòng khuôn, không dám lộn xộn, theo trình tự từ lớn đến nhỏ.
Lực chú ý của Thẩm Thính đặt lên người con gấu trúc nhỏ nhất, cái bánh trôi nước mè đen này đang mờ mịt nhìn khắp nơi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, còn muốn sử dụng móng vuốt của mình, nhưng làm thế nào cũng bắt không được, kết quả còn khiến mình ngã lăn quay.
Không biết có phải ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy con gấu trúc nhỏ này không giống với mấy con gấu còn lại, nó là con gấu trúc nhỏ xinh đẹp nhất, sạch sẽ nhất.
“Người chăm sóc thú, bé con đáng yêu ở phía ngoài cùng bên trái kia tên là gì vậy?” Có lẽ cũng có người có suy nghĩ giống như anh, hào hứng hỏi nhân viên chăm sóc thú đang mặc quần áo bảo hộ bên cạnh, vẻ mặt người hỏi tràn đầy từ ái.
Người chăm sóc thú duỗi tay ra vuốt con gấu trúc nhỏ nhất, sau đó ôm bé gấu lên, cười híp mắt nói: “Nó tên Tích Tích ~ ”
Bé gấu tên Tích Tích trốn không thoát khỏi bàn tay kia, tội nghiệp ngẩng lên đầu, ánh mắt trực tiếp đối diện với Thẩm Thính.
!
Thẩm Thính bừng tỉnh, lập tức phát hiện bé nhím nhỏ không biết từ lúc nào đã lăn từ trên người anh xuống.
Sau khi bật đèn, anh vén chăn lên.
Thẩm Thính: “…”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Khúc Kim Tích, anh nhản nhiên đắp chăn lại, biểu hiện trên mặt trở nên vô cùng quái dị, nhớ tới câu nói anh đã nói với cô lúc tối hôm qua: “… Lần sau em thử biến thành gấu trúc một chút xem sao?”
Anh thực sự không nghĩ tới Khúc Kim Tích thực sự biến thành gấu trúc nhỏ, hơn nữa còn giống y như đúc con gấu trúc nhỏ trong mơ của anh.
Khúc Kim Tích khó khăn chui ra khỏi chăn, bởi vì chăn đè ở trên người cô rất không thoải mái.
Thẩm Thính lại vén chăn lên. Anh cúi đầu, Khúc Kim Tích ngẩng đầu, mặt đối mặt trọn vẹn mười giây, cô phát ra một tiếng kêu yếu ớt: “Chít chít ~”
Từ trong con mắt Thẩm Thính, cô thấy rõ hình dạng của mình.
“Em nói xem, có phải tôi nên giấu em đi hay không?” Bất cứ người nào cũng không thể chịu đựng được đòn tấn công dễ thương tự nhiên của gấu trúc nhỏ, cho dù là Thẩm Thính cũng không ngoại lệ.
Là một quốc bảo, gấu trúc khinh thường giới thú cưng, hoàn toàn xứng đáng đứng NO.1, không thú cưng nào có thể cùng so cao thấp với chúng được.
Khúc Kim Tích: “…” Nếu không phải tại anh, tôi có thể biến thành gấu trúc nhỏ sao?
Nhưng mà, đây có lẽ là lần đầu tiên Khúc Kim Tích có thể tự biến thân nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô cũng không nghĩ tới có một ngày mình có thể biến thành gấu trúc nhỏ. Trước kia, cô không có thời gian đến vườn bách thú nhìn mấy chú gấu trúc, chỉ có thể xem video dáng vẻ dễ thương của bọn chúng ở trên mạng.
Khúc Kim Tích có chút nôn nóng muốn nhìn thấy bản thân ở trong gương ―― Mặc dù có thể nhìn vào mắt của Thẩm Thính để nhìn thấy cái bóng của mình, nhưng như thế thì không thể nhìn rõ được hình dạng hiện tại của cô.
Bé gấu quay người đi đến bên giường, chờ tới lúc cô nhìn thấy khoảng cách từ giường đến sàn nhà, bốn chân đầy lông mềm mại lập tức dừng lại.
Hình như… Có hơi cao.
Nghe nói gấu trúc da thịt dày, ngã từ chỗ cao vài mét xuống cũng không bị làm sao ―― Trên mạng đều là video gấu trúc trèo lên cây, sau đó ngã lăn quay xuống đất.
Khúc Kim Tích do dự một giây, dứt khoát chuẩn bị nhảy xuống, nhưng lúc này thân thể bị một đôi tay dịu dàng nâng lên.
“Muốn đi đâu? Hả?” Thẩm Thính không khống chế được, xoa xoa bánh trôi nước mè đen, từ cái đầu nhỏ trực tiếp xoa xuống tận cái mông, cảm giác vô cùng tốt.
“Chít chít!” Khúc Kim Tích vội vàng dùng móng vuốt lay anh.
Thẩm Thính xuống giường, ôm bé gấu mềm mại đi vào phòng tắm. Anh ôm cô đi tới trước gương, khóe môi mỉm cười: “Lần này đã nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?”
Khúc Kim Tích thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của mình ở trong gương.
Ngay cả quầng thâm mắt cũng lộ ra sự thu hút không gì sánh bằng, Khúc Kim Tích sắp bị vẻ dễ thương của mình làm cho mềm nhũn.
“Có đói bụng không?” Thẩm Thính nhìn thời gian, bây giờ mới là bốn rưỡi sáng, một lúc nữa anh cũng phải thức dậy nên không có tâm tư ngủ tiếp.
Khúc Kim Tích thấy anh hỏi vậy, thật ra cô đúng là có chút đói bụng, thế là ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù Thẩm Thính chưa từng nuôi gấu trúc nhỏ bao giờ, nhưng những điều cơ bản cần biết thì anh vẫn biết, gấu trúc nhỏ uống sữa mẹ… Thẩm Thính làm không ra sữa mẹ, nhưng sữa bột thì vẫn có thể.
Trong phòng của khách sạn cũng không có sữa bột. Hiện tại thời gian quá sớm, cũng không tiện lôi Tần Tang từ trong chăn ra. Thế là Thẩm Thính cấp tốc thay xong quần áo, Khúc Kim Tích nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của anh, cô kêu “chít chít” một tiếng.
Muốn đi đâu?
Thẩm Thính nghĩ một chút liền hiểu, anh quay đầu,nhìn bé gấu. Cái đầu nho nhỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, anh cười cười, ôm lấy cô nhét vào trong quần áo: “Mua sữa bột cho em.”
Trước lạ sau quen, Khúc Kim Tích không phải lần đầu tiên uống sữa bột. Cô khéo léo nằm trong ngực Thẩm Thính, nghĩ thầm: Thẩm Thính công khai mang theo cô đi ra ngoài, anh không sợ bị người khác nhìn thấy trong ngực anh có một quốc bảo, sau đó bị tóm lên phường sao?
Sự thật chứng minh lo lắng của cô là dư thừa.
Thẩm Thính không yên lòng để quốc bảo ở trong phòng, cũng biết bị người phát hiện trong ngực anh có giấu quốc bảo thì có hậu quả sẽ như thế nào, cho nên toàn bộ hành trình anh đều không để Khúc Kim Tích lộ mặt ――
Đồng thời, Thẩm Thính bọc bên ngoài Khúc Kim Tích chính là chiếc áo lông màu đen lớn nhất của anh. Anh quấn cô vào trong quần áo, nên không ai có thể nhận ra Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích: “…”
Trong ấn tượng của cô thì tên đàn ông này cực kỳ để ý đến hình tượng của mình lúc ra ngoài, lần nào anh cũng ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, cho dù là ở trong nhà cũng sẽ mặc quần áo chỉnh tề, chất lượng quần áo cũng tương đối tốt.
