• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (31 Viewers)

  • Chap-89

Chương 88. Hận ở trong lòng




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



"Anh, tính khi nào thì xử lý đám người này?"






Vương Chấn Cường mặc dù hung dữ với mấy người này, nhưng quay người lại với Thường Ninh, ý cười trên mặt đều xếp thành cả đoàn rồi, còn ưỡn mặt ra kêu Thường Ninh một tiếng anh.



Thường Ninh liếc mắt nhìn anh ta.






Khăn vàng bây giờ thật sự không thể gọi là khăn vàng nữa rồi, bởi vì cái đống khăn vàng đó bị nhuộm thành màu đen hết rồi.



Mặc lại bộ đồ vest, cả người quả nhiên khác hẳn, chó cũng thành hình người.






Có điều, nhìn lại quả thực có sức sống hơn hẳn, không còn cái dáng vẻ lưu manh trước đó nữa.



Với việc Vương Chấn Đông gọi anh là anh, cũng không có ép buộc, trước đó ép bọn họ gọi bản thân là bố chẳng qua là muốn trừng trị bọn họ một chút, bây giờ mặc dù bọn họ đều nghe lời như vậy rồi, đương nhiên không cần nữa.






“Giữ hai cái thằng nhóc này lại là được rồi, còn mấy người khác thì kêu bọn họ cút hết đi!" Thường Ninh chỉ vào Lưu Hâm và Trương Đình.



Hai người họ nhất thời bị dọa đến tê liệt.






Mặc dù bọn họ vẫn chưa biết rốt cục Thường Ninh có thân phận như thế nào, nhưng chỉ dựa vào ban nãy anh Cường gọi người này một tiếng anh.



Cái này đã đủ để đại biểu cho việc người này tuyệt đối không phải người mà họ có thể chọc vào được.






Trương Đình có chút sụp đổ rồi, bản thân vậy mà chọc vào nhân vật số một thế này.



Mấu chốt là cô còn đánh em gái người này rồi, tưởng tượng thôi mà toàn thân cô vô lực rồi, muốn ngất xỉu luôn.






Lưu Hâm ngoài trừ lo sợ ra, bây giờ còn hận chết cái người phụ nữ này, vì chút chuyện cỏn con đó, làm liên lụy cả anh rồi.



Anh hận tới mức muốn lập tức đánh chết cái người phụ nữ này. Mà mấy người bảo vệ đó cũng đứng đó lau mạnh đi đám mồ hôi lạnh, thở nhẹ một hơi.






Sau một tiếng cút của Vương Chấn Cường.



Sợ chết khiếp mà nhanh chóng cút ra ngoài.






Mặc dù bọn họ cũng không biết, cái tiếng cút này không chỉ là cút ra khỏi chỗ này, mà là từ bây giờ cút ra khỏi câu lạc bộ đêm Khải Hoàn luôn.



Nhưng mà, điều này cũng để bọn họ hạnh phúc muốn chết rồi.






Còn về kết cục của Lưu Hâm và Trương Đình, bọn họ không có chút quan tâm nào.



Hôm nay không phải vì hai cái con người này, bọn họ cũng sẽ không đến nỗi thế này.






Trong lòng bọn họ cũng hận thấu Lưu Hâm và Trương Đình.



Đợi mấy người bảo vệ đó vừa rời khỏi.






Lưu Hâm nhanh chóng bò tới trước mặt Thường Ninh.



"Vị đại ca này, em sai rồi, em sai rồi, em không nên khùng điên trước mặt anh, là em không nên nghĩ việc đối phó anh, em cúi đầu nhận lỗi với anh, mong anh tha cho em đi mà!"






Vừa nói, anh ta đập đầu như giã tỏi.



Anh ta thật sự sợ rồi.






Thật sự là sợ muốn chết rồi.



Đến cả anh Cường là cái nhân vật như vậy mà còn gọi đối phương một tiếng anh, anh ta là cái thá gì, anh ta gần như không có chút nghi ngờ gì, chỉ cần một câu của đối phương thôi, cả nhà coi như xong đời rồi.






Trương Đình lúc này cũng bò tới trước mặt Thường Ninh



Cả người run rẩy mà đập đầu không ngừng, "Em sai rồi, em sai rồi, em không nên đánh bạn nhỏ này, không nên ngang ngược không giảng đạo lý như thế, mong đại ca tha cho em đi!"






Thường Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, "Bây giờ mới nhận lỗi, không thấy muộn sao?”



Lưu Hâm và Trương Đình ngắn ra.






“Đại ca, là em có mắt không thấy thái sơn, thế này, em nguyện ý đền tiền, chỉ cần anh tha cho em, bồi thường bao nhiêu tiền em đều đồng ý, bây giờ em liền kêu ba em đem tiên qua đây."



Ngay sau đó, Lưu Hâm run rẩy nói.






Nhà của Trương Đình thì không giống Lưu Hâm có tiền như thế, thậm chí cô còn nghĩ tới việc lấy thân chuộc tội, nhưng cô lại sợ rằng Thường Ninh không nhìn trúng cô, nhất thời, cô không biết phải làm như thế nào nữa.



"Anh xem anh của tôi là người thiếu tiền sao?" Vương Chấn Cường ở mổ bên lạnh lùng nói: “Chỉ cần anh tôi đồng ý, tất cả những tụ điểm lớn ở Thành Đông và Thành Nam đều là của anh tôi hết."






Lưu Hâm lập tức hít vào một hơi khí lạnh, lượng thông tin của câu nói này quá nặng rồi, trời ạ, rốt cục là anh đã chọc phải một cái sự tồn tại như thế nào cơ chứ!



Trương Đình cũng ngây người ra, cô không nghĩ rằng thân phân của Thường Ninh lại đáng sợ đến thế, cô thật sự hối hận muốn chết, tại sao lại chọc phải cái nhân vật như thế này cơ chứ.






"Cái con đĩ l** này, đều tại mày!" Lưu Hâm bỗng nhiên quay về phía Trương Đình tức giận mà hét lên.



Sau đó hung dữ mà đánh vào mặt của Trương Đình, "Cái loại không có phẩm chất như mày đắc tội với đại ca, rước hoa vào thân!








"Cải đồ khốn nhà mày, còn dám ra tay đánh em gái của đại ca, không biết thế nào là lợi hại!"



“Tao đánh chết mày!"






Lưu Hâm thật sự hận chết Trương Đình rồi, nhìn thấy Thường Ninh gần như không có ý định ngăn cản, nên cứ đánh trong cái chết.



Trương Đình cũng không hề có nửa điểm phản kháng.






Mặc dù nắm đấm của Lưu Hâm rơi xuống người cô như mưa, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa, cô chỉ biết rằng hôm nay nếu không thể làm



Thường Ninh vừa ý, đừng hòng ra khỏi chỗ này.






Thấy Trương Đình bị đánh đến mức toàn thân đều là máu, cũng không dám kêu một tiếng, Thường Ninh lạnh nhạt mà lắc đầu.



"Được rồi, cút đi, sau này đừng để tôi thấy các người nữa!" Lưu Hâm cũng nhanh chóng dùng tay lại, âm thầm vui mừng, cái chiêu này của bản thân quả nhiên có hiệu quả.






Thậm chí đến Trương Đình đa bị anh ta đánh đến thừa sống thiếu chết, anh cũng không thèm quan tâm.



Trương Đình lúc này nằm trên mặt đất, nghe được lời này, trong ngực cũng thở mạnh ra một hơi, cái cửa ải này mặc dù đã qua được rồi, nhưng sau này cô và Lưu Hâm khẳng định không xong.






Thường Ninh phất phất tay, “Đuổi bọn họ ra ngoài."



A Cầu vân còn quỳ ở đằng đó lập tức đứng bật dậy.






Trực tiếp nắm lấy cổ áo của Lưu Hâm.



Cười dữ tợn nói: "Ban nãy anh đánh bạn gái của anh ra tay cũng được đấy, chúng ta cũng ra ngoài nói một tí di!":






Sắc mặt Lưu Hâm trắng bệch, dốc sức nặn ra một nụ cười, “Anh Cầu, mẹ em gọi em về ăn cơm rồi, hay là lần sau chúng mình lại nói tiếp nha.”



A Cầu đã không thèm để cho anh ta nói, trực tiếp lôi anh ta ra ngoài, theo sau đó cũng phảng phất truyền lại tiếng gào khóc.






Mà Trương Đình cũng tự mình đứng dậy nhanh chóng, mặc dù hơi nghiêng ngả, nhưng chạy còn nhanh hơn thỏ, chỉ sợ đi chậm một bước, Thường Ninh sẽ thay đổi chủ ý.



"Anh, vầy là tha cho bọn họ rồi á hả?"






Đợi bọn họ rời đi rồi, Vương Chấn Đông không kìm được mà hỏi.



"Cái loại người như thế này, phải dạy cho bọn chúng một bài học mới được.”






Thường Ninh vừa nói, liền đứng dậy, đi về hướng một căn phòng ở bên trong.



Bội Bội và thằng nhỏ ở trong đó được chuyên gia chăm Sóc.






Một núi mỹ thực bày ở trước mặt Bội Bội, làm cho Bội Bội không biết nên ăn loại nào trước.



Cho đến khi Thường Ninh bước vào, cô dường như vân còn đang xoắn xuýt suy nghĩ.






Mà thằng nhỏ cũng nhìn chằm chằm đống đồ ăn ngon trên bàn, đáng tiếc bây giờ nó vẫn chưa được ăn mấy thứ đó, chỉ có thế ôm hộp sữa mà dốc sức hút hút.



"Bội Bội, tự nhiên mà ăn đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, những thứ này đều làm cho em ăn hết đó."






Thường Ninh thấy cái dáng vẻ đó của Bội Bội, cười nói. Bội Bội nuốt một ngụm nước bọt, “Anh Thường Ninh, em thật sự có thể ăn sao?”



Ngoại trừ việc chọn lựa có chút khó khăn, cô thực sự còn vì không có Thường Ninh ở bên cạnh, có chút không dám ăn.






“Đương nhiên, yên tâm mà ăn đi." Thường Ninh xoa xoa đầu cô nói.



Bội Bội lúc này mới dám bắt đầu cầm đũa lên ăn.






Mỗi lần ăn được một miếng đồ ăn ngon, mắt liền nhắm lại thành hình trăng lưỡi liềm, đầy vẻ hạnh phúc.



Cải dáng vẻ đó, Thường Ninh nhìn mà âm thầm thở dài.






Đợi Bội Bội ăn no rồi, Thường Ninh lại dắt cô ra ngoài chơi, cho tới khi cô nhỏ gọi điện đến, nói rằng cô đã về rồi, mới đem Bội Bội về nhà.



Sau đó, anh gọi cho Triều Diệu Phát một cuộc điện thoại, để cho Triều Diệu Phát nghĩ cách âm thầm sắp xếp cô nhỏ vào tập đoàn Chí Tôn.






Anh rất hiểu tính cách của cái người cô nhỏ này, là một người phụ nữ rất hiếu thắng, ly hôn lâu vậy rồi, vẫn luôn kiên trì một mình nuôi con, trước giờ cũng không hề than cực khổ với bất kỳ ai.



Nếu không phải hôm nay anh đi đón Bội Bội, thì vẫn không thể biết được bọn họ môi ngày đều cực khổ như thế.






Nhà máy của Sở Nguyệt bây giờ nhiều hơn hai trăm công nhân rồi, tốc độ mở rộng nhà xưởng đương nhiên cũng tăng lên không ít, dự tính không đến mấy ngày là Có thể bàn giao sử dụng rồi.



Tất cả điều này, cha con Sở An Hải đều đặt ở trong mắt, hận ở trong lòng.






"Cha, chẳng lẽ thật sự để cô ta phát triển cái nhà máy đó sao?" Sở Gia Lượng oán hận không cam lòng nói.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom