• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (6 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Tôi muốn lo chuyện bao đồng

"Tôi có một đứa cháu trai cũng trạc tuổi cậu".

Ông già nói: "Nhưng thằng nhóc đó không ngoan ngoãn và lanh lợi như cậu, ngày nào nó cũng chỉ biết ăn rồi đi cá độ, nhưng đêm nào nó cũng phải về ăn cơm tôi nấu. Bây giờ tôi phải nằm viện, không có cách nào để nấu bữa tối cho nó nữa".

Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.

"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi về nhà thông báo cho cháu trai tôi rằng tối nay không nấu được cho nó ăn, khụ khụ khụ".

“Được, ông cho tôi địa chỉ đi”, Lâm Hàn gật đầu, chuyện này đối với anh mà nói cũng không tính là chuyện gì khó khăn.

"Được rồi, địa chỉ là..."

Sau khi có được địa chỉ, Lâm Hàn rời khỏi bệnh viện và bắt một chiếc taxi.

Sau nửa tiếng, anh đã đến nơi cần đến.

Đây là một khu phố tồi tàn ở thành phố Đông Hải. Lối vào ngang qua một mảng tường xám xịt, những tòa nhà thấp lẹt đẹt và cũ kỹ. Mấy tòa nhà này có khả năng chống động đất, chống cháy và chống lũ cực kỳ kém. Một khi có thiên tai thì những người sống trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Không khác gì một khu ổ chuột".

Lâm Hàn bắt đầu tìm kiếm theo địa chỉ mình có.

Mùi cống rãnh xộc lên mũi, mặt đất dưới chân gập ghềnh, nhà cửa được quy hoạch lộn xộn nên nhiều đoạn đường bị cụt, đám trẻ con chơi đùa bên đường cũng gầy guộc, suy dinh dưỡng.

Lâm Hàn không ngờ rằng tại thành phố Đông Hải vẫn còn một nơi nghèo nàn như vậy.

"Số 34 hẻm Tây Hải".

Lâm Hàn đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà mà ông Ngô nói.

Ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ đơn sơ với cỏ dại mọc um tùm. Một dây phơi quần áo chạy ngang qua sân nhỏ có treo một vài bộ quần áo bị vá lỗ chỗ.

Lâm Hàn bước vào nhà, nhưng không thấy ai bên trong.

"Cháu trai Ngô Xuyên của ông ấy chắc vẫn chưa về".

Lâm Hàn thầm nghĩ.

"Đừng chạy!"

Đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

Lâm Hàn nhìn thấy một chàng trai đang hoảng sợ chạy nhanh về phía anh.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo phông màu xám bẩn thỉu, theo mô tả của ông Ngô, đây hẳn là cháu trai của ông ấy, Ngô Xuyên.

Phía sau Ngô Xuyên có hai tên côn đồ tóc nhuộm vàng, trên tay cầm thanh sắt, điên cuồng đuổi theo.

“Hả?”

Ngô Xuyên chạy đến cửa nhà mình, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở cửa.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt tươi cười, dáng người hơi gầy, nhưng toàn thân dường như tỏa ra một khí chất bất phàm.

"Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?", Ngô Xuyên cảnh giác nhìn Lâm Hàn.

Anh ta vừa dứt lời thì hai tên côn đồ đã chạy tới, cầm gậy sắt bao vây.

"Nhóc con, không biết sống chết, dám giở trò gian lận trong địa bàn của anh Mặt Sẹo!"

"Mau quay lại với tao, nếu không mày sẽ bị thủ tiêu ngay bây giờ đó!"

Tên côn đồ hung hăng nhìn trừng trừng Ngô Xuyên, một tay vươn ra nắm chặt lấy Ngô Xuyên.

"Con mợ mày, thả tao ra!"

Ngô Xuyên đang vùng vẫy thì bị một tên trong nhóm côn đồ nhặt được thanh sắt đập vào vai.

Ngô Xuyên bị đánh vào vai rất đau đớn, đến mức phải cắn răng chịu đựng mà cũng không kêu, điều này khiến Lâm Hàn không thể không nhìn lại.

Sau đó, tên côn đồ đen kéo Ngô Xuyên đi.

“Chờ một chút, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Hả?”

Hai tên côn đồ bây giờ mới để ý rằng còn có một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh bọn chúng.

“Không muốn chết thì đừng có lo chuyện bao đồng!”, một tên côn đồ trừng trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Các người đưa người ta đi không có lý do, tôi hỏi chút không được sao?”, Lâm Hàn cau mày nói.

"Thằng nhóc này cờ bạc gian lận, bây giờ ông chủ bảo tụi tao bắt nó lại và chặt một tay của nó. Lý do này đã đủ chưa?", một tên côn đồ cười cợt nói.

"Gian lận con mẹ mày!"

Ngô Xuyên dõng dạc nói: "Gian lận thì sao! Ba năm trước, nếu không phải tại cái thằng khốn nạn Mặt Sẹo bắt tao ký vào giấy nợ một trăm ngàn khiến gia đình tao tan nát, thì làm sao bây giờ tao phải thế này chứ hả?"

"Con mẹ nó chứ, trên chiếu bạc có chơi có chịu! Mày thua tiền là đáng đời của mày!"

Tên côn đồ lại tiếp tục giơ thanh sắt đập vào vai Ngô Xuyên.

Nhìn thấy thanh sắt sắp đánh tới, một bàn tay trắng ngần đột nhiên vươn ra, nắm chắc lấy thanh sắt.

"Thằng kia, mày muốn lo chuyện bao đồng phải không?"

Hai tên côn đồ cùng nhìn Lâm Hàn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Ở cái thị trấn tồi tàn này, chưa từng thấy có người nào dám khiêu khích Mặt Sẹo.

“Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng đấy”, Lâm Hàn gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.

“Muốn chết hả mày!”

Ánh mắt của hai tên côn đồ đột nhiên trở nên hung tợn, bọn chúng liền cầm lấy gậy sắt đập vào người Lâm Hàn!

“Bang!”

“Bang!”

Hai tiếng đập chát chúa vang lên.

Trước mặt là khung cảnh khiến cho Ngô Xuyên phải sửng sốt.

Hai thanh sắt còn chưa đập trúng Lâm Hàn thì hai tên côn đồ tóc vàng đã như diều đứt dây, bị Lâm Hàn đá văng ra cách đó năm mét.

“Đau đau đau!”

Bọn chúng rít lên.

Cả hai đều đang nghiến răng chịu đựng vì đau đớn, cảm thấy ruột như bị đứt đoạn, còn ổ bụng như bị rách ra làm đôi.

"Thằng kia, tụi tao là đàn em của anh Mặt Sẹo. Mày dám đánh tui tao tức là mày không coi anh Mặt Sẹo ra gì!"

"Có giỏi thì xưng tên ra!"

Cả hai nên thay phiên nói.

“Lâm Hàn”.

Lâm Hàn phủi phủi tay, nét mặt mang theo ý cười, đã nhiều năm rồi không ra tay đánh ai, nhưng sức lực của anh cũng không giảm đi bao nhiêu.

Việc này cũng nhờ vào khóa huấn luyện ma quỷ trước đó.

Bố của Lâm Hàn, ông Lâm Thiên Tiếu có triết lý giáo dục dành cho Lâm Hàn chính là khiến cho anh có một thể chất kinh khiếp và một đời sống tinh thần phong phú.

Ông ấy muốn Lâm Hàn phải vượt xa người thường về cả cơ thể lẫn đầu óc.

"Được lắm, mày được lắm, cứ đợi đó!"

Hai tên côn đồ buông lời cay độc, đỡ nhau đứng dậy.

"Lợi hại quá! Trông anh gầy thế mà không ngờ lại có thân thủ mạnh như vậy!", Ngô Xuyên bước tới, nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, rồi nói:

"Nhưng mà anh gặp rắc rối lớn rồi. Mặt Sẹo rất có uy trên giang hồ. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nếu như anh làm tổn thương đến người của hắn đâu".

“Không sao”, Lâm Hàn không quan tâm, mặc dù Lâm Thiên Tiếu đã hạn chế Lâm Hàn suốt mười năm, nhưng trong mười năm qua, ông ấy cũng đã sắp xếp rất nhiều thế lực làm ô dù che chắn cho anh.

“Anh có phải là Ngô Xuyên không?”, Lâm Hàn hỏi.

“Đúng vậy, sao anh biết tên tôi?”, Ngô Xuyên tò mò hỏi.

“Ông của anh đang nằm viện, ông ấy nhờ tôi nói với anh rằng ông ấy không thể nấu ăn cho anh tối nay”, Lâm Hàn nói.

“Nằm viện sao?!”

Nét mặt của Ngô Xuyên thay đổi, anh ta lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Ừm... bố vợ của tôi vô tình lái xe đụng phải ông nội của anh. Nhưng đừng lo, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là được. Tôi sẽ lo mọi chi phí chữa bệnh", Lâm Hàn xấu hổ nói.

"Cái gì? Bố vợ của anh đụng phải ông nội của tôi!"

Nghe vậy, Ngô Xuyên chợt dựng tóc gáy, xắn tay áo lên chuẩn bị giơ nắm đấm đấm về phía Lâm Hàn.

Nhưng khi nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn vừa rồi, anh ta lại bất chợt cảm thấy phát hoảng.

"Ông nội của tôi đâu, tôi phải đến gặp ông ấy ngay bây giờ".

"Bệnh viện Nhân dân, để tôi đưa anh đến đó".

Khi đưa được Ngô Xuyên đến bệnh viện Nhân dân, Lâm Hàn đã trở về nhà.

“Chồng à, bố vừa gọi điện đến mắng anh”, khi Lâm Hàn quay lại, Dương Lệ nói:

"Ông ấy nói anh hỗn hào, anh đã làm cái gì chọc tức bố rồi".

Lâm Hàn gãi gãi mũi, không ngờ ông bố vợ vẫn còn ôm mối hận nên đã nói lại với Dương Lệ.

Nhưng Lâm Hàn cho rằng mình không làm gì sai.

“Chuyện là thế này…”

Lâm Hàn kể ngắn gọn về vụ tai nạn xe.
Chương 37: Tôi thích anh

"Bố cũng thật là. Rõ ràng là bố đã lái xe đụng vào người ta mà còn muốn chạy trốn. Bố thật không có chút ý thức tuân thủ pháp luật nào cả!"

"Chồng à, lần này may nhờ có anh ngăn cản bố em, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện".

“Chuyện nên làm mà”, Lâm Hàn mỉm cười nói.

Ngày hôm sau khi Dương Lệ đi làm thì Lâm Hàn lại trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp, anh đang định chợp mắt, sau đó mua một ít trái cây đến thăm ông Ngô.

Ding dong!

Đột nhiên, tiếng chuông cửa nhà anh vang lên.

Lâm Hàn ra mở cửa, liền sửng sốt.

Châu Nguyệt Nguyệt đang đứng ở cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy dài, gương mặt hơi ửng hồng nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

“Cô đến đây có chuyện gì?”

Lâm Hàn cau mày, anh không thích Châu Nguyệt Nguyệt, về việc làm sao mà cô ta biết đường để đến nơi này, Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên, vì trên tờ thông tin ứng tuyển có điền địa chỉ nhà của anh.

"Lâm Hàn, tôi đã khóc cả đêm qua".

Châu Nguyệt Nguyệt lên tiếng, nhìn Lâm Hàn trước mặt chính là anh trai chạy Rolls-Royce, trong lòng cô ta chợt dâng lên một cảm giác vừa trống rỗng vừa khó chịu.

“Đó là việc của cô”, giọng Lâm Hàn đều đều nói.

"Lâm Hàn, sao anh lại có thể dửng dưng như vậy? Anh không thể an ủi tôi một chút sao? Tôi thích anh rất nhiều!", giọng của Châu Nguyệt Nguyệt buồn bã.

“Cô thích anh trai chạy Rolls-Royce, không phải tôi”, Lâm Hàn vô cảm nói.

“Không, người tôi thích chính là anh!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu với thái độ kiên quyết:

"Tôi đã suy nghĩ về điều đó cả đêm qua, và cuối cùng cũng hiểu tại sao tôi lại buồn. Bởi vì anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu thích và quý mến lại thật sự là một đồng nghiệp mà tôi đã chế giễu mỗi ngày. Tôi không thể chấp nhận được khoảng cách này giữa chúng ta vào thời điểm đó".

Châu Nguyệt Nguyệt hít một hơi thật sâu:

"Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra. Vì anh trai chạy Rolls-Royce chính là anh, nên tôi phải chấp nhận mọi thứ từ anh. Đối với tôi anh không chỉ là người có một chiếc Rolls-Royce và có thể chơi guitar, mà tôi còn chấp nhận anh trong công việc, hay là chấp nhận luôn chuyện... trông anh giống một tên nghèo xác xơ".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, Châu Nguyệt Nguyệt có vẻ như là không giỏi nói chuyện cho lắm.

"Đêm qua tôi chỉ ngủ có hai tiếng, mà lại mơ thấy anh".

Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp: "Năm giờ sáng tôi thức dậy, trong lòng có một suy nghĩ là phải đi tìm anh, bản thân không ngừng cổ vũ, cuối cùng cũng có dũng khí đi tìm anh".

"Nói nhiều như vậy, nhưng tóm lại tôi chỉ muốn nói với anh rằng, Lâm Hàn, tôi thích anh!"

Cuối cùng, Châu Nguyệt Nguyệt cũng nói lớn, như thể cô ấy đang tỏ tình.

"Anh có thể đồng ý cho tôi theo đuổi anh không?"

Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ hoe.

“Bà chị kia, tôi đã kết hôn rồi, lẽ ra cô phải xem thông tin về tình trạng hôn nhân của tôi cho kỹ”, Lâm Hàn điên hết cả đầu:

"Tôi đã có gia đình, và tôi yêu vợ tôi, tôi không thể đồng ý sự theo đuổi của cô".

“Nhưng tôi nghe anh Ngụy nói rằng anh không xứng với vợ của anh”, Châu Nguyệt Nguyệt ngập ngừng nói: “Anh ta cũng nói rằng vấn đề hai người ly hôn sẽ chỉ là vấn đề thời gian, nên tôi nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi anh ly hôn, hoặc tôi sẽ làm người thứ ba..."

“Cạch!”

Trước khi Châu Nguyệt Nguyệt kịp nói xong, Lâm Hàn đã trực tiếp đóng cửa lại.

Nếu không phải đối phương là một người phụ nữ thì Lâm Hàn đã cho ăn đấm từ lâu rồi.

“Lâm Hàn, cho dù anh ly hôn thì tôi cũng có thể chấp nhận anh!”, giọng nói của Châu Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài truyền đến nghe thật chân thành.

Lâm Hàn không thèm để ý đến cô ta, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau khi ngủ đến trưa, Lâm Hàn ăn trưa đơn giản, khi mở cửa ra thì thấy Châu Nguyệt Nguyệt đã rời đi.

Anh ra ngoài mua ít hoa quả, sau đó đến bệnh viện thăm ông Ngô, rồi anh về đến nhà vào lúc Dương Lệ tan làm.

Khi về đến khu chung cư, Lâm Hàn thấy có hai chiếc ô tô đang đậu ở tầng dưới.

Một chiếc Mercedes-Benz E350L là chiếc mà Dương Lệ lái để đi làm.

Bên cạnh đó là một chiếc Lamborghini mui trần, mà Lâm Hàn được biết là xe của Lý Vĩnh Phú.

"Ấy, Lâm Hàn đã về! Tôi vừa từ nhà anh xuống, đến thăm nhà anh một chút, còn bây giờ tôi chuẩn bị đi ăn!"

Lý Vĩnh Phú ló đầu ra nhìn Lâm Hàn.

Chu Nhã Thiến mặc một chiếc váy ngắn màu trắng khoe đôi chân dài trắng nõn và đi giày cao gót màu đỏ. Cô ta giống như một con chim non nép vào vòng tay của Lý Vĩnh Phú, trên miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

“Hai người tiến triển rất nhanh đó”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

"Hừm, tôi và Vĩnh Phú là người yêu của nhau. Vì mối quan hệ này đã được xác định, nên đương nhiên sẽ phát triển rất nhanh", Chu Nhã Thiến liếc xéo Lâm Hàn.

Sau khi nghĩ rằng Lý Vĩnh Phú đã giúp cô ta giải quyết những rắc rối của công ty, Chu Nhã Thiến đã đồng ý sự theo đuổi của Lý Vĩnh Phú, làm bạn gái của anh ta đơn giản chỉ là bước cuối cùng trong mối quan hệ giữa hai người.

"Lâm Hàn, tôi vừa nhìn qua nhà của anh rồi, trông chẳng ra làm sao!"

Lý Vĩnh Phú khinh thường nói: "Nhà anh ở tầng 4, leo cầu thang khiến tôi mệt phờ cả người. Tường cạnh cầu thang dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, cửa nhà đầy túi rác, bẩn thỉu và bừa bộn. Tôi thật sự không hiểu hai người đã sống như thế nào trong môi trường tồi tệ này vậy! Đây có phải là nơi để cho con người ở không chứ?"

“Vĩnh Phú, anh cho rằng mọi người đều giống anh, đều có quản gia và bảo mẫu, sống trong biệt thự hay sao!”, Chu Nhã Thiến kỳ quái nói:

"Huầy, đúng là người có số con rệp mới thích hợp sống trong một môi trường lộn xộn như thế này, hơn nữa còn không có chí tiến thủ, chỉ cần có được một chút tiền là đã huênh hoang rồi!"

Nếu Dương Lệ có ở đây, Chu Nhã Thiến chắc chắn sẽ không nói như thế này.

Nhưng Dương Lệ đang ở trên lầu, Chu Nhã Thiến liền trút sự khinh thường lên người Lâm Hàn như thường ngày.

"Lâm Hàn, nếu như anh có tiền để mua đồ trang sức, xe hơi và quần áo, sao anh lại không mua một căn hộ cho Tiểu Lệ hả? Sao không để Tiểu Lệ được sống trong một môi trường tốt hơn chứ?"

"Một người đàn ông như anh, thật sự quá vô trách nhiệm, một phần mười ngàn của Vĩnh Phú anh cũng không bằng! Tiểu Lệ thật sự mù quáng khi kết hôn với anh!"

Trong khi nói chuyện, Chu Nhã Thiến còn dùng lòng bàn tay chạm vào ngực Lý Vĩnh Phú, trông rất thân mật.

"Đúng đó! Dương Lệ xinh đẹp như vậy, sao lại đi kết hôn với đồ bỏ đi thế này? Tôi thật sự không hiểu!", Lý Vĩnh Phú lắc đầu cười nói:

"Tất nhiên, Nhã Thiến của tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới!"

Vừa nói xong, ngay trước mặt Lâm Hàn, hai người hôn nhau kịch liệt trong xe.

Đúng ba phút sau thì hai người mới tách nhau ra.

Chu Nhã Thiến liếc nhìn Lâm Hàn: "Lâm Hàn, anh có biết yêu và bảo vệ một người phụ nữ là thế nào không? Vĩnh Phú cho tôi xe, cho tôi nhà, giúp tôi giải quyết khó khăn trong công việc, vì vậy tôi thích anh ấy!"

"Ý của tôi khi nói những điều này với anh là tôi muốn anh học hỏi từ Vĩnh Phú, cách yêu và bảo vệ một người phụ nữ là có ý nghĩa gì, để Tiểu Lệ không phải chịu khổ cùng với anh nữa".

"Yêu và bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Tôi thấy giống nói dối người phụ nữ của mình hơn", Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười phản bác.

"Được rồi, Nhã Thiến, đừng lãng phí thời gian với đống rác rưởi này nữa, chúng ta đi ăn đi! Những món mà chúng ta ăn đều là sơn hào hải vị, anh đoán tên tội nghiệp Lâm Hàn kia cả đời này còn chưa bao giờ được ăn", Lý Vĩnh Phú nói rồi khởi động xe.

“Được!”, Chu Nhã Thiến gật đầu.

Chiếc Lamborghini gầm lên và lao đi, ống xả của chiếc xe xả khói thẳng về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngoáy mũi rồi đi lên lầu.

“Tại sao mấy người Chu Nhã Thiến lại đến nhà mình vậy?”, Lâm Hàn hỏi sau khi vào nhà.

“Ôi!”

Dương Lệ đang nấu bữa tối, nghe hỏi thì lắc đầu bất lực: "Nhã Thiến đã đồng ý sự theo đuổi của Lý Vĩnh Phú. Hai người họ bây giờ đang yêu nhau, đi đâu cũng phải thể hiện tình cảm. Hôm nay vừa tan làm thì họ đã đòi đến đây chơi rồi, vừa mới rời đi thôi. Sao vậy, anh gặp họ ở dưới nhà sao?"
Chương 38: Bắt cóc

Lâm Hàn gật gù, không nói gì thêm, anh chẳng cần lãng phí tâm tư gì với loại người như thế này.

Có điều câu nói của Lý Vĩnh Phú lại nhắc nhở anh, đã đến lúc đổi một căn nhà khác rồi.

Buổi tối lúc đang dùng bữa, điện thoại của Dương Lệ đột nhiên reo lên, cô nhìn thử thì hóa ra là Chu Nhã Thiến gọi đến.

“Chu Nhã Thiến chẳng phải đang dùng bữa với Lý Vĩnh Phú sao, lúc này lại gọi điện thoại đến làm gì?”, Dương Lệ ngờ vực nhấc máy.

“Lệ, cứu tớ!”

Giọng nói gấp rút của Chu Nhã Thiến truyền qua điện thoại.

“Hả?”, mặt Dương Lệ biến sắc: “Sao thế, Nhã Thiến?”

Một phút sau, Dương Lệ ngắt máy, nét mặt trở nên khó coi.

“Có chuyện gì thế vợ?”, Lâm Hàn hỏi.

“Nhã Thiến với Lý Vĩnh Phú bị người ta bắt cóc rồi”, Dương Lệ đáp.

“Bắt cóc?”

Lâm Hàn ngơ ra, vừa nãy hai người này còn đang khoe tình cảm dưới lầu, đây mới được bao lâu mà đã bị bắt cóc rồi?

“Người bắt cóc hình như là một nhân vật đáng sợ của thành phố Đông Hải, thế lực rất lớn”, Dương Lệ nghi ngờ nói:

“Người bên đó nói, trong vòng ba giờ cần một triệu tệ, nếu không tối nay sẽ ném hai người bọn họ xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá. Tuy rằng Nhã Thiến có tiền, nhưng đều là tài sản cố định, không thể nào lấy ra một triệu tệ trong vòng ba tiếng được!”

“Lý Vĩnh Phú có tiền, bảo anh ta tìm bố mình đưa tiền là được rồi”, Lâm Hàn nói: “Hơn nữa, Chu Nhã Thiến bị bắt cóc, cô ấy gọi điện cho em làm gì?”

Lâm Hàn chẳng có thiện cảm với Chu Nhã Thiến mấy, hơn nữa bên cạnh cô ta còn có cậu nhà giàu Lý Vĩnh Phú kia, Chu Nhã Thiến không kiếm ra được một triệu tệ, chẳng lẽ Lý Vĩnh Phú cũng không kiếm ra được?

“Không biết, Nhã Thiến bảo em lấy một triệu tệ trong tài khoản công ty dùng trước đã, đợi cứu được họ ra thì sẽ bù lỗ hổng đó sau”, Dương Lệ nói tiếp:

“Đây là dùng tiền của công, nếu là ngày trước, công ty tài chính Thiên Hải còn là của Nhã Thiến, em còn có thể dùng được, nhưng bây giờ công ty tài chính Thiên Hải đã là công ty con thuộc sở hữu của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nếu em tự ý dùng tiền của công, sẽ phạm pháp đấy! Tiền này không phải là tiền của Nhã Thiến!”

Dương Lệ khó xử vô cùng.

Từ khi công ty tài chính Thiên Hải bị thu mua, chức vụ của Dương Lệ ở công ty nhảy liền hai cấp.

Từ một kế toán bình thường, Dương Lệ đã thăng chức lên đến nhân viên tài vụ, chắc qua mấy năm nữa là có thể lên đến giám đốc tài vụ.

Đến chính cô cũng không hiểu tại sao cấp trên của công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm lại coi trọng cô như vậy.

Dương Lệ rất có hy vọng vào tương lai.

Nếu dùng tiền của công bị phát hiện, nhẹ thì bị đuổi, tiền đồ mất hết, nặng thì ngồi tù, tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng bên phía Chu Nhã Thiến, là bạn thân mấy năm, không thể thấy chết mà không cứu được!

Dương Lệ do dự một chút, cắn răng nói:

“Chồng này, nói thế nào thì em cũng nhất định phải cứu Nhã Thiến, cho dù bình thường cô ấy nói chuyện có chút cay nghiệt, nhưng thực ra trong lòng vẫn lương thiện lắm, em không thể chống mắt nhìn cô ấy rơi vào nguy hiểm được”.

Cô lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà:

“Trong két sắt của công ty còn có hai triệu tệ tiền mặt, bây giờ em đi lấy tiền, anh cứ ăn đi đã. Chỉ là lần này dùng tiền công, chắc chắn sẽ bị cấp trên của Nhân Phàm phát hiện, đến lúc đó công việc chắc là sẽ mất rồi, thôi, cứu người quan trọng!”

Dương Lệ vội vàng xuống tầng.

Lâm Hàn lắc đầu hết cách, cô gái ngốc này, tiền của quỹ đầu tư Nhân Phàm chẳng phải tiền của em sao, cho dù em có dùng tiền công đến một trăm triệu tệ, một tỷ tệ cũng chẳng sao cả.

Đợi Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn cũng xuống nhà, vẫy một chiếc tắc-xi.

...

Cùng lúc này, trong một sòng bạc tối nhỏ dưới lòng đất ở thành phố Đông Hải.

Đèn trong phòng lờ mờ, khói thuốc mịt mù, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến bị trói trên ghế sắt.

Hai bên mặt Lý Vĩnh Phú đỏ hồng, sưng thành đầu heo, vành mắt lồi ra, bên miệng còn chảy máu, toàn thân run rẩy không ngừng, trong mắt còn hiện ra vẻ sợ hãi.

Quần áo của Chu Nhã Thiến thì lại bị xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn, hiện ra rãnh sâu giữa bộ ngực, hút mắt nhìn của người khác. Bờ vai, cánh tay và bắp chân của cô đều có vết tụ máu của dây trói, giày cao gót đỏ trên chân thì lại rơi một bên.

Xung quanh có bốn người xăm mình hung hãn, dáng vẻ to cao, hung thần ác nghiệt.

Đứng đầu là một tên đeo dây chuyền vàng cỡ lớn, hút xì gà, ngồi bắt chéo chân, nhìn hai người trước mặt cân nhắc, mở miệng nói:

“Điện thoại đã gọi rồi, ba giờ đồng hồ, một triệu tệ, tiền không đến nơi thì ném thằng này xuống sông cho cá ăn, còn con này thì để anh em chơi đã rồi cũng ném xuống làm mồi cho cá”.

Giọng của anh ta rất trầm, làm người khác khó mà không tin được.

“Mày muốn chết à!”

Lý Vĩnh Phú nhìn chằm chằm tên đó, gân cổ gào: “Mày có biết tao là ai không? M* mày nữa chứ!”

“Tao quan tâm mày là con thằng nào chắc!”

Tên kia đạp một phát lên bụng Lý Vĩnh Phú, quát:

“Người không đụng ta thì ta cũng không đụng người! Thằng ranh mày vô học, ông đây ăn cơm mà mày dám nhổ nước bọt lên giày mới của ông! Ông ghét nhất đứa nào dám đụng giày của mình, đã thế còn không biết xin lỗi!”

“Nếu không phải thấy mày lái xe Lamborghini, chắc là có chút tiền, thì ông đây đã ném mày xuống sông từ lâu rồi!”

Tên kia phả ra một làn khói, liếc nhìn Lý Vĩnh Phú một cái:

“Đã đến lúc này rồi còn ra vẻ với ông đây! Mẹ kiếp!”

Một phát đạp này làm cả Lý Vĩnh Phú và ghế lăn mấy vòng trên đất.

Lý Vĩnh Phú cảm thấy ruột trong bụng mình sắp bị đạp đến đứt đoạn cả ra, cả bụng đau thắt khó chịu, không nhịn được nôn khan, trong không khí đột nhiên có mùi nôn.

Lúc này Chu Nhã Thiến ở bên cạnh, đôi mắt ngấn lệ, miệng luôn lẩm bẩm: “Lệ... Mau lên chút, mau chuẩn bị tiền đến cứu tớ ra đi!”

Bây giờ cô ta hối hận vô cùng.

Vốn lúc ở trong khu chung cư Hạnh Phúc, Chu Nhã Thiến vừa chê cười Lâm Hàn xong, tâm trạng đang rất tốt.

Lúc cùng Lý Vĩnh Phú dùng bữa trong nhà hàng, cũng là anh em mặn nồng, ngọt ngào vô cùng.

Nào biết Lý Vĩnh Phú nhổ một bãi nước bọt lại trúng ngay giày của tên trước mặt kia.

Lúc đó tên kia đang mặc âu phục, trông có vẻ rất nho nhã, anh ta không hề tức giận, chỉ bảo Lý Vĩnh Phú xin lỗi.

Nhưng ai biết được, Lý Vĩnh Phú hống hách đã quen, kiêu căng nói:

“Con mẹ nó, ông đây nhổ nước bọt trên giày mày là nể mặt mày rồi! Còn muốn ông đây xin lỗi, không biết trời cao đất dày!”

Vừa nói xong thì tên kia liền đập bàn.

Soạt soạt soạt!

Mười mấy người trong nhà hàng đứng hết dậy, hằn học nhìn chằm chằm vào Lý Vĩnh Phú.

Sắc mặt Chu Nhã Thiến đột nhiên trắng bệch, biết rằng đã chọc phải người không nên chọc.

Mọi chuyện tiếp theo rất đơn giản, Lý Vĩnh Phú bị đập cho một trận, hai người bị đem đến căn phòng tối nhỏ này.

“Lệ, cậu nhất định phải đến cứu tớ!”

Chu Nhã Thiến nhìn bốn tên cao to vây quanh mà rùng mình, mấy nhân vật đáng sợ thế này, cô ta mới chỉ thấy trên ti-vi.

“Trong két sắt của công ty tài chính Thiên Hải có hai triệu tệ tiền mặt, chỉ cần Lệ rút được tiền là có thể ra ngoài rồi! Đến lúc đó là không sao rồi! Nhịn một chút nữa là được...”

Chu Nhã Thiến không ngừng tự an ủi mình.

Lúc này cô ta chẳng còn thiện cảm gì với Lý Vĩnh Phú nữa.

Tên này kiêu căng hống hách, nếu không phải vì hắn thì sao có thể gặp chuyện thế này?

Lý Vĩnh Phú vừa bị đạp thì cố gắng ngồi dậy dưới đất, đỏ mắt nhìn tên kia, nhổ ra một ngụm máu:

“Fuck, mày dám đánh ông à!”

“Mày có biết bố tao là Lý Xuân Sinh không! Mày dám đánh tao thì bố tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

“Lý Xuân Sinh? Lý Xuân Sinh là ai?”, tên kia ngây ra, cảm thấy cái tên này rất quen tai.
Chương 39: Tôi tìm Trần Vô Cực

“Anh Hổ, Lý Xuân Sinh là một ông lớn trong ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải”, một tên đàn em lại gần, thấp giọng nói nhỏ:

“Người này rất có tiếng tăm trong ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải, 30% khu chung cư, nhà lầu ở thành phố Đông Hải đều có liên quan đến ông ta!”

“Ha ha, mày lại biết bố tao à!”

Lý Vĩnh Phú cười lớn: “Nếu đã biết địa vị của bố tao trong giới bất động sản thế nào rồi, thì bây giờ thả tao ra sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi vẫn còn kịp!”

“Nếu không, đợi bố tao biết mấy người dám bắt cóc tao, thì kẻ bị ném xuống sông làm mồi cho cá chính là mấy đứa chúng mày!”

“Ồn chết đi được!”

Anh Hổ nhíu mày, lại đạp một phát thật lực vào bụng Lý Xuân Sinh.

Phịch!

Lý Xuân Sinh lăn cùng ghế mấy vòng trên đất, đau đến vặn vẹo mặt mũi, không ngừng nôn khan.

Trong lòng anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương biết thân phận của mình, tại sao còn không cung kính cởi trói?

“Làm về bất động sản à, chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ!”

Anh Hổ xoa xoa cằm, sau đó ngoác miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng bóc:

“Tao đổi ý rồi, nếu không gom được mười triệu tệ trong vòng ba tiếng đồng hồ thì ném cả hai người này xuống sông cho cá ăn!”

“Mười triệu tệ!”

Nghe đến đây, đôi mắt Chu Nhã Thiến trợn trừng, trong chớp mắt khuôn mặt cô trắng bệch.

Vốn chỉ cần Dương Lệ lấy được mười ngàn tệ trong két sắt công ty là hai người có thể ra ngoài rồi.

Bây giờ cần đến mười triệu tệ, cho dù Dương Lệ có dùng hết tiền công trong két sắt cũng nào có đủ mười triệu tệ chứ!

Lý Vĩnh Phú ơi là Lý Vĩnh Phú, anh ngồi im ở đó không được hay sao, đã đến lúc này rồi mà còn hống hách cái gì cơ chứ?!

Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là một chuyện rất đơn giản thôi, nhưng lại bị Lý Vĩnh Phú phá hỏng hết, cô ta chỉ hận không thể chửi cho Lý Vĩnh Phú một trận.

Lý Vĩnh Phú cũng ngơ ra, không ngờ đối phương chẳng những không sợ bố mình, mà ngược lại còn đòi nhiều tiền hơn.

“Được rồi, mau gọi điện thoại đi”.

Anh Hổ chậm rãi nói: “Mày, gọi điện cho ông già mày. Mày, gọi điện cho kế toán Dương gì đó của công ty mày, bây giờ còn lại hai tiếng rưỡi, nhanh nhanh lên”.

Đột nhiên, có một tên đàn em từ bên ngoài vào, cúi đầu nói:

“Anh Hổ, Mặt Sẹo ở bên khu ổ chuột đến đưa tiền mừng”.

“Biết rồi, để bọn nó đợi đi”, anh Hồ hờ hững đáp.

...

Công ty tài chính Thiên Hải.

“Mười triệu tệ!”

Dương Lệ đang mở két sắt của công ty, nghe thấy vậy thì ngây ra:

“Nhã Thiến, két sắt của công ty chỉ có hai mươi ngàn tệ, cậu bảo tớ đào đâu ra mười triệu tệ bây giờ!”

“Cho dù có dùng tiền công thì cũng chẳng đào đâu ra được lắm tiền mặt thế!”

“Chuyện này chỉ có thể trông chờ vào Lý Vĩnh Phú thôi!”

Chu Nhã Thiến ở đầu bên kia nói: “Tuy rằng bây giờ tờ hận tên Lý Vĩnh Phú đó chết đi được, nhưng trong vòng hai tiếng rưỡi đồng hồ mà muốn gom đủ mười triệu tệ cứu tớ ra thì chắc cũng chỉ đại gia nhà đất Lý Xuân Sinh là làm được thôi”.

...

Hộp đêm Emgrand, thành phố Đông Hải.

Đèn nê-ông trong hộp đêm nhấp nháy sặc sỡ, bên trong truyền ra tiếng ồn ào huyên náo. Những người phụ nữ ra vào đây đều ăn mặc hở hang, thân hình gợi cảm, mấy chiếc xe sang đắt tiền đỗ đầy ngoài cửa.

Đây là ổ tiêu tiền lớn nhất thành phố Đông Hải.

Chỉ cần có tiền thì đến đây muốn làm gì cũng được, hưởng thụ cực lạc của nhân gian.

Một chiếc xe tắc-xi chầm chậm chạy đến, dừng trước cửa.

Lâm Hàn xuống xe.

“Tôi tìm Trần Vô Cực”.

Anh đến trước mặt hai bảo vệ, bình tĩnh nói.

Hai tên bảo vệ mặc áo ba lỗ, để lộ hình xăm gớm ghiếc, tướng tá cao lớn, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

“Tìm Trần Vô Cực?”

“Tên ranh này, muốn chết à, tên của anh Cực mày cũng gọi được chắc?”

Hai tên bảo vệ tức giận nhìn Lâm Hàn.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi tìm Trần Vô Cực”, Lâm Hàn không tỏ vẻ gì.

“Hơ hơ, mày cũng không nhìn lại vẻ nghèo rớt của mình đi, mày mà cũng xứng quen anh Cực chắc?”

“Về tự soi lại gương đi, ít ra ăn mặc đẹp một chút rồi hẵng đến, nếu không mày còn chẳng xứng nói chuyện với anh Cực!”

Hai tên kia trêu chọc Lâm Hàn:

“Đúng là điếc không sợ súng, đến địa bàn của anh Cực mà dám gọi thẳng tên anh ấy, có khác gì tự tìm đường chết không!”

“Cút ngay đi!”

Ánh mắt Lâm Hàn bình tĩnh, nhìn hai tên bảo vệ kia: “Tôi tìm Trần Vô Cực, đừng ép tôi nói lần thứ tư”.

Hai tên kia bị Lâm Hàn nhìn vậy thì rùng mình, đột nhiên có cảm giác bị thứ gì đó đáng sợ ghim lên người.

Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi sau lưng chúng.

“Tự tìm đường chết!”

“Đập nó!”

Ngay lập tức, hai tên kia co nắm đấm, cứ hướng tới đầu Lâm Hàn mà đập.

Hai nắm đấm mạnh mẽ thô bạo, còn chưa kịp đến nơi thì đã mang theo một làn gió lạnh phả lên mặt Lâm Hàn trước.

Lâm Hàn có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng hai tên coi cửa thôi mà cũng có chút miếng võ.

Nhưng anh không hề hoang mang, cả người nhanh nhẹn linh hoạt, khom lưng tránh được hai nắm đấm này.

Vút!

Lâm Hàn lướt đến sau lưng chúng, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Anh giơ chân lên, đạp về phía hai bắp chân phía trước.

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng vụn vỡ giòn tan vang lên, hai tên to con kia quỳ xuống đất, xương đầu gối vỡ vụn.

“Á!”

“Đau quá!”

Hai tên đó ôm lấy đầu gối, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nghiến răng xuýt xoa nhưng lại chẳng kêu lên được.

“Thằng ranh, dám kiếm chuyện ở địa bàn của anh Cực, muốn chết à!”

Một tên to con hằm hằm nhìn Lâm Hàn.

Có điều trong lòng bọn chúng lại âm thầm kinh ngạc, bọn chúng đều xuất thân từ bộ đội, từng tập đấm bốc, đối với người bình thường thì đã tính là giỏi lắm rồi.

Hôm nay bọn chúng lại bị đánh bại bởi một cậu thiếu niên trông có vẻ trói gà không chặt, điều này làm bọn chúng âm thầm sợ hãi.

“Có chuyện gì thế?”

Tiếng động đã thu hút sự chú ý của người bên trong hộp đêm.

Bảy, tám tên to con xô ra, đứng đầu là một người mặc âu phục, trên cổ có hình xăm, hình như là quản lý của hộp đêm.

“Tôi đến tìm Trần Vô Cực”, Lâm Hàn bình tĩnh nói với tên kia.

“Tên của anh Cực, không phải mày có thể gọi...”

Tên kia vừa mở miệng, nhưng lướt mắt qua thấy hai tên to con kia đang quỳ dưới đất, mặt mũi nhăn nhó đau đớn.

Tên kia nuốt lại nửa câu đang nói dở.

“Theo tao vào, tao dẫn đi gặp anh Cực”.

Tên kia nhìn chằm chằm Lâm Hàn một hồi, rồi dẫn anh vào hộp đêm.

Bên trong hộp đêm, đèn lóe nhấp nháy, âm nhạc xập xình, nam thanh nữ tú quẩy nhiệt tình trên sàn, ai nấy đều điên cuồng.

Tên kia dẫn Lâm Hàn đi thang máy đến tầng 6, đến bên ngoài một căn phòng.

“Anh Cực, có người tìm anh”, tên kia cúi đầu, cung kính nói.

“Đã bảo rồi, không gặp ai hết”, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.

“Trần Vô Cực, là tôi”.

Lâm Hàn bình tĩnh nói vọng vào.

“Hử? Mày là...”

Âm thanh trong phòng đột nhiên cao lên, trở nên kinh ngạc không thôi, vừa căng thẳng lại dường như vừa có chút hy vọng và phấn khích.

Tên dẫn Lâm Hàn đến lại nhìn chằm chằm anh lần nữa.

Rốt cuộc thằng ranh này là ai mà có thể khiến anh Cực trước nay gặp việc không hoảng thay đổi lớn như thế?

Ngay lập tức, cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm 40 tuổi xuất hiện.

Người đàn ông này mặt vuông chữ điền, để ria mép, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám, con ngươi sâu thẳm, cả người toát ra một vẻ u ám tựa như đã trải qua vô số sóng gió trong cuộc đời.

Đây chính là nhân vật hàng đầu của vùng ranh giới chợ Đông Hải, Trần Vô Cực!

Tay ông ta đeo một chuỗi vòng hạt, bàn tay thì không ngừng xoay vần hai viên sắt, tạo ra âm thanh ma sát kin kít.

“Cậu là...”

Trần Vô Cực nhìn người thiếu niên trước mặt mình, ngạc nhiên trố mắt ra.

Lộp cộp!

Hai viên sắt rơi xuống đất, lăn đi!
Chương 40: May mà có Vĩnh Phú

“Anh Cực?”

Tên đưa Lâm Hàn vào ngây cả ra, lần đầu tiên hắn thấy Trần Vô Cực có biểu cảm thất thố như vậy.

Phải biết rằng Trần Vô Cực là nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Hải, hai bên trong tối ngoài sáng đều phải nể mặt ông ta.

Tại sao lại có thái độ như vậy với một cậu thiếu niên?

“Vào phòng nói chuyện”.

Biểu cảm Lâm Hàn bình tĩnh, bước vào trong phòng.

Trần Vô Cực lập tức đóng cửa lại, đứng sau lưng Lâm Hàn cung kính gọi:

“Chào cậu Lâm ạ!”

“Lâu lắm không gặp rồi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt dường như đang hồi ức.

“Đúng vậy”, Trần Vô Cực gật đầu, cảm thán:

“Mười năm không gặp rồi, lúc đó cậu Lâm vẫn còn là một cậu bé mười mấy tuổi, tôi còn là tên lưu manh bị người ta đuổi chém trên phố. Nếu không phải vừa may chạy được vào sân nhà họ Lâm, được cậu Lâm phát hiện, nếu không phải là nhà họ Lâm, thì tôi cũng chẳng có được địa vị như ngày hôm nay”.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nằm mơ, đều mơ thấy anh Thiên, mơ thấy cậu Lâm. Lâu lắm không gặp được anh Thiên, chẳng có chút tin tức nào, tôi còn tưởng cả đời này... Nhưng tôi không ngờ rằng, lại có ngày tôi có thể gặp lại cậu Lâm”.

Trần Vô Cực mở lời trước, vành mắt ngấn lệ.

Không có Lâm Thiên Tiếu thì ông ta cũng chẳng có nổi địa vị như ngày nay.

Nếu không có Lâm Hàn đang chơi trong sân, phát hiện ra Trần Vô Cực, thì ông ta đã chết nơi đầu đường xó chợ.

Lâm Hàn cũng có chút nhớ, nói theo:

“Bây giờ cuộc sống thế nào, không bị người ta đuổi theo đòi chém nữa chứ?”

“Ha ha, cậu Lâm cứ đùa”.

Trần Vô Cực lắc đầu: “Bây giờ tôi đã học được cách tu tâm dưỡng tính rồi, rảnh thì nuôi chim, tụng kinh, chăm sóc chuyện làm ăn một chút là được. Chuyện bị người khác đuổi theo đòi chém đã chẳng còn nữa rồi. Chuyện chém giết trên giang hồ đã sớm là dĩ vãng”.

Lâm Hàn gật gù: “Đến tìm ông là có chuyện cần giúp”.

“Có ai chọc vào cậu Lâm à?”

Một luồng sát khí dâng lên trong người Trần Vô Cực, nhiệt độ của cả căn phòng cũng giảm xuống theo.

“Cậu Lâm cứ việc nói là chuyện gì, cái mạng này của tôi là do cậu cho, tôi bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa vì cậu Lâm!”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.

Lúc này, ông ta đã không còn là người đàn ông trung niên nho nhã đeo vòng hạt, vần viên sắt nữa rồi.

Mà ông ta đã biến thành một đại ca có thể hô mưa gọi gió ở vùng ranh giới thành phố Đông Hải.

“Chuyện nhỏ thôi mà”.

Lâm Hàn bình tĩnh nói: “Tôi có nột người bạn tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc, ông tìm giúp tôi xem là do ai làm”.

“Cậu Lâm yên tâm, người có thể làm ra chuyện bắt cóc này có lẽ là đồng đạo”, Trần Vô Cực mở miệng: “Cùng lắm là nửa tiếng, tôi lập tức tìm ra cho cậu, thằng Sơn đâu!”

“Anh Cực!”

Tên vừa đưa Lâm Hàn vào phòng kia, hắn liếc Lâm Hàn một cái rồi đáp:

“Có chuyện gì ạ?”

“Truyền lời xuống dưới, tìm một người tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc”.

“Vâng, anh Cực”, Sơn cung kính bước ra khỏi cửa.

Tiếp theo đó, Trần Vô Cực pha trà cho Lâm Hàn, hai người tám chuyện xưa.

Mười phút sau, người tên Sơn vào phòng.

“Anh Cực, tìm ra rồi, Chu Nhã Thiến bị tên cấp dưới Vương Hổ mở sòng bài đó bắt cóc, còn có một người tên Lý Vĩnh Phú”, A Sơn đáp.

“Vương Hổ? Thằng ranh này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám bắt cóc bạn của cậu Lâm! Uổng công tao giao cho nó 30% kinh doanh sòng bài!”, Trần Vô Cực đanh mặt:

“Gọi điện thoại cho hắn, bảo thả người ra, sau đấy bảo hắn tự chặt một cánh tay mang đến đây, làm quà tạ lỗi với cậu Lâm!”

“Vâng!”

“Đợi đã”, A Sơn vừa định ra khỏi cửa thì Lâm Hàn lại nói:

“Thả Chu Nhã Thiến ra, để Lý Vĩnh Phú nộp hai mươi triệu tệ hẵng thả người, không có tiền chuộc thì thả xuống sông làm mồi cho cá”.

A Sơn ngây người nhìn Lâm Hàn, hắn không ngờ Lâm Hàn dám sai việc mình.

“Ý của cậu Lâm cũng chính là ý của tao, mau đi làm đi”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.

“Vâng thưa cậu Lâm, anh Cực!”

Sơn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, dường như hiểu ra điều gì đấy, lập tức bước ra.

...

Thành phố Đông Hải, sòng bạc dưới lòng đất.

“Vâng vâng vâng! Anh Sơn, em biết rồi, bây giờ em làm ngay!”

Vương Hổ vừa nghe điện thoại vừa dùng khăn lau từng giọt mồ hôi lớn, cả người run lên:

“Anh Sơn yên tâm, người không sao hết, chỉ bị thương nhẹ thôi, không đáng ngại! Vâng vâng vâng, hai mươi triệu tệ, em biết rồi, chắc chắn làm tốt!”

“Vâng, chào anh Sơn ạ! Thay em hỏi thăm anh Cực ạ, báo hộ em Vương Hổ này mấy hôm sau sẽ đi thăm anh ấy!”

Vương Hổ cúp điện thoại, hít thở sâu một hơi, trong lòng thảng thốt.

“Không ngờ tí thì đạp đổ bát cơm, con mụ đó lại có quan hệ với anh Cực”.

“Anh Hổ, kiểm tra xong rồi! Vừa đủ mười triệu tệ!”, một tên đàn em bên cạnh Vương Hổ đang đếm tiền.

Cả một hòm đựng đầy giấy bạc màu đỏ, đây là vừa nãy thư ký của Lý Xuân Sinh đem đến.

“Anh Hổ, tiền đến nơi rồi, có thể thả Vĩnh Phú ra rồi!”

Thư ký của Lý Xuân Sinh mở miệng, cô ta là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, đeo kính, mặc một bộ đồ công sở màu cà phê, dáng người đẫy đà, trưởng thành gợi cảm.

“Quay về, gom đủ mười triệu tệ nữa đến, nếu không đêm nay ném Lý Vĩnh Phú xuống sông cho cá ăn!”, Vương Hổ nhìn người phụ nữ thân hình nở nang kia một cái rồi nói, đây là lời anh Sơn vừa mới dặn ban nãy qua điện thoại.

“Hả?”

Sắc mặt của cô thư ký đột nhiên trở nên khó coi:

“Anh Hổ, tuy rằng chủ tịch nhà chúng tôi có tiền, nhưng tiền đều để trong ngân hàng! Bây giờ ngân hàng đóng cửa, làm sao kiếm được tiền mặt cho anh! Mười triệu tệ này đã là giới hạn rồi!”

“Không cần biết, muốn cái mạng của Lý Vĩnh Phú thì đi gom tiền, không có tiền thì đợi đến sông Trường Giang vớt xác đi!”

Sắc mặt Vương Hổ không thay đổi, chẳng nhìn thư ký kia thêm lần nào nữa, đi vào trong phòng tối.

Vương Hổ nhìn thấy Chu Nhã Thiến bị mấy tên mình xăm trổ trói thì nở nụ cười hòa nhã:

“Người đâu, mau cởi trói cho cô đây!”

Có tên đàn em đến, cởi trói cho Chu Nhã Thiến.

“Ha ha ha, có phải bố tao đến rồi, tiền đủ rồi đúng không?!”

Lỹ Vĩnh Phú sáng cả mắt: “Tao biết ngay là bố tao đến mà! Mau mau, cởi trói cho tao!”

“Mày ngậm mồm!”

Vương Hổ đạp một phát vào bụng Lý Vĩnh Phú.

“Ặc!”

Lý Vĩnh Phú kêu thảm thiết, lăn cùng ghế mấy vòng trên đất, người dính đầy mấy thứ nãy vừa nôn ra.

“Cô này, xin lỗi vì ban nãy vô lễ với cô nhé, nếu không phải vì Lý Vĩnh Phú nhổ nước bọt thì cũng không có chuyện này rồi”.

Vương Hổ cười rồi dìu Chu Nhã Thiến ra khỏi phòng tối.

Chu Nhã Thiến rất ngạc nhiên, tại sao đột nhiên thái độ của Vương Hổ đối với cô ta lại tốt thế.

“Đây là...”

Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, nhìn thùng tiền bên cạnh, đột nhiên hiểu ra.

“Xem ra bố của Lý Vĩnh Phú bỏ tiền chuộc hai người ra ngoài rồi, chút nữa Lý Vĩnh Phú cũng sẽ ra. Lần này thật sự phải cảm ơn bố của Lý Vĩnh Phú, quả nhiên tiền có thể sai khiến ma quỷ!”

Chu Nhã Thiến âm thầm nghĩ.

Hơn nữa bố của Lý Vĩnh Phú có thể một phát gom được mười triệu tệ tiền mặt, có thể thấy tài sản nhà ông ta quả là nứt đố đổ vách. Tương lai số tiền này sẽ là của Lý Vĩnh Phú, nếu kết hôn cùng hắn...

Lần này, Chu Nhã Thiến thực sự đã thấy được tài lực của nhà Lý Vĩnh Phú.

Cô ta cảm thấy, phải suy nghĩ lại quan hệ với Lý Vĩnh Phú, làm bạn gái hay là phát triển hơn nữa đến quan hệ vợ chồng.

Ra khỏi sòng bạc dưới lòng đất, Chu Nhã Thiến cảm nhận làn gió lạnh thổi tới, nhìn dòng xe tấp nập của thành phố Đông Hải, cô gái vừa có lại tự do cảm thấy rất vui vẻ.

Cô ta gọi điện cho Dương Lệ:

“A lô, Lệ à, tớ ra khỏi đấy rồi, lần này thực sự là may mà có Vĩnh Phú...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 186-190
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom