Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tiếng thưa sếp này không hiểu sao nghe rất dễ chịu, dẫn nhập quá mạnh, Chu Thường Vệ cũng bắt đầu trở nên nhã nhặn: “Khách sáo quá, người nhà.”
“Người nhà” Từ Đàn Hề thấy hơi khó xử rồi.
Tâm trạng Nhung Lê không tệ, tuy vẫn cố không để khóe môi cong lên, nhưng vẫn toát ra ý như cười như không: “Tôi cúp máy đây.”
“Vâng.”
Từ Đàn Hề đợi anh cúp máy trước.
Nhung Lê chần chừ vài giây mới cúp máy, đặt di động lên bàn: “Cảm ơn.”
Chu Thường Vệ nghiêm túc nói: “Bạn gái cậu rất tốt, thật đấy.” Ông ta không phải đang nói đùa, rất nghiêm túc, “Làm người cho tử tế.”
Nhung Lê: “…”
Bốn mươi phút sau, nghi phạm thứ hai đã được đưa đến.
Nghi phạm tên Đàm Văn Bân, cũng là người trấn Tường Vân, tuổi anh ta không lớn, nhưng ngoại hình lại đi trước tuổi, hai mươi mấy tuổi mà trông như ba bốn mươi.
Chu Thường Vệ tăng ca để lấy lời khai anh ta: “Biết tại sao chúng tôi lại mời anh đến đây không?”
Đàm Văn Bân cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung dữ: “Biết chứ, các người nghi ngờ tôi giết người chứ gì.”
Thẳng thắn thế cơ à, Chu Thường Vệ cũng không vòng vo nữa: “Tám giờ năm mươi tối qua, anh ở đâu?”
“Tôi dẫn theo hai thằng đàn em đến nhà Lý Quyền Đức đòi nợ.”
Chu Thường Vệ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Nhà Lý Quyền Đức mở cửa, nhưng không thấy người đâu.” Đàm Văn Bân hạ chân đang gác chữ ngũ xuống, “Đúng rồi, tôi còn gặp một tên đàn ông, cầm chiếc đèn pin rất sáng.”
Chu Thường Vệ lấy tấm ảnh kẹp sẵn trong sổ tay ra: “Có phải cậu ta không?”
Đàm Văn Bân ghé lại gần nhìn kỹ: “Là anh ta.” Anh ta còn cố ý nói thêm, “Tôi nhớ mặt anh ta, vì khá đẹp trai.”
Khuôn mặt của Nhung Lê đúng là đủ cho người khác nhìn rồi khó quên.
“Khi anh đến đó,“ Chu Thường Vệ gõ lên ảnh của Nhung Lê trên mặt bàn, “Cậu ta đang làm gì?”
Đàm Văn Bân thản nhiên nói: “Bọn tôi đều vừa đến nơi, anh ta không vào trong, tôi đi vào gọi vài tiếng, thấy không có người liền bỏ về.”
Những lời này, anh ta không chỉ gỡ bỏ được hiềm nghi của mình, cả hiềm nghi của Nhung Lê cũng đồng thời gỡ bỏ.
Chu Thường Vệ nửa tin nửa ngờ: “Ai có thể làm chứng?”
Đàm Văn Bân nhịp chân: “Hai người anh em của tôi có được không?”
“Các người cùng một giuộc với nhau, anh nghĩ có được không?”
“Thế thì hết cách rồi, nửa đêm nửa hôm, lấy đâu ra nhân chứng.” Đàm Văn Bân gào lên oan ức quá, “Đồng chí cảnh sát, tôi không có động cơ giết người, tôi chỉ đến đòi nợ, đòi được tiền tôi mới được chia hoa hồng, giết chết người thì cái gì cũng không có.”
Đúng vậy, nghi phạm số hai không có động cơ giết người, chỉ có thời gian gây án.
Chu Thường Vệ đổi hướng tư duy: “Anh đòi nợ giúp ai?”
“Quán mạt chược Đạt Cường.” Đàm Văn Bân bình tĩnh giải thích cho bản thân, “Tôi phụ trách đòi nợ thay quán mạt chược, tháng trước Lý Bảo Định thua mất một triệu ở đó, hắn thiếu nợ không trả, tôi nhận lệnh của ông chủ đến đòi khoản tiền này.”
Lại kéo ra thêm một người.
Chu Thường Vệ hỏi: “Ông chủ anh là ai?”
“Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường.”
Không, hai người.
Lấy lời khai xong, Chu Thường Vệ tập hợp các đồng nghiệp còn chưa tan sở mở cuộc họp tổng kết, cuối cùng dặn dò: “Kiến Quốc, ngài mai cậu và A Mậu đi hỏi chuyện Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường của quán mạc chượt Đạt Cường.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Người nhà” Từ Đàn Hề thấy hơi khó xử rồi.
Tâm trạng Nhung Lê không tệ, tuy vẫn cố không để khóe môi cong lên, nhưng vẫn toát ra ý như cười như không: “Tôi cúp máy đây.”
“Vâng.”
Từ Đàn Hề đợi anh cúp máy trước.
Nhung Lê chần chừ vài giây mới cúp máy, đặt di động lên bàn: “Cảm ơn.”
Chu Thường Vệ nghiêm túc nói: “Bạn gái cậu rất tốt, thật đấy.” Ông ta không phải đang nói đùa, rất nghiêm túc, “Làm người cho tử tế.”
Nhung Lê: “…”
Bốn mươi phút sau, nghi phạm thứ hai đã được đưa đến.
Nghi phạm tên Đàm Văn Bân, cũng là người trấn Tường Vân, tuổi anh ta không lớn, nhưng ngoại hình lại đi trước tuổi, hai mươi mấy tuổi mà trông như ba bốn mươi.
Chu Thường Vệ tăng ca để lấy lời khai anh ta: “Biết tại sao chúng tôi lại mời anh đến đây không?”
Đàm Văn Bân cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung dữ: “Biết chứ, các người nghi ngờ tôi giết người chứ gì.”
Thẳng thắn thế cơ à, Chu Thường Vệ cũng không vòng vo nữa: “Tám giờ năm mươi tối qua, anh ở đâu?”
“Tôi dẫn theo hai thằng đàn em đến nhà Lý Quyền Đức đòi nợ.”
Chu Thường Vệ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Nhà Lý Quyền Đức mở cửa, nhưng không thấy người đâu.” Đàm Văn Bân hạ chân đang gác chữ ngũ xuống, “Đúng rồi, tôi còn gặp một tên đàn ông, cầm chiếc đèn pin rất sáng.”
Chu Thường Vệ lấy tấm ảnh kẹp sẵn trong sổ tay ra: “Có phải cậu ta không?”
Đàm Văn Bân ghé lại gần nhìn kỹ: “Là anh ta.” Anh ta còn cố ý nói thêm, “Tôi nhớ mặt anh ta, vì khá đẹp trai.”
Khuôn mặt của Nhung Lê đúng là đủ cho người khác nhìn rồi khó quên.
“Khi anh đến đó,“ Chu Thường Vệ gõ lên ảnh của Nhung Lê trên mặt bàn, “Cậu ta đang làm gì?”
Đàm Văn Bân thản nhiên nói: “Bọn tôi đều vừa đến nơi, anh ta không vào trong, tôi đi vào gọi vài tiếng, thấy không có người liền bỏ về.”
Những lời này, anh ta không chỉ gỡ bỏ được hiềm nghi của mình, cả hiềm nghi của Nhung Lê cũng đồng thời gỡ bỏ.
Chu Thường Vệ nửa tin nửa ngờ: “Ai có thể làm chứng?”
Đàm Văn Bân nhịp chân: “Hai người anh em của tôi có được không?”
“Các người cùng một giuộc với nhau, anh nghĩ có được không?”
“Thế thì hết cách rồi, nửa đêm nửa hôm, lấy đâu ra nhân chứng.” Đàm Văn Bân gào lên oan ức quá, “Đồng chí cảnh sát, tôi không có động cơ giết người, tôi chỉ đến đòi nợ, đòi được tiền tôi mới được chia hoa hồng, giết chết người thì cái gì cũng không có.”
Đúng vậy, nghi phạm số hai không có động cơ giết người, chỉ có thời gian gây án.
Chu Thường Vệ đổi hướng tư duy: “Anh đòi nợ giúp ai?”
“Quán mạt chược Đạt Cường.” Đàm Văn Bân bình tĩnh giải thích cho bản thân, “Tôi phụ trách đòi nợ thay quán mạt chược, tháng trước Lý Bảo Định thua mất một triệu ở đó, hắn thiếu nợ không trả, tôi nhận lệnh của ông chủ đến đòi khoản tiền này.”
Lại kéo ra thêm một người.
Chu Thường Vệ hỏi: “Ông chủ anh là ai?”
“Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường.”
Không, hai người.
Lấy lời khai xong, Chu Thường Vệ tập hợp các đồng nghiệp còn chưa tan sở mở cuộc họp tổng kết, cuối cùng dặn dò: “Kiến Quốc, ngài mai cậu và A Mậu đi hỏi chuyện Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường của quán mạc chượt Đạt Cường.”