Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tám giờ, tại sở cảnh sát.
Chu Thường Vệ đang lấy lời khai của Phương Đại Thành.
“Đêm hôm đó, trưởng ca trong xưởng sắp xếp vài người tăng ca, trong đó có tôi, xưởng có xe đưa đón, nhưng tôi bị lỡ chuyến nên tự đạp xe đến xưởng, tôi sợ xe bị trộm mất, định giấu nó ở cổng sau của nhà xưởng, lúc đó tôi nghe thấy có tiếng người kêu cứu, nên mò mẫm đi qua xem thử.”
“Tôi thấy ba người Lưu Nhậm Đạt kéo cô gái kia lên núi, tôi không yên tâm nên đi theo. Lý Quyền Đức ở ngoài canh chừng, tôi không dám đến gần quá. Hồi đó Lưu Nhậm Đạt có tiếng trong xưởng lắm, thời trẻ ông ta là du côn, cái gì cũng dám làm, tôi sợ rắc rối nên không dám gọi người. Khoảng mười mấy phút sau, tôi thấy ba người họ cùng xuống núi, nhưng không thấy cô gái kia đâu.”
Luc đó ông ta nghĩ cô gái kia chỉ tạm thời chưa xuống mà thôi, chuyện cũng không liên quan đến ông ta, không cần tự chuốc họa vào thân.
“Khoảng một tuần sau đó, cha của cô gái kia đến xưởng dán thông báo tìm người.”
Bấy giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ, có thể người đã chết rồi, về sau ông ta lên núi tìm thử, không phát hiện gì, nhưng cũng không dám báo cảnh sát.
“Không bao lâu sau, Lý Quyền Đức trộm thuốc lá của xưởng nên bị đuổi việc, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường cũng không biết vì nguyên nhân gì cũng bị đuổi.
Phương Đại Thành nói xong, nghỉ một chút mới tiếp: “Tôi biết nhiêu đây thôi, đã nói ra hết rồi.”
Chu Thường Vệ bắt đầu đặt câu hỏi: “Ông có quen người bị hại không?”
“Không quen, nhưng từng gặp vài lần.” Phương Đại Thành giải thích, “Cô ấy là con gái của bảo vệ xưởng thuốc lá, từng đến đưa cơm cho cha mình.”
“Tám năm qua tại sao ông không nói ra?” Để phạm nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt tám năm.
Phương Đại Thành thành thật nói: “Sau khi rời khỏi xưởng thuốc lá, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường mở quán mạt chược, quen biết rất nhiều xã hội đen, tôi chỉ là một công nhân bình thường, trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, sợ bị trả thù nên không dám đứng ra lên tiếng.”
Chu Thường Vệ vẫn thấy thời gian nhân chứng này xuất hiện quá kì lạ: “Bây giờ không sợ bị trả thù nữa à?”
Ánh mắt Phương Đại Thành có chút tránh né: “Mấy hôm trước, tôi nghe nói Lý Quyền Đức bị giết, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Đường đều đến sở cảnh sát lấy lời khai, tôi đoán rất có thể liên quan đến vụ án tám năm về trước. Không lâu nữa con trai và con gái tôi sẽ ra nước ngoài du học, một mình tôi không còn gì để sợ nữa, nên mới ra làm chứng.”
Nhưng lí do thực tế là…
Người đàn ông quản lí sổ sách và đòi nợ của quán mạt chược dùng dao găm vỗ lên mặt ông ta: “Nếu ông đứng ra làm chứng, ông muốn bao nhiêu tiền cũng được, nếu ông không đi, hôm nay tôi sẽ rạch nát bụng ông.”
Người đàn ông đó tên Đàm Văn Bân, ông ta từng gặp ở quán mạt chược.
Ông ta đã nhận tiền, đồng thời đưa con cái đi hết.
Chu Thường Vệ lấy lời khai Phương Đại Thành xong ra ngoài, Tiểu Quy đưa một phần hồ sơ cũ cho ông ta.
“Đã xác định được thân phận của người bị hại, đúng là con gái của bảo vệ xưởng thuốc lá, tên là Tống Phương.” Tiểu Quy nói, “Tám năm trước Tống Phương vô cớ mất tích, người nhà cô ấy từng đến sở cảnh sát báo án, đăng báo tìm người.”
Chu Thường Vệ xem qua vài trang, thông tin đều trùng khớp, lời khai của Phương Đại Thành có độ tin cậy rất cao.
“Tôi đi thẩm vấn Đinh Cường.” Chu Thường Vệ ngẫm nghĩ một lúc, “Kiến Quốc, cậu dẫn Lưu Nhậm Đạt đến phòng giám sát bên cạnh.”
Năm phút sau, Đinh Cường được đưa vào phòng thẩm vấn.
Vạn Mậu ghi chép, Chu Thường Vệ thẩm vấn: “Nạn nhân Tống Phương,“ Ông ta đẩy ảnh chụp trên bàn qua, “Có quen không?”
Đinh Cường chỉ nhìn lướt qua một cái, phủ nhận ngay lập tức: “Không quen.”
“Chắc chứ?”
Đinh Cường khẳng định: “Tôi chưa từng gặp cô ta.”
Chu Thường Vệ duỗi chân, ngả người ra sau: “Chưa từng gặp à.” Ông ta ung dung nói, “Vậy ông giải thích xem, tại sao bảng tên nhân viên của ông lại được chôn chung một chỗ với thi thể của nạn nhân?”
Đinh Cường nhất thời chưa hiểu: “Bảng tên nhân viên gì?” Hỏi xong ông ta ngẩn ra chốc lát, đột nhiên kích động đứng bật dậy, “Các người bớt ở đó vu oan người khác đi!”
Chu Thương Vệ đẩy ảnh chụp hiện trường trên ngọn núi sau xưởng thuốc lá chụp được hôm nay sang đối diện, sau đó thuật lại hiện trường lúc bấy giờ: “Khi đó ông đã giết người, tay chân luống cuống vội chôn thi thể, không để ý thấy trong lúc nạn nhân giằng co đã gỡ bảng tên nhân viên của ông xuống.”
Mỗi một nhân viên của xưởng sản xuất thuốc lá Hồng Giác đều được cấp một bảng tên, trên đó khắc số hiệu của nhân viên, bảng tên kim loại được làm bằng vật liệu rất tốt, bị chôn đã tám năm mà dãy số trên đó vẫn không bị ăn mòn.
Đình Cường xem ảnh, hoảng loạn ngay: “Không phải do tôi giết, không phải tôi!”
Sợ rồi kìa.
Sợ rồi mới tốt, sợ rồi mới để lọt bẫy, Chu Thường Vệ dẫn dắt từng bước: “Bằng chứng xác thực, thành thật sẽ được khoan hồng.”
Thành thật sẽ được khoan hồng.
Sáu chữ giống như một lời nguyền, nuốt chửng lí trí của Đinh Cường trong nháy mắt, ông ta buột miệng thốt ra: “Là Lưu Nhậm Đạt, là do ông ta giết, cô gái đó cứ la hét mãi, Lưu Nhậm Đạt đã bịt miệng làm cô ta ngạt thở chết!”
Trong phòng giám sát bên cạnh.
Những lời Đinh Cường nói được thiết bị truyền qua rất rõ ràng.
Kính là loại một chiều, trong phòng giám sát có thể thấy được tìn hình trong phòng thẩm vấn, sau khi Đinh Cường đùn đẩy trách nhiệm, phản ứng đầu tiên của Lưu Nhậm Đạt cũng là đùn đẩy.
“Ông ta nói bậy!” Lưu Nhậm Đạt chỉ tay vào Đinh Cường bên kia tấm kính, “Rõ ràng là do Đinh Cường giết, bảng tên là của ông ta, ông ta cố ý đổ tội cho tôi!”
Đinh Cường ở bên kia không nghe thấy, cũng không nhìn thấy tình hình bên phòng giám sát, đại nạn ập xuống, ông ta chỉ lo cho bản thân mình: “Tôi vốn không muốn tham gia vào, là Lưu Nhậm Đạt lôi kéo tôi, nói cô gái đó mới mười mấy tuổi, nhát gan không dám báo cảnh sát.”
Lưu Nhậm Đạt ở bên kia lập tức đỏ mặt tía tai phản bác: “Ông ta nói bậy! Đều do Đinh Cường sai khiến, ông ta mới là kẻ chủ mưu!”
Trong phòng thẩm vấn vẫn đang tiếp tục.
Chu Thường Vệ nói tiếp: “Năm đó Lý Quyền Đức giúp hai người canh chừng, biết ông đã giết người, mấy năm qua luôn đem chuyện này ra để tống tiền ông, nên ông dứt khoát giết luôn cho xong chuyện.”
Đinh Cường gầm lên: “Không phải tôi, là chủ ý của Lưu Nhậm Đạt!”
Lưu Nhậm Đạt ở phòng bên cạnh: “Không phải tôi, chủ mưu không phải tôi.” Ông ta dán lên tấm kính một chiều, hét lớn về phía phòng thẩm vấn, “Đinh Cường, ông nói bậy, rõ ràng là chủ ý của ông, là ông nói phải giết người diệt khẩu!”
Đinh Cường khẳng định: “Là Lưu Nhậm Đạt, ông ta là chủ mưu.”
Lưu Nhậm Đạt cũng khẳng định: “Là Đinh Cường, ông ta mới là chủ mưu.”
Chu Thường Vệ ngẩng đầu nhìn vào máy quay trong phòng thẩm vấn, ra dấu tay OK.
Rốt cuộc ai là chủ mưu, ai đưa ra chủ ý, đều không quan trọng, ba mạng người, hai người không ai thoát được.
Chín giờ, Nhung Lê nhận được điện thoại của Đàm Văn Bân.
“Anh Nhung, hai con chó bắt đầu cắn nhau rồi.”
Nhung Lê ừ một tiếng rồi cúp máy.
Anh có hai lá bài, một lá là Đàm Văn Bân, một lá là Phương Đại Thành. Ban đầu anh gài bẫy để Lý Bảo Định thua bạc thiếu nợ, muốn ba người kia trở mặt thành thù, nhưng không ngờ Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường lại tàn nhẫn đến thế, ra tay lấy mạng hai cha con Lý Quyền Đức.
Đêm vụ án xảy ra, anh đến nhà Lý Quyền Đức, Đàm Văn Bân cũng đến đó, khi đến nơi, trong nhà không có ai, hiện trường cũng được xử lí qua.
Thế nên, lá bài thứ hai của anh phải lấy ra sớm hơn một chút.
Nhung Lê cúp máy, ngẩng đầu nhìn sắc đêm mênh mông, sau đó đưa tay mò mẫm, cẩn thận nhấc chân bước…
“Anh Nhung.”
Nhung Lê dừng bước, nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Trong con ngõ đầu thôn, Từ Đàn Hề xách đèn lồng, đứng đợi anh, cô mặc chiếc váy dài màu đen, buộc tóc nửa đầu, im lặng đứng trong sắc đêm, mắt sáng long lanh, dịu dàng đoan trang.
Lần đó anh uống say, trách sao cô không đợi anh, từ đó về sau, bất kể anh về muộn thế nào, cô đều đứng trong ngõ đợi anh, muộn cỡ nào cũng đợi.
Nhung Lê đứng yên bất động, ánh sáng của chiếc đèn lồng xa xa rất yếu, sắc đêm mơ hồ, chỉ có cô là rõ nét, đứng ngay tại đó.
Anh không đi nữa: “Tôi không thấy đường, cô qua đây đón tôi.”
Từ chỗ cô đến chỗ anh, cũng chỉ cách nhau hơn mười mét.
Từ Đàn Hề xách đèn lồng bước qua, nhìn anh, đặt đèn lồng xuống: “Anh sao thế?” Cô thấy ánh mắt anh đỏ au, đặt tay lên má phải của anh: “Mặt anh nóng quá, có phải bị sốt…”
Nhung Lê túm lấy bàn tay đang trượt khỏi mặt anh, nắm thật chặt, ánh mắt anh hơi trống rỗng, như cái xác không hồn: “Từ Đàn Hề,“ Anh nói, “Cô ôm tôi đi.”
Rõ ràng là giọng điệu van nài, nhưng không đợi cô đồng ý, anh đã kéo cô vào lòng, ôm chặt.
Từ Đàn Hề khẽ ngước đầu, không động đậy, tai và mũi đều đỏ bừng. Người đẹp của cô, đang trong vòng tay cô, hồn cô muốn lìa khỏi xác rồi.
Nhung Lê chôn mặt vào hõm vai cô, chốc chốc lại nhẹ nhàng cọ vài cái, hệt như con thú nhỏ bị bỏ rơi, bơ vơ, yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn.
Qua thật lâu, anh khẽ nói, như đang tự thì thầm: “Mẹ tôi tên Bạch Thu, hai mắt của bà không nhìn được, nhưng là người rất tốt.”
Từ Đàn Hề khẽ đẩy anh ta, nhìn vào mắt anh: “Anh cũng là người rất tốt.”
Trong mắt Nhung Lê không bao giờ có ánh sáng.
Từ Đàn Hề vòng hai tay ôm cổ anh, kéo anh cúi xuống, cô nhón chân hôn lên trán anh: “A Lê, anh cũng là người rất tốt.”
Lần trước khi say anh từng nhắc đến cái tên A Lê này.
Mắt Nhung Lê bỗng sáng rực, chứa cả dải ngân hà bên trong.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Thường Vệ đang lấy lời khai của Phương Đại Thành.
“Đêm hôm đó, trưởng ca trong xưởng sắp xếp vài người tăng ca, trong đó có tôi, xưởng có xe đưa đón, nhưng tôi bị lỡ chuyến nên tự đạp xe đến xưởng, tôi sợ xe bị trộm mất, định giấu nó ở cổng sau của nhà xưởng, lúc đó tôi nghe thấy có tiếng người kêu cứu, nên mò mẫm đi qua xem thử.”
“Tôi thấy ba người Lưu Nhậm Đạt kéo cô gái kia lên núi, tôi không yên tâm nên đi theo. Lý Quyền Đức ở ngoài canh chừng, tôi không dám đến gần quá. Hồi đó Lưu Nhậm Đạt có tiếng trong xưởng lắm, thời trẻ ông ta là du côn, cái gì cũng dám làm, tôi sợ rắc rối nên không dám gọi người. Khoảng mười mấy phút sau, tôi thấy ba người họ cùng xuống núi, nhưng không thấy cô gái kia đâu.”
Luc đó ông ta nghĩ cô gái kia chỉ tạm thời chưa xuống mà thôi, chuyện cũng không liên quan đến ông ta, không cần tự chuốc họa vào thân.
“Khoảng một tuần sau đó, cha của cô gái kia đến xưởng dán thông báo tìm người.”
Bấy giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ, có thể người đã chết rồi, về sau ông ta lên núi tìm thử, không phát hiện gì, nhưng cũng không dám báo cảnh sát.
“Không bao lâu sau, Lý Quyền Đức trộm thuốc lá của xưởng nên bị đuổi việc, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường cũng không biết vì nguyên nhân gì cũng bị đuổi.
Phương Đại Thành nói xong, nghỉ một chút mới tiếp: “Tôi biết nhiêu đây thôi, đã nói ra hết rồi.”
Chu Thường Vệ bắt đầu đặt câu hỏi: “Ông có quen người bị hại không?”
“Không quen, nhưng từng gặp vài lần.” Phương Đại Thành giải thích, “Cô ấy là con gái của bảo vệ xưởng thuốc lá, từng đến đưa cơm cho cha mình.”
“Tám năm qua tại sao ông không nói ra?” Để phạm nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt tám năm.
Phương Đại Thành thành thật nói: “Sau khi rời khỏi xưởng thuốc lá, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường mở quán mạt chược, quen biết rất nhiều xã hội đen, tôi chỉ là một công nhân bình thường, trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, sợ bị trả thù nên không dám đứng ra lên tiếng.”
Chu Thường Vệ vẫn thấy thời gian nhân chứng này xuất hiện quá kì lạ: “Bây giờ không sợ bị trả thù nữa à?”
Ánh mắt Phương Đại Thành có chút tránh né: “Mấy hôm trước, tôi nghe nói Lý Quyền Đức bị giết, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Đường đều đến sở cảnh sát lấy lời khai, tôi đoán rất có thể liên quan đến vụ án tám năm về trước. Không lâu nữa con trai và con gái tôi sẽ ra nước ngoài du học, một mình tôi không còn gì để sợ nữa, nên mới ra làm chứng.”
Nhưng lí do thực tế là…
Người đàn ông quản lí sổ sách và đòi nợ của quán mạt chược dùng dao găm vỗ lên mặt ông ta: “Nếu ông đứng ra làm chứng, ông muốn bao nhiêu tiền cũng được, nếu ông không đi, hôm nay tôi sẽ rạch nát bụng ông.”
Người đàn ông đó tên Đàm Văn Bân, ông ta từng gặp ở quán mạt chược.
Ông ta đã nhận tiền, đồng thời đưa con cái đi hết.
Chu Thường Vệ lấy lời khai Phương Đại Thành xong ra ngoài, Tiểu Quy đưa một phần hồ sơ cũ cho ông ta.
“Đã xác định được thân phận của người bị hại, đúng là con gái của bảo vệ xưởng thuốc lá, tên là Tống Phương.” Tiểu Quy nói, “Tám năm trước Tống Phương vô cớ mất tích, người nhà cô ấy từng đến sở cảnh sát báo án, đăng báo tìm người.”
Chu Thường Vệ xem qua vài trang, thông tin đều trùng khớp, lời khai của Phương Đại Thành có độ tin cậy rất cao.
“Tôi đi thẩm vấn Đinh Cường.” Chu Thường Vệ ngẫm nghĩ một lúc, “Kiến Quốc, cậu dẫn Lưu Nhậm Đạt đến phòng giám sát bên cạnh.”
Năm phút sau, Đinh Cường được đưa vào phòng thẩm vấn.
Vạn Mậu ghi chép, Chu Thường Vệ thẩm vấn: “Nạn nhân Tống Phương,“ Ông ta đẩy ảnh chụp trên bàn qua, “Có quen không?”
Đinh Cường chỉ nhìn lướt qua một cái, phủ nhận ngay lập tức: “Không quen.”
“Chắc chứ?”
Đinh Cường khẳng định: “Tôi chưa từng gặp cô ta.”
Chu Thường Vệ duỗi chân, ngả người ra sau: “Chưa từng gặp à.” Ông ta ung dung nói, “Vậy ông giải thích xem, tại sao bảng tên nhân viên của ông lại được chôn chung một chỗ với thi thể của nạn nhân?”
Đinh Cường nhất thời chưa hiểu: “Bảng tên nhân viên gì?” Hỏi xong ông ta ngẩn ra chốc lát, đột nhiên kích động đứng bật dậy, “Các người bớt ở đó vu oan người khác đi!”
Chu Thương Vệ đẩy ảnh chụp hiện trường trên ngọn núi sau xưởng thuốc lá chụp được hôm nay sang đối diện, sau đó thuật lại hiện trường lúc bấy giờ: “Khi đó ông đã giết người, tay chân luống cuống vội chôn thi thể, không để ý thấy trong lúc nạn nhân giằng co đã gỡ bảng tên nhân viên của ông xuống.”
Mỗi một nhân viên của xưởng sản xuất thuốc lá Hồng Giác đều được cấp một bảng tên, trên đó khắc số hiệu của nhân viên, bảng tên kim loại được làm bằng vật liệu rất tốt, bị chôn đã tám năm mà dãy số trên đó vẫn không bị ăn mòn.
Đình Cường xem ảnh, hoảng loạn ngay: “Không phải do tôi giết, không phải tôi!”
Sợ rồi kìa.
Sợ rồi mới tốt, sợ rồi mới để lọt bẫy, Chu Thường Vệ dẫn dắt từng bước: “Bằng chứng xác thực, thành thật sẽ được khoan hồng.”
Thành thật sẽ được khoan hồng.
Sáu chữ giống như một lời nguyền, nuốt chửng lí trí của Đinh Cường trong nháy mắt, ông ta buột miệng thốt ra: “Là Lưu Nhậm Đạt, là do ông ta giết, cô gái đó cứ la hét mãi, Lưu Nhậm Đạt đã bịt miệng làm cô ta ngạt thở chết!”
Trong phòng giám sát bên cạnh.
Những lời Đinh Cường nói được thiết bị truyền qua rất rõ ràng.
Kính là loại một chiều, trong phòng giám sát có thể thấy được tìn hình trong phòng thẩm vấn, sau khi Đinh Cường đùn đẩy trách nhiệm, phản ứng đầu tiên của Lưu Nhậm Đạt cũng là đùn đẩy.
“Ông ta nói bậy!” Lưu Nhậm Đạt chỉ tay vào Đinh Cường bên kia tấm kính, “Rõ ràng là do Đinh Cường giết, bảng tên là của ông ta, ông ta cố ý đổ tội cho tôi!”
Đinh Cường ở bên kia không nghe thấy, cũng không nhìn thấy tình hình bên phòng giám sát, đại nạn ập xuống, ông ta chỉ lo cho bản thân mình: “Tôi vốn không muốn tham gia vào, là Lưu Nhậm Đạt lôi kéo tôi, nói cô gái đó mới mười mấy tuổi, nhát gan không dám báo cảnh sát.”
Lưu Nhậm Đạt ở bên kia lập tức đỏ mặt tía tai phản bác: “Ông ta nói bậy! Đều do Đinh Cường sai khiến, ông ta mới là kẻ chủ mưu!”
Trong phòng thẩm vấn vẫn đang tiếp tục.
Chu Thường Vệ nói tiếp: “Năm đó Lý Quyền Đức giúp hai người canh chừng, biết ông đã giết người, mấy năm qua luôn đem chuyện này ra để tống tiền ông, nên ông dứt khoát giết luôn cho xong chuyện.”
Đinh Cường gầm lên: “Không phải tôi, là chủ ý của Lưu Nhậm Đạt!”
Lưu Nhậm Đạt ở phòng bên cạnh: “Không phải tôi, chủ mưu không phải tôi.” Ông ta dán lên tấm kính một chiều, hét lớn về phía phòng thẩm vấn, “Đinh Cường, ông nói bậy, rõ ràng là chủ ý của ông, là ông nói phải giết người diệt khẩu!”
Đinh Cường khẳng định: “Là Lưu Nhậm Đạt, ông ta là chủ mưu.”
Lưu Nhậm Đạt cũng khẳng định: “Là Đinh Cường, ông ta mới là chủ mưu.”
Chu Thường Vệ ngẩng đầu nhìn vào máy quay trong phòng thẩm vấn, ra dấu tay OK.
Rốt cuộc ai là chủ mưu, ai đưa ra chủ ý, đều không quan trọng, ba mạng người, hai người không ai thoát được.
Chín giờ, Nhung Lê nhận được điện thoại của Đàm Văn Bân.
“Anh Nhung, hai con chó bắt đầu cắn nhau rồi.”
Nhung Lê ừ một tiếng rồi cúp máy.
Anh có hai lá bài, một lá là Đàm Văn Bân, một lá là Phương Đại Thành. Ban đầu anh gài bẫy để Lý Bảo Định thua bạc thiếu nợ, muốn ba người kia trở mặt thành thù, nhưng không ngờ Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường lại tàn nhẫn đến thế, ra tay lấy mạng hai cha con Lý Quyền Đức.
Đêm vụ án xảy ra, anh đến nhà Lý Quyền Đức, Đàm Văn Bân cũng đến đó, khi đến nơi, trong nhà không có ai, hiện trường cũng được xử lí qua.
Thế nên, lá bài thứ hai của anh phải lấy ra sớm hơn một chút.
Nhung Lê cúp máy, ngẩng đầu nhìn sắc đêm mênh mông, sau đó đưa tay mò mẫm, cẩn thận nhấc chân bước…
“Anh Nhung.”
Nhung Lê dừng bước, nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Trong con ngõ đầu thôn, Từ Đàn Hề xách đèn lồng, đứng đợi anh, cô mặc chiếc váy dài màu đen, buộc tóc nửa đầu, im lặng đứng trong sắc đêm, mắt sáng long lanh, dịu dàng đoan trang.
Lần đó anh uống say, trách sao cô không đợi anh, từ đó về sau, bất kể anh về muộn thế nào, cô đều đứng trong ngõ đợi anh, muộn cỡ nào cũng đợi.
Nhung Lê đứng yên bất động, ánh sáng của chiếc đèn lồng xa xa rất yếu, sắc đêm mơ hồ, chỉ có cô là rõ nét, đứng ngay tại đó.
Anh không đi nữa: “Tôi không thấy đường, cô qua đây đón tôi.”
Từ chỗ cô đến chỗ anh, cũng chỉ cách nhau hơn mười mét.
Từ Đàn Hề xách đèn lồng bước qua, nhìn anh, đặt đèn lồng xuống: “Anh sao thế?” Cô thấy ánh mắt anh đỏ au, đặt tay lên má phải của anh: “Mặt anh nóng quá, có phải bị sốt…”
Nhung Lê túm lấy bàn tay đang trượt khỏi mặt anh, nắm thật chặt, ánh mắt anh hơi trống rỗng, như cái xác không hồn: “Từ Đàn Hề,“ Anh nói, “Cô ôm tôi đi.”
Rõ ràng là giọng điệu van nài, nhưng không đợi cô đồng ý, anh đã kéo cô vào lòng, ôm chặt.
Từ Đàn Hề khẽ ngước đầu, không động đậy, tai và mũi đều đỏ bừng. Người đẹp của cô, đang trong vòng tay cô, hồn cô muốn lìa khỏi xác rồi.
Nhung Lê chôn mặt vào hõm vai cô, chốc chốc lại nhẹ nhàng cọ vài cái, hệt như con thú nhỏ bị bỏ rơi, bơ vơ, yếu đuối, thiếu cảm giác an toàn.
Qua thật lâu, anh khẽ nói, như đang tự thì thầm: “Mẹ tôi tên Bạch Thu, hai mắt của bà không nhìn được, nhưng là người rất tốt.”
Từ Đàn Hề khẽ đẩy anh ta, nhìn vào mắt anh: “Anh cũng là người rất tốt.”
Trong mắt Nhung Lê không bao giờ có ánh sáng.
Từ Đàn Hề vòng hai tay ôm cổ anh, kéo anh cúi xuống, cô nhón chân hôn lên trán anh: “A Lê, anh cũng là người rất tốt.”
Lần trước khi say anh từng nhắc đến cái tên A Lê này.
Mắt Nhung Lê bỗng sáng rực, chứa cả dải ngân hà bên trong.