Hiện tại anh lại bọc mình thành như vậy đi mua sữa bột cho cô… Khúc Kim Tích nhịn không được cọ qua cọ lại ở trong ngực anh một hồi.
Không, tỉnh táo lại một chút đi!
Anh là vì gấu trúc quá đáng yêu nên mới như vậy!
Khúc Kim Tích lúc nào cũng cảnh tỉnh bản thân tỉnh táo lại.
Một chiếc xe van dừng lại ở một con phố đối diện khách sạn, là chiếc xe mấy ngày nay cùng Khúc Kim Tích đi đến đoàn phim – « Mưu Trang » lên sóng, vai diễn Tạ Trường Tịch của Khúc Kim Tích nhận được nhiều lời khen ngợi, nhiệt độ tăng vọt, giới truyền thông đương nhiên cũng sẽ nhân lúc cô đang hot này mà tìm kiếm hành tung của cô.
Biết Khúc Kim Tích ở chỗ này, mỗi ngày đều phải thay phiên nhau canh chừng, nhưng không có quay được tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể tiếp tục sinh hoạt ở trên xe mỗi ngày, chờ đợi cơ hội giáng xuống.
Lúc này, Thẩm Thính đeo khẩu trang, nhưng mà bởi vì anh mặc một chiếc áo lông cồng kềnh ở trên người nên không bị paparazzi nhận ra.
“Thay ca thay ca, mệt chết tôi rồi.”
“Hôm nay sợ là Khúc Kim Tích cũng sẽ không đi ra ngoài rồi.”
“Nghe nói là bệnh, không biết có phải là thật hay không.”
“Nếu có thể trà trộn vào bên trong khách sạn để quay thì tốt rồi.”
…
Hai người hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ qua cơ hội gì.
Thẩm Thính đi đến siêu thị ở gần đó, chọn loại sữa bột mà Khúc Kim Tích từng thích, lại chọn chút đồ ăn vặt. Lúc anh đi ra tính tiền, thu ngân cứ nhìn anh chằm chằm.
Mở cửa hàng ở bên cạnh đài truyền hình nên bọn họ thường xuyên gặp được diễn viên, từ nổi tiếng đến không có tên tuổi, mọi người đã thành thói quen.
Nhất là chỉ cần người xuất hiện có dáng người cao ráo, chân dài, mang khẩu trang, lộ ra gương mặt xinh xắn tuấn tú thì không cần đoán, hơn chín mươi phần trăm là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên nổi tiếng.
Cô gái thu ngân nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mắt vô cùng quen mắt, cô ta suy đoán có khả năng đây là một diễn viên rất nổi tiếng, như vậy mới có thể khiến cô ta cảm thấy quen thuộc, thật muốn biết gương mặt đằng sau khẩu trang kia là ai!
“Tất cả hết một ngàn bốn trăm chín mươi ba tệ, xin hỏi anh quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt?”
Khúc Kim Tích ở bên trong áo vừa nghe thấy thu ngân báo giá thì sợ đến ngây người.
Thẩm Thính mua cái gì? Làm sao lại tốn nhiều tiền như vậy!
Cô nhịn không được mà giật giật.
Ánh mắt của nhân viên thu ngân lập tức bị cái ‘bụng’ gồ lên của khách hàng hấp dẫn.
Vẻ mặt cô ta đầy hoài nghi nhìn Thẩm Thính, chẳng lẽ người tóc ngắn này là phụ nữ có thai?
Qua ánh mắt của nhân viên thu ngân, Thẩm Thính có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì: “…”
Chương 104:
Trở lại khách sạn Thẩm Thính pha một bình sữa bột, thử xong nhiệt độ xong sau đó đưa cho bé gấu trúc đang nàm ở bên cạnh chân anh.
“Muốn tôi giúp không?”
Khúc Kim Tích lấy bình sữa: “Chít chít!” Không cần.
Thẩm Thính khẽ cười một tiếng, đi vào phòng tắm rửa mặt, chờ anh rửa mặt xong đi ra thì nhìn thấy bé gấu nằm ngửa bụng trên mặt đất, dùng chân trước giữ bình sữa uống hết giọt sữa cuối cùng.
“…”
Nằm uống cũng không sợ bị sặc sao?
Nhận thấy Thẩm Thính đã đi ra, móng vuốt của Khúc Kim Tích cứng đờ, lập tức không giữ vững bình sữa, “bang” một tiếng, cô bị bình sữa đập trúng mặt, bình sữa nhanh chóng lăn vài vòng, trên sàn nhà xuất hiện một vệt sữa.
Thẩm Thính xoay người nhặt bình sữa lên, hỏi cô: “No chưa?”
Khúc Kim Tích nấc một cái, miệng đầy mùi sữa, gật đầu liên tục.
Thẩm Thính biết rõ tập tính của cô, anh ngồi xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên: ” Có muốn uống thêm một bình nữa hay không?”
Bé gấu trúc dùng móng vuốt xoa xoa đầu, do dự hai giây, quả quyết gật đầu.
Thẩm Thính: “…”
Anh biết kiểu gì cô cũng trả lời như vậy mà.
Cổ Nhạc Nhạc tới báo cáo, gặp phải Tần Tang ở trong thang máy đang ôm một cái túi. Sau khi cậu ta thấy cô thì trực tiếp đưa cái túi cho cô.
Bên trong đều là đủ loại đồ ăn vặt.
Trái tim của Cổ Nhạc Nhạc nhảy một cái, lặng lẽ dò xét Tần Tang, làm một trợ lý toàn năng và là một cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Thẩm, vẻ ngoài của Tần Tang không tệ, người cao chân dài, là một chàng trai rất đẹp trai.
Anh đưa đồ ăn vặt cho mình… Chẳng lẽ là thích mình?
“Những thứ này là chuẩn bị cho cô Khúc.” Tần Tang nói: “Tôi đã điều tra, sức ăn của con nhím không lớn. Cô muốn cho cô ấy ăn thì chú ý một chút, đừng để cô ấy ăn quá no, như vậy sẽ không thoải mái.”
Cổ Nhạc Nhạc: “…”
Hu hu, thì ra là do cô ấy tự mình đa tình.
“Được rồi.” Cô ấy nhận lấy cái túi, tặc lưỡi hâm mộ Tần Tang. Làm trợ lý của tổng giám đốc Thẩm, mỗi lần Tích Tích biến thành động vật nhỏ, cậu ta khẳng định cũng sẽ đi theo chăm sóc. Sao mình không trở thành trợ lý của Tích Tích sớm hơn một chút chứ.
“Tổng giám đốc Thẩm buổi sáng tốt lành!” Cổ Nhạc Nhạc thấy Thẩm Thính thì rất cẩn trọng, nhỏ giọng nói: “Tích Tích dậy rồi sao?”
Thẩm Thính “Ừ” một tiếng, ánh mắt của Tần Tang quét qua phía bàn trà liền nhìn thấy một hộp sữa bột đã mở và một bình sữa, còn có một số bánh sữa, cậu ta hỏi: “Ông chủ, anh đi ra ngoài mua sao?”
Thẩm Thính vừa muốn lên tiếng thì bị một tiếng la lớn cắt ngang.
“Mự ơi, đây là gấu trúc, là gấu trúc đó!”
Cổ Nhạc Nhạc kích động ôm lấy bé gấu trúc, yêu thích không buông tay, còn thề thốt: “Tổng giám đốc Thẩm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt Tích Tích.”
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thính không muốn đi đến trường quay. Anh nghĩ trong nhà nuôi một con gấu trúc, phải giấu đi, không cho người khác đụng vào cô.
Nhất là lúc anh nhìn thấy ngay cả Tần Tang cũng không khống chế được muốn cướp bé gấu trúc với Cổ Nhạc Nhạc thì sắc mặt của anh tối sầm, đoạt lấy Khúc Kim Tích, trong mắt lướt qua ánh sáng sắc bén và lạnh lùng: “Còn có quy củ hay không?”
Cổ Nhạc Nhạc im lặng, lưng Tần Tang thẳng tắp.
Cũng không biết có phải là bị bé gấu nhỏ ảnh hưởng hay không, Khúc Kim Tích bị cướp đến cướp đi cũng không có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp một cái, lộ ra cái miệng nhỏ màu hồng phấn, giơ móng lên để che miệng, hai cái tai khẽ động khẽ động.
“…”
Nội tâm của Cổ Nhạc Nhạc thét lên, quá đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu. Chỉ có thét lên mới có thể biểu đạt được sự kích động trong nội tâm của cô ấy.
Bàn tay đặt bên người của Tần Tang nắm chặt, cậu ta thôi miên bản thân: Đây là cô Khúc, đây là cô Khúc, không thể tùy tiện ôm!
Chú ý tới biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt của hai người, Thẩm Thính ôm bé gấu tiến vào phòng ngủ, “bang” một cái, anh đóng sầm cửa lại.
Đến tận khi sắp muộn rồi, anh mới mở cửa ra.
Cổ Nhạc Nhạc âm thầm kích động, chờ tổng giám đốc Thẩm đi rồi, Tích Tích chính là của một mình cô ấy, cô ấy có thể Muốn!Sờ!Thì!Sờ!
Nào ngờ Thẩm Thính mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy ngủ, không được ồn ào làm phiền cô ấy. Sữa bột dùng nước sôi 50 độ pha, lúc cho ăn còn phải kiểm tra độ ấm…”
Dặn dò cẩn thận xong, anh mới rời khỏi khách sạn.
Tần Tang nhìn ra tâm tư của ông chủ nhà mình, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Sếp, phần diễn hôm nay của anh cũng không năng lắm, không thì anh xin đạo diễn Minh sắp xếp quay nhanh một chút, buổi sáng quay xong, buổi chiều có thể kết thúc công việc sớm được không?”
“Không cần.” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Đừng ảnh hưởng tới công việc.”
Đây không phải là trách nhiệm của một mình anh, mà còn là trách nhiệm của cả đoàn làm phim.
Tần Tang nghe vậy thì không nói nữa.
Thẩm Thính nhìn Tần Tang, nếu là trước đây, vị trợ lý này của anh chắc chắn sẽ không đưa ra lời khuyên như vậy.
“Cậu thích gấu trúc nhỏ?”
Tần Tang lập tức gật đầu, bé gấu dễ thương như vậy ai lại có thể không thích được cơ chứ? Cậu ta còn chưa được ôm cô nữa!
Nói xong, cậu ta phát hiện ông chủ cười như không cười nhìn mình chằm chằm. Da đầu Tần Tang tê rần, cậu ta nghiêm trang bổ sung một câu: “Tôi thích gấu trúc nhỏ của căn cứ gấu trúc.”
Ham muốn sống còn vô cùng mạnh mẽ.
Cổ Nhạc Nhạc khó chịu đi tới đi lui ở phòng khách, cô ấy rất muốn tiến vào phòng ngủ, cho dù chỉ nhìn gấu trúc nhỏ ngủ thôi cô ấy cũng vui vẻ rồi.
Nhưng Thẩm Thính hạ lệnh không được ầm ĩ làm phiền Khúc Kim Tích, đạo đức nghề nghiệp trong lòng Cổ Nhạc Nhạc thực sự khó có thể vi phạm, cô ấy chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng áp tai vào cửa phòng ngủ, để xem có thể nghe được một chút âm thanh ở bên trong hay không.
Đúng lúc dì nhỏ của cô ấy gọi điện thoại tới: “Cháu nói cho Kim Tích, dì đã liên hệ cho cô ấy một phóng viên, xế chiều hôm nay khoảng bốn giờ, người của toà soạn báo bên kia sẽ đến đoàn làm phim tìm cô ấy, dì đã nói với đoàn làm phim rồi, cháu…”
“Dì nhỏ, hôm nay không được.” Cổ Nhạc Nhạc cắt ngang lời của Ngũ Lập Thu, hạ giọng: “Hôm nay Tích Tích đã biến thân!”
Ngũ Lập Thu: “…”
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
“Tối hôm qua cháu đã nhắn tin Wechat cho dì rồi.” Cổ Nhạc Nhạc đỡ trán.
“Hôm qua bận quá nên dì không thấy.” Ngũ Lập Thu nhíu mi tâm, lần này chỉ có thể đổi thời gian, may mắn chị ấy có người quen ở bên công ty kia.
Qua hai giây, chị ấy hiếu kỳ hỏi: “Biến thành cái gì rồi?”
Lần này, cuối cùng Cổ Nhạc Nhạc cũng tìm được đối tượng để nói ra hết mọi chuyện.
Việc Khúc Kim Tích có thể biến thành động vật này, cô ấy đương nhiên không thể nói với những người khác, chỉ có thể im lặng giữ bí mật này, không có cách nào thảo luận cùng với người khác được.
Biết Khúc Kim Tích có thể biến thân chỉ có mấy người, cô ấy nào dám nói chuyện với Thẩm Thính chứ.
Về phần Tần Tang, mặc dù đều là trợ lý, nhưng mà ―― trợ lý cũng có chức nghiệp khác nhau.
Cấp bậc của Tần Tang cao hơn cô ấy nhiều, nghiễm nhiên là lãnh đạo của cô ấy.
Chỉ còn dì nhỏ nhà mình là có thể nói chuyện thoải mái.
“Dì nhỏ, dì biết không, Tích Tích biến thành một bé nhím nhỏ, dì chờ chút, con lập tức gửi ảnh chụp qua cho dì…” Cổ Nhạc Nhạc kích động đến mức sắp nhảy dựng lên: “Có phải rất đáng yêu hay không!”
“Tổng giám đốc Thẩm đối xử với Tích Tích vô cùng tốt, vừa rồi trợ lý Tần còn hỏi con tình huống của Tích Tích.”
“Sau đó, trọng điểm chính là.” Cổ Nhạc Nhạc hạ giọng: “Buổi sáng hôm nay con tới, Tích Tích lại biến thân!”
Ngũ Lập Thu: “…”
Chỉ có một mình chị ấy cảm thấy nghệ sĩ nhà mình có hơi thê thảm thôi sao?
“Dì tuyệt đối sẽ không nghĩ ra Tích Tích lại biến thành con gì đâu.” Cho dù cách một cái điện thoại nhưng chị ấy cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Cổ Nhạc Nhạc: “Cháu gửi ảnh chụp cho dì.”
Ngũ Lập Thu ấn mở Wechat, sau đó tay chị ấy run một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mau bảo cô ấy nấp kỹ, tuyệt đối không thể bị người phát hiện, nghe rõ chưa!”
“Dì nhỏ, dì yên tâm đi, con biết nặng nhẹ, sẽ không để cho người khác phát hiện đâu.” Cổ Nhạc Nhạc vỗ ngực hứa hẹn.
Gọi điện thoại xong, Ngũ Lập Thu nhìn kĩ bé gấu nhỏ trên tấm ảnh. Không thể phủ nhận, đáng yêu đúng là đáng yêu, một người mẹ già như chị ấy nhìn cũng muốn ôm một cái.
Nhưng chị ấy không thể bởi vì đáng yêu mà xem nhẹ vấn đề trong đó.
Bình thường cô chỉ biến thành mấy loại động vật phổ thông bình thường hoặc là các loại khăn lông cũng được đi, nhưng đây chính là quốc bảo, một khi bị phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.
Còn nữa, lần này biến thành quốc bảo, lỡ như lần sau lại biến thành động vật quốc gia bảo vệ thì sao?
Khó lòng phòng bị.
Biến thân lúc không ai chú ý tới thì cũng thôi đi, nếu như có người chú ý tới…
Ngũ Lập Thu đau đầu.
Chị ấy mở danh bạ của mình ra,gọi một cú điện thoại.
Trước đó, Ngũ Lập Thu nói muốn đưa Khúc Kim Tích đến chỗ của Đại sư kiểm tra một chút, Thẩm Thính đối với phương diện này không hiểu, cho nên giao cho Ngũ Lập Thu xử lý.
Ngũ Lập Thu chọn lựa kỹ lưỡng, đã tìm được một người vừa có năng lực vừa đáng tin cậy―― Việc này liên quan tới bí mật của Khúc Kim Tích, lỡ như gặp phải một đại sư không đáng tin cậy, đến lúc đó tiết lộ bí mật Khúc Kim Tích có thể biến thân ra ngoài vậy thì phiền phức lớn.
Hơn mười năm trước có một nữ nghệ sĩ, ban đầu tiền đồ không thuận lợi, về sau đột nhiên nổi tiếng nhanh chóng, nhưng cũng không lâu sau lại vì bị bạo lực gia đình mà chết, cảnh sát điều tra không được nguyên nhân cái chết, cuối cùng chỉ có thể đổ cho tự sát.
Ngay sau đó, có người tự xưng là trợ lý của nghệ sĩ kia tiết lộ, sở dĩ lúc trước nữ nghệ sĩ kia nổi tiếng là do nghe theo mệnh lệnh của một vị đại sư làm một chút việc mờ ám, thay đổi vận mệnh trên người, cho nên mới nổi tiếng.
Mà vị đại sư này lại cực kỳ không đáng tin, sau khi nữ minh tinh kia xảy ra chuyện, gã lập tức sợ hãi. Không những không nghĩ cách giải quyết, mà còn cuốn gói bỏ chạy, kết quả không lâu sau, nữ minh tinh kia liền chết.
Chuyện này truyền lên trên mạng, gây ầm ĩ rất lớn, làm cho không ít người bàng hoàng. Ban đầu mọi người không hề tin, thời đại này sao nhiều tin tức phong kiến mê tín như vậy được, sau đó trợ lý đưa ra rất nhiều chứng cứ, bằng chứng như núi, bọn họkhông thể không tin.
Nhưng mà bởi vì sự việc gây ầm ĩ quá lớn, cục an ninh mạng bắt tay xử lý, khống chế dư luận, lúc này mới không để sự việc phát triển mạnh mẽ hơn. Đợi một thời gian dài, sự việc cũng dần bị người ta quên lãng, dẫn đến đại bộ phận người trẻ tuổi không biết việc này.
Khi đó, Ngũ Lập Thu dẫn Lương San xông pha trong giới giải trí, chị ấy biết rất rõ chuyện này, cũng biết lời trợ lý nói hầu như đều là thật.
Có một số việc có thể không tin, nhưng nhất định phải có lòng kính sợ.
Khúc Kim Tích biến thânlung tung là phiền phức, giải quyết sớm ngày nào thì an tâm ngày ấy.
Điện thoại vang lên vài tiếng rồi được kết nối.
“Lão Hứa, chuyện tôi nhờ anh liên lạc với Giang đại sư kia thế nào rồi?”
Lão Hứa ở đầu bên kia nói: “Ha ha, đang muốn gọi điện thoại cho cô để nói về chuyện này đây. Giang đại sư đi di lịch rồi, chắc một khoảng thời gian không về được. Tôi hỏi tăng nhân trong chùa, họ nói vị Giang đại sư này mỗi lần dạo chơi thì phải mất ít nhất là ba tháng, lâu là nửa năm. Tôi nghĩ có khi phải năm sau mới về được. Cô yên tâm, bên này tôi vừa có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cô.”
“Cảm ơn.” Không còn cách nào khác, Ngũ Lập Thu tiếc nuối cúp điện thoại.
Vị Giang đại sư này là một người hiếm thấy. Khi còn bé, anh ta bị sói tha đến bên ngoài chùa Tề Vân, đúng lúc trụ trì nhìn thấy, liền thu nhận anh ta vào trong chùa. Nghe nói anh ta đoán mệnh rất chuẩn, năng lực cực cao, được rất nhiều nhà giàu có tôn sùng. Ngũ Lập Thu nhiều lần nghe ngóng, cuối cùng quyết định tìm vị Giang đại sư này.
Hôm nay Túc Hướng Địch không có cảnh quay, anh ta ở trong phòng, suy tư không biết có nên đi tìm Khúc Kim Tích hay không, xem tình huống của cô thế nào, có đỡ hơn chút nào hay không.
―― Khúc Kim Tích bị bệnh xin phép nghỉ, chuyện này đã truyền đến đoàn làm phim.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Thính, anh ta lại do dự.
Trương Chính nhìn ra sự do dự của anh ta, trong lòng chua xót thay nghệ sĩ nhà mình, nhân tiện nói: “Anh Địch, anh và cô Khúc là bạn bè mà, bạn bè bị bệnh, anh đến thăm bệnh là chuyện vô cùng hiển nhiên. Cũng không thể bởi vì hai người giới tính khác nhau mà ngay cả cái này cũng phải kiêng kỵ có đúng không?”
“Lại nói, không có quy định con gái không thể có bạn bè trai, hai người khác phái cũng có quyền được làm bạn bè.”
Túc Hướng Địch bị lời của trợ lý khai sáng. Đúng thế, anh ta lấy thân phận bạn bè thăm hỏi cô một chút chẳng lẽ không được sao? Chỉ cần mình nắm chắc mức độ thật tốt là được.
Nghĩ như vậy, tâm tình của anh ta lập tức bình tinh lại. Ngay khi anh ta sắp ra khỏi nhà thì điện thoại di động kêu lên, có một cuộc gọi video, Túc Hướng Địch đành phải dừng động tác, kết nối video.
Trong màn hình hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi, đội một cái mũ rách rưới: “Địch Tử, có phải cậu đang ở khách sạn Cảnh Hiên hay không? Bây giờ tôi đang ở cổng, tôi tới tìm cậu nhé. Bảo vệ của khách sạn này quá xấu, nhìn tôi ăn mặc không tốt nên không cho tôi đi vào. Cậu tranh thủ xuống đây đón tôi, túi tiền của tôi bị trộm rồi, nếu không ăn cơm sẽ phải chết đói!”
Túc Hướng Địch: “…”
“Chờ một chút.” Anh ta bất đắc dĩ nói.
Cúp điện thoại xong, trong lòng Túc Hướng Địch hơi động, người trong cuộc gọi video này chính là người có ID【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi , có thể giới thiệu anh ta cho Khúc Kim Tích biết.
Chơi lâu với nhau như vậy rồi, Khúc Kim Tích đã sớm thân thiết với mọi người.
Thuận tiện cũng chứng minh với bạn bè của anh ta, Khúc Kim Tích thật sự không phải mới mười tuổi, anh ta cũng thật không phải kẻ bắt cóc bé gái mười tuổi.
Nghĩ như vậy, Túc Hướng Địch đi xuống lầu đón người.
Người trẻ tuổi ăn mặc rách rưới đứng ở ngoài cửa khách sạn, túi xách đeo trên lưng cũng cũ cũ rách rách, nhìn thấy Túc Hướng Địch, hai mắt anh ta sáng lên, vội vàng ngoắc: “Chỗ này chỗ này!”
Chờ Túc Hướng Địch đến gần, anh ta đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cái cằm: “Địch Tử, không bình thường nha, bên cạnh cậu có phải xuất hiện yêu tinh rồi không?”
“…” Túc Hướng Địch cho anh ta một cái liếc mắt.