Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Lê thẫn thờ, nghe thấy Nhung Quan Quan gọi mình, đôi mắt tối tăm u ám của anh mới le lói chút ánh sáng, anh cụp mắt bình tâm lại.
“Em đưa cái này cho nó đi.”
Nhung Lê đưa túi thức ăn cho Nhung Quan Quan.
Nhung Quan Quan nói: “Dạ.”
Cậu không xách túi mà bưng hộp bánh chẻo còn nóng hôi hổi kia bằng cả hai tay, nhấc đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy đi.
Cậu thở hồng hộc chạy đến trước mặt bé trai kia, ngồi xổm xuống, cũng cao bằng bé trai bị tật hai chân.
Ai nói trẻ con không biết dịu dàng, đứa bé bốn tuổi thốt ra lời dịu dàng nhất bằng giọng nói êm ái nhất: “Anh ơi, cái này cho anh ăn này, còn nóng đấy.”
Bé trai ngồi trên mặt đất chậm chạp ngẩng lên, vết bẩn trên mặt đã che lấp hình dáng của cậu, chỉ có một đôi mắt vô hồn, dần dần, dần dần nước mắt lưng tròng.
“Cảm ơn.” Cậu dùng đôi tay lấm bẩm đón lấy hộp bánh chẻo nóng hổi kia, nghẹn ngào khóc không ra tiếng, “Cảm… cảm ơn.”
Nhung Quan Quan lấy viên kẹo hạt dẻ mà mình không nỡ ăn trong túi áo ra, đặt vào tay cậu bé: “Không cần cảm ơn đâu.”
Nhung Lê đứng đầu đường chờ ngoảnh đầu lại, tầm mắt nhòe đi bởi sắc đêm đang đến gần.
Mặt trời nơi xa xa đã khuất dạng hoàn toàn, màn đêm đen thẳm dần buông, đèn đường xung quanh sáng trưng, phủ xuống một tầng sáng bạc, bóng đêm và ánh sáng chạm nhau giữa làn ranh, một bên đen một bên trắng, hai thế giới tách biệt.
Chúng là những đứa trẻ sống trên cùng một mảnh đất, nhưng ở hai thế giới, một ngập trong ánh nắng, một chìm dưới vực sâu.
Nhung Quan Quan quay lại bên cạnh Nhung Lê, cậu không ngừng ngoảnh lại, đang ở độ tuổi nào biết buồn là chi, thế mà chân mày cau chặt hệt như một ông cụ non.
“Anh ơi, anh trai kia phải làm sao? Buổi tối anh ấy ngủ ở đâu? Bữa sau có cơm ăn hay không?”
Sẽ ngủ bên lề đường, bữa sau sẽ không có cơm ăn, nhưng nếu gặp may biết đâu sẽ có người chịu bố thí.
Cậu ta là đứa trẻ sống nhờ vào sự bố thí.
Nhung Lê im lặng nhìn đứa bé kia dưới ánh đèn đường, cậu cẩn thận bưng lấy hộp bánh chẻo, nhìn về nơi cuối đường, một tay chống xuống đất, kéo lê đôi chân tật nguyền, lết đi một cách đầy gian nan.
Nhung Lê đáp: “Đến tối sẽ có người đến dẫn nó đi.”
Nhung Quan Quan tiếp tục gặng hỏi: “Ai vậy ạ? Người nhà của anh ấy sao?”
Một lũ ác ma.
“Ừ, người nhà của thằng bé sẽ đến tìm nó.” Nhung Lê nói dối, dẫn Nhung Quan Quan đi về nhà, trời đã tối anh thấy không rõ đường nên đi rất chậm.
Bàn tay của trẻ con rất ấm áp.
“Còn anh thì sao?” Đôi mắt của cậu cũng ấm áp, trong sắc đêm tối tăm, chiếc bóng in hằn trong đôi mắt còn chưa bị vấy bẩn bởi cuộc sống cũng sạch sẽ vô cùng, “Anh ơi, lúc đó có ai đi tìm anh không?”
Không có.
Anh tự mình bò ra.
Nhưng anh lại nói với Nhung Quan Quan: “Mấy lời Trình Cập nói đều là lừa con nít thôi, không phải thật.”
Chỉ mới bốn tuổi, không cần biết thế giới này đen tối đến nhường nào, cậu chỉ cần biết truyện cổ Grimm đều là thật, nói dối mũi sẽ dài ra, ông già Noel sẽ giấu quà trong chiếc tất là đủ rồi.
Nhung Quan Quan im lặng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Gió lùa qua hàng cây ven đường, lá cây vang tiếng xào xạc. Gió cuối thu thường rất lạnh, lạnh cóng tê buốt, có thể đưa cái lạnh xuyên thấu vào tận xương, như những cây kim nhọn hoắc đâm chi chít vào.
Khi bước xuống bậc thang, Nhung Lê bị hẫng, suýt đứng không vững.
Nhung Quan Quan sợ đến mếu máo: “Anh bị sao thế?”
Nhung Lê không trả lời, hàm dưới căng chặt.
“Có phải chân bị đau rồi không?”
Nhung Lê buông tay Nhung Quan Quan ra, chống lên cột đèn, mi mắt buông rủ che đi cảm xúc trong mắt: “Ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp.”
Ghế gỗ nằm ngay phía sau cột đèn, chỉ cách vài bước chân, anh đi rất chậm, hơi loạng choạng. Anh đi khập khiễng đến đó, ngồi xuống châm một điếu thuốc, rít từng hơi vào trong phổi.
Nhung Quan Quan mắt đỏ hoe ngồi bên cạnh khều ghế gỗ.
Nhung Lê ngậm điếu thuốc, ngoảnh đầu sang, anh nhìn không được rõ, chỉ thấy đường nét của một chiếc bóng mờ ảo.
Đứa trẻ kia vẫn ở ven đường, lê đi rất chậm rất chậm.
Sẽ không ai đến tìm cậu, sẽ không ai đến đón cậu, sẽ không ai cứu cậu, nếu may mắn, cậu sẽ sống thoi thóp với một chút hơi tàn, nếu không may, sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó không ai hay biết, đợi đến khi cơ thể co cứng, đợi đến khi thi thể thối rữa, cũng sẽ không ai đến tìm cậu.
“Nhung Quan Quan.”
Nhung Quan Quan đang rất buồn: “Dạ?”
Nhung Lê vứt điếu thuốc xuống đất, dụi tắt rồi nhặt lên vứt vào thùng rác: “Em đến chỗ Từ Đàn Hề, bảo cô ấy dẫn em về nhà.”
Cửa hàng của Từ Đàn Hề nằm ngay phía trước, bên trong còn sáng đèn, cô vẫn chưa đóng cửa.
“Còn anh thì sao?”
Nhung Lê đứng dậy, bế cậu xuống khỏi ghế: “Anh đi giết heo.”
Nhung Quan Quan gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía cửa hàng nơi cuối phố, Nhung Lê thấy cậu đến trước cửa cửa hàng rồi mới quay đầu bỏ đi, anh không thấy rõ đường, bèn đi dọc theo vỉa hè.
“Chị Từ ơi.”
Cửa rất nặng, Nhung Quan Quan đẩy không nổi: “Chị Từ ơi.”
Từ Đàn Hề lập tức đặt khung thêu trong tay xuống, tấm chăn mỏng đắp trên đùi rơi xuống đất cũng không màng đến, cô chạy vội ra mở cửa: “Quan Quan, sao em lại ở ngoài đường một mình?”
Nhung Quan Quan chỉ cho cô xem: “Anh trai ở đằng kia.”
Nhung Lê đã đi xa rồi, Từ Đàn Hề đứng trước cửa cửa hàng chỉ thấy được một bóng đen nhỏ xíu, anh rất cao, đứng giữa đám đông bao giờ cũng đặc biệt nổi bật.
“Anh trai bảo em đến đây à?”
“Dạ.”
“Bên ngoài gió lớn, mau vào trong đi.”
Từ Đàn Hề dắt Nhung Quan Quan vào nhà, qua lớp cửa kính, cô thấy Nhung Lê càng đi càng xa.
Sao lại không mang đèn pin theo, nhỡ bị ngã thì sao?
Chín giờ tối, Nhung Lê vẫn chưa về.
Từ Đàn Hề không yên tâm để Nhung Quan Quan ở nhà một mình nên giữ cậu ở lại, cậu nói muốn xem ti vi một lát, đã sắp đến giờ ngủ, Từ Đàn Hề dẫn cậu vào phòng ngủ, bật ti vi, để cậu ngồi trên giường xem.
Cô ra ngoài một chuyến, đưa di động bị bỏ quên ở nhà cho bà Ngân Nga đang đánh bài ở ngoài, lúc về nhìn thấy Nhung Quan Quan ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước cửa nhà.
“Quan Quan,“ Cô đi đến, “Sao em còn chưa ngủ?”
Nhung Quan Quan ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa: “Anh trai em còn chưa về.”
Cô đặt đèn lồng xuống đất, vuốt vạt váy ngồi xuống: “Đã khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi học, Quan Quan phải ngủ đi thôi.”
Cậu vẫn chưa buồn ngủ: “Em muốn đợi anh em.”
Bên ngoài gió lớn, Từ Đàn Hề sờ tay cậu, lạnh cóng, sợ cậu bị cảm lạnh, cô dỗ dành: “Chị ở đây đợi, anh trai về chị sẽ gọi em dậy có được không?”
Nhung Quan Quan rất lạnh, giọng run rẩy: “Thôi được ạ.”
Từ Đàn Hề dẫn cậu lên lầu, dỗ cậu ngủ xong mới mặc áo khoác xuống nhà, cô bật đèn trước cửa nhà, ra mái hiên trước sân trông về phía đầu ngõ xa xa.
Có người dân trong thôn về nhà muộn ngang qua, chào hỏi cô: “Tiểu Từ đấy à, đang đợi ai đấy?”
Cô chỉ cười không đáp.
Trăng tỏ sao thưa, đèn lồng nằm dưới chân, gió thổi qua làn váy màu xanh lá chuối của cô, cô đợi từ khi đèn đuốc sáng trưng cho đến khi đêm khuya vắng vẻ, đợi đến khi hàng xóm đều đã tắt đèn.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Tiếng chó sủa inh ỏi bỗng nhiên im bặt, cô giật mình ngẩng lên, xa xa có một bóng người mơ hồ đang lảo đảo đi về phía này.
Nhung Lê đã về rồi.
Cô xách đèn lồng lên, đi vào trong ngõ, đến gần mới thấy, toàn thân anh đầy máu.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Em đưa cái này cho nó đi.”
Nhung Lê đưa túi thức ăn cho Nhung Quan Quan.
Nhung Quan Quan nói: “Dạ.”
Cậu không xách túi mà bưng hộp bánh chẻo còn nóng hôi hổi kia bằng cả hai tay, nhấc đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy đi.
Cậu thở hồng hộc chạy đến trước mặt bé trai kia, ngồi xổm xuống, cũng cao bằng bé trai bị tật hai chân.
Ai nói trẻ con không biết dịu dàng, đứa bé bốn tuổi thốt ra lời dịu dàng nhất bằng giọng nói êm ái nhất: “Anh ơi, cái này cho anh ăn này, còn nóng đấy.”
Bé trai ngồi trên mặt đất chậm chạp ngẩng lên, vết bẩn trên mặt đã che lấp hình dáng của cậu, chỉ có một đôi mắt vô hồn, dần dần, dần dần nước mắt lưng tròng.
“Cảm ơn.” Cậu dùng đôi tay lấm bẩm đón lấy hộp bánh chẻo nóng hổi kia, nghẹn ngào khóc không ra tiếng, “Cảm… cảm ơn.”
Nhung Quan Quan lấy viên kẹo hạt dẻ mà mình không nỡ ăn trong túi áo ra, đặt vào tay cậu bé: “Không cần cảm ơn đâu.”
Nhung Lê đứng đầu đường chờ ngoảnh đầu lại, tầm mắt nhòe đi bởi sắc đêm đang đến gần.
Mặt trời nơi xa xa đã khuất dạng hoàn toàn, màn đêm đen thẳm dần buông, đèn đường xung quanh sáng trưng, phủ xuống một tầng sáng bạc, bóng đêm và ánh sáng chạm nhau giữa làn ranh, một bên đen một bên trắng, hai thế giới tách biệt.
Chúng là những đứa trẻ sống trên cùng một mảnh đất, nhưng ở hai thế giới, một ngập trong ánh nắng, một chìm dưới vực sâu.
Nhung Quan Quan quay lại bên cạnh Nhung Lê, cậu không ngừng ngoảnh lại, đang ở độ tuổi nào biết buồn là chi, thế mà chân mày cau chặt hệt như một ông cụ non.
“Anh ơi, anh trai kia phải làm sao? Buổi tối anh ấy ngủ ở đâu? Bữa sau có cơm ăn hay không?”
Sẽ ngủ bên lề đường, bữa sau sẽ không có cơm ăn, nhưng nếu gặp may biết đâu sẽ có người chịu bố thí.
Cậu ta là đứa trẻ sống nhờ vào sự bố thí.
Nhung Lê im lặng nhìn đứa bé kia dưới ánh đèn đường, cậu cẩn thận bưng lấy hộp bánh chẻo, nhìn về nơi cuối đường, một tay chống xuống đất, kéo lê đôi chân tật nguyền, lết đi một cách đầy gian nan.
Nhung Lê đáp: “Đến tối sẽ có người đến dẫn nó đi.”
Nhung Quan Quan tiếp tục gặng hỏi: “Ai vậy ạ? Người nhà của anh ấy sao?”
Một lũ ác ma.
“Ừ, người nhà của thằng bé sẽ đến tìm nó.” Nhung Lê nói dối, dẫn Nhung Quan Quan đi về nhà, trời đã tối anh thấy không rõ đường nên đi rất chậm.
Bàn tay của trẻ con rất ấm áp.
“Còn anh thì sao?” Đôi mắt của cậu cũng ấm áp, trong sắc đêm tối tăm, chiếc bóng in hằn trong đôi mắt còn chưa bị vấy bẩn bởi cuộc sống cũng sạch sẽ vô cùng, “Anh ơi, lúc đó có ai đi tìm anh không?”
Không có.
Anh tự mình bò ra.
Nhưng anh lại nói với Nhung Quan Quan: “Mấy lời Trình Cập nói đều là lừa con nít thôi, không phải thật.”
Chỉ mới bốn tuổi, không cần biết thế giới này đen tối đến nhường nào, cậu chỉ cần biết truyện cổ Grimm đều là thật, nói dối mũi sẽ dài ra, ông già Noel sẽ giấu quà trong chiếc tất là đủ rồi.
Nhung Quan Quan im lặng, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Gió lùa qua hàng cây ven đường, lá cây vang tiếng xào xạc. Gió cuối thu thường rất lạnh, lạnh cóng tê buốt, có thể đưa cái lạnh xuyên thấu vào tận xương, như những cây kim nhọn hoắc đâm chi chít vào.
Khi bước xuống bậc thang, Nhung Lê bị hẫng, suýt đứng không vững.
Nhung Quan Quan sợ đến mếu máo: “Anh bị sao thế?”
Nhung Lê không trả lời, hàm dưới căng chặt.
“Có phải chân bị đau rồi không?”
Nhung Lê buông tay Nhung Quan Quan ra, chống lên cột đèn, mi mắt buông rủ che đi cảm xúc trong mắt: “Ngồi nghỉ một lát rồi đi tiếp.”
Ghế gỗ nằm ngay phía sau cột đèn, chỉ cách vài bước chân, anh đi rất chậm, hơi loạng choạng. Anh đi khập khiễng đến đó, ngồi xuống châm một điếu thuốc, rít từng hơi vào trong phổi.
Nhung Quan Quan mắt đỏ hoe ngồi bên cạnh khều ghế gỗ.
Nhung Lê ngậm điếu thuốc, ngoảnh đầu sang, anh nhìn không được rõ, chỉ thấy đường nét của một chiếc bóng mờ ảo.
Đứa trẻ kia vẫn ở ven đường, lê đi rất chậm rất chậm.
Sẽ không ai đến tìm cậu, sẽ không ai đến đón cậu, sẽ không ai cứu cậu, nếu may mắn, cậu sẽ sống thoi thóp với một chút hơi tàn, nếu không may, sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó không ai hay biết, đợi đến khi cơ thể co cứng, đợi đến khi thi thể thối rữa, cũng sẽ không ai đến tìm cậu.
“Nhung Quan Quan.”
Nhung Quan Quan đang rất buồn: “Dạ?”
Nhung Lê vứt điếu thuốc xuống đất, dụi tắt rồi nhặt lên vứt vào thùng rác: “Em đến chỗ Từ Đàn Hề, bảo cô ấy dẫn em về nhà.”
Cửa hàng của Từ Đàn Hề nằm ngay phía trước, bên trong còn sáng đèn, cô vẫn chưa đóng cửa.
“Còn anh thì sao?”
Nhung Lê đứng dậy, bế cậu xuống khỏi ghế: “Anh đi giết heo.”
Nhung Quan Quan gật đầu, ngoan ngoãn đi về phía cửa hàng nơi cuối phố, Nhung Lê thấy cậu đến trước cửa cửa hàng rồi mới quay đầu bỏ đi, anh không thấy rõ đường, bèn đi dọc theo vỉa hè.
“Chị Từ ơi.”
Cửa rất nặng, Nhung Quan Quan đẩy không nổi: “Chị Từ ơi.”
Từ Đàn Hề lập tức đặt khung thêu trong tay xuống, tấm chăn mỏng đắp trên đùi rơi xuống đất cũng không màng đến, cô chạy vội ra mở cửa: “Quan Quan, sao em lại ở ngoài đường một mình?”
Nhung Quan Quan chỉ cho cô xem: “Anh trai ở đằng kia.”
Nhung Lê đã đi xa rồi, Từ Đàn Hề đứng trước cửa cửa hàng chỉ thấy được một bóng đen nhỏ xíu, anh rất cao, đứng giữa đám đông bao giờ cũng đặc biệt nổi bật.
“Anh trai bảo em đến đây à?”
“Dạ.”
“Bên ngoài gió lớn, mau vào trong đi.”
Từ Đàn Hề dắt Nhung Quan Quan vào nhà, qua lớp cửa kính, cô thấy Nhung Lê càng đi càng xa.
Sao lại không mang đèn pin theo, nhỡ bị ngã thì sao?
Chín giờ tối, Nhung Lê vẫn chưa về.
Từ Đàn Hề không yên tâm để Nhung Quan Quan ở nhà một mình nên giữ cậu ở lại, cậu nói muốn xem ti vi một lát, đã sắp đến giờ ngủ, Từ Đàn Hề dẫn cậu vào phòng ngủ, bật ti vi, để cậu ngồi trên giường xem.
Cô ra ngoài một chuyến, đưa di động bị bỏ quên ở nhà cho bà Ngân Nga đang đánh bài ở ngoài, lúc về nhìn thấy Nhung Quan Quan ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước cửa nhà.
“Quan Quan,“ Cô đi đến, “Sao em còn chưa ngủ?”
Nhung Quan Quan ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa: “Anh trai em còn chưa về.”
Cô đặt đèn lồng xuống đất, vuốt vạt váy ngồi xuống: “Đã khuya lắm rồi, ngày mai còn phải đi học, Quan Quan phải ngủ đi thôi.”
Cậu vẫn chưa buồn ngủ: “Em muốn đợi anh em.”
Bên ngoài gió lớn, Từ Đàn Hề sờ tay cậu, lạnh cóng, sợ cậu bị cảm lạnh, cô dỗ dành: “Chị ở đây đợi, anh trai về chị sẽ gọi em dậy có được không?”
Nhung Quan Quan rất lạnh, giọng run rẩy: “Thôi được ạ.”
Từ Đàn Hề dẫn cậu lên lầu, dỗ cậu ngủ xong mới mặc áo khoác xuống nhà, cô bật đèn trước cửa nhà, ra mái hiên trước sân trông về phía đầu ngõ xa xa.
Có người dân trong thôn về nhà muộn ngang qua, chào hỏi cô: “Tiểu Từ đấy à, đang đợi ai đấy?”
Cô chỉ cười không đáp.
Trăng tỏ sao thưa, đèn lồng nằm dưới chân, gió thổi qua làn váy màu xanh lá chuối của cô, cô đợi từ khi đèn đuốc sáng trưng cho đến khi đêm khuya vắng vẻ, đợi đến khi hàng xóm đều đã tắt đèn.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Tiếng chó sủa inh ỏi bỗng nhiên im bặt, cô giật mình ngẩng lên, xa xa có một bóng người mơ hồ đang lảo đảo đi về phía này.
Nhung Lê đã về rồi.
Cô xách đèn lồng lên, đi vào trong ngõ, đến gần mới thấy, toàn thân anh đầy máu.