• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (5 Viewers)

  • Chương 1200: Toát mồ hôi lạnh

Trương Ân Khánh lần đầu gặp phải một đối thủ đàm phán như vậy, người khác đều cố gắng ép giá, nào có ai đàm phán bồi thường lại chủ động nâng giá cao?

Từ Thông càng nói như vậy, trong lòng ông ta càng không chắc chắn,

"Nếu nâng giá cao hơn, có lẽ sẽ hơn trăm triệu, có thể sẽ gần một tỷ, chủ yếu là vì hai trung tâm nghiên cứu của chúng tôi..."

"Vậy thì hai tỷ, đủ chưa?" Từ Thông cắt ngang lời ông ta, giơ hai ngón tay lên.

"Vậy thì chắc chắn là đủ rồi." Trương Ân Khánh nói.

Những năm gần đây, hoạt động kinh doanh của Tam Tống ở Hoa Hạ phát triển không thuận lợi, khiến Trương Ân Khánh rất ít có tiếng nói ở trụ sở chính.

Thực ra ông ta không phục đám người ở trụ sở chính kia lắm. Nếu không phải do năm đó đám người bên trên kiêu ngạo, liên tục đưa ra những quyết sách ngu ngốc, đối xử phân biệt với thị trường Hoa Hạ, khiến mức tiêu thụ rớt thê thảm, làm sao có thể lâm vào tình cảnh hôm nay?

Với thị trường lớn như Hoa Hạ, dựa vào thương hiệu và chất lượng sản phẩm của Tam Tống, địa khu Hoa Hạ đáng lẽ đã là cái máy in tiền, trở thành địa khu kiếm tiền nhiều nhất của cả tập đoàn Tam Tống, mà ông ta, với tư cách tổng giám đốc địa khu này, chắc chắn cũng có thể mạnh miệng hơn.

Đáng tiếc thay, với những quyết sách lớn, ông ta không có quyền quyết định. Ai bảo ông ta không mang họ Lee chứ?

Thật ra, khoản tổn thất đó hoàn toàn không cần đến hai tỷ, mấy trăm triệu là đủ bồi thường rồi.

Từ Thông nói: "Được, vậy thì cứ quyết định hai tỷ nhé. Tổn thất của các ông xong rồi, giờ chúng ta nói đến chuyện của con trai tôi đi."

"Con trai ông?" Trương Ân Khánh ngơ ngác nhìn ông ta.

"Con trai tôi bị cậu chủ nhà các ông sai người đánh đến liệt nửa người, các ông cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?" Từ Thông vẫn cười, như thể đang nói đến con cái nhà người khác vậy.

Lee Jae Sung nói: "Con trai ông bị người khác đánh thì liên quan quái gì đến tôi!"

"Không thừa nhận ư?" Nụ cười trên mặt Từ Thông lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng như miếng thịt khô treo trong gió lạnh mùa đông suốt hai tháng. "Vậy thì không cần nói chuyện nữa nhỉ?"

Choi Jang Soo không biết chuyện Từ Hiểu Bắc bị đánh, nhưng ông ta biết chuyện này Lee Jae Sung làm ra được. Cậu chủ này làm gì chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.

Ông ta liếc nhìn Lee Jae Sung, thấy hắn mang dáng vẻ điếc không sợ súng, như muốn nói, chỉ cần tôi không thừa nhận, các người chẳng làm gì được tôi.

Nhưng Choi Jang Soo biết, hôm nay nếu không thỏa thuận ổn thỏa theo đối phương, e là khó mà rời khỏi Yến Bắc Viên. Nơi này ngọa hổ tàng long, chưa nói đến người quản gia sâu không lường được này là thần thánh phương nào, chỉ riêng vài người vừa gặp qua, cũng chẳng có ai là loại dễ đối phó.

"Ông Từ, ông muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền!" Từ Thông nói, "Tôi là người rất công bằng, chưa bao giờ làm khó người khác. Thế này đi, tôi cho các ông hai lựa chọn, hoặc để tôi đánh kẻ chủ mưu một trận, yên tâm, tôi không đánh chết, chỉ đánh thành giống như con trai tôi, thêm chút lãi suất nữa là được."

"Có cái con khỉ!" Lee Jae Sung giận dữ nói, "Dựa vào đâu tôi phải để ông đánh?"

"Không muốn bị đánh, vậy thì bồi thường tiền chứ sao?" Từ Thông nói.

"Bồi thường tiền thì được, ông muốn bao nhiêu?" Lee Jae Sung nghe đến tiền liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt. Đối với hắn, tiền chẳng là gì, trước giờ gây ra chuyện gì cũng đều dùng tiền để dàn xếp.

Trương Ân Khánh lắc đầu, tên cậu chủ ngu xuẩn này, mới ba câu đã rơi vào bẫy của đối phương, vừa nãy còn nói không phải do mình đánh, giờ đã thừa nhận.

Choi Jang Soo cũng nhíu mày. Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng, dù sao hôm nay có chối cũng không thoát. May mà đối phương đã đưa ra điều kiện, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết, vậy thì dễ rồi.

Từ Thông nói: "Tôi chỉ có một đứa con trai, nó là bảo bối của tôi, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Từ. Cả đời Từ Thông tôi kiếm tiền đều là để dành cho nó. Nhà họ Từ đương nhiên không so được với tập đoàn Tam Tống của các người, động một tí là hàng ngàn tỷ đô. Tôi không có nhiều tiền, chỉ có hai trăm tỷ thôi. Con trai tôi lần này coi như mất nửa mạng, một trăm tỷ, thế nào?"

Ông ta vừa nói xong, ba người Nam Cao Ly đều sững sờ.

Đây là kiểu tính toán gì vậy?

Bồi thường tổn hại thân thể dựa vào tài sản, đây là luật của nước nào?

Hầu Thất Quý và Lang Dụ Văn đứng bên cạnh cười trộm.

Từ Thông thì nhìn họ với vẻ mặt nghiêm túc: "Từ Thông tôi đủ nghĩa khí rồi chứ, một trăm tỷ đối với tập đoàn Tam Tống của các ông chỉ là muỗi thôi mà!"

"Đồ thần kinh!" Lee Jae Sung tức đến phát điên, "Tôi chỉ sai người đánh hắn một trận, cũng không chết, còn đòi một trăm tỷ, con trai ông làm bằng vàng chắc?"

"Ơ, con trai tôi đúng là cục vàng bảo bối của tôi! Không, còn quý hơn vàng nhiều!" Từ Thông nói, "Tôi chưa bao giờ ép buộc ai, cậu không muốn bồi thường tiền thì để tôi đánh một trận, công bằng mà!"

Lee Jae Sung còn muốn cãi lý, nhưng bị Choi Jang Soo ngăn lại.

"Ông Từ!" Choi Jang Soo nói, "Người ngay không nói lời vòng vo. Các ông đã gọi chúng tôi tới đây, chắc chắn không phải chỉ để đánh cậu chủ nhà chúng tôi giải tỏa bực tức. Có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra, đỡ làm mất thời gian quý báu của các vị."

Từ Thông trợn mắt: "Tôi đúng là muốn đánh hắn một trận cho hả giận đấy, thì sao?"

Choi Jang Soo cười khẩy: "Ông Từ, trên địa bàn của các ông, nếu thật sự muốn đánh người, cần gì phải gọi chúng tôi đến đây?"

Từ Thông nói: "Hừ, tôi thích gọi các người đến, vừa uống trà vừa đánh hắn, tôi thấy sướng, không được à?"

Lee Jae Sung đã giận đến không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng dâng lên một chút sợ hãi. Tên Từ Thông này hoàn toàn là một kẻ vô lại.

"Thầy Choi, thầy phải bảo vệ tôi!" Hắn tiến lại gần Choi Jang Soo hơn một chút, nhỏ giọng nói.

Thái độ của Từ Thông khiến Choi Jang Soo cũng cảm thấy khá tức giận.

"Quản gia Hầu, các ông gọi chúng tôi đến đây, chẳng lẽ chỉ để giễu cợt chúng tôi? Hừ hừ..." Ông ta cười khẩy, "Tôi biết nơi này của các ông đều là cao thủ, nhưng tôi nói thẳng, mấy lời hù dọa kiểu đánh người thì đừng nói nữa."

"Ồ, ông Choi tự tin quá nhỉ!" Hầu Thất Quý cười nói.

"Ha ha, không phải tôi tự tin, các ông có thể mở điện thoại xem tin tức, giờ cả thế giới đều biết chúng tôi đang ở Yến Bắc Viên. Nếu cậu chủ nhà chúng tôi ở đây mà bị các ông đánh trọng thương, các ông e rằng khó mà giải thích với bên ngoài, đúng không?"

"Đúng vậy!" Nỗi sợ vừa nãy của Lee Jae Sung lập tức tan biến, hắn trở nên tự tin hơn, "Các ông không thể đánh tôi! Tôi là người thừa kế của tập đoàn Tam Tống, đánh tôi sẽ gây ra tranh chấp ngoại giao đấy!"

Trương Ân Khánh bỉu môi, tuy lời này nghe có vẻ đúng, nhưng từ miệng cậu chủ này nói ra lại khiến người ta cảm thấy rất chướng tai.

Hầu Thất Quý và Lang Dụ Văn liếc nhau, khẽ mỉm cười: "Ông Choi, vốn dĩ chúng tôi chỉ làm người trung gian, nhưng nếu tôi nghe không nhầm, vừa rồi hình như ông đang đe dọa chúng tôi?"

Choi Jang Soo sững người: "Ý ông là gì?"

Hầu Thất Quý cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Ông có biết không, từ trước đến giờ chưa ai dám đe dọa nhà họ Lý. Thứ chúng tôi không sợ nhất là bị đe dọa, cũng không sợ bất cứ tranh chấp gì."

Ông ta dùng nắp tách trà chỉ vào Lee Jae Sung, "Đừng nói đến chuyện đánh hắn một trận, ngay cả khi bây giờ tôi giết hắn, cái đất nước nhỏ bé như cái rắm của các ông cũng không dám ho he một tiếng vì cái gọi là cậu chủ tập đoàn Tam Tống đâu."

Giọng điệu của Hầu Thất Quý không nhanh không chậm, nhưng lại ẩn chứa sát khí, khiến Trương Ân Khánh không kìm được mà toát mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Choi Jang Soo thay đổi: "Ông muốn gì?"

Hầu Thất Quý không trả lời, chỉ đứng dậy:

"Thôi được rồi, cũng muộn rồi, các ông từ xa đến đây, là khách quý. Đã đến đây, tôi cũng nên làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, mời các ông dùng bữa. Ông Vinh... vịt quay xong chưa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom