BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY
CHƯƠNG 06
Quả nhiên…
Khi Trình Dật Văn vừa mở cửa đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả nhân viên trong công ty.
Mọi người hết sức kinh ngạc, có người còn bỏ cả công việc trên tay, chạy lại coi; càng lúc càng tập trung nhiều người, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang nhìn chằm chằm Thi Gia.
Những ánh mắt ấy tưởng chừng như được gặp Đấng Cứu Thế.
Thi Gia nóng hết hai tai, cô thì thầm: “Cậu không quản được sao?”
Có lẽ chỉ chờ cô nói câu này, anh nhếch môi, đưa mắt nhìn mọi người: “Xem xong chưa? Ông chủ thì không thể quan hệ sao?”
...
Toàn bộ văn phòng ngay lập tức rơi vào tĩnh mịch.
Thi Gia thuộc tuýp người phóng túng nhưng khi nghe câu này cô cũng không chịu được… Có ai quở trách nhân viên bằng từ ngữ này không?! Lại còn không biết xấu hổ.
Cô duỗi chân giẫm mạnh lên đôi giày da của anh.
Trình Dật Văn chưa chịu dừng lại, đến trước cửa ra quay lại bồi thêm một câu: “Còn nhìn? Tôi đưa bà chủ đi, rồi lát nữa về tiếp các cô cậu.”
Ngay lập tức toàn bộ văn phòng cắm cúi vào màn hình máy tính, ngoan như chim cút…
Đến cửa thang máy không nhịn được Thi Gia nghiến răng nghiến lợi tra hỏi: “Ai là bà chủ?”
Anh đưa tay ấn nút xuống, đáp lời: “Chỉ đùa một chút.”
Cô quan sát nét mặt của anh: “Tôi cho rằng cậu không hề nói đùa.”
Anh im lặng hai giây, bước vào thang máy, nhàn nhạt lên tiếng: “Chị sợ cái gì? Nơi này đâu ai biết chị là ai.”
Thi Gia hít một hơi: “Trên đời này có bức tường nào không lọt gió.”
Lỡ trong nhóm nhân viên trùng hợp có quen với Bành Huy hoặc đã từng nghe qua chuyện gì đó… rồi vô tình truyền sang bên kia… Rồi chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?
Từ lúc bắt đầu cô và anh đã ngầm hiểu chuyện của bọn họ chỉ có thể chôn trong bóng tối, không ngờ rành hôm nay anh dám có hành động trắng trợn như vậy.
Cho nên, cô cảm thấy hành vi vừa rồi của có lẽ chỉ bộc phát cơn giận.
Anh cố ý.
Anh biết rõ tình huống giữa hai người bọn họ, lại còn dùng phương thức thiếu lý trí đưa ra lời thông báo thế này.
“Tôi dám đùa với lửa.” Ai biết được người luôn lý trí và cẩn thận như Trình Dật Văn lúc này lại cúi thấp đầu nhìn cô, ngữ điệu có ẩn ý sâu xa: “Không lẽ người phóng hỏa lại lùi bước?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cô nheo mắt không nói thêm lời nào.
Anh lái xe đi về hướng công ty cô, cô ngồi ở ghế phụ lại nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện với anh.
Đi được nửa đường cô cảm nhận được xe dừng lại.
Mở mắt ra trông thấy anh đậu xe ở ven đường, chẳng biết đã đi đâu.
Cô đợi một chút, tính mở wechat nhắn tin hỏi anh. Vừa cầm điện thoại cô nhớ ra tối qua “củi khô lửa cháy” lại quên thêm wechat của anh.
Đúng lúc này, anh quay trở lại, tay cầm một túi đồ.
Trình Dật Văn lên xe, đưa cho cô túi thức ăn còn nghi ngút khói. Thi Gia cầm lấy, mở ra xem, là bánh quẩy, một phần cơm nắm và sữa đậu nành.
Thì ra anh chàng này sợ cô đói bụng nên cố ý xuống xe mua bữa sáng cho cô.
Cô ôm bữa sáng trong tay, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô đã cảm nhận được mặt chân thật nhất của người đàn ông này. Ngoài mặt lạnh lùng, nhưng bên trong anh tỉ mỉ và ấm áp, cũng chẳng hề báo trước cứ thế tản mát ra.
Những thứ dịu dàng thầm lặng mới là thứ đáng sợ nhất.
“Em trai, đây là chuộc lỗi cho hành vi vừa rồi của cậu ở văn phòng sao?” Cô liếc xéo anh.
Anh cài dây an toàn, khởi động xe, không lên tiếng.
“Sợ tôi tức rồi tối không tìm cậu?” Cô vươn ngón trỏ đâm nhẹ vào gò má anh.
Trình Dật Văn vốn sẽ giả bộ nghiêm khắc, không ngờ hành động này của cô làm anh lập tức chùng xuống.
Anh giả bộ không nghe thấy cô nói: “Ăn nhanh đi.”
“Sao cậu lại đáng yêu như thế chứ?” Cô cắn miếng bánh quẩy, lại tiếp tục mở miệng trêu anh: “Trình Dật Văn, tôi chưa bao giờ gặp được người đàn ông đáng yêu như cậu vậy.”
Anh nhếch miệng: “So với việc được khen đáng yêu, tôi muốn chị khen tôi lợi hại hơn!”
“Được, được, được!”
Cô đưa cơm nắm qua cho anh: “Trình Thiếu Gia của chúng ta là lợi hại nhất… Tôi phần cho cậu một nửa nhé!”
Trình Dật Văn nguôi lòng, dịu dàng: “Không cần… tôi không đói!”
Nói đến đây, anh cố ý dừng một chút rồi nói tiếp: “Tối hôm qua tôi ăn no rồi!”
Đang cắn miếng bánh quẩy, Thi Gia suýt chút nữa nghẹn chết, cô đập vào vai anh một cái.
Anh cười cười, chợt nhớ ra điều gì, anh đưa điện thoại của mình cho cô.
Thi Gia: “Làm gì?”
Trình Dật Văn: “Thêm wechat.”
Cô bấm vào phím: “Đại ca, tôi không biết mật mã máy cậu.”
Anh vẫn chuyên tâm lái xe: “Bây giờ thì chị biết rồi.”
Thi Gia: “?”
Trình Dật Văn: “Tên chị pinyin.”
Cô há miệng kinh ngạc, vẫn còn chưa tin tưởng, cô bấm “shijia” vào ô mật mã. Điện thoại lập tức mở ra màn hình chính.
Không hiểu sao trong lòng Thi Gia dâng lên một cảm giác khó tả.
Đây hoàn toàn là thủ đoạn yêu đương của đám thanh niên nhưng lại khiến cho trái tim ngủ yên đã lâu của cô chợt rục rịch trở lại. Cô những tưởng mình đã hết cảm xúc trong chuyện tình cảm, vậy mà vào giờ phút này cô lại nhận ra được mình đã rung động.
Mặc dù trong lòng cuồn cuộn sóng vỗ nhưng cô không biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài. Cô mở wechat của anh, thêm tài khoản của mình, rồi trả lại đi động cho anh. Sau đó, lấy điện thoại của mình bấm nút đồng ý.
Cô mở tài khoản của anh, nhìn tên “YIWEN” một lúc, sau đó bấm nút sửa.
Trình Dật Văn liếc thấy, vừa đánh lái vừa nói: “Đổi tên gợi nhớ của tôi?”
Cô đổi xong, cười tủm tỉm: “Đoán xem cậu tên gì.”
Trình Dật Văn: “Chị mà đổi thì đại loại gì đó đáng yêu, tôi khuyên chị nên tử tế một chút.”
Thi Gia phá lên cười lớn: “Đại thiếu gia, nếu không cậu gợi ý một cái tên đi.”
Anh dừng xe đối diện cửa công ty cô, tắt máy, nghiêng người ghé sát lại gần cô.
Nhác thấy anh càng ngày càng gần, cô cố gắng kiềm chế lại nhịp tim đang càng lúc càng tăng.
Trong buồng lái yên tĩnh, anh thuận thế cởi dây an toàn, nhẹ nhàng nói vào vành tai đỏ hồng của cô: “Gọi là ‘người yêu’, thế nào?”
Cô nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
Mắt cô tròn xoe trông thật đáng yêu, anh bật cười, đưa tay xoa lên trán cô: “Được rồi, tùy chị. Tối nay gặp, bảo bối!”
Xe anh đã rời khỏi con đường này từ lâu nhưng Thi Gia vẫn đứng đó, hoàn toàn chưa tỉnh táo. Cô cảm giác mình điên rồi.
Không phải, đúng ra bắt đầu từ khi cô đi công tác ở đảo Hải Nam. Mấy ngày đó ngày nào cô cũng nghĩ đến Trình Dật Văn, chỉ muốn tìm gặp anh. Cô biết mình đã sai rồi.
Thế nhưng cô vẫn bỏ mặc, để bản thân làm như vậy. Thậm chí sáng nay khi anh nói tối nay lại gặp nhau cô lại nhẹ dạ đồng ý.
Ban đầu cô cũng nghĩ thông suốt, bọn họ không được quá gần gũi, chỉ cần thõa mãn nhu cầu của nhau là đủ. Cô cho rằng nếu bản thân dựa vào thái độ đối xử công tư phân minh của mình sẽ khống chế mối quan hệ nguy hiểm này dễ như ăn cháo.
Nhưng hiện tại, cô nhận ra mình không làm được.
-
Khi Trình Dật Văn trở lại công ty, ai nấy trong văn phòng đều cảm nhận được ngày hôm nay tâm trạng ông chủ rất tốt.
Trong cuộc họp, đề án bị xét duyệt đến ba lần rốt cục cũng đã được thông hoa; hay anh phá lệ tuyên bố hôm nay không cần tăng ca, ngày mai tiếp tục công việc; hoặc là thậm chí trong cuộc họp anh còn cùng bọn họ cười nói.
Mọi người âm thầm cảm khái…. Có bà chủ, ông chủ quả thực là một thiên sứ.
Nói đi nói lại cũng cần phải hô lên một tiếng: Bà chủ vạn tuế!
Hơn sáu giờ, Trình Dật Văn rời khỏi công ty, trong đầu anh còn đang suy nghĩ sẽ nấu món gì cho Thi Gia ăn hay mua ở ngoài về.
Xe chạy qua hai con đường, anh đột nhiên dừng xe ở trước một cửa hàng bán hoa.
Cô chủ cửa hàng trông thấy một người đàn ông đẹp trai bước vào lập tức đon đả chào đón. Cô ta giới thiệu tất cả loại hoa mới về cửa hàng, rồi hỏi: “Anh muốn tặng cho bạn gái đúng không ạ?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn những bông hoa đầy màu sắc, trả lời: “Tặng cho người tôi yêu!”
Cô ta nhất thời hưng phấn --- nghe ra còn chưa xác nhận quan hệ, chàng trai này chưa theo đuổi được người ta sao?
“Vậy để tôi chọn cho anh!” Cô chủ nhanh nhẹn chọn vài loại hoa: “Tin tôi, cô gái nào trông thấy bó hoa này cũng phải động lòng.”
Trình Dật Văn gật đầu: “Cám ơn!”
Cô ta đưa bó hoa đã được gói cẩn thận cho Trình Dật Văn. Anh nhìn bó hoa được bó bằng giấy màu xanh cốm, rất hài hòng, chuẩn bị lấy điện thoại ra tính tiền, nhưng ngay lập tức sắc mặt thay đổi.
Hai phút trước Thi Gia gửi cho anh một tin nhắn.
Thi Gia: Đêm nay tôi không cách nào qua đó được.
Bình luận facebook