Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 163.
**********
Sau khi Thường Ninh nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ thì sau lưng anh xuất hiện một đôi cánh mờ ảo từ chân khí. Mặc dù còn chưa ngưng đọng thành thực thể nhưng đã có hình dáng nguyên sơ căn bản.
!
Cũng đủ để anh bay lượn trên không trung trong một đoạn thời gian.
Như Ý quay đầu nhìn thấy Thường Ninh đuổi theo. Vả lại cô ta còn nhìn thầy đôi cánh chân khí mờ ảo ở phía sau lưng của Thường Ninh thì lập tức cực kỳ hoảng sợ.
!
“Chuyện này sao lại có thể! Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể làm được đến bước này, ngưng khí thành cánh, rốt cuộc anh ta là ai?"
Lúc này cô ta cũng không dám sơ xuất, liều mạng chuyển động chiếc dù giấy dầu trong tay, tăng thêm tốc độ bay lượn của mình.
!
Hai hình người truy đuổi trong không trung. Một màn này đã thu hút không ít sự ngạc nhiên của người đi đường.
Mới ban đầu mọi người còn cho rằng là họ đang được treo trên dây thép của đoàn phim, nhưng đến lúc bóng hai người biến mất giữa không trung rất lâu mà họ cũng không có nhìn thấy bất kỳ máy móc và thiết bị máy quay phim nào.
!
Mới bừng tinh rằng đây không phải là quay phim mà thực sự có thể bay.
Thậm chí có không ít người bắt đầu quỳ bái về hướng mà Thường Ninh biến mất.
!
Còn mấy người Hồ Diệu Phát đang đứng ở trước cửa sổ tòa nhà, đôi mắt vẫn chưa chớp lấy cái nào.
"Cậu Ninh thật sự là thần tiên!”
!
Hồ Diệu Phát âm thầm cảm khái, cũng nảy sinh ý sùng bái mãnh liệt.
Thậm chí đối với sự lựa chọn hôm nay của mình vui mừng không thôi.
!
Nếu như hôm nay thật sự tham sống sợ chết thì e rằng thứ mất đi có thể còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Lúc này, khi Như Ý bay lượn đến một khu vực không người thì cuối cùng cũng kiên trì không nổi mà hạ cánh xuống.
!
Sắc mặt của cô ta hơi tái xanh, dáng vẻ cũng không phải là bộ dáng của Sở Nguyệt.
Mặc dù gương mặt đó chẳng phải là gương mặt ưa nhìn của Sở Nguyệt nhưng cũng xem như vô cùng xinh đẹp.
!
Chỉ là góc mắt chứa thần sắc dữ tợn cực kỳ nồng đậm,
Dường như đang hồi phục lại tướng mạo vốn có của cô ta.
!
Dù sao đã mượn sự giúp đỡ của chiếc dù giấy dầu trong tay cô ta thời gian dài nên chân khí trong cơ thể của cô ta đã tiêu hao vô cùng lớn.
Nên khó mà tiếp tục duy trì thuật dịch dung.
!
Thân hình dịch dung của cô ra chẳng hề dựa vào ngoại vật gì khác mà hoàn toàn dựa vào việc lấy khí thay đổi hình dạng, là kỹ năng độc môn của cô ta.
"Thường Ninh, không ngờ rằng anh không chỉ là một cao thủ mà còn là một cao thủ có thể ngưng động khí thành cánh, quả thực tôi đã xem thường anh!”
!
Như Ý có hơi thở dốc, nói với Thường Ninh cũng hạ cánh cùng lúc.
Nên biết rằng, ngưng khí thành cánh không phải là người bình thường có thể làm được, cho dù là mấy lão quái vật trong Bát Môn có thể làm được cũng ít vô cùng.
!
Đối phương còn trẻ như vậy, lại đã có thể làm được mức độ này thì kỳ thực sức mạnh quả thực đã sâu đến không thể dò.
Trên mặt Như ý cũng không dám có nửa điểm xem thường.
!
So với Như Ý thì hơi thở của Thường Ninh ổn định hơn, dường như việc bay lượn vừa nãy đối với anh chẳng hề tạo ra bao nhiêu tiêu hao.
Cũng đủ để thấy rằng hiện tại chân khí trong cơ thể anh đã nồng hậu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
!
"Nói ra Sở Nguyệt đang ở đâu, tôi có thể thả cô một đường sống." Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Như Ý cười ha ha nói: "Anh nhớ nhung người vợ kia của anh như vậy. Nên biết rằng cô ta chỉ một người bình thường, không hề xứng với anh một chút nào. Đối với sự lựa chọn đàn bà thì anh có rất nhiều, ví dụ như, tôi có lẽ có thể thay thế cô ta!"
!
"Thiên hạ không có ai có thể thay thế cô ấy! Một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô ấy ở đây?" Tròng tử của Thường Ninh sáng lên tia lạnh lẽo.
Nụ cười của Như Ý cứng lại: "Anh khách khí với tôi một chút thì có lẽ trong khoảnh khắc mềm lòng tôi có thể nói cho anh biết cô ta đang ở đâu. Nhưng bây giờ, anh chết đi cho tôi!"
!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ thấy chiếc dù giấy dầu trong tay cô ta bắt đầu xoay mạnh về phía Thường Ninh.
!
Âm thanh tiếng lò xo động cơ trong chiếc dù vang lên nườm nượp không ngớt, những cây kim nhỏ màu đen lóe lên ánh sáng âm u như mua rơi dày đặc bắn về phía Thường Ninh.
Những cây kim đen này được tạo thành từ loại vật liệu đặc biệt, có thể phá vỡ chân khí hộ thân.
!
Chỉ cần đâm vào trong thân thế con người thì sẽ theo dòng máu trong cơ thể đi khắp nơi.
Khiến người khác đau đến không muốn sống.
!
Cô ta có lòng tin cho dù Thường Ninh có lợi hại thêm nữa thì tuyệt đối không thể nào trốn khỏi đợt tấn công giống như mưa trút xuống cành hoa lê thế này.
Thậm chí cô ta có thể nhìn thấy thân thể của Thường
!
Ninh đâm đầy kim, bộ dáng giống như một con nhím, nằm trên đất đau đến không muốn sống.
Khóe miệng cô ta cũng không kìm được lộ ra một nụ cười lạnh.
!
Nhưng giây lát sau thì gương mặt của cô ta trực tiếp cứng ngắc lại.
Dù giấy dầu trong tay không kìm được trượt xuống đất. Đồng thời, một luồng khí lạnh lẽo nặng nề nhấn chìm cả người cô ta.
!
Chỉ nhìn thấy những cây kim đen kia toàn bộ đều dùng lại phía trước Thường Ninh trong phạm vi tâm 33 cm.
Cảnh tượng trong khoảnh khắc giống như bị ngưng đọng lại vậy.
!
Như Ý cũng cảm thấy hơi thở đình trệ lại.
Nên biết rằng mấy cây kim kia của cô ta có thể phá vỡ chân khí hộ thân, cho dù là mấy lão quái vật kia cũng tránh không được. Nhưng như vậy lại không có hiệu quả với đối phương. Tên này quả thật so với mấy lão quái vật kia còn đáng sợ hơn.
!
Sau khi âm thầm cắn môi thì cô ta quay người muốn chạy
Đến cả chiếc dù giấy dầu vẫn theo cô ta không rời cũng bị bỏ mặt không nhặt trở lên.
!
"Cô cảm thấy cô có thể trốn thoát sao?”
Lúc này Thường Ninh lạnh nhạt nói, sau đó vung tay một cái.
!
Mấy cây kim đen kia giống như một đàn ong đen dày đặc bay về phía Như Ý.
Như Ý cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
!
Mặc dù những câu kim này xuất phát từ trong tay cô ta, nhưng cô ta chưa hề mang lòng tin có thể chế ngự được mấy cây kim đen này.
Trước giờ cô ta chua từng nghĩ vũ khí của mình có thể bị người khác lợi dụng để đối phó với mình.
!
Thậm chí mắt cô ta cũng đã nhắm lại.
Vừa nãy bản thân còn tưởng tượng bộ dáng tên kia biến thành còn nhím, không ngờ cuối cùng bản thân lại biến thành con nhím.
!
Nhưng qua hồi lâu mà cô ta vẫn không cảm nhận được cảm giác đau đớn vì bị kim đâm nên không kìm được mở mắt ra.
Vừa mở mắt thì cô ta càng thêm hoảng sợ cực kỳ.
!
Những cây kim lúc này đang bao vây toàn cơ thể cô ta, cách da thịt cô không đến một tấc, khiến cô ta không dám động đậy bậy bạ chút nào.
"Bây giờ tôi lại hỏi cô một lần cuối cùng, Sở Nguyệt đang ở đâu?”
!
Lúc này giọng nói của Thường Ninh cũng truyền đến.
“Cô ta, cô ta bị mang đi rồi!" Chóp mũi Như Ý thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, nói.
!
Cô ta không hề có chút hoài nghi nếu như cô ta không nói thật thì những cây kim đen này sẽ chui vào trong thân thế cô ta.
Cái cảm giác đau đến không muốn sống kia cô ta chính là người biết rõ nhất.
!
"Mang đi đâu?"
"Thiên ảnh môn!”
!
"Thiên ảnh môn? Một trong Bát môn?" Thường Ninh nhướng mày hỏi.
"Không sai, người nhà họ Sở phái người tìm đến Thiên ảnh môn của chúng tôi hy vọng ra sức giúp đỡ nhà họ Sở một tay, do vậy tôi đã đến đây.”
!
"Nhà họ Sở có quan hệ gì với Thiên ảnh môn?”
"Nghe nói năm đó lão môn chủ rơi vào tình cảnh khó khăn thì ông cụ của nhà họ Sở đã từng giúp đỡ lão môn. chủ. Lão môn chủ đã để lại một tín vật, chỉ cần nhà họ Sở gặp nạn thì Thiên ảnh môn có thể trả phần nợ ân tình này."
!
Thường Ninh hơi do dự một chút, thì ra nhà họ Sở còn có tầng quan hệ này. Chẳng trách ông cụ Sở lại có sức mạnh như vậy.
Nhưng mà một trong Bát môn thì là gì, dựa vào thực lực thân thể này bây giờ thì căn bản không cần sợ mấy tồn tại đó.
!
Lúc này Như Ý lén lút nhìn Thường Ninh một cái: "Chuyện đưa Sở Nguyệt cho công tử thứ hai của Thiên ảnh môn là suy tính của ông nội cô ta. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả."
"Nhưng mà, bây giờ chắc cô ta còn chưa bị đưa đến Thiên ảnh môn. Nếu như anh thả tôi ra thì tôi có thể giúp anh tìm cô ta!"
!
Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu.
Dù sao thì ai lại không sợ chết. Cô ta thực sự sợ Thường Ninh không vui. Nếu như những cây kim kia đâm hết lên người của cô ta thì điều đó còn đáng sợ hơn cái chết,
!
Thường Ninh lạnh nhạt nhìn cô ta: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?"
Như Ý cắn răng, quyết tâm nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra thì tôi đồng ý vì anh mà phục vụ quên mình. Từ nay tách rời khỏi Thiên ảnh môn!"
!
**********
Sau khi Thường Ninh nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ thì sau lưng anh xuất hiện một đôi cánh mờ ảo từ chân khí. Mặc dù còn chưa ngưng đọng thành thực thể nhưng đã có hình dáng nguyên sơ căn bản.
!
Cũng đủ để anh bay lượn trên không trung trong một đoạn thời gian.
Như Ý quay đầu nhìn thấy Thường Ninh đuổi theo. Vả lại cô ta còn nhìn thầy đôi cánh chân khí mờ ảo ở phía sau lưng của Thường Ninh thì lập tức cực kỳ hoảng sợ.
!
“Chuyện này sao lại có thể! Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể làm được đến bước này, ngưng khí thành cánh, rốt cuộc anh ta là ai?"
Lúc này cô ta cũng không dám sơ xuất, liều mạng chuyển động chiếc dù giấy dầu trong tay, tăng thêm tốc độ bay lượn của mình.
!
Hai hình người truy đuổi trong không trung. Một màn này đã thu hút không ít sự ngạc nhiên của người đi đường.
Mới ban đầu mọi người còn cho rằng là họ đang được treo trên dây thép của đoàn phim, nhưng đến lúc bóng hai người biến mất giữa không trung rất lâu mà họ cũng không có nhìn thấy bất kỳ máy móc và thiết bị máy quay phim nào.
!
Mới bừng tinh rằng đây không phải là quay phim mà thực sự có thể bay.
Thậm chí có không ít người bắt đầu quỳ bái về hướng mà Thường Ninh biến mất.
!
Còn mấy người Hồ Diệu Phát đang đứng ở trước cửa sổ tòa nhà, đôi mắt vẫn chưa chớp lấy cái nào.
"Cậu Ninh thật sự là thần tiên!”
!
Hồ Diệu Phát âm thầm cảm khái, cũng nảy sinh ý sùng bái mãnh liệt.
Thậm chí đối với sự lựa chọn hôm nay của mình vui mừng không thôi.
!
Nếu như hôm nay thật sự tham sống sợ chết thì e rằng thứ mất đi có thể còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Lúc này, khi Như Ý bay lượn đến một khu vực không người thì cuối cùng cũng kiên trì không nổi mà hạ cánh xuống.
!
Sắc mặt của cô ta hơi tái xanh, dáng vẻ cũng không phải là bộ dáng của Sở Nguyệt.
Mặc dù gương mặt đó chẳng phải là gương mặt ưa nhìn của Sở Nguyệt nhưng cũng xem như vô cùng xinh đẹp.
!
Chỉ là góc mắt chứa thần sắc dữ tợn cực kỳ nồng đậm,
Dường như đang hồi phục lại tướng mạo vốn có của cô ta.
!
Dù sao đã mượn sự giúp đỡ của chiếc dù giấy dầu trong tay cô ta thời gian dài nên chân khí trong cơ thể của cô ta đã tiêu hao vô cùng lớn.
Nên khó mà tiếp tục duy trì thuật dịch dung.
!
Thân hình dịch dung của cô ra chẳng hề dựa vào ngoại vật gì khác mà hoàn toàn dựa vào việc lấy khí thay đổi hình dạng, là kỹ năng độc môn của cô ta.
"Thường Ninh, không ngờ rằng anh không chỉ là một cao thủ mà còn là một cao thủ có thể ngưng động khí thành cánh, quả thực tôi đã xem thường anh!”
!
Như Ý có hơi thở dốc, nói với Thường Ninh cũng hạ cánh cùng lúc.
Nên biết rằng, ngưng khí thành cánh không phải là người bình thường có thể làm được, cho dù là mấy lão quái vật trong Bát Môn có thể làm được cũng ít vô cùng.
!
Đối phương còn trẻ như vậy, lại đã có thể làm được mức độ này thì kỳ thực sức mạnh quả thực đã sâu đến không thể dò.
Trên mặt Như ý cũng không dám có nửa điểm xem thường.
!
So với Như Ý thì hơi thở của Thường Ninh ổn định hơn, dường như việc bay lượn vừa nãy đối với anh chẳng hề tạo ra bao nhiêu tiêu hao.
Cũng đủ để thấy rằng hiện tại chân khí trong cơ thể anh đã nồng hậu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
!
"Nói ra Sở Nguyệt đang ở đâu, tôi có thể thả cô một đường sống." Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Như Ý cười ha ha nói: "Anh nhớ nhung người vợ kia của anh như vậy. Nên biết rằng cô ta chỉ một người bình thường, không hề xứng với anh một chút nào. Đối với sự lựa chọn đàn bà thì anh có rất nhiều, ví dụ như, tôi có lẽ có thể thay thế cô ta!"
!
"Thiên hạ không có ai có thể thay thế cô ấy! Một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô ấy ở đây?" Tròng tử của Thường Ninh sáng lên tia lạnh lẽo.
Nụ cười của Như Ý cứng lại: "Anh khách khí với tôi một chút thì có lẽ trong khoảnh khắc mềm lòng tôi có thể nói cho anh biết cô ta đang ở đâu. Nhưng bây giờ, anh chết đi cho tôi!"
!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ thấy chiếc dù giấy dầu trong tay cô ta bắt đầu xoay mạnh về phía Thường Ninh.
!
Âm thanh tiếng lò xo động cơ trong chiếc dù vang lên nườm nượp không ngớt, những cây kim nhỏ màu đen lóe lên ánh sáng âm u như mua rơi dày đặc bắn về phía Thường Ninh.
Những cây kim đen này được tạo thành từ loại vật liệu đặc biệt, có thể phá vỡ chân khí hộ thân.
!
Chỉ cần đâm vào trong thân thế con người thì sẽ theo dòng máu trong cơ thể đi khắp nơi.
Khiến người khác đau đến không muốn sống.
!
Cô ta có lòng tin cho dù Thường Ninh có lợi hại thêm nữa thì tuyệt đối không thể nào trốn khỏi đợt tấn công giống như mưa trút xuống cành hoa lê thế này.
Thậm chí cô ta có thể nhìn thấy thân thể của Thường
!
Ninh đâm đầy kim, bộ dáng giống như một con nhím, nằm trên đất đau đến không muốn sống.
Khóe miệng cô ta cũng không kìm được lộ ra một nụ cười lạnh.
!
Nhưng giây lát sau thì gương mặt của cô ta trực tiếp cứng ngắc lại.
Dù giấy dầu trong tay không kìm được trượt xuống đất. Đồng thời, một luồng khí lạnh lẽo nặng nề nhấn chìm cả người cô ta.
!
Chỉ nhìn thấy những cây kim đen kia toàn bộ đều dùng lại phía trước Thường Ninh trong phạm vi tâm 33 cm.
Cảnh tượng trong khoảnh khắc giống như bị ngưng đọng lại vậy.
!
Như Ý cũng cảm thấy hơi thở đình trệ lại.
Nên biết rằng mấy cây kim kia của cô ta có thể phá vỡ chân khí hộ thân, cho dù là mấy lão quái vật kia cũng tránh không được. Nhưng như vậy lại không có hiệu quả với đối phương. Tên này quả thật so với mấy lão quái vật kia còn đáng sợ hơn.
!
Sau khi âm thầm cắn môi thì cô ta quay người muốn chạy
Đến cả chiếc dù giấy dầu vẫn theo cô ta không rời cũng bị bỏ mặt không nhặt trở lên.
!
"Cô cảm thấy cô có thể trốn thoát sao?”
Lúc này Thường Ninh lạnh nhạt nói, sau đó vung tay một cái.
!
Mấy cây kim đen kia giống như một đàn ong đen dày đặc bay về phía Như Ý.
Như Ý cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
!
Mặc dù những câu kim này xuất phát từ trong tay cô ta, nhưng cô ta chưa hề mang lòng tin có thể chế ngự được mấy cây kim đen này.
Trước giờ cô ta chua từng nghĩ vũ khí của mình có thể bị người khác lợi dụng để đối phó với mình.
!
Thậm chí mắt cô ta cũng đã nhắm lại.
Vừa nãy bản thân còn tưởng tượng bộ dáng tên kia biến thành còn nhím, không ngờ cuối cùng bản thân lại biến thành con nhím.
!
Nhưng qua hồi lâu mà cô ta vẫn không cảm nhận được cảm giác đau đớn vì bị kim đâm nên không kìm được mở mắt ra.
Vừa mở mắt thì cô ta càng thêm hoảng sợ cực kỳ.
!
Những cây kim lúc này đang bao vây toàn cơ thể cô ta, cách da thịt cô không đến một tấc, khiến cô ta không dám động đậy bậy bạ chút nào.
"Bây giờ tôi lại hỏi cô một lần cuối cùng, Sở Nguyệt đang ở đâu?”
!
Lúc này giọng nói của Thường Ninh cũng truyền đến.
“Cô ta, cô ta bị mang đi rồi!" Chóp mũi Như Ý thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, nói.
!
Cô ta không hề có chút hoài nghi nếu như cô ta không nói thật thì những cây kim đen này sẽ chui vào trong thân thế cô ta.
Cái cảm giác đau đến không muốn sống kia cô ta chính là người biết rõ nhất.
!
"Mang đi đâu?"
"Thiên ảnh môn!”
!
"Thiên ảnh môn? Một trong Bát môn?" Thường Ninh nhướng mày hỏi.
"Không sai, người nhà họ Sở phái người tìm đến Thiên ảnh môn của chúng tôi hy vọng ra sức giúp đỡ nhà họ Sở một tay, do vậy tôi đã đến đây.”
!
"Nhà họ Sở có quan hệ gì với Thiên ảnh môn?”
"Nghe nói năm đó lão môn chủ rơi vào tình cảnh khó khăn thì ông cụ của nhà họ Sở đã từng giúp đỡ lão môn. chủ. Lão môn chủ đã để lại một tín vật, chỉ cần nhà họ Sở gặp nạn thì Thiên ảnh môn có thể trả phần nợ ân tình này."
!
Thường Ninh hơi do dự một chút, thì ra nhà họ Sở còn có tầng quan hệ này. Chẳng trách ông cụ Sở lại có sức mạnh như vậy.
Nhưng mà một trong Bát môn thì là gì, dựa vào thực lực thân thể này bây giờ thì căn bản không cần sợ mấy tồn tại đó.
!
Lúc này Như Ý lén lút nhìn Thường Ninh một cái: "Chuyện đưa Sở Nguyệt cho công tử thứ hai của Thiên ảnh môn là suy tính của ông nội cô ta. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả."
"Nhưng mà, bây giờ chắc cô ta còn chưa bị đưa đến Thiên ảnh môn. Nếu như anh thả tôi ra thì tôi có thể giúp anh tìm cô ta!"
!
Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu.
Dù sao thì ai lại không sợ chết. Cô ta thực sự sợ Thường Ninh không vui. Nếu như những cây kim kia đâm hết lên người của cô ta thì điều đó còn đáng sợ hơn cái chết,
!
Thường Ninh lạnh nhạt nhìn cô ta: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?"
Như Ý cắn răng, quyết tâm nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra thì tôi đồng ý vì anh mà phục vụ quên mình. Từ nay tách rời khỏi Thiên ảnh môn!"
!