Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 86: Không lẽ thật sự anh ta là người đó
**********
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm phía bên ngoài.
Một đám người đã kéo đến đây.
"Khổn kiếp, nhiều người đến vậy sao, đều là người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn cả!"
"Tên nhóc kia thật sự tiêu đời rồi, trêu chọc ai không trêu chọc, lại đụng đến người của Khải Hoàn!"
“Ảy, quan trọng hơn là, trêu chọc thì trêu chọc, còn không mau chạy, lại còn giả vờ chờ mấy người kia đến, đây gọi là tự tìm chết!"
Nhìn thấy việc này tất cả mọi người đứng chứng kiến sự việc đều sợ hãi trốn sang một bên, bàn tán, chờ xem kịch vui.
Lưu Hâm và Trương Đình thấy nhiều người đến đây như vậy, kích động hắn lên
Lần này, tên nhóc kia chết chắc rồi!
Lúc này, sắc mặt quản lý của hàng có chút tái nhợt, nhiều người như vậy, cửa hàng này cũng không đủ chỗ để họ đánh nhau.
Nhưng cô nhìn lén Thường Ninh, thấy Thường Ninh vẫn bình chân như vại chẳng thay đổi gì.
Trong lòng cô thực sự rất hiểu ki, rốt cuộc người này là ai, mà ngay cả người của Khải Hoàn cũng không sợ.
Lúc này Bội Bội thấy nhiều người đến đây như vậy, cô bắt đầu sợ hãi.
Nhưng Thường Ninh vỗ vỗ vào tay cô bé, cô cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Cô bé nghĩ lúc trước anh Thường Ninh của cô lợi hại như vậy, nên cũng bắt đầu tin tưởng vô điều kiện vào Thường Ninh.
Mà đứa trẻ kia từ lâu đã quen với việc nhìn thấy nhiều người như vậy rồi, không sợ một tí nào, chỉ mở to mắt mà nhìn xung quanh.
"Anh Cầu!"
Ngay lúc này mấy người bảo an thấy một người đàn ông quấn băng ở tay đến, bọn họ nhịn đau mà gọi.
Lưu Hâm kéo Trương Đình vội chào hỏi, “Chào anh
Cầu!”
Ngày hôm đó anh Cầu đã dẫn ba mươi mấy người anh em đến quấy rối công xưởng của Sở Nguyệt, rồi bị tám người của Thiết Sơn đánh lại.
Bị Hắc Lang đánh gãy cánh tay, bị ruồng bỏ, lại còn bị phải đến địa bàn của Vương Chấn Đông để phá hoại, nói trắng ra là muốn đày anh ta đến chỗ chết.
Bị Vương Chấn Đông bắt được, sau đó liền đầu hàng Vương Chấn Đông.
Dù sao Hắc Lang đối xử với anh ta như vậy, anh ta đã không còn tình nghĩa gì nữa, huống hồ gì Hắc Lang cũng đã biến mất, thì việc này cũng chẳng sai trái gì.
Hiện tại Vương Chấn Đông đang xâm nhập địa bàn của Hắc Lang, vì thiếu nhân lực, nên khi thấy biểu hiện của anh ta không tồi, liền giữ anh ta lại, cho anh ta về câu lạc bộ Khải Hoàn làm việc.
A Cầu nhìn bộ dạng của các nhân viên bảo vệ, nhiu mày một chút rồi nói, "Thật là làm mất mặt người Khải Hoàn!"
Mặt nhân viên bảo vệ đỏ bừng, nói không thành lời, giận dữ nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Lúc này ánh mắt của A Cầu cũng nhìn Thường Ninh từ trên xuống dưới.
"Chính là mày à, dám đánh người của Khải Hoàn bọn tao, mày không để bọn tao vào mắt sao?"
Hiện tại anh ta làm việc với ông chủ mới, tận tâm hơn lúc trước, dù sao thì anh ta cũng là người có lỗi.
Vừa nghe nói có người không coi người của Khải Hoàn ra gì, dám đánh người ở trên địa bàn của Khải Hoàn, anh ta tất nhiên muốn đích thân lại xem như thế nào.
Nếu không, làm tổn hại đến uy danh của Khải Hoàn, anh ta sợ nuốt không nổi cơm mất.
Nhưng anh ta không hề nhận ra Thường Ninh.
Thường Ninh thản nhiên nhìn anh ta một cái, tất nhiên là anh có ấn tượng với A Cầu, ngày ấy chính mắt anh chứng kiến A Cầu bị đám người của Thiết Sơn đánh đến mức phải chạy trốn.
Hiện nay anh ta đang làm việc cho Vương Chấn Đông.
Anh cũng chẳng thấy việc này kỳ lạ, dù sao thì Hắc Lang cũng đã sụp đổ rồi.
"Cậu ra mặt thay bọn họ?" Thường Ninh vừa nói vừa chỉ vào Lưu Hâm và Trương Đình.
Thấy bộ dạng này của Thường Ninh, Lưu Hâm vô cùng tức giận nói: "Tên nhóc thối, đến bây giờ vẫn còn giả vờ, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Mấy nhân viên bảo vệ kia cũng giận dữ mắng chửi Thường Ninh.
A Cầu giơ tay lên, ngăn bọn họ lại, hiện tại tính tình anh ta cũng đã trầm ổn hơn trước kia nhiều rồi, cũng cần thận hơn, vô cùng tò mò nhìn qua Thường Ninh.
Bởi vì có rất ít người có bản lĩnh đối mặt với họ, mà còn có thể vô cùng bình tĩnh như vậy.
"Tao mặc kệ trước đó bọ mày đã xảy ra chuyện gì, nhưng mày đã đánh người Khải Hoàn bọn tao, mày có muốn giải thích gì không?"
"Giải thích? Tôi sợ người cần phải giải thích là cậu đấy!” Thường Ninh hơi nhếch miệng, “Tôi khuyên cậu, trước tiên nên gọi điện thoại cho ông chủ hỏi xem nên giải quyết việc này thế nào!”
“Mẹ nó, tên nhóc này mày bị điên à, mày nghĩ bản thân mày là ai mà bắt Anh Cầu đây phải giải thích với mày?"
Nhất thời Lưu Hâm giận dữ nhảy dựng lên chửi mắng.
Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Khẩu khí của người này thật sự quá kiêu ngạo rồi.
A Cầu cũng sửng sốt một chút, nhưng trong lòng anh ta có chút bồn chồn, nghe Thường Ninh nói như vậy, chắc có lẽ Thường Ninh có quen biết với ông chủ mới của anh ta.
Anh ta thực sự muốn đi xác nhận điều đó.
Trải qua một số việc, anh ta cũng bắt đầu trở nên cẩn thận rồi.
Phải biết, người mà bây giờ anh ta đắc tội cũng rất nhiều.
Ví dụ như là Ninh thiếu, người đứng phía sau ông chủ mới của anh ta.
Anh ta có nghe nói đến Ninh thiếu, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt.
Hắc Lang vì sao bị suy sụp, anh ta là người biết rõ nhất, đó chính là vì Hắc Lang đã đắc tội với Ninh thiếu.
Mà ông chủ của anh ta cũng là đang thay Ninh thiếu làm việc,
Đó mới chính là Boss lớn thật sự.
Anh ta vẫn mong có thể gặp được một lần, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Những người phía sau chạy đến, "Anh Cầu, nói nhảm với tên đó làm gì, đánh cho tên đó một trận trước đã rồi tính sau!"
Người một nhà bị đánh, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng tức giận, nghĩ đến là phát điên.
"Đúng, đánh chết tên đó đi, hai đứa nhà quê kia cũng không được buông tha!" Trương Đình lập tức châm dầu vào lửa,
Thậm chí cô còn có vẻ tức giận, mọi người đã đến đây lâu như vậy rồi, mà vẫn còn chưa hành động, thực sự là quá lãng phí thời gian.
Chát!
"Đàn bà như cô có tư cách gì mà lên tiếng ở đây?"
Đột nhiên A Cầu tát vào mặt Trương Đình một cái, nổi giận nói: “Cút sang một bên!”
Trương Đình ôm mặt, nhất thời không dám lên tiếng.
Nhưng trong lòng cô ta vô cùng giận dữ, anh Cầu cái chó gì, ngay cả một tên thôi tha mà cũng sợ, ngược lại vậy mà đi đánh con gái.
Lưu Hâm nhanh chóng chạy lại kéo cô ta lại.
Lưu Hâm cũng không ngờ rằng anh Cầu lại tát bạn gái gã, nhưng việc này gã chỉ có thể coi như không có gì.
Lúc này, A Cầu không để ý đến ai nữa, mà lấy điện thoại ra gọi.
Hiện tại trong lòng anh ta rất khó chịu, nếu không gọi điện thoại để xác nhận, thì anh ta không yên tâm.
Mọi người thấy bộ dạng này của A Cầu, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng chẳng ai dám mở miệng ra hỏi.
Rất nhanh, điện thoại của A Cầu đã được kết nối.
Nói nói mấy câu, anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Thường Ninh, “Anh Cường muốn nghe giọng của mày."
Anh Cường?
Nghe xong miệng Thường Ninh có hơi nhếch lên, giống như bản thân chưa từng nghe qua dưới trướng Vương Chấn Đông có người như vậy.
Thế nhưng, anh vẫn nhận lấy điện thoại.
"Xin chào, cho hỏi anh là ai?" Giọng nói vô cùng khách khí của Kim Mao phát ra từ đầu dây bên kia.
Bỗng Thường Ninh nhớ ra, chẳng phải tên của Kim Mao là Vương Chấn Cường sao, thì ra anh Cường chính là Kim Mao.
Anh cười hai tiếng ha ha, "Nói xem tôi là ai!"
Kim Mao ở đầu dây bên kia điện thoại trầm tư hơn mười giây, sau đó liền to tiếng nói: “Đám ranh kia dám đụng đến ngài à, tôi lập tức đến chỉnh đốn bọn họ!"
A Cầu đang đứng bên cạnh Thường Ninh, đều nghe được rõ ràng những lời này.
Chân lập tức trở nên bủn rủn, vô cùng sợ hãi nhìn Thường Ninh.
"Mẹ ơi, không lẽ anh ta chính là ngài Ninh thiếu!”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm phía bên ngoài.
Một đám người đã kéo đến đây.
"Khổn kiếp, nhiều người đến vậy sao, đều là người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn cả!"
"Tên nhóc kia thật sự tiêu đời rồi, trêu chọc ai không trêu chọc, lại đụng đến người của Khải Hoàn!"
“Ảy, quan trọng hơn là, trêu chọc thì trêu chọc, còn không mau chạy, lại còn giả vờ chờ mấy người kia đến, đây gọi là tự tìm chết!"
Nhìn thấy việc này tất cả mọi người đứng chứng kiến sự việc đều sợ hãi trốn sang một bên, bàn tán, chờ xem kịch vui.
Lưu Hâm và Trương Đình thấy nhiều người đến đây như vậy, kích động hắn lên
Lần này, tên nhóc kia chết chắc rồi!
Lúc này, sắc mặt quản lý của hàng có chút tái nhợt, nhiều người như vậy, cửa hàng này cũng không đủ chỗ để họ đánh nhau.
Nhưng cô nhìn lén Thường Ninh, thấy Thường Ninh vẫn bình chân như vại chẳng thay đổi gì.
Trong lòng cô thực sự rất hiểu ki, rốt cuộc người này là ai, mà ngay cả người của Khải Hoàn cũng không sợ.
Lúc này Bội Bội thấy nhiều người đến đây như vậy, cô bắt đầu sợ hãi.
Nhưng Thường Ninh vỗ vỗ vào tay cô bé, cô cũng chầm chậm bình tĩnh lại.
Cô bé nghĩ lúc trước anh Thường Ninh của cô lợi hại như vậy, nên cũng bắt đầu tin tưởng vô điều kiện vào Thường Ninh.
Mà đứa trẻ kia từ lâu đã quen với việc nhìn thấy nhiều người như vậy rồi, không sợ một tí nào, chỉ mở to mắt mà nhìn xung quanh.
"Anh Cầu!"
Ngay lúc này mấy người bảo an thấy một người đàn ông quấn băng ở tay đến, bọn họ nhịn đau mà gọi.
Lưu Hâm kéo Trương Đình vội chào hỏi, “Chào anh
Cầu!”
Ngày hôm đó anh Cầu đã dẫn ba mươi mấy người anh em đến quấy rối công xưởng của Sở Nguyệt, rồi bị tám người của Thiết Sơn đánh lại.
Bị Hắc Lang đánh gãy cánh tay, bị ruồng bỏ, lại còn bị phải đến địa bàn của Vương Chấn Đông để phá hoại, nói trắng ra là muốn đày anh ta đến chỗ chết.
Bị Vương Chấn Đông bắt được, sau đó liền đầu hàng Vương Chấn Đông.
Dù sao Hắc Lang đối xử với anh ta như vậy, anh ta đã không còn tình nghĩa gì nữa, huống hồ gì Hắc Lang cũng đã biến mất, thì việc này cũng chẳng sai trái gì.
Hiện tại Vương Chấn Đông đang xâm nhập địa bàn của Hắc Lang, vì thiếu nhân lực, nên khi thấy biểu hiện của anh ta không tồi, liền giữ anh ta lại, cho anh ta về câu lạc bộ Khải Hoàn làm việc.
A Cầu nhìn bộ dạng của các nhân viên bảo vệ, nhiu mày một chút rồi nói, "Thật là làm mất mặt người Khải Hoàn!"
Mặt nhân viên bảo vệ đỏ bừng, nói không thành lời, giận dữ nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Lúc này ánh mắt của A Cầu cũng nhìn Thường Ninh từ trên xuống dưới.
"Chính là mày à, dám đánh người của Khải Hoàn bọn tao, mày không để bọn tao vào mắt sao?"
Hiện tại anh ta làm việc với ông chủ mới, tận tâm hơn lúc trước, dù sao thì anh ta cũng là người có lỗi.
Vừa nghe nói có người không coi người của Khải Hoàn ra gì, dám đánh người ở trên địa bàn của Khải Hoàn, anh ta tất nhiên muốn đích thân lại xem như thế nào.
Nếu không, làm tổn hại đến uy danh của Khải Hoàn, anh ta sợ nuốt không nổi cơm mất.
Nhưng anh ta không hề nhận ra Thường Ninh.
Thường Ninh thản nhiên nhìn anh ta một cái, tất nhiên là anh có ấn tượng với A Cầu, ngày ấy chính mắt anh chứng kiến A Cầu bị đám người của Thiết Sơn đánh đến mức phải chạy trốn.
Hiện nay anh ta đang làm việc cho Vương Chấn Đông.
Anh cũng chẳng thấy việc này kỳ lạ, dù sao thì Hắc Lang cũng đã sụp đổ rồi.
"Cậu ra mặt thay bọn họ?" Thường Ninh vừa nói vừa chỉ vào Lưu Hâm và Trương Đình.
Thấy bộ dạng này của Thường Ninh, Lưu Hâm vô cùng tức giận nói: "Tên nhóc thối, đến bây giờ vẫn còn giả vờ, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Mấy nhân viên bảo vệ kia cũng giận dữ mắng chửi Thường Ninh.
A Cầu giơ tay lên, ngăn bọn họ lại, hiện tại tính tình anh ta cũng đã trầm ổn hơn trước kia nhiều rồi, cũng cần thận hơn, vô cùng tò mò nhìn qua Thường Ninh.
Bởi vì có rất ít người có bản lĩnh đối mặt với họ, mà còn có thể vô cùng bình tĩnh như vậy.
"Tao mặc kệ trước đó bọ mày đã xảy ra chuyện gì, nhưng mày đã đánh người Khải Hoàn bọn tao, mày có muốn giải thích gì không?"
"Giải thích? Tôi sợ người cần phải giải thích là cậu đấy!” Thường Ninh hơi nhếch miệng, “Tôi khuyên cậu, trước tiên nên gọi điện thoại cho ông chủ hỏi xem nên giải quyết việc này thế nào!”
“Mẹ nó, tên nhóc này mày bị điên à, mày nghĩ bản thân mày là ai mà bắt Anh Cầu đây phải giải thích với mày?"
Nhất thời Lưu Hâm giận dữ nhảy dựng lên chửi mắng.
Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Khẩu khí của người này thật sự quá kiêu ngạo rồi.
A Cầu cũng sửng sốt một chút, nhưng trong lòng anh ta có chút bồn chồn, nghe Thường Ninh nói như vậy, chắc có lẽ Thường Ninh có quen biết với ông chủ mới của anh ta.
Anh ta thực sự muốn đi xác nhận điều đó.
Trải qua một số việc, anh ta cũng bắt đầu trở nên cẩn thận rồi.
Phải biết, người mà bây giờ anh ta đắc tội cũng rất nhiều.
Ví dụ như là Ninh thiếu, người đứng phía sau ông chủ mới của anh ta.
Anh ta có nghe nói đến Ninh thiếu, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt.
Hắc Lang vì sao bị suy sụp, anh ta là người biết rõ nhất, đó chính là vì Hắc Lang đã đắc tội với Ninh thiếu.
Mà ông chủ của anh ta cũng là đang thay Ninh thiếu làm việc,
Đó mới chính là Boss lớn thật sự.
Anh ta vẫn mong có thể gặp được một lần, nhưng tiếc là không có cơ hội.
Những người phía sau chạy đến, "Anh Cầu, nói nhảm với tên đó làm gì, đánh cho tên đó một trận trước đã rồi tính sau!"
Người một nhà bị đánh, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng tức giận, nghĩ đến là phát điên.
"Đúng, đánh chết tên đó đi, hai đứa nhà quê kia cũng không được buông tha!" Trương Đình lập tức châm dầu vào lửa,
Thậm chí cô còn có vẻ tức giận, mọi người đã đến đây lâu như vậy rồi, mà vẫn còn chưa hành động, thực sự là quá lãng phí thời gian.
Chát!
"Đàn bà như cô có tư cách gì mà lên tiếng ở đây?"
Đột nhiên A Cầu tát vào mặt Trương Đình một cái, nổi giận nói: “Cút sang một bên!”
Trương Đình ôm mặt, nhất thời không dám lên tiếng.
Nhưng trong lòng cô ta vô cùng giận dữ, anh Cầu cái chó gì, ngay cả một tên thôi tha mà cũng sợ, ngược lại vậy mà đi đánh con gái.
Lưu Hâm nhanh chóng chạy lại kéo cô ta lại.
Lưu Hâm cũng không ngờ rằng anh Cầu lại tát bạn gái gã, nhưng việc này gã chỉ có thể coi như không có gì.
Lúc này, A Cầu không để ý đến ai nữa, mà lấy điện thoại ra gọi.
Hiện tại trong lòng anh ta rất khó chịu, nếu không gọi điện thoại để xác nhận, thì anh ta không yên tâm.
Mọi người thấy bộ dạng này của A Cầu, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng chẳng ai dám mở miệng ra hỏi.
Rất nhanh, điện thoại của A Cầu đã được kết nối.
Nói nói mấy câu, anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Thường Ninh, “Anh Cường muốn nghe giọng của mày."
Anh Cường?
Nghe xong miệng Thường Ninh có hơi nhếch lên, giống như bản thân chưa từng nghe qua dưới trướng Vương Chấn Đông có người như vậy.
Thế nhưng, anh vẫn nhận lấy điện thoại.
"Xin chào, cho hỏi anh là ai?" Giọng nói vô cùng khách khí của Kim Mao phát ra từ đầu dây bên kia.
Bỗng Thường Ninh nhớ ra, chẳng phải tên của Kim Mao là Vương Chấn Cường sao, thì ra anh Cường chính là Kim Mao.
Anh cười hai tiếng ha ha, "Nói xem tôi là ai!"
Kim Mao ở đầu dây bên kia điện thoại trầm tư hơn mười giây, sau đó liền to tiếng nói: “Đám ranh kia dám đụng đến ngài à, tôi lập tức đến chỉnh đốn bọn họ!"
A Cầu đang đứng bên cạnh Thường Ninh, đều nghe được rõ ràng những lời này.
Chân lập tức trở nên bủn rủn, vô cùng sợ hãi nhìn Thường Ninh.
"Mẹ ơi, không lẽ anh ta chính là ngài Ninh thiếu!”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net