-
Chương 1197: Nỏ Huyền Cơ
Kim Moon Soo đến, nơm nớp lo sợ đứng ở trong phòng làm việc, cúi thấp đầu, trông giống như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm.
Trước mặt người phụ trách khu vực Hoa Hạ của tập đoàn, Lee Jae Sung đã mắng Kim Moon Soo một trận thảm thiết.
Trong ba ngày qua, Kim Moon Soo luôn sống trong lo lắng sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn ta lại chỉ thấy hình ảnh bản thân bị một ngọn lửa nuốt chửng.
“Lửa đâu? Cái gọi là ngọn lửa của địa ngục mà mày bảo đâu?” Lee Jae Sung điên tiết, “Bị một người phụ nữ dọa đến mức như này, có phải mày lớn lên bằng việc ăn phân không vậy hả?”
Kim Moon Soo cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ mình thật sự bị lừa rồi sao?
Thậm chí hắn ta còn bắt đầu nghi ngờ rằng những gì đã xảy ra ngày hôm đó là giả, đúng như những gì Lee Jae Sung nói, tất cả chỉ là do hắn ta tự tưởng tượng ra mà thôi.
Làm gì có người phụ nữ nào từ trên trời rơi xuống cơ chứ? Làm gì có ngọn lửa địa ngục nào có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi?
Đã ba ngày trôi qua rồi, chẳng phải hắn ta vẫn còn ổn đấy thôi sao?
Kim Moon Soo cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Cậu... cậu chủ, hay là chúng ta về nước đi, tôi cứ cảm thấy nơi này có chút tà môn.”
“Về nước cái gì hả? Bây giờ tao còn có thể về sao? Khi tao còn ở Hoa Hạ, toàn bộ khu vực Hoa Đông đều đã bị người ta phá hoại, bây giờ mày còn bảo tao về nước đi, chẳng phải đấy chính là đào ngũ hay sao? Còn không biết người trong tập đoàn sẽ nói gì với bố tao nữa đấy!”
Lee Jae Sung càng nghĩ càng tức giận.
“Nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng cho cái chết của Park Seong Gong, thầy Choi đã đang trên đường tới đây rồi, đợi đến khi thầy Choi đến, tao sẽ cho đám người Hoa Hạ này biết thế nào là lợi hại! Từ Thông ở Cô Tô, tao muốn ông ta chết không được tử tế! Còn con bé tên Đinh Hương kia nữa... Mẹ nó, trông cũng được đấy, mang về để tao chơi vài ngày cho đã, rồi bán nó sang chỗ khác!”
Nghĩ đến Đinh Hương, Kim Moon Soo cũng không khỏi thèm thuồng chảy nước miếng. Nhớ lại những ngày tháng tiêu dao tự tại khi được cùng cậu chủ chơi bời với phụ nữ, hắn ta lập tức phấn chấn hẳn lên, quên sạch những ngày thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày luôn.
“Ở bên cạnh Đinh Hương có một người tên là Triệu Xuyến, để cô ấy cho tôi nhé!” Kim Moon Soo cười hề hề nói.
“Tùy thôi.” Lee Jae Sung thản nhiên nói, “Đợi tao chơi chán rồi, Đinh Hương cũng có thể đưa cho mày.”
Người phụ trách tập đoàn đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình sắp nghỉ hưu, bởi tương lai của tập đoàn lại phải giao vào tay những kẻ như thế này, quả thực là chẳng biết đi về đâu.
Nhưng ngay lúc này, một ánh lửa chợt lóe lên, ông ta nhìn thấy trên người Kim Moon Soo đang cười dâm đãng, bùng lên một ngọn lửa.
Kim Moon Soo còn nâng cánh tay lên nhìn một cái, cánh tay lập tức biến mất trong ngọn lửa luôn.
Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp kêu lên thì ngọn lửa đã nhanh chóng nuốt chửng hắn ta.
Ngay trong phòng làm việc rộng lớn của trụ sở Tập đoàn Tam Tống, ngay trước mặt người phụ trách tập đoàn và Lee Jae Sung, Kim Moon Soo đã bị thiêu sống ngay tại chỗ.
Ngọn lửa bùng lên chói mắt sáng rực đỏ qua ô cửa sổ.
Nhưng mà điều kỳ quái là ngọn lửa lại không hề kích hoạt hệ thống báo cháy ở trong phòng làm việc.
Không lâu sau, ngọn lửa tắt lịm.
Hai người lưỡng lự bước đến vị trí mà Kim Moon Soo vừa đứng, cúi đầu cẩn thận quan sát, khi ngẩng đầu lên, bọn họ liền nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương, như thể đã nhìn thấy ma vậy.
Sàn nhà bóng loáng như mới, không có một chút tàn dư nào, thậm chí cũng không có bất kỳ dấu vết gì của việc từng bị cháy cả.
Mà Kim Moon Soo lại cứ thế mà biến mất.
Lúc này có người gõ cửa.
Lee Jae Sung vẫn còn đang hoảng sợ, miệng há hốc, một lúc lâu mới nói: “Vào đi.”
Thư ký của tập đoàn đẩy cửa bước vào và dẫn theo một người: “Ông Choi đã đến rồi ạ.”
Đi theo thư ký chính là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo gió, trong tay cầm một chiếc túi du lịch màu đen.
“Thầy Choi!” Lee Jae Sung vội vàng chạy lại, ôm chặt lấy Choi Jang Soo như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Choi Jang Soo ngẩn người một chút, hình như cậu thiếu gia này chưa từng gần gũi với ông ta như vậy bao giờ, điều đó khiến ông ta cảm thấy không quen lắm.
“Cậu chủ, cậu chủ!” Ông ta đứng yên tại chỗ, gọi hai lần, “Xin cậu chú ý đến thân phận của mình!”
Lúc này Lee Jae Sung mới buông Choi Jang Soo ra, ra hiệu cho thư ký ra ngoài, sau đó kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Choi Jang Soo cũng rất kinh ngạc, không ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế này.
Ông ta đi đến vị trí mà Kim Moon Soo vừa đứng, ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ lên sàn, rồi dùng mũi ngửi thử.
Một lúc sau, ông ta đứng dậy, nói một cách kiên quyết và dứt khoát:
“Lập tức liên lạc ngay với trụ sở chính, sắp xếp máy bay riêng, chúng ta phải về ngay!”
Tuy Lee Jae Sung hơi băn khoăn, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn ta rất hiểu rõ thực lực và tính cách của Choi Jang Soo, nếu ngay cả Choi Jang Soo mà còn căng thẳng như vậy, thì chắc chắn là đã gặp phải một cao thủ thực sự rồi.
Hắn ta lập tức dùng điện thoại liên lạc với trụ sở chính của Tập đoàn Tam Tống.
“Máy bay sẽ đến đón chúng ta vào sáng mai.” Hắn ta đặt điện thoại xuống rồi nói.
“Chậm quá, nếu là sáng mai thì còn không bằng đi chuyến bay thương mại về luôn cho rồi, bảo họ lập tức cất cánh đi.” Choi Jang Soo nói.
“Nhưng máy bay riêng phải xin phép tuyến bay, nhanh nhất cũng phải mất một ngày.”
“Đi theo con đường ngoại giao, mở tuyến bay đặc biệt.”
Lời nói của Choi Jang Soo như đinh đóng cột.
Lee Jae Sung biết rằng tình hình đã rất nghiêm trọng.
Hắn ta lại dùng điện thoại liên lạc với trụ sở chính thêm một lần nữa.
“Xong rồi, hai giờ nữa đến sân bay thủ đô.”
“Xe riêng của ông đâu?” Choi Jang Soo hỏi người phụ trách khu vực Hoa Hạ.
“Ở bãi đỗ xe dưới hầm.”
“Lập tức đưa cậu chủ ra sân bay, ông lái xe.”
Ba người lập tức rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy rồi đi thẳng xuống bãi đỗ xe của xe riêng.
Vừa mở cửa xe ra, người còn chưa kịp bước vào trong.
Một mũi tên bỗng xuất hiện ngay giữa trán Lee Jae Sung.
“Cậu chủ cẩn thận!”
Choi Jang Soo hét lên một tiếng, kéo Lee Jae Sung ra phía sau, một chiêu rồng vươn tay, năm ngón tay biến thành móng vuốt, nhanh chóng chộp lấy mũi tên.
Tuy nhiên, ông ta lại chộp trượt.
Mũi tên đó bỗng nhiên biến mất ngay giữa không trung, sau đó lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Lee Jae Sung.
Choi Jang Soo lại kéo Lee Jae Sung ra một lần nữa, đổi tay chộp lấy, nhưng vẫn lại trượt.
Khi mũi tên xuất hiện trước mặt Lee Jae Sung lần thứ ba, Choi Jang Soo đã không còn cách nào giúp Lee Jae Sung tránh được nữa, chỉ có thể dùng cơ thể mình chắn ngay trước mặt Lee Jae Sung.
Lee Jae Sung còn chưa hiểu chuyện đang gì xảy ra, hét lên một tiếng: “Thầy Choi!” Đột nhiên nhìn thấy mũi tên trên trán Choi Jang Soo, hắn ta kinh hãi đến mức há hốc miệng.
Choi Jang Soo cảm nhận được sự lạnh lẽo sắc bén ở giữa hai hàng lông mày.
Ông ta chưa từng thấy một loại ám khí quái dị như vậy bao giờ, dường như thứ này còn có thể phớt lờ không gian.
Ánh mắt nhìn qua mũi tên, ông ta thấy một người phụ nữ đang đứng tựa vào cột ở góc khuất của bãi đỗ xe phía trước.
“Người ngay không làm chuyện mờ ám, cô là thần thánh phương nào?” Choi Jang Soo lớn tiếng hỏi.
Người phụ nữ rời khỏi cột, bước đi duyên dáng, từ từ tiến lại gần. Cô ấy vừa đi vừa nghịch một vật trong lòng bàn tay. Cho đến khi cô ấy đến gần, Choi Jang Soo mới nhìn rõ, đó là một chiếc nỏ nhỏ tinh xảo, không lớn hơn bao nhiêu so với lòng bàn tay.
Choi Jang Soo trong lòng bỗng nhảy dựng lên, nhớ đến một loại vũ khí huyền thoại trong giới sát thủ — Nỏ Huyền Cơ.
“Cô là... Sát thủ Cát Môn?”
Người phụ nữ mỉm cười duyên dáng: “Đã từng là, nhưng bây giờ không còn nữa.”
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt tay một cái, mũi tên trên trán Choi Jang Soo bỗng biến mất rồi xuất hiện trên chiếc nỏ trong lòng bàn tay của cô ấy.
“Cậu Lý của chúng tôi mời các người đi một chuyến.”
“Cậu Lý?” Choi Jang Soo ngạc nhiên, “Cậu Lý nào cơ?”
“Ở thủ đô, chỉ có một cậu Lý. Những người khác...” Người phụ nữ liếc nhìn Lee Jae Sung đầy khinh bỉ, “Đều không xứng!”
Trước mặt người phụ trách khu vực Hoa Hạ của tập đoàn, Lee Jae Sung đã mắng Kim Moon Soo một trận thảm thiết.
Trong ba ngày qua, Kim Moon Soo luôn sống trong lo lắng sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn ta lại chỉ thấy hình ảnh bản thân bị một ngọn lửa nuốt chửng.
“Lửa đâu? Cái gọi là ngọn lửa của địa ngục mà mày bảo đâu?” Lee Jae Sung điên tiết, “Bị một người phụ nữ dọa đến mức như này, có phải mày lớn lên bằng việc ăn phân không vậy hả?”
Kim Moon Soo cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ mình thật sự bị lừa rồi sao?
Thậm chí hắn ta còn bắt đầu nghi ngờ rằng những gì đã xảy ra ngày hôm đó là giả, đúng như những gì Lee Jae Sung nói, tất cả chỉ là do hắn ta tự tưởng tượng ra mà thôi.
Làm gì có người phụ nữ nào từ trên trời rơi xuống cơ chứ? Làm gì có ngọn lửa địa ngục nào có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi?
Đã ba ngày trôi qua rồi, chẳng phải hắn ta vẫn còn ổn đấy thôi sao?
Kim Moon Soo cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Cậu... cậu chủ, hay là chúng ta về nước đi, tôi cứ cảm thấy nơi này có chút tà môn.”
“Về nước cái gì hả? Bây giờ tao còn có thể về sao? Khi tao còn ở Hoa Hạ, toàn bộ khu vực Hoa Đông đều đã bị người ta phá hoại, bây giờ mày còn bảo tao về nước đi, chẳng phải đấy chính là đào ngũ hay sao? Còn không biết người trong tập đoàn sẽ nói gì với bố tao nữa đấy!”
Lee Jae Sung càng nghĩ càng tức giận.
“Nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng cho cái chết của Park Seong Gong, thầy Choi đã đang trên đường tới đây rồi, đợi đến khi thầy Choi đến, tao sẽ cho đám người Hoa Hạ này biết thế nào là lợi hại! Từ Thông ở Cô Tô, tao muốn ông ta chết không được tử tế! Còn con bé tên Đinh Hương kia nữa... Mẹ nó, trông cũng được đấy, mang về để tao chơi vài ngày cho đã, rồi bán nó sang chỗ khác!”
Nghĩ đến Đinh Hương, Kim Moon Soo cũng không khỏi thèm thuồng chảy nước miếng. Nhớ lại những ngày tháng tiêu dao tự tại khi được cùng cậu chủ chơi bời với phụ nữ, hắn ta lập tức phấn chấn hẳn lên, quên sạch những ngày thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày luôn.
“Ở bên cạnh Đinh Hương có một người tên là Triệu Xuyến, để cô ấy cho tôi nhé!” Kim Moon Soo cười hề hề nói.
“Tùy thôi.” Lee Jae Sung thản nhiên nói, “Đợi tao chơi chán rồi, Đinh Hương cũng có thể đưa cho mày.”
Người phụ trách tập đoàn đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình sắp nghỉ hưu, bởi tương lai của tập đoàn lại phải giao vào tay những kẻ như thế này, quả thực là chẳng biết đi về đâu.
Nhưng ngay lúc này, một ánh lửa chợt lóe lên, ông ta nhìn thấy trên người Kim Moon Soo đang cười dâm đãng, bùng lên một ngọn lửa.
Kim Moon Soo còn nâng cánh tay lên nhìn một cái, cánh tay lập tức biến mất trong ngọn lửa luôn.
Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp kêu lên thì ngọn lửa đã nhanh chóng nuốt chửng hắn ta.
Ngay trong phòng làm việc rộng lớn của trụ sở Tập đoàn Tam Tống, ngay trước mặt người phụ trách tập đoàn và Lee Jae Sung, Kim Moon Soo đã bị thiêu sống ngay tại chỗ.
Ngọn lửa bùng lên chói mắt sáng rực đỏ qua ô cửa sổ.
Nhưng mà điều kỳ quái là ngọn lửa lại không hề kích hoạt hệ thống báo cháy ở trong phòng làm việc.
Không lâu sau, ngọn lửa tắt lịm.
Hai người lưỡng lự bước đến vị trí mà Kim Moon Soo vừa đứng, cúi đầu cẩn thận quan sát, khi ngẩng đầu lên, bọn họ liền nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương, như thể đã nhìn thấy ma vậy.
Sàn nhà bóng loáng như mới, không có một chút tàn dư nào, thậm chí cũng không có bất kỳ dấu vết gì của việc từng bị cháy cả.
Mà Kim Moon Soo lại cứ thế mà biến mất.
Lúc này có người gõ cửa.
Lee Jae Sung vẫn còn đang hoảng sợ, miệng há hốc, một lúc lâu mới nói: “Vào đi.”
Thư ký của tập đoàn đẩy cửa bước vào và dẫn theo một người: “Ông Choi đã đến rồi ạ.”
Đi theo thư ký chính là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo gió, trong tay cầm một chiếc túi du lịch màu đen.
“Thầy Choi!” Lee Jae Sung vội vàng chạy lại, ôm chặt lấy Choi Jang Soo như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Choi Jang Soo ngẩn người một chút, hình như cậu thiếu gia này chưa từng gần gũi với ông ta như vậy bao giờ, điều đó khiến ông ta cảm thấy không quen lắm.
“Cậu chủ, cậu chủ!” Ông ta đứng yên tại chỗ, gọi hai lần, “Xin cậu chú ý đến thân phận của mình!”
Lúc này Lee Jae Sung mới buông Choi Jang Soo ra, ra hiệu cho thư ký ra ngoài, sau đó kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Choi Jang Soo cũng rất kinh ngạc, không ngờ vừa đến đã gặp phải chuyện như thế này.
Ông ta đi đến vị trí mà Kim Moon Soo vừa đứng, ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ lên sàn, rồi dùng mũi ngửi thử.
Một lúc sau, ông ta đứng dậy, nói một cách kiên quyết và dứt khoát:
“Lập tức liên lạc ngay với trụ sở chính, sắp xếp máy bay riêng, chúng ta phải về ngay!”
Tuy Lee Jae Sung hơi băn khoăn, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn ta rất hiểu rõ thực lực và tính cách của Choi Jang Soo, nếu ngay cả Choi Jang Soo mà còn căng thẳng như vậy, thì chắc chắn là đã gặp phải một cao thủ thực sự rồi.
Hắn ta lập tức dùng điện thoại liên lạc với trụ sở chính của Tập đoàn Tam Tống.
“Máy bay sẽ đến đón chúng ta vào sáng mai.” Hắn ta đặt điện thoại xuống rồi nói.
“Chậm quá, nếu là sáng mai thì còn không bằng đi chuyến bay thương mại về luôn cho rồi, bảo họ lập tức cất cánh đi.” Choi Jang Soo nói.
“Nhưng máy bay riêng phải xin phép tuyến bay, nhanh nhất cũng phải mất một ngày.”
“Đi theo con đường ngoại giao, mở tuyến bay đặc biệt.”
Lời nói của Choi Jang Soo như đinh đóng cột.
Lee Jae Sung biết rằng tình hình đã rất nghiêm trọng.
Hắn ta lại dùng điện thoại liên lạc với trụ sở chính thêm một lần nữa.
“Xong rồi, hai giờ nữa đến sân bay thủ đô.”
“Xe riêng của ông đâu?” Choi Jang Soo hỏi người phụ trách khu vực Hoa Hạ.
“Ở bãi đỗ xe dưới hầm.”
“Lập tức đưa cậu chủ ra sân bay, ông lái xe.”
Ba người lập tức rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy rồi đi thẳng xuống bãi đỗ xe của xe riêng.
Vừa mở cửa xe ra, người còn chưa kịp bước vào trong.
Một mũi tên bỗng xuất hiện ngay giữa trán Lee Jae Sung.
“Cậu chủ cẩn thận!”
Choi Jang Soo hét lên một tiếng, kéo Lee Jae Sung ra phía sau, một chiêu rồng vươn tay, năm ngón tay biến thành móng vuốt, nhanh chóng chộp lấy mũi tên.
Tuy nhiên, ông ta lại chộp trượt.
Mũi tên đó bỗng nhiên biến mất ngay giữa không trung, sau đó lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Lee Jae Sung.
Choi Jang Soo lại kéo Lee Jae Sung ra một lần nữa, đổi tay chộp lấy, nhưng vẫn lại trượt.
Khi mũi tên xuất hiện trước mặt Lee Jae Sung lần thứ ba, Choi Jang Soo đã không còn cách nào giúp Lee Jae Sung tránh được nữa, chỉ có thể dùng cơ thể mình chắn ngay trước mặt Lee Jae Sung.
Lee Jae Sung còn chưa hiểu chuyện đang gì xảy ra, hét lên một tiếng: “Thầy Choi!” Đột nhiên nhìn thấy mũi tên trên trán Choi Jang Soo, hắn ta kinh hãi đến mức há hốc miệng.
Choi Jang Soo cảm nhận được sự lạnh lẽo sắc bén ở giữa hai hàng lông mày.
Ông ta chưa từng thấy một loại ám khí quái dị như vậy bao giờ, dường như thứ này còn có thể phớt lờ không gian.
Ánh mắt nhìn qua mũi tên, ông ta thấy một người phụ nữ đang đứng tựa vào cột ở góc khuất của bãi đỗ xe phía trước.
“Người ngay không làm chuyện mờ ám, cô là thần thánh phương nào?” Choi Jang Soo lớn tiếng hỏi.
Người phụ nữ rời khỏi cột, bước đi duyên dáng, từ từ tiến lại gần. Cô ấy vừa đi vừa nghịch một vật trong lòng bàn tay. Cho đến khi cô ấy đến gần, Choi Jang Soo mới nhìn rõ, đó là một chiếc nỏ nhỏ tinh xảo, không lớn hơn bao nhiêu so với lòng bàn tay.
Choi Jang Soo trong lòng bỗng nhảy dựng lên, nhớ đến một loại vũ khí huyền thoại trong giới sát thủ — Nỏ Huyền Cơ.
“Cô là... Sát thủ Cát Môn?”
Người phụ nữ mỉm cười duyên dáng: “Đã từng là, nhưng bây giờ không còn nữa.”
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt tay một cái, mũi tên trên trán Choi Jang Soo bỗng biến mất rồi xuất hiện trên chiếc nỏ trong lòng bàn tay của cô ấy.
“Cậu Lý của chúng tôi mời các người đi một chuyến.”
“Cậu Lý?” Choi Jang Soo ngạc nhiên, “Cậu Lý nào cơ?”
“Ở thủ đô, chỉ có một cậu Lý. Những người khác...” Người phụ nữ liếc nhìn Lee Jae Sung đầy khinh bỉ, “Đều không xứng!”
Bình luận facebook