Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 65
Editor: Puck - Diễn đàn
Trêu chọc Lý Vân một chút đã giận đến kêu to oa oa, Lâm Hi cười híp mắt đi vào nhà họ Quyền.
Lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, Trần Tiêu nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình, anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Trở lại đế đô, Quyền Hạo khẳng định không thể nào để Lâm Hi đơn độc ở ngoài, tất cả giống như một năm rưỡi trước, hai người ở cùng dưới một mái hiên nhà, về phần Lý Vân, đương nhiên ở trong phòng khách.
Tin tức Lâm Hi trở lại đế đô, ở trong vòng con em quyền quý truyền ra mọi người đều biết, đưa tới không ít người chú ý.
Buổi tối, Lâm Hi nằm trên giường nhàm chán xem tạp chí.
Một năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có ở nhà họ Quyền là không hề thay đổi chút nào, ví dụ như trang trí trong phòng ngủ trước kia của cô đều không thay đổi, không có gì khác trước kia.
Nhàn nhạt quét chung quanh một vòng, cô tùy ý ném tạp chí qua một bên.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Trần Tiêu run run rẩy rẩy, chỉ sợ tiểu thư nhà mình phát giận.
“Ừ.”
Nhận được cho phép, Trần Tiêu khe khẽ đẩy cửa đi vào, ánh mắt không dám nhìn loạn, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư nói cô ấy rất buồn bực, muốn tiểu thư theo cô ấy ra ngoài đi dạo.” Khách mà tiểu thư mang về đương nhiên phải đối đãi tử tế, nhưng mà hiện tại Lý Vân đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia! di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Anh nói với chị ấy, chị ấy muốn đi đâu thì kêu tài xế đưa chị ấy đi nơi đó.”
Khóe môi Trần Tiêu phiếm vẻ khổ sở, vẻ mặt đưa đám, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia đấy?”
Hoàng Bác thiếu gia nghe nói thiếu gia và tiểu thư trở lại, liền tới nơi này chào hỏi, ai ngờ đi tới đây liền nổi lên xung đột với Lý Vân tiểu thư, chính là khiến cho không thể xen vào. Một là bạn tốt của thiếu gia, một là bạn tốt của tiểu thư, anh đều không thể đắc tội nổi với bên nào, chỉ có thể đi cầu cứu tiểu thư.
“Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi tỏ vẻ không hiểu, Hoàng Bác là đại thiếu nổi danh lăng nhăng trong vòng con em quyền quý, gặp người đẹp sẽ hóa thân thành công tử nhẹ nhàng, việc thường làm nhất chính là mỗi đêm đi ôn nhu hương * với một cô gái khác nhau, vậy sao lại ầm ĩ với Lý Vân rồi? Dù sao dáng dấp Lý Vân cũng không kém.
(*) ôn nhu hương: dùng để chỉ sắc đẹp của phụ nữ khiến cho người ta mê muội.
“Hình như Hoàng Bác thiếu gia mỉa mai Lý Vân tiểu thư mấy câu, sau đó bọn họ liềm rùm beng lên.”
Vén chăn lên, Lâm Hi bình tĩnh xuống giường, ngón tay thon dài tùy ý vuốt ve mái tóc dài, “Bọn họ náo loạn ở đâu?”
“Sảnh chính lầu dưới.”
Liếc nhìn vẻ mặt khổ sở của Trần Tiêu, Lâm Hi chậm rãi đi xuống lầu dưới. Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô đã nghe được giọng nữ tràn đầy tức giận đang mắng to. dieendaanleequuydonn
Bất đắc dĩ nâng trán, cô đi xuống từng bước từng bước một, đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đang cãi vã.
Không khí rất căng thẳng, Hoàng Bác và Lý Vân đối diện nhau đều đang trợn mắt nhìn chằm chằm đối phương, hai cái miệng không hề thua đối phương chút nào nói lời giễu cợt.
“Hai người đang ầm ĩ cái gì ở đây?” Nhìn bọn họ, Lâm Hi lạnh lùng nói. Dù sao Hoàng Bác cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, Lý Vân là cô gái hai mươi tuổi, hai người này có gì hay mà cãi nhau?
Liếc mắt nhìn thấy Lâm Hi, Lý Vân thở phì phò, “Lâm Hi, tên bệnh thần kinh này định chiếm tiện nghi của chị!”
“Lâm Hi, em đừng hiểu lầm, anh tuyệt đối không định sàm sỡ cô ta.” Hoàng Bác cảm thấy rất vô tội, vì tỏ rõ trong sạch cố ý giơ đôi tay lên. Một năm rưỡi không thấy Lâm Hi, Lâm Hi có biến hóa rất lớn, khuôn mặt ngây ngô khi xưa, bây giờ xinh đẹp mang theo vẻ thành thục, hiển nhiên là một mỹ nữ, anh cảm thấy ánh mắt Quyền Hạo cũng không tệ lắm.
“Anh ta chính là một con sói háo sắc, nhìn thấy chị liền táy máy tay chân, còn hỏi chị bao nhiêu tiền một đêm, tức chết chị rồi.” Từ nhỏ đến lớn Lý Vân chưa từng bị nhục như vậy, tức giận đến hai mắt bốc lửa, muốn ra tay quất chết đồ không biết xấu hổ này. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Chỉ với dáng vẻ như đậu cô ve của cô, ai mà thèm chiếm tiện nghi của cô. Hỏi cô bao nhiêu tiền một đêm, chính là vì để mắt đến cô, bình thường loại hàng như cô, tôi cũng lười phải liếc mắt một cái.” Hoàng Bác đi trên con đường làm quan, vẫn không thay đổi tính tình phong lưu, thích chuyện tầm hoa vấn liễu (chơi gái) nhất, mà anh độc miệng cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai rồi.
“Biến thái chết tiệt.” Lý Vân căm hận mắng.
“Hoàng Bác, nói chuyện khách khí một chút, có hiểu lễ phép không hả, đây là bạn của tôi, sao anh nói chuyện như vậy?” Lâm Hi nghe đối thoại của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là lỗi của Hoàng Bác, người này thật sự phong lưu thành tính rồi, dám xuống tay với người bên cạnh cô, “Một ngày không có phụ nữ, anh sẽ chết đúng không?”
“Cô chính là bạn của Lâm Hi, coi như số cô gặp may, nể tình Lâm Hi tôi sẽ không so đo với cô.” Người trên đầu quả tim của Quyền thiếu, anh không thể đắc tội nổi, huống chi khi trước Lâm Hi rời đi một năm rưỡi, Quyền thiếu gần như điên cuồng không ít.
“Nói giống như tôi có nhiều thể diện lắm, nhanh nói xin lỗi Lý Vân đi.”
“Đúng, nói xin lỗi, tên sói háo sắc chết tiệt này!”
“Xin lỗi!” Mắt Hoàng Bác nhìn lên trần nhà, bất đắc dĩ nói xin lỗi, nhìn không có một chút thành ý nào. die nda nle equ ydo nn
Ly Vân bị tức đến nói không ra lời, mắt trừng đến tròn vo, sương mù che kín, cực kỳ uất ức.
“Quản gia, đuổi anh ta ra ngoài.” Lâm Hi không vui mím môi nói.
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu đang định đuổi Hoàng Bác ra ngoài.
Hoàng Bác vừa thấy vẻ mặt Lâm Hi không phải đùa giỡn, làm tư thế đầu hàng, “Lâm Hi, em không thể như thế, anh chỉ đùa giỡn với bạn em mà thôi.” Anh tới có chuyện nghiêm chỉnh, còn chưa gặp Quyền thiếu, sao có thể đi!
“Anh cảm thấy có thể tùy tiện đùa giỡn kiều này với một cô gái sao?” Ánh mắt Lâm Hi lạnh lẽo nhìn Hoàng Bác, “Tôi muốn hỏi anh một đêm cho gái bao nhiêu tiền, anh nghĩ như thế nào? Phát xuân tốt xấu gì cũng phải phân trường hợp một chút.”
Chắp tay trước ngực, Hoàng Bác tỏ vẻ nhận sai, “Vị tiểu thư này, xin lỗi, là tôi quá mức, xin cô tha thứ cho tôi.” Anh xác định dáng dấp cô bé này rất hợp khẩu vị của anh, cho rằng đây là người giúp việc của nhà họ Quyền mới tới, cho nên không chút kiêng kỵ đùa giỡn, ai biết cô bé này là bạn của Lâm Hi.
“Biến thái.” Lý Vân cắn môi, buồn bực chửi một câu.
“Lâm Hi, Quyền thiếu đâu?” Thấy dáng vẻ uất ức của Lý Vân, đáy lòng Hoàng Bác cảm thấy vui vẻ, nhìn người đẹp quan trọng, nhưng việc chính quan trọng hơn.
“Hình như ở thư phòng, anh đi nhìn xem.”
Đuôi chân mày Hoàng Bác dính lên chút ý cười, trước khi lên lầu không quên nhìn lâu Lý Vân hai lần, ánh mắt y hệt đùa giỡn này rõ ràng giống như đang nói, cô chờ đó. d1en d4nl 3q21y d0n
Lý Vân cực kỳ giận dữ, nếu không phải ngại Lâm Hi ở đây, cô tuyệt đối cầm dép đập tới, đập chết tên biến thái đáng chết.
“Đừng giận nữa, Hoàng Bác chính là tên bệnh thần kinh, chị không cần phải để ý đến anh ta.” Lâm Hi đi tới trước ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống.
“Người có quyền đều như vậy sao?” Lý Vân dẩu môi anh đào, không quá cao hứng.
“Anh ta là ngoại lệ, đầu óc không được tốt.”
“Xem ra, chị không hiểu nối thế giới của người có quyền có thế, dạng người như anh ta, đều háo sắc như vậy sao?” Từ nhỏ sống trong thế giới cờ đỏ phấp phới tốt đẹp, trước kia chưa từng nghĩ đến cô sẽ tiếp xúc với hạng người như thế này, đã từng xem nhiều phim truyền hình, Lý Vân tự nhiên mơ mộng đến thế giới của bọn họ, “Hay là nói bọn họ kiểu công tử ca này, trong nhà có vợ lớn, bên ngoài có N tình nhân.”
“Loại chuyện như vậy mỗi người mỗi khác.”
“Người nào gả cho Hoàng Bác kia, tuyệt đối gặp xui xẻo tám đời.”
“Việc đời không có tuyệt đối, cần gì phải kết luận sớm như vậy, làm không tốt người ta còn rất hạnh phúc đó.”
“Lâm Hi, em rốt cuộc là bạn của anh ta hay là bạn của chị vậy?” Lý Vân bất mãn vì Lâm Hi nói chuyện dùm Hoàng Bác.
“Anh ta là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, chị không thích anh ta, lần sau gặp không nhìn là được.”
“Cũng là con cháu cán bộ sao?”
“Thấp hơn Quyền Hạo một cấp bậc.”
“Như vậy có đủ tư cách háo sắc, nhưng mà anh ta vẫn rất đáng ghét.” Làm một người dân thường nhỏ, mặc dù Lý Van có tâm lý ôm bắp đùi, nhưng bắp đùi thứ sói háo sắc này, cô chết cũng sẽ không ôm.
“Háo sắc tùy người, hạng người cấp cao như anh ta, đó là phong lưu.”
“Em rốt cuộc là bạn của ai?” Sắc mặt của Lý Vân đã đen sì.
“Bạn của chị.”
“Vậy còn không sai biệt lắm.”
Trong thư phòng, Hoàng Bác đang nói chuyện quan trọng với Quyền Hạo, đó chính là ngày mai Mã Kiều Thần đính hôn, bọn họ phải đưa cái gì mới tốt?
Quyền Hạo không có hứng thú với vấn đề này, anh đã sớm kêu quản gia chuẩn bị xong lễ vật rồi. Chưa được vài phút, anh đã đuổi Hoàng Bác ra ngoài.
“Nếu chị cảm thấy buồn bực, kêu quản gia dẫn chị ra ngoài đi dạo, em mệt rồi, đi ngủ trước.” Nói với Lý Vân một đống, từng cơn mệt mỏi đanh tới cô, mệt đến cô muốn nhắm hai mắt lại.
“Em ngủ đi, chị đi ra ngoài chơi một lúc.” Lý Vân ghét bỏ vẫy vẫy tay, tự mình tìm kiếm an ủi.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Hi nằm trên giường thoải mái, ngủ sâu.
Lúc rạng sáng, Lâm Hi ngủ say sưa, cảm giác chăn lạnh lẽo, ngang hông thêm một cái tay, cô tỉnh lại trong nháy mắt, “Quyền Hạo, làm gì?”
Mở mắt ra, cô chỉ thấy Quyền Hạo đang ngủ bên cạnh cô, hai tay còn không yên phận dao động trên người cô, cơn tức giận lập tức bốc lên rồi.
“Cho anh hai lựa chọn, một yên tĩnh ngủ, hai cút ra ngoài.” Một lần nữa nhắm hai mắt lại, Lâm Hi lạnh lùng đưa ra hai lựa chọn, chân của cô đang chuẩn bị đạp bay Quyền Hạo.
Sau khi trở lại đế đô, tâm tình của cô không phải rất tốt, anh có thể cảm nhận được. Ở thành phố biển, cô và anh cùng trên một giường, đó là vạn bất đắc dĩ, bởi vì nhà cô mướn có một phòng ngủ một phòng khách, chỉ có một cái giường. Bây giờ về đến nhà, gian phòng trong nhà còn nhiều mà, xem ra bọn họ không cần thiết phải chung giường. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là mặt ngoài, anh đã quen bên cạnh có cô, sao có thể chia giường ngủ với cô được.
Hai tay không yên phận dừng lại, theo thói quen ôm hông cô, cô đưa lưng về phía anh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng ngủ, ở trong bóng tối Lâm Hi có thể nhìn thấy bàn tay trên eo, cô không thể làm gì.
Đêm vẫn còn rất dài, chuyện xưa vẫn còn tiếp tục.
Trong đêm nay, có người ngủ say sưa, có người thức trắng đêm chưa ngủ, cũng có người mưu kế gì đó.
Không biết ngày mai, có gì chờ đợi cô.
Mặc cho thợ trang điểm làm kiểu tóc cho cô, cô hơi không nhịn được rồi, động tác liếc nhìn tạp chí cũng mang theo vẻ phiền não, “Còn bao lâu nữa mới được?” Cô trong gương giống như con búp bê mặc cho người ta định đoạt, nhìn liền ghét, thân thể này mới mười bảy tuổi, cần gì phải làm cho giống như hai mươi hai tuổi vậy?
“Thiếu phu nhân, xin ngài kiên nhẫn chờ mười phút.” Thợ trang điểm vội vàng xịt keo xịt tóc lên đầu Lâm Hi, ánh mắt quá mức tập trung, không nhìn thấy sắc mặt không vui của Lâm Hi.
Thiếu phu nhân! Nghe được xưng hô này liền ghét.
Lâm Hi khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt trong suốt trong nháy mắt đổi thành sâu không lường được.
“Một đám ngu xuẩn, gọi thiếu phu nhân cái gì, ba chữ Lâm tiểu thư sao mấy người không nói?” Trần Tiêu phục vụ bên cạnh, thời khắc chú ý đến nét mặt Lâm hi, thấy cô cau mày, cũng biết cô hơi tức giận. Ở nhà họ Quyền, ba chữ thiếu phu nhân là ba chữ cấm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ giữa tiểu thư và thiếu gia không thể lấy tầm thường ra so sánh, nhưng tiểu thư không thừa nhận, vì không chọc giận tiểu thư, bọn họ đều cung kính gọi là tiểu thư. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Trần Tiêu quát lớn, ở trong mắt mọi người hơi không giải thích được, nhưng bọn họ làm việc lấy tiền, không có tư cách nói không, tất cả đều khẽ lấy áy náy gật đầu về phía anh.
Mười phút trôi qua, kiên nhẫn của Lâm Hi đã đến cực hạn.
“Tiểu thư, xong rồi.” Thợ trang điểm quan sát được trên mặt Lâm Hi che giấu chút không vui.
“Quyền Hạo đâu?” Lúc đứng từ ghế lên, Lâm Hi cảm thấy cái mông của mình sắp tê dại ra, làm hai giờ, chính là vì lấy một kiểu tóc, thật phiền toái, còn nhuộm tóc của cô thành màu nâu, hấp rồi cuốn lô, kiểu tóc trẻ con mang theo chút quyến rũ thật sự làm khó nhà tạo hình nghĩ ra.
“Thiếu gia đang ở trong phòng thay áo.” Trần Tiêu khẽ khom lưng.
“Kêu anh ta nhanh lên chút.” Không phải tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sao, cũng không phải làm tiệc cưới, làm cho phiền toái như vậy, phiền chết rồi!
“Dạ, tiểu thư.” Dù ít dù nhiều Trần Tiêu cũng nhìn ra một chút, tiểu thư nhà mình không phải rất bằng lòng trở lại đế đô, nhìn vẻ mặt và tâm tình của cô, nhiều hơn chính là vì tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã tiểu thư mới trở về, dù sao Mã tiểu thư và tiểu thư nhà mình cũng có ba năm giao tình.
Khoảng mấy phút, Quyền Hạo đi tới đây, khi nhìn thấy Lâm Hi thì trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc, tim đập nhanh hơn rất nhiều. Anh biết Hi nhi mặt mộc không trang điểm không ăn mặc cầu kỳ gì cũng đã rất đẹp, hôm nay sau khi thay đổi quần áo trang điểm, càng thêm đẹp hơn, trong trẻ trung xen lẫn cảm giác quyến rũ, khiến cho người ta cực kỳ động lòng.
“Đi thôi, bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sắp bắt đầu.” Lâm Hi không thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Quyền Hạo, cô chỉ biết không đi nhà họ Mã nữa, vô cùng có khả năng bỏ qua bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần.
“Ừ.” Quyền Hạo rõ ràng nhìn thẳng mắt, ở trước mặt người khác, lần đầu tiên anh và cô mười ngón tay đan chặt. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tròng mắt nhìn thấy ngón tay phải của cô bị anh giữ chặt, cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh sắp bay lên hai đóa hoa đào, trong phút chốc, môi mím lại của cô khẽ mở ra, nụ cười xẹt qua khuôn mặt cô.
Trong xe rộng rãi, Lâm Hi nhìn cảnh đêm ngoài cửa trôi qua, “Chồng chưa cưới mà Mã Kiều Thần đính hôn là ai?” Cô nhớ, trong lòng Mã Kiều Thần có người rồi, hai năm trước còn thẳng thắn thề thốt với cô, nhất định sẽ theo đuổi được anh hai của Quyền Hạo là Quyền Minh Vũ.
“Ngôi sao mới Dương Dịch mới lên trong giới chính trị.” Quyền Hạo cũng không rõ ràng vì sao Mã Kiều Thần đột nhiên đính hôn.
Vừa nghe đến cái tên Dương Dịch này, vẻ mặt Lâm Hi cứng đờ, ánh sáng kinh ngạc xẹt qua mắt, “Thế gia nhỏ hạng hai còn chưa bước vào, vẫn còn đang quanh quẩn trong thế gia hạng ba, người thừa kế của nhà họ Dương là Dương Dịch sao?”
“Ừ.”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt hào hoa phong nhã của Thẩm Cảnh Kỳ, hai gương mặt không ngừng quấn lấy, cô nhớ không lầm, Dương Dịch là người dưới trướng của Thẩm Cảnh Kỳ. Nhà họ Thẩm làm buôn bán gì, không ai rõ ràng hơn cô, sao Mã Kiều Thần lại dính dáng với những người đó?
Trí nhớ vốn đã sớm xóa đi trong đầu vô cùng rõ nét, kể từ khi cô không còn là Lâm Hi Nhi, đã không bước vào thế giới kia. Mã Kiều Thần một lòng muốn là người có thành tựu trong giới kinh doanh, một khi dính líu quan hệ với bọn họ, một khi đứng sai đội, vạn kiếp bất phục tuyệt đối không chỉ có cô ấy, hễ là người có một chút quan hệ với nhà họ Mã tất cả đều sẽ gặp họa.
Lâm Hi hơi nhếch khóe môi, “Không phải cô ấy thích anh hai của anh là Quyền Minh Vũ sao?”
“Anh ấy không thích cô ấy.”
“Anh xác định thật sự không thích sao?” Cô và Quyền Hạo sống cùng dưới mái hiên nhà, nhưng rất ít cơ hội nhìn thấy người nhà của Quyền Hạo, trừ Phó Trường Thanh tình cờ gặp một lần ở ngoài, cho đến nay cô chỉ gặp Quyền Minh Vũ hai lần, đó là một người đều mỉm cười với bất kỳ ai nhưng nội tâm thật sự lạnh lùng. dfienddn lieqiudoon
“Chuyện của bọn họ để tự bọn họ giải quyết, Hi nhi vẫn nên quan tâm tới anh nhiều hơn.” Anh rất không thích trong lòng cô, còn có người có địa vị cao hơn anh.
“Chồng chưa cưới của Mã Kiều Thần, các anh có điều tra không?” Chồng chưa cưới của con gái quý thế gia tầng thứ hai, nhất định có điều tra.
“Đây là việc nhà họ Mã cần phải làm.”
“Anh người bạn từ nhỏ này thật sự không đủ xứng chức.” Lâm Hi nhàn nhạt châm chọc, “May mà tôi trở về đế đô rồi.”
“Hi nhi biết điều gì sao?” Quyền Hạo nghĩ đến một năm rưỡi, một xấp tư liệu thật dày. Cái tên Lâm Hi Nhi này vẫn quanh quẩn trong đầu anh, anh phái người đi điều tra cuộc đời sự nghiệp của Lâm Hi Nhi, phát hiện trừ thần trộm ra, không có gì đặc biệt khắc, nhưng mặt ngoài càng hoàn mỹ thứ ẩn giấu càng nhiều.
“Không có gì.” Lâm Hi không định tiết lộ quá nhiều sẽ bại lộ chuyện mình sống lại, hơi híp mắt, tất cả trí nhớ hơn hai mươi năm đều hiện lên trong đầu, rất nhiều khuôn mặt đều mơ hồ, chỉ có ba khuôn mặt cô vẫn nhớ rõ ràng.
Giờ phút này nhà họ Mã cực kỳ náo nhiệt, người đi lại trong nhà gần như đều là quyền quý, làm nhân vật chính của ngày hôm nay, Mã Kiều Thần tươi cười chào hỏi mỗi một vị khách mời.
“Quyền thiếu và Lâm tiểu thư tới.” Quản gia nhà họ Mã làm tiếp đón ở cửa, khi nhìn thấy Quyền Hạo và Lâm Hi, lập tức vào trong nhà bẩm báo với Mã Kiều Thần.
Vừa bước chân vào sảnh chính nhà họ Mã, Lâm Hi đã ngửi thấy một mùi vị cực kỳ nhạt nhưng quen thuộc, nụ cười nhẹ trên mặt khựng lại, mặt lạnh, đề phòng nhìn chung quanh.
“Hi nhi, em cũng cảm thấy không bình thường sao?” Quyền Hạo cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh, cũng chú ý tới chung quanh có mùi quỷ dị lan tràn.
“Chờ đợi tiến triển của tình hình thôi.” Lúc này nói ra hơi quá sớm, cô thật sự muốn xem, tay chân của Thẩm Cảnh Kỳ có thể làm ra chuyện lớn gì.
“Hi nhi giống như có rất nhiều chuyện mà anh không biết đấy.” Khi Hi nhi mười hai tuổi thì anh gặp cô, khi đó cảm giác cô chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm, thời gian bốn năm rưỡi trôi qua, cô mang đến cho anh một cảm giác, giống như một linh hồn người lớn thuần thục ở trong thân thể non nớt này.
“Không phải anh cũng như vậy sao?” Mắt sắc như dao của Lâm Hi khẽ lườm, Mã Kiều Thần đi về phía cô, nụ cười ngọt ngào lập tức hiện ra, ánh mắt mới vừa rồi còn thông minh biến thành trong suốt.
Thời gian qua đi một năm rưỡi gặp lại Lâm Hi, Mã Kiều Thần thiếu chút nữa không nhận ra, ở trong ấn tượng của cô, Lâm Hi chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm xinh đẹp, bây giờ vừa gặp, cô gái ngày xưa đã biến thành một người phụ nữ nhỏ quyến rũ và trẻ trung cùng tồn tại, nhìn trên mặt mày lơ đãng tản mát ra vẻ quyến rũ thật sự mê chết người.
Nhìn mười ngón tay của hai người đan chặt, trong mắt Quyền Hạo tràn ra nụ cười cưng chiều, cho dù có biết sự tình hay không đều sẽ cho rằng hai người này là một đôi. Vì vậy, trên khuôn mặt thông minh của Mã Kiều Thần tỏ đầy ý cười, “Quyền tam thiếu, tam thiếu phu nhân.”
Trêu chọc Lý Vân một chút đã giận đến kêu to oa oa, Lâm Hi cười híp mắt đi vào nhà họ Quyền.
Lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, Trần Tiêu nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình, anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Trở lại đế đô, Quyền Hạo khẳng định không thể nào để Lâm Hi đơn độc ở ngoài, tất cả giống như một năm rưỡi trước, hai người ở cùng dưới một mái hiên nhà, về phần Lý Vân, đương nhiên ở trong phòng khách.
Tin tức Lâm Hi trở lại đế đô, ở trong vòng con em quyền quý truyền ra mọi người đều biết, đưa tới không ít người chú ý.
Buổi tối, Lâm Hi nằm trên giường nhàm chán xem tạp chí.
Một năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có ở nhà họ Quyền là không hề thay đổi chút nào, ví dụ như trang trí trong phòng ngủ trước kia của cô đều không thay đổi, không có gì khác trước kia.
Nhàn nhạt quét chung quanh một vòng, cô tùy ý ném tạp chí qua một bên.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Trần Tiêu run run rẩy rẩy, chỉ sợ tiểu thư nhà mình phát giận.
“Ừ.”
Nhận được cho phép, Trần Tiêu khe khẽ đẩy cửa đi vào, ánh mắt không dám nhìn loạn, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư nói cô ấy rất buồn bực, muốn tiểu thư theo cô ấy ra ngoài đi dạo.” Khách mà tiểu thư mang về đương nhiên phải đối đãi tử tế, nhưng mà hiện tại Lý Vân đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia! di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Anh nói với chị ấy, chị ấy muốn đi đâu thì kêu tài xế đưa chị ấy đi nơi đó.”
Khóe môi Trần Tiêu phiếm vẻ khổ sở, vẻ mặt đưa đám, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia đấy?”
Hoàng Bác thiếu gia nghe nói thiếu gia và tiểu thư trở lại, liền tới nơi này chào hỏi, ai ngờ đi tới đây liền nổi lên xung đột với Lý Vân tiểu thư, chính là khiến cho không thể xen vào. Một là bạn tốt của thiếu gia, một là bạn tốt của tiểu thư, anh đều không thể đắc tội nổi với bên nào, chỉ có thể đi cầu cứu tiểu thư.
“Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi tỏ vẻ không hiểu, Hoàng Bác là đại thiếu nổi danh lăng nhăng trong vòng con em quyền quý, gặp người đẹp sẽ hóa thân thành công tử nhẹ nhàng, việc thường làm nhất chính là mỗi đêm đi ôn nhu hương * với một cô gái khác nhau, vậy sao lại ầm ĩ với Lý Vân rồi? Dù sao dáng dấp Lý Vân cũng không kém.
(*) ôn nhu hương: dùng để chỉ sắc đẹp của phụ nữ khiến cho người ta mê muội.
“Hình như Hoàng Bác thiếu gia mỉa mai Lý Vân tiểu thư mấy câu, sau đó bọn họ liềm rùm beng lên.”
Vén chăn lên, Lâm Hi bình tĩnh xuống giường, ngón tay thon dài tùy ý vuốt ve mái tóc dài, “Bọn họ náo loạn ở đâu?”
“Sảnh chính lầu dưới.”
Liếc nhìn vẻ mặt khổ sở của Trần Tiêu, Lâm Hi chậm rãi đi xuống lầu dưới. Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô đã nghe được giọng nữ tràn đầy tức giận đang mắng to. dieendaanleequuydonn
Bất đắc dĩ nâng trán, cô đi xuống từng bước từng bước một, đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đang cãi vã.
Không khí rất căng thẳng, Hoàng Bác và Lý Vân đối diện nhau đều đang trợn mắt nhìn chằm chằm đối phương, hai cái miệng không hề thua đối phương chút nào nói lời giễu cợt.
“Hai người đang ầm ĩ cái gì ở đây?” Nhìn bọn họ, Lâm Hi lạnh lùng nói. Dù sao Hoàng Bác cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, Lý Vân là cô gái hai mươi tuổi, hai người này có gì hay mà cãi nhau?
Liếc mắt nhìn thấy Lâm Hi, Lý Vân thở phì phò, “Lâm Hi, tên bệnh thần kinh này định chiếm tiện nghi của chị!”
“Lâm Hi, em đừng hiểu lầm, anh tuyệt đối không định sàm sỡ cô ta.” Hoàng Bác cảm thấy rất vô tội, vì tỏ rõ trong sạch cố ý giơ đôi tay lên. Một năm rưỡi không thấy Lâm Hi, Lâm Hi có biến hóa rất lớn, khuôn mặt ngây ngô khi xưa, bây giờ xinh đẹp mang theo vẻ thành thục, hiển nhiên là một mỹ nữ, anh cảm thấy ánh mắt Quyền Hạo cũng không tệ lắm.
“Anh ta chính là một con sói háo sắc, nhìn thấy chị liền táy máy tay chân, còn hỏi chị bao nhiêu tiền một đêm, tức chết chị rồi.” Từ nhỏ đến lớn Lý Vân chưa từng bị nhục như vậy, tức giận đến hai mắt bốc lửa, muốn ra tay quất chết đồ không biết xấu hổ này. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Chỉ với dáng vẻ như đậu cô ve của cô, ai mà thèm chiếm tiện nghi của cô. Hỏi cô bao nhiêu tiền một đêm, chính là vì để mắt đến cô, bình thường loại hàng như cô, tôi cũng lười phải liếc mắt một cái.” Hoàng Bác đi trên con đường làm quan, vẫn không thay đổi tính tình phong lưu, thích chuyện tầm hoa vấn liễu (chơi gái) nhất, mà anh độc miệng cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai rồi.
“Biến thái chết tiệt.” Lý Vân căm hận mắng.
“Hoàng Bác, nói chuyện khách khí một chút, có hiểu lễ phép không hả, đây là bạn của tôi, sao anh nói chuyện như vậy?” Lâm Hi nghe đối thoại của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là lỗi của Hoàng Bác, người này thật sự phong lưu thành tính rồi, dám xuống tay với người bên cạnh cô, “Một ngày không có phụ nữ, anh sẽ chết đúng không?”
“Cô chính là bạn của Lâm Hi, coi như số cô gặp may, nể tình Lâm Hi tôi sẽ không so đo với cô.” Người trên đầu quả tim của Quyền thiếu, anh không thể đắc tội nổi, huống chi khi trước Lâm Hi rời đi một năm rưỡi, Quyền thiếu gần như điên cuồng không ít.
“Nói giống như tôi có nhiều thể diện lắm, nhanh nói xin lỗi Lý Vân đi.”
“Đúng, nói xin lỗi, tên sói háo sắc chết tiệt này!”
“Xin lỗi!” Mắt Hoàng Bác nhìn lên trần nhà, bất đắc dĩ nói xin lỗi, nhìn không có một chút thành ý nào. die nda nle equ ydo nn
Ly Vân bị tức đến nói không ra lời, mắt trừng đến tròn vo, sương mù che kín, cực kỳ uất ức.
“Quản gia, đuổi anh ta ra ngoài.” Lâm Hi không vui mím môi nói.
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu đang định đuổi Hoàng Bác ra ngoài.
Hoàng Bác vừa thấy vẻ mặt Lâm Hi không phải đùa giỡn, làm tư thế đầu hàng, “Lâm Hi, em không thể như thế, anh chỉ đùa giỡn với bạn em mà thôi.” Anh tới có chuyện nghiêm chỉnh, còn chưa gặp Quyền thiếu, sao có thể đi!
“Anh cảm thấy có thể tùy tiện đùa giỡn kiều này với một cô gái sao?” Ánh mắt Lâm Hi lạnh lẽo nhìn Hoàng Bác, “Tôi muốn hỏi anh một đêm cho gái bao nhiêu tiền, anh nghĩ như thế nào? Phát xuân tốt xấu gì cũng phải phân trường hợp một chút.”
Chắp tay trước ngực, Hoàng Bác tỏ vẻ nhận sai, “Vị tiểu thư này, xin lỗi, là tôi quá mức, xin cô tha thứ cho tôi.” Anh xác định dáng dấp cô bé này rất hợp khẩu vị của anh, cho rằng đây là người giúp việc của nhà họ Quyền mới tới, cho nên không chút kiêng kỵ đùa giỡn, ai biết cô bé này là bạn của Lâm Hi.
“Biến thái.” Lý Vân cắn môi, buồn bực chửi một câu.
“Lâm Hi, Quyền thiếu đâu?” Thấy dáng vẻ uất ức của Lý Vân, đáy lòng Hoàng Bác cảm thấy vui vẻ, nhìn người đẹp quan trọng, nhưng việc chính quan trọng hơn.
“Hình như ở thư phòng, anh đi nhìn xem.”
Đuôi chân mày Hoàng Bác dính lên chút ý cười, trước khi lên lầu không quên nhìn lâu Lý Vân hai lần, ánh mắt y hệt đùa giỡn này rõ ràng giống như đang nói, cô chờ đó. d1en d4nl 3q21y d0n
Lý Vân cực kỳ giận dữ, nếu không phải ngại Lâm Hi ở đây, cô tuyệt đối cầm dép đập tới, đập chết tên biến thái đáng chết.
“Đừng giận nữa, Hoàng Bác chính là tên bệnh thần kinh, chị không cần phải để ý đến anh ta.” Lâm Hi đi tới trước ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống.
“Người có quyền đều như vậy sao?” Lý Vân dẩu môi anh đào, không quá cao hứng.
“Anh ta là ngoại lệ, đầu óc không được tốt.”
“Xem ra, chị không hiểu nối thế giới của người có quyền có thế, dạng người như anh ta, đều háo sắc như vậy sao?” Từ nhỏ sống trong thế giới cờ đỏ phấp phới tốt đẹp, trước kia chưa từng nghĩ đến cô sẽ tiếp xúc với hạng người như thế này, đã từng xem nhiều phim truyền hình, Lý Vân tự nhiên mơ mộng đến thế giới của bọn họ, “Hay là nói bọn họ kiểu công tử ca này, trong nhà có vợ lớn, bên ngoài có N tình nhân.”
“Loại chuyện như vậy mỗi người mỗi khác.”
“Người nào gả cho Hoàng Bác kia, tuyệt đối gặp xui xẻo tám đời.”
“Việc đời không có tuyệt đối, cần gì phải kết luận sớm như vậy, làm không tốt người ta còn rất hạnh phúc đó.”
“Lâm Hi, em rốt cuộc là bạn của anh ta hay là bạn của chị vậy?” Lý Vân bất mãn vì Lâm Hi nói chuyện dùm Hoàng Bác.
“Anh ta là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, chị không thích anh ta, lần sau gặp không nhìn là được.”
“Cũng là con cháu cán bộ sao?”
“Thấp hơn Quyền Hạo một cấp bậc.”
“Như vậy có đủ tư cách háo sắc, nhưng mà anh ta vẫn rất đáng ghét.” Làm một người dân thường nhỏ, mặc dù Lý Van có tâm lý ôm bắp đùi, nhưng bắp đùi thứ sói háo sắc này, cô chết cũng sẽ không ôm.
“Háo sắc tùy người, hạng người cấp cao như anh ta, đó là phong lưu.”
“Em rốt cuộc là bạn của ai?” Sắc mặt của Lý Vân đã đen sì.
“Bạn của chị.”
“Vậy còn không sai biệt lắm.”
Trong thư phòng, Hoàng Bác đang nói chuyện quan trọng với Quyền Hạo, đó chính là ngày mai Mã Kiều Thần đính hôn, bọn họ phải đưa cái gì mới tốt?
Quyền Hạo không có hứng thú với vấn đề này, anh đã sớm kêu quản gia chuẩn bị xong lễ vật rồi. Chưa được vài phút, anh đã đuổi Hoàng Bác ra ngoài.
“Nếu chị cảm thấy buồn bực, kêu quản gia dẫn chị ra ngoài đi dạo, em mệt rồi, đi ngủ trước.” Nói với Lý Vân một đống, từng cơn mệt mỏi đanh tới cô, mệt đến cô muốn nhắm hai mắt lại.
“Em ngủ đi, chị đi ra ngoài chơi một lúc.” Lý Vân ghét bỏ vẫy vẫy tay, tự mình tìm kiếm an ủi.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Hi nằm trên giường thoải mái, ngủ sâu.
Lúc rạng sáng, Lâm Hi ngủ say sưa, cảm giác chăn lạnh lẽo, ngang hông thêm một cái tay, cô tỉnh lại trong nháy mắt, “Quyền Hạo, làm gì?”
Mở mắt ra, cô chỉ thấy Quyền Hạo đang ngủ bên cạnh cô, hai tay còn không yên phận dao động trên người cô, cơn tức giận lập tức bốc lên rồi.
“Cho anh hai lựa chọn, một yên tĩnh ngủ, hai cút ra ngoài.” Một lần nữa nhắm hai mắt lại, Lâm Hi lạnh lùng đưa ra hai lựa chọn, chân của cô đang chuẩn bị đạp bay Quyền Hạo.
Sau khi trở lại đế đô, tâm tình của cô không phải rất tốt, anh có thể cảm nhận được. Ở thành phố biển, cô và anh cùng trên một giường, đó là vạn bất đắc dĩ, bởi vì nhà cô mướn có một phòng ngủ một phòng khách, chỉ có một cái giường. Bây giờ về đến nhà, gian phòng trong nhà còn nhiều mà, xem ra bọn họ không cần thiết phải chung giường. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là mặt ngoài, anh đã quen bên cạnh có cô, sao có thể chia giường ngủ với cô được.
Hai tay không yên phận dừng lại, theo thói quen ôm hông cô, cô đưa lưng về phía anh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng ngủ, ở trong bóng tối Lâm Hi có thể nhìn thấy bàn tay trên eo, cô không thể làm gì.
Đêm vẫn còn rất dài, chuyện xưa vẫn còn tiếp tục.
Trong đêm nay, có người ngủ say sưa, có người thức trắng đêm chưa ngủ, cũng có người mưu kế gì đó.
Không biết ngày mai, có gì chờ đợi cô.
Mặc cho thợ trang điểm làm kiểu tóc cho cô, cô hơi không nhịn được rồi, động tác liếc nhìn tạp chí cũng mang theo vẻ phiền não, “Còn bao lâu nữa mới được?” Cô trong gương giống như con búp bê mặc cho người ta định đoạt, nhìn liền ghét, thân thể này mới mười bảy tuổi, cần gì phải làm cho giống như hai mươi hai tuổi vậy?
“Thiếu phu nhân, xin ngài kiên nhẫn chờ mười phút.” Thợ trang điểm vội vàng xịt keo xịt tóc lên đầu Lâm Hi, ánh mắt quá mức tập trung, không nhìn thấy sắc mặt không vui của Lâm Hi.
Thiếu phu nhân! Nghe được xưng hô này liền ghét.
Lâm Hi khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt trong suốt trong nháy mắt đổi thành sâu không lường được.
“Một đám ngu xuẩn, gọi thiếu phu nhân cái gì, ba chữ Lâm tiểu thư sao mấy người không nói?” Trần Tiêu phục vụ bên cạnh, thời khắc chú ý đến nét mặt Lâm hi, thấy cô cau mày, cũng biết cô hơi tức giận. Ở nhà họ Quyền, ba chữ thiếu phu nhân là ba chữ cấm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ giữa tiểu thư và thiếu gia không thể lấy tầm thường ra so sánh, nhưng tiểu thư không thừa nhận, vì không chọc giận tiểu thư, bọn họ đều cung kính gọi là tiểu thư. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Trần Tiêu quát lớn, ở trong mắt mọi người hơi không giải thích được, nhưng bọn họ làm việc lấy tiền, không có tư cách nói không, tất cả đều khẽ lấy áy náy gật đầu về phía anh.
Mười phút trôi qua, kiên nhẫn của Lâm Hi đã đến cực hạn.
“Tiểu thư, xong rồi.” Thợ trang điểm quan sát được trên mặt Lâm Hi che giấu chút không vui.
“Quyền Hạo đâu?” Lúc đứng từ ghế lên, Lâm Hi cảm thấy cái mông của mình sắp tê dại ra, làm hai giờ, chính là vì lấy một kiểu tóc, thật phiền toái, còn nhuộm tóc của cô thành màu nâu, hấp rồi cuốn lô, kiểu tóc trẻ con mang theo chút quyến rũ thật sự làm khó nhà tạo hình nghĩ ra.
“Thiếu gia đang ở trong phòng thay áo.” Trần Tiêu khẽ khom lưng.
“Kêu anh ta nhanh lên chút.” Không phải tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sao, cũng không phải làm tiệc cưới, làm cho phiền toái như vậy, phiền chết rồi!
“Dạ, tiểu thư.” Dù ít dù nhiều Trần Tiêu cũng nhìn ra một chút, tiểu thư nhà mình không phải rất bằng lòng trở lại đế đô, nhìn vẻ mặt và tâm tình của cô, nhiều hơn chính là vì tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã tiểu thư mới trở về, dù sao Mã tiểu thư và tiểu thư nhà mình cũng có ba năm giao tình.
Khoảng mấy phút, Quyền Hạo đi tới đây, khi nhìn thấy Lâm Hi thì trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc, tim đập nhanh hơn rất nhiều. Anh biết Hi nhi mặt mộc không trang điểm không ăn mặc cầu kỳ gì cũng đã rất đẹp, hôm nay sau khi thay đổi quần áo trang điểm, càng thêm đẹp hơn, trong trẻ trung xen lẫn cảm giác quyến rũ, khiến cho người ta cực kỳ động lòng.
“Đi thôi, bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần sắp bắt đầu.” Lâm Hi không thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Quyền Hạo, cô chỉ biết không đi nhà họ Mã nữa, vô cùng có khả năng bỏ qua bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần.
“Ừ.” Quyền Hạo rõ ràng nhìn thẳng mắt, ở trước mặt người khác, lần đầu tiên anh và cô mười ngón tay đan chặt. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tròng mắt nhìn thấy ngón tay phải của cô bị anh giữ chặt, cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh sắp bay lên hai đóa hoa đào, trong phút chốc, môi mím lại của cô khẽ mở ra, nụ cười xẹt qua khuôn mặt cô.
Trong xe rộng rãi, Lâm Hi nhìn cảnh đêm ngoài cửa trôi qua, “Chồng chưa cưới mà Mã Kiều Thần đính hôn là ai?” Cô nhớ, trong lòng Mã Kiều Thần có người rồi, hai năm trước còn thẳng thắn thề thốt với cô, nhất định sẽ theo đuổi được anh hai của Quyền Hạo là Quyền Minh Vũ.
“Ngôi sao mới Dương Dịch mới lên trong giới chính trị.” Quyền Hạo cũng không rõ ràng vì sao Mã Kiều Thần đột nhiên đính hôn.
Vừa nghe đến cái tên Dương Dịch này, vẻ mặt Lâm Hi cứng đờ, ánh sáng kinh ngạc xẹt qua mắt, “Thế gia nhỏ hạng hai còn chưa bước vào, vẫn còn đang quanh quẩn trong thế gia hạng ba, người thừa kế của nhà họ Dương là Dương Dịch sao?”
“Ừ.”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt hào hoa phong nhã của Thẩm Cảnh Kỳ, hai gương mặt không ngừng quấn lấy, cô nhớ không lầm, Dương Dịch là người dưới trướng của Thẩm Cảnh Kỳ. Nhà họ Thẩm làm buôn bán gì, không ai rõ ràng hơn cô, sao Mã Kiều Thần lại dính dáng với những người đó?
Trí nhớ vốn đã sớm xóa đi trong đầu vô cùng rõ nét, kể từ khi cô không còn là Lâm Hi Nhi, đã không bước vào thế giới kia. Mã Kiều Thần một lòng muốn là người có thành tựu trong giới kinh doanh, một khi dính líu quan hệ với bọn họ, một khi đứng sai đội, vạn kiếp bất phục tuyệt đối không chỉ có cô ấy, hễ là người có một chút quan hệ với nhà họ Mã tất cả đều sẽ gặp họa.
Lâm Hi hơi nhếch khóe môi, “Không phải cô ấy thích anh hai của anh là Quyền Minh Vũ sao?”
“Anh ấy không thích cô ấy.”
“Anh xác định thật sự không thích sao?” Cô và Quyền Hạo sống cùng dưới mái hiên nhà, nhưng rất ít cơ hội nhìn thấy người nhà của Quyền Hạo, trừ Phó Trường Thanh tình cờ gặp một lần ở ngoài, cho đến nay cô chỉ gặp Quyền Minh Vũ hai lần, đó là một người đều mỉm cười với bất kỳ ai nhưng nội tâm thật sự lạnh lùng. dfienddn lieqiudoon
“Chuyện của bọn họ để tự bọn họ giải quyết, Hi nhi vẫn nên quan tâm tới anh nhiều hơn.” Anh rất không thích trong lòng cô, còn có người có địa vị cao hơn anh.
“Chồng chưa cưới của Mã Kiều Thần, các anh có điều tra không?” Chồng chưa cưới của con gái quý thế gia tầng thứ hai, nhất định có điều tra.
“Đây là việc nhà họ Mã cần phải làm.”
“Anh người bạn từ nhỏ này thật sự không đủ xứng chức.” Lâm Hi nhàn nhạt châm chọc, “May mà tôi trở về đế đô rồi.”
“Hi nhi biết điều gì sao?” Quyền Hạo nghĩ đến một năm rưỡi, một xấp tư liệu thật dày. Cái tên Lâm Hi Nhi này vẫn quanh quẩn trong đầu anh, anh phái người đi điều tra cuộc đời sự nghiệp của Lâm Hi Nhi, phát hiện trừ thần trộm ra, không có gì đặc biệt khắc, nhưng mặt ngoài càng hoàn mỹ thứ ẩn giấu càng nhiều.
“Không có gì.” Lâm Hi không định tiết lộ quá nhiều sẽ bại lộ chuyện mình sống lại, hơi híp mắt, tất cả trí nhớ hơn hai mươi năm đều hiện lên trong đầu, rất nhiều khuôn mặt đều mơ hồ, chỉ có ba khuôn mặt cô vẫn nhớ rõ ràng.
Giờ phút này nhà họ Mã cực kỳ náo nhiệt, người đi lại trong nhà gần như đều là quyền quý, làm nhân vật chính của ngày hôm nay, Mã Kiều Thần tươi cười chào hỏi mỗi một vị khách mời.
“Quyền thiếu và Lâm tiểu thư tới.” Quản gia nhà họ Mã làm tiếp đón ở cửa, khi nhìn thấy Quyền Hạo và Lâm Hi, lập tức vào trong nhà bẩm báo với Mã Kiều Thần.
Vừa bước chân vào sảnh chính nhà họ Mã, Lâm Hi đã ngửi thấy một mùi vị cực kỳ nhạt nhưng quen thuộc, nụ cười nhẹ trên mặt khựng lại, mặt lạnh, đề phòng nhìn chung quanh.
“Hi nhi, em cũng cảm thấy không bình thường sao?” Quyền Hạo cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh, cũng chú ý tới chung quanh có mùi quỷ dị lan tràn.
“Chờ đợi tiến triển của tình hình thôi.” Lúc này nói ra hơi quá sớm, cô thật sự muốn xem, tay chân của Thẩm Cảnh Kỳ có thể làm ra chuyện lớn gì.
“Hi nhi giống như có rất nhiều chuyện mà anh không biết đấy.” Khi Hi nhi mười hai tuổi thì anh gặp cô, khi đó cảm giác cô chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm, thời gian bốn năm rưỡi trôi qua, cô mang đến cho anh một cảm giác, giống như một linh hồn người lớn thuần thục ở trong thân thể non nớt này.
“Không phải anh cũng như vậy sao?” Mắt sắc như dao của Lâm Hi khẽ lườm, Mã Kiều Thần đi về phía cô, nụ cười ngọt ngào lập tức hiện ra, ánh mắt mới vừa rồi còn thông minh biến thành trong suốt.
Thời gian qua đi một năm rưỡi gặp lại Lâm Hi, Mã Kiều Thần thiếu chút nữa không nhận ra, ở trong ấn tượng của cô, Lâm Hi chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm xinh đẹp, bây giờ vừa gặp, cô gái ngày xưa đã biến thành một người phụ nữ nhỏ quyến rũ và trẻ trung cùng tồn tại, nhìn trên mặt mày lơ đãng tản mát ra vẻ quyến rũ thật sự mê chết người.
Nhìn mười ngón tay của hai người đan chặt, trong mắt Quyền Hạo tràn ra nụ cười cưng chiều, cho dù có biết sự tình hay không đều sẽ cho rằng hai người này là một đôi. Vì vậy, trên khuôn mặt thông minh của Mã Kiều Thần tỏ đầy ý cười, “Quyền tam thiếu, tam thiếu phu nhân.”
Last edited:
Bình luận facebook