• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (3 Viewers)

  • Chương 23+24

Chương 23


Thẩm Thính nghẹn họng không nói được lời nào, thấy anh cuối cùng cũng động đũa, Khúc Kim Tích cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Vậy thì anh ăn trước đi, tôi xuống lầu mua một số vật dụng cần thiết hàng ngày.”


Cô cũng không mong đợi Thẩm Thính có thể đáp lại cái gì, cởi tạp dề và đi cầm điện thoại di động đi ra ngoài.


Siêu thị trong khu dân cư không lớn, có đầy đủ đồ dùng cần thiết , Khúc Kim Tích tuỳ tiện lấy thứ gì đó ra kiểm tra giá cả, đắt hơn siêu thị bên ngoài gấp đôi.


Xì.


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Cô đi thẳng đến khu hóa mỹ phẩm. Siêu thị này không có loại sữa tắm cùng nhãn hiệu mà Khúc Kim Tích đã dùng trước đây, sau khi quét qua các kệ hàng, cô nhìn thấy loại sữa tắm mà Thẩm Thính dùng.


Như vậy có thể thấy rằng Thẩm Thính có lẽ cũng đã mua nó trong siêu thị này, não bộ hiện lên cảnh tượng Thẩm Thính đi đến siêu thị, Khúc Kim Tích ma xui quỷ khiến lấy một chai cùng loại với Thẩm Thính và bỏ vào xe đẩy.


Cân nhắc đến những tình huống khác, cô lại lấy một số sản phẩm của nữ giới, sau đó đi đến khu vực rau quả, chọn một số loại rau – không còn thứ gì trong tủ lạnh.


Sau cùng đi ngang qua kệ đồ ăn nhẹ, Khúc Kim Tích đảo mắt qua, ánh mắt lộ ra vẻ đấu tranh, cuối cùng, chống lại sự cám dỗ của đồ ăn nhẹ, trong sẽ đẩy đã có mấy túi lớn.


Khi đang xếp hàng để thanh toán, đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Thính: [Hết sữa chua rồi.】


Khúc Kim Tích ý thức đọc hiểu trong đó, gõ vào màn hình: [Anh uống nhãn hiệu nào?】


Sau một giây một bức hình được gởi đến, một nhãn hiệu sữa chua nào đó.


Khúc Kim Tích chỉ đành rời khỏi quầy thu ngân, nhận lệnh đẩy chiếc xe vào lại, chọn hai hộp sữa chua.


Khi thanh toán, cô cảm thấy thật lo lắng.


Không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, mà là cô chỉ có hai tay, làm sao có thể cầm nhiều thứ như vậy.


Ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhìn ra vẻ khó xử của cô, tốt bụng nói: “Sao cô không gọi điện thoại để người nhà xuống xách giúp?”


Nhân viên thu ngân vừa nói vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Khúc Kim Tích, cảm thấy người này rất quen. Nhưng mà làm thu ngân ở khu chung cư này, đã thấy qua quá nhiều người quen mắt.


“Không cần đâu.” Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút, “Có dây không?”


Nhân viên thu ngân lắc đầu.


“Vậy thì cho tôi một cái túi rỗng.”


Khúc Kim Tích xé chiếc túi rỗng và quấn nó thành một sợi dây, xâu hai hộp sữa chua lại với nhau và mang nó, tay trái lại lại là một chiếc túi lớn, di chuyển ra ngoài một cách khó khăn.


“Đó không phải là Khúc Kim Tích sao?” Vừa đi ra khỏi siêu thị, liền nghe thấy phía sau có một giọng nói truyền đến.


“Cô ấy cũng sống trong khu dân cư này sao?”


“Thực sự là cô ấy.”


“Tôi vừa nhìn thấy rồi, khuôn mặt trong sáng, làn da vừa trắng vừa mịn màng. Người thật trông đẹp hơn trên mạng rất nhiều.”


Còn có người chụp ảnh, Khúc Kim Tích không nói nên lời, đột nhiên quay lại: “Tôi không xách nổi nữa, có thể giúp tôi cầm một chút được không?”


Người đang bàn tán và chụp ảnh là một nam một nữ, dường như không ngờ rằng Khúc Kim Tích sẽ quay lại và nói chuyện với bọn họ một cách hào phóng như vậy, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn vào chiếc túi trong tay của Khúc Kim Tích, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, tay lôi tay chạy rồi.





Khúc Kim Tích: “…”


Điều khiến cô càng không ngờ tới là khi cô xách đồ vào thang máy và có thể đặt xuống rồi, tới lầu, vừa định bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy một giọng nữ, có chút quen thuộc.


Khu chung cư này là hệ thống một hộ một tầng, nhà của Thẩm Thính ở tầng mười tám, vừa ra khỏi thang máy liền nghe một giọng nữ xuất hiện ở tầng mười tám sao?


“… Tôi vừa chuyển đến vào trưa nay. Tôi nghe nhà sản xuất Dư nói rằng hình như anh đang sống ở đây. Không kìm được hỏi về anh. Thật không ngờ anh lại sống ở tầng dưới. Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau rồi. ”


Giọng điệu quen thuộc, phán đoán là người quen, Khúc Kim Tích không dám ra ngoài, chỉ đành tiếp tục ở trong thang máy, ngón tay ấn giữ vào nút mở thang máy.


“Đây là bánh bao mà tôi tuỳ tiện làm vào buổi trưa. Anh có thể ăn thử.”


“Cảm ơn, cô gói bánh rất đẹp,” Thẩm Thính giọng nói trầm thấp không có chút cảm xúc nào, “Nhưng tôi không ăn bánh bao.”


Khúc Kim Tích trong đầu tự động hiện lên Thẩm Thính mặt không biểu cảm nói “Tôi không ăn bánh bao”, lúc này cuối cùng cô cũng lục ra được giọng nữ quen thuộc từ trong hồi ức của mình.


――Ảnh hậu Từ Nam Nam.


Một nữ diễn viên mới nổi, lần trước gặp nhau trong bữa ăn, cô ta là người đầu tiên đề cập đến Khúc Kim Tích, sau đó suýt chút nữa phát hiện ra mình.


“Thật không ngờ, anh cũng là người kén ăn.” Từ Nam Nam vẻ mặt tự nhiên thu tay lại và nói đùa, “Tôi cho rằng một người đàn ông như anh sẽ không kén ăn chứ.”


“Sau này sẽ là hàng xóm rồi. Chuyện liên quan đến kịch bản cũng thuận tiện thảo luận hơn nhiều … A, tôi còn hầm canh trong nhà, tôi về trước đây.”





Tiếng bước chân dần đến gần, Khúc Kim Tích nhả nút và thang máy đóng lại. Có cầu thang bộ bên cạnh, khoảng cách một tầng không đến mức phải chờ thang máy.


Cố ý đợi vài giây, Khúc Kim Tích mới nhấn nút, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, bóng người cao to thẳng tắp đứng trước mặt, mặc quần áo ở nhà, hai tay đút vào túi, lặng lẽ nhìn cô.


Khúc Kim Tích rùng mình, ngay lập tức choáng váng.


Cho đến khi người đàn ông chân dài bước tới, cúi người xách hai hộp sữa chua lên một cách dễ dàng, xoay người đi ra khỏi thang máy.


Cô thấp thỏm đi theo vào nhà, làm sao Thẩm Thính biết được mình đang ở trong thang máy chứ? Là cố tình đợi ở đó, hay là trùng hợp?


Trên bàn ăn, Thẩm Thính đã ăn hai phần ba số mì hỗn hợp mà cô đã làm – khi làm xong, cô đã đặc biệt nếm thử, mùi vị không tồi.


Cô có chút an tâm.


Thẩm Thính không quan tâm đến cô, trực mở hộp sữa chua và lấy một lọ sữa chua ra, vừa uống vừa cho phần sữa chua còn lại vào tủ lạnh. Khúc Kim Tích chủ động bắt chuyện, cất rau vào tủ lạnh.


“Tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên tuỳ tiện mua một ít.”


Thẩm Thính dừng động tác, liếc mắt nhìn cô: “Tôi hiện tại không muốn nghe thấy hai chữ tuỳ tiện.”


Khúc Kim Tích: “…”


Không phải là anh đã nói trước sao!


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Thẩm Thính tiện tay ném một chai sữa chua cho cô: “Mọi thứ ở khu vực chung trong nhà cô đều có thể dùng. Không cần phải có biểu hiện như thể cô dùng rồi thì tôi sẽ tìm cô tính sổ. Tôi không ra tay với phụ nữ.”


Khúc Kim Tích: “Ừ.”


“Khu vực hoạt động trong nhà của tôi là ở tầng 2. Đó là khu vực riêng tư của tôi…”





“Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không lên tầng hai.” Khúc Kim Tích giơ tay thề.


Thẩm Thính nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, như thể đang phán đoán thật giả trong lời nói của cô.


“Tôi thề với nhân cách của mình.” Dưới cái nhìn như vậy, Khúc Kim Tích phải bổ sung thêm một câu.


Thẩm Thính không tỏ rõ ý kiến, uống hết sữa chua và đi lên lầu.


Tầng hai là khu riêng tư của Thẩm Thính, anh trở lại tầng hai, tức là lầu một bây giờ chính là lãnh địa của mình.


Khúc Kim Tích liếc nhìn lầu hai, chắc chắn rằng Thẩm Thính sẽ không đi xuống, bật người tại chỗ rồi ngồi xem TV trên sô pha, khoảng nửa giờ sau, cửa bị gõ, Tần Tang bước vào.


“Cô Khúc.”


Theo sau Tần Tang là hai công nhân mặc đồng phục đi vào, bọn họ mang theo một chiếc giường gấp.


Khúc Kim Tích vội vàng bỏ túi đồ ăn nhẹ xuống ghế sô pha, Tần Tang liếc nhìn TV, trên TV là một bộ phim truyền hình về mẹ chồng nàng dâu, còn trong phim nữ phụ hung ác đang đánh nữ chính, chính là Khúc Kim Tích đóng.


Cậu ấy khóe mắt giật giật nói: “Cô tiếp tục xem đi, đừng để ý tới chúng tôi.”


Các công nhân trước tiên đặt giường gấp xuống, Tần Tang dẫn bọn họ vào căn phòng nhỏ, lần lượt dọn những thứ đồ lớn trong căn phòng nhỏ ra.


Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, Khúc Kim Tích lại xem được ba tập phim, Tần Tang cầm điện thoại di động cho cô xem ba bức ảnh, đó là hình ảnh chăn ga gối đệm, để cô ấy chọn màu.


Ba màu đen, trắng và xám.


Khúc Kim Tích xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Còn có màu khác không?”


Tần Tang nhìn cô nói: “… cô đợi một lát.”


Một lúc sau, cậu ấy lại cho Khúc Kim Tích xem những bức hình khác, lần này không chỉ có nhiều màu sắc hơn mà còn có cả hoa văn nữa, Khúc Kim Tích chọn một con vịt nhỏ màu vàng.


Tần Tang gọi điện thoại.


Khi các công nhân sắp xếp xong căn phòng nhỏ và rời đi, Mộc Thần xách một chiếc túi lớn đến: Bên trong là bộ chăn con vịt nhỏ màu vàng mà Khúc Kim Tích muốn.


Diện tích căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn hơn 20m2, những đồ dùng lớn được dọn ra, còn lại những vật dụng nhỏ được sắp xếp ngăn nắp. Tần Tang còn chuẩn bị hai cái bình, một cái đặt trên bệ cửa sổ, một cái đặt trên bàn làm việc nhỏ, tổng thể đơn giản mà bình thường.


Một phòng ngủ đã được sắp xếp xong trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.


“Cô Khúc, tôi giúp cô dọn giường.” Tần Tang bắt đầu xắn tay áo.


“Không cần đâu, việc này tôi tự làm là được rồi.” Khúc Kim Tích cảm thấy có chút xấu hổ.


Lúc này có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, Thẩm Thính đi xuống lầu rồi.


“Thưa anh.” Tần Tang nói với Thẩm Thính người đang đứng ở ngoài cửa, “sắp xếp gần xong rồi.”


“Ừ.” Thẩm Thính liếc nhìn một lượt, “Vất vả rồi, về đi.”


Tần Tang và Mộc Thần rời đi, Khúc Kim Tích phát hiện Thẩm Thính đã vào phòng tắm, không dám nhìn thêm, lỡ như Thẩm Thính cho rằng cô muốn nhìn trộm thì sao?


Cô mở vật dụng trên giường ra và trải nó một cách nhanh chóng.


Khi đang trải ga giường, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Cô đây có coi như là đang sống chung với Thẩm Thính không?


Không không không, nhiều nhất là giống như “thuê chung” mà thôi.


Các công nhân có thể đến chuyển đồ và dọn dẹp phòng lúc này, chắc chắn là ý của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích quyết định sau này có cơ hội thì nấu ăn cho Thẩm Thính.


Đợi cô trải xong con vịt nhỏ màu vàng, kéo va li vào phòng ngủ nhỏ, nhìn xung quanh chỉ thiếu một cái tủ, vậy thì sẽ hoàn mỹ rồi.


Cô quyết định đặt một cái trên mạng.


Bên ngoài có tiếng nói truyền đến, Khúc Kim Tích vội vàng chạy ra, nhìn thấy Thẩm Thính đi lên lầu, nhiệt tình nói: “Chúc ngủ ngon, anh Thẩm.”


Thẩm Thính thân thể hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: “Ngủ ngon.”





Qua một đêm, ngày hôm sau Khúc Kim Tích từ trong chăn vịt màu vàng bước ra dụi mắt nhìn thời gian, đã là chín giờ rưỡi rồi!


Cô chạy ra khỏi phòng, chỉ nhìn thoáng qua thì biết Thẩm Thính đã đi rồi, trên bàn còn có một bữa sáng chưa mở, hình như là Tần Tang mang đến cho Thẩm Thính, nhân tiện cũng mang cho cô một phần.


Khúc Kim Tích vừa ăn sáng vừa gửi tin nhắn WeChat cảm ơn Tần Tang.


Tần Tang đáp: [Là anh Thẩm bảo tôi mang cho cô. 】


Khúc Kim Tích ngại gửi tin nhắn lại cho Thẩm Thính.


Trong ba ngày tiếp theo, Khúc Kim Tích không nhận được cuộc gọi từ phía Hà Chiếu, điều này buộc cô phải chấm dứt hợp đồng với Vượng Đạt một cách kiên quyết hơn.


Cô đã đến công ty hai lần rồi, Lưu Khoan tìm mọi cách để không đồng ý chấm dứt hợp đồng, còn đe dọa cô, Khúc Kim Tích bức xúc và tìm đến vị luật sư Mạc Hoài Vũ kia, thông qua anh chồng hờ của cô.


Cô không biết vị này chính là luật sư ly hôn đã đến Thành Cẩm Loan tìm cô để ký tên lần trước, đối phương cũng không nhắc đến chuyện này, rất công thức hoá tuyên bố rằng chuyện này cứ giao cho anh ta giải quyết là được.





Khúc Kim Tích biết rằng đây đều là công lao của Thẩm Thính, vì vậy sau khi lắp ráp tủ quần áo được giao đến xong, cô mặc tạp dề và lên kế hoạch thể hiện tài nghệ nấu ăn thực sự của mình.


Vì vậy, khi Thẩm Thính về đến nhà vào lúc chín giờ tối, Khúc Kim Tích chạy cộc cộc cộc qua: “Mệt rồi phải không? Tôi đã làm mấy món ăn rất đặc biệt, anh đến nếm thử xem?”


Thẩm Thính tay cởi cúc áo liền cứng đờ lại, nở nụ cười chào hỏi Khúc Kim Tích, ánh mắt khẽ động, rơi vào tạp dề trước trên người cô, với tóc rối bù sau đầu, cố định tóc hình như là đũa. Bỗng chốc hiện lên một cảnh… người vợ ở nhà làm cơm xong và đợi chồng trở về.


Hô hấp của anh nhất thời có chút rối loạn, Khúc Kim Tích đương nhiên không để ý, thấy anh im lặng, cô mở tấm lưới che trên bàn ăn ra để lộ ra sáu món ăn tinh xảo đẹp mắt.


Đẹp nhất là món súp bí ngô, dùng nguyên một quả bí ngô làm thành, bên ngoài có chạm trổ một bức tranh, hai bên còn dùng hai con thỏ nhỏ bằng củ cà rốt để trang trí.


Gần như là một tác phẩm nghệ thuật.


Thẩm Thính trong đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc.


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Những thứ trên bàn này rất khác so với cái “tuỳ tiện” lần trước, và lần trước trước nữa là mì trứng cà chua.


“Cô… cô làm sao?” Ánh mắt Thẩm Thính có chút trầm xuống.


“Vâng, đúng vậy.” Khúc Kim Tích có chút chột dạ. Nguyên chủ đương nhiên sẽ không thể làm những món này. Nấu ăn khắc hoa là một trong những kỹ năng của cô. Cô xoắn váy và nói một cách tự nhiên nhất có thể, “Tôi xem các hướng dẫn trên Internet, thử làm một chút. Lúc bắt đầu khá khó, nhưng mà thử một lúc, sau khi lên tay cũng không tồi. ”


Thẩm Thính không nói gì.


“Hôm nay tôi đã ký đơn huỷ hợp đồng xong rồi.” Khúc Kim Tích bị anh nhìn đến mức da đầu có chút tê dại, vội vàng bổ sung thêm một câu , “Nhân tiện, ăn mừng một chút.”


Thẩm Thính cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, định nói chuyện thì điện thoại di động của Khúc Kim Tích đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên xem, là một số lạ–


“Xin chào cô Khúc, tôi là Biên Nguyên trợ lý của đạo diễn Hà, ngày mai cô có thời gian không?”


Khúc Kim Tích: “!!!”


Cô gần như theo phản xạ có điều kiện che ống nghe, hưng phấn nói với Thẩm Thính: “Trợ lý của đạo diễn Hà gọi điện cho tôi!”


Thẩm Thính hơi chuyển động lông mày.


Một giây tiếp theo, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, người đang hưng phấn trước mặt biến mất, điện thoại từ giữa không trung rơi xuống, Thẩm Thính theo bản năng giơ tay bắt lấy điện thoại.


“Cô Khúc?”


Trên bàn ăn yên tĩnh vang lên tiếng “két” khe khẽ.








Chương 24


Trên bàn ăn có một con vịt nhỏ màu vàng chỉ to bằng lòng bàn tay, nó có bộ lông màu vàng óng ánh và mềm mại. Bởi vì kinh ngạc, nên cái đầu xù lông của nó bị nghiêng đi, đôi mắt nhỏ màu đen tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi.


“Quack quack quack!” Điện thoại của Hà đạo diễn!


Thẩm Thính định thần lại, mở loa ngoài lên, Biên Nguyên ở đầu dây bên kia đã cau mày, suýt chút nữa muốn cúp máy thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp quen thuộc: Khúc Kim Tích tạm thời có chút chuyện, tôi trả lời điện thoại thay cho cô ấy. ”


Biên Nguyên có chút không hài lòng về hành vi để người khác nghe điện thoại của Khúc Kim Tích, nhưng che giấu đi: “Vậy xin anh hãy chuyển lời với cô ấy, nếu ngày mai cô ấy có thời gian thì đến tầng 26 của tòa nhà Vân Vụ lúc 3 giờ chiều. Sau khi đến thì gọi điện thoại. ”


“Được.”


Kết thúc cuộc gọi.


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Thẩm Thính nhìn mấy con vịt nhỏ màu vàng đang vội vàng xoay quanh trên bàn, anh quay đầu lại, mất vài giây để quản lý biểu hiện sắc mặt của mình, khi quay đầu lại lần nữa, giọng nói của anh ta có chút buồn cười: “Lời của Biên Nguyên cô cũng nghe thấy rồi.”


Đây chính là điều mà cô đang lo lắng.


Khúc Kim Tích lo lắng đến mức tung bay đôi cánh ngắn cũn cỡn, cô cho rằng đạo diễn Hà không thể nào tìm cô, đã không ôm hy vọng gì nữa, không ngờ trợ lý Biên đột nhiên gọi điện thoại cho cô.


Nhưng vào một thời điểm quan trọng như vậy, cô lại biến thành một con vịt nhỏ màu vàng!


Khúc Kim Tích bực bội đến tức ngực.





Thẩm Thính kéo ghế ra ngồi xuống, cúi đầu nhìn con vịt nhỏ màu vàng. Anh luôn không thích động vật có lông, nhưng mà con vịt nhỏ màu vàng lông tơ trước mặt anh nhìn không chỉ bắt mắt mà còn rất đáng yêu.


Anh lặng lẽ ho khan một tiếng, vẻ mặt đương nhiên kiềm chế lại suy nghĩ, ngón tay gõ lên mặt bàn, thu hút sự chú ý của con vịt vàng nhỏ: “Cô có từng nghĩ qua, nếu như cô tham gia đóng phim của Hà đạo diễn, trong quá trình đóng phim liền biến thân thì phải làm sao?


Khúc Kim Tích: “…”


Nhưng trước đó là anh đã bảo tôi đi tìm Hà Chiếu trong bữa tiệc ăn mừng.


Cô gằn giọng, nỗ lực muốn tiết lộ ý của mình.


Biến thân không theo quy luật quả thực là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng cũng không thể vì lý do này mà cô phải từ bỏ công việc và những thứ khác.


Hơn nữa, nếu như cô bị Hà Chiếu nhìn trúng, có thể vào cùng đoàn phim với Thẩm Thính, khi xảy ra sự cố, có Thẩm Thính làm người giám hộ… Nếu không, tại sao Thẩm Thính lại muốn để mình đi tìm Hà Chiếu xem thử.


Không lẽ, là mình đã nghe nhầm ý của Thẩm Thính sao?


Khúc Kim Tích trái tim thấp thỏm, nhất thời suy nghĩ hay là bỏ đi.


Đừng nghĩ đến chuyện quay phim, lúc bình thường thì ra ngoài tuỳ tiện tìm một công việc để làm, khi biến thân thì để Thẩm Thính bảo vệ trong vài ngày, sau đó dùng phương pháp khác để bày tỏ lòng biết ơn.


Nhất thời lại cảm thấy không cam tâm, sự không cam tâm này xuất phát từ cảm xúc của nguyên chủ, cũng có của bản thân cô.


Nguyên chủ yêu thích diễn xuất, có cơ hội đóng phim, còn là cơ hội tốt như vậy, bất kể nguyên chủ trước đây phẩm cách như thế nào, cô đã xuyên qua đây thay thế cho nguyên chủ, cũng nên làm chút gì đó cho cô ấy.


Hơn nữa bản thân cô ấy…


Khúc Kim Tích theo bản năng muốn cắn ngón tay, quên mất mình bây giờ là một con vịt nhỏ màu vàng, đôi cánh nhỏ bé cũng không vươn tới được, lập tức cúi đầu che giấu những suy nghĩ phức tạp dâng trào trong lòng.


Nói tóm lại, cho dù là vì nguyên chủ hay là vì bản thân cô, cô đều muốn đóng phim.


Nhìn thấy chú vịt nhỏ màu vàng cúi đầu xuống, con vịt như thể chịu đả kích cực lớn, tay của Thẩm Thính không tự chủ giơ ra đặt chú vịt nhỏ màu vàng vào lòng bàn tay.


Đối diện với bàn tay không nghe lời này của Thẩm Thính: “…”


Khúc Kim Tích cũng sững sờ, chú vịt ngơ ngác nhìn Thẩm Thính.


Thẩm Thính chuyển tầm mắt đi, ngập ngừng, đặt chú vịt nhỏ màu vàng xuống lại, lại không biết rằng giọng nói của anh cũng đã dịu xuống, anh nói, “Cô rất muốn đóng phim của Hà Chiếu sao?”


Khúc Kim Tích gật đầu.


Thẩm Thính: “Bây giờ là chín giờ rưỡi, chỉ cần cô biến đổi trở lại trước hai giờ chiều mai, cô sẽ có cơ hội.”


“Quack.” Lỡ như không biến lại được thì sao.


Quy luật và thời gian biến thân của cô đều không giống nhau.


“Lần đầu tiên cô từ mèo biến lại thành người phải mất bốn tiếng đồng hồ.” Thẩm Thính bình tĩnh phân tích, “Lần thứ hai từ một con rùa nhỏ biến lại thành người phải mất hai ngày ba đêm; lần thứ ba biến thành một con búp bê phải mất mười lăm giờ. ”


“Không có bất kỳ quy luật về thời gian, nhưng cảm giác của bản thân có lẽ là rõ ràng nhất. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ khi biến thân trở lại sẽ xảy ra chuyện gì. Đây sẽ là chìa khóa để cô có thể biến đổi trở lại vào ngày mai.”


Khúc Kim Tích loạng choạng bước lên trên bàn, cẩn thận suy nghĩ lại:


Lần đầu tiên là không muốn để Thẩm Thính đi tắm.


Lần thứ hai là trong bàn ăn, cô cảm thấy khó chịu khi nghe bọn họ bàn tán về mình.


Lần thứ ba là vì vấn đề về sinh lý mà khó chịu, sau đó rơi khỏi ghế sô pha biến thành người.


Không thể nghĩ ra mối liên hệ trong đó là gì, Khúc Kim Tích sụp đổ vỗ cánh, sau đó cô bình tĩnh lại, nâng đôi cánh nhỏ của mình lên, chôn vùi đầu đi.


Thẩm Thính liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nói: “Hiện tại không cần lo lắng suy nghĩ, cách ngày mai còn có hơn mười tiếng đồng hồ, ăn cơm trước đi.”


Cũng không biết có phải là giọng nói của Thẩm Thính quá nhẹ nhàng hay những lời của anh nói có lý, Khúc Kim Tích thực sự rất thoải mái.


Lo lắng cũng vô ích.


Cùng lắm là mất đi cơ hội lần này.


“Quack.” Anh nói đúng.


Để cảm ơn sự khai sáng của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích bước đến và dùng đầu xoa vào cổ tay của anh.


――Vẫn phải dựa vào anh cho ăn, khi nên đáng yêu thì phải đáng yêu.


Lông tơ mềm mại của con vịt vàng nhỏ cọ xát vào da giữa cổ tay, mang đến cảm giác tê dại, Thẩm Thính bình tĩnh xoay cổ tay để giảm bớt cơn tê, nhưng không ngăn được động tác của con vịt vàng nhỏ này.


Sáu món ăn tinh tế đã được Khúc Kim Tích mất gần bốn tiếng đồng hồ để làm. Vốn dĩ dự định khi Thẩm Thính ăn, có thể giải thích ngụ ý trong đó, bây giờ thì hay rồi, cũng không thể dùng “Quack Quack Quack” để giải thích.


Trong lúc tuyệt vọng, Khúc Kim Tích vùi đầu để Thẩm Thính cho ăn.


Biến thành một chú vịt vàng nhỏ, dạ dày cũng nhỏ, Thẩm Thính mỗi món cho ăn một chút, lại cho cô húp một chút canh bí đỏ. Con vịt nhỏ màu vàng no căng không đi nổi.


Sau bữa ăn, theo thường lệ, Thẩm Thính tắm rửa xong thì đi lên tầng hai, không gian tầng một chỉ thuộc về một mình Khúc Kim Tích. Thẩm Thính bận rộn, hai người cũng chỉ có thể đụng mặt nhau vào buổi sáng và buổi tối, trò chuyện cũng không nhiều.





Lúc này, chú vịt nhỏ màu vàng đang đi về phía phòng ngủ với hai cái chân nhỏ, chỉ một chút là đi mệt rồi, cô dừng lại nghỉ ngơi vài giây rồi tiếp tục đi về phía trước.


Có lẽ vẫn còn chưa quen với việc đi lại bằng hai cái chân vịt nhỏ, khi đi lại không chỉ có chút lắc lư mà còn phải dang rộng đôi cánh để giữ thăng bằng.


Khung cảnh có chút quái dị.


Sự bình tĩnh còn sót lại khiến Thẩm Thính chỉ nhìn như vậy mà không lấy điện thoại ra thử chụp lại khung cảnh này.


Con vịt nhỏ màu vàng đi được khoảng hai phút, đi đến phòng ngủ nhỏ, sau đó sững người.


Bởi vì cô quên mất đóng chặt cửa phòng ngủ, còn cô bây giờ hoàn toàn không thể mở cửa phòng ngủ được.


“…”


Khúc Kim Tích hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía xa như thể Thẩm Thính đang xem kịch, kêu lên một tiếng đáng thương, “Quack.”


Dưới ánh mắt cầu xin của cô, đôi chân dài của Thẩm Thính sải bước, không chỉ mở cửa cho cô mà còn cúi người nhặt cô lên.


Khúc Kim Tích đột nhiên phát hiện ra rằng Thẩm Thính đối xử với chú vịt nhỏ màu vàng còn dịu dàng hơn nhiều so với khi cô biến thành một con búp bê trước đó.


Đàn ông quả nhiên không thể cưỡng lại những động vật lông tơ dễ thương.


Cô nhất thời không biết nên hạnh phúc hay là nên may mắn.


Bước vào cửa nhìn thấy con vịt nhỏ màu vàng trên giường, tâm trạng bình tĩnh không dễ gì có được của Khúc Kim Tích bắt đầu dao động, thậm chí khi Thẩm Thính nhìn thấy bộ ga giường hình con vịt nhỏ màu vàng trên giường, cũng khựng lại.


Ngoại trừ việc sắp xếp căn phòng nhỏ ban đầu, khi đó Thẩm Thính có nhìn lướt qua, sau đó anh không đến lại căn phòng này nữa.


Lúc đó Khúc Kim Tích còn chưa đặt chăn, cho nên Thẩm Thính không biết Khúc Kim Tích đắp cái chăn như thế nào.


Anh nhìn cái chăn bông rồi lại nhìn xuống con vịt nhỏ màu vàng trên tay, một lúc sau lông mày mới từ từ nhíu lại.


Khúc Kim Tích không nhìn thấy được phản ứng của anh, cô nhìn chằm chằm vào chiếc chăn bông, trong lòng quyết định: Đợi sau khi biến trở lại thành người, sẽ ngay lập tức thay chiếc chăn bông khác!


Cô thích con vịt nhỏ màu vàng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn biến thành con vịt nhỏ màu vàng.


Phát hiện Thẩm Thính không nhúc nhích, Khúc Kim Tích không khỏi vỗ cánh. Thẩm Thính đặt cô lên giường, ánh mắt quét qua tủ quần áo mới trong góc, trên bàn cà phê nhỏ có một bức vẽ. Anh cầm nó lên xem là bản vẽ lắp ráp tủ quần áo.


“Cô đã lắp ráp nó sao?” Anh quay đầu hỏi.


Chiếc chăn bông quá mềm mại, đến nỗi Khúc Kim Tích mới đi được hai bước suýt chút nữa ngã xuống, cứ trực tiếp nép vào đó, Thẩm Thính hỏi như vậy, cô liền nhìn thành quả lắp ráp của mình, rất tự hào gật đầu: “Ừ ~~”


Tự tay lắp ráp tủ quần áo, không chút kỹ thuật nào làm không được, Khúc Kim Tích thậm chí còn cảm thấy, Thẩm Thính sống trong nhung lụa đoán chừng cũng không thể lắp ráp, đột nhiên có một cảm giác hài lòng rằng cuối cùng mình cũng có thể vượt qua Thẩm Thính ở một nơi nào đó.


Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đặt bản vẽ xuống, sau đó hỏi một câu mà trước giờ không bao giờ hỏi: “Hôm mà cô gặp tai nạn xe, tại sao lại lái xe vào lan can?”


“Quack.” Tôi có nói anh cũng không thể hiểu được.


Thẩm Thính xoay người ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng, đôi tay đan chéo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Khúc Kim Tích: “Có phải là bởi vì nhìn thấy thứ gì đó mà tránh đi không?”





Khúc Kim Tích gật đầu.


Nếu không phải là con mèo đó đột ngột nhảy ra ngoài, cô có thể vì tránh nó mà bẻ lái, dẫn tới chiếc xe mất tay lái đâm vào lan can bảo vệ sao… Khi tỉnh dậy, cô đã biến thành một con mèo rồi.


“Cô tránh con mèo sao?”


Khúc Kim Tích: “…”


Cô bắt đầu tự hỏi liệu Thẩm Thính có thể đọc được suy nghĩ hay không.


Sau đó, cô nghe thấy Thẩm Thính nhàn nhạt nói: “Trước khí biến thành mèo cô đã nhìn thấy con mèo; trước khi biến thành con búp bê, cô đã mua con búp bê của tôi; trước khi biến thành một con vịt nhỏ màu vàng, trên giường của cô đã dùng một bộ ga giường hình con vịt nhỏ màu vàng.”


Theo lời của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích dần dần choáng váng.


“Trước khi cô biến thành con rùa nhỏ, đã từng nhìn thấy con rùa sao?”


Có nhìn thấy không?


Đương nhiên là đã nhìn thấy nó!


Khúc Kim Tích cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày cô biến thành một con rùa nhỏ, cô đi đến gặp một phó đạo diễn, kết quả đối phương muốn để cô đóng phim cấp ba, cô nhất thời không thể kiềm chế được đánh gục đối phương, cầu cứu Thẩm Thính. Sau đó, Thẩm Thính đưa ra cho cô hai sự lựa chọn, một là chương trình thực tế, hai là phim truyền hình dài tập.


Cô đọc kịch bản rất lâu, sau đó thì trời đổ mưa sét đánh ầm ầm, cô biến thành một con rùa nhỏ.


Ngày hôm đó cô chưa nhìn thấy một con rùa thật sự, nhưng mà—


Khi cô dùng điện thoại di động, đã nhìn thấy nó trên điện thoại!


Thông qua ánh mắt thất thần của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đã có được đáp án, anh kết luận một cách đơn giản và mạnh mẽ: “Căn cứ vào manh mối hiện tại, có thể xác định rằng thứ mà cô biến thành có liên quan đến những thứ mà cô đã thấy hôm đó.”





Mặc dù nó vẫn là biến thân ngẫu nhiên, nhưng phạm vi được giảm xuống thành những gì được nhìn thấy trong ngày. Hơn nữa, chắc chắn, còn có thể liên quan đến những manh mối khác, chỉ là hiện tại nhất thời chưa tìm ra.


Khúc Kim Tích có chút vui mừng, cuối cùng cũng tìm được một chút quy luật. Cô nhìn Thẩm Thính với ánh mắt sùng bái. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nếu như không có Thẩm Thính bình tĩnh phân tích, cô làm sao có thể tìm thấy chút quy luật này!


Nhìn thấy con vịt nhỏ màu vàng đang cao hứng, khóe miệng Thẩm Thính khẽ nhếch lên, lập tức đứng dậy.


Khúc Kim Tích biết rằng anh sẽ lên lầu, nhanh chóng nói lời chúc ngủ ngon, nhưng những gì nói ra lại là “quack quack”, cô ghét bỏ kéo miệng xuống.


Tuy nhiên, Thẩm Thính giống như nghe hiểu, trả lời cô một câu: “Chúc ngủ ngon.”


Chờ sau khi Thẩm Thính rời đi, Khúc Kim Tích đột nhiên tràn đầy năng lượng, bắt đầu cẩn thận nhớ lại cảm giác của mình khi biến lại thành con người.


Vừa nghĩ tới đây, đại não của cô lại bắt đầu đau nhức, khi không nhịn được muốn đi ngủ trước, đột nhiên trong đầu có một tia sáng lóe lên, cô đột nhiên lật người–


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Cái giá là sự tổn thương!


Mỗi lần thay đổi trở lại thành người, cô đều gặp phải sự “tổn thương”.


Khi cô biến thành mèo, Thẩm Thính đã cho cô đi tắm, với cô mà nói đó là tổn thương; những lời nói của Từ Nam Nam và Nhà sản xuất Vũ bị con rùa nhỏ là cô nghe thấy, là sự tổn thương; con búp bê rơi khỏi ghế sofa và vỡ ra, là tổn thương.


Cho nên–


Khi Thẩm Thính thức dậy vào ngày hôm sau, nghĩ rằng Khúc Kim Tích vẫn chưa biến đổi trở lại, không cách nào mở cửa, sau khi suy nghĩ về điều đó, anh mở tung cửa phòng ngủ nhỏ ra, đôi mắt quét về phía trước, lông mày đột nhiên cau lại.


Không có bóng dáng của con vịt nhỏ màu vàng trên giường.


Con vịt nhỏ màu vàng đâu rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom