Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95+96
Chương 95
Nhìn hướng của Dụ Đồng, là từ thôn Đào Vân tới. Khúc Kim Tích nhớ quê của Dụ Đồng là ở Dương Thành, cách thành phố M mấy nghìn km.
“Bộ phim mới của anh lấy cảnh ở đây, nhớ ra ngày mai là ngày giỗ của bà em nên qua thắp hương trước.”
Quả thực là trùng hợp, sau khi Dụ Đồng do dự một hồi, vừa hay hôm nay có thời gian nên anh ta quyết định theo những ký ức trước đây của mình đi đến thôn Đào Vân, thắp cho bà Khúc một nén hương.
Không ngờ rằng dọc đường đi lại gặp phải Khúc Kim Tích.
Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí của Khúc Kim Tích – Dụ Đồng đã từng cùng nguyên chủ về quê tảo mộ.
Dụ Đồng liếc nhìn cô, trên người trừ cái túi ra thì không mang theo hành lý gì cả, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc túi.
Có vẻ như Thẩm Thính khá hào phóng với cô.
Dụ Đồng ngẩn người suy nghĩ.
Dụ Đồng: “Thẩm Thính không cùng em trở về sao?”
“Chúng tôi cùng nhau trở về.” Khúc Kim Tích theo bản năng nói, “Nhưng anh ấy có việc phải trì hoãn trong thành phố, vì vậy tôi mới quay về trước.”
Sau khi im lặng một lúc, Dụ Đồng lại hỏi: “Hai người định khi nào thì công khai?”
Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, anh ta nói: “Bỏ đi, không cần nói với anh.”
Khúc Kim Tích chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Dụ Đồng đưa đồng hồ lên nhìn thời gian: “Buổi tối có cảnh quay, anh đi đây.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lướt qua Khúc Kim Tích, anh ta đi về phía trước mà không ngoảnh đầu lại, đi được hai bước mới dừng chân: “Đúng rồi, khi anh đến, tình cờ gặp được bí thư chi bộ thôn. Ông ấy nhận ra anh nên nói với anh rằng có một vài bức thư được gửi đến cho bà em, ông ấy đã thay mặt nhận nó, muốn tìm em nhưng không có thông tin liên lạc của em. ”
“Vốn dĩ ông ấy muốn đưa nó cho anh, nhưng anh cầm cũng không thích hợp lắm. Em nhớ quay lại chỗ ông ấy mà lấy thư.”
Thư viết cho bà sao? Khúc Kim Tích gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Dụ Đồng, cô mới thu hồi ánh mắt. Cô lắc đầu, vứt bỏ những ký ức về nguyên chủ và Dụ Đồng. Sau nửa giờ, cuối cùng cô cũng đi bộ đến thôn Đào Vân.
Ở cổng làng có một cửa hàng nhỏ, Khúc Kim Tích mua một số thứ rồi đi đến gặp bí thư chi bộ thôn.
Nhìn thấy cô, bí thư chi bộ thôn rất vui mừng, râu cũng cười đến run rẩy: “Bé Khúc, cuối cùng cháu cũng trở lại rồi.”
Một đám trẻ em vây quanh Khúc Kim Tích, tất cả đều nhìn cô với đôi mắt lấp lánh. Khúc Kim Tích lần lượt phát kẹo cho từng đứa một.
Đám trẻ con trong thôn bình thường đâu thể nào gặp được một chị gái xinh đẹp như vậy, còn được cho kẹo, đứa nào đứa nấy mở miệng ra là chị gái xinh đẹp.
Bí thư chi bộ thôn cười ha ha dạy dỗ tụi nó: “Theo bối phận đều gọi sai hết rồi, phải gọi là dì!”
Dì? Khúc? Kim Tích: “…”
Sau khi hàn thuyên xong, Khúc Kim Tích bỏ quà lại, cầm theo bức thư trở về ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà không khoá, cô đẩy cửa bước vào. Có lẽ là bởi vì nhiều năm dài không có người sống nên cỏ trong sân mọc hơi dài.
Nhưng mà, sau khi nói chuyện với bí thư chi bộ thôn, cô mới biết nguyên chủ có tài khoản của ông ấy. Hàng năm cô sẽ gửi một khoản tiền cho bí thư chi bộ thôn, nhờ ông ấy quét dọn căn nhà cũ giúp cô khi có thời gian rảnh, tránh bị cỏ dại phủ kín.
Cho nên, mặc dù trong sân cỏ mọc không dài lắm, nhưng đồ đạc trong căn nhà cũ lại đầy bụi bặm, Khúc Kim Tích đã quen thuộc với cảnh tượng này.
Cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, ngôi nhà cũ rách nát sẽ không khiến cô cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có một cảm giác thân thuộc.
Khúc Kim Tích lật chiếc ghế đẩu trên bàn xuống, tìm kiếm xung quanh một vòng sau đó lấy một cái chậu ra dùng chút nước giếng rửa sạch chiếc ghế.
Hôm nay thời tiết dễ chịu, ánh mặt trời tràn ngập khắp mọi nơi, cô ngồi ở ngoài sảnh chính, để mặc cho ánh nắng chiếu vào người, thật ấm áp.
Sau khi tắm nắng được một lúc, cô cầm lá thư mà bí thư chi bộ thôn đưa cho mình ra.
Tổng cộng có ba phong thư, địa chỉ trên phong thư là ở thủ đô, trên đó chỉ ghi tên người nhận, không có tên người gửi, nhưng có để lại thông tin liên lạc của người gửi. Bí thư chi bộ thôn nói rằng ban đầu ông ấy muốn gọi thử, nhưng nghĩ lại cảm thấy ông ấy gọi thì không thích hợp lắm, vẫn nên đưa thư cho Khúc Kim Tích và để cô tự xử lý thì hơn.
Ai lại gửi thư cho người bà đã khuất của cô chứ?
Trong ký ức của Khúc Kim Tích, bà nội đã qua đời khi nguyên chủ học năm hai cao học, sau đó, đều là nguyên chủ tự dựa vào bản thân thi nghệ thuật rồi sau đó thi vào trường điện ảnh.
Chắc không phải là thư của ông cụ Thẩm gửi đó chứ? Nhưng thời gian này cũng không khớp, bởi vì năm ngoái sau khi ông cụ gặp được nguyên chủ thì ông ấy mới biết tin bà cụ Khúc đã qua đời rồi.
Với tâm lý tò mò, Khúc Kim Tích mở lá thư ra.
Trong ba phong thư chỉ có một cái chứa giấy thư, còn lại tất cả đều là những bức ảnh rất cũ. Trước tiên, Khúc Kim Tích nhìn vào bức ảnh. Trên bức ảnh chụp một cặp chị em gái. Đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi, đứa lớn hơn bảy tám tuổi. Quần áo đang mặc là từ thời mấy chục năm trước.
Rồi lại đọc nội dung bức thư, dài một trang rưỡi, không quá nhiều, sau khi đọc xong nội dung, cô lập tức hiểu ra chuyện là như thế nào.
Thì ra bà Khúc có một chị gái, sau này vì gia đình khó khăn nên bố mẹ bà đã giao chị gái cho một cặp vợ chồng doanh nhân giàu có hiếm muộn để nuôi dưỡng.
Từ đó mất liên lạc.
Khúc Kim Tích đã cố gắng lục tìm ký ức nhưng không hề nhớ rằng bà cụ Khúc đã từng nhắc đến chuyện của bà dì này. Có lẽ vì lúc đó bà cụ Khúc còn nhỏ cho nên khi lớn lên thì đã quên mất rằng mình còn có một người chị gái.
Sau đó, bà cụ Khúc gặp được ông cụ Thẩm, hai người yêu nhau nhưng lại không môn đăng hộ đối, ông cụ Thẩm đành phải chia tay với bà cụ Khúc. Trong lúc bà cụ Khúc đau lòng thì gặp được ông cụ Khúc, sau đó kết hôn rồi sinh ra bố Khúc, sau đó nữa thì có Khúc Kim Tích.
Kết quả là Khúc Kim Tích sinh ra không được bao lâu, bố Khúc và mẹ Khúc qua đời vì tai nạn, cô được ông cụ Khúc và bà cụ Khúc nuôi dưỡng. Sau đó, ông cụ Khúc mất khi cô học trung học, đến khi cô học cao học thì bà cụ Khúc cũng qua đời, chỉ còn lại một mình Khúc Kim Tích sống cô độc.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bà dì.
Bức thư nói rõ, người viết thư là một hậu bối của bà dì, bà dì tuổi đã cao rồi, mấy năm nay sức khỏe không được tốt lắm, chợt nhớ ra mình còn có một em gái không biết còn sống hay đã chết, tâm nguyện muốn tìm được cô em gái.
Sau khi nhận được thông tin rằng bà cụ Khúc sống ở thôn Đào Vân, bà ấy đã viết thư để hỏi thăm.
Mấy chục năm nay, nếu như hai chị em có thể gặp lại nhau thì quả là một điều tuyệt vời.
Sau khi đọc xong bức thư, Khúc Kim Tích đặt lá thư ngay ngắn vào lại phong bì, sau đó cô thở dài. Nếu như bà cụ Khúc vẫn còn sống thì chắc bà sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bức thư này.
Qua bức thư, có thể thấy rằng bà dì này đã lớn lên một cách bình an khoẻ mạnh, mấy chục năm trước được một doanh nhân giàu có nhận nuôi, bây giờ đoán rằng gia đình cũng khá giả.
Khúc Kim Tích không có ý định nhận họ hàng.
Một là, cô không phải là nguyên chủ.
Hai là … Cô không quen nhận người thân.
Khúc Kim Tích trong thế giới trước cũng không khác mấy với Khúc Kim Tích trong thế giới của nguyên chủ. Cô đã mất người thân từ khi còn rất nhỏ. Đó là lý do tại sao cô đã học đủ mọi kỹ năng. Vì tiết kiệm thêm tiền và mua một ngôi nhà để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn, kỹ năng nhiều cũng không dư thừa.
Hơn nữa, bà dì này đã lớn tuổi rồi, lỡ như biết bà cụ Khúc đã qua đời, bà ấy lại chịu đả kích xảy ra sự cố gì thì cũng không hay lắm.
Chi bằng giữ lại một nỗi nhớ trong lòng.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích cất lá thư vào túi, cô đã mua nhan đèn và vàng mã ở cửa hàng nhỏ đầu thôn, chuẩn bị thu dọn một chút rồi đi đến nghĩa trang.
“Kim Tích.” Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ đứng ở cửa ló đầu vào, “Thực sự là chị sao? Bí thư chi bộ nói chị đã quay về rồi. Mọi người vẫn còn không tin. Bây giờ chị đã là một đại minh tinh, làm sao có thể trở lại nơi nhỏ bé này của chúng tôi. ”
Khúc Kim Tích: “…”
“Nhìn kìa.” Người phụ nữ bước vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Khúc Kim Tích, không khỏi lộ ra vẻ ghen tị. Rõ ràng cô ta nhỏ hơn Khúc Kim Tích vài tháng nhưng khi đứng cùng với Khúc Kim Tích, cô ta lại cảm thấy mình già hơn Khúc Kim Tích rất nhiều, “Không phải chị đã quên em là ai rồi chứ?”
Khúc Kim Tích tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng hồi lâu cũng không có chút ấn tượng, chỉ đành gượng cười, lịch sự nói: “Cô là …?”
Vẻ mặt của người phụ nữ cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nhếch môi nói: “Em là Mẫn Lan, ôi, chị mới rời khỏi nhà bao lâu, đến cả người em họ như em còn không nhớ.”
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan liếc qua quần áo trên người Khúc Kim Tích, áo, quần tây, giày, mỗi thứ đều rất tinh tế và có mùi tiền.
Sau đó, ánh mắt của cô ta dán chặt không rời vào chiếc túi vuông màu trắng.
“Đây là chiếc túi hiệu XX.” Cô ta bước nhanh tới, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào túi xách, hận không thể ôm chiếc túi vào người, “Thật hay giả vậy? Chị có thể mua nổi một chiếc túi đắt tiền như vậy sao?”
“…” Khúc Kim Tích cười híp mắt nói, “Cô cũng nói tôi là đại minh tinh, đại minh tinh đâu dám dùng hàng giả, đây không phải là muốn bị mắng sao?”
Vậy thì chính là hàng thật ư?
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan lập tức thay đổi, tất cả thái độ kỳ lạ vừa rồi biến mất hết, nhiệt tình khoác tay Khúc Kim Tích: “Chị họ, chị hiếm khi mới trở về một lần. Trong nhà bừa bộn như vậy, phải mất lâu lắm mới dọn dẹp xong. Cũng gần trưa rồi, đi thôi, về nhà em ăn cơm, bố mẹ em biết chị về chắc chắn sẽ rất vui. ”
Ăn trưa?
Khúc Kim Tích lập tức động lòng, mặc cho người em họ này nắm lấy tay mình: “Được, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
“Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ.” Đồng tử của Trịnh Mẫn Lan di chuyển, “Chị họ, trên TV cũng không nhìn thấy chị nhiều. Thì ra làm minh tinh dễ kiếm tiền như vậy sao? Chị nhìn em xem, hình tượng của em như thế nào, có phải cũng có thể làm minh tinh được không?”
Khúc Kim Tích nghiêm túc nhìn cô ta, Trịnh Mẫn Lan ưỡn ngực ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
“Em họ à, căn cơ của em không tệ, nếu như chăm chuốt một chút, chắc chắn sẽ không thua kém chị.”
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan sáng như sao, còn chợt lóe lên một tia sáng nào đó.
Ý cô ta là muốn nói, sở dĩ Khúc Kim Tích xinh đẹp đến như vậy, toàn là do áo quần làm tôn lên. chỉ cần mình diện đồ hiệu, xách túi hàng hiệu thì chắc chắn sẽ không hề kém cạnh cô.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Nếu như em muốn trở thành minh tinh, chị có thể giới thiệu cho em một công ty quản lý.” Khúc Kim Tích giống như một người chị tri kỷ, tận tuỵ truyền đạt kinh nghiệm của mình. “Tuy nhiên, các công ty quản lý bây giờ đào tạo minh tinh tốn chi phí không nhỏ, vì vậy em phải tự đầu tư tiền của mình vào trong giai đoạn đầu.”
Trịnh Mẫn Lan lập tức hỏi: “Cần bao nhiêu ạ?”
Khúc Kim Tích duỗi ra ba ngón tay, Trịnh Mẫn Lan hít sâu một hơi, trợn to hai mắt, không thể nào tin được: “Ba mươi ngàn? Ăn cướp hả, tại sao phải cần nhiều như vậy!”
“Không.” Khúc Kim Tích sửa lại cho cô, “Không phải ba mươi ngàn.”
“Ba ngàn.” Trịnh Mẫn Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ, “Ba ngàn thì không thành vấn đề, em có thể.”
Khúc Kim Tích dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em họ, ý của chị là ba trăm ngàn.”
Trịnh Mẫn Lan hét lên: “Chị nói cái gì!?”
Khúc Kim Tích thở dài: “Không có cách nào khác, đây là chi phí đầu tư trong giai đoạn đầu để trở thành người nổi tiếng. Bằng không, công ty quản lý bỏ tiền ra để nuôi minh tinh, minh tinh này không nổi tiếng, không kiếm được tiền, công ty quản lý đó không phải sẽ thua lỗ sao. Công ty quản lý mà chị nói với em chỉ cần ba trăm ngàn là đã rẻ nhất rồi, bình thường ít nhất là … ”
Cô ấy duỗi năm ngón tay ra.
“Bắt đầu từ con số này.”
Cô nói hùng hồn như vậy, trên mặt cũng không có biểu hiện nào là đùa giỡn, Trịnh Mẫn Lan lập tức tin tưởng không nghi ngờ gì cả.
“Chị quen biết ông chủ, có thể giúp em thương lượng chuyện giá cả, đoán chừng hai trăm năm mươi ngàn cũng có thể, em xem …” Khúc Kim Tích nói tiếp.
Sắc mặt của Trịnh Mẫn Lan khó coi, cô ta không nói lời nào, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Khúc Kim Tích cũng thu lại.
Khúc Kim Tích cố nhịn cười, loại người như Trịnh Mẫn Lan, trước đây cô đã từng gặp qua quá nhiều rồi, biết dùng cách gì để khiến đối phương im lặng.
Đây không phải là chết lặng ngay lập tức sao?
“Em họ, em có còn muốn trở thành minh tinh nữa không?” Cô tha thiết hỏi, đôi mắt chớp chớp, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
Trịnh Mẫn Lan: “…”
Chương 96
Trịnh Mẫn Lan chịu đòn đả kích này, nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy.
Khúc Kim Tích: “…”
Sớm biết vậy cô nên khôn khéo hơn một chút, giờ thì hay rồi, cơm cũng không có mà ăn.
Người cũng đã bỏ chạy rồi, cô cũng không thể đuổi theo đòi ăn cơm được, đúng không?
Đúng lúc Khúc Kim Tích đang hối hận vô cùng thì cháu trai của bí thư chi bộ thôn Tiểu Thạch Đầu chạy đến: “Chị Kim Tích, nhà chúng em đã nấu cơm xong rồi. Ông nội bảo em đến mời chị qua ăn cơm. Chị đến nhà chúng em ăn cơm đi.”
Khúc Kim Tích rất thích đứa cháu trai nhỏ của bí thư thôn, cậu bé khoảng 5 tuổi này rất dễ thương. Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười dắt cậu bé đến nhà của bí thư chi bộ thôn ăn cơm.
“Ông nội không phải đã bảo em gọi chị bằng dì sao? Sao còn gọi là chị?” Cô trêu chọc cậu bé.
Tiểu Thạch Đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: “Chị Kim Tích xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trong tranh, không thể gọi chị là dì, như vậy sẽ già lắm.”
Khúc Kim Tích: “…”
Con nít thời này đều dẻo miệng như vậy sao?
Khúc Kim Tích đã có một bữa trưa vui vẻ tại nhà bí thư chi bộ thôn. Tiểu Thạch Đầu rất thích chị gái xinh đẹp này nên cứ quấn quýt lấy cô. Sau bữa trưa cô dẫn Tiểu Thạch Đầu trở về căn nhà cũ.
Cảm thấy hơi nóng, Khúc Kim Tích buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon thả và trắng nõn.
“Chị ơi, chỗ này của chị bị muỗi cắn sao?” Tiểu Thạch Đầu đột nhiên chỉ vào cổ của Khúc Kim Tích, quan tâm nói: “Trong nhà em có dầu thơm, em đi lấy cho chị.”
Khúc Kim Tích thầm nghĩ trong lòng, giờ là mùa đông muỗi ở đâu ra chứ. Nhất thời cô không có phản ứng, đợi sau khi cô nhớ lại thì một tầng lửa lập tức truyền ra da mặt, vội vàng kéo Tiểu Thạch Đầu lại.
“Đây là chị không cẩn thận bị trầy thôi.” Cô lẳng lặng xõa tóc xuống, bình tĩnh giải thích với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu như hiểu như không gật đầu.
Trẻ con hiếu động, cậu bé hoạt bát chạy về phía trước, đến căn nhà cũ sớm hơn cả Khúc Kim Tích, sau đó cậu bé chạy ra ngoài với tốc độ càng nhanh hơn: “Chị ơi, trong nhà chị có một chú kỳ lạ lắm!”
Chú kỳ lạ sao?
Khúc Kim Tích bối rối bước vào sân, sau đó thì nhìn thấy “chú kỳ lạ” trong miệng của Tiểu Thạch Đầu là ai.
Thẩm Thính dường như vừa mới đến, anh cởi áo khoác ngoài ra vắt lên cánh tay, bên cạnh đôi chân ngoài là cái vali màu hồng, còn có một cái túi chứa đầy đồ.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới chân Khúc Kim Tích nóng lên, phản xạ điều kiện chính là muốn chạy trốn.
Không ngờ, Thẩm Thính lại mở miệng nói: “Tôi muốn rửa tay, nước ở đâu vậy?”
Khúc Kim Tích nhớ ra rằng một người xuất thân từ gia đình giàu có như Thẩm Thính chắc hẳn là chưa sống ở thôn quê bao giờ. Đóng phim cũng sẽ lấy cảnh ở vùng sâu vùng xa, nhưng có trợ lý giúp đỡ, đoán rằng chưa từng tự mình đụng tay vào cái gì, không quen thuộc cũng là điều rất bình thường.
“Chờ chút.” Khúc Kim Tích lấy nước từ giếng cho anh rửa tay.
Tiểu Thạch Đầu cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính, tò mò hỏi: “Chị ơi, chú này là ai vậy?”
Thẩm Thính nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại gọi cô ấy là chị còn gọi tôi là chú?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn anh rồi lại nhìn Khúc Kim Tích, rút ra một câu: “Bởi vì chú già.”
Thẩm Thính: “…”
Khúc Kim Tích không thể nhịn được cười, nói bừa không chừng lại là thật!
Thấy cô cười, Thẩm Thính dửng dưng liếc mắt qua, không tính toán với sự ngây thơ của trẻ con.
“Khoá máy làm gì?”
Khúc Kim Tích giả ngốc: “Hết pin rồi.”
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, đổi đề tài: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Khúc Kim Tích trả lời, “Ăn ở chỗ bí thư chi bộ thôn.”
Thẩm Thính bình tĩnh nhìn cô: “Tôi còn chưa ăn.”
Khúc Kim Tích ho một tiếng, lảng tránh ánh mắt của anh: “… Sao anh tìm được đến đây?”
“Đi taxi, dẫn đường, thuê người.” Thẩm Thính dùng lời lẽ ngắn gọn, trên đời này có rất nhiều chuyện, chỉ cần có tiền thì sẽ dễ dàng xử lý.
Không khó để bắt taxi đến cổng thị trấn, tới cổng thị trấn thì hỏi thăm làng Đào Vân đi như thế nào, tốn tiền thuê người dẫn đường, không phải là chuyện khó.
Khi đến làng Đào Vân, nhìn thấy người thì chỉ cần hỏi nhà của bà Khúc ở đâu, tự nhiên sẽ có người chỉ đường cho anh.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “Anh có thể không tới.”
“Không tới?” Thẩm Thính cười nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ chậm rãi, mang theo hàm ý sâu xa nguy hiểm, “Có người nào đó ăn sạch sẽ rồi chạy mất, tôi không tới tìm cô ấy tính sổ sao?”
Da đầu của Khúc Kim Tích tê rần, theo bản năng hỏi ngược lại: “Ăn cái gì mà sạch chứ, đó là tôi say rượu thôi!”
Cô vô thức siết chặt tay áo của mình, không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thính, không rõ là xấu hổ hay chột dạ: “Hơn nữa, hơn nữa anh cũng không chịu thiệt…”
Chân của cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Thẩm Thính nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, vẻ mặt không rõ biểu cảm: “Nói như vậy, em không nhận khoản nợ này sao?”
Khúc Kim Tích phồng mang trợn mắt, cái gì mà nhận khoản nợ, nhận cái khoản nợ gì chứ!
“Đây là chuyện của đàn ông và phụ nữ trưởng thành, anh và tôi đều tình nguyện dưới sự xúc tác của men rượu, không có gì to tát cả.” Sau khi Khúc Kim Tích nói xong thì hối hận, cô lại không cẩn thận nói ra tất cả những điều trong lòng mình.
Sở dĩ cô bỏ trốn là vì sau khi sự việc xảy ra, cô nhất thời không biết phải đối mặt với Thẩm Thính như thế nào.
Cảm giác như thể cô đã bộc lộ những suy nghĩ thầm kín của mình trước mặt anh vậy.
Bây giờ, qua lâu như vậy rồi, cô cũng đã bình tĩnh lại.
Bao nhiêu người xảy ra tình một đêm, đây là chuyện bình thường của giới trẻ. Tối hôm qua cô và Thẩm Thính chẳng qua chỉ là cùng nhau giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Không liên quan đến thích hay không thích.
Dù sao thì Thẩm Thính cũng không thể nào thích cô.
Đã nói ra sự thật rồi, Khúc Kim Tích lộ ra vẻ mặt bi thương, chờ đợi cơn cuồng phong bão táp sắp ập tới.
“Nói như vậy, em coi chúng ta là tình…” Thoáng nhìn thấy ánh mắt tò mò và không hiểu chuyện của Tiểu Thạch Đầu, Thẩm Thính đành phải nuốt hai chữ sau lại.
Khúc Kim Tích đoán được anh đang muốn nói cái gì, mặt cô đỏ lên, gật đầu một cách chắc chắn.
“Tốt lắm.” Thẩm Thính nhìn cô một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, đổi chủ đề, “Tôi đã mua một ít đồ ăn, nhà bếp ở đâu?”
Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận, với lòng tự tôn của anh, mình nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ không vui.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Khi ý nghĩ này lóe lên trong lòng, cô đột nhiên thắc mắc—tại sao cô lại cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận chứ, cô tỏ rõ thái độ như vậy rồi, Thẩm Thính nên vui mừng mới đúng, có thể tránh khỏi chuyện mình bám lấy anh không buông.
Cô cố gắng suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này, nhưng bởi vì Thẩm Thính hỏi nhà bếp ở đâu nên tạm thời chỉ đành phải gác lại vấn đề ở đây, sau đó đưa Thẩm Thính đến nhà bếp.
Sau đó, Khúc Kim Tích nhìn thấy đồ dùng trong bếp đã được Thẩm Thính dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ chỉ trong nửa giờ, bắt đầu nhặt củi và đốt lửa.
Khúc Kim Tích trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ cô cho rằng Thẩm Thính là một quý công tử, cái gì cũng không biết mới đúng. Cô lẩm bẩm: “Sao anh có thể như vậy…”
“Tôi học được từ việc đóng phim “Lưu sát”.” Thẩm Thính vừa thờ ơ nói, vừa dọn dẹp một lượt. Để tránh làm bẩn quần áo, anh cởi áo khoác ra, mặc áo sơ mi, đeo tạp dề vào, lộ ra cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ.
Đôi mắt của Khúc Kim Tích không nhịn được lưu luyến trên lưng anh.
Không phải lưng bị thương sao? Làm thế nào …
Khúc Kim Tích vội vàng dừng suy nghĩ đang đi xa của mình.
Thẩm Thính không để Khúc Kim Tích giúp. Lại mất nửa tiếng đồng hồ, anh dùng một cái nồi lớn nấu trứng gà, mì và cà chua.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính nấu ăn rất giỏi. Mặc dù ở căn hộ đa phần là cô nấu, nhưng nếu Thẩm Thính có thời gian, bọn họ sẽ nấu ăn cùng nhau.
Nhưng bếp ga trong căn hộ và bếp củi trong thôn có thể nói là hai loại hình thức khác nhau, không ngờ Thẩm Thính cũng có thể sử dụng bếp củi một cách thuần thục như vậy.
Người đàn ông đeo tạp dề đứng đó, giống từ từ trên mây bước xuống, không còn vẻ ‘khó mà với tới’ như trước nữa mà vô cùng bình dân.
Càng nhìn, trái tim của Khúc Kim Tích lại càng đập nhanh hơn.
Cô phát hiện Thẩm Thính luôn khiến cô kinh ngạc về mọi mặt. Dù là làm việc trong văn phòng cao cấp, thay trang phục và đóng phim, hay là nấu ăn trong một căn bếp đơn giản ở nông thôn.
Sau khi nấu mì xong, Thẩm Thính dọn ra hai bát, Khúc Kim Tích ngượng ngùng nói: “Tôi ăn no rồi, không cần…”
“Không phải cho em.” Thẩm Thính rắc hành lá xắt nhỏ lên hai bát mì, “Cho Tiểu Thạch Đầu”.
“Ồ, quên mất Tiểu Thạch Đầu đã về nhà rồi.” Thẩm Thính đột nhiên bừng tỉnh nói, “Dư một bát cho em vậy.”
Nói xong, Thẩm Thính bưng bát của mình lên rồi rời khỏi bếp ra ngồi trong sân. Căn nhà rách nát phía sau anh ngay lập tức được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Để không lãng phí thức ăn, Khúc Kim Tích buộc phải ăn một bát mì trứng còn lại.
Khi ăn gần xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của bí thư chi bộ thôn, bên cạnh ông ấy còn có hai người đi theo: “Cô bé Khúc đâu rồi, có người tìm bà cô …”
Một nam một nữ khoảng bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên, trên sống mũi đeo một cặp kính giống như một giáo sư đại học. Người phụ nữ bên cạnh ông ấy đang đội một chiếc mũ che nắng, đường nét trên khuôn mặt dịu dàng, khí chất tao nhã.
Khúc Kim Tích vô thức ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Thính đứng lên trước, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Giáo sư Lục, cô Lương.”
Khúc Kim Tích: “???”
Thẩm Thính kinh ngạc, giáo sư Lục và Lương San càng kinh ngạc hơn, Lương San cởi nón xuống: “Thẩm Thính, sao cậu lại ở đây?”
Khúc Kim Tích: “???”
Bí thư chi bộ thôn cũng sững sờ, ông ấy chưa từng gặp Thẩm Thính, người này tới lúc nào vậy, sao lại ở trong nhà của cô bé Khúc?
Chẳng trách sau khi Tiểu Thạch Đầu trở về nói rằng trong nhà của cô bé Khúc xuất hiện một chú kỳ lạ, bí thư chi bộ thôn còn tưởng rằng Tiểu Thạch Đầu đang nói lung tung, không ngờ lại là thật.
Bí thư chi bộ thôn chỉ vào Lương San và giáo sư Lục nói: “Cô bé Khúc, bọn họ nói là tới tìm bà nội của cô, ba bức thư mà tôi đưa cho cô chính là của họ gửi.”
Ánh mắt của Lương San rơi xuống cánh tay đang cầm bát của Khúc Kim Tích, sau đó bà ấy lại nhìn về phía Thẩm Thính cũng đang cầm bát, cuối cùng nói với Khúc Kim Tích: “Cô là Kim Tích đúng không? Tôi đã nghe Lập Thu nhắc nhiều về cô, xin chào, tôi là Lương San.”
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu như bà của cô là Trang Uyển Nhàn, vậy thì tôi có lẽ là cô họ của cô.”
Thẩm Thính: “?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Những suy nghĩ trong đầu của Khúc Kim Tích đang lộn xộn, khó khăn lắm mới rút ra được một ý nghĩ: “Là cô gửi thư cho bà nội tôi sao?”
Lương San gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hiền từ của trưởng bối, sự hiểu biết của bà về Khúc Kim Tích chỉ là những gì mà Ngũ Lập Thu đã nói— trong một cuộc gọi, Ngũ Lập Thu nói rằng đã nhìn thấy bóng dáng của bà ấy ở trên người Khúc Kim Tích.
Lương San đã rút lui khỏi làng giải trí nhiều năm, nghe xong lời này chỉ mỉm cười, không để ý quá nhiều.
“Mẹ tôi ban đầu có tên là Trang Uyển Cẩm. Bà ấy là chị ruột của bà cô, cũng chính là bà dì của cô.”
Nhìn thấy Khúc Kim Tích tràn đầy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt, Lương San mỉm cười nói: “Như vậy đi, chúng ta hãy ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi đã nghe qua tên của cô từ lâu rồi. Không ngờ cô lại là đứa cháu mà tôi chưa từng gặp mặt đó. ”
Khúc Kim Tích cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Ồ ồ, mời vào, mời vào.”
Không phải là cô choáng váng, nguyên nhân chính là vì cô vừa mới nhận được thư, biết được bà Khúc có chị gái, hiện tại đối phương gửi thư tới muốn nhận người thân, trong nháy mắt, hậu bối của bà dì này đã tìm đến cửa rồi.
Lại còn quen biết Thẩm Thính, thật sự quá trùng hợp rồi.
Khúc Kim Tích vội vàng đặt bát mì xuống, cùng với Thẩm Thính nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự nghi hoặc.
Nhưng mà… cái tên Lương San này rất quen thuộc, hình như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sau vài giây–
“Chờ đã, Thẩm Thính.” Khúc Kim Tích đột nhiên tỉnh táo lại, kéo cánh tay của Thẩm Thính, “Lương San này chính là Lương San mà tôi đang nghĩ đến sao?!”
Vẻ mặt của Thẩm Thính bình tĩnh, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, khóe môi anh hơi cong lên, nói: “Em không cảm thấy em nên ngạc nhiên về chuyện Lương San là cô họ của mình trước sao?”
Nhìn hướng của Dụ Đồng, là từ thôn Đào Vân tới. Khúc Kim Tích nhớ quê của Dụ Đồng là ở Dương Thành, cách thành phố M mấy nghìn km.
“Bộ phim mới của anh lấy cảnh ở đây, nhớ ra ngày mai là ngày giỗ của bà em nên qua thắp hương trước.”
Quả thực là trùng hợp, sau khi Dụ Đồng do dự một hồi, vừa hay hôm nay có thời gian nên anh ta quyết định theo những ký ức trước đây của mình đi đến thôn Đào Vân, thắp cho bà Khúc một nén hương.
Không ngờ rằng dọc đường đi lại gặp phải Khúc Kim Tích.
Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí của Khúc Kim Tích – Dụ Đồng đã từng cùng nguyên chủ về quê tảo mộ.
Dụ Đồng liếc nhìn cô, trên người trừ cái túi ra thì không mang theo hành lý gì cả, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc túi.
Có vẻ như Thẩm Thính khá hào phóng với cô.
Dụ Đồng ngẩn người suy nghĩ.
Dụ Đồng: “Thẩm Thính không cùng em trở về sao?”
“Chúng tôi cùng nhau trở về.” Khúc Kim Tích theo bản năng nói, “Nhưng anh ấy có việc phải trì hoãn trong thành phố, vì vậy tôi mới quay về trước.”
Sau khi im lặng một lúc, Dụ Đồng lại hỏi: “Hai người định khi nào thì công khai?”
Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, anh ta nói: “Bỏ đi, không cần nói với anh.”
Khúc Kim Tích chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Dụ Đồng đưa đồng hồ lên nhìn thời gian: “Buổi tối có cảnh quay, anh đi đây.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lướt qua Khúc Kim Tích, anh ta đi về phía trước mà không ngoảnh đầu lại, đi được hai bước mới dừng chân: “Đúng rồi, khi anh đến, tình cờ gặp được bí thư chi bộ thôn. Ông ấy nhận ra anh nên nói với anh rằng có một vài bức thư được gửi đến cho bà em, ông ấy đã thay mặt nhận nó, muốn tìm em nhưng không có thông tin liên lạc của em. ”
“Vốn dĩ ông ấy muốn đưa nó cho anh, nhưng anh cầm cũng không thích hợp lắm. Em nhớ quay lại chỗ ông ấy mà lấy thư.”
Thư viết cho bà sao? Khúc Kim Tích gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Dụ Đồng, cô mới thu hồi ánh mắt. Cô lắc đầu, vứt bỏ những ký ức về nguyên chủ và Dụ Đồng. Sau nửa giờ, cuối cùng cô cũng đi bộ đến thôn Đào Vân.
Ở cổng làng có một cửa hàng nhỏ, Khúc Kim Tích mua một số thứ rồi đi đến gặp bí thư chi bộ thôn.
Nhìn thấy cô, bí thư chi bộ thôn rất vui mừng, râu cũng cười đến run rẩy: “Bé Khúc, cuối cùng cháu cũng trở lại rồi.”
Một đám trẻ em vây quanh Khúc Kim Tích, tất cả đều nhìn cô với đôi mắt lấp lánh. Khúc Kim Tích lần lượt phát kẹo cho từng đứa một.
Đám trẻ con trong thôn bình thường đâu thể nào gặp được một chị gái xinh đẹp như vậy, còn được cho kẹo, đứa nào đứa nấy mở miệng ra là chị gái xinh đẹp.
Bí thư chi bộ thôn cười ha ha dạy dỗ tụi nó: “Theo bối phận đều gọi sai hết rồi, phải gọi là dì!”
Dì? Khúc? Kim Tích: “…”
Sau khi hàn thuyên xong, Khúc Kim Tích bỏ quà lại, cầm theo bức thư trở về ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà không khoá, cô đẩy cửa bước vào. Có lẽ là bởi vì nhiều năm dài không có người sống nên cỏ trong sân mọc hơi dài.
Nhưng mà, sau khi nói chuyện với bí thư chi bộ thôn, cô mới biết nguyên chủ có tài khoản của ông ấy. Hàng năm cô sẽ gửi một khoản tiền cho bí thư chi bộ thôn, nhờ ông ấy quét dọn căn nhà cũ giúp cô khi có thời gian rảnh, tránh bị cỏ dại phủ kín.
Cho nên, mặc dù trong sân cỏ mọc không dài lắm, nhưng đồ đạc trong căn nhà cũ lại đầy bụi bặm, Khúc Kim Tích đã quen thuộc với cảnh tượng này.
Cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, ngôi nhà cũ rách nát sẽ không khiến cô cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có một cảm giác thân thuộc.
Khúc Kim Tích lật chiếc ghế đẩu trên bàn xuống, tìm kiếm xung quanh một vòng sau đó lấy một cái chậu ra dùng chút nước giếng rửa sạch chiếc ghế.
Hôm nay thời tiết dễ chịu, ánh mặt trời tràn ngập khắp mọi nơi, cô ngồi ở ngoài sảnh chính, để mặc cho ánh nắng chiếu vào người, thật ấm áp.
Sau khi tắm nắng được một lúc, cô cầm lá thư mà bí thư chi bộ thôn đưa cho mình ra.
Tổng cộng có ba phong thư, địa chỉ trên phong thư là ở thủ đô, trên đó chỉ ghi tên người nhận, không có tên người gửi, nhưng có để lại thông tin liên lạc của người gửi. Bí thư chi bộ thôn nói rằng ban đầu ông ấy muốn gọi thử, nhưng nghĩ lại cảm thấy ông ấy gọi thì không thích hợp lắm, vẫn nên đưa thư cho Khúc Kim Tích và để cô tự xử lý thì hơn.
Ai lại gửi thư cho người bà đã khuất của cô chứ?
Trong ký ức của Khúc Kim Tích, bà nội đã qua đời khi nguyên chủ học năm hai cao học, sau đó, đều là nguyên chủ tự dựa vào bản thân thi nghệ thuật rồi sau đó thi vào trường điện ảnh.
Chắc không phải là thư của ông cụ Thẩm gửi đó chứ? Nhưng thời gian này cũng không khớp, bởi vì năm ngoái sau khi ông cụ gặp được nguyên chủ thì ông ấy mới biết tin bà cụ Khúc đã qua đời rồi.
Với tâm lý tò mò, Khúc Kim Tích mở lá thư ra.
Trong ba phong thư chỉ có một cái chứa giấy thư, còn lại tất cả đều là những bức ảnh rất cũ. Trước tiên, Khúc Kim Tích nhìn vào bức ảnh. Trên bức ảnh chụp một cặp chị em gái. Đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi, đứa lớn hơn bảy tám tuổi. Quần áo đang mặc là từ thời mấy chục năm trước.
Rồi lại đọc nội dung bức thư, dài một trang rưỡi, không quá nhiều, sau khi đọc xong nội dung, cô lập tức hiểu ra chuyện là như thế nào.
Thì ra bà Khúc có một chị gái, sau này vì gia đình khó khăn nên bố mẹ bà đã giao chị gái cho một cặp vợ chồng doanh nhân giàu có hiếm muộn để nuôi dưỡng.
Từ đó mất liên lạc.
Khúc Kim Tích đã cố gắng lục tìm ký ức nhưng không hề nhớ rằng bà cụ Khúc đã từng nhắc đến chuyện của bà dì này. Có lẽ vì lúc đó bà cụ Khúc còn nhỏ cho nên khi lớn lên thì đã quên mất rằng mình còn có một người chị gái.
Sau đó, bà cụ Khúc gặp được ông cụ Thẩm, hai người yêu nhau nhưng lại không môn đăng hộ đối, ông cụ Thẩm đành phải chia tay với bà cụ Khúc. Trong lúc bà cụ Khúc đau lòng thì gặp được ông cụ Khúc, sau đó kết hôn rồi sinh ra bố Khúc, sau đó nữa thì có Khúc Kim Tích.
Kết quả là Khúc Kim Tích sinh ra không được bao lâu, bố Khúc và mẹ Khúc qua đời vì tai nạn, cô được ông cụ Khúc và bà cụ Khúc nuôi dưỡng. Sau đó, ông cụ Khúc mất khi cô học trung học, đến khi cô học cao học thì bà cụ Khúc cũng qua đời, chỉ còn lại một mình Khúc Kim Tích sống cô độc.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bà dì.
Bức thư nói rõ, người viết thư là một hậu bối của bà dì, bà dì tuổi đã cao rồi, mấy năm nay sức khỏe không được tốt lắm, chợt nhớ ra mình còn có một em gái không biết còn sống hay đã chết, tâm nguyện muốn tìm được cô em gái.
Sau khi nhận được thông tin rằng bà cụ Khúc sống ở thôn Đào Vân, bà ấy đã viết thư để hỏi thăm.
Mấy chục năm nay, nếu như hai chị em có thể gặp lại nhau thì quả là một điều tuyệt vời.
Sau khi đọc xong bức thư, Khúc Kim Tích đặt lá thư ngay ngắn vào lại phong bì, sau đó cô thở dài. Nếu như bà cụ Khúc vẫn còn sống thì chắc bà sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bức thư này.
Qua bức thư, có thể thấy rằng bà dì này đã lớn lên một cách bình an khoẻ mạnh, mấy chục năm trước được một doanh nhân giàu có nhận nuôi, bây giờ đoán rằng gia đình cũng khá giả.
Khúc Kim Tích không có ý định nhận họ hàng.
Một là, cô không phải là nguyên chủ.
Hai là … Cô không quen nhận người thân.
Khúc Kim Tích trong thế giới trước cũng không khác mấy với Khúc Kim Tích trong thế giới của nguyên chủ. Cô đã mất người thân từ khi còn rất nhỏ. Đó là lý do tại sao cô đã học đủ mọi kỹ năng. Vì tiết kiệm thêm tiền và mua một ngôi nhà để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn, kỹ năng nhiều cũng không dư thừa.
Hơn nữa, bà dì này đã lớn tuổi rồi, lỡ như biết bà cụ Khúc đã qua đời, bà ấy lại chịu đả kích xảy ra sự cố gì thì cũng không hay lắm.
Chi bằng giữ lại một nỗi nhớ trong lòng.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích cất lá thư vào túi, cô đã mua nhan đèn và vàng mã ở cửa hàng nhỏ đầu thôn, chuẩn bị thu dọn một chút rồi đi đến nghĩa trang.
“Kim Tích.” Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ đứng ở cửa ló đầu vào, “Thực sự là chị sao? Bí thư chi bộ nói chị đã quay về rồi. Mọi người vẫn còn không tin. Bây giờ chị đã là một đại minh tinh, làm sao có thể trở lại nơi nhỏ bé này của chúng tôi. ”
Khúc Kim Tích: “…”
“Nhìn kìa.” Người phụ nữ bước vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Khúc Kim Tích, không khỏi lộ ra vẻ ghen tị. Rõ ràng cô ta nhỏ hơn Khúc Kim Tích vài tháng nhưng khi đứng cùng với Khúc Kim Tích, cô ta lại cảm thấy mình già hơn Khúc Kim Tích rất nhiều, “Không phải chị đã quên em là ai rồi chứ?”
Khúc Kim Tích tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng hồi lâu cũng không có chút ấn tượng, chỉ đành gượng cười, lịch sự nói: “Cô là …?”
Vẻ mặt của người phụ nữ cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nhếch môi nói: “Em là Mẫn Lan, ôi, chị mới rời khỏi nhà bao lâu, đến cả người em họ như em còn không nhớ.”
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan liếc qua quần áo trên người Khúc Kim Tích, áo, quần tây, giày, mỗi thứ đều rất tinh tế và có mùi tiền.
Sau đó, ánh mắt của cô ta dán chặt không rời vào chiếc túi vuông màu trắng.
“Đây là chiếc túi hiệu XX.” Cô ta bước nhanh tới, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào túi xách, hận không thể ôm chiếc túi vào người, “Thật hay giả vậy? Chị có thể mua nổi một chiếc túi đắt tiền như vậy sao?”
“…” Khúc Kim Tích cười híp mắt nói, “Cô cũng nói tôi là đại minh tinh, đại minh tinh đâu dám dùng hàng giả, đây không phải là muốn bị mắng sao?”
Vậy thì chính là hàng thật ư?
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan lập tức thay đổi, tất cả thái độ kỳ lạ vừa rồi biến mất hết, nhiệt tình khoác tay Khúc Kim Tích: “Chị họ, chị hiếm khi mới trở về một lần. Trong nhà bừa bộn như vậy, phải mất lâu lắm mới dọn dẹp xong. Cũng gần trưa rồi, đi thôi, về nhà em ăn cơm, bố mẹ em biết chị về chắc chắn sẽ rất vui. ”
Ăn trưa?
Khúc Kim Tích lập tức động lòng, mặc cho người em họ này nắm lấy tay mình: “Được, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
“Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ.” Đồng tử của Trịnh Mẫn Lan di chuyển, “Chị họ, trên TV cũng không nhìn thấy chị nhiều. Thì ra làm minh tinh dễ kiếm tiền như vậy sao? Chị nhìn em xem, hình tượng của em như thế nào, có phải cũng có thể làm minh tinh được không?”
Khúc Kim Tích nghiêm túc nhìn cô ta, Trịnh Mẫn Lan ưỡn ngực ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
“Em họ à, căn cơ của em không tệ, nếu như chăm chuốt một chút, chắc chắn sẽ không thua kém chị.”
Ánh mắt của Trịnh Mẫn Lan sáng như sao, còn chợt lóe lên một tia sáng nào đó.
Ý cô ta là muốn nói, sở dĩ Khúc Kim Tích xinh đẹp đến như vậy, toàn là do áo quần làm tôn lên. chỉ cần mình diện đồ hiệu, xách túi hàng hiệu thì chắc chắn sẽ không hề kém cạnh cô.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Nếu như em muốn trở thành minh tinh, chị có thể giới thiệu cho em một công ty quản lý.” Khúc Kim Tích giống như một người chị tri kỷ, tận tuỵ truyền đạt kinh nghiệm của mình. “Tuy nhiên, các công ty quản lý bây giờ đào tạo minh tinh tốn chi phí không nhỏ, vì vậy em phải tự đầu tư tiền của mình vào trong giai đoạn đầu.”
Trịnh Mẫn Lan lập tức hỏi: “Cần bao nhiêu ạ?”
Khúc Kim Tích duỗi ra ba ngón tay, Trịnh Mẫn Lan hít sâu một hơi, trợn to hai mắt, không thể nào tin được: “Ba mươi ngàn? Ăn cướp hả, tại sao phải cần nhiều như vậy!”
“Không.” Khúc Kim Tích sửa lại cho cô, “Không phải ba mươi ngàn.”
“Ba ngàn.” Trịnh Mẫn Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ, “Ba ngàn thì không thành vấn đề, em có thể.”
Khúc Kim Tích dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em họ, ý của chị là ba trăm ngàn.”
Trịnh Mẫn Lan hét lên: “Chị nói cái gì!?”
Khúc Kim Tích thở dài: “Không có cách nào khác, đây là chi phí đầu tư trong giai đoạn đầu để trở thành người nổi tiếng. Bằng không, công ty quản lý bỏ tiền ra để nuôi minh tinh, minh tinh này không nổi tiếng, không kiếm được tiền, công ty quản lý đó không phải sẽ thua lỗ sao. Công ty quản lý mà chị nói với em chỉ cần ba trăm ngàn là đã rẻ nhất rồi, bình thường ít nhất là … ”
Cô ấy duỗi năm ngón tay ra.
“Bắt đầu từ con số này.”
Cô nói hùng hồn như vậy, trên mặt cũng không có biểu hiện nào là đùa giỡn, Trịnh Mẫn Lan lập tức tin tưởng không nghi ngờ gì cả.
“Chị quen biết ông chủ, có thể giúp em thương lượng chuyện giá cả, đoán chừng hai trăm năm mươi ngàn cũng có thể, em xem …” Khúc Kim Tích nói tiếp.
Sắc mặt của Trịnh Mẫn Lan khó coi, cô ta không nói lời nào, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Khúc Kim Tích cũng thu lại.
Khúc Kim Tích cố nhịn cười, loại người như Trịnh Mẫn Lan, trước đây cô đã từng gặp qua quá nhiều rồi, biết dùng cách gì để khiến đối phương im lặng.
Đây không phải là chết lặng ngay lập tức sao?
“Em họ, em có còn muốn trở thành minh tinh nữa không?” Cô tha thiết hỏi, đôi mắt chớp chớp, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
Trịnh Mẫn Lan: “…”
Chương 96
Trịnh Mẫn Lan chịu đòn đả kích này, nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy.
Khúc Kim Tích: “…”
Sớm biết vậy cô nên khôn khéo hơn một chút, giờ thì hay rồi, cơm cũng không có mà ăn.
Người cũng đã bỏ chạy rồi, cô cũng không thể đuổi theo đòi ăn cơm được, đúng không?
Đúng lúc Khúc Kim Tích đang hối hận vô cùng thì cháu trai của bí thư chi bộ thôn Tiểu Thạch Đầu chạy đến: “Chị Kim Tích, nhà chúng em đã nấu cơm xong rồi. Ông nội bảo em đến mời chị qua ăn cơm. Chị đến nhà chúng em ăn cơm đi.”
Khúc Kim Tích rất thích đứa cháu trai nhỏ của bí thư thôn, cậu bé khoảng 5 tuổi này rất dễ thương. Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười dắt cậu bé đến nhà của bí thư chi bộ thôn ăn cơm.
“Ông nội không phải đã bảo em gọi chị bằng dì sao? Sao còn gọi là chị?” Cô trêu chọc cậu bé.
Tiểu Thạch Đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: “Chị Kim Tích xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trong tranh, không thể gọi chị là dì, như vậy sẽ già lắm.”
Khúc Kim Tích: “…”
Con nít thời này đều dẻo miệng như vậy sao?
Khúc Kim Tích đã có một bữa trưa vui vẻ tại nhà bí thư chi bộ thôn. Tiểu Thạch Đầu rất thích chị gái xinh đẹp này nên cứ quấn quýt lấy cô. Sau bữa trưa cô dẫn Tiểu Thạch Đầu trở về căn nhà cũ.
Cảm thấy hơi nóng, Khúc Kim Tích buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon thả và trắng nõn.
“Chị ơi, chỗ này của chị bị muỗi cắn sao?” Tiểu Thạch Đầu đột nhiên chỉ vào cổ của Khúc Kim Tích, quan tâm nói: “Trong nhà em có dầu thơm, em đi lấy cho chị.”
Khúc Kim Tích thầm nghĩ trong lòng, giờ là mùa đông muỗi ở đâu ra chứ. Nhất thời cô không có phản ứng, đợi sau khi cô nhớ lại thì một tầng lửa lập tức truyền ra da mặt, vội vàng kéo Tiểu Thạch Đầu lại.
“Đây là chị không cẩn thận bị trầy thôi.” Cô lẳng lặng xõa tóc xuống, bình tĩnh giải thích với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu như hiểu như không gật đầu.
Trẻ con hiếu động, cậu bé hoạt bát chạy về phía trước, đến căn nhà cũ sớm hơn cả Khúc Kim Tích, sau đó cậu bé chạy ra ngoài với tốc độ càng nhanh hơn: “Chị ơi, trong nhà chị có một chú kỳ lạ lắm!”
Chú kỳ lạ sao?
Khúc Kim Tích bối rối bước vào sân, sau đó thì nhìn thấy “chú kỳ lạ” trong miệng của Tiểu Thạch Đầu là ai.
Thẩm Thính dường như vừa mới đến, anh cởi áo khoác ngoài ra vắt lên cánh tay, bên cạnh đôi chân ngoài là cái vali màu hồng, còn có một cái túi chứa đầy đồ.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới chân Khúc Kim Tích nóng lên, phản xạ điều kiện chính là muốn chạy trốn.
Không ngờ, Thẩm Thính lại mở miệng nói: “Tôi muốn rửa tay, nước ở đâu vậy?”
Khúc Kim Tích nhớ ra rằng một người xuất thân từ gia đình giàu có như Thẩm Thính chắc hẳn là chưa sống ở thôn quê bao giờ. Đóng phim cũng sẽ lấy cảnh ở vùng sâu vùng xa, nhưng có trợ lý giúp đỡ, đoán rằng chưa từng tự mình đụng tay vào cái gì, không quen thuộc cũng là điều rất bình thường.
“Chờ chút.” Khúc Kim Tích lấy nước từ giếng cho anh rửa tay.
Tiểu Thạch Đầu cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính, tò mò hỏi: “Chị ơi, chú này là ai vậy?”
Thẩm Thính nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại gọi cô ấy là chị còn gọi tôi là chú?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn anh rồi lại nhìn Khúc Kim Tích, rút ra một câu: “Bởi vì chú già.”
Thẩm Thính: “…”
Khúc Kim Tích không thể nhịn được cười, nói bừa không chừng lại là thật!
Thấy cô cười, Thẩm Thính dửng dưng liếc mắt qua, không tính toán với sự ngây thơ của trẻ con.
“Khoá máy làm gì?”
Khúc Kim Tích giả ngốc: “Hết pin rồi.”
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, đổi đề tài: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Khúc Kim Tích trả lời, “Ăn ở chỗ bí thư chi bộ thôn.”
Thẩm Thính bình tĩnh nhìn cô: “Tôi còn chưa ăn.”
Khúc Kim Tích ho một tiếng, lảng tránh ánh mắt của anh: “… Sao anh tìm được đến đây?”
“Đi taxi, dẫn đường, thuê người.” Thẩm Thính dùng lời lẽ ngắn gọn, trên đời này có rất nhiều chuyện, chỉ cần có tiền thì sẽ dễ dàng xử lý.
Không khó để bắt taxi đến cổng thị trấn, tới cổng thị trấn thì hỏi thăm làng Đào Vân đi như thế nào, tốn tiền thuê người dẫn đường, không phải là chuyện khó.
Khi đến làng Đào Vân, nhìn thấy người thì chỉ cần hỏi nhà của bà Khúc ở đâu, tự nhiên sẽ có người chỉ đường cho anh.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: “Anh có thể không tới.”
“Không tới?” Thẩm Thính cười nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ chậm rãi, mang theo hàm ý sâu xa nguy hiểm, “Có người nào đó ăn sạch sẽ rồi chạy mất, tôi không tới tìm cô ấy tính sổ sao?”
Da đầu của Khúc Kim Tích tê rần, theo bản năng hỏi ngược lại: “Ăn cái gì mà sạch chứ, đó là tôi say rượu thôi!”
Cô vô thức siết chặt tay áo của mình, không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thính, không rõ là xấu hổ hay chột dạ: “Hơn nữa, hơn nữa anh cũng không chịu thiệt…”
Chân của cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Thẩm Thính nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, vẻ mặt không rõ biểu cảm: “Nói như vậy, em không nhận khoản nợ này sao?”
Khúc Kim Tích phồng mang trợn mắt, cái gì mà nhận khoản nợ, nhận cái khoản nợ gì chứ!
“Đây là chuyện của đàn ông và phụ nữ trưởng thành, anh và tôi đều tình nguyện dưới sự xúc tác của men rượu, không có gì to tát cả.” Sau khi Khúc Kim Tích nói xong thì hối hận, cô lại không cẩn thận nói ra tất cả những điều trong lòng mình.
Sở dĩ cô bỏ trốn là vì sau khi sự việc xảy ra, cô nhất thời không biết phải đối mặt với Thẩm Thính như thế nào.
Cảm giác như thể cô đã bộc lộ những suy nghĩ thầm kín của mình trước mặt anh vậy.
Bây giờ, qua lâu như vậy rồi, cô cũng đã bình tĩnh lại.
Bao nhiêu người xảy ra tình một đêm, đây là chuyện bình thường của giới trẻ. Tối hôm qua cô và Thẩm Thính chẳng qua chỉ là cùng nhau giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Không liên quan đến thích hay không thích.
Dù sao thì Thẩm Thính cũng không thể nào thích cô.
Đã nói ra sự thật rồi, Khúc Kim Tích lộ ra vẻ mặt bi thương, chờ đợi cơn cuồng phong bão táp sắp ập tới.
“Nói như vậy, em coi chúng ta là tình…” Thoáng nhìn thấy ánh mắt tò mò và không hiểu chuyện của Tiểu Thạch Đầu, Thẩm Thính đành phải nuốt hai chữ sau lại.
Khúc Kim Tích đoán được anh đang muốn nói cái gì, mặt cô đỏ lên, gật đầu một cách chắc chắn.
“Tốt lắm.” Thẩm Thính nhìn cô một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, đổi chủ đề, “Tôi đã mua một ít đồ ăn, nhà bếp ở đâu?”
Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận, với lòng tự tôn của anh, mình nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ không vui.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Khi ý nghĩ này lóe lên trong lòng, cô đột nhiên thắc mắc—tại sao cô lại cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận chứ, cô tỏ rõ thái độ như vậy rồi, Thẩm Thính nên vui mừng mới đúng, có thể tránh khỏi chuyện mình bám lấy anh không buông.
Cô cố gắng suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này, nhưng bởi vì Thẩm Thính hỏi nhà bếp ở đâu nên tạm thời chỉ đành phải gác lại vấn đề ở đây, sau đó đưa Thẩm Thính đến nhà bếp.
Sau đó, Khúc Kim Tích nhìn thấy đồ dùng trong bếp đã được Thẩm Thính dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ chỉ trong nửa giờ, bắt đầu nhặt củi và đốt lửa.
Khúc Kim Tích trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ cô cho rằng Thẩm Thính là một quý công tử, cái gì cũng không biết mới đúng. Cô lẩm bẩm: “Sao anh có thể như vậy…”
“Tôi học được từ việc đóng phim “Lưu sát”.” Thẩm Thính vừa thờ ơ nói, vừa dọn dẹp một lượt. Để tránh làm bẩn quần áo, anh cởi áo khoác ra, mặc áo sơ mi, đeo tạp dề vào, lộ ra cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ.
Đôi mắt của Khúc Kim Tích không nhịn được lưu luyến trên lưng anh.
Không phải lưng bị thương sao? Làm thế nào …
Khúc Kim Tích vội vàng dừng suy nghĩ đang đi xa của mình.
Thẩm Thính không để Khúc Kim Tích giúp. Lại mất nửa tiếng đồng hồ, anh dùng một cái nồi lớn nấu trứng gà, mì và cà chua.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính nấu ăn rất giỏi. Mặc dù ở căn hộ đa phần là cô nấu, nhưng nếu Thẩm Thính có thời gian, bọn họ sẽ nấu ăn cùng nhau.
Nhưng bếp ga trong căn hộ và bếp củi trong thôn có thể nói là hai loại hình thức khác nhau, không ngờ Thẩm Thính cũng có thể sử dụng bếp củi một cách thuần thục như vậy.
Người đàn ông đeo tạp dề đứng đó, giống từ từ trên mây bước xuống, không còn vẻ ‘khó mà với tới’ như trước nữa mà vô cùng bình dân.
Càng nhìn, trái tim của Khúc Kim Tích lại càng đập nhanh hơn.
Cô phát hiện Thẩm Thính luôn khiến cô kinh ngạc về mọi mặt. Dù là làm việc trong văn phòng cao cấp, thay trang phục và đóng phim, hay là nấu ăn trong một căn bếp đơn giản ở nông thôn.
Sau khi nấu mì xong, Thẩm Thính dọn ra hai bát, Khúc Kim Tích ngượng ngùng nói: “Tôi ăn no rồi, không cần…”
“Không phải cho em.” Thẩm Thính rắc hành lá xắt nhỏ lên hai bát mì, “Cho Tiểu Thạch Đầu”.
“Ồ, quên mất Tiểu Thạch Đầu đã về nhà rồi.” Thẩm Thính đột nhiên bừng tỉnh nói, “Dư một bát cho em vậy.”
Nói xong, Thẩm Thính bưng bát của mình lên rồi rời khỏi bếp ra ngồi trong sân. Căn nhà rách nát phía sau anh ngay lập tức được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Để không lãng phí thức ăn, Khúc Kim Tích buộc phải ăn một bát mì trứng còn lại.
Khi ăn gần xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của bí thư chi bộ thôn, bên cạnh ông ấy còn có hai người đi theo: “Cô bé Khúc đâu rồi, có người tìm bà cô …”
Một nam một nữ khoảng bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên, trên sống mũi đeo một cặp kính giống như một giáo sư đại học. Người phụ nữ bên cạnh ông ấy đang đội một chiếc mũ che nắng, đường nét trên khuôn mặt dịu dàng, khí chất tao nhã.
Khúc Kim Tích vô thức ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Thính đứng lên trước, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Giáo sư Lục, cô Lương.”
Khúc Kim Tích: “???”
Thẩm Thính kinh ngạc, giáo sư Lục và Lương San càng kinh ngạc hơn, Lương San cởi nón xuống: “Thẩm Thính, sao cậu lại ở đây?”
Khúc Kim Tích: “???”
Bí thư chi bộ thôn cũng sững sờ, ông ấy chưa từng gặp Thẩm Thính, người này tới lúc nào vậy, sao lại ở trong nhà của cô bé Khúc?
Chẳng trách sau khi Tiểu Thạch Đầu trở về nói rằng trong nhà của cô bé Khúc xuất hiện một chú kỳ lạ, bí thư chi bộ thôn còn tưởng rằng Tiểu Thạch Đầu đang nói lung tung, không ngờ lại là thật.
Bí thư chi bộ thôn chỉ vào Lương San và giáo sư Lục nói: “Cô bé Khúc, bọn họ nói là tới tìm bà nội của cô, ba bức thư mà tôi đưa cho cô chính là của họ gửi.”
Ánh mắt của Lương San rơi xuống cánh tay đang cầm bát của Khúc Kim Tích, sau đó bà ấy lại nhìn về phía Thẩm Thính cũng đang cầm bát, cuối cùng nói với Khúc Kim Tích: “Cô là Kim Tích đúng không? Tôi đã nghe Lập Thu nhắc nhiều về cô, xin chào, tôi là Lương San.”
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu như bà của cô là Trang Uyển Nhàn, vậy thì tôi có lẽ là cô họ của cô.”
Thẩm Thính: “?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Những suy nghĩ trong đầu của Khúc Kim Tích đang lộn xộn, khó khăn lắm mới rút ra được một ý nghĩ: “Là cô gửi thư cho bà nội tôi sao?”
Lương San gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hiền từ của trưởng bối, sự hiểu biết của bà về Khúc Kim Tích chỉ là những gì mà Ngũ Lập Thu đã nói— trong một cuộc gọi, Ngũ Lập Thu nói rằng đã nhìn thấy bóng dáng của bà ấy ở trên người Khúc Kim Tích.
Lương San đã rút lui khỏi làng giải trí nhiều năm, nghe xong lời này chỉ mỉm cười, không để ý quá nhiều.
“Mẹ tôi ban đầu có tên là Trang Uyển Cẩm. Bà ấy là chị ruột của bà cô, cũng chính là bà dì của cô.”
Nhìn thấy Khúc Kim Tích tràn đầy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt, Lương San mỉm cười nói: “Như vậy đi, chúng ta hãy ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi đã nghe qua tên của cô từ lâu rồi. Không ngờ cô lại là đứa cháu mà tôi chưa từng gặp mặt đó. ”
Khúc Kim Tích cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Ồ ồ, mời vào, mời vào.”
Không phải là cô choáng váng, nguyên nhân chính là vì cô vừa mới nhận được thư, biết được bà Khúc có chị gái, hiện tại đối phương gửi thư tới muốn nhận người thân, trong nháy mắt, hậu bối của bà dì này đã tìm đến cửa rồi.
Lại còn quen biết Thẩm Thính, thật sự quá trùng hợp rồi.
Khúc Kim Tích vội vàng đặt bát mì xuống, cùng với Thẩm Thính nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự nghi hoặc.
Nhưng mà… cái tên Lương San này rất quen thuộc, hình như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sau vài giây–
“Chờ đã, Thẩm Thính.” Khúc Kim Tích đột nhiên tỉnh táo lại, kéo cánh tay của Thẩm Thính, “Lương San này chính là Lương San mà tôi đang nghĩ đến sao?!”
Vẻ mặt của Thẩm Thính bình tĩnh, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, khóe môi anh hơi cong lên, nói: “Em không cảm thấy em nên ngạc nhiên về chuyện Lương San là cô họ của mình trước sao?”
Bình luận facebook