-
Chương 1212: Nói chuyện chính đi
Sứ giả truyền lệnh Đông Phương từ đầu đến cuối vẫn không có biểu cảm gì, sau khi nói xong thì liếc nhìn gốc cây ngô đồng phía sau lưng Lý Dục Thần, rồi xoay người biến mất trong hư không.
Hướng Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, nói: “Dục Thần, tỷ cũng đi đây, đệ tự chăm sóc mình cho thật tốt, nhớ kỹ lời sư tỷ dặn.”
Sau đó, cô ấy cũng rời khỏi Ngô Đồng Cư.
Lý Dục Thần lặng người đứng giữa sân như một khúc gỗ, thất thần nhìn về phương xa, tựa như đang suy nghĩ gì đấy.
Lâm Mộng Đình bước tới, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã quyết thì không cần phải đau buồn làm gì, anh không làm gì có lỗi với ai cả.”
Lý Dục Thần thở dài: “Thiên Đô suy cho cùng có ơn với anh, nếu năm đó sư phụ không tới đưa anh đi, có lẽ giờ nay anh vẫn còn đang nhặt đồng nát ở Hòa Thành.”
“Ông nội Hữu Toàn đã sắp xếp hôn ước của chúng ta rồi mà, làm gì có chuyện anh đi nhặt đồng nát chứ?” Lâm Mộng Đình nói.
Lý Dục Thần bật cười: “Nếu như anh vẫn chỉ là một thằng nhặt ve chai, em nghĩ hôn ước của hai ta có còn nữa không? Đừng quên mẹ vợ của anh lúc trước đã đuổi anh ra khỏi nhà đấy.”
“Vẫn còn nhớ chuyện này, anh đúng là đồ nhỏ mọn mà!” Lâm Mộng Đình mắng yêu: “Mẹ em không đồng ý, chẳng phải vẫn còn ông nội em đó sao? Với cả, đâu phải cái gì em cũng nghe mẹ đâu.”
“Nhưng anh của khi đấy còn chưa từng gặp ông cụ, chứ đừng nói đến chuyện gặp được em.” Lý Dục Thần đáp: “Thiên hạ này được mấy người có cơ duyên như anh, được cao nhân xuất thế đưa đi chứ? Phần lớn người trên cõi đời này đều là Lý Dục Thần không được Vân Dương Tử mang về. Cho dù có hôn ước thì cũng khó mà bước vào giới nhà giàu được. Vốn dĩ giữa người giàu và người nghèo làm gì có hôn ước. Đây cũng là khởi đầu cho việc ngộ đạo ở hồng trần của anh.”
Lâm Mộng Đình gật đầu, đáp: “Em hiểu, anh đã đi lên một con đường mà người đời chưa có một ai từng đi. Tương lai về sau dù có khó khăn đến đâu, em đều sẽ đứng bên cạnh anh.”
Cô tựa đầu lên vai anh, còn anh thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm kia.
Đột nhiên Lâm Mộng Đình ngẩng đầu lên, hàng lông mày thanh thú khẽ nhíu lại, quát: “Kẻ nào?”
Chỉ thấy trên cành cây ngô đồng đột vang lên tiếng cười quỷ dị: “Ke ke ke, hay cho một đôi uyên ương đang ân ái, khiến kẻ này nhìn vào chỉ biết ngưỡng mộ! Ke ke ke…”
Lâm Mộng Đình rút trâm Hỏa Phụng trên đầu xuống, vung tay lên không trung.
Ngay phía trên cây ngô đồng, một vòng lửa hình cung bỗng xuất hiện từ hư không.
“Nam Minh Ly Hỏa!” Một bóng đen bay ra từ vòng lửa kia, thân hình nó lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối.
Dưới chân Lâm Mộng Đình hiện ra một đám mây màu tím nâng cả người cô lên, trông cứ như là một nàng tiên trên mây vậy.
Chiếc trâm vàng vạch thêm lần nữa, những vòng lửa khác nối đuôi nhau hiện lên giữa không trung.
Bóng đen cứ qua lại giữa vòng tròn lửa, nhưng vòng tròn lửa thì càng ngày càng nhiều, dần dần dày lên như một mạng lưới, kẻ kia chẳng mấy chốc đã cố hết sức.
“Hứ, mấy người đối xử với khách như thế này hả?”
“Khách? Bọn tôi không mời!” Lâm Mộng Đình lạnh lùng nói.
Bóng đen kia muốn phá vỡ mạng lưới này, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công. Hắn ta bắt đầu lúng túng, bóng người cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Này Lý Dục Thần, cậu không định quản cô vợ của mình à?” Bóng đen kia tức giận chất vấn, trong giọng điệu mang theo một chút bất đắc dĩ.
Lý Dục Thần lại mỉm cười, nói: “Mộng Đình, nghe thử xem hắn ta định nói gì đi.”
Lúc này Lâm Mộng Đình mới dừng tay, quay trở về đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trông cứ như đã biến thành một người khác, vừa rồi vẫn còn đang oai phong, thoáng một cái đã dịu dàng lay động lòng người.
Bóng đen kia đáp xuống đất, nhìn Lý Dục Thần đến mấy lần, như rất kinh ngạc: “Thật sự là đã bị phong ấn Tiên Thiên rồi á? Vậy cậu bây giờ…”
Hắn nhìn sang Lâm Mộng Đình, có chút kiêng dè, lầm bầm: “Đừng nói cậu là một tên ăn bám đấy nhé? Có một cô vợ hung dữ thế kia, chẳng trách bị phong ấn Tiên Thiên rồi mà vẫn dám ra oai trước mặt người truyền lệnh của Thiên Đô!”
Lâm Mộng Đình trợn mắt: “Anh nói cái gì?”
Người mặc đồ đen lúng túng cười: “Không có gì, không có gì, tôi cảm khái chút thôi mà, cậu Lý vậy mà có thể cưới được một cô vợ không những xinh đẹp như hoa như ngọc mà pháp lực còn cao cường nữa chứ, đúng là khiến người ta ghen tị mà!”
Lý Dục Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Mộng Đình, kéo lại gần mình: “À, có thể có được một người vợ như thế này thì còn cầu gì nữa!”
Lâm Mộng Đình khẽ đập nhẹ lên người anh, mắng: “Đang đứng trước mặt người ta đấy!”
Lý Dục Thần bật cười, đột nhiên lại ngừng cười, vẻ mặt bình tĩnh như thường, hỏi: “Anh lén lén lút lút trốn trên cây nghe lén lâu như thế là muốn gì đây?”
Người kia sửng sốt: “Vậy là cậu biết tôi ở đây rồi hả?”
“Hừ, trò mèo đó, chồng tôi mà không ngầm cho phép thì anh nghĩ anh vào được Ngô Đồng Cư này không?” Lâm Mộng Đình cười khẩy, đáp lại.
Người kia có vẻ khá kiêng dè Lâm Mộng Đình, hắn ta lảng tránh ánh mắt của cô, chỉ nhìn Lý Dục Thần: “Thôi được rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Kẻ hèn này là Từ Thanh, người ngoài gọi tôi là Thiết La Hán, là môn hạ của Ô Long chân nhân núi Vũ Di.”
“Ô Long chân nhân?” Lý Dục Thần chưa từng nghe nhắc đến nhân vật này, đáp lại; “Tôi và các người hình như chưa có quan hệ qua lại gì nhỉ?”
Từ Thanh nở một nụ cười: “Một lần thì còn lạ, nhưng hai lần thì sẽ thành quen, tôi tin là chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau đấy.”
“Bạn?” Lý Dục Thần nhìn hắn ta: “Chứ không phải anh tới đây để thay trời hành đạo hả?”
“Ha ha ha!” Từ Thanh cười phá lên: “Cậu Lý à, tôi gọi cậu một tiếng cậu Lý là vì sư phụ giao phó cho tôi, tôi sẽ lịch sự với cậu. Tôi biết cậu là đệ tử của Thiên Đô, thân phận cao quý. Nhưng cậu cũng nên nhìn lại một chút, sư môn của cậu đã đối xử với cậu như thế nào? Còn thiếu nước bảo cậu xóa tên nữa thôi! Đến cả tu vi của cậu cũng bị phong ấn, vẫn còn tưởng mình là thượng tiên Côn Luân sao?”
Lý Dục Thần không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Lâm Mộng Đình cũng hơi cau mày, nhưng vẫn không nói gì.
“Hôm nay cậu gặp được tôi là phúc phần của cậu đấy. Sư phụ bảo tôi tới đây là để chỉ cho cậu một con đường sáng.” Từ Thanh có chút ngạo mạn nhìn hai người họ.
“Chỉ cho tôi một con đường sáng?” Lý Dục Thần không khỏi có hơi tò mò: “Xin phép hỏi đó là con đường nào?”
Từ Thanh ngó trái ngó phải: “Nói ở đây sao? Ít nhất cũng nên mời tôi vào uống chén trà chứ.”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, chúng ta vào trong thôi.”
Lâm Mộng Đình rất không vui, nhưng Lý Dục Thần đã đồng ý, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cả ba người đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, dì Tình bưng trà đi tới.
Từ Thanh nâng chén trà lên nếm thử, chép miệng rồi nói: “Cũng được, mặc có hơi kém so với trà của núi Vũ Di chúng tôi một chút nhưng vẫn có thể xem là trà ngon.”
“Được rồi, trà cũng uống rồi, nói chuyện chính đi.” Lý Dục Thần nói.
Từ Thanh đặt chén trà xuống, người hơi ngả về trước, thấp giọng nói: “Cậu Lý, cậu bây giờ bốn bề đều là địch, cậu đã biết chưa?”
“Ừ, tại sao anh lại thấy vậy?”
“Cậu truyền đạo để người bình thường có cơ hội nhập thánh, động đến lợi ích của rất nhiều người rồi đấy.”
Lý Dục Thần khá bất ngờ, những lời này vậy mà nằm ngoài dự đoán của anh.
“Người tu hành một lòng say mê đạo, truyền bá cái đạo mình ngộ ra cho người khác, sao lại không được?”
“Ngây thơ quá!” Từ Thanh khinh thường hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, không nói cái này nữa. Tóm lại là những lời nói phản thiên của cậu đã khiến huyền môn rất phẫn nộ, không lâu nữa đâu, cậu sẽ là kẻ thù của cả thiên hạ này. Cứ coi như là có cả vợ của cậu gia nhập nữa, hai người có thể đánh bại được bao nhiêu?”
“Anh Từ đây có cao kiến gì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Nếu như đến cả Thiên Đạo mà cậu cũng dám chống thì chi bằng tự mình phất cờ lên, tự lập một giáo phái.” Vẻ mặt Từ Thanh trở nên thần bí: “Đã từng nghe nói đến Minh Vương chưa?”
Hướng Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, nói: “Dục Thần, tỷ cũng đi đây, đệ tự chăm sóc mình cho thật tốt, nhớ kỹ lời sư tỷ dặn.”
Sau đó, cô ấy cũng rời khỏi Ngô Đồng Cư.
Lý Dục Thần lặng người đứng giữa sân như một khúc gỗ, thất thần nhìn về phương xa, tựa như đang suy nghĩ gì đấy.
Lâm Mộng Đình bước tới, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã quyết thì không cần phải đau buồn làm gì, anh không làm gì có lỗi với ai cả.”
Lý Dục Thần thở dài: “Thiên Đô suy cho cùng có ơn với anh, nếu năm đó sư phụ không tới đưa anh đi, có lẽ giờ nay anh vẫn còn đang nhặt đồng nát ở Hòa Thành.”
“Ông nội Hữu Toàn đã sắp xếp hôn ước của chúng ta rồi mà, làm gì có chuyện anh đi nhặt đồng nát chứ?” Lâm Mộng Đình nói.
Lý Dục Thần bật cười: “Nếu như anh vẫn chỉ là một thằng nhặt ve chai, em nghĩ hôn ước của hai ta có còn nữa không? Đừng quên mẹ vợ của anh lúc trước đã đuổi anh ra khỏi nhà đấy.”
“Vẫn còn nhớ chuyện này, anh đúng là đồ nhỏ mọn mà!” Lâm Mộng Đình mắng yêu: “Mẹ em không đồng ý, chẳng phải vẫn còn ông nội em đó sao? Với cả, đâu phải cái gì em cũng nghe mẹ đâu.”
“Nhưng anh của khi đấy còn chưa từng gặp ông cụ, chứ đừng nói đến chuyện gặp được em.” Lý Dục Thần đáp: “Thiên hạ này được mấy người có cơ duyên như anh, được cao nhân xuất thế đưa đi chứ? Phần lớn người trên cõi đời này đều là Lý Dục Thần không được Vân Dương Tử mang về. Cho dù có hôn ước thì cũng khó mà bước vào giới nhà giàu được. Vốn dĩ giữa người giàu và người nghèo làm gì có hôn ước. Đây cũng là khởi đầu cho việc ngộ đạo ở hồng trần của anh.”
Lâm Mộng Đình gật đầu, đáp: “Em hiểu, anh đã đi lên một con đường mà người đời chưa có một ai từng đi. Tương lai về sau dù có khó khăn đến đâu, em đều sẽ đứng bên cạnh anh.”
Cô tựa đầu lên vai anh, còn anh thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm kia.
Đột nhiên Lâm Mộng Đình ngẩng đầu lên, hàng lông mày thanh thú khẽ nhíu lại, quát: “Kẻ nào?”
Chỉ thấy trên cành cây ngô đồng đột vang lên tiếng cười quỷ dị: “Ke ke ke, hay cho một đôi uyên ương đang ân ái, khiến kẻ này nhìn vào chỉ biết ngưỡng mộ! Ke ke ke…”
Lâm Mộng Đình rút trâm Hỏa Phụng trên đầu xuống, vung tay lên không trung.
Ngay phía trên cây ngô đồng, một vòng lửa hình cung bỗng xuất hiện từ hư không.
“Nam Minh Ly Hỏa!” Một bóng đen bay ra từ vòng lửa kia, thân hình nó lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối.
Dưới chân Lâm Mộng Đình hiện ra một đám mây màu tím nâng cả người cô lên, trông cứ như là một nàng tiên trên mây vậy.
Chiếc trâm vàng vạch thêm lần nữa, những vòng lửa khác nối đuôi nhau hiện lên giữa không trung.
Bóng đen cứ qua lại giữa vòng tròn lửa, nhưng vòng tròn lửa thì càng ngày càng nhiều, dần dần dày lên như một mạng lưới, kẻ kia chẳng mấy chốc đã cố hết sức.
“Hứ, mấy người đối xử với khách như thế này hả?”
“Khách? Bọn tôi không mời!” Lâm Mộng Đình lạnh lùng nói.
Bóng đen kia muốn phá vỡ mạng lưới này, nhưng thử mấy lần vẫn không thành công. Hắn ta bắt đầu lúng túng, bóng người cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Này Lý Dục Thần, cậu không định quản cô vợ của mình à?” Bóng đen kia tức giận chất vấn, trong giọng điệu mang theo một chút bất đắc dĩ.
Lý Dục Thần lại mỉm cười, nói: “Mộng Đình, nghe thử xem hắn ta định nói gì đi.”
Lúc này Lâm Mộng Đình mới dừng tay, quay trở về đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trông cứ như đã biến thành một người khác, vừa rồi vẫn còn đang oai phong, thoáng một cái đã dịu dàng lay động lòng người.
Bóng đen kia đáp xuống đất, nhìn Lý Dục Thần đến mấy lần, như rất kinh ngạc: “Thật sự là đã bị phong ấn Tiên Thiên rồi á? Vậy cậu bây giờ…”
Hắn nhìn sang Lâm Mộng Đình, có chút kiêng dè, lầm bầm: “Đừng nói cậu là một tên ăn bám đấy nhé? Có một cô vợ hung dữ thế kia, chẳng trách bị phong ấn Tiên Thiên rồi mà vẫn dám ra oai trước mặt người truyền lệnh của Thiên Đô!”
Lâm Mộng Đình trợn mắt: “Anh nói cái gì?”
Người mặc đồ đen lúng túng cười: “Không có gì, không có gì, tôi cảm khái chút thôi mà, cậu Lý vậy mà có thể cưới được một cô vợ không những xinh đẹp như hoa như ngọc mà pháp lực còn cao cường nữa chứ, đúng là khiến người ta ghen tị mà!”
Lý Dục Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Mộng Đình, kéo lại gần mình: “À, có thể có được một người vợ như thế này thì còn cầu gì nữa!”
Lâm Mộng Đình khẽ đập nhẹ lên người anh, mắng: “Đang đứng trước mặt người ta đấy!”
Lý Dục Thần bật cười, đột nhiên lại ngừng cười, vẻ mặt bình tĩnh như thường, hỏi: “Anh lén lén lút lút trốn trên cây nghe lén lâu như thế là muốn gì đây?”
Người kia sửng sốt: “Vậy là cậu biết tôi ở đây rồi hả?”
“Hừ, trò mèo đó, chồng tôi mà không ngầm cho phép thì anh nghĩ anh vào được Ngô Đồng Cư này không?” Lâm Mộng Đình cười khẩy, đáp lại.
Người kia có vẻ khá kiêng dè Lâm Mộng Đình, hắn ta lảng tránh ánh mắt của cô, chỉ nhìn Lý Dục Thần: “Thôi được rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Kẻ hèn này là Từ Thanh, người ngoài gọi tôi là Thiết La Hán, là môn hạ của Ô Long chân nhân núi Vũ Di.”
“Ô Long chân nhân?” Lý Dục Thần chưa từng nghe nhắc đến nhân vật này, đáp lại; “Tôi và các người hình như chưa có quan hệ qua lại gì nhỉ?”
Từ Thanh nở một nụ cười: “Một lần thì còn lạ, nhưng hai lần thì sẽ thành quen, tôi tin là chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau đấy.”
“Bạn?” Lý Dục Thần nhìn hắn ta: “Chứ không phải anh tới đây để thay trời hành đạo hả?”
“Ha ha ha!” Từ Thanh cười phá lên: “Cậu Lý à, tôi gọi cậu một tiếng cậu Lý là vì sư phụ giao phó cho tôi, tôi sẽ lịch sự với cậu. Tôi biết cậu là đệ tử của Thiên Đô, thân phận cao quý. Nhưng cậu cũng nên nhìn lại một chút, sư môn của cậu đã đối xử với cậu như thế nào? Còn thiếu nước bảo cậu xóa tên nữa thôi! Đến cả tu vi của cậu cũng bị phong ấn, vẫn còn tưởng mình là thượng tiên Côn Luân sao?”
Lý Dục Thần không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Lâm Mộng Đình cũng hơi cau mày, nhưng vẫn không nói gì.
“Hôm nay cậu gặp được tôi là phúc phần của cậu đấy. Sư phụ bảo tôi tới đây là để chỉ cho cậu một con đường sáng.” Từ Thanh có chút ngạo mạn nhìn hai người họ.
“Chỉ cho tôi một con đường sáng?” Lý Dục Thần không khỏi có hơi tò mò: “Xin phép hỏi đó là con đường nào?”
Từ Thanh ngó trái ngó phải: “Nói ở đây sao? Ít nhất cũng nên mời tôi vào uống chén trà chứ.”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, chúng ta vào trong thôi.”
Lâm Mộng Đình rất không vui, nhưng Lý Dục Thần đã đồng ý, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cả ba người đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, dì Tình bưng trà đi tới.
Từ Thanh nâng chén trà lên nếm thử, chép miệng rồi nói: “Cũng được, mặc có hơi kém so với trà của núi Vũ Di chúng tôi một chút nhưng vẫn có thể xem là trà ngon.”
“Được rồi, trà cũng uống rồi, nói chuyện chính đi.” Lý Dục Thần nói.
Từ Thanh đặt chén trà xuống, người hơi ngả về trước, thấp giọng nói: “Cậu Lý, cậu bây giờ bốn bề đều là địch, cậu đã biết chưa?”
“Ừ, tại sao anh lại thấy vậy?”
“Cậu truyền đạo để người bình thường có cơ hội nhập thánh, động đến lợi ích của rất nhiều người rồi đấy.”
Lý Dục Thần khá bất ngờ, những lời này vậy mà nằm ngoài dự đoán của anh.
“Người tu hành một lòng say mê đạo, truyền bá cái đạo mình ngộ ra cho người khác, sao lại không được?”
“Ngây thơ quá!” Từ Thanh khinh thường hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, không nói cái này nữa. Tóm lại là những lời nói phản thiên của cậu đã khiến huyền môn rất phẫn nộ, không lâu nữa đâu, cậu sẽ là kẻ thù của cả thiên hạ này. Cứ coi như là có cả vợ của cậu gia nhập nữa, hai người có thể đánh bại được bao nhiêu?”
“Anh Từ đây có cao kiến gì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Nếu như đến cả Thiên Đạo mà cậu cũng dám chống thì chi bằng tự mình phất cờ lên, tự lập một giáo phái.” Vẻ mặt Từ Thanh trở nên thần bí: “Đã từng nghe nói đến Minh Vương chưa?”
Bình luận facebook