-
Chapter 1: Terra Somniare
Chưa bao giờ, Sera thấy nhiều cây thế này. Đã hai năm kể từ khi một chương trình được gọi là Thế giới nhân tạo ra mắt, nhưng phải tới tận bây giờ, cô mới có điều kiện dùng thử nó. Ba mươi giây sau khi cô chạm vào biểu tượng Truy cập trên chiếc Dreamer mới sắm (ba mươi giây là thời gian mặc định, thời gian hẹn giờ kết nối tới máy chủ sau khi người dùng truy cập, theo như họ nói là để người sử dụng có thời gian ổn định vị trí trước khi kết nối, bởi họ sẽ không thể cử động sau khi kết nối, và sẽ rơi vào một trạng thái tương tự như khi đang ngủ), ánh sáng dần biến mất khỏi đôi mắt cô. Trước mắt cô không có gì hơn là một màu đen vô tận, và dòng chữ <Connecting to server> xuất hiện vài giây sau.
Sera không phải chờ quá lâu, tới khi ánh sáng trở lại. Cô mở mắt nhìn xung quanh nơi mình đang đứng, một sảnh lớn hình tròn có bán kính chừng năm mét, xung quanh là cả thảy mười lăm tấm gương lớn. Sera nhìn thấy chính mình trong tấm gương lớn trước mặt, vận trên người một váy đơn giản thời trung cổ. Cô thử nhìn xuống bộ đồ trên người mình, nhưng trước mắt cô chỉ là khoảng trống, và sàn nhà lát đá lạnh lẽo, như thể cô là vô hình vậy.
Sera xoay người (cô vẫn cảm nhận được từng bộ phận trên cơ thể mình, và hoàn toàn có thể điều khiển được chúng, chỉ là cô không thể nhìn thấy chúng trực tiếp mà thôi), cô nhìn xung quanh, nơi đặt những tấm gương khác, và hét lên kinh hãi khi đập vào mắt cô là một khung cảnh tối đen và rực lửa như địa ngục, một bộ xương vàng ởn, với hai hốc mắt trống không đang nhìn thẳng vào cô. Kinh khủng hơn, dường như bộ xương ấy cũng đang bật lùi lại, mở to hai cái hốc mắt đen thui, và há hốc cái hàm trống rỗng, chính xác như hành động của cô vậy.
Phải mất một lúc, Sera mới định thần lại được, và nhìn vào những tấm gương bên cạnh. Những kẻ trong gương cũng đang đứng cùng một tư thế với bộ xương trước mặt, dù cho chúng chẳng giống nhau chút nào. Cô lại gần hơn những tấm gương để nhìn cho kỹ, bên cạnh tấm gương có bộ xương với dòng chữ Undead, là tấm gương mang dòng chữ Devil, trên tấm gương hiện lên hình ảnh một nhân dạng rắn chắc và cao lớn, với làn da xám ngoét, khuôn mặt góc cạnh và có phần hung ác.
Sera lại gần hơn nữa, kẻ trong gương cũng tiến lại gần cô, nhìn thẳng vào cô cũng như chính cô đang nhìn vào kẻ đó vậy. Cô có thể nhìn thấy rõ nét khuôn mặt của kẻ đó, với đường cong môi hệt như của đôi môi mà cô vẫn nhìn vào trước gương mỗi sáng để điểm lên chút son, đường sống mũi có phần dày và cứng cáp hơn, nhưng cũng gần như y hệt với mũi cô, và đôi mắt kẻ đó đang nhìn thẳng vào mắt cô, khó có thể khiến cô lầm lẫn được, vì đó vẫn luôn là phần khó khăn nhất trong việc trang điểm lúc sáng sớm của cô.
Sera nhìn xung quanh, những nhân vật trong gương hiện lên trước mắt cô: Orge – mang bộ dạng thô kệch và xấu xí như một con quái vật, Mermaid – mỹ nhân ngư, Siren – gần giống mermaid, nhưng lại có vảy cá ở toàn thân, Aesir – gần giống như thiên thần với đôi cánh trắng muốt, Beast – nửa người nửa thú, … Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Sera tiến tới tấm gương mang dòng chứ Elf, một kẻ có vẻ xinh đẹp (ít nhất là đẹp hơn cô ở thế giới thực), với khuôn mặt và gương mặt thanh mảnh, dáng người cao và mảnh dẻ vận lên mình bộ váy dài màu lục,và từ đôi mắt của kẻ đó toát lên một thần thái vô cùng lôi cuốn. Cô chạm vào tấm gương, và giật mình rụt tay lại khi tay cô chạm phải một thứ như chất lỏng, nơi lẽ ra phải là mặt gương cứng. Một dòng chữ hiện lên trên tấm gương ngay khi Sera chạm vào:
<Bước vào để chọn Loài>
Định thần lại, Sera hít một hơi, và bước vào tấm gương.
Kỳ thực, bước qua tấm gương này không đáng sợ như Sera tưởng tượng, mà chỉ giống như bước qua một cánh cửa mà thôi. Sera bước vào một căn phòng bằng gỗ nằm sau tấm gương, với những vật dụng đơn giản cũng bằng gỗ (dường như căn phòng và những vật dụng này đều được tạc từ gỗ nguyên khối, vì Sera chẳng hề thấy một vết nối gỗ nào) và tất nhiên là cả tấm gương lớn viền gỗ mà Sera vừa bước vào từ đó. Trên tấm gương là cô trong hình dạng của loài Elf, với đôi tai nhọn, đôi mắt dài, cái mũi cao và đôi môi mỏng. Cô vận trên người một bộ váy dài màu xanh lục, khá giống với trang phục thời Trung cổ dù không có lớp váy lót hay khung sắt bên trong, khiến cho đôi chân của cô dễ dàng lộ ra qua hai đường xẻ dọc chân váy. Một dòng chữ khác hiện lên trên tấm gương:
<Tùy chỉnh nhân vật trực tiếp trên tấm gương>
<Kéo sang phải để mở cổng lưu thông về khu vực chọn Loài>
<Giới hạn tùy chỉnh còn lại: [5/10%]>
<(5% Giới hạn tùy chỉnh bao gồm khác biệt về Loài. Riêng Loài Human không tiêu tốn Giới hạn tùy chỉnh)>
Sera mỉm cười và hí hoáy chỉnh sửa. Cô đã bắt đầu có thể quen với Thế giới nhân tạo này.
Sera không biết mình đã mất bao lâu để tùy chỉnh nhân vật theo đúng ý, chỉ biết rằng khi cô bước vào căn phòng này, thời gian ở bên ngoài là ban ngày, trời đã về đêm khi cô loay hoay chỉnh sửa dáng người, và rồi sáng trở lại khi cô đã vừa ý với ngoại hình của mình trong trò chơi. Chỉ còn một việc là đặt tên. Cô điền vào một tờ giấy đặt trên chiếc bàn gỗ bên cạnh, với chỉ số hiện tại của bản thân – một dòng những con chữ và con số mà Sera chẳng hiểu chút gì – và một ô trống phía trên đầu để ghi tên nhân vật, dòng chữ Dryad – nữ thần rừng. Một dòng thông báo hiện lên:
<Tên nhân vật đã được sử dụng>
Sera nhăn mặt, ngẫm nghĩ một hồi, xóa cái tên cũ đi và ghi vào đó một cái tên mới. Sera nhìn quanh căn phòng, không có gì nhiều ngoài một bộ bàn ghế, một chiếc giường và một cánh cửa. Chẳng có gì khó đoán, cô phải đi qua cánh cửa này để đến với phần tiếp theo. Sera đặt tay vào tay nắm cửa bằng gỗ, một bảng thông báo hiện lên:
<Chấp nhận tạo hình nhân vật? Nhân vật đã tạo sẽ không thể thay đổi tạo hình ngoài kiểu tóc.>
<Yes/No>
Sera chạm vào chữ Yes, và mở cửa. Một dòng chữ khác hiện lên:
<Chào mừng bạn đến với Freyr City>
Trước mắt Sera chỉ có duy nhất hai màu: Nâu của vỏ cây và Lục của lá cây. Xung quanh cô là hàng trăm những cây đại thụ nối tiếp nhau, tới nơi mà tầm mắt của cô không thể với tới nữa. Những cây đại thụ vươn tán lá, che phủ đi gần như toàn bộ ánh mặt trời, chỉ để lại vài tia sáng le lói, hiếm hoi qua những kẽ lá. Cành của những cây đại thụ có đường kính hơn hai mét, có những cành to đường kính lên tới hơn năm mét, nối với nhau thành những chiếc cầu, và quả thực là những chiếc cầu với họa tiết vô cùng cầu kỳ, chủ yếu là về cây cối và hoa cỏ, đã được tạc nên từ những cành cây ấy. Chính Sera đang đứng trên một cây cầu tạc bằng cành cây như vậy, và dường như những cây cầu này là con đường lưu thông chính của Freyr City, bởi khi nhìn xuống mặt đất cách chỗ cô đang đứng hơn hai mươi mét, Sera không thấy gì hơn ngoài mặt nước mênh mông không một gợn sóng, bao phủ toàn bộ phần rừng mà tầm mắt cô có thể với tới, phản chiếu những tia sáng rọi xuống từ các kẽ lá, lấp lánh như một viên ngọc lục bảo khổng lồ. Từ mặt nước ấy, những thân cây với kích thước vĩ đại vươn thẳng lên như những cột chống của một thành phố trên không. Những ngôi nhà và những căn phòng được khéo léo tạc vào bên trong thân cây – lý do mà Sera không hề thấy bất kì đường nối gỗ nào trên những bức tường hay trên những vật dụng trong căn phòng vừa rồi. Một thân cây có rất nhiều căn phòng, chiều cao của phòng phụ thuộc vào khoảng cách giữa hai cành cây lớn, và chiều rộng của phòng phụ thuộc vào chiều rộng thân cây. Mỗi căn phòng có một cánh cửa, thông ra một thân cây, hay đúng hơn là một chiếc cầu, trước mỗi cánh cửa vẫn có những lan can nhỏ xinh cũng được tạo thành không từ gì khác ngoài những bộ phận của cây.
Sera nín thở, cảnh tượng trước mắt cô không bao giờ có thể bắt gặp ở thế giới thực, và giờ đây cô đang chứng kiến nó bằng một cách chân thực nhất mà không một hình chiếu 3D nào có thể làm được. Sera bước chầm chậm trên cầu, tim cô đập loạn lên, một phần vì choáng ngợp trước cảnh tượng hùng vĩ quá sức tưởng tượng, một phần vì … sợ mình sẽ trượt chân rơi xuống từ độ cao hơn hai mươi mét này.
Nhiều giờ trôi qua kể từ khi Sera bước chân vào Freyr City, cô lang thang khắp thành phố để nhìn ngắm xung quanh, từ tầng thấp nhất của thành phố, nơi cô bước ra từ căn phòng chọn nhân vật, cho tới tầng cao nhất, nơi những nhánh cây nhỏ đan xen với nhau như mạng nhện, tạo thành một quảng trường lớn, vượt lên trên cả những tán lá rậm rạp, đón lấy ánh nắng rực rỡ nhất của mặt trời.
Có hàng trăm, thậm chí là cả ngàn người tập trung tại quảng trường này, dẫu vậy trông nó vẫn không hề có vẻ là quá đông đúc, vì quảng trường này quá rộng, và vì phần lớn mọi người đều tập trung trước cửa những tòa nhà quanh quảng trường. Sera nhìn quanh và đếm, có cả thảy chín tòa nhà được tạo thành bởi những nhánh cây đan xen nhau làm khung, và những mảnh kính được sắp xếp theo màu sắc, đặt vào những lỗ hổng của những nhánh cây, tạo thành những bức tranh kính màu tựa như của những nhà thờ cổ. Chỉ có điều, những bức tranh này rực rỡ và cầu kì hơn nhiều lần, bởi chỉ đến khi lại thật gần một tòa nhà, Sera mới nhận ra những “mảnh kính” kia thực chất đều là những viên đá quý, đủ màu sắc và đủ chủng loại.
Chín tòa nhà trung tâm không phải nơi để một người mới như Sera lang thang, ngẩn ngơ và thăm thú, Sera chỉ biết điều này ngay sau khi cô lại gần một trong các tòa nhà, và chỉ kịp liếc qua những viên đá quý rực rỡ trước khi một ai đó đi nhanh qua và xô phải cô: một người chơi ở cấp độ cao, với chỉ số sức mạnh cao, và chỉ cần một cái sượt nhẹ qua vai cũng đủ xô Sera người mới nhích đi vài chục phân, tới khi cô đụng phải một người khác ở gần đó. Có khoảng mười người đi qua Sera mỗi hai giây, và ít nhất một trong số họ sẽ quệt phải cô. Sera vì thế mà dần bị đẩy vào phía trong tòa nhà.
Bên trong tòa nhà rộng rãi hơn Sera tưởng, không vì sức chứa của nó, mà vì người ta chỉ đến rồi đi, nhưng tại tập trung rất đông ở phía ngoài cửa và xung quanh tòa nhà. Nhờ sự thông thoáng của nó mà Sera, sau khi bị xô đẩy qua lại, có một chút thời gian để ngắm nghía kiến trúc của tòa nhà. Nơi Sera đang đứng là đại sảnh của tòa nhà, một căn phòng dài trải thảm đỏ dọc từ lối vào tới nơi kết thúc căn phòng. Rất nhiều Elf mà Sera đoán là NPC đứng dọc hai bên thảm đỏ, đằng sau họ là những lối vào những căn phòng mà tường ngăn cũng là những cành cây đan vào nhau, nhưng được làm đầy bằng những cành dây leo thay vì đá quý. Những lối vào phòng trong tòa nhà này đều không có cửa, bởi vậy mà Sera có thể nhìn thoáng qua những thứ diễn ra trong đó: phép thuật.
Sera tiến gần lại một lối vào. Một NPC khác đang ở trong đó, đang múa trên tay một cây gậy dài gần bằng thân người cô ta, với một đầu được chạm khắc tỉ mỉ bao bọc một viên đá quý. Cô ta dậm mạnh cây gậy xuống nền gỗ, và từ đó những trụ băng nhọn hoắt, sáng lấp lánh trồi lên với một tốc độ cực nhanh, đâm vỡ vụn những hình nhân gỗ phía trước, rồi sau vài giây, tan ra thành muôn vàn tinh thể nhỏ lấp lánh.
– Em sẽ hợp với Lớp Pháp sư đấy!
Một giọng nói vang lên phía sau Sera, cô giật mình quay lại. Đằng sau cô là một anh chàng có vẻ ngoài khá điển trai, với đôi tai không nhọn và ngoại hình không hề có điểm nào bất thường, một Human – cô đoán vậy. Anh ta vận một chiếc áo vải dài tới tận cổ chân như những vị giáo sĩ thời xưa, khác chăng là thay vì màu đen truyền thống, bộ đồ của anh ta mang màu trắng viền lam thẫm, hệt như màu mái tóc dài quá đáng so với tiêu chuẩn của nam giới thông thường, được buộc hờ phía sau lưng. Anh ta có nụ cười khá dễ thương.
– Sao anh lại nghĩ vậy?
Sera mỉm cười hỏi lại.
– Vì một cô gái xinh đẹp như em không nên mặc trên người những bộ giáp nặng nề của Lớp Chiến Binh, càng không hợp với Lớp Thương Nhân chẳng có gì ngoài tiền bạc, và Lớp Nghệ Sĩ đã là quá tầm thường rồi. Em sẽ có thể tỏa sáng nhất khi là một Pháp sư. Hơn nữa, mắt em đã sáng lên khi nhìn NPC kia thi triển những phép thuật mẫu, đúng chứ?
Sera mỉm cười ngượng ngùng. Con gái luôn chết bởi những lời khen, bất kể nó có phi thực tế tới đâu đi chăng nữa.
– Nếu em vẫn còn băn khoăn, vậy tại sao không xin NPC Huấn luyện – Professor trước cửa phòng một cây Trial Staff, em có thể sử dụng thử một số phép thuật của Pháp sư trong vòng một giờ đấy! Và nếu em muốn, anh rất sẵn lòng hướng dẫn một con mèo con đi lạc như em làm quen với thế giới này.
Anh chàng cầm lấy tay Sera, đặt lên đó một nụ hôn, và kết thúc bằng một nụ cười dễ thương đến chết người.
– C…cảm ơn anh … nếu vậy thì tốt quá!
Sera đỏ mặt, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường một chút.
– Tên của anh là Vrem. Rất vui được gặp em.
Anh chàng mỉm cười giới thiệu.
– Vâng … Tên em là Sera… À không! … El… Elva’cwen! Rất vui được gặp anh!
Sera ấp úng, cô suýt nói tên thật của mình, cho tới khi cô nhận ra rằng ở thế giới thực thì chẳng có ai tên là Vrem cả.
– Cái tên rất hợp với em. Vậy, tiểu thư Elva’cwen, em sẽ cùng đi với anh chứ?
Sera mỉm cười ngượng ngùng và gật đầu. Dưới sự hướng dẫn của anh ta, Sera mượn một cậy Trial Staff – Gậy phép dùng thử từ một trong những Professor. Vrem dẫn cô đi xuống những tầng thấp của thành phố, xuôi hướng những cây cầu dọc ngang, men theo những phần rễ cây trồi lên khỏi mặt nước – mà theo như Vrem nói thì do một nhánh sông đổ về. Trên đường đi, cô nhận ra một số người mang trang phục màu lục hệt như cô, đồ rằng họ cũng là những người mới. Phần lớn họ đều đi chung một mạch đường, nhưng không có ai đi cùng đường với cô cả.
– Chúng ta không đi cùng họ sao anh?
Sera hỏi, nhìn theo hướng những người đó đi để cố đoán xem họ đi đâu.
– Không, hệ thống hướng dẫn họ đi tới cùng một địa điểm cho cùng một nhiệm vụ hướng dẫn những người mới. Có rất nhiều người mới và vì vậy khu vực đó rất đông. Em sẽ khó có thể kiếm được một con quái vật ở đó để luyện tập. Nơi em sắp tới đây thú vị hơn nhiều.
Vrem quay đầu lại, nói và mỉm cười tự tin. Lần đầu tiên trong nụ cười của anh ta, Sera thấy có ánh sáng lóe lên từ đôi mắt.
Sera cảm thấy tim mình đập lỗi một nhịp.
Sera phải theo chân Vrem rất lâu, cho tới khi dòng sông dừng lại, và mặt đất bắt đầu hiện lên. Ở đây, kích thước của những thân cây đã nhỏ lại, và tán lá cũng thưa thớt hơn. Sera đã có thể nhìn thấy những vệt ánh sáng đâm xuyên qua những khoảng trống của tán lá, chiếu xuống cả mặt đất và mặt nước như một cơn mưa. Dưới mặt đất, cỏ và những bụi cây con mọc lên xanh ngắt. Một con hươu sừng tấm đang cúi đầu uống nước bên sông, ngẩng lên nhìn hai người khi họ đi qua một cách dửng dưng.
– Oa …
Sera thốt lên, tưởng rằng mình đã không còn có thể bị choáng ngợp được nữa, sau khi nhìn thấy sự hùng vĩ của Freyr City, để rồi xúc động trước khung cảnh thanh bình và xanh ngắt này.
Vrem mỉm cười, yên lặng nhìn Sera khi cô trải qua từ sự ngạc nhiên này tới sự ngạc nhiên khác. Anh ta đã chờ khá lâu, cho tới khi khu vực bờ sông này không còn gì làm cho Sera ngạc nhiên nữa, và chỉ về những bụi cây phía trước. Xa khỏi bờ sông, những bụi cây mọc dày và rậm rạp hơn. Rải rác quanh những bụi cây ấy là những con vật màu xanh lá, nhỏ cỡ một đứa trẻ, có dạng hình người và đôi tai Elf, dù trông chúng có vẻ dị dạng hơn cả Elf lẫn Human.
– Em nhìn thấy nó chứ? Những con như vậy được gọi là Goblin. Hiện tại thì em không thể nhìn thấy tên của nó đâu, nhưng ở trong bảng hệ thống, nó sẽ xuất hiện khi em làm động tác mở tay ở trên không như thế này, có một mục gọi là Điều tra. Em cũng có thể mở bằng giọng nói, bằng cách đọc tên của mục em muốn mở. Khi em kích hoạt Điều tra, sẽ có những dòng chữ hiện lên trên tất cả mọi thứ em có thể tương tác được, gồm có tên và vài chỉ số cơ bản. Tuy nhiên, hầu như tất cả mọi thứ ở trong trò chơi này đều có thể tương tác được, vậy nên tốt nhất là em chỉ cần sử dụng nó khi làm quen với một khu vực mới mà thôi.
Vừa nói, Vrem vừa làm mẫu động tác giơ tay về phía trước, và mở hất lòng bàn tay ra, nhưng chẳng có gì hiện lên cả.
– Em sẽ không nhìn được bảng Hệ thống của anh đâu. Một người không thể nhìn thấy bảng Hệ thống của bất kỳ ai ngoại trừ chính họ. Em nên tự thử làm để hiểu rõ hơn.
Sera gật đầu, và lặp lại động tác của Vrem. Một màn hình trắng mờ hiện lên, to gần bằng một cái bàn uống trà. Trên đó là rất nhiều những ô chữ nhật nhỏ, với một logo biểu tượng và một dòng chữ kèm theo để chú thích. Cô nhanh chóng tìm thấy mục Điều tra ở góc phải của màn hình, với biểu tượng là cái kính lúp. Ngay khi cham vào biểu tượng kính lúp, vô số những dòng chữ xuất hiện quanh cô. Chúng xuất hiện ở mọi nơi: trên đầu những con Goblin, dưới những ngọn cỏ, trên mặt sông, sâu dưới lòng sông, bên những thân cây và cả trên những tán lá. Sera quay sang nhìn Vrem đang mỉm cười, bên cạnh anh ta cũng là những dòng chữ.
<Name: Vrem>
<Race: Human>
– Em sẽ chỉ nhìn thấy tên anh và tên Loài của anh, những thứ mà ai cũng có thể biết thôi. Những thông tin khác về anh, trừ khi anh tự chia sẻ hoặc em có kỹ năng Điều tra hoặc Do thám thì mới có thể biết được. – Vrem nói như thấu hiểu những hành động của Sera – Và anh nghĩ là em nên tắt chức năng Điều tra đi, và chúng ta bắt đầu với con Goblin đó chứ? Thời gian giới hạn chỉ có sáu mươi phút thôi đó. Câu lệnh là “Ngừng điều tra”.
Sera gật đầu, và lặp lại câu lệnh. Những dòng chữ trước mặt cô lập tức biến mất. Co quay sang nhìn Vrem, và thấy trên tay anh ta đã có một cây Trial Staff, giống với cây trên tay cô. “Hệ thống Kỹ năng của anh khác với trong cây gậy phép này, nên anh cũng mượn một cây như vậy để hướng dẫn em”, anh ta giải thích, và bắt đầu hướng dẫn ngay khi cô đã sẵn sàng.
– Với dòng nhân vật sử dụng phép thuật, có ba cách để thi triển phép thuật, đó là đọc thần chú, điều khiển gậy phép và điều khiển dòng nội lực. Cách thứ ba thì rất khó và phức tạp với một người mới chơi như em, nên anh sẽ chỉ hướng dẫn hai cách đầu tiên. Đọc thần chú thì đơn giản là em chỉ phải đọc thành tiếng một dòng chữ cổ. Khi em học một phép thuật nào đó, Professor sẽ cho em một tờ giấy ghi dòng thần chú đó, bằng cả chữ cổ lẫn phiên âm, và em có thể ghép nó vào một phụ kiện là Spell book – Cuốn sách phép thuật. Càng những phép thuật cấp cao thì câu thần chú dùng để kích hoạt nó càng phức tạp, và cần nhiều sự luyện tập, chưa kể trong lúc gấp gáp em rất dễ nói vấp hoặc cắn phải lưỡi, bởi vậy những người chơi cấp độ cao hơn thường sử dụng cách thi triển thứ hai, là điều khiển gậy phép. Khi em học một phép thuật, Professor sẽ biểu diễn cho em cách điều khiển gậy phép để thi triển phép thuật đó, và em có thể yêu cầu họ biểu diễn đến khi nào em thuần thục. Tất nhiên, ở trang bên của tờ giấy phép thuật là hình động của chính động tác thi triển phép thuật đó, nhưng em sẽ dễ hình dung hơn khi làm theo mẫu người thật. Bây giờ anh sẽ làm mẫu cho em phép thuật cơ bản nhất: Cầu lửa. Nâng đầu gậy lên một chút, rồi vụt xuống thật mạnh.
Vừa nói, Vrem vừa làm động tác đưa gậy lên rồi vụt xuống. Một quả cầu lửa bắn ra từ đầu gậy của anh ta, bay vút đi và đâm vào một con Goblin gần đó. Một tiếng nổ vang lên, con Goblin bị bao phủ trong làn lửa, rú lên đau đớn rồi bị thiêu rụi thành đống tro tàn. Vrem quay sang Sera, mỉm cười ra hiệu cho cô thử làm theo. Sera nâng gậy lên, cao quá đầu, rồi vụt nhẹ xuống. Từ đầu gậy, một quả cầu lửa lớn gấp mấy lần của Vrem bay ra, trôi lờ đờ trong không khí và tạo thành một hình vòng cung khi rơi xuống đất, cách con Goblin trước mặt cả chục mét, và cứ cho là quả cầu bay đủ xa thì nó cũng bị lệch cả chục độ khỏi con Golin mà Sera đang nhắm tới.
– Ơ …
Sera đần mặt, đứng nhìn quả cầu lửa cháy rụi dưới mặt đất. Mặt cô đỏ ửng lên khi Vrem cố gắng nén tiếng cười, mà chỉ lỡ bật ra một tiếng thở mạnh.
– Xin lỗi! Là tại anh! Anh đã không giải thích kỹ!
Sera cảm thấy tai mình nóng bừng khi nhìn khuôn mặt méo mó cố nín tiếng cười của Vrem khi anh ta lên tiếng. Phải mất một lúc, khuôn mặt của anh ta mới bình thường trở lại để anh ta có thẻ tiếp tục giải thích.
– Động tác nâng gậy lên có tác dụng tích tụ năng lượng, tức là nếu em đưa gậy lên càng cao và càng lâu thì năng lượng càng lớn, sát thương càng cao và càng tiêu tốn nhiều Mana. Tất nhiên, cũng cần một lực lớn hơn để đẩy nó đi, đó là tác dụng của động tác vụt gậy xuống. Em vụt càng mạnh, lực tác động lên phép thuật của em sẽ càng lớn và tốc độ của quả cầu lửa sẽ càng nhanh, cũng như quãng đường nó có thể bay sẽ càng xa, như thế này.
Vrem cầm lấy bàn tay cầm gậy của Sera, đưa cả tay cô lẫn cây gậy lên cao, rồi vụt xuống thật mạnh. Sera có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ và sức mạnh trong động tác vụt gậy của anh ta. Một quả cầu lửa bắn về phía trước, trúng vào một con Goblin và thiêu nó cháy rụi trước con mắt kinh ngạc của Sera.
– Hãy nhớ sử dụng cây gậy để định hướng trước, vì hướng em vung vậy chính là hướng bay của quả cầu. Giờ hãy thử lại xem sao!
Vrem nói và mỉm cười, trả lại bàn tay và cây gậy phép cho Sera. Cô mỉm cười đáp lại, tim đập thình thịch. Nếu mắc sai lầm một lần nữa, chắc cô chỉ có nước độn thổ. Sera giơ gậy lên, nhắm cho tới khi gây gậy có thể hoàn toàn che khuất con Goblin trước mặt. Hít một hơi thật sâu, cô giơ gậy lên , rồi vụt xuống một cách dứt khoát. Một quả cầu lửa bay vụt đi từ đầu gậy của cô, thiêu đốt con Golin trước mặt. Sững sờ mất mấy giây, rồi cô reo lên một tiếng, và nhảy cẫng lên sung sướng. Cô quay sang Vrem với một nụ cười tươi rói, và anh ta đáp lại cô bằng khuôn mặt nghiêm trọng và ngón tay chỉ về phía trước cô. Sera quay lại, và trước mặt cô là một con Goblin bốc lửa với cái rìu sắc lẻm trên tay, đang điên cuồng lao về phía cô.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Sera hét lên kinh hãi, nhắm chặt mắt lại và vung gậy tứ tung. Chỉ tới khi một bàn tay giữ chặt lấy cô, và một giọng nói như hét vang lên bên tai, át đi tiếng hét kinh hoàng của cô.
– Elva! ELVA’CWEN!
Sera dừng tay, và từ từ mở mắt, trước cô chỉ vào mét là đống tro tàn của một con Goblin, và vô số những vết cỏ cháy sém do tác động của những quả cầu lửa. Thở dốc, Sera cảm thấy tim mình đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và một luồng điện chạy dọc thân thể: Đây là con quái vật đầu tiên mà cô hạ được. Cô quay sang Vrem cười tít mắt, và reo lên sung sướng. Đáp lại, anh ta mỉm cười và chỉ vào một con Goblin khác đang mon men lại gần tầm phép của cô.
Góc khuất của Freyr City, nơi bờ con sông xanh thẳm chảy dài quanh thành phố, nơi hiếm khi có người lui tới nhộn nhịp hẳn lên với âm thanh của phép thuật, của tiếng nói chuyện và tiếng reo vui của cô gái trẻ. Hoàng hôn dần buông xuống. Ở nơi rừng già sâu thẳm này, ánh chiều tà yếu ớt khó có thể nào với tới mà vương lại những tia sáng cuối cùng. Những vệt nắng chiều chỉ đơn giản là yếu đi, mờ dần và vụt tắt lúc nào không hay biết, để lại khu rừng một cảnh hoàng hôn tịch mịch và u tối.
– Ưm … cây gậy dùng thử biến mất rồi.
Sera nói trong tiếc nuối, nhìn những con Goblin mà không đành lòng rời xa chúng.
– Đâu có sao, em vẫn có thể học lại những phép thuật đó sau khi chọn Lớp Pháp sư mà. Hơn nữa, lũ Goblin này cũng trở nên quá dễ dàng với em rồi. Chúng ta có thể đi xa hơn về phía bìa rừng, nhưng muốn vậy thì phải nâng cấp trang bị của em trước đã.
Vrem, đã từ lâu ngồi xuống bên một gốc cây sau khi Sera đã học được hết những gì có thể với cây gậy phép dùng thử, đứng lên phủi quần áo và nói. Sera dù hơi lưỡng lự, vẫn mỉm cười gật đầu.
– Vâng, vậy cũng tốt, dù em cũng muốn thử thêm những Lớp nhân vật khác nữa…
– Vậy thì đi thôi, chúng ta sẽ tiến xa hơn vào lần tới, và … Phải rồi, anh phải lưu ý em một chút trước khi chúng ta đi sâu hơn vào lãnh địa của Goblin. Chúng ta chủ yếu sẽ đánh những con Hobgoblin, cao gấp đôi một con Goblin. Không có gì đáng ngại về bọn chúng, nhưng trong số Hobgoblin có một con Hobgoblin King, và nó thường đi lang thang ở khu vực ấy. Kể cả với khả năng của anh cũng chưa thể đánh lại được nó, vậy nên nếu em thấy một con Hobgoblin to bất thường, khoảng gấp đôi chiều cao của em thì cố gắng chạy cho nhanh nhé! Yên tâm là tuy nguy hiểm nhưng nếu chúng ta không chọc giận thì nó chậm chạp lắm!
Sera mỉm cười gật đầu, chăm chú lắng nghe theo những hướng dẫn của Vrem, cho tới khi ánh mắt của cô bị một điều mới lạ thu hút.
– Ưm … Người đó … vũ khí của anh ta là gì vậy anh?
Sera chỉ về phía một Elf nam đang đi ra từ phía Freyr City. Trời đã chập tối, nhưng thay vì trở lại thành phố thì anh ta lại từ đó đi ra. Anh ta có vẻ rất cao – kể cả so với một Elf thì anh ta cũng cao hơn mức trung bình – với mái tóc trắng lòa xòa che đuôi mắt, một chiếc áo khoác da màu đen dài tới cổ chân, vạt áo rộng bay là là theo nhịp bước chân. Trên lưng anh ta treo một thanh kiếm cỡ lớn, với chuôi kiếm cao hơn đầu anh ta, và chiều dài lưỡi kiếm thì tương đương với chiều dài từ vai anh ta xuống đất. Lưỡi kiếm rộng chừng một gang rưỡi, đen bóng, với những ký hiệu màu tím thẫm được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
– Ồ, cái đó được gọi là Great Sword, một dạng vũ khí hạng nặng.
– Trông nó có vẻ rất hay …
Sera lẩm bẩm, đưa mắt liếc nhìn người lạ mặt khi hai bên tiến gần về phía nhau. Tim cô đập lỗi một nhịp. Dù là với một Elf, một cô gái như Sera, hay thậm chí một cô gái đẹp hơn Sera, với khuôn mặt thanh tú đúng kiểu Elf, thì khuôn mặt của anh ta cũng vẫn là một sự đáng ghen tị. Anh ta có một đôi mắt sâu thẳm màu bạc, hàng mi dày tới mức một đứa con gái như Sera cũng phải ngưỡng mộ, một cái mũi cao và thanh mảnh, và bên dưới là một đôi môi mang một đường cong vô cùng quyến rũ. Dù vậy, gương mặt anh ta vẫn không hề toát lên vẻ nữ tính bởi đôi mày dày và sắc nét, khuôn mặt thanh tú nhưng góc cạnh, và đôi vai rộng vô cùng nam tính. Anh ta đi qua Sera bằng một vẻ dửng dưng trên đôi mắt sâu thẳm như muốn hút hồn người khác vào trong đó.
– … mà anh ta cũng đẹp trai đó chứ …
Vrem liếc nhìn Sera khi cô lẩm bẩm. Anh ta thở dài, và có vẻ không hài lòng cho lắm.
– Trông vậy thôi, chứ loại vũ khí đó vô dụng lắm! Nó yêu cầu quá nhiều điểm sức mạnh để có thể sử dụng được, và sức sát thương của nó thì lại kém hơn nhiều so với những vũ khí hạng nặng khác. Bây giờ, trừ những kẻ ngốc ra, chẳng ai sử dụng loại vũ khí đó nữa đâu, …
Vrem nói không to, nhưng khoảng cách của anh ta với kẻ lạ mặt đủ gần để nghe trọn vẹn những gì anh ta nói. Kẻ lạ không nói gì, mà lặng lẽ băng qua hai người đối diện, tiến sâu vào lãnh địa của Goblin.
– … và những kẻ như tên đần kia phần lớn đều là lũ ăn hại không hơn không kém!
Kẻ lạ mặt dừng lại, vì câu nói đó của Vrem, và vì trước mặt hắn ta là một con quái vật, với chiều cao gấp hai lần và chiều ngang gấp bốn lần hắn. Trong không gian nửa sáng nửa tối của buổi chiều tà, kẻ lạ mặt không thấy gì nhiều từ con quái hơn là đôi mắt đỏ rực, hàm răng nanh nhọn hoắt và cái rìu khổng lồ của nó nhuốm đầy máu tươi. Kẻ lạ mặt biết rằng phần rừng này là địa bàn của Hobgoblin King, chỉ là không ngờ rằng hắn lại chạm mặt một con sớm như vậy.
“… và những kẻ như tên đần kia phần lớn đều là lũ ăn hại không hơn không kém!”
Câu nói của tên pháp sư vừa chạm mặt vọng lại bên tai kẻ lạ mặt. Hắn cười khẩy, nhìn con quái vật khổng lồ đang rống lên, khom người xuống và nâng rìu lên trong một tư thế tấn công.
“… lũ ăn hại không hơn không kém!”
Lưỡi kiếm của kẻ lạ mặt vung đi, cắt một đường rất ngọt trong không khí. Con Hobgoblin King không hề dừng lại, nó vẫn lao đi với một tốc độ điên cuồng, trong tư thế của một cái xác không đầu, tới khi đâm sầm vào một gốc cây đằng sau kẻ lạ mặt.
Hắn nhếch môi cười khẩy.
– Backstab!
Vrem giật mình quay đầu nhìn lại nơi mà anh ta và cô gái mới chơi vừa rời khỏi. Anh ta tin rằng đã nghe thấy tiếng rống của một con Hobgoblin King, và điều này thì không được tốt cho lắm. Tuy nhiên, chẳng có bất cứ thứ gì như vậy ở phía sau.
Sera cũng dừng bước khi Vrem quay nhìn lại đằng sau, cho tới khi anh ta quay trở lại, nhìn cô và mỉm cười.
– Không có gì đâu, chắc là có ai đó đang chiến đấu với một con Hobgoblin King, nhưng chúng là không cần quan tâm về chuyện đó. Nào, đi th…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sera hét lên kinh hoàng, khi từ sau lưng Vrem xuất hiện một bóng đen, và trước khi kịp định hình thì cái bóng đen ấy đã nâng kiếm, chém xuống một đường dứt khoát.
Thanh kiếm đen to bằng hai gang tay và hài bằng cả một thân người Elf gần như xé toạc người hướng dẫn của Sera, máu túa ra, nhuốm đỏ khuôn mặt thanh tú của kẻ vừa đi qua Sera. Đôi mắt sâu hút hồn của hắn hiện lên sự khát máu điên cuồng, và xung quanh hắn, một luồng khí đen tối và nặng nề bao bọc, dồn lên Sera một sức ép vô hình. Trong trò chơi này, cái chết chỉ là giả, nhưng nỗi sợ thì có thực, và nó khiến Sera run rẩy bất động khi nhìn vào đôi mắt của kẻ sát nhân. Cô toan bỏ chạy, nhưng áp lực vô hình và nỗi sợ đã khóa chặt lấy cô, khiến cô không thể làm gì hơn ngoài nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí ấy. Cô biết là hắn sẽ giết cô, và trong thế giới này, với một người mới như cô, thực ra thì cái chết bản thân nó không đáng sợ bằng nỗi sợ chết.
Kẻ lạ mặt nhìn cô, đang đứng chết chân tại chỗ, cười khẩy. Hắn chỉ dùng một tay, vung kiếm một cách dứt khoát. Lưỡi kiếm chém ngọt lịm vào hư vô, và máu từ lưỡi kiếm bắn tóe ra xung quanh, nhuốm loang lổ sắc đỏ lên cả thân người Sera.
Kẻ lạ mặt treo lại kiếm về sau lưng, rồi dửng dưng quay người bỏ đi, trở lại con đường mà hắn vừa đi trước đó, để lại Sera vẫn còn đứng chết chân vì sợ hãi và kinh ngạc.
Sera không phải chờ quá lâu, tới khi ánh sáng trở lại. Cô mở mắt nhìn xung quanh nơi mình đang đứng, một sảnh lớn hình tròn có bán kính chừng năm mét, xung quanh là cả thảy mười lăm tấm gương lớn. Sera nhìn thấy chính mình trong tấm gương lớn trước mặt, vận trên người một váy đơn giản thời trung cổ. Cô thử nhìn xuống bộ đồ trên người mình, nhưng trước mắt cô chỉ là khoảng trống, và sàn nhà lát đá lạnh lẽo, như thể cô là vô hình vậy.
Sera xoay người (cô vẫn cảm nhận được từng bộ phận trên cơ thể mình, và hoàn toàn có thể điều khiển được chúng, chỉ là cô không thể nhìn thấy chúng trực tiếp mà thôi), cô nhìn xung quanh, nơi đặt những tấm gương khác, và hét lên kinh hãi khi đập vào mắt cô là một khung cảnh tối đen và rực lửa như địa ngục, một bộ xương vàng ởn, với hai hốc mắt trống không đang nhìn thẳng vào cô. Kinh khủng hơn, dường như bộ xương ấy cũng đang bật lùi lại, mở to hai cái hốc mắt đen thui, và há hốc cái hàm trống rỗng, chính xác như hành động của cô vậy.
Phải mất một lúc, Sera mới định thần lại được, và nhìn vào những tấm gương bên cạnh. Những kẻ trong gương cũng đang đứng cùng một tư thế với bộ xương trước mặt, dù cho chúng chẳng giống nhau chút nào. Cô lại gần hơn những tấm gương để nhìn cho kỹ, bên cạnh tấm gương có bộ xương với dòng chữ Undead, là tấm gương mang dòng chữ Devil, trên tấm gương hiện lên hình ảnh một nhân dạng rắn chắc và cao lớn, với làn da xám ngoét, khuôn mặt góc cạnh và có phần hung ác.
Sera lại gần hơn nữa, kẻ trong gương cũng tiến lại gần cô, nhìn thẳng vào cô cũng như chính cô đang nhìn vào kẻ đó vậy. Cô có thể nhìn thấy rõ nét khuôn mặt của kẻ đó, với đường cong môi hệt như của đôi môi mà cô vẫn nhìn vào trước gương mỗi sáng để điểm lên chút son, đường sống mũi có phần dày và cứng cáp hơn, nhưng cũng gần như y hệt với mũi cô, và đôi mắt kẻ đó đang nhìn thẳng vào mắt cô, khó có thể khiến cô lầm lẫn được, vì đó vẫn luôn là phần khó khăn nhất trong việc trang điểm lúc sáng sớm của cô.
Sera nhìn xung quanh, những nhân vật trong gương hiện lên trước mắt cô: Orge – mang bộ dạng thô kệch và xấu xí như một con quái vật, Mermaid – mỹ nhân ngư, Siren – gần giống mermaid, nhưng lại có vảy cá ở toàn thân, Aesir – gần giống như thiên thần với đôi cánh trắng muốt, Beast – nửa người nửa thú, … Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Sera tiến tới tấm gương mang dòng chứ Elf, một kẻ có vẻ xinh đẹp (ít nhất là đẹp hơn cô ở thế giới thực), với khuôn mặt và gương mặt thanh mảnh, dáng người cao và mảnh dẻ vận lên mình bộ váy dài màu lục,và từ đôi mắt của kẻ đó toát lên một thần thái vô cùng lôi cuốn. Cô chạm vào tấm gương, và giật mình rụt tay lại khi tay cô chạm phải một thứ như chất lỏng, nơi lẽ ra phải là mặt gương cứng. Một dòng chữ hiện lên trên tấm gương ngay khi Sera chạm vào:
<Bước vào để chọn Loài>
Định thần lại, Sera hít một hơi, và bước vào tấm gương.
Kỳ thực, bước qua tấm gương này không đáng sợ như Sera tưởng tượng, mà chỉ giống như bước qua một cánh cửa mà thôi. Sera bước vào một căn phòng bằng gỗ nằm sau tấm gương, với những vật dụng đơn giản cũng bằng gỗ (dường như căn phòng và những vật dụng này đều được tạc từ gỗ nguyên khối, vì Sera chẳng hề thấy một vết nối gỗ nào) và tất nhiên là cả tấm gương lớn viền gỗ mà Sera vừa bước vào từ đó. Trên tấm gương là cô trong hình dạng của loài Elf, với đôi tai nhọn, đôi mắt dài, cái mũi cao và đôi môi mỏng. Cô vận trên người một bộ váy dài màu xanh lục, khá giống với trang phục thời Trung cổ dù không có lớp váy lót hay khung sắt bên trong, khiến cho đôi chân của cô dễ dàng lộ ra qua hai đường xẻ dọc chân váy. Một dòng chữ khác hiện lên trên tấm gương:
<Tùy chỉnh nhân vật trực tiếp trên tấm gương>
<Kéo sang phải để mở cổng lưu thông về khu vực chọn Loài>
<Giới hạn tùy chỉnh còn lại: [5/10%]>
<(5% Giới hạn tùy chỉnh bao gồm khác biệt về Loài. Riêng Loài Human không tiêu tốn Giới hạn tùy chỉnh)>
Sera mỉm cười và hí hoáy chỉnh sửa. Cô đã bắt đầu có thể quen với Thế giới nhân tạo này.
Sera không biết mình đã mất bao lâu để tùy chỉnh nhân vật theo đúng ý, chỉ biết rằng khi cô bước vào căn phòng này, thời gian ở bên ngoài là ban ngày, trời đã về đêm khi cô loay hoay chỉnh sửa dáng người, và rồi sáng trở lại khi cô đã vừa ý với ngoại hình của mình trong trò chơi. Chỉ còn một việc là đặt tên. Cô điền vào một tờ giấy đặt trên chiếc bàn gỗ bên cạnh, với chỉ số hiện tại của bản thân – một dòng những con chữ và con số mà Sera chẳng hiểu chút gì – và một ô trống phía trên đầu để ghi tên nhân vật, dòng chữ Dryad – nữ thần rừng. Một dòng thông báo hiện lên:
<Tên nhân vật đã được sử dụng>
Sera nhăn mặt, ngẫm nghĩ một hồi, xóa cái tên cũ đi và ghi vào đó một cái tên mới. Sera nhìn quanh căn phòng, không có gì nhiều ngoài một bộ bàn ghế, một chiếc giường và một cánh cửa. Chẳng có gì khó đoán, cô phải đi qua cánh cửa này để đến với phần tiếp theo. Sera đặt tay vào tay nắm cửa bằng gỗ, một bảng thông báo hiện lên:
<Chấp nhận tạo hình nhân vật? Nhân vật đã tạo sẽ không thể thay đổi tạo hình ngoài kiểu tóc.>
<Yes/No>
Sera chạm vào chữ Yes, và mở cửa. Một dòng chữ khác hiện lên:
<Chào mừng bạn đến với Freyr City>
Trước mắt Sera chỉ có duy nhất hai màu: Nâu của vỏ cây và Lục của lá cây. Xung quanh cô là hàng trăm những cây đại thụ nối tiếp nhau, tới nơi mà tầm mắt của cô không thể với tới nữa. Những cây đại thụ vươn tán lá, che phủ đi gần như toàn bộ ánh mặt trời, chỉ để lại vài tia sáng le lói, hiếm hoi qua những kẽ lá. Cành của những cây đại thụ có đường kính hơn hai mét, có những cành to đường kính lên tới hơn năm mét, nối với nhau thành những chiếc cầu, và quả thực là những chiếc cầu với họa tiết vô cùng cầu kỳ, chủ yếu là về cây cối và hoa cỏ, đã được tạc nên từ những cành cây ấy. Chính Sera đang đứng trên một cây cầu tạc bằng cành cây như vậy, và dường như những cây cầu này là con đường lưu thông chính của Freyr City, bởi khi nhìn xuống mặt đất cách chỗ cô đang đứng hơn hai mươi mét, Sera không thấy gì hơn ngoài mặt nước mênh mông không một gợn sóng, bao phủ toàn bộ phần rừng mà tầm mắt cô có thể với tới, phản chiếu những tia sáng rọi xuống từ các kẽ lá, lấp lánh như một viên ngọc lục bảo khổng lồ. Từ mặt nước ấy, những thân cây với kích thước vĩ đại vươn thẳng lên như những cột chống của một thành phố trên không. Những ngôi nhà và những căn phòng được khéo léo tạc vào bên trong thân cây – lý do mà Sera không hề thấy bất kì đường nối gỗ nào trên những bức tường hay trên những vật dụng trong căn phòng vừa rồi. Một thân cây có rất nhiều căn phòng, chiều cao của phòng phụ thuộc vào khoảng cách giữa hai cành cây lớn, và chiều rộng của phòng phụ thuộc vào chiều rộng thân cây. Mỗi căn phòng có một cánh cửa, thông ra một thân cây, hay đúng hơn là một chiếc cầu, trước mỗi cánh cửa vẫn có những lan can nhỏ xinh cũng được tạo thành không từ gì khác ngoài những bộ phận của cây.
Sera nín thở, cảnh tượng trước mắt cô không bao giờ có thể bắt gặp ở thế giới thực, và giờ đây cô đang chứng kiến nó bằng một cách chân thực nhất mà không một hình chiếu 3D nào có thể làm được. Sera bước chầm chậm trên cầu, tim cô đập loạn lên, một phần vì choáng ngợp trước cảnh tượng hùng vĩ quá sức tưởng tượng, một phần vì … sợ mình sẽ trượt chân rơi xuống từ độ cao hơn hai mươi mét này.
Nhiều giờ trôi qua kể từ khi Sera bước chân vào Freyr City, cô lang thang khắp thành phố để nhìn ngắm xung quanh, từ tầng thấp nhất của thành phố, nơi cô bước ra từ căn phòng chọn nhân vật, cho tới tầng cao nhất, nơi những nhánh cây nhỏ đan xen với nhau như mạng nhện, tạo thành một quảng trường lớn, vượt lên trên cả những tán lá rậm rạp, đón lấy ánh nắng rực rỡ nhất của mặt trời.
Có hàng trăm, thậm chí là cả ngàn người tập trung tại quảng trường này, dẫu vậy trông nó vẫn không hề có vẻ là quá đông đúc, vì quảng trường này quá rộng, và vì phần lớn mọi người đều tập trung trước cửa những tòa nhà quanh quảng trường. Sera nhìn quanh và đếm, có cả thảy chín tòa nhà được tạo thành bởi những nhánh cây đan xen nhau làm khung, và những mảnh kính được sắp xếp theo màu sắc, đặt vào những lỗ hổng của những nhánh cây, tạo thành những bức tranh kính màu tựa như của những nhà thờ cổ. Chỉ có điều, những bức tranh này rực rỡ và cầu kì hơn nhiều lần, bởi chỉ đến khi lại thật gần một tòa nhà, Sera mới nhận ra những “mảnh kính” kia thực chất đều là những viên đá quý, đủ màu sắc và đủ chủng loại.
Chín tòa nhà trung tâm không phải nơi để một người mới như Sera lang thang, ngẩn ngơ và thăm thú, Sera chỉ biết điều này ngay sau khi cô lại gần một trong các tòa nhà, và chỉ kịp liếc qua những viên đá quý rực rỡ trước khi một ai đó đi nhanh qua và xô phải cô: một người chơi ở cấp độ cao, với chỉ số sức mạnh cao, và chỉ cần một cái sượt nhẹ qua vai cũng đủ xô Sera người mới nhích đi vài chục phân, tới khi cô đụng phải một người khác ở gần đó. Có khoảng mười người đi qua Sera mỗi hai giây, và ít nhất một trong số họ sẽ quệt phải cô. Sera vì thế mà dần bị đẩy vào phía trong tòa nhà.
Bên trong tòa nhà rộng rãi hơn Sera tưởng, không vì sức chứa của nó, mà vì người ta chỉ đến rồi đi, nhưng tại tập trung rất đông ở phía ngoài cửa và xung quanh tòa nhà. Nhờ sự thông thoáng của nó mà Sera, sau khi bị xô đẩy qua lại, có một chút thời gian để ngắm nghía kiến trúc của tòa nhà. Nơi Sera đang đứng là đại sảnh của tòa nhà, một căn phòng dài trải thảm đỏ dọc từ lối vào tới nơi kết thúc căn phòng. Rất nhiều Elf mà Sera đoán là NPC đứng dọc hai bên thảm đỏ, đằng sau họ là những lối vào những căn phòng mà tường ngăn cũng là những cành cây đan vào nhau, nhưng được làm đầy bằng những cành dây leo thay vì đá quý. Những lối vào phòng trong tòa nhà này đều không có cửa, bởi vậy mà Sera có thể nhìn thoáng qua những thứ diễn ra trong đó: phép thuật.
Sera tiến gần lại một lối vào. Một NPC khác đang ở trong đó, đang múa trên tay một cây gậy dài gần bằng thân người cô ta, với một đầu được chạm khắc tỉ mỉ bao bọc một viên đá quý. Cô ta dậm mạnh cây gậy xuống nền gỗ, và từ đó những trụ băng nhọn hoắt, sáng lấp lánh trồi lên với một tốc độ cực nhanh, đâm vỡ vụn những hình nhân gỗ phía trước, rồi sau vài giây, tan ra thành muôn vàn tinh thể nhỏ lấp lánh.
– Em sẽ hợp với Lớp Pháp sư đấy!
Một giọng nói vang lên phía sau Sera, cô giật mình quay lại. Đằng sau cô là một anh chàng có vẻ ngoài khá điển trai, với đôi tai không nhọn và ngoại hình không hề có điểm nào bất thường, một Human – cô đoán vậy. Anh ta vận một chiếc áo vải dài tới tận cổ chân như những vị giáo sĩ thời xưa, khác chăng là thay vì màu đen truyền thống, bộ đồ của anh ta mang màu trắng viền lam thẫm, hệt như màu mái tóc dài quá đáng so với tiêu chuẩn của nam giới thông thường, được buộc hờ phía sau lưng. Anh ta có nụ cười khá dễ thương.
– Sao anh lại nghĩ vậy?
Sera mỉm cười hỏi lại.
– Vì một cô gái xinh đẹp như em không nên mặc trên người những bộ giáp nặng nề của Lớp Chiến Binh, càng không hợp với Lớp Thương Nhân chẳng có gì ngoài tiền bạc, và Lớp Nghệ Sĩ đã là quá tầm thường rồi. Em sẽ có thể tỏa sáng nhất khi là một Pháp sư. Hơn nữa, mắt em đã sáng lên khi nhìn NPC kia thi triển những phép thuật mẫu, đúng chứ?
Sera mỉm cười ngượng ngùng. Con gái luôn chết bởi những lời khen, bất kể nó có phi thực tế tới đâu đi chăng nữa.
– Nếu em vẫn còn băn khoăn, vậy tại sao không xin NPC Huấn luyện – Professor trước cửa phòng một cây Trial Staff, em có thể sử dụng thử một số phép thuật của Pháp sư trong vòng một giờ đấy! Và nếu em muốn, anh rất sẵn lòng hướng dẫn một con mèo con đi lạc như em làm quen với thế giới này.
Anh chàng cầm lấy tay Sera, đặt lên đó một nụ hôn, và kết thúc bằng một nụ cười dễ thương đến chết người.
– C…cảm ơn anh … nếu vậy thì tốt quá!
Sera đỏ mặt, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường một chút.
– Tên của anh là Vrem. Rất vui được gặp em.
Anh chàng mỉm cười giới thiệu.
– Vâng … Tên em là Sera… À không! … El… Elva’cwen! Rất vui được gặp anh!
Sera ấp úng, cô suýt nói tên thật của mình, cho tới khi cô nhận ra rằng ở thế giới thực thì chẳng có ai tên là Vrem cả.
– Cái tên rất hợp với em. Vậy, tiểu thư Elva’cwen, em sẽ cùng đi với anh chứ?
Sera mỉm cười ngượng ngùng và gật đầu. Dưới sự hướng dẫn của anh ta, Sera mượn một cậy Trial Staff – Gậy phép dùng thử từ một trong những Professor. Vrem dẫn cô đi xuống những tầng thấp của thành phố, xuôi hướng những cây cầu dọc ngang, men theo những phần rễ cây trồi lên khỏi mặt nước – mà theo như Vrem nói thì do một nhánh sông đổ về. Trên đường đi, cô nhận ra một số người mang trang phục màu lục hệt như cô, đồ rằng họ cũng là những người mới. Phần lớn họ đều đi chung một mạch đường, nhưng không có ai đi cùng đường với cô cả.
– Chúng ta không đi cùng họ sao anh?
Sera hỏi, nhìn theo hướng những người đó đi để cố đoán xem họ đi đâu.
– Không, hệ thống hướng dẫn họ đi tới cùng một địa điểm cho cùng một nhiệm vụ hướng dẫn những người mới. Có rất nhiều người mới và vì vậy khu vực đó rất đông. Em sẽ khó có thể kiếm được một con quái vật ở đó để luyện tập. Nơi em sắp tới đây thú vị hơn nhiều.
Vrem quay đầu lại, nói và mỉm cười tự tin. Lần đầu tiên trong nụ cười của anh ta, Sera thấy có ánh sáng lóe lên từ đôi mắt.
Sera cảm thấy tim mình đập lỗi một nhịp.
Sera phải theo chân Vrem rất lâu, cho tới khi dòng sông dừng lại, và mặt đất bắt đầu hiện lên. Ở đây, kích thước của những thân cây đã nhỏ lại, và tán lá cũng thưa thớt hơn. Sera đã có thể nhìn thấy những vệt ánh sáng đâm xuyên qua những khoảng trống của tán lá, chiếu xuống cả mặt đất và mặt nước như một cơn mưa. Dưới mặt đất, cỏ và những bụi cây con mọc lên xanh ngắt. Một con hươu sừng tấm đang cúi đầu uống nước bên sông, ngẩng lên nhìn hai người khi họ đi qua một cách dửng dưng.
Sera thốt lên, tưởng rằng mình đã không còn có thể bị choáng ngợp được nữa, sau khi nhìn thấy sự hùng vĩ của Freyr City, để rồi xúc động trước khung cảnh thanh bình và xanh ngắt này.
Vrem mỉm cười, yên lặng nhìn Sera khi cô trải qua từ sự ngạc nhiên này tới sự ngạc nhiên khác. Anh ta đã chờ khá lâu, cho tới khi khu vực bờ sông này không còn gì làm cho Sera ngạc nhiên nữa, và chỉ về những bụi cây phía trước. Xa khỏi bờ sông, những bụi cây mọc dày và rậm rạp hơn. Rải rác quanh những bụi cây ấy là những con vật màu xanh lá, nhỏ cỡ một đứa trẻ, có dạng hình người và đôi tai Elf, dù trông chúng có vẻ dị dạng hơn cả Elf lẫn Human.
– Em nhìn thấy nó chứ? Những con như vậy được gọi là Goblin. Hiện tại thì em không thể nhìn thấy tên của nó đâu, nhưng ở trong bảng hệ thống, nó sẽ xuất hiện khi em làm động tác mở tay ở trên không như thế này, có một mục gọi là Điều tra. Em cũng có thể mở bằng giọng nói, bằng cách đọc tên của mục em muốn mở. Khi em kích hoạt Điều tra, sẽ có những dòng chữ hiện lên trên tất cả mọi thứ em có thể tương tác được, gồm có tên và vài chỉ số cơ bản. Tuy nhiên, hầu như tất cả mọi thứ ở trong trò chơi này đều có thể tương tác được, vậy nên tốt nhất là em chỉ cần sử dụng nó khi làm quen với một khu vực mới mà thôi.
Vừa nói, Vrem vừa làm mẫu động tác giơ tay về phía trước, và mở hất lòng bàn tay ra, nhưng chẳng có gì hiện lên cả.
– Em sẽ không nhìn được bảng Hệ thống của anh đâu. Một người không thể nhìn thấy bảng Hệ thống của bất kỳ ai ngoại trừ chính họ. Em nên tự thử làm để hiểu rõ hơn.
Sera gật đầu, và lặp lại động tác của Vrem. Một màn hình trắng mờ hiện lên, to gần bằng một cái bàn uống trà. Trên đó là rất nhiều những ô chữ nhật nhỏ, với một logo biểu tượng và một dòng chữ kèm theo để chú thích. Cô nhanh chóng tìm thấy mục Điều tra ở góc phải của màn hình, với biểu tượng là cái kính lúp. Ngay khi cham vào biểu tượng kính lúp, vô số những dòng chữ xuất hiện quanh cô. Chúng xuất hiện ở mọi nơi: trên đầu những con Goblin, dưới những ngọn cỏ, trên mặt sông, sâu dưới lòng sông, bên những thân cây và cả trên những tán lá. Sera quay sang nhìn Vrem đang mỉm cười, bên cạnh anh ta cũng là những dòng chữ.
<Name: Vrem>
<Race: Human>
– Em sẽ chỉ nhìn thấy tên anh và tên Loài của anh, những thứ mà ai cũng có thể biết thôi. Những thông tin khác về anh, trừ khi anh tự chia sẻ hoặc em có kỹ năng Điều tra hoặc Do thám thì mới có thể biết được. – Vrem nói như thấu hiểu những hành động của Sera – Và anh nghĩ là em nên tắt chức năng Điều tra đi, và chúng ta bắt đầu với con Goblin đó chứ? Thời gian giới hạn chỉ có sáu mươi phút thôi đó. Câu lệnh là “Ngừng điều tra”.
Sera gật đầu, và lặp lại câu lệnh. Những dòng chữ trước mặt cô lập tức biến mất. Co quay sang nhìn Vrem, và thấy trên tay anh ta đã có một cây Trial Staff, giống với cây trên tay cô. “Hệ thống Kỹ năng của anh khác với trong cây gậy phép này, nên anh cũng mượn một cây như vậy để hướng dẫn em”, anh ta giải thích, và bắt đầu hướng dẫn ngay khi cô đã sẵn sàng.
– Với dòng nhân vật sử dụng phép thuật, có ba cách để thi triển phép thuật, đó là đọc thần chú, điều khiển gậy phép và điều khiển dòng nội lực. Cách thứ ba thì rất khó và phức tạp với một người mới chơi như em, nên anh sẽ chỉ hướng dẫn hai cách đầu tiên. Đọc thần chú thì đơn giản là em chỉ phải đọc thành tiếng một dòng chữ cổ. Khi em học một phép thuật nào đó, Professor sẽ cho em một tờ giấy ghi dòng thần chú đó, bằng cả chữ cổ lẫn phiên âm, và em có thể ghép nó vào một phụ kiện là Spell book – Cuốn sách phép thuật. Càng những phép thuật cấp cao thì câu thần chú dùng để kích hoạt nó càng phức tạp, và cần nhiều sự luyện tập, chưa kể trong lúc gấp gáp em rất dễ nói vấp hoặc cắn phải lưỡi, bởi vậy những người chơi cấp độ cao hơn thường sử dụng cách thi triển thứ hai, là điều khiển gậy phép. Khi em học một phép thuật, Professor sẽ biểu diễn cho em cách điều khiển gậy phép để thi triển phép thuật đó, và em có thể yêu cầu họ biểu diễn đến khi nào em thuần thục. Tất nhiên, ở trang bên của tờ giấy phép thuật là hình động của chính động tác thi triển phép thuật đó, nhưng em sẽ dễ hình dung hơn khi làm theo mẫu người thật. Bây giờ anh sẽ làm mẫu cho em phép thuật cơ bản nhất: Cầu lửa. Nâng đầu gậy lên một chút, rồi vụt xuống thật mạnh.
Vừa nói, Vrem vừa làm động tác đưa gậy lên rồi vụt xuống. Một quả cầu lửa bắn ra từ đầu gậy của anh ta, bay vút đi và đâm vào một con Goblin gần đó. Một tiếng nổ vang lên, con Goblin bị bao phủ trong làn lửa, rú lên đau đớn rồi bị thiêu rụi thành đống tro tàn. Vrem quay sang Sera, mỉm cười ra hiệu cho cô thử làm theo. Sera nâng gậy lên, cao quá đầu, rồi vụt nhẹ xuống. Từ đầu gậy, một quả cầu lửa lớn gấp mấy lần của Vrem bay ra, trôi lờ đờ trong không khí và tạo thành một hình vòng cung khi rơi xuống đất, cách con Goblin trước mặt cả chục mét, và cứ cho là quả cầu bay đủ xa thì nó cũng bị lệch cả chục độ khỏi con Golin mà Sera đang nhắm tới.
– Ơ …
Sera đần mặt, đứng nhìn quả cầu lửa cháy rụi dưới mặt đất. Mặt cô đỏ ửng lên khi Vrem cố gắng nén tiếng cười, mà chỉ lỡ bật ra một tiếng thở mạnh.
– Xin lỗi! Là tại anh! Anh đã không giải thích kỹ!
Sera cảm thấy tai mình nóng bừng khi nhìn khuôn mặt méo mó cố nín tiếng cười của Vrem khi anh ta lên tiếng. Phải mất một lúc, khuôn mặt của anh ta mới bình thường trở lại để anh ta có thẻ tiếp tục giải thích.
– Động tác nâng gậy lên có tác dụng tích tụ năng lượng, tức là nếu em đưa gậy lên càng cao và càng lâu thì năng lượng càng lớn, sát thương càng cao và càng tiêu tốn nhiều Mana. Tất nhiên, cũng cần một lực lớn hơn để đẩy nó đi, đó là tác dụng của động tác vụt gậy xuống. Em vụt càng mạnh, lực tác động lên phép thuật của em sẽ càng lớn và tốc độ của quả cầu lửa sẽ càng nhanh, cũng như quãng đường nó có thể bay sẽ càng xa, như thế này.
Vrem cầm lấy bàn tay cầm gậy của Sera, đưa cả tay cô lẫn cây gậy lên cao, rồi vụt xuống thật mạnh. Sera có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ và sức mạnh trong động tác vụt gậy của anh ta. Một quả cầu lửa bắn về phía trước, trúng vào một con Goblin và thiêu nó cháy rụi trước con mắt kinh ngạc của Sera.
– Hãy nhớ sử dụng cây gậy để định hướng trước, vì hướng em vung vậy chính là hướng bay của quả cầu. Giờ hãy thử lại xem sao!
Vrem nói và mỉm cười, trả lại bàn tay và cây gậy phép cho Sera. Cô mỉm cười đáp lại, tim đập thình thịch. Nếu mắc sai lầm một lần nữa, chắc cô chỉ có nước độn thổ. Sera giơ gậy lên, nhắm cho tới khi gây gậy có thể hoàn toàn che khuất con Goblin trước mặt. Hít một hơi thật sâu, cô giơ gậy lên , rồi vụt xuống một cách dứt khoát. Một quả cầu lửa bay vụt đi từ đầu gậy của cô, thiêu đốt con Golin trước mặt. Sững sờ mất mấy giây, rồi cô reo lên một tiếng, và nhảy cẫng lên sung sướng. Cô quay sang Vrem với một nụ cười tươi rói, và anh ta đáp lại cô bằng khuôn mặt nghiêm trọng và ngón tay chỉ về phía trước cô. Sera quay lại, và trước mặt cô là một con Goblin bốc lửa với cái rìu sắc lẻm trên tay, đang điên cuồng lao về phía cô.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Sera hét lên kinh hãi, nhắm chặt mắt lại và vung gậy tứ tung. Chỉ tới khi một bàn tay giữ chặt lấy cô, và một giọng nói như hét vang lên bên tai, át đi tiếng hét kinh hoàng của cô.
– Elva! ELVA’CWEN!
Sera dừng tay, và từ từ mở mắt, trước cô chỉ vào mét là đống tro tàn của một con Goblin, và vô số những vết cỏ cháy sém do tác động của những quả cầu lửa. Thở dốc, Sera cảm thấy tim mình đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và một luồng điện chạy dọc thân thể: Đây là con quái vật đầu tiên mà cô hạ được. Cô quay sang Vrem cười tít mắt, và reo lên sung sướng. Đáp lại, anh ta mỉm cười và chỉ vào một con Goblin khác đang mon men lại gần tầm phép của cô.
Góc khuất của Freyr City, nơi bờ con sông xanh thẳm chảy dài quanh thành phố, nơi hiếm khi có người lui tới nhộn nhịp hẳn lên với âm thanh của phép thuật, của tiếng nói chuyện và tiếng reo vui của cô gái trẻ. Hoàng hôn dần buông xuống. Ở nơi rừng già sâu thẳm này, ánh chiều tà yếu ớt khó có thể nào với tới mà vương lại những tia sáng cuối cùng. Những vệt nắng chiều chỉ đơn giản là yếu đi, mờ dần và vụt tắt lúc nào không hay biết, để lại khu rừng một cảnh hoàng hôn tịch mịch và u tối.
– Ưm … cây gậy dùng thử biến mất rồi.
Sera nói trong tiếc nuối, nhìn những con Goblin mà không đành lòng rời xa chúng.
– Đâu có sao, em vẫn có thể học lại những phép thuật đó sau khi chọn Lớp Pháp sư mà. Hơn nữa, lũ Goblin này cũng trở nên quá dễ dàng với em rồi. Chúng ta có thể đi xa hơn về phía bìa rừng, nhưng muốn vậy thì phải nâng cấp trang bị của em trước đã.
Vrem, đã từ lâu ngồi xuống bên một gốc cây sau khi Sera đã học được hết những gì có thể với cây gậy phép dùng thử, đứng lên phủi quần áo và nói. Sera dù hơi lưỡng lự, vẫn mỉm cười gật đầu.
– Vâng, vậy cũng tốt, dù em cũng muốn thử thêm những Lớp nhân vật khác nữa…
– Vậy thì đi thôi, chúng ta sẽ tiến xa hơn vào lần tới, và … Phải rồi, anh phải lưu ý em một chút trước khi chúng ta đi sâu hơn vào lãnh địa của Goblin. Chúng ta chủ yếu sẽ đánh những con Hobgoblin, cao gấp đôi một con Goblin. Không có gì đáng ngại về bọn chúng, nhưng trong số Hobgoblin có một con Hobgoblin King, và nó thường đi lang thang ở khu vực ấy. Kể cả với khả năng của anh cũng chưa thể đánh lại được nó, vậy nên nếu em thấy một con Hobgoblin to bất thường, khoảng gấp đôi chiều cao của em thì cố gắng chạy cho nhanh nhé! Yên tâm là tuy nguy hiểm nhưng nếu chúng ta không chọc giận thì nó chậm chạp lắm!
Sera mỉm cười gật đầu, chăm chú lắng nghe theo những hướng dẫn của Vrem, cho tới khi ánh mắt của cô bị một điều mới lạ thu hút.
– Ưm … Người đó … vũ khí của anh ta là gì vậy anh?
Sera chỉ về phía một Elf nam đang đi ra từ phía Freyr City. Trời đã chập tối, nhưng thay vì trở lại thành phố thì anh ta lại từ đó đi ra. Anh ta có vẻ rất cao – kể cả so với một Elf thì anh ta cũng cao hơn mức trung bình – với mái tóc trắng lòa xòa che đuôi mắt, một chiếc áo khoác da màu đen dài tới cổ chân, vạt áo rộng bay là là theo nhịp bước chân. Trên lưng anh ta treo một thanh kiếm cỡ lớn, với chuôi kiếm cao hơn đầu anh ta, và chiều dài lưỡi kiếm thì tương đương với chiều dài từ vai anh ta xuống đất. Lưỡi kiếm rộng chừng một gang rưỡi, đen bóng, với những ký hiệu màu tím thẫm được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
– Ồ, cái đó được gọi là Great Sword, một dạng vũ khí hạng nặng.
– Trông nó có vẻ rất hay …
Sera lẩm bẩm, đưa mắt liếc nhìn người lạ mặt khi hai bên tiến gần về phía nhau. Tim cô đập lỗi một nhịp. Dù là với một Elf, một cô gái như Sera, hay thậm chí một cô gái đẹp hơn Sera, với khuôn mặt thanh tú đúng kiểu Elf, thì khuôn mặt của anh ta cũng vẫn là một sự đáng ghen tị. Anh ta có một đôi mắt sâu thẳm màu bạc, hàng mi dày tới mức một đứa con gái như Sera cũng phải ngưỡng mộ, một cái mũi cao và thanh mảnh, và bên dưới là một đôi môi mang một đường cong vô cùng quyến rũ. Dù vậy, gương mặt anh ta vẫn không hề toát lên vẻ nữ tính bởi đôi mày dày và sắc nét, khuôn mặt thanh tú nhưng góc cạnh, và đôi vai rộng vô cùng nam tính. Anh ta đi qua Sera bằng một vẻ dửng dưng trên đôi mắt sâu thẳm như muốn hút hồn người khác vào trong đó.
– … mà anh ta cũng đẹp trai đó chứ …
Vrem liếc nhìn Sera khi cô lẩm bẩm. Anh ta thở dài, và có vẻ không hài lòng cho lắm.
– Trông vậy thôi, chứ loại vũ khí đó vô dụng lắm! Nó yêu cầu quá nhiều điểm sức mạnh để có thể sử dụng được, và sức sát thương của nó thì lại kém hơn nhiều so với những vũ khí hạng nặng khác. Bây giờ, trừ những kẻ ngốc ra, chẳng ai sử dụng loại vũ khí đó nữa đâu, …
Vrem nói không to, nhưng khoảng cách của anh ta với kẻ lạ mặt đủ gần để nghe trọn vẹn những gì anh ta nói. Kẻ lạ không nói gì, mà lặng lẽ băng qua hai người đối diện, tiến sâu vào lãnh địa của Goblin.
– … và những kẻ như tên đần kia phần lớn đều là lũ ăn hại không hơn không kém!
Kẻ lạ mặt dừng lại, vì câu nói đó của Vrem, và vì trước mặt hắn ta là một con quái vật, với chiều cao gấp hai lần và chiều ngang gấp bốn lần hắn. Trong không gian nửa sáng nửa tối của buổi chiều tà, kẻ lạ mặt không thấy gì nhiều từ con quái hơn là đôi mắt đỏ rực, hàm răng nanh nhọn hoắt và cái rìu khổng lồ của nó nhuốm đầy máu tươi. Kẻ lạ mặt biết rằng phần rừng này là địa bàn của Hobgoblin King, chỉ là không ngờ rằng hắn lại chạm mặt một con sớm như vậy.
“… và những kẻ như tên đần kia phần lớn đều là lũ ăn hại không hơn không kém!”
Câu nói của tên pháp sư vừa chạm mặt vọng lại bên tai kẻ lạ mặt. Hắn cười khẩy, nhìn con quái vật khổng lồ đang rống lên, khom người xuống và nâng rìu lên trong một tư thế tấn công.
“… lũ ăn hại không hơn không kém!”
Lưỡi kiếm của kẻ lạ mặt vung đi, cắt một đường rất ngọt trong không khí. Con Hobgoblin King không hề dừng lại, nó vẫn lao đi với một tốc độ điên cuồng, trong tư thế của một cái xác không đầu, tới khi đâm sầm vào một gốc cây đằng sau kẻ lạ mặt.
Hắn nhếch môi cười khẩy.
– Backstab!
Vrem giật mình quay đầu nhìn lại nơi mà anh ta và cô gái mới chơi vừa rời khỏi. Anh ta tin rằng đã nghe thấy tiếng rống của một con Hobgoblin King, và điều này thì không được tốt cho lắm. Tuy nhiên, chẳng có bất cứ thứ gì như vậy ở phía sau.
Sera cũng dừng bước khi Vrem quay nhìn lại đằng sau, cho tới khi anh ta quay trở lại, nhìn cô và mỉm cười.
– Không có gì đâu, chắc là có ai đó đang chiến đấu với một con Hobgoblin King, nhưng chúng là không cần quan tâm về chuyện đó. Nào, đi th…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sera hét lên kinh hoàng, khi từ sau lưng Vrem xuất hiện một bóng đen, và trước khi kịp định hình thì cái bóng đen ấy đã nâng kiếm, chém xuống một đường dứt khoát.
Thanh kiếm đen to bằng hai gang tay và hài bằng cả một thân người Elf gần như xé toạc người hướng dẫn của Sera, máu túa ra, nhuốm đỏ khuôn mặt thanh tú của kẻ vừa đi qua Sera. Đôi mắt sâu hút hồn của hắn hiện lên sự khát máu điên cuồng, và xung quanh hắn, một luồng khí đen tối và nặng nề bao bọc, dồn lên Sera một sức ép vô hình. Trong trò chơi này, cái chết chỉ là giả, nhưng nỗi sợ thì có thực, và nó khiến Sera run rẩy bất động khi nhìn vào đôi mắt của kẻ sát nhân. Cô toan bỏ chạy, nhưng áp lực vô hình và nỗi sợ đã khóa chặt lấy cô, khiến cô không thể làm gì hơn ngoài nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí ấy. Cô biết là hắn sẽ giết cô, và trong thế giới này, với một người mới như cô, thực ra thì cái chết bản thân nó không đáng sợ bằng nỗi sợ chết.
Kẻ lạ mặt nhìn cô, đang đứng chết chân tại chỗ, cười khẩy. Hắn chỉ dùng một tay, vung kiếm một cách dứt khoát. Lưỡi kiếm chém ngọt lịm vào hư vô, và máu từ lưỡi kiếm bắn tóe ra xung quanh, nhuốm loang lổ sắc đỏ lên cả thân người Sera.
Kẻ lạ mặt treo lại kiếm về sau lưng, rồi dửng dưng quay người bỏ đi, trở lại con đường mà hắn vừa đi trước đó, để lại Sera vẫn còn đứng chết chân vì sợ hãi và kinh ngạc.