Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7: Có mắt như mù
**********
Tổng tư lệnh Kiêu Long đảo mắt một vòng mảnh sân, sau đó dừng lại trên người Thường Ninh.
"Cậu chính là Thường Ninh?" Giọng anh ta không nặng không nhẹ, dường như ẩn chứa một chút khinh thường.
Thường Ninh vội vàng giao lại đứa nhỏ cho mẹ mình, gật đầu: "Xin hỏi ngài là?"
Thường Ninh suốt ngày ở nhà chăm con cả ngày, nào có biết cái gì mà tổng tư lệnh.
Anh chỉ chắc chắn đối phương có thân phận rất cao. Dù sao anh ta cũng đến giúp anh mà đến cả tên tuổi của người ta anh cũng không biết thì quả thực là hơi có lỗi.
Về phần Vương Chấn Đông, khi anh ta thấy tổng tư lệnh Kiêu Long quen biết với Thường Ninh thì sốc đến mức suýt xỉu, bắt đầu thở hồng hộc.
Lúc trước anh ta còn chưa tin chuyện này có dính líu đến Thường Ninh, nhưng hiện tại có vẻ mọi chuyện lại giống như thật sự dính líu đến anh.
Đầu óc Vương Chấn Đông trống rỗng.
Rõ ràng tên nhãi này chỉ là một tên đàn ông đến ở rể nhà họ Sở, có mẹ là một bà già bán bánh rán trái cây dạo.
Sao lại có thể có quan hệ với tổng tư lệnh Kiêu Long - một người có thân phận vô cùng cao quý?
"Vị này chính là tổng tư lệnh Kiêu Long của chúng tôi!"
Một sĩ quan quân đội đứng bên cạnh tổng tư lệnh Kiêu Long lập tức ra vẻ kiêu ngạo, giọng nói tràn đầy sự kính trọng và sùng bái: "Tổng tư lệnh Kiêu Long của chúng tôi được vinh danh là một người chỉ huy có một không hai, tài năng đều cống hiến hết cho quốc gia. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là hàng trăm hàng vạn chiến sĩ đều không dám trái lại!"
Lời nói có lực vang vọng toàn khoảng đất khiến người khác phải kính sợ.
Đám người Kim Mao chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, sợ mất hồn mất vía.
Trong lòng Thường Ninh âm thầm kinh hãi. Chu Tước có thể điều đến một người như vậy, xem ra Chí Tôn Thần Điện quả thật rất mạnh.
Thấy anh có vẻ kinh ngạc, tên sĩ quan phụ tá có chút không hài lòng. Đây rõ ràng là một kẻ không hiểu biết mà!
Đến cả tổng tư lệnh Kiêu Long danh tiếng lừng lẫy khắp cả nước mà cũng không biết!
Nhưng anh ta cũng không dám nói gì, chỉ là oán trách trong lòng.
Không hiểu sao tổng tư lệnh lại vì một tên kém hiểu biết như vậy mà huy động nhiều người thế này.
Lúc này, khóe miệng tổng tư lệnh Kiêu Long khẽ cười: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... bây giờ cậu không có việc gì là được!"
Sau đó anh ta xung tay lên, dẫn theo đám sĩ quan phía sau đi đến trước mặt Vương Chấn Đông.
Mặt Vương Chấn Đông tái đi vì sợ, cả linh hồn anh ta cũng run lẩy bẩy.
"Lá gan các người cũng lớn đấy chứ, dùng máy xúc xúc nhà dân còn chưa tính, lại còn dám coi mạng người không ra gì, các người ngang nhiên coi trời bằng vung như vậy à?"
Đối mặt với lời trách mắng lạnh lùng của tổng tư lệnh Kiêu Long, Vương Chấn Đông sợ đến mức hồn bay phách lạc, đầu như củ tỏi bị nghiền nát.
"Tổng tư lệnh, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, mong ngài tha mạng!"
Đám người Kim Mao cũng sợ tới mức vội vàng cùng nhau dập đầu xin tha.
Nhất thời, hàng loạt tiếng kêu xin vang lên không dứt, còn kèm theo cả tiếng khóc, cảnh tượng có phần ồn ào lộn xộn.
"Im lặng hết cho tôi!"
Tổng tư lệnh Kiêu Long vừa quát lên một tiếng, đám người lập tức câm như hến.
Vương Chấn Đông run rẩy, không biết số phần sau này của mình sẽ như nào khi đụng trúng anh ta.
Anh ta hối hận vì đã liều đã liều chết, vì ép người ta bán cái nhà mà chọc trúng phải một nhân vật lớn.
Mấu chốt chính là người này lại còn có quan hệ với tên đàn ông ở rể tại Hồ Bắc kia.
Đương nhiên gã không cho rằng đây là do quan hệ của nhà họ Sở, vì nếu nhà đó có thế lực này thì đã sớm trở thành một nhà quyền thế cao nhất, sao có thể chỉ dừng lại ở việc ba đời chỉ làm cái nghề thấp kém như vậy?
Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là... không biết hôm nay anh ta còn có thể sống tiếp được nữa không.
Mẹ con nhà này tuyệt đối không phải là người mà anh ta có thể tùy tiện động vào.
Thậm chí nhà họ Sở cũng tuyệt đối không thể chọc đến.
Ánh mắt tổng tư lệnh Kiêu Long lại quay lại trên người Thường Ninh.
"Cậu là người bị hại, cậu nói xem chuyện này chúng ta nên xử trí như nào?"
Dứt lời, khóe miệng còn hơi nhếch lên lộ ra vẻ mặt đầy ý tứ.
Hình như anh ta muốn xem biểu hiện của Thường Ninh.
Thường Ninh hơi sửng sốt, trước đó anh bị khối châu ngọc ảnh hưởng đến tâm thần nên xuất hiện một loại ý nghĩ muốn tàn sát hết đám người trước mặt. Nhưng loại ý nghĩ này đã sớm không còn, thậm chí nó còn khiến anh cảm thấy sợ hãi chính mình sẽ tiếp tục như thế.
Phải biết rằng bình thường anh đến cả con gà cũng không dám giết, từ nhỏ đến giờ anh vẫn luôn hiền lành.
Nhưng bây giờ lại hỏi anh phải xử lý đám người đó như nào, anh quả thực không biết phải trả lời làm sao.
"Ninh Nhi, không có việc gì thì cho qua đi."
Đúng lúc Thường Ninh đang hết sức khó xử, Cam Cầm kéo nhẹ cánh tay anh, nói.
Tuy rằng vừa nãy Vương Chấn Đông và những người kia khiến bà sợ hãi không ít, nhưng cũng may chưa xảy ra chuyện gì. Sau khi đã bình tĩnh lại, bà không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Bà chỉ muốn một nhà bình yên.
Kim Mao nghe được lời của Cam Cầm như chết đuối vớ được cọc.
Cũng không biết gã gom hết dũng khí ở chỗ nào mà gã ta lẩn từ chỗ họng súng đến trước mặt bà.
"Thím, à không, bà nội, lúc nãy là con không đúng, con láo xược, con không nên ức hiếp bà! Chỉ cần bà tha cho con, bà chính là bà nội ruột của con! Con, Vương Chấn Đông xin thề sau này nhất định sẽ đối tốt, hiếu thảo với bà, làm trâu làm ngựa cho nhà bà!"
Nói xong, gã vừa dập đầu vừa ra sức tự vả vào mồm mình, xuống tay rất có lực, nhanh chóng khiến khóe miệng bê bết máu.
Tuy rằng gã xấc nổi, nhưng vẫn biết nhìn tình thế mà làm.
Tổng tư lệnh Kiêu Long giao tính mạng của bọn gã cho Thường Ninh, những gã biết Thường Ninh chính là để ý tới cảm nhận của Cam Cầm.
Hơn nữa người mà gã đắc tội nhiều nhất lại chính là bà.
Hành động của Kim Mao tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến cho đám đàn em phía sau cũng thi nhau dập đầu.
Một cái tự tát kia làm cho cảnh tượng càng thêm nhốn nháo.
Ngay cả Vương Chấn Đông cũng đến trước mặt Cam Cầm, luôn mồm gọi bà nội, bà nội, vừa gọi vừa tự tát vào má mình.
"Bà nội, là con có mắt như mù, đã đắc tội bà! Là con không đúng, không nên có suy nghĩ đe dọa bà. Con xin thề từ nay về sau sẽ không có kẻ nào dám động đến miếng đất này của bà! Xin bà hãy rộng lượng tha thứ cho chúng con!"
"Bà nội, bà nội, xin hãy tha cho chúng con!"
"Bà nội, cầu xin bà!"
"Bà nội, bà nội, bà chính là bà nội ruột của con!"
Đối mặt với trăm tiếng một lời, khàn giọng gọi "bà nội" của đám côn đồ, Cam Cầm không biết phải làm sao.
Làm bà nội đúng là không tồi, nhưng bà cũng mới đến ngưỡng bảy,tám mươi tuổi, bị nhiều người gọi "bà nội" như vậy khiến cho Cam Cầm cảm thấy hơi xấu hổ.
Tổng tư lệnh Kiêu Long không ngăn cản bọn họ, ánh mắt chỉ liếc Thường Ninh, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ nghiền ngẫm.
Trong mắt anh ta, Vương Chấn Đông và mấy loại người thấp kém kia căn bản chẳng đáng để ông cho vào mắt. Ông chính là muốn nhìn xem Thường Ninh sẽ giải quyết thế nào.
"Ninh Nhi, tha cho bọn chúng đi con, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm ầm đến đứa nhỏ." Cam Cầm sắp chịu không nổi.
Hơn nữa, tên nhóc con lúc nãy còn hưng phấn bừng bừng hết nhìn đông rồi lại ngó tây lúc này lại bắt đầu kêu lên ầm ĩ.
Thường Ninh thoáng nhìn tổng tư lệnh Kiêu Long, hỏi: "Tôi thật sự có thể tự quyết định?"
Anh ta nhún vai: "Tôi nói rồi, cậu là người bị hại, cậu muốn làm như nào cũng được."
Vương Chấn Đông cùng đàn em đều im lặng như tờ, thứ nhất là bọn họ sợ làm ầm đến đứa nhỏ, thứ hai là căng thẳng chờ Thường Ninh hạ án tử cho bọn họ.
Thường Ninh nghĩ một lát, nếu buông tha cho bọn họ thì bọn họ cũng quá hời rồi.
Anh lập tức nói: "Tôi có thể tha cho bọn người, nhưng mỗi người phải đi quét đường lớn một tháng!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Tổng tư lệnh Kiêu Long đảo mắt một vòng mảnh sân, sau đó dừng lại trên người Thường Ninh.
"Cậu chính là Thường Ninh?" Giọng anh ta không nặng không nhẹ, dường như ẩn chứa một chút khinh thường.
Thường Ninh vội vàng giao lại đứa nhỏ cho mẹ mình, gật đầu: "Xin hỏi ngài là?"
Thường Ninh suốt ngày ở nhà chăm con cả ngày, nào có biết cái gì mà tổng tư lệnh.
Anh chỉ chắc chắn đối phương có thân phận rất cao. Dù sao anh ta cũng đến giúp anh mà đến cả tên tuổi của người ta anh cũng không biết thì quả thực là hơi có lỗi.
Về phần Vương Chấn Đông, khi anh ta thấy tổng tư lệnh Kiêu Long quen biết với Thường Ninh thì sốc đến mức suýt xỉu, bắt đầu thở hồng hộc.
Lúc trước anh ta còn chưa tin chuyện này có dính líu đến Thường Ninh, nhưng hiện tại có vẻ mọi chuyện lại giống như thật sự dính líu đến anh.
Đầu óc Vương Chấn Đông trống rỗng.
Rõ ràng tên nhãi này chỉ là một tên đàn ông đến ở rể nhà họ Sở, có mẹ là một bà già bán bánh rán trái cây dạo.
Sao lại có thể có quan hệ với tổng tư lệnh Kiêu Long - một người có thân phận vô cùng cao quý?
"Vị này chính là tổng tư lệnh Kiêu Long của chúng tôi!"
Một sĩ quan quân đội đứng bên cạnh tổng tư lệnh Kiêu Long lập tức ra vẻ kiêu ngạo, giọng nói tràn đầy sự kính trọng và sùng bái: "Tổng tư lệnh Kiêu Long của chúng tôi được vinh danh là một người chỉ huy có một không hai, tài năng đều cống hiến hết cho quốc gia. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là hàng trăm hàng vạn chiến sĩ đều không dám trái lại!"
Lời nói có lực vang vọng toàn khoảng đất khiến người khác phải kính sợ.
Đám người Kim Mao chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, sợ mất hồn mất vía.
Trong lòng Thường Ninh âm thầm kinh hãi. Chu Tước có thể điều đến một người như vậy, xem ra Chí Tôn Thần Điện quả thật rất mạnh.
Thấy anh có vẻ kinh ngạc, tên sĩ quan phụ tá có chút không hài lòng. Đây rõ ràng là một kẻ không hiểu biết mà!
Đến cả tổng tư lệnh Kiêu Long danh tiếng lừng lẫy khắp cả nước mà cũng không biết!
Nhưng anh ta cũng không dám nói gì, chỉ là oán trách trong lòng.
Không hiểu sao tổng tư lệnh lại vì một tên kém hiểu biết như vậy mà huy động nhiều người thế này.
Lúc này, khóe miệng tổng tư lệnh Kiêu Long khẽ cười: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... bây giờ cậu không có việc gì là được!"
Sau đó anh ta xung tay lên, dẫn theo đám sĩ quan phía sau đi đến trước mặt Vương Chấn Đông.
Mặt Vương Chấn Đông tái đi vì sợ, cả linh hồn anh ta cũng run lẩy bẩy.
"Lá gan các người cũng lớn đấy chứ, dùng máy xúc xúc nhà dân còn chưa tính, lại còn dám coi mạng người không ra gì, các người ngang nhiên coi trời bằng vung như vậy à?"
Đối mặt với lời trách mắng lạnh lùng của tổng tư lệnh Kiêu Long, Vương Chấn Đông sợ đến mức hồn bay phách lạc, đầu như củ tỏi bị nghiền nát.
"Tổng tư lệnh, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, mong ngài tha mạng!"
Đám người Kim Mao cũng sợ tới mức vội vàng cùng nhau dập đầu xin tha.
Nhất thời, hàng loạt tiếng kêu xin vang lên không dứt, còn kèm theo cả tiếng khóc, cảnh tượng có phần ồn ào lộn xộn.
"Im lặng hết cho tôi!"
Tổng tư lệnh Kiêu Long vừa quát lên một tiếng, đám người lập tức câm như hến.
Vương Chấn Đông run rẩy, không biết số phần sau này của mình sẽ như nào khi đụng trúng anh ta.
Anh ta hối hận vì đã liều đã liều chết, vì ép người ta bán cái nhà mà chọc trúng phải một nhân vật lớn.
Mấu chốt chính là người này lại còn có quan hệ với tên đàn ông ở rể tại Hồ Bắc kia.
Đương nhiên gã không cho rằng đây là do quan hệ của nhà họ Sở, vì nếu nhà đó có thế lực này thì đã sớm trở thành một nhà quyền thế cao nhất, sao có thể chỉ dừng lại ở việc ba đời chỉ làm cái nghề thấp kém như vậy?
Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là... không biết hôm nay anh ta còn có thể sống tiếp được nữa không.
Mẹ con nhà này tuyệt đối không phải là người mà anh ta có thể tùy tiện động vào.
Thậm chí nhà họ Sở cũng tuyệt đối không thể chọc đến.
Ánh mắt tổng tư lệnh Kiêu Long lại quay lại trên người Thường Ninh.
"Cậu là người bị hại, cậu nói xem chuyện này chúng ta nên xử trí như nào?"
Dứt lời, khóe miệng còn hơi nhếch lên lộ ra vẻ mặt đầy ý tứ.
Hình như anh ta muốn xem biểu hiện của Thường Ninh.
Thường Ninh hơi sửng sốt, trước đó anh bị khối châu ngọc ảnh hưởng đến tâm thần nên xuất hiện một loại ý nghĩ muốn tàn sát hết đám người trước mặt. Nhưng loại ý nghĩ này đã sớm không còn, thậm chí nó còn khiến anh cảm thấy sợ hãi chính mình sẽ tiếp tục như thế.
Phải biết rằng bình thường anh đến cả con gà cũng không dám giết, từ nhỏ đến giờ anh vẫn luôn hiền lành.
Nhưng bây giờ lại hỏi anh phải xử lý đám người đó như nào, anh quả thực không biết phải trả lời làm sao.
"Ninh Nhi, không có việc gì thì cho qua đi."
Đúng lúc Thường Ninh đang hết sức khó xử, Cam Cầm kéo nhẹ cánh tay anh, nói.
Tuy rằng vừa nãy Vương Chấn Đông và những người kia khiến bà sợ hãi không ít, nhưng cũng may chưa xảy ra chuyện gì. Sau khi đã bình tĩnh lại, bà không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Bà chỉ muốn một nhà bình yên.
Kim Mao nghe được lời của Cam Cầm như chết đuối vớ được cọc.
Cũng không biết gã gom hết dũng khí ở chỗ nào mà gã ta lẩn từ chỗ họng súng đến trước mặt bà.
"Thím, à không, bà nội, lúc nãy là con không đúng, con láo xược, con không nên ức hiếp bà! Chỉ cần bà tha cho con, bà chính là bà nội ruột của con! Con, Vương Chấn Đông xin thề sau này nhất định sẽ đối tốt, hiếu thảo với bà, làm trâu làm ngựa cho nhà bà!"
Nói xong, gã vừa dập đầu vừa ra sức tự vả vào mồm mình, xuống tay rất có lực, nhanh chóng khiến khóe miệng bê bết máu.
Tuy rằng gã xấc nổi, nhưng vẫn biết nhìn tình thế mà làm.
Tổng tư lệnh Kiêu Long giao tính mạng của bọn gã cho Thường Ninh, những gã biết Thường Ninh chính là để ý tới cảm nhận của Cam Cầm.
Hơn nữa người mà gã đắc tội nhiều nhất lại chính là bà.
Hành động của Kim Mao tạo ra phản ứng dây chuyền, khiến cho đám đàn em phía sau cũng thi nhau dập đầu.
Một cái tự tát kia làm cho cảnh tượng càng thêm nhốn nháo.
Ngay cả Vương Chấn Đông cũng đến trước mặt Cam Cầm, luôn mồm gọi bà nội, bà nội, vừa gọi vừa tự tát vào má mình.
"Bà nội, là con có mắt như mù, đã đắc tội bà! Là con không đúng, không nên có suy nghĩ đe dọa bà. Con xin thề từ nay về sau sẽ không có kẻ nào dám động đến miếng đất này của bà! Xin bà hãy rộng lượng tha thứ cho chúng con!"
"Bà nội, bà nội, xin hãy tha cho chúng con!"
"Bà nội, cầu xin bà!"
"Bà nội, bà nội, bà chính là bà nội ruột của con!"
Đối mặt với trăm tiếng một lời, khàn giọng gọi "bà nội" của đám côn đồ, Cam Cầm không biết phải làm sao.
Làm bà nội đúng là không tồi, nhưng bà cũng mới đến ngưỡng bảy,tám mươi tuổi, bị nhiều người gọi "bà nội" như vậy khiến cho Cam Cầm cảm thấy hơi xấu hổ.
Tổng tư lệnh Kiêu Long không ngăn cản bọn họ, ánh mắt chỉ liếc Thường Ninh, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ nghiền ngẫm.
Trong mắt anh ta, Vương Chấn Đông và mấy loại người thấp kém kia căn bản chẳng đáng để ông cho vào mắt. Ông chính là muốn nhìn xem Thường Ninh sẽ giải quyết thế nào.
"Ninh Nhi, tha cho bọn chúng đi con, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm ầm đến đứa nhỏ." Cam Cầm sắp chịu không nổi.
Hơn nữa, tên nhóc con lúc nãy còn hưng phấn bừng bừng hết nhìn đông rồi lại ngó tây lúc này lại bắt đầu kêu lên ầm ĩ.
Thường Ninh thoáng nhìn tổng tư lệnh Kiêu Long, hỏi: "Tôi thật sự có thể tự quyết định?"
Anh ta nhún vai: "Tôi nói rồi, cậu là người bị hại, cậu muốn làm như nào cũng được."
Vương Chấn Đông cùng đàn em đều im lặng như tờ, thứ nhất là bọn họ sợ làm ầm đến đứa nhỏ, thứ hai là căng thẳng chờ Thường Ninh hạ án tử cho bọn họ.
Thường Ninh nghĩ một lát, nếu buông tha cho bọn họ thì bọn họ cũng quá hời rồi.
Anh lập tức nói: "Tôi có thể tha cho bọn người, nhưng mỗi người phải đi quét đường lớn một tháng!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook