• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Ông vua cũng thua thằng liều

“Nhã Thiến, cậu ra ngoài rồi!”, ở đầu dây bên kia, Dương Lệ vui vẻ nói.

“Cậu biết không, tớ lo cho cậu lắm đó! Này, sao cậu lại ra ngoài được, nói cho tớ nghe nào”.

“Tất cả cũng nhờ có Vĩnh Phú cả, nhà anh ta kịp thời đưa đến 10 triệu. Lúc tớ đi ra thì nhìn thấy cả một vali tiền! Sau khi nhận được tiền thì tớ cũng được thả”, Chu Nhã Thiến đáp.

“10 triệu!”

Dương Lệ sững sờ, đây là con số mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.

“Nhà của Lý Vĩnh Phú thật sự rất nhiều tiền. Tối thì có ngân hàng nào làm việc đâu, ấy vậy mà họ lại có hẳn 10 triệu!”, Dương Lệ kinh ngạc nói, nhưng lại không có vẻ gì là hâm mộ.

Cô cho rằng bản thân đang sống cũng rất tốt rồi, chức vụ của cô ở công ty đang trong thời kỳ phát triển, lại có cả xe ô tô và một người chồng thương yêu cô hết mực.

“Đúng vậy!”, Chu Nhã Thiến gật đầu:

“10 triệu tiền mặt, số người ở thành phố Đông Hải lấy được ngần ấy tiền chỉ trong thời gian ngắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Giờ tớ đang nghĩ xem có nên cân nhắc về mối quan hệ với Lý Vĩnh Phú không đây”.

“Nhã Thiến, không lẽ cậu định lấy anh ta?”, Dương Lệ bất ngờ nói. Cô biết Chu Nhã Thiến là người luôn đi theo chủ nghĩa độc thân.

“Cũng đáng cân nhắc mà, nếu lấy anh ta thì tớ cũng coi như làm dâu nhà giàu. Đây là ý nghĩ mà tớ luôn mong muốn bấy lâu. Trong tương lai, tiền của Lý Xuân Sinh sẽ chính là tiền của Lý Vĩnh Phú mà. Kết hôn rồi thì sẽ lại là tiền của tớ!”, Chu Nhã Thiến lại đổi giọng:

“Nhưng chuyện tối nay cũng tại Lý Vĩnh Phú hết. Nếu không vì anh ta nôn đầy ra đất thì đâu có xảy ra chuyện này chứ. Tớ phải lạnh nhạt anh ta một thời gian mới được! Hừ!”

Dương Lệ chỉ đành cười bất lực.

“Thôi, Tiểu Lệ, không nói nữa, bên ngoài lạnh quá, tớ về tắm cái đã”.

Sau khi cúp máy, Chu Nhã Thiến gọi xe về nhà.

...

Tại tổng hội của Đế Hào Dạ, tầng sáu.

“Cậu Lâm, anh Cực, Chu Nhã Thiến đã được thả rồi ạ”, Sơn đi vào, cúi đầu, lộ ra hình xăm trên cổ.

“Chuyện đã được giải quyết rồi thì tôi về nhà với vợ đây”, Lâm Hàn đứng dậy.

“Cậu Lâm đi thong thả, gặp phải phiền hà gì thì cứ liên lạc với tôi nhé!”

Trần Vô Cực đứng dậy tiễn Lâm Hàn.

Sau khi về nhà, Lâm Hàn thấy Dương Lệ vẫn chưa về thì cảm thấy lo lắng.

Anh đang định đến công ty tài chính Thiên Hải để tìm Dương Lệ thì đã có tiếng mở cửa vang lên. Dương Lệ về rồi.

“Phù...”

Dương Lệ đi vào, thở dài một hơi: “Chồng à, Nhã Thiến đã được thả rồi, cũng may là có Lý Vĩnh Phú đó”.

“Ồ? Em nói anh nghe xem nào”, Lâm Hàn cười hỏi.

Người bắt trói Lý Vĩnh Phú lại từ một triệu liền hét lên 10 triệu. Lý Xuân Sinh cũng kịp thời đem tiền đến, thế là bọn họ được thả ra”, Dương Lệ lại cảm thán:

“10 triệu tiền mặt đó. Nhà Lý Vĩnh Phú giàu thật đấy. Mặc dù nhân cách không ra làm sao nhưng cũng rất cố gắng trong việc giúp công ty tài chính Thiên Hải thoát nạn và thoát khỏi việc bị trói. Nhã Thiến đang cân nhắc có nên lấy anh ta không đó”.

Lâm Hàn gật đầu không đáp.

“Chồng, anh vẫn chưa ăn đồ ăn trên bàn hả?”

Dương Lệ nhìn sang bàn ăn, thấy đồ ăn chưa hề bị đụng vào, vẫn giống hệt lúc cô đi.

“Anh chờ em về để ăn cùng mà”, Lâm Hàn vươn tay kéo Dương Lệ ngồi xuống.

“Chồng, anh ngồi chờ trong phòng suốt bao lâu mà không sợ đói hay sao!”, Dương Lệ bất lực nói, nhưng trong lòng lại rất vui.

“Để em hâm lại đồ ăn rồi chúng ta tiếp tục ăn nhé”.

...

Sáng hôm sau, Dương Lệ đi làm, còn Lâm Hàn đi siêu thị mua đậu, xương sườn, nấu canh xương sườn đem đến bệnh viện Nhân dân.

Tuy món này giá không đắt nhưng lại có lợi cho việc phục hồi xương cốt.

Dương Cảnh Đào đâm người ta, lại không có ý định đi thăm ông Ngô. Với tính cách chịu trách nhiệm của Lâm Hàn thì đương nhiên phải đến thăm rồi.

“Tiểu Hàn, cậu đến rồi hả!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, ông Ngô cười nói. Ông ấy càng nhìn Lâm Hàn càng thấy thích. Đúng là một người vừa có tinh thần trách nhiệm lại còn chăm sóc chu đáo.

Lâm Hàn gật đầu, đem canh đến trước giường, bảo ông ấy ăn khi còn nóng.

Ngô Xuyên cũng rất có hiếu, mấy hôm nay luôn ở bệnh viện không rời nửa bước. Lúc này, anh ta đang nằm bò trên bàn để ngủ, ngửi thấy mùi thơm của canh thì lập tức tỉnh lại.

Anh ta nhìn bát canh, nuốt nước bọt: “Thơm quá!”

“Đây là của ông nội anh, không phải của anh đâu”, Lâm Hàn lườm anh ta.

“Tôi biết rồi, tôi xuống tầng mua đồ ăn sáng đây”, Ngô Xuyên bĩu môi đi xuống.

Ngô Xuyên vừa đi thì điện thoại Lâm Hàn đã vang lên.

“Alo, cậu Lâm à”, là Trần Vô Cực gọi đến: “Sáng nay Vương Hổ đưa cho tôi hai vali tiền, tổng cộng 20 triệu”.

“Lý Vĩnh Phú được thả rồi hả?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Ừm, 10 phút cuối, thư ký của Lý Xuân Sinh lại đem đến 10 triệu, cứu lấy cái mạng nhỏ của Lý Vĩnh Phú. Tôi còn đang định ném thằng đó xuống sông”, Trần Vô Cực nói.

“Không ngờ Lý Xuân Sinh cũng giàu thật, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có hẳn 20 triệu”.

Lâm Hàn hơi bất ngờ, 20 triệu này với Lâm Hàn không nhiều, nhưng Lý Xuân Sinh có thể thu thập được trong thời gian ngắn như vậy là đã rất cố gắng rồi.

“Lý Xuân Sinh là ông lớn ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, có danh từ khi bất động sản bùng nổ. Việc thu thập 20 triệu với ông ta mà nói thì không khó”, Trần Vô Cực cười nói:

“Vương Hổ cũng rất biết điều, sáng hôm nay đã đưa đến chỗ tôi rồi. Cậu Lâm, cậu ở đâu để tôi bảo Sơn đem đến cho cậu”.

“Tôi đang không ở nhà mà ở bệnh viện Nhân dân, ông bảo anh ta đem đến đây luôn đi”, Lâm Hàn không khách khí, bình thản đáp.

“Được!”

Trần Vô Cực lúc này có tâm trạng giống hệt Vương Hổ.

Lâm Hàn có cần tiền hay không là chuyện của anh.

Còn ông ta có đưa không lại là việc của ông ta.

Trần Vô Cực lăn lộn suốt bao nhiêu năm, dĩ nhiên phải hiểu quy tắc mọi chuyện. Ông ta có được địa vị như ngày hôm nay đều là nhờ có Lâm Hàn.

Lâm Hàn đưa ông ta ngồi lên vị trí này được thì cũng thay thế một người khác đến được.

Cho nên số tiền này phải đưa cho Lâm Hàn.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Xuyên mua đồ ăn sáng xong và đi lên.

“Hai tên lưu manh hôm trước đuổi anh đó, bảo là anh đánh bạc, thật sao?”, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên, tìm bừa một chủ đề để nói chuyện.

“Ừ”.

Ngô Xuyên không giấu gì: “Phổi của ông tôi không tốt, rất hay ho, cần thuốc gấp. Mà muốn kiếm tiền nhanh trong thời gian ngắn thì chỉ có thể đánh bạc thôi. Muốn thắng được Mặt Sẹo thì phải làm vậy”.

“Hôm đó tôi thắng năm ngàn, để mua thuốc cho ông tôi hết”.

Lâm Hàn gật đầu. Lần đầu tiên gặp ông Ngô đã thấy ông ấy ho liên tục, chắc chắn là bị bệnh về phổi.

“Tiểu Xuyên, cháu lại đánh bạc hả!”

Ông Ngô biến sắc mặt, ho liên tục, nói: “Khụ khụ, Mặt Sẹo đó là trùm của khu Bành Hộ chúng ta, cháu đánh bạc ở đó thì hắn sẽ tha cho cháu sao? Chuyện ba năm trước cháu còn không nhớ à? Chúng ta sao đấu lại được hắn!”

“Hừ, ông vua cũng thua thằng liều, cùng lắm thì liều mạng với hắn thôi!”

Ánh mắt Ngô Xuyên trở nên ác độc, rút một con dao từ bên eo ra.

“Đến thì đến, cùng lắm thì chết, có gì thì mang theo mạng của hắn theo!”

“Khụ khụ khụ! Tiểu Xuyên, cháu còn mang cả dao nữa à! Cháu mà làm hại người ta thì phải ngồi tù đấy... khụ khụ khụ!”
Chương 42: Mày uống không nổi

“Ông đã từng này tuổi đầu rồi, cũng sắp đi gặp các cụ đến nơi”, ông Ngô ôm ngực, nhìn Ngô Xuyên, vẻ mặt thê lương:

“Giờ ông chỉ có một mong mỏi duy nhất chính là sau này cháu có thể sống an ổn, không đi gây sự linh tinh. Chuyện của ba năm trước thì cứ để nó đi về dĩ vãng đi, Mặt Sẹo không phải người chúng ta động vào được đâu”.

“Ba năm trước đã có chuyện gì vậy ạ?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.

“Haiz!”

Ông Ngô khẽ thở dài: “Ba năm trước, Mặt Sẹo mở sòng bạc ở khu Bành Hộ. Lúc ấy, Tiểu Xuyên còn nhỏ, Mặt Sẹo kéo Tiểu Xuyên đi đánh bạc, còn nói cho Tiểu Xuyên vay hắn một trăm ngàn tiền đánh bạc, Tiểu Xuyên thắng bao nhiêu thì sẽ là của Tiểu Xuyên hết”.

“Sau khi ký tên chỉ điểm thì Tiểu Xuyên cầm được một trăm ngàn, nhưng ai biết đâu lại thua trắng chỉ trong một đêm!”

Ngô Xuyên rõ ràng là đã bị người ta gài.

Ông Ngô hồi tưởng lại: “Sau đó là chuỗi ác mộng bắt đầu. Mặt Sẹo đem đàn em đến đòi nợ, nào là hất sơn, dọa đốt, làm cả nhà chúng tôi không yên ổn ngày nào hết”.

“Để trả nợ, bố mẹ Tiểu Xuyên phải ra ngoài làm việc, nhưng bất hạnh bị xe tông chết, cuối cùng chỉ còn ông già này cũng Tiểu Xuyên nương tựa nhau mà sống”.

Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên, không ngờ anh ta còn trẻ như vậy mà đã gặp phải khó khăn như thế.

“Ông thật không ngờ, Tiểu Xuyên, cháu lại còn đi cờ bạc với Mặt Sẹo!”, ông Ngô khóc lóc nói:

“Ông chỉ mong cháu có thể sống thật yên bình, cháu không thể thắng được tiền của Mặt Sẹo đâu! Chúng ta sao mà chơi lại hắn được!”

“Ông, cháu hận lắm!”

Ngô Xuyên nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Hận cháu năm xưa tin lời Mặt Sẹo. Không vì cháu thì bố mẹ cũng không xảy ra tai nạn! Cháu nhất định sẽ thắng lại số tiền đã thua từ chỗ hắn!”

Lâm Hàn bất lực lắc đầu, xem ra chuyện của ba năm trước đã ảnh hưởng đến Ngô Xuyên rất nhiều.

Rầm!

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá ra.

Bảy tám tên du côn đi vào, bọn họ đều nhuộm tóc màu khác nhau, vẻ mặt bất thiện, hung ác vô cùng, trong đó có hai tên vừa bị Lâm Hàn đá đít ở khu Bành Hộ hôm trước.

“Chậc chậc chậc, Ngô Xuyên, mày khó tìm thật đấy! Dám trốn ở bệnh viện cơ à!”

Một âm thanh ác độc truyền đến.

Theo đó, một tên đàn ông từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm gậy sắt.

Hắn cao 1m8, để tóc đen dài, tướng mạo xấu xí, trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ góc mặt trái đến mũi, nhìn vô cùng ghê tởm.

“Mặt Sẹo!”

Nhìn thấy người này, Ngô Xuyên và ông Ngô đều biến sắc mặt, ánh mắt toàn sự sợ hãi.

“Mày đến đây làm gì?”

Ngô Xuyên cầm con dao trong tay, ánh mắt cảnh giác.

“Tao đến đây làm gì? Haha, con mẹ mày nữa, mày chơi bạc ở chỗ tao mà còn hỏi tao đến đây làm gì à?”

Mặt Sẹo cười khẩy, lại nhìn ông Ngô: “Này, ông già, vào viện rồi đấy hả! Lại còn phòng đơn, giàu đấy!”

Sau đó, ánh mắt Mặt Sẹo sáng lên, nhìn thấy canh xương sườn ở đầu giường, hắn khịt mũi hít vài cái.

“Chậc chậc, thơm đấy, lại còn có cả canh xương à”.

Hắn ta ngang nhiên đi đến đầu giường, đặt gậy sắt cạnh tường, rồi cầm canh xương lên định uống.

Ông Ngô và Ngô Xuyên đều không dám nói gì, chỉ trừng mắt nhìn.

“Canh xương của tao quý lắm, mày không uống nổi đâu”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.

“Sao?!”

Ánh mắt Mặt Sẹo lạnh lùng, nhìn sang Lâm Hàn.

Hắn không ngờ cái thằng nhõi này lại dám nói câu đó.

“Anh Mặt Sẹo, thằng này là thằng hôm trước đánh bọn em đó ạ!”

Hai thằng tóc vàng loi choi đàn em chỉ vào Lâm Hàn, ánh mắt chứa đầy thù hận.

“To gan thật, dám đánh em tao cơ đấy! Lát nữa tao sẽ đem hai cái chân của mày đi!”, Mặt Sẹo lạnh lùng nói, không hề nể mặt.

Sau đó, hắn ngẩng đầu uống cạn canh xương, rồi quệt miệng nói với Ngô Xuyên:

“Ngô Xuyên, giờ là xã hội pháp trị, tao cũng không muốn làm gì mày cả, tao chỉ cần tiền thôi”.

“Tối qua mày đánh bạc ở chỗ tao, thắng được năm ngàn. Theo quy định của tao thì phải trả lại gấp 10, mau đưa năm mươi ngàn đây, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi”.

“Năm mươi ngàn? Mặt Sẹo, trên người tôi không có nổi một ngàn, lấy đâu ra năm mươi ngàn cho cậu chứ!”, ông Ngô kinh hãi, cầu xin nói.

“Đó là việc của ông, ông cho thằng cháu này đi bán thận, máu, giác mạc gì đó đi. Tôi không tin là không kiếm nổi năm mươi ngàn”, Mặt Sẹo lườm, nói tiếp:

“Ngoài ra, nhà các ông còn nợ tôi một trăm ngàn từ ba năm trước nữa. Sau ba năm, lãi chồng lãi, tổng cộng một triệu”.

“Một... một triệu!”

Ông Ngô suýt nữa thì xỉu tại chỗ, đây là một con số quá lớn với ông ấy.

“Không phải một triệu, phải là một triệu lẻ năm chục ngàn”, Mặt Sẹo sửa lại.

“Mặt Sẹo à, cậu có giết tôi thì tôi cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền thế cho cậu được!”, sắc mặt ông Ngô trắng bệch, lại ho lên:

“Khụ khụ, hơn nữa, ba năm mà tính lãi chín trăm ngàn thì cao quá!”

“Cao á? Ba năm trước, cháu ông ký tên chỉ điểm, giấy nợ còn ghi rõ ràng kìa”, Mặt Sẹo lấy ra một tờ giấy nhàu nát, ghi tên Ngô Xuyên ở trên.

Thấy giấy nợ, ánh mắt Ngô Xuyên đỏ lên. Chính vì một trăm ngàn này mà anh ta phải tán gia bại sản.

“Tôi biết các người không có tiền, nên tôi có một cách này”, Mặt Sẹo đốt một điếu thuốc lá, thở ra khói:

“Thằng Ngô Xuyên này chẳng có gì ngoài một cơ thể khỏe mạnh. Vậy đi, giao nó cho tôi, bán giác mạc, thận, xương của nó đi thì chắc cộng lại được một triệu lẻ năm mươi ngàn đấy, có khi còn dư cơ. Bên tôi đang có đường dây đây”.

Câu nói này khiến người nghe cảm thấy lạnh cả gáy.

“Khụ khụ... Mặt Sẹo, cậu đừng mơ. Dù tôi có chết thì cũng sẽ không giao Tiểu Xuyên cho cậu đâu!”, ông Ngô lớn tiếng nói.

“Dù sao nó cũng đã là một tên vô dụng rồi, bán các bộ phận cơ thể của nó đi thì cùng lắm chỉ mù, nằm dặt dẹo trên giường, trở thành phế vật mà thôi, có gì to tát đâu?”

“Mặt Sẹo!”

Ngô Xuyên rút dao ra, nhìn vào dao, sự thù hận bộc phát:

“Đừng có nói nhảm nữa, ra tay luôn đi! Món nợ của ba năm trước nên trả rồi đấy!”

Mặt Sẹo chau mày: “Ngô Xuyên, tao đến để nói chuyện làm ăn với mày chứ có phải đánh nhau đâu. Mày làm vậy thì tao tiếc lắm đấy”.

Một giây sau, bốn thằng đàn em của hắn xông lên, khống chế Ngô Xuyên.

Rầm!

Một cây gậy sắt phang thẳng vào cánh tay Ngô Xuyên.

Keng!

Con dao của Ngô Xuyên rơi xuống đất.

“Mẹ chúng mày, thả tao ra!”, anh ta giẫy giụa, nhưng lại chẳng có tác dụng.

“Ngô Xuyên, mày vẫn chỉ là thằng nhóc con thôi, làm việc gì cũng quá ngu ngốc. Mày nghĩ lại đề nghị tao vừa nói đến đi. Động vào tao không khác nào lấy trứng chọi đá đâu”.

Mặt Sẹo nhìn Ngô Xuyên, nở nụ cười tàn nhẫn.

“Bỏ đi, với tính cách của mày thì chắc sẽ không phối hợp với tao đâu, đành ép mày vậy! Đem nó đi!”

“Liên lạc với bên kia mau lên, chuẩn bị làm việc, lấy hết những gì đáng tiền trên người nó từ thận, giác mạc, tủy, lấy hết cho tao!”

Nói xong, Mặt Sẹo đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

“Mặt Sẹo... khụ khụ khụ, Mặt Sẹo, Mặt Sẹo, tôi xin cậu, đừng mà!”

Ông Ngô khổ sở hét lên, ông ấy muốn đứng dậy ngăn cản nhưng một cơn đau nhức từ đầu gối khiến ông ấy ngã lại xuống giường:

“Tôi xin cậu, cậu muốn gì cũng được, đừng đưa cháu tôi đi. Cậu đưa tôi đi đi, muốn giác mạc hay xương tủy gì cũng được! Cầu xin cậu đừng động vào cháu tôi!”
Chương 43: Chờ hai phút

“Ông?”

Mặt Sẹo dừng lại, liếc nhìn ông Ngô, chế nhạo nói:

"Ông cũng không biết tự nhìn lại mình đi, hai mắt lờ đờ, hai chân đi còn không vững, cho dù có muốn tự hiến nội tạng cho ông đây thì ông đây cũng không cần! Biến!"

Mặt Sẹo vung tay lên, bốn tên khác liền lôi Ngô Xuyên ra ngoài phòng bệnh.

Ngô Xuyên có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.

"Đứa cháu tội nghiệp của tôi!"

Ông Ngô chua xót hét lên, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

“Chờ đã”.

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

“Hả?”

Mặt Sẹo quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Hàn, chính là người mới vừa lên tiếng bảo hắn chờ.

“Tôi vừa nói canh sườn của tôi rất đắt. Anh không trả tiền mà còn muốn đi sao?”, Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Mặt Sẹo.

"Thằng nhóc, nếu mày không nói thì tao suýt nữa cũng đã quên mày mất rồi".

Mặt Sẹo nở một nụ cười tàn nhẫn nói: "Mày động vào hai thằng đàn em của tao, tao cũng đã nói rồi, mày phải để lại hai chân của mày ở đây thì mới được rời khỏi!"

Mặt Sẹo vừa dứt lời, ba bốn tên côn đồ liền vác gậy sắt lao về phía Lâm Hàn.

Một trong số bọn chúng, tay cầm mã tấu chém thẳng vào cánh tay Lâm Hàn.

"Tiểu Hàn! Mau chạy đi!"

Ông Ngô hét lên, Ngô Xuyên đã bị bắt đi rồi, ông ấy không muốn Lâm Hàn lại phải gặp nguy hiểm nữa.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho ông Ngô phải ngây người.

Ông ấy nhìn thấy bốn tên côn đồ vẫn chưa đến gần thì Lâm Hàn đã nhảy lên.

Bang!

Bang!

Bang!

Bang!

Những âm thanh chát chúa không ngừng vang lên.

Đôi chân của Lâm Hàn như đại pháo nã đạn, đá mạnh vào bụng của bốn tên côn đồ.

Bốn tên côn đồ thậm chí còn không có cơ hội ra tay, chúng bay người lộn ngược rồi đập vào tường.

"Khụ khụ khụ..."

“Đau chết mất...”

Bọn chúng ôm bụng, cảm giác như ruột gan đứt đoạn, cả gương mặt như quặn lại vì đau đớn.

"Thân thủ không tệ!"

Mặt Sẹo nhìn bốn tên đàn em ngã lăn lóc trên mặt đất, hai mắt sáng lên nhìn Lâm Hàn:

"Thằng nhóc, tao sẽ trả cho mày năm mươi ngàn mỗi tháng, mày làm vệ sĩ cho tao, thấy thế nào? Không cần bàn thêm, ăn uống no say, nhà lớn, xe sang hay phụ nữ đẹp đều sẽ không thiếu phần của mày!"

Mặt Sẹo đã đưa ra một lời mời chào Lâm Hàn.

“Tôi chỉ muốn anh đền tiền cho món canh sườn của tôi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

"Một nồi canh sườn thì đáng giá bao nhiêu chứ? Chỉ cần mày chịu làm vệ sĩ cho tao, muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho mày bấy nhiêu!", Mặt Sẹo cười nói.

Năm mươi ngàn một tháng, Mặt Sẹo cho rằng số tiền đó đối với chàng trai trẻ tuổi ở trước mặt là một số tiền không hề nhỏ.

"Món canh sườn của tôi giá một triệu".

"Một triệu?! Con mẹ mày nhóc, sao mày không đi cướp luôn đi? Mày đang muốn chơi tao à?", hai mắt của tên Mặt Sẹo nhìn trừng trừng, sự hung hăng ngay lập tức hiện lên trong ánh mắt đó.

"Cũng may hôm nay tao mang theo nhiều người, nếu không thì có khi thật sự đã thua vào tay của thằng nhóc như mày rồi! Gọi thêm người!"

Hắn vừa nói xong thì có một tên đàn em gọi điện ngay.

Còn chưa đến năm phút trôi qua.

“Tránh đường tránh đường!”

"Tụi bây biến hết cho tao!"

Tiếng ồn ào liên tục phát ra từ hành lang, cả một tầng bệnh viện hỗn loạn, bệnh nhân, người nhà, y tá đều trốn không dám ra, sợ hãi nhìn ra bên ngoài.

Có hai ba mươi tên nhuộm đầu xanh đầu đỏ, trên tay cầm gậy sắt, ống thép và dao bầu, bước đi dữ dội và nhanh lẹ tới bao vây phòng bệnh của Lâm Hàn.

"Anh Mặt Sẹo, là đứa nào muốn chết mà đi chọc cho anh tức giận vậy?"

Một trong số những tên côn đồ bước lên hỏi với một con dao bầu trên tay.

“Giết chết nó!”

“Ném nó ra ngoài!”

Những tên côn đồ đó đồng thanh hét lên ầm ĩ.

“Là thằng nhóc này”.

Mặt Sẹo chỉ tay vào Lâm Hàn.

“Thằng này muốn chết!”

Đám côn đồ dán mắt lên người của Lâm Hàn, tay nắm chặt vũ khí, chỉ cần Mặt Sẹo nói một tiếng, bọn chúng liền sẽ xông lên.

Trong chốc lát, cả căn phòng tràn ngập sát khí.

Lâm Hàn hơi nhíu mày nhìn những tên côn đồ này, việc đối phó với những kẻ bình thường chưa bao giờ trải qua huấn luyện đặc biệt đối với anh rất đơn giản.

Nhưng Lâm Hàn không thể đảm bảo rằng khi anh làm điều đó thì ông Ngô và Ngô Xuyên sẽ không bị thương.

Gru... gru... gru...

Đột nhiên, điện thoại của Lâm Hàn rung lên.

Anh cầm lên và thấy đó là một dãy số lạ.

“A lô”, Lâm Hàn bắt máy.

“Có cuộc gọi đến sao?”, mấy tên côn đồ ở đó đều ngẩn ra.

“Để cho nó nói vài lời cuối cùng trước khi chết cũng được”, Mặt Sẹo cười lạnh.

"Cậu chủ Lâm, là tôi, Sơn đây".

Giọng nói trong điện thoại truyền đến: "Anh Cực nói rằng cậu chủ đang ở bệnh viện Nhân dân. Tôi đã đến nơi rồi. Tôi không biết cậu chủ đang ở phòng bệnh nào để tôi mang tiền đến cho cậu chủ".

“Phòng 502”, Lâm Hàn nói.

"Thằng nhóc, nói lời cuối cùng gì đó thì nói nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian của ông đây!", Mặt Sẹo sốt ruột thúc giục.

"Sao? Cậu chủ Lâm, cậu chủ gặp rắc rối sao?", giọng của Mặt Sẹo lọt vào tai Sơn.

“Không sao, cũng không phải rắc rối gì lớn”, Lâm Hàn nói: “Chỉ là vài tên côn đồ, tôi có thể giải quyết được”.

"Côn đồ? Không biết bon chúng là người của ai, chỉ cần những rắc rối của cậu chủ Lâm không liên quan đến những nhân vật nổi danh của Vùng Xám, hoặc là các nhân vật lớn cấp tỉnh hay cấp bộ, còn lại tôi tin chắc đều có thể giúp cậu chủ giải quyết", Sơn cười nói:

"Ngay cả khi có liên quan đến những nhân vật lớn, tôi cũng có thể gọi cho anh Cực và nhờ anh Cực sử dụng các mối quan hệ".

Lâm Hàn nhìn Mặt Sẹo, Mặt Sẹo này chỉ là tên mở sòng bạc ở khu ổ chuột, so với người như Sơn thì đúng là một trời một vực.

“Biệt danh của người đó là Mặt Sẹo”, Lâm Hàn nói.

"Mặt Sẹo? Cái tên này nghe hơi quen. Cậu chủ Lâm chờ một chút, tôi đang lên thang máy, hai phút nữa tôi sẽ đến khu của cậu chủ. Cậu chủ cứ bảo tên Mặt Sẹo đó chờ một lát".

“Được”.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn nói với Mặt Sẹo:

"Người đàn ông trên điện thoại bảo anh chờ hai phút".

“Chờ hai phút?”

Mặt Sẹo sửng sốt: "Chẳng lẽ thằng nhóc như mày còn có người chống lưng cho sao? Được rồi, tao sẽ chờ hai phút đồng hồ xem sẽ có thằng khốn kiếp nào đến chống lưng cho mày!"

Lâm Hàn quá lười đôi co, anh không hề có ai chống lưng, nhưng nếu muốn khăng khăng nói là có người chống lưng, thì chống lưng của anh chính là ông bố Lâm Thiên Tiếu.

Trần Vô Cực không phải là người chống lưng cho anh, mà ngược lại chính là Lâm Hàn chống lưng cho Trần Vô Cực.

Chỉ có điều loại chuyện này để cho người của Trần Vô Cực xử lý thì thích hợp hơn.

Hai phút sau, một người đàn ông mặc vest bước tới.

Người đàn ông cao ráo, mặc vest, vừa đi vừa lộ rõ hình xăm ở cổ, hai tay ôm vali.

Người đó chính là Sơn.

“Không sao chứ, cậu chủ Lâm?”

Vừa đi qua, tên này đã quan tâm hỏi han Lâm Hàn.

“Không sao”, Lâm Hàn lắc đầu, cho dù thật sự đánh nhau thì Lâm Hàn cũng chẳng hề mảy may lo lắng gì.

Sơn yên tâm gật đầu, nếu Lâm Hàn gặp tai nạn, tên này về sau cũng không biết giải thích thế nào với Trần Vô Cực.

"Mày chính là đứa chống lưng cho thằng nhóc này đó hả?"

Mặt Sẹo nhìn Sơn, hoàn toàn không biết người này, nên nét mặt của hắn đầy khinh thường nói:

"Mày là cái thằng khốn kiếp nào, dám ra vẻ trước mặt ông đây, bắt ông đây chờ hai phút. Mày muốn tìm chết phải không?"

Nét mặt của Sơn vẫn không thay đổi, sau nhiều năm rèn luyện ở bên Trần Vô Cực, tên này đã học được cách tu dưỡng bản tính của mình.

“Mày là Mặt Sẹo?”, Sơn hỏi.

“Ha, dám gọi thẳng tên của anh Mặt Sẹo, thằng này muốn chết!”, phía sau lưng Mặt Sẹo, một tên côn đồ hung ác nói.

Nét mặt Sơn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi:

"Vương Hổ là gì của mày?"

“Vương Hổ là đại ca của tao!”, Mặt Sẹo ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Không ngờ mày lại quen biết anh Hổ. Ha ha, tao mặc dù là thân tín của anh Hổ, nhưng cho dù mày có biết anh ấy thì cũng không cứu được mày đâu!"

Sơn không hỏi nữa, tên này bấm một dãy số trên điện thoại di động của mình, rồi nói một cách ảm đạm:

"Vương Hổ, mày có 20 phút để đến phòng 502 Bệnh viện Nhân dân".

"Vượt quá thời gian này, thì mày liền chuẩn bị biến mất ở trên thế giới này đi! Những sản nghiệp dưới tay của mày, tao sẽ tìm người khác thay thế tiếp quản!"
Chương 44: Mày nên cảm ơn cậu chủ Lâm

"Anh Sơn, có chuyện... có chuyện gì vậy?!"

Ở đầu dây bên kia, Vương Hổ sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Khi hắn muốn hỏi lại, Sơn đã cúp máy.

"Nhanh nhanh nhanh! Chuẩn bị xe đến bệnh viện Nhân dân! Nhanh con mẹ nó lên! Lấy cho tao đôi giày da đắt tiền nhất, tao phải đi gặp anh Sơn!"

Vương Hổ không quan tâm đến chuyện gì khác, ngay lập tức hét lên.

------

"Mày gọi cho anh Hổ và yêu cầu anh ấy đến trong hai mươi phút nữa á?"

Mặt Sẹo nhìn Sơn như đang nhìn một tên ngu ngốc nào đấy:

"Mày bị thiểu năng à? Mày còn dám nói chuyện với anh Hổ như thế, mày có biết anh Hổ trong Vùng Xám có sức mạnh như thế nào không?"

“Anh Mặt Sẹo, thằng đó chẳng gọi ai cả đâu, nó muốn dọa anh sợ thôi”, một tên đàn em phía sau Mặt Sẹo nói.

"Nên là như vậy".

Mặt Sẹo gật đầu, địa vị của Vương Hổ trong giới rất cao, điều quan trọng hơn là hắn còn là người ở dưới trướng Trần Vô Cực.

Ở thành phố Đông Hải mà dám nói chuyện với Vương Hổ như thế thì chắc chỉ có chưa tới mười người.

"Nhưng vì mày đã gọi điện thoại, vậy thì tao cũng sẽ cho mày một cơ hội để tiếp tục giả vờ".

Mặt Sẹo lộ ra một nụ cười hung ác: "Hai mươi phút sau mà anh Hổ không tới, để coi tao xử lý tụi mày như thế nào!"

Vẻ mặt của Sơn vẫn không thay đổi, cũng không thèm nói chuyện với Mặt Sẹo.

Tích tắc tích tắc...

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chốc lát mà đã đến thời hạn hai mươi phút.

"Thằng nhóc kia, anh Hổ đâu hả?"

Mặt Sẹo nhìn Sơn và Lâm Hàn trừng trừng rồi nói: "Lại muốn giả vờ? Mẹ kiếp, tao lãng phí hai mươi phút rồi, tụi bây đâu, chém chết tụi nó cho tao!"

Vừa dứt lời, đàn em của Mặt Sẹo cầm ống thép và tuýp sắt lên, sẵn sàng lao vào hai người kia, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Bịch bịch bịch!”

Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa, sau đó lại có một người lao như điên về hướng này.

“Anh Sơn, anh Sơn!”

Mọi người chỉ thấy một người đàn ông đang lao về phía phòng bệnh 502 với một sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ và đôi giày da sáng bóng dưới chân.

“Anh Hổ?”

Mặt Sẹo vừa rồi còn đang định hung hăng xông lên đánh người, nhưng nhìn thấy người đàn ông kia thì đột nhiên chết lặng.

Vương Hổ phớt lờ Mặt Sẹo, thở dốc chạy tới chỗ của Sơn, cúi đầu chào:

"Sơn... anh Sơn, trên đường tới đây em đã vượt đèn đỏ tận mười lần. Em không đến muộn chứ?"

“Trễ một phút”, Sơn lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Hổ tái nhợt như vừa bị sét đánh ngang tai, tiêu rồi, không chừng sau này sẽ bị ném ra sông Trường Giang cho cá ăn.

“Có điều, ngày hôm nay nhờ vào hai mươi triệu của mày nên tha cho mày một mạng”, Sơn lạnh nhạt nói.

"Cảm ơn anh Sơn! Cảm ơn anh Sơn!"

Vương Hổ như được ban cho sống lại, một lần nữa cúi thấp đầu cảm kích.

Mặt Sẹo đứng một bên thấy vậy thì hoàn toàn choáng váng, người đàn ông có hình xăm trên cổ này là ai, tại sao anh Hổ lại đối với tên này cung kính như vậy?

“Anh Sơn, nay anh gọi em tới đây, có sai bảo gì thì anh cứ việc sai bảo, Vương Hổ này lên núi dao xuống chảo dầu, không có chuyện gì là không thể làm được!”, Vương Hổ lại vỗ ngực nói.

"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi".

Sơn lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Vương Hổ đột nhiên trở nên xấu xí, hắn biết tính cách của Sơn, tên này mà nói là chuyện nhỏ nhặt, thì thường toàn là những chuyện lớn lao.

“Đàn em của mày vừa nãy muốn chém tao đó", Sơn liếc mắt nhìn Mặt Sẹo, rồi nói tiếp:

"Muốn chém tao thì cũng thôi đi, nó còn dám không tôn trọng cậu chủ Lâm, mà cậu chủ Lâm lại là ân nhân của anh Cực".

Ầm!

Những lời này giáng xuống như sấm sét, khiến cho Vương Hổ đứng hình, bất động.

"Thằng Mặt Sẹo nó... nó muốn chém anh?"

Vương Hổ lắp bắp rồi nhìn sang Lâm Hàn một lần nữa, cảm giác như một tai họa lớn sắp xảy ra.

Nếu chỉ có anh Sơn thì còn có thể nói đỡ, nhưng mấu chốt chính là cậu chủ Lâm này.

Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy cậu chủ Lâm, nhưng người này là ân nhân của anh Cực, vậy mà đàn em của hắn lại dám khinh thường, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

Nếu chuyện này mà đến tai anh Cực thì... Vương Hổ thật sự còn không dám nghĩ đến nữa.

“Anh Sơn... Anh Sơn...”

Mặt Sẹo không ngừng nhẩm lại hai chữ này, rồi chợt nghĩ đến một nhân vật đáng sợ trong giới tại thành phố Đông Hải năm năm về trước, người được gọi là "Rồng Sơn".

Người này tàn nhẫn độc ác, là bạn tâm giao duy nhất của Trần Vô Cực, là đại ca lớn trong giới giang hồ. Trải qua biết bao nhiêu trận mưa máu gió tanh, Trần Vô Cực có thể ngồi ở vị trí hiện tại, một nửa cũng là nhờ vào công lao của Rồng Sơn.

Những năm gần đây, Trần Vô Cực và Rồng Sơn đều đã quy ẩn giang hồ, đứng ở phía sau hậu trường nên rất ít người biết đến tên của hai người này, chỉ thỉnh thoảng nghe qua những câu chuyện của bọn đàn anh.

Có điều họ cũng nghe nói rằng Rồng Sơn có xăm hình đầu rồng trên cổ.

Nghĩ đến đây, Mặt Sẹo nhìn về phía cổ của Sơn.

Có một cái đầu rồng màu lục lam mờ nhạt lộ ra.

Mặt Sẹo rít lên khe khẽ.

Mặt Sẹo thở ra một hơi lạnh lẽo, gan và túi mật của hắn như đang vỡ ra vì sợ hãi, chỉ thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

Người này... là Rồng Sơn?

"Anh Sơn! Cậu chủ Lâm! Xin lỗi, em có mắt mà không biết Thái Sơn!"

Mặt Sẹo vứt thanh sắt trong tay đi, hắn trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy.

Bịch bịch bịch!

Hắn dập đầu rất mạnh, máu chảy ra trên trán, và toàn bộ gương mặt của hắn đỏ bừng.

"Anh Sơn, cậu chủ Lâm, em bất kính với hai anh, em cam lòng chịu phạt, chỉ xin hai anh tha cho em một mạng!"

Giọng của Mặt Sẹo nghe run rẩy, đầy sợ hãi.

“Vương Hổ, mày nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi”, Sơn nói, cũng không thèm nhìn tới Mặt Sẹo.

Vương Hổ nhìn Mặt Sẹo, như thể nhìn một người đã chết.

Hắn cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng rồi nói: "Anh Sơn, anh muốn giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết như thế đó, bọn tay chân của em đã phạm sai lầm nên em sẵn lòng trừng phạt hết tất cả".

Sơn gật đầu, lại nhìn cậu chủ Lâm, cung kính nói:

"Cậu chủ Lâm, cậu chủ nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đi. Mặc dù thằng Mặt Sẹo này cũng được coi là tay chân của anh Cực, nhưng cậu chủ không cần phải lo lắng về chuyện đó. Là do thằng này thô lỗ với cậu chủ trước, nên mạng của nó bây giờ là của cậu chủ. Chỉ cần cậu chủ nói một tiếng là được".

Lâm Hàn nhặt thanh sắt lên, ném sang cho Ngô Xuyên:

"Anh đánh đi, miễn không chết người là được".

"Đúng rồi, vừa nãy hắn bảo tôi để lại hai chân thì mới được rời đi, vậy anh cũng bắt hắn để lại hai chân ở đây đi".

“Được!”

Ngô Xuyên cầm lấy cây gậy sắt, nhìn Mặt Sẹo đang quỳ gối, nỗi hận tích tụ suốt 3 năm liền trào ra.

Anh ta cầm thanh sắt đánh thẳng vào người của Mặt Sẹo.

“Á!”

“Á!”

Tiếng hét của Mặt Sẹo ngay lập tức vang vọng khắp phòng.

“Anh Mặt Sẹo!”

“Anh Mặt Sẹo!”

Đàn em của Mặt Sẹo cũng hét lên, cầm chặt lấy vũ khí như muốn xông ra.

"Con mẹ tụi mày, cấm làm loạn!"

Vương Hổ gầm lên, ánh mắt sắc bén, bọn kia sợ tới mức chỉ có thể rút lui.

Sau mười phút, Mặt Sẹo đã nằm trong vũng máu, thân thể đầy vết thương, hơi thở yếu ớt.

Hai tay của hắn buông thõng trên mặt đất, toàn thân bất động, hoàn toàn tê liệt.

“Hừ...”

Ngô Xuyên thở ra dữ dội, hận thù tích tụ bấy lâu nay dường như đã biến mất, cảm giác này rất thoải mái.

"Canh sườn của tôi giá một triệu, anh đã ăn rồi thì phải trả tiền".

Lâm Hàn cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống Mặt Sẹo.

"Được... cậu chủ Lâm, em sẽ trả cho anh một triệu".

Mặt Sẹo nói một cách yếu ớt.

“Còn không mau cám ơn anh Sơn, cám ơn anh ấy đã không lấy mạng của mày!”, Vương Hổ hung hăng nói.

"Cám ơn anh Sơn..."

“Đừng cám ơn tao, nếu do tao giải quyết thì bây giờ mày đã là một xác chết rồi”, Sơn lạnh nhạt nói:

"Mày nên cảm ơn cậu chủ Lâm vì đã giữ lại cho mày cái mạng quèn đó".

"Cám ơn... Cám ơn cậu chủ Lâm!"

Mặt Sẹo nhìn Lâm Hàn, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.

Đây là sự biết ơn thật lòng, vì nếu không có câu "miễn không chết người là được" của Lâm Hàn thì hắn đã phải chết dưới gậy sắt rồi.

"Vương Hổ, do mày không biết quản lý đám đàn em nên mới xảy ra chuyện thằng Mặt Sẹo dám vô lễ với cậu chủ Lâm. Ngày mai mày đến Đế Hào Dạ để chuyển nhượng lại 50% công việc kinh doanh sòng bạc", Sơn nhìn sang Vương Hổ và nói.
Chương 45. Tiền tiết kiệm

“Vâng, anh Sơn!”

Vương Hổ cúi đầu nói nhưng trong lòng lại hận Mặt Sẹo muốn chết.

Đối với hắn điều này chính là tai bay vạ gió, giờ thì hay rồi, bởi vì đám đàn em đắc tội với người ta nên bị lấy đi một nửa tài sản.

Hắn quan sát thật kỹ Lâm Hàn. Cậu thanh niên trước mặt rõ là gầy yếu nhưng trên người lại có một loại khí chất không thể giải thích.

“Người này tuổi không lớn lắm, sao có thể thành ân nhân cứu mạng của anh Cực được?”, Vương Hổ thầm hỏi.

“Cậu chủ Lâm, trong chuyện này, cậu có hài lòng với cách xử lý như thế không?”, Sơn hỏi.

Lâm Hàn gật đầu.

“Vậy thì được rồi”, Sơn thở phào, chỉ cái valy ở cạnh tường: “Cậu chủ Lâm, hai mươi triệu ở trong cái valy này, một triệu đó của Mặt Sẹo, tôi sẽ bảo hắn chuyển vào tài khoản của cậu”.

“Không cần, chuyển cho Ngô Xuyên”, Lâm Hàn cất giọng.

Một triệu, đối với Lâm Hàn mà nói chỉ là một con số nhỏ.

Một triệu này cho Ngô Xuyên, không phải Lâm Hàn trọng nghĩa khinh tài mà cảm thấy tính cách của Ngô Xuyên khá tốt, sau này, không chừng sẽ có việc dùng tới.

Có được một triệu này, ít nhất thì Ngô Xuyên và ông Ngô không phải sống ở khu ổ chuột bẩn thỉu và nhếch nhác đó nữa.

Khoản tiền này đã đủ để mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố Đông Hải.

“Được!”, Sơn cúi đầu, ra lệnh cho Mặt Sẹo chuyển tiền.

Không lâu sau, điện thoại của Ngô Xuyên nhận được tin nhắn báo cộng một triệu vào tài khoản.

Ngô Xuyên mở to mắt, khó mà tin được, hai ngày trước anh ta còn phải vật lộn vì năm ngàn tệ tiền thuốc, bây giờ bỗng nhiên có hơn một triệu tệ?

Điều này khiến Ngô Xuyên có cảm giác như đang nằm mơ.

Nói thêm một lát, Vương Hổ sai người kéo Mặt Sẹo đi, Sơn cũng cung kính rời đi.

“Tiểu Hàn à, lần này thật sự cảm ơn cậu!”

Ông Ngô nắm lấy bàn tay của Lâm Hàn, đôi mắt ngấn lệ:

“Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết làm sao để vượt qua khó khăn lần này. Có lẽ tiểu Xuyên thật sự bị bắt đi, sau đó…”

Giọng ông Ngô càng nghẹn ngào.

“Tên Mặt Sẹo này làm chuyện xấu xa như vậy cũng coi như hắn phải gánh chịu quả báo”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Lâm Hàn, cảm ơn anh”, Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, thành thật lên tiếng.

“Cố gắng lên, anh chăm sóc ông nội ở viện cho tốt, tôi có việc phải đi trước”.

Lâm Hàn kéo hai valy đi ra ngoài.

Anh chuẩn bị gửi hai mươi triệu này vào ngân hàng. Ngoài một thẻ đen có giá trị toàn cầu, anh còn có một thẻ tiết kiệm mà Lâm Thiên Tiếu làm cho anh.

Sau khi Lâm Hàn được dỡ bỏ các lệnh hạn chế thì thẻ này cũng đã dùng được, vừa hay có tiền gửi vào.

Thành phố Đông Hải, ngân hàng Thiên Thuỵ.

Lâm Hàn kéo hai valy đi vào thu hút ánh mắt của không ít người trong ngân hàng.

Người đến ngân hàng xử lý công việc rất nhiều. Sau khi lấy số xếp hàng, Lâm Hàn đợi nửa tiếng đồng hồ mới đến lượt anh.

“Chào cô, tôi gửi tiết kiệm”.

Lâm Hàn đưa thẻ ra.

“Tiết kiệm?”

Nhân viên giao dịch sửng sốt, liếc nhìn Lâm Hàn. Thấy đối phương ăn mặc bình thường, hai bên còn để hai valy, nhìn chẳng ra sao thì trong ánh mắt để lộ ra vẻ coi thường.

“Thưa anh, nếu anh muốn gửi tiết kiệm thì đề nghị anh đi thẳng ra cây ATM để làm thủ tục tiết kiệm”, nhân viên giao dịch lạnh nhạt nói.

Lâm Hàn hơi cau mày. Lần đầu tiên anh đến ngân hàng gửi tiết kiệm mà bị đối xử như vậy.

“Gửi tiết kiệm ở cây ATM quá chậm”, Lâm Hàn nói.

“Quá chậm sao?”

Nhân viên giao dịch lại sửng sốt: “Thưa anh, mỗi lần gửi tiết kiệm ở ATM được mười ngàn tệ. Anh chỉ cần một hai phút là làm xong thủ tục. Nếu như anh có mười ngàn tệ thì cũng chỉ cần khoảng 10 phút”.

Cô ta cũng không cho rằng Lâm Hàn có thể gửi tiết kiệm được mười ngàn tệ một lần.

“Được rồi, người tiếp theo!”, nói xong, nhân viên giao dịch ấn nút gọi số.

Lâm Hàn cau mày: “Các cô làm ăn như vậy sao? Gọi quản lý ra đây”.

Quản lý nghe thấy ồn ào phía bên này thì lập tức sải bước đến tươi cười nói:

“Thưa anh, anh cần hỗ trợ gì vậy ạ? Nhân viên giao dịch này vừa tới thực tập ngày hôm qua, nếu anh không hài lòng thì có thể khiếu nại cô ta”.

“Tôi muốn gửi tiết kiệm”, Lâm Hàn nói: “Nhưng cô ta bảo tôi đến làm thủ tục ở cây ATM”.

“Hả…”

Giám đốc nghe thấy thế cũng sững người rồi lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Hàn, lúc này mới nói:

“Tôi cũng kiến nghị anh nên đến cây ATM làm thủ tục tiết kiệm, vì hôm nay khách hàng đến ngân hàng rất đông. Hơn nữa, tiết kiệm mấy chục ngàn thì đến cây ATM chỉ mấy phút là xong”.

“Ai bảo tôi muốn tiết kiệm mấy chục ngàn?”

“Vậy anh muốn gửi tiết kiệm bao nhiêu?”, giám đốc hỏi lại.

Lâm Hàn mở hai valy ra. Trong mỗi valy đều chứa đầy tiền giấy đỏ như muốn phát nổ.

“Nhiều… nhiều tiền như vậy sao!”

Giám đốc và giao dịch viên nhìn đến ngu người. Tổng cộng chỗ này phải hàng triệu tệ đấy!

Những khách hàng đến ngân hàng làm thủ tục cũng nhìn qua, mặt biến sắc mà xôn xao bàn tán.

“Trời ạ, nhiều tiền thế!”

“Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền thế bao giờ!”

“Cái valy như sắp phát nổ vậy!”

“Gặp được người siêu giàu luôn!”

“Yên lặng, yên lặng. Đừng ồn ào, mọi người cứ yên tâm làm việc riêng của mình!”, bảo vệ thấy tình hình không ổn, lớn tiếng nói, nắm chặt dùi cui trong tay.

Nếu lúc này có người nổi lòng tham thì sẽ rất nguy hiểm.

“Tôi có thể gửi tiết kiệm không?” Lâm Hàn nhìn giám đốc nói.

Giám đốc nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói:

“Có… có thể, nhưng theo “Luật chống rửa tiền của Hoa Hạ” và “Quy định chống rửa tiền của các tổ chức tài chính”, nếu anh muốn gửi tiền kiệm khoản tiền lớn như thế thì cần chứng minh nguồn gốc hợp pháp của tài sản”.

Cô ta nói xong thì đã có ba bốn bảo vệ của ngân hàng đi tới, đứng xung quanh Lâm Hàn, cảnh giác nhìn anh.

Nếu Lâm Hàn không thể chứng minh thì lập tức báo cảnh sát.

Lâm Hàn bất lực lắc đầu, không ngờ đi gửi tiền tiết kiệm cũng phức tạp như thế. Sớm biết trước thì đến luôn phòng VIP cho xong.

“Có chuyện gì vậy?”

Một người đàn ông bị thu hút bởi sự ồn ào bên này, chậm rãi đi tới.

“Giám đốc, khách hàng này muốn gửi tiết kiệm số tiền lớn”, quản lý chỉ hai valy tiền trên mặt đất.

“Nhiều vậy sao!”

Giám đốc sững sờ, lập tức nói: “Thưa anh, theo quy định của pháp luật, anh phải cung cấp nguồn gốc hợp pháp của số tiền này. Anh còn phải phối hợp với cơ quan quản lý điều tra để đề phòng anh tiến hành hoạt động mua bán trái phép và rửa tiền ạ”.

Lâm Hàn không nói câu nào, cầm thẻ của anh lắc lắc trước mặt giám đốc.

“Đây là…”

Giám đốc nhìn thấy tấm thẻ này thì chợt kinh hoàng:

“Thưa anh, có thể để tôi xem thẻ của anh không?”

“Có thể”, Lâm Hàn đưa tấm thẻ ra.

Sau khi cầm lấy tấm thẻ xác nhận không nhầm lẫn được, giám đốc bỗng trở nên cung kính:

“Thưa anh, mời đi cùng tôi đến phòng VIP. Khoản tiền này tôi lập tức sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp tiến hành kiểm đếm. Chỉ cần trong thời gian một tách trà là có thể làm xong khoản tiền gửi tiết kiệm này”.

“Được”, Lâm Hàn cũng không bất ngờ, đi vào phòng tiếp khách.

Uống xong hai cốc cafe, Lâm Hàn ký tên lên uỷ nhiệm thu, hoàn thành việc gửi tiền tiết kiệm.

“Tạm biệt quý khách!”

Tất cả giao dịch viên đều khom lưng cúi chào Lâm Hàn, nhìn anh rời đi.

Đợi Lâm Hàn đi xa rồi, quản lý mới không nhịn được hỏi: “Giám đốc, nguồn tiền của khách hàng này không có vấn đề gì chứ”.

Giám đốc không trả lời cô ta, mà hỏi lại: “Vừa rồi là ai làm thủ tục cho khách hàng đó?”

“Là Tiểu Linh mới đến”.

“Bảo cô ta từ mai không cần đến làm nữa. Khách hàng có thẻ VIP mà không nhận ra thì còn làm giao dịch viên làm gì!”, giám đốc lạnh lùng nói.

“Cái thẻ đó, chỉ những người gửi tiền tiết kiệm hàng chục tỷ trong ngân hàng chúng ta mới có”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 186-190
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom