Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 72: Xảy ra chuyện gi?
**********
"Nếu như có bằng chứng, cô có thể kiện cậu ta, đâu cần dùng dao đâm cậu ta."
"Chờ có bằng chứng thì bạn tôi đã bị hủy hoại rồi! Hơn nữa, chẳng phải tôi đã nói sao, là anh ta dùng dao muốn đâm chúng tôi trước. Chẳng lẽ chúng tôi đứng đó để anh ta đâm mà không chống cự gì sao?" Sở Nhiễm bực minh hét lên.
Người cảnh sát lúc nãy hỏi cung Sở Nhiễm, tức giận đến mức muốn vỗ bàn.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Cảnh sát Trương, cảnh sát Lưu ơi, người nhà của cô ấy đã đến rồi."
Người cảnh sát kiềm nén cơn tức giận xuống.
"Được rồi, chúng tôi ra ngay đây!"
Anh cảnh sát khác nhìn thoáng qua Sở Nhiễm: “Cô cứ bình tĩnh suy nghĩ trước đi, chúng tôi sẽ quay lại."
Nói đoạn, hai cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ở bên ngoài.
Sở Nguyệt đang ghi tên.
Sở Sơn Hà xoa xoa tay, có chút sốt ruột.
Còn Trần Di cứ liên tục chửi bởi không ngừng miệng.
Hôm nay khó khăn lắm mới ký nhiều hợp đồng với tổng giảm đốc Ngô như vậy, tâm trạng tốt biết bao.
Ai ngờ lại bị con bé chết tiệt này làm hỏng hết.
"Các người là người nhà của Sở Nhiễm à?"
Cảnh sát Trương buớc tới với gương mặt nghiêm túc hỏi: "Tôi thật không biết các người giáo dục con gái như thế nào, tuổi còn nhỏ lại dám dùng dao đâm người khác!”
Nét mặt của Trần Di nhất thời cứng đờ, tức giận suýt nữa ngất đi: “Lần này con bé đâm người ta?" Bà ta còn tưởng rằng lần này Sở Nhiễm bị bắt vào đây, nhiều nhất sẽ giống như lần trước lại đánh người bị thương nặng thôi, nhưng không ngờ còn dùng dao.
Sở Sơn Hà cũng khiếp sợ đến cực điểm: “Con nhóc thối này, sao có thể dùng cả dao cơ chứ!"
Sở Nguyệt cũng sững người.
Nhưng mà cô tình táo hơn, cô hỏi cảnh sát Trương: “Mặc dù em gái tôi hơi lỗ mãng, tuy nhiên không đến mức dùng dao đâu. Cảnh sát Trương, có phải anh có hiểu lầm gì không?"
“Hiểu lầm? Người ta hiện giờ còn đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Hơn nữa, các người biết cô ta đâm vào chỗ nào không?" Cảnh sát Trương cười khẩy đáp: “Một dao của cô ta rất có thể sẽ biến cậu nhóc đó trở thành thái giám! Ra tay thật độc ác!”
Trần Di chỉ cảm thấy hai mắt mình tối sầm, đứng còn không vững, tính nghiêm trọng của sự việc còn vượt qua sức tưởng tượng của bà ta, tại sao bà ta lại sinh ra loại nghiệp chướng như vậy chứ!
Sở Sơn Hà cũng loạng choạng vài bước mới đứng vững, ông ta tức giận đến mức thiểu chút nữa phun ra máu, một đứa con gái sao có thể ra tay nặng như vậy!
Sở Nguyệt há miệng thật lâu không thể khép lại, nhưng cô làm cho mình bình tĩnh lại rất nhanh.
"Không biết đối phương là ai, có thể giải quyết một cách hòa bình không, tiền thuốc men phải bồi thường bao nhiêu cũng được."
"Vấn đề bây giờ không phải là bồi thường tiền nữa, mà đã là một vụ án hình sự. Hơn nữa thái độ của Sở Nhiễm rất tệ, cô ấy không chịu nhận sai cũng không phối hợp." Cảnh sát khác họ Lưu lúc này mới lên tiếng.
"Chúng tôi có thể gặp con bé một lát không?" Sở Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy anh cảnh sát, hãy để chúng tôi gặp con bé một chút và hỏi con bé đã xảy ra chuyện gì." Sở Sơn Hà siết chặt tay nói, trông có vẻ như muốn đánh Sở Nhiễm một trận tơi bời.
Ngay lúc này, có một đoàn người hùng hổ đi vào.
"Ai đã hại con tôi thành như thế?" Dẫn đầu là một người phụ nữ giàu có, hai mắt bà ta đỏ bừng, vừa bước vào đã lạnh lùng hỏi.
“Bà Tưởng!" Hai người cảnh sát nhanh chóng chào hỏi.
Khi hai vợ chồng Sở Sơn Hà vừa nhìn thấy vị phu nhân này, toàn thân lập tức cứng đờ.
Ngay cả Sở Nguyệt cũng hơi sửng sỡ.
Họ không ngờ rằng chuyện lần này lại liên quan đến chuyện lần trước.
Lúc này, bà Tưởng cũng nhìn thấy bọn họ.
Bà ta không quan tâm tới hai người cảnh sát mà bước thẳng đến trước mặt vợ chồng Sở Sơn Hà.
"Lại là con gái của hai người à?" Bà ta lạnh lùng hỏi.
Vợ chồng Sở Son Hà thấp thỏm không dám trả lời.
Mặc dù nhà họ Tưởng không phải dòng họ nổi tiếng gì ở Phàn Thành, nhưng họ lập nghiệp bằng buôn bán, tài sản của họ nhiều hơn nhà họ Sở.
Lý lịch cũng khá phức tạp, nghe nói ngay cả người của dòng họ số một Phàn Thành, nếu như không cần thiết cũng không dám đắc tội với Tưởng Hoành Sinh người đứng đầu của nhà họ Tưởng.
Lần trước con gái đánh cậu Tưởng bị thương, bọn họ suýt nữa quỳ gối xin nhà họ Tưởng tha thứ, cuối cùng mọi chuyện mới lắng xuống.
Lần này, con gái lại biến cậu Tưởng thành thái giám. Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Bốp
Bà Tưởng trực tiếp tát vào mặt Trần Di.
Bà ta tức giận ngút trời quát: "Ban đầu, tôi không nên bỏ qua cho loại để tiện đó!"
Cái tát vừa nặng nề vừa tàn nhẫn khiến Trần Di quay mấy vòng tại chỗ, mặt bà ta lập tức sưng lên, hai mắt nổ đom đóm, nếu Sở Sơn Hà không đỡ bà ta thì bà ta đã ngã xuống đất rồi.
Thấy vợ mình bị đánh, Sở Sơn Hà muốn nổi giận nhưng ông ta không đủ sức làm điều đó.
Bấy giờ, Sở Nguyệt mới lớn tiếng hỏi: “Bà Sở, đây là cục cảnh sát. Sao bà có thể tùy tiện ra tay đánh người?"
Bốp
Bà Tưởng lại tát Sở Nguyệt một cái.
"Đánh thì sao? Cô hỏi bọn họ coi, tôi đánh người có phạm pháp không?"
Vài cảnh sát chỉ lúng túng không dám lên tiếng.
"Hiện giờ con trai tôi nằm trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại, đánh các người vài cái thì có là gì!" Bà Tưởng hét lên: "Tôi còn hận không thể giết chết các người kia!"
"Bà Tưởng à, trước hết bà hãy bình tĩnh một chút, chẳng phải chúng tôi đang giải quyết chuyện này sao?” Cảnh sát Lưu mở miệng khuyên can.
"Giải quyết? Các người định giải quyết thế nào? Để con nhỏ để tiện đó ngồi tù u? Như vậy quá hời cho cô ta rồi!" Bà Tưởng tức giận nói.
Mặc dù trên mặt Sở Nguyệt đau rát nhưng cô không quan tâm.
Lúc này, những cảnh sát khác đang khuyên bà Tưởng.
Cô nhân cơ hội hỏi cảnh sát Lưu: "Anh cảnh sát, chúng tôi có thể gặp em gái tôi trước không?"
Cảnh sát Lưu khẽ gật đầu: “Các người hãy khuyên nhủ cô ấy bảo cô ấy tỏ thái độ nghiêm túc một chút, phối hợp thật tốt để chúng tôi điều tra, điều này có lợi cho cô ấy đấy."
Sở Nguyệt nói cảm ơn, sau đó dẫn vợ chồng Sở Sơn Hà vào gặp Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm hiện tại một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nâng mắt lên.
Cô ấy bĩu môi: “Mọi người thật sự đến rồi!"
"Con bé chết tiệt này, sao lá gan con lớn thế hả? Dám lấy dao đâm người ta, hơn nữa còn đâm cậu chủ họ Tưởng! Có phải con muốn hại chết cả nhà chúng ta không!" Vừa bước vào, Trần Di đã nổi giận mắng.
"Sở Nhiễm con là con gái, sao lại ra tay dã man như thế?
Con có biết cậu Tưởng kia rất có thể sẽ trở thành thái giám. Con gây ra hoa lớn rồi!" Sở Sơn Hà cũng phẫn nộ quát.
Sở Nhiễm chỉ dựa lên ghế và hờ hững đáp: “Yên tâm đi sẽ không để liên lụy tới các người đâu, nếu như mọi người sợ, giờ có thể ra về.
"Con, con bé chết tiệt! Đến bây giờ vẫn không biết tính nghiêm trọng của sự việc, con sẽ bị ngồi tù đó, biết không hả?” Trần Di tức giận hét lên.
"Nhiễm Nhiễm, tay em bị thương à? Sao không để bọn họ băng bó, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng đấy!” Sở Nguyệt lại chủ ý đến cái tay bị thương của Sở Nhiễm.
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng nhìn thoáng qua tay Sở Nhiễm bị thương.
“Điều quan trọng bây giờ không phải là tay con bé, mà chuyện này nên giải quyết thế nào?" Trần Di sốt ruột sắp phát điên rồi. Dù sao đó cũng là con gái của bà ta, bà chắc chắn không muốn nhìn thấy con gái mình ngồi tù.
Nhưng thái độ của con gái khiến bà vừa tức vừa lo.
"Nếu chuyện này đến tai ông nội con thì gia đình chúng ta sẽ không có ngày nào tốt lành!” Sở Sơn Hà cũng vừa tức vừa sốt ruột.
Vừa mới ký nhiều hợp đồng với phó tổng giám đốc Ngô. Nếu để ông cụ biết việc này, trong cơn nóng giận không cho phép bọn họ quản lý nhà máy nữa thì mọi thứ xem như trở về như cũ.
"Được rồi ba mẹ, hai người bớt cãi nhau đi. Hay là hỏi Nhiễm Nhiễm coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?" Sở Nguyệt cau mày hỏi.
Nói luyên thuyên như vậy, có thể giải quyết được vấn đề u?
"Nhiễm Nhiễm ơi, em nói cho chị nghe, tại sao em lại đâm Tưởng Thành?"
Mặc dù tính tình của em gái cô hơi lỗ mãng nhưng cô tin rằng con bé sẽ không dùng dao đâm người khác một cách vô cớ,
Sở Nhiễm chỉ liếc nhìn Sở Nguyệt: "Chị bị người ta đánh?"
Sở Nguyệt hơi lúng túng: “Nhiễm Nhiễm à, bây giờ không phải là lúc để nói mấy chuyện này, em hãy nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị sẽ mời luật sư giỏi cho em."
Lúc này Sở Nhiễm cũng nhìn thoáng qua mặt của Trần Di: "Là người đàn bà chanh chua đó đã đánh hai người sao?"
Giờ phút này, Thường Ninh đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn xong rồi.
Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất cứ người nào trở về.
Theo lý thuyết, chuyến đi khảo sát nhà máy của Ngô Cường sắp kết thúc rồi, chưa kể Sở Nguyệt, ba mẹ vợ anh phải về sớm mới đúng.
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi vợ.
Điện thoại anh chợt vang lên.
Là số của Sở Nhiễm, anh định ấn nút trả lời và chuẩn bị trêu chọc cô gái thiên tài.
Đột nhiên, có một giọng nói lo lắng truyền đến nhưng không phải là của Sở Nhiễm.
"Anh là anh rể của Sở Nhiễm hả? Nhiễm Nhiễm bảo tôi gọi điện thoại cho anh. Tôi là Tư Đồ Dĩ Hà, bạn học của Sở Nhiễm, bây giờ cô ấy bị giam ở cục cảnh sát, thậm chí tay còn đang bị thương máu chảy không ngừng. Anh mau tới cứu cô ấy đi!"
Thường Ninh nghe xong bèn đứng dậy.
"Bạn học Tư Đồ, cô cứ nói từ từ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
"Nếu như có bằng chứng, cô có thể kiện cậu ta, đâu cần dùng dao đâm cậu ta."
"Chờ có bằng chứng thì bạn tôi đã bị hủy hoại rồi! Hơn nữa, chẳng phải tôi đã nói sao, là anh ta dùng dao muốn đâm chúng tôi trước. Chẳng lẽ chúng tôi đứng đó để anh ta đâm mà không chống cự gì sao?" Sở Nhiễm bực minh hét lên.
Người cảnh sát lúc nãy hỏi cung Sở Nhiễm, tức giận đến mức muốn vỗ bàn.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Cảnh sát Trương, cảnh sát Lưu ơi, người nhà của cô ấy đã đến rồi."
Người cảnh sát kiềm nén cơn tức giận xuống.
"Được rồi, chúng tôi ra ngay đây!"
Anh cảnh sát khác nhìn thoáng qua Sở Nhiễm: “Cô cứ bình tĩnh suy nghĩ trước đi, chúng tôi sẽ quay lại."
Nói đoạn, hai cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ở bên ngoài.
Sở Nguyệt đang ghi tên.
Sở Sơn Hà xoa xoa tay, có chút sốt ruột.
Còn Trần Di cứ liên tục chửi bởi không ngừng miệng.
Hôm nay khó khăn lắm mới ký nhiều hợp đồng với tổng giảm đốc Ngô như vậy, tâm trạng tốt biết bao.
Ai ngờ lại bị con bé chết tiệt này làm hỏng hết.
"Các người là người nhà của Sở Nhiễm à?"
Cảnh sát Trương buớc tới với gương mặt nghiêm túc hỏi: "Tôi thật không biết các người giáo dục con gái như thế nào, tuổi còn nhỏ lại dám dùng dao đâm người khác!”
Nét mặt của Trần Di nhất thời cứng đờ, tức giận suýt nữa ngất đi: “Lần này con bé đâm người ta?" Bà ta còn tưởng rằng lần này Sở Nhiễm bị bắt vào đây, nhiều nhất sẽ giống như lần trước lại đánh người bị thương nặng thôi, nhưng không ngờ còn dùng dao.
Sở Sơn Hà cũng khiếp sợ đến cực điểm: “Con nhóc thối này, sao có thể dùng cả dao cơ chứ!"
Sở Nguyệt cũng sững người.
Nhưng mà cô tình táo hơn, cô hỏi cảnh sát Trương: “Mặc dù em gái tôi hơi lỗ mãng, tuy nhiên không đến mức dùng dao đâu. Cảnh sát Trương, có phải anh có hiểu lầm gì không?"
“Hiểu lầm? Người ta hiện giờ còn đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Hơn nữa, các người biết cô ta đâm vào chỗ nào không?" Cảnh sát Trương cười khẩy đáp: “Một dao của cô ta rất có thể sẽ biến cậu nhóc đó trở thành thái giám! Ra tay thật độc ác!”
Trần Di chỉ cảm thấy hai mắt mình tối sầm, đứng còn không vững, tính nghiêm trọng của sự việc còn vượt qua sức tưởng tượng của bà ta, tại sao bà ta lại sinh ra loại nghiệp chướng như vậy chứ!
Sở Sơn Hà cũng loạng choạng vài bước mới đứng vững, ông ta tức giận đến mức thiểu chút nữa phun ra máu, một đứa con gái sao có thể ra tay nặng như vậy!
Sở Nguyệt há miệng thật lâu không thể khép lại, nhưng cô làm cho mình bình tĩnh lại rất nhanh.
"Không biết đối phương là ai, có thể giải quyết một cách hòa bình không, tiền thuốc men phải bồi thường bao nhiêu cũng được."
"Vấn đề bây giờ không phải là bồi thường tiền nữa, mà đã là một vụ án hình sự. Hơn nữa thái độ của Sở Nhiễm rất tệ, cô ấy không chịu nhận sai cũng không phối hợp." Cảnh sát khác họ Lưu lúc này mới lên tiếng.
"Chúng tôi có thể gặp con bé một lát không?" Sở Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy anh cảnh sát, hãy để chúng tôi gặp con bé một chút và hỏi con bé đã xảy ra chuyện gì." Sở Sơn Hà siết chặt tay nói, trông có vẻ như muốn đánh Sở Nhiễm một trận tơi bời.
Ngay lúc này, có một đoàn người hùng hổ đi vào.
"Ai đã hại con tôi thành như thế?" Dẫn đầu là một người phụ nữ giàu có, hai mắt bà ta đỏ bừng, vừa bước vào đã lạnh lùng hỏi.
“Bà Tưởng!" Hai người cảnh sát nhanh chóng chào hỏi.
Khi hai vợ chồng Sở Sơn Hà vừa nhìn thấy vị phu nhân này, toàn thân lập tức cứng đờ.
Ngay cả Sở Nguyệt cũng hơi sửng sỡ.
Họ không ngờ rằng chuyện lần này lại liên quan đến chuyện lần trước.
Lúc này, bà Tưởng cũng nhìn thấy bọn họ.
Bà ta không quan tâm tới hai người cảnh sát mà bước thẳng đến trước mặt vợ chồng Sở Sơn Hà.
"Lại là con gái của hai người à?" Bà ta lạnh lùng hỏi.
Vợ chồng Sở Son Hà thấp thỏm không dám trả lời.
Mặc dù nhà họ Tưởng không phải dòng họ nổi tiếng gì ở Phàn Thành, nhưng họ lập nghiệp bằng buôn bán, tài sản của họ nhiều hơn nhà họ Sở.
Lý lịch cũng khá phức tạp, nghe nói ngay cả người của dòng họ số một Phàn Thành, nếu như không cần thiết cũng không dám đắc tội với Tưởng Hoành Sinh người đứng đầu của nhà họ Tưởng.
Lần trước con gái đánh cậu Tưởng bị thương, bọn họ suýt nữa quỳ gối xin nhà họ Tưởng tha thứ, cuối cùng mọi chuyện mới lắng xuống.
Lần này, con gái lại biến cậu Tưởng thành thái giám. Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Bốp
Bà Tưởng trực tiếp tát vào mặt Trần Di.
Bà ta tức giận ngút trời quát: "Ban đầu, tôi không nên bỏ qua cho loại để tiện đó!"
Cái tát vừa nặng nề vừa tàn nhẫn khiến Trần Di quay mấy vòng tại chỗ, mặt bà ta lập tức sưng lên, hai mắt nổ đom đóm, nếu Sở Sơn Hà không đỡ bà ta thì bà ta đã ngã xuống đất rồi.
Thấy vợ mình bị đánh, Sở Sơn Hà muốn nổi giận nhưng ông ta không đủ sức làm điều đó.
Bấy giờ, Sở Nguyệt mới lớn tiếng hỏi: “Bà Sở, đây là cục cảnh sát. Sao bà có thể tùy tiện ra tay đánh người?"
Bốp
Bà Tưởng lại tát Sở Nguyệt một cái.
"Đánh thì sao? Cô hỏi bọn họ coi, tôi đánh người có phạm pháp không?"
Vài cảnh sát chỉ lúng túng không dám lên tiếng.
"Hiện giờ con trai tôi nằm trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại, đánh các người vài cái thì có là gì!" Bà Tưởng hét lên: "Tôi còn hận không thể giết chết các người kia!"
"Bà Tưởng à, trước hết bà hãy bình tĩnh một chút, chẳng phải chúng tôi đang giải quyết chuyện này sao?” Cảnh sát Lưu mở miệng khuyên can.
"Giải quyết? Các người định giải quyết thế nào? Để con nhỏ để tiện đó ngồi tù u? Như vậy quá hời cho cô ta rồi!" Bà Tưởng tức giận nói.
Mặc dù trên mặt Sở Nguyệt đau rát nhưng cô không quan tâm.
Lúc này, những cảnh sát khác đang khuyên bà Tưởng.
Cô nhân cơ hội hỏi cảnh sát Lưu: "Anh cảnh sát, chúng tôi có thể gặp em gái tôi trước không?"
Cảnh sát Lưu khẽ gật đầu: “Các người hãy khuyên nhủ cô ấy bảo cô ấy tỏ thái độ nghiêm túc một chút, phối hợp thật tốt để chúng tôi điều tra, điều này có lợi cho cô ấy đấy."
Sở Nguyệt nói cảm ơn, sau đó dẫn vợ chồng Sở Sơn Hà vào gặp Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm hiện tại một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nâng mắt lên.
Cô ấy bĩu môi: “Mọi người thật sự đến rồi!"
"Con bé chết tiệt này, sao lá gan con lớn thế hả? Dám lấy dao đâm người ta, hơn nữa còn đâm cậu chủ họ Tưởng! Có phải con muốn hại chết cả nhà chúng ta không!" Vừa bước vào, Trần Di đã nổi giận mắng.
"Sở Nhiễm con là con gái, sao lại ra tay dã man như thế?
Con có biết cậu Tưởng kia rất có thể sẽ trở thành thái giám. Con gây ra hoa lớn rồi!" Sở Sơn Hà cũng phẫn nộ quát.
Sở Nhiễm chỉ dựa lên ghế và hờ hững đáp: “Yên tâm đi sẽ không để liên lụy tới các người đâu, nếu như mọi người sợ, giờ có thể ra về.
"Con, con bé chết tiệt! Đến bây giờ vẫn không biết tính nghiêm trọng của sự việc, con sẽ bị ngồi tù đó, biết không hả?” Trần Di tức giận hét lên.
"Nhiễm Nhiễm, tay em bị thương à? Sao không để bọn họ băng bó, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng đấy!” Sở Nguyệt lại chủ ý đến cái tay bị thương của Sở Nhiễm.
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng nhìn thoáng qua tay Sở Nhiễm bị thương.
“Điều quan trọng bây giờ không phải là tay con bé, mà chuyện này nên giải quyết thế nào?" Trần Di sốt ruột sắp phát điên rồi. Dù sao đó cũng là con gái của bà ta, bà chắc chắn không muốn nhìn thấy con gái mình ngồi tù.
Nhưng thái độ của con gái khiến bà vừa tức vừa lo.
"Nếu chuyện này đến tai ông nội con thì gia đình chúng ta sẽ không có ngày nào tốt lành!” Sở Sơn Hà cũng vừa tức vừa sốt ruột.
Vừa mới ký nhiều hợp đồng với phó tổng giám đốc Ngô. Nếu để ông cụ biết việc này, trong cơn nóng giận không cho phép bọn họ quản lý nhà máy nữa thì mọi thứ xem như trở về như cũ.
"Được rồi ba mẹ, hai người bớt cãi nhau đi. Hay là hỏi Nhiễm Nhiễm coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?" Sở Nguyệt cau mày hỏi.
Nói luyên thuyên như vậy, có thể giải quyết được vấn đề u?
"Nhiễm Nhiễm ơi, em nói cho chị nghe, tại sao em lại đâm Tưởng Thành?"
Mặc dù tính tình của em gái cô hơi lỗ mãng nhưng cô tin rằng con bé sẽ không dùng dao đâm người khác một cách vô cớ,
Sở Nhiễm chỉ liếc nhìn Sở Nguyệt: "Chị bị người ta đánh?"
Sở Nguyệt hơi lúng túng: “Nhiễm Nhiễm à, bây giờ không phải là lúc để nói mấy chuyện này, em hãy nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị sẽ mời luật sư giỏi cho em."
Lúc này Sở Nhiễm cũng nhìn thoáng qua mặt của Trần Di: "Là người đàn bà chanh chua đó đã đánh hai người sao?"
Giờ phút này, Thường Ninh đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn xong rồi.
Nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất cứ người nào trở về.
Theo lý thuyết, chuyến đi khảo sát nhà máy của Ngô Cường sắp kết thúc rồi, chưa kể Sở Nguyệt, ba mẹ vợ anh phải về sớm mới đúng.
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi vợ.
Điện thoại anh chợt vang lên.
Là số của Sở Nhiễm, anh định ấn nút trả lời và chuẩn bị trêu chọc cô gái thiên tài.
Đột nhiên, có một giọng nói lo lắng truyền đến nhưng không phải là của Sở Nhiễm.
"Anh là anh rể của Sở Nhiễm hả? Nhiễm Nhiễm bảo tôi gọi điện thoại cho anh. Tôi là Tư Đồ Dĩ Hà, bạn học của Sở Nhiễm, bây giờ cô ấy bị giam ở cục cảnh sát, thậm chí tay còn đang bị thương máu chảy không ngừng. Anh mau tới cứu cô ấy đi!"
Thường Ninh nghe xong bèn đứng dậy.
"Bạn học Tư Đồ, cô cứ nói từ từ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook