Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tống Bảo Bảo không nói lời nào nhưng lại thầm mắng chửi: Phụ huynh con khỉ, anh trai mưa thì có!
Lúc này, thầy Lý đi ra khỏi lớp, thoáng quan sát “phụ huynh” Lâm Hòa Miêu, gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi quay sang nói với cô, “Hòa Miêu, em theo thầy đến văn phòng một chuyến.”
Lâm Hòa Miêu vâng dạ.
“Chỗ em là bàn thứ tư dãy bên phải.” Cô báo vị trí cho Trình Cập biết rồi mới theo thầy Lý đến văn phòng.
Chờ người đi xa, nỗi ghen tuông trong đáy lòng Tống Bảo Bảo lập tức tuôn trào, đầu tiên cậu ta hừ lạnh, sau đó mới hất cằm mắng Trình Cập: “Đồ trâu già gặm cỏ non.”
Con trai mười tám tuổi bốc đồng thế đấy. Trình Cập chợt nhớ đến năm mình mười tám tuổi, lúc đó gã đã làm gì thế nhỉ? Gã đang xử lão già đã nhốt gã trong lồng đùa giỡn suốt hai năm liền.
Đó là thời điểm gã dơ bẩn, điên cuồng và chán ghét thế giới này nhất.
Trình Cập cười điềm nhiên, “Chưa có gặm đâu, nói năng chú ý một chút.”
Tống Bảo Bảo không tin, đa số con trai lứa tuổi này đều cho rằng tình yêu to bằng trời, “Đừng cho rằng tôi không biết, anh muốn “chén” Lâm Hòa Miêu, đồ khốn!”
Nói ra không ai tin, Trình Cập không hề nghĩ đến làm gì Lâm Hòa Miêu cả.
Tống Bảo Bảo còn chưa hết giận: “Đồ cặn bã!”
Lần này Trình Cập không có cách nào phản bác, gã đúng là cặn bã thật.
Tống Bảo Bảo còn hung hãn uy hiếp: “Nếu anh dám ức hiếp Lâm Hòa Miêu, tôi sẽ căng biểu ngữ khắp làng khắp xóm, để mọi người biết được bộ mặt xấu xa của anh.”
Trình Cập cạn lời.
Bỗng nhiên…
“Tống Bảo Bảo!” Tiếng gầm của sư tử Hà Đông vang lên.
Tống Bảo Bảo giây trước còn hùng hổ, giây sau tức khắc nhìn xung quanh, bắt đầu diễn trò, “Ồ, đến đây!” Cậu ta giả bộ vẫy tay với không khí như đang chào bạn chơi bóng, sau đó giả vờ giả vịt nói, “Chị, bạn em rủ em chơi bóng, em đi trước đây.”
…
Sáu giờ, mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà chiếu xuyên qua kẽ lá in bóng xuống mặt đất, gió thổi lao xao, vệt sáng loang lổ lay động.
Nhung Quan Quan gọi Nhung Lê ở dưới lầu: “Anh.”
“Anh.”
Không nghe Nhung Lê đáp lời, cậu rối rắm có nên đi lên gọi anh hay không.
Cửa phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ trên tầng hai được thiết kế thành phòng giám sát đang đóng chặt cửa. Trong phòng, màn hình treo đầy tường, chiếu rõ từng ngóc ngách ngôi nhà cả trong lẫn ngoài.
Trên bàn có bốn chiếc máy vi tính, trong đó có một chiếc đang mở, trên màn hình là một chàng trai trẻ để tóc húi cua, da trắng trẻo, ánh mắt sắc bén. Dáng dấp không tính là anh tuấn, nhưng lại có vài phần khí phái.
Cậu ta tên Trì Dạng, năm nay hai mươi hai tuổi, cao 1m81, là hacker hàng đầu của Điện tử LYS, có thể do dính đến ngành máy tính, nên trông cậu ta khá lờ đờ hệt như mấy cậu trai trẻ nghiện internet thường thấy.
“Đường Quang không hề ra mặt, Phó Triều Sinh đang trong cảnh thù trong giặc ngoài, không rảnh lo đến chuyện của anh, ngoại trừ người của kho vận LYG, mấy chi nhánh khác đều ngấm ngầm hoặc công khai điều tra lại vụ tai nạn khi đó.”
Nhung Lê: “Vậy Hà Ký Bắc thì sao?”
Trì Dạng: “Anh Bảy cũng đang điều tra.”
Quốc tế Tích Bắc có tổng cộng sáu vị “gia”, sau khi Nhung Lê “chết”, Hà Ký Bắc được thăng lên làm “Thất gia“.
Nhung Lê nhắc nhở, “Cậu ta rất đa nghi, cậu đừng để lộ.”
Chuyện anh chết giả chỉ có Trình Cập và Trì Dạng biết, ngay cả Hà Ký Bắc cũng không hề hay biết gì.
Trì Dạng sờ khuyên tai của mình theo thói quen, “Anh cứ yên tâm, em đã xử lý sạch sẽ hết rồi. Đúng rồi, còn cò một việc em cảm thấy hơi khả nghi, khi đó có camera giám sát quay được hiện trường tai nạn giao thông, hiện giờ đoạn phim kia đang nằm trong tay Ôn Thời Ngộ, nhưng chuyện tai nạn lại không hề liên quan gì đến anh ta. Anh ta cũng không qua lại với người của Tích Bắc, trước mắt còn chưa tìm ra được lý do anh ta nhúng tay vào việc này.”
Lại là Ôn Thời Ngộ.
Người này chú ý đến vụ tai nạn giao thông anh chết giả nhiều quá rồi đấy.
Bên cạnh máy tính có một đống giấy gói kẹo, ngón tay Nhung Lê đang đè một tấm trong đó, gõ nhẹ xuống mặt bàn, “Cậu nghĩ cách lấy được đoạn phim kia cho tôi.”
“Em sẽ thử xem.”
Nhung Lê đăm chiêu chốc lát, sau đó hỏi: “Tối nay cậu rảnh không?”
Trì Dạng: “Dạ rảnh.”
“Chín giờ.” Nhung Lê cất giọng hờ hững không hề giống ra lệnh, nhưng thật sự là đang ra lệnh, “Cậu vào game, lập team với tôi.”
Trì Dạng chần chờ ba giây, “… Được.”
Lúc trước đã nói, người như họ đều có một nghề khác dùng để che mắt, Trình Cập là lính cứu hỏa, Nhung Lê là giảng viên đại học, Trì Dạng cũng có, nghề tay trái của cậu ta là tuyển thủ esport.
“Anh.”
Giọng non nớt của Nhung Quan Quan vang lên bên ngoài.
Nhung Lê tắt video call, “Đứng ngoài nói.”
Nhung Quan Quan nghe lời, “Bà nội và bác Hai lại đến nữa.”
Đương nhiên Nhung Lê biết bọn họ đã đến, nguyên mặt tường đều là màn hình giám sát cơ mà.
Ngoài cửa, bà Địch gào thét: “Tôi biết cậu đang ở bên trong, mau trả cháu tôi lại đây.” Bà ta đập cửa ầm ầm, “Nhung Lê!”
“Nhung Lê!” Người đã già nhưng sức vẫn khỏe, giọng nói vang dội cả chu vi trăm mét, “Tên họ Nhung kia, nếu cậu dám không trả Quan Quan lại cho nhà họ Hà chúng tôi, tôi sẽ kiện cậu ra tòa.”
Người thôn Trúc Loan Nhung nghe thấy tiếng ồn ào, kéo nhau ra ngoài hóng hớt.
Hà Hoa Quân xấu hổ, lôi kéo bà Địch.
Bà ta quay đầu lại trừng mắt, “Nhìn gì mà nhìn!”
Bà ta vẫn lớn lối, “Nhung Lê, cậu hãy nghe rõ cho tôi, nếu cậu không ói tiền ra, ngày nào tôi cũng sẽ đến đây làm ầm lên đấy.”
Vừa nhắc đến tiền, người xung quanh cũng đã đoán ra được phần nào câu chuyện.
Hà Hoa Quân sợ mất mặt, kéo mẹ mình rời đi, bà ta chửi bới một trận nữa mới chịu đi theo con trai.
Nhung Lê đã điều tra được chuyện này không phải Hà Hoa Anh tiết lộ. Ba trăm nghìn kia là cha của bà Tô Mẫn bán đi nhà cửa ông cha để lại mới có, nhà họ Tô luôn canh cánh số tiền này, nên đi mách lẻo với nhà họ Hà.
Nhung Lê mở cửa phòng, bảo với Nhung Quan Quan: “Anh đã đặt cơm tối rồi, lát nữa tự em lấy ăn, ăn xong cứ đi ngủ, đừng chờ anh.”
Nhung Quan Quan ngẩng mặt, tròn xoe mắt thắc mắc: “Còn anh thì sao?”
“Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Ngoài trời đang chuyển mưa đen sì, anh định đi đâu?”
Nhung Lê khựng lại giây lát mới dửng dưng đáp lời: “Giết heo.”
Lại đi giết heo nữa ư? Nhung Quan Quan không sao hiểu nổi.
Nhung Lê mở cửa phòng ngủ ra, đi vào bật đèn rồi đóng cửa lại. Anh kéo ngăn tủ, lấy một bộ găng tay cao su, và hộp kim xăm lần trước chưa đụng đến.
Anh thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực, chẳng hạn như tiễn thẳng người gây phiền phức cho mình đến bệnh viện để được yên tĩnh.
Trình Cập nói vậy là sai.
Đúng là sai thật, nhưng vậy thì đã sao, người khác thế nào liên quan gì đến anh? Anh cần phải tuân thủ luật lệ của xã hội này sao? Dù sao người chịu đau và bị chảy máu đâu phải anh.
Ý nghĩ này chính là chỗ kinh khủng nhất của người thái nhân cách có mức độ thấu cảm bằng 0.
Nhung Lê cầm lấy hộp kim xăm kia, bỏ vào túi áo cùng với găng tay. Anh mở cửa phòng ngủ, vừa ra khỏi phòng di động đã vang lên.
Là Từ Đàn Hề gọi đến.
“Chào anh.”
Chỉ hai chữ đã thành công kéo lại bước chân anh.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Lúc này, thầy Lý đi ra khỏi lớp, thoáng quan sát “phụ huynh” Lâm Hòa Miêu, gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi quay sang nói với cô, “Hòa Miêu, em theo thầy đến văn phòng một chuyến.”
Lâm Hòa Miêu vâng dạ.
“Chỗ em là bàn thứ tư dãy bên phải.” Cô báo vị trí cho Trình Cập biết rồi mới theo thầy Lý đến văn phòng.
Chờ người đi xa, nỗi ghen tuông trong đáy lòng Tống Bảo Bảo lập tức tuôn trào, đầu tiên cậu ta hừ lạnh, sau đó mới hất cằm mắng Trình Cập: “Đồ trâu già gặm cỏ non.”
Con trai mười tám tuổi bốc đồng thế đấy. Trình Cập chợt nhớ đến năm mình mười tám tuổi, lúc đó gã đã làm gì thế nhỉ? Gã đang xử lão già đã nhốt gã trong lồng đùa giỡn suốt hai năm liền.
Đó là thời điểm gã dơ bẩn, điên cuồng và chán ghét thế giới này nhất.
Trình Cập cười điềm nhiên, “Chưa có gặm đâu, nói năng chú ý một chút.”
Tống Bảo Bảo không tin, đa số con trai lứa tuổi này đều cho rằng tình yêu to bằng trời, “Đừng cho rằng tôi không biết, anh muốn “chén” Lâm Hòa Miêu, đồ khốn!”
Nói ra không ai tin, Trình Cập không hề nghĩ đến làm gì Lâm Hòa Miêu cả.
Tống Bảo Bảo còn chưa hết giận: “Đồ cặn bã!”
Lần này Trình Cập không có cách nào phản bác, gã đúng là cặn bã thật.
Tống Bảo Bảo còn hung hãn uy hiếp: “Nếu anh dám ức hiếp Lâm Hòa Miêu, tôi sẽ căng biểu ngữ khắp làng khắp xóm, để mọi người biết được bộ mặt xấu xa của anh.”
Trình Cập cạn lời.
Bỗng nhiên…
“Tống Bảo Bảo!” Tiếng gầm của sư tử Hà Đông vang lên.
Tống Bảo Bảo giây trước còn hùng hổ, giây sau tức khắc nhìn xung quanh, bắt đầu diễn trò, “Ồ, đến đây!” Cậu ta giả bộ vẫy tay với không khí như đang chào bạn chơi bóng, sau đó giả vờ giả vịt nói, “Chị, bạn em rủ em chơi bóng, em đi trước đây.”
…
Sáu giờ, mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà chiếu xuyên qua kẽ lá in bóng xuống mặt đất, gió thổi lao xao, vệt sáng loang lổ lay động.
Nhung Quan Quan gọi Nhung Lê ở dưới lầu: “Anh.”
“Anh.”
Không nghe Nhung Lê đáp lời, cậu rối rắm có nên đi lên gọi anh hay không.
Cửa phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ trên tầng hai được thiết kế thành phòng giám sát đang đóng chặt cửa. Trong phòng, màn hình treo đầy tường, chiếu rõ từng ngóc ngách ngôi nhà cả trong lẫn ngoài.
Trên bàn có bốn chiếc máy vi tính, trong đó có một chiếc đang mở, trên màn hình là một chàng trai trẻ để tóc húi cua, da trắng trẻo, ánh mắt sắc bén. Dáng dấp không tính là anh tuấn, nhưng lại có vài phần khí phái.
Cậu ta tên Trì Dạng, năm nay hai mươi hai tuổi, cao 1m81, là hacker hàng đầu của Điện tử LYS, có thể do dính đến ngành máy tính, nên trông cậu ta khá lờ đờ hệt như mấy cậu trai trẻ nghiện internet thường thấy.
“Đường Quang không hề ra mặt, Phó Triều Sinh đang trong cảnh thù trong giặc ngoài, không rảnh lo đến chuyện của anh, ngoại trừ người của kho vận LYG, mấy chi nhánh khác đều ngấm ngầm hoặc công khai điều tra lại vụ tai nạn khi đó.”
Nhung Lê: “Vậy Hà Ký Bắc thì sao?”
Trì Dạng: “Anh Bảy cũng đang điều tra.”
Quốc tế Tích Bắc có tổng cộng sáu vị “gia”, sau khi Nhung Lê “chết”, Hà Ký Bắc được thăng lên làm “Thất gia“.
Nhung Lê nhắc nhở, “Cậu ta rất đa nghi, cậu đừng để lộ.”
Chuyện anh chết giả chỉ có Trình Cập và Trì Dạng biết, ngay cả Hà Ký Bắc cũng không hề hay biết gì.
Trì Dạng sờ khuyên tai của mình theo thói quen, “Anh cứ yên tâm, em đã xử lý sạch sẽ hết rồi. Đúng rồi, còn cò một việc em cảm thấy hơi khả nghi, khi đó có camera giám sát quay được hiện trường tai nạn giao thông, hiện giờ đoạn phim kia đang nằm trong tay Ôn Thời Ngộ, nhưng chuyện tai nạn lại không hề liên quan gì đến anh ta. Anh ta cũng không qua lại với người của Tích Bắc, trước mắt còn chưa tìm ra được lý do anh ta nhúng tay vào việc này.”
Lại là Ôn Thời Ngộ.
Người này chú ý đến vụ tai nạn giao thông anh chết giả nhiều quá rồi đấy.
Bên cạnh máy tính có một đống giấy gói kẹo, ngón tay Nhung Lê đang đè một tấm trong đó, gõ nhẹ xuống mặt bàn, “Cậu nghĩ cách lấy được đoạn phim kia cho tôi.”
“Em sẽ thử xem.”
Nhung Lê đăm chiêu chốc lát, sau đó hỏi: “Tối nay cậu rảnh không?”
Trì Dạng: “Dạ rảnh.”
“Chín giờ.” Nhung Lê cất giọng hờ hững không hề giống ra lệnh, nhưng thật sự là đang ra lệnh, “Cậu vào game, lập team với tôi.”
Trì Dạng chần chờ ba giây, “… Được.”
Lúc trước đã nói, người như họ đều có một nghề khác dùng để che mắt, Trình Cập là lính cứu hỏa, Nhung Lê là giảng viên đại học, Trì Dạng cũng có, nghề tay trái của cậu ta là tuyển thủ esport.
“Anh.”
Giọng non nớt của Nhung Quan Quan vang lên bên ngoài.
Nhung Lê tắt video call, “Đứng ngoài nói.”
Nhung Quan Quan nghe lời, “Bà nội và bác Hai lại đến nữa.”
Đương nhiên Nhung Lê biết bọn họ đã đến, nguyên mặt tường đều là màn hình giám sát cơ mà.
Ngoài cửa, bà Địch gào thét: “Tôi biết cậu đang ở bên trong, mau trả cháu tôi lại đây.” Bà ta đập cửa ầm ầm, “Nhung Lê!”
“Nhung Lê!” Người đã già nhưng sức vẫn khỏe, giọng nói vang dội cả chu vi trăm mét, “Tên họ Nhung kia, nếu cậu dám không trả Quan Quan lại cho nhà họ Hà chúng tôi, tôi sẽ kiện cậu ra tòa.”
Người thôn Trúc Loan Nhung nghe thấy tiếng ồn ào, kéo nhau ra ngoài hóng hớt.
Hà Hoa Quân xấu hổ, lôi kéo bà Địch.
Bà ta quay đầu lại trừng mắt, “Nhìn gì mà nhìn!”
Bà ta vẫn lớn lối, “Nhung Lê, cậu hãy nghe rõ cho tôi, nếu cậu không ói tiền ra, ngày nào tôi cũng sẽ đến đây làm ầm lên đấy.”
Vừa nhắc đến tiền, người xung quanh cũng đã đoán ra được phần nào câu chuyện.
Hà Hoa Quân sợ mất mặt, kéo mẹ mình rời đi, bà ta chửi bới một trận nữa mới chịu đi theo con trai.
Nhung Lê đã điều tra được chuyện này không phải Hà Hoa Anh tiết lộ. Ba trăm nghìn kia là cha của bà Tô Mẫn bán đi nhà cửa ông cha để lại mới có, nhà họ Tô luôn canh cánh số tiền này, nên đi mách lẻo với nhà họ Hà.
Nhung Lê mở cửa phòng, bảo với Nhung Quan Quan: “Anh đã đặt cơm tối rồi, lát nữa tự em lấy ăn, ăn xong cứ đi ngủ, đừng chờ anh.”
Nhung Quan Quan ngẩng mặt, tròn xoe mắt thắc mắc: “Còn anh thì sao?”
“Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Ngoài trời đang chuyển mưa đen sì, anh định đi đâu?”
Nhung Lê khựng lại giây lát mới dửng dưng đáp lời: “Giết heo.”
Lại đi giết heo nữa ư? Nhung Quan Quan không sao hiểu nổi.
Nhung Lê mở cửa phòng ngủ ra, đi vào bật đèn rồi đóng cửa lại. Anh kéo ngăn tủ, lấy một bộ găng tay cao su, và hộp kim xăm lần trước chưa đụng đến.
Anh thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực, chẳng hạn như tiễn thẳng người gây phiền phức cho mình đến bệnh viện để được yên tĩnh.
Trình Cập nói vậy là sai.
Đúng là sai thật, nhưng vậy thì đã sao, người khác thế nào liên quan gì đến anh? Anh cần phải tuân thủ luật lệ của xã hội này sao? Dù sao người chịu đau và bị chảy máu đâu phải anh.
Ý nghĩ này chính là chỗ kinh khủng nhất của người thái nhân cách có mức độ thấu cảm bằng 0.
Nhung Lê cầm lấy hộp kim xăm kia, bỏ vào túi áo cùng với găng tay. Anh mở cửa phòng ngủ, vừa ra khỏi phòng di động đã vang lên.
Là Từ Đàn Hề gọi đến.
“Chào anh.”
Chỉ hai chữ đã thành công kéo lại bước chân anh.