Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hai ngày qua, đề tài trà dư tửu hậu của đám phụ nữ suốt tám thôn mười dặm đều là chuyện “anh hùng không tên bắt bọn buôn người“.
Hai ngày qua, nhiệt độ xuống thấp, thời tiết rất lạnh, Nhung Lê đang làm gì nhỉ?
Trình Cập lại trở về Bắc Kinh, Nhung Lê trông cửa hàng cho gã, mỗi ngày một trăm nghìn, ngày nào kết toán ngày ấy, trông cửa hàng hay không không quan trọng, chủ yếu là lừa tiền.
Buổi sáng không một bóng khách hàng, Nhung Lê không nhớ mình đã chơi bao nhiêu game. Ở mùa giải này, anh từ hạng bạch kim rớt xuống bạc chỉ trong một tuần.
Song anh không sốt ruột, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Còn đạn không?”
Giọng nói của đồng đội số 2 nghe giống như một gã đàn ông thô kệch: “Chẳng phải ban nãy vừa cho cậu rồi à?”
“Dùng hết rồi.”
“Đại ca, hình như chỉ có mình cậu chưa bắn trúng ai thôi.”
Nhung Lê: “Cho tôi đạn.”
Khí chất “quân lâm thiên hạ” này quả thật không phù hợp với kỹ thuật gà mờ của anh.
Được rồi, giọng nói của cậu dễ nghe, anh trai chiều cậu.
Đồng đội số 2: “Cho đây, cho đây.”
Lúc này đồng đội số 3 nghe thấy tiếng bước chân: “Có người đến, mau nằm sấp xuống.”
Nhung Lê không nằm xuống, anh chưa bao giờ chịu nằm xuống, trừ phi chết.
“Pằng!”
Anh bị kẻ địch bắn chết.
Các đồng đội: “…”
Tên gà mờ, cầu xin cậu đấy, lần sau cẩn thận được không hả?
Nhung Lê thoát khỏi ván game, vào lần nữa, dù còn chưa chạm đất thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ngẩng đầu: “Sao thế?”
Từ Đàn Hề đứng trước cửa, tay xách một chiếc lò sưởi điện hình nấm màu hồng, “Anh xem giúp tôi được không?” Cô nói, “Dây sưởi của cái lò này hình như bị hỏng rồi, cắm điện vào không thấy tỏa nhiệt.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh nõn chuối, bên ngoài là chiếc áo khoác len ngắn màu vàng, màu sắc nổi bật làm tôn lên làn da của cô, nhìn cô xinh đẹp tươi tắn, song trên hơn hết là thanh nhã.
Trong thế kỉ 21 đầy sôi động này, thật sự không có nhiều cô gái xứng đáng với bốn từ “yểu điệu thục nữ”, Từ Đàn Hề là một trong những số ít đó.
Nhung Lê đặt điện thoại xuống, cầm ổ điện đi tới: “Đưa cho tôi xem thử.”
Cô đặt lò sưởi xuống dưới chân anh.
Nhung Lê cắm điện bật công tắc, hai dây phát nhiệt trong lò đột nhiên sáng đỏ lên: “Chẳng phải đang tỏa nhiệt đây sao?”
Từ Đàn Hề cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Có lẽ do ổ cắm dưới tầng hỏng rồi.” Cô quay đầu lại nhìn bên dưới, “Hình như có khách đến, tôi xuống tầng xem thế nào.”
Nói rồi cô vội vội vàng vàng bỏ đi, bỏ lại cái lò sưởi điện.
Nhung Lê ngước mắt lên, thấy vạt váy màu xanh nõn chuối của cô đang nhẹ nhàng tung bay, một lúc sau nó mới biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh mặc kệ cái lò sưởi vẫn còn đang bật, đi rót cốc nước lạnh uống.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Đàn Hề cũng không lên lấy lò sưởi, mà gọi điện thoại cho anh.
“Chào anh.”
Nhung Lê chơi game đến nỗi tay tê rần, anh cử động ngón tay: “Cô vẫn chưa cầm lò sưởi về.”
“Không cần đâu, tôi đang ở bên ngoài.”
Nhung Lê chiều ý cô.
Thời tiết phương Nam rất lạnh, mới đầu mùa Đông mà đã rét cóng, gió bên ngoài không lớn nhưng cũng cắt da cắt thịt. Lò sưởi vẫn đang mở, đặt cách anh không xa.
Trong điện thoại, cô dè dặt hỏi: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Nhung Lê không hỏi cô việc gì, chỉ ừ một tiếng.
“Tôi mua một thùng bát.” Dường như cô rất xấu hổ, giọng nói ngày một nhỏ hơn, “Rất, rất nặng.”
Cô nhấn mạnh, rất, rất nặng.
Nhung Lê hiểu ý cô: “Cô đang ở đâu?”
“Ở siêu thị bên cạnh cửa hàng chúng ta.”
“Đứng đó chờ tôi.”
“Được.”
Anh tắt game, cầm áo khoác xuống tầng.
Bên dưới cách cửa hàng xăm hơn chục mét là một siêu thị lớn hai tầng do người nước ngoài mở, diện tích rất rộng, mới khai trương không bao lâu.
Người trong siêu thị không nhiều, khi Nhung Lê đến chỗ đó, Từ Đàn Hề đang đứng chờ bên quầy thu ngân, cũng không biết cô đang nhìn gì mà ngó trái ngó phải.
“Từ Đàn Hề.”
Nhung Lê luôn gọi cả tên cả họ cô, Từ Đàn Hề chưa từng thấy anh qua lại với cô gái nào khác, không biết anh có gọi người khác như thế không.
“Anh tới rồi à.” Cô nhìn anh đầy áy náy, “Làm phiền anh rồi.”
Nhung Lê đi tới nhìn qua chiếc thùng đặt bên chân cô, “Là cái thùng này à?”
“Ừ.”
Anh ngồi xổm xuống, nhấc cái thùng lên nhẹ như không.
Từ Đàn Hề đi phía sau bên trái, cách anh một bước.
Trước khi ra khỏi siêu thị, nhân viên bán hàng gọi Từ Đàn Hề lại: “Cô Từ, cô muốn thử vận may bốc thăm trúng thưởng không?”
Cửa hàng của Từ Đàn Hề nằm ngay bên cạnh, cách đây không xa, cô cũng có duyên gặp nhân viên bán hàng của siêu thị này mấy lần.
Cô dừng lại: “Bốc thăm thế nào?”
Nhung Lê cũng dừng bước theo cô.
Nhân viên đó họ Ngô, là phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cô ấy sống ở thôn Ngô Gia, vô cùng nhiệt tình: “Mua hàng trên một trăm tệ sẽ được rút thăm trúng thưởng, cô vẫn giữ hóa đơn mua hàng chứ?”
“Vẫn giữ.” Từ Đàn Hề lấy hóa đơn ra.
Cô Ngô nhìn con số trong hóa đơn: “Cô vừa mới mua tổng cộng ba trăm mười hai tệ, có thể rút thăm ba lần, giải thưởng lớn nhất của chúng tôi là lò vi sóng.” Cô ấy lắc hộp rút thăm, “Cô rút ba cái là được.”
Từ Đàn Hề rút ba tờ giấy nhỏ ra. Cô Ngô giúp cô mở tờ giấy, hai cái đầu tiên không có gì, cái thứ ba có chữ, ghi rõ giải ba: “Chúc mừng cô, cô đã trúng hai chiếc quần giữ ấm cho nam giới.”
Nhung Lê: “…”
Vành tai Từ Đàn Hề đỏ bừng: “Cảm ơn.”
“Cô chờ chút, tôi đi lấy giải thưởng cho cô.”
Kiểu quần đó là quần giữ ấm màu đen có một lớp nhung dành cho người già.
Trên đường về nhà, Từ Đàn Hề trộm nhìn Nhung Lê mấy lần, muốn nói song lại thôi.
Nhung Lê đi chậm lại: “Cô muốn nói gì à?”
Từ Đàn Hề do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đặt túi giải thưởng lên trên chiếc thùng: “Cái này tặng anh đấy.”
Nhung Lê quay đầu lại nhìn cô, cô lại đang nhìn sang hướng khác, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần lọt vào mắt anh, chiếc xe ô tô từ phía trước chạy tới mang theo làn gió, thổi bay mái tóc bên tai cô.
Vành tai cô vẫn đỏ ửng.
Nhung Lê kéo dài giọng nói uể oải, hỏi cô: “Cô tặng tôi làm gì?”
Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, hàng mày cong cong dịu dàng, giọng nói mang theo sự mềm mại của con gái miền Nam: “Quần này là kiểu của nam, tôi không mặc được, anh giúp tôi bê đồ, tôi tặng anh quà cảm ơn, chúng ta không ai nợ ai.”
Cô biết Nhung Lê không thích ân huệ, anh thích hai bên sòng phẳng, vì vậy cô luôn nợ ơn anh trước, sau đó mới trả ơn sòng phẳng.
Nhung Lê đáp lại cô bằng một từ “Ờ.”
Cô không nói gì thêm, suốt dọc đường khuôn mặt đều đỏ lựng.
Trong siêu thị, hai nhân viên bán hàng tán gẫu.
“Sao tôi không biết hoạt động rút thăm trúng thưởng đó?”
Cô Ngô nói với vẻ thần bí: “Nhận nhờ vả của người ta, nên phải cố làm cho tốt.”
Đồng nghiệp tò mò: “Ai thế?”
“Tôi nhận tiền rồi, không thể nói lung tung được.” Cô Ngô nhìn ra bên ngoài siêu thị, lòng bùi ngùi: “Ngọn cỏ bên đường của chúng ta bị một người phụ nữ giàu có nhắm trúng rồi.”
Ngọn cỏ bên đường?
Đồng nghiệp đó đoán: “Ý cô là cửa hàng chuyển phát nhanh ấy hả?”
Cô Ngô lắc ngón tay: “Tôi không nói được, không nói được.”
Nhung Lê giúp Từ Đàn Hề bê thùng bát về đến cửa hàng, anh đặt xong đồ thì lên tầng, à, còn tiện thể mang luôn cả hai chiếc quần giữ ấm.
Từ Đàn Hề như con tôm bị luộc chín, mặt vẫn đỏ hây hây.
Tần Chiêu Lý gọi điện thoại tới.
“Alo.”
Nghe giọng nói có vẻ ủ rũ, Tần Chiêu Lý trêu chọc: “Diểu Diểu.”
“Hửm?”
“Cậu sao thế?”
Từ Đàn Hề hỏi ngược lại: “Làm sao là làm sao?”
“WeChat của cậu đó.”
Giọng nói của cô ỉu xìu: “Chẳng sao cả.”
Tần Chiêu Lý chế nhạo cô: “Vậy sao cậu suốt ngày đăng mấy thứ kỳ quái thế? Lúc thì là dưỡng sinh lúc thì là cách loại bỏ hàn khí, lúc là bột ngâm chân lúc thì là thuốc bổ xương, lại còn châm cứu và điều trị bằng nhiệt nữa chứ, cậu đang bán hàng trên WeChat hay WeChat của cậu bị hack hả?”
Từ Đàn Hề không thích giao tiếp trên mạng, ngược lại thích viết thư hơn, bảng tin trên WeChat của cô trống trơn, không đăng bất cứ một bài gì, nhưng hai hôm nay cô liên tiếp đăng mười mấy bài, nội dung… giống như những gì Tần Chiêu Lý nói, rất kỳ lạ.
Từ Đàn Hề ngập ngừng, cuối cùng nói thẳng: “Nhung Lê có tật ở chân, những bài mình đăng đều có ích cả.”
“…”
Cô gái này thật là!
Tần Chiêu Lý buồn cười: “Cậu gửi riêng cho anh ta không được sao?”
Từ Đàn Hề là cô gái dè dặt cẩn thận: “Vậy thì lộ liễu quá.”
Một thời gian trước họ mới thêm WeChat của nhau, vì Quan Quan muốn nói chuyện qua tin nhắn thoại với Từ Đàn Hề, Nhung Lê mới chủ động kết bạn với cô. Giao diện trò chuyện của họ không có gì, Nhung Lê kiệm lời, cô cũng không giỏi ăn nói, chỉ có một cuộc đối thoại, nội dung như sau:
“Cặp sách của Quan Quan rơi ở chỗ tôi.”
“Lát nữa tôi qua lấy.”
“Được.”
Cô rất dũng cảm, đến trấn Tường Vân tìm anh, nhưng cũng rất nhát gan, không dám thường xuyên đến làm phiền anh.
Nước ấm nấu ếch thì phải nấu trong bao lâu? Tần Chiêu Lý là người bộc trực, không vòng vo thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu tưởng đăng lên WeChat là không lộ liễu sao?”
Từ Đàn Hề hoang mang: “Lộ liễu lắm à?”
“…”
Chỉ thiếu nước viết mấy từ “Đơn thuốc chữa bệnh ở chân chỉ dùng cho Nhung Lê.”
Tần Chiêu Lý đang bận rộn, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Diểu Diểu, cậu không biết WeChat có tính năng cài đặt người xem sao? Lần sau đăng bài, cậu chỉ cần cài đặt chỉ mình Nhung Lê có thể xem là được rồi.”
Từ Đàn Hề chán nản không thôi: “Mình quên mất.”
“…”
Cô gái yêu vào một cái là IQ về không.
“Từ Đàn Hề.” Là tiếng Nhung Lê gọi cô.
Cô lập tức quay đầu lại: “Hả?”
Không biết anh xuống từ khi nào, lúc này đang đứng ở chân cầu thang, lắc chiếc điện thoại đang sạc điện: “Tôi đã thử rồi, ổ cắm của cô không bị hỏng.”
Hai gò má của Từ Đàn Hề đỏ ửng: “… Ồ.” Cô biết bọn buôn người là anh bắt, tối hôm đó anh không mang đèn pin, khi bắt ba tên đó chắc chắn rất khó khăn, mấy ngày hôm nay nhiệt độ hạ thấp, cô lo vết thương ở chân anh nên tìm cớ đưa lò sưởi cho anh.
Nhung Lê cúp điện thoại, đi lên tầng.
“Anh này…” Từ Đàn Hề gọi anh lại, “Chân của anh đã đỡ hơn chưa?” Phải mặc quần giữ ấm, trời lạnh rồi.
Anh đứng trên cầu thang, gật đầu.
Cô gái này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều không quá thông minh.
Anh quay người lên tầng, khóe miệng cong lên. Một người không thích cười cuối cùng cũng nở nụ cười.
*********************************
Hai ngày qua, đề tài trà dư tửu hậu của đám phụ nữ suốt tám thôn mười dặm đều là chuyện “anh hùng không tên bắt bọn buôn người“.
Hai ngày qua, nhiệt độ xuống thấp, thời tiết rất lạnh, Nhung Lê đang làm gì nhỉ?
Trình Cập lại trở về Bắc Kinh, Nhung Lê trông cửa hàng cho gã, mỗi ngày một trăm nghìn, ngày nào kết toán ngày ấy, trông cửa hàng hay không không quan trọng, chủ yếu là lừa tiền.
Buổi sáng không một bóng khách hàng, Nhung Lê không nhớ mình đã chơi bao nhiêu game. Ở mùa giải này, anh từ hạng bạch kim rớt xuống bạc chỉ trong một tuần.
Song anh không sốt ruột, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Còn đạn không?”
Giọng nói của đồng đội số 2 nghe giống như một gã đàn ông thô kệch: “Chẳng phải ban nãy vừa cho cậu rồi à?”
“Dùng hết rồi.”
“Đại ca, hình như chỉ có mình cậu chưa bắn trúng ai thôi.”
Nhung Lê: “Cho tôi đạn.”
Khí chất “quân lâm thiên hạ” này quả thật không phù hợp với kỹ thuật gà mờ của anh.
Được rồi, giọng nói của cậu dễ nghe, anh trai chiều cậu.
Đồng đội số 2: “Cho đây, cho đây.”
Lúc này đồng đội số 3 nghe thấy tiếng bước chân: “Có người đến, mau nằm sấp xuống.”
Nhung Lê không nằm xuống, anh chưa bao giờ chịu nằm xuống, trừ phi chết.
“Pằng!”
Anh bị kẻ địch bắn chết.
Các đồng đội: “…”
Tên gà mờ, cầu xin cậu đấy, lần sau cẩn thận được không hả?
Nhung Lê thoát khỏi ván game, vào lần nữa, dù còn chưa chạm đất thì tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ngẩng đầu: “Sao thế?”
Từ Đàn Hề đứng trước cửa, tay xách một chiếc lò sưởi điện hình nấm màu hồng, “Anh xem giúp tôi được không?” Cô nói, “Dây sưởi của cái lò này hình như bị hỏng rồi, cắm điện vào không thấy tỏa nhiệt.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh nõn chuối, bên ngoài là chiếc áo khoác len ngắn màu vàng, màu sắc nổi bật làm tôn lên làn da của cô, nhìn cô xinh đẹp tươi tắn, song trên hơn hết là thanh nhã.
Trong thế kỉ 21 đầy sôi động này, thật sự không có nhiều cô gái xứng đáng với bốn từ “yểu điệu thục nữ”, Từ Đàn Hề là một trong những số ít đó.
Nhung Lê đặt điện thoại xuống, cầm ổ điện đi tới: “Đưa cho tôi xem thử.”
Cô đặt lò sưởi xuống dưới chân anh.
Nhung Lê cắm điện bật công tắc, hai dây phát nhiệt trong lò đột nhiên sáng đỏ lên: “Chẳng phải đang tỏa nhiệt đây sao?”
Từ Đàn Hề cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Có lẽ do ổ cắm dưới tầng hỏng rồi.” Cô quay đầu lại nhìn bên dưới, “Hình như có khách đến, tôi xuống tầng xem thế nào.”
Nói rồi cô vội vội vàng vàng bỏ đi, bỏ lại cái lò sưởi điện.
Nhung Lê ngước mắt lên, thấy vạt váy màu xanh nõn chuối của cô đang nhẹ nhàng tung bay, một lúc sau nó mới biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh mặc kệ cái lò sưởi vẫn còn đang bật, đi rót cốc nước lạnh uống.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Đàn Hề cũng không lên lấy lò sưởi, mà gọi điện thoại cho anh.
“Chào anh.”
Nhung Lê chơi game đến nỗi tay tê rần, anh cử động ngón tay: “Cô vẫn chưa cầm lò sưởi về.”
“Không cần đâu, tôi đang ở bên ngoài.”
Nhung Lê chiều ý cô.
Thời tiết phương Nam rất lạnh, mới đầu mùa Đông mà đã rét cóng, gió bên ngoài không lớn nhưng cũng cắt da cắt thịt. Lò sưởi vẫn đang mở, đặt cách anh không xa.
Trong điện thoại, cô dè dặt hỏi: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Nhung Lê không hỏi cô việc gì, chỉ ừ một tiếng.
“Tôi mua một thùng bát.” Dường như cô rất xấu hổ, giọng nói ngày một nhỏ hơn, “Rất, rất nặng.”
Cô nhấn mạnh, rất, rất nặng.
Nhung Lê hiểu ý cô: “Cô đang ở đâu?”
“Ở siêu thị bên cạnh cửa hàng chúng ta.”
“Đứng đó chờ tôi.”
“Được.”
Anh tắt game, cầm áo khoác xuống tầng.
Bên dưới cách cửa hàng xăm hơn chục mét là một siêu thị lớn hai tầng do người nước ngoài mở, diện tích rất rộng, mới khai trương không bao lâu.
Người trong siêu thị không nhiều, khi Nhung Lê đến chỗ đó, Từ Đàn Hề đang đứng chờ bên quầy thu ngân, cũng không biết cô đang nhìn gì mà ngó trái ngó phải.
“Từ Đàn Hề.”
Nhung Lê luôn gọi cả tên cả họ cô, Từ Đàn Hề chưa từng thấy anh qua lại với cô gái nào khác, không biết anh có gọi người khác như thế không.
“Anh tới rồi à.” Cô nhìn anh đầy áy náy, “Làm phiền anh rồi.”
Nhung Lê đi tới nhìn qua chiếc thùng đặt bên chân cô, “Là cái thùng này à?”
“Ừ.”
Anh ngồi xổm xuống, nhấc cái thùng lên nhẹ như không.
Từ Đàn Hề đi phía sau bên trái, cách anh một bước.
Trước khi ra khỏi siêu thị, nhân viên bán hàng gọi Từ Đàn Hề lại: “Cô Từ, cô muốn thử vận may bốc thăm trúng thưởng không?”
Cửa hàng của Từ Đàn Hề nằm ngay bên cạnh, cách đây không xa, cô cũng có duyên gặp nhân viên bán hàng của siêu thị này mấy lần.
Cô dừng lại: “Bốc thăm thế nào?”
Nhung Lê cũng dừng bước theo cô.
Nhân viên đó họ Ngô, là phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cô ấy sống ở thôn Ngô Gia, vô cùng nhiệt tình: “Mua hàng trên một trăm tệ sẽ được rút thăm trúng thưởng, cô vẫn giữ hóa đơn mua hàng chứ?”
“Vẫn giữ.” Từ Đàn Hề lấy hóa đơn ra.
Cô Ngô nhìn con số trong hóa đơn: “Cô vừa mới mua tổng cộng ba trăm mười hai tệ, có thể rút thăm ba lần, giải thưởng lớn nhất của chúng tôi là lò vi sóng.” Cô ấy lắc hộp rút thăm, “Cô rút ba cái là được.”
Từ Đàn Hề rút ba tờ giấy nhỏ ra. Cô Ngô giúp cô mở tờ giấy, hai cái đầu tiên không có gì, cái thứ ba có chữ, ghi rõ giải ba: “Chúc mừng cô, cô đã trúng hai chiếc quần giữ ấm cho nam giới.”
Nhung Lê: “…”
Vành tai Từ Đàn Hề đỏ bừng: “Cảm ơn.”
“Cô chờ chút, tôi đi lấy giải thưởng cho cô.”
Kiểu quần đó là quần giữ ấm màu đen có một lớp nhung dành cho người già.
Trên đường về nhà, Từ Đàn Hề trộm nhìn Nhung Lê mấy lần, muốn nói song lại thôi.
Nhung Lê đi chậm lại: “Cô muốn nói gì à?”
Từ Đàn Hề do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đặt túi giải thưởng lên trên chiếc thùng: “Cái này tặng anh đấy.”
Nhung Lê quay đầu lại nhìn cô, cô lại đang nhìn sang hướng khác, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần lọt vào mắt anh, chiếc xe ô tô từ phía trước chạy tới mang theo làn gió, thổi bay mái tóc bên tai cô.
Vành tai cô vẫn đỏ ửng.
Nhung Lê kéo dài giọng nói uể oải, hỏi cô: “Cô tặng tôi làm gì?”
Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, hàng mày cong cong dịu dàng, giọng nói mang theo sự mềm mại của con gái miền Nam: “Quần này là kiểu của nam, tôi không mặc được, anh giúp tôi bê đồ, tôi tặng anh quà cảm ơn, chúng ta không ai nợ ai.”
Cô biết Nhung Lê không thích ân huệ, anh thích hai bên sòng phẳng, vì vậy cô luôn nợ ơn anh trước, sau đó mới trả ơn sòng phẳng.
Nhung Lê đáp lại cô bằng một từ “Ờ.”
Cô không nói gì thêm, suốt dọc đường khuôn mặt đều đỏ lựng.
Trong siêu thị, hai nhân viên bán hàng tán gẫu.
“Sao tôi không biết hoạt động rút thăm trúng thưởng đó?”
Cô Ngô nói với vẻ thần bí: “Nhận nhờ vả của người ta, nên phải cố làm cho tốt.”
Đồng nghiệp tò mò: “Ai thế?”
“Tôi nhận tiền rồi, không thể nói lung tung được.” Cô Ngô nhìn ra bên ngoài siêu thị, lòng bùi ngùi: “Ngọn cỏ bên đường của chúng ta bị một người phụ nữ giàu có nhắm trúng rồi.”
Ngọn cỏ bên đường?
Đồng nghiệp đó đoán: “Ý cô là cửa hàng chuyển phát nhanh ấy hả?”
Cô Ngô lắc ngón tay: “Tôi không nói được, không nói được.”
Nhung Lê giúp Từ Đàn Hề bê thùng bát về đến cửa hàng, anh đặt xong đồ thì lên tầng, à, còn tiện thể mang luôn cả hai chiếc quần giữ ấm.
Từ Đàn Hề như con tôm bị luộc chín, mặt vẫn đỏ hây hây.
Tần Chiêu Lý gọi điện thoại tới.
“Alo.”
Nghe giọng nói có vẻ ủ rũ, Tần Chiêu Lý trêu chọc: “Diểu Diểu.”
“Hửm?”
“Cậu sao thế?”
Từ Đàn Hề hỏi ngược lại: “Làm sao là làm sao?”
“WeChat của cậu đó.”
Giọng nói của cô ỉu xìu: “Chẳng sao cả.”
Tần Chiêu Lý chế nhạo cô: “Vậy sao cậu suốt ngày đăng mấy thứ kỳ quái thế? Lúc thì là dưỡng sinh lúc thì là cách loại bỏ hàn khí, lúc là bột ngâm chân lúc thì là thuốc bổ xương, lại còn châm cứu và điều trị bằng nhiệt nữa chứ, cậu đang bán hàng trên WeChat hay WeChat của cậu bị hack hả?”
Từ Đàn Hề không thích giao tiếp trên mạng, ngược lại thích viết thư hơn, bảng tin trên WeChat của cô trống trơn, không đăng bất cứ một bài gì, nhưng hai hôm nay cô liên tiếp đăng mười mấy bài, nội dung… giống như những gì Tần Chiêu Lý nói, rất kỳ lạ.
Từ Đàn Hề ngập ngừng, cuối cùng nói thẳng: “Nhung Lê có tật ở chân, những bài mình đăng đều có ích cả.”
“…”
Cô gái này thật là!
Tần Chiêu Lý buồn cười: “Cậu gửi riêng cho anh ta không được sao?”
Từ Đàn Hề là cô gái dè dặt cẩn thận: “Vậy thì lộ liễu quá.”
Một thời gian trước họ mới thêm WeChat của nhau, vì Quan Quan muốn nói chuyện qua tin nhắn thoại với Từ Đàn Hề, Nhung Lê mới chủ động kết bạn với cô. Giao diện trò chuyện của họ không có gì, Nhung Lê kiệm lời, cô cũng không giỏi ăn nói, chỉ có một cuộc đối thoại, nội dung như sau:
“Cặp sách của Quan Quan rơi ở chỗ tôi.”
“Lát nữa tôi qua lấy.”
“Được.”
Cô rất dũng cảm, đến trấn Tường Vân tìm anh, nhưng cũng rất nhát gan, không dám thường xuyên đến làm phiền anh.
Nước ấm nấu ếch thì phải nấu trong bao lâu? Tần Chiêu Lý là người bộc trực, không vòng vo thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu tưởng đăng lên WeChat là không lộ liễu sao?”
Từ Đàn Hề hoang mang: “Lộ liễu lắm à?”
“…”
Chỉ thiếu nước viết mấy từ “Đơn thuốc chữa bệnh ở chân chỉ dùng cho Nhung Lê.”
Tần Chiêu Lý đang bận rộn, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Diểu Diểu, cậu không biết WeChat có tính năng cài đặt người xem sao? Lần sau đăng bài, cậu chỉ cần cài đặt chỉ mình Nhung Lê có thể xem là được rồi.”
Từ Đàn Hề chán nản không thôi: “Mình quên mất.”
“…”
Cô gái yêu vào một cái là IQ về không.
“Từ Đàn Hề.” Là tiếng Nhung Lê gọi cô.
Cô lập tức quay đầu lại: “Hả?”
Không biết anh xuống từ khi nào, lúc này đang đứng ở chân cầu thang, lắc chiếc điện thoại đang sạc điện: “Tôi đã thử rồi, ổ cắm của cô không bị hỏng.”
Hai gò má của Từ Đàn Hề đỏ ửng: “… Ồ.” Cô biết bọn buôn người là anh bắt, tối hôm đó anh không mang đèn pin, khi bắt ba tên đó chắc chắn rất khó khăn, mấy ngày hôm nay nhiệt độ hạ thấp, cô lo vết thương ở chân anh nên tìm cớ đưa lò sưởi cho anh.
Nhung Lê cúp điện thoại, đi lên tầng.
“Anh này…” Từ Đàn Hề gọi anh lại, “Chân của anh đã đỡ hơn chưa?” Phải mặc quần giữ ấm, trời lạnh rồi.
Anh đứng trên cầu thang, gật đầu.
Cô gái này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều không quá thông minh.
Anh quay người lên tầng, khóe miệng cong lên. Một người không thích cười cuối cùng cũng nở nụ cười.