BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY
CHƯƠNG 04
Trình Dật Văn cảm nhận mình đã có một giấc ngủ thật ngon.
Cảm lạnh nên đặc biệt mệt mỏi, lại còn “làm việc cường độ cao”… nhưng bệnh anh không hề nặng thêm chút nào.
Ra mồ hôi đầm đìa, cơ thể của anh cũng bớt đau nhức. Anh cùng Thi Gia vào phòng tắm, sau đó hai người lên giường ngủ… cùng say mộng đẹp.
Cô “nhe nanh múa vuốt” là thế, ấy vậy mà đến giờ liếc anh một cái cũng chẳng còn sức, vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa uể oải lại khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn.
Đến khi Trình Dật Văn tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Anh co nhẹ cánh tay mới phát hiện người mình ôm cả đêm qua đã đi đâu mất, hơi ấm cũng đã tan biến.
Thi Gia không còn ở đây.
Đồng hồ trên tường chỉ thời gian chính xác --- đã là 12 trưa hôm sau.
Anh nhúc nhích ngón tay, nheo mắt với di động ở tủ đầu giường, chợt phát hiện ở phía dưới đè một tờ giấy. Anh không lấy di động, dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy lên xem, tờ giấy note màu vàng, nét chữ nắn nót.
Tôi đi trước, cám ơn thiết đãi.
Không một đồng thù lao, cũng không thèm nói ngày gặp lại, giống như một kẻ sau khi mua vui thì nhanh chân vứt bỏ.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ này, đọc tới đọc lui mấy lần rồi bật cười.
Anh rốt cục cũng nhận ra.
Không phải không có quả báo, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.
Trước đây anh đối xử tuyệt tình với phụ nữ đến mức nào, bây giờ họ gom lại nhờ Thi Gia trả lại cho anh hết một lần.
Không… là gấp đôi.
-
Tố chất mạnh khỏe nên ngày hôm sau anh khỏi bệnh hẳn.
Bốn ngày sau, Bành Huy thật sự chịu không nổi mới gọi cho Trình Dật Văn.
Bành Huy không lòng vòng: “Mấy lần?”
Trình Dật Văn không trả lời: “Rảnh vậy?”
Bành Huy: “Tôi rất rảnh, không lẽ cậu không biết? Mỗi ngày tôi cứ nằm đó chờ sinh mệnh héo tàn.”
Anh đáp: “Tôi không héo, tôi đang nở rộ.”
Bành Huy cười ha hả: “Được, không quấy rầy thiếu gia, tôi chỉ chuyển lời của chị Gia – Chị ấy rất hài lòng với cậu, nói cậu rất khá.”
Tay đang soạn email chợt khựng lại, Trình Dật Văn: “Tôi là gà mái à? Dùng xong còn chờ đánh giá?”
Bành Huy: “No no... Chị ấy chỉ muốn khích lệ bản lĩnh thăng hoa của cậu thôi.”
Thật lòng anh muốn nhân cơ hội này hỏi Bành Huy rốt cục ý của anh ta là gì, vạch đường cho mẹ kế, lại còn nóng lòng tác hợp cho hai người bọn họ… nhưng cuối cùng cũng nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Bởi anh sợ hỏi nhiều Bành Huy sẽ đổi ý.
Sau đó, anh sẽ không thể gặp lại Thi Gia.
Ngắt điện thoại anh tự phỉ nhổ chính mình, rồi đi vào phòng họp.
Hơn tám giờ tối cuộc họp mới kết thúc, anh nhìn đồng hồ, dự định xuống lầu mua đại món gì rồi lên làm cho xong bản kế hoạch.
Nào ngờ, khi vừa bước chân khỏi cửa lớn, chợt bắt gặp bóng người quen thuộc đang ngồi trên băng ghế dài.
Trình Dật Văn dừng bước.
Anh đứng ở cửa thang máy ngắm nhìn bóng dáng kia một lúc rồi mới đi tới.
Thi Gia ngồi trên băng ghế đang cúi đầu chơi điện thoại, mãi cho đến khi bóng râm bao trùm cô mới ngẩng đầu lên.
“Mặt vậy là sao?” Thi Gia cất điện thoại, nhếch miệng: “Trình thiếu gia, tại sao lần nào gặp đều giống như tôi thiếu tiền cậu vậy?”
Anh lạnh tanh: “Chị đến làm gì?”
Cô đứng lên, ôm lấy cánh tay anh một cách tự nhiên: “Cậu em, cậu nói câu này tôi lại nghe thành ý khác.”
Anh muốn rút tay mình ra, nhưng vừa nhúc nhích liền bị cánh tay mềm mại kia siết lại.
“Tôi nghe thấy tiếng lòng của cậu…” Cô dùng ngón trỏ vẽ vài vòng trên ngực anh, “Tôi nhớ chị, khi nào chị mới đến tìm tôi?”
Trình Dật Văn cảm nhận được tim mình khẽ run lên vì ngón tay kia và những lời nói của cô.
Trái tim phẳng lặng như mặt hồ kia chưa bao giờ vì tình cảm mà gợn sóng, lớp vỏ đá cứng rắn đột nhiên nứt ra một đường nhỏ. Có ánh sáng chiếu vào, len qua khe hẹp này chiếu vào tim anh.
Anh cảm giác tim mình bỗng chốc trở nên mềm mại.
Cảm xúc mà trước đến giờ anh chưa bao giờ có được.
Anh cứ thế im lặng ngắm nhìn cô, thậm chí đã quên mất lớp ngụy trang trên gương mặt mình.
Thi Gia ôm chặt lấy cánh tay anh, nghiêng đầu mỉm cười.
“Thế nào?” Mắt cười cong lên như ánh trăng lưỡi liềm, “Bị tôi đoán đúng rồi phải không?”
Yết hầu Trình Dật Văn nhẹ chuyển động, anh cố gắng đè nén cảm xúc đang từ từ kéo tới, nỗ lực dời tầm mắt khỏi gương mặt cô.
“Đi ăn cơm!” Anh lên tiếng.
Ngay cả bản thân Trình Dật Văn cũng không biết giọng nói của mình cũng nhẹ nhàng hơn bất kỳ lúc nào.
“Chúng ta đi ăn món Thái đi!” Cô vẫn ôm lấy cánh tay anh, “Tự dưng hôm nay tôi thèm ăn lẩu tôm chua cay.”
Gần công ty anh có nhà hàng Thái, anh cũng là khách quen ở đó.
Vừa đến trước cửa, quản lý nhà hàng đã nhanh nhẹn đưa hai người bọn họ lên phòng riêng, thậm chí anh cũng không cần phải chọn món.
Sau khi ngồi xuống, Trình Dật Văn nhìn người đối diện, cố gắng đè nén bình giấm chua trong câu nói của mình: “Sao, mấy ngày nay ở chỗ ba Bành Huy sao?”
Coi như anh tận lực khống chế nhưng vị chua vẫn nồng nặc khắp phòng.
Thi Gia không cười anh, cô đã quen chuyện anh nói một đằng trong lòng một nẻo: “Hai ngày nay tôi làm việc muốn chết đây!”
Nói xong cô lấy tay chỉ bọng mắt mình: “Nhìn quầng thầm này đi… Tôi nào giống như đại thiếu gia Bành Huy cả ngày chỉ biết ăn chơi. Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chuyên chụp ảnh cưới hiểu không? Hai ngày vừa rồi tôi đi đảo Hải Nam, chụp từ sáng đến tối, mệt đến mức không mở mắt ra nổi.”
“Chị đây mệt như vậy mà vừa xuống máy bay lúc sáu giờ, tức tốc gọi cho Bành Huy hỏi địa chỉ công ty cậu, đến tìm cậu.” Mắt Thi Gia tròn to, vừa nói vừa giơ nắm đấm đến trước mặt Trình Dật Văn, “Chú chó con* này… đừng tưởng chị Thi đây không biết cậu nghĩ gì.”
* 小狼狗 từ mạng ám chỉ những cậu bạn trai thường bám riết lấy bạn gái mình, coi bạn gái là trung tâm, hay ghen (ghen kiểu dễ thương)
Trình Dật Văn thiết nghĩ cô không cần phải gạt mình nên trong lòng thoải mái hơn nhiều, mặt bớt nhăn nhó hơn.
Trình Dật Văn – mày đúng là không có tiền đồ.
Anh tự nhủ.
“Được… coi như chị còn chút lương tâm!” Trình Dật Văn lên tiếng: “Lần trước dùng xong không chịu trả tiền đã bỏ chạy, lại còn đánh giá… Lần này về đây là trả tiền đúng không?”
Thi Gia cười khanh khách: “Cửa hàng “gà” nào có thể mời Trình thiếu gia tướng mạo song toàn về được vậy? Thiên kim còn không mua được nha, ai may mắn bao được một đêm thì dù phải chết trên “hoa mẫu đơn” cũng không oán thán.”
Trình Dật Văn hừ lạnh: “Bao cái đầu chị… Vậy tại sao không chịu thêm wechat?”
Dáng vẻ bất mãn của anh khiến Thi Gia bật cười: “Ôi… sao càng lúc càng đáng yêu thế này… Sao Bành Huy nói tính cậu rất xấu, không ở chung với ai được…”
“Câm miệng.”
Vừa nói anh vừa đặt lẩu tôm chua cay xuống, đưa muỗng qua cho cô: “Nói nhiều như vậy ăn coi chừng phỏng.”
Thi Gia cầm muỗng, rất vui vẻ tính múc một muỗng nước lẩu cho vào miệng, không ngờ bị Trình Dật Văn giật lại.
“Cho chị biết, nóng như vậy không thể húp ngay được.”
Anh cầm muỗng đưa lên miệng thổi vài cái, rồi mới đưa sang tay cô.
Vốn dĩ lúc này Thi Gia không hề đứng đắn, nhưng bắt gặp hành động này của anh, nét mặt của cô có chút biến chuyển, con ngươi khẽ xao động.
Trình Dật Văn thấy cô không cầm muỗng, anh nhíu mày: “Tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng chị cũng không cần thiết nhìn tôi chằm chằm như vậy.”
Thi Gia lúc này mới hoàn hồn, cô vội cụp mắt, cầm muỗng húp một hớp, than thở: “Đúng là quá thỏa mãn!”
“Uống từ từ thôi!” Anh nói, “Tôi không thích ăn chua cay nên không ai dành với chị.”
“Được!” Cô trở lại nét vui vẻ như ngày thường, “Tôi ăn thật no mới có thể trả hết hai phần nợ một lần, đúng không?”
“Chị nghĩ hay lắm!” Anh chống cằm, “Dựa vào cấp bậc này của tôi chị nghĩ dễ có được lần thứ hai?”
Thi Gia giả điếc, cô nói tiếp: “‘Chơi’ trong văn phòng khá kích thích… Đừng nói với tôi cậu không muốn nha?!”
Câu này khiến Trình Dật Văn tức phát ngất.
“Hôm đó tôi tính lấy điện thoại cậu tự thêm wechat của mình… Phát hiện điện thoại cậu có mật mã nên vội đi.” Cô cười hì hì, “Sau đó tôi lên máy bay đi công tác, khi trở về vốn muốn hỏi Bành Huy wechat của cậu.”
“Vậy tại sao không muốn nữa?”
“Đạo lý đơn giản như vậy.” Cô nhún vai, “Tôi sợ cậu đổi ý.”
Cô sợ trong thời điểm đó cô muốn gì được nấy… nhưng một khi đã tỉnh táo anh không muốn cho nữa.
Dù sao đây là chuyện phiền phức mà không người kinh doanh nào muốn vướng vào.
Anh là một thương nhân khôn khéo làm gì có chuyện lặp đi lặp lại kiểu kinh doanh thua lỗ thế này?
Trình Dật Văn lẳng lặng nhìn cô.
Trong phòng ăn nhất thời không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu, anh đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi chịu làm ăn lỗ vốn.” Anh nói, “Tôi biết mình sẽ mất máu đến cùng.”
“Và xưa nay tôi cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện đổi ý.”
Bình luận facebook