• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rượu Ấm Thiết Bạn Cũ - Tang Giới (2 Viewers)

  • [BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY] Chương 1

BÌNH RƯỢU THỨ HAI: SAY

Chương 01

Khi Trình Dật Văn đến được “Nhất Mộng Thất Niên” thì trong phòng đã có khá nhiều người.

*tên nhà hàng/karaoke, nghĩa bảy năm một giấc mơ

Bành Huy đứng ở một góc, miệng phì phèo điều thuốc, tay ôm eo một cô gái đang vui vẻ nói chuyện... Có lẽ anh ấy mọc mắt sau gáy nên dù quay lưng vẫn có thể phát hiện ra anh.

“Ôi cha… Trình thiếu gia đến rồi!”

Bành Huy vỗ eo cô gái, rồi xoay người chào đón: “Sao hôm nay trễ vậy? Lại ngủ quên ở nhà em nào à?”

Anh bắt tay Bành Huy, cởi áo khoác treo trên giá: “Đau đầu, để tôi yên một lúc!”

Sáng nay tỉnh dậy đầu anh đau như búa bổ, chắc do hôm qua đánh tennis xong trúng gió, chiều vẫn đến công ty xử lý công việc, đến tối lại càng thấy đau hơn.

“Mấy cô lui hết đi!” Bành Huy cười cười, “Đừng ‘yên’ lâu quá, mấy cô gái hôm nay không đẹp kiểu thường thường đâu.”

Trình Dật Văn không để ý mấy lời này, anh đi sang khu vực hút thuốc gần nhà vệ sinh.

Chờ đến khi anh hút xong hai điếu thuốc quay trở lại, thì nhóm Bành Huy đang uống rượu say sưa.

Bành Huy là bạn thân của anh, nhóm người ở đây đều có bối cảnh, không phải đại gia thì cũng thuộc hàng con ông cháu cha. Ngoại trừ sống phóng túng thì bọn họ cũng biết làm việc thiện. Phần lớn đều giống Bành Huy, hằng ngày ngâm mình trong quán bar cùng phụ nữ, tiêu bằng tiền của đời trước.

Tuy cách sống của Trình Dật Văn và nhóm của Bành Huy không giống nhau nhưng anh không thấy phản cảm với lối sống của họ; có lúc để thư giãn tinh thần anh cũng tham gia những bữa tiệc thế này.

Trình Dật Văn ngồi xuống băng ghế, kêu phục vụ một ly rượu rồi từ từ uống, lẳng lặng nhìn nhóm Bành Huy thác loạn.

Đúng, cách thức thả stress của anh chính là ngắm bọn họ quay cuồng.

Đúng lúc này anh đột nhiên chú ý đến cô gái ngồi đối diện.

Những cô gái không phải do Bành Huy gọi đến cũng là phục vụ của nhà hàng… tất cả đều đang nói cười vui vẻ, túm tụm lại nhảy nhót tưng bừng.

Thế nhưng người phụ nữ kia hoàn toàn tách biệt – một tay cô cầm ly rượu, khoanh hai chân trên ghế sofa, cúi đầu nghịch điện thoại, tự nhiên như đang ở nhà.

Khi ngẩng đầu lên uống rượu, Trình Dật Văn mới có thể nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ này. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, da trắng nõn, rất gầy.

Sao nhỉ… trông không khác vampire.

*ma cà rồng.

Không hiểu sao từ này lại xuất hiện trong đầu của Trình Dật.

Đến quán bar với anh mà nói chỉ có “muốn” hoặc “không muốn”, không hề có lựa chọn thứ ba. Dựa vào ngoại hình của anh, khá nhiều cô gái đều chủ động câu dẫn, và kết quả sẽ nhận được cái lắc đầu hoặc gật đầu mà thôi.

Anh dĩ nhiên hiếm khi tự mình ra tay, trừ phi gặp được người đúng khẩu vị.

Trình Dật ngồi ở đó ngắm người đẹp “vampire”, được một lúc anh cầm ly rượu, đứng dậy.

Anh đi đến chỗ cô, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn: “Em là bạn của Bành Huy?”

Cô vẫn chăm chú xem điện thoại, dường như không nghe thấy anh đang nói.

Anh khẽ nhíu mày, suy đoán có lẽ ở đây ồn quá, đối phương không nghe được nên nhẫn nại hỏi thêm lần nữa: “Em tên gì?”

Cô khẽ nhíu mày, rồi từ từ ngước nhìn lên. Mặt cô không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, đôi môi cong lên nói hai từ ngắn gọn: “Thi Gia.”

Sau đó, lại cúi gằm đầu.

Trình Dật Văn nheo mắt.

Lần đầu tiên gặp được cô gái thế này, trông thấy anh mà không thèm nhìn thêm một cái.

Thú vị!

Anh im lặng vài giây rồi chỉ đám người phía trước: “Sao không ra nhảy?”

Cô vẫn cúi đầu đánh PUBG hăng say, “Nhảy có gì vui, tẻ nhạt!”

Anh hỏi: “Vậy làm gì mới không tẻ nhạt?”

Thi Gia: "Tán trai.”

Trình Dật Văn cảm thấy câu trả lời rất kỳ lạ: “Em ở đây đánh PUBG rồi làm sao tán trai?”

Cô dời mắt khỏi điện thoại, liếc anh một cái, cười cười: “Không phải có một người rồi ư?”

Cô đang ám chỉ anh.

Đúng là cô không hề đưa ra hành động nào, chỉ ngồi một chỗ mà cuối cùng anh cũng đến bắt chuyện đấy thôi.

Trình Dật Văn nhìn người phụ nữ trước mặt mình, không ngờ có một ngày anh bị phụ nữ “chơi” một cú.

Dĩ nhiên cũng không chỉ năm giây sau đó chính người phụ nữ này cũng đã khiến anh cả đêm mất ngủ.

“Tuy nhiên…” Thi Gia đánh thắng, sung sướng bỏ điện thoại xuống.

Anh lạnh tanh nhìn cô.

Cô cười thật tươi, nụ cười đặc biệt câu hồn, giọng nói như nọc độc: “Anh biết tôi thích loại trai nào không?”

Vừa nói cô vừa dùng đầu ngón trỏ lướt nhẹ trên cằm Trình Dật Văn.

Anh nghiến răng, đôi mắt bốc hỏa.

Sau đó, cô thu tay về, nói rõ ràng từng chữ: “Tôi thích trai già, cậu nhóc à!”

Trình Dật Văn: “…”

Nằm mơ anh cũng không ngờ tới có ngày mình được nghe một câu nói như vậy.

Cậu… nhóc???

Người phụ nữ này dám gọi anh là cậu nhóc.

Anh nhìn cô chằm chằm, đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.

Thi Gia hơi ngẩng đầu, khuôn mặt không hề biến sắc: “Anh muốn đánh tôi sao?”

Anh cười gằn một tiếng, đưa tay trói tay cô lại, kéo cô dậy khỏi ghế.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc không dứt, anh lôi Thi Gia ra khỏi phòng. Tuy nói là lôi kéo nhưng anh vẫn cố gắng không làm cô đau.

Đến gần khu vực toilet, bốn bề vắng lặng anh mới buông tay ra.

Thi Gia tựa như không xương, anh vừa thả tay cô lập tức đổ vào người anh.

“Cậu nhóc, nói đi!” Cô ôm lấy cánh tay anh, một tay nhấc cằm, “Cậu tính hãm trước giết sau, hay…”

Trình Dật Văn quắc mắt, anh cúi đầu chặn nửa câu sau của cô trong miệng.

Đây là góc khuất nhất trong nhà hàng, âm nhạc xập xình từ đằng xa truyền tới, vang đến chỗ bọn họ cũng tiêu tan như bọt biển.

Điều khiến Trình Dật Văn bất ngờ đó chính là Thi Gia không hề từ chối anh, anh thậm chí còn cảm nhận được toàn thân của cô đều thả lỏng.

Anh nhẹ siết cánh tay của cô, còn một tay anh đặt lên bả vai, hôn cô nồng nhiệt.

Lúc đầu nụ hôn của anh còn mang theo sự tức giận, nhưng đến khi môi lưỡi hòa làm một, đôi môi mềm mại của cô như bùa chú xoa dịu cơn giận của anh.

Cô rất giỏi hôn môi.

Hơn nữa, trong nụ hôn này mang theo chút dụ dỗ, khiến anh càng hôn càng sâu, không muốn dừng lại.

Lại còn uống say như vậy.

Muốn tỉnh cũng không được.

Đôi mắt Thi Gia khép hờ, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt mình, nhẹ nhàng vuốt ve thái dương anh.

Sự đụng chạm này khiến cơ thể anh nóng bừng, lập tức cúi xuống hôn thật sâu.

Nơi này dù khuất cũng có người đi qua. Không được bao lâu, có người đi ngang huýt sáo tán thưởng.

Hành động này chỉ hợp với người da mặt mỏng, còn với anh nó vô tình đánh thức bản năng cao ngạo, lại càng bùng cháy ý chí chiến đấu.

Anh từ từ chụp lấy bàn tay đang vuốt ve vành tai anh, dẫn dụ một đường xuống dưới.

Tay cô nương theo bàn tay anh, mơn trớn gò má, chiếc cằm lún phún râu, bờ vai rộng, vòng eo rắn chắc… và lần xuống vùng mông.

Đôi mắt Thi Gia mở to, đáy mắt phát ra tia sáng.

Trình Dật Văn vẫn nắm chặt tay cô, dừng ở đó vài giây rồi mới dời đi.

Anh rời khỏi môi cô.

Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt anh không hề che giấu dục vọng như thiêu như đốt.

Càng không giấu vẻ trêu tức.

Anh nhìn gò má cô, khàn giọng: “Cậu nhóc?”

Thi Gia nhìn anh nhất thời không lên tiếng.

Một lát sau, cô thong thả rút tay ra, nghiêng đầu, cười cười.

Đôi môi đỏ khẽ nhếch: “Anh nhóc?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom