• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1213: Anh muốn giết tôi ư?

“Minh Vương?”

Lý Dục Thần kinh ngạc, cũng cảm thấy hơi mắc cười, càng nhìn càng thấy người đối diện chẳng khác gì tên lừa đảo.

Nhưng dù lừa đảo có ngốc nghếch đến đâu thì cũng đừng mang cái danh của Minh Vương ra để lừa gạt người khác chứ?

Người trong thiên hạ biết đến sự tồn tại của Minh Vương không nhiều, với cả vừa rồi Từ Thanh cũng đã thể hiện ra tu vi của hắn không hề thấp.

Nếu như những gì hắn nói là thật, vậy thì sư phụ của hắn Ô Long chân nhân kia rõ ràng là một nhân vật không bình thường rồi.

Thấy Lý Dục Thần sững sờ, Từ Thanh tưởng rằng anh bị cái tên Minh Vương dọa cho hết hồn, nụ cười trên môi hắn càng thêm phần bí ẩn mà kinh thường.

“Cậu nhóc à, đừng sợ, cơ hội của cậu tới rồi!”

Lý Dục Thần bật cười, hỏi: “Thật sao, tôi nên phát triển như thế nào?”

“Sư phụ của tôi nói, chỉ cần cậu cầm kiếm lên khởi nghĩa, tự lập nên một giáo phái, chúng tôi sẽ nâng đỡ cậu hết sức mình.”

“Sư phụ anh nói, hay là Minh Vương nói?”

“Như nhau cả. Sư phụ của tôi có thể thay mặt cho Minh Vương.”

“Thay mặt Minh Vương? Ông ta dựa vào đâu mà có thể thay mặt cho Minh Vương?”

“Sư phụ tôi là người nhà của Minh Thần, cũng là người giám sát của Minh giáo ở trên trần thế.”

“Minh giáo? Tên gì nghe xui xẻo vậy!”

“Này, xui xẻo là xui xẻo thế nào, đấy là do người đời hiểu lầm về Minh giới thôi. Minh giới là một thế giới tự do và phong phú, giống như đạo mà cậu nói đấy.”

“Thật không?” Lý Dục Thần không khỏi tò mò: “Anh từng đi đến Minh giới rồi à?”

“Chưa từng.”

“Anh chưa qua bên đó bao giờ, làm sao biết được những chuyện này?”

“Tôi nghe sư phụ của tôi nói.”

“Vậy ý anh là, sư phụ của anh từng đi sang Minh giới rồi?”

“Chuyện này thì…” Từ Thanh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cậu này ồn ào thật đấy, Minh giới và thế giới của chúng cách nhau đến hai thế giới nữa, làm gì có ai có thể tự do đi lại ngoại trừ Minh Vương chứ?”

Lý Dục Thần nghe thấy vậy thì hơi thất vọng, anh còn tưởng rằng còn có một con đường khác ngoài Hoàng Tuyền đi thông qua Minh giới.

“Nếu chưa từng đến đó, chuyện chưa chắc đã là thật.”

“Hứ, cậu không tin cũng được.” Từ Thanh có lẽ cũng cảm thấy không còn bằng chứng nào thuyết phục được người đối diện: “Sư phụ của tôi nói, Minh giới và thế giới này vốn là một, hôm nay tiết trời rung chuyển, xuất hiện hiện tượng lạ, con đường nối hai thế giới đằng nào cũng sẽ mở ra. Đến khi ấy, Minh Thần giáng lâm, thế giới này, cứ ở đấy chờ bị xét xử đi!”

“Minh Thần giáng lâm…” Lý Dục Thần cảm thấy hơi khiếp sợ: “Minh Vương muốn xét xử thế giới này ư?”

Thấy vẻ mặt khiếp đảm của Lý Dục Thần, Từ Thanh càng nghĩ rằng anh bị dọa không nhẹ, càng tỏ vẻ ngạo mạn, khinh bỉ hơn.

“Yên tâm đi, không xét xử cậu đâu, nếu cậu tình nguyện hợp tác cùng chúng tôi, làm giáo chủ của Minh giáo ở thế gian, lúc đó chúng ta đã là người một nhà rồi, không chỉ cậu đâu, cả người nhà, bạn của cậu cũng sẽ không bị xét xử.”

Lý Dục Thần không thể chắc chắn Từ Thanh đang bịa chuyện, hay là Minh Vương thật sự có ý này.

Thế nhưng anh vẫn có chút tin tưởng người tên Từ Thanh này, hoặc là phải nói rằng, Ô Long chân nhân đằng sau hắn ta thật sự là người nhà của Minh Vương. Bọn họ biết dùng hai chữ người nhà, thể hiện rõ việc bọn họ coi Minh Vương như thần.

Hai mươi năm trước, Minh Vương có thể phân thân lên được cả trời cao, nếu vậy thì lưu lại chút thế lực, thu nhận mấy đệ tử ở trần gian này cũng là chuyện bình thường.

Lý Dục Thần vốn còn cho rằng thế lực của Minh Vương là tàn quân của Ma giáo, nói theo cách của Cung Nhân Lạc, Ma giáo đã phản bội Thánh giáo ban đầu, đứng phía sau BOSS lại là Minh Vương, Thánh giáo bị định nghĩa là Ma giáo cũng chính từ lúc này.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thế lực của Minh Vương không chỉ là Ma giáo còn sót lại, ít nhất không chỉ là Ngũ Sứ Ma Môn kia.

Minh Vương đột nhiên phái người tới liên lạc với anh, muốn ủng hộ anh thành giáo chủ, rốt cuộc là do đã có dự mưu từ sớm, hay là đang thăm dò thân phận của anh?

“Minh giáo…” Lý Dục Thần lầm bầm, đột nhiên nở một nụ cười: “Ý anh là Ma giáo ấy hả?”

“Cậu gọi là Ma giáo cũng được, nhưng đấy chỉ là cái tội người đời gán cho chúng tôi thôi, chúng tôi đương nhiên không gọi như thế.”

“Vậy anh có chắc chắn là mình không nghĩ sai không, không phải là Thánh giáo, mà là Minh giáo?”

Từ Thanh mất kiên nhẫn: “Sai thế nào được? Minh giáo là Minh giáo, Minh Vương là chúa tể của Minh giới, không gọi là Minh giáo thì gọi là gì?”

“Nghe cứ như một giáo phái bù nhìn vậy!” Lý Dục Thần không khỏi bật cười, nói: “Thế này thì tại sao tôi phải làm giáo chủ chứ?”

“Cậu tưởng rằng thế giới này vẫn còn có thể chứa chấp cậu sao? Những lời đó của cậu, đến cả tôi nghe còn thấy nghịch thiên nữa là. Cậu chỉ cho mọi người cách tu hành, không phân biệt ai, mà cách tu hành kia, trong mắt người khác đều là tà môn ngoại đạo. Quan trọng nhất là cậu làm ảnh hưởng đến sự cân bằng lợi ích của toàn bộ giới tu hành này.”

“Tu hành vốn là một miếng bánh ngọt lớn chia đều cho cả giới huyền môn, nhìn qua thì có vẻ rất ổn định và yên bình, cậu muốn ngồi vào bàn, được chia cho một phần bánh ngọt kia thì cũng không phải là không được, nhưng đằng này cậu vừa lên đã lật luôn cả bàn, sau đó lại muốn mở một tiệm bánh ngọt khác, phân phát cho toàn dân thiên hạ, cậu cảm thấy bọn họ có chịu không?”

“Cậu ban đầu còn có thân phận đệ tử của Thiên Đô bản vệ, nhưng hôm nay tu vi thì bị phong ấn, Thiên Đô cũng bỏ rơi, cậu còn có thứ gì khiến người khác phải dè chừng nữa sao? Chẳng mấy chốc nữa, bọn họ sẽ hợp lực lại tấn công cậu. Cậu cảm thấy với tình hình hiện tại của mình thì tiệm bánh ngọt kia có tiếp tục mở được nữa không?”

Lý Dục Thần bất ngờ, nhìn Từ Thanh kia ngây thơ ngốc nghếch như vậy, không ngờ phân tích lại vô cùng rõ ràng mạch lạc, còn rất triệt để.

“Nhưng đến giờ anh vẫn chưa nói tôi sẽ nhận được gì từ vụ này?”

“Lợi ích? Để cho cậu làm giáo chủ còn không phải là lợi ích à? Ngoài cái này ra, cậu còn đường nào khác sao?” Từ Thanh nói với giọng điệu kém thân thiện, chỉ muốn nói cho người đối diện ngộ ra: “Minh Vương lựa chọn cậu là phúc đức của cậu đấy, bao nhiêu người còn không được đâu!”

“Nếu tôi không muốn làm thì sao?”

“Không muốn hả?”

Từ Thanh thốt lên như thể không ngờ được Lý Dục Thần sẽ từ chối, sau một thoáng sửng sốt, hắn bức tức mà nói:

“Vậy thì cậu chỉ còn lại một con đường chết thôi!”

“Ồ, anh muốn giết tôi ư?” Lý Dục Thần bật cười, hỏi.

Từ Thanh đứng phắt dậy, định nói gì đấy, đột nhiên lại liếc thấy Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh, sát khí trong mắt chợt lóe lên rồi tắt ngay, hắn hít vào một hơi thật sâu, nói: “Chẳng cần phải ra tay giết cậu, những kẻ tự xưng là chính đạo sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

Lý Dục Thần ngồi đó không nói gì, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên trên tay vịn của ghế.

Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh anh, yêu kiều nở một nụ cười, chồng tung vợ hứng.

Từ Thanh chịu hết nổi, nói: “Có đồng ý hay không cậu cho tôi một lời đi, tôi quay về báo cáo.”

Lý Dục Thần đáp: “Bây giờ tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ thế này thì qua loa quá, hay vậy đi, anh để lại địa chỉ, mấy hôm nữa tôi tới núi Vũ Di một chuyến, đích thân gặp sư phụ Ô Long chân nhân của anh, sau đó sẽ quyết định luôn.”

Từ Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng được, nhưng địa chỉ thì tôi không cho cậu được. Tôi quay về báo cáo trước, nếu sư phụ chịu gặp cậu thì mấy ngày nữa tôi lại đến tìm cậu.”

Lý Dục Thần gật đầu, đáp: “Được, tôi không tiễn anh nữa.”

Từ Thanh lập tức cáo từ, đang đi đến cửa, chợt nghe Lâm Mộng Đình ở phía sau nói: “Anh Từ, lần sau tới Ngô Đồng Cư thì nhớ đi cửa chính nhé, bị lửa đốt tóc cũng không đẹp đẽ gì đâu.”

Từ Thanh rùng mình, đột nhiên nhớ tới gì đó, đưa tay lên sờ đầu một cái, lúc này mới phát hiện ra sau gáy cháy cả một mảng tóc lớn.

Hắn hậm hực giậm chân, biến mất ở ngoài cửa.

Sau khi Từ Thanh đi, Lâm Mộng Đình mới quay sang hỏi Lý Dục Thần: “Hắn rõ ràng là muốn anh làm bù nhìn, sao anh không dứt khoát từ chối luôn?”

Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Nếu đúng là Minh Vương thật thì chưa chắc đã đơn giản như vậy. Với cả, anh cũng muốn gặp vị chúa tể của Minh giới kia.”

Đúng lúc này, Hứa Quốc Lập đi tới thông báo, nói rằng bên ngoài có một người phương Tây muốn gặp Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều quay sang nhìn nhau, như thần giao cách cảm mà thốt lên: “Thái Dương Thánh giáo?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom