• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1038-1039

Chương 1038: Hoa khô cỏ héo

Lý Dục Thần lơ lửng trên bầu trời, chậm rãi trôi ra khỏi sơn cốc.

Chỉ cần xung quanh có bất cứ dao động pháp lực nào cũng đều không thoát khỏi thần thức của anh.

Ra khỏi sơn cốc, cách đó hơn mười dặm là doanh trại của Tác Cương, cũng là dinh tướng của hắn, quân chủ lực của hắn đóng quân xung quanh đó.

Nếu không có Thái Vu Long Tăng thì chỉ có thể đến sông Mê Kông tìm Long Bà Ba Dục.

Tuần tra một vòng quanh dinh tướng, không phát hiện ra dấu vết của Thái Vu Long Tăng.

Đang định rời đi thì thần thức anh bỗng phát hiện một điểm khác thường.

Có một tia pháp lực vương lại trên người ai đó trong quân doanh ở hướng Đông Bắc, có thể là do Thái Vu Long Tăng để lại.

Lý Dục Thần bay qua đó, tiếng cười phóng đãng của đám lính truyền đến bên tai, còn có tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.

Trong doanh châm lửa trại, khoảng chừng mười mấy tên lính đang thay phiên cưỡng gian một cô gái.

Quần áo trên người cô đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, máu chảy dọc theo đùi.

Nhưng những tên cầm thú ấy vẫn không chịu buông tha cô.

Ghi nhớ kỹ trong một giây.

“Này, mày xong chưa, nhanh nhanh lên, đến lượt tao!”

“Gấp cái gì, quốc sư nói, loại con gái bỏ trốn như này mà bắt về được thì chúng ta đều có phần, chơi tới chết mới thôi.”

Tên lính trên người cô gái đứng dậy, kéo quần lên, cười thõa mãn.

Bỗng nhiên, nụ người của hắn cứng đờ.

Phịch một tiếng, hắn cúi đầu thấy thằng em mình rơi trên mặt đất. Máu chảy như nước tiểu.

Tiếp theo, rắc một tiếng, hai chân hắn bị đánh gãy.

Hắn quỳ xuống trước mặt cô gái, biểu cảm đau đớn đến vặn vẹo.

Mặt khác, đám lính đã nhận ra điều không đúng, nhanh chóng đứng lên. Trên mặt hai tên cách gần nhất ngập tràn kinh hãi.

Mà chuyện xảy ra kế tiếp đã khiến bọn chúng từ kinh hãi thành sợ hãi.

Chúng tận mắt nhìn thấy cơ thể đồng bọn từng khúc, từng khúc bắt đầu tách rời, từ cánh tay, đến chân, rồi đến bộ phận khác trên cơ thể, cuối cùng là đầu, lộc cộc lăn đi.

Cô gái gian nan bò dậy từ trên mặt đất, nhìn những chuyện xảy ra, ánh mắt bình tĩnh như ao thu, chỉ tiếc là nước lặng, không còn chút sức sống.

Lý Dục Thần lặng yên đáp đất, thở dài, tìm trong doanh trại một kiện quần áo, phủ lên người cô.

Cô gái lặng lẽ siết chặt vạt áo trước, nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Anh là thần tiên do trời cao phái tới sao?”

Lý Dục Thần kinh ngạc: “Sao em lại nói như vậy?”

“Mẹ em nói, khi người tốt chết sẽ có thần tiên đến dẫn họ lên thiên đường. Em muốn chết, như thế có thể ngay lập tức đến gặp bố mẹ.”

Cô ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tựa như có tro tàn rực cháy, thấp thoáng một tia sáng dịu dàng.

Trong ánh lửa trại, khuôn mặt cô ửng hồng ấm áp.

Lý Dục Thần không định quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, nhưng hắn cần phải hỏi rõ ràng:

“Nhà em ở đâu? Bố mẹ em...” Hắn bỗng nhớ ra, cô gái nói chết thì có thể lập tức đến gặp bố mẹ, nói như vậy, bọn họ đều đã không còn ở nhân gian, thế nên lập tức sửa miệng: “Nhà em còn người thân nào khác không?”

Cô gái lắc lắc đầu: “Không còn, người nhà em đều chết cả rồi, bọn chúng vì trả thù bố em, giết sạch cả nhà em, bắt em đến đây”.

“Vì sao chúng lại trả thù bố em?”

“Bố em là cảnh sát, bắt rất nhiều tên buôn ma túy”.

“Em hận chúng lắm sao?”

“Hận! Em hận bọn chúng! Nhất là những kẻ ở đây! Nhất là từng tấc đất nơi này! Hận cả từng đóa anh túc nơi đây!”

Cô gái nói hận rất nhiều, nhưng cũng không quá phẫn nộ, trái lại cô rất bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời ở Tam Giác Vàng trong xanh mà sạch sẽ, những ngôi sao gần như thể duỗi tay là hái được.

“Nếu em có thể lên thiên đường, em nhất định sẽ cầu xin thiên thần, làm cho toàn bộ lũ ác quỷ này chết đi, cứu lấy tất thảy người tốt, làm cho nơi đây không còn bất cứ cô gái nào phải khóc nữa, làm cho tất cả hoa anh túc trên đời đều khô héo!”

Không biết vì sao, nội tâm Lý Dục Thần bị chấn động mạnh mẽ.

Cô gái này, chắc cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, còn chưa dậy thì xong, phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo nhưng cô lại bình tĩnh như thế, kiên cường như thế, nội tâm cô phải lương thiện đến đâu, phải dịu dàng thế nào, trong sáng ra sao chứ!

“Em không cần phải đến thiên đường, anh giúp em” - Lý Dục Thần nói.

Cô gái nhìn anh, như là có hơi không tin, lại như đang nhìn kỹ sự chân thành của anh.

Lý Dục Thần bị cô nhìn đến có chút hoảng hốt không giải thích được, đây là điều anh chưa từng thấy trước đây. Dường như dưới ánh mắt cô gái này, mọi điều tăm tối đều không thể che giấu.

“Anh không thể bảo đảm tất cả ác quỷ trên đời đều chết đi, nhưng anh bảo đảm sẽ giết sạch lũ ác quỷ nơi này, anh không thể bảo đảm mọi người tốt trên đời đều được cứu giúp, nhưng anh bảo đảm sẽ cứu hết những người tốt chốn đây, anh không thể bảo đảm toàn bộ hoa anh túc trên đời sẽ không nở hoa, nhưng anh bảo đảm trên mảnh đất này, nhất định sẽ không còn cây anh túc nào mọc lên nữa”.

Anh nhìn vào đôi mắt cô gái, chân thành nói.

Bỗng nhiên, cô gái cười nhẹ, nói: “Được”.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng thở ra, như được Thiên Đạo ban quyền, kéo tay cô gái, cùng nhau rời khỏi doanh trại.

Mới vừa ra đến bên ngoài, doanh trại phía sau liền ầm ầm sụp đổ, bụi mù bay đầy trời.

Một đội lính tuần tra đi về phía này, chiếu đèn pin vào bọn họ, quát:

“Này, mấy người đang làm gì đó? Chuyện gì đã xảy ra?”

Phịch!

Người nọ lập tức nổ tung, hóa thành một chùm sương máu.

Mấy tên lính còn lại bị kinh hoàng giơ súng lên, bóp cò.

Ngọn lửa bùng lên từ họng súng, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên.

Tay cô gái nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần, ổn định, không chút run rẩy.

Viên đạn từ bên cạnh bay đến chỗ bọn họ, vòng một vòng ra sau người họ rồi lại bay về phía mấy tên lính đang xạ kích.

Bọn lính lần lượt ngã xuống.

Tiếng xuống làm kinh động càng nhiều binh lính.

Đèn pha từ xa chiếu lại, tập trung vào họ như minh tinh trên sân khấu.

Bọn họ không nhanh không chậm đi về phía trước.

Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng không ngừng vang lên, viên đạn rít gào bên tai.

Theo bước họ tiến lên, không ngừng có binh lính ngã xuống, doanh trại bị san thành bình địa.

Một tên lính nâng khẩu Bazooka nhắm ngay bọn họ.

Lựu đạn mang đuôi lửa, như con rắn vặn vẹo thân mình, gào thét phóng về phía họ.

Nhưng khi đến gần bọn họ, nó như đụng phải một rào chắn vô hình, vẽ ra một vòng cung rồi bay trở về.

Gã lính vứt khẩu Bazooka xoay người chạy, nhưng rất nhanh liền bị lựu đạn đuổi kịp, ầm một tiếng, nổ thành mảnh nhỏ.

Quân doanh loạn thành một đống, tiếng bọn lính hô quát, tiếng súng lộc cộc trên pháo đài, thanh âm lựu đạn cùng hỏa tiễn nổ mạnh, còn có tiếng phòng ốc đổ sập, hòa trộn cùng nhau, giữa sự ồn ào có một loại yên tĩnh kì dị.

Lý Dục Thần kéo tay cô gái, đi đến giữa làn lửa đạn.

Nơi bọn họ đi qua, hết thảy đều tan thành tro bụi.

Phía trước vang lên tiếng ù ù, mấy chiếc xe tăng chạy băng băng đến, ống pháo thật dài nhắm ngay họ.

Hai chiếc trực thăng vũ trang bay loanh quanh trên bầu trời.

Lý Dục Thần dừng lại, một tay kéo tay cô gái, một tay khác giơ lên, ở giữa không trung đột nhiên nắm chặt quyền.

Ầm!

Hai chiếc trực thăng nổ tung ngay giữa trời.

Xe tăng phía trước nháy mắt biến thành một đống sắt vụn vặn vẹo.

Mười phút sau, bọn họ đi tới một tòa nhà năm tầng, nơi này chính là sở chỉ huy, cũng là nơi đặt phòng làm việc của Tác Cương -dinh tướng.

Lý Dục Thần dậm chân.

Dinh tướng ầm ầm sập.

Lấy dinh tướng làm trung tâm, sóng xung kích dữ dội lan ra bốn phía, đánh ngã mọi thứ, quãng xung tạo thành một vòng tròn có đường kính khoảng hai cây số.

Toàn bộ quân doanh, san thành bình địa, không còn lấy một ngọn cỏ.

Lý Dục Thần, kéo tay cô gái, xuyên qua phế tích.

Phía trước là vùng quê rộng lớn, thời gian này, hoa anh túc đã nở rộ, khắp núi đồi kết đầy trái cây.

Bọn họ đi qua cánh đồng, rừng cây anh túc phía sau từng lá, từng lá dần khô héo.....
Chương 1039: Đau đớn tột cùng

Mã Sơn tìm thấy một chiếc xe tải quân sự trong bãi đỗ xe, hẳn là có thể chở hết những cô gái này đi ra ngoài.

Điều khiến anh ta tức giận là có rất nhiều cô gái không muốn đi.

Một số trong số các cô gái không tin bọn họ, còn một số khác thì sợ tướng quân trả thù.

Điều đáng tức giận nhất là một số người còn cảm thấy cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với cuộc sống nghèo khó trước đây của bọn họ nên không muốn quay về chịu khổ.

Mã Sơn hận không thể tát cho bọn họ một cái.

Với tính cách của anh ta thì cứ mặc kệ những người này, sống chết mặc bây.

Nhưng Tra Na Lệ không chịu bỏ các cô gái lại.

Sau một hồi làm đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cũng nhét được hầu hết mọi người lên xe tải.

Chỉ còn lại tướng quân Tác Cương, Tra Na Lệ nói tát một cái cho hắn ta chết luôn đi nhưng Mã Sơn lại thấy như vậy quá hời cho hắn ta, cho nên anh ta lấy một sợi dây thừng kéo lê hắn ta sau xe tải.

Mã Sơn chỉ có bằng lái xe hạng C, chưa từng lái xe tải lớn, nhìn vào cần số dài ngoằng, anh ta thấy hơi khó khăn với chiếc xe tải quân sự sáu bánh tám số này. Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ nhìn Tra Na Lệ lái xe.

"Nhìn gì thế?" Tra Na Lệ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Mã Sơn nên trách móc hỏi.

"Chậc chậc." Mã Sơn lắc đầu lắc cổ: "Đẹp! Đẹp!"

"Cái gì đẹp cơ?"

"Vợ tôi đẹp chứ gì! Cô ấy uyển chuyển, kiêu sa, sắc sảo, vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng... Ừm..." Mã Sơn sắp xếp lại những tính từ trong đầu, dường như không nghĩ ra được nữa nên chỉ có thể giơ ngón tay cái lên: "Đúng là anh hùng thì không phân nam nữ mà!"

Cuối cùng Tra Na Lệ cũng không nhịn được cười lớn, cười đến nỗi ngả nghiêng, xe cũng lắc lư theo.

Trong khoang xe đang lắc lư, có mấy cô gái đến từ Hoa Hạ cất tiếng hát:

"Tổ quốc chúng ta như một khu vườn, khu vườn có những bông hoa thật tươi thắm, oa ha ha, oa ha ha..."

Giọng hát như truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, mọi người cũng hát theo: "Oa ha ha... oa ha ha..."

Xe vẫn lắc lư, trong buồng lái tràn ngập tiếng cười ngọt ngào, trong khoang xe thì vang lên tiếng hát.

Tác Cương bị trói vào sợi dây thừng phía sau khoang xe, bị kéo lê trên mặt đất như một con chó chết, từng vòng hồ quang sáng lên trên người hắn ta.

...

Đột nhiên, xe phanh gấp rồi dừng lại. Những người trong khoang xe hét lên một tiếng, va vào nhau.

"Sao thế?" Mã Sơn còn tưởng gặp ổ gà hay gì đó vì đường ở đây thực sự quá tệ.

Anh ta thấy vẻ mặt của Tra Na Lệ trở nên vô cùng nghiêm trọng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Lúc này Mã Sơn mới dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tra Na Lệ rồi nhìn qua kính chắn gió.

Ngay gần đầu xe của bọn họ có một nhà sư trông rất kỳ lạ đang đứng, ngưới đó mang đôi giày vải đen, khoác áo cà sa nâu, nửa khuôn mặt và đỉnh đầu đầy sẹo như thể có hàng trăm con rết bò trên đó.

"Thái Vu Long Tăng!" Mã Sơn lập tức nghĩ đến quốc sư của tướng quân, định xuống xe

"Đừng cử động!" Tra Na Lệ ngăn cản: "Hắn ta đã giết cao thủ số một của Hồng Môn là Ngô Công Thánh, anh không đánh lại hắn ta đâu!"

"Cô đánh lại được sao?" Mã Sơn hỏi.

Tra Na Lệ lắc đầu: "Nếu hắn ta chỉ là võ công tuyệt đỉnh thì tôi còn có thể thử nhưng hắn ta là Thái Vu nên pháp thuật của Huyền Hàng Môn chưa chắc đã có tác dụng với hắn ta."

Mã Sơn nghe xong, không chút do dự mở cửa rồi nhảy xuống xe, buông một câu: "Tôi đi dụ hắn, cô lái xe chở bọn nhỏ đi trước đi!"

"Mã Sơn!" Tra Na Lệ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Nhìn bước chân kiên quyết của Mã Sơn, trong lòng Tra Na Lệ không hiểu sao lại có chút cảm động. Anh ta đôi khi nói năng trơn tru nhưng vào thời khắc quan trọng thì lao vào nguy hiểm không chút do dự.

Thái Vu Long Tăng nhìn Mã Sơn đi tới, khuôn mặt đầy sẹo lộ ra một vẻ bi thương như thể nhìn thấy một người sống sờ sờ sắp chết vậy.

Hắn ta chắp tay, niệm một câu chú không biết là gì, trên người chợt tỏa ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ.

Sức mạnh này to lớn như nước sông cuồn cuộn nhưng lại có sự u ám như gió lạnh của địa ngục, lại bi thương khiến người ta như lạc vào biển khổ.

Mã Sơn vừa đứng vững đã bị sức mạnh này xông vào, anh ta cảm thấy ngực nóng lên, một ngụm máu trào lên.

Anh ta ngậm chặt miệng, trợn tròn mắt rồi nuốt ngụm máu này xuống.

"Này, anh là hòa thượng, không niệm A Di Đà Phật mà lại niệm cái bùa chú gì thế?" Mã Sơn nói.

Thái Vu Long Tăng có chút kinh ngạc nhìn anh ta, nói: "Tôi không tu tịnh độ, tu hành là để ngộ ra sự ô uế và đau khổ, lấy không tướng và vô ngã phá trừ ngã chấp."

"Nói linh tinh cái gì thế?" Mã Sơn gãi cái đầu chưa tốt nghiệp lớp một của anh ta: "Không hiểu! Không hiểu!"

"Không hiểu, đó là do tu hành của cậu chưa đủ, cậu nên tìm một sư phụ để tu hành đàng hoàng, hay là nhập môn phái của tôi đi, tôi thấy căn cốt của cậu không tệ, có thể làm hộ pháp hành giả đó."

"Phỉ! Anh muốn làm sư phụ của tôi sao? Anh cũng không soi gương xem mình thế nào à, cái mặt đó trước tiên đi Hàn Quốc kéo căng hai nhát rồi hãy nói. Xấu thì thôi đi, xấu còn đi dọa người thì là lỗi của anh rồi."

Trên mặt Thái Vu Long Tăng dâng lên một luồng sát khí: "Đã như vậy thì cậu..."

Nhưng vừa mới mở miệng, Mã Sơn đã chạy mất.

"Đến đây nào, đuổi theo tôi đi!"

Mã Sơn biết những kẻ xấu xí như thế này sợ nhất là người khác nói mình xấu, chỉ cần nói là sẽ tức giận, vì vậy nói xong anh ta bèn chạy. Mục đích của anh ta là chọc giận Long Tăng, để Long Tăng chỉ đuổi theo anh ta, dụ Long Tăng đi để Tra Na Lệ lái xe đi.

Anh ta không biết bay nhưng anh ta biết vũ bộ.

Đây là bộ pháp cao thâm mà Lý Dục Thần đã dạy cho anh ta, mặc dù anh ta luyện vũ bộ như võ công nhưng thực tế đây lại là bộ pháp chính tông của Huyền Môn.

Vừa bước vũ bộ ra, thân hình anh ta đã như ảo ảnh, xẹt một cái đã lao vào rừng sâu bên đường.

Lúc này trời tối đen, người vừa chạy vào đã biến mất không thấy tăm hơi.

Thái Vu Long Tăng hơi nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái đuổi theo.

Thấy Mã Sơn thi triển vũ bộ, trong lòng Tra Na Lệ còn có chút vui mừng nhưng khi thấy thân pháp của Thái Vu Long Tăng, mây đen đã bao trùm lấy trái tim cô ta.

Chênh lệch thực lực quá lớn.

Tuy thân pháp của Mã Sơn mạnh nhưng bản thân anh ta chỉ là tu luyện võ đạo. Còn Thái Vu Long Tăng lại là tu pháp Huyền Môn, hơn nữa rất có thể đã đột phá Tiên Thiên.

Tra Na Lệ giơ tay lên, một bóng đen bắn ra từ cửa sổ xe rồi bắn vào trong rừng.

Cô ta nhìn về hướng Mã Sơn và Thái Vu Long Tăng biến mất rồi cắn răng đạp ga, xe lao đi vun vút.

Cô ta không biết Mã Sơn có thể kéo dài được bao lâu nhưng cô ta biết, chút thời gian Mã Sơn tranh thủ được rất quý giá.

Tốc độ của chiếc xe tải được đẩy lên đến mức tối đa, trên đường núi lao đi như bay.

Nhưng lòng Tra Na Lệ vẫn luôn lo lắng, đi được mấy chục dặm, cô ta tìm một bãi đất trống an toàn để dừng xe, sau đó bố trí một trận pháp nhỏ xung quanh xe đề phòng thú dữ xâm nhập, dặn dò mọi người không được chạy lung tung rồi một mình chạy ngược lại.

Trở lại nơi cũ, Tra Na Lệ lao vào rừng lần theo hơi thở của "Truy Tung Cổ" để đuổi theo.

Vượt qua một ngọn núi, cuối cùng cô ta cũng đuổi kịp họ.

Mã Sơn dựa lưng vào một gốc cây lớn, Thái Vu Long Tăng đứng trước mặt anh ta.

Tra Na Lệ chỉ có thể nhìn thấy lưng của Thái Vu Long Tăng và nửa khuôn mặt của Mã Sơn dưới ánh trăng.

Cô ta không biết tình hình của Mã Sơn thế nào, định đánh lén Thái Vu Long Tăng từ phía sau.

Thái Vu Long Tăng như có mắt sau lưng, hắn ta đột nhiên quay người lại rồi cười với cô ta.

Nụ cười này vừa bí ẩn vừa đáng sợ.

Tra Na Lệ nhìn thấy trong tay Thái Vu Long Tăng đang cầm một thứ gì đó máu me đầm đìa, vẫn còn đập.

Tim cô ta thắt lại, có một cảm giác không lành.

Sau đó, cô ta nhìn thấy ngực của Mã Sơn đã bị mổ phanh ra.

"Mã Sơn!"

Tra Na Lệ kêu lên một tiếng, cảm thấy đau đớn như xé nát tâm can.

Lúc này, từ xa vọng lại tiếng súng nổ rền, bên kia ngọn núi lửa cháy ngút trời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 196-200
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom