• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Người đến đòi nợ

"Ha ha, chẳng qua là bạn bè trong giới giang hồ quá coi trọng mà thôi", Vương Tông Sinh cười nói: "Thái cực quyền làm gì có chuyện phân nam bắc? Về phần tông sư thì tôi lại càng không dám nhận, ở tỉnh Nam Giang này chỉ có hai người được công nhận là tông sư thôi".

Chị Mai nói: "Tôi chưa bao giờ có dính líu gì đến phái Thái Cực, không biết tại sao anh Vương lại đến đây?"

Vương Tông Sinh nói: "Tôi đến thành phố Hòa để làm một số việc, tình cờ được một người bạn cũ ủy thác đến chuyển một tin nhắn cho chị".

"Ồ, không biết bạn cũ của anh có phải là...?"

"Liễu Kim Sinh".

Khi chị Mai nghe thấy cái tên này thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ngay cả sắc mặt của ông chủ Vương đứng phía sau quầy cũng trở nên cứng ngắc.

"Bạn cũ của tôi nói rằng những thứ đồ ăn cắp chung quy cũng không phải là của mình, hy vọng chị có thể trả chúng về chỗ cũ".

Chị Mai khẽ cắn môi nói: "Đồ đó cũng không phải là của hắn, dựa vào đâu bắt tôi phải trả lại?"

Vương Tông Sinh nói: "Muốn trả hay không là tùy ở chị, tôi chỉ là người đưa tin mà thôi. Bởi vì được ăn một bát đậu hũ Bát Trân miễn phí nên tôi mới nhắc nhở chị, đồ vật có giá trị đến đâu thì cũng chỉ là đồ vật. Người ta đã mang tội cho bạn nhiều năm như vậy,Người ta đã thay chị mang tội nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ yêu cầu chị trả lại mà thôi".

Chị Mai trầm mặc , không nói gì.

Vương Tông Sinh đứng lên: "Được rồi, lời đã nói xong, tôi đi trước đây".

Chị Mai đột nhiên hỏi: "Liễu Kim... Liễu tông sư làm sao biết tôi ở đây?"

"Người đó vẫn luôn biết".

Vương Tông Sinh thở dài, bước ra khỏi quán rồi biến mất vào màn đêm.

Chị Mai thẫn thờ ngồi đó không nhúc nhích.

Lý Dục Thần nhìn thấy nước mắt trong mắt bà ta.

Ông chủ Vương khôi phục nét tươi cười đi tới, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chị Mai, ông ấy mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ thở dài quay lại quầy.

Sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp, tay cầm vá, không nói được một lời.

Đinh Hương đối với những chuyện giang hồ này thì chẳng biết gì, cô ấy đi tới trước mặt bà chủ, cẩn thận gọi một tiếng: "Chị Mai..."

Chị Mai như tỉnh khỏi giấc mộng, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được rồi, đóng cửa rồi, Đinh Hương, Tiểu Lý, hai đứa về đi".

Đinh Hương nói: "Em còn chưa dọn dẹp vệ sinh quán".

Chị Mai nói: "Hôm nay không cần làm. À, đúng rồi, lão Vương, trong quầy có bao nhiêu tiền mặt, lấy trả lương cho hai người bọn họ đi, nếu không đủ thì chuyển khoản".

Đinh Hương rất kinh ngạc, liền nói: "Chị Mai, em còn làm việc đến hết kỳ nghỉ hè mà?"

Chị Mai nói: "Không biết ngày mai quán có còn mở cửa hay không, nên chỉ sẽ giải quyết tiền lương của hai đứa trước, không thể để hai đứa làm việc không công được".

“Tại sao?”, Đinh Hương không hiểu.

Chị Mai cười, trong nụ cười lại còn có mấy phần khổ sở: "Ngày vui nào rồi cũng sẽ tàn, Đinh Hương, em là sinh viên, sau này phải chăm chỉ học tập, nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp".

Đột nhiên bà ta lại đứng dậy, kéo Lý Dục Thần sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lý, Đinh Hương là một cô gái tốt, nhưng con bé quá đơn giản, sau này cậu phải chăm sóc con bé thật tốt. Đừng làm gì có lỗi với con bé, nếu để chị biết thì chị sẽ không tha cho cậu đâu!"

Lý Dục Thần khó hiểu nói: "Đinh Hương là em gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt".

“Chỉ là em gái thôi sao?”, chị Mai trợn tròn mắt: “Cậu không có hứng thú một chút nào đối với chị, chẳng phải là vì trong lòng cậu đã có Đinh Hương rồi sao?”

Lý Dục Thần không nói nên lời: "Chị Mai..."

Chị Mai lại nói: "Quên đi, chị không nghe, cậu chắc chắn không thể nói ra lời gì tốt đẹp”.

Ông chủ Vương đếm các hóa đơn tại quầy, sau đó nói: "Lương đã đủ rồi, còn dư không ít".

Chị Mai nói: "Đưa hết cho bọn họ đi".

Ông chủ Vương có chút đau lòng nói: "Đưa hết cho bọn họ sao?"

Chị Mai nói: "Thế ông định giữ lại nó làm gì? Ông có thể đánh bại Liễu Kim Sinh không?"

Ông chủ Vương lập tức ngậm miệng, trên mặt vẫn nở nụ cười, xếp tiền ngay ngắn đưa cho Đinh Hương.

Đinh Hương sống chết không nhận, phải nói rất nhiều thì cô ấy mới lấy đúng phần tiền lương của mình thôi.

Lý Dục Thần đến đây làm việc chưa được mấy ngày cho nên anh chỉ lấy 200 tệ và trả phần còn lại cho ông chủ Vương.

Chị Mai cũng không miễn cưỡng bọn họ nữa.

"Vậy chào chị Mai, chúng tôi đi trước đây".

Hai người rời khỏi quán cơm Thân Dân.

Đinh Hương vẫn còn hoài nghi, lại hỏi: "Anh Dục Thần, chị Mai thật sự định đóng cửa quán cơm sao?"

Lý Dục Thần cũng phần nào đoán được chuyện gì đang xảy ra, liền nói: "Cũng chưa chắc, nhưng cho dù quán cơm đóng cửa thì sau này mọi người vẫn có thể làm bạn với nhau".

Đinh Hương gật đầu nói: "Như vậy là tốt nhất, chị Mai là người tốt, ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh cũng là người tốt. Tiểu Dương tuy rằng có chút độc miệng nhưng cũng là người tốt, đáng tiếc em không có bản lĩnh gì để giúp đỡ bọn họ".

Lý Dục Thần trấn an nói: "Người tốt đều có phúc báo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

Trong màn đêm mông lung, hai người đi trên đường, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai cái bóng sóng vai với nhau giống như thiên sứ.

...

Trong một con hẻm tối bên cạnh, Chu Húc dựa lưng vào vách tường, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Chương 117: Lời nhắc nhở

"Các người… các người muốn làm gì?"

Mười mấy gã đàn ông xăm trổ cởi trần đang bao vây anh ta, nét mặt của ai cũng vô cùng hung hăng.

Đám người tách ra, Hoàng Tam đang hút một điếu thuốc, tàn thuốc lóe lên rồi lại tắt, chiếu sáng gương mặt dữ tợn của anh ta.

"Đừng đến đây, nếu như còn đến gần thì tôi sẽ báo cảnh sát", Chu Húc nói.

Chát!

Chu Húc bị tát một cái thật mạnh.

“Báo cảnh sát hả?”, Hoàng Tam túm tóc Chu Húc đập vào tường mấy cái: “Báo đi!”

Gương mặt Chu Húc ướt sũng, không biết là do nước trên tường hay là do máu của chính mình.

"Các người, các người muốn tiền phải không? Tôi đưa các người tiền".

Chu Húc lấy ví ra.

“Có tiền là hay lắm sao?”, Hoàng Tam lại nắm tóc Chu Húc đập mạnh vào tường: "Tao ghét nhất là kẻ có tiền khoác lác trước mặt tao".

Đầu Chu Húc ong ong.

Cơn đau đớn khiến cho anh ta không thể chống cự, cũng không còn chút tôn nghiêm nào.

Anh ta bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Tôi xin các người hãy tha cho tôi... tôi là bạn của cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh".

"Cậu Trương? Tao còn là Trương thiên sư đó!"

Hoàng Tam đá một cước vào bụng Chu Húc.

Chu Húc ngồi xổm xuống ôm bụng vì đau đớn.

Hoàng Tam vung tay lên, thuộc hạ của anh ta cũng tràn lên, đánh Chu Húc tơi bời.

Tiếng thét gào thê thảm của Chu Húc từ trong ngõ vọng ra.

"Được rồi".

Hoàng Tam ra lệnh.

Đám đông rút lui, chỉ còn lại Chu Húc mặt mũi bầm dập nằm bên vệ đường.

"Nếu như sau này mày còn dám quấy rối cô Đinh Hương thì tao sẽ thiến mày rồi quăng thứ đó cho chó ăn! Người phụ nữ của đại ca tao mà mày cũng dám đụng vào, đúng là chán sống!"

Hoàng Tam hung hăng phun một ngụm nước miếng vào mặt Chu Húc.

Tiếng bước chân đi xa.

"Đại ca? Từ khi nào Đinh Hương lại trở thành người phụ nữ của đại ca bọn chúng chứ?"

Trong lòng Chu Húc tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

...

Mã Sơn gọi điện bảo Lý Dục Thần đến quán bar Lam Sơn vì chị Na có chuyện muốn hỏi anh.

Lý Dục Thần đưa Đinh Hương về nhà rồi đi đến quán bar.

Bây giờ Mã Sơn đã là quản lý cấp cao của quán bar Lam Sơn, còn có văn phòng riêng.

Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần vào văn phòng, nói: "Lát nữa chị Na sẽ tới, em ngồi xuống trước đi".

Lý Dục Thần hỏi anh ta: "Đã tìm được nhà chưa?"

Mã Sơn nói: "Sao nhanh vậy được chứ? Yêu cầu của em hơi cao, cần sân rộng, cần riêng tư, mấy yêu cầu này chỉ có khu nhà giàu mới đáp ứng được. Nhưng nhà ở khu nhà giàu chỉ dễ mua chứ không dễ thuê. Có điều hôm nay anh cũng tìm được một căn nhà không tồi, đáp ứng yêu cầu về mọi mặt, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà ngôi nhà đó hơi tà môn".

"Tà môn như thế nào?"

Mã Sơn gãi đầu nói: "Anh cũng không biết nữa, dù sao vừa vào nhà liền cảm thấy trong nhà rất lạnh. Thời tiết rất nóng, trong nhà đón nắng, lại thông gió tốt nhưng bên trong lại lạnh. Người môi giới dẫn anh đi xem nhà cứ ấp úng, hỏi cái gì cũng không biết, cho nên anh liền biết căn nhà đó có vấn đề. Sau đó anh mới hù dọa một chút thì người đó mới chịu nói thật rằng trong căn nhà đó từng có người chết, hơn nữa không chỉ có một người".

“Ồ?”, Lý Dục Thần cau mày: “Người chết như thế nào?”

"Cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ, nhưng trong nhà đã lâu không có người ở, đã đổi bao nhiêu người môi giới cũng không bán được".

"Chủ cho thuê nhà đang ở đâu?"

"Hình như đang ở nước ngoài".

Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Chu Na từ bên ngoài đi vào.

"Sao, 2 người muốn thuê một ngôi nhà sao?"

"Đúng vậy, em muốn thuê một căn biệt thự có sân lớn và riêng tư, chị Na có căn nào để giới thiệu không?", Mã Sơn hỏi.

"Để tôi giúp 2 người hỏi thăm", Chu Na nói.

Biết Chu Na có mối quan hệ rộng rãi, Lý Dục Thần nói: "Vậy cảm ơn chị Na trước".

Chu Na cười nói: "Sao cậu lại khách sáo với tôi thế? Dục Thần, cầu có còn nhớ Hồng Thiên Thành, người đã bị cậu đánh bại trong quán bar lần trước không?"

"Vẫn còn nhớ, chưởng môn nam phái Thái Cực thành phố Hòa", Lý Dục Thần nói.

Chu Na nói: "Chú Minh nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng sư phụ của ông ta đã tới, cậu phải cẩn thận một chút".

Lý Dục Thần nghĩ đến Vương Tông Sinh mà anh đã gặp trong quán cơm ngày hôm nay.

Xem ra chính là kẻ đó.

"Chú Minh nói rằng người đến là một cao thủ thật sự, nam phái Thái Cực cùng nhà họ Phùng có quan hệ sâu xa cho nên ông ta không tiện nhúng tay vào, ông ta bảo tôi hỏi cậu…", Chu Na thận trọng nói: "Cậu có muốn tránh đi không?"

Lý Dục Thần cười nói: "Không cần".
Chương 117.2: Nhà họ Viên đến cầu hôn

Lâm Thượng Nghĩa đi trên con đường rợp bóng cây trong biệt thự, cảm thấy rất sảng khoái.

"Thiền Minh, tôi cảm thấy giống như mình đã trẻ lại".

Lâm Thiền Minh đang đi bên cạnh ông cụ, nói: "Chúc mừng ông chủ đã bình phục, nhà họ Lâm còn có thể phát triển thêm trăm năm nữa".

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu cười nói: "Với đám con cháu không có bản lĩnh của tôi thì có thể duy trì sản nghiệp của gia đình đến mức này đã là không tệ rồi. Thu Thanh quá mức trung hậu, chỉ có thể gìn giữ cái đã có. Vốn dĩ còn trông cậy vào Thiếu Bình từ Đông Doanh trở về để tiếp quản sản nghiệp, nhưng bây giờ Lai Phong đã bị trục xuất ..."

Khi ông cụ nói tới đây thì đột nhiên lại cảm thấy buồn bã.

Lâm Thiền Minh nói: "Lâm Lai Phong tự làm tự chịu, ông chủ còn chưa nói đến gia pháp đã là nhân nhượng lắm rồi, không cần tự trách mình. Về phần người nối nghiệp, đứa trẻ Lâm Vân này cũng không tệ".

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, đột nhiên hỏi: "Cậu nói xem, những gì trước đó Tiểu Vân nói có đáng tin hay không?"

Lâm Thiền Minh lắc đầu nói: "Tôi biết Bạch Hổ đường của nhà họ Triệu. Tiểu Vân nói Lý Dục Thần đã tự mình đánh bại toàn bộ Bạch Hổ đường, tôi không tin điều đó, trừ khi cậu ta đã đạt đến cảnh giới cao thủ hóa kình".

"Mấy danh từ mà cậu nói tôi nghe cũng không hiểu, nhưng bọn họ thật sự đã ra khỏi nhà họ Triệu một cách an toàn. Điều này phải giải thích thế nào chứ?"

"Nhà họ Triệu đã mời về một pháp sư sử dụng tà thuật, Lý Dục Thần có thể phá tà thuật thì chắc là cũng có một chút đạo hạnh. Tôi nghĩ bọn họ có thể bình an trở về chắc là do đã dùng mưu kế đặc biệt gì đó".

"Hừm…", Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên tự giễu cười một tiếng: "Nói đến cũng lạ, cái mạng này của tôi đã được nhà họ Lý cứu tận 2 lần. Có lẽ đúng là vận mệnh của tôi phải xem nhà họ Lý là quý nhân".

“Vậy tại sao sư phụ không muốn gả Mộng Đình cho hắn?” Lâm Chấn Minh khó hiểu hỏi.

"Vậy tại sao ông chủ lại không muốn gả Mộng Đình cho cậu ta?", Lâm Thượng Nghĩa nói: "Cậu ta không muốn ở rể, với thân phận của cậu ta bây giờ thì làm sao tôi gả Mộng Đình cho cậu ta được? Hơn nữa, đứa trẻ này còn quá ngông cuồng, cần phải rèn luyện thêm. Bây giờ nếu như muốn khôi phục lại nhà họ Lý năm xưa thực sự không dễ dàng".

Hai người đi tới một đình nghỉ mắt, trên bãi đất trống bên ngoài gian đình có một con bù nhìn được dựng lên.

Đây là con bù nhìn được Lâm Vân cõng từ nhà họ Triệu về.

Mọi người trong nhà đều đề nghị đốt nó đi, nhưng Lâm Thượng Nghĩa không chịu.

Ông cụ muốn để thứ này ở đây để cảnh tỉnh chính mình.

Còn bù nhìn này cũng giống như một lần chết đi của ông cụ.

Tiếng bước chân truyền đến, Lâm Thu Thanh vội vàng đi tới.

“Bố, chú hai”, Lâm Thu Thanh cung kính nói.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bố, có người của nhà họ Viên tới, bọn họ nói là tới cầu hôn".

“Cầu hôn?” Lâm Thượng Nghĩa hơi kinh ngạc: “Ai cầu hôn?”

"Con trai của anh lớn nhà họ Viên, tên là Viên Thế Kiệt".

"Ồ, con trai của Viên Nãi Văn cũng không tệ, tương lai sáng lạng hơn Viên Quốc Thành. Bọn họ để ý đứa trẻ nào của nhà họ Lâm thế?"

"Là...", Lâm Thu Thanh hơi dừng một chút rồi nói: "Là Mộng Đình".

"Mộng Đình?"

Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thiền Minh đồng thời sửng sốt.

"Hừ, Viên Quốc Thành cũng biết mưu toan lắm!"

"Bố, nếu bố không đồng ý thì con liền từ chối".

"Con là gia chủ, Mộng Đình là con gái của con, nên con có thể tự quyết định", Lâm Thượng Nghĩa nói.

Lâm Thu Thanh thực sự muốn thăm dò từ nét mặt của bố mình xem ông cụ đồng ý hay không đồng ý.

Nhưng nét mặt của ông cụ vẫn bình thảng như cũ, gương mặt đầy nếp nhăn không nhúc nhích một chút nào, giống như không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì.

“Còn có chuyện gì nữa không?”, Lâm Thượng Nghĩa hỏi.

Tùy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã lên cao, trong đình lại ngột ngạt nóng bức.

Lâm Thu Thanh lau mồ hôi trên trán, nói: "Bố, con trai vô dụng, gần đây công việc làm ăn không tiến triển, còn có rất nhiều hạng mục thất bại".

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: "Chuyện này bố biết, cũng đã đọc tài liệu. Có một số chuyện không phải lỗi của con, chỉ là không may mắn mà thôi. Nhưng con là gia chủ, cho nên con vẫn phải tìm cách, không được buông xuôi. Gia tộc ta là một con thuyền lớn mà con là thuyền trưởng, gió êm sóng lặng dong buồm đi xa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có trong bão tố mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió thì mới chứng minh được bản lĩnh của mình".
Chương 118: Chủ nhà là quỷ?

“Vâng!"

Trên trán Lâm Thu Thanh đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, sau lưng áo cũng ướt sũng.

"Ba, cậu ba nhà họ Trần ở Thân Châu đã tới thành phố Hòa, nói rằng muốn tới thành phố Hòa đầu tư, con muốn đi thương lượng một chút".

"Nhà họ Trần?", sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa thay đổi: "Nhà họ Trần độc quyền hải vận ở Thần Châu, nếu chúng ta có thể hợp tác cùng nhà họ Trần thì đó sẽ là con đường phát triển lâu dài, chúng ta từ bỏ một ít quyền lợi ở thành phố Hòa cũng không sao. Nhưng nhà họ Trần từ trước đến nay chỉ kinh doanh hàng hải, tại sao lại đến thành phố Hòa để phát triển?"

Lâm Thu Thanh nói: "Con còn chưa biết kế hoạch của họ, nhưng chuyến đi lần này của cậu Trần đã khiến cho các đại gia tộc ở thành phố Hòa đều kinh ngạc, mọi người đều có hứng thú hợp tác với nhà họ Trần, ngay cả mấy gia tộc của Tiền Đường cũng cử người đại diện đến. Ngày mai tại khách sạn Hải Châu, cậu Trần sẽ thảo luận các vấn đề hợp tác cụ thể với các gia tộc lớn. Cuối cùng cậu ta sẽ chọn hợp tác với ai, trước mắt còn rất khó nói".

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai con hãy đích thân đi một chuyến, nhất định phải tìm cách giành được sự hợp tác với nhà họ Trần, có thể vận dụng toàn bộ tài nguyên của gia tộc, không cần hỏi bố".

"Con hiểu rồi".

Lâm Thu Thanh nhận được sự cho phép của ông cụ thì cũng giống như là nhận được thượng phương bảo kiếm, cho nên sự tự tin ngay lập tức tăng lên rất nhiều.

...

Từ sáng sớm, Lý Dục Thần đã cùng Mã Sơn đi xem nhà.

Ngôi nhà mà Mã Sơn nhắc đến nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, là một ngôi nhà có sân lớn kiểu cũ, một sân một cổng.

Vẫn còn một tấm biển treo trên cổng - đề tên Ngô Đồng Cư

Ngoại trừ việc vị trí hơi xa trung tâm và không có tiện ích hỗ trợ thì mọi thứ khác đều rất tốt.

Lý Dục Thần chỉ nhìn ngoài cổng thì trong lòng cũng đã đoán được phần nào căn nguyên.

Một thanh niên từ công ty môi giới bất động sản đã dẫn bọn họ đi xem nhà.

“Trong ngôi nhà này đã xảy ra chuyện gì? Còn bí mật nào chưa được tiết lộ hay không?”, Mã Sơn khoác vai thanh niên kia rồi hỏi.

Người thanh niên có vẻ hơi sợ Mã Sơn, liền nói: "Đại ca, em đã nói tất cả những gì mà em biết cho anh nghe rồi".

“Cậu nói cho tôi nghe cái quái gì chứ?”, Mã Sơn trừng mắt: “Ngay cả chuyện có bao nhiêu người đã từng chết ở đây mà cậu cũng không biết?”

"Bởi vì em thật sự không biết", thanh niên đau khổ nói: "Công ty của em cũng không phải là công ty đầu tiên nhận xử lý căn nhà này, đây là căn nhà được chuyển đến từ công ty khác. Nói thật, nếu như không phải anh có yêu cầu quá đặc biệt thì em cũng không dẫn anh đến đây".

"Tại sao?"

"Ai lại muốn vào một nơi như thế này chứ? Đêm qua em còn gặp ác mộng!", thanh niên nói.

Lý Dục Thần hỏi: "Cậu đã từng gặp chủ nhà chưa?"

Thanh niên lắc đầu nói: "Em chưa từng gặp người đó, nói thật, em còn nghi rằng căn nhà này không có chủ nhân nào cả".

Mã Sơn nói: "Nhảm nhỉ! Nếu không có chủ nhà thì chìa khóa cậu lấy ở đâu ra, quyền thuê nhà cậu lấy ở đâu ra? Người đại diện nếu không có hợp đồng thì sao dám cho thuê căn nhà này?"

Người thanh niên nói: "Có hợp đồng nhưng người ký hợp đồng là ai thì người của công ty em cũng chưa từng gặp, nghe nói người đó từ thủ đô đến, sau đó lại đi nước ngoài, rất nhiều năm cũng chưa từng trở về, không thể liên lạc được. Khóa ngoài sân là do công ty em thay đổi. Em nghe đồng nghiệp nói rằng chủ nhân của căn nhà này có lẽ... là quỷ!"

Lý Dục Thần cười nói: "Cậu nói vậy không sợ người ta không thuê nữa hay sao?"

Người thanh niên nói: "Em lại càng sợ người thuê chết ở bên trong hơn! Nhà không cho thuê được thì cũng không lỗ chỗ nào, nhưng nếu có người chết bên trong thì xui xẻo rắc rối lắm!"

“Được rồi, dẫn chúng tôi đi xem nhà đi”, Lý Dục Thần nói.

Người thanh niên thở dài, rút chìa khóa mở cổng vào trong.

Cánh cổng vừa mở thì bên trong liền thổi ra một trận gió vô cùng âm lãnh.

Người thanh niên rùng mình vì gió lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

“Hai người tự đi vào xem đi”, cậu ta nhét một chùm chìa khóa vào tay Mã Sơn.

“Nhát gan vậy?”, Mã Sơn nói: “Cậu không sợ chúng tôi dọn hết đồ trong nhà đi hay sao?”

Người thanh niên nói: "Hai người muốn dọn cái gì đi cũng được, dù sao em cũng không vào đâu, một khi vào thì em liền cảm thấy như mình sẽ mất đi mười năm tuổi thọ vậy".

Lý Dục Thần lấy chìa khóa từ tay Mã Sơn rồi nói: "Chúng ta đi".

Hai người bước vào trong.

Sân rất rộng, mặt đất phủ đầy lá cây, cỏ dại đã mọc um tùm ở các góc.

Một bên sân trồng một cây ngô đồng cao lớn, bên kia lại có một cái giếng.

Có phòng nhỏ hai bên cũng một phòng chính ở giữa.

Lý Dục Thần đi đến hai gian phòng hai bên trước, sau đó đi đến gian phòng chính.

Dùng chìa khóa mở cửa phòng chính, vừa đẩy cửa ra thì lại có một trận âm phong đập vào mặt.

Trong sân sau lưng anh, lá rụng bị gió thổi truyền đến tiếng xào xạc.

Sau khi vào phòng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, giống như đã rơi vào động băng.



Chương 119: Không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi

Mã Sơn nói: “Hôm qua là sao, nổi hết cả da gà”.

Nền nhà lát gạch xanh, phòng khách bày biện đồ đạc kiểu Trung đã phủ đầy bụi.

Lý Dục Thần vươn tay lau mặt bàn rồi nói: “Ít nhất hai năm nay không có ai ở”.

Tức là việc “lần trước có người chết” đã là chuyện hai năm trước rồi.

Hai người lại đi lên lầu.

Trên lầu được lót bằng sàn gỗ, bước lên sẽ phát ra tiếng cót két.

Trong phòng cũng bày biện đồ đạc kiểu truyền thống, nhưng hình dáng lại không giống bên dưới.

Tầng trên có vẻ cổ kính hơn, cho dù là kiến trúc hay vật liệu tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều.

Mã Sơn cũng học theo Lý Dục Thần, lau trên mặt bàn một cái.

“Không đúng!”, Mã Sơn ngạc nhiên nói: “Đây, sao tầng trên lại chẳng có tí bụi nào vậy?”

Lý Dục Thần nhíu mày nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngó cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là bóng cây nghiêng ngả.

Trong nhà có mùi hương thoang thoảng, chỉ Lý Dục Thần mới có thể ngửi thấy.

Xem xong tầng hai, họ lại lên gác xép.

Trên gác xép lại là một lớp bụi khá dày.

“Đi thôi!”, Lý Dục Thần nói.

Bước ra khỏi căn nhà, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên gay gắt như từ một người vợ hiền thục bỗng trở thành một phụ nữ chanh chua.

Mã Sơn xoa mặt nói: “Con mẹ nó, lại nổi da gà rồi”.

Người môi giới bước đến nói: “Hai vị, tôi nói nhé, nơi này đi một lần là bớt đi mười năm dương thọ đấy”.

Mã Sơn không vui nói: “Anh nguyền rủa bọn tôi đấy à?”

Người đó nói: “Tôi không có ý đó, dù sao các anh cũng đã xem rồi, sau này chắc cũng sẽ không vào đấy nữa, tôi dẫn các anh đi coi những căn khác nhé, biệt thự tốt hơn nơi này nhiều”.

Lý Dục Thần nói: “Được rồi, tôi lấy căn này, về ký hợp đồng”.

Người đó sửng sốt: “Ôi ông anh à, anh nghiêm túc đấy hử?”

Ngay cả Mã Sơn cũng ngạc nhiên nhìn anh.

Mã Sơn nghĩ mặc dù căn nhà này khá lớn, cũng biệt lập, lại còn rẻ nhưng mọi thứ cũng không thể cân bằng được khuyết điểm duy nhất của nó… giảm tuổi thọ!

Chưa nói đến việc có ma hay không, chỉ riêng vẻ âm u lạnh lẽo này, có sống mấy chục năm cũng sẽ bị phong thấp mất.

Lý Dục Thần cười nói: “Đương nhiên là nghiêm túc”.

Người đó dựng ngón tay cái lên nói: “Được, anh hai à, anh đỉnh đấy! Tôi phục rồi! Nhưng tôi nói trước, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”.

Hai người cùng quay lại công ty môi giới, sau đó bàn bạc hợp đồng thuê phòng.

Có lẽ người ở công ty môi giới cũng không ngờ họ sẽ thuê căn nhà này, cực kỳ lo lắng họ sẽ chết trong căn nhà đó nên kiên quyết đòi tăng thêm tiền thuê nhà hoặc đưa tiền cọc nhiều hơn.

Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?

Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.

“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.

Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.

“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.

Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.

Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.

“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.

Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.

Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”

Sau đó bật cười.

Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.

Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.

Quản lý vui vẻ đồng ý.

Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.

Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.

Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”

Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”

Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”

Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.

“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.
Chương 120: Lập bẫy

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”

Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.

Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.

Về đến nhà, Lý Dục Thần viết một danh sách, nhờ Mã Sơn giúp anh chuẩn bị một vài thứ.

Mã Sơn nhìn những thứ đồ kỳ quái viết trên tờ giấy, hỏi: “Những thứ này để làm gì?”

Lý Dục Thần nói: “Đợi anh chuẩn bị đủ hết đồ, em dẫn anh đi bắt quỷ”.

...

Kế tiếp, điều Lý Dục Thần phải suy nghĩ là: Làm sao để kiếm được ba triệu tệ?

Tuy rằng đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, công ty môi giới cũng không hối thúc.

Nhưng đêm dài lắm mộng.

Lý Dục Thần không muốn căn nhà kia rơi vào tay người khác.

Anh luôn cảm thấy có câu chuyện đằng sau căn nhà này.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ tới một chỗ - Tiệm mạt chược Anh Sáu.

Ăn xong bữa trưa, Mã Sơn cùng Đinh Hương đi làm thủ tục sang tên toà nhà.

Ba triệu, mua nhà, cộng thêm trả tiền đặt cọc biệt thự, còn dư lại hơn sáu trăm tệ.

Lý Dục Thần lấy năm trăm tệ cất vào trong một cái balo, đeo sau lưng đi ra ngoài.

Trước cửa quán cơm Thân Dân treo biển “Tạm dừng buôn bán”.

Lý Dục Thần đứng ở cửa nhìn qua, sau đó đi về phía đầu phố.

Anh biết, giờ này, chị Mai chắc chắn đang “làm tóc” .

Anh vào tiệm cắt tóc, làm đẹp, liền hỏi: “Chị Mai đâu?”

Cậu trai làm tóc từng gặp qua anh, biết anh thân với chị Mai bèn nói: “Ở trên tầng”.

Lý Dục Thần lên tầng, gõ cửa phòng số ba, chợt nghe trong phòng có người hỏi: “Ai đấy?”

Lý Dục Thần nói: “Chị Mai, là tôi, Tiểu Lý”.

Cửa mở ra, vẫn là thợ làm đẹp lần trước, người này có chút tò mò nhìn anh.

Chị Mai nằm trên giường làm đẹp, giống như lần trước, chỉ đắp một chiếc khăn tắm trên vùng hông.

Lưng của bà ta mịn màng láng mượt, hai viên thịt trước ngực đẩy ra hai bên, mông đẹp nẩy lên, chân thon dài, một chiếc khăn tắm nhỏ không thể che giấu đường cong lả lướt, trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể lẫn với mùi tinh dầu.

“Sao cậu lại tới đây?”, chị Mai nghiêng mặt, đôi mắt đẹp mang ý cười.

Thợ làm đẹp thức thời nói: “Chị Mai, hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước”.

Nói xong xoay người ra ngoài cửa, khi đóng cửa còn quay đầu lại dùng một ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Lý Dục Thần

Lý Dục Thần xác định thợ làm đẹp đã đi xa rồi, nói: “Chị Mai, tôi muốn đến tiệm mạt chược đối diện chơi một chút”.

Chị Mai ngẩn người, khó hiểu nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần mở ba lô ra, để lộ ra đầy một túi tiền.

Chị Mai lập tức ngồi dậy từ trên giường, chỉ dùng khăn tắm che hông.

“Nhóc ranh, từ đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?”

“Kiếm được”. Lý Dục Thần nói.

Chị Mai hiển nhiên là không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên trừng mắt nói: “Chị nghe nói cậu làm con rể nhà giàu gì đó, đây không phải là tiền cậu bán thân đấy chứ?”

Lý Dục Thần đầu đầy vạch đen, chị Mai này, sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi.

“Thật sự là do tôi kiếm được. Tôi vừa ý một căn nhà giá ba triệu, nhưng trên tay tôi chỉ có năm trăm ngàn, còn thiếu hơn hai triệu rưỡi”.

Chị Mai nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, nhìn nửa ngày, đột nhiên cười khúc khích nói:

“Cậu là muốn cùng chị lập bẫy, gài Sáu Sẹo?”

Lý Dục Thần cười hì hì, không nói lời nào.

Chị Mai suy nghĩ nói: “Chị có thể giúp cậu, nhưng chị sẽ được lợi gì đây?”

Lý Dục Thần nói: “Bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ lấy hai triệu rưỡi, phần còn lại đều thuộc về chị”.

“Vậy ngộ nhỡ không đủ hai triệu rưỡi thì sao?”. Chị Mai cười nói: “Chẳng phải chị làm không công sao?”

Lý Dục Thần nói: “Vậy tất cả đều thuộc về chị, tóm lại, không thể để chị lấy ít hơn tôi”.

“Cậu cũng không hề tham lam”.

Chị Mai vừa cười vừa đứng lên, khăn tắm rơi xuống mặt đất.

Bà ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc, hỏi: “Chị có đẹp không?”

“Đẹp”. Lý Dục Thần thành thật đáp.

“So với Đinh Hương thì sao?”

Chị Mai tiến hai bước lên trước, đứng trước Lý Dục Thần đầy vẻ phong tình, trong ánh mắt mang chút giảo hoạt.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không dễ so sánh”.

Chị Mai lại hỏi: “Vậy với cô chiêu nhà họ Lâm thì sao?”

Lý Dục Thần sửng sốt, lập tức nói: “Cũng khó để so sánh”.

“Cậu nha, ngay cả nịnh cũng không biết nịnh mà lại vẫn cứ được phụ nữ yêu thích”.

Chị Mai có vẻ hài lòng, lại tựa hồ có chút thất vọng, chậm rãi xoay người, bắt đầu mặc quần áo.

“Được thôi, chị sớm cũng đã không thuận mắt tên Sáu Sẹo này, dù sao không ở thành phố Hoà được mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta chỉnh đốn gã ta một trận”.

Hai người bàn bạc kế hoạch một chút, rồi đi thẳng đến tiệm mạt chược A Sáu.

Tiệm mạt chược náo nhiệt như mọi khi.

Chị Mai tìm bàn khách lẻ chơi cùng họ.

Lý Dục Thần đeo ba lô, đứng ở phía sau bà ta.

Lúc lấy tiền đưa chị Mai, Lý Dục Thần cố ý kéo mở khoá ba lô rất rộng.

Bất kể là từ phía xa, hay là từ camera, đều có thể nhìn thấy ba lô của anh đầy tiền.

Tiệm mạt chược A Sáu, lấy kinh doanh mạt chược làm chính, không phải sân chơi lớn gì, bàn bình thường một ngày cũng chỉ thắng thua mấy ngàn tệ, mấy vị khách quen đánh lớn đều chơi trong phòng, cũng chỉ mấy chục ngàn quay lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 210-215
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom