Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19+20
Chương 19
Đã xảy ra chuyện như vậy thì hiển nhiên là không thể nào tham gia tiệc ăn mừng được nữa, Thẩm Thính tìm Tần Tang, bảo cậu ta thu xếp cho anh rời đi.
“Bây giờ rời đi sao?” Tần Tang kinh ngạc, tiệc mừng mới bắt đầu một nửa, Thẩm Thính lại còn là khách mời đặc biệt, anh đột nhiên rời đi như vậy rất dễ khiến cho người ta bàn tán.
Thẩm Thính tránh khỏi đám người, thả lỏng bàn tay, búp bê Khúc Kim Tích phiên bản Q dễ thương đang nằm trong lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích, hai mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Tần Tang cẩn thận kiềm chế vẻ mặt gặp quỷ của mình: “…… Cô Khúc lại biến thân sao?”
Thẩm Thính “ừm” một tiếng, Tần Tang nhịn không hỏi thêm nữa. Hiệu suất làm việc của cậu ta rất nhanh, hết thảy mọi việc đều được xử lý tốt, sau đó cùng vệ sĩ đưa Thẩm Thính rời đi bằng cửa sau.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cửa trước có quá nhiều phương tiện truyền thông, cửa sau cũng có, thường là để chụp những ngôi sao rời đi sớm. Nhân viên bảo vệ của bữa tiệc cũng đi theo để dẹp đường, mất một thời gian mới vào xe an toàn.
Nhưng ngay khi Thẩm Thính vừa ngồi lên xe, điện thoại của Lục Viễn đã đến.
Thẩm Thính liếc nhìn một cái, đặt phiên bản búp bê của Khúc Kim Tích thẳng đứng dựa vào ghế ngồi, tầm nhìn của cô cuối cùng cũng sáng ngời và trở nên bình thường hơn.
Nhưng ――
Cô vẫn không thể động đậy, với kích thước và vị trí bây giờ, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là lưng ghế phía trước, những cái khác đều không nhìn thấy được.
Khúc Kim Tích rơi từng giọt nước mắt chua xót, cảm thây vô cùng may mắn, may là mắt của cô còn có thể chuyển động.
Bên tai vang lên giọng Thẩm Thính đang nghe điện thoại: “Có việc nên đi trước.”
“Cậu thì có việc gì được chứ? Cậu mới tới được bao lâu hả?” Lục Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, sau đó lại cười rộ lên: “Chứ không phải là bị người nào đó quấn lấy nên mới không thể không chạy à?”
Thẩm Thính: “Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Chờ đã …” Lục Viễn thần bí nói: “Không ngờ cái người tên Khúc Kim Tích kia trang điểm nhẹ trông cũng khá xinh đẹp, sao đột nhiên lại nghĩ tới cách nhờ tôi giải vây hộ thế? Là ý của ông cụ Thẩm sao? Lần trước tôi đi thăm ông cụ, ông ấy nói muốn ôm chắt trai sớm một chút, chẳng lẽ cậu muốn …”
“Cậu nói nhiều quá rồi.” Thẩm Thính nghe xong, mặc kệ bên kia còn đang oa oa kêu lớn, trực tiếp cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, ánh mắt Thẩm Thính lướt qua Khúc Kim Tích, khóe miệng nhếch lên, nói: “Đi Tế Hòa.”
Tế Hòa là bệnh viện tư nhân nơi ông cụ Thẩm đang ở.
Đại khái là gần đây có quá nhiều tin vui nên tâm trạng của ông cụ Thẩm đã tốt hơn nhiều, các chức năng khác nhau của cơ thể cũng nhanh chóng khỏe lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, bây giờ đã có thể xuống giường tự mình đi lại.
Khi Thẩm Thính đến, ông cụ đang chơi cờ vây trong vườn hoa dưới lầu cùng với một bệnh nhân, xung quanh cũng có không ít người già mặc quần áo bệnh nhân, người rất nhiều nhưng lại im lặng lạ thường, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ đang đến lượt ông cụ Thẩm hạ cờ. Đợi một hồi lâu không thấy ông động đậy, bệnh nhân ở đối diện càng chờ lại càng thêm sốt ruột: “Ông Thẩm, đến lượt ông đó.”
“Ông Thẩm, đi chỗ này.” Một ông lão cười ha ha chỉ vào bàn cờ, bệnh nhân đối diện liền trừng mắt nhìn ông ta: “Đứng nhìn thì đứng nhìn đi, không được lên tiếng.”
“Ông nội.”
Lúc này mấy người xung quanh đã tản ra, ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy Thẩm Thính, vẻ mặt nghiêm túc vì bị nước cờ của người kia làm bối rối lập tức tươi hẳn lên. Ông không muốn nhận thua, cũng không muốn chơi xấu, Thẩm Thính đến rất đúng lúc.
“Cháu trai của tôi đến rồi, các ông chơi tiếp đi.”
Những bệnh nhân kia: “……”
Sự đắc ý và khoe khoang của ông cụ Thẩm dường như sắp trào ra đến nơi, có cháu trai thì giỏi lắm à??
Ông cụ Thẩm chậm rãi đi tới, câu đầu tiên chính là: “Kim Tích không đi cùng cháu sao?”
Thẩm Thính lấy ra búp bê gốm Khúc Kim Tích, nói: “Cô ấy không đến được.”
Ông cụ Thẩm vui vẻ ra mặt. Lời này của cháu trai ông có nghĩa là trước đó đã ở cùng một chỗ với Khúc Kim Tích, không thì sao biết con bé không đến được.
Ông liếc mắt nhìn con búp bê bằng gốm, sau đó cầm lấy nhìn kỹ hơn: “Con búp bê này trông rất giống Kim Tích, cháu cố ý mua đúng không?”
Thẩm Thính nghe vậy không trả lời mà hỏi lại: “Ông có thích không? Nếu thích thì cháu để lại đây làm bạn với ông.”
Khúc Kim Tích: “…”
Thông qua hai chữ “búp bê” từ trong miệng ông cụ Thẩm, cô đại khái đã đoán ra được mình đã biến thành cái gì.
Chẳng trách cô không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm. Tốt xấu gì thì khi biến một con rùa nhỏ cô còn có thể cử động vài lần để thể hiện cảm xúc của mình, còn có thể ăn gì đó cho no bụng.
Còn bây giờ???
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm.
Quan trọng hơn là, đạo diễn Hà Chiếu đã lưu lại số điện thoại của cô, lỡ như gọi đến mà cô không nghe máy, vậy chẳng phải là cô sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?
Khúc Kim Tích vô cùng buồn rầu, hận không thể chỉ lên trời kêu to một câu: “Đại ca, đừng đùa với tôi nữa có được không!!!”
Cô luôn cảm thấy việc mình không thể kiểm soát được biến thành động vật nhỏ chính là hình phạt của ông trời khi cô xuyên đến đây.
Làm ơn đi, cũng không phải là cô cố ý muốn xuyên đến, cô cũng không hiểu tại sao mình lại xuyên đến nơi này.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Ông cụ Thẩm nào biết “thâm ý” trong câu nói này, chỉ biết là Thẩm Thính đặc biệt mua cho Khúc Kim Tích, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức lắc đầu: “Đồ cháu tặng cho sao có thể tùy tiện đưa cho ông được.”
Ông cụ Thẩm trả lại búp bê bằng gốm cho Thẩm Thính, nhưng anh lại hơi nhướng mày hỏi: “Ông thực sự không muốn à?”
Khúc Kim Tích: “………” Thẩm Thính tuyệt đối là cố ý!
Sau đó lại nghĩ, nếu như anh có bản lĩnh thì cứ để tôi lại đây đi, đợi đến khi tôi biến lại thành người dọa ông nội chết khiếp thì đừng có mà hối hận.
Hừ!
Thẩm Thính như có như không liếc nhìn cô một cái.
“Ông thấy rất vui khi cháu bằng lòng ở chung với Kim Tích.” Ông cụ Thẩm vỗ vỗ bả vai anh: “Mấy cô gái trẻ tuổi đều sẽ thích những thứ dễ thương như này, cháu mà tặng cho Kim Tích, con bé chắc chắn sẽ thích.”
Thẩm Thính cũng không giải thích, cùng ông cụ Thẩm đi vài vòng rồi đưa ông quay trở về phòng bệnh.
Sau đó Thẩm Thính lại một lần nữa quay trở lại công ty, Khúc Kim Tích buộc phải theo anh đi khắp nơi, cuối cùng, sau khi quay cuồng di chuyển, cô quyết định thả mình đi ngủ để vượt qua khoảng thời gian dài không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích.
Tần Tang phát hiện Thẩm Thính vậy mà lại đang nhìn chằm chằm vào con búp bê, hình ảnh vô cùng kỳ dị. Tần Tang biết bây giờ Khúc Kim Tích không thể nói chuyện, không nhịn được tò mò trong lòng cô đang nghĩ gì khi bị anh Thẩm nhin như vậy.
Hơn nữa cậu ta cũng tò mò về hành động của Thẩm Thính, bèn hỏi: “Anh Thẩm, anh đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Thính ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt vô cùng thâm thúy, mấy giây sau mới nói: “Cô ấy vậy mà lại đang ngủ.”
Anh Thẩm vậy mà lại nói ra từ “vậy mà lại”!!!
Tần Tang sửng sốt đi tới nhìn con búp bê, sau đó lập tức nhíu mày, Khúc Kim Tích biến thành búp bê mở to hai mắt, dáng vẻ ngây thơ khả ái, anh Thẩm sao lại biết được cô ấy đang ngủ vậy?
Dường như hiểu được nghi hoặc của Tần Tang, Thẩm Thính đặt con búp bê lên bàn, chỉ vào đôi mắt to rồi nói: “Khi nãy ở đây có ánh sáng.”
Tần Tang rất nhanh đã lý giải được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thính, đồng thời chăm chú nhìn vào đôi mắt của búp bê.
Cậu ta có ấn tượng sâu sắc với đôi mắt của Khúc Kim Tích, những bông hoa đào ở đuôi mắt quá dễ thấy.
Lúc này nhìn vào đôi mắt đã biến thành đồ gốm, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện có chỗ không thích hợp.
Đôi mắt quá đờ đẫn.
Nói một cách thông tục là, không có thần thái.
Mà ánh mắt khi nãy của búp bê mặc dù cũng vẫn chỉ là bằng gốm, nhưng dường như có thể nói chuyện.
Đặc biệt là lúc ở bệnh viện, khi Thẩm Thính cố ý thể hiện ra rằng muốn để cô ở lại, đôi mắt của búp bê cực kỳ ủy khuất.
Vậy nên đây mới là nguyên nhân anh Thẩm khẳng định rằng Khúc Kim Tích đang ngủ.
Tần Tang không nhịn được cảm thán một câu: Gan của cô Khúc này lớn thật, vậy mà còn có thể ngủ được.
Do dự một lúc, Tần Tang nói: “Cô Khúc lên hotsearch rồi.”
Trước đây Tần Tang sẽ không để ý đến tin tức của Khúc Kim Tích, nhưng bây giờ tình hình đã khác, cậu ta đương nhiên phải quan tâm đến chuyện của Khúc Kim Tích.
Tần Tang quan sát sắc mặt của Thẩm Thính, sau đó dùng điện thoại di động bấm vào hotsearch trên Weibo.
Ánh mắt của Thẩm Thính dời về phía màn hình điện thoại.
Tiêu đề của hotsearch là: Khúc Kim Tích tham gia bữa tiệc ăn mừng của Đằng Huy ―― đằng sau kèm theo biểu tượng “sốc”.
Thứ hạng hotsearch không cao, xếp trên đầu là tin tức của các nghệ sĩ khác, hotsearch này chỉ xếp thứ 20, nhấp vào xem liền thấy là một video ngắn kèm theo một vài hình ảnh được một tài khoản blogger share lại.
Có thể thấy khi Khúc Kim Tích đi vào hội trường, cô đã đi như bay trên đôi giày cao gót 10cm.
Chỉ có vài nghìn lượt bình luận, nhưng lượt like và share lại không ít.
Thẩm Thính lại nhìn vào búp bê đang ngủ một lần nữa, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được ấn mở khu bình luận.
Tần Tang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ―― Anh Thẳm bình thường còn không thèm đọc bình luận về mình.
―― “Đùa cái gì vậy, người này sao có thể là Khúc Kim Tích được, cô ta lấy đâu ra tư cách tham gia tiệc mừng của Đằng Huy.” 1145 like
―― “Khúc Kim Tích là ai vậy? Tại sao lại mắng cô ấy? Tôi thấy cô gái trong video rất dễ thương, chạy nhanh như vậy mà không sợ ngã, bái phục!” 705 like
―― “Khúc Kim Tích trong ấn tượng của tôi là như thế này [xem ảnh]” 1200 like
Thẩm Thính ấn vào bức ảnh, trong ảnh là Khúc Kim Tích đang tham gia một sự kiện nào đó. Cô mặc một chiếc váy màu tím bó sát người khoe ra vóc dáng vô cùng chuẩn, bên dưới là một đôi tất lưới màu đen, kết hợp với lớp trang điểm đậm khiến anh ta gần như không thể nhận ra cô.
Thẩm Thính cau mày thoát ra ngoài không đọc bình luận nữa, sau đó cầm con búp bê lên nhìn lại lần nữa, dường như đang so sánh.
Cuối cùng anh đưa ra một kết luận: trang điểm thực sự có thể thay đổi khuôn mặt.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích đã tỉnh dậy, nói chính xác là cô ấy bị “dụ” thức dậy bởi một mùi hương, sau khi mở mắt ra, cô liền cẩn thận nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước đó.
Vì vậy khi đầu óc tỉnh táo lại, cô biết rằng bây giờ mình đang là một con búp bê gốm không thể cử động.
Sau đó cô phát hiện tầm nhìn của mình rất rộng, gần như là có thể thu vào trong tầm mắt một nửa phòng khách, hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị trí của phòng bếp.
Có bóng người thoáng qua, trong bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi, xem ra Thẩm Thính đang nấu cơm.
Sau đó nữa, cô lại cảm thấy trên lưng có cảm giác trói buộc, như có thứ gì đó quấn quanh eo mình, tay cô không thể động đậy, cũng không thể cúi đầu, nhất thời không rõ đó là cái gì.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Khúc Kim Tích đành phải tạm thời dời sự chú ý của mình khỏi chuyện cái eo, đưa mắt nhìn liền thấy Thẩm Thính đang mặc quần áo ở nhà, tay bưng hai đĩa đến bàn ăn – một đĩa cá kho và một đĩa rau thanh đạm.
Ánh mắt của Thẩm Thính đột nhiên nhìn qua, Khúc Kim Tích đột nhiên đối mắt với anh, theo bản năng rất muốn cười, kết quả lại phát hiện mình cười không nổi.
Khúc Kim Tích: “……”
Tâm mệt quá.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Thính đi tới.
Khúc Kim Tích ở trong lòng nói “ừ ừ”, mặc dù cô không phải là người nói nhiều, nhưng không thể nói chuyện thực sự rất khó chịu.
Dường như có điều gì đó không thích hợp, Khúc Kim Tích phát hiện tầm nhìn của mình vậy mà lại cao hơn Thẩm Thính – Thẩm Thính đang đặt cô ở chỗ nào vậy? !
Đôi mắt búp bê bằng gốm rất sáng, anh nhìn cô chăm chú, thản nhiên nói: “Cô có biết cô ngủ bao lâu rồi không?”
Khúc Kim Tích cảm thấy hơi khó hiểu làm thế nào Thẩm Thính biết mình đã ngủ, lại thấy Thẩm Thính tự hỏi tự trả lời: “Bốn tiếng.”
“Bây giờ đã là 10 giờ.”
Khúc Kim Tích nghĩ thầm: Cô cũng không cố ý ngủ lâu như vậy, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Đói bụng rồi đúng không?” Thẩm Thính lại hỏi.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô có thể cảm thấy bụng mình đang réo lên.
“Đói thì tốt.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “?”
Một giây sau, cô nhìn thấy Thẩm Thính nở một nụ cười vô cùng mê người, nhất thời bị nụ cười này đánh trúng, đợi đến hoàn hồn lại, cô phát hiện eo đột nhiên thắt lại, sau đó đau quặn bụng dưới, giống như đang chơi trò nhảy bungee vậy.
Khúc Kim Tích: “???”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô nghe thấy Thẩm Thính nói: “Nắm cô trong tay quá lâu rất dễ ra mồ hôi, cho nên tôi đã dùng biện pháp đơn giản để giúp cô di chuyển.”
Khúc Kim Tích từ tầm mắt lắc lư của mình và cảm giác từ cơ thể truyền đến liền lập tức hiểu được tình hình hiện tại của mình ――
Thẩm Thính đang buộc một sợi len vào người cô, sau đó Nâng! Cô! Lên!
Khi đến bàn ăn Thẩm Thính mới đặt cô xuống, Khúc Kim Tích lúc này mới phát hiện đầu kia của sợi len đang buộc vào một chiếc đũa.
Nói cách khác, bây giờ cô rất giống một miếng mồi trên cần câu, cần câu đang nằm trong tay Thẩm Thính, cô không hề có sức phản kháng.
Ánh mắt Thẩm Thính đảo qua, cầm lấy hộp giấy đặt ở phía đối diện, sau đó đặt búp bê gốm lên ngang với tầm mắt của mình.
Làm xong anh mới thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu tao nhã dùng bữa tối.
“Mặc dù cô không ăn được gì nhưng tôi thấy cô có vẻ đói rồi, ngửi được mùi thơm cũng không tồi.” Thẩm Thính “quan tâm” nói.
Khúc Kim Tích: “”…………………………”
Cô không nhịn được hét lớn trong lòng: Là ai đã thả người đàn ông hay ghi thù này ra vậy!
Chương 20
Khúc Kim Tích cứ như vậy nhìn Thẩm Thính ăn xong, thực sự muốn nhắm mắt lại, nhưng khi không nhìn thấy gì thì mùi thơm lại càng tỏa ra, cô chỉ đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
Để dời đi lực chú ý, cô bắt đầu tự động coi những món ăn trước mặt thành những món rau mà mình ghét.
Ví dụ như rau thơm, mướp đắng, sầu riêng, cần tây, đậu bắp, …
Hiệu quả cũng không tồi, Khúc Kim Tích bắt đầu bình tĩnh lại.
“Muốn ăn không?” Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại thì Thẩm Thính lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.
Khúc Kim Tích rất muốn phớt lờ anh, cho dù khuôn mặt này có đẹp trai đến mức nào thì bây giờ cũng đáng ghét vô cùng!
“Tôi chôn cô vào trong bát cơm, cô có thể ăn được không?” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “???”
“Nói không chừng cũng có thể.” Thẩm Thính có chút đăm chiêu: “Cô cũng không xác định được khi nào sẽ biến trở lại, nếu như vài ngày không biến lại được, không thể ăn cơm, vậy thì sẽ vô cùng suy yếu.”
Nghe đi, thật là tốt bụng và ấm áp làm sao.
Thẩm Thính đặc biệt muốn chôn cô trong bát cơm này.
Nếu như anh muốn thử xem tôi có ăn được không thì anh trực tiếp đút tôi là được mà???
Thẩm Thính đứng dậy đi vào bếp, nhìn có vẻ là muốn đi xới cơm.
Khúc Kim Tích: “……”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô có dự cảm trong khoảng thời gian biến thành búp bê này sẽ không ngừng bị Thẩm Thính “giày vò”, mệt cho cô lúc trước còn cảm thấy anh là người tốt.
Một lúc sau, Thẩm Thính từ trong bếp đi ra, nhưng thay vì lấy bát thì anh lại cầm thìa, múc một thìa súp đưa lên miệng búp bê gốm.
“Thử xem.” Anh nói.
Khúc Kim Tích có thể cảm nhận được chiếc thìa trước miệng mình, cô thử húp một ngụm, canh vậy mà lại thực sự đi vào trong miệng cô! ! !
Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đầu tiên là thấy súp trong thìa dần dần ít đi, cuối cùng biến mất hẳn.
Khúc Kim Tích biến thành một con búp bê mà vẫn có thể ăn uống, điều này cho thấy ngoại trừ việc không thể cử động được thì những cái khác đều không có vấn đề gì, có thể hiểu rằng cô chỉ đang bị giam cầm trong con búp bê gốm.
Người bình thường không ăn không uống nhiều nhất là có thể kiên trì trong 3 ngày, có nước thì có thể kiên trì 7 ngày, thời gian biến thân Khúc Kim Tích khá dài, cũng không hề có quy luật gì, dù sao cũng phải nghĩ cách xem có thể ăn được không.
Cũng may kết quả đã chứng minh suy đoán của anh là thật.
Sau khi đút vài thìa canh, Thẩm Thính vào bếp múc một bát cơm rồi kiên nhẫn đút cho Khúc Kim Tích, thậm chí còn nhặt sạch xương trong cá rồi mới đút cho cô ăn.
Khúc Kim Tích ăn tới nỗi cái bụng no căng, cô muốn rút lại những lời phàn nàn của mình trước đó về Thẩm Thính. Người đàn ông này là người tốt nhất trên thế giới, đồng thời cũng là người giám hộ phù hợp nhất nhất nhất nhất!
Sau khi ăn xong một bát cơm, Thẩm Thính lại xới thêm một bát nữa.
Khúc Kim Tích nghĩ rằng hiếm khi anh lại nhiệt tình ấm áp như vậy, vì thế liền ăn hết bát thứ hai này.
Thẩm Thính lại xới thêm lần thứ ba.
Khúc Kim Tích đã ăn no rồi, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi tiếp tục mở miệng.
Bát thứ ba đã thấy đáy, Thẩm Thính lại đi vào bếp.
Khúc Kim Tích: “……”
Ba bát, cô đã ăn ba bát rồi đó, cô không phải là heo!
Lần này cho dù nói thế nào thì cô cũng sẽ không ăn nữa!
Thức ăn trong thìa không hề giảm bớt, đáy mắt Thẩm Thính nhanh chóng xẹt qua ý cười, Khúc Kim Tích cũng không phát hiện ra, chỉ nghe anh nói: “No rồi sao?”
“Khẩu vị cũng lớn phết nhỉ.” Thẩm Thính nói: “Ba bát, không tệ.”
Khúc Kim Tích ợ một tiếng, khóc không ra nước mắt, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy Thẩm Thính cố ý đút cho cô ăn nhiều như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy anh không cần thiết lãng phí thời gian kiên nhẫn đút cho cô ăn như vậy.
Hay là cô đã suy nghĩ nhiều?
Lúc này, Thẩm Thính lấy khăn giấy ra lau môi búp bê gốm, động tác rất nhẹ nhàng. Cảm nhận được sự mềm mại của khăn giấy lướt qua môi, sự nghi ngờ của Khúc Kim Tích lập tức biến mất.
Cho dù thế nào thì Thẩm Thính đã đút cho cô ăn, cô nên cảm kích anh mới đúng.
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó đưa mắt đánh giá khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Thính, đúng là cảnh đẹp ý vui, đẹp trai đến nỗi khiến trái tim người ta…
Từ “rung động” còn chưa ra khỏi miệng thì cơ thể đột nhiên cơ thể cô mất đi trọng lực, hóa ra là Thẩm Thính cầm đũa nâng cô lên.
Lời của Khúc Kim Tích nghẹn lại trong bụng, bên tai vang lên lời giải thích của anh: “Hoạt động một chút, tránh tích tụ thức ăn.”
Sau đó búp bê Khúc Kim Tích không ngừng đung đưa trên không trung, giống như ngồi trên xích đu không ngừng đong đưa lên xuống, đôi mắt tròn xoe dễ thương lấp lánh ánh sáng không gì sánh được.
Người ta nói rằng hiểu lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, lời này hẳn là nên đổi thành nên đổi thành hiểu lòng Thẩm Thính như mò kim đáy biển.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi người đàn ông đẹp trai có chút “thần kinh” kia tối nay làm vậy là có ý gì.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Thính nhấc búp bê gốm lên, rốt cuộc đã mở lòng từ bi giải thoát cho Khúc Kim Tích khỏi sợi len.
Khúc Kim Tích không say xe, nhưng cứ đung đưa như vậy thì cho dù không say cũng có chút chóng mặt rồi. Nhưng không biết có phải là do “ngồi xích đu” hay không, cô vậy mà lại thực sự không đầy bụng nữa, thậm chí còn muốn ăn thêm.
Cô phát hiện ra Thẩm Thính lại bắt đầu dùng loại ánh mắt đặc biệt thâm trầm để đánh giá mình, hiểu được rằng người chồng trên danh nghĩa này sẽ lại bắt đầu hình thức thơ ơ xa cách.
“Hành lý của cô Mộc Thần đã đem tới đây rồi, ở chỗ này của tôi không có phòng thừa, chỉ có một phòng chuyên để mấy đồ lặt vặt thôi. Ngày mai tôi sẽ thuê người dọn dẹp căn phòng đó, hai ngày này cô cứ ngủ tạm ở sofa trước đã.”
“Nhưng mà với tình trạng bây giờ của cô thì cũng không vội.” Thẩm Thính chậm rãi nói: “Tối nay có hai chỗ nghỉ ngơi cho cô chọn, ghế sofa và bàn trà, cô chọn một chỗ đi.”
Khúc Kim Tích: Tất nhiên là ghế sofa rồi!
“Xem ra cô rất thích bàn trà.” Thẩm Thính nói: “Vậy thì bàn trà nhé.”
Khúc Kim Tích: “……”
“Con búp bê bản Q lúc ban ngày cô có mang theo không?” Thẩm Thính dường như không nhìn thấy sự khẩn thiết sắp trào ra khỏi đôi mắt to tròn của con búp bê gốm, tốc độ thay đổi chủ đề khiến Khúc Kim Tích cảm thấy vô cùng tự ti, chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh.
Tất nhiên là cô đã mang theo Thẩm Thính phiên bản Q, vẫn còn đang đặt trong vali.
“Xem ra là có mang theo.” Thẩm Thính đứng dậy kéo vali của Khúc Kim Tích ra.
Khúc Kim Tích sững sờ, điều khiến cô ngạc nhiên không phải là Thẩm Thính kéo vali của cô ra mà là anh phán đoán ý tứ của cô như thế nào?
Cô bây giờ chỉ là một con búp bê gốm mà thôi!
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Trong lúc cô đang buồn bực, Thẩm Thính đã mở vali của cô ra, ở ngay trên cùng chính là búp bê phiên bản Q của Thẩm Thính, được Khúc Kim Tích đặt ở ngăn lưới cùng với một số đồ lặt vặt.
Thẩm Thính nhìn nhìn, sau đó lấy phiên bản Q của mình ra.
Anh nhìn búp bê Thẩm Thính rồi lại nhìn búp bê Khúc Kim Tích. Ngoại trừ giới tính, Khúc Kim Tích biến thân hoàn toàn dựa trên tỷ lệ phiên bản Q của anh, hai búp bê đứng cùng một chỗ, ngay cả chiều cao cũng giống nhau.
Thậm chí màu sắc trên cơ thể cũng rất tương đồng, thoạt nhìn giống hệt trang phục của cặp đôi.
Đầu ngón tay của Thẩm Thính vuốt ve phiên bản Q của mình, một lúc sau, anh đặt con búp bê ở phía đối diện của Khúc Kim Tích, khiến cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phiên bản Q của anh.
Thẩm Thính chỉ động vào búp bê phiên bản Q của mình, cũng không nhìn những thứ khác trong vali, vừa định đóng vali lại thì ánh mắt chợt quét qua, động tác đột nhiên dừng lại.
Ở ngăn lưới để búp bê vừa nãy có một chiếc cúc áo màu vàng bên trong, cũng không thu hút.
Vài giây sau, Thẩm Thính lấy chiếc cúc áo kia ra. Chiếc cúc có vỏ kim loại với các cạnh đã được mài, dưới sự phản chiếu của ánh sáng trông vô cùng đẹp.
Thẩm Thính rất quen thuộc với chiếc cúc áo này, anh có một bộ vest đặt may, cúc áo ở trên giống hệt với chiếc cúc này.
Mỗi chiếc cúc áo đều được thiết kế riêng, giá cả đắt đỏ, một chiếc có thể tương đương với tiền lương một năm của một công nhân viên chức bình thường.
Lần trước Thẩm Thính tham dự sự kiện bị Khúc Kim Tích cố tình ngã vào người, khi đó anh mặc đúng bộ vest kia, sau khi cô rời đi, anh phát hiện ra chiếc khuy măng sét bên tay phải của mình đã bị mất.
Sau đó nhân viên công tác tìm một vòng cũng không thấy, Thẩm Thính bèn không tìm nữa, nếu không phải đột nhiên nhìn thấy chiếc cúc áo này thì anh cũng không nhớ tới chuyện hôm đó.
Anh quay lưng về phía Khúc Kim Tích, cộng thêm bản Q trước mặt Khúc Kim Tích chắn mất tầm nhìn nên chỉ thấy anh lấy thứ gì đó trong vali mình ra, sau đó vẫn giữ nguyên động tác.
Khúc Kim Tích cẩn thận nhớ lại những thứ mình đã để vào, ngoại trừ những thứ thiết yếu hàng ngày cô phải sử dụng ra thì hẳn là không có bất cứ thứ gì khiến anh hiểu lầm.
Ngay cả đồ ngủ cô cũng đều chọn bộ quần áo dài bảo thủ nhất, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống khiến cho người ta xấu hổ.
Thẩm Thính cảm thấy dưới đáy cúc áo có một chỗ hơi gồ lên, anh liền lật lên rồi để sát cúc áo vào trước mắt mình, thấy dưới đáy cúc trơn nhẵn có khắc một chữ “Thính”.
Chữ viết có chút không tinh tế, vết khắc nông sâu không đồng nhất, như thể được vẽ bằng đầu kim hoặc thứ gì đó tương tự.
Thẩm Thính mặt không cảm xúc nhìn một lúc, sau đó trả lại cúc áo về chỗ cũ rồi đóng vali lại. Sau đó, anh không cho Khúc Kim Tích cơ hội quan sát vẻ mặt của mình, trực tiếp nhấc Khúc Kim Tích đặt lên ghế sofa rồi đi vào phòng tắm lấy khăn tắm ra, gấp chúng lại làm chăn cho cô.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Khúc Kim Tích không có cách nào chỉ đành bắt đầu đếm cừu, vài giây sau, cô cảm thấy có thứ gì đó chui vào trong “chiếc chăn” của mình.
Cô liều mạng đảo mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ Thẩm Thính nhét vào là cái gì, vậy mà lại là con búp bê phiên bản Q của anh.
Khúc Kim Tích: = _ =
Ai muốn ngủ cùng với anh chứ!
Đáng tiếc là Thẩm Thính không nghe thấy nội tâm của cô, sau khi làm xong, anh tắt đèn trong phòng khách rồi đi lên lầu hai.
Trong bóng tối, Khúc Kim Tích nghĩ đến chuyện phiên bản Q của Thẩm Thính nằm ngay cạnh mình liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Cũng không biết cô đã đếm được bao nhiêu con cừu, đếm đến khi nghe thấy tiếng tắt đèn trên lầu, sau đó cũng không biết gì nữa.
…..
Thẩm Thính nằm mơ.
Trước mắt anh là một biển hoa, trên đầu là bầu trời xanh vô tận, nhưng tầm nhìn của anh không đúng, hơn nữa thân thể cũng không đúng.
Anh cố động đậy.
Sự buồn tẻ và nặng nề ập đến cùng lúc, bản thân anh phải cố gắng rất nhiều để làm quen với thân hình cồng kềnh, chậm rãi di chuyển từng bước.
Động tác này khiến anh cúi đầu nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình, quần áo và giày nhìn có chút quen mắt, như thể đã nhìn qua ở đâu đó.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, anh liền nhớ ra. Chính là con búp bê phiên bản Q đó!
Anh mơ rằng mình đã trở thành một con búp bê phiên bản Q.
Cùng lúc đó, bụi cỏ phía trước phát ra tiếng sột soạt yếu ớt rồi tách ra hai bên, một con búp bê bằng gốm quen thuộc từ từ lọt vào tầm mắt anh.
Khúc Kim Tích.
Anh không chỉ mơ mình trở thành búp bê phiên bản Q, mà còn mơ về Khúc Kim Tích cũng đồng dạng biến thành búp bê.
Trong lòng Thẩm Thính có chút không biết nên khóc hay cười.
Anh nhìn Khúc Kim Tích, có chút tò mò không biết trong giấc mơ của anh cô sẽ làm gì.
Một giây tiếp theo, con búp bê bằng gốm cũng nhìn thấy anh, có vẻ là đang sửng sốt. Ngay sau đó, cô chạy băng băng về phía anh rồi bổ nhào vào người anh.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Hai con búp bê bằng gốm va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.
Thẩm Thính chỉ nghe thấy một tiếng “tách”, cánh tay phải của anh dường như bị vỡ, Khúc Kim Tích cũng phát hiện ra điều này, bắt đầu thô bạo đập vào cánh tay anh.
Tách.
Binh binh.
Bang bang.
……
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, đồng hồ báo thức vang lên liên hồi, người đàn ông đẹp trai trên giường rốt cuộc cũng mở mắt, xoay người ngồi dậy, tắt đồng hồ báo thức đi, lông mày nhíu chặt.
Anh giơ tay lên, do dự trong hai giây rồi cởi bộ đồ ngủ ra, thấy trên cánh tay có vài vết bầm tím rõ ràng.
Thẩm Thính: “…………………………”
Đã xảy ra chuyện như vậy thì hiển nhiên là không thể nào tham gia tiệc ăn mừng được nữa, Thẩm Thính tìm Tần Tang, bảo cậu ta thu xếp cho anh rời đi.
“Bây giờ rời đi sao?” Tần Tang kinh ngạc, tiệc mừng mới bắt đầu một nửa, Thẩm Thính lại còn là khách mời đặc biệt, anh đột nhiên rời đi như vậy rất dễ khiến cho người ta bàn tán.
Thẩm Thính tránh khỏi đám người, thả lỏng bàn tay, búp bê Khúc Kim Tích phiên bản Q dễ thương đang nằm trong lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích, hai mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Tần Tang cẩn thận kiềm chế vẻ mặt gặp quỷ của mình: “…… Cô Khúc lại biến thân sao?”
Thẩm Thính “ừm” một tiếng, Tần Tang nhịn không hỏi thêm nữa. Hiệu suất làm việc của cậu ta rất nhanh, hết thảy mọi việc đều được xử lý tốt, sau đó cùng vệ sĩ đưa Thẩm Thính rời đi bằng cửa sau.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cửa trước có quá nhiều phương tiện truyền thông, cửa sau cũng có, thường là để chụp những ngôi sao rời đi sớm. Nhân viên bảo vệ của bữa tiệc cũng đi theo để dẹp đường, mất một thời gian mới vào xe an toàn.
Nhưng ngay khi Thẩm Thính vừa ngồi lên xe, điện thoại của Lục Viễn đã đến.
Thẩm Thính liếc nhìn một cái, đặt phiên bản búp bê của Khúc Kim Tích thẳng đứng dựa vào ghế ngồi, tầm nhìn của cô cuối cùng cũng sáng ngời và trở nên bình thường hơn.
Nhưng ――
Cô vẫn không thể động đậy, với kích thước và vị trí bây giờ, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là lưng ghế phía trước, những cái khác đều không nhìn thấy được.
Khúc Kim Tích rơi từng giọt nước mắt chua xót, cảm thây vô cùng may mắn, may là mắt của cô còn có thể chuyển động.
Bên tai vang lên giọng Thẩm Thính đang nghe điện thoại: “Có việc nên đi trước.”
“Cậu thì có việc gì được chứ? Cậu mới tới được bao lâu hả?” Lục Viễn ở đầu dây bên kia rất tức giận, sau đó lại cười rộ lên: “Chứ không phải là bị người nào đó quấn lấy nên mới không thể không chạy à?”
Thẩm Thính: “Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Chờ đã …” Lục Viễn thần bí nói: “Không ngờ cái người tên Khúc Kim Tích kia trang điểm nhẹ trông cũng khá xinh đẹp, sao đột nhiên lại nghĩ tới cách nhờ tôi giải vây hộ thế? Là ý của ông cụ Thẩm sao? Lần trước tôi đi thăm ông cụ, ông ấy nói muốn ôm chắt trai sớm một chút, chẳng lẽ cậu muốn …”
“Cậu nói nhiều quá rồi.” Thẩm Thính nghe xong, mặc kệ bên kia còn đang oa oa kêu lớn, trực tiếp cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, ánh mắt Thẩm Thính lướt qua Khúc Kim Tích, khóe miệng nhếch lên, nói: “Đi Tế Hòa.”
Tế Hòa là bệnh viện tư nhân nơi ông cụ Thẩm đang ở.
Đại khái là gần đây có quá nhiều tin vui nên tâm trạng của ông cụ Thẩm đã tốt hơn nhiều, các chức năng khác nhau của cơ thể cũng nhanh chóng khỏe lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, bây giờ đã có thể xuống giường tự mình đi lại.
Khi Thẩm Thính đến, ông cụ đang chơi cờ vây trong vườn hoa dưới lầu cùng với một bệnh nhân, xung quanh cũng có không ít người già mặc quần áo bệnh nhân, người rất nhiều nhưng lại im lặng lạ thường, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ đang đến lượt ông cụ Thẩm hạ cờ. Đợi một hồi lâu không thấy ông động đậy, bệnh nhân ở đối diện càng chờ lại càng thêm sốt ruột: “Ông Thẩm, đến lượt ông đó.”
“Ông Thẩm, đi chỗ này.” Một ông lão cười ha ha chỉ vào bàn cờ, bệnh nhân đối diện liền trừng mắt nhìn ông ta: “Đứng nhìn thì đứng nhìn đi, không được lên tiếng.”
“Ông nội.”
Lúc này mấy người xung quanh đã tản ra, ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy Thẩm Thính, vẻ mặt nghiêm túc vì bị nước cờ của người kia làm bối rối lập tức tươi hẳn lên. Ông không muốn nhận thua, cũng không muốn chơi xấu, Thẩm Thính đến rất đúng lúc.
“Cháu trai của tôi đến rồi, các ông chơi tiếp đi.”
Những bệnh nhân kia: “……”
Sự đắc ý và khoe khoang của ông cụ Thẩm dường như sắp trào ra đến nơi, có cháu trai thì giỏi lắm à??
Ông cụ Thẩm chậm rãi đi tới, câu đầu tiên chính là: “Kim Tích không đi cùng cháu sao?”
Thẩm Thính lấy ra búp bê gốm Khúc Kim Tích, nói: “Cô ấy không đến được.”
Ông cụ Thẩm vui vẻ ra mặt. Lời này của cháu trai ông có nghĩa là trước đó đã ở cùng một chỗ với Khúc Kim Tích, không thì sao biết con bé không đến được.
Ông liếc mắt nhìn con búp bê bằng gốm, sau đó cầm lấy nhìn kỹ hơn: “Con búp bê này trông rất giống Kim Tích, cháu cố ý mua đúng không?”
Thẩm Thính nghe vậy không trả lời mà hỏi lại: “Ông có thích không? Nếu thích thì cháu để lại đây làm bạn với ông.”
Khúc Kim Tích: “…”
Thông qua hai chữ “búp bê” từ trong miệng ông cụ Thẩm, cô đại khái đã đoán ra được mình đã biến thành cái gì.
Chẳng trách cô không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm. Tốt xấu gì thì khi biến một con rùa nhỏ cô còn có thể cử động vài lần để thể hiện cảm xúc của mình, còn có thể ăn gì đó cho no bụng.
Còn bây giờ???
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm.
Quan trọng hơn là, đạo diễn Hà Chiếu đã lưu lại số điện thoại của cô, lỡ như gọi đến mà cô không nghe máy, vậy chẳng phải là cô sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?
Khúc Kim Tích vô cùng buồn rầu, hận không thể chỉ lên trời kêu to một câu: “Đại ca, đừng đùa với tôi nữa có được không!!!”
Cô luôn cảm thấy việc mình không thể kiểm soát được biến thành động vật nhỏ chính là hình phạt của ông trời khi cô xuyên đến đây.
Làm ơn đi, cũng không phải là cô cố ý muốn xuyên đến, cô cũng không hiểu tại sao mình lại xuyên đến nơi này.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Ông cụ Thẩm nào biết “thâm ý” trong câu nói này, chỉ biết là Thẩm Thính đặc biệt mua cho Khúc Kim Tích, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức lắc đầu: “Đồ cháu tặng cho sao có thể tùy tiện đưa cho ông được.”
Ông cụ Thẩm trả lại búp bê bằng gốm cho Thẩm Thính, nhưng anh lại hơi nhướng mày hỏi: “Ông thực sự không muốn à?”
Khúc Kim Tích: “………” Thẩm Thính tuyệt đối là cố ý!
Sau đó lại nghĩ, nếu như anh có bản lĩnh thì cứ để tôi lại đây đi, đợi đến khi tôi biến lại thành người dọa ông nội chết khiếp thì đừng có mà hối hận.
Hừ!
Thẩm Thính như có như không liếc nhìn cô một cái.
“Ông thấy rất vui khi cháu bằng lòng ở chung với Kim Tích.” Ông cụ Thẩm vỗ vỗ bả vai anh: “Mấy cô gái trẻ tuổi đều sẽ thích những thứ dễ thương như này, cháu mà tặng cho Kim Tích, con bé chắc chắn sẽ thích.”
Thẩm Thính cũng không giải thích, cùng ông cụ Thẩm đi vài vòng rồi đưa ông quay trở về phòng bệnh.
Sau đó Thẩm Thính lại một lần nữa quay trở lại công ty, Khúc Kim Tích buộc phải theo anh đi khắp nơi, cuối cùng, sau khi quay cuồng di chuyển, cô quyết định thả mình đi ngủ để vượt qua khoảng thời gian dài không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích.
Tần Tang phát hiện Thẩm Thính vậy mà lại đang nhìn chằm chằm vào con búp bê, hình ảnh vô cùng kỳ dị. Tần Tang biết bây giờ Khúc Kim Tích không thể nói chuyện, không nhịn được tò mò trong lòng cô đang nghĩ gì khi bị anh Thẩm nhin như vậy.
Hơn nữa cậu ta cũng tò mò về hành động của Thẩm Thính, bèn hỏi: “Anh Thẩm, anh đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Thính ngước mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt vô cùng thâm thúy, mấy giây sau mới nói: “Cô ấy vậy mà lại đang ngủ.”
Anh Thẩm vậy mà lại nói ra từ “vậy mà lại”!!!
Tần Tang sửng sốt đi tới nhìn con búp bê, sau đó lập tức nhíu mày, Khúc Kim Tích biến thành búp bê mở to hai mắt, dáng vẻ ngây thơ khả ái, anh Thẩm sao lại biết được cô ấy đang ngủ vậy?
Dường như hiểu được nghi hoặc của Tần Tang, Thẩm Thính đặt con búp bê lên bàn, chỉ vào đôi mắt to rồi nói: “Khi nãy ở đây có ánh sáng.”
Tần Tang rất nhanh đã lý giải được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thính, đồng thời chăm chú nhìn vào đôi mắt của búp bê.
Cậu ta có ấn tượng sâu sắc với đôi mắt của Khúc Kim Tích, những bông hoa đào ở đuôi mắt quá dễ thấy.
Lúc này nhìn vào đôi mắt đã biến thành đồ gốm, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện có chỗ không thích hợp.
Đôi mắt quá đờ đẫn.
Nói một cách thông tục là, không có thần thái.
Mà ánh mắt khi nãy của búp bê mặc dù cũng vẫn chỉ là bằng gốm, nhưng dường như có thể nói chuyện.
Đặc biệt là lúc ở bệnh viện, khi Thẩm Thính cố ý thể hiện ra rằng muốn để cô ở lại, đôi mắt của búp bê cực kỳ ủy khuất.
Vậy nên đây mới là nguyên nhân anh Thẩm khẳng định rằng Khúc Kim Tích đang ngủ.
Tần Tang không nhịn được cảm thán một câu: Gan của cô Khúc này lớn thật, vậy mà còn có thể ngủ được.
Do dự một lúc, Tần Tang nói: “Cô Khúc lên hotsearch rồi.”
Trước đây Tần Tang sẽ không để ý đến tin tức của Khúc Kim Tích, nhưng bây giờ tình hình đã khác, cậu ta đương nhiên phải quan tâm đến chuyện của Khúc Kim Tích.
Tần Tang quan sát sắc mặt của Thẩm Thính, sau đó dùng điện thoại di động bấm vào hotsearch trên Weibo.
Ánh mắt của Thẩm Thính dời về phía màn hình điện thoại.
Tiêu đề của hotsearch là: Khúc Kim Tích tham gia bữa tiệc ăn mừng của Đằng Huy ―― đằng sau kèm theo biểu tượng “sốc”.
Thứ hạng hotsearch không cao, xếp trên đầu là tin tức của các nghệ sĩ khác, hotsearch này chỉ xếp thứ 20, nhấp vào xem liền thấy là một video ngắn kèm theo một vài hình ảnh được một tài khoản blogger share lại.
Có thể thấy khi Khúc Kim Tích đi vào hội trường, cô đã đi như bay trên đôi giày cao gót 10cm.
Chỉ có vài nghìn lượt bình luận, nhưng lượt like và share lại không ít.
Thẩm Thính lại nhìn vào búp bê đang ngủ một lần nữa, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được ấn mở khu bình luận.
Tần Tang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ―― Anh Thẳm bình thường còn không thèm đọc bình luận về mình.
―― “Đùa cái gì vậy, người này sao có thể là Khúc Kim Tích được, cô ta lấy đâu ra tư cách tham gia tiệc mừng của Đằng Huy.” 1145 like
―― “Khúc Kim Tích là ai vậy? Tại sao lại mắng cô ấy? Tôi thấy cô gái trong video rất dễ thương, chạy nhanh như vậy mà không sợ ngã, bái phục!” 705 like
―― “Khúc Kim Tích trong ấn tượng của tôi là như thế này [xem ảnh]” 1200 like
Thẩm Thính ấn vào bức ảnh, trong ảnh là Khúc Kim Tích đang tham gia một sự kiện nào đó. Cô mặc một chiếc váy màu tím bó sát người khoe ra vóc dáng vô cùng chuẩn, bên dưới là một đôi tất lưới màu đen, kết hợp với lớp trang điểm đậm khiến anh ta gần như không thể nhận ra cô.
Thẩm Thính cau mày thoát ra ngoài không đọc bình luận nữa, sau đó cầm con búp bê lên nhìn lại lần nữa, dường như đang so sánh.
Cuối cùng anh đưa ra một kết luận: trang điểm thực sự có thể thay đổi khuôn mặt.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích đã tỉnh dậy, nói chính xác là cô ấy bị “dụ” thức dậy bởi một mùi hương, sau khi mở mắt ra, cô liền cẩn thận nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước đó.
Vì vậy khi đầu óc tỉnh táo lại, cô biết rằng bây giờ mình đang là một con búp bê gốm không thể cử động.
Sau đó cô phát hiện tầm nhìn của mình rất rộng, gần như là có thể thu vào trong tầm mắt một nửa phòng khách, hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị trí của phòng bếp.
Có bóng người thoáng qua, trong bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi, xem ra Thẩm Thính đang nấu cơm.
Sau đó nữa, cô lại cảm thấy trên lưng có cảm giác trói buộc, như có thứ gì đó quấn quanh eo mình, tay cô không thể động đậy, cũng không thể cúi đầu, nhất thời không rõ đó là cái gì.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Khúc Kim Tích đành phải tạm thời dời sự chú ý của mình khỏi chuyện cái eo, đưa mắt nhìn liền thấy Thẩm Thính đang mặc quần áo ở nhà, tay bưng hai đĩa đến bàn ăn – một đĩa cá kho và một đĩa rau thanh đạm.
Ánh mắt của Thẩm Thính đột nhiên nhìn qua, Khúc Kim Tích đột nhiên đối mắt với anh, theo bản năng rất muốn cười, kết quả lại phát hiện mình cười không nổi.
Khúc Kim Tích: “……”
Tâm mệt quá.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Thính đi tới.
Khúc Kim Tích ở trong lòng nói “ừ ừ”, mặc dù cô không phải là người nói nhiều, nhưng không thể nói chuyện thực sự rất khó chịu.
Dường như có điều gì đó không thích hợp, Khúc Kim Tích phát hiện tầm nhìn của mình vậy mà lại cao hơn Thẩm Thính – Thẩm Thính đang đặt cô ở chỗ nào vậy? !
Đôi mắt búp bê bằng gốm rất sáng, anh nhìn cô chăm chú, thản nhiên nói: “Cô có biết cô ngủ bao lâu rồi không?”
Khúc Kim Tích cảm thấy hơi khó hiểu làm thế nào Thẩm Thính biết mình đã ngủ, lại thấy Thẩm Thính tự hỏi tự trả lời: “Bốn tiếng.”
“Bây giờ đã là 10 giờ.”
Khúc Kim Tích nghĩ thầm: Cô cũng không cố ý ngủ lâu như vậy, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Đói bụng rồi đúng không?” Thẩm Thính lại hỏi.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô có thể cảm thấy bụng mình đang réo lên.
“Đói thì tốt.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “?”
Một giây sau, cô nhìn thấy Thẩm Thính nở một nụ cười vô cùng mê người, nhất thời bị nụ cười này đánh trúng, đợi đến hoàn hồn lại, cô phát hiện eo đột nhiên thắt lại, sau đó đau quặn bụng dưới, giống như đang chơi trò nhảy bungee vậy.
Khúc Kim Tích: “???”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô nghe thấy Thẩm Thính nói: “Nắm cô trong tay quá lâu rất dễ ra mồ hôi, cho nên tôi đã dùng biện pháp đơn giản để giúp cô di chuyển.”
Khúc Kim Tích từ tầm mắt lắc lư của mình và cảm giác từ cơ thể truyền đến liền lập tức hiểu được tình hình hiện tại của mình ――
Thẩm Thính đang buộc một sợi len vào người cô, sau đó Nâng! Cô! Lên!
Khi đến bàn ăn Thẩm Thính mới đặt cô xuống, Khúc Kim Tích lúc này mới phát hiện đầu kia của sợi len đang buộc vào một chiếc đũa.
Nói cách khác, bây giờ cô rất giống một miếng mồi trên cần câu, cần câu đang nằm trong tay Thẩm Thính, cô không hề có sức phản kháng.
Ánh mắt Thẩm Thính đảo qua, cầm lấy hộp giấy đặt ở phía đối diện, sau đó đặt búp bê gốm lên ngang với tầm mắt của mình.
Làm xong anh mới thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu tao nhã dùng bữa tối.
“Mặc dù cô không ăn được gì nhưng tôi thấy cô có vẻ đói rồi, ngửi được mùi thơm cũng không tồi.” Thẩm Thính “quan tâm” nói.
Khúc Kim Tích: “”…………………………”
Cô không nhịn được hét lớn trong lòng: Là ai đã thả người đàn ông hay ghi thù này ra vậy!
Chương 20
Khúc Kim Tích cứ như vậy nhìn Thẩm Thính ăn xong, thực sự muốn nhắm mắt lại, nhưng khi không nhìn thấy gì thì mùi thơm lại càng tỏa ra, cô chỉ đành bất đắc dĩ mở mắt ra.
Để dời đi lực chú ý, cô bắt đầu tự động coi những món ăn trước mặt thành những món rau mà mình ghét.
Ví dụ như rau thơm, mướp đắng, sầu riêng, cần tây, đậu bắp, …
Hiệu quả cũng không tồi, Khúc Kim Tích bắt đầu bình tĩnh lại.
“Muốn ăn không?” Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại thì Thẩm Thính lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.
Khúc Kim Tích rất muốn phớt lờ anh, cho dù khuôn mặt này có đẹp trai đến mức nào thì bây giờ cũng đáng ghét vô cùng!
“Tôi chôn cô vào trong bát cơm, cô có thể ăn được không?” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “???”
“Nói không chừng cũng có thể.” Thẩm Thính có chút đăm chiêu: “Cô cũng không xác định được khi nào sẽ biến trở lại, nếu như vài ngày không biến lại được, không thể ăn cơm, vậy thì sẽ vô cùng suy yếu.”
Nghe đi, thật là tốt bụng và ấm áp làm sao.
Thẩm Thính đặc biệt muốn chôn cô trong bát cơm này.
Nếu như anh muốn thử xem tôi có ăn được không thì anh trực tiếp đút tôi là được mà???
Thẩm Thính đứng dậy đi vào bếp, nhìn có vẻ là muốn đi xới cơm.
Khúc Kim Tích: “……”
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô có dự cảm trong khoảng thời gian biến thành búp bê này sẽ không ngừng bị Thẩm Thính “giày vò”, mệt cho cô lúc trước còn cảm thấy anh là người tốt.
Một lúc sau, Thẩm Thính từ trong bếp đi ra, nhưng thay vì lấy bát thì anh lại cầm thìa, múc một thìa súp đưa lên miệng búp bê gốm.
“Thử xem.” Anh nói.
Khúc Kim Tích có thể cảm nhận được chiếc thìa trước miệng mình, cô thử húp một ngụm, canh vậy mà lại thực sự đi vào trong miệng cô! ! !
Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đầu tiên là thấy súp trong thìa dần dần ít đi, cuối cùng biến mất hẳn.
Khúc Kim Tích biến thành một con búp bê mà vẫn có thể ăn uống, điều này cho thấy ngoại trừ việc không thể cử động được thì những cái khác đều không có vấn đề gì, có thể hiểu rằng cô chỉ đang bị giam cầm trong con búp bê gốm.
Người bình thường không ăn không uống nhiều nhất là có thể kiên trì trong 3 ngày, có nước thì có thể kiên trì 7 ngày, thời gian biến thân Khúc Kim Tích khá dài, cũng không hề có quy luật gì, dù sao cũng phải nghĩ cách xem có thể ăn được không.
Cũng may kết quả đã chứng minh suy đoán của anh là thật.
Sau khi đút vài thìa canh, Thẩm Thính vào bếp múc một bát cơm rồi kiên nhẫn đút cho Khúc Kim Tích, thậm chí còn nhặt sạch xương trong cá rồi mới đút cho cô ăn.
Khúc Kim Tích ăn tới nỗi cái bụng no căng, cô muốn rút lại những lời phàn nàn của mình trước đó về Thẩm Thính. Người đàn ông này là người tốt nhất trên thế giới, đồng thời cũng là người giám hộ phù hợp nhất nhất nhất nhất!
Sau khi ăn xong một bát cơm, Thẩm Thính lại xới thêm một bát nữa.
Khúc Kim Tích nghĩ rằng hiếm khi anh lại nhiệt tình ấm áp như vậy, vì thế liền ăn hết bát thứ hai này.
Thẩm Thính lại xới thêm lần thứ ba.
Khúc Kim Tích đã ăn no rồi, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi tiếp tục mở miệng.
Bát thứ ba đã thấy đáy, Thẩm Thính lại đi vào bếp.
Khúc Kim Tích: “……”
Ba bát, cô đã ăn ba bát rồi đó, cô không phải là heo!
Lần này cho dù nói thế nào thì cô cũng sẽ không ăn nữa!
Thức ăn trong thìa không hề giảm bớt, đáy mắt Thẩm Thính nhanh chóng xẹt qua ý cười, Khúc Kim Tích cũng không phát hiện ra, chỉ nghe anh nói: “No rồi sao?”
“Khẩu vị cũng lớn phết nhỉ.” Thẩm Thính nói: “Ba bát, không tệ.”
Khúc Kim Tích ợ một tiếng, khóc không ra nước mắt, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy Thẩm Thính cố ý đút cho cô ăn nhiều như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy anh không cần thiết lãng phí thời gian kiên nhẫn đút cho cô ăn như vậy.
Hay là cô đã suy nghĩ nhiều?
Lúc này, Thẩm Thính lấy khăn giấy ra lau môi búp bê gốm, động tác rất nhẹ nhàng. Cảm nhận được sự mềm mại của khăn giấy lướt qua môi, sự nghi ngờ của Khúc Kim Tích lập tức biến mất.
Cho dù thế nào thì Thẩm Thính đã đút cho cô ăn, cô nên cảm kích anh mới đúng.
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó đưa mắt đánh giá khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Thính, đúng là cảnh đẹp ý vui, đẹp trai đến nỗi khiến trái tim người ta…
Từ “rung động” còn chưa ra khỏi miệng thì cơ thể đột nhiên cơ thể cô mất đi trọng lực, hóa ra là Thẩm Thính cầm đũa nâng cô lên.
Lời của Khúc Kim Tích nghẹn lại trong bụng, bên tai vang lên lời giải thích của anh: “Hoạt động một chút, tránh tích tụ thức ăn.”
Sau đó búp bê Khúc Kim Tích không ngừng đung đưa trên không trung, giống như ngồi trên xích đu không ngừng đong đưa lên xuống, đôi mắt tròn xoe dễ thương lấp lánh ánh sáng không gì sánh được.
Người ta nói rằng hiểu lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, lời này hẳn là nên đổi thành nên đổi thành hiểu lòng Thẩm Thính như mò kim đáy biển.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi người đàn ông đẹp trai có chút “thần kinh” kia tối nay làm vậy là có ý gì.
Sau khi mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Thính nhấc búp bê gốm lên, rốt cuộc đã mở lòng từ bi giải thoát cho Khúc Kim Tích khỏi sợi len.
Khúc Kim Tích không say xe, nhưng cứ đung đưa như vậy thì cho dù không say cũng có chút chóng mặt rồi. Nhưng không biết có phải là do “ngồi xích đu” hay không, cô vậy mà lại thực sự không đầy bụng nữa, thậm chí còn muốn ăn thêm.
Cô phát hiện ra Thẩm Thính lại bắt đầu dùng loại ánh mắt đặc biệt thâm trầm để đánh giá mình, hiểu được rằng người chồng trên danh nghĩa này sẽ lại bắt đầu hình thức thơ ơ xa cách.
“Hành lý của cô Mộc Thần đã đem tới đây rồi, ở chỗ này của tôi không có phòng thừa, chỉ có một phòng chuyên để mấy đồ lặt vặt thôi. Ngày mai tôi sẽ thuê người dọn dẹp căn phòng đó, hai ngày này cô cứ ngủ tạm ở sofa trước đã.”
“Nhưng mà với tình trạng bây giờ của cô thì cũng không vội.” Thẩm Thính chậm rãi nói: “Tối nay có hai chỗ nghỉ ngơi cho cô chọn, ghế sofa và bàn trà, cô chọn một chỗ đi.”
Khúc Kim Tích: Tất nhiên là ghế sofa rồi!
“Xem ra cô rất thích bàn trà.” Thẩm Thính nói: “Vậy thì bàn trà nhé.”
Khúc Kim Tích: “……”
“Con búp bê bản Q lúc ban ngày cô có mang theo không?” Thẩm Thính dường như không nhìn thấy sự khẩn thiết sắp trào ra khỏi đôi mắt to tròn của con búp bê gốm, tốc độ thay đổi chủ đề khiến Khúc Kim Tích cảm thấy vô cùng tự ti, chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh.
Tất nhiên là cô đã mang theo Thẩm Thính phiên bản Q, vẫn còn đang đặt trong vali.
“Xem ra là có mang theo.” Thẩm Thính đứng dậy kéo vali của Khúc Kim Tích ra.
Khúc Kim Tích sững sờ, điều khiến cô ngạc nhiên không phải là Thẩm Thính kéo vali của cô ra mà là anh phán đoán ý tứ của cô như thế nào?
Cô bây giờ chỉ là một con búp bê gốm mà thôi!
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Trong lúc cô đang buồn bực, Thẩm Thính đã mở vali của cô ra, ở ngay trên cùng chính là búp bê phiên bản Q của Thẩm Thính, được Khúc Kim Tích đặt ở ngăn lưới cùng với một số đồ lặt vặt.
Thẩm Thính nhìn nhìn, sau đó lấy phiên bản Q của mình ra.
Anh nhìn búp bê Thẩm Thính rồi lại nhìn búp bê Khúc Kim Tích. Ngoại trừ giới tính, Khúc Kim Tích biến thân hoàn toàn dựa trên tỷ lệ phiên bản Q của anh, hai búp bê đứng cùng một chỗ, ngay cả chiều cao cũng giống nhau.
Thậm chí màu sắc trên cơ thể cũng rất tương đồng, thoạt nhìn giống hệt trang phục của cặp đôi.
Đầu ngón tay của Thẩm Thính vuốt ve phiên bản Q của mình, một lúc sau, anh đặt con búp bê ở phía đối diện của Khúc Kim Tích, khiến cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phiên bản Q của anh.
Thẩm Thính chỉ động vào búp bê phiên bản Q của mình, cũng không nhìn những thứ khác trong vali, vừa định đóng vali lại thì ánh mắt chợt quét qua, động tác đột nhiên dừng lại.
Ở ngăn lưới để búp bê vừa nãy có một chiếc cúc áo màu vàng bên trong, cũng không thu hút.
Vài giây sau, Thẩm Thính lấy chiếc cúc áo kia ra. Chiếc cúc có vỏ kim loại với các cạnh đã được mài, dưới sự phản chiếu của ánh sáng trông vô cùng đẹp.
Thẩm Thính rất quen thuộc với chiếc cúc áo này, anh có một bộ vest đặt may, cúc áo ở trên giống hệt với chiếc cúc này.
Mỗi chiếc cúc áo đều được thiết kế riêng, giá cả đắt đỏ, một chiếc có thể tương đương với tiền lương một năm của một công nhân viên chức bình thường.
Lần trước Thẩm Thính tham dự sự kiện bị Khúc Kim Tích cố tình ngã vào người, khi đó anh mặc đúng bộ vest kia, sau khi cô rời đi, anh phát hiện ra chiếc khuy măng sét bên tay phải của mình đã bị mất.
Sau đó nhân viên công tác tìm một vòng cũng không thấy, Thẩm Thính bèn không tìm nữa, nếu không phải đột nhiên nhìn thấy chiếc cúc áo này thì anh cũng không nhớ tới chuyện hôm đó.
Anh quay lưng về phía Khúc Kim Tích, cộng thêm bản Q trước mặt Khúc Kim Tích chắn mất tầm nhìn nên chỉ thấy anh lấy thứ gì đó trong vali mình ra, sau đó vẫn giữ nguyên động tác.
Khúc Kim Tích cẩn thận nhớ lại những thứ mình đã để vào, ngoại trừ những thứ thiết yếu hàng ngày cô phải sử dụng ra thì hẳn là không có bất cứ thứ gì khiến anh hiểu lầm.
Ngay cả đồ ngủ cô cũng đều chọn bộ quần áo dài bảo thủ nhất, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống khiến cho người ta xấu hổ.
Thẩm Thính cảm thấy dưới đáy cúc áo có một chỗ hơi gồ lên, anh liền lật lên rồi để sát cúc áo vào trước mắt mình, thấy dưới đáy cúc trơn nhẵn có khắc một chữ “Thính”.
Chữ viết có chút không tinh tế, vết khắc nông sâu không đồng nhất, như thể được vẽ bằng đầu kim hoặc thứ gì đó tương tự.
Thẩm Thính mặt không cảm xúc nhìn một lúc, sau đó trả lại cúc áo về chỗ cũ rồi đóng vali lại. Sau đó, anh không cho Khúc Kim Tích cơ hội quan sát vẻ mặt của mình, trực tiếp nhấc Khúc Kim Tích đặt lên ghế sofa rồi đi vào phòng tắm lấy khăn tắm ra, gấp chúng lại làm chăn cho cô.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Khúc Kim Tích không có cách nào chỉ đành bắt đầu đếm cừu, vài giây sau, cô cảm thấy có thứ gì đó chui vào trong “chiếc chăn” của mình.
Cô liều mạng đảo mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ Thẩm Thính nhét vào là cái gì, vậy mà lại là con búp bê phiên bản Q của anh.
Khúc Kim Tích: = _ =
Ai muốn ngủ cùng với anh chứ!
Đáng tiếc là Thẩm Thính không nghe thấy nội tâm của cô, sau khi làm xong, anh tắt đèn trong phòng khách rồi đi lên lầu hai.
Trong bóng tối, Khúc Kim Tích nghĩ đến chuyện phiên bản Q của Thẩm Thính nằm ngay cạnh mình liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Cũng không biết cô đã đếm được bao nhiêu con cừu, đếm đến khi nghe thấy tiếng tắt đèn trên lầu, sau đó cũng không biết gì nữa.
…..
Thẩm Thính nằm mơ.
Trước mắt anh là một biển hoa, trên đầu là bầu trời xanh vô tận, nhưng tầm nhìn của anh không đúng, hơn nữa thân thể cũng không đúng.
Anh cố động đậy.
Sự buồn tẻ và nặng nề ập đến cùng lúc, bản thân anh phải cố gắng rất nhiều để làm quen với thân hình cồng kềnh, chậm rãi di chuyển từng bước.
Động tác này khiến anh cúi đầu nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình, quần áo và giày nhìn có chút quen mắt, như thể đã nhìn qua ở đâu đó.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, anh liền nhớ ra. Chính là con búp bê phiên bản Q đó!
Anh mơ rằng mình đã trở thành một con búp bê phiên bản Q.
Cùng lúc đó, bụi cỏ phía trước phát ra tiếng sột soạt yếu ớt rồi tách ra hai bên, một con búp bê bằng gốm quen thuộc từ từ lọt vào tầm mắt anh.
Khúc Kim Tích.
Anh không chỉ mơ mình trở thành búp bê phiên bản Q, mà còn mơ về Khúc Kim Tích cũng đồng dạng biến thành búp bê.
Trong lòng Thẩm Thính có chút không biết nên khóc hay cười.
Anh nhìn Khúc Kim Tích, có chút tò mò không biết trong giấc mơ của anh cô sẽ làm gì.
Một giây tiếp theo, con búp bê bằng gốm cũng nhìn thấy anh, có vẻ là đang sửng sốt. Ngay sau đó, cô chạy băng băng về phía anh rồi bổ nhào vào người anh.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Hai con búp bê bằng gốm va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.
Thẩm Thính chỉ nghe thấy một tiếng “tách”, cánh tay phải của anh dường như bị vỡ, Khúc Kim Tích cũng phát hiện ra điều này, bắt đầu thô bạo đập vào cánh tay anh.
Tách.
Binh binh.
Bang bang.
……
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, đồng hồ báo thức vang lên liên hồi, người đàn ông đẹp trai trên giường rốt cuộc cũng mở mắt, xoay người ngồi dậy, tắt đồng hồ báo thức đi, lông mày nhíu chặt.
Anh giơ tay lên, do dự trong hai giây rồi cởi bộ đồ ngủ ra, thấy trên cánh tay có vài vết bầm tím rõ ràng.
Thẩm Thính: “…………………………”