-
Chapter 3: Ngọn gió mới
Gió đã đổi chiều ở Lumenwood.
Ruvy chỉnh lại hướng mũi tên, và đưa mắt theo một cách chăm chú. Ánh mắt nó khóa chặt vào một con quái vật to lớn, lông lá và xám xịt với hình dáng của một con người nhưng cái đầu và cách di chuyển thì hệt như một con chó sói. Nó chầm chậm thở ra, rồi thả tay để mũi tên lao vút tới mục tiêu không chút khoan nhượng.
Lumenwood là một khu rừng rộng lớn, trải rộng tới một phần năm diện tích của Terra Somniare. Nằm sâu nơi tận cùng của Lumenwood là lãnh địa của chủng tộc Elf, giống loài mang dáng vẻ cao ráo và thanh mảnh với điểm đặc biệt là tốc độ và trí tuệ. Chủng tộc Elf chiếm trọn toàn bộ vùng rừng cổ với những cây đại thụ cao cả trăm mét, những tán lá rộng lớn gần như che trọn ánh mặt trời và những sinh vật gắn liền với những phép thuật cổ đại. Gần hơn với khu vực đồng bằng, nơi những ngọn cây chỉ đạt chiều cao vài chục mét và tán lá chỉ đủ để che khuất một phần bầu trời là lãnh thổ của Beast – những sinh vật nửa người nửa thú với tốc độ và sức mạnh vượt trội. Chia sẻ khu vực bìa rừng với Beast là những con quái thú với kích thước, sức mạnh và sự điên cuồng gấp nhiều lần bình thường, phân bố rải rác ở nhiều khu vực nơi bìa rừng Lumenwood.
Khu vực quen thuộc của Ruvy là địa bàn của loài ma sói – Werewolf. Chúng có kích thước lớn gấp đôi một Human, với những cơ bắp cuồn cuộn giúp tăng cường tốc độ và sức tấn công, bên dưới bộ lông dày giúp tăng khả năng phòng thủ. Với những lợi thế ấy, cùng cấp độ ở khoảng 150 tới 170, Werewolf thuộc dạng quái vật khá khó nhằn với những người chơi mới, nhưng lại là miếng mồi béo bở đối với cấp độ 214 hiện tại của Ruvy, bởi tuy lượng kinh nghiệm không nhiều nhưng chúng lại thường tập trung thành đàn khoảng mười con. Có những đàn Werewolf lớn hơn, lên tới hai mươi Werewolf, cầm đầu bởi một Wolf King – một con đầu đàn, với kích thước gấp rưỡi một Werewolf thông thường, với bộ lông đen tuyền, đôi mắt xanh hoang dại và hàm răng nanh trắng ởn. Ruvy thường tránh đụng độ những đàn như vậy, bởi cấp độ của một con Wolf King là 220, và lại là một con boss. Quái vật có lượng HP nhiều hơn người chơi, bởi vậy một con quái vật luôn mạnh hơn một người chơi ở cùng cấp độ. Một con boss lại mạnh hơn một con quái vật thông thường có cùng cấp độ về chỉ số và kỹ năng, vì vậy mà để hạ được một con boss, cần tối thiểu là ba người chơi cùng cấp độ. Ruvy thì chỉ luôn đi săn một mình.
Mũi tên của nó lao vút đi, cắm phập vào cổ con Werewolf. Một tia lửa lóe lên khi mũi tên trúng mục tiêu: một đòn chí mạng. Con quái rú lên đau đớn, và gục xuống khi mũi tên của Ruvy rút hết lượng máu ít ỏi còn lại.
<Bạn nhận được 512 Exp>
<Bạn đã thăng cấp>
<Cấp độ hiện tại của bạn là 215>
Những dòng thông báo đồng loạt hiện lên khi Werewolf biến mất. Ruvy mỉm cười, nó mở bảng Thông số để kiểm tra lại chỉ số của mình, rồi tắt đi và mở bảng Hành trang. Nó khá may mắn trong trò chơi này, điển hình là trong việc mở những hộp quà ngẫu nhiên. Trong lần gần đây nhất, nó đã nhận được một cây cung thuộc hàng hiếm, thứ mà nó có mơ cũng khó mà mơ thấy. Cây cung có giá trị tương đối lớn, và nếu bán đi nó sẽ có một lượng Gold kha khá. Tuy nhiên, nó quyết định rằng một cây cung tốt sẽ giúp nó giết những con quái vật mạnh hơn, với cấp độ cao hơn trong thời gian ngắn hơn, tức là nó sẽ thăng cấp nhanh hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. Và vì vậy, nó giữ cây cung lại. Tất nhiên, nó phải thăng cấp để dùng được cây cung này trước đã.
Nó nhìn vào bảng Hành trang, nằm ngay vị trí dễ nhìn nhất là một cây cung bằng xương động vật với những miếng gai bảo vệ kim loại. Lần cuối cùng Ruvy mở bảng hành trang, cây cung này vẫn được bao quanh bởi một luồng khí màu đỏ - biểu hiện của những món trang bị không thể sử dụng. Giờ đây, cây cung trước mắt nó vẫn hiện lên với một màu đỏ, nhưng là màu đỏ rực rỡ và bóng loáng của những vảy kim loại xếp chồng lên nhau, đan xen bởi những viền họa tiết màu vàng đồng.
“Cuối cùng cũng dùng được!”
Thầm reo lên trong đầu, nó hồi hộp chạm vào cây cung. Một bảng thông báo nhỏ hiện lên ngay đầu ngón tay nó.
<Sử dụng: Scarlet Steel Bow>
<Yes/No>
Nó chạm tay vào chữ <Yes>, và cây cung cấp thấp trên tay nó ngay lập tức được thay thế bằng sắc đỏ chói lọi của Scarlet Steel Bow, đỏ rực như màu mái tóc dài tết bím của nó vậy.
Hớn hở, Ruvy giương cung, lắp tên và đưa lên ngang tầm mắt. Mũi tên chỉ thẳng tới mục tiêu của nó – một con Werewolf xấu số.
“Để xem uy lực của cây cung này nào!”
Nó nghĩ vậy, và buông tay. Mũi tên bật khỏi dây cung, nhắm thẳng hướng mục tiêu của nó mà lao tới.
Cung thủ có một lợi thế không nhỏ là khả năng chiến đấu ở cự ly xa và vị trí an toàn như một pháp sư, nhưng lại có tốc độ và tính cơ động như một chiến binh. Có điều, đi kèm những lợi thế ấy là việc phải tốn một khoản tiền kha khá để mua tên. Những mũi tên rẻ tiền thông thường cũng có thể sử dụng được cho bất kỳ loại cung nào. Tuy nhiên, để đạt được hiệu quả chiến đấu và chỉ số sát thương cao, những cung thủ cấp cao sẽ phải bỏ thêm một khoản tiền để trang bị những loại tên tốt, và cả những loại tên chuyên dụng dành cho nhiều kỹ năng khác nhau. Bởi vậy, những người thuộc Class Archer thường không dư dả về tiền bạc. Ruvy cũng không là ngoại lệ, và vì thế, nó không có nhiều tiền để thường xuyên sắm cung tốt.
Và vì thế, nó không hề để ý tới một kinh nghiệm quan trọng của cung thủ.
Mỗi cây cung có một cự ly khác nhau, một lực bắn khác nhau, và một đường bắn khác nhau. Điều đó có nghĩa là, trong cùng một môi trường với cùng một điều kiện về áp suất, hướng gió, tốc độ gió, lực kéo và điểm ngắm, thì cùng một mũi tên bắn ra từ hai cây cung khác nhau sẽ có những sai số nhất định về điểm bắn trúng.
Scarlet Steel Bow, so với Horn Bow mà nó quen dùng có một cự ly xa hơn hẳn, đồng thời đường bắn tên cũng vì vậy mà cao hơn một chút. Mũi tên mà nó bắn ra, vì vậy, sượt qua đầu con Werewolf mà nó đang nhắm tới, bay vút về phía xa.
Với những cung thủ dày dạn kinh nghiệm, luôn có một khoảng thời gian ngắn sau khi đổi vũ khí, họ chiến đấu ở những khu vực quái vật cấp thấp hơn để làm quen với cây cung. Những cung thủ ít kinh nghiệm, thay vào đó, thường chiến đấu cùng đồng đội, nên những sai sót nhỏ trong chiến đấu của họ có thể được những người đồng đội khắc phục.
Ruvy không dày dạn kinh nghiệm, và nó cũng chẳng có đồng đội.
Thất vọng vì phát bắn trượt, Ruvy rút thêm một mũi tên, lắp vào cung và ngắm. Ngay lúc đó, nó nghe thấy một tiếng tru vang dài đầy giận dữ.
Ngay trước tầm ngắm của nó, một con Werewolf khổng lồ - to gấp rưỡi một con Werewolf thông thường - với bộ lông tuyền đen thay vì xám xanh hoặc nâu nhạt như những con Werewolf khác đang gầm lên phẫn nộ và lao về phía nó. Đó là một con Wolf King, chúa tể của Werewolf, với sức mạnh và tốc độ và tầm nhìn vượt trội những con Werewolf thông thường. Một con Wolf King có thể thấy kẻ địch phía xa, đang ẩn nấp ở những vị trí mà Werewolf chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm trong tuyệt vọng, và kết liễu kẻ thù chỉ bằng một đòn nếu như Werewolf phải mất tới bốn hay năm đòn tấn công.
Wolf King có cấp độ 220, và Ruvy là 215.
Không mất nhiều thời gian nghĩ ngợi hay so sánh, nó quay ngược lại và cắm đầu chạy. Nó chỉ vừa mới đạt đủ chỉ số để sử dụng Scarlet Steel Bow. Nếu nó bị giết bởi Wolf King, sẽ phải một thời gian dài nữa nó mới có thể lại chạm vào cây cung này.
Hoặc, có thể là không bao giờ.
Trong trò chơi này, đồ đạc và trang bị có thể bị phá hỏng trong chiến đấu. Và nếu độ bền của một món đồ giảm xuống 0, thì món đồ ấy vĩnh viễn không có khả năng khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nó chỉ vừa mới sử dụng được Scarlet Steel Bow thôi mà …
Dồn hết sức lực vào đôi chân, nó chỉ có thể chạy thẳng về phía trước, mong rằng tốc độ chạy của nó nhanh hơn của Wolf King, và con quái sẽ từ bỏ ý định đuổi giết khi nó đã thoát khỏi tầm nhìn.
Tuy nhiên, dường như tốc độ chạy của nó chậm hơn con quái vật rất nhiều, bởi tiếng gầm rú của Wolf King ngày gàng rõ ràng, và mặt đất càng ngày càng rung chuyển mạnh hơn dưới bước chân của con quái. Trong khi đó, lượng Stamina của Ruvy lại đang giảm một cách nhanh chóng.
Nó cần tìm một cách khác để thoát thân. Hoặc là, nó nên đứng lại ngay bây giờ để khỏi mất nhiều thời gian. Có thể, Wolf King sẽ thương tình mà cho nó một cái chết mau lẹ và không đau đớn.
Ruvy nhìn quanh tìm một nơi trú ẩn, nhưng nó đang ở giữa một cánh rừng. Xung quanh nó, không có gì ngoài những thân cây cao vút vươn lên sừng sững, với những tán lá xen kẽ phía trên, tách biệt khỏi những cuộc chiến đẫm máu.
“Những tán cây!”
Ruvy thầm reo lên như đã tìm ra giải pháp. Vừa chạy, nó vừa đưa mắt ngang dọc, tìm cách để leo lên. Và rồi nó đã tìm được. Chếch về phía bên trái, nó thấy một thân cây nhỏ, nằm lẻ loi và thấp hơn những cây xung quanh, mọc bên một tảng đá khá lớn. Nó chuyển hướng chạy về phía ấy, nhảy lên mỏm đá, rồi dùng hết sức lực nhảy lên và bám vào cành cây.
Wolf King chỉ còn cách khoảng mười mét khi nó thất bại trong việc nhảy lên cành cây ở tít trên cao do lượng Stamina không còn nhiều. Không có thời gian chần chừ, nó một lần nữa cố gắng nhảy cao hết mức có thể. May mắn tóm được cành cây, nó treo người ở đó khi Wolf King đâm sầm về phía tảng đá. Tuy nhiên, độ cao của cành cây vẫn là quá thấp, và Wolf King với thân hình đồ sộ vẫn hoàn toàn có thể với được nó đang treo mình lủng lẳng trên cành cây, ngay khi con quái nhận ra.
Không chần chừ, nó vùng vẫy, và đu người lên cành cây một cách vụng về. Chưa dừng lại ở đó, nó tiếp tục leo lên những cành cây cao hơn. Khi đã an toàn ở một độ cao nhất định, Ruvy nhìn quanh, tìm một vị trí tốt hơn. Một con boss sẽ không dễ dàng buông tha con mồi của mình, và nó thì không thể đi đâu nếu con Wolf King cứ gầm gừ ngay bên dưới. Một cành cây chìa ra đập vào mắt nó, cách nó chừng một mét và cao hơn chừng nửa mét. Với một người chơi có khổ người bình thường, khoảng cách đó không thành vấn đề. Tuy nhiên, với một đứa nhóc có chiều cao chỉ nhỉnh hơn một mét một chút như nó, thì khoảng cách đó lại là một chuyện không hề nhỏ. Dẫu vậy, nó làm gì còn lựa chọn nào khác đâu.
Nghĩ là làm, nó lùi về phía sau, lấy đà và tung người ra đằng trước. Cái đuôi cáo mà trước giờ nó chỉ thấy vướng víu giúp nó định hướng và cân bằng trọng lực. Nhờ vậy, nó bám được vào cành cây đối diện một cách ngoạn mục. Không dừng lại ở đó, nó tiếp tục chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, xa khỏi con Wolf King. Khi đã ở một khoảng cách thực sự an toàn, nó quay đầu nhìn lại lần cuối con quái vật vẫn đang lồng lộn tìm kiếm kẻ thù. Những con quái vật dạng thú tuy có sức mạnh vượt trội nhưng trí thông minh lại không phát triển cho lắm. Những loại quái vật khác hẳn đã có thể tìm thấy Ruvy ở trên cao, dù cho chúng có lẽ cũng chẳng thể tấn công nó ở độ cao này. Nó nghĩ vậy, rồi xoay người bỏ đi.
Có điều …
Nó liếc nhìn lại con quái vật vẫn đang điên cuồng bên thân cây nhỏ trơ trọi giữa khu rừng. Nó vừa dùng được một cây cung mới với khả năng sát thương vượt trội. Nó đang ở một vị trí an toàn tuyệt đối, nhìn sang một miếng mồi béo bở đã bị tách ra khỏi bầy.
Thử nghĩ xem, lượng Exp đạt được từ một con quái vật hơn nó tới năm cấp độ sẽ là bao nhiêu. Chưa kể, đó lại là một con boss. Một con boss thường rơi ra những món đồ đắt tiền sau khi bị đánh bại.
Nó liếm môi, và ra một quyết định điên rồ chưa từng có.
Rút một mũi tên trong ống, nó đưa vào cây cung. Rút kinh nghiệm lần trước, nó chỉnh hướng mũi tên xuống thấp hơn một chút so với bình thường. Hít một hơi thật sâu, nó cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Mũi tên này sẽ quyết định tất cả.
Chầm chậm thở ra, nó buông tay, và mũi tên xé gió lao đi, cắm phập vào thân hình đồ sộ của Wolf King. Ngay lập tức, nó xoay người và bỏ chạy, đề phòng con boss nổi điên và đuổi theo. Nhưng rồi, nó dừng lại. Con quái tru lên đau đớn, lồng lộn tìm kiếm kẻ thù, nhưng nó chỉ có thể quanh quẩn bên gốc cây một cách vô vọng. Mỉm cười đắc thắng, Ruvy rút thêm một mũi tên, và bắn về phía Wolf King. Ngay khi buông mũi tên khỏi tay, nó tiếp tục rút thêm một mũi tên khác, và một mũi tên khác nữa. Lượng HP của Wolf King giảm một cách chậm chạp nhưng đều đặn sau mỗi mũi tên trúng đích. Cứ như vậy trong một khoảng thời gian dài, lượng HP của Wolf King chầm chậm giảm xuống một nửa, rồi một phần ba, và một phần năm.
“Mi chết chắc rồi, Wolf King!”
Ruvy hớn hở nghĩ, và buông mũi tên tiếp theo khỏi tay. Nó rút tiếp một mũi tên từ sau lưng, và đưa vào cung. Ngay lúc đó, một tiếng tru điên cuồng vang lên khiến nó giật mình. Con Wolf King đồ sộ lúc đầu rũ xuống, người bê bết máu tươi. Bộ lông đen thẫm của con quái xù lên, hàm răng nanh trắng ởn nhe ra sắc nhọn, và đôi mắt đỏ ngầu màu máu. Ruvy chưa bao giờ đụng độ một con Wolf King để biết rằng, khi lượng HP của con quái vật chạm mức 20%, nó sẽ trờ nên điên loạn, say máu và sức mạnh cũng như sự tinh ranh tăng lên nhiều lần. Con vật quay về phía Ruvy, hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía nó, nhe nanh gầm gừ, và lao thẳng tới.
Nó toan bỏ chạy, nhưng dừng lại khi nhận ra là không có cách nào con quái có thể leo lên tấn công nó ở trên cành cây cao chót vót này. Yên chí, nó đặt lại mũi tên vào cây cung, nhắm thẳng hướng con trùm mà bắn. Đúng như nó nghĩ, con quái vật bất lực đâm sầm vào thân cây, làm cho thân cây rung lên bần bật, nhưng nó vẫn an toàn ở tít trên cao. Nó tiếp tục bình tĩnh rút thêm một mũi tên nữa. Ngay lúc đó, Wolf King tiếp tục húc vào thân cây, làm cho nơi nó đứng trở nên chao đảo. Nếu không cố gắng bám chắc vào cành cây, và được cái đuôi giúp giữ thăng bằng, có lẽ nó đã rơi khỏi thân cây rồi. Tuy nhiên, đó không phải là điều duy nhất nó phải bận tâm.
Sau ba cú húc của Wolf King, tán cây rung lên, và đổ ập xuống. Luống cuống, Ruvy nhảy vội sang cành cây bên cạnh khi thân cây nơi nó đứng đổ nghiêng về phía ấy. Không dừng lại ở đó, Wolf King tiếp tục húc mạnh vào thân cây nó vừa nhảy sang, khiến cho tán cây bên trên rung lên bần bật. Con quái sẽ không dừng lại, cho tới khi giết được nó hoặc bị nó giết. Nghĩ vậy, Ruvy nhảy tiếp sang cành cây kế bên. Một chút luyện tập khi trước đã giúp nó làm quen với việc chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, và giữ thăng bằng ở trên cao không mấy khó khăn. Xoay người lại, nó rút một mũi tên, vừa rút vừa lẩm bẩm một dòng chú. Một ngọn lửa bùng lên nơi đầu mũi tên khi dòng chú kết thúc. Nó buông tay. Mũi lên lao vút đi, cắm phập vào Wolf King, tạo ra một vụ nổ lớn khiến con quái bật ngửa về phía sau.
Hiệu ứng Knock out lên Wolf King cho Ruvy một chút thời gian. Nó nhảy lùi về một cành cây phía sau, rút một mũi tên ra và nhanh tay khắc vào đó một dòng ký tự cổ. Ngay sau đó, nó đưa mũi tên vào cung, giương căng cây cung và giữ như vậy. Một tia lửa tóe lên nơi mũi tên khi nó giương cung, một tia lửa khác lớn hơn nối tiếp sau một giây, và lại một tia lửa nữa. Đếm đủ năm tia lửa, nó đưa mũi tên nhắm thẳng vào Wolf King và buông tay. Áp lực đẩy nó bật lùi về phía sau, và mũi tên xé gió lao về trước.
Ruvy bám vào một cành cây trong khi bị hất văng về phía sau. Tuy nhiên, nó trượt tay và rơi xuống nền đất. Mũi tên lao vút đi, nhưng áp lực từ kỹ năng khiến mũi tên đi chệch hướng. Mũi tên không găm vào điểm yếu của Wolf King, thay vào đó, bay sượt qua cánh tay lông lá của con quái. Năm vụ nổ nhỏ bùng lên khi mũi tên chạm vào cánh tay Wolf King, khiến con quái bị hất sang một bên. Tuy nhiên, mũi tên không trúng đích làm giảm lực sát thương của kỹ năng. Sau một hồi loạng choạng, nó vẫn đứng vững và tiếp tục lao về phía Ruvy.
“Ta sẽ kết thúc mi tại đây!”
Ruvy thầm nghĩ, vạch trước bộ kỹ năng sẽ dùng lên con quái. Nó với tay ra sau lưng rút thêm một mũi tên trong khi đôi chân vẫn đang cố gắng kéo dài khoảng cách giữa nó và Wolf King.
“Chết tiệt!”
Tay nó quờ vào ống tên rỗng. Dự định của nó vốn chỉ là săn những con Werewolf quen thuộc, và chúng không ngốn quá nhiều tên để giết. Tự trách sự sơ suất và chủ quan của mình, nó tìm một cái cây dễ leo lên nhất. Nó tung người lên, bám vào cành cây. Ngay lúc đó, Wolf King đuổi kịp nó. Con quái nhảy lên theo Ruvy. Con boss trượt khỏi nó, tuy nhiên bộ vuốt dày và sắc của con vật kịp sượt qua lưng nó. Wolf King có một chỉ số sát thương kinh khủng, chỉ một đòn sượt qua của con quái cũng khiến Ruvy mất gần một phần tư lượng HP. Nó kêu lên một tiếng, trong khi bị hất văng xuống, lăn vài vòng dưới đất. Lồm cồm bò dậy, nó toan chạy nhưng Wolf King có tốc độ vượt trội hơn nó. Con quái lao đến, và vồ vào nó.
- A!
Nó kêu lên thành tiếng khi cả thân hình đồ sộ của Wolf King húc vào khiến nó văng xa cả mét, đập người vào thân cây gần đó. Lượng HP của nó rút xuống tới mức báo động, và cảm giác choáng váng khi HP tụt dưới mức 20% bắt đầu xuất hiện. Wolf King gầm gừ, hướng thẳng đôi mắt đỏ ngầu màu máu về phía nó. Con quái lấy đà, và lao thằng về phía Ruvy.
Nó nhắm mắt, khom người và đưa tay che mặt. Không có cách nào để thoát khỏi Wolf King. Tốc độ của nó không đủ. Trong trường hợp may mắn nhất, đòn tấn công của Wolf King chỉ sượt qua nó, chỉ vậy thôi cũng đủ rút cạn lượng sinh lực ít ỏi còn lại của nó. Và nếu như phép màu xảy ra, nó tránh hoàn toàn được đòn tấn công của Wolf King, con quái chỉ việc tấn công thêm một lần nữa. Dễ như ăn bánh!
Gồng người lên, nó chờ đợi cảm giác đau nhói khi Wolf King vồ vào nó, và rồi một màu đen bao phủ quanh nó, cho tớ khi nó bị ép đăng xuất và khóa quyền truy cập trong ít nhất là một giờ rưỡi.
Xoẹt!!!
Có tiếng kim loại rít trong không khí, và tiếng đứt đoạn của từng thớ thịt.
Không có chuyện gì xảy ra. Nó không hề cảm thấy đau, và cũng chẳng có cảm giác trống rỗng khi hệ thống truyền tải dữ liệu, đưa nhân vật của nó trở về điểm hồi sinh trong thành phố gần nhất, cũng như đưa nó thoát khỏi thế giới ảo.
Có lẽ, Wolf King đã tặng cho nó một cái chết quá nhanh để có thể cảm thấy đau đớn.
Nó hé mắt, và kiểm tra xem liệu mình đã rời khỏi thế giới ảo hay chưa. Nhưng thứ đầu tiên nó nhìn thấy không phải trần của căn phòng quen thuộc.
Trước mắt nó, vẫn là khu rừng Lumenwood, vẫn là Wolf King to lớn đang đứng lù lù phía trước, với bộ lông đen đẫm máu, móng vuốt sắc lẻm và hàm răng trắng ởn đang nhe ra. Tuy nhiên, con quái không hề tấn công, mà đứng im như một bức tượng. Một đường thẳng chạy xéo từ vai đến sườn Wolf King, chia con quái làm hai phần, và phần phía trên đang trượt dần rồi rơi bịch xuống đất.
Qua khoảng trống nơi đáng lẽ là phần thân trên của Wolf King, một người chơi hiện ra, cao lớn và đẫm máu.
Chỉ khi nửa thân dưới của Wolf King đổ ập xuống, Ruvy mới có thể nhìn rõ ngoại hình của người vừa kết liễu con quái. Anh ta khá cao, cao hơn phần lớn Elf mà nó từng gặp, với mái tóc trắng, đôi mắt bạc lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú nhưng có phần kiêu ngạo, và bộ giáp da màu đen dài quá gối bao phủ lấy cơ thể. Trên tay anh ta là thanh kiếm bản rộng, riêng lưỡi kiếm đã có chiều dài gần bằng thân người, nhuốm máu của con quái vừa bị anh ta kết liễu chỉ với một đòn. Quanh người anh ta, một luồng khí đen u ám bao trùm lấy cơ thể - Dark Aura – biểu hiện của những DP, những kẻ đã giết rất nhiều người.
Nó vừa may mắn thoát khỏi việc chết dưới tay Wolf King, và sau đó liền rơi vào tay một DP có thể khiến cho con boss mà nó phải chật vật mãi vẫn không giết được chết không kịp ngáp. Không những thế, tên DP trước mắt còn nhìn chằm chằm vào nó bằng đôi mắt lạnh lùng khát máu. Nó nuốt nước bọt, và rùng mình chờ đợi cái chết tới muộn.
- A … Ừm … Ca … Cảm … ơn … vì … đã … cứu … mạng … V … Vậy … em … xin … phép …
Nó lắp bắp không thành tiếng. Nó vốn đã không giỏi trong việc nói chuyện với người lạ, và bây giờ nó đang đứng trước một kẻ giết người có thể giúp nó nghỉ game một giờ rưỡi chỉ bằng một cái búng tay. Ngay khi kết thúc câu nói, nó quay đầu chạy thục mạng, thầm xướng tên tất cả các loại thần thánh mà nó từng nghe tới, cầu mong kẻ đồ sát sẽ thương tình mà tha cho cái mạng còi của nó.
Dù vậy, có lẽ thánh thần đã không ủng hộ nó, vì sau một lúc chạy bán sống bán chết, nó nhận ra một bàn tay to lớn và rắn chắc tóm chặt lấy vai nó từ phía sau. Hét toáng lên vì sợ, vùng vẫy điên cuồng để thoát khỏi bàn tay kia, nó ngã chúi về phía trước. Lồm cồm bò dậy, nó hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau. Tên sát nhân lù lù đứng đó, nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh. Vẻ điềm tĩnh của hắn cho thấy hắn chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào, dù nó đã không còn thở ra hơi, và mặt cắt không còn giọt máu.
- Này!
Tên sát nhân lên tiếng, khô khốc và lạnh lùng khi nó đang loạng choạng đứng dậy và cắm cúi chạy tiếp.
- DẠ!
Nó giật bắn mình, bất giác hét lên khi trả lời, và thầm cầu nguyện khi xoay người lại.
Một bảng thông báo hiện lên trước mắt nó.
<Bạn nhận được yêu cầu giao dịch.>
<Yes/No>
Nó đần mặt, đôi mắt mở to nhìn tên sát nhân lần lượt đặt từng món đồ cao cấp vào cửa sổ giao dịch, những món đồ chỉ luôn xuất hiện trên người những đại gia hoặc những người chơi đứng ở những thứ hạng đầu. Tất cả đều là đồ dành cho lớp nhân vật của nó.
- Ơ …
Nó ngớ người không hiểu.
- Đồng ý đi!
Tên sát nhân lạnh lùng ra lệnh.
- D … Dạ ...?
Nó run run đưa ngón trỏ vào nút Accept, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ừm … - Tên sát nhân ấp úng. Hắn THẬT SỰ đang ấp úng. Thế quái nào mà hắn lại là người ấp úng cơ chứ! – Làm ơn … mua giùm mấy bình HP … Chừng đó là đủ rồi chứ? …
- D … Dạ …
Nó ngớ người, nhìn chằm chằm tên sát nhân lạnh lùng và đáng sợ trước mặt nó đang tỏ ra lúng túng.
Ruvy chỉnh lại hướng mũi tên, và đưa mắt theo một cách chăm chú. Ánh mắt nó khóa chặt vào một con quái vật to lớn, lông lá và xám xịt với hình dáng của một con người nhưng cái đầu và cách di chuyển thì hệt như một con chó sói. Nó chầm chậm thở ra, rồi thả tay để mũi tên lao vút tới mục tiêu không chút khoan nhượng.
Lumenwood là một khu rừng rộng lớn, trải rộng tới một phần năm diện tích của Terra Somniare. Nằm sâu nơi tận cùng của Lumenwood là lãnh địa của chủng tộc Elf, giống loài mang dáng vẻ cao ráo và thanh mảnh với điểm đặc biệt là tốc độ và trí tuệ. Chủng tộc Elf chiếm trọn toàn bộ vùng rừng cổ với những cây đại thụ cao cả trăm mét, những tán lá rộng lớn gần như che trọn ánh mặt trời và những sinh vật gắn liền với những phép thuật cổ đại. Gần hơn với khu vực đồng bằng, nơi những ngọn cây chỉ đạt chiều cao vài chục mét và tán lá chỉ đủ để che khuất một phần bầu trời là lãnh thổ của Beast – những sinh vật nửa người nửa thú với tốc độ và sức mạnh vượt trội. Chia sẻ khu vực bìa rừng với Beast là những con quái thú với kích thước, sức mạnh và sự điên cuồng gấp nhiều lần bình thường, phân bố rải rác ở nhiều khu vực nơi bìa rừng Lumenwood.
Khu vực quen thuộc của Ruvy là địa bàn của loài ma sói – Werewolf. Chúng có kích thước lớn gấp đôi một Human, với những cơ bắp cuồn cuộn giúp tăng cường tốc độ và sức tấn công, bên dưới bộ lông dày giúp tăng khả năng phòng thủ. Với những lợi thế ấy, cùng cấp độ ở khoảng 150 tới 170, Werewolf thuộc dạng quái vật khá khó nhằn với những người chơi mới, nhưng lại là miếng mồi béo bở đối với cấp độ 214 hiện tại của Ruvy, bởi tuy lượng kinh nghiệm không nhiều nhưng chúng lại thường tập trung thành đàn khoảng mười con. Có những đàn Werewolf lớn hơn, lên tới hai mươi Werewolf, cầm đầu bởi một Wolf King – một con đầu đàn, với kích thước gấp rưỡi một Werewolf thông thường, với bộ lông đen tuyền, đôi mắt xanh hoang dại và hàm răng nanh trắng ởn. Ruvy thường tránh đụng độ những đàn như vậy, bởi cấp độ của một con Wolf King là 220, và lại là một con boss. Quái vật có lượng HP nhiều hơn người chơi, bởi vậy một con quái vật luôn mạnh hơn một người chơi ở cùng cấp độ. Một con boss lại mạnh hơn một con quái vật thông thường có cùng cấp độ về chỉ số và kỹ năng, vì vậy mà để hạ được một con boss, cần tối thiểu là ba người chơi cùng cấp độ. Ruvy thì chỉ luôn đi săn một mình.
Mũi tên của nó lao vút đi, cắm phập vào cổ con Werewolf. Một tia lửa lóe lên khi mũi tên trúng mục tiêu: một đòn chí mạng. Con quái rú lên đau đớn, và gục xuống khi mũi tên của Ruvy rút hết lượng máu ít ỏi còn lại.
<Bạn nhận được 512 Exp>
<Bạn đã thăng cấp>
<Cấp độ hiện tại của bạn là 215>
Những dòng thông báo đồng loạt hiện lên khi Werewolf biến mất. Ruvy mỉm cười, nó mở bảng Thông số để kiểm tra lại chỉ số của mình, rồi tắt đi và mở bảng Hành trang. Nó khá may mắn trong trò chơi này, điển hình là trong việc mở những hộp quà ngẫu nhiên. Trong lần gần đây nhất, nó đã nhận được một cây cung thuộc hàng hiếm, thứ mà nó có mơ cũng khó mà mơ thấy. Cây cung có giá trị tương đối lớn, và nếu bán đi nó sẽ có một lượng Gold kha khá. Tuy nhiên, nó quyết định rằng một cây cung tốt sẽ giúp nó giết những con quái vật mạnh hơn, với cấp độ cao hơn trong thời gian ngắn hơn, tức là nó sẽ thăng cấp nhanh hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. Và vì vậy, nó giữ cây cung lại. Tất nhiên, nó phải thăng cấp để dùng được cây cung này trước đã.
Nó nhìn vào bảng Hành trang, nằm ngay vị trí dễ nhìn nhất là một cây cung bằng xương động vật với những miếng gai bảo vệ kim loại. Lần cuối cùng Ruvy mở bảng hành trang, cây cung này vẫn được bao quanh bởi một luồng khí màu đỏ - biểu hiện của những món trang bị không thể sử dụng. Giờ đây, cây cung trước mắt nó vẫn hiện lên với một màu đỏ, nhưng là màu đỏ rực rỡ và bóng loáng của những vảy kim loại xếp chồng lên nhau, đan xen bởi những viền họa tiết màu vàng đồng.
“Cuối cùng cũng dùng được!”
Thầm reo lên trong đầu, nó hồi hộp chạm vào cây cung. Một bảng thông báo nhỏ hiện lên ngay đầu ngón tay nó.
<Sử dụng: Scarlet Steel Bow>
<Yes/No>
Nó chạm tay vào chữ <Yes>, và cây cung cấp thấp trên tay nó ngay lập tức được thay thế bằng sắc đỏ chói lọi của Scarlet Steel Bow, đỏ rực như màu mái tóc dài tết bím của nó vậy.
Hớn hở, Ruvy giương cung, lắp tên và đưa lên ngang tầm mắt. Mũi tên chỉ thẳng tới mục tiêu của nó – một con Werewolf xấu số.
“Để xem uy lực của cây cung này nào!”
Nó nghĩ vậy, và buông tay. Mũi tên bật khỏi dây cung, nhắm thẳng hướng mục tiêu của nó mà lao tới.
Cung thủ có một lợi thế không nhỏ là khả năng chiến đấu ở cự ly xa và vị trí an toàn như một pháp sư, nhưng lại có tốc độ và tính cơ động như một chiến binh. Có điều, đi kèm những lợi thế ấy là việc phải tốn một khoản tiền kha khá để mua tên. Những mũi tên rẻ tiền thông thường cũng có thể sử dụng được cho bất kỳ loại cung nào. Tuy nhiên, để đạt được hiệu quả chiến đấu và chỉ số sát thương cao, những cung thủ cấp cao sẽ phải bỏ thêm một khoản tiền để trang bị những loại tên tốt, và cả những loại tên chuyên dụng dành cho nhiều kỹ năng khác nhau. Bởi vậy, những người thuộc Class Archer thường không dư dả về tiền bạc. Ruvy cũng không là ngoại lệ, và vì thế, nó không có nhiều tiền để thường xuyên sắm cung tốt.
Và vì thế, nó không hề để ý tới một kinh nghiệm quan trọng của cung thủ.
Mỗi cây cung có một cự ly khác nhau, một lực bắn khác nhau, và một đường bắn khác nhau. Điều đó có nghĩa là, trong cùng một môi trường với cùng một điều kiện về áp suất, hướng gió, tốc độ gió, lực kéo và điểm ngắm, thì cùng một mũi tên bắn ra từ hai cây cung khác nhau sẽ có những sai số nhất định về điểm bắn trúng.
Scarlet Steel Bow, so với Horn Bow mà nó quen dùng có một cự ly xa hơn hẳn, đồng thời đường bắn tên cũng vì vậy mà cao hơn một chút. Mũi tên mà nó bắn ra, vì vậy, sượt qua đầu con Werewolf mà nó đang nhắm tới, bay vút về phía xa.
Với những cung thủ dày dạn kinh nghiệm, luôn có một khoảng thời gian ngắn sau khi đổi vũ khí, họ chiến đấu ở những khu vực quái vật cấp thấp hơn để làm quen với cây cung. Những cung thủ ít kinh nghiệm, thay vào đó, thường chiến đấu cùng đồng đội, nên những sai sót nhỏ trong chiến đấu của họ có thể được những người đồng đội khắc phục.
Ruvy không dày dạn kinh nghiệm, và nó cũng chẳng có đồng đội.
Thất vọng vì phát bắn trượt, Ruvy rút thêm một mũi tên, lắp vào cung và ngắm. Ngay lúc đó, nó nghe thấy một tiếng tru vang dài đầy giận dữ.
Ngay trước tầm ngắm của nó, một con Werewolf khổng lồ - to gấp rưỡi một con Werewolf thông thường - với bộ lông tuyền đen thay vì xám xanh hoặc nâu nhạt như những con Werewolf khác đang gầm lên phẫn nộ và lao về phía nó. Đó là một con Wolf King, chúa tể của Werewolf, với sức mạnh và tốc độ và tầm nhìn vượt trội những con Werewolf thông thường. Một con Wolf King có thể thấy kẻ địch phía xa, đang ẩn nấp ở những vị trí mà Werewolf chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm trong tuyệt vọng, và kết liễu kẻ thù chỉ bằng một đòn nếu như Werewolf phải mất tới bốn hay năm đòn tấn công.
Wolf King có cấp độ 220, và Ruvy là 215.
Không mất nhiều thời gian nghĩ ngợi hay so sánh, nó quay ngược lại và cắm đầu chạy. Nó chỉ vừa mới đạt đủ chỉ số để sử dụng Scarlet Steel Bow. Nếu nó bị giết bởi Wolf King, sẽ phải một thời gian dài nữa nó mới có thể lại chạm vào cây cung này.
Hoặc, có thể là không bao giờ.
Trong trò chơi này, đồ đạc và trang bị có thể bị phá hỏng trong chiến đấu. Và nếu độ bền của một món đồ giảm xuống 0, thì món đồ ấy vĩnh viễn không có khả năng khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nó chỉ vừa mới sử dụng được Scarlet Steel Bow thôi mà …
Dồn hết sức lực vào đôi chân, nó chỉ có thể chạy thẳng về phía trước, mong rằng tốc độ chạy của nó nhanh hơn của Wolf King, và con quái sẽ từ bỏ ý định đuổi giết khi nó đã thoát khỏi tầm nhìn.
Tuy nhiên, dường như tốc độ chạy của nó chậm hơn con quái vật rất nhiều, bởi tiếng gầm rú của Wolf King ngày gàng rõ ràng, và mặt đất càng ngày càng rung chuyển mạnh hơn dưới bước chân của con quái. Trong khi đó, lượng Stamina của Ruvy lại đang giảm một cách nhanh chóng.
Nó cần tìm một cách khác để thoát thân. Hoặc là, nó nên đứng lại ngay bây giờ để khỏi mất nhiều thời gian. Có thể, Wolf King sẽ thương tình mà cho nó một cái chết mau lẹ và không đau đớn.
Ruvy nhìn quanh tìm một nơi trú ẩn, nhưng nó đang ở giữa một cánh rừng. Xung quanh nó, không có gì ngoài những thân cây cao vút vươn lên sừng sững, với những tán lá xen kẽ phía trên, tách biệt khỏi những cuộc chiến đẫm máu.
“Những tán cây!”
Ruvy thầm reo lên như đã tìm ra giải pháp. Vừa chạy, nó vừa đưa mắt ngang dọc, tìm cách để leo lên. Và rồi nó đã tìm được. Chếch về phía bên trái, nó thấy một thân cây nhỏ, nằm lẻ loi và thấp hơn những cây xung quanh, mọc bên một tảng đá khá lớn. Nó chuyển hướng chạy về phía ấy, nhảy lên mỏm đá, rồi dùng hết sức lực nhảy lên và bám vào cành cây.
Wolf King chỉ còn cách khoảng mười mét khi nó thất bại trong việc nhảy lên cành cây ở tít trên cao do lượng Stamina không còn nhiều. Không có thời gian chần chừ, nó một lần nữa cố gắng nhảy cao hết mức có thể. May mắn tóm được cành cây, nó treo người ở đó khi Wolf King đâm sầm về phía tảng đá. Tuy nhiên, độ cao của cành cây vẫn là quá thấp, và Wolf King với thân hình đồ sộ vẫn hoàn toàn có thể với được nó đang treo mình lủng lẳng trên cành cây, ngay khi con quái nhận ra.
Không chần chừ, nó vùng vẫy, và đu người lên cành cây một cách vụng về. Chưa dừng lại ở đó, nó tiếp tục leo lên những cành cây cao hơn. Khi đã an toàn ở một độ cao nhất định, Ruvy nhìn quanh, tìm một vị trí tốt hơn. Một con boss sẽ không dễ dàng buông tha con mồi của mình, và nó thì không thể đi đâu nếu con Wolf King cứ gầm gừ ngay bên dưới. Một cành cây chìa ra đập vào mắt nó, cách nó chừng một mét và cao hơn chừng nửa mét. Với một người chơi có khổ người bình thường, khoảng cách đó không thành vấn đề. Tuy nhiên, với một đứa nhóc có chiều cao chỉ nhỉnh hơn một mét một chút như nó, thì khoảng cách đó lại là một chuyện không hề nhỏ. Dẫu vậy, nó làm gì còn lựa chọn nào khác đâu.
Nghĩ là làm, nó lùi về phía sau, lấy đà và tung người ra đằng trước. Cái đuôi cáo mà trước giờ nó chỉ thấy vướng víu giúp nó định hướng và cân bằng trọng lực. Nhờ vậy, nó bám được vào cành cây đối diện một cách ngoạn mục. Không dừng lại ở đó, nó tiếp tục chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, xa khỏi con Wolf King. Khi đã ở một khoảng cách thực sự an toàn, nó quay đầu nhìn lại lần cuối con quái vật vẫn đang lồng lộn tìm kiếm kẻ thù. Những con quái vật dạng thú tuy có sức mạnh vượt trội nhưng trí thông minh lại không phát triển cho lắm. Những loại quái vật khác hẳn đã có thể tìm thấy Ruvy ở trên cao, dù cho chúng có lẽ cũng chẳng thể tấn công nó ở độ cao này. Nó nghĩ vậy, rồi xoay người bỏ đi.
Có điều …
Nó liếc nhìn lại con quái vật vẫn đang điên cuồng bên thân cây nhỏ trơ trọi giữa khu rừng. Nó vừa dùng được một cây cung mới với khả năng sát thương vượt trội. Nó đang ở một vị trí an toàn tuyệt đối, nhìn sang một miếng mồi béo bở đã bị tách ra khỏi bầy.
Thử nghĩ xem, lượng Exp đạt được từ một con quái vật hơn nó tới năm cấp độ sẽ là bao nhiêu. Chưa kể, đó lại là một con boss. Một con boss thường rơi ra những món đồ đắt tiền sau khi bị đánh bại.
Nó liếm môi, và ra một quyết định điên rồ chưa từng có.
Rút một mũi tên trong ống, nó đưa vào cây cung. Rút kinh nghiệm lần trước, nó chỉnh hướng mũi tên xuống thấp hơn một chút so với bình thường. Hít một hơi thật sâu, nó cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Mũi tên này sẽ quyết định tất cả.
Chầm chậm thở ra, nó buông tay, và mũi tên xé gió lao đi, cắm phập vào thân hình đồ sộ của Wolf King. Ngay lập tức, nó xoay người và bỏ chạy, đề phòng con boss nổi điên và đuổi theo. Nhưng rồi, nó dừng lại. Con quái tru lên đau đớn, lồng lộn tìm kiếm kẻ thù, nhưng nó chỉ có thể quanh quẩn bên gốc cây một cách vô vọng. Mỉm cười đắc thắng, Ruvy rút thêm một mũi tên, và bắn về phía Wolf King. Ngay khi buông mũi tên khỏi tay, nó tiếp tục rút thêm một mũi tên khác, và một mũi tên khác nữa. Lượng HP của Wolf King giảm một cách chậm chạp nhưng đều đặn sau mỗi mũi tên trúng đích. Cứ như vậy trong một khoảng thời gian dài, lượng HP của Wolf King chầm chậm giảm xuống một nửa, rồi một phần ba, và một phần năm.
“Mi chết chắc rồi, Wolf King!”
Ruvy hớn hở nghĩ, và buông mũi tên tiếp theo khỏi tay. Nó rút tiếp một mũi tên từ sau lưng, và đưa vào cung. Ngay lúc đó, một tiếng tru điên cuồng vang lên khiến nó giật mình. Con Wolf King đồ sộ lúc đầu rũ xuống, người bê bết máu tươi. Bộ lông đen thẫm của con quái xù lên, hàm răng nanh trắng ởn nhe ra sắc nhọn, và đôi mắt đỏ ngầu màu máu. Ruvy chưa bao giờ đụng độ một con Wolf King để biết rằng, khi lượng HP của con quái vật chạm mức 20%, nó sẽ trờ nên điên loạn, say máu và sức mạnh cũng như sự tinh ranh tăng lên nhiều lần. Con vật quay về phía Ruvy, hướng đôi mắt đỏ ngầu về phía nó, nhe nanh gầm gừ, và lao thẳng tới.
Nó toan bỏ chạy, nhưng dừng lại khi nhận ra là không có cách nào con quái có thể leo lên tấn công nó ở trên cành cây cao chót vót này. Yên chí, nó đặt lại mũi tên vào cây cung, nhắm thẳng hướng con trùm mà bắn. Đúng như nó nghĩ, con quái vật bất lực đâm sầm vào thân cây, làm cho thân cây rung lên bần bật, nhưng nó vẫn an toàn ở tít trên cao. Nó tiếp tục bình tĩnh rút thêm một mũi tên nữa. Ngay lúc đó, Wolf King tiếp tục húc vào thân cây, làm cho nơi nó đứng trở nên chao đảo. Nếu không cố gắng bám chắc vào cành cây, và được cái đuôi giúp giữ thăng bằng, có lẽ nó đã rơi khỏi thân cây rồi. Tuy nhiên, đó không phải là điều duy nhất nó phải bận tâm.
Sau ba cú húc của Wolf King, tán cây rung lên, và đổ ập xuống. Luống cuống, Ruvy nhảy vội sang cành cây bên cạnh khi thân cây nơi nó đứng đổ nghiêng về phía ấy. Không dừng lại ở đó, Wolf King tiếp tục húc mạnh vào thân cây nó vừa nhảy sang, khiến cho tán cây bên trên rung lên bần bật. Con quái sẽ không dừng lại, cho tới khi giết được nó hoặc bị nó giết. Nghĩ vậy, Ruvy nhảy tiếp sang cành cây kế bên. Một chút luyện tập khi trước đã giúp nó làm quen với việc chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, và giữ thăng bằng ở trên cao không mấy khó khăn. Xoay người lại, nó rút một mũi tên, vừa rút vừa lẩm bẩm một dòng chú. Một ngọn lửa bùng lên nơi đầu mũi tên khi dòng chú kết thúc. Nó buông tay. Mũi lên lao vút đi, cắm phập vào Wolf King, tạo ra một vụ nổ lớn khiến con quái bật ngửa về phía sau.
Hiệu ứng Knock out lên Wolf King cho Ruvy một chút thời gian. Nó nhảy lùi về một cành cây phía sau, rút một mũi tên ra và nhanh tay khắc vào đó một dòng ký tự cổ. Ngay sau đó, nó đưa mũi tên vào cung, giương căng cây cung và giữ như vậy. Một tia lửa tóe lên nơi mũi tên khi nó giương cung, một tia lửa khác lớn hơn nối tiếp sau một giây, và lại một tia lửa nữa. Đếm đủ năm tia lửa, nó đưa mũi tên nhắm thẳng vào Wolf King và buông tay. Áp lực đẩy nó bật lùi về phía sau, và mũi tên xé gió lao về trước.
Ruvy bám vào một cành cây trong khi bị hất văng về phía sau. Tuy nhiên, nó trượt tay và rơi xuống nền đất. Mũi tên lao vút đi, nhưng áp lực từ kỹ năng khiến mũi tên đi chệch hướng. Mũi tên không găm vào điểm yếu của Wolf King, thay vào đó, bay sượt qua cánh tay lông lá của con quái. Năm vụ nổ nhỏ bùng lên khi mũi tên chạm vào cánh tay Wolf King, khiến con quái bị hất sang một bên. Tuy nhiên, mũi tên không trúng đích làm giảm lực sát thương của kỹ năng. Sau một hồi loạng choạng, nó vẫn đứng vững và tiếp tục lao về phía Ruvy.
“Ta sẽ kết thúc mi tại đây!”
Ruvy thầm nghĩ, vạch trước bộ kỹ năng sẽ dùng lên con quái. Nó với tay ra sau lưng rút thêm một mũi tên trong khi đôi chân vẫn đang cố gắng kéo dài khoảng cách giữa nó và Wolf King.
“Chết tiệt!”
Tay nó quờ vào ống tên rỗng. Dự định của nó vốn chỉ là săn những con Werewolf quen thuộc, và chúng không ngốn quá nhiều tên để giết. Tự trách sự sơ suất và chủ quan của mình, nó tìm một cái cây dễ leo lên nhất. Nó tung người lên, bám vào cành cây. Ngay lúc đó, Wolf King đuổi kịp nó. Con quái nhảy lên theo Ruvy. Con boss trượt khỏi nó, tuy nhiên bộ vuốt dày và sắc của con vật kịp sượt qua lưng nó. Wolf King có một chỉ số sát thương kinh khủng, chỉ một đòn sượt qua của con quái cũng khiến Ruvy mất gần một phần tư lượng HP. Nó kêu lên một tiếng, trong khi bị hất văng xuống, lăn vài vòng dưới đất. Lồm cồm bò dậy, nó toan chạy nhưng Wolf King có tốc độ vượt trội hơn nó. Con quái lao đến, và vồ vào nó.
- A!
Nó kêu lên thành tiếng khi cả thân hình đồ sộ của Wolf King húc vào khiến nó văng xa cả mét, đập người vào thân cây gần đó. Lượng HP của nó rút xuống tới mức báo động, và cảm giác choáng váng khi HP tụt dưới mức 20% bắt đầu xuất hiện. Wolf King gầm gừ, hướng thẳng đôi mắt đỏ ngầu màu máu về phía nó. Con quái lấy đà, và lao thằng về phía Ruvy.
Nó nhắm mắt, khom người và đưa tay che mặt. Không có cách nào để thoát khỏi Wolf King. Tốc độ của nó không đủ. Trong trường hợp may mắn nhất, đòn tấn công của Wolf King chỉ sượt qua nó, chỉ vậy thôi cũng đủ rút cạn lượng sinh lực ít ỏi còn lại của nó. Và nếu như phép màu xảy ra, nó tránh hoàn toàn được đòn tấn công của Wolf King, con quái chỉ việc tấn công thêm một lần nữa. Dễ như ăn bánh!
Gồng người lên, nó chờ đợi cảm giác đau nhói khi Wolf King vồ vào nó, và rồi một màu đen bao phủ quanh nó, cho tớ khi nó bị ép đăng xuất và khóa quyền truy cập trong ít nhất là một giờ rưỡi.
Xoẹt!!!
Có tiếng kim loại rít trong không khí, và tiếng đứt đoạn của từng thớ thịt.
Không có chuyện gì xảy ra. Nó không hề cảm thấy đau, và cũng chẳng có cảm giác trống rỗng khi hệ thống truyền tải dữ liệu, đưa nhân vật của nó trở về điểm hồi sinh trong thành phố gần nhất, cũng như đưa nó thoát khỏi thế giới ảo.
Có lẽ, Wolf King đã tặng cho nó một cái chết quá nhanh để có thể cảm thấy đau đớn.
Nó hé mắt, và kiểm tra xem liệu mình đã rời khỏi thế giới ảo hay chưa. Nhưng thứ đầu tiên nó nhìn thấy không phải trần của căn phòng quen thuộc.
Trước mắt nó, vẫn là khu rừng Lumenwood, vẫn là Wolf King to lớn đang đứng lù lù phía trước, với bộ lông đen đẫm máu, móng vuốt sắc lẻm và hàm răng trắng ởn đang nhe ra. Tuy nhiên, con quái không hề tấn công, mà đứng im như một bức tượng. Một đường thẳng chạy xéo từ vai đến sườn Wolf King, chia con quái làm hai phần, và phần phía trên đang trượt dần rồi rơi bịch xuống đất.
Qua khoảng trống nơi đáng lẽ là phần thân trên của Wolf King, một người chơi hiện ra, cao lớn và đẫm máu.
Chỉ khi nửa thân dưới của Wolf King đổ ập xuống, Ruvy mới có thể nhìn rõ ngoại hình của người vừa kết liễu con quái. Anh ta khá cao, cao hơn phần lớn Elf mà nó từng gặp, với mái tóc trắng, đôi mắt bạc lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú nhưng có phần kiêu ngạo, và bộ giáp da màu đen dài quá gối bao phủ lấy cơ thể. Trên tay anh ta là thanh kiếm bản rộng, riêng lưỡi kiếm đã có chiều dài gần bằng thân người, nhuốm máu của con quái vừa bị anh ta kết liễu chỉ với một đòn. Quanh người anh ta, một luồng khí đen u ám bao trùm lấy cơ thể - Dark Aura – biểu hiện của những DP, những kẻ đã giết rất nhiều người.
Nó vừa may mắn thoát khỏi việc chết dưới tay Wolf King, và sau đó liền rơi vào tay một DP có thể khiến cho con boss mà nó phải chật vật mãi vẫn không giết được chết không kịp ngáp. Không những thế, tên DP trước mắt còn nhìn chằm chằm vào nó bằng đôi mắt lạnh lùng khát máu. Nó nuốt nước bọt, và rùng mình chờ đợi cái chết tới muộn.
- A … Ừm … Ca … Cảm … ơn … vì … đã … cứu … mạng … V … Vậy … em … xin … phép …
Nó lắp bắp không thành tiếng. Nó vốn đã không giỏi trong việc nói chuyện với người lạ, và bây giờ nó đang đứng trước một kẻ giết người có thể giúp nó nghỉ game một giờ rưỡi chỉ bằng một cái búng tay. Ngay khi kết thúc câu nói, nó quay đầu chạy thục mạng, thầm xướng tên tất cả các loại thần thánh mà nó từng nghe tới, cầu mong kẻ đồ sát sẽ thương tình mà tha cho cái mạng còi của nó.
Dù vậy, có lẽ thánh thần đã không ủng hộ nó, vì sau một lúc chạy bán sống bán chết, nó nhận ra một bàn tay to lớn và rắn chắc tóm chặt lấy vai nó từ phía sau. Hét toáng lên vì sợ, vùng vẫy điên cuồng để thoát khỏi bàn tay kia, nó ngã chúi về phía trước. Lồm cồm bò dậy, nó hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau. Tên sát nhân lù lù đứng đó, nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh. Vẻ điềm tĩnh của hắn cho thấy hắn chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào, dù nó đã không còn thở ra hơi, và mặt cắt không còn giọt máu.
- Này!
Tên sát nhân lên tiếng, khô khốc và lạnh lùng khi nó đang loạng choạng đứng dậy và cắm cúi chạy tiếp.
- DẠ!
Nó giật bắn mình, bất giác hét lên khi trả lời, và thầm cầu nguyện khi xoay người lại.
Một bảng thông báo hiện lên trước mắt nó.
<Bạn nhận được yêu cầu giao dịch.>
<Yes/No>
Nó đần mặt, đôi mắt mở to nhìn tên sát nhân lần lượt đặt từng món đồ cao cấp vào cửa sổ giao dịch, những món đồ chỉ luôn xuất hiện trên người những đại gia hoặc những người chơi đứng ở những thứ hạng đầu. Tất cả đều là đồ dành cho lớp nhân vật của nó.
- Ơ …
Nó ngớ người không hiểu.
- Đồng ý đi!
Tên sát nhân lạnh lùng ra lệnh.
- D … Dạ ...?
Nó run run đưa ngón trỏ vào nút Accept, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ừm … - Tên sát nhân ấp úng. Hắn THẬT SỰ đang ấp úng. Thế quái nào mà hắn lại là người ấp úng cơ chứ! – Làm ơn … mua giùm mấy bình HP … Chừng đó là đủ rồi chứ? …
- D … Dạ …
Nó ngớ người, nhìn chằm chằm tên sát nhân lạnh lùng và đáng sợ trước mặt nó đang tỏ ra lúng túng.
Bình luận facebook