Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63+64
Chương 63:
Bên trong một nhà hàng nào đó.
Khúc Kim Tích và Dụ Đồng ngồi bên trong phòng bao, Tiểu Trương không vào. Thức ăn đã lên đủ, bày khắp một bàn. Thấy Dụ Đồng không có ý lên tiếng, ánh mắt của Khúc Kim Tích quét qua bàn một lượt: “Gọi nhiều như vậy, hai chúng ta hình như ăn không hết.”
Dụ Đồng ngước nhìn cô một cái: “Không có ai phỏng vấn, không cần phải khống chế sức ăn của em.”
Khúc Kim Tích: “…..”
Tuy rằng sức ăn của cô không nhỏ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể ăn hết cả một bàn thức ăn này đâu nhé.
“Em không thích những món này?” Vẻ mặt Dụ Đồng bình thản. Thực ra trước khi vào đây thì bọn họ đã gọi món trên mạng trước rồi.
Vì vậy bàn thức ăn này không phải là do Khúc Kim Tích chọn.
“Không có.” Khúc Kim Tích từ bỏ việc tranh cãi vấn đề này, cũng không nhắc đến việc lãng phí nữa.
Ai ngờ Dụ Đồng dường như đã biết cô đang nghĩ gì, anh ta nói: “Những món ăn ở đây nếu ăn không hết thì đều có thể gói lại mang về, không lãng phí được đâu.”
“Tính ra thì đã vài năm rồi anh không mời em ăn cơm.” Dụ Đồng nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước đây khi chúng ta ra ngoài ăn cơm, em luôn không chịu gọi nhiều món. Cho dù đi ăn gì thì cũng không chịu đến những nơi đắt đỏ. Tuy rằng em không nói, nhưng anh biết là em đang tiết kiệm tiền cho anh.”
Dụ Đồng xuất thân trong một gia đình bình thường, không được coi là giàu có nhưng cũng không lo việc ăn uống.
Ngược lại, Khúc Kim Tích mới là cô gái nghèo túng. Dựa vào tiền mà bà nội để lại cùng với tiền mà mình tự kiếm được, cô mới có cơ hội bước vào học viện điện ảnh để học.
Dụ Đồng giống với rất nhiều người đàn ông khác, có hơi chủ nghĩa đại nam nhân. Đi hẹn hò với bạn gái chắc chắn phải do mình bỏ tiền.
Nhưng Khúc Kim Tích lại muốn chia đều, một người sống độc lập lại có lòng tự tôn cao như cô không hề muốn dùng tiền của bạn trai. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần, cuối cùng Khúc Kim Tích nghe theo Dụ Đồng. Nhưng cho dù là mua thứ gì, lúc cần dùng tiền của Dụ Đồng Khúc Kim Tích đều tiết kiệm cho anh ta.
Đúng vậy.
Rất nhiều người cũng thấy kỳ lạ, tại sao anh ta lại thích Khúc Kim Tích?
Thậm chí lúc bị Khúc Kim Tích đá còn phát điên mà đi tìm cô.
Không ai biết rằng cô gái mẫn cảm, lòng tự tôn lại cao này đã vì anh ta mà trả giá những gì, chỉ có mình anh ta biết.
Anh ta đã vô số lần nghĩ đến việc quên cô đi, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể quên được. Gương mặt và giọng nói của cô gái này đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, không thể nào xóa mờ.
Chỉ có điều, hiện giờ anh ta bắt buộc phải buông tay rồi.
Bỏ qua cho cô, cũng bỏ qua cho chính mình.
Khúc Kim Tích: “……”
Dụ Đồng bỗng nhiên dịu dàng với cô như vậy, khiến cô càng luống cuống hơn.
“Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng anh mời em.” Dụ Đồng nói: “Em đừng dùng ánh mắt kinh ngạc này để nhìn anh, anh biết việc em và Thẩm Thính ở bên nhau rồi.”
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, không có châm chọc, cũng không có u ám. Qua loa hời hợt tựa như đã nghĩ thông một việc.
Khúc Kim Tích mấp máy môi, nhưng không nói gì.
“Thẩm Thính quả thực là một sự lựa chọn tốt, ưu tú hơn anh nhiều. Anh ta có thể cho em mọi thứ mà em muốn.” Dụ Đồng giơ ly rượu trong tay lên: “Khúc Kim Tích, chúc em hạnh phúc.”
Tâm tình trong lòng cuồn cuộn, Khúc Kim Tích cảm thấy trong mắt mình chan chát, Khúc Kim Tích biết đó không phải tâm trạng của mình. Khựng lại một lúc, Khúc Kim Tích nâng ly rượu lên, hai người chạm ly trên không trung: “Cảm ơn.”
“Cũng chúc anh hạnh phúc.” Khúc Kim Tích cúi đầu uống một hơi cạn sạch, không chế tâm trạng mà nguyên chủ mang đến.
Dụ Đồng đặt ly rượu không xuống, lấy một cái hộp ra đẩy lên trên bàn.
Khúc Kim Tích: “?”
“Em quên rồi?” Ánh mắt của Dụ Đồng cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc.
“Không có.” Khúc Kim Tích né tránh ánh mắt của anh ta, mở cái hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.
Giọng nói của Dụ Đồng rất bình thản: “Những thứ khác mà em tặng đều mất rồi, chỉ còn lại cái đồng hồ này, bây giờ trả lại cho em.”
Trong đầu Khúc Kim Tích lập tức hiện ra một đoạn ký ức.
Chiếc đồng hồ này là nguyên chủ tặng cho Dụ Đồng nhân dịp kỉ niệm một năm yêu nhau.
Để mua được cái đồng hồ này, nguyên chủ đã làm ba công việc cùng một lúc mới tích đủ tiền để mua.
Khúc Kim Tích không nói gì, cô nhận lấy đồng hồ.
Cuối cùng, cô thay nguyên chủ nói với Dụ Đồng một câu: “Xin lỗi.”
Đây là nguyên chủ nợ Dụ Đồng.
Khóe miệng của Dụ Đồng cười mà không cười: “Em cứ ăn từ từ, anh đi trước.”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa lại dừng lại. Anh ta đưa lưng về phía Khúc Kim Tích, qua một hồi lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: “Khúc Kim Tích, không phải là Thẩm Thính thì không được sao?”
Thân là người hiểu rõ chuyện này, bản thân Khúc Kim Tích có chút không đành lòng. Thế nhưng…Cô lén thở dài, hạ quyết tâm kiên quyết: “Phải.”
“Cho dù đã biết ban đầu em hiểu lầm anh và Liễu Tư, hiện giờ anh tìm em để quay lại, em vẫn không muốn sao?”
“Ừ.”
Dụ Đồng kéo cừa đi ra ngoài.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Khúc Kim Tích, đối mặt với một bàn đầy món ngon, cô không khỏi mất hết khẩu vị.
Không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa, Khúc Kim Tích tưởng là phục vụ liền nói: “Vào đi.”
Kết quả người vào lại là Tần Tang.
Hóa ra nhà hàng này vừa hay lại là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, sau khi Tần Tang lái xe theo dõi đến đây liền liên hệ với người phụ trách ở nơi này, do đó biết được phòng bao mà Khúc Kim Tích và Dụ Đồng đã vào.
Tần Tang tính toán thời gian, nếu như qua nửa giờ nữa thì cậu ta sẽ lịch sự mà gõ cửa.
Nhưng mà không qua bao lâu sau thì Dụ Đồng đã rời đi, sắc mặt thoạt nhìn khó coi. Tần Tang lo lắng cho Khúc Kim Tích vậy nên đi đến gõ cửa.
“Cô Khúc, Dụ Đồng bắt nạt cô hả?” Vào trong nhìn thấy Khúc Kim Tích, Tần Tang lập tức nhíu mày. Bởi vì vành mắt của Khúc Kim Tích đang đỏ, rõ ràng là đã khóc.
“Không có.” Khúc Kim Tích cũng không nghĩ tại sao Tần Tang lại đến đây nhanh như vậy. Cô đứng lên, tâm trạng có chút buồn bực: “Bảo bọn họ gói những thức ăn này lại đem cho người lang thang bên đường đi.”
Đuôi mắt của Tần Tang nhìn thấy trong tay của Khúc Kim Tích cầm một món quà nhỏ, cậu ta không thể không nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ: Cô Khúc và Dụ Đồng rốt cuộc có quan hệ gì?
Trước đây Thẩm Thính bảo cậu ta đi điều tra, sau đó lại nói không cần, Tần Tang cũng không điều tra nữa.
Hiện tại….
Vẫn đợi quyết định của sếp vậy.
Rất nhanh Tần Tang đã nhận được câu trả lời của Thẩm Thính: (Không cần)
Tần Tang im lặng.
Sếp cứ yên tâm như vậy sao?
Trên đường quay về nhà, điện thoại của Khúc Kim Tích vang lên. Cô lấy ra nhìn thì lại là Thẩm Thính gọi đến.
Mấy ngày nay, phạm vi liên hệ của cô và Thẩm Thính chỉ nằm trong wechat, anh bất ngờ gọi điện thoại đến… Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên nhìn Tần Tang đang lái xe.
Người phía trước mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Vẻ mặt chính trực.
Khúc Kim Tích nghe điện thoại: “Anh Thẩm.”
“Tôi có một đơn hàng, em giúp tôi lấy đi.” Giọng nói êm tai quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến. Có điều không biết có phải là vì đã lâu không được nghe hay không, Khúc Kim Tích luôn cảm thấy có chút không chân thực.
Cô khựng lại hai giây rồi gật đầu: “Được thôi.” Bên kia liền im lặng.
Khúc Kim Tích lại đợi thêm một lúc, Thẩm Thính vẫn không nói gì, cô chỉ đành chủ động lên tiếng: “Anh gọi điện chỉ là để bảo tôi lấy đơn hàng giúp anh thôi à?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em à?”
“Ý của tôi không phải vậy.” Khúc Kim Tích không phát hiện ra rằng khóe miệng của mình đang nhếch lên: “Ý của tôi là, bên kia hiện giờ đang là nửa đêm, sao anh lại gọi điện cho tôi lúc nửa đêm vậy? Muốn tôi làm gì thì nhắn tin là được rồi.”
Âm thanh của Thẩm Thính khiến người ta không nghe ra được là có tâm trạng gì: “Không ngủ được.”
“Mất ngủ à?” Khúc Kim Tích nhíu mày: “Hay là thử uống một cốc sữa thử xem.”
“Không có sữa.”
Khúc Kim Tích nghe được một loạt âm thanh vải vóc ma sát, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Thính đang vén chăn.
“Anh ở khách sạn à? Gọi phục vụ phòng mang đến cho anh một cốc?”
“Bây giờ là nửa đêm.” Ý nói rằng không cần làm phiền nhân viên nữa.
“….” Khúc Kim Tích cạn lời: “Ừ.”
“Nếu như em ngủ không được thì sẽ dùng cách gì để đi vào giấc ngủ?” Thẩm Thính dựa nửa người vào đầu giường, ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn sáng lên, chiếu sáng đường nét hoàn mỹ của anh.
Cuộc gọi nửa đêm từ nước M gọi đến cho Khúc Kim Tích này đã thoát khỏi sự khống chế của anh.
Trên thực tế, đến nước M là thời gian hòa hoãn mà anh tự tạo cho bản thân mình.
Nụ hôn với Khúc Kim Tích trong buổi tiệc đóng máy hôm đó là sự mất khống chế của anh.
Thẩm Thính bóp trán, nghe được âm thanh trong trẻo của cô gái từ đầu dây bên kia truyền đến: “À thì…trước nay tôi chưa hề mất ngủ.”
Anh có thể tượng tượng ra được lúc nói câu này trên mặt Khúc Kim Tích đang có biểu cảm gì.
Thẩm Thính cười nhẹ: “Đúng là heo.”
Khúc Kim Tích: “….”
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã tắt máy.
Thẩm Thính tắt điện thoại, nhìn vào màn hình. Anh nhớ tới những lời mà mẹ Thẩm nói với anh vào cái đêm quay về nhà cũ đó.
“Con còn muốn li hôn với Khúc Kim Tích nữa không?”
Lúc đó Thẩm Thính không trả lời.
Còn muốn không?
Bản thân anh cũng không có đáp án.
Điện thoại bỗng rung lên, Thẩm Thính mở ra, là tin nhắn mà Khúc Kim Tích gửi đến: (Ngủ không được thì xem cái này đi.)
Phía sau có gửi kèm một bức ảnh, là một đề toán phức tạp.
Thẩm Thính: “…”
Nói chuyện điện thoại với Thẩm Thính xong, không hiểu sao tâm trạng không vui của cô vì bị Dụ Đồng và nguyên chủ mang đến đã đỡ hơn nhiều. Tâm tình tốt lên thì lại có máu ăn uống, cô rất muốn ăn lẩu, liền bảo Tần Tang tìm lấy một quán lẩu nào đó.
Đợi đến lúc tới quán lẩu thì Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Thính.
Là cách giải và đáp án của đề toán mà cô đã gửi.
Khúc Kim Tích: “….”
Chỉ là muốn anh mượn cái này để buồn ngủ rồi đi ngủ, ai ngờ anh lại kiên quyết giải cái đề khó như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy Thẩm Thính đang ở nước M xa xôi không phải là đang mất ngủ mà là đang buồn chán.
Ăn lẩu no nê với Tần Tang xong, Khúc Kim Tích kéo cái bụng tròn vo của mình quay về nhà, nhớ đến đơn hàng mà Thẩm Thính nói.
Cô sống chung với Thẩm Thính lâu như vậy mà chưa từng thấy anh nhận hàng, tất cả đều là của cô.
Đơn hàng được đưa đến cửa. Nó không lớn, là một cái hộp hình vuông. Khúc Kim Tích cầm nó đi vào trong phòng.
Mặc dù cô tò mò rằng Thẩm Thính sẽ mua cái gì. Nhưng có cho Khúc Kim Tích mượn thêm một trăm lá gan nữa cô cũng không dám mở đồ của Thẩm Thính. Đợi đến khi cô tắm rửa xong, thu dọn cái ổ trên sofa định xem ti vi. Cô tiện tay cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Thính đã gửi từ hai tiếng trước, bảo cô nhận được đơn hàng thì mở ra.
Được chủ nhân cho phép, Khúc Kim Tích lập tức xuống sofa lấy đơn hàng lên bàn trà, mang theo một tâm trạng khám phá bí mật vừa trịnh trọng lại vừa hưng phấn mà mở cái hộp ra.
Đóng gói rất chắc chắn, sau khi mở bên ngoài hộp ra thì bên trong vẫn còn một cái hộp. Đợi đến khi mở ra hết thì bên trong là một hộp quà đóng gói tinh xảo.
Trực giác nói cho Khúc Kim Tích biết, thứ này không giống với đồ mà Thẩm Thính sẽ mua, không lẽ là vị hồng nhan tri kỉ nào đó không thể tiết lộ cho người ta biết tặng đến?
Ôm một chút cảm giác không thoải mái đó, Khúc Kim Tích mở hộp quà ra. Kết quả không phải là vật phẩm hoa lệ như cô nghĩ mà là một cái thiệp mừng đơn giản mà khí chất.
Một cái thiệp mừng thôi mà đóng gói kỹ như vậy?
Khúc Kim Tích vui vẻ vừa lấy điện thoại ra vừa mở thiệp chúc mừng, chuẩn bị quay một cái video gửi cho Thẩm Thính, biểu thị rằng từ đầu đến cuối cô không lấy gì cả, lúc mở ra nó đã như vậy rồi.
Giây kế tiếp, động tác của cô khựng lại. Thiệp vừa mở ra thì hiện ra một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Cô Khúc Kim Tích, hiện giờ mời cô trở thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty tôi, mong rằng ánh sao lóe sáng, mộng ước không lo.
Tổng giám đốc điều hành công ty truyền thông S&T: Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích đọc từng câu từng chữ xong, ngay cả dấu chấm cũng không bỏ sót. Cuối cùng đầu óc ong lên, những âm thanh này từ từ hội tụ, trở thành một câu hỏi: Công ty giải trí mà Thẩm Thính sáng lập tên là gì?
Chương 64:
Fans sớm đã nghe nói việc Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí. Từ năm ngoái đã lục tục có tin tức rằng Thẩm Thính muốn mở công ty, nhưng vì không có công bố chính thức nên fans cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hơn nữa, việc mở công ty này cũng khiến cho fans lo lắng. Idol nhà mình đi mở công ti rồi, vậy thì sau này không phải là sẽ đặt chuyển trọng tâm vào công ty sao, bản thân họ sẽ ít quay tác phẩm?
Đối với fans mà nói, không xem được tác phẩm của idol, không ăn được cơm thì không phải là quá thảm rồi sao?
Điều này dẫn đến fans chia làm hai phái. Một phái mong chờ Thẩm Thính mở công ty, một phái không mong đợi. Khi đó còn làm loạn khá lớn, có điều bởi vì mãi không có tin tức nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Cho đến khi gần đây có fans tinh mắt phát hiện ra, Thẩm Thính không hay đăng weibo cho lắm mà chứng nhận diễn viên lại đột nhiên biến thành giám đốc điều hành của S&T.
Đảo mắt, fans đã đem đề tài Thẩm Thính sáng lập công ty đưa lên hot search. Hot search vừa lên, công ty cũ của Thẩm Thính cũng đăng lên một bài viết: (Sau này không thể gọi là thầy Thẩm nữa mà phải gọi là giám đốc Thẩm rồi.)
Sau đó đăng ảnh giải ước hợp đồng với Thẩm Thính.
Trên thực tế thì Thẩm Thính còn là người nắm cổ phần của công ty quản lí cũ.
Ngay cả công ti cũ cũng đã đăng bài viết, lần này việc Thẩm Thính thành lập công ti hoàn toàn là sự thật. Fans cứ thế mà đợi, đợi đến khi người đại diện Chu Lị của Thẩm Thính thông báo chính thức.
“Chồng tôi biến hóa thật nhanh chóng, trực tiếp biến thành tổng tài bá đạo thật sự, đẹp trai quá!”
“@Thẩm Thính chưa từng diễn vai tổng tài bá đạo, hiện giờ bản thân lại biến thành tổng tài. Tôi có một suy nghĩ to gan, tôi muốn trở thành phu nhân của tổng tài.”
“Hu hu hu, tôi khóc mất. Chỉ hi vọng là sau khi nam thần thành lập công ti thì không lui về phía sau màn ảnh.”
“Thật sự thành lập công ti rồi hả? Tôi chỉ quan tâm một vấn đề, sau này Thẩm Thính còn quay phim nữa không?”
“Các chị em, chúng ta đổi một hướng suy nghĩ vấn đề khác. Chỉ cần tự tin với gương mặt và vóc dáng của mình thì có thể đến công ti của anh ấy ứng tuyển mà. Đó là công ti mới, chắc chắn là sẽ nuôi dưỡng người mới. Chỉ cần vào được công ti của anh ấy thì còn lo không thấy được anh ấy hay sao? Gần quan được ban lộc. Người đại diện @Chu Lị, xin hỏi có thông báo đăng kí ứng tuyển không?”
….
Đợi đến khi độ hot của việc Thẩm Thính thành lập công ti giảm xuống một chút, chuyện hot lên tiếp theo lại là có rất nhiều nghệ sĩ đang phát triển không tệ đang có hợp đồng đến hạn với công ti của mình. Bọn họ không hề kí tiếp với công ti cũ mà tiến vào S&T.
Những nghệ sĩ tiến vào S&T này đều đăng lên weibo, vì vậy những tin tức nóng hổi liên quan đến S&T liên tục xuất hiện. Trong đó có một nam nghệ sĩ tên là Tô Học Lâm, vô cùng kích động.
Tô Học Lâm dựa vào một bộ phim chiếu mạng để ra mắt, sau khi ra mắt thì vô cùng nổi tiếng. Nhưng điều khá bi thương là sau khi anh ta nổi tiếng thì công ti quản lí vốn định toàn lực nâng đỡ anh ta nhưng kết quả lại có một người cháu của một vị giám đốc trong công ti này chen chân vào muốn phát triển. Trước tình huống bất đắc dĩ này, anh ta chỉ đành bị gác sang một bên.
Những tài nguyên tốt đều bị cháu của giám đốc cầm đi, những thứ còn lại đến tay anh ta đều không được tốt lắm, vậy nên anh ta luôn đi thẳng xuống dốc. Diễn qua một vài vai nam chính nhưng vì vấn đề kịch bản và nhân vật nên sau khi phim phát sóng thì bị mắng chửi rất thảm.
Hơn nữa, vì anh ta diễn nhân vật phản diện rất sinh động nên kịch bản nhận được hầu hết đều bảo anh ta diễn vai phản diện, không nhận thì sẽ không có công việc. Tóm lại là anh ta bị công ti kéo lại vài năm, hiện giờ tuổi đã lớn và cũng đã đến lúc hết hạn hợp đồng. Vốn dĩ anh ta định hết hợp đồng rồi sẽ rút khỏi giới nhưng không ngờ lại nhận được lời mời của S&T.
Nghe được tên của Thẩm Thính, anh ta đồng ý không chút do dự.
Anh ta cảm thấy mình thê thảm nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng chuyển vận. Anh ta hi vọng có thể gặp mặt Thẩm Thính một lần. Kết quả từ lúc anh ta nhận được lời mời đến lúc kí hợp đồng, người anh ta gặp đều là Chu Lị, không hề gặp Thẩm Thính.
Điều này khiến anh ta rất tiếc nuối.
Anh ta cảm thấy mình không có danh tiếng. Thẩm Thính có thể coi trọng anh ta, vậy bản thân anh ta chắc chắn là có chỗ để Thẩm Thính có thể khai thác. Nhưng cho đến giờ anh ta vẫn không gặp được Thẩm Thính khiến cho anh ta bắt đầu lo lắng.
Vì công ti mới được thành lập nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa đi vào quỹ đạo. Trước mắt, Tô Học Lâm vẫn chưa được phân cho một người quản lí dẫn dắt riêng một mình anh ta. Nhưng sau khi kí được hợp đồng, anh ta đã nhận được vài lần thông báo, nếm được ngon ngọt khiến anh ta càng muốn gặp Thẩm Thính hơn.
Trên thực tế còn có vài nghệ sĩ khác mới kí hợp đồng cũng có chung suy nghĩ như vậy. Những nghệ sĩ này đều không quá nổi tiếng, mọi người đều muốn gặp Thẩm Thính. Có điều bọn họ không có nghị lực như Tô Học Lâm, chỉ cần không có việc gì thì đều chạy đến công ti, hi vọng có thể gặp được Thẩm Thính ở đó.
Hôm nay Tô Học Lâm vừa đến công ti thì được biết Thẩm Thính cũng đến.
Nghe nói trước đây anh ở nước M nên không ở công ti. Nhưng lí do này mọi người đều không tin lắm. Thành lập công ti là một chuyện lớn như vậy mà ông chủ lại không có trong nước, nghĩ lại thì không thể nào.
“Thầy Thẩm thực sự đến rồi?” Tô Học Lâm sững sờ.
“Cái gì mà thầy Thẩm, phải gọi là tổng giám đốc Thẩm.” Một người nhân viên nhắc nhở anh ta. Hiện giờ nghệ sĩ trong công ti không nhiều lắm, nhưng nhân viên ở các bộ phận đều rất đầy đủ.
Tô Học Lâm bỗng nhiên đụng phải Chu Lị, anh ta tiến lên hỏi: “Chị Chu Lị, nghe nói thầy Thẩm…tổng giám đốc Thẩm đã về rồi. Tôi có thể đi thăm anh ấy được không?”
Chu Lị trước khi xuất phát vội vàng nói: “Hiện giờ tổng giám đốc Thẩm bề bộn nhiều việc, để sau đi. À đúng rồi, cậu đến bộ phận quản lí tìm Minh Na, sau này thông báo và lịch trình của cậu là do cô ấy sắp xếp.”
Nói xong anh ta liền rời đi.
Tô Học Lâm ngơ ngác, vậy là chỉ định người đại diện cho anh ta rồi hả?
Tô Học lâm ôm tâm tư thấp thỏm đến bộ phận quản lí, không biết người đại diện mới của mình như thế nào. Kết quả anh ta còn chưa đến nơi cần đến thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Khúc Kim Tích?” Anh ta dừng lại vài giây rồi mới ngập ngừng mở miệng.
Sao Khúc Kim Tích lại xuất hiện ở đây?
S&T kí hợp đồng với cô à?
Tại sao S&T lại kí hợp đồng với cô?
……
Từ sau khi nhận được đơn hàng độc nhất vô nhị của Thẩm Thính, ban đầu Khúc Kim Tích kinh hãi, không dám gửi tin nhắn cho Thẩm Thính để xác nhận.
Từ sau khi biết tin Thẩm Thính mở công ti, cô căn bản chưa hề nghĩ rằng Thẩm Thính sẽ kí hợp đồng với mình.
Thẩm Thính ghét cô đến mức nào chứ.
Kết quả…
Cứ làm đà điểu như vậy vài ngày, cô và Thẩm Thính không hề liên lạc, Tần Tang mỗi ngày đều đến đúng giờ, cũng không có đề cập đến chuyện kí hợp đồng, Khúc Kim Tích càng không tiện hỏi.
Cho đến hôm qua, Thẩm Thính đột nhiên quay về. Lúc đó cô còn đang cong mông tập yoga trong phòng khách.
Thẩm Thính đẩy cửa bước vào.
Khúc Kim Tích: “….”
Thẩm Thính làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đặt hành lí của mình xuống, thu dọn xong liền đi lên lầu.
Cuối cùng vẫn là Khúc Kim Tích không nhẫn nhịn được, buổi tối nấu cơm xong gọi Thẩm Thính xuống. Lúc ở trên bàn cơm lấy tấm thiệp ra, lắp bắp nói với Thẩm Thính: “Cái này…có ý gì?”
Thẩm Thính nhướng mày: “Em không biết chữ?”
Khúc Kim Tích: “…..”
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thính, cẩn thận hỏi: “Tại sao anh muốn kí hợp đồng với tôi?”
Trái tim của cô đập rất mạnh, mơ hồ có chút mong đợi ở trong đó.
Thẩm Thính thong thả uống một ngụm canh, sau đó ngước mắt nhìn lên, giọng nói vui vẻ: “Khúc Kim Tích, tôi là một người luyến tiếc người tài.”
“Ngoại hình, diễn xuất của em đều không tệ, chỉ thiếu một cơ hội nổi tiếng. Mà nếu như cơ hội này người khác có thể cho em vậy tại sao không thể là tôi?”
Theo lí mà nói thì Khúc Kim Tích nên vui mới phải.
Lời này của Thẩm Thính không chỉ khen nhan sắc của cô mà còn khen diễn xuất của cô, đánh giá cô cao như vậy.
Nhưng mà….
Đôi lông mi dài của Khúc Kim Tích khẽ rủ xuống, tay vô thức đảo cơm trong bát. Hóa ra Thẩm Thính kí hợp đồng với cô chỉ là vì coi trọng năng lực nghiệp vụ của cô.
“Vậy hợp đồng thì sao?” Cô có chút không hăng hái nổi, thầm nghĩ đây không phải là một trạng thái tốt. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thính kí hợp đồng với cô cũng là một chuyện tốt, cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?
Thẩm Thính thu hết phản ứng và những động tác nhỏ của cô vào trong mắt, lặng lẽ nói: “Hợp đồng vẫn chưa soạn ra, em chưa đến công ti đúng không?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Trên mạng ở đâu cũng có tin tức liên quan đến S&T, đương nhiên là cô cũng biết tòa nhà văn phòng của S&T ở đâu. Nhưng cô chưa kí hợp đồng, thêm nữa là không có ai đưa cô đi, cô vui vẻ chạy đến đó làm gì chứ?
“Ngày mai đến công ti báo danh. Chuyện hợp đồng thì đến công ti rồi nói.”
Ngày hôm sau, cô và Thẩm Thính cùng đến công ti. Vì để người khác không phát hiện, cô sống chết không cùng Thẩm Thính lên trên. Anh cũng quen rồi, bảo Tần Tang trước hết sắp xếp một người đưa cô đến bộ phận quản lí.
Khúc Kim Tích rất ngoan ngoãn. Nói chung Thẩm Thính bảo cô làm gì cô nghe theo mệnh lệnh là được rồi. Kết quả cô gái đưa cô đến bộ phận quản lí lại đột nhiên đau bụng. Khúc Kim Tích liền để cô ấy đi nhà vệ sinh, còn mình thì đợi ở bên ngoài bộ phận quản lí.
Khi nghe thấy có người gọi tên của mình, cô quay đầu nhìn thì thấy một gương mặt xa lạ. Trong mắt đối phương toàn là sự kinh ngạc, cô biết anh ta đang kinh ngạc vì điều gì.
Còn không phải là vì tại sao cô lại xuất hiện ở tòa nhà làm việc của S&T sao?
Đối phương có thể gọi thẳng tên của cô. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì không phải là quen biết cô trên mạng mà là quen biết người thật của cô.
“Thật sự là cô?” Tô Học Lâm chạy đến: “Cô…cũng kí với S&T à?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Đáp án được chứng thực, Tô Học Lâm nói một cách khô khốc: “Chúc mừng cô nhé.”
Thẩm Thính thật sự kí hợp đồng với Khúc Kim Tích.
Tin tức này tiết lộ ra ngoài thì toàn bộ mạng xã hội sẽ bùng nổ cho mà xem.
Khúc Kim Tích vẫn không nghĩ ra đối phương là ai, cô nói: “Cảm ơn.”
Hai người nhìn nhau không nói gì. Khúc Kim Tích thì không biết anh ta là ai, Tô Học Lâm thì kinh ngạc về chuyện Thẩm Thính kí hợp đồng với cô.
Một lát sau, Tô Học Lâm lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt: “Bỗng nhiên tôi nhớ đến lúc trước khi chúng ta quay phim, cô nói đùa rằng chúng ta có thể sẽ trở thành đồng nghiệp. Không ngờ rằng vài năm sau chúng ta thực sự đã trở thành đồng nghiệp.”
Lúc này, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ trong bộ phận quản lí đi ra: “Tô Học Lâm.”
Tô Học Lâm lập tức nhìn qua.
Người phụ nữ nói: “Tôi là Minh Na, sau này tôi sẽ phụ trách cậu, cậu đi theo tôi.”
Minh Na nói rồi nhìn qua Khúc Kim Tích một cái, cô ta hơi run một chút, khẽ gật đầu với Khúc Kim Tích rồi dẫn Tô Học Lâm rời đi.
Tô Học Lâm chỉ kịp vẫy tay với Khúc Kim Tích một cái.
Anh ta biết sau này Minh Na sẽ là người đại diện của mình. Người đại diện và nghệ sĩ hỗ trợ lẫn nhau, lợi ích buộc chung với nhau. Tô Học Lâm liên tục nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Giám đốc Thẩm… có biết rằng anh ấy kí hợp đồng với Khúc Kim Tích không?”
Minh Na nhìn anh ta một cái, đột nhiên nói: “Bộ phim chiếu mạng đầu tiên cậu quay là <Kỳ huyễn nhân sinh>, từng hợp tác với Khúc Kim Tích, trong phim cô ta diễn vai bạn gái cũ của cậu… hai người có quan hệ không tốt sao?”
“Không có, không có.” Tô Học Lâm hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Sau khi chúng tôi quay xong bộ phim này thì chưa từng liên lạc ở ngoài đời. Vậy nên hôm nay tôi gặp được cô ấy mới vô cùng kinh ngạc.”
“Hơn nữa trước đây cô ấy và giám đốc Thẩm… ở trên mạng như vậy…” Anh ta gãi đầu, không nói hết câu.
Minh Na thản nhiên nói: “Khúc Kim Tích là do giám đốc Thẩm đích thân kí hợp đồng, cậu chỉ cần biết điều này là được rồi.”
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Còn nữa, quản cái miệng của mình cho tốt.”
Con ngươi của Tô Học Lâm rút lại.
Khúc Kim Tích đứng yên tại chỗ, sau khi Minh Na gọi tên Tô Học Lâm, trong đầu cô lập tức hiện lên một đoạn kí ức, biết được Tô Học Lâm là ai.
Bộ phim đầu tiên mà nguyên chủ quay khi ra mắt là <Kì huyễn nhân sinh>, là một bộ phim chiếu mạng. Trong phim đó, cô ấy diễn vai nữ phụ ác độc, nam chính là Tô Học Lâm.
Ngay sau đó, sắc mặt của Khúc Kim Tích trở nên kì lạ.
Không đợi đến khi cô nhớ kĩ lại kí ức, nhân viên công tác bị đau bụng tên Tiểu Yến đã chạy đến: “Xin lỗi cô Khúc, để cô đợi lâu rồi.”
“Cô đi theo tôi.”
Tiểu Yến đưa Khúc Kim Tích vào trong bộ phận quản lí, người ở bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại thu hồi ánh mắt, dường như hoàn toàn không biết cô.
Cho đến khi đến một ngã rẽ, đến một phòng làm việc ở trong cùng, Tiểu Yến đẩy cửa ra: “Chị Thu, cô Khúc đến rồi.”
Trong phòng làm việc có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang đứng, mặc một bộ âu phục. Điều khiến người ta chú ý nhất là chị ấy cắt tóc ngắn mà chỉ có đàn ông mới cắt, là một người rất có cá tính.
Ăn mặc gọn gàng, cách chị ấy nói chuyện cũng thoải mái: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ngũ Lập Thu, cô gọi tôi là chị Thu là được, từ giờ trở đi tôi là người đại diện của cô.”
Khúc Kim Tích có chút sững sờ, cái tên Ngũ Lập Thu này nghe rất quen, dường như là đã nghe ở đâu rồi.
“Được rồi, mặt cũng gặp rồi. Cô lên tầng trên gặp Thẩm Thính, cậu ấy đang đợi cô.” Ngũ Lập Thu hùng hổ phất tay, lúc nhắc tới Thẩm Thính lại càng tùy ý, rõ ràng là chị ấy có quan hệ rất tốt với anh.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô mơ màng ra khỏi bộ phận quản lí, Tiểu Yến thấy trên trán cô đặt một dấu hỏi to đùng, liền thân thiết hỏi: “Nghe nói là trước khi điểm danh, chị Thu phải gặp cô một lần nên tổng giám đốc Thẩm mới cho cô đến bộ phận quản lí.”
Khúc Kim Tích khựng lại một chút, hỏi thử: “Chị Thu này…”
“Cô không biết sao?” Tiểu Yến vô cùng kinh ngạc.
Khúc Kim Tích: “….”
Cô biết cái gì?
Tiểu Yến nói: “Chị Thu là người đại diện cũ của giám đốc Thẩm, sau đó chị Thu về nhà kết hôn sinh con nên rút khỏi giới. Chu Lị thay thế vị trí của chị ấy, nhưng hiện giờ tổng giám đốc Thẩm mời chị ấy về rồi, còn đem toàn bộ bộ phận quản lí cho chị ấy quản lí, chị ấy chỉ dẫn dắt một mình cô thôi.”
Khi công ti còn chưa được thành lập thì Tiểu Yến đã là nhân viên của S&T, nên có rất nhiều chuyện cô ấy biết vô cùng rõ ràng.
Ví dụ như ngầm tuyên truyền thay cho Khúc Kim Tích, những điều này Tiểu Yến đều biết cả.
Vậy nên Tần Tang mới sắp xếp cho Tiểu Yến đến đón tiếp Khúc Kim Tích.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân viên trong công ti nhìn thấy Khúc Kim Tích đều không hề kinh ngạc.
Bọn họ sớm đã biết Khúc Kim Tích sẽ đến, hơn nữa còn biết rất nhiều chuyện. Tiếc rằng biết thì biết nhưng không thể tiết lộ bí mật ra ngoài.
Khúc Kim Tích căn bản không biết rằng cái cô gọi là tránh nghi ngờ, không để cho người khác thấy cô và Thẩm Thính cùng đến công ti mà không ngờ rằng người của công ti đều đã biết hết rồi.
Điều duy nhất họ không biết là, cô và Thẩm Thính là vợ chồng hợp pháp.
Bên trong một nhà hàng nào đó.
Khúc Kim Tích và Dụ Đồng ngồi bên trong phòng bao, Tiểu Trương không vào. Thức ăn đã lên đủ, bày khắp một bàn. Thấy Dụ Đồng không có ý lên tiếng, ánh mắt của Khúc Kim Tích quét qua bàn một lượt: “Gọi nhiều như vậy, hai chúng ta hình như ăn không hết.”
Dụ Đồng ngước nhìn cô một cái: “Không có ai phỏng vấn, không cần phải khống chế sức ăn của em.”
Khúc Kim Tích: “…..”
Tuy rằng sức ăn của cô không nhỏ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể ăn hết cả một bàn thức ăn này đâu nhé.
“Em không thích những món này?” Vẻ mặt Dụ Đồng bình thản. Thực ra trước khi vào đây thì bọn họ đã gọi món trên mạng trước rồi.
Vì vậy bàn thức ăn này không phải là do Khúc Kim Tích chọn.
“Không có.” Khúc Kim Tích từ bỏ việc tranh cãi vấn đề này, cũng không nhắc đến việc lãng phí nữa.
Ai ngờ Dụ Đồng dường như đã biết cô đang nghĩ gì, anh ta nói: “Những món ăn ở đây nếu ăn không hết thì đều có thể gói lại mang về, không lãng phí được đâu.”
“Tính ra thì đã vài năm rồi anh không mời em ăn cơm.” Dụ Đồng nhìn thẳng vào mắt cô: “Trước đây khi chúng ta ra ngoài ăn cơm, em luôn không chịu gọi nhiều món. Cho dù đi ăn gì thì cũng không chịu đến những nơi đắt đỏ. Tuy rằng em không nói, nhưng anh biết là em đang tiết kiệm tiền cho anh.”
Dụ Đồng xuất thân trong một gia đình bình thường, không được coi là giàu có nhưng cũng không lo việc ăn uống.
Ngược lại, Khúc Kim Tích mới là cô gái nghèo túng. Dựa vào tiền mà bà nội để lại cùng với tiền mà mình tự kiếm được, cô mới có cơ hội bước vào học viện điện ảnh để học.
Dụ Đồng giống với rất nhiều người đàn ông khác, có hơi chủ nghĩa đại nam nhân. Đi hẹn hò với bạn gái chắc chắn phải do mình bỏ tiền.
Nhưng Khúc Kim Tích lại muốn chia đều, một người sống độc lập lại có lòng tự tôn cao như cô không hề muốn dùng tiền của bạn trai. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần, cuối cùng Khúc Kim Tích nghe theo Dụ Đồng. Nhưng cho dù là mua thứ gì, lúc cần dùng tiền của Dụ Đồng Khúc Kim Tích đều tiết kiệm cho anh ta.
Đúng vậy.
Rất nhiều người cũng thấy kỳ lạ, tại sao anh ta lại thích Khúc Kim Tích?
Thậm chí lúc bị Khúc Kim Tích đá còn phát điên mà đi tìm cô.
Không ai biết rằng cô gái mẫn cảm, lòng tự tôn lại cao này đã vì anh ta mà trả giá những gì, chỉ có mình anh ta biết.
Anh ta đã vô số lần nghĩ đến việc quên cô đi, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể quên được. Gương mặt và giọng nói của cô gái này đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, không thể nào xóa mờ.
Chỉ có điều, hiện giờ anh ta bắt buộc phải buông tay rồi.
Bỏ qua cho cô, cũng bỏ qua cho chính mình.
Khúc Kim Tích: “……”
Dụ Đồng bỗng nhiên dịu dàng với cô như vậy, khiến cô càng luống cuống hơn.
“Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng anh mời em.” Dụ Đồng nói: “Em đừng dùng ánh mắt kinh ngạc này để nhìn anh, anh biết việc em và Thẩm Thính ở bên nhau rồi.”
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, không có châm chọc, cũng không có u ám. Qua loa hời hợt tựa như đã nghĩ thông một việc.
Khúc Kim Tích mấp máy môi, nhưng không nói gì.
“Thẩm Thính quả thực là một sự lựa chọn tốt, ưu tú hơn anh nhiều. Anh ta có thể cho em mọi thứ mà em muốn.” Dụ Đồng giơ ly rượu trong tay lên: “Khúc Kim Tích, chúc em hạnh phúc.”
Tâm tình trong lòng cuồn cuộn, Khúc Kim Tích cảm thấy trong mắt mình chan chát, Khúc Kim Tích biết đó không phải tâm trạng của mình. Khựng lại một lúc, Khúc Kim Tích nâng ly rượu lên, hai người chạm ly trên không trung: “Cảm ơn.”
“Cũng chúc anh hạnh phúc.” Khúc Kim Tích cúi đầu uống một hơi cạn sạch, không chế tâm trạng mà nguyên chủ mang đến.
Dụ Đồng đặt ly rượu không xuống, lấy một cái hộp ra đẩy lên trên bàn.
Khúc Kim Tích: “?”
“Em quên rồi?” Ánh mắt của Dụ Đồng cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc.
“Không có.” Khúc Kim Tích né tránh ánh mắt của anh ta, mở cái hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay.
Giọng nói của Dụ Đồng rất bình thản: “Những thứ khác mà em tặng đều mất rồi, chỉ còn lại cái đồng hồ này, bây giờ trả lại cho em.”
Trong đầu Khúc Kim Tích lập tức hiện ra một đoạn ký ức.
Chiếc đồng hồ này là nguyên chủ tặng cho Dụ Đồng nhân dịp kỉ niệm một năm yêu nhau.
Để mua được cái đồng hồ này, nguyên chủ đã làm ba công việc cùng một lúc mới tích đủ tiền để mua.
Khúc Kim Tích không nói gì, cô nhận lấy đồng hồ.
Cuối cùng, cô thay nguyên chủ nói với Dụ Đồng một câu: “Xin lỗi.”
Đây là nguyên chủ nợ Dụ Đồng.
Khóe miệng của Dụ Đồng cười mà không cười: “Em cứ ăn từ từ, anh đi trước.”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa lại dừng lại. Anh ta đưa lưng về phía Khúc Kim Tích, qua một hồi lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: “Khúc Kim Tích, không phải là Thẩm Thính thì không được sao?”
Thân là người hiểu rõ chuyện này, bản thân Khúc Kim Tích có chút không đành lòng. Thế nhưng…Cô lén thở dài, hạ quyết tâm kiên quyết: “Phải.”
“Cho dù đã biết ban đầu em hiểu lầm anh và Liễu Tư, hiện giờ anh tìm em để quay lại, em vẫn không muốn sao?”
“Ừ.”
Dụ Đồng kéo cừa đi ra ngoài.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Khúc Kim Tích, đối mặt với một bàn đầy món ngon, cô không khỏi mất hết khẩu vị.
Không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa, Khúc Kim Tích tưởng là phục vụ liền nói: “Vào đi.”
Kết quả người vào lại là Tần Tang.
Hóa ra nhà hàng này vừa hay lại là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, sau khi Tần Tang lái xe theo dõi đến đây liền liên hệ với người phụ trách ở nơi này, do đó biết được phòng bao mà Khúc Kim Tích và Dụ Đồng đã vào.
Tần Tang tính toán thời gian, nếu như qua nửa giờ nữa thì cậu ta sẽ lịch sự mà gõ cửa.
Nhưng mà không qua bao lâu sau thì Dụ Đồng đã rời đi, sắc mặt thoạt nhìn khó coi. Tần Tang lo lắng cho Khúc Kim Tích vậy nên đi đến gõ cửa.
“Cô Khúc, Dụ Đồng bắt nạt cô hả?” Vào trong nhìn thấy Khúc Kim Tích, Tần Tang lập tức nhíu mày. Bởi vì vành mắt của Khúc Kim Tích đang đỏ, rõ ràng là đã khóc.
“Không có.” Khúc Kim Tích cũng không nghĩ tại sao Tần Tang lại đến đây nhanh như vậy. Cô đứng lên, tâm trạng có chút buồn bực: “Bảo bọn họ gói những thức ăn này lại đem cho người lang thang bên đường đi.”
Đuôi mắt của Tần Tang nhìn thấy trong tay của Khúc Kim Tích cầm một món quà nhỏ, cậu ta không thể không nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ: Cô Khúc và Dụ Đồng rốt cuộc có quan hệ gì?
Trước đây Thẩm Thính bảo cậu ta đi điều tra, sau đó lại nói không cần, Tần Tang cũng không điều tra nữa.
Hiện tại….
Vẫn đợi quyết định của sếp vậy.
Rất nhanh Tần Tang đã nhận được câu trả lời của Thẩm Thính: (Không cần)
Tần Tang im lặng.
Sếp cứ yên tâm như vậy sao?
Trên đường quay về nhà, điện thoại của Khúc Kim Tích vang lên. Cô lấy ra nhìn thì lại là Thẩm Thính gọi đến.
Mấy ngày nay, phạm vi liên hệ của cô và Thẩm Thính chỉ nằm trong wechat, anh bất ngờ gọi điện thoại đến… Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên nhìn Tần Tang đang lái xe.
Người phía trước mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Vẻ mặt chính trực.
Khúc Kim Tích nghe điện thoại: “Anh Thẩm.”
“Tôi có một đơn hàng, em giúp tôi lấy đi.” Giọng nói êm tai quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến. Có điều không biết có phải là vì đã lâu không được nghe hay không, Khúc Kim Tích luôn cảm thấy có chút không chân thực.
Cô khựng lại hai giây rồi gật đầu: “Được thôi.” Bên kia liền im lặng.
Khúc Kim Tích lại đợi thêm một lúc, Thẩm Thính vẫn không nói gì, cô chỉ đành chủ động lên tiếng: “Anh gọi điện chỉ là để bảo tôi lấy đơn hàng giúp anh thôi à?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em à?”
“Ý của tôi không phải vậy.” Khúc Kim Tích không phát hiện ra rằng khóe miệng của mình đang nhếch lên: “Ý của tôi là, bên kia hiện giờ đang là nửa đêm, sao anh lại gọi điện cho tôi lúc nửa đêm vậy? Muốn tôi làm gì thì nhắn tin là được rồi.”
Âm thanh của Thẩm Thính khiến người ta không nghe ra được là có tâm trạng gì: “Không ngủ được.”
“Mất ngủ à?” Khúc Kim Tích nhíu mày: “Hay là thử uống một cốc sữa thử xem.”
“Không có sữa.”
Khúc Kim Tích nghe được một loạt âm thanh vải vóc ma sát, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Thính đang vén chăn.
“Anh ở khách sạn à? Gọi phục vụ phòng mang đến cho anh một cốc?”
“Bây giờ là nửa đêm.” Ý nói rằng không cần làm phiền nhân viên nữa.
“….” Khúc Kim Tích cạn lời: “Ừ.”
“Nếu như em ngủ không được thì sẽ dùng cách gì để đi vào giấc ngủ?” Thẩm Thính dựa nửa người vào đầu giường, ánh sáng mờ nhạt của đèn bàn sáng lên, chiếu sáng đường nét hoàn mỹ của anh.
Cuộc gọi nửa đêm từ nước M gọi đến cho Khúc Kim Tích này đã thoát khỏi sự khống chế của anh.
Trên thực tế, đến nước M là thời gian hòa hoãn mà anh tự tạo cho bản thân mình.
Nụ hôn với Khúc Kim Tích trong buổi tiệc đóng máy hôm đó là sự mất khống chế của anh.
Thẩm Thính bóp trán, nghe được âm thanh trong trẻo của cô gái từ đầu dây bên kia truyền đến: “À thì…trước nay tôi chưa hề mất ngủ.”
Anh có thể tượng tượng ra được lúc nói câu này trên mặt Khúc Kim Tích đang có biểu cảm gì.
Thẩm Thính cười nhẹ: “Đúng là heo.”
Khúc Kim Tích: “….”
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã tắt máy.
Thẩm Thính tắt điện thoại, nhìn vào màn hình. Anh nhớ tới những lời mà mẹ Thẩm nói với anh vào cái đêm quay về nhà cũ đó.
“Con còn muốn li hôn với Khúc Kim Tích nữa không?”
Lúc đó Thẩm Thính không trả lời.
Còn muốn không?
Bản thân anh cũng không có đáp án.
Điện thoại bỗng rung lên, Thẩm Thính mở ra, là tin nhắn mà Khúc Kim Tích gửi đến: (Ngủ không được thì xem cái này đi.)
Phía sau có gửi kèm một bức ảnh, là một đề toán phức tạp.
Thẩm Thính: “…”
Nói chuyện điện thoại với Thẩm Thính xong, không hiểu sao tâm trạng không vui của cô vì bị Dụ Đồng và nguyên chủ mang đến đã đỡ hơn nhiều. Tâm tình tốt lên thì lại có máu ăn uống, cô rất muốn ăn lẩu, liền bảo Tần Tang tìm lấy một quán lẩu nào đó.
Đợi đến lúc tới quán lẩu thì Khúc Kim Tích bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Thính.
Là cách giải và đáp án của đề toán mà cô đã gửi.
Khúc Kim Tích: “….”
Chỉ là muốn anh mượn cái này để buồn ngủ rồi đi ngủ, ai ngờ anh lại kiên quyết giải cái đề khó như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy Thẩm Thính đang ở nước M xa xôi không phải là đang mất ngủ mà là đang buồn chán.
Ăn lẩu no nê với Tần Tang xong, Khúc Kim Tích kéo cái bụng tròn vo của mình quay về nhà, nhớ đến đơn hàng mà Thẩm Thính nói.
Cô sống chung với Thẩm Thính lâu như vậy mà chưa từng thấy anh nhận hàng, tất cả đều là của cô.
Đơn hàng được đưa đến cửa. Nó không lớn, là một cái hộp hình vuông. Khúc Kim Tích cầm nó đi vào trong phòng.
Mặc dù cô tò mò rằng Thẩm Thính sẽ mua cái gì. Nhưng có cho Khúc Kim Tích mượn thêm một trăm lá gan nữa cô cũng không dám mở đồ của Thẩm Thính. Đợi đến khi cô tắm rửa xong, thu dọn cái ổ trên sofa định xem ti vi. Cô tiện tay cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Thính đã gửi từ hai tiếng trước, bảo cô nhận được đơn hàng thì mở ra.
Được chủ nhân cho phép, Khúc Kim Tích lập tức xuống sofa lấy đơn hàng lên bàn trà, mang theo một tâm trạng khám phá bí mật vừa trịnh trọng lại vừa hưng phấn mà mở cái hộp ra.
Đóng gói rất chắc chắn, sau khi mở bên ngoài hộp ra thì bên trong vẫn còn một cái hộp. Đợi đến khi mở ra hết thì bên trong là một hộp quà đóng gói tinh xảo.
Trực giác nói cho Khúc Kim Tích biết, thứ này không giống với đồ mà Thẩm Thính sẽ mua, không lẽ là vị hồng nhan tri kỉ nào đó không thể tiết lộ cho người ta biết tặng đến?
Ôm một chút cảm giác không thoải mái đó, Khúc Kim Tích mở hộp quà ra. Kết quả không phải là vật phẩm hoa lệ như cô nghĩ mà là một cái thiệp mừng đơn giản mà khí chất.
Một cái thiệp mừng thôi mà đóng gói kỹ như vậy?
Khúc Kim Tích vui vẻ vừa lấy điện thoại ra vừa mở thiệp chúc mừng, chuẩn bị quay một cái video gửi cho Thẩm Thính, biểu thị rằng từ đầu đến cuối cô không lấy gì cả, lúc mở ra nó đã như vậy rồi.
Giây kế tiếp, động tác của cô khựng lại. Thiệp vừa mở ra thì hiện ra một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Cô Khúc Kim Tích, hiện giờ mời cô trở thành nghệ sĩ dưới trướng của công ty tôi, mong rằng ánh sao lóe sáng, mộng ước không lo.
Tổng giám đốc điều hành công ty truyền thông S&T: Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích đọc từng câu từng chữ xong, ngay cả dấu chấm cũng không bỏ sót. Cuối cùng đầu óc ong lên, những âm thanh này từ từ hội tụ, trở thành một câu hỏi: Công ty giải trí mà Thẩm Thính sáng lập tên là gì?
Chương 64:
Fans sớm đã nghe nói việc Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí. Từ năm ngoái đã lục tục có tin tức rằng Thẩm Thính muốn mở công ty, nhưng vì không có công bố chính thức nên fans cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hơn nữa, việc mở công ty này cũng khiến cho fans lo lắng. Idol nhà mình đi mở công ti rồi, vậy thì sau này không phải là sẽ đặt chuyển trọng tâm vào công ty sao, bản thân họ sẽ ít quay tác phẩm?
Đối với fans mà nói, không xem được tác phẩm của idol, không ăn được cơm thì không phải là quá thảm rồi sao?
Điều này dẫn đến fans chia làm hai phái. Một phái mong chờ Thẩm Thính mở công ty, một phái không mong đợi. Khi đó còn làm loạn khá lớn, có điều bởi vì mãi không có tin tức nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Cho đến khi gần đây có fans tinh mắt phát hiện ra, Thẩm Thính không hay đăng weibo cho lắm mà chứng nhận diễn viên lại đột nhiên biến thành giám đốc điều hành của S&T.
Đảo mắt, fans đã đem đề tài Thẩm Thính sáng lập công ty đưa lên hot search. Hot search vừa lên, công ty cũ của Thẩm Thính cũng đăng lên một bài viết: (Sau này không thể gọi là thầy Thẩm nữa mà phải gọi là giám đốc Thẩm rồi.)
Sau đó đăng ảnh giải ước hợp đồng với Thẩm Thính.
Trên thực tế thì Thẩm Thính còn là người nắm cổ phần của công ty quản lí cũ.
Ngay cả công ti cũ cũng đã đăng bài viết, lần này việc Thẩm Thính thành lập công ti hoàn toàn là sự thật. Fans cứ thế mà đợi, đợi đến khi người đại diện Chu Lị của Thẩm Thính thông báo chính thức.
“Chồng tôi biến hóa thật nhanh chóng, trực tiếp biến thành tổng tài bá đạo thật sự, đẹp trai quá!”
“@Thẩm Thính chưa từng diễn vai tổng tài bá đạo, hiện giờ bản thân lại biến thành tổng tài. Tôi có một suy nghĩ to gan, tôi muốn trở thành phu nhân của tổng tài.”
“Hu hu hu, tôi khóc mất. Chỉ hi vọng là sau khi nam thần thành lập công ti thì không lui về phía sau màn ảnh.”
“Thật sự thành lập công ti rồi hả? Tôi chỉ quan tâm một vấn đề, sau này Thẩm Thính còn quay phim nữa không?”
“Các chị em, chúng ta đổi một hướng suy nghĩ vấn đề khác. Chỉ cần tự tin với gương mặt và vóc dáng của mình thì có thể đến công ti của anh ấy ứng tuyển mà. Đó là công ti mới, chắc chắn là sẽ nuôi dưỡng người mới. Chỉ cần vào được công ti của anh ấy thì còn lo không thấy được anh ấy hay sao? Gần quan được ban lộc. Người đại diện @Chu Lị, xin hỏi có thông báo đăng kí ứng tuyển không?”
….
Đợi đến khi độ hot của việc Thẩm Thính thành lập công ti giảm xuống một chút, chuyện hot lên tiếp theo lại là có rất nhiều nghệ sĩ đang phát triển không tệ đang có hợp đồng đến hạn với công ti của mình. Bọn họ không hề kí tiếp với công ti cũ mà tiến vào S&T.
Những nghệ sĩ tiến vào S&T này đều đăng lên weibo, vì vậy những tin tức nóng hổi liên quan đến S&T liên tục xuất hiện. Trong đó có một nam nghệ sĩ tên là Tô Học Lâm, vô cùng kích động.
Tô Học Lâm dựa vào một bộ phim chiếu mạng để ra mắt, sau khi ra mắt thì vô cùng nổi tiếng. Nhưng điều khá bi thương là sau khi anh ta nổi tiếng thì công ti quản lí vốn định toàn lực nâng đỡ anh ta nhưng kết quả lại có một người cháu của một vị giám đốc trong công ti này chen chân vào muốn phát triển. Trước tình huống bất đắc dĩ này, anh ta chỉ đành bị gác sang một bên.
Những tài nguyên tốt đều bị cháu của giám đốc cầm đi, những thứ còn lại đến tay anh ta đều không được tốt lắm, vậy nên anh ta luôn đi thẳng xuống dốc. Diễn qua một vài vai nam chính nhưng vì vấn đề kịch bản và nhân vật nên sau khi phim phát sóng thì bị mắng chửi rất thảm.
Hơn nữa, vì anh ta diễn nhân vật phản diện rất sinh động nên kịch bản nhận được hầu hết đều bảo anh ta diễn vai phản diện, không nhận thì sẽ không có công việc. Tóm lại là anh ta bị công ti kéo lại vài năm, hiện giờ tuổi đã lớn và cũng đã đến lúc hết hạn hợp đồng. Vốn dĩ anh ta định hết hợp đồng rồi sẽ rút khỏi giới nhưng không ngờ lại nhận được lời mời của S&T.
Nghe được tên của Thẩm Thính, anh ta đồng ý không chút do dự.
Anh ta cảm thấy mình thê thảm nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng chuyển vận. Anh ta hi vọng có thể gặp mặt Thẩm Thính một lần. Kết quả từ lúc anh ta nhận được lời mời đến lúc kí hợp đồng, người anh ta gặp đều là Chu Lị, không hề gặp Thẩm Thính.
Điều này khiến anh ta rất tiếc nuối.
Anh ta cảm thấy mình không có danh tiếng. Thẩm Thính có thể coi trọng anh ta, vậy bản thân anh ta chắc chắn là có chỗ để Thẩm Thính có thể khai thác. Nhưng cho đến giờ anh ta vẫn không gặp được Thẩm Thính khiến cho anh ta bắt đầu lo lắng.
Vì công ti mới được thành lập nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa đi vào quỹ đạo. Trước mắt, Tô Học Lâm vẫn chưa được phân cho một người quản lí dẫn dắt riêng một mình anh ta. Nhưng sau khi kí được hợp đồng, anh ta đã nhận được vài lần thông báo, nếm được ngon ngọt khiến anh ta càng muốn gặp Thẩm Thính hơn.
Trên thực tế còn có vài nghệ sĩ khác mới kí hợp đồng cũng có chung suy nghĩ như vậy. Những nghệ sĩ này đều không quá nổi tiếng, mọi người đều muốn gặp Thẩm Thính. Có điều bọn họ không có nghị lực như Tô Học Lâm, chỉ cần không có việc gì thì đều chạy đến công ti, hi vọng có thể gặp được Thẩm Thính ở đó.
Hôm nay Tô Học Lâm vừa đến công ti thì được biết Thẩm Thính cũng đến.
Nghe nói trước đây anh ở nước M nên không ở công ti. Nhưng lí do này mọi người đều không tin lắm. Thành lập công ti là một chuyện lớn như vậy mà ông chủ lại không có trong nước, nghĩ lại thì không thể nào.
“Thầy Thẩm thực sự đến rồi?” Tô Học Lâm sững sờ.
“Cái gì mà thầy Thẩm, phải gọi là tổng giám đốc Thẩm.” Một người nhân viên nhắc nhở anh ta. Hiện giờ nghệ sĩ trong công ti không nhiều lắm, nhưng nhân viên ở các bộ phận đều rất đầy đủ.
Tô Học Lâm bỗng nhiên đụng phải Chu Lị, anh ta tiến lên hỏi: “Chị Chu Lị, nghe nói thầy Thẩm…tổng giám đốc Thẩm đã về rồi. Tôi có thể đi thăm anh ấy được không?”
Chu Lị trước khi xuất phát vội vàng nói: “Hiện giờ tổng giám đốc Thẩm bề bộn nhiều việc, để sau đi. À đúng rồi, cậu đến bộ phận quản lí tìm Minh Na, sau này thông báo và lịch trình của cậu là do cô ấy sắp xếp.”
Nói xong anh ta liền rời đi.
Tô Học Lâm ngơ ngác, vậy là chỉ định người đại diện cho anh ta rồi hả?
Tô Học lâm ôm tâm tư thấp thỏm đến bộ phận quản lí, không biết người đại diện mới của mình như thế nào. Kết quả anh ta còn chưa đến nơi cần đến thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Khúc Kim Tích?” Anh ta dừng lại vài giây rồi mới ngập ngừng mở miệng.
Sao Khúc Kim Tích lại xuất hiện ở đây?
S&T kí hợp đồng với cô à?
Tại sao S&T lại kí hợp đồng với cô?
……
Từ sau khi nhận được đơn hàng độc nhất vô nhị của Thẩm Thính, ban đầu Khúc Kim Tích kinh hãi, không dám gửi tin nhắn cho Thẩm Thính để xác nhận.
Từ sau khi biết tin Thẩm Thính mở công ti, cô căn bản chưa hề nghĩ rằng Thẩm Thính sẽ kí hợp đồng với mình.
Thẩm Thính ghét cô đến mức nào chứ.
Kết quả…
Cứ làm đà điểu như vậy vài ngày, cô và Thẩm Thính không hề liên lạc, Tần Tang mỗi ngày đều đến đúng giờ, cũng không có đề cập đến chuyện kí hợp đồng, Khúc Kim Tích càng không tiện hỏi.
Cho đến hôm qua, Thẩm Thính đột nhiên quay về. Lúc đó cô còn đang cong mông tập yoga trong phòng khách.
Thẩm Thính đẩy cửa bước vào.
Khúc Kim Tích: “….”
Thẩm Thính làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đặt hành lí của mình xuống, thu dọn xong liền đi lên lầu.
Cuối cùng vẫn là Khúc Kim Tích không nhẫn nhịn được, buổi tối nấu cơm xong gọi Thẩm Thính xuống. Lúc ở trên bàn cơm lấy tấm thiệp ra, lắp bắp nói với Thẩm Thính: “Cái này…có ý gì?”
Thẩm Thính nhướng mày: “Em không biết chữ?”
Khúc Kim Tích: “…..”
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thính, cẩn thận hỏi: “Tại sao anh muốn kí hợp đồng với tôi?”
Trái tim của cô đập rất mạnh, mơ hồ có chút mong đợi ở trong đó.
Thẩm Thính thong thả uống một ngụm canh, sau đó ngước mắt nhìn lên, giọng nói vui vẻ: “Khúc Kim Tích, tôi là một người luyến tiếc người tài.”
“Ngoại hình, diễn xuất của em đều không tệ, chỉ thiếu một cơ hội nổi tiếng. Mà nếu như cơ hội này người khác có thể cho em vậy tại sao không thể là tôi?”
Theo lí mà nói thì Khúc Kim Tích nên vui mới phải.
Lời này của Thẩm Thính không chỉ khen nhan sắc của cô mà còn khen diễn xuất của cô, đánh giá cô cao như vậy.
Nhưng mà….
Đôi lông mi dài của Khúc Kim Tích khẽ rủ xuống, tay vô thức đảo cơm trong bát. Hóa ra Thẩm Thính kí hợp đồng với cô chỉ là vì coi trọng năng lực nghiệp vụ của cô.
“Vậy hợp đồng thì sao?” Cô có chút không hăng hái nổi, thầm nghĩ đây không phải là một trạng thái tốt. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thính kí hợp đồng với cô cũng là một chuyện tốt, cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?
Thẩm Thính thu hết phản ứng và những động tác nhỏ của cô vào trong mắt, lặng lẽ nói: “Hợp đồng vẫn chưa soạn ra, em chưa đến công ti đúng không?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Trên mạng ở đâu cũng có tin tức liên quan đến S&T, đương nhiên là cô cũng biết tòa nhà văn phòng của S&T ở đâu. Nhưng cô chưa kí hợp đồng, thêm nữa là không có ai đưa cô đi, cô vui vẻ chạy đến đó làm gì chứ?
“Ngày mai đến công ti báo danh. Chuyện hợp đồng thì đến công ti rồi nói.”
Ngày hôm sau, cô và Thẩm Thính cùng đến công ti. Vì để người khác không phát hiện, cô sống chết không cùng Thẩm Thính lên trên. Anh cũng quen rồi, bảo Tần Tang trước hết sắp xếp một người đưa cô đến bộ phận quản lí.
Khúc Kim Tích rất ngoan ngoãn. Nói chung Thẩm Thính bảo cô làm gì cô nghe theo mệnh lệnh là được rồi. Kết quả cô gái đưa cô đến bộ phận quản lí lại đột nhiên đau bụng. Khúc Kim Tích liền để cô ấy đi nhà vệ sinh, còn mình thì đợi ở bên ngoài bộ phận quản lí.
Khi nghe thấy có người gọi tên của mình, cô quay đầu nhìn thì thấy một gương mặt xa lạ. Trong mắt đối phương toàn là sự kinh ngạc, cô biết anh ta đang kinh ngạc vì điều gì.
Còn không phải là vì tại sao cô lại xuất hiện ở tòa nhà làm việc của S&T sao?
Đối phương có thể gọi thẳng tên của cô. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì không phải là quen biết cô trên mạng mà là quen biết người thật của cô.
“Thật sự là cô?” Tô Học Lâm chạy đến: “Cô…cũng kí với S&T à?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Đáp án được chứng thực, Tô Học Lâm nói một cách khô khốc: “Chúc mừng cô nhé.”
Thẩm Thính thật sự kí hợp đồng với Khúc Kim Tích.
Tin tức này tiết lộ ra ngoài thì toàn bộ mạng xã hội sẽ bùng nổ cho mà xem.
Khúc Kim Tích vẫn không nghĩ ra đối phương là ai, cô nói: “Cảm ơn.”
Hai người nhìn nhau không nói gì. Khúc Kim Tích thì không biết anh ta là ai, Tô Học Lâm thì kinh ngạc về chuyện Thẩm Thính kí hợp đồng với cô.
Một lát sau, Tô Học Lâm lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt: “Bỗng nhiên tôi nhớ đến lúc trước khi chúng ta quay phim, cô nói đùa rằng chúng ta có thể sẽ trở thành đồng nghiệp. Không ngờ rằng vài năm sau chúng ta thực sự đã trở thành đồng nghiệp.”
Lúc này, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi từ trong bộ phận quản lí đi ra: “Tô Học Lâm.”
Tô Học Lâm lập tức nhìn qua.
Người phụ nữ nói: “Tôi là Minh Na, sau này tôi sẽ phụ trách cậu, cậu đi theo tôi.”
Minh Na nói rồi nhìn qua Khúc Kim Tích một cái, cô ta hơi run một chút, khẽ gật đầu với Khúc Kim Tích rồi dẫn Tô Học Lâm rời đi.
Tô Học Lâm chỉ kịp vẫy tay với Khúc Kim Tích một cái.
Anh ta biết sau này Minh Na sẽ là người đại diện của mình. Người đại diện và nghệ sĩ hỗ trợ lẫn nhau, lợi ích buộc chung với nhau. Tô Học Lâm liên tục nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Giám đốc Thẩm… có biết rằng anh ấy kí hợp đồng với Khúc Kim Tích không?”
Minh Na nhìn anh ta một cái, đột nhiên nói: “Bộ phim chiếu mạng đầu tiên cậu quay là <Kỳ huyễn nhân sinh>, từng hợp tác với Khúc Kim Tích, trong phim cô ta diễn vai bạn gái cũ của cậu… hai người có quan hệ không tốt sao?”
“Không có, không có.” Tô Học Lâm hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Sau khi chúng tôi quay xong bộ phim này thì chưa từng liên lạc ở ngoài đời. Vậy nên hôm nay tôi gặp được cô ấy mới vô cùng kinh ngạc.”
“Hơn nữa trước đây cô ấy và giám đốc Thẩm… ở trên mạng như vậy…” Anh ta gãi đầu, không nói hết câu.
Minh Na thản nhiên nói: “Khúc Kim Tích là do giám đốc Thẩm đích thân kí hợp đồng, cậu chỉ cần biết điều này là được rồi.”
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Còn nữa, quản cái miệng của mình cho tốt.”
Con ngươi của Tô Học Lâm rút lại.
Khúc Kim Tích đứng yên tại chỗ, sau khi Minh Na gọi tên Tô Học Lâm, trong đầu cô lập tức hiện lên một đoạn kí ức, biết được Tô Học Lâm là ai.
Bộ phim đầu tiên mà nguyên chủ quay khi ra mắt là <Kì huyễn nhân sinh>, là một bộ phim chiếu mạng. Trong phim đó, cô ấy diễn vai nữ phụ ác độc, nam chính là Tô Học Lâm.
Ngay sau đó, sắc mặt của Khúc Kim Tích trở nên kì lạ.
Không đợi đến khi cô nhớ kĩ lại kí ức, nhân viên công tác bị đau bụng tên Tiểu Yến đã chạy đến: “Xin lỗi cô Khúc, để cô đợi lâu rồi.”
“Cô đi theo tôi.”
Tiểu Yến đưa Khúc Kim Tích vào trong bộ phận quản lí, người ở bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi lại thu hồi ánh mắt, dường như hoàn toàn không biết cô.
Cho đến khi đến một ngã rẽ, đến một phòng làm việc ở trong cùng, Tiểu Yến đẩy cửa ra: “Chị Thu, cô Khúc đến rồi.”
Trong phòng làm việc có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang đứng, mặc một bộ âu phục. Điều khiến người ta chú ý nhất là chị ấy cắt tóc ngắn mà chỉ có đàn ông mới cắt, là một người rất có cá tính.
Ăn mặc gọn gàng, cách chị ấy nói chuyện cũng thoải mái: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ngũ Lập Thu, cô gọi tôi là chị Thu là được, từ giờ trở đi tôi là người đại diện của cô.”
Khúc Kim Tích có chút sững sờ, cái tên Ngũ Lập Thu này nghe rất quen, dường như là đã nghe ở đâu rồi.
“Được rồi, mặt cũng gặp rồi. Cô lên tầng trên gặp Thẩm Thính, cậu ấy đang đợi cô.” Ngũ Lập Thu hùng hổ phất tay, lúc nhắc tới Thẩm Thính lại càng tùy ý, rõ ràng là chị ấy có quan hệ rất tốt với anh.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô mơ màng ra khỏi bộ phận quản lí, Tiểu Yến thấy trên trán cô đặt một dấu hỏi to đùng, liền thân thiết hỏi: “Nghe nói là trước khi điểm danh, chị Thu phải gặp cô một lần nên tổng giám đốc Thẩm mới cho cô đến bộ phận quản lí.”
Khúc Kim Tích khựng lại một chút, hỏi thử: “Chị Thu này…”
“Cô không biết sao?” Tiểu Yến vô cùng kinh ngạc.
Khúc Kim Tích: “….”
Cô biết cái gì?
Tiểu Yến nói: “Chị Thu là người đại diện cũ của giám đốc Thẩm, sau đó chị Thu về nhà kết hôn sinh con nên rút khỏi giới. Chu Lị thay thế vị trí của chị ấy, nhưng hiện giờ tổng giám đốc Thẩm mời chị ấy về rồi, còn đem toàn bộ bộ phận quản lí cho chị ấy quản lí, chị ấy chỉ dẫn dắt một mình cô thôi.”
Khi công ti còn chưa được thành lập thì Tiểu Yến đã là nhân viên của S&T, nên có rất nhiều chuyện cô ấy biết vô cùng rõ ràng.
Ví dụ như ngầm tuyên truyền thay cho Khúc Kim Tích, những điều này Tiểu Yến đều biết cả.
Vậy nên Tần Tang mới sắp xếp cho Tiểu Yến đến đón tiếp Khúc Kim Tích.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân viên trong công ti nhìn thấy Khúc Kim Tích đều không hề kinh ngạc.
Bọn họ sớm đã biết Khúc Kim Tích sẽ đến, hơn nữa còn biết rất nhiều chuyện. Tiếc rằng biết thì biết nhưng không thể tiết lộ bí mật ra ngoài.
Khúc Kim Tích căn bản không biết rằng cái cô gọi là tránh nghi ngờ, không để cho người khác thấy cô và Thẩm Thính cùng đến công ti mà không ngờ rằng người của công ti đều đã biết hết rồi.
Điều duy nhất họ không biết là, cô và Thẩm Thính là vợ chồng hợp pháp.