• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi (2 Viewers)

  • Chương 66

Editor: Puck -

Xưng hô của Mã Kiều Thần, mày rậm của Quyền Hạo khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt Lâm Hi không duy trì nổi, tròng mắt lạnh lẽo.

“Này, Lâm Hi, vẻ mặt này của em là xảy ra chuyện gì? Tham gia bữa tiệc đính hôn của chị không vui mừng sao?” Mã Kiều Thần thấy sắc mặt Lâm Hi khó coi, cô nở nụ cười rực rỡ, mắt cong cong như trăng non.

“Mã Kiều Thần, thời gian dài như vậy không thấy chị, sao chị lại đáng ghét thêm, không nói tiếng người sao?” Đối đãi với Mã Kiều Thần, Lâm Hi chưa từng định khách khí chút nào, “Quyền tam thiếu phu nhân, mệt cho chị gọi ra miệng.”

Nháy mắt giống như cô bé hoạt bát, Mã Kiều Thần dịu dàng mỉm cười, “Sớm muộn gì em cũng sẽ kết hôn với Quyền Hạo, xưng hô Quyền tam thiếu phu nhân này không sai.” Những người khác có thể không thấy rõ quan hệ giữa Quyền Hạo và Lâm Hi, thân là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, cô nhìn rõ ràng.

“Còn chưa kết hôn mà, chị đàng hoàng gọi tên em đi.” Trong trường hợp này, Lâm Hi không muốn khiến cho Quyền Hạo khó chịu, nên phối hợp với phải phối hợp, “Đây là quà tặng đính hôn chúng em tặng cho chị, hy vọng chị thích.”

“Cám ơn.” Mã Kiều Thần nhận lấy quà tặng, không mở ra nhìn mà giao luôn cho quản gia sau lưng cô.

“Lâm Hi, nói thật, chị rất không ngờ em có thể tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chị, trong khoảng thời gian này em đi đâu?” Cô thật tò mò, thế lực của nhà họ Quyền có thể nói là lợi hại nhất thiên triều, muốn tìm một người còn không đơn giản sao, mà tìm Lâm Hi lại tốn những một năm rưỡi, Lâm Hi làm được như thế nào? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Ở thành phố biển.”

“Hai người mười ngón tay nắm chặt, là ở cùng nhau sao?” Mã Kiều Thần hơi đăm chiêu nhìn chăm chú vào hai người, khóe môi nhếch lên ý cười ám muội.

“Hôm nay là ngày đính hôn của chị, chị cũng đừng để ý tụi em có ở cùng nhau hay không, nhanh đi chào hỏi khách đi.” Lâm Hi rút tay phải của mình ra khỏi tay Quyền Hạo.

“Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người một chút chồng chưa cưới của tôi Dương Dịch.”

“Người đâu?” Nhìn khắp toàn trường, cũng không thấy Dương Dịch, Lâm Hi cảm thấy hơi kỳ quái.

“Ở trên lầu, lập tức xuống giờ.” Mã Kiều Thần vừa nói, vừa ý bảo quản gia đi lên lầu tìm Dương Dịch.

“Quyền thiếu, cậu và Lâm Hi định khi nào định xuống?” Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cô mơ hồ đoán được hai người chân chính ở cùng một chỗ, đi chung với nhau định nghĩa rất nhiều, ví dụ như khẳng định cọ xát trên giường rồi, nếu không vẻ quyến rũ tản mát trên mặt Lâm Hi từ đâu mà tới, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ chịu nhưng đủ đỏ bừng này.

“Để nói sau.” Quyền Hạo liếc nhìn Lâm Hi, cười khẽ nói. Anh cũng muốn định xuống, nhưng cô không chịu, đợi thêm vài ngày đi, nóng vội không được. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Lâm Hi không biến sắc yên lặng lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Quyền Hạo.

“Lâm Hi, đi theo chị, chị có chuyện riêng tư muốn nói cho em.” Mã Kiều Thần thấy động tác của Lâm Hi thì ngây ngốc, tình huống của hai người này là như thế nào?

Không từ chối được, cổ tay Lâm Hi bị Mã Kiều Thần kéo đi, cô chỉ đành phải đi theo.

Đi tới vườn hoa sau nhà họ Mã, tùy ý ngồi trên ghế, Lâm Hi ngửi thấy mùi hương còn nồng hơn mùi ở sảnh trước, “Có lời gì cứ nói đi.” Quan hệ giữa cô và Mã Kiều Thần, vẻn vẹn khá hơn bạn bình thường một chút, vẫn không tính là bạn bè tốt gì, cô hơi mong đợi Mã Kiều Thần muốn nói chuyện riêng tư gì với cô.

“Lâm Hi, hiện giờ chị hơi mê man.” Mã Kiều Thần coi Lâm Hi là đối tượng bày tỏ, mặt nạ nữ cường nhân được tháo xuống, cô chỉ là một cô gái đáng thương yêu mà không được đáp lại.

“Mê man cái gì?”

“Chị gửi thiệp mời cho anh ấy, nhưng hôm nay anh ấy không tới, chị không biết lễ đính hôn này có nên đính hay không?” Mã Kiều Thần khẽ thở dài một tiếng, bản thân cô mê man, chuyện đính hôn này do cha cô làm chủ, cô chỉ phải phục tùng, thật sự kết hôn với Dương Dịch, vậy cũng chỉ là kết thân chính trị, không có một chút cơ sở tình yêu nào.

“Chị biết Dương Dịch là hạng người gì không?” Lâm Hi rất nghiêm túc hỏi.

Nhà họ Mã đứng về phía nhà họ Quyền, không thể dính buôn bán hắc ám, nếu Mã Kiều Thần kết hôn với Dương Dịch, vậy thì khó nói. Trước mắt quan trọng là Mã Kiều Thần rốt cuộc có biết Dương Dịch là hạng người gì không, làm chuyện gì không? dieendaanleequuydonn

“Sinh viên tài cao mới du học từ nước ngoài về, hào hoa phong nhã, người vô cùng tốt, hiện giờ đang làm việc ở phòng thị chính.” Mã Kiều Thần không hoàn toàn quan tâm Dương Dịch là người như thế nào, đột nhiên hỏi cô về anh ta là hạng người gì, cô phải ngẫm nghĩ.

“Sau khi chị đính hôn với anh ta, sẽ phải kết hon, nhà họ Mã các chị không tra rõ xem con rể tương lai có lai lịch gì sao?” Lâm Hi lạnh lùng chê cười, châm chọc nói.

“Gia thế sạch sẽ, không có ham mê bất lương.”

“Chị thật sự ngu đến hết thuốc chữa, hai mắt để làm gì? Cẩn thận điều tra Dương Dịch, nhất là thời gian anh ta ở nước ngoài.” Nhìn hai mắt mê man của Mã Kiều Thần, cô liền đoán được, nhà họ Mã không điều tra sâu về Dương Dịch.

Sắc mặt Mã Kiều Thần hơi thay đổi, nghe lời của Lâm hi, cô cũng cảm thấy có gì không đúng.

“Kiều Thần, vị này là?” Dương Dịch được quản gia tìm đến, thấy Lâm Hi thì dịu dàng hỏi.

“Lâm Hi, đây là chồng chưa cưới của chị Dương Dịch.” Đối mặt với chồng chưa cưới của mình, Mã Kiều Thẩn nở nụ cười nhẹ nhàng, “Dương Dịch, đây là bạn em, nhị tiểu thư nhà họ Quyền Lâm Hi.”

“Lâm tiểu thư, chào cô!” Dương Dịch nghe được giới thiệu là Lâm Hi, đưa tay, chuẩn bị bắt tay thân thiện. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Lâm Hi chìa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm tay anh ta, “Chào anh.”

“Sớm nghe nói tới Lâm tiểu thư, hôm nay vừa thấy, còn xinh đẹp hơn trong tin đồn.” Dương Dịch rất biết lấy lòng phụ nữ, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nụ cười chân thành.

“Cám ơn khích lệ của anh.” Lâm Hi trả lời không mặn không nhạt.

Thấy Dương Dịch săn sóc chỉnh dây chuyền cho Mã Kiều Thần, Lâm Hi bắt được một tia mất tự nhiên trên mặt Dương Dịch, vụng trộm cười lạnh một phen, “Không biết Dương tiên sinh du học ở nước ngoài là học đại học nào?”

“Đại học Massachusetts.” Dương Dịch quay đầu, ôn tồn nho nhã cười.

Cũng là dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng, Lâm Hi nhìn thấy mà trong lòng chợt lạnh, tay chân của Thẩm Cảnh Kỳ làm việc đều có dáng vẻ này. Xem ra dáng vẻ dịu dàng săn sóc mê người, hơi không chú ý, sẽ biến thành tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng người. Người giỏi về ngụy trang, khi tiến vào trong trái tim bạn, sẽ để lại một kích trí mạng, đây chính là phương thức làm việc của tất cả người nhà họ Thẩm.

“Lâm tiểu thư, tôi và Kiều Thần đi gặp khách mời trước, cô tùy ý.” Cầm tay Mã Kiều Thần, Dương Dịch khẽ mỉm cười.

“Ừ.” Lâm Hi thấy Mã Kiều Thần thoáng qua cứng ngắc rồi biến mất, tròng mắt híp lại.

Nhìn chăm chú bóng lưng ân ái của hai người, Lâm Hi thu lại tròng mắt lạnh lẽo, hái một đóa hoa tươi vuốt ve.

“Hi Nhi.” Sau lưng vang lên tiếng gọi đã lâu không thấy, cô nhíu đôi mày thanh tú.

Mặt Thẩm Cảnh Kỳ lộ vẻ vui sướng, mừng rỡ như điên nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hi, trong mặt mày hiện đầy nụ cười, quan tâm hỏi, “Kể từ khi không thấy em, anh vẫn một mực tìm kiếm em, khoảng thời gian này em sống tốt không?” die nda nle equ ydo nn

“Muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần, anh mới rõ ràng tôi không phải là Lâm Hi Nhi.” Nhìn thấy Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi hoảng hốt trong lòng, nhưng trên mặt không biến sắc.

Một năm rưỡi trước, Thẩm Cảnh Kỳ và Mã Kiều Thần quen biết, nhưng chẳng qua chỉ trên phương diện kinh doanh giữa bọn họ, có lui tới cũng rất bình thường. Bây giờ tập đoàn Thẩm thị đã sớm bị Quyền Hạo chèn ép phá sản, Mã Kiều Thần vẫn lui tới với anh ta, huyền bí trong này đáng để cô đi điều tra.

“Hi Nhi, đừng không thừa nhận, anh đã nghe được đoạn đối thoại giữa em và Mã Kiều Thần, không có ai rõ ràng lai lịch của Dương Dịch hơn em. Nếu như em không phải là Hi Nhi, sao em lại biết để nhắc nhở Mã Kiều Thần, em sợ Mã Kiều Thần bị tổn thương đi. Yên tâm, nếu như Mã Kiều thần là bạn của em, anh sẽ không để cho Dương Dịch động tới cô ta.”

“Cố ý để Dương Dịch đến gần Mã Kiều Thần, anh rốt cuộc định làm gì?” Giờ khắc này, Lâm Hi không hề phủ nhận cô là Lâm Hi Nhi, mà lựa chọn thái độ cam chịu, “Làm như vậy, anh có lợi ích gì?”

“Anh muốn làm, về sau em có thể nhìn thấy.” Thẩm Cảnh Kỳ giơ tay lên, định vuốt ve mặt cô.

Lâm Hi chán ghét tránh ra, “Nâng đỡ một gia tộc quanh quẩn trong tầng thứ ba lên tầng thứ hai, cẩn thận lật thuyền trong mương.”

“Hi Nhi, Mã Kiều Thần có quan trọng như vậy với em sao?” Thẩm Cảnh Kỳ buông tay xuống.

“Anh không thu tay lại, nhất định sẽ chết trong tay những người khác.” Bố cục thế lực ở đế đô từ khi dựng ước đến nay vẫn luôn rất ổn định, nếu có ai đó cố ý phá vỡ bố cục đó, người kia tất phải giao ra giá cao.

“Hi Nhi, trở lại bên cạnh anh có được không?”

“Nằm mơ.”

“Em nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh.” Sắc mặt Thẩm Cảnh Kỳ nặng nề, giống như thề.

“Anh lấy lòng tin ở đâu ra?” Cô rất không thể hiểu được, tại sao Thẩm Cảnh Kỳ vĩnh viễn đều lòng tin tràn đầy?

“Một khi nhà họ Quyền ngã, em đứng ở chỗ cao nhất cam tâm đứng ở dưới tầng chót sao? Sẽ không, Hi Nhi, anh rất hiểu em.”

“Nhìn dáng dấp, anh định ra tay với nhà họ Quyền.” Lâm Hi cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng anh rất hiểu rõ tôi, tôi bây giờ là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi.”

“Anh trai anh cũng ở đây.” Thẩm Cảnh Kỳ không giận, cười nhạt mà nói.

Nghe vậy, Lâm Hi biến sắc, “Chuyện liên quan gì đến tôi?”

“Một đêm kia, em thật sự giống như đã quên.” Môi Thẩm Cảnh Kỳ tới gần bên tai Lâm Hi, cố ý phun ra khí nóng lên vành tai tôi, “Nếu không anh giúp em nhớ lại.”

Hơi thở của anh ta, Lâm Hi cực kỳ căm ghét, “Ghê tởm.”

“Không phải đêm đó em rất hưởng thụ sao? Ở dưới thân thể của anh em vui thích như vậy, em không quên được.”

“Thẩm Cảnh Kỳ.” Trí nhớ chôn sâu trong đầu, cô không muốn bị nhắc tới, hôm nay bị Thẩm Cảnh Kỳ nói tới, lửa giận xông lên.

“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ nhẹ nhàng vuốt mặt cô, giống như đầu độc nói, “Thân thể chúng ta rất phù hợp.”

Phù hợp em gái anh! Chuyện cũ năm xưa bị anh ta lấy ra đùa giỡn mình, cô không hề thoải mái chút nào, “Câm miệng.”

“Em sợ sao?” Thẩm Cảnh Kỳ cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, giống như khiêu khích, “Hi Nhi, anh nhớ mùi của em, rất nhanh chúng ta có thể giống như trước kia rồi.”

Cô dùng sức cầm tay Thẩm Cảnh Kỳ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh ta, “Thẩm Cảnh Kỳ, đủ rồi. Giữa chúng ta đã là quá khứ, cũng đừng nhắc lại.”

“Hi Nhi, em yêu Quyền Hạo rồi sao?” Trên người Thẩm Cảnh Kỳ tản ra hơi thở nguy hiểm, âm trầm hỏi, “Em phải thủ thân như ngọc vì anh ta sao? Hay là nói hai người đã xảy ra quan hệ?”

“Anh nói đúng rồi, tôi và anh ấy đã xảy ra quan hệ.” Lâm Hi cắn răng nghiến lợi nói.

Tròng mắt âm u nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của cô, Thẩm Cảnh Kỳ không tin lời cô nói, “Em không lừa được anh, em và anh ta không xảy ra quan hệ.”

“Muốn tin hay không thì tùy.” Cô nói thật không ai tin, thôi, nói vô ích.

“Chín giờ tối nay anh ở chỗ cũ chờ em, em nhớ phải tới, bằng không Mã Kiều Thần sẽ xảy ra chuyện gì, anh không cách nào cam đoan.” Rõ ràng là giọng nói ôn hòa, lại bị Thẩm Cảnh Kỳ nói ra đầy uy hiếp.

“Tôi sẽ không đi, anh thích làm gì thì làm cái đó.” Cô không chịu uy hiếp của anh ta.

“Không phải em nhớ nhung anh sao?” Đầu ngón tay lướt tới cằm cô, anh nhẹ nhàng chạm tới, cực kỳ yêu cảm giác trơn nhẵn, “Ví dụ như nóng bỏng của anh.”

“Không có chỗ phát tiết, tự tìm phụ nữ đi.” Lâm Hi lập tức nổi giận, hất tay Thẩm Cảnh Kỳ ra.

“Em sẽ đến.” Dường như Thẩm Cảnh Kỳ hoàn toàn chắc chắn, “Chúng ta sẽ cùng nhau lên đỉnh núi cao.”

“Anh điên rồi.”

“Anh đã sớm điên rồi, người ép anh điên khùng là em.” Năm năm trước anh đã điên rồi, cũng vì cô gái trước mắt.

“Bệnh thần kinh.” Lâm Hi căm hận mắng, cũng không quay đầu lại đi về phía sảnh chính.

Chớp cũng không chớp mắt nhìn cô rời đi, Thẩm Cảnh Kỳ nhìn đến chỗ khúc quanh, cười đến quỷ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chúng ta ở chung một chỗ sẽ rất vui sướng.”

Lâm Hi vừa đi vào cửa, đã nhìn thấy Quyền Hạo không biết đứng ở đó bao lâu.

“Hi nhi.” Quyền Hạo rất cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng không nặn ra được.

“Sao vậy?” Đáng chết, cô không biết Quyền Hạo có thấy cảnh tượng vừa rồi hay không. Trở lại đế đô vốn không có chuyện gì tốt, biến thái hết người này đến người khác.

Trong lòng lan tràn ra khổ sở, ghen tức gần như bao phủ anh, Quyền Hạo hơi mím môi, “Em và Thẩm Cảnh Kỳ còn có lui tới sao?”

Cô che trán, cảm giác mình lại phải giải thích, “Không có.”

“Anh tin tưởng.” Chỉ cần cô nói, anh đều tin tưởng. Chỉ có điều mỗi khi nhìn thấy cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, đáy lòng đều không nhịn được khổ sở. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Chúng ta tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần, anh vui vẻ lên chút đi.” Cô cười cười, chủ động kéo cánh tay anh.

“Đúng, phải vui vẻ.” Quyền Hạo nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lùng như cũ.

Nụ cười nhẹ lễ phép trên mặt, thong dong không mất đi tư thế quý phái, Lâm Hi cảm giác mặt mình sắp cứng lại.

Tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần, tuyệt đối là tự tìm ngược, không ngừng nghe có người gọi cô là Quyền thiếu phu nhân, cô liền muốn giết người.

Đều mù đúng không, không nhìn thấy sắc mặt người khác sao?

Lắc lắc ly sâm panh trong tay, cô tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn Mã Kiều Thần đi loanh quanh khắp nơi.

Quyền Hạo không lên tiếng, yên tĩnh ngồi bên cạnh cô.

Một gái xinh, một trai đẹp, bọn họ giống như tranh vẽ trong đám người, cao quý lạnh nhạt nhìn tất cả chung quanh.

Thẩm Cảnh Nhiên đứng cách đó không xa, thấy bức họa Quyền Hạo và Lâm Hi như thế, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

“Thẩm tổng, sao anh lại đứng ở đây?” Nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Mã Kiều Thần cảm thấy thật sự kỳ quái, không phải anh ở vườn hoa phía sau nhà sao?

Thẩm Cảnh Nhiên mím môi, nhìn Mã Kiều Thần trước mắt, biết cô nhận sai mình thành em trai sinh đôi Thẩm Cảnh Kỳ, “Tôi là Thẩm Cảnh Nhiên.”

“Ngại quá, dáng dấp hai người quá giống, tôi nhận không ra.” Mã Kiều Thần tỏ vẻ xin lỗi, ngượng ngùng nói.

Lâm Hi thu hồi ánh mắt, nhìn ly rượu trước mắt ngẫm nghĩ, đột nhiên, ba chữ Thẩm Cảnh Nhiên này truyền vào trong tai cô, tròng mắt trợn lớn hơn, cô nhìn về phía Mã Kiều Thần, thấy được gương mặt giống Thẩm Cảnh Kỳ như đúc, lòng bình tĩnh bắt đầu nổi sóng. Tuy gương mặt giống nhau như đúc, nhưng cho cô cảm nhận khác nhau.

Thẩm Cảnh Nhiên biết Lâm Hi đang nhìn mình, ánh mắt kinh ngạc này, khiến cho vẻ lạnh nhạt trên đầu quả tim của anh xẹt qua dòng nước ấm.

Nhanh chóng dời ánh mắt đi, Lâm Hi hơi rối loạn rồi, cầm ly sâm panh lên uống vài ngụm, mới đè gợn sóng trong lòng xuống.

Quyền Hạo ngồi trước mặt cô chú ý tới vẻ khác biệt của cô, cũng nhìn về phương hướng vừa rồi cô đã nhìn, thấy được Thẩm Cảnh Nhiên.

“Chúng ta trở về thôi.” Thẩm Cảnh Nhiên ở đây, sự hiện hữu của anh ta áp bức đến cô, cô muốn rời khỏi nơi này. dfienddn lieqiudoon

Thẩm Cảnh Kỳ nói anh trai anh ta ở đây, cô hoàn toàn không tin tưởng, mấy năm nay người kia một mực ở nước ngoài, sao có thể tùy tiện về nước? Khi thấy anh ta thì cô không thể tin nổi, anh ta trở lại.

“Ừ.” Quyền Hạo đứng lên, cầm tay của cô, rời đi với cô.

Tròng mắt thâm thúy của Thẩm Cảnh Nhiên càng thêm nóng rực rồi, mím chặt đôi môi tạo thành quyến rũ cực lớn, anh nhìn chăm chú bọn họ rời đi, lòng càng thêm khẳng định điều gì đó.

Ngồi ở trong xe, Lâm Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến mất hồn.

“Hi nhi.” Cảm giác lo lắng đang từ từ xâm chiếm lòng anh, biến hóa của cô khiến anh rất hồi hộp.

“Ừ.” Cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ.

“Em hơi thích Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn đưa vấn đề này ra.

“Không thích.” Cho dù từng thích, đó cũng đã là quá khứ, hiện giờ, cô không hề thích bệnh thần kinh đó chút nào.

“Vậy sao sau khi em gặp anh ta, không giống như bình thường vậy?”

Nhìn chăm chú Quyền Hạo, môi hồng của cô hé mở định nói, thời khắc này chuông điện thoại di động vang lên.

Vừa nhìn số lạ hiện lên trên màn hình, cô chần chừ một chút, vẫn ấn nút nghe, “Xin chào, ai vậy?”

Giọng của cô không giống như trước kia, trước kia giọng của cô luôn có thể mê hoặc lòng người, bây giờ giọng của cô rất non nớt rất thuần khiết. Khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên nhếch lên, không nói lời nào, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô.

“Alo, có nghe thấy không? Nói đi.” Hơi thở tĩnh mịch của đầu bên kia, cô không thích, trong lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

“Hi Nhi, là anh.” Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi nói ra, giọng đè nén tình cảm hóa thành nhớ nhung.

Bên tai giống như vang lên tiếng nổ mạnh, sắc mặt Lâm Hi thay đổi, cuối cùng vẫn mặt lạnh, “Có chuyện gì sao?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Anh rất nhớ em.” Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, anh muốn hung hăng đè cô dưới người yêu thương một trận.

“Không có lời gì khác, tôi cúp.” Lời Thẩm Cảnh Nhiên nói, trong lòng cô nhấc lên chút gợn sóng.

“Em không nhớ anh sao?”

“Nói mục đích của anh đi.”

“Bảy giờ tối nay, anh ở chỗ cũ chờ em, em nhớ tới đây.” Thật lâu, thật lâu rồi, anh không triền miên với cô.

“Tôi sẽ không đi, anh cũng không cần uy hiếp tôi, tôi sẽ không để bản thân bị đẩy lòng vòng.” Thật không hổ là cặp sinh đôi, hẹn người ta cũng giống nhau.

“Em sẽ đến, em không nỡ thấy anh khổ sở.”

“Anh đi chết đi cũng không liên quan đến tôi, cứ như vậy.” Nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cố gắng đè tức giận xuống, không đợi Thẩm Cảnh Nhiên nói nữa, cô đã cúp điện thoại rồi, trong lòng mắng thầm, hai tên bệnh thần kinh.

Nghe điện thoại di động vang lên tiếng tút tút, Thẩm Cảnh Nhiên cười đến yêu nghiệt, tia sáng tình thế bắt buộc xẹt qua trong mắt.

“Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Anh suy đoán. Lòng thật đau, giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.

“Không phải.” Là Thẩm Cảnh Nhiên còn bệnh thần kinh hơn Thẩm Cảnh Kỳ, nhanh như vậy đã biết số điện thoại của cô!

“Vậy là ai?”

“Một người kỳ quái.”

“Ai?”

“Đã nói là người kỳ quái.” Cô hơi không nhịn được.

Anh hơi nhếch môi, không hỏi nữa.

Hai người với áp suất thấp trở lại nhà họ Quyền, Trần Tiêu thấy thế, chạy trốn thật nhanh. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Trần Tiêu, anh đứng lại.” Lâm Hi mắt nhanh, lên tiếng gọi.

Thấy không đi được, Trần Tiêu cúi đầu đi tới, “Tiểu thư, có căn dặn gì?”

“Phái người đi theo Mã Kiều Thần, có tình huống gì đặc biệt báo lại cho tôi.” Cô sẽ không đi đến nơi hẹn, nhưng cô không muốn bởi vì do cô mà Mã Kiều Thần bị tổn thương.

“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu tỏ vẻ kỳ quái, không hiểu được.

“Hi nhi, tại sao lại làm như vậy?”

“Không muốn bởi vì liên quan đến tôi, mà khiến Mã Kiều Thần xảy ra ngoài ý muốn.”

“Có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Theo trực giác của anh, chuyện này có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ.

“Anh nói đúng rồi.” Không chỉ có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ, còn có Thẩm Cảnh Nhiên, cách thức thủ đoạn làm việc của hai anh em sinh đôi này gần như nhất trí, cô hơi lo lắng cho Mã Kiều Thần.

“Là bởi vì nguyên nhân gì? Là bởi vì anh ta cho rằng em là Lâm Hi Nhi sao?”

“Có thể nói như vậy đi. Anh ta là hạng người gì, anh nên biết, đó là người hoang tưởng, anh ta muốn làm chuyện gì không ai có thể ngăn cản anh ta, tôi hơi lo lắng cho Mã Kiều Thần.”

“Anh ta định đối phó với Kiều Thần như thế nào?”

“Không biết.” Bây giờ là năm giờ chiều, cách giờ cô đi đến nơi hẹn có hai tiếng, “Không nói những chuyện này, anh phái ám vệ tinh nhuệ bảo vệ cô ấy đi.”

“Hi nhi, em thật sự không phải là Lâm Hi Nhi sao?” Quyền Hạo nhớ tới tài liệu tối hôm qua Trần Tiêu điều tra ra.

Lâm Hi ngây ngốc, “Anh cảm thấy sao?”

“Chỉ cần em nói anh đều tin tưởng.” Chỉ cần là cô nói, anh đều tin tưởng.

Bình tĩnh đưa mắt nhìn vẻ mặt tin tưởng toàn tâm toàn ý, cô thật sự muốn biết, anh vô điều kiện tin tưởng cô như vậy từ đâu, “Về sau không nên hỏi vấn đề này, tôi không muốn trả lời, anh cũng không cần biết.”

“Em là vậy cũng được, không phải cũng không sao, em chỉ là Lâm Hi của anh.” Anh cười khẽ.

“Tôi không phải đồ vật, không thuộc về ai, lần sau đừng nói lời ngu xuẩn như vậy.” Dứt lời, cô đi tới phòng ngủ của mình, trong lòng rất phiền não, đầy trong đầu đều là chuyện về nhà họ Thẩm. Thẩm Cảnh Nhiên biến thái này về nước, Thẩm Cảnh Kỳ bệnh thần kinh đáng chết không chết được, đời trước chắc cô có thù oán với nhà họ Thẩm đi, sao lại tránh không được người nhà họ Thẩm?

Cô vừa định trở tay đóng cửa lại, Quyền Hạo da mặt dày đi vào, “Hi nhi, về sau anh muốn ngủ cùng em, dùng chung một phòng ngủ.”

“Cho dù tôi từ chối, nửa đêm anh vẫn bám lấy giường của tôi.” Lâm Hi nhàn nhạt giễu cợt.

“Vì để tránh cho nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của em, chúng ta cùng phòng có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như em mệt mỏi, anh có thể xoa bóp giúp em, hoặc là, em lạnh, có thể ôm anh ngủ…” Quyền Hạo chỉ sợ Lâm Hi ghét bỏ, thuộc như lòng bàn tay liệt kê những chỗ tốt khi hai người cùng phòng.

“Hai chữ cùng phòng không phải dùng như vậy.” Lâm Hi bất đắc dĩ, “Đừng cho rằng tôi không biết mục đích anh định chung phòng ngủ với tôi là gì, cầu xin anh bình thường một chút có được không?”

“Anh muốn mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh em.”

“Ngây thơ.”

“Anh chỉ ngây thơ với em.” Lời chưa nói hết, anh đã ôm hông cô, tiếp xúc thân mật với cô.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom