Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 43: Di chuyển đến sảnh lớn!
**********
Vài binh sĩ lập tức vây chặt cả nhà Sở An Hải.
Sở An Hải cực kỳ hoảng sợ, nói: "Lâm phó quan, anh có nhầm không? Là cả nhà của em trai thứ hai của tôi lén lút chuồn vào, chúng tôi có cầm thiệp mời vào!"
Kim Tú Quyên cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng vậy, chúng tôi có thiệp mời, không phải lén lút chuồn vào."
"Lén lút chuồn vào là bọn họ, không phải chúng tôi! Lâm phó quan, anh bắt sai người rồi!" Sở Gia Lượng cũng nơm nớp lo sợ không ngừng kêu oan, rõ ràng anh ta nói là cả nhà của chú hai, cuối cùng lại muốn bắt bọn họ là như thế nào.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Vợ chồng Sở Sơn Hải cũng rất kính ngạc.
Bọn họ còn tưởng rằng Lâm phó quan muốn bắt bọn họ, sợ tới mức trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Chỉ có Thường Ninh khẽ mỉm cười.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh, cô muốn hỏi anh có quen biết Lâm phó quan không.
Nhưng tình hình bây giờ cũng không cần hỏi nữa.
"Bắt nhầm người? Các người ở đây kêu gào, nghĩ nơi này là cái chợ à! Nơi này của chúng tôi canh phòng cần mật, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, làm sao có thể để cho người ta lén lút chuồn vào? Các người còn dám cố tình gây sự đây!"
Lâm phó quan vùng tay lên, nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài, không cho phép bước vào phủ đại soái nửa bước!"
"Không!"
Cả nhà Sở An Hải hoàn toàn hoảng sợ.
"Lâm phó quan, tôi xin lỗi, chúng tôi không nên lớn tiếng ở phủ đại soái, cầu xin anh đừng đuổi chúng tôi đi!" Sở An Hải cầu xin.
Nếu như bị đuổi khỏi phủ đại soái, bọn họ không những không thể mở rộng quan hệ cho chính mình mà còn mất hết mặt mũi trở về nhà.
Tất cả đều tại cả nhà của chú hai, bọn họ có tư cách gì tới tham gia bữa tiệc này, làm hại bọn họ bị mất mặt lớn như vậy.
"Đừng đuổi chúng tôi đi."
Mẹ con Kim Tú Quyên và Sở Gia Lượng chỉ cảm thấy như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, toàn thân run rẩy, đau khổ cầu xin.
"Lâm phó quan, cả nhà của đứa con hèn mọn này đã phạm vào sai lầm gì? Vi sao anh lại muốn bắt chúng nó?"
Ông cụ Sở đã bị kinh động, được Thẩm Lệ đỡ lấy, run rẩy bước đến.
Dù sao đó cũng là Lâm phó quan, bên cạnh còn có một hàng binh sĩ súng vác vai đạn lên nòng. Điều đó khiến chân của ông hơi run rẩy.
Đi theo sau ông là Tào Thu Huy, Sở Hân và một vài đứa con cháu khác, tất cả đều nơm nớp lo sợ.
"Ông nội, mau cứu chúng con, con không muốn bị đuổi đầu!" Sở Gia Lượng thấy ông cụ Sở thi lập tức than thở khóc lóc.
"Bố ơi, giúp chúng con với!" Vợ chồng Sở An Hải cũng cầu xin ông cụ Sở giúp đỡ.
Lâm phó quan lạnh lùng nhìn lướt qua ông cụ Sở, nói: "Bọn họ cố tình gây sự ở phủ đại soái, ồn ào bốn phía, các người tưởng phủ đại soái là nơi nào?"
Ông cụ Sở bị ánh mắt của Lâm phó quan quét qua, huyết áp tăng lên vô cùng, nhưng ông vẫn kiên trì nói: "Lâm phó quan, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, cậu có thể nể mặt lão già này mà tha cho chúng nó không?"
"Nề mặt ông?" Lâm phó quan bĩu môi, "Tôi có thể nể mặt ông,
Ông cụ Sở sợ tới mức không dám lên tiếng, thân thể lào đảo lùi về phía sau vài bước.
Sắc mặt ông đỏ bừng. Quả thật ở đây, nhất là trước mặt Lâm phó quan, mặt mũi của ông chẳng có giá trị gì cả.
Tào Thu Huy và Sở Hân ban đầu muốn nói giúp cha mẹ mấy câu, lúc này cũng lập tức ngậm miệng.
"Không thể tin nổi!"
Ông cụ Sở oán giận trừng mắt liếc nhìn cha con Sở An Hải, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Ông sợ sẽ bị đuổi ra ngoài thật.
Tuy nhiên ông lại ghi hận trong lòng, việc này đều do cả nhà chú hai làm hại.
Những người khác không nói chuyện đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.
Cha con Sở An Hải vốn dĩ đang muốn tranh cãi vài câu, ít nhất bọn họ cũng muốn kéo cả nhà Thường Ninh xuống nước, kết quả bây giờ nòng súng lại chĩa vào bọn họ.
Bọn họ sợ tới mức suýt chút nữa tè ra quần, trực tiếp bị đuổi khỏi phủ đại soái.
Những người đứng xem náo nhiệt cũng đã tản ra từ lâu, bọn họ thậm chí còn không dám bàn luận về chuyện đó. Tất cả xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, vì bọn họ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi phủ đại soái giống như thế.
Sau khi cả nhà Sở An Hải bị đuổi khỏi phủ đại soái.
Trần Di có cảm giác hãnh diện, cuối cùng thì lần này không còn bị cả nhà của anh cả chèn ép nữa.
Còn Sở Sơn Hà lại nghĩ đến sắc mặt của ông cụ Sở trước khi rời đi, cảm thấy hơi lo lắng.
"Liệu ba có trách chúng ta không?"
"Trách móc gì chứ? Đây cũng không phải lỗi của chúng ta, là cả nhà của anh cả tự chuốc lấy phiền phức thôi!" Trần Di hừ một tiếng.
Hôm nay nhìn thấy ông cụ Sở cam chịu, trong lòng bà hơi vui sướng.
Lúc này Lâm phó quan quay đầu nhìn về phía Thường Ninh, chỉ là anh ta không nói gì mà cứ nhìn Thường Ninh như vậy.
Vợ chồng Sở Sơn Hà vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại lập tức căng thắng trở lại.
Mặc dù vừa rồi Lâm phó quan thay bọn họ đuổi cả nhà anh cả đi, nhưng Lâm phó quan xử lý theo việc công, ai bảo gia đình của anh cả kêu gào lớn tiếng ở đây.
Nhưng lúc nãy Thường Ninh không chào Lâm phó quan, nếu anh ta truy cứu thi có phải cũng đuổi bọn họ đi hay không?
Ngay cả Sở Nguyệt cũng hơi căng thẳng.
Bởi vì sắc mặt của Lâm phó quan có vẻ không mấy thiện cảm đối với Thường Ninh.
Lâm phó quan nhìn Thường Ninh hồi lâu, nhưng vẻ mặt của Thường Ninh lại rất bình tĩnh.
Nhin thấy bộ dạng Thường Ninh ôm đứa bé, cuối cùng khóe miệng của Lâm phó quan co giật.
Tuy rằng anh ta rất xem thường Thường Ninh, nhưng anh ta thực sự không dám mạo muội đắc tội với Thường Ninh.
Mặc dù anh ta không biết thân phận cụ thể của Thường Ninh là gì, chỉ là đại soái đã cho người này vào thì anh ta có 100 lá gan cũng không dám đắc tội với Thường Ninh.
"Các vị, vì để bày tỏ sự xin lỗi về chuyện vừa rồi, mời các vị di chuyển đến sảnh lớn!"
Anh ta nghẹn cả buổi, mới nói ra được câu này.
Không những không trách tên vô dụng kia, cũng không đuổi bọn họ đi mà ngược lại mời bọn họ đến sảnh lớn.
Quả nhiên xứng đáng là sĩ quan phụ tá bên cạnh đại soái Kiêu Long, sự khoan dung và độ lượng thật sự không thể chế vào đâu được.
Bọn họ rất muốn khen ngợi Lâm phó quan vài câu nhưng lại không dám.
Lâm phó quan cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người bước đi, chỉ để lại hai binh sĩ dẫn bọn họ đến sảnh lớn.
Mọi người thấy gia đình của bọn họ được mời đến sảnh lớn, tất cả đều ồ lên.
"Điều này sao có thể chứ?" Ông cụ Sở nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, cả người run lên.
Thầm Lệ bên cạnh ông cũng che đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt kinh ngạc.
Tào Thu Huy nắm chặt tay, không thể tin nhìn cảnh tượng này: "Bọn họ làm sao có thể được mời đến sảnh lớn?"
Sở Hân thấy Sở Nguyệt đi vào sảnh lớn, tức giận nghiến răng: "Tại sao người đi vào sảnh lớn không phải là tôi?"
Lúc này có mấy người con cháu của nhà họ Sở nói: "Ông nội, bọn họ đúng là có vận khí tốt. Chúng con mới nghe trộm được lời của Lâm phó quan, chuyện của bác cả là Lâm phó quan vì danh dự của phủ đại soái nên mới để bọn họ vào!"
Ông cụ Sở thở dài một hơi, đấm ngực dậm chân nói: "Là do
An Hải quả sơ suất, để cho cả nhà thằng hai giẫm lên vai của nó bước vào sảnh lớn!" Những đứa con cháu khác của nhà họ Sở cũng tức giận, cả nhà của chú hai thật quá đáng.
"Nhưng cả thắng hai cho dù có vào được sảnh lớn còn có thể làm gì!" Ông cụ Sở hừ lạnh nói.
Mọi người cũng nghĩ như vậy, cả nhà đều vô dụng. Tuy rằng Sở Nguyệt có chút tài giỏi, nhưng dù sao cũng là phận đàn bà con gái, cả nhà bọn họ có vào sảnh lớn chẳng thể làm gì được.
Vừa nghĩ như vậy, mọi người cũng yên lòng hơn một chút.
Sau khi đám người Thường Ninh bước vào sảnh lớn.
Vợ chồng của Sở Sơn Hà lập tức choáng váng.
Tuy rằng sảnh lớn cũng có tiệc buffet, nhưng so với bên ngoài sang trọng và cao cấp hơn rất nhiều.
Đập vào mắt đều là rượu và đồ ăn cao cấp không thể gọi tên.
Ngoài ra còn có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp bưng khay và phục vụ đồ uống.
Hơn nữa có rất nhiều nhân vật nổi tiếng chỉ có thể nhìn thấy trên TV và một số thiếu gia tiểu thư của các gia tộc lớn.
Bọn họ không khỏi trở nên thận trọng, tay chân không biết nên đặt vào đâu.
Cũng không thể trách bọn họ thiếu hiểu biết. Suy cho cùng thì nhà họ Sở chỉ là gia tộc hạng 3, rất it khi tiếp xúc với giới thượng lưu thực sự ở Phàn Thành. Hơn nữa ở nhà họ Sở bọn họ cũng không được đối xử tốt cho nên việc bước vào những nơi cao cấp sẽ càng khó hơn.
Nếu so sánh cùng góc độ thì Sở Nguyệt tự nhiên hơn nhiều.
Vẻ ngoài thanh lịch và đúng đắn.
Dù sao thì cô đã một mình quản lý một công ty cho nên khi chất cũng đã được trau chuốt từ lâu.
"Có phải Lâm phó quan biết anh không?"
Khi bước vào đây, Sở Nguyệt không thể không hỏi nhỏ Thường Ninh.
Thường Ninh gật đầu, nói: "Lần trước anh đã nói với em, vi chuyện nhà bị bắt phả bỏ phải dời đi nơi khác anh đã gặp đại soái Kiêu Long, lúc ấy Lâm phó quan cũng ở đó."
"Ò." Sở Nguyệt ồ nhẹ một tiếng sau đó không hỏi gì nữa.
Có vẻ như lần này đại soái Kiêu Long đã cho Thường Ninh mặt mũi, nếu không bọn họ thật sự rất khó tham gia bữa tiệc này, huống chi là tiến vào sảnh lớn.
Nghĩ đến đây, nhân vật như đại soái Kiêu Long cũng không cao cao tại thượng như trong tưởng tượng của cô, anh ta khá gần gũi với mọi người.
Bang!
Trần Di càng cần thận thì ngược lại càng mắc nhiều lỗi, bà lỡ tay làm đổ khay của người phục vụ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Vài binh sĩ lập tức vây chặt cả nhà Sở An Hải.
Sở An Hải cực kỳ hoảng sợ, nói: "Lâm phó quan, anh có nhầm không? Là cả nhà của em trai thứ hai của tôi lén lút chuồn vào, chúng tôi có cầm thiệp mời vào!"
Kim Tú Quyên cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng vậy, chúng tôi có thiệp mời, không phải lén lút chuồn vào."
"Lén lút chuồn vào là bọn họ, không phải chúng tôi! Lâm phó quan, anh bắt sai người rồi!" Sở Gia Lượng cũng nơm nớp lo sợ không ngừng kêu oan, rõ ràng anh ta nói là cả nhà của chú hai, cuối cùng lại muốn bắt bọn họ là như thế nào.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
Vợ chồng Sở Sơn Hải cũng rất kính ngạc.
Bọn họ còn tưởng rằng Lâm phó quan muốn bắt bọn họ, sợ tới mức trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Chỉ có Thường Ninh khẽ mỉm cười.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh, cô muốn hỏi anh có quen biết Lâm phó quan không.
Nhưng tình hình bây giờ cũng không cần hỏi nữa.
"Bắt nhầm người? Các người ở đây kêu gào, nghĩ nơi này là cái chợ à! Nơi này của chúng tôi canh phòng cần mật, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, làm sao có thể để cho người ta lén lút chuồn vào? Các người còn dám cố tình gây sự đây!"
Lâm phó quan vùng tay lên, nói: "Đuổi bọn họ ra ngoài, không cho phép bước vào phủ đại soái nửa bước!"
"Không!"
Cả nhà Sở An Hải hoàn toàn hoảng sợ.
"Lâm phó quan, tôi xin lỗi, chúng tôi không nên lớn tiếng ở phủ đại soái, cầu xin anh đừng đuổi chúng tôi đi!" Sở An Hải cầu xin.
Nếu như bị đuổi khỏi phủ đại soái, bọn họ không những không thể mở rộng quan hệ cho chính mình mà còn mất hết mặt mũi trở về nhà.
Tất cả đều tại cả nhà của chú hai, bọn họ có tư cách gì tới tham gia bữa tiệc này, làm hại bọn họ bị mất mặt lớn như vậy.
"Đừng đuổi chúng tôi đi."
Mẹ con Kim Tú Quyên và Sở Gia Lượng chỉ cảm thấy như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, toàn thân run rẩy, đau khổ cầu xin.
"Lâm phó quan, cả nhà của đứa con hèn mọn này đã phạm vào sai lầm gì? Vi sao anh lại muốn bắt chúng nó?"
Ông cụ Sở đã bị kinh động, được Thẩm Lệ đỡ lấy, run rẩy bước đến.
Dù sao đó cũng là Lâm phó quan, bên cạnh còn có một hàng binh sĩ súng vác vai đạn lên nòng. Điều đó khiến chân của ông hơi run rẩy.
Đi theo sau ông là Tào Thu Huy, Sở Hân và một vài đứa con cháu khác, tất cả đều nơm nớp lo sợ.
"Ông nội, mau cứu chúng con, con không muốn bị đuổi đầu!" Sở Gia Lượng thấy ông cụ Sở thi lập tức than thở khóc lóc.
"Bố ơi, giúp chúng con với!" Vợ chồng Sở An Hải cũng cầu xin ông cụ Sở giúp đỡ.
Lâm phó quan lạnh lùng nhìn lướt qua ông cụ Sở, nói: "Bọn họ cố tình gây sự ở phủ đại soái, ồn ào bốn phía, các người tưởng phủ đại soái là nơi nào?"
Ông cụ Sở bị ánh mắt của Lâm phó quan quét qua, huyết áp tăng lên vô cùng, nhưng ông vẫn kiên trì nói: "Lâm phó quan, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, cậu có thể nể mặt lão già này mà tha cho chúng nó không?"
"Nề mặt ông?" Lâm phó quan bĩu môi, "Tôi có thể nể mặt ông,
Ông cụ Sở sợ tới mức không dám lên tiếng, thân thể lào đảo lùi về phía sau vài bước.
Sắc mặt ông đỏ bừng. Quả thật ở đây, nhất là trước mặt Lâm phó quan, mặt mũi của ông chẳng có giá trị gì cả.
Tào Thu Huy và Sở Hân ban đầu muốn nói giúp cha mẹ mấy câu, lúc này cũng lập tức ngậm miệng.
"Không thể tin nổi!"
Ông cụ Sở oán giận trừng mắt liếc nhìn cha con Sở An Hải, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Ông sợ sẽ bị đuổi ra ngoài thật.
Tuy nhiên ông lại ghi hận trong lòng, việc này đều do cả nhà chú hai làm hại.
Những người khác không nói chuyện đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.
Cha con Sở An Hải vốn dĩ đang muốn tranh cãi vài câu, ít nhất bọn họ cũng muốn kéo cả nhà Thường Ninh xuống nước, kết quả bây giờ nòng súng lại chĩa vào bọn họ.
Bọn họ sợ tới mức suýt chút nữa tè ra quần, trực tiếp bị đuổi khỏi phủ đại soái.
Những người đứng xem náo nhiệt cũng đã tản ra từ lâu, bọn họ thậm chí còn không dám bàn luận về chuyện đó. Tất cả xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, vì bọn họ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi phủ đại soái giống như thế.
Sau khi cả nhà Sở An Hải bị đuổi khỏi phủ đại soái.
Trần Di có cảm giác hãnh diện, cuối cùng thì lần này không còn bị cả nhà của anh cả chèn ép nữa.
Còn Sở Sơn Hà lại nghĩ đến sắc mặt của ông cụ Sở trước khi rời đi, cảm thấy hơi lo lắng.
"Liệu ba có trách chúng ta không?"
"Trách móc gì chứ? Đây cũng không phải lỗi của chúng ta, là cả nhà của anh cả tự chuốc lấy phiền phức thôi!" Trần Di hừ một tiếng.
Hôm nay nhìn thấy ông cụ Sở cam chịu, trong lòng bà hơi vui sướng.
Lúc này Lâm phó quan quay đầu nhìn về phía Thường Ninh, chỉ là anh ta không nói gì mà cứ nhìn Thường Ninh như vậy.
Vợ chồng Sở Sơn Hà vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại lập tức căng thắng trở lại.
Mặc dù vừa rồi Lâm phó quan thay bọn họ đuổi cả nhà anh cả đi, nhưng Lâm phó quan xử lý theo việc công, ai bảo gia đình của anh cả kêu gào lớn tiếng ở đây.
Nhưng lúc nãy Thường Ninh không chào Lâm phó quan, nếu anh ta truy cứu thi có phải cũng đuổi bọn họ đi hay không?
Ngay cả Sở Nguyệt cũng hơi căng thẳng.
Bởi vì sắc mặt của Lâm phó quan có vẻ không mấy thiện cảm đối với Thường Ninh.
Lâm phó quan nhìn Thường Ninh hồi lâu, nhưng vẻ mặt của Thường Ninh lại rất bình tĩnh.
Nhin thấy bộ dạng Thường Ninh ôm đứa bé, cuối cùng khóe miệng của Lâm phó quan co giật.
Tuy rằng anh ta rất xem thường Thường Ninh, nhưng anh ta thực sự không dám mạo muội đắc tội với Thường Ninh.
Mặc dù anh ta không biết thân phận cụ thể của Thường Ninh là gì, chỉ là đại soái đã cho người này vào thì anh ta có 100 lá gan cũng không dám đắc tội với Thường Ninh.
"Các vị, vì để bày tỏ sự xin lỗi về chuyện vừa rồi, mời các vị di chuyển đến sảnh lớn!"
Anh ta nghẹn cả buổi, mới nói ra được câu này.
Không những không trách tên vô dụng kia, cũng không đuổi bọn họ đi mà ngược lại mời bọn họ đến sảnh lớn.
Quả nhiên xứng đáng là sĩ quan phụ tá bên cạnh đại soái Kiêu Long, sự khoan dung và độ lượng thật sự không thể chế vào đâu được.
Bọn họ rất muốn khen ngợi Lâm phó quan vài câu nhưng lại không dám.
Lâm phó quan cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người bước đi, chỉ để lại hai binh sĩ dẫn bọn họ đến sảnh lớn.
Mọi người thấy gia đình của bọn họ được mời đến sảnh lớn, tất cả đều ồ lên.
"Điều này sao có thể chứ?" Ông cụ Sở nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, cả người run lên.
Thầm Lệ bên cạnh ông cũng che đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt kinh ngạc.
Tào Thu Huy nắm chặt tay, không thể tin nhìn cảnh tượng này: "Bọn họ làm sao có thể được mời đến sảnh lớn?"
Sở Hân thấy Sở Nguyệt đi vào sảnh lớn, tức giận nghiến răng: "Tại sao người đi vào sảnh lớn không phải là tôi?"
Lúc này có mấy người con cháu của nhà họ Sở nói: "Ông nội, bọn họ đúng là có vận khí tốt. Chúng con mới nghe trộm được lời của Lâm phó quan, chuyện của bác cả là Lâm phó quan vì danh dự của phủ đại soái nên mới để bọn họ vào!"
Ông cụ Sở thở dài một hơi, đấm ngực dậm chân nói: "Là do
An Hải quả sơ suất, để cho cả nhà thằng hai giẫm lên vai của nó bước vào sảnh lớn!" Những đứa con cháu khác của nhà họ Sở cũng tức giận, cả nhà của chú hai thật quá đáng.
"Nhưng cả thắng hai cho dù có vào được sảnh lớn còn có thể làm gì!" Ông cụ Sở hừ lạnh nói.
Mọi người cũng nghĩ như vậy, cả nhà đều vô dụng. Tuy rằng Sở Nguyệt có chút tài giỏi, nhưng dù sao cũng là phận đàn bà con gái, cả nhà bọn họ có vào sảnh lớn chẳng thể làm gì được.
Vừa nghĩ như vậy, mọi người cũng yên lòng hơn một chút.
Sau khi đám người Thường Ninh bước vào sảnh lớn.
Vợ chồng của Sở Sơn Hà lập tức choáng váng.
Tuy rằng sảnh lớn cũng có tiệc buffet, nhưng so với bên ngoài sang trọng và cao cấp hơn rất nhiều.
Đập vào mắt đều là rượu và đồ ăn cao cấp không thể gọi tên.
Ngoài ra còn có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp bưng khay và phục vụ đồ uống.
Hơn nữa có rất nhiều nhân vật nổi tiếng chỉ có thể nhìn thấy trên TV và một số thiếu gia tiểu thư của các gia tộc lớn.
Bọn họ không khỏi trở nên thận trọng, tay chân không biết nên đặt vào đâu.
Cũng không thể trách bọn họ thiếu hiểu biết. Suy cho cùng thì nhà họ Sở chỉ là gia tộc hạng 3, rất it khi tiếp xúc với giới thượng lưu thực sự ở Phàn Thành. Hơn nữa ở nhà họ Sở bọn họ cũng không được đối xử tốt cho nên việc bước vào những nơi cao cấp sẽ càng khó hơn.
Nếu so sánh cùng góc độ thì Sở Nguyệt tự nhiên hơn nhiều.
Vẻ ngoài thanh lịch và đúng đắn.
Dù sao thì cô đã một mình quản lý một công ty cho nên khi chất cũng đã được trau chuốt từ lâu.
"Có phải Lâm phó quan biết anh không?"
Khi bước vào đây, Sở Nguyệt không thể không hỏi nhỏ Thường Ninh.
Thường Ninh gật đầu, nói: "Lần trước anh đã nói với em, vi chuyện nhà bị bắt phả bỏ phải dời đi nơi khác anh đã gặp đại soái Kiêu Long, lúc ấy Lâm phó quan cũng ở đó."
"Ò." Sở Nguyệt ồ nhẹ một tiếng sau đó không hỏi gì nữa.
Có vẻ như lần này đại soái Kiêu Long đã cho Thường Ninh mặt mũi, nếu không bọn họ thật sự rất khó tham gia bữa tiệc này, huống chi là tiến vào sảnh lớn.
Nghĩ đến đây, nhân vật như đại soái Kiêu Long cũng không cao cao tại thượng như trong tưởng tượng của cô, anh ta khá gần gũi với mọi người.
Bang!
Trần Di càng cần thận thì ngược lại càng mắc nhiều lỗi, bà lỡ tay làm đổ khay của người phục vụ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net