• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1218: Ngọn đèn Minh Hải

Lý Dục Thần đỡ lão quái Hồng Bào đứng dậy, nhìn ông ta từ đầu đến chân mấy lần, rồi cũng không nhắc đến thân phận yêu quái của ông ta nữa mà chỉ nói: “Sau này không hành lễ như thế đâu, tôi vừa nói chuyện với Ô Long chân nhân, rằng vạn vật đều bình đẳng, không phân chia trên dưới cao hèn, ông cũng đừng gọi tôi là Thánh chủ nữa.”

Hồng Bào sửng sốt, quay sang nhìn Ô Long chân nhân, ngạc nhiên hỏi: “Ô Long, Thánh chủ nói vậy là có ý gì? Cậu ấy không cần chúng ta nữa sao?”

Ô Long chân nhân bật cười: “Con khỉ ngốc này, Thánh… à cậu Lý đâu có nói là không cần chúng ta đâu, cậu ấy bảo từ nay về sau cứ làm người đàng hoàng đi, đừng có suốt ngày cổ quái như thế nữa.”

Lão quái Hồng Bào đưa tay ra sau sờ mông mình, rồi lại đưa lên gãi đầu: “Cổ quái á?”

Lý Dục Thần nghe thấy thế cũng phải bật cười.

Đột nhiên anh lại nhớ đến những lời Hồng Bào vừa nói, lập tức hỏi: “Vừa rồi ông nói phải đi cứu Minh Bộc, ý ông là sao?”

Hồng Bào vỗ đùi một cái: “Đúng đúng đúng! Mới mấy câu thôi mà đã lạc đề rồi, bây giờ đi cứu Minh Bộc đại nhân quan trọng hơn, Thánh chủ, chúng ta mau đi thôi!”

Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Đi đâu mà cứu?”

“Đương nhiên là ở biển Trầm Quang rồi!” Hồng Bào đáp: “Chân thân của Minh Bộc đại nhân đang bị giam ở biển Trầm Quang, cậu là Thánh chủ, giỏi như vậy, chắc chắn là có thể cứu được Minh Bộc đại nhân!”

Lý Dục Thần đột nhiên rất muốn bật cười, con khỉ này đúng là tính khí nôn nóng thật.

Chỉ là chuyện này lại khiến anh hoài nghi thêm mấy phần.

Anh biết chân thân của Minh Bộc đang ở biển Trầm Quang, nhưng không ngờ lại bị Minh Vương giam ở đó, xem ra Minh Bộc và Minh Vương không cùng một phe.

Ô Long chân nhân lên tiếng: “Hồng Bào, bỏ cái kiểu cứ có chuyện gì là lại tru tréo lên như thế đi, ông tưởng đi biển Trầm Quang cứu người mà dễ như vậy à? Bây giờ Thánh chủ đã về rồi, chúng ta chỉ cần tận tâm tận lực hỗ trợ cậu ấy, đây cũng chính là mục đích Minh Bộc đại nhân bồi dưỡng chúng ta, cậu đừng có bỏ gốc lấy ngọn như thế, phụ lòng kỳ vọng của Minh Bộc đại nhân!”

Lão quái Hồng Bào cười hì hì: “Đúng là tôi hơi vội thật, vội thật, he he he!”

Ô Long nói: “Được rồi được rồi, đừng ồn nữa, làm ảnh hưởng Thánh chủ thắp đèn.”

Ông ta nhắc, mọi người lúc này mới nhận ra trên bàn vẫn còn một chiếc đèn đen kịt.

Lý Dục Thần biết, trong lòng Ô Long vẫn còn chút hoài nghi về việc anh không thể thắp sáng ngọn đèn Minh Bộc để lại, chỉ khi nào ngọn đèn này sáng lên, thân phận của anh mới thật sự được chứng minh.

Hơn nữa, anh cũng rất muốn xem xem, ngọn đèn này sau khi thắp lên sẽ xuất hiện thứ gì, nếu là đồ Minh Bộc để lại cho anh thì không thể nào chỉ là một ngọn đèn bình thường được.

Lý Dục Thần đứng trước bàn, thần thái thoải mái hơn lúc trước rất nhiều, anh vươn một ngón tay ra, nơi đầu ngón tay bỗng dấy lên một ngọn lửa màu đen to bằng hạt đậu.

Ngọn lửa đen chạm đến bấc đèn, bấc đèn lập tức lóe sáng lên, tỏa ra một thứ ánh đen kỳ lạ.

Từ trong ánh sáng đen ấy, có một cái bóng đen bay lên, hóa thành hình người rồi lơ lửng giữa không trung.

Ô Long chân nhân và lão quái Hồng Bảo sợ đến biến sắc, không kìm được mà hô lên: “Minh Bộc đại nhân!”

Hai người vô thức muốn lao tới, nhưng rồi lại thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích thì khựng lại, chỉ là sự phấn khích trên khuôn mặt không thể giấu được.

Vậy mà cái bóng đen kia không hề đáp lại hai người họ, chỉ lẳng lặng lơ lửng trên không trung.

Lý Dục Thần cau mày. Cái bóng này khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện của một năm trước. Dù cho Minh Bộc có trung thành với anh đến mức nào thì trong ấn tượng của anh, cái bóng ấy vẫn luôn gắn với chết chóc. Tâm ma trong lòng anh quả thật đã có sẵn từ trước, nhưng chính cái bóng này mới là chất xúc tác dữ dội nhất.

Lý Dục Thần không ngờ lại có thể gặp được cái bóng đó ở đây.

Nhưng gần như ngay sau đó, anh lập tức nhận ra đây không phải là phân thân của Minh Bộc, mà chỉ là một mảnh tàn hồn, hoặc đúng hơn, là một phần ý thức của phân thân, phải dựa vào công dụng đặc biệt của ngọn đèn này mới không bị tiêu tan.

Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, anh vốn dĩ có rất nhiều chuyện muốn hỏi Minh Bộc, nhưng mảnh tàn hồn này lại chẳng thể trả lời anh, ý thức của tàn hồn chỉ có thể truyền tin một chiều, cũng chính là lời nhắn Minh Bộc để lại cho anh, tương đương với một đoạn hình ảnh và lời nhắn, nhưng không thể nào tương tác với Lý Dục Thần.

Trong thần thức của Lý Dục Thần, anh nghe thấy giọng của Minh Bộc:

“Ôi, cuối cùng cùng ra được rồi! Chủ nhân, là anh sao?”

“Đúng rồi, chắc chắn là anh rồi! Nếu không thì làm sao có thể thắp sáng ngọn đèn này chứ? Ngọn đèn Minh Hải này là vật năm đó anh cho tôi để tôi dẫn đường ở Minh Hải. Chắc anh quên rồi nhỉ?”

“Tôi để ngọn đèn này ở lại nhân gian, biết đâu có ngày đó anh phải dùng đến, một ngày nào đó, anh sẽ lại đến Minh Giới. Mang theo nó, nó có thể soi sáng cả con đường bên trong biển Trầm Quang cho anh.”

“Anh nhất định phải giết tên phản đồ Minh Vương đó! Gã đã phản bội anh, chiếm quyền ở dưới Minh Giới. Hơn nữa, có lẽ Thiên Đạo đã ngầm đồng ý nên gã mới có thể lên Minh Vương của Minh Giới.”

“Tôi đã điều tra suốt bao năm qua, thu được một số manh mối và bằng chứng, gã và Thiên Đô đã từng qua lại, mà Thiên Đô chính là đại diện của Thiên Đạo ở nhân gian.”

Nghe đến đấy, Lý Dục Thần kinh hãi.

Bản năng mách bảo anh không thể tin những chuyện này, nhưng mảnh tàn hồn kia của Minh Bộc dường như cũng không có lý do gì để lừa anh.

Hơn nữa, phần ý thức trong ngọn đèn này không phải chỉ vừa mới để lại mấy năm gần đây, mà là từ rất lâu rồi, khi đó có lẽ anh vẫn chưa trở thành đệ tử của Thiên Đô, thậm chí là có thể trước cả khi anh được sinh ra.

Nghĩ đến chuyện hai mươi năm trước Minh Vương từng lên núi, Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Trước đây anh từng đoán rằng, Minh Vương phân thân lên núi là vì muốn ngăn cản Thiên Đô phái người đi cứu nhà họ Lý.

Nhưng nghĩ lại, đường đường là chủ nhân của Minh Giới, nắm trong tay một cõi của thế gian, trên danh nghĩa có thể xem là nhân vật chống lại được cả Thiên đạo, hà cớ gì phải vì chuyện tồn vong của một gia tộc nhỏ nhoi nơi thủ đô mà ra mặt?

Năm đó vây hãm nhà họ Lý, cùng lắm cũng chỉ có Ngũ Sứ Ma Môn do Diệp Tiễn Lâm cầm đầu, cùng với mười môn phái lớn trong Huyền môn, so với Minh Vương thì kém hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.

Nếu chuyện của nhà họ Lý và mẹ anh thật sự khiến Minh Vương bận tâm đến thế, muốn tiêu diệt nhà họ Lý, vậy thì cần gì phải phân thân lên Thiên Đô, đến thẳng thủ đô luôn, chẳng lẽ lại không được?

Với pháp lực của Minh Vương, chỉ cần một chưởng thôi là cả nhà họ Lý đã tan xương nát thịt rồi!

Chỉ còn một cách duy nhất, chính là gã đến Thiên Đô là có mưu đồ khác.

Theo như Minh Bộc nói, rất có khả năng Minh Vương không phải cố ý đi gây sự, mà là muốn đến gặp ai đó.

Nhưng nếu vậy, thì tại sao sau đó phân thân kia lại bị Nhị sư huynh chém tan?

Lý Dục Thần càng nghĩ càng thấy không ổn, có quá nhiều điểm đáng ngờ ở đây.

Trong khi những suy nghĩ của anh đang không ngừng xoay chuyển, tàn hồn của Minh Bộc vẫn tiếp tục nói:

“Chủ nhân, tôi biết anh vừa mới trở về, chắc hẳn cũng đang chật vật lắm, Thiên đạo không chấp nhận anh, Minh Giới thì phản bội anh, tôi đây lại không thể giúp gì, ngoài ngọn đèn Minh Hải này, tôi chỉ có thể bồi dưỡng vài người trung thành tin cậy được, san sẻ chút việc vặt với anh.”

“Ô Long thành cẩn trọng kiên trì, có chuyện gì có thể giao cho ông ta xử lý. Hồng Bào là một con khỉ tính tình nóng này hấp tấp, việc lớn đừng giao cho mình ông ta, nhưng ông ta là người trọng nghĩa khí, biết giữ chữ tín, khi cần có thể làm tử sĩ, để cho ông ta xông lên tiên phong.”

“Ở Thục Sơn có một đại yêu thượng cổ, tên là Bán Thiên Yêu, không biết là thứ gì hóa thành, về sau đã bị lão tổ Thục Sơn giết chết, móc yêu đan luyện thành thân thể. Tôi đã cứu hồn phách của nó ra, gửi nuôi trên người một con dơi ở Thục Sơn, hiện giờ chắc cũng đã lớn hơn rồi, có thể dùng được.”

“Ngoài ra còn có quỷ vương Phong Đô - La Thế Hào, từng là tri kỷ của đường chủ Hắc Thủy Đường Ma giáo, tôi và hắn có gặp nhau mấy lần. La Thế Hào hiện giờ đang bị trấn áp ở Sinh Hãm Ngục ở núi Ngũ Đài, nếu chủ nhân cứu được hắn ra, có thể nắm giữ một trăm nghìn quỷ tu Phong Đô trong tay, sau này tiến vào Minh Giới sẽ trở thành cả một đội quân.”

“Nhưng núi Ngũ Đài đang có Đại Phật trấn giữ, không thể coi thường, Thiên Phật Câu nơi Hắc Thủy Quỷ Vương chôn xác năm đó cũng là bút tích của núi Ngũ Đài kia.”

“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho anh. Tôi tự biết mình tội nghiệt đầy mình, không đáng để anh tha thứ, anh cũng không cần tới đây cứu tôi. Tôi bị Minh Vương giam ở nơi tối tăm nhất, nhưng cũng là nơi rực rỡ nhất biển Trầm Quang, tích tụ ánh sáng, phần âm xâm nhập, chân thân đã mục rữa không thể chịu nổi từ lâu rồi…”

Nói đến đây, bóng dáng Minh Bộc dần nhạt đi.

Lý Dục Thần ngẩn ngơ đứng đó, một hồi lâu sau, anh đưa tay lên, ngọn đèn Minh Hải rơi vào lòng bàn tay anh.

Anh khẽ thổi tắt ngọn lửa màu đen kia, cả căn phòng lập tức sáng lại.

Nhưng trong lòng anh, vẫn còn một ngọn lửa đen vẫn đang âm ỉ cháy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom