• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (3 Viewers)

  • Chương 65+66

Chương 65


“Tổng giám đốc Thẩm, cô Khúc đến rồi.”


Khúc Kim Tích đi theo Tiểu Yến lên phòng làm việc của Thẩm Thính ở trên tầng, Tiểu Yến đưa người đến xong thì đi luôn.


Thẩm Thính đang ngồi ở bàn làm việc, có một đống tài liệu trên bàn, công ty mới thành lập, trước đó anh ở nước ngoài, bây giờ trở về rồi nên có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.


“Phải để tôi mời em vào, em mới vào sao?” Anh nói mà không ngẩng đầu lên nhìn.


Khúc Kim Tích đóng cửa lại, phòng làm việc của Thẩm Thính rất rộng, có thể nhìn thấy được một nửa thành phố phồn hoa từ cửa sổ sát đất. Cô nhìn trước nhìn sau, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thính vẫn cúi đầu, cẩn thận xem tài liệu.


Cô lặng lẽ đi tới, vừa đến gần bàn làm việc thì Thẩm Thính đột nhiên ngẩng đầu lên khiến cô giật mình.


“Cảm thấy thế nào?”


“Hả?” Sau khi phản ứng được rằng anh đang hỏi phòng làm việc của anh thế nào, cô mới chân thành nói: “Không gian sang trọng và cao cấp, xa xỉ theo cách khiêm tốn, có nội hàm.”


Khóe miệng của Thẩm Thính cong lên: “Thích?”


“Đương nhiên rồi.” Khúc Kim Tích nói: “Ngồi làm việc ở đây, cảm giác rất khác.”


“Vậy đó là vị trí của em.” Thẩm Thính chỉ tay về phía góc tường, ở nơi đó có một cái bàn làm việc nhỏ hơn một chút, thật ra lúc mới vào Khúc Kim Tích đã thấy rồi nhưng cô tưởng đó là chỗ của Tần Tang nên không nghĩ nhiều.


Cô nhìn Thẩm Thính với vẻ mặt hiện lên một dấu chấm hỏi.


Thẩm Thính thản nhiên nói: “Là nghệ sĩ của công ty, trong lúc chưa có thông báo gì thì cũng phải đến công ty làm việc, đó là chỗ ngồi của em, có ý kiến gì không?”


Hai mắt Khúc Kim Tích sáng lên: “Tôi biết rồi, anh sợ tôi đột nhiên biến hình đúng không?”


Người giám hộ này đúng là biết quan tâm quá.


Thẩm Thính: “…”


Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ nhỏ mọn của mình nên không nhận thấy sắc mặt của người giám hộ đột nhiên tối sầm lại: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao, tính đến ngày hôm nay, thì đã tròn ba mươi ngày tôi chưa biến hình rồi. Điều này không phải có nghĩa là tôi sẽ không biến đổi nữa sao.”


Cô muốn thảo luận với Thẩm Thính, dù sao thì Thẩm Thính luôn tham gia vào quá trình biến hình của cô, không ngờ lại nghe được giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của Thẩm Thính: “Không biết.”


Khúc Kim Tích: “…”


Đang giận sao?


Mới vừa rồi anh còn bình thường mà, sao đột nhiên lại tức giận, gây chuyện vậy?


Khúc Kim Tích nhìn sang, Thẩm Thính lại cúi đầu xem tài liệu, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải gác lại chuyện biến hình: “Anh Thẩm, chị Thu – người quản lý của tôi là do anh cố ý mời về sao?”


“Có vấn đề gì?”


“Đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà…”


Thẩm Thính: “Em đừng nghĩ nhiều, không phải vì em mà cố ý mời về đâu.”


Khúc Kim Tích: “…”


“Con của chị Thu đã biết đi mua nước tương, không cần phải chăm sóc quá kỹ. Trước đây, chị ấy là người quản lý mát tay, công ty mới thành lập nên cũng cần một người quản lý giỏi, chị ấy là người rất phù hợp.” Thẩm Thính thản nhiên nói: “Sau nhiều lần cân nhắc, công ty quyết định dồn sức bồi dưỡng em, chị Thu là người thích hợp nhất để dẫn dắt em.”


“Ồ.” Khúc Kim Tích vân vê đầu ngón tay trong vô thức, đột nhiên nhớ ra: “Tôi vừa đi đến bộ phận quản lý, hình như mọi người không ngạc nhiên khi thấy tôi.”


Thẩm Thính: “Có gì mà phải ngạc nhiên?”


“Cũng đúng.” Lời nói của Khúc Kim Tích lại bị Thẩm Thính chặn lại.


“Cái kia…” Cô vắt óc suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.


Thẩm Thính: “Vào đi.”


Tần Tang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khúc Kim Tích, cậu ta nở một nụ cười theo bản năng. Nhưng ngay sau đó cậu ta nhận ra bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn thì thu lại dáng vẻ tươi cười, nói: “Thưa sếp đã chuẩn bị xong hợp đồng anh yêu cầu rồi.”


Khúc Kim Tích muốn nói gì đó với Tần Tang nhưng nào ngờ cậu ta vừa đặt hợp đồng xuống xong thì chuồn đi mất.


Thẩm Thính đẩy hợp đồng về phía Khúc Kim Tích: “Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký.”


“Chắc chắn anh sẽ không lừa tôi.” Khúc Kim Tích vẫn luôn tin tưởng Thẩm Thính, nếu thật sự muốn lừa cô thì sẽ không ký hợp đồng với cô, nếu cô cầm hợp đồng và xem xét từng chữ một thì hơi quá đáng.


Lấy một cái bút từ trong ống đựng bút ra, Khúc Kim Tích ký tên xuống mà không có ý kiến gì.


Thẩm Thính nghe xong hơi nhướng mày: “Cô chắc chắn mình không cần xem lại.”


“Không cần.” Khúc Kim Tích trả lời một cách dứt khoát.


“Được rồi.” Nghe vậy Thẩm Thính hơi nâng cằm lên: “Ngồi vào vị trí của mình đi, thiếu cái gì thì tìm Tần Tang.”


“À.” Khúc Kim Tích cầm lấy bản hợp đồng về chỗ làm việc trong góc của mình, sau khi ngồi xuống. Cô liếc nhìn Thẩm Thính, còn anh lại cúi đầu bắt đầu làm việc, không hề để ý đến cô.


Khúc Kim Tích khẽ nheo mắt lại, mở hợp đồng ra nhìn.


Mặc dù cô biết Thẩm Thính sẽ không lừa cô nhưng dù sao thì cô cũng không có việc gì làm, xem lại hợp đồng cũng được.


Hợp đồng ký kết giữa các công ty giải trí và nghệ sĩ cũng na ná nhau, điều nghệ sĩ quan tâm nhất chính là phân chia thù lao và thời hạn hợp đồng.


Khúc Kim Tích nhìn vào phân chia thù lao đầu tiên.


Khi thấy con số tám mươi phần trăm được viết trên đó, Khúc Kim Tích hơi sững người.


Điều này có nghĩa là công ty tìm tài nguyên cho cô và công ty chỉ rút hai mươi phần trăm từ thù lao mà cô nhận được. Sự đãi ngộ này chỉ có những người nghệ sĩ rất nổi tiếng mới có được.


Một số công ty để ngăn các nghệ sĩ nổi tiếng hủy hợp đồng, đã dùng 1:9 hoặc 2:8 để giữ chân các nghệ sĩ ở lại.


Nghệ sĩ không có tên tuổi gì, gặp công ty tốt thì chắc được 5:5.


Thấp hơn thì 6:4, thậm chí có một số công ty còn vô liêm sỉ đến mức chèn ép nghệ sĩ vừa ra mắt, hợp đồng 9:1.


Khúc Kim Tích đã từng làm việc ở một số công ty, hợp đồng là 7:3, cô 3. Cô nghĩ rằng mình có thể có một hợp đồng 5:5 đã là được rồi, không ngờ rằng lại là 2:8.


Khúc Kim Tích cầm hợp đồng, cảm thấy rất vui, đúng là Thẩm Thính không lừa cô!


Cô vui tươi hớn hở nhìn xuống, thấy thời hạn hợp đồng, khoan đã —


Một trăm năm?


Khúc Kim Tích dụi dụi mắt, suýt chút nữa tưởng rằng mình bị hoa mắt, cô cúi gần xuống nhìn, con số một trăm năm được viết dưới dạng chữ, không thể nào nhìn lầm được.


Khúc Kim Tích: “…”


Chắc chắn là đánh máy nhầm, mặc dù cô rất vui với tỷ lệ ăn chia nhưng không thể nào là một trăm năm được, như vậy chẳng phải là hợp đồng bán thân sao, cô có thể sống qua một trăm tuổi sao?


Đùa gì vậy.


Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, Thẩm Thính đang làm việc nghiêm túc ở phía đối diện, cô thực sự ngại đi làm phiền anh, nhưng… Trong ấn tượng của cô đều là hình ảnh Thẩm Thính khi đóng phim, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Thính ngồi làm việc, hoàn toàn giống với tổng giám đốc bá đạo trong phim thần tượng.


Đúng là rất đẹp trai.


Khúc Kim Tích không kìm lòng được, lén lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.


Cúi đầu nhìn bức ảnh vừa chụp, trong đầu cô chợt nảy ra một câu: Đây là chồng tôi.


Khúc Kim Tích: “!”


Trời đất.


Cô bị những lời này làm cho hoảng sợ đến mức không dám nhìn Thẩm Thính nữa, vội vàng cầm lấy điện thoại, trái tim đập thình thịch thình thịch, chột dạ như đã làm chuyện xấu gì đó.


Một lúc lâu sau, tim mới đập bình thường trở lại, Khúc Kim Tích chụp lại hợp đồng, khoanh tròn chữ trăm năm lại, gửi Wechat cho Tần Tang: (Tang Tang, có phải chỗ này viết sai không?)


Tần Tang rất nhanh trả lời lại: (Không.)


Khúc Kim Tích: (???)


Tần Tang: (Nếu có thắc mắc gì cô có thể trực tiếp hỏi anh Thẩm.)


Khúc Kim Tích cắn đầu ngón tay rối rít, chợt nghe thấy Thẩm Thính nói: “Cho tôi một tách cà phê.”


“Pha ở đâu?”


“Ở bên phải cô.”


Lúc này Khúc Kim Tích mới phát hiện ra bên phải mình có một quầy bar nhỏ. Ở đó có một chiếc máy pha cà phê nhỏ, vì hình dáng rất dễ thương nên cô tưởng đó là đồ trang trí, không nghĩ đó là chiếc máy pha cà phê.


Mở ngăn kéo ra, có một bộ tách cà phê nhìn rất có giá trị, Khúc Kim Tích lấy hạt cà phê ra, pha một tách cà phê cho Thẩm Thính bằng những nguyên liệu sẵn có, sau đó cho vào một chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp.


— Cô làm như ở nhà hay làm cho Thẩm Thính.


Cô vừa mới pha cà phê xong, bưng về phía Thẩm Thính thì lại có tiếng gõ cửa vang lên: “Tổng giám đốc Thẩm.”


“Vào đi.”


Một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, rõ ràng bọn họ không ngờ Khúc Kim Tích có mặt trong phòng nên rất ngạc nhiên khi thấy cô.


Người đàn ông đột nhiên nói: “Chào cô Khúc, tôi là Lưu Tri Luân ở bộ phận quản lý.”


“Quan Tư, đây là cô Khúc Khúc Kim Tích.” Lưu Tri Luân giới thiệu với cô gái có vẻ ngoài dễ thương ở bên cạnh: “Cô Khúc, Quan Tư là nghệ sĩ mới ký đồng với công ty chúng ta, chắc cô không biết cô ấy, cô ấy mới ra mắt.”


Khúc Kim Tích đang cầm cà phê, dù hơi bối rối trước sự nhiệt tình của Lưu Tri Luân nhưng cô vẫn khéo léo đáp lại: “Chào anh, tôi biết cô ấy.”


Quan Tư cuối cùng cũng hoàn hồn lại, dưới sự chọc ngoáy của Lưu Tri Luân, cô ấy vươn tay ra: “… Cô Khúc, chào cô.”


Khúc Kim Tích bỏ một tay ra và bắt tay cô ấy: “Tôi đã xem phim ‘Người đẹp phòng bếp’ cô diễn, rất hay.”


Trong khoảng thời gian ở nhà này, cô thường xem phim truyền hình, xem một bộ phim nổi tiếng gần đây, tên là ‘Người đẹp phòng bếp’. Nữ chính là một người mới, có khuôn mặt tròn, vẻ ngoài dễ thương. Trong phim, cô ấy là nhân vật vui vẻ, cộng với kỹ năng diễn xuất tự nhiên nên đã trở thành bộ phim được yêu thích ngay khi được phát sóng.


Khúc Kim Tích biết nữ chính là Quan Tư, không ngờ sẽ gặp đối phương ở S&T, lại còn trở thành ‘đồng nghiệp’ của mình.


Nói cách khác, mặc dù mới ra mắt và chỉ đóng một bộ phim truyền hình nhưng so về độ nổi tiếng thì cô ấy hơn cô. Với lại có rất nhiều người thích Quan Tư, hầu như cư dân mạng đều khen ngợi cô ấy, không thấy có anti fan.


Nhìn Quan Tư…


Khúc Kim Tích cảm thấy xấu hổ.


Quan Tư là người mới, cô ấy không ngờ Khúc Kim Tích sẽ nhận xét khả năng diễn xuất của mình, còn cô ấy thì chưa từng xem phim Khúc Kim Tích đóng, nên không biết nói gì, bứt rứt một lúc lâu mới nói ra một câu: “Cảm ơn cô.”


Lưu Tri Luân bưng mặt.


Liếc mắt thấy Thẩm Thính, Lưu Tri Luân mới nhớ ra việc chính. Khúc Kim Tích lặng lẽ đẩy cà phê về phía Thẩm Thính xong thì lịch sự trở lại vị trí của mình.


Quan Tư ngây người nhìn Thẩm Thính cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, cô ấy có thể thấy rõ, khi Thẩm Thính đặt tách cà phê xuống đã liếc nhìn về phía Khúc Kim Tích, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.


Trời ơi, cô ấy phát hiện ra cái gì vậy.


Là sinh viên đang học đại học, cô ấy tình cờ được một đạo diễn mời đóng phim, sau đó bộ phim đó được nhiều người yêu thích, nhiều công ty quản lý mời cô ấy gia nhập, nhưng cô ấy chưa hiểu biết gì nên từ chối, cho đến khi nhận được lời mời của S&T.


Cha mẹ của cô ấy cũng không biết gì, nhưng biết tiếng tăm của Thẩm Thính, vừa nghe tin Thẩm Thính mở công ty thì đã đồng ý cho cô ấy ký hợp đồng với S&T.


Quan Tư là một cô gái ngoan, hầu như chuyện gì cũng nghe lời cha mẹ, nên cô đã ký hợp đồng với S&T và sau đó được phân đến tay Lưu Tri Luân.


— Lưu Tri Luân cũng là một người quản lý nổi tiếng trong giới, được Thẩm Thính lôi kéo về.


Cha mẹ của cô ấy rất thích Thẩm Thính, Quan Tư cũng rất thích Thẩm Thính, nhưng cô ấy có thần tượng khác, nên không ao ước được gặp Thẩm Thính như các nghệ sĩ mới ký hợp đồng khác.


Nhưng bởi vì cô ấy là người đang nổi gần đây, nên công ty đã có kế hoạch phương hướng tương lai cho cô ấy, hôm nay Thẩm Thính lần đầu tiên đến công ty, Lưu Tri Luân đưa Quan Tư đến gặp ông chủ, cho biết mặt nhau.


Thật ra Quan Tư hơi sợ, thứ nhất là vì Thẩm Thính quá nổi tiếng nên khiến cô ấy có cảm giác xa cách. Thứ hai là bây giờ lại trở thành ông chủ của nghệ sĩ, là lãnh đạo lớn, nghĩ đến liền cảm thấy hơi luống cuống.


Kết quả —


Ấy vậy mà cô ấy thấy Khúc Kim Tích trong phòng làm việc của Thẩm Thính, không chỉ có vậy, Khúc Kim Tích còn pha cà phê cho anh. Anh uống xong còn nhìn về phía Khúc Kim Tích một cái, đây đúng là kịch bản trong phim thần tượng!


Những cô gái trẻ tuổi nghiện internet làm sao có thể không biết ân oán giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, trước đây tưởng rằng chỉ là tin đồn, bây giờ hai bên lại sống hòa thuận một chỗ với nhau, mọi hành đồng đều ăn ý với nhau.


Quan Tư sửng sốt từ đầu đến cuối, ngơ ngác đi theo Lưu Trí Luân ra khỏi phòng làm việc.


“Hoàn hồn.” Lưu Tri Luân xoa bóp mi tâm. Vừa nhìn vẻ mặt đó của cô ấy, anh ta đã biết nghệ sĩ nhà mình nghĩ gì: “Đem hình ảnh cô vừa nhìn thấy giấu ở trong lòng, không được nói ra ngoài, hiểu chưa?”


Quan Tư thì thào: “Tổng giám đốc Thẩm và cô Khúc, hai người bọn họ…”


Lưu Tri Luân: “Cô biết là được rồi.”


Quan Tư ôm ngực, lặng lẽ gật đầu, đột nhiên giật mình: “Vậy bây giờ tôi có cần phải theo dõi cô Khúc không?”


Cô ấy không dám theo dõi Thẩm Thính, sợ bị nói đu fame, nhưng bây giờ cô ấy nổi hơn Khúc Kim Tích, cô ấy theo dõi Khúc Kim Tích chắc không sao đâu nhỉ.


“Biết điều đấy.” Lưu Tri Luân tán thưởng cô ấy: “Nhưng cô không sợ sau khi theo dõi cô ấy sẽ mang lại dư luận không tốt sao?”


Khúc Kim Tích còn chưa được tẩy trắng đâu.


Khuôn mặt bầu bĩnh của Quan Tư hiện ra vẻ đầy kiên định: “Tôi biết, tôi biết lúc này ôm đùi thì chắc chắn sẽ tốt hơn sau này mới ôm đùi.”


Lưu Tri Luân vui vẻ, chợt cảm thấy tương lai của nghệ sĩ nhà mình vô cùng sáng lạn.


Vì vậy, Quan Tư ngay lập tức ấn nút theo dõi Khúc Kim Tích.


Quan Tư nhận được hơn bốn triệu fan nhờ sự nổi tiếng của bộ phim ‘Người đẹp nhà bếp’, bây giờ phim chưa kết thúc mà vẫn đang rất nổi, nên khi cô ấy ấn theo dõi Khúc Kim Tích, những fan hâm mộ của cô ấy cũng lập tức chú ý đến.


“??? Chuyện gì vậy?”


“Tư Tư theo dõi Khúc Kim Tích?”


“Quan Tư có quan hệ tốt với Khúc Kim Tích?”


“Hai người là bạn bè à? Trời ơi, không biết đó.”


“Quan Tư thế mà lại là bạn của Khúc Kim Tích, chẳng lẽ là cá mè một lứa với Khúc Kim Tích.”





Sự thật đã chứng minh Quan Tư theo dõi Khúc Kim Tích đã đưa từ khóa này lên hot search, cô ấy bị chửi không ít vì hành động này. Lướt đọc những bình luận, Quan Tư thầm nghĩ: Cứ chờ xem đi!


Khúc Kim Tích hoàn toàn không biết mình được Quan Tư đưa lên hot search, đã tạo ra một trận sóng lớn. Lúc này, cô đang đi ăn với Thẩm Thính.


Ở gần công ty có rất nhiều nhà hàng cao cấp, tùy tiện chọn một cái, Khúc Kim Tích không hiểu tại sao đi ra ngoài ăn mà không đưa Tần Tang theo.


Cô cảm thấy Thẩm Thính đã hoàn toàn coi mình là thư ký của anh rồi.


Mặc dù cô biết bản thân mình không dễ bị nhận ra, nhưng gương mặt của Thẩm Thính… Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là đành phải cố gắng che mặt mình hết mức có thể, cuối cùng cũng an toàn bước vào nhà hàng.


“Muốn ăn gì?” Thẩm Thính lật xem thực đơn.


“Ăn cá đi.” Khúc Kim Tích thấy món cá là món đặc trưng của nhà hàng.


Thẩm Thính nghe theo không phản đối, gọi món, trong lúc đợi dọn món lên, Khúc Kim Tích thấy tâm trạng anh khá tốt nên chủ động nói: “Anh Thẩm, về hợp đồng.. tôi thấy một vấn đề nhỏ.”


“Vấn đề phân chia?” Thẩm Thính nhíu mày, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào cô: “Nếu em cảm thấy 2:8 không hợp lý. tôi sẽ bảo Tần Tang sửa lại thành 1:9.”


Khúc Kim Tích há miệng, thực sự cảm thấy khó nói.


Người giám hộ đã cho cô sự đối xử tốt nhất, mà cô còn lăn tăn vấn đề thời hạn hợp đồng, thì có phải là tính toán quá không?


Nếu bây giờ nói về thời hạn hợp đồng, có khiến Thẩm Thính cảm thấy mình đang ám chỉ anh lừa mình không?


“Thế nào?”


“Không phải, tôi nhớ nhầm.” Khúc Kim Tích xua tay: “Hợp đồng không có vấn đề gì cả.”


Cùng lắm thì về sau không hủy hợp đồng, không chuyển công ty.


Thẩm Thính rũ mắt, che đi ý cười đang lóe ở đáy mắt.


Các món ăn đã được bê lên đầy đủ, ở giữa đặt nồi cá khô phi lê, dưới nồi có lò lửa, mùi thơm ngào ngạt.


Để cảm ơn về sự đối xử trong hợp đồng với người giám hộ, Khúc Kim Tích giơ đũa lên và nhiệt tình nói: “Tôi gắp giúp anh!”


Thẩm Thính khẽ nhướng mày.


Giây tiếp theo, vang lên một tiếng loảng xoảng, chiếc đũa bạc rơi xuống đĩa, tạo ra một âm thanh thanh thúy.


Bóng người biến mất, trên bàn xuất hiện thêm một con cá chép đỏ đang vẫy đuôi, cách nồi cá kho phi lê chưa đầy năm cm.


Chương 66


Nhân viên phục vụ phụ trách phòng bao này tên là Chu Khởi, đột nhiên nhận được một yêu cầu kỳ lạ từ khách hàng, yêu cầu cô ấy lấy một bể cá đem tới càng nhanh càng tốt.


Nhà hàng đương nhiên có bể cá, mặc dù rất bối rối về yêu cầu của khách hàng, nhưng vì quy tắc khách hàng là thượng đế, Chu Khởi phải mất vài phút để bưng bể cá chứa đầy nước vào phòng.


“Thưa anh, bể cá mà anh cần đây ạ.” Chu Khởi không truy hỏi vì nhìn thấy Thẩm Thính, cô ấy đã cảm thấy người này thật đẹp trai sau đó là rất quen thuộc, cảm thấy như mình đã từng gặp ở đâu rồi.


Nhưng điều khiến cô ấy khó hiểu là cô ấy còn nhớ rất rõ rằng anh chàng đẹp trai này đi vào cùng với một cô gái xinh đẹp, tại sao cô gái lại không thấy đâu nữa.


Cô ấy hình như không nhìn thấy cô gái rời đi mà.


Khi Chu Khởi đặt bể cá lên bàn, nhận thấy được trên chiếc đĩa trước mặt khách hàng có một con cá chép đỏ còn sống.


Chu Khởi: “???”


Cô ấy nhìn chằm chằm vào con cá chép đỏ vài lần.


Thẩm Thính vớt con cá chép bỏ vào bể cá, Khúc Kim Tích không hít được không khí trong lành thì suýt chút nữa trợn mắt, nhưng vừa chạm vào nước toàn thân liền cảm thấy dễ chịu.


Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác khi cá thiếu nước thì khó chịu đến thế nào.


Muốn khóc.


Tuy nhiên, cá không có nước mắt, cô cố gắng đảo mắt nhưng không cách nào nặn ra được hai giọt nước mắt.


QAQ


Đầu Chu Khởi vẫn còn đang bối rối. Khi rời khỏi phòng, một đồng nghiệp thấy cô ấy sững sờ, vỗ vào người cô ấy nói: “Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”


“Đúng rồi, cô có cảm thấy khách hàng ở bàn do cô phụ trách trông hơi giống Thẩm Thính không?” Đồng nghiệp thì thầm nói.


“Thẩm Thính là ai vậy?” Chu Khởi khó hiểu hỏi lại.


Đồng nghiệp:”……”


Bỏ đi.


Một lát sau, cô ấy lặng lẽ nhìn lại để xem thử có phải thực sự là Thẩm Thính hay không.


Đồng nghiệp lại hỏi tiếp: “Cô vừa rồi bưng bể cá làm gì vậy?”


Chu Khởi thấy kỳ lạ kể lể: “Vị khách đó mang theo một con cá chép. Cô nói xem có lạ không? Lúc mới đến, anh ta hoàn toàn không mang theo thứ gì cả. Cá chép ở đâu ra vậy?”


Đồng nghiệp không tiếp xúc với họ nên cũng không để ý lắm: “Có thể là người ta mang tới mà cô không chú ý thôi.”


“Chờ đã.” Đồng nghiệp kinh ngạc nói, “Anh ta tự mang nguyên liệu đến sao? Nhà hàng của chúng ta quy định không được tự mang nguyên liệu đến. Cô nhanh đi nói đi, nếu không bị phát hiện cô lại phải bị trừ lương.”


Chu Khởi nói: “Chắc là không phải… Đó là một con cá chép đỏ, rất đẹp. Ai lại có thể ăn một con cá chép đỏ xinh đẹp như vậy. Hơn nữa…”


Trước tiên không nói vị khách đó khí chất bất phàm, không giống như loại khách hàng tự đem nguyên liệu đến, hơn nữa nếu như thực sự là khách hàng tự đem nguyên liệu đến, tại sao còn bảo cô ấy mang bể cá tới chứ.


Động tác anh cho cá vào bể cá vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng như vậy, tuyệt đối không phải là tự đem nguyên liệu đến để ăn.


“Có lẽ… là được nuôi?” Chu Khởi nghĩ, có lẽ vị khách này mê tín, con cá chép này sẽ mang lại may mắn cho anh ta cho nên đi đâu cũng mang theo.


Vậy thì trước đó anh ta mang con cá đến như thế nào?


Tại sao lại không mang theo bể cá?


Chu Khởi sắp bị bản thân làm cho choáng váng, cuối cùng cô ấy quyết định không nghĩ nữa, dù sao chuyện cũng không liên quan đến cô ấy.


Kết quả là khi tan ca về nhà, thu dọn xong giường và nằm xem tivi trên sô pha thì tình cờ nhìn thấy một chương trình truyền hình có nhân vật nữ chính là cá chép, cô ấy chợt nhớ ra chuyện này.


Con cá chép đó chắc không phải do cô gái xinh xắn đó biến thành chứ?


Ngay sau đó lại cảm thấy rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.


Không biết rằng “trí tưởng tượng” của mình hoàn toàn phù hợp với tình huống thực tế.


Thẩm Thính ôm bể cá trở lại công ty, anh vẫn còn rất nhiều công việc phải làm, mọi người trong công ty trơ mắt nhìn anh rời khỏi công ty cùng với Khúc Kim Tích, sau đó anh một mình trở lại công ty.


Ở trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi.


Tuy nhiên, trong lòng thầm đoán rằng cái bể cá trong tay của Thẩm Thính kia có lẽ là do Khúc Kim Tích mua tặng cho anh, cho nên tổng giám đốc Thẩm mới không quan tâm tới hình tượng của mình ôm một con cá trở về công ty như vậy.


Chưa kể con cá chép đỏ đó thực sự rất đẹp, giống với con cá chép trong bức tranh chuyển vận cẩm lý trên mạng, thậm chí đến nỗi nhân viên công tác đến văn phòng của Thẩm Thính để báo cáo công việc thỉnh thoảng lại liếc nhìn con cá trong bể cá. Còn có người còn lặng lẽ chụp ảnh bể cá lại.


Tần Tang xách một túi đồ bước vào – đó là thức ăn cho cá và một số bánh mì, cậu ta đã mua chúng sau khi nhận được lệnh từ Thẩm Thính.


Khúc Kim Tích đói đến mức không chịu nổi rồi.


Sau khi biến thành cá chép, cô không cách nào ăn thức ăn bình thường được, ăn vào miệng có vị như đang nhai sáp.


Sau khi Thẩm Thính rắc một ít thức ăn cho cá vào, Khúc Kim Tích nghĩ tới việc mình lại rơi đến bước đường phải ăn thức ăn gia súc thì cảm thấy đau lòng.


Điều đáng buồn hơn là sau khi ăn một miếng thức ăn gia súc, cô cảm thấy như thể mình đã ăn một bữa ăn cao lương mỹ vị, đến khi no bơi không nổi nữa mới dừng miệng, nằm dưới đáy bể nhả bọt nước một cách buồn bã.


Thẩm Thính làm việc đến mười giờ tối mới về căn hộ của mình. Khúc Kim Tích đã ngủ trong nước không biết bao nhiêu nhiều vòng. Sau khi về đến căn hộ, Thẩm Thính thay nước cho Khúc Kim Tích, cuối cùng cũng gọi cô tỉnh dậy.


“Đói bụng không?” Anh cúi đầu hỏi.


Khúc Kim Tích lắc đầu.


“Tôi đói rồi.”


Khúc Kim Tích: “…”


Tôi như vậy cũng không cách nào nấu ăn cho anh.


Thẩm Thính bưng cô vào nhà bếp, tự tay làm món salad rau đơn giản cho mình. Giữa chừng điện thoại di động của anh đổ chuông, là Tần Tang gọi tới.


Thẩm Thính khẽ nhướng mày, Tần Tang bình thường trễ như vậy sẽ không gọi điện thoại quấy rầy anh, trừ khi có chuyện rất quan trọng.


Bởi vì đôi tay không thuận tiện nên anh bấm loa ngoài.


“Thưa sếp!” Tần Tang ở đầu dây bên kia nói với vẻ hưng phấn hiếm thấy, “Tôi… trúng giải rồi!


Thẩm Thính: “…”


Anh nhíu mày, hình như anh đối xử với Tần Tang không bạc đúng không, trúng giải cũng đáng để cậu ấy kích động như vậy sao?


“Lúc chiều tôi chụp một bức hình của cô Khúc Kim Tích, sau đó dùng bí danh để đăng tải lên Weibo.” Tần Tang nói, “Lúc trước tôi ở một cửa hàng S tiện tay bốc một vé, mới nãy đối phương liên hệ với tôi nói rằng tôi đã trúng giải đặc biệt rồi. Bây giờ tôi đang nhận xe ở cửa hàng S. ”


Thẩm Thính: “…”


Khúc Kim Tích: “???”


Cúp điện thoại, Thẩm Thính và Khúc Kim Tích trong bể cá mắt lớn nhìn chằm chằm vào mắt nhỏ. Khúc Kim Tích cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của mình qua lớp kính – thực sự là thần kỳ. Nếu bây giờ cô đăng tải, vận may có thể tốt hơn không?


Tần Tang chắc sẽ không bị lừa.


Với chỉ số IQ của Tần Tang, cậu ta không đi lừa gạt người khác đã là tốt lắm rồi.


Cậu ta có thể gọi điện thoại cho Thẩm Thính, có thể thấy rằng mọi chuyện đã được xác minh và lấy được chìa khoá xe rồi.


Càng không thể nào là một trò đùa được.


Tần Tang dám nói đùa với Thẩm Thính sao? Cậu ta không cần bát cơm nữa sao?


Tần Tang không thiếu tiền mua xe, sở dĩ cậu ta vui mừng như vậy là vì trúng giải.


Cậu ta không có cách nào liên lạc với Khúc Kim Tích sau khi cô biến đổi nên sau khi kích động một hồi, cậu ta mới không nhịn được mà gọi điện thoại cho Thẩm Thính.


Thẩm Thính cau mày nhìn con cá ở trong bể, salad cũng không làm nữa, vài giây sau liền cầm điện thoại lên chụp ảnh Khúc Kim Tích, sau đó đăng ngay lên tường.


Cũng giống như Weibo, vòng bạn bè của Thẩm Thính đã trống trải đến mức mọc cỏ đầy cỏ dại. Anh bất ngờ đăng hình một con cá chép đỏ lên, mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.


Đồng thời vào lúc này, Thẩm Kế vừa hay cũng chưa ngủ, đừng thấy anh ta suốt ngày lông bông, trên thực tế, anh ta quản lý phần lớn ngành công nghiệp của nhà họ Thẩm.


Bình thường bận rộn giống như một con chó, khó khăn lắm mới tan ca, đang nhàn rỗi xem tin thì anh ta phát hiện ra rằng em trai bảo bối đó của mình, người vạn năm không đăng tin lại đăng một bức ảnh trong khoảnh khắc.


Thẩm Kế bắt đầu quan tâm, đặt tạ xuống, bấm vào bức tranh.


Bể cá, cá chép đỏ.


Thẩm Kế nhớ đến cô em dâu có thể biến thành một quả bí ngô, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Đây chắc không phải là Khúc Kim Tích lại biến đổi lần nữa chứ?


Để kiểm tra xem Khúc Kim Tích có thực sự có khả năng chuyển vận hay không, Thẩm Thính cầm điện thoại rời khỏi nhà bếp, để lại Khúc Kim Tích một mình trong bếp, bơi ầm ầm trong bể cá.


Dù sao thì cũng phải đưa cô ra ngoài để cho ăn chứ!


Thẩm Thính đã gửi một tin nhắn cho Chu Lị và yêu cầu đối phương gửi cho anh một tài khoản Weibo bí mật.


Chu Lị nhanh chóng trả lời, đầu óc mờ mịt gửi qua.


Thẩm Thính cũng không giải thích, đăng nhập vào Weibo mật danh này, thông qua hình ảnh đăng tải để tham gia một hoạt động bốc thăm trúng thưởng sắp diễn ra.


Sau khi làm xong, Thẩm Thính ngồi xuống ghế sofa và chờ đợi kết quả.


Trong quá trình chờ đợi, anh nhíu mày, bắt đầu ngẫm nghĩ lại: Tại sao lại muốn thử nghiệm như vậy?


Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, điện thoại nhận được lời nhắc nhở, chúc mừng anh đã trúng số.


Khúc Kim Tích: “…”


Anh nhìn vào đoạn nhắc nhở này, rơi vào trong khoảng trầm lặng kéo dài.


May mắn là một điều vô cùng bí ẩn. Chẳng hạn như hôm nay, Thẩm Kế bắt đầu làm việc, phát hiện vận may của mình đặc biệt tốt, trên đường đến công ty, anh ta nhận được một cuộc gọi từ đối tác của mình. Chuyện hợp tác lúc trước mà anh ta muốn bàn luận, hôm nay đột nhiên nhả ra đồng ý hợp tác.


Giờ cao điểm đi làm hiếm khi không kẹt xe, khi đến công ty thì thang máy ở tầng 1, khi mở cuộc họp xuyên đại dương thì không xảy ra bất cứ vấn đề gì về mạng, buổi chiều tranh thủ chơi đánh bóng với một người bạn, toàn bộ quá trình luôn luôn giành chiến thắng – cần phải biết, kỹ năng đánh bóng của người bạn tốt hơn anh ta.


Buổi tối bị mẹ Thẩm gọi điện thoại ép xem mắt với một cô gái, đối phương rất lanh lợi, bày tỏ rằng cô ấy cũng bị gia đình ép buộc, hai bên đã ngầm kết thúc buổi xem mắt này. Lúc thanh toán, mỗi người khách đều có thể bốc thăm một giải thưởng cho hoạt động kỷ niệm, có cơ hội được miễn phí hoá đơn.


Thẩm Kế không quan tâm đến chút tiền này, cũng không có ý định rút thăm, nhưng cô gái nói cứ thử xem và để Thẩm Kế rút, sau đó anh ta được miễn phí hoá đơn.





Sau một ngày, khi Thẩm Kế trở về nhà, điểm lại mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong ngày hôm nay, cảm thấy mọi chuyện quá suôn sẻ, đã lâu rồi không có cảm giác thuận buồm xuôi gió như vậy.


Tình huống gì vậy?


Càng nghĩ anh ta lại càng cảm thấy có chút kỳ quái.


Trong lòng Thẩm Kế khẽ động, anh ta lấy điện thoại ra và nhấp vào tin của Thẩm Thính. Hình ảnh con cá chép đỏ vẫn còn ở đó.


Sau khi suy nghĩ và đắn đo, anh ta quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Thính.


Sau khi Thẩm Thính thử nghiệm bức ảnh của Khúc Kim Tích, dường như nó thật sự có công năng chuyển vận, ngày hôm sau liền đưa Khúc Kim Tích đến công ty, đồng thời cũng nhìn thấy chiếc xe mà Tần Tang đã trúng thưởng.


Mặc dù cũng không phải là loại xe quá đắt tiền nhưng cũng không phải là quá rẻ.


“Chuyện này cậu đã nói với bao nhiêu người?”


“Tôi chỉ nói với anh.” Tần Tang nói.


Đương nhiên cậu ta sẽ không đi khắp nơi rêu rao rằng con cá chép Thẩm Thính nuôi có thể chuyển vận được.


Thẩm Thính “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.


Tuy nhiên, hôm qua có rất nhiều người lặng lẽ chụp ảnh Khúc Kim Tích, sau đó những người đã xem qua bức ảnh này liền gặp may mắn một cách khó hiểu.


Ban đầu, mọi người không ai nghĩ tới chuyện cá chép đỏ, cho đến khi có một nhân viên của bộ phận truyền thông uống trà chiều vô tình nói hôm nay vận may của mình tương đối tốt, mọi người tôi một câu anh một câu lấy vận may tốt ra để nói chuyện.


“Hôm nay tôi thật may mắn, ra cửa lập tức bắt được taxi.”


“Cái túi tôi mua lần trước bị lỗi, ông chủ có chết cũng không chịu hoàn tiền lại vậy mà mới vừa rồi ông ta đã hoàn lại cho tôi đó.”


“Tôi không cẩn thận bị quẹt xe, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.”


“Tôi vừa mới rút được phong bì đỏ trong đống phong bì, lần nào cũng gặp may!”





Sau đó, họ tình cờ phát hiện ra trong điện thoại di động của mình đều có bức ảnh chụp con cá chép đỏ do anh Thẩm nuôi.


“Không phải chứ, tôi nghĩ có lẽ là một sự trùng hợp thôi.”


“Quá kỳ diệu rồi, tôi không tin.”


“Nhưng mà chuyện này cũng quá trùng hợp rồi phải không? Chúng ta có bức ảnh, hôm nay đều có vận khí rất tốt.”


“…”


Bất kể nó có đúng hay không, nhưng bức ảnh cá chép đỏ đã lập tức lan truyền khắp công ty, ngay cả những nghệ sĩ mới ký hợp đồng như Quan Tư, Tô Học Lâm cũng nghe nói về chuyện này —


Con cá chép đỏ mà Khúc Kim Tích tặng cho tổng giám đốc Thẩm nuôi dưỡng có thể chuyển vận.


Ai nói rằng cá chép đỏ đó là do Khúc Kim Tích tặng cho giám đốc Thẩm chứ?


Mọi người đều lan truyền như vậy mà.


Thẩm Thính ở trong một nhóm nhân viên cấp cao, có lẽ là một nhân viên quản lý run tay nên không cẩn thận đăng bức ảnh của Khúc Kim Tích lên nhóm, tình cờ bị Thẩm Thính nhìn thấy.


Lúc này, anh mới biết rằng bức ảnh cá chép đỏ đã làm điên đảo nội bộ rồi.


“Chúc mừng, bạn đã trở thành một con cá chép chuyển vận.”


Khúc Kim Tích đang vui vẻ quay cuồng trong nước, có thể nói là cô có chút vui sướng.


Thật không ngờ có một ngày mình lại có thể trở thành một con cá chép, được nhiều người sùng bái như vậy.


Giữa chừng Tần Tang vào phòng làm việc nhưng Thẩm Thính không ở đó, cậu ta nhân cơ hội này đi tới trước bể cá, nói với Khúc Kim Tích: “Cô Khúc, tôi vừa nhận được tin nhắn của em họ tôi. Bởi vì đã đăng tải bức ảnh của cô mà hôm nay nó đã thi giành được vị trí thứ ba trong khối. ”


Lúc này Thẩm Thính đẩy cửa bước vào.


Tần Tang đứng thẳng người, lập tức khôi phục lại chế độ của một trợ lý ưu tú, ra khỏi văn phòng với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.


Nhìn cá chép mập mạp bơi lội vui vẻ hơn trong bể cá, Thẩm Thính: “…”


Trở về căn hộ sau khi tan làm, Thẩm Thính nhìn Khúc Kim Tích trong bể cá, không ngờ lại nảy ra ý định gửi ảnh của cô cho ông cụ Thẩm.


Để ông cụ Thẩm nhìn một chút, nói không chừng có thể khiến sức khỏe tốt hơn.


Khúc Kim Tích đang dựa vào thành của bể thủy tinh, vừa nhìn anh vừa nhả bọt khí.


Chính vào lúc này, Thẩm Kế gọi điện đến, anh thuận tay trả lời thì nghe thấy giọng nói bí ẩn của Thẩm Kế trong điện thoại: “Em có biết con cá chép đỏ mà em đăng lên hôm qua có thể chuyển vận không?!”


Thẩm Thính: “…”


Điên rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom