-
Prologue
"Muộn mất! Mình muộn mất rồi!”
Vừa chạy như bay trên hành lang yên tĩnh của LIVETech – Tập đoàn công nghệ đứng thứ tư thế giới, Aislin vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ với kim ngắn đang chỉ vào số sáu còn kim dài thì sắp sửa chạm tới con số một, luôn miệng than vãn hệt như chú thỏ trắng trong Alice ở Xứ thần tiên. Được may mắn trở thành thực tập sinh của một trong những công ty lớn nhất về công nghệ và làm việc với một trong những con người tài năng nhất của công ty ấy, cô phải luôn cố gắng thể hiện bản thân mình thật tốt. Và để làm được như vậy, trước hết cô phải có mặt đúng giờ.
Cũng như bao công ty khác, thời gian làm việc của LIVETech bắt đầu từ tám giờ sáng. Aislin vì vậy thực chất đến sớm hơn đa số những nhân viên khác tới gần hai tiếng. Tuy nhiên, cô dám chắc người mà cô làm việc cùng còn đến sớm hơn thế nhiều. Dù rằng có mặt sớm không phải là yêu cầu đối với những người làm việc cùng người đó, nhưng Aislin sẽ cảm thấy thật hổ thẹn khi đến quá muộn so với người luôn giúp đỡ mình rất nhiều. Đề tài nghiên cứu về công nghệ AI hay trí thông minh nhân tạo của cô sẽ không thể nào hoàn thành nếu không nhờ có sự chỉ dẫn của người đó. Vì vậy, có mặt thật sớm là điều tối thiểu mà cô có thể làm được.
Dừng gấp trước một cánh cửa gỗ đề bên trên tấm bảng mang tên Lucas Eagell, Aislin cố gắng điều hòa hơi thở, lau bớt mồ hôi trên khuôn mặt xinh xắn ẩn dưới cặp kính cận dày cộp, vuốt phẳng chiếc áo phông cùng quần jeans vận trên người đã phần nào xộc xệch và chỉnh lại mái tóc đen búi cao đã gần bung ra rối tung vì chạy gấp. Húng hắng ho để lấy lại giọng nói, cô rụt rè gõ cửa.
- Ngài Lucas, em vào được chứ?
Không có lấy một tiếng trả lời.
- Ngài Lucas?
Cất tiếng hỏi lại, Aislin ngập ngừng một lúc rồi vặn nhẹ tay nắm cửa, đoán chắc người đàn ông ở bên trong lại đang quá tập trung vào một mã lệnh nào đó mà không nhận ra sự có mặt của cô. Từ từ mở hé cánh cửa để sự xuất hiện của mình không khiến cho nhân vật trong phòng mất tập trung, cô nhẹ nhàng lách người vào rồi cố gắng hạn chế tiếng động khi đóng cửa. Thở phào nhẹ nhõm khi cái chốt cửa kim loại chỉ vang lên một tiếng “cạch” thật êm khi đóng vào, cô rón rén xoay người, rồi bất chợt khựng lại.
Trước mắt cô là căn phòng quen thuộc với nửa tá dàn máy tính được xếp thành hình vòng cung ở một góc phòng tạo điều kiện cho người sử dụng có thể làm nhiều việc cùng lúc, vô số những máy móc các loại bày la liệt ở những góc còn lại, một chiếc bảng được treo trên tường với dòng chữ PARADISE REALITY hằn đậm ở chính giữa cùng chằng chịt những sơ đồ được móc nối với nhau một cách rối rắm, và một chiếc bàn làm việc bừa bộn những loại giấy tờ ở bên cạnh. Trên chiếc bàn, một người đàn ông trẻ đang gục người lên, áo sơ mi và quần âu nhăn nhúm, mái tóc màu hạt dẻ rối bù, cặp kính cận lệch sang một bên và gần rơi ra ngoài - nếu gò má không đè lên một bên càng - để lộ ra đôi mắt thâm quầng đang nhắm nghiền, râu lún phún mọc trên ria mép và cằm, khóe miệng hơi mở ra khiến nước miếng chảy dài qua mép, ướt đẫm một tờ giấy chằng chịt vết gạch xóa mà người đó nằm đè lên. Từ cuống họng anh ta, những tiếng ngáy phát ra một cách rõ ràng và đều đặn.
Che miệng lại cố gắng không phát ra tiếng cười lớn, Aislin lặng lẽ ngắm nghía người đàn ông được gọi là thiên tài và kẻ lập dị trước mặt. Cầm trong tay tấm bằng tiến sĩ khi chỉ mới bước vào độ tuổi hai mươi hai, Lucas Eagell lập tức được tuyển thẳng vào một trong những Tập đoàn đứng đầu về công nghệ - LIVETech. Từ thời điểm đó cho tới hiện tại đã là ba năm, Lucas Eagell là một trong những nhân tố chính đưa LIVETech lên vị trí hiện giờ. Để làm được như vậy, Lucas đã ngày đêm giam mình trong căn phòng làm việc chật chội này, tách biệt với thế giới bên ngoài, không có lấy một người bạn, ngay cả một mốt quan hệ quen biết cũng không. Đối với những con người bình thường, anh ta chẳng khác nào một cái bóng. Cùng với tài năng, sự khác biệt khiến mọi người dần xa lánh anh ta, biến anh ta trở thành một kẻ đứng ngoài rìa xã hội. Con người là vậy, họ luôn sợ hãi những thứ mà bản thân không thể hiểu được. Từ chính sự sợ hãi ấy, những tính từ như “lập dị” hay “quái đản” mới ra đời.
“Thiên tài cũng là người mà, không phải sao?”
Thầm nghĩ, Aislin mỉm cười nhìn khuôn mặt hiền lành đang chìm trong giấc ngủ. Sau gần một năm làm việc cùng người đàn ông này, Aislin nhận ra, có thể anh ta có bộ não của một thiên tài, nhưng trái tim thì không hơn gì của một đứa trẻ. Cố gắng nghẹ nhàng hết mức có thể, Aislin nhặt lên những tờ giấy trải bừa trên bàn, rơi đầy dưới đất và xếp lại gọn gàng thành một tập đặt cạnh Lucas, đồng thời thu dọn hết những chiếc cốc dùng một lần đựng cafe nằm chỏng chơ khắp nơi, lấy đi những tờ giấy ướt đẫm và không quên đặt tay lên cằm để khép miệng anh ta lại. Khuôn mặt lạnh toát của anh ta chạm vào tay khiến Aislin rùng mình.
“Cứ thế này anh ấy sẽ bị cảm lạnh mất ...” Aislin nghĩ, vớ lấy chiếc chăn mỏng mà Lucas vẫn dùng tới mỗi khi ở lại công ty làm việc, và nhẹ nhàng choàng lên vai anh ta. Cô cúi người xuống thấp để vươn tay, kéo chăn trùm cả qua cổ Lucas.
- HẢ?
- Á! - Aislin kêu lên và ôm lấy đầu khi anh ta bất chợt bừng tỉnh và ngồi bật dậy khiến đỉnh đầu đập mạnh vào trán cô.
- Aislin! Cô khổng sao chứ? Xin lỗi! Xin lỗi!
Cuống quít quay lại khi vừa nhận ra việc làm của mình, Lucas luôn miệng xin lỗi, đôi bàn tay khua khoắng loạn xạ và khuôn mặt méo xệch tỏ rõ vẻ lúng túng trong tình huống bất ngờ. Vẫn còn choáng váng vì cú đập bất ngờ, Aislin một tay ôm trán, một tay xua nhẹ cố gắng làm yên lòng người đàn ông trước mặt trong tình huống dở khóc dở cười.
- Em không sao ... Xin lỗi vì đã tự tiện. Em thấy ngài ngủ ngon quá nên ...
- NGỦ? Tôi đã ngủ sao? Ôi không! Không! Không! Công việc của tôi! Dự án của tôi! Tôi còn phải hoàn thành nó nữa! Tại sao tôi lại ngủ cơ chứ! Tôi còn bao nhiêu việc phải hoàn thành! Tôi ...
Cuống cuồng chạy đến bên dàn máy tính, Lucas cúi xuống, vừa thoăn thoắt đôi tay trên những chiếc bàn phím, anh ta vừa lẩm bẩm không ngớt – một trong những hành động biến anh ta thành kẻ lập dị trong con mắt của những đồng nghiệp.
- Còn ...
- Ngài Lucas, anh không cần phải vội vàng thế đâu! Dự án này, anh đã theo đuổi suốt một năm nay rồi, nếu có chậm đi một chút cũng không ảnh hưởng nhiều đâu mà ...
- Phải ...
- Ngài Lucas?
Bước đến bên Lucas, Aislin bỗng dừng chân khi người đàn ông lúc trước còn liến thoắng tự nói chuyện với mình và thoăn thoắt làm việc như một cỗ máy đột ngột khựng lại, đứng yên như một pho tượng, tròng mắt mở to, khuôn miệng há hốc và đôi tay run run. Trước mắt anh ta, những dòng mã lệnh của chương trình mang tên Paradise Reality mà Aislin không hiểu liên tục chạy trên những màn hình máy tính.
- Ngài ... Lucas?
Bước tới trước Lucas, Aislin lo lắng lay nhẹ vai anh ta, trong khi chăm chú nhìn vào đôi mắt sững sờ của người đàn ông. Bất chợt, Lucas chuyển động, và trước khi Aislin kịp hiểu chuyện gì, vòng tay anh ta đã siết chặt lấy cô, đôi vai trơ xương của anh ta run lên bần bật như thể sắp khóc, dù không một giọt nước mắt nào chảy xuống.
- Aislin! Aislin! Aislin ... – Lucas gọi tên cô không ngớt, giọng nói run run nghẹn lại nơi cuống họng.
- Ngài ... Lucas! B ... Bình tĩnh nào! Cho dù lần này có thất bại ... chỉ cần ... ngài không từ bỏ ... Em tin là nếu ngài không từ bỏ ...
Luống cuống, cô vắt óc nghĩ ra những lời an ủi có thể sử dụng được trong trường hợp này. Vốn cũng chẳng phải là một người giỏi giao tiếp, đầu óc Aislin càng rối lên khi lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm chặt. Dù vậy, sẽ thật không phải nếu cô không giúp đỡ Lucas khi anh ta cần đến nhất. Bất chợt, vòng tay anh ta siết chặt lấy cô hơn bằng sức mạnh của đôi vai đã ngừng run lên. Nghẹn ngào trong hơi thở, anh ta cất tiếng:
- Th ...
- Được rồi mà, ngài không cần phải nói gì nữa đâu! Em hiểu ... – Aislin nhẹ nhàng an ủi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trong khi đôi mắt cô cũng bắt đầu rưng rưng.
- Thành công rồi, Aislin!
- Thành công rồi! Thành công rồi! THÀNH CÔNG RỒI! AISLIN! THÀNH CÔNG RỒI! THÀNH CÔNG RỒI!
Trước khi Aislin kịp nhận thức được những điều mà Lucas vừa nói, anh ta đã chợt hét to và nhảy cẫng lên, trong khi vẫn ôm chặt cô. Biểu hiện trên gương mặt anh ta phấn khích hệt như đứa trẻ được nhận đúng món quà mà nó ao ước vào ngày sinh nhật. Trước khi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sự phấn khích của Lucas đã như một dòng điện truyền sang Aislin khiến cho cô cũng có cùng cảm giác vui sướng đến tột cùng ấy. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cuống họng vừa xong đã lập tức bị lấn át bởi một nguồn năng lượng mạnh mẽ chảy trong huyết quản. Nhưng bất chợt, trước khi nguồn năng lượng kịp bật ra khỏi cuống họng Aislin thành những tiếng reo vui, anh ta đã ngừng lại, và căn phòng nhỏ bé được trả lại như cũ, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng những chiếc quạt tản nhiệt chạy o o. Vòng tay Lucas buông lỏng Aislin, nhưng đầu anh ta đã gục xuống vai cô, nặng trĩu.
- Ngài Lucas? Ngài không sao chứ? – Cô lo lắng hỏi.
- Xin lỗi Aislin! – Anh ta thều thào cất tiếng – Bỗng nhiên tôi thấy chóng mặt quá, và chẳng còn chút sức lực nào nữa ...
- Ngài Lucas ... – Aislin ngập ngừng cất tiếng. Xa xa nơi góc phòng trước mắt cô là cả chục chiếc cốc giấy đựng cafe được chất đống trong thùng rác do chính tay cô thu dọn. Cô nhớ là đã dọn rất nhiều cốc cafe, nhưng không hề bất kỳ mảnh giấy gói hay hộp đựng đồ ăn nào – Lần cuối ngài dùng bữa ... là lúc nào vậy?
- Dùng bữa sao? – Lucas lẩm bẩm – Tôi mới ăn tối rồi mà? Nhìn này, tôi còn giữ cả hóa đơn nữa đấy!
Lần mò trong túi quần, anh ta đặt vào tay Aislin một tờ hóa đơn nhàu nát. Cô mở tờ hóa đơn và nhìn vào đó – một tờ hóa đơn giao hàng của cửa hàng ăn nhanh gần công ty, gồm một chiếc bánh kẹp và một ly nước tăng lực. Tờ hóa đơn được in vào lúc tám giờ tối ngày thứ bảy, 24 tháng 9 năm 2310.
- Ngài Lucas này ... – Aislin ngập ngừng – Hôm nay ... đã là thứ hai rồi ạ ...
- Thật là ngại quá! Tôi lại làm phiền Aislin nữa rồi!
Vừa nói, Lucas vừa dùng gấu tay áo chùi đi vệt nước sốt còn dính trên chiếc cằm lún phún râu và mỉm cười gượng gạo. Nhìn vào chồng đĩa đã được anh xử lý sạch sẽ trị giá cả tháng lương thực tập, Aislin thầm cảm ơn quyết định đúng đắn của mình khi vào một nhà hàng buffet thay vì nhà hàng thông thường. Cười xòa trước vẻ ngượng ngùng của anh, cô cất tiếng:
- Xin ngài đừng bận tâm! Dù sao thì, em cũng muốn có cơ hội để cảm ơn ngài, và hơn nữa là chúc mừng thành công của ngài.
- A, nếu vậy thì Aislin chúc mừng hơi sớm rồi! Cho tới ngày hôm nay, tôi chỉ mới hoàn thành bước đi đầu tiên với sự thành công của Thế giới nhân tạo thôi! – Lucas mỉm cười khi trả lời.
- Thế giới nhân tạo? – Aislin ngập ngừng hỏi lại – Không phải tên của dự án mà ngài đang thực hiện là Paradise Reality sao?
- Phải, tôi chỉ vừa nghĩ ra cái tên này mới đây thôi, nghe tuyệt chứ? Tất nhiên tên chương trình vẫn là Paradise Reality, còn Thế giới nhân tạo chỉ là một phân loại chương trình. – Anh ta hồ hời tiếp lời – Khi bắt đầu thực hiện dự án Paradise Reality, tôi chỉ nghĩ đến một chương trình Thực tế ảo có thể vượt mặt tất cả những trò chơi Thực tế ảo sơ sài của thời điểm ấy. Nhưng rồi, đến một ngày tôi tự hỏi rằng tại sao phải dừng lại ở đó? Tại sao tôi lại phải đặt một mục tiêu mà tôi có thể vượt qua một cách quá dễ dàng? Ý tôi là, những trò chơi thực tế ảo hiện nay chưa thể khai thác được tới năm phần trăm những giá trị mà Thực tế ảo có thể đem tới. Không, tôi không muốn chỉ đơn thuần là đi trước những con người đó một bước! Tôi muốn tạo nên một sự đột phá, một cuộc cách mạng! Tôi muốn tạo ra một chương trình có đủ sức mạnh để thay đổi thế giới! Phải rồi, tôi muốn tạo ra một thế giới, một thế giới của riêng tôi!
Lucas thao thao bất tuyệt. Từ anh ta, Aislin cảm thấy một nguồn năng lượng đang tuôn trào mãnh liệt. Trong một khoảnh khắc bất chợt, một người đàn ông vụng về trong giao tiếp bỗng toát ra từ đôi mắt một sức hút mạnh mẽ của những diễn giả bậc thầy. Với nguồn nội lực của mình, Lucas kéo Aislin vào cái cảm xúc dạt dào của anh ta đối với dự án này khiến cho đôi mắt cô dán chặt vào từng cử chỉ của anh ta, đôi tai cô nghe trọn từng lời nói của anh ta và nhịp điệu trái tim cô chuyển động nhanh và mạnh dần theo nhịp điệu lời nói của anh ta.
“Một thế giới của riêng mình”, đó là giấc mơ mà gần như mọi đứa trẻ đều ôm ấp. Cho tới một ngày, chúng lớn lên, đối mặt với những áp lực của cuộc sống, đối mặt với thực tại. Một phần nhỏ trong số những đứa trẻ ấy sẽ cố gắng thực hiện ước mơ, một số sẽ theo đuổi những ước mơ khác thực tế hơn, và một số sẽ xếp những ước mơ ấy lại, cất vào một ngăn tủ kính và khóa thật chặt để đôi khi nhìn thấy, ngắm nghía và mỉm cười. Chỉ một số ít những đứa trẻ kia có thể thực hiện ước mơ thuở nhỏ của mình. Số còn lại sẽ xem đó là một phần kỷ niệm của tuổi thơ, một ước mơ dang dở, một ký ức đã bị lãng quên và chìm sâu vào dĩ vãng.
- Nhưng ... em sợ là sẽ rất khó để chứng minh chương trình của ngài là một sự khác biệt. Em tin tưởng vào khả năng của ngài, nhưng sẽ rất khó để thay đổi suy nghĩ của người khác ... – Cô lưỡng lự.
- Chính thế! Vậy nên tôi sẽ tạo ra một cuộc đổi mới toàn diện! Aislin biết về cơ chế hoạt động của những chương trình thực tế ảo hiện tại chứ? Thực tế ảo sử dụng những thiết bị chuyên dụng để truyền cảm giác đến cho người sử dụng thông qua những giác quan. Những giác quan sẽ tiếp nhận thông tin và não bộ sẽ xử lý chúng. Nghĩa là, với một thông tin bất kỳ khi truyền tới máy tính, chúng ta sẽ mã hóa nó để bộ xử lý trung tâm có thể đọc được, bộ xử lý trung tâm sẽ từ đó giải mã thông tin và truyền tới các thiết bị ngoại vi, thiết bị ngoại vi đó sẽ tiếp tục chuyển thông tin ấy đến cho giác quan, giác quan sẽ một lần nữa “mã hóa” những thông tin ấy thành những xung thần kinh và truyền tới não bộ, và cuối cùng, não bộ “giải mã” những thông tin vừa tiếp nhận để chúng trở thành những hình ảnh, âm thanh, cảm giác mà chúng ta tiếp nhận. Nghe rất phức tạp phải không?
- Dạ ...
Ngừng lại để lấy hơi, Lucas mỉm cười nhìn Aislin đang nghệt mặt trước một mớ thông tin được anh truyền tải với tốc độ tên lửa. Những kiến thức mà anh nhắc tới, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu chứ đừng nói tới một sinh viên ưu tú về khoa học máy tính và khoa học thần kinh như Aislin. Chỉ là, cách mà Lucas nói khiến cho hai lý thuyết cơ bản ấy trở nên thực sự rắc rối.
- Tóm lại là, để truyền một thông tin từ máy tính tới người sử dụng theo cách cổ điển, sẽ mất tới bốn bước mã hóa – giải mã, quá rườm rà và lại không đạt hiệu quả cao trong việc truyền tải thông tin, về cả chất lượng lẫn tốc độ. Bởi vậy, tôi đã nghĩ rằng, tại sao lại không thử rút gọn một vài bước, ví dụ như thay vì chúng ta phải giải mã các thuật toán để hiển thị lên thiết bị ngoại vi, rồi lại biến những thông tin được hiển thị thành xung thần kinh để đưa tới não bộ, chúng ta bằng một cách nào đó mã hóa các thuật toán thành xung thần kinh, và đưa trực tiếp tới não bộ? Ý tôi là, từ quá trình truyền thông tin gồm bốn bước CPU – Thiết bị ngoại vi – Giác quan – Não bộ, chúng ta sẽ rút ngắn lại thành CPU – Thiết bị ngoại vi – Não bộ. Vì chính não bộ chứ không phải các cơ quan cảm giác là bộ phận quyết định những thông tin mà chúng ta thu thập được, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể tương tác trực tiếp tới não thay vì đi qua những “tên cò mồi” không đáng tin cậy là các giác quan.
- Không thể nào ... – Buột miệng thốt lên, Aislin không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Những điều mà Lucas vừa nói quá sức thuyết phục, thuyết phục một cách phi lý – Vậy ... Thế giới nhân tạo là ...
- Là một hệ thống truyền tải thông tin với cơ chế là sự tương tác trực tiếp giữa máy tính và não bộ. – Lucas tiếp lời.
- Và đó chính là thứ mà ngài đã hoàn thiện?
- Chính xác! – Anh ta xác nhận.
- Nhưng ... nó chỉ là một hệ thống dùng để truyền tải thông tin, phải không ạ? Vậy còn những thông tin ... những thông tin mà nó sẽ truyền tải? – Cô tiếp tục hỏi.
- Về việc đó ... – Lucas ngập ngừng gãi gãi vành tai – Thú thực với Aislin, tôi cũng chưa nghĩ tới ... Nhưng tôi nghĩ rằng một thế giới với những khung cảnh tuyệt đẹp và những trải nghiệm kỳ thú mà chúng ta không thể nào bắt gặp ở thế giới thực sẽ khá thu hút ... Phải rồi, bây giờ những khung cảnh tự nhiên như sông hồ hay rừng núi đã không còn nhiều nữa ... – Anh ta bắt đầu trầm ngâm, và chìm vào thế giới riêng của mình - Nếu tôi có thể tạo ra một thế giới rộng lớn với những cánh rừng già bạt ngàn, những vùng thảo nguyên ngút tầm mắt và những dãy núi cao chọc trời ...
- Và phép thuật?
Không ngăn được sự phấn khích của mình, Aislin buột miệng. Chợt nhận ra mình đã quá vô duyên, cô húng hắng giọng, lí nhí từ xin lỗi rồi ngượng ngùng quay đầu nhìn về hướng khác. Trái với dự đoán của cô, dù bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, Lucas nhìn Aislin, khuôn mặt nghệt ra vài giây trước khi khóe môi bất chợt mỉm cười.
- Phải rồi! Phải rồi, phép thuật! Tất nhiên là sẽ có phép thuật chứ! Chúng ta sẽ tạo ra một thế giới phép thuật! Aislin! Aislin hãy nói xem, một thế giới phép thuật sẽ có những gì?
Với khuôn mặt như chợt bừng sáng lên, Lucas ngừng độc thoại. Đôi mắt anh ta chăm chú nhìn thẳng vào cô, háo hức, mong chờ, trong khi đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành có phần ngờ nghệch. Với ánh mắt đó, nụ cười đó, sự ngần ngại của cô dần biến mất. Ngập ngừng, Aislin suy nghĩ trong giây lát rồi rụt rè trả lời.
- Em nghĩ là ... những giống loài ... chúng ta sẽ tạo ra những giống loài mà người sử dụng có thể hóa thân thành ... Loài người, người thú, ác quỷ, thiên thần, yêu tinh, quái vật ... Sẽ có những loài có vẻ đẹp tuyệt mỹ với trí tuệ siêu phàm, và những loài xấu xí thô kệch nhưng sức mạnh vô song, và ...
- Và những vùng đất riêng dành cho từng loài! – Lucas phấn khởi cướp lời – Đúng rồi! Sẽ có những khu vườn tuyệt đẹp như xứ thần tiên, và sẽ có cả những hầm ngục tối tăm và đáng sợ như chốn địa ngục! Và quái vật! Phải rồi! Quái vật! Những con quái vật khổng lồ! Để phát triển theo hướng một game nhập vai, chúng ta sẽ cần đến một hệ thống chiến đấu thật hoàn hảo và thực tế!
- Nếu vậy ... sẽ cần đến một hệ thống lớp nghề và kỹ năng. – Aislin tiếp lời, sự rụt rè khi nãy đã gần như bị thế chỗ bởi sự nhiệt huyết - Hệ thống lớp nghề sẽ dùng để xác định hướng đi của người sử dụng. Sẽ có những bộ kỹ năng dành riêng cho mỗi lớp nghề! Và chũng sẽ phải thật đa dạng! Ngoài chiến đấu, chúng ta sẽ cần thêm cả những lớp nghề và những bộ kỹ năng liên quan đến hoạt động sản xuất và nghệ thuật!
- Phải rồi! Một hệ thống lớp nghề thật đa dạng! Và chúng ta sẽ cho phép người sử dụng có thể chọn nhiều hơn một lớp nghề ... hai chẳng hạn ...
- Và họ sẽ có thể nâng cấp lên những lớp nghề cao cấp hơn với một điều kiện nhất định! – Aislin hớn hở - Và đó sẽ phải là những lớp nghề thực sự đặc biệt! Và hơn nữa ...
Đôi mắt Aislin sáng lên lấp lánh khi cô vẽ lên trước mắt Lucas một xứ sở diệu kỳ mà cô vẫn thường mơ mộng. Trước mắt cô, anh ta cũng không ngừng tạo dựng một thế giới tuyệt đẹp. Câu chuyện diễn ra sôi nổi, những ánh mắt được chuyển tới, những thông điệp được nhận về. Hai thế giới tách biệt dần sát nhập với nhau rồi hòa làm một. Câu chuyện cứ kéo dài, thời gian không ngừng trôi. Hai người không rời nhà hàng cho tới tận chiều tà. Họ lại tiếp tục trao đổi trong phòng làm việc cho tới tận tối khuya, và vẫn không ngừng câu chuyện khi cùng dạo bước trên con đường trở về nhà. Ngày hôm sau, và hôm sau nữa, cuộc nói chuyện vẫn diễn ra thật sôi nổi, và thế giới mà họ tạo ra vẫn tiếp tục được xây dựng, phát triển và hoàn thiện.
- A! Chết rồi! – Vừa liếc nhìn vào ngày giờ hiển thị trên chiếc đồng hồ điện tử, Alslin vừa vội vàng xô ghế đứng dậy - Em xin lỗi! Hôm nay là ngày em nhận giải thưởng!
- Giải thưởng? – Vừa thoăn thoắt gõ những dòng lệnh trên bàn phím, Lucas vừa ngờ ngợ hỏi lại.
- Phải rồi, vì chúng ta luôn bàn về Paradise Reality nên em quên không nói với anh. Công trình nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo mà anh đã giúp em, em đã thử gửi đi một vài nơi, và ... nói sao nhỉ? Dự án của em được đánh giá khá cao. Các giám khảo nói rằng, nếu tiếp tục phát triển, nó có khả năng trở thành công nghệ trí tuệ nhân tạo giống với người thật nhất từ trước tới giờ.
- Thật vậy à? – Reo lên một cách vui mừng, Lucas ngừng tay, quay nhìn Aislin với vẻ mặt hớn hở - Nếu vậy, không phải chúng ta nên mở tiệc chúc mừng hay sao?
- A, về chuyện đó, anh không cần phải bận tâm đâu! Dù sao thì, em cũng đã dự định sẽ áp dụng công nghệ AI này lên Paradise Reality. Nếu dự án này thành công, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng. Vậy, em đi nhé!
Vừa nói, Aislin vừa vội vàng vớ lấy túi xách và bước ra khỏi cửa, bỏ Lucas ngồi lại một mình trong căn phòng bừa bộn, lắng nghe tiếng gót giày cô vội vã gõ nhịp xa dần trên hành lang, rồi lại vội vã rảo bước lại gần. Cánh cửa đột ngột bật mở, với Aislin ở đằng sau khi cô vội vã cất lời.
- Phải rồi! Em vừa chợt nghĩ ra! Chúng ta cứ gọi mãi thế giới mà chúng ta tạo ra là Paradise Reality sao? Ý em là, nó chỉ là tên của chương trình Thế giới nhân tạo thôi, phải không? Chúng ta cũng cần một cái tên dành riêng cho thế giới của chúng ta chứ? Mà, em đi đây! Hẹn gặp lại!
Liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, Aislin nói rồi vội vã đóng cửa. Vẫn tần ngần ngồi nghe tiếng bước chân gấp gáp của người nữ cộng sự, Lucas để mặc cho dòng suy nghĩ của mình chìm vào một cõi mộng mơ. Aislin – giấc mơ, tên của cô mang một ý nghĩa thật tinh tế. Sau hai năm, cô bé nữ sinh năm cuối đã trở thành một người phụ nữ đẹp, đẹp và kiều diễm như chính cái tên của cô vậy. Vẫn mái tóc đen búi cao, vẫn gọng kính cận, vẫn vẻ hiền lành và mộc mạc vốn có, nhưng đôi giày thể thao đơn giản đã được thay thế bằng đôi giày cao gót, áo phông và quần jeans đã được thay thế bằng chiếc áo sơ mi cùng chân váy ôm sát dài chạm gối, và trên khuôn mặt xinh xắn hồn nhiên đã được điểm thêm sắc đỏ thắm của một chút son môi. Từ một cô bé thực tập sinh trong sáng, hồn nhiên ngày nào, cô đã trường thành và trở nên một người cộng sự quyến rũ. Một cái tên cho thế giới của chúng ta, cô đã nói vậy, và một cái tên cũng là điều mà anh suy nghĩ bấy lâu nay. Một cái tên, anh cũng đã chọn được, chỉ là vẫn còn ngần ngại khi phải nói ra.
Vào ngày mà dự án này hoàn thành ... anh nhất định sẽ nói với cô những gì vẫn còn giấu kín ...
Terra Somniare.
Vùng đất của những giấc mơ.
Vừa chạy như bay trên hành lang yên tĩnh của LIVETech – Tập đoàn công nghệ đứng thứ tư thế giới, Aislin vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ với kim ngắn đang chỉ vào số sáu còn kim dài thì sắp sửa chạm tới con số một, luôn miệng than vãn hệt như chú thỏ trắng trong Alice ở Xứ thần tiên. Được may mắn trở thành thực tập sinh của một trong những công ty lớn nhất về công nghệ và làm việc với một trong những con người tài năng nhất của công ty ấy, cô phải luôn cố gắng thể hiện bản thân mình thật tốt. Và để làm được như vậy, trước hết cô phải có mặt đúng giờ.
Cũng như bao công ty khác, thời gian làm việc của LIVETech bắt đầu từ tám giờ sáng. Aislin vì vậy thực chất đến sớm hơn đa số những nhân viên khác tới gần hai tiếng. Tuy nhiên, cô dám chắc người mà cô làm việc cùng còn đến sớm hơn thế nhiều. Dù rằng có mặt sớm không phải là yêu cầu đối với những người làm việc cùng người đó, nhưng Aislin sẽ cảm thấy thật hổ thẹn khi đến quá muộn so với người luôn giúp đỡ mình rất nhiều. Đề tài nghiên cứu về công nghệ AI hay trí thông minh nhân tạo của cô sẽ không thể nào hoàn thành nếu không nhờ có sự chỉ dẫn của người đó. Vì vậy, có mặt thật sớm là điều tối thiểu mà cô có thể làm được.
Dừng gấp trước một cánh cửa gỗ đề bên trên tấm bảng mang tên Lucas Eagell, Aislin cố gắng điều hòa hơi thở, lau bớt mồ hôi trên khuôn mặt xinh xắn ẩn dưới cặp kính cận dày cộp, vuốt phẳng chiếc áo phông cùng quần jeans vận trên người đã phần nào xộc xệch và chỉnh lại mái tóc đen búi cao đã gần bung ra rối tung vì chạy gấp. Húng hắng ho để lấy lại giọng nói, cô rụt rè gõ cửa.
- Ngài Lucas, em vào được chứ?
Không có lấy một tiếng trả lời.
- Ngài Lucas?
Cất tiếng hỏi lại, Aislin ngập ngừng một lúc rồi vặn nhẹ tay nắm cửa, đoán chắc người đàn ông ở bên trong lại đang quá tập trung vào một mã lệnh nào đó mà không nhận ra sự có mặt của cô. Từ từ mở hé cánh cửa để sự xuất hiện của mình không khiến cho nhân vật trong phòng mất tập trung, cô nhẹ nhàng lách người vào rồi cố gắng hạn chế tiếng động khi đóng cửa. Thở phào nhẹ nhõm khi cái chốt cửa kim loại chỉ vang lên một tiếng “cạch” thật êm khi đóng vào, cô rón rén xoay người, rồi bất chợt khựng lại.
Trước mắt cô là căn phòng quen thuộc với nửa tá dàn máy tính được xếp thành hình vòng cung ở một góc phòng tạo điều kiện cho người sử dụng có thể làm nhiều việc cùng lúc, vô số những máy móc các loại bày la liệt ở những góc còn lại, một chiếc bảng được treo trên tường với dòng chữ PARADISE REALITY hằn đậm ở chính giữa cùng chằng chịt những sơ đồ được móc nối với nhau một cách rối rắm, và một chiếc bàn làm việc bừa bộn những loại giấy tờ ở bên cạnh. Trên chiếc bàn, một người đàn ông trẻ đang gục người lên, áo sơ mi và quần âu nhăn nhúm, mái tóc màu hạt dẻ rối bù, cặp kính cận lệch sang một bên và gần rơi ra ngoài - nếu gò má không đè lên một bên càng - để lộ ra đôi mắt thâm quầng đang nhắm nghiền, râu lún phún mọc trên ria mép và cằm, khóe miệng hơi mở ra khiến nước miếng chảy dài qua mép, ướt đẫm một tờ giấy chằng chịt vết gạch xóa mà người đó nằm đè lên. Từ cuống họng anh ta, những tiếng ngáy phát ra một cách rõ ràng và đều đặn.
Che miệng lại cố gắng không phát ra tiếng cười lớn, Aislin lặng lẽ ngắm nghía người đàn ông được gọi là thiên tài và kẻ lập dị trước mặt. Cầm trong tay tấm bằng tiến sĩ khi chỉ mới bước vào độ tuổi hai mươi hai, Lucas Eagell lập tức được tuyển thẳng vào một trong những Tập đoàn đứng đầu về công nghệ - LIVETech. Từ thời điểm đó cho tới hiện tại đã là ba năm, Lucas Eagell là một trong những nhân tố chính đưa LIVETech lên vị trí hiện giờ. Để làm được như vậy, Lucas đã ngày đêm giam mình trong căn phòng làm việc chật chội này, tách biệt với thế giới bên ngoài, không có lấy một người bạn, ngay cả một mốt quan hệ quen biết cũng không. Đối với những con người bình thường, anh ta chẳng khác nào một cái bóng. Cùng với tài năng, sự khác biệt khiến mọi người dần xa lánh anh ta, biến anh ta trở thành một kẻ đứng ngoài rìa xã hội. Con người là vậy, họ luôn sợ hãi những thứ mà bản thân không thể hiểu được. Từ chính sự sợ hãi ấy, những tính từ như “lập dị” hay “quái đản” mới ra đời.
“Thiên tài cũng là người mà, không phải sao?”
Thầm nghĩ, Aislin mỉm cười nhìn khuôn mặt hiền lành đang chìm trong giấc ngủ. Sau gần một năm làm việc cùng người đàn ông này, Aislin nhận ra, có thể anh ta có bộ não của một thiên tài, nhưng trái tim thì không hơn gì của một đứa trẻ. Cố gắng nghẹ nhàng hết mức có thể, Aislin nhặt lên những tờ giấy trải bừa trên bàn, rơi đầy dưới đất và xếp lại gọn gàng thành một tập đặt cạnh Lucas, đồng thời thu dọn hết những chiếc cốc dùng một lần đựng cafe nằm chỏng chơ khắp nơi, lấy đi những tờ giấy ướt đẫm và không quên đặt tay lên cằm để khép miệng anh ta lại. Khuôn mặt lạnh toát của anh ta chạm vào tay khiến Aislin rùng mình.
“Cứ thế này anh ấy sẽ bị cảm lạnh mất ...” Aislin nghĩ, vớ lấy chiếc chăn mỏng mà Lucas vẫn dùng tới mỗi khi ở lại công ty làm việc, và nhẹ nhàng choàng lên vai anh ta. Cô cúi người xuống thấp để vươn tay, kéo chăn trùm cả qua cổ Lucas.
- HẢ?
- Á! - Aislin kêu lên và ôm lấy đầu khi anh ta bất chợt bừng tỉnh và ngồi bật dậy khiến đỉnh đầu đập mạnh vào trán cô.
- Aislin! Cô khổng sao chứ? Xin lỗi! Xin lỗi!
Cuống quít quay lại khi vừa nhận ra việc làm của mình, Lucas luôn miệng xin lỗi, đôi bàn tay khua khoắng loạn xạ và khuôn mặt méo xệch tỏ rõ vẻ lúng túng trong tình huống bất ngờ. Vẫn còn choáng váng vì cú đập bất ngờ, Aislin một tay ôm trán, một tay xua nhẹ cố gắng làm yên lòng người đàn ông trước mặt trong tình huống dở khóc dở cười.
- Em không sao ... Xin lỗi vì đã tự tiện. Em thấy ngài ngủ ngon quá nên ...
- NGỦ? Tôi đã ngủ sao? Ôi không! Không! Không! Công việc của tôi! Dự án của tôi! Tôi còn phải hoàn thành nó nữa! Tại sao tôi lại ngủ cơ chứ! Tôi còn bao nhiêu việc phải hoàn thành! Tôi ...
Cuống cuồng chạy đến bên dàn máy tính, Lucas cúi xuống, vừa thoăn thoắt đôi tay trên những chiếc bàn phím, anh ta vừa lẩm bẩm không ngớt – một trong những hành động biến anh ta thành kẻ lập dị trong con mắt của những đồng nghiệp.
- Còn ...
- Ngài Lucas, anh không cần phải vội vàng thế đâu! Dự án này, anh đã theo đuổi suốt một năm nay rồi, nếu có chậm đi một chút cũng không ảnh hưởng nhiều đâu mà ...
- Phải ...
- Ngài Lucas?
Bước đến bên Lucas, Aislin bỗng dừng chân khi người đàn ông lúc trước còn liến thoắng tự nói chuyện với mình và thoăn thoắt làm việc như một cỗ máy đột ngột khựng lại, đứng yên như một pho tượng, tròng mắt mở to, khuôn miệng há hốc và đôi tay run run. Trước mắt anh ta, những dòng mã lệnh của chương trình mang tên Paradise Reality mà Aislin không hiểu liên tục chạy trên những màn hình máy tính.
- Ngài ... Lucas?
Bước tới trước Lucas, Aislin lo lắng lay nhẹ vai anh ta, trong khi chăm chú nhìn vào đôi mắt sững sờ của người đàn ông. Bất chợt, Lucas chuyển động, và trước khi Aislin kịp hiểu chuyện gì, vòng tay anh ta đã siết chặt lấy cô, đôi vai trơ xương của anh ta run lên bần bật như thể sắp khóc, dù không một giọt nước mắt nào chảy xuống.
- Aislin! Aislin! Aislin ... – Lucas gọi tên cô không ngớt, giọng nói run run nghẹn lại nơi cuống họng.
- Ngài ... Lucas! B ... Bình tĩnh nào! Cho dù lần này có thất bại ... chỉ cần ... ngài không từ bỏ ... Em tin là nếu ngài không từ bỏ ...
Luống cuống, cô vắt óc nghĩ ra những lời an ủi có thể sử dụng được trong trường hợp này. Vốn cũng chẳng phải là một người giỏi giao tiếp, đầu óc Aislin càng rối lên khi lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm chặt. Dù vậy, sẽ thật không phải nếu cô không giúp đỡ Lucas khi anh ta cần đến nhất. Bất chợt, vòng tay anh ta siết chặt lấy cô hơn bằng sức mạnh của đôi vai đã ngừng run lên. Nghẹn ngào trong hơi thở, anh ta cất tiếng:
- Th ...
- Được rồi mà, ngài không cần phải nói gì nữa đâu! Em hiểu ... – Aislin nhẹ nhàng an ủi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trong khi đôi mắt cô cũng bắt đầu rưng rưng.
- Thành công rồi, Aislin!
- Thành công rồi! Thành công rồi! THÀNH CÔNG RỒI! AISLIN! THÀNH CÔNG RỒI! THÀNH CÔNG RỒI!
Trước khi Aislin kịp nhận thức được những điều mà Lucas vừa nói, anh ta đã chợt hét to và nhảy cẫng lên, trong khi vẫn ôm chặt cô. Biểu hiện trên gương mặt anh ta phấn khích hệt như đứa trẻ được nhận đúng món quà mà nó ao ước vào ngày sinh nhật. Trước khi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sự phấn khích của Lucas đã như một dòng điện truyền sang Aislin khiến cho cô cũng có cùng cảm giác vui sướng đến tột cùng ấy. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cuống họng vừa xong đã lập tức bị lấn át bởi một nguồn năng lượng mạnh mẽ chảy trong huyết quản. Nhưng bất chợt, trước khi nguồn năng lượng kịp bật ra khỏi cuống họng Aislin thành những tiếng reo vui, anh ta đã ngừng lại, và căn phòng nhỏ bé được trả lại như cũ, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng những chiếc quạt tản nhiệt chạy o o. Vòng tay Lucas buông lỏng Aislin, nhưng đầu anh ta đã gục xuống vai cô, nặng trĩu.
- Ngài Lucas? Ngài không sao chứ? – Cô lo lắng hỏi.
- Xin lỗi Aislin! – Anh ta thều thào cất tiếng – Bỗng nhiên tôi thấy chóng mặt quá, và chẳng còn chút sức lực nào nữa ...
- Ngài Lucas ... – Aislin ngập ngừng cất tiếng. Xa xa nơi góc phòng trước mắt cô là cả chục chiếc cốc giấy đựng cafe được chất đống trong thùng rác do chính tay cô thu dọn. Cô nhớ là đã dọn rất nhiều cốc cafe, nhưng không hề bất kỳ mảnh giấy gói hay hộp đựng đồ ăn nào – Lần cuối ngài dùng bữa ... là lúc nào vậy?
- Dùng bữa sao? – Lucas lẩm bẩm – Tôi mới ăn tối rồi mà? Nhìn này, tôi còn giữ cả hóa đơn nữa đấy!
Lần mò trong túi quần, anh ta đặt vào tay Aislin một tờ hóa đơn nhàu nát. Cô mở tờ hóa đơn và nhìn vào đó – một tờ hóa đơn giao hàng của cửa hàng ăn nhanh gần công ty, gồm một chiếc bánh kẹp và một ly nước tăng lực. Tờ hóa đơn được in vào lúc tám giờ tối ngày thứ bảy, 24 tháng 9 năm 2310.
- Ngài Lucas này ... – Aislin ngập ngừng – Hôm nay ... đã là thứ hai rồi ạ ...
* * *
- Thật là ngại quá! Tôi lại làm phiền Aislin nữa rồi!
Vừa nói, Lucas vừa dùng gấu tay áo chùi đi vệt nước sốt còn dính trên chiếc cằm lún phún râu và mỉm cười gượng gạo. Nhìn vào chồng đĩa đã được anh xử lý sạch sẽ trị giá cả tháng lương thực tập, Aislin thầm cảm ơn quyết định đúng đắn của mình khi vào một nhà hàng buffet thay vì nhà hàng thông thường. Cười xòa trước vẻ ngượng ngùng của anh, cô cất tiếng:
- Xin ngài đừng bận tâm! Dù sao thì, em cũng muốn có cơ hội để cảm ơn ngài, và hơn nữa là chúc mừng thành công của ngài.
- A, nếu vậy thì Aislin chúc mừng hơi sớm rồi! Cho tới ngày hôm nay, tôi chỉ mới hoàn thành bước đi đầu tiên với sự thành công của Thế giới nhân tạo thôi! – Lucas mỉm cười khi trả lời.
- Thế giới nhân tạo? – Aislin ngập ngừng hỏi lại – Không phải tên của dự án mà ngài đang thực hiện là Paradise Reality sao?
- Phải, tôi chỉ vừa nghĩ ra cái tên này mới đây thôi, nghe tuyệt chứ? Tất nhiên tên chương trình vẫn là Paradise Reality, còn Thế giới nhân tạo chỉ là một phân loại chương trình. – Anh ta hồ hời tiếp lời – Khi bắt đầu thực hiện dự án Paradise Reality, tôi chỉ nghĩ đến một chương trình Thực tế ảo có thể vượt mặt tất cả những trò chơi Thực tế ảo sơ sài của thời điểm ấy. Nhưng rồi, đến một ngày tôi tự hỏi rằng tại sao phải dừng lại ở đó? Tại sao tôi lại phải đặt một mục tiêu mà tôi có thể vượt qua một cách quá dễ dàng? Ý tôi là, những trò chơi thực tế ảo hiện nay chưa thể khai thác được tới năm phần trăm những giá trị mà Thực tế ảo có thể đem tới. Không, tôi không muốn chỉ đơn thuần là đi trước những con người đó một bước! Tôi muốn tạo nên một sự đột phá, một cuộc cách mạng! Tôi muốn tạo ra một chương trình có đủ sức mạnh để thay đổi thế giới! Phải rồi, tôi muốn tạo ra một thế giới, một thế giới của riêng tôi!
Lucas thao thao bất tuyệt. Từ anh ta, Aislin cảm thấy một nguồn năng lượng đang tuôn trào mãnh liệt. Trong một khoảnh khắc bất chợt, một người đàn ông vụng về trong giao tiếp bỗng toát ra từ đôi mắt một sức hút mạnh mẽ của những diễn giả bậc thầy. Với nguồn nội lực của mình, Lucas kéo Aislin vào cái cảm xúc dạt dào của anh ta đối với dự án này khiến cho đôi mắt cô dán chặt vào từng cử chỉ của anh ta, đôi tai cô nghe trọn từng lời nói của anh ta và nhịp điệu trái tim cô chuyển động nhanh và mạnh dần theo nhịp điệu lời nói của anh ta.
“Một thế giới của riêng mình”, đó là giấc mơ mà gần như mọi đứa trẻ đều ôm ấp. Cho tới một ngày, chúng lớn lên, đối mặt với những áp lực của cuộc sống, đối mặt với thực tại. Một phần nhỏ trong số những đứa trẻ ấy sẽ cố gắng thực hiện ước mơ, một số sẽ theo đuổi những ước mơ khác thực tế hơn, và một số sẽ xếp những ước mơ ấy lại, cất vào một ngăn tủ kính và khóa thật chặt để đôi khi nhìn thấy, ngắm nghía và mỉm cười. Chỉ một số ít những đứa trẻ kia có thể thực hiện ước mơ thuở nhỏ của mình. Số còn lại sẽ xem đó là một phần kỷ niệm của tuổi thơ, một ước mơ dang dở, một ký ức đã bị lãng quên và chìm sâu vào dĩ vãng.
- Nhưng ... em sợ là sẽ rất khó để chứng minh chương trình của ngài là một sự khác biệt. Em tin tưởng vào khả năng của ngài, nhưng sẽ rất khó để thay đổi suy nghĩ của người khác ... – Cô lưỡng lự.
- Chính thế! Vậy nên tôi sẽ tạo ra một cuộc đổi mới toàn diện! Aislin biết về cơ chế hoạt động của những chương trình thực tế ảo hiện tại chứ? Thực tế ảo sử dụng những thiết bị chuyên dụng để truyền cảm giác đến cho người sử dụng thông qua những giác quan. Những giác quan sẽ tiếp nhận thông tin và não bộ sẽ xử lý chúng. Nghĩa là, với một thông tin bất kỳ khi truyền tới máy tính, chúng ta sẽ mã hóa nó để bộ xử lý trung tâm có thể đọc được, bộ xử lý trung tâm sẽ từ đó giải mã thông tin và truyền tới các thiết bị ngoại vi, thiết bị ngoại vi đó sẽ tiếp tục chuyển thông tin ấy đến cho giác quan, giác quan sẽ một lần nữa “mã hóa” những thông tin ấy thành những xung thần kinh và truyền tới não bộ, và cuối cùng, não bộ “giải mã” những thông tin vừa tiếp nhận để chúng trở thành những hình ảnh, âm thanh, cảm giác mà chúng ta tiếp nhận. Nghe rất phức tạp phải không?
- Dạ ...
Ngừng lại để lấy hơi, Lucas mỉm cười nhìn Aislin đang nghệt mặt trước một mớ thông tin được anh truyền tải với tốc độ tên lửa. Những kiến thức mà anh nhắc tới, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu chứ đừng nói tới một sinh viên ưu tú về khoa học máy tính và khoa học thần kinh như Aislin. Chỉ là, cách mà Lucas nói khiến cho hai lý thuyết cơ bản ấy trở nên thực sự rắc rối.
- Tóm lại là, để truyền một thông tin từ máy tính tới người sử dụng theo cách cổ điển, sẽ mất tới bốn bước mã hóa – giải mã, quá rườm rà và lại không đạt hiệu quả cao trong việc truyền tải thông tin, về cả chất lượng lẫn tốc độ. Bởi vậy, tôi đã nghĩ rằng, tại sao lại không thử rút gọn một vài bước, ví dụ như thay vì chúng ta phải giải mã các thuật toán để hiển thị lên thiết bị ngoại vi, rồi lại biến những thông tin được hiển thị thành xung thần kinh để đưa tới não bộ, chúng ta bằng một cách nào đó mã hóa các thuật toán thành xung thần kinh, và đưa trực tiếp tới não bộ? Ý tôi là, từ quá trình truyền thông tin gồm bốn bước CPU – Thiết bị ngoại vi – Giác quan – Não bộ, chúng ta sẽ rút ngắn lại thành CPU – Thiết bị ngoại vi – Não bộ. Vì chính não bộ chứ không phải các cơ quan cảm giác là bộ phận quyết định những thông tin mà chúng ta thu thập được, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể tương tác trực tiếp tới não thay vì đi qua những “tên cò mồi” không đáng tin cậy là các giác quan.
- Không thể nào ... – Buột miệng thốt lên, Aislin không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Những điều mà Lucas vừa nói quá sức thuyết phục, thuyết phục một cách phi lý – Vậy ... Thế giới nhân tạo là ...
- Là một hệ thống truyền tải thông tin với cơ chế là sự tương tác trực tiếp giữa máy tính và não bộ. – Lucas tiếp lời.
- Và đó chính là thứ mà ngài đã hoàn thiện?
- Chính xác! – Anh ta xác nhận.
- Nhưng ... nó chỉ là một hệ thống dùng để truyền tải thông tin, phải không ạ? Vậy còn những thông tin ... những thông tin mà nó sẽ truyền tải? – Cô tiếp tục hỏi.
- Về việc đó ... – Lucas ngập ngừng gãi gãi vành tai – Thú thực với Aislin, tôi cũng chưa nghĩ tới ... Nhưng tôi nghĩ rằng một thế giới với những khung cảnh tuyệt đẹp và những trải nghiệm kỳ thú mà chúng ta không thể nào bắt gặp ở thế giới thực sẽ khá thu hút ... Phải rồi, bây giờ những khung cảnh tự nhiên như sông hồ hay rừng núi đã không còn nhiều nữa ... – Anh ta bắt đầu trầm ngâm, và chìm vào thế giới riêng của mình - Nếu tôi có thể tạo ra một thế giới rộng lớn với những cánh rừng già bạt ngàn, những vùng thảo nguyên ngút tầm mắt và những dãy núi cao chọc trời ...
- Và phép thuật?
Không ngăn được sự phấn khích của mình, Aislin buột miệng. Chợt nhận ra mình đã quá vô duyên, cô húng hắng giọng, lí nhí từ xin lỗi rồi ngượng ngùng quay đầu nhìn về hướng khác. Trái với dự đoán của cô, dù bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, Lucas nhìn Aislin, khuôn mặt nghệt ra vài giây trước khi khóe môi bất chợt mỉm cười.
- Phải rồi! Phải rồi, phép thuật! Tất nhiên là sẽ có phép thuật chứ! Chúng ta sẽ tạo ra một thế giới phép thuật! Aislin! Aislin hãy nói xem, một thế giới phép thuật sẽ có những gì?
Với khuôn mặt như chợt bừng sáng lên, Lucas ngừng độc thoại. Đôi mắt anh ta chăm chú nhìn thẳng vào cô, háo hức, mong chờ, trong khi đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành có phần ngờ nghệch. Với ánh mắt đó, nụ cười đó, sự ngần ngại của cô dần biến mất. Ngập ngừng, Aislin suy nghĩ trong giây lát rồi rụt rè trả lời.
- Em nghĩ là ... những giống loài ... chúng ta sẽ tạo ra những giống loài mà người sử dụng có thể hóa thân thành ... Loài người, người thú, ác quỷ, thiên thần, yêu tinh, quái vật ... Sẽ có những loài có vẻ đẹp tuyệt mỹ với trí tuệ siêu phàm, và những loài xấu xí thô kệch nhưng sức mạnh vô song, và ...
- Và những vùng đất riêng dành cho từng loài! – Lucas phấn khởi cướp lời – Đúng rồi! Sẽ có những khu vườn tuyệt đẹp như xứ thần tiên, và sẽ có cả những hầm ngục tối tăm và đáng sợ như chốn địa ngục! Và quái vật! Phải rồi! Quái vật! Những con quái vật khổng lồ! Để phát triển theo hướng một game nhập vai, chúng ta sẽ cần đến một hệ thống chiến đấu thật hoàn hảo và thực tế!
- Nếu vậy ... sẽ cần đến một hệ thống lớp nghề và kỹ năng. – Aislin tiếp lời, sự rụt rè khi nãy đã gần như bị thế chỗ bởi sự nhiệt huyết - Hệ thống lớp nghề sẽ dùng để xác định hướng đi của người sử dụng. Sẽ có những bộ kỹ năng dành riêng cho mỗi lớp nghề! Và chũng sẽ phải thật đa dạng! Ngoài chiến đấu, chúng ta sẽ cần thêm cả những lớp nghề và những bộ kỹ năng liên quan đến hoạt động sản xuất và nghệ thuật!
- Phải rồi! Một hệ thống lớp nghề thật đa dạng! Và chúng ta sẽ cho phép người sử dụng có thể chọn nhiều hơn một lớp nghề ... hai chẳng hạn ...
- Và họ sẽ có thể nâng cấp lên những lớp nghề cao cấp hơn với một điều kiện nhất định! – Aislin hớn hở - Và đó sẽ phải là những lớp nghề thực sự đặc biệt! Và hơn nữa ...
Đôi mắt Aislin sáng lên lấp lánh khi cô vẽ lên trước mắt Lucas một xứ sở diệu kỳ mà cô vẫn thường mơ mộng. Trước mắt cô, anh ta cũng không ngừng tạo dựng một thế giới tuyệt đẹp. Câu chuyện diễn ra sôi nổi, những ánh mắt được chuyển tới, những thông điệp được nhận về. Hai thế giới tách biệt dần sát nhập với nhau rồi hòa làm một. Câu chuyện cứ kéo dài, thời gian không ngừng trôi. Hai người không rời nhà hàng cho tới tận chiều tà. Họ lại tiếp tục trao đổi trong phòng làm việc cho tới tận tối khuya, và vẫn không ngừng câu chuyện khi cùng dạo bước trên con đường trở về nhà. Ngày hôm sau, và hôm sau nữa, cuộc nói chuyện vẫn diễn ra thật sôi nổi, và thế giới mà họ tạo ra vẫn tiếp tục được xây dựng, phát triển và hoàn thiện.
* * *
- A! Chết rồi! – Vừa liếc nhìn vào ngày giờ hiển thị trên chiếc đồng hồ điện tử, Alslin vừa vội vàng xô ghế đứng dậy - Em xin lỗi! Hôm nay là ngày em nhận giải thưởng!
- Giải thưởng? – Vừa thoăn thoắt gõ những dòng lệnh trên bàn phím, Lucas vừa ngờ ngợ hỏi lại.
- Phải rồi, vì chúng ta luôn bàn về Paradise Reality nên em quên không nói với anh. Công trình nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo mà anh đã giúp em, em đã thử gửi đi một vài nơi, và ... nói sao nhỉ? Dự án của em được đánh giá khá cao. Các giám khảo nói rằng, nếu tiếp tục phát triển, nó có khả năng trở thành công nghệ trí tuệ nhân tạo giống với người thật nhất từ trước tới giờ.
- Thật vậy à? – Reo lên một cách vui mừng, Lucas ngừng tay, quay nhìn Aislin với vẻ mặt hớn hở - Nếu vậy, không phải chúng ta nên mở tiệc chúc mừng hay sao?
- A, về chuyện đó, anh không cần phải bận tâm đâu! Dù sao thì, em cũng đã dự định sẽ áp dụng công nghệ AI này lên Paradise Reality. Nếu dự án này thành công, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng. Vậy, em đi nhé!
Vừa nói, Aislin vừa vội vàng vớ lấy túi xách và bước ra khỏi cửa, bỏ Lucas ngồi lại một mình trong căn phòng bừa bộn, lắng nghe tiếng gót giày cô vội vã gõ nhịp xa dần trên hành lang, rồi lại vội vã rảo bước lại gần. Cánh cửa đột ngột bật mở, với Aislin ở đằng sau khi cô vội vã cất lời.
- Phải rồi! Em vừa chợt nghĩ ra! Chúng ta cứ gọi mãi thế giới mà chúng ta tạo ra là Paradise Reality sao? Ý em là, nó chỉ là tên của chương trình Thế giới nhân tạo thôi, phải không? Chúng ta cũng cần một cái tên dành riêng cho thế giới của chúng ta chứ? Mà, em đi đây! Hẹn gặp lại!
Liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, Aislin nói rồi vội vã đóng cửa. Vẫn tần ngần ngồi nghe tiếng bước chân gấp gáp của người nữ cộng sự, Lucas để mặc cho dòng suy nghĩ của mình chìm vào một cõi mộng mơ. Aislin – giấc mơ, tên của cô mang một ý nghĩa thật tinh tế. Sau hai năm, cô bé nữ sinh năm cuối đã trở thành một người phụ nữ đẹp, đẹp và kiều diễm như chính cái tên của cô vậy. Vẫn mái tóc đen búi cao, vẫn gọng kính cận, vẫn vẻ hiền lành và mộc mạc vốn có, nhưng đôi giày thể thao đơn giản đã được thay thế bằng đôi giày cao gót, áo phông và quần jeans đã được thay thế bằng chiếc áo sơ mi cùng chân váy ôm sát dài chạm gối, và trên khuôn mặt xinh xắn hồn nhiên đã được điểm thêm sắc đỏ thắm của một chút son môi. Từ một cô bé thực tập sinh trong sáng, hồn nhiên ngày nào, cô đã trường thành và trở nên một người cộng sự quyến rũ. Một cái tên cho thế giới của chúng ta, cô đã nói vậy, và một cái tên cũng là điều mà anh suy nghĩ bấy lâu nay. Một cái tên, anh cũng đã chọn được, chỉ là vẫn còn ngần ngại khi phải nói ra.
Vào ngày mà dự án này hoàn thành ... anh nhất định sẽ nói với cô những gì vẫn còn giấu kín ...
Terra Somniare.
Vùng đất của những giấc mơ.
Last edited:
Bình luận facebook