• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi (5 Viewers)

  • Chương 99

Editor: Puck - Diễn đàn

Tài ăn nói của Trịnh Thủy Tinh rõ ràng không lợi hại bằng Lâm Hi, chưa tới mấy hiệp đã bị Lâm Hi nói á khẩu không trả lời được, buồn buồn cắn môi dưới, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ.

Trương Hiểu Hoa vẫn ở bên cạnh quan sát hai người, nhận thấy không khí có cái gì không đúng, cầm kịch bản lên định đi ra ngoài, không chờ cô đi vài bước, Lâm Hi mở miệng để cho cô chờ một chút. Trương Hiểu Hoa hơi cứng ngắc quay đầu lại, “Lâm tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Lâm Hi không biết cô ấy khẩn trương điều gì, “Cho dù nhà họ Thẩm tìm Thủy Tinh yêu cầu cái gì? Chị đều đồng ý là được.”

Trương Hiểu Hoa vụng trộm liếc mắt nhìn Thủy Tinh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thấy cô ấy không có dị nghị, thận trọng nở nụ cười, “Được, Lâm tiểu thư.”

Ánh mắt Lâm Hi một lần nữa rơi lên màn hình máy vi tính, gõ bàn phím, tiếp tục làm việc của cô.

Trương Hiểu Hoa dùng đầu ngón trỏ tay phải gãi mấy cái lên mặt, nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao Thủy Tinh nghe lời Lâm Hi như vậy? Lâm Hi và Thủy Tinh quen biết cũng không được bao lâu, hơn nữa số tuổi của hai người cũng chênh lệch năm, sáu tuổi, không phải là nói ba tuổi khác nhau một thế hệ sao? Sao hai người lại cố tình thành bạn bè đây?!

Không hiểu thì không hiểu, Trương Hiểu Hoa không muốn nán lại ở chỗ này một lúc nào nữa, nhanh chóng mở cửa, chuẩn bị rời đi. Cửa vừa mới mở ra, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú điển trai xuất hiện ngay trước mắt, ngây ngốc, tay của cô không thể khống chế chỉ chỉ vào bên trong, “Lâm tiểu thư ở bên trong.”

Quyền Hạo về đến nhà, Trần Tiêu mới nói cho anh biết, Hi nhi dời đến trong nhà Trịnh Thủy Tinh ở. Quan hệ giữa bọn họ gần đây mới tốt lên, Hi nhi đột ngột dọn ra, anh nghĩ có phải mình làm sai ở phương diện nào hay không. Anh vòng qua bên người Trương Hiểu Hoa, trực tiếp đi vào bên trong, thấy được Hi nhi đang bận rộn, “Hi nhi.”

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Quyền Hạo, Lâm Hi vừa vặn đang hăng hái chiến đấu, không rảnh liếc mắt nhìn Quyền Hạo, “Ừ.”

Trương Hiểu Hoa còn đứng bên cạnh cửa không ngờ mình sẽ bị không để ý đến triệt để thế này, khóe mặt giật giật một cái, duy trì tư thế mới vừa mở cửa suy nghĩ một chút, cô vẫn về nhà thì tốt hơn.

Trịnh Thủy Tinh nhìn bóng đêm đủ rồi, xoay người nhìn Quyền Hạo và Lâm Hi, nghĩ thầm mình có nên thức thời rời đi không?

“Sao Hi nhi đột nhiên muốn ở cùng một chỗ với Trịnh Thủy Tinh vậy?” Trái tim của Quyền Hạo mới vừa được cảm giác yên bình toàn bộ, bởi vì hành động lần này của Hi nhi mà lần nữa hoảng loạn lên.

“Em cảm thấy cần phải đi, chúng ta còn chưa kết hôn, ở cùng dưới một hiên nhà với anh cũng không phải là biện pháp gì tốt, cho nên liền chuyển ra ở cùng với Thủy Tinh.” Tốc độ đầu ngón tay Lâm Hi hơi chậm lại, tùy tiện tìm một lý do. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Quyền Hạo không tin tưởng quá lý do của Hi nhi, dù sao Hi nhi không phải chân chính mười tám tuổi, “Hiện giờ nhiều người chưa cưới đã ở chung, chúng ta ở cùng một chỗ cũng không có gì.”

Trịnh Thủy Tinh vốn không muốn làm bóng đèn lóe sáng, nhưng cô vẫn có lòng hiếu kỳ, cô tò mò Hi nhi chung sống với Quyền Hạo như thế nào, cho nên cô lưu lại, cố hết sức hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình, vểnh tai lắng nghe đối thoại của hai người.

Lâm Hi ngừng động tác trên tay, thuận tiện còn tắt máy vi tính, liếc nhìn Thủy Tinh, “Thủy Tinh, trở về phòng cậu đi.”

Trịnh Thủy Tinh đã cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nháy nháy mắt, “Hai người nói chuyện, hai người nói chuyện.”

Phòng khách rộng rãi, Lâm Hi và Quyền Hạo ngồi chung một chỗ.

“Hi nhi, quay về đi có được không?”

“Không được.”

Giọng của cô nhàn nhạt, nhất thời hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim của anh, “Tại sao?”

Lâm Hi quay đầu nhìn Quyền Hạo chăm chú, nhìn thấy trên mặt anh chợt lóe lên đau lòng, theo bản năng hạ thấp tròng mắt, “Em ở đây một khoảng thời gian ngắn, em sẽ trở về nhà họ Quyền, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Quyền Hạo hơi cúi đầu, tròng mắt đen nhìn chăm chú vào sàn nhà, mí mắt che giấu cảm xúc ở trong mắt anh, trầm mặc một hồi, giọng nói hơi khàn khàn, “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Cô ở đây, tự nhiên có đạo lý của cô.

Hai tròng mắt của cô sáng ngời, thoáng hiện lên chút ý cười, lo lắng trong lòng anh giống như được vỗ yên, “Anh tin tưởng em.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lâm Hi ở trong nhà Trịnh Thủy Tinh một khoảng thời gian, thời gian này, biểu hiện của Lâm Hi giống như nữ sinh nhỏ mới vừa mười tám tuổi, cũng quy củ đến đại học B học.

Mỗi ngày Trịnh Thủy Tinh bận rộn xong về đến nhà, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ hiếu học nghiêm túc cầm sách của Lâm Hi, cô thật sự rất muốn hỏi Hi nhi, cũng không phải là sinh viên đại học chân chính, ngày ngày cầm sách đọc, cũng không ngại nhàm chán à? Trong lòng có suy nghĩ này, nhưng không có nghĩa nhất định phải đi làm.

Lại một ngày, Lâm Hi xong tiết học, mới vừa đi ra cổng trường, đã thấy Trần Tiêu với khuôn mặt tươi cười đợi mình. Nhìn chung quanh mấy lần, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt khác, cô rất tự nhiên đi tới trước mặt Trần Tiêu, “Có chuyện gì sao?”

Trên tay Trần Tiêu cầm một cái túi, cung kính gật đầu một cái với Lâm Hi, “Đây là thiếu gia để cho tôi mang cho tiểu thư.”

Lâm Hi đưa mắt liếc nhìn cái túi trên tay Trần Tiêu, đôi mày thanh tú nhếch lên, giống như hơi kinh ngạc nhận lấy cái túi, “Không có chuyện gì khác chứ?”

“Không có, tôi đi về trước.” Trong tiếng cười của Trần Tiêu mang một chút ấm ức.

Lâm Hi xoay người chuẩn bị đi về phía xe của cô, liếc mắt, Lăng Linh đứng ở bên cạnh xe của cô, trong nháy mắt nở nụ cười nhạt, ý lạnh thoáng qua trong mắt rồi biến mất, “Tìm tôi có việc?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lăng Linh đông lạnh, giống như thể đắp một tầng băng sương, “Lâm Hi, có thời gian rảnh không? Tôi muốn tìm cô hàn huyên một chút.” dfienddn lieqiudoon

Lâm Hi nhìn một vòng chung quanh người đi đi lại lại trên đường, thu lại nụ cười trên mặt, “Giữa chúng ta có gì hay để nói sao?” Lăng Linh trực tiếp đến tìm cô như vậy! Ngược lại ngoài dự đoán của cô.

“Giữa chúng ta có rất nhiều chuyện có thể nói, ví dụ như Thẩm Cảnh Nhiên.”

“Chuyện này không có gì hay để nói.” Lâm Hi liền cự tuyệt, vòng qua Lăng Linh, mở cửa xe trực tiếp lên xe, khởi động xe rời đi luôn.

Lăng Linh đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, trong mắt đột nhiên xuất hiện điên cuồng, đôi tay siết thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến mức tận cùng có dấu vết vẹo vọ.

Trong xe, hai tay Lâm Hi nắm tay lái, mắt thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, không nhìn thấy tình huống theo dự đoán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xẹt qua vẻ nghi ngờ. Khi cô đang nghi ngờ thì chuông điện thoại di động vang lên, liếc mắt nhìn điện thoại ở chỗ ngồi bên cạnh tài xế.

Phía trước không có xe, cô quay đầu liếc nhìn giỏ xách, từ đó lấy tai nghe bluetooth ra. Chính vì hành động này của cô, khiến cho cô không nhìn thấy hành động khác lạ của xe phía trước. Khoảnh khắc khi mang tai nghe bluetooth xong ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô trợn tròn, vội vàng đạp thắng xe.

Lái xe gặp phải tình huống thắng gấp, tình hình chung không tính là tốt được, mà Lâm Hi cũng không thể tránh thoát tình huống không được tốt này, đầu xe của cô đụng phải đuôi xe của người ta, đầu xe lồi lõm thê thảm đến khiến người ta không nỡ nhìn, may mà trên người có dây an toàn, không tạo thành tổn thương có tính thực chất đối với cô.

Giao thông đế đô luôn luôn hỏng bét, chuyện tông vào đuôi xe rất thường thấy.

Lâm Hi cởi dây an toàn ra, bình tĩnh xuống xe.

Chủ xe bị đụng đuôi tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Lâm Hi, trên mặt dữ tợn run run, khí thế hung hăng quát, “Mày mù đúng không? Không biết lái xe thì đừng lái xe.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Trên mặt bị phun một hơi thở có mùi khác lạ, khiến cho Lâm Hi nhăn mày lại, “Là anh vi phạm lỗi dừng xe, cho nên gây ra vụ tông vào đuôi xe này.”

Chủ xe hung dữ nhìn Lâm Hi chằm chằm, chỉ vào bảng hướng dẫn giao thông gần đó, “Ông đây vi phạm quy định dừng xe chỗ nào?”

Lâm Hi cảm thấy rất buồn cười, học ông ta chỉ vào bảng hướng dẫn giao thông đó, “Không phải chỗ đó viết cấm dừng xe sao? Anh mù à?”

“Mày con nhóc này muốn ăn đòn đúng không? Không đền tiền đừng mong rời đi!” Chủ xe giơ quả đấm lên, cố gắng đe dọa Lâm Hi.

Lâm Hi không thèm để ý tới đe dọa của chủ xe, cầm điện thoại di động lên, quả quyết gọi số điện thoại của cảnh sát giao thông, nói rõ tình huống lúc này với nhân viên trực ban.

Chủ xe vốn tưởng rằng xem ra chỉ là một cô nhóc mười tám tuổi rất dễ dàng đè dọa, ai ngờ cô nhóc này không hề sợ quả đấm của anh chút nào, đang rất bình tĩnh gọi điện thoại.

“Hoặc giải quyết riêng, hoặc sẽ chờ cảnh sát giao thông tới xử lý, tự anh chọn một.” Lâm Hi đóng cửa xe, dựa vào trên xe, không hề coi chủ xe có bộ mặt dữ tợn này là quan trọng.

Tông vào đuôi xe cũng thuộc về chuyện nhỏ trong tai nạn giao thông, mặc dù không có thương vong về người, nhưng cũng đủ ghét, bởi vì bọn họ không chịu lập tức hòa giải, dừng xe trên đường, như vậy sẽ gây ách tắc giao thông.

Các chủ xe phía sau nhìn một người to con và một cô nhóc bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cũng đều hận không thể khuyên hai vị này giải quyết chuyện này nhanh một chút, nhường đường cho bọn họ lái xe rời đi.

Tình huống giao thông ở đế đô luôn luôn tắc nghẽn, lúc này là giờ cao điểm tan tầm, nhờ vào vụ tông đuôi xe này, phía sau có không ít xe bị chặn lại, rất nhanh, dần dần tạo thành một đoàn xe.

Lâm Hi không hề vội vàng, lạnh nhạt thưởng thức bầu trời xanh trên đầu, không nhìn chủ xe to con cách đó không xa

Sau khi cảnh sát giao thông nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới, rất chuyên nghiệp kiểm tra tình huống hiện trường, lấy bút và tập ra.

Chủ xe to con nhìn xe thể thao giá trị năm trăm vạn của mình bị lõm một vết lớn ở đuôi xe, mày rậm nhíu chặt lại, “Xe của tôi giá trị năm trăm vạn, đưa về cửa hàng ban đầu sửa chữa, ít nhất cũng phải ba mươi vạn, cô bồi thường cho tôi ba mươi vạn là được.”

“Xe của tôi cũng phải hơn một trăm vạn, đầu xe bị đụng thành ra như vậy, sửa chữa cũng phải hết mấy vạn.” Mắt Lâm Hi thủy chung không nhìn chủ xe to con, nhìn thẳng tình huống trên mặt đường đối diện.

“Cô đụng vào xe của tôi, người bồi thường nhất định là cô.” Có cảnh sát giao thông ở đây, chủ xe to con cũng không dám quá kiêu ngạo.

Một mùi xăng như có như không quanh quẩn chung quanh, Lâm Hi ngửi thấy rất rõ ràng, cô nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người chủ xe to con, thấy đôi tay anh ta có dáng vẻ gấp rút, cô đột nhiên nghĩ đến gặp phải Lăng Linh ở cổng trường học.

Rốt cuộc phải xuống tay sao? Cô chờ lâu như vậy, cuối cùng không uổng phí thời gian.

Chân mày thanh tú của Lâm Hi nhếch nhếch, trên mặt dâng lên ý cười lạnh, “Hai bên chúng ta đều có lỗi, tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng tôi sẽ không bồi thường nhiều như vậy.”

Mắt cảnh sát giao thông đảo rất lợi hại, trong lòng kêu thẳng chuyện này xử lý không tốt.

Chủ xe to con tức giận trợn trừng mắt nhìn Lâm Hi, lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, “Vậy cô bồi thường bao nhiêu?”

Mùi xăng đã càng lúc càng nồng rồi, Lâm Hi nhíu mày cười khẽ, nhìn thẳng vào chủ xe to con đang hút thuốc, “Năm vạn.”

Chủ xe to con hung hăng hút vài hơi thuốc, hai mắt bốc lên lửa giận, “Mày đùa giỡn tao hả, ít nhất cũng phải hai mươi vạn.” Dứt lời, trong miệng đã phả ra không ít khói thuốc như sương trắng.

Bị khói thuốc lá vòng quanh, sắc mặt Lâm Hi không thay đổi, có thâm ý liếc nhìn xe thể thao của chủ xe to con, “Cảnh sát tiên sinh, anh cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?”

Cảnh sát giao thông một lần nữa quan sát xe của hai bên một lần, sau đó dõi tầm mắt nhìn một hàng dài xe phía sau, cau mày thật chặt, “Hai người thỏa thuận, tôi nhắc nhở hai người, hai người phải giải quyết xong chuyện này trong vòng mười phút.” Ngửi thấy mùi xăng, cảnh sát giao thông nhìn một vòng chung quanh thấy xe thể thao của chủ xe to con đang chảy dầu, “Tiên sinh, xe của anh đang chảy dầu.”

Nghe được chảy dầu, chủ xe to con không hề để ý cau cau mày, tiếp tục hút thuốc.

“Tôi thấy không cần thỏa thuận nữa, dù một xu tôi cũng không bồi thường.” Lâm Hi cất bước chân, chuẩn bị rời khỏi nơi tràn đầy xăng này.

Vấn đề là cô muốn đi, nhưng chủ xe to con lại không bằng lòng.

Chủ xe to con tiện tay ném tàn thuốc trong miệng xuống dưới gầm xe, đưa tay kéo cánh tay Lâm Hi, “Không bồi thường tiền mày đừng mong rời đi.” di3n~d@n`l3q21y"d0n

Lâm Hi thấy tàn thuốc nằm trên chỗ vết xăng, chớp mắt mấy cái, xác định không bị hoa mắt nhanh chóng đẩy chủ xe to con ra, ngay sau đó vội vàng chạy đi.

Các chủ xe bị chặn lại phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn, rối rít xuống xe. Cảnh sát giao thông thấy một nhóm lớn chủ xe xuống xe, định vây xem chuyện này, anh nhanh chóng đi ra phía sau, định trấn an các chủ xe.

Xăng xe thể thao của chủ xe to con rò càng nhiều thêm, tàn thuốc không bị dập tắt, còn lưu lại mồi lửa, trong nháy mắt đốt xăng này, xe thể thao giống như trái bom nổ bùm một cái, xe thể thao cháy rồi. Trùng hợp chủ xe to con không kịp đề phòng bị Lâm Hi đẩy ngã xuống đất, vừa đúng cách xe thể thao chỉ đúng một thước, khoảnh khắc khi xe thể thao nổ tung bùng lên ngọn lửa, cũng cắn nuốt luôn chủ xe to con.

Bởi vì xe thể thao nổ tung, xe của Lâm Hi bị lan vào, cùng bùng lửa lên.

Nổ tung xảy ra quá đột ngột, trên dưới toàn thân chủ xe to con đều là lửa, anh ta bị sợ đến kêu to oa oa, chạy như bay đến chỗ an toàn, lăn qua lăn lại trên đất.

Người khác thấy một người dính lửa đang lăn qua lăn lại trên đất, rối rít lấy nước suối hoặc áo khoác ra, trợ giúp chủ xe to con dập lửa.

Cảnh sát giao thông thấy hai chiếc xe thể thao đều cháy, ngẩn người, chỉ vào phía sau, “Nhanh lên, mọi người đi xa một chút.”

Đông đảo các chủ xe thấy thế, bằng tốc độ nhanh nhất đi xa một chút.

May mà Lâm Hi đi được nhanh, đứng ở đằng xa nhìn xe mình cũng cháy, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt chủ xe to con bị cháy đến cả người đỏ ửng, “Không có việc gì đi hút thuốc, tự mình tìm chết thôi.” Cô không cần tốn công duy nghĩ, cũng biết nguyên nhân vì sao chủ xe to con hút thuốc, mặc dù trên mặt vẫn tỏ vẻ cái gì cũng không biết, cô vẫn không nhịn được giễu cợt người đàn ông làm việc không biết dùng đầu óc.

Quần áo trên người chủ xe to con bị cháy sạch đen như mực, tóc cũng chỉ còn một nửa, da đỏ ửng, mắt nhìn chằm chằm ra nơi xa, dáng vẻ rất tức cười, giống như thằng hề. Giọng nói giễu cợt vang lên bên tai, anh oán hận trừng mắt nhìn Lâm Hi. dieendaanleequuydonn

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, ai bảo anh hút thuốc.”

Bởi vì hai chiếc xe bốc cháy, cảnh sát chữa cháy nhanh chóng đi tới, dùng dụng cụ chuyên nghiệp, lửa nhanh chóng bị dập tắt rồi. Lâm Hi đã sớm không ở hiện trường, chỉ còn lại chủ xe to con ở hiện trường, bởi vì, ai bảo anh ta hút thuốc lá!

Lâm Hi về đến nhà muốn coi chuyện này là chuyện cười nói cho Thủy Tinh nghe, nhưng như thế nào cũng không tìm được Thủy Tinh. Đứng ở giữa phòng khách, cô quét nhìn chung quanh, cuối cùng khi đưa mắt nhìn trên đất, phát hiện trên sàn nhà có vết máu.

Cơn gió lạnh thổi vào phòng khách yên tĩnh, cô ngồi xổm, ngón trỏ sờ lên vết máu trên nền, nhìn máu trên đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi, rất xác định đây là máu người, trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

Tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, cô đứng lên, lấy điện thoại, “A lô, ai vậy?”

Trương Hiểu Hoa tìm rất nhiều lần ở studio, nhưng vẫn không thể tìm được Thủy Tinh, gọi điện thoại cho Thủy Tinh, Thủy Tinh cũng không nghe, cô cảm thấy hơi cáu, gọi điện thoại nhà của Thủy Tinh, xem Thủy Tinh có nhà hay không, “Lâm tiểu thư, Thủy Tinh có ở nhà không?”

“Không có ở đây.” Khóe miệng cô chứa đựng một nụ cười lạnh lùng.

“Cô ấy có nói cho cô biết cô ấy đi đâu không?” Trương Hiểu Hoa nóng nảy.

“Không có.” Trước đó không lâu Thủy Tinh ngược lại gọi điện thoại cho cô, chỉ có điều bởi vì tông vào đuôi xe nên cô không nghe điện thoại được.

“Vậy cô ấy có thể đi đâu?” Trong đầu Trương Hiểu Hoa hiện lên không ít cảnh tượng.

“Chị có thể đi tìm xem.” Nói xong câu đó, cô liền cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, phía bên kia đế đô. Trong thư phòng nhà họ Thẩm, tứ chi của Trịnh Thủy Tinh đều bị trói, không thể động đậy, “Thẩm Khiết Như, bà định như thế nào?”

Thẩm Khiết Như cúi đầu nhìn sổ sách đã nhìn không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng Trịnh Thủy Tinh lại nói, khiến cho bà tâm phiền ý loạn, cầm sổ sách lên đập vào mặt Trịnh Thủy Tinh, quát lớn, “Kêu la cái gì? Yên tĩnh một chút.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Bị người cầm đồ đập lên, trên mặt đau rát khiến cho Trịnh Thủy Tinh cảm thấy uất ức không thôi, Thẩm Khiết Như đồ chết tiệt này, “Tôi sớm muốn làm thịt bà.”

Ánh mắt bén nhọn của Thẩm Khiết Như đảo qua, cầm hai cuốn sổ sách lên, ném thẳng lên người Trịnh Thủy Tinh, “Không cần chờ mày làm thịt tao, mày cứ ầm ĩ tiếp, bây giờ tao liền làm thịt mày.” Hiện giờ buôn bán của nhà họ Thẩm khôi phục được một chút, buôn bán hắc ám bị người đánh trúng không sai biệt lắm, hiện giờ bà đang phiền não, không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.

Trịnh Thủy Tinh hận nghiến răng nghiến lợi, “Bà bị bệnh thần kinh sao? Bắt tôi tới đây, bà rốt cuộc định làm cái gì?” Quay bộ phim do tập đoàn Thẩm thị đầu tư không xảy ra chuyện gì mới lạ, nhìn xem, vừa mới từ studio trở về, liền bị bắt tới nhà họ Thẩm, đây con mẹ nó thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Quan viên trong giới chính trị hiện giờ đã bị phía trên xử lý không sai biệt lắm, sau lưng nhà họ Thẩm đã không có quan viên có thể làm chỗ dựa, nhà họ Thẩm đã đến lúc sống còn, phải buông tay buôn bán hắc ám, gia đình có lẽ tồn tại được, chỉ có thể dựa vào làm ăn chính đáng, nhưng bây giờ việc kinh doanh của nhà họ Thẩm vẫn bị Quyền Hạo chèn ép đến sắp phá sản lần nữa, bây giờ biện pháp duy nhất để cứu vãn việc kinh doanh chính sử tiền bất chính mà nhà họ Thẩm không có chỗ rửa sạch. Nhưng tiền bất chính còn chưa rửa sạch, nhà họ Thẩm cũng không có người rửa tiền, Thẩm Khiết Như bị bất đắc dĩ mới chộp Trịnh Thủy Tinh tới, ai bảo ở phương diện rửa tiền này Trịnh Thủy Tinh thuộc hạng nhất.

Ánh mắt Thẩm Khiết Như lạnh lẽo nhìn Trịnh Thủy Tinh, “Trừ rửa tiền ra còn có thể làm cái gì?” Chân mày xiết chặt, uy hiếp nói, “Mày muốn còn mạng sống, thì ngoan ngoãn rửa tiền cho tao.”

“Nghĩ hay quá nhỉ, tại sao tôi phải giúp bà?” Trước kia bị quản chế với nhà họ Thẩm, cô đã khó chịu, sau đó lại bị độc chết, cô càng thêm khó chịu, khó khăn lắm mới sống lại, còn giúp nhà họ Thẩm, cô cũng không phải người đầu óc có vấn đề.

Thẩm Khiết Như bấm số điện thoại nội bộ, để hai hộ vệ tiến vào thư phòng.

Hai hộ vệ đứng hai bên Trịnh Thủy Tinh, chia ra cầm súng chỉ vào đầu Trịnh Thủy Tinh.

Hai bên huyệt Thái Dương đều bị họng súng đen ngòm chĩa vào, đây đủ dọa người, trong lòng Trịnh Thủy Tinh run lên, nghĩ sao Hi nhi còn chưa tới?

“Mày giúp tao hay không, tự mày chọn.” Thẩm Khiết Như giống như nữ vương cao cao tại thượng mắt nhìn xuống thiên hạ, khinh miệt nâng khóe môi lên.

“Thẩm Khiết Như, bà…” Lời Trịnh Thủy Tinh còn nói chưa hết, trong thư phòng liền có một nhóm lớn đàn ông mặc trang phục màu đen thống nhất vọt vào, bao vây Trịnh Thủy Tinh và Thẩm Khiết Như tầng tầng lớp lớp.

Khóe môi Trịnh Thủy Tinh co quắp lợi hại, tình huống này là như thế nào?

Thẩm Khiết Như nhìn chung quanh một vòng, “Tôi chỉ kêu hai người đi vào, không cho mấy người đi vào trong, đi ra ngoài.”

Những người đàn ông xông tới, đều không ngoại lệ rút súng lục ra, đồng loạt chĩa vào Thẩm Khiết Như.

ồng thời nhiều họng súng chĩa vào mình, Thẩm Khiết Như không kinh hoảng, ngược lại rất bình tĩnh nhận ra những người này không phải là hộ vệ nhà họ Thẩm, “Mấy người do ai phái tới?”

Người áo đen cầm đầu, lạnh lùng mở miệng nói, “Chúng tôi do ai phái tới không quan trọng, quan trọng là, mấy người nhà họ Thẩm hôm nay nhất định phải biến mất.”

Tròng mắt Trịnh Thủy Tinh thiếu chút nữa rớt xuống đất, tình thế này xoay ngược cũng quá nhanh, những người áo đen này rốt cuộc do ai phái tới?

Thẩm Khiết Như nghĩ tới một cái tên, “Lâm Hi...” Bà còn chưa nói xong, một viên đạn bắn trúng giữa hai chân mày của bà, sinh mạng trong nháy mắt mất đi, trước khi chết bà cũng không thể nhìn ra lúc đó ai giết bà.

Người áo đen cầm đầu, cởi sợi dây thừng giúp Trịnh Thủy Tinh.

Trịnh Thủy Tinh nhận được tự do hoạt động nhìn chăm chú thi thể của Thẩm Khiết Như, “Hi nhi phái mấy người tới sao?” Hi nhi không làm cho cô thất vọng, phái người kịp thời chạy tới. Nếu trì hoãn, không biết Thẩm Khiết Như đồ biến thái chết tiệt kia sẽ làm gì.

Mấy người áo đen đều cùng sững sờ, bọn họ không biết Hi nhi trong miệng Trịnh Thủy Tinh.

Không nhận được câu trả lời từ bất kỳ ai, Trịnh Thủy Tinh không vui nhíu mày, “Mấy người đều câm sao?” Cho dù cô nói như vậy, những người áo đen đều không đáp lại cô.

Từ thư phòng đi ra, dọc theo đường đi Trịnh Thủy Tinh có thể nhìn thấy thi thể nghiêng ngả lung tung và vết máu loang lổ trên đất, cô khẽ giật mình, “Người của nhà họ Thẩm đều chết sạch sao?” Hi nhi lấy từ đâu ra nhiều người dưới lợi hại như vậy, chỉ một phát đã công phá nhà chính họ Thẩm!

“Không có.” Người áo đen đi theo sau lưng cô nói.

Đứng ở cửa chính nhà họ Thẩm, Trịnh Thủy Tinh nhìn thấy thi thể của Thẩm Cảnh Kỳ và Thẩm Cảnh Nhiên, cô cảm thấy miệng của cô không khép lại được, quá kinh ngạc! Bây giờ không chỉ có Thẩm Khiết Như đã chết, Thẩm Cảnh Kỳ và Thẳm Cảnh Nhiên cũng bị giết chết! Kế hoạch của Hi nhi không phải như thế! die nda nle equ ydo nn

Được người áo đen hộ tống về đến nhà, sờ cánh tay bị thương, Trịnh Thủy Tinh vẫn còn cảm thấy thế giới này rất huyễn hoặc, gọi người áo đen chuẩn bị rời đi lại, “Các anh có phải là thủ hạ của Lâm Hi không?” Khi Hi nhi còn là Lâm Hi Nhi, có thể huy động thủ hạ lợi hại như vậy, rất bình thường, mấu chốt bây giờ Hi nhi là Lâm Hi, trừ có cái danh nhị tiểu thư nhà họ Quyền hữu danh vô thực ra, lấy đâu ra nhiều thủ hạ như vậy?

“Không phải.” Người áo đen suy nghĩ một chút.

Trịnh Thủy Tinh ngẩn ra, “Vậy các anh do ai phái tới?”

Tròng mắt người áo đen đảo lòng vòng, “Đây là hành động quân sự.”

Hành động quân sự! Hành động quân sự! Trước mắt Trịnh Thủy Tinh hiện lên rất nhiều rất nhiều chữ hành động quân sự, “Cái gì? Hành động quân sự? Tình huống này là như thế nào?”Hi nhi nhà cô có thể lợi hại như vậy rồi hả? Có thể biến hành động tiêu diệt nhà họ Thẩm thành hành động quân sự rồi!

Người áo đen không biết nên nói như thế nào với Trịnh Thủy Tinh, tỏ vẻ áy náy gật đầu một cái rồi rời đi, còn dư lại một mình Trịnh Thủy Tinh trợn to hai mắt nghĩ tới đây là chuyện như thế nào!

Lâm Hi đi Thính Phong lầu và đồn cảnh sát một chuyến, trở lại thấy Thủy Tinh sững sờ, cảm thấy kỳ quái, “Cậu đi đâu? Sao tay lại bị thương?”

Trịnh Thủy Tinh hoàn toàn mơ hồ, “Không phải cậu phái người cứu tớ ra sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô chỉ phái người đi tìm Thủy Tinh.

Hi nhi ở trước mắt có dáng vẻ chuyện gì cũng không biết, Trịnh Thủy Tinh nuốt nước miếng trong miệng xuống, “Lúc một giờ chiều, tớ vừa mới về đến nhà, liền bị người nhà họ Thẩm bắt đến nhà họ Thẩm. Ở trong thư phòng nhà họ Thẩm, Thẩm Khiết Như uy hiếp tớ phải rửa tiền giúp bà ta, đột nhiên sau đó có một đám người áo đen xông tới, nói một câu rồi giết Thẩm Khiết Như.”

Thẩm Khiết Như chết! Lâm Hi hơi kinh ngạc, “Tiếp sau đó thì sao?”

Quyền Hạo bảo vệ cô quá tốt, cũng chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Thẩm không sai biệt lắm sắp phá sản lần nữa, cô nóng lòng giải quyết nhà họ Thẩm thứ phiền toái này, cố ý chuyển từ trong nhà họ Quyền ra, chính là vì để cho Thẩm Khiết Như có cơ hội xuống tay với cô, sau đó cô có thể lập tức tiêu diệt hết nhà họ Thẩm. Nhưng kế hoạch này mới vừa lập ra? Thẩm Khiết Như sẽ chết, do ai làm đây? d1en d4nl 3q21y d0n

“Tiếp sau đó, tớ nhìn thấy thi thể của Thẩm Cảnh Kỳ và Thẩm Cảnh Nhiên, hai người bọn họ cũng đã chết...” Trịnh Thủy Tinh nói chuyện rõ ràng rành mạch cho Lâm Hi, cuối cùng hai người đều tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, đây do ai làm?

“Lăng Linh đó do cậu xử lý hả?” Trịnh Thủy Tinh nhớ tới một nhân vật là Lăng Linh, người Lăng Linh yêu là Tống Tử Dần, bởi vì Tống Tử Dần bị bệnh tim chết đi, Lăng Linh nửa điên rồi, lại tìm Thẩm Khiết Như hợp tác, còn dám bố trí một tai nạn xe cộ vụng về như vậy.

“Tớ đã đưa cô ta vào đồn cảnh sát.” Cô đã sớm đề phòng Lăng Linh, sau khi xảy ra vụ tông vào đuôi xe kịch liệt, cô liền lập tức phái người khống chế Lăng Linh.

“Trước không nói chuyện khác, cậu trước tiên làm rõ cái gọi là hành động quân sự là gì?”

“Hành động quân sự?” Lâm Hi vuốt mái tóc một cái, ngồi trên ghế sa lon, “Tớ hỏi Quyền Hạo một chút, xem có phải do anh ấy làm không?”

“Nhà họ Quyền cũng thật lợi hại!” Trịnh Thủy Tinh cũng nghĩ đến khả năng này, thế gia có lịch sử mấy ngàn năm này, thật sự lợi hại.

Lâm Hi cầm điện thoại di động lên không bao lâu, chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo, thì ra là Quyền Hạo.

“Hi nhi, có rảnh không?” Quyền Hạo đứng ở ngoài cửa, cười cười trơn bóng như ngọc.

“Có, sao vậy?” Lâm Hi cảm thấy thật thần kỳ, cô đang định tìm anh, anh liền xuất hiện ở trước mặt cô.

“Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, chúng ta phải về nhà chính.”

Lâm Hi chỉ giỏ xách đặt trên ghế sa lon, Quyền Hạo không nói hai lời đi tới cầm giỏ xách lên, nắm tay Lâm Hi, ngọt như mật đi xuống.

Trịnh Thủy Tinh sửng sốt thật lâu, trên trán hiện lên vạch đen.

Hai người ở trên xe cười cười nói nói, Lâm Hi vốn định hỏi chuyện về nhà họ Thẩm, nhưng cảm thấy không khí rất tốt, hỏi khẳng định phá hư không khí, cho nên cô không hỏi nữa, định hôm nào hỏi sau.

Sinh nhật của Cố Trường Thanh, nhà họ Quyền không mời người ngoài, chỉ có người trong nhà ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm đơn giản. Sau khi cơm nước xong, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách, nói đến việc nhà.

“Lần này nhà họ Thẩm ngã xuống, phải cảm ơn Quyền Hạo cung cấp đầu mối.” Cố Trường Thanh vốn định hỏi Lâm Hi gần đây đang làm gì, đột nhiên chuyển đề tài nói đến nhà họ Thẩm, “Quốc gia vì tiêu diệt hết nhà họ Thẩm, đã ra không ít lực lượng cảnh sát và lực lượng quân đội.”

Lâm Hi đang ăn táo, sau khi nghe được lời của Cố Trường Thanh, lập tức bị sặc, đây cũng bởi vì kinh ngạc. Lại nói quốc gia tiêu diệt nhà họ Thẩm! Mặc dù nói gia tộc vẫn làm buôn bán hắc ám như nhà họ Thẩm, quốc gia phải tiêu diệt hết cũng không có gì, nhưng cô cảm giác trong này có nguyên nhân khác. dinendian.lơqid]on

Quyền Hạo vỗ nhẹ lưng cô, quan tâm hỏi, “Có khỏe không?”

“Nhà họ Thẩm đã nên tiêu diệt từ sớm.” Quyền Cẩn hơi không yên lòng, nhàn nhạt nói một câu.

“Đáng tiếc Lâm Hi Nhi đứa con gái riêng của nhà họ Thẩm đó chết sớm.” Nói đến điều này, Phó Trường Thanh hơi tiếc nuối. Nếu Lâm Hi Nhi không chết, thật tốt biết bao, để cho bà thống nhất hắc đạo, tránh cho quốc gia phải nâng đỡ người khác.

“Lâm Hi Nhi là đồ đệ của thủ lĩnh tổ chức sát thủ, mặc dù trên tay không có mạng người, nhưng chết cũng không có gì đáng tiếc.” Quyền Cẩn cảm thấy không có gì đáng tiếc, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mẹ anh, không thể lý giải, “Lâm Hi Nhi là con gái của Thẩm Khiết Như và anh họ bà ta, mẹ phái người tiêu diệt nhà họ Thẩm, nếu cô ta còn sống, cũng chưa chắc có thể chịu khống chế của mẹ.” Một người là con gái của họ hàng gần sinh ra, thông minh cũng không lớn.

“Người đều chết rồi, chỉ giả thiết mà thôi. Chỉ có điều Lâm Hi Nhi thật đáng thương, cha mẹ ruột đều không nhận con bé, còn ném con bé vào tổ chức sát thủ, có thể sống đến hai mươi hai tuổi thật sự không dễ dàng.” Cố Trường Thanh vẫn rất coi trọng Lâm Hi Nhi, đáng tiếc Lâm Hi Nhi chết sớm.

Quyền Cẩn thản nhiên nhìn mẹ mình, “Hôm nay là sinh nhật mẹ, nói đến một người chết rất xúi quẩy, đừng nói những chuyện này.”

Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy dáng vẻ thương tiếc của Cố Trường Thanh, Lâm Hi một lần nữa bị sặc, nước mắt thoáng hiện trong mắt, che miệng ho khan. Cô có gì tốt mà đáng thương? Tại sao Cố Trường Thanh và Quyền Cẩn biết rõ chuyện kiếp trước của cô như thế?

Quyền Hạo nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, nói với mẹ anh, “Mẹ, thời gian không còn sớm, chúng con đi về trước.”

Hai người đi trong đình viện nhà họ Quyền, Quyền Hạo hạ thấp mắt nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của cô, “Hi nhi, em không vui vẻ sao?”

Lâm Hi không nghĩ ra lý do gì trợn trắng mắt, “Không có gì không vui.” Nghe được chuyện kiếp trước của cô từ trong miệng người khác, cảm giác này thật tệ hết biết.

Quyền Hạo dừng bước lại, nhìn thẳng cô, nắm thật chặt tay của cô, khóe môi nhếch lên đường cong vừa đẹp trai lại mê người, trong tròng mắt tràn đầy thâm tình, giống như cam kết nói, “Trong cuộc đời sau này, anh sẽ ngăn cản những mưa gió vì em, em chỉ cần sống thật vui vẻ là được rồi.”

Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Hi cũng không nói ra được tư vị trong lòng là gì, trên mặt cô nở nụ cười đẹp nhất, mắt như vầng trăng khuyết, “Ừ.”

Tình yêu trong mắt Quyền Hạo tràn ra ngoài, chậm rãi hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Anh yêu em.”

Hơi thở ấm áp bên tai, khiến lòng của cô ấm áp, chớp chớp đôi mắt sáng, “Em cũng yêu anh.”

Ở phía xa, Trần Tiêu cười cũng rất rực rỡ, nhìn thiếu gia và tiểu thư nhà mình, không, hiện tại phải nói là thiếu phu nhân của mình, hai người ôm lấy nhau, hình ảnh rất tốt đẹp rất hạnh phúc. Ngẩng đầu liếc nhìn trăng tròn bắt đầu dâng lên, anh nghĩ, vốn là năm tháng tĩnh lặng yên ổn đời này, không đúng là như thế sao!

-------------HOÀN------------
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom