• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1209: Âm trong dương

Lý Dục Thần đến núi Long Hổ, gặp được Trương Vân Phổ, vị thiên sư Chánh Nhất nổi danh khắp nơi.

So với Trương Tích Khôn, Trương Vân Phổ nổi tiếng hơn rất nhiều. Mặc dù ông ta và Trương Tích Khôn là sư huynh sư đệ của nhau, nhưng tuổi của ông ta lại lớn hơn Trương Tích Khôn khá nhiều, địa vị cùng với uy vọng trong Đạo Môn cũng cao hơn hẳn.

Vì vậy, ngay khi Trương Vân Phổ xuất quan, Trương Tích Khôn lập tức trả lại danh hiệu “thiên sư” cho ông ta. Các đệ tử trong phủ Thiên Sư cũng gọi ông ta là “thiên sư”, nhưng sau xưng danh lại thêm hai chữ “Tích Khôn” vào, gọi ông ta là “thiên sư Tích Khôn” thay vì “Trương Thiên Sư”.

Lúc Lý Dục Thần bước vào, anh cảm nhận được người của phủ Thiên Sư rõ ràng không mấy thiện cảm với mình, thậm chí còn tràn đầy ý thù địch.

Ngay cả Trương Tích Khôn trước đây cũng vì thân phận tiên sứ Thiên Đô của Lý Dục Thần mà vô cùng cung kính với anh, nhưng lần này, thái độ lại thay đổi hẳn.

Trương Tích Khôn đưa Lý Dục Thần đến biệt viện Trương Vân Phổ đang tu hành.

“Cậu Lý…” Trên đường đi, ông ta cứ do dự, muốn nói rồi lại thôi.

“Đạo trưởng Trương có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng.” Lý Dục Thần lên tiếng.

“Cậu Lý đã đem trả lại thanh kiếm thiên sứ, là người có công với phủ Thiên Sư. Ở Loset, tôi đã tận mắt chứng kiến cậu diệt trừ dị giáo Thiên sứ, cứu cả đạo môn Hoa Hạ. Nhưng tại sao… tại sao cậu lại nói ra những lời hủy Đạo như vậy?”

Lý Dục Thần đáp: “Tôi không hủy Đạo, tôi đang tạo ra Đạo.”

Trương Tích Khôn thở dài: “Tôi cũng biết con người cậu, nhưng sư huynh của tôi cũng là một người cố chấp…”

“Sợ tôi và sư huynh của ông xảy ra xung đột à? Lý Dục Thần cười, hỏi: “Ông sợ tôi chạy đến giết sư huynh của ông, hay là sợ sư huynh của ông giết tôi?”

“Chuyện này…”

Trương Tích Khôn khó xử. Ông ta biết rõ thực lực của Lý Dục Thần đến đâu, nhưng sư huynh đã bế quan hai mươi năm, hiện tại cảnh giới của sư huynh đã đến ngưỡng nào rồi, ông ta cũng không dám chắc.

“Cậu Lý à, tôi chỉ không muốn giữa hai người xảy ra hiểu lầm thôi.”

“Tôi lại mong đấy chỉ hiểu lầm.” Lý Dục Thần đáp.

Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng hai người cũng đã đến trước cửa biệt viện Trương Vân Phổ ở.

Trương Tích Khôn ở bên ngoài cung kính nói vọng vào: “Sư huynh, cậu Lý đã đến rồi.”

“Mời vào.” Một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên từ bên trong.

Lý Dục Thần theo Trương Tích Khôn bước vào, băng qua sân viện, đi đến gian nhà ở giữa.

Đại sảnh rộng lớn lại trống không, chẳng có gì, chỉ có một chiếc đệm cói. Ngồi trên đấy là một lão ông râu tóc bạc lông mày dài, chòm râu trắng rũ dưới cằm, dáng người nhìn qua ba phần uy nghiêm bảy phần từ bi, ai mà ngờ được đây lại là người có thể giết người dìm xác, vẽ bùa phong ấn thi thể.

“Đệ lui ra đi.” Trương Vân Phổ nói với Trương Tích Khôn.

Trương Tích Khôn đáp: “Vâng sư huynh.”

Ông ta nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt lo lắng, sau đó lui ra ngoài.

Trương Vân Phổ vung chiếc phất trần trong tay, một tấm đệm cói từ trong hư không đột nhiên hiện ra, đặt xuống đối diện ông ta.

“Mời ngồi.”

Lý Dục Thần ngạc nhiên. Đều bế quan hai mươi năm, mà tu vi của lão đạo này lại cao hơn Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan không ít bậc.

Cũng chẳng biết đó là chênh lệch vốn đã có sẵn giữa hai người họ hay do đột phá trong hai mươi năm bế quan kia.

Lý Dục Thần ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói thiên sư có việc tìm tôi, không biết là chuyện gì?”

“Cậu là người đã tìm thấy kiếm Thiên Sư và trao trả lại cho phủ Thiên Sư sao?” Trương Vân Phổ nhìn anh, hỏi.

“Đúng vậy.”

“Kiếm Thiên Sư là vật truyền lại của sư tổ, là biểu tượng của thiên sư. Việc này, trên dưới phủ Thiên Sư đều rất biết ơn cậu.”

Lý Dục Thần mỉm cười, đáp: “Nhưng theo như tôi thấy thì thái độ của mọi người lại không giống như đang cảm kích tôi cho lắm.”

“Đó là bởi vì tôi đã hạ lệnh cho tất cả mọi người giữ khoảng cách với cậu.” Trương Vân Phổ nói.

“Vì sao?” Lý Dục Thần hỏi.

“Tại sao à?” Ánh mắt Trương Vân Phổ đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Chẳng nhẽ cậu Lý muốn bi kịch hai mươi trước tái diễn sao?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện này thì liên quan gì đến bi kịch năm đó chứ?”

“Hai mươi năm trước, nhà họ Lý bị yêu ma hóa, cuối cùng bị diệt môn.” Vẻ mặt của Trương Vân Phổ buồn rầu, ông ta ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Hiện giờ chính cậu cũng đang đi trên con đường đấy. Tôi bảo tất cả mọi người giữ khoảng cách với cậu, để nếu như nhà họ Lý xảy ra chuyện gì, ít nhất tôi có thể đảm bảo phủ Thiên Sư sẽ không bị cuốn vào.”

Nghe thấy những lời này, Lý Dục Thần kinh ngạc không thôi.

“Có vẻ như đạo trưởng không thật sự cho rằng tôi là yêu ma.”

Trương Vân Phổ khẽ lắc đầu: “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là người ngoài thiên hạ nghĩ thế nào.”

Lý Dục Thần cười, nói: “Hôm nay tôi tới đến gặp ông, thiên hạ nghĩ thế nào lại không quan trọng, quan trọng là ông nghĩ sao thôi.”

Trương Vân Phổ ngẩn người ra một lát, sau đó cười khẩy: “Nói thật với cậu, tôi cũng không tán thành đạo của cậu, nhưng tôi cũng không nghĩ cậu là ma.”

Lý Dục Thần bất ngờ: “Sao ông lại nói vậy?”

“Ôi…” Trương Vân Phổ thở dài: “Tôi đã sống trăm năm, lại bế quan được hai mươi năm, cũng tự kiểm điểm lại quá khứ của mình, cuối cùng mới ngộ ra một đạo lý. Thế gian này nào chỉ có hai mặt, không phải cứ trái với đạo sẽ là ma, trái với ma sẽ là đạo. Hai mươi năm trước, chính vì không hiểu được đạo lý này nên mới dẫn đến bi kịch đấy.”

Trương Vân Phổ bắt đầu kể lại chuyện năm xưa, không khác với Vương Sùng Tiên kể lại là mấy, nhưng được trình bày từ một góc nhìn khác, giúp Lý Dục Thần hiểu rõ toàn bộ sự tình hơn.

“Hồ Vân Thiên đã chết như thế nào?” Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Quả nhiên cái giếng kia là do cậu xử lý.” Trương Vân Phổ lộ ra vẻ thống khổ: “Tôi và Hồ Vân Thiên có quan hệ rất tốt, núi Long Hổ này cũng có y thuật truyền thừa, hai người chúng tôi thường cùng nhau so tài, tôi hiểu rất rõ con người Hồ Vân Thiên, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp kẻ gian làm điều ác.”

“Năm đó, Vương Quan Chủ của Bạch Vân Quan cũng vì lý do này nên mới mời tôi xuống núi, hy vọng tôi có thể khuyên bảo Hồ Vân Thiên đừng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhưng ai ngờ, Hồ Vân Thiên không nghe lời tôi, thậm chí còn kiên quyết phản đối.”

“Sau đó, thủ đô xảy ra chuyện, Hồ Vân Thiên cũng bỏ trốn đến Hòa Thành. Tôi hiểu rất rõ ông ta, cũng biết được ông ta đã mua một căn nhà bí mật ở Hòa Thành nhiều năm trước. Lúc đó, tôi đã có cảm giác nhà họ Lý có gì đó không ổn nên đã chạy đến tìm ông ta, muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng không ngờ, tôi vừa tới Ngô Đồng Cư thì Nguyên Định Nhất của Mao Sơn và Nguyệt tiên tử của Vương Ốc cũng xuất hiện. Mãi đến sau này tôi mới biết, là bọn họ vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi từ trước”.

“Hồ Vân Thiên vẫn nghĩ rằng là tôi dẫn người đến, cho rằng tôi là loại người hai lòng, là kẻ phản bội, mắng chửi tôi một trận, sau đó không chịu nói gì nữa. Chuyện sau này, có lẽ cậu cũng biết rồi…”

Vẻ mặt Trương Vân Phổ nhăn lại, tựa như ông ta đang chìm vào những hồi ức đau khổ đó.

Lý Dục Thần thấp giọng hỏi: “Nếu lúc đấy ông đã nhận ra chuyện có gì đó không ổn, vậy tại sao không ngăn bọn họ lại?”

“Bởi vì tôi cũng muốn biết sự thật.” Trương Vân Phổ cúi đầu, đáp: “Khi đó, mặc dù nhận ra có gì đó bất ổn với nhà họ Lý, nhưng tôi lại không rõ tận tường mọi chuyện. Tôi tin rằng Hồ Vân Thiên sẽ không giúp kẻ ác làm điều ác, nhưng trong thâm tâm tôi lại nghĩ rằng ông ta chắc chắn đã bị tà ma mê hoặc.”

“Tôi cảm thấy chất vấn bằng hữu của mình thì không hay lắm, nhưng lại rất tò mò về chân tướng nên đã viện cớ rời đi. Chỉ là trước khi đi, tôi đã để lại một lá bùa Trương Thiên Sư huyền không phù ở hiện trường. Lá bùa này là bí truyền của tổ sư gia, có thể tái hiện lại những chuyện đã xảy ra ở một vùng nhất định, giống như máy quay phim của thời hiện đại.”

“Đến khi tôi quay lại, bi kịch ấy đã xảy ra. Nguyên Định Nhất nói rằng Hồ Vân Thiên đột nhiên bộc phát ma tính, bọn họ lúc đấy buộc phải giết ông ta. Tôi tin, một người là cao sĩ của Mao Sơn, một người là tiên tử của Vương Ốc, sao mà tôi có thể không tin được chứ?”

“Nhưng ngay sau khi họ rời đi, vì tò mò nên tôi đã dùng huyền không phù để tái diễn lại chân tướng, lúc này mới phát hiện, Hồ Vân Thiên không hề bị ma nhập, mà là bị bọn họ tra tấn đến chết. Bọn họ thậm chí còn dùng đến Sưu hồn đại pháp, một loại cấm thuật trong huyền môn, một đại pháp tà ma vô cùng.”

Giọng nói của Trương Vân Phổ đầy căm phẫn.

“Đạo thư đã từng viết: ‘Âm ở bên trong dương, không phải ở đối diện với dương’ Cuối cùng, tôi mới hiểu rằng, ma ở ngay trong đạo. Yêu ma thật sự ở ngay bên cạnh chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom