• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (21 Viewers)

  • Chap-42

Chương 41: Tôi là Thường Ninh!






**********



“Bố, vậy ngày mai chúng ta có thể tham dự buổi yến tiệc của đại soái sao?"






Ngay khi ông cụ muốn rời khỏi khu vực sảnh thì Trần Di đánh liều hỏi ông một tiếng.



Mấy cái loại yến tiệc sang trọng xa hoa như thế thi dĩ nhiên bà cũng muốn được tham gia rồi.






Nhưng hiện tại cả dòng họ bà chỉ có đúng mười tấm thiệp mời thôi, có nói thế nào đi nữa thì ông vẫn nên để nhà bà tham gia chứ.



Ông cụ Sở ngoảnh đầu lại nhìn bà một cách lạnh nhạt, ông nói: “Nhà tụi bây có thằng con rể bản lĩnh thế cơ mà, để cậu ta đưa tụi bây đi tham dự đi!”






Trong lòng Trần Di cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cái này chẳng phải rõ ràng là không muốn để cho nhà bà tham dự sao.



"Đúng đó thím hai, thím cứ để Thường Ninh đưa nhà thím đi tham dự đi. Không phải cậu ta đã nói cậu ta có quen biết với đại soái Kiêu Long sao, thế thì cần ghi thiệp mời nữa, nhà thim cử trực tiếp đi là được thôi." Sở Gia Lượng cười ha hả mà nói.






Chỉ cần nghĩ tới việc trong buổi yến tiệc có rất nhiều đại soái cùng tham gia thì anh ta đã lập tức kích động không ngừng. Có thể được tham dự loại yến tiệc này đối với anh ta mà nói, đủ để cho anh ta khoe khoang với người khác dài dài rồi.



Sở Sơn Hà cũng cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng ông cũng chẳng dám lên tiếng.






Mà cái được gọi là yến tiệc đại soái, thật ra đối với Sở Nguyệt mà nói thì cô chẳng có chút hứng thú gi với nó cả.



Cô kéo tay bố mẹ của cô một chút rồi nói: "Bổ mẹ, mình đi thôi, cái loại yến tiệc đó không phải là nơi mà mình có thể tham dự."






Thường Ninh nhin thấy dảng vẻ kia của bố mẹ anh mà âm thầm lắc đầu một cái.



"Ngày mai, con sẽ đưa hai người đi tham dự."






Mọi người lại nhìn anh một cách kỳ quái, chỉ là hôm nay dây thần kinh cười của bọn họ đã có chút tê liệt, họ có muốn cười cũng không cười được.



Hai vợ chồng Sở Sơn Hà bắt đầu trừng mắt nhìn anh.






Họ cũng lười phải nói chuyện đó với anh.



Lúc này, Sở Gia Lượng lại vỗ trên bả vai của Thường Ninh một cải rồi nói: "Tốt lắm, ngày mai cậu đưa cả hai vợ chồng thím hai tới tham dự buổi yến tiệc của đại soái nhé, chúng tôi sẽ đứng chờ mọi người!"






Tào Thu Huy cố nhịn cười mà lắc đầu: “Phải nhớ là đừng quên mang theo món đồ làm phần lễ vật đấy!"



Sau khi bọn họ vừa về đến nhà,






Hai vợ chồng Sở Sơn Hà đã lập tức hầm hầm mà đóng sập cửa lại, sau đó họ cũng chẳng thèm bước ra ngoài nữa.



Sau khi Thường Ninh đã dỗ dành con anh đi ngủ xong, bước ra ngoài thì anh thấy Sở Nguyệt vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế số pha ở trong phòng khách. Cô cứ ngồi yên mà chẳng hề nhúc nhích gì.






"Vợ, sao em còn chưa đi ngủ nữa?"



Sở Nguyệt ngẩng đầu lên mà nhìn anh một hồi, cô hỏi anh: "Anh thành thật nói cho em biết, ngày mai anh thật sự có thể đưa bố mẹ tới tham dự buổi yến tiệc của đại soái phải không?"






"Thật." Thường Ninh nghiêm túc gật đầu với cô một cái.



Sở Nguyệt cắn môi rồi đáp lời anh: “Được, em tin tưởng anh một lần, ngày mai em sẽ khuyên bố mẹ đến tham dự buổi tiệc cùng anh."






Cô khuyên nhủ mãi, rốt cuộc cũng thuyết phục được hai vợ chồng Sở Sơn Hà tham dự. Dù gi thì bọn họ cũng thật sự rất muốn đi thử một lần cho biết.



Bọn họ cảm thấy sốt ruột cả đêm qua, thậm chí còn ngủ không ngon.






"Thường Ninh, nếu lần này mày hại tụi tao mất thể diện thì mày lập tức cút ra khỏi cái nhà này đi nhé!” Đây chính là câu nói đầu tiên mà Trần Di thốt lên.



"Không sai, nếu lần này mày lại khiến tụi tao bị bêu xấu thi tao và mày quyết không đội trời chung!" Sở Sơn Hà cũng buông lời cay độc không kém.






Sau đó, ông thấy hai tay của Thường Ninh trống trơn thì mới hỏi anh: “Thiệp mời của mày đâu? Không có thiệp mời thì làm sao đi được?"



"Thiệp mời đã được phát xong xuôi hết rồi ạ." Thường Ninh trả lời ông.






“Máy đùa tụi tao đó à?" Sở Sơn Hà bắt đầu nổi điên lên, ông nâng lên một quả đấm.



Trần Di thấy vậy mà nhe nanh múa vuốt muốn cào khuôn mặt của Thường Ninh.






Ngay cả Sở Nguyệt cung cảm thấy sửng sốt một chút.



"Con vẫn chưa nói hết lời!" Thường Ninh vội vàng nói: “Mặc dù chúng ta không có thiệp mời nhưng chúng ta vẫn có thể đi vào bình thường!"






Tổi hôm qua anh có gọi điện cho chủ tịch Tô, đúng thật là thiệp mời đã được phát xong hết rồi, nhưng chủ tịch Tô đã nói ông ta có thể sắp xếp người để bọn họ đi vào tham dự.



Thật ra thì ngay cả khi không có sự sắp xếp của chủ tịch Tô, anh vẫn tin rằng nhà anh vẫn có thể đi vào phủ của đại soái như thường. "Nếu như mày dám lừa gạt tụi tao thì tao tuyệt đối không tha cho mày đầu." Sở Sơn Hà siết chặt quả đấm, ông nghiến răng nghiến lợi mà nói với anh.






Trần Di cũng có chút chần chừ. Cái thằng vô dụng này luôn luôn chẳng đáng tin cậy chút nào, không có thiệp mời mà anh vẫn có thể đưa bọn họ vào thật à? Lúc này ngay cả Sở Nguyệt cũng có chút do dự, cô thoáng nhìn qua Thường Ninh.



"Hai người cứ yên tâm đi, thật sự không thành vấn đề gì." Thường Ninh quay sang gật đầu với cô.






“Bố mẹ, xin hai người hãy tin tưởng Thường Ninh một lần đi a!" Sở Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chắc nịch của Thường Ninh, cô vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng anh,



Phủ của đại nguyên soải là một nơi được cải tiến tạm thời từ tòa trang viên cao cấp ở quận Phàn Thành.






Nơi đây được canh gác rất nghiêm ngặt, nhìn bốn phía tùy ý thì có thể thấy một vài binh sĩ vác theo súng đạn thật.



Khung cảnh này khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ.






Hơn nữa, cho dù là đến tham dự buổi yến tiệc của đại soái thì cũng không được phép cho xe cộ đến gần đó.



Thế nên tất cả mọi người được tham gia buổi tiệc của đại soái đều phải đậu xe ở bãi đỗ xe tạm thời, cách phủ đệ khá xa rồi đi bộ vào trong.






Những người khác thì ai ai cũng đều đi đến bằng mấy chiếc xe sang trọng, riêng chỉ có mỗi nhà của Thường Ninh là đi xe taxi đến mà thôi.



Vốn dĩ Thường Ninh còn định lái chiếc xe kia quay về từ Fullview Garden.






Nhưng anh sợ không đủ thời gian để anh lái về nên anh đã không đến. Dù sao thì anh cũng chẳng quan tâm đến việc người khác nhìn anh thế nào.



Nhưng hai vợ chồng Sở Sơn Hà thi lại khác, khi cảm nhận được ảnh mắt khinh thường của những người kia thì họ đã hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống ngay.






"Thôi nguy rồi, hinh như chúng ta quên chuẩn bị lễ vật rồi!"



Ngay sau đó, Sở Sơn Hà nhìn thấy tất cả mọi người ai ai cũng xách theo cái túi tinh xảo chứa đựng những món quà đắt tiền thì ông mới bắt đầu vỗ cái trán của bản thân một cái.








Ban đầu, ông cũng chẳng còn hy vọng gì về chuyện tới tham dự yến tiệc của đại soái, thế nên ông đã không hề để tâm đến chuyện này.



"Nếu không thì chúng ta quay lại để mua đi!” Sắc mặt của Trần Di cũng lập tức thay đổi.






Nhưng nghĩ tới việc bây giờ chiếc xe taxi đã đi mất rồi, bà lại cảm thấy có chút chán nản mà dậm chân.



"Thật ra thì con thấy không đem theo lễ vật cũng chẳng có vấn đề gì cả, có khi đại soái Kiêu Long cũng không quan tâm đến mấy thứ này đâu." Thường Ninh cất tiếng nói.






"Mày thì biết cải gì chứ, cái này là lễ nghĩa cơ bản đấy!" Sở



Sơn Hà trừng mắt nhìn Thường Ninh một cái.






"Nhưng bây giờ buổi tiệc của ngài đại soái sắp bắt đầu rồi, chúng ta còn có thể làm gì nữa?" Thường Ninh nhún vai mà nói.



Hai vợ chồng Sở Sơn Hà liếc nhìn Thường Ninh một cách oản hận, đúng thật là bây giờ có muốn quay về mua lễ vật đi nữa, thì chắc chắn cũng không kịp quay lại buổi tiệc của đại soái.






Sở Nguyệt vốn dĩ cũng cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng rồi cô nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Thường Ninh.



Cô đã lập tức nói với họ: “Bố mẹ, con nghĩ là Thường Ninh nói đúng, có lẽ ngài đại soái Kiều Long cũng không chủ trọng đến mấy cải lễ nghi phiền phức kia đâu ạ, chúng ta vẫn nên đi vào trước đi."






“Ôi chao, cả gia đình thím Hai dám đến thật kia!"



Đúng lúc này, một đám người thuộc nhà họ Sở cũng đã đến nơi.






Nhà họ Sở có tổng cộng muời tấm thiệp mời, thế nên người tới tham dự cũng là mười người. Tất cả họ đều đi trên ba chiếc sang trọng tới.



Cả chú và di của Sở Nguyệt cũng chính là bố mẹ của Sở Gia Lượng Sở An Hải và Kim Tú Quyên cũng đặc biệt từ nơi khác trở về.






Người đi đầu là ông cụ Sở, cả đoàn người ở phía sau xách đủ các loại hộp quà đất tiền mà nghênh ngang bước tới.



Sở Gia Lượng vừa trông thấy cả nhà Sở Nguyệt tới tham dự thì bắt đầu mở miệng nói.






Hai vợ chồng Sở Sơn Hà cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh ông cụ mà hỏi thăm sức khỏe ông. Sau đó, họ còn chào hỏi một tiếng với vợ chồng Sở An Hải.



Ông cụ Sở lắc đầu ngán ngẩm, ông cũng lười để ý đến họ. Cả Thẩm Lệ diu ông đi cũng làm như không nhìn thấy bọn họ, cứ thế mà tiếp tục đi thẳng vào.






Dĩ nhiên là vợ chồng Sở An Hải cũng đã có nghe nói về vài chuyện mấy ngày qua, mặt của ông ta đen lại rồi bắt đầu quát mắng Sở Sơn Hà: "Tên vô dụng kia đã liều lĩnh mà mấy người cũng liều chết làm theo, lát nữa mấy người bị người ta đuổi ra thì đừng có nói mình là người nhà họ Sở!”



Ngoại trừ ông cụ Sở thì Sở Sơn Hà sợ nhất người anh cả này.






Lúc này, ông bị ông ta quát mắng mà thân thể của ông cũng run rẩy theo, thậm chí ông còn cảm thấy hối hận vì đã tới đây.



Kim Tú Quyền liếc nhìn cả nhà bọn họ một cách lạnh lùng rồi nói: “Đúng là một đám người ngu dốt."






Sau đó, bà ta đã nhanh chóng kéo chồng của bà ta đi ngay.



Lúc này, Tào Thu Huy cũng lắc đầu ngán ngẩm rồi kéo tay Sở Hân đi vào.






"Mọi người tới thì cũng đã tới rồi, mà ngay cả phần lễ vật cũng không mang theo, mọi người thật sự chẳng để tâm đến lời nói của tôi ngày hôm qua nhỉ."



"Có lẽ là bọn họ chỉ đến đây để đi tham quan bên ngoài đây một chút thôi, nhờ vậy thì mới có thể làm bộ nói với người ta là mình đã được mời tham dự tiệc của đại soái đấy.” Sở Hân vừa che miệng cười vừa nói.






Sở Gia Lượng đưa ngón tay cái lên về phía Thường Ninh rồi nói: “Ngay cả chủ Hai và thím Hai cũng bị cậu thuyết phục, tôi thật sự rất khâm phục cậu đấy. Được lắm, thế lát nữa chúng ta gặp nhau ở đại sảnh nhé!"



Anh ta cũng chẳng biết mấy người này lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đến đây thật nữa.






Có mối quan hệ thân thích với mấy người ở nhà này thật đúng là xấu hổ mà.



Sau đó, bọn họ ngông nghênh bước vào khu trang viên.






Chờ đến lúc bọn họ đã đi hết, mặc dù Sở Sơn Hà tức giận đến mức không chịu nổi, nhưng rõ ràng ông vẫn chưa đủ sức để bật lại họ.



"Nếu không thì chúng ta quay về nhà đi."






Mà Trần Di thì lại khác, bà nổi giận đùng đùng mà nói: "Tới thì cũng đã tới rồi, quay về làm gì nữa?"



"Nếu như chúng ta thật sự bị người ta đuổi ra thì phải làm sao?" Sở Sơn Hà hỏi bà một cách sợ sệt.






Trần Di liếc qua Thường Ninh, ánh mắt của bà không thể hung hăng hơn: "Vậy thi lập tức xử lý cải thằng vô dụng này!"



Họ vừa đi tới của trang viên thi đã thấy có người chuyên phụ trách kiểm tra thiệp mời, còn có mấy người chuyên phụ trách kiểm tra khách vào bên trong sảnh.






Bên cạnh mấy người đó còn có binh sĩ vác cây súng thật đứng gác cổng.



Nhìn thấy cảnh đó mà Sở Sơn Hà đã lập tức nơm nớp trong lo sợ.






"Thường Ninh, mày có thật sự đảm bảo tụi tao có thể vào được không?" Ông ta cảm thấy không yên tâm mà hỏi anh, thậm chí đôi chân ông còn muốn nhũn ra hết rồi đây.



Trần Di cũng có vẻ hoang mang mà nhìn chằm chằm sang Thường Ninh.






Thường Ninh giao đứa trẻ lại cho Sở Nguyệt rồi bước lên phía trước cửa.



"Xin mời quý khách lấy thiệp mời ra!" Người phụ trách kiểm tra thiệp mời lập tức mở miệng nói.






"Tôi là Thường Ninh!" Thường Ninh chỉ trả lời lại mỗi một câu.



Tức khắc, người phụ trách kiểm tra thiệp mời nhíu mày lại một chút, người này không đua thiệp mời ra mà lại báo tên của mình là có ý gì chứ?






Thường Ninh là ai chủ? Người kiểm tra cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Vả lại, không có thiệp mời mà cũng muốn nghênh ngang đi vào à?



Họ nhìn thấy dáng vẻ đó của người phụ trách kiểm tra.






Cả vợ chồng Sở Sơn Hà đều sợ đến mức tim đập thình thịch, thôi rồi, lần này tiêu thật rồi. Bọn họ bị tên vô dụng kia đùa rồi.



Ngay tại lúc này bọn họ đã muốn chết tâm thật rồi, kể từ giờ bọn họ sẽ hạn chết Thường Ninh.






Lòng bàn tay của Sở Nguyệt cũng đầm đìa mồ hôi, cô cũng cảm thấy hồi hộp đến không thể hồi hộp hơn.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom