-
Chương 81-85
Chương 81 Tôi chắc chắn phải cưới cô
Lệ Quân Trầm hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ lên trên màn hình ghi lại, sau đó vứt cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm lập tức kiểm tra, phát hiện ra anh đã sửa ID của cô, bây giờ ID của cô là: “Tôi là phụ nữ của người đàn ông khác.”
Hơn nữa anh còn trả lời lại tên đàn ông đó: “Đừng có dây dưa với người phụ nữ của tôi, nếu không tôi sẽ hack máy tính cậu!”
Hứa Thâm Thâm cười bất lực, anh đang ghen ư?
“Anh Lệ, tối nay ăn gì?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh đang tức giận, bắt đầu tìm chuyện.
“Đói rồi ư?” Giọng Lệ Quân Trầm u ám.
Hứa Thâm Thâm run lên, người đàn ông này có tính khí thật đáng sợ.
“Tôi vô tội.” Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm đã ngồi trên ghế, cô không nhịn nổi nói.
Dáng ngồi của Lệ Quân Trầm mang vẻ bá đạo của bậc vương giả, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của anh đang nhìn cô, nhưng không nói gì.
“Anh không thể để tôi chết đói được.” Hứa Thâm Thâm bĩu môi: “Một khi tôi gầy đi ngực sẽ co lại, anh cũng không muốn ảnh hưởng tới cảm giác của tay chứ?”
Lệ Quân Trầm híp mắt lại: “Cảm giác tay bây giờ tốt sao?”
Hứa Thâm Thâm muốn cắn chết anh, nhưng vẫn cười nhã nhặn nói: “Hay là anh thử xem?”
“Hứa Thâm Thâm, tôi từng nói, khi là người phụ nữ của tôi thì phải một lòng.” Giọng nói Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm nhìn sâu xa: “Tôi biết, nhưng cái này thật sự không liên quan gì đến tôi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai.” Không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Quân Trầm, mặt anh vô cùng lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm còn có thể nói gì, cô chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Nhưng mặt Lệ Quân Trầm vẫn đang cau có.
“Anh Lệ.” Hứa Thâm Thâm cẩn thận gọi một tiếng, thử thăm dò xem anh còn giận hay không.
“Chuyện gì?” Nhưng giọng nói của anh thực sự không vui.
Hứa Thâm Thâm cười: “Anh để ý chuyện người đàn ông khác đến gần tôi như vậy, lẽ nào anh muốn nạp thiếp sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Tôi càng muốn giam giữ cô hơn.”
“Gu của anh cũng nặng thật, lại chơi trò giam cầm trước.” Hứa Thâm Thâm híp mắt lại.
Đôi mắt đen âm u của Lệ Quân Trầm nhìn cô, anh chỉ không thích đàn ông đến gần cô.
Kiểu cảm giác muốn độc bá này đã không chỉ một hai lần chạy vào trong đầu anh, căn bản không bị không chế!
Chính lúc này, cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra, trong tay Chu Lang ôm một bó hoa hồng lớn xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Thâm Thâm lập tức nổi da gà, không có chuyện gì lại đi tặng hoa hồng, nhất định là đến cầu hôn.
Chu Lang bước lên trước, lập tức liền quỳ xuống: “Thâm Thâm, lấy anh nhé.”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, giơ ngón tay trắng nõn chỉ sang Lệ Quân Trầm đang ngồi bên cạnh.
Cô dám cược rằng, nhất định Chu Lang căng thẳng tới mức không nhận ra trong phòng còn có người thứ hai.
Chu Lang quay đầu nhìn, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lệ Quân Trầm cũng không nhận ra, chỉ là nhíu mày: “Có người ở đây ư?”
“Chu Lang, anh đứng dậy trước đi, anh quỳ với tôi, tôi sẽ tổn thọ mất.” Hứa Thâm Thâm cau mày nói.
“Quỳ trước vợ là chuyện đương nhiên, vì vậy cô sẽ không tổn thọ đâu.” Chu Lang không hề đứng dậy, ngược lại cười rất vui vẻ: “Thâm Thâm, đây là nhẫn kim cương.”
Nói rồi anh ta lấy ra một chiếc hộp màu đỏ ở trong túi, mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương lớn xuất hiện trước mặt Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm cũng sắp bị ánh sáng lấp lánh của kim cương làm chói mắt.
Cô lén nhìn Lệ Quân Trầm, nhận thấy anh lạnh lùng nhìn mình, nụ cười có chút hốt hoảng, ý là mình sẽ đánh đuổi Chu Lang này đi.
Nhưng Lệ Quân Trầm lại như không tức giận chút nào, chỉ rất lạnh lùng rất yên tĩnh, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Chu Lang, anh hiểu lầm rồi, tôi không thể lấy anh.” Hứa Thâm Thâm cực kỳ bình tĩnh nhìn Chu Lang.
“Thâm Thâm, cô có bạn trai rồi sao?” Chu Lang nghiêm túc hỏi, theo như anh ta được biết thì cô chưa có.
Hứa Thâm Thâm không dám nhìn Lệ Quân Trầm, chỉ khẽ lắc đầu.
Lông mày dài của Lệ Quân Trầm khẽ nhếch lên.
“Vậy cô có người mình thích rồi sao?”Chu Lang tiếp tục truy hỏi.
Hứa Thâm Thâm vẫn lắc đầu, cô nào dám ở trước mặt Lệ Quân Trầm thừa nhận mình thích anh!
“Vậy cô vẫn thích Diệp Mạc Phàm sao?”Ánh mắt Chu Lang nóng rực nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Điều mà tôi không thể làm nhất chính là tiếp tục thích anh ta!”
Thích anh ta đơn giản chính là một kiểu làm nhục chính mình.
“Vậy cô có lý do gì không thể lấy tôi?” Ánh mắt Chu Lang sâu thẳm nhìn vào cô.
Hứa Thâm Thâm có chút căng thẳng kỳ lạ: “Nhưng tôi không thích anh.”
Lý do này đủ thẳng thắn.
Cô hy vọng Chu Lang có thể biết khó mà lùi.
Nhưng Chu Lang lại cười: “Thâm Thâm, tôi rất thích cô, chúng ta có thể vun đắp tình cảm sau khi kết hôn. Hơn nữa chúng ta cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, tôi có thể bao dung cho cô, nhẫn nhịn cô.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngỡ ngàng: “Nhưng tôi được người khác bao nuôi rồi.”
Nếu như vậy mà anh ta còn không rút lui, cô thật sự nghi ngờ Chu Lang thật lòng yêu mình.
“Tôi không quan tâm. Hơn nữa Thâm Thâm, tôi không quan trọng trinh tiết, tôi biết cô là do cuộc sống bức ép. Nếu lúc đầu tôi không ở trong quân đội, nhất định tôi sẽ bảo ba tôi giúp cô.” Chu Lang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Thâm Thâm, để cô chịu khổ là tôi không đúng.”
Hứa Thâm Thâm cảm giác đầu sắp nổ tung.
Cô nhìn Lệ Quân Trầm với ánh mắt cầu cứu, hy vọng anh có thể giúp mình một chút.
Nhưng Lệ Quân Trầm vẫn vô cùng lạnh lùng im lặng, ngồi ở đó không nói một lời.
Cô hít một hơi, chỉ vào Lệ Quân Trầm, nói với Chu Lang: “Chu Lang, anh ấy chính là người bao nuôi tôi, chắc lần trước anh đã nhìn thấy anh ấy.”
Chu Lang quay đầu nhìn, lúc này anh ta mới phát hiện khuôn mặt người đàn ông này quả thật có mấy phần quen thuộc. Anh ta từ dưới đất đứng lên, bước qua: “Anh là Lệ Quân Trầm?”
Lệ Quân Trầm ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh ô liu đứng trước mặt, giọng lạnh nhạt: “Đúng.”
“Trả lại Thâm Thâm cho tôi, anh cần tiền hay cần thứ gì cũng được.”Chu Lang nói khoác mà không biết ngượng.
“Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ thiếu cô ấy.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng từ chối.
“Thâm Thâm bị bắt buộc, cô ấy không biết làm sao mới làm tình nhân của anh. Anh hiểu Thâm Thâm không? Anh đối với cô ấy như vậy căn bản chính là đang làm nhục cô ấy!” Chu Lang vô cùng tức giận nhìn Lệ Quân Trầm: “Loại đàn ông như anh từ sâu trong lòng căn bản là không tôn trọng cô ấy!”
Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn Chu Lang, tuy rằng anh ta nói có chút đúng, nhưng người này là Lệ Quân Trầm, có quan hệ mọi mặt, ngay cả trong quân giới cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
“Hứa Thâm Thâm, nếu cô muốn lấy anh ta, tôi cũng sẽ không ngăn cản.” Ánh mắt Lệ Quân Trầm nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Chu Lang cũng quay đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hứa Thâm Thâm mím môi, lắc đầu: “Chu Lang, xin lỗi, tôi không có cách nào lấy anh. Bên ngoài thế nào cả tôi và anh đều biết, tôi lấy anh sẽ làm liên lụy tới anh.”
“Thâm Thâm, tôi không quan tâm.” Ánh mắt Chu Lang thâm trầm: “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
“Anh bây giờ là quân nhân, tôi không hy vọng anh cũng bị làm nhục.” Hứa Thâm Thâm nghiêm túc.
Cô không muốn liên lụy đến người vô tội nữa.
Nhớ đến Diêu Tuyết Lệ, lúc đó Chu Lang luôn vì cô mà đánh nhau với người khác, đối xử với mình cực kỳ tốt.
Người tốt như vậy thì cần phải sống cuộc sống an yên tốt đẹp hơn, hà tất phải vì mình mà phải trải qua cảnh “gió tanh mưa máu”.
“Thâm Thâm, cho dù cô thế nào tôi cũng sẽ không để tâm.” Chu Lang đặt chiếc nhẫn kim cương và bó hoa trong tay vào trong lòng cô: “Tôi chắc chắn phải cưới cô.”
Hết chương 81.
Chương 82 Anh đâu có thích cô
Hứa Thâm Thâm vô cùng khó xử: “Chu Lang, anh quá cố chấp.”
“Cưới cô là tâm nguyện lớn nhất của tôi, nếu không tôi cũng không đến bộ đội để rèn luyện chính mình.” Chu Lang đứng trước mặt cô phô diễn dáng người của mình.
Hiện tại anh ta cao 1 mét 8, tuy dáng người gầy nhưng lại săn chắc đầy sức bật, không giống như bộ dạng tròn tròn mũm mĩm trước kia.
Hứa Thâm Thâm căng thẳng nhìn anh ta, cô lại quay đầu nhìn về phía Lệ Quân Trầm.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm đầy vẻ âm trầm, muốn anh lạnh bao nhiêu thì anh lạnh bấy nhiêu.
Hứa Thâm Thâm khổ sở dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể giúp mình.
Mà chính cô cũng có một chút chờ mong, nếu Lệ Quân Trầm thật sự đứng ra nói thay cô thì có lẽ mình cũng có một vị trí ở trong lòng anh.
“Thâm Thâm, cô đừng nhìn anh ta, cô chỉ cần đồng ý với tôi là được.” Chu Lang xoay bả vai Hứa Thâm Thâm lại, ánh mắt anh ta lấp lánh nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm thật sự không có cách nào, cô không thể độc miệng với anh ta như Diệp Tiêu Nhiên hoặc là Diệp Mạc Phàm, bởi vì người trước mặt mình là Chu Lang.
Một người không ngại mình đi đường vòng, lại nguyện ý chăm sóc mình.
Đổi thành cô gái khác đã sớm động lòng.
Không phải Hứa Thâm Thâm không dám động lòng mà là cô không thể.
Cô sẽ hại Chu Lang.
Luôn có một vài người thiện lương khiến cô tự nguyện muốn bảo vệ.
“Lấy đồ của cậu rồi cút ngay cho tôi.” Lệ Quân Trầm không còn trầm mặc nữa, anh đứng dậy đến mép giường đẩy Chu Lang ra.
Anh ta dây dưa đủ lâu rồi.
Chu Lang cũng là người cứng cỏi, anh ta một hai phải cứng đối cứng với Lệ Quân Trầm chứ anh ta không đi.
Hứa Thâm Thâm vô cùng khẩn trương, cô nhìn thấy đôi mắt Chu Lang ngưng tụ tức giận liền có chút lo lắng: “Chu Lang, không được đánh nhau, hiện tại anh là quân nhân!”
“Thâm Thâm, vì cô tôi không quan tâm gì cả!” Chu Lang tiến lên một bước đứng ở trước mặt Lệ Quân Trầm, giọng điệu anh ta đầy ngạo mạn: “Lệ Quân Trầm đúng không, tôi không để bụng anh và Thâm Thâm nhà tôi có quan hệ gì, tôi cũng không để bụng cô ấy đã làm chuyện gì tùy hứng, vì cô ấy tôi có thể bỏ hết gia tài, cô ấy là của tôi!”
“Bỏ hết gia tài?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh mang theo châm chọc: “Về nhà hỏi cụ già của cậu có đồng ý hay không.”
Chu Lang lạnh lùng nhìn Lệ Quân Trầm, anh ta không muốn khiến Hứa Thâm Thâm lo lắng nên nói với Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm, cô cứ ở lại, tôi cho cô thời gian suy xét, tôi đi trước.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, cô chỉ hy vọng Chu Lang có thể rời đi thật nhanh.
Chờ anh ta vừa đi Hứa Thâm Thâm liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sắc mặt của Lệ Quân Trầm lại vô cùng khó coi.
Cô mỉm cười chua xót: “Anh ta vẫn rất cô chấp.”
“Hứa Thâm Thâm, cô muốn gả cho cậu ta?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Tôi không xứng với anh ấy, cũng không muốn hại anh ấy.”
“Nếu không có những việc này, có phải cô đã đồng ý?” Lệ Quân Trầm khó chịu chất vấn.
Hứa Thâm Thâm hỏi lại: “Anh hy vọng đồng ý ư?”
Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày, anh khẩu thị tâm phi trả lời: “Đó là chuyện của cô.”
Hứa Thâm Thâm cười buồn bã: “Tôi có nên gọi điện thoại cho Chu Lang bảo anh ấy chờ tôi thêm một năm không?”
Lệ Quân Trầm nghiêm mặt không nói.
Hứa Thâm Thâm cũng không muốn dò xét anh, bởi vì việc đó có ích lợi gì chứ, anh cũng đâu có thích cô.
Đêm hôm đó trên giường phòng bệnh, Lệ Quân Trầm ôm chặt cô như ước gì anh có thể tiến vào trong lòng cô.
Không biết vì sao con mãnh thú vốn đang trốn trong lòng anh, giờ đây nó như muốn phá ra khiến anh không thể áp chế.
—— Hai ngày sau, Hứa Thâm Thâm xuất viện.
Nếu cô còn ở bệnh viện nữa, cô cảm giác cái giường bệnh kia sắp không chịu nổi sự ngược đãi của cô và Lệ Quân Trầm.
Dì Tiếu nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc giúp cô.
Hứa Thâm Thâm không có việc gì nên đi ra khỏi phòng bệnh đi dạo.
Dù sao cô cũng phải đợi Lệ Quân Trầm tan tầm mới đến đón cô được, mà cô cũng không thích ở trong phòng bệnh.
Cô lang thang không có mục tiêu đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác cô đi tới khoa phụ sản.
Nhìn ngoài cửa có mấy cô gái đang mang thai, cô cảm giác mình xuất hiện ở chỗ này có chút xấu hổ.
Khi cô đang chuẩn bị xoay người, thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang ra từ trong căn phòng bên cạnh.
“Bác sĩ, thân thể của Viện Viện thế nào, có thể mang thai được không?” Tiếng Bạch Linh nôn nóng truyền ra từ bên trong, bà ta nói lớn như vậy là sợ người khác không nghe được sao?
Trả lời bà ta là một nữ bác sĩ gần đến tuổi trung niên: “Hai bên ống dẫn trứng tắc nghẽn, tỉ lệ mang thai không cao.”
Bạch Linh nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu: “Có thể thụ tinh nhân tạo không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng nhiều nguy hiểm.” Bác sĩ nghiêm túc trả lời.
“Tiền không là vấn đề, chỉ cần có thể khiến nó mau chóng mang thai là được.” Bạch Linh trầm giọng nói.
Bác sĩ nhíu mày: “Tôi không có biện pháp bảo đảm, loại chuyện này không phải do tôi quyết định.”
“Bà chính là bác sĩ chữa trị bệnh vô sinh nổi danh cả nước.” Bạch Linh hạ giọng nói.
Bác sĩ bày vẻ mặt thản nhiên: “Tôi đây cũng không có cách bảo đảm chị Bạch có thể mang thai ngay lập tức.”
Bạch Linh nghẹn họng không trả lời được
Bác sĩ nói đầy ẩn ý: “Thật ra tình huống của chị Bạch có chút nghiêm trọng, nếu thụ tinh ống nghiệm thì sẽ tương đối vất vả.”
Bạch Linh đứng dậy dùng giọng điệu nghiêm trọng nói: “Mặc kệ vất vả cỡ nào, con bé cũng cần phải sinh con, cần phải!”
Hứa Thâm Thâm nhướng mày, hôm nay mình đã nghe được chuyện không nên nghe.
Không ngờ Bạch Viện Viện lại vô sinh.
Này có tính là một báo ứng không?
“Cô?!” Bạch Linh đi từ trong văn phòng ra nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đang nở nụ cười đầy suy nghĩ, biểu cảm của bà ta trở nên căng thẳng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Thật khéo.”
“Sao cô ở đây?” Hiển nhiên Bạch Linh không tin cái gọi là trùng hợp, thậm chí bà ta cho rằng Hứa Thâm Thâm đang theo dõi mình.
“Tôi nằm viện ở đây, hôm nay phải xuất viện nhưng không nghĩ tới ông trời tặng cho tôi một tin tức cực tốt.” Hứa Thâm Thâm cười âm hiểm, lộ ra vẻ mặt bà tám: “Bạch Viện Viện không thể sinh được thật ư?”
Vẻ mặt Bạch Linh đen thui: “Cô dám truyền ra ngoài thì Bạch gia sẽ không bỏ qua cho cô!”
Hứa Thâm Thâm cong khóe miệng: “Theo tôi được biết thì người Diệp gia vẫn luôn hy vọng Diệp Tiêu Nhiên và Diệp Mạc Phàm có thể khai chi tán diệp cho Diệp gia, Bạch Viện Viện không sinh được con thì Diệp Mạc Phàm có thể vứt bỏ cô ta không?”
“Cô bớt lo chuyện người khác, Mạc Phàm thật sự thích Viện Viện!” Gương mặt Bạch Linh tái nhợt biện giải.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh sau khi đôi cẩu nam nữ này tách ra lại đi gây họa cho người khác.” Biểu cảm của Hứa Thâm Thâm thay đổi thất thường, cô thích nhìn thấy Diệp Mạc Phàm đoạn tử tuyệt tôn hơn.
Cho nên sao cô có thể nói tin tức này cho Bạch gia.
Bạch Linh liếc xéo cô, bà ta không tin cô sẽ giữ bí mật.
“Đương nhiên tôi cũng không ngại làm người xấu, nhìn Bạch Quang Huy tức chết nhất định rất thú vị nhỉ?” Hứa Thâm Thâm cười mỉa mai nhìn xung quanh, cô đẹp như là một bức tranh, nhưng màu sắc của bức tranh quá diễm lệ, diễm lệ đến khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Hết chương 82.
Chương 83 Không có thời gian mua thuốc
Bạch Linh trừng mắt nhìn Hứa Thâm Thâm một cái, sau đó bà ta chạy trối chết giống như phía sau có mãnh thú hay hồng thủy.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười xoay người muốn về, nhưng cô phát hiện Lệ Quân Trầm đã đi tới chỗ mình.
“Lệ tiên sinh, anh tới đón tôi.” Hứa Thâm Thâm đi qua thân mật níu cánh tay anh.
Tuy lúc trước bọn họ trải qua hai chuyện không thoải mái khiến quan hệ giữa bọn họ xảy ra một chút thay đổi, nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.
Bởi vậy ngày hôm sau cô làm bộ như không xảy ra gì cả, tiếp tục lui tới với Lệ Quân Trầm giống như quên mất mọi thứ.
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu, một cánh tay ôm lấy vai cô: “Sao cô không mặc thêm áo khoác đã ra ngoài?”
Tuy vẫn ở bệnh viện nhưng nhiệt độ thấp hơn khi ở trong phòng bệnh.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Vậy Lệ tiên sinh ôm tôi thêm một cái đi.”
Lệ Quân Trầm không có cách nào với cô bèn kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó anh ôm cô rời đi.
Trở lại biệt thự, Lệ Quân Trầm cũng không cho cô đi làm ngay mà muốn cô ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Hứa Thâm Thâm không chịu ngồi việc không có chuyện gì làm, cô lôi kéo cánh tay của Lệ Quân Trầm: “Tôi có thể đi ra ngoài dạo phố không?”
“Không thể.” Giọng điệu của người nào đó rất lạnh lùng.
Cô bĩu môi bỗng nhiên cười nói: “Có phải bánh kem lần trước rất ngon không, tôi làm cho anh nữa nhé?”
“Không ăn.” Lệ Quân Trầm nghiêm mặt trả lời.
“Nhưng anh đã ăn.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi đi nướng một ít bánh quy, vừa lúc sắp tới lễ Giáng Sinh, coi như tôi luyện tập.”
Lệ Quân Trầm hừ lạnh không trả lời, anh lại để cô lên lầu một mình.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm nổi lên chút gợn sóng, anh đang thẹn thùng.
Cô trở lại phòng thay quần áo.
Một mình cô ngồi ở trên giường ngây ngốc, mấy hôm nay cô vẫn luôn thân mật với Lệ Quân Trầm ở bệnh viện nhiều lần, nhưng quan trọng nhất là cô chưa kịp tránh thai.
Cô dùng tay khẽ vuốt ve bụng mình, ánh mắt mang theo cầu khẩn: “Hy vọng ông trời phù hộ mình, tốt nhất đừng để mình mang thai.”
“Hứa Thâm Thâm.” Bỗng nhiên Lệ Quân Trầm đi từ ngoài vào, anh nhìn thấy động tác của cô bèn nhíu mày.
Hứa Thâm Thâm lập tức buông tay đứng dậy mỉm cười: “Làm sao vậy?”
“Đến Bạch gia với tôi một chuyến.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
“Bây giờ?” Hứa Thâm Thâm có chút kinh ngạc.
“Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh.” Lệ Quân Trầm trả lời lạnh như băng.
Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh ư?
Hai ngày trước bà ta tới bệnh viện tìm cô gây phiền toái không phải bà ta vẫn bình thường sao?
Cô mang theo hoài nghi đi thay quần áo, lại cảm giác chuyện này có chút kì quặc.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Hứa Thâm Thâm đang cởi áo lông, cô quay đầu lại nhìn Lệ Quân Trầm.
“Không thể nhìn cô sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
“Có thể, nhưng anh nhìn tôi như vậy làm tôi ngại.” Lỗ tai Hứa Thâm Thâm hơi đỏ lên.
Đôi mắt của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hoắm, còn đồng tử thì đen nhánh, lúc anh bình tĩnh nhìn người khác sẽ cho người ta một loại cảm giác dịu dàng rất mê ly, trông giống như là động tình.
Nhưng khi anh lạnh lùng thì cặp mắt sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Hiện tại anh đang ở trạng thái thứ nhất.
Cho nên Hứa Thâm Thâm không chịu nổi.
“Cần tôi giúp cô không?” Lệ Quân Trầm đi qua, bàn tay to ôn hoà hiền hậu giữ chặt vòng eo nhỏ dùng một tay có thể ôm hết của cô, anh xoay mặt cô lại phía mình sau đó duỗi đôi tay ra sau lưng cô.
“Không cần……” Cả người Hứa Thâm Thâm ánh lên màu đỏ, đôi mắt cô đảo quanh trốn đông trốn tây.
“Không cần cái gì?” Lệ Quân Trầm vừa cởi áo nửa người trên của cô, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể trơn bóng của cô, mỗi lần như vậy Hứa Thâm Thâm đều sẽ run rẩy một chút.
Hứa Thâm Thâm giơ tay che trước ngực mình, cô vô cùng ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm ngồi ở phía sau bàn trang điểm kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực, anh vùi đầu vào ngực cô.
Hô hấp nóng rực của anh khiến Hứa Thâm Thâm ngứa ngáy.
Trong lúc bất tri bất giác động tác của anh trở nên thô bạo hơn.
Hứa Thâm Thâm mặt đỏ tai hồng, cô không nhớ rõ cái gì đã bị anh bế lên.
“Không phải anh muốn đi ra ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm bị anh ôm lấy khiến gương mặt cô ửng đỏ.
“Cũng không phải chuyện nhà mình, gấp cái gì chứ,” Lệ Quân Trầm hôn thân thể của cô, giọng điệu của anh thâm trầm, khàn khàn: “Thâm Thâm, tập trung một chút.”
Hứa Thâm Thâm còn có thể nói gì, cô chỉ có thể nghe lời anh tập trung một chút.
Một trận mưa rền gió dữ qua đi.
Cả người Hứa Thâm Thâm mềm như vũng nước dựa vào người Lệ Quân Trầm.
“Tôi ôm cô đi tắm rửa.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.
Hứa Thâm Thâm rất nghe lời tùy ý anh ôm đi tắm.
Hai mươi phút sau Hứa Thâm Thâm đi từ trong phòng tắm ra, một mình cô ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc, bỗng nhiên cô nhớ tới mình nên uống thuốc tránh thai.
Cô cầm thuốc tránh thai trong ngăn kéo ra, lúc này cô mới phát hiện chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Vừa muốn nhét viên thuốc vào trong miệng thì cô liền nghe được tiếng Lệ Quân Trầm bước ra, cô sợ tới mức run tay khiến viên thuốc rơi dưới bàn trang điểm.
“Cô đang uống cái gì vậy?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm khóc không ra nước mắt: “Thuốc tránh thai, đây là một viên cuối cùng đó, nhưng tôi bị anh dọa giật mình tới mức run tay làm rơi xuống đất rồi.”
“Vậy thì đừng uống nữa.” Lệ Quân Trầm đi đến phòng để quần áo.
Hứa Thâm Thâm đi theo: “Không uống sẽ mang thai, chút nữa ra ngoài nhớ qua hiệu thuốc mua.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng liếc cô một cái không trả lời.
Hứa Thâm Thâm trở lại trước bàn trang điểm.
Lại hai mươi phút trôi qua, cuối cùng hai người cũng ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm mặc một cái áo lông trắng ấm áp bên trong, phía dưới là một váy ngắn màu hồng ca rô, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ màu đen, trên đầu cô đội một chiếc mũ lông thỏ màu xanh nhạt, nhìn qua cô dịu dàng hơn rất nhiều.
Lệ Quân Trầm nhìn cô một phút đồng hồ mới chậm rãi dời tầm mắt, sau đó anh khởi động xe.
Anh lái xe đi thẳng xuống chân núi đến trung tâm thành phố, lúc đi ngang qua tiệm thuốc Hứa Thâm Thâm bảo anh dừng lại, nhưng anh lại trả lời: “Không kịp thời gian.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Thật vậy ư?”
Tóm lại Hứa Thâm Thâm không mua thuốc được, điều này khiến cô rất lo lắng.
Rất nhanh bọn họ đã đến Bạch gia.
“Lệ tiên sinh, là xe của Diệp Tiêu Nhiên.” Hứa Thâm Thâm liếc ra phía ngoài cửa sổ, cô nhìn cửa sổ xe nói.
“Kích động cái gì?” Lệ Quân Trầm khó chịu hỏi.
“Tôi kích động là bởi vì Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh, sao Diệp Tiêu Nhiên lại tới.” Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đầy ẩn ý: “Liệu anh ta có âm mưu gì không?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ở trước mặt tôi bọn họ không dám ra vẻ, xuống xe.”
Hứa Thâm Thâm xuống xe với anh, vừa lúc Diệp Tiêu Nhiên cũng xuống xe anh ta.
Nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta liền lộ ra vẻ tươi cười: “Thâm Thâm, cô hết bệnh rồi sao?”
“Khá hơn nhiều, cảm ơn anh đã quan tâm.” Hứa Thâm Thâm có chút xa cách, cô vẫn luôn duy trì quan hệ xã giao với mọi người Diệp gia.
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, anh ta luôn cảm giác hình như Hứa Thâm Thâm đã thay đổi.
Lệ Quân Trầm cầm tay Hứa Thâm Thâm: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào trước.”
Nói xong anh liền bỏ Diệp Tiêu Nhiên ra sau đầu.
Hết chương 83.
Chương 84 Ở trong mắt tôi bả không đáng một đồng!
Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm kéo cánh tay Lệ Quân Trầm, bỗng nhiên anh ta hiểu ra gì đó.
Bọn họ đi vào trong biệt thự.
Đã có người làm chờ bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách trên lầu hai.
Sau khi bọn họ đi vào liền nhìn thấy Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, còn có một người phụ nữ khẽ quen quay nghiêng về phía họ, nhưng trong lúc này Hứa Thâm Thâm lại không nhớ ra mình đã gặp qua ở đâu.
Bạch Viện Viện nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền tỏ vẻ phẫn nộ, má cô ta vẫn bị quấn băng, nhìn dáng vẻ kia sợ là không được tốt.
Không ngờ cô gái ngồi bên cạnh đứng dậy nở nụ cười uyển chuyển: “Chào hai người.”
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy mặt cô ta bỗng nhiên nhớ ra, không phải hiện tại cô ta là nữ minh tinh Tư Đồ Uyển Uyển đang nổi tiếng sao!
“Uyển Uyển, em đứng lên làm gì, cái loại phụ nữ này không đáng cho em hoan nghênh.” Bạch Viện Viện tức giận.
Tư Đồ Uyển Uyển lại nói: “Chị họ, người tới là khách, không thể thất lễ được.”
Hôm nay thật kì lạ.
Tuy vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang phân tích, vì sao Diệp Tiêu Nhiên và Tư Đồ Uyển Uyển đều tới đây?
Lệ Quân Trầm nhìn lướt qua người làm bên cạnh hỏi: “Vì sao không mang thẳng chúng tôi đi gặp Nguyễn Thanh Uyển?”
“Phu nhân còn đang nghỉ ngơi.” Người làm bị khí thế của Lệ Quân Trầm dọa sợ lo lắng: “Mời Lệ tiên sinh, chị Hứa ngồi xuống, tôi đi lấy trà.”
Cô ta nói xong liền chạy trối chết, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Tiêu Nhiên đang bước vào.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Tư Đồ Uyển Uyển cũng nhíu mày, sau đó anh ta thản nhiên bước qua kia ngồi xuống.
Lệ Quân Trầm cũng kéo Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.
Vài phút sau người làm bưng trà tới sau đó rời đi.
Tư Đồ Uyển Uyển lại đứng dậy rất hào phóng châm trà cho tất cả mọi người.
Cô ta đẩy trà đến trước mặt Lệ Quân Trầm liền mỉm cười: “Nghe tên tuổi của Lệ tiên sinh đã lâu nhưng nay mới gặp mặt, thật là vinh hạnh.”
Gương mặt của Lệ Quân Trầm không có cảm xúc, còn ánh mắt anh thì sâu xa, lạnh lùng
Tư Đồ Uyển Uyển bị lơ nhưng cũng không nhụt chí mà cô ta tiếp tục nói: “Gần đây tôi mới nhận làm đại diện của một sản phẩm mới, là quý công ty.”
“Những chuyện đó tôi không bao giờ hỏi đến.” Lệ Quân Trầm không thèm cho cô ta một chút tình cảm.
Hứa Thâm Thâm khẽ thở dài, nhất định thái độ lạnh lùng của Lệ Quân Trầm khiến cô gái nhà người ta thương tâm.
Mặc dù vậy cô vẫn nhích lại gần Lệ Quân Trầm tìm một tư thế ngồi thoải mái.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực mình, anh rũ mi che khuất đôi mắt thâm thúy có chút dịu dàng.
Còn Tư Đồ Uyển Uyển có chút xấu hổ.
Vài phút sau người làm lại đi vào nói: “Lệ tiên sinh, phu nhân cho mời.”
Lệ Quân Trầm nhíu mày giống như có chút khó chịu.
Người làm thấy Hứa Thâm Thâm muốn đứng dậy bèn ngại ngùng nói: “Phu nhân chỉ muốn gặp Lệ tiên sinh.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, xem ra thật sự có việc.
Lệ Quân Trầm nhíu ấn đường, đôi mắt anh vừa sâu kín vừa lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh đi đi, tôi chờ anh.”
Cô buông tay anh ra ngồi lại ghế sô pha vừa rồi.
“Chờ tôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm trở nên lạnh lùng, sau đó anh đi theo người làm rời khỏi phòng khách.
Phòng tiếp khách chỉ còn lại Hứa Thâm Thâm và bốn người cô không quá thích.
“Hứa Thâm Thâm, không biết cô tới làm gì.” Bạch Viện Viện châm chọc hỏi: “Cô có tư cách gì tới nơi này?”
Hứa Thâm Thâm cười mỉa mai: “Tôi không có tư cách nhưng Lệ tiên sinh mang tôi tới thì tôi tới thôi, cô dám đuổi tôi ra ngoài sao?”
Bạch Viện Viện khẽ cắn môi liếc xéo cô, đương nhiên cô ta không dám.
“Mạc Phàm, đột nhiên gọi tôi tới là có chuyện gì?” Diệp Tiêu Nhiên không nóng không lạnh mở miệng hỏi.
Diệp Mạc Phàm khẽ lắc đầu, anh ta cũng không rõ lắm.
“Cô Hứa vẫn đang đi học sao?” Tư Đồ Uyển Uyển hòa khí hỏi.
“Đã tốt nghiệp.” Hứa Thâm Thâm thản nhiên xen lẫn ý lạnh trả lời.
“Cô đã qua 22 tuổi nhưng trông không giống chút nào.” Tư Đồ Uyển Uyển có chút ngạc nhiên.
“Em đừng bị lừa, năm nay cô ta mới hai mươi tuổi.” Bạch Viện Viện hừ lạnh.
Diệp Mạc Phàm giải thích: “Mười sáu tuổi Thâm Thâm đã thi đậu đại học.”
Tư Đồ Uyển Uyển càng thêm ngạc nhiên, cô ta không nghĩ tới Hứa Thâm Thâm ăn cơm là dựa vào tài hoa, dù sao Hứa Thâm Thâm có một khuôn mặt ngay cả cô ta cũng ghen ghét.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười không nói gì nữa.
Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố thì hiện tại mình đã xuất ngoại.
Cũng phải, người tính không bằng trời tính.
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, cô gái tên Hứa Thâm Thâm này thật là đáng tiếc.
Bên kia Lệ Quân Trầm gặp Nguyễn Thanh Uyển.
Nhìn qua bà ta có chút tiều tụy nhưng tinh thần lại không tồi.
“Con đã đến rồi.” Nguyễn Thanh Uyển cho rằng Lệ Quân Trầm sẽ không tới, nhưng nhìn thấy anh đứng ở trước mặt mình khiến bà có chút yên tâm.
“Bà muốn làm gì?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm lạnh băng.
“Quân Trầm, thái độ của con dành cho mẹ càng ngày càng không tốt.” Nguyễn Thanh Uyển nhíu mày: “Mẹ làm mọi thứ đều là vì tốt cho con, Uyển Uyển là cháu ngoại của Bạch Quang Huy, con bé là tiểu thư khuê các nên dịu dàng thiện lương, vô cùng thích hợp với con.”
“Đừng xen vào việc người khác.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển.
“Quân Trầm, thanh danh của Hứa Thâm Thâm không sạch sẽ không thích hợp với con đâu, chẳng lẽ con thật sự tính cưới cô ta ư?!” Nguyễn Thanh Uyển chán ghét hỏi.
“Không liên quan tới bà.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Mẹ biết con không vội kết hôn nhưng con có thể đính hôn với Uyển Uyển trước, trong cuộc sống cũng có người có thể chăm sóc con khiến mẹ an tâm.” Nguyễn Thanh Uyển chuẩn bị ép buộc đưa Tư Đồ Uyển Uyển cho Lệ Quân Trầm.
Đây cũng là nhiệm vụ Bạch Quang Huy giao cho bà.
“Bà cũng không phải mẹ ruột tôi, cho nên lời của bà cũng không có sức ép buộc với tôi, còn việc tôi chọn ai cũng không cần bà can thiệp!” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên lãnh khốc: “Tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà, bà cứ yên tâm làm lão phu nhân Bạch gia của bà đi!”
Anh xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh Uyển chớp mắt, bà hoàn toàn không ngờ Lệ Quân Trầm muốn cắt đứt quan hệ với mình.
“Quân Trầm!” Bà nôn nóng xuống giường mặc kệ chân trần đuổi theo.
Lệ Quân Trầm đã đi ra khỏi phòng khách kéo Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị dẫn cô đi.
“Quân Trầm, con không thể làm như vậy!” Nguyễn Thanh Uyển ngăn cản bọn họ, đôi mắt bà mang theo phẫn nộ và khó chịu.
Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cảm giác đôi mắt của Nguyễn Thanh Uyển như con sư tử đang há cái miệng đầy máu sẽ cắn nuốt mình bất cứ lúc nào.
“Không được dọa cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, anh che chở Hứa Thâm Thâm trong lồng ngực, đôi mắt trở nên hung ác nham hiểm.
“Cô ta cùng lắm là một kỹ nữ có thanh danh không sạch sẽ!” Nguyễn Thanh Uyển lớn tiếng quát: “Con ở bên cô ta sẽ liên lụy tới thanh danh Lệ gia!”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hóa ra chuyện này có liên quan tới mình.
“Bà dám vũ nhục cô ấy một câu thì tôi khiến cho Bạch gia tổn thất một nửa để trả lại!” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không tốt: “Ở trong mắt tôi bà không đáng một đồng!”
Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến trợn to mắt, ngực lúc lên lúc xuống.
Hứa Thâm Thâm cũng bị sự bá đạo của Lệ Quân Trầm dọa cho sợ, nhưng cô nghĩ đến anh bảo vệ mình khiến trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
“Quân Trầm, con……” Nguyễn Thanh Uyển tiến lên một bước kéo cánh tay Hứa Thâm Thâm: “Rời khỏi thằng bé mau, cô không xứng!”
Hết chương 84.
Chương 85 Tôi sẽ không để cô phải hi sinh vô ích
Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc, "Người đó xứng?"
"Tóm lại không phải là cô!" Nguyễn Thanh Uyển phát điên lên rồi.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy rất khó chịu với những lời bẩn thỉu mà bà ta vừa thốt ra, lạnh lùng cười nói: "Nguyễn Thanh Uyển, vì sao bà lại làm như vậy, là Bạch gia ép bà, hay là bà không muốn Lệ gia có được vinh hoa phú quý?"
Cả người Nguyễn Thanh Uyển đều chấn động.
Hứa Thâm Thâm tiếp tục nói, giọng điệu rất khẽ khàng, khẽ đến mức chỉ có cô và Nguyễn Thanh Uyển có thể nghe được, "Bà không chiếm được cha của Lệ tiên sinh, không hưởng thụ được chỗ tốt của Lệ gia, thế nên bà muốn khống chế anh ấy cả đời phải không?"
"Cô!" Nguyễn Thanh Uyển cau mày lại.
Hứa Thâm Thâm bật cười, "Tôi đoán, cha của Lệ tiên sinh không yêu bà, mất kiên nhẫn với bà nên mới có thể để mặc bà chăm sóc đứa con trai còn nhỏ của mình."
"Ông ấy yêu tôi!" Nguyễn Thanh Uyển gần như là gào lên, bà ta đột nhiên dùng sức kéo Hứa Thâm Thâm ra khỏi ngực Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm lập tức dùng một cái tay khác kéo Hứa Thâm Thâm về, song bọn họ cách cầu thang rất gần.
Hứa Thâm Thâm và Nguyễn Thanh Uyển lập tức cùng lăn xuống từ phía trên.
"A a a a a ! ! !" Tư Đồ Uyển Uyển chạy đến thấy cảnh này thì sợ hết hồn.
Sau đó mọi người đều đi ra, ai cũng giật nảy mình.
Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng là Nguyễn Thanh Uyển kéo Hứa Thâm Thâm xuống.
Hứa Thâm Thâm ngã xuống cầu thang, toàn thân vô cùng đau đớn, trước mắt tối đen, thoáng chốc trở nên ngẩn ngơ.
Lệ Quân Trầm chạy xuống, ôm lấy cô, "Thâm Thâm!"
Hứa Thâm Thâm chậm rãi mở mắt, tiếng nói có phần run rẩy: "Tôi . . ."
Cô còn chưa nói cho hết lời, thì đã ho ra một ngụm máu tươi.
"Thâm Thâm?!" Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Chẳng qua trước khi đi, anh còn quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh Uyển đã được đỡ dậy, không tổn thương dù chỉ một cọng tóc nào, nói với giọng điệu lạnh lẽo tựa băng sương, "Tôi sẽ cho bà biết bà phải trả cái giá lớn nhường nào khi khiến cho cô ấy bị thương!"
Nói xong, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm đi.
Đôi chân Nguyễn Thanh Uyển có phần đứng không vững, một mực run rẩy, "Tôi không đẩy cô ta!"
Song mấy người bên cạnh đều im lặng mà không nói gì.
Nguyễn Thanh Uyển khổ mà không thể nói, chỉ có thể gào khóc lên.
...
Bệnh viện.
Hứa Thâm Thâm bình tĩnh nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.
Kết quả kiểm tra đã có, cô bị chấn động não rất nhỏ, đầu có máu bầm, xương sụn ở ngực bị tổn hại nhẹ, may là cũng không có gì đáng ngại.
Lệ Quân Trầm nhìn cô, tròng mắt đen chìm chìm nổi nổi.
Bùi Triết vội vã chạy tới, thấy lại là Hứa Thâm Thâm nằm viện, thầm nghĩ đúng là cô ấy rất hay gặp tai nạn.
"Bán tháo tất cả cổ phiếu của tập đoàn Bạch thị đi." Tiếng cười của Lệ Quân Trầm trầm thấp, "Trực tiếp đưa bằng chứng việc Bạch Quang Huy tham ô nhận hối lộ, trốn thuế lậu thuế đến cục cảnh sát đi."
"Vâng." Bùi Triết không hỏi gì cả, gật đầu.
Lệ Quân Trầm bất mãn với Bạch gia đã lâu, lần này tìm một cái cớ, dĩ nhiên là muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi.
"Diệp gia xử trí thế nào bây giờ?" Bùi Triết hỏi.
"Đây là phá núi dọa hổ, nếu như Diệp Thanh Phong không phải là kẻ ngu thì hắn sẽ không đối nghịch với chúng ta." Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm cuồn cuộn tản ra khí lạnh, ác liệt kinh người.
Bùi Triết sáng tỏ, xoay người rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm, ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ vuốt vuốt gương mặt trắng nõn của cô, "Tôi sẽ không để cô phải hi sinh vô ích."
...
Ngày hôm sau, cổ phần của tập đoàn Bạch thị giảm xuống hai mươi phần trăm thôi không nói, mà ngay cả Bạch Quang Huy cũng bị dẫn đến cục cảnh sát uống trà.
Bạch gia đã loạn cào cào.
Bạch Viện Viện với khuôn mặt còn chưa lành, vọt vào trong phòng của Nguyễn Thanh Uyển, hét lớn: "Đều tại bà hết!"
Nguyễn Thanh Uyển cũng không sung sướng gì, Bạch Quang Huy vào cục cảnh sát, đến lúc ông ấy trở về bà sẽ gặp phải xui xẻo.
"Liên quan gì đến tôi?!" Nguyễn Thanh Uyển trầm giọng nói.
"Bên ngoài đều đã lan truyền ra hết rồi, là bà đẩy người trong đấy lòng của Lệ Quân Trầm ngã xuống cầu thang, thế nên hắn mới động đến Bạch gia!" Bạch Viện Viện tức giận nói.
Người trong đáy lòng ư?
Đúng là Hứa Thâm Thâm rất có trọng lượng ở trong lòng Lệ Quân Trầm.
Trước kia bà còn tưởng rằng Lệ Quân Trầm chỉ là vui đùa mà thôi, chứ bà không hề nghĩ tới hắn lại thật lòng!
"Viện Viện, cháu đang làm gì đấy!" Bạch Linh đi tới, thấy Bạch Viện Viện không lớn không nhỏ gào thét, sắc mặt trầm xuống.
"Cô ơi, cháu đang xả giận thay Bạch gia!" Bạch Viện Viện hung ác nhìn Nguyễn Thanh Uyển, đều tại bà ta làm hại Bạch gia.
"Cháu ra ngoài đi." Bạch Linh ra lệnh cho Bạch Viện Viện.
Bạch Viện Viện bất đắc dĩ đi ra ngoài, núp ở cửa chuẩn bị nghe lén.
Nhưng mà trò mèo của cô ta bị Bạch Linh nhìn thấu, Bạch Linh thấp giọng cả giận hô: "Viện Viện!"
Bạch Viện Viện thở hồng hộc, chỉ có thể xoay người rời đi.
Bạch Linh đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển, "Đi xin lỗi Lệ Quân Trầm đi."
"Cái gì?!" Nguyễn Thanh Uyển kinh ngạc nhìn bà ta.
"Tôi bảo bà đi xin lỗi Lệ Quân Trầm, nếu không cha tôi sẽ không được thả." Bạch Linh không kiềm chế được sự giận dữ.
"Băn bản là tôi không đẩy Hứa Thâm Thâm, tôi chỉ giằng co với cô ta chứ không hề đẩy cô ta!" Nguyễn Thanh Uyển muốn bảo toàn sự trong sạch của mình, bảo bà đi nói xin lỗi thì chẳng khác nào bà đã thừa nhận là mình đẩy cô ta.
"Cũng không thể là tự cô ta ngã xuống được? " Bạch Linh không tin Hứa Thâm Thâm sẽ có can đảm này, nghe nói cô ta bị thương rất nặng, cả đêm đều không tỉnh lại, Lệ Quân Trầm mạnh tay với Bạch gia như thế, cũng chính là vì cái nguyên nhân này.
Nguyễn Thanh Uyển không muốn đi, bà ta ôm một cánh tay, nhìn sang một bên cắn môi không nói lời nào.
"Bà không đi, thì tôi sẽ bắt cha tôi bỏ bà, bây giờ Lệ Quân Trầm và bà không còn quan hệ, để tôi xem một mình bà sẽ như thế nào!" Bạch Linh lạnh lùng nói.
Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, đây chính là chuyện bà ta lo lắng nhất.
Hai bên đều vứt bỏ bà ta, bà ta sẽ không có chỗ dung thân.
Đồng ý đi nhận lỗi với Lệ Quân Trầm, là biện pháp tốt nhất.
Bạch Linh thấy thái độ của bà ta không còn cứng rắn như cũ, giọng điệu cũng hạ xuống theo, "Một mình bà tự giải quyết cho tốt đi."
Nguyễn Thanh Uyển cắn môi, trong giọng nói mang theo sự âm độc, "Cô không cần phải uy hiếp tôi, nếu không tôi sẽ kéo cả Bạch gia chết chung với tôi!"
Bạch Linh vừa muốn xoay người, nghe thế liền dừng bước chân lại, "Bà có ý gì?"
Nguyễn Thanh Uyển hừ lạnh, "Đi hỏi hỏi cha của cô thì sẽ biết."
Bạch Linh nhíu mày, "Bà đừng mơ đến chuyện gạt tôi."
"Hừ, tôi gạt cô làm cái gì, nếu tôi nói ra điều bí mật này thì Bạch gia các người lập tức xong đời!" Nguyễn Thanh Uyển cam đoan không nói dối.
Bạch Linh tiếp tục nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Thanh Uyển chắc là sẽ không phải giả.
"Quân Trầm bên kia tôi sẽ đi, nhưng mà nếu như Bạch gia các người còn dám bất kính đối với tôi, tôi sẽ để cha của các người giạy dỗ các người một trận!" Nguyễn Thanh Uyển lạnh lùng mà nói.
Bạch Linh ra khỏi phòng, tròng mắt đen trầm trầm, cất bước rời đi.
Xem ra bà ta cần thiết phải biết rõ chuyện này.
Nguyễn Thanh Uyển cong khóe miệng lên, lạnh lùng cười.
Bà sẽ không bỏ mặc buông xuôi cho cái thứ mà mình đã mưu kế nhiều năm.
Bà ta nở cười buồn rười rượi, lấy ra một món đồ từ trong ngăn kéo, đây cũng là đòn sát thủ để bà ta đối phó với Lệ Quân Trầm, bà không tin Lệ Quân Trầm sẽ không quan tâm đến thứ này!
Ẩn dấu bao năm này, rốt cuộc cái thứ này cũng có thể được thấy ánh mặt trời rồi.
Mang theo thứ đó, bà ta tự tin hiên ngang ra khỏi Bạch gia, đi tới bệnh viện.
Hết chương 85.
Lệ Quân Trầm hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ lên trên màn hình ghi lại, sau đó vứt cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm lập tức kiểm tra, phát hiện ra anh đã sửa ID của cô, bây giờ ID của cô là: “Tôi là phụ nữ của người đàn ông khác.”
Hơn nữa anh còn trả lời lại tên đàn ông đó: “Đừng có dây dưa với người phụ nữ của tôi, nếu không tôi sẽ hack máy tính cậu!”
Hứa Thâm Thâm cười bất lực, anh đang ghen ư?
“Anh Lệ, tối nay ăn gì?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh đang tức giận, bắt đầu tìm chuyện.
“Đói rồi ư?” Giọng Lệ Quân Trầm u ám.
Hứa Thâm Thâm run lên, người đàn ông này có tính khí thật đáng sợ.
“Tôi vô tội.” Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm đã ngồi trên ghế, cô không nhịn nổi nói.
Dáng ngồi của Lệ Quân Trầm mang vẻ bá đạo của bậc vương giả, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của anh đang nhìn cô, nhưng không nói gì.
“Anh không thể để tôi chết đói được.” Hứa Thâm Thâm bĩu môi: “Một khi tôi gầy đi ngực sẽ co lại, anh cũng không muốn ảnh hưởng tới cảm giác của tay chứ?”
Lệ Quân Trầm híp mắt lại: “Cảm giác tay bây giờ tốt sao?”
Hứa Thâm Thâm muốn cắn chết anh, nhưng vẫn cười nhã nhặn nói: “Hay là anh thử xem?”
“Hứa Thâm Thâm, tôi từng nói, khi là người phụ nữ của tôi thì phải một lòng.” Giọng nói Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm nhìn sâu xa: “Tôi biết, nhưng cái này thật sự không liên quan gì đến tôi.”
“Tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai.” Không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Quân Trầm, mặt anh vô cùng lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm còn có thể nói gì, cô chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Nhưng mặt Lệ Quân Trầm vẫn đang cau có.
“Anh Lệ.” Hứa Thâm Thâm cẩn thận gọi một tiếng, thử thăm dò xem anh còn giận hay không.
“Chuyện gì?” Nhưng giọng nói của anh thực sự không vui.
Hứa Thâm Thâm cười: “Anh để ý chuyện người đàn ông khác đến gần tôi như vậy, lẽ nào anh muốn nạp thiếp sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Tôi càng muốn giam giữ cô hơn.”
“Gu của anh cũng nặng thật, lại chơi trò giam cầm trước.” Hứa Thâm Thâm híp mắt lại.
Đôi mắt đen âm u của Lệ Quân Trầm nhìn cô, anh chỉ không thích đàn ông đến gần cô.
Kiểu cảm giác muốn độc bá này đã không chỉ một hai lần chạy vào trong đầu anh, căn bản không bị không chế!
Chính lúc này, cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra, trong tay Chu Lang ôm một bó hoa hồng lớn xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Thâm Thâm lập tức nổi da gà, không có chuyện gì lại đi tặng hoa hồng, nhất định là đến cầu hôn.
Chu Lang bước lên trước, lập tức liền quỳ xuống: “Thâm Thâm, lấy anh nhé.”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, giơ ngón tay trắng nõn chỉ sang Lệ Quân Trầm đang ngồi bên cạnh.
Cô dám cược rằng, nhất định Chu Lang căng thẳng tới mức không nhận ra trong phòng còn có người thứ hai.
Chu Lang quay đầu nhìn, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lệ Quân Trầm cũng không nhận ra, chỉ là nhíu mày: “Có người ở đây ư?”
“Chu Lang, anh đứng dậy trước đi, anh quỳ với tôi, tôi sẽ tổn thọ mất.” Hứa Thâm Thâm cau mày nói.
“Quỳ trước vợ là chuyện đương nhiên, vì vậy cô sẽ không tổn thọ đâu.” Chu Lang không hề đứng dậy, ngược lại cười rất vui vẻ: “Thâm Thâm, đây là nhẫn kim cương.”
Nói rồi anh ta lấy ra một chiếc hộp màu đỏ ở trong túi, mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương lớn xuất hiện trước mặt Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm cũng sắp bị ánh sáng lấp lánh của kim cương làm chói mắt.
Cô lén nhìn Lệ Quân Trầm, nhận thấy anh lạnh lùng nhìn mình, nụ cười có chút hốt hoảng, ý là mình sẽ đánh đuổi Chu Lang này đi.
Nhưng Lệ Quân Trầm lại như không tức giận chút nào, chỉ rất lạnh lùng rất yên tĩnh, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Chu Lang, anh hiểu lầm rồi, tôi không thể lấy anh.” Hứa Thâm Thâm cực kỳ bình tĩnh nhìn Chu Lang.
“Thâm Thâm, cô có bạn trai rồi sao?” Chu Lang nghiêm túc hỏi, theo như anh ta được biết thì cô chưa có.
Hứa Thâm Thâm không dám nhìn Lệ Quân Trầm, chỉ khẽ lắc đầu.
Lông mày dài của Lệ Quân Trầm khẽ nhếch lên.
“Vậy cô có người mình thích rồi sao?”Chu Lang tiếp tục truy hỏi.
Hứa Thâm Thâm vẫn lắc đầu, cô nào dám ở trước mặt Lệ Quân Trầm thừa nhận mình thích anh!
“Vậy cô vẫn thích Diệp Mạc Phàm sao?”Ánh mắt Chu Lang nóng rực nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Điều mà tôi không thể làm nhất chính là tiếp tục thích anh ta!”
Thích anh ta đơn giản chính là một kiểu làm nhục chính mình.
“Vậy cô có lý do gì không thể lấy tôi?” Ánh mắt Chu Lang sâu thẳm nhìn vào cô.
Hứa Thâm Thâm có chút căng thẳng kỳ lạ: “Nhưng tôi không thích anh.”
Lý do này đủ thẳng thắn.
Cô hy vọng Chu Lang có thể biết khó mà lùi.
Nhưng Chu Lang lại cười: “Thâm Thâm, tôi rất thích cô, chúng ta có thể vun đắp tình cảm sau khi kết hôn. Hơn nữa chúng ta cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, tôi có thể bao dung cho cô, nhẫn nhịn cô.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngỡ ngàng: “Nhưng tôi được người khác bao nuôi rồi.”
Nếu như vậy mà anh ta còn không rút lui, cô thật sự nghi ngờ Chu Lang thật lòng yêu mình.
“Tôi không quan tâm. Hơn nữa Thâm Thâm, tôi không quan trọng trinh tiết, tôi biết cô là do cuộc sống bức ép. Nếu lúc đầu tôi không ở trong quân đội, nhất định tôi sẽ bảo ba tôi giúp cô.” Chu Lang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Thâm Thâm, để cô chịu khổ là tôi không đúng.”
Hứa Thâm Thâm cảm giác đầu sắp nổ tung.
Cô nhìn Lệ Quân Trầm với ánh mắt cầu cứu, hy vọng anh có thể giúp mình một chút.
Nhưng Lệ Quân Trầm vẫn vô cùng lạnh lùng im lặng, ngồi ở đó không nói một lời.
Cô hít một hơi, chỉ vào Lệ Quân Trầm, nói với Chu Lang: “Chu Lang, anh ấy chính là người bao nuôi tôi, chắc lần trước anh đã nhìn thấy anh ấy.”
Chu Lang quay đầu nhìn, lúc này anh ta mới phát hiện khuôn mặt người đàn ông này quả thật có mấy phần quen thuộc. Anh ta từ dưới đất đứng lên, bước qua: “Anh là Lệ Quân Trầm?”
Lệ Quân Trầm ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh ô liu đứng trước mặt, giọng lạnh nhạt: “Đúng.”
“Trả lại Thâm Thâm cho tôi, anh cần tiền hay cần thứ gì cũng được.”Chu Lang nói khoác mà không biết ngượng.
“Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ thiếu cô ấy.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng từ chối.
“Thâm Thâm bị bắt buộc, cô ấy không biết làm sao mới làm tình nhân của anh. Anh hiểu Thâm Thâm không? Anh đối với cô ấy như vậy căn bản chính là đang làm nhục cô ấy!” Chu Lang vô cùng tức giận nhìn Lệ Quân Trầm: “Loại đàn ông như anh từ sâu trong lòng căn bản là không tôn trọng cô ấy!”
Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn Chu Lang, tuy rằng anh ta nói có chút đúng, nhưng người này là Lệ Quân Trầm, có quan hệ mọi mặt, ngay cả trong quân giới cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
“Hứa Thâm Thâm, nếu cô muốn lấy anh ta, tôi cũng sẽ không ngăn cản.” Ánh mắt Lệ Quân Trầm nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Chu Lang cũng quay đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, chờ đợi câu trả lời của cô.
Hứa Thâm Thâm mím môi, lắc đầu: “Chu Lang, xin lỗi, tôi không có cách nào lấy anh. Bên ngoài thế nào cả tôi và anh đều biết, tôi lấy anh sẽ làm liên lụy tới anh.”
“Thâm Thâm, tôi không quan tâm.” Ánh mắt Chu Lang thâm trầm: “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
“Anh bây giờ là quân nhân, tôi không hy vọng anh cũng bị làm nhục.” Hứa Thâm Thâm nghiêm túc.
Cô không muốn liên lụy đến người vô tội nữa.
Nhớ đến Diêu Tuyết Lệ, lúc đó Chu Lang luôn vì cô mà đánh nhau với người khác, đối xử với mình cực kỳ tốt.
Người tốt như vậy thì cần phải sống cuộc sống an yên tốt đẹp hơn, hà tất phải vì mình mà phải trải qua cảnh “gió tanh mưa máu”.
“Thâm Thâm, cho dù cô thế nào tôi cũng sẽ không để tâm.” Chu Lang đặt chiếc nhẫn kim cương và bó hoa trong tay vào trong lòng cô: “Tôi chắc chắn phải cưới cô.”
Hết chương 81.
Chương 82 Anh đâu có thích cô
Hứa Thâm Thâm vô cùng khó xử: “Chu Lang, anh quá cố chấp.”
“Cưới cô là tâm nguyện lớn nhất của tôi, nếu không tôi cũng không đến bộ đội để rèn luyện chính mình.” Chu Lang đứng trước mặt cô phô diễn dáng người của mình.
Hiện tại anh ta cao 1 mét 8, tuy dáng người gầy nhưng lại săn chắc đầy sức bật, không giống như bộ dạng tròn tròn mũm mĩm trước kia.
Hứa Thâm Thâm căng thẳng nhìn anh ta, cô lại quay đầu nhìn về phía Lệ Quân Trầm.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm đầy vẻ âm trầm, muốn anh lạnh bao nhiêu thì anh lạnh bấy nhiêu.
Hứa Thâm Thâm khổ sở dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể giúp mình.
Mà chính cô cũng có một chút chờ mong, nếu Lệ Quân Trầm thật sự đứng ra nói thay cô thì có lẽ mình cũng có một vị trí ở trong lòng anh.
“Thâm Thâm, cô đừng nhìn anh ta, cô chỉ cần đồng ý với tôi là được.” Chu Lang xoay bả vai Hứa Thâm Thâm lại, ánh mắt anh ta lấp lánh nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm thật sự không có cách nào, cô không thể độc miệng với anh ta như Diệp Tiêu Nhiên hoặc là Diệp Mạc Phàm, bởi vì người trước mặt mình là Chu Lang.
Một người không ngại mình đi đường vòng, lại nguyện ý chăm sóc mình.
Đổi thành cô gái khác đã sớm động lòng.
Không phải Hứa Thâm Thâm không dám động lòng mà là cô không thể.
Cô sẽ hại Chu Lang.
Luôn có một vài người thiện lương khiến cô tự nguyện muốn bảo vệ.
“Lấy đồ của cậu rồi cút ngay cho tôi.” Lệ Quân Trầm không còn trầm mặc nữa, anh đứng dậy đến mép giường đẩy Chu Lang ra.
Anh ta dây dưa đủ lâu rồi.
Chu Lang cũng là người cứng cỏi, anh ta một hai phải cứng đối cứng với Lệ Quân Trầm chứ anh ta không đi.
Hứa Thâm Thâm vô cùng khẩn trương, cô nhìn thấy đôi mắt Chu Lang ngưng tụ tức giận liền có chút lo lắng: “Chu Lang, không được đánh nhau, hiện tại anh là quân nhân!”
“Thâm Thâm, vì cô tôi không quan tâm gì cả!” Chu Lang tiến lên một bước đứng ở trước mặt Lệ Quân Trầm, giọng điệu anh ta đầy ngạo mạn: “Lệ Quân Trầm đúng không, tôi không để bụng anh và Thâm Thâm nhà tôi có quan hệ gì, tôi cũng không để bụng cô ấy đã làm chuyện gì tùy hứng, vì cô ấy tôi có thể bỏ hết gia tài, cô ấy là của tôi!”
“Bỏ hết gia tài?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh mang theo châm chọc: “Về nhà hỏi cụ già của cậu có đồng ý hay không.”
Chu Lang lạnh lùng nhìn Lệ Quân Trầm, anh ta không muốn khiến Hứa Thâm Thâm lo lắng nên nói với Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm, cô cứ ở lại, tôi cho cô thời gian suy xét, tôi đi trước.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, cô chỉ hy vọng Chu Lang có thể rời đi thật nhanh.
Chờ anh ta vừa đi Hứa Thâm Thâm liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sắc mặt của Lệ Quân Trầm lại vô cùng khó coi.
Cô mỉm cười chua xót: “Anh ta vẫn rất cô chấp.”
“Hứa Thâm Thâm, cô muốn gả cho cậu ta?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Tôi không xứng với anh ấy, cũng không muốn hại anh ấy.”
“Nếu không có những việc này, có phải cô đã đồng ý?” Lệ Quân Trầm khó chịu chất vấn.
Hứa Thâm Thâm hỏi lại: “Anh hy vọng đồng ý ư?”
Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày, anh khẩu thị tâm phi trả lời: “Đó là chuyện của cô.”
Hứa Thâm Thâm cười buồn bã: “Tôi có nên gọi điện thoại cho Chu Lang bảo anh ấy chờ tôi thêm một năm không?”
Lệ Quân Trầm nghiêm mặt không nói.
Hứa Thâm Thâm cũng không muốn dò xét anh, bởi vì việc đó có ích lợi gì chứ, anh cũng đâu có thích cô.
Đêm hôm đó trên giường phòng bệnh, Lệ Quân Trầm ôm chặt cô như ước gì anh có thể tiến vào trong lòng cô.
Không biết vì sao con mãnh thú vốn đang trốn trong lòng anh, giờ đây nó như muốn phá ra khiến anh không thể áp chế.
—— Hai ngày sau, Hứa Thâm Thâm xuất viện.
Nếu cô còn ở bệnh viện nữa, cô cảm giác cái giường bệnh kia sắp không chịu nổi sự ngược đãi của cô và Lệ Quân Trầm.
Dì Tiếu nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc giúp cô.
Hứa Thâm Thâm không có việc gì nên đi ra khỏi phòng bệnh đi dạo.
Dù sao cô cũng phải đợi Lệ Quân Trầm tan tầm mới đến đón cô được, mà cô cũng không thích ở trong phòng bệnh.
Cô lang thang không có mục tiêu đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác cô đi tới khoa phụ sản.
Nhìn ngoài cửa có mấy cô gái đang mang thai, cô cảm giác mình xuất hiện ở chỗ này có chút xấu hổ.
Khi cô đang chuẩn bị xoay người, thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang ra từ trong căn phòng bên cạnh.
“Bác sĩ, thân thể của Viện Viện thế nào, có thể mang thai được không?” Tiếng Bạch Linh nôn nóng truyền ra từ bên trong, bà ta nói lớn như vậy là sợ người khác không nghe được sao?
Trả lời bà ta là một nữ bác sĩ gần đến tuổi trung niên: “Hai bên ống dẫn trứng tắc nghẽn, tỉ lệ mang thai không cao.”
Bạch Linh nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu: “Có thể thụ tinh nhân tạo không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng nhiều nguy hiểm.” Bác sĩ nghiêm túc trả lời.
“Tiền không là vấn đề, chỉ cần có thể khiến nó mau chóng mang thai là được.” Bạch Linh trầm giọng nói.
Bác sĩ nhíu mày: “Tôi không có biện pháp bảo đảm, loại chuyện này không phải do tôi quyết định.”
“Bà chính là bác sĩ chữa trị bệnh vô sinh nổi danh cả nước.” Bạch Linh hạ giọng nói.
Bác sĩ bày vẻ mặt thản nhiên: “Tôi đây cũng không có cách bảo đảm chị Bạch có thể mang thai ngay lập tức.”
Bạch Linh nghẹn họng không trả lời được
Bác sĩ nói đầy ẩn ý: “Thật ra tình huống của chị Bạch có chút nghiêm trọng, nếu thụ tinh ống nghiệm thì sẽ tương đối vất vả.”
Bạch Linh đứng dậy dùng giọng điệu nghiêm trọng nói: “Mặc kệ vất vả cỡ nào, con bé cũng cần phải sinh con, cần phải!”
Hứa Thâm Thâm nhướng mày, hôm nay mình đã nghe được chuyện không nên nghe.
Không ngờ Bạch Viện Viện lại vô sinh.
Này có tính là một báo ứng không?
“Cô?!” Bạch Linh đi từ trong văn phòng ra nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đang nở nụ cười đầy suy nghĩ, biểu cảm của bà ta trở nên căng thẳng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Thật khéo.”
“Sao cô ở đây?” Hiển nhiên Bạch Linh không tin cái gọi là trùng hợp, thậm chí bà ta cho rằng Hứa Thâm Thâm đang theo dõi mình.
“Tôi nằm viện ở đây, hôm nay phải xuất viện nhưng không nghĩ tới ông trời tặng cho tôi một tin tức cực tốt.” Hứa Thâm Thâm cười âm hiểm, lộ ra vẻ mặt bà tám: “Bạch Viện Viện không thể sinh được thật ư?”
Vẻ mặt Bạch Linh đen thui: “Cô dám truyền ra ngoài thì Bạch gia sẽ không bỏ qua cho cô!”
Hứa Thâm Thâm cong khóe miệng: “Theo tôi được biết thì người Diệp gia vẫn luôn hy vọng Diệp Tiêu Nhiên và Diệp Mạc Phàm có thể khai chi tán diệp cho Diệp gia, Bạch Viện Viện không sinh được con thì Diệp Mạc Phàm có thể vứt bỏ cô ta không?”
“Cô bớt lo chuyện người khác, Mạc Phàm thật sự thích Viện Viện!” Gương mặt Bạch Linh tái nhợt biện giải.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh sau khi đôi cẩu nam nữ này tách ra lại đi gây họa cho người khác.” Biểu cảm của Hứa Thâm Thâm thay đổi thất thường, cô thích nhìn thấy Diệp Mạc Phàm đoạn tử tuyệt tôn hơn.
Cho nên sao cô có thể nói tin tức này cho Bạch gia.
Bạch Linh liếc xéo cô, bà ta không tin cô sẽ giữ bí mật.
“Đương nhiên tôi cũng không ngại làm người xấu, nhìn Bạch Quang Huy tức chết nhất định rất thú vị nhỉ?” Hứa Thâm Thâm cười mỉa mai nhìn xung quanh, cô đẹp như là một bức tranh, nhưng màu sắc của bức tranh quá diễm lệ, diễm lệ đến khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Hết chương 82.
Chương 83 Không có thời gian mua thuốc
Bạch Linh trừng mắt nhìn Hứa Thâm Thâm một cái, sau đó bà ta chạy trối chết giống như phía sau có mãnh thú hay hồng thủy.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười xoay người muốn về, nhưng cô phát hiện Lệ Quân Trầm đã đi tới chỗ mình.
“Lệ tiên sinh, anh tới đón tôi.” Hứa Thâm Thâm đi qua thân mật níu cánh tay anh.
Tuy lúc trước bọn họ trải qua hai chuyện không thoải mái khiến quan hệ giữa bọn họ xảy ra một chút thay đổi, nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.
Bởi vậy ngày hôm sau cô làm bộ như không xảy ra gì cả, tiếp tục lui tới với Lệ Quân Trầm giống như quên mất mọi thứ.
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu, một cánh tay ôm lấy vai cô: “Sao cô không mặc thêm áo khoác đã ra ngoài?”
Tuy vẫn ở bệnh viện nhưng nhiệt độ thấp hơn khi ở trong phòng bệnh.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Vậy Lệ tiên sinh ôm tôi thêm một cái đi.”
Lệ Quân Trầm không có cách nào với cô bèn kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó anh ôm cô rời đi.
Trở lại biệt thự, Lệ Quân Trầm cũng không cho cô đi làm ngay mà muốn cô ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Hứa Thâm Thâm không chịu ngồi việc không có chuyện gì làm, cô lôi kéo cánh tay của Lệ Quân Trầm: “Tôi có thể đi ra ngoài dạo phố không?”
“Không thể.” Giọng điệu của người nào đó rất lạnh lùng.
Cô bĩu môi bỗng nhiên cười nói: “Có phải bánh kem lần trước rất ngon không, tôi làm cho anh nữa nhé?”
“Không ăn.” Lệ Quân Trầm nghiêm mặt trả lời.
“Nhưng anh đã ăn.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi đi nướng một ít bánh quy, vừa lúc sắp tới lễ Giáng Sinh, coi như tôi luyện tập.”
Lệ Quân Trầm hừ lạnh không trả lời, anh lại để cô lên lầu một mình.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm nổi lên chút gợn sóng, anh đang thẹn thùng.
Cô trở lại phòng thay quần áo.
Một mình cô ngồi ở trên giường ngây ngốc, mấy hôm nay cô vẫn luôn thân mật với Lệ Quân Trầm ở bệnh viện nhiều lần, nhưng quan trọng nhất là cô chưa kịp tránh thai.
Cô dùng tay khẽ vuốt ve bụng mình, ánh mắt mang theo cầu khẩn: “Hy vọng ông trời phù hộ mình, tốt nhất đừng để mình mang thai.”
“Hứa Thâm Thâm.” Bỗng nhiên Lệ Quân Trầm đi từ ngoài vào, anh nhìn thấy động tác của cô bèn nhíu mày.
Hứa Thâm Thâm lập tức buông tay đứng dậy mỉm cười: “Làm sao vậy?”
“Đến Bạch gia với tôi một chuyến.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
“Bây giờ?” Hứa Thâm Thâm có chút kinh ngạc.
“Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh.” Lệ Quân Trầm trả lời lạnh như băng.
Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh ư?
Hai ngày trước bà ta tới bệnh viện tìm cô gây phiền toái không phải bà ta vẫn bình thường sao?
Cô mang theo hoài nghi đi thay quần áo, lại cảm giác chuyện này có chút kì quặc.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Hứa Thâm Thâm đang cởi áo lông, cô quay đầu lại nhìn Lệ Quân Trầm.
“Không thể nhìn cô sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
“Có thể, nhưng anh nhìn tôi như vậy làm tôi ngại.” Lỗ tai Hứa Thâm Thâm hơi đỏ lên.
Đôi mắt của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hoắm, còn đồng tử thì đen nhánh, lúc anh bình tĩnh nhìn người khác sẽ cho người ta một loại cảm giác dịu dàng rất mê ly, trông giống như là động tình.
Nhưng khi anh lạnh lùng thì cặp mắt sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Hiện tại anh đang ở trạng thái thứ nhất.
Cho nên Hứa Thâm Thâm không chịu nổi.
“Cần tôi giúp cô không?” Lệ Quân Trầm đi qua, bàn tay to ôn hoà hiền hậu giữ chặt vòng eo nhỏ dùng một tay có thể ôm hết của cô, anh xoay mặt cô lại phía mình sau đó duỗi đôi tay ra sau lưng cô.
“Không cần……” Cả người Hứa Thâm Thâm ánh lên màu đỏ, đôi mắt cô đảo quanh trốn đông trốn tây.
“Không cần cái gì?” Lệ Quân Trầm vừa cởi áo nửa người trên của cô, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể trơn bóng của cô, mỗi lần như vậy Hứa Thâm Thâm đều sẽ run rẩy một chút.
Hứa Thâm Thâm giơ tay che trước ngực mình, cô vô cùng ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm ngồi ở phía sau bàn trang điểm kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực, anh vùi đầu vào ngực cô.
Hô hấp nóng rực của anh khiến Hứa Thâm Thâm ngứa ngáy.
Trong lúc bất tri bất giác động tác của anh trở nên thô bạo hơn.
Hứa Thâm Thâm mặt đỏ tai hồng, cô không nhớ rõ cái gì đã bị anh bế lên.
“Không phải anh muốn đi ra ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm bị anh ôm lấy khiến gương mặt cô ửng đỏ.
“Cũng không phải chuyện nhà mình, gấp cái gì chứ,” Lệ Quân Trầm hôn thân thể của cô, giọng điệu của anh thâm trầm, khàn khàn: “Thâm Thâm, tập trung một chút.”
Hứa Thâm Thâm còn có thể nói gì, cô chỉ có thể nghe lời anh tập trung một chút.
Một trận mưa rền gió dữ qua đi.
Cả người Hứa Thâm Thâm mềm như vũng nước dựa vào người Lệ Quân Trầm.
“Tôi ôm cô đi tắm rửa.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.
Hứa Thâm Thâm rất nghe lời tùy ý anh ôm đi tắm.
Hai mươi phút sau Hứa Thâm Thâm đi từ trong phòng tắm ra, một mình cô ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc, bỗng nhiên cô nhớ tới mình nên uống thuốc tránh thai.
Cô cầm thuốc tránh thai trong ngăn kéo ra, lúc này cô mới phát hiện chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Vừa muốn nhét viên thuốc vào trong miệng thì cô liền nghe được tiếng Lệ Quân Trầm bước ra, cô sợ tới mức run tay khiến viên thuốc rơi dưới bàn trang điểm.
“Cô đang uống cái gì vậy?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm khóc không ra nước mắt: “Thuốc tránh thai, đây là một viên cuối cùng đó, nhưng tôi bị anh dọa giật mình tới mức run tay làm rơi xuống đất rồi.”
“Vậy thì đừng uống nữa.” Lệ Quân Trầm đi đến phòng để quần áo.
Hứa Thâm Thâm đi theo: “Không uống sẽ mang thai, chút nữa ra ngoài nhớ qua hiệu thuốc mua.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng liếc cô một cái không trả lời.
Hứa Thâm Thâm trở lại trước bàn trang điểm.
Lại hai mươi phút trôi qua, cuối cùng hai người cũng ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm mặc một cái áo lông trắng ấm áp bên trong, phía dưới là một váy ngắn màu hồng ca rô, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ màu đen, trên đầu cô đội một chiếc mũ lông thỏ màu xanh nhạt, nhìn qua cô dịu dàng hơn rất nhiều.
Lệ Quân Trầm nhìn cô một phút đồng hồ mới chậm rãi dời tầm mắt, sau đó anh khởi động xe.
Anh lái xe đi thẳng xuống chân núi đến trung tâm thành phố, lúc đi ngang qua tiệm thuốc Hứa Thâm Thâm bảo anh dừng lại, nhưng anh lại trả lời: “Không kịp thời gian.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Thật vậy ư?”
Tóm lại Hứa Thâm Thâm không mua thuốc được, điều này khiến cô rất lo lắng.
Rất nhanh bọn họ đã đến Bạch gia.
“Lệ tiên sinh, là xe của Diệp Tiêu Nhiên.” Hứa Thâm Thâm liếc ra phía ngoài cửa sổ, cô nhìn cửa sổ xe nói.
“Kích động cái gì?” Lệ Quân Trầm khó chịu hỏi.
“Tôi kích động là bởi vì Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh, sao Diệp Tiêu Nhiên lại tới.” Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đầy ẩn ý: “Liệu anh ta có âm mưu gì không?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ở trước mặt tôi bọn họ không dám ra vẻ, xuống xe.”
Hứa Thâm Thâm xuống xe với anh, vừa lúc Diệp Tiêu Nhiên cũng xuống xe anh ta.
Nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta liền lộ ra vẻ tươi cười: “Thâm Thâm, cô hết bệnh rồi sao?”
“Khá hơn nhiều, cảm ơn anh đã quan tâm.” Hứa Thâm Thâm có chút xa cách, cô vẫn luôn duy trì quan hệ xã giao với mọi người Diệp gia.
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, anh ta luôn cảm giác hình như Hứa Thâm Thâm đã thay đổi.
Lệ Quân Trầm cầm tay Hứa Thâm Thâm: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào trước.”
Nói xong anh liền bỏ Diệp Tiêu Nhiên ra sau đầu.
Hết chương 83.
Chương 84 Ở trong mắt tôi bả không đáng một đồng!
Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm kéo cánh tay Lệ Quân Trầm, bỗng nhiên anh ta hiểu ra gì đó.
Bọn họ đi vào trong biệt thự.
Đã có người làm chờ bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách trên lầu hai.
Sau khi bọn họ đi vào liền nhìn thấy Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, còn có một người phụ nữ khẽ quen quay nghiêng về phía họ, nhưng trong lúc này Hứa Thâm Thâm lại không nhớ ra mình đã gặp qua ở đâu.
Bạch Viện Viện nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền tỏ vẻ phẫn nộ, má cô ta vẫn bị quấn băng, nhìn dáng vẻ kia sợ là không được tốt.
Không ngờ cô gái ngồi bên cạnh đứng dậy nở nụ cười uyển chuyển: “Chào hai người.”
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy mặt cô ta bỗng nhiên nhớ ra, không phải hiện tại cô ta là nữ minh tinh Tư Đồ Uyển Uyển đang nổi tiếng sao!
“Uyển Uyển, em đứng lên làm gì, cái loại phụ nữ này không đáng cho em hoan nghênh.” Bạch Viện Viện tức giận.
Tư Đồ Uyển Uyển lại nói: “Chị họ, người tới là khách, không thể thất lễ được.”
Hôm nay thật kì lạ.
Tuy vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang phân tích, vì sao Diệp Tiêu Nhiên và Tư Đồ Uyển Uyển đều tới đây?
Lệ Quân Trầm nhìn lướt qua người làm bên cạnh hỏi: “Vì sao không mang thẳng chúng tôi đi gặp Nguyễn Thanh Uyển?”
“Phu nhân còn đang nghỉ ngơi.” Người làm bị khí thế của Lệ Quân Trầm dọa sợ lo lắng: “Mời Lệ tiên sinh, chị Hứa ngồi xuống, tôi đi lấy trà.”
Cô ta nói xong liền chạy trối chết, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Tiêu Nhiên đang bước vào.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Tư Đồ Uyển Uyển cũng nhíu mày, sau đó anh ta thản nhiên bước qua kia ngồi xuống.
Lệ Quân Trầm cũng kéo Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.
Vài phút sau người làm bưng trà tới sau đó rời đi.
Tư Đồ Uyển Uyển lại đứng dậy rất hào phóng châm trà cho tất cả mọi người.
Cô ta đẩy trà đến trước mặt Lệ Quân Trầm liền mỉm cười: “Nghe tên tuổi của Lệ tiên sinh đã lâu nhưng nay mới gặp mặt, thật là vinh hạnh.”
Gương mặt của Lệ Quân Trầm không có cảm xúc, còn ánh mắt anh thì sâu xa, lạnh lùng
Tư Đồ Uyển Uyển bị lơ nhưng cũng không nhụt chí mà cô ta tiếp tục nói: “Gần đây tôi mới nhận làm đại diện của một sản phẩm mới, là quý công ty.”
“Những chuyện đó tôi không bao giờ hỏi đến.” Lệ Quân Trầm không thèm cho cô ta một chút tình cảm.
Hứa Thâm Thâm khẽ thở dài, nhất định thái độ lạnh lùng của Lệ Quân Trầm khiến cô gái nhà người ta thương tâm.
Mặc dù vậy cô vẫn nhích lại gần Lệ Quân Trầm tìm một tư thế ngồi thoải mái.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực mình, anh rũ mi che khuất đôi mắt thâm thúy có chút dịu dàng.
Còn Tư Đồ Uyển Uyển có chút xấu hổ.
Vài phút sau người làm lại đi vào nói: “Lệ tiên sinh, phu nhân cho mời.”
Lệ Quân Trầm nhíu mày giống như có chút khó chịu.
Người làm thấy Hứa Thâm Thâm muốn đứng dậy bèn ngại ngùng nói: “Phu nhân chỉ muốn gặp Lệ tiên sinh.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, xem ra thật sự có việc.
Lệ Quân Trầm nhíu ấn đường, đôi mắt anh vừa sâu kín vừa lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh đi đi, tôi chờ anh.”
Cô buông tay anh ra ngồi lại ghế sô pha vừa rồi.
“Chờ tôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm trở nên lạnh lùng, sau đó anh đi theo người làm rời khỏi phòng khách.
Phòng tiếp khách chỉ còn lại Hứa Thâm Thâm và bốn người cô không quá thích.
“Hứa Thâm Thâm, không biết cô tới làm gì.” Bạch Viện Viện châm chọc hỏi: “Cô có tư cách gì tới nơi này?”
Hứa Thâm Thâm cười mỉa mai: “Tôi không có tư cách nhưng Lệ tiên sinh mang tôi tới thì tôi tới thôi, cô dám đuổi tôi ra ngoài sao?”
Bạch Viện Viện khẽ cắn môi liếc xéo cô, đương nhiên cô ta không dám.
“Mạc Phàm, đột nhiên gọi tôi tới là có chuyện gì?” Diệp Tiêu Nhiên không nóng không lạnh mở miệng hỏi.
Diệp Mạc Phàm khẽ lắc đầu, anh ta cũng không rõ lắm.
“Cô Hứa vẫn đang đi học sao?” Tư Đồ Uyển Uyển hòa khí hỏi.
“Đã tốt nghiệp.” Hứa Thâm Thâm thản nhiên xen lẫn ý lạnh trả lời.
“Cô đã qua 22 tuổi nhưng trông không giống chút nào.” Tư Đồ Uyển Uyển có chút ngạc nhiên.
“Em đừng bị lừa, năm nay cô ta mới hai mươi tuổi.” Bạch Viện Viện hừ lạnh.
Diệp Mạc Phàm giải thích: “Mười sáu tuổi Thâm Thâm đã thi đậu đại học.”
Tư Đồ Uyển Uyển càng thêm ngạc nhiên, cô ta không nghĩ tới Hứa Thâm Thâm ăn cơm là dựa vào tài hoa, dù sao Hứa Thâm Thâm có một khuôn mặt ngay cả cô ta cũng ghen ghét.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười không nói gì nữa.
Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố thì hiện tại mình đã xuất ngoại.
Cũng phải, người tính không bằng trời tính.
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, cô gái tên Hứa Thâm Thâm này thật là đáng tiếc.
Bên kia Lệ Quân Trầm gặp Nguyễn Thanh Uyển.
Nhìn qua bà ta có chút tiều tụy nhưng tinh thần lại không tồi.
“Con đã đến rồi.” Nguyễn Thanh Uyển cho rằng Lệ Quân Trầm sẽ không tới, nhưng nhìn thấy anh đứng ở trước mặt mình khiến bà có chút yên tâm.
“Bà muốn làm gì?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm lạnh băng.
“Quân Trầm, thái độ của con dành cho mẹ càng ngày càng không tốt.” Nguyễn Thanh Uyển nhíu mày: “Mẹ làm mọi thứ đều là vì tốt cho con, Uyển Uyển là cháu ngoại của Bạch Quang Huy, con bé là tiểu thư khuê các nên dịu dàng thiện lương, vô cùng thích hợp với con.”
“Đừng xen vào việc người khác.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển.
“Quân Trầm, thanh danh của Hứa Thâm Thâm không sạch sẽ không thích hợp với con đâu, chẳng lẽ con thật sự tính cưới cô ta ư?!” Nguyễn Thanh Uyển chán ghét hỏi.
“Không liên quan tới bà.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Mẹ biết con không vội kết hôn nhưng con có thể đính hôn với Uyển Uyển trước, trong cuộc sống cũng có người có thể chăm sóc con khiến mẹ an tâm.” Nguyễn Thanh Uyển chuẩn bị ép buộc đưa Tư Đồ Uyển Uyển cho Lệ Quân Trầm.
Đây cũng là nhiệm vụ Bạch Quang Huy giao cho bà.
“Bà cũng không phải mẹ ruột tôi, cho nên lời của bà cũng không có sức ép buộc với tôi, còn việc tôi chọn ai cũng không cần bà can thiệp!” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên lãnh khốc: “Tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà, bà cứ yên tâm làm lão phu nhân Bạch gia của bà đi!”
Anh xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh Uyển chớp mắt, bà hoàn toàn không ngờ Lệ Quân Trầm muốn cắt đứt quan hệ với mình.
“Quân Trầm!” Bà nôn nóng xuống giường mặc kệ chân trần đuổi theo.
Lệ Quân Trầm đã đi ra khỏi phòng khách kéo Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị dẫn cô đi.
“Quân Trầm, con không thể làm như vậy!” Nguyễn Thanh Uyển ngăn cản bọn họ, đôi mắt bà mang theo phẫn nộ và khó chịu.
Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cảm giác đôi mắt của Nguyễn Thanh Uyển như con sư tử đang há cái miệng đầy máu sẽ cắn nuốt mình bất cứ lúc nào.
“Không được dọa cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, anh che chở Hứa Thâm Thâm trong lồng ngực, đôi mắt trở nên hung ác nham hiểm.
“Cô ta cùng lắm là một kỹ nữ có thanh danh không sạch sẽ!” Nguyễn Thanh Uyển lớn tiếng quát: “Con ở bên cô ta sẽ liên lụy tới thanh danh Lệ gia!”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hóa ra chuyện này có liên quan tới mình.
“Bà dám vũ nhục cô ấy một câu thì tôi khiến cho Bạch gia tổn thất một nửa để trả lại!” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không tốt: “Ở trong mắt tôi bà không đáng một đồng!”
Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến trợn to mắt, ngực lúc lên lúc xuống.
Hứa Thâm Thâm cũng bị sự bá đạo của Lệ Quân Trầm dọa cho sợ, nhưng cô nghĩ đến anh bảo vệ mình khiến trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
“Quân Trầm, con……” Nguyễn Thanh Uyển tiến lên một bước kéo cánh tay Hứa Thâm Thâm: “Rời khỏi thằng bé mau, cô không xứng!”
Hết chương 84.
Chương 85 Tôi sẽ không để cô phải hi sinh vô ích
Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc, "Người đó xứng?"
"Tóm lại không phải là cô!" Nguyễn Thanh Uyển phát điên lên rồi.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy rất khó chịu với những lời bẩn thỉu mà bà ta vừa thốt ra, lạnh lùng cười nói: "Nguyễn Thanh Uyển, vì sao bà lại làm như vậy, là Bạch gia ép bà, hay là bà không muốn Lệ gia có được vinh hoa phú quý?"
Cả người Nguyễn Thanh Uyển đều chấn động.
Hứa Thâm Thâm tiếp tục nói, giọng điệu rất khẽ khàng, khẽ đến mức chỉ có cô và Nguyễn Thanh Uyển có thể nghe được, "Bà không chiếm được cha của Lệ tiên sinh, không hưởng thụ được chỗ tốt của Lệ gia, thế nên bà muốn khống chế anh ấy cả đời phải không?"
"Cô!" Nguyễn Thanh Uyển cau mày lại.
Hứa Thâm Thâm bật cười, "Tôi đoán, cha của Lệ tiên sinh không yêu bà, mất kiên nhẫn với bà nên mới có thể để mặc bà chăm sóc đứa con trai còn nhỏ của mình."
"Ông ấy yêu tôi!" Nguyễn Thanh Uyển gần như là gào lên, bà ta đột nhiên dùng sức kéo Hứa Thâm Thâm ra khỏi ngực Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm lập tức dùng một cái tay khác kéo Hứa Thâm Thâm về, song bọn họ cách cầu thang rất gần.
Hứa Thâm Thâm và Nguyễn Thanh Uyển lập tức cùng lăn xuống từ phía trên.
"A a a a a ! ! !" Tư Đồ Uyển Uyển chạy đến thấy cảnh này thì sợ hết hồn.
Sau đó mọi người đều đi ra, ai cũng giật nảy mình.
Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng là Nguyễn Thanh Uyển kéo Hứa Thâm Thâm xuống.
Hứa Thâm Thâm ngã xuống cầu thang, toàn thân vô cùng đau đớn, trước mắt tối đen, thoáng chốc trở nên ngẩn ngơ.
Lệ Quân Trầm chạy xuống, ôm lấy cô, "Thâm Thâm!"
Hứa Thâm Thâm chậm rãi mở mắt, tiếng nói có phần run rẩy: "Tôi . . ."
Cô còn chưa nói cho hết lời, thì đã ho ra một ngụm máu tươi.
"Thâm Thâm?!" Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.
Chẳng qua trước khi đi, anh còn quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh Uyển đã được đỡ dậy, không tổn thương dù chỉ một cọng tóc nào, nói với giọng điệu lạnh lẽo tựa băng sương, "Tôi sẽ cho bà biết bà phải trả cái giá lớn nhường nào khi khiến cho cô ấy bị thương!"
Nói xong, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm đi.
Đôi chân Nguyễn Thanh Uyển có phần đứng không vững, một mực run rẩy, "Tôi không đẩy cô ta!"
Song mấy người bên cạnh đều im lặng mà không nói gì.
Nguyễn Thanh Uyển khổ mà không thể nói, chỉ có thể gào khóc lên.
...
Bệnh viện.
Hứa Thâm Thâm bình tĩnh nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.
Kết quả kiểm tra đã có, cô bị chấn động não rất nhỏ, đầu có máu bầm, xương sụn ở ngực bị tổn hại nhẹ, may là cũng không có gì đáng ngại.
Lệ Quân Trầm nhìn cô, tròng mắt đen chìm chìm nổi nổi.
Bùi Triết vội vã chạy tới, thấy lại là Hứa Thâm Thâm nằm viện, thầm nghĩ đúng là cô ấy rất hay gặp tai nạn.
"Bán tháo tất cả cổ phiếu của tập đoàn Bạch thị đi." Tiếng cười của Lệ Quân Trầm trầm thấp, "Trực tiếp đưa bằng chứng việc Bạch Quang Huy tham ô nhận hối lộ, trốn thuế lậu thuế đến cục cảnh sát đi."
"Vâng." Bùi Triết không hỏi gì cả, gật đầu.
Lệ Quân Trầm bất mãn với Bạch gia đã lâu, lần này tìm một cái cớ, dĩ nhiên là muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi.
"Diệp gia xử trí thế nào bây giờ?" Bùi Triết hỏi.
"Đây là phá núi dọa hổ, nếu như Diệp Thanh Phong không phải là kẻ ngu thì hắn sẽ không đối nghịch với chúng ta." Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm cuồn cuộn tản ra khí lạnh, ác liệt kinh người.
Bùi Triết sáng tỏ, xoay người rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm, ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ vuốt vuốt gương mặt trắng nõn của cô, "Tôi sẽ không để cô phải hi sinh vô ích."
...
Ngày hôm sau, cổ phần của tập đoàn Bạch thị giảm xuống hai mươi phần trăm thôi không nói, mà ngay cả Bạch Quang Huy cũng bị dẫn đến cục cảnh sát uống trà.
Bạch gia đã loạn cào cào.
Bạch Viện Viện với khuôn mặt còn chưa lành, vọt vào trong phòng của Nguyễn Thanh Uyển, hét lớn: "Đều tại bà hết!"
Nguyễn Thanh Uyển cũng không sung sướng gì, Bạch Quang Huy vào cục cảnh sát, đến lúc ông ấy trở về bà sẽ gặp phải xui xẻo.
"Liên quan gì đến tôi?!" Nguyễn Thanh Uyển trầm giọng nói.
"Bên ngoài đều đã lan truyền ra hết rồi, là bà đẩy người trong đấy lòng của Lệ Quân Trầm ngã xuống cầu thang, thế nên hắn mới động đến Bạch gia!" Bạch Viện Viện tức giận nói.
Người trong đáy lòng ư?
Đúng là Hứa Thâm Thâm rất có trọng lượng ở trong lòng Lệ Quân Trầm.
Trước kia bà còn tưởng rằng Lệ Quân Trầm chỉ là vui đùa mà thôi, chứ bà không hề nghĩ tới hắn lại thật lòng!
"Viện Viện, cháu đang làm gì đấy!" Bạch Linh đi tới, thấy Bạch Viện Viện không lớn không nhỏ gào thét, sắc mặt trầm xuống.
"Cô ơi, cháu đang xả giận thay Bạch gia!" Bạch Viện Viện hung ác nhìn Nguyễn Thanh Uyển, đều tại bà ta làm hại Bạch gia.
"Cháu ra ngoài đi." Bạch Linh ra lệnh cho Bạch Viện Viện.
Bạch Viện Viện bất đắc dĩ đi ra ngoài, núp ở cửa chuẩn bị nghe lén.
Nhưng mà trò mèo của cô ta bị Bạch Linh nhìn thấu, Bạch Linh thấp giọng cả giận hô: "Viện Viện!"
Bạch Viện Viện thở hồng hộc, chỉ có thể xoay người rời đi.
Bạch Linh đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển, "Đi xin lỗi Lệ Quân Trầm đi."
"Cái gì?!" Nguyễn Thanh Uyển kinh ngạc nhìn bà ta.
"Tôi bảo bà đi xin lỗi Lệ Quân Trầm, nếu không cha tôi sẽ không được thả." Bạch Linh không kiềm chế được sự giận dữ.
"Băn bản là tôi không đẩy Hứa Thâm Thâm, tôi chỉ giằng co với cô ta chứ không hề đẩy cô ta!" Nguyễn Thanh Uyển muốn bảo toàn sự trong sạch của mình, bảo bà đi nói xin lỗi thì chẳng khác nào bà đã thừa nhận là mình đẩy cô ta.
"Cũng không thể là tự cô ta ngã xuống được? " Bạch Linh không tin Hứa Thâm Thâm sẽ có can đảm này, nghe nói cô ta bị thương rất nặng, cả đêm đều không tỉnh lại, Lệ Quân Trầm mạnh tay với Bạch gia như thế, cũng chính là vì cái nguyên nhân này.
Nguyễn Thanh Uyển không muốn đi, bà ta ôm một cánh tay, nhìn sang một bên cắn môi không nói lời nào.
"Bà không đi, thì tôi sẽ bắt cha tôi bỏ bà, bây giờ Lệ Quân Trầm và bà không còn quan hệ, để tôi xem một mình bà sẽ như thế nào!" Bạch Linh lạnh lùng nói.
Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, đây chính là chuyện bà ta lo lắng nhất.
Hai bên đều vứt bỏ bà ta, bà ta sẽ không có chỗ dung thân.
Đồng ý đi nhận lỗi với Lệ Quân Trầm, là biện pháp tốt nhất.
Bạch Linh thấy thái độ của bà ta không còn cứng rắn như cũ, giọng điệu cũng hạ xuống theo, "Một mình bà tự giải quyết cho tốt đi."
Nguyễn Thanh Uyển cắn môi, trong giọng nói mang theo sự âm độc, "Cô không cần phải uy hiếp tôi, nếu không tôi sẽ kéo cả Bạch gia chết chung với tôi!"
Bạch Linh vừa muốn xoay người, nghe thế liền dừng bước chân lại, "Bà có ý gì?"
Nguyễn Thanh Uyển hừ lạnh, "Đi hỏi hỏi cha của cô thì sẽ biết."
Bạch Linh nhíu mày, "Bà đừng mơ đến chuyện gạt tôi."
"Hừ, tôi gạt cô làm cái gì, nếu tôi nói ra điều bí mật này thì Bạch gia các người lập tức xong đời!" Nguyễn Thanh Uyển cam đoan không nói dối.
Bạch Linh tiếp tục nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Thanh Uyển chắc là sẽ không phải giả.
"Quân Trầm bên kia tôi sẽ đi, nhưng mà nếu như Bạch gia các người còn dám bất kính đối với tôi, tôi sẽ để cha của các người giạy dỗ các người một trận!" Nguyễn Thanh Uyển lạnh lùng mà nói.
Bạch Linh ra khỏi phòng, tròng mắt đen trầm trầm, cất bước rời đi.
Xem ra bà ta cần thiết phải biết rõ chuyện này.
Nguyễn Thanh Uyển cong khóe miệng lên, lạnh lùng cười.
Bà sẽ không bỏ mặc buông xuôi cho cái thứ mà mình đã mưu kế nhiều năm.
Bà ta nở cười buồn rười rượi, lấy ra một món đồ từ trong ngăn kéo, đây cũng là đòn sát thủ để bà ta đối phó với Lệ Quân Trầm, bà không tin Lệ Quân Trầm sẽ không quan tâm đến thứ này!
Ẩn dấu bao năm này, rốt cuộc cái thứ này cũng có thể được thấy ánh mặt trời rồi.
Mang theo thứ đó, bà ta tự tin hiên ngang ra khỏi Bạch gia, đi tới bệnh viện.
Hết chương 85